Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 90: 90: Đây Là Quyền Lợi Chính Đáng



Tịch Cảnh Dương càng nói, càng ép cô phải lùi bước về sau.

Thật ra anh cũng chỉ muốn trêu cô một chút mà thôi, dù sao anh cũng là một thằng đàn ông tâm sinh lí bình thường.
Cô cũng đã đến tuổi trưởng thành, cần phải hiểm rõ sự nguy hiểm khi trêu chọc một người đàn ông là như thế nào, anh...cũng không thể đối xử với cô như một cô em gái mãi được.
Nhưng bất chợt, cô nhân lúc anh không chú ý mà túm lấy cổ áo của anh kéo xuống, rồi trườn người lên...hôn nhẹ vào môi anh!
Tịch Cảnh Dương anh...vậy mà lại bị một cô bé chỉ mới mười bảy tuổi cưỡng hôn...là cưỡng hôn...lại còn là nụ hôn đầu nữa chứ!
Chưa hết, khi buông anh ra, cô còn khẽ li3m môi một cái, lưu manh nói:"Nụ hôn đậu phụ thối...không tệ chứ?"
Tịch Cảnh Dương:"..."
Cảm thấy anh đơ người đứng đó, cô liền lần nữa ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh, vui vẻ nói:"Đây là quyền lợi chính đáng của bạn gái, không phải sao?"
"Ừm!" Tịch Cảnh Dương nhẹ giọng đáp.

Hình như...anh cũng không ghét cảm giác này lắm.
Không khí xung quanh hai người cũng dần dần thay đổi, cứ như đang có rất nhiều bong bóng màu hồng hình trái tim bay xung quanh.
Nhưng một tiếng "Tít...tít...tít..." vang lên liên hồi từ đồng hồ của Kỷ Thần Hi liền phá vỡ bầu không khí ấy.

Xi????‎ hãy‎ đọc‎ t????uyệ????‎ tại‎ ==‎ T????????mt????u‎ yệ????.V????‎ ==
Cô liếc nhìn về phía đồng hồ, sau đó đầy tiếc nuối mà nói với anh:"Bảo bối~~, chắc anh phải đi dạo một mình rồi, em có chuyện gấp phải đi trước, thật xin lỗi."
Tịch Cảnh Dương quả thực có chút hụt hẫng xen lẫn lo lắng.

Việc gấp của cô chắc chắn có liên quan đến nhiệm vụ ở Zero cho nên sẽ không hề đơn giản, nhưng dù biết nguy hiểm anh cũng không thể ngăn cô được.
"Ừm, cẩn thận chút...bạn gái của anh." Tịch Cảnh Dương dịu dàng xoa đầu cô nhắc nhở.
Ánh mắt của Kỷ Thần Hi loé lên tia kinh ngạc, nhưng sau đó là hạnh phúc:"Biết rồi...bạn trai của em...tạm biệt."
Nói xong, hai người phải chia tay nhau trong tiếc nuối.

Tịch Cảnh Dương cũng không còn hứng đi dạo nữa, nên đã trở về biệt thự White Bone, căn biệt thự anh ở trong suốt thời gian ở Nước R...cũng là nơi hai người trùng phùng sau bốn năm.
Từ đêm hôm đó trở đi, từng giờ từng giây từng phút, Tịch Cảnh Dương đều cảm thấy nhớ cô bạn gái nhỏ của mình vô cùng.
Tuy nhiên trong suốt một tháng tiếp đó, lại không hề có chút tin tức gì của cô, cũng chẳng thể liên lạc được.

Tịch Cảnh Dương bắt đầu có chút lo lắng, vừa không nhịn được mà muốn đi tìm cô, thì cô lại lần nữa xuất hiện trước mặt anh.
Vẫn là trên thành cửa sổ, vẫn mái tóc dài đen láy được xoã tung bay trong gió, cô quay sang nhìn thấy anh bước vào liền nhào đến ôm chầm lấy anh.

"Bảo bối! Một tháng không gặp, nhớ anh muốn chết!"
Cô gái nhỏ mềm mại cứ dụi dụi đầu vào ngực anh, khiến Tịch Cảnh Dương khó kiềm chế được bản thân, anh xoay người đè cô vào tường sau đó cúi xuống hôn cô.
Kỷ Thần Hi tuy có chút bất ngờ, nhưng cũng không đẩy anh ra.

Hai tay cô choàng lấy cô anh, thuận thế nghiêng đầu đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt ấy.
Cả hai người cùng nhau nhắm mắt, đầu óc thả lỏng, thân thể như hoà quyện vào nhau, khiến cho xúc cảm dâng trào.
Một nụ hôn triền miên dây dứt, sau đó dần trở nên cuồng bạo đến mức Tịch Cảnh Dương đã bế Kỷ Thần Hi lên rồi đặt xuống bàn làm việc của mình.

Lúc này anh chỉ muốn lột s@ch cô, rồi làm cô ngay tại đây.
Nhưng tia lí trí mỏng manh còn sót lại đã khiến anh giật mình mà đẩy cô ra.

Nhìn cô gái trước mặt đang thở hổn hển cùng gương mặt đỏ hồng, đôi môi bị anh cắn m*t mà hơi sưng lên, khiến cho chỗ nào đó ở phía dưới anh bắt đầu có phản ứng.
Trông dáng vẻ dụ hoặc của Kỷ Thần Hi, Tịch Cảnh Dương tuy không kiềm lòng nổi nhưng vẫn buông cô ra rồi chạy ngay vào phòng tắm, bắt đầu xả nước lạnh.
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội và ngơ ngác, cô tiến đến phòng tắm khẽ gõ cửa.

"Tịch...anh sao vậy?"
Tịch Cảnh Dương bất lực nhìn "thằng em" mình, sau đó trực tiếp mở mức lạnh nhất của vòi nước rồi nằm vào trong bồn tắm.
Kỷ Thần Hi mơ hồ nghe được tiếng động lạ trong phòng tắm phát ra, cô năm nay cũng sắp mười tám rồi, đương nhiên là biết anh đang làm gì trong đó, cho nên gương mặt cô càng lúc càng đỏ, cả người cũng bắt đầu nóng lên.
Tuy rất gượng gạo, nhưng cô gái vẫn nhẹ giọng lên tiếng:"Nếu...nếu anh thấy khó chịu...em...em cũng không có vấn đề gì cả...em có thể giúp anh..."
Nhưng từ trong phòng tắm Tịch Cảnh Dương quát lớn:"Không được! Em vẫn còn nhỏ! Anh không thể cầm thú đến như thế!"
Kỷ Thần Hi:"..." Vậy ý anh là...nếu em lớn một chút, thì anh sẵn sàng làm cầm thú sao?
"Nếu mệt, em có thể qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi trước, anh...anh tắm một lúc nữa sẽ ra!" Dù đang rất khó chịu nhưng Tịch Cảnh Dương vẫn rất quan tâm đến cô gái của mình.
Kỷ Thần Hi khẽ mỉm cười hạnh phúc:"Tắm nước lạnh nhiều quá không tốt đâu...cẩn thận bị cảm đấy!"
Nói xong cô gái nhỏ đỏ mặt rời đi trước, để lại người đàn ông bất lực tự giải quyết trong bồn nước lạnh lẽo.
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 91: 91: Chẳng Tốt Đẹp



Ngâm nước lạnh hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng Tịch Cảnh Dương mới có thể thả lỏng được.

Anh tùy tiện quấn một chiếc khăn tắm lên người, rồi sang phòng ngủ bên cạnh xem tình hình của cô gái nhỏ.
Mặc dù lúc nãy có hơi kích động, nhưng anh có thể nhận ra cô có chút mệt mỏi.

Có vẻ nhiệm vụ vừa rồi của cô rất vất vả.
Nhiều lúc anh cũng cảm thấy rất đau lòng.

Một bé gái chưa tròn mười tuổi đã phải gia nhập vào cái tổ chức ác quỷ đó, ngày ngày phải nhìn cảnh máu tươi đổ xuống.
Đôi bàn tay nhỏ bé non nớt ấy thậm chí từng xuống tay kết thúc một sinh mạng.

Nhưng anh sẽ không vì thế mà ghét bỏ cô, bởi vì một kẻ như anh cũng chẳng tốt đẹp là bao.
Từ nhỏ nội bộ Tịch Gia vô cùng hỗn loạn.

Sản nghiệp lúc bấy giờ vô cùng lớn mạnh, nắm trong tay dường như là toàn bộ nền kinh tế Nước Z, thậm chí là toàn Châu Á.
Cha của anh lại là người kém cỏi nhất trong số các anh chị em, khiến cho Lão Gia Tử vô cùng thất vọng.

Nhưng ông ấy lại có con mắt nhìn người rất tốt, nhìn trúng mẹ anh, Diệp Lạc Anh - thiên kim tài sắc vẹn toàn của Diệp Gia.
Cũng từ đó, dưới sự hỗ trợ của bà ấy, cha anh ngày càng phất lên, khiến cho những cô dì chú bác kia của anh đỏ mắt ghen tỵ.

Chuyện cũng sẽ không có gì để nói nếu như anh không được sinh ra đời.

Cháu trai trưởng đích tôn, thiên tài nghìn năm có một, anh trở thành mối đe doạ cực lớn cho vị trí thừa kế của Tịch Gia.
Chính vì thế từ năm bảy tuổi, anh đã nhận thức rất rõ xung quanh mình tồn tại rất nhiều nguy hiểm.

Chính vì không muốn ông nội phải khó xử, anh tự mình đưa ra quyết định đến Nước R du học.
Tên ngốc nghếch vô tâm như cha anh tuy không hiểu chuyện vẫn bình thản để anh đi, nhưng mẹ anh lại biết đợt này anh đi sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm nên một mực ngăn cản.
Nhưng nếu cứ ở lại đây, thì một ngày nào đó anh cũng sẽ bị bọn họ hãm hại, có khi còn liên lụy đến cha mẹ và em trai chỉ mới ba tuổi kia của anh.
Anh cần phải trở nên mạnh hơn họ, cần phải có cho mình một thế lực riêng, chính lúc đó anh mới có thể bảo vệ bản thân và những người thân yêu bên cạnh mình.
Nhưng khi ấy anh thật sự còn quá nhỏ, mẹ anh không hề yên tâm để anh rời đi.

Sau một thời gian thuyết phục, cuối cùng bà ấy cũng đồng ý.
Tuy nhiên với điều kiện tiên quyết là ba năm sau anh mới được rời đi, đồng thời trong ba năm đó phải tìm ra hai người bạn đủ tin cậy cùng anh rời đi.

Và hai người đó sẽ có trách nhiệm cùng anh học hỏi cũng như hỗ trợ anh sau này.
Thật may, trong ba năm đó anh đã gặp được anh em Mục Hành và Mục Liên Thành.

Hai người là anh em sinh đôi, một người IQ rất cao, một người lại rất giỏi võ, đáng tiếc họ lại là trẻ mồ côi bị xã hội vứt bỏ.

Nhưng cơ duyên gặp mặt đã khiến số phận ba người thay đổi.

Tịch Cảnh Dương ra sức giúp đỡ cho hai anh em đó, dần dần họ cũng nâng xuống phòng bị của bản thân mà kết bạn cùng anh.
Qua ba năm, sau khi nhận được lời mời từ anh, hai người họ đã đồng ý cùng anh bay sang Nước R, bắt đầu hành trình đầy gian nan.
Ba năm sau đó, họ có cơ may gia nhập vào Giáo Viện hoàng gia ở Nước R.

Cùng nền tảng vô cùng tốt ban đầu, họ phất lên như diều gặp gió.
Cũng chính lúc này, người bên Tịch Gia đã không chờ được nữa mà bắt đầu cho người ám sát anh.

Một phần đã bị mẹ anh và ông nội ngăn cản, nhưng vẫn để lọt một số thành phần nguy hiểm liều mạng.
Chỉ vì một phút lơ là, anh đã phải tách ra khỏi hai anh em Mục Hành và khiến bản thân bị thương nặng.

Cùng với căn bệnh khó đông máu, anh cứ nghĩ bản thân phải bỏ mạng nơi đất khách, nhưng thật may mắn vì anh đã gặp được cô - tiểu thiên sư của đời anh.
Sau khi tỉnh lại từ bệnh viện, cô cũng đã biến mất, dù anh đã cho người tìm kiếm rất lâu nhưng chẳng hề có chút tin tức nào.
Về sau anh vừa tìm kiếm cô vừa lập nên công ty trò chơi Sea, về sau nổi đình nổi đám trong giới công nghệ tương lai.
Sự nghiệp và thế lực của anh cũng dần lớn mạnh theo thời gian.

Anh dần chèn ép được thế lực của những "người thân" ngày đêm mong muốn anh chết đi kia.

Và cũng là thời gian anh nên trở lại Nước Z, tiếp nhận sản nghiệp của Tịch Gia.
Trong suốt thời gian đó, anh cũng chẳng một con thỏ chờ sói đến săn.

Anh bắt đầu phản kháng và cho họ biết ba chữ Tịch Cảnh Dương này đáng sợ đến mức nào.
Họ sẵn sàng ra tay tàn nhẫn với anh, vậy thì không lí do gì anh phải nhân từ với họ.

Trong một thời gian ngắn anh đã thanh lọc gần như toàn bộ Tịch Gia.
Chính vì thế khiến bọn họ bị ép đến bước đường cùng, sẵn sàng chi một số tiền khổng lồ mà tìm đến Zero - nơi chưa từng thất bại trong bất kì ủy thác nào.

Mà thật may, cũng nhờ vậy anh mới có thể gặp lại tiểu thiên sứ của mình...
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 92: 92: Anh Chính Là Lão Đại Bí Ẩn Trong Truyền Thuyết Của Sea



Nhìn thấy đèn trong phòng ngủ còn sáng, Tịch Cảnh Dương đẩy nhẹ cửa bước vào, quả đúng như anh nghĩ cô vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên giường lật xem thứ gì đó.
Lúc anh đẩy cửa bước vào, cô gái liền ngẩng đầu lên nhìn, không nhịn được mà liền trêu anh:"Anh tắm xong rồi hả? Nước...có lạnh lắm không?"
Tịch Cảnh Dương có chút bất lực mà cười gượng, nhưng nhanh chóng quay sang tủ đồ mà tìm một bộ quần áo đàng hoàng mặc vào, nếu không anh sợ mình lại phải đi ngâm nước lạnh lần nữa.
Kỷ Thần Hi liền bỉu môi, thầm oán trách:"Anh là con trai, lại sợ em chiếm tiện nghi của anh hay gì? Nhưng mà...cũng thật đáng yêu!"
Mặc xong đồ Tịch Cảnh Dương liền trở về phòng, thì vẫn trông thấy cô đang chăm chú xem gì đó, anh liền tiến lại gần tò mò hỏi:"Xem gì thế?"
Kỷ Thần Hi liền ngẩng đầu lên chớp chớp mắt:"Bảo bối, xin lỗi anh, chưa được sự đồng ý của anh, em lại tùy tiện xem đồ của anh."
Lúc này anh mới chú ý đến thứ trên tay cô chính là một quyển album ảnh.

Anh hơi ngạc nhiên, vì hình như đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nó.
"Em lấy nó ở đâu ra vậy?"

Trong album đa số là hình của anh từ lúc còn nhỏ đến giờ.

Tuy anh không thích chụp ảnh lắm, nhưng mẹ anh thì ngược lại, bà chụp vô tội vạ, chụp đến mức anh có chút ám ảnh với việc chụp hình.
Nhưng đến khi anh từ chối, thì bà ấy lại bảo:"Con trai mẹ đẹp trai như thế, đương nhiên phải chụp nhiều một chút rồi!".

Đến anh cũng không biết nên phản bát như thế nào.
Sau khi đến nước R, tưởng rằng đã thoát khỏi vấn nạn bị ép chụp ảnh rồi, ai ngờ đám người của Mục Hành và Liên Thành, còn cả mấy người bạn anh quen ở Nước R, đôi khi muốn cùng anh chụp, nói là để lưu giữ kỷ niệm gì đó.
Ép tới ép lui, ngày này tháng nọ, giờ số ảnh chụp của anh đã đóng thành quyển dày như thế rồi!
Kỷ Thần Hi vẫn chăm chú xem ảnh vừa nói:"Ban nãy tình cờ gặp được Mục Hành, cậu ấy đang đem quyển album này đến cho anh, nhưng anh lại đi ngâm nước lạnh mất rồi, nên cậu ta đã đưa cho em."
"Đẹp không?" Nhìn thấy ngón tay trắng nõn thon dài của cô gái khẽ lướt qua những tấm ảnh của anh, Tịch Cảnh Dương liền nhỏ giọng hỏi.
Cô gái nhỏ liền gật đầu tán thưởng:"Phải công nhận gương mặt yêu nghiệt này của anh, từ nhỏ đã khuynh đảo chúng sinh như vậy rồi!"
Khoé môi người đàn ông không giấu nổi niềm vui mà cong lên, ít ra cô còn quan tâm đến gương mặt này của anh, vậy sau này nếu cô muốn bỏ anh đi, anh cũng có thứ để níu kéo cô lại.

Truyện Nữ Phụ
Lật đến những trang ảnh của anh khi đến Nước R, Kỷ Thần Hi lại nói:"Hoá ra Mục Hành đã theo anh từ nhỏ rồi sao? Hèn chi quan hệ hai người tốt như vậy, còn người bên cạnh là ai vậy?"
Tịch Cảnh Dương đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay của cô:"Cậu ta tên là Mục Liên Thành, em trai của Mục Hành.

Cậu ta khá có thiên phú công nghệ, nên bình thường không đi theo anh, mà ở Sea giúp anh giải quyết công việc."
Kỷ Thần Hi liền ồ một tiếng:"Hoá ra là vậy."
Nhưng bỗng cô chớp chớp mắt, sau đó quay sang nhìn anh với ánh mắt đầy kinh hãi:"Anh..anh vừa nói gì cơ?"

"Cậu ta là Mục Liên Thành..." Dù không hiểu vì sao cô phản ứng mạnh như thế, nhưng Tịch Cảnh Dương vẫn nhắc lại.

"Không phải câu sau đó nữa!"
"Em trai Mục Hành...thiên phú công nghệ..."
"Cũng không phải, là câu cuối cùng!"
"Ở Sea..."
"Phải chính là nó! Anh đừng nói với em...anh chính là lão đại bí ẩn trong truyền thuyết của Sea?"
Tịch Cảnh Dương không ngờ cô lại phản ứng mạnh như thế, thật có chút ngoài ý muốn:"Có vấn đề gì sao?"
Kỷ Thần Hi liền gật đầu lia lịa:"Rất có vấn đề! Sao trước giờ anh không nói cho em biết!"
Tịch Cảnh Dương cảm thấy mình rất vô tội, chẳng hiểu sao lại đả kích cô như thế:"Em cũng đâu có hỏi anh?"
Kỷ Thần Hi liền không ngừng lắp bắp:"Anh...anh..."
Anh đưa tay xoa đầu cô, vừa cười:"Em phản ứng mạnh như vậy làm gì? Nếu không nói, anh còn tưởng em là lão đại của A&D, người chuyên đối đầu với anh đó."
Kỷ Thần Hi:"..."

"Hửm sao thế?"
"Không...không có gì! Chẳng qua là, hơi bất ngờ xíu thôi.

Dù sao thời gian gần đây Sea nổi đình nổi đám như vậy, còn lên cả tạp chí kinh tế nổi tiếng, không ngờ anh lại là người sáng lập lên nó!"
Tịch Cảnh Dương liền cười ấm áp:"Em có biết vì sao là Sea mà không phải là tên khác không?"
Kỷ Thần Hi ngơ ngác lắc đầu, cô thật sự không biết, chẳng lẻ tên này còn có ý nghĩa khác sao?
Chàng trai liền đưa mắt về phía trước ngực cô, Kỷ Thần Hi theo bản năng đưa hai tay lên che lại, sau đó quát lên:"Anh nhìn đi đâu vậy!"
Tịch Cảnh Dương liền đưa tay búng nhẹ trán cô:"Cô bé ngốc này, em đang nghĩ gì trong đầu vậy hả?"
Cô gái liền đỏ mặt, nhưng sau khi nhớ đến thứ trên cổ mình, cô hơi ngạc nhiên:"Là Giọt Lệ Đại Dương?"
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 93: 93: Tân Đế Ra Mắt



Tịch Cảnh Dương khẽ mỉm cười gật đầu.
Kỷ Thần Hi có chút thượng sủng nhược kinh, không ngờ vào năm ấy Tịch Cảnh Dương hoàn toàn mơ hồ về hình dáng của cô, anh chỉ có chút ấn tượng với bảo vật R Quốc đang đeo trên cổ cô - "Giọt lệ đại dương".
Chỉ với thông tin ít ỏi về sợi dây chuyền này, anh ấy dường như lật tung cả Nước R để tìm cô, còn gọi cô là "cô bé đại dương".

Tịch Cảnh Dương đưa mắt nhìn ra cửa sổ:"Năm đó thế lực anh chưa đủ mạnh, không thể nào tìm được em, ai ngờ đến lúc lập nên công ty trò chơi lại vô tình gọi nó là Sea..."
Khoé mắt Kỷ Thần Hi có chút ửng đỏ, cô nhào đến xà vào lòng anh an ủi:"Bảo bối! Xin lỗi anh...thật ra em biết anh luôn tìm kiếm tin tức về em...nhưng em lại cố ý tránh anh đi..."
Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng giang tay ôm lấy cô.

Tuy hai người mới xác định quan hệ không lâu, nhưng dường như cả hai không bài xích với những cử chỉ thân mật này.

"Không cần xin lỗi, chính anh cũng cảm thấy thời điểm đó chúng ta vẫn không nên gặp nhau.

Lúc ấy anh vẫn chưa có khả năng để bảo vệ em...hiện tại rất tốt rồi."
Nghe anh nói xong, Kỷ Thần Hi thoáng im lặng.

Tịch Cảnh Dương cũng có chút trầm tư.

Tuy hai người đã bày tỏ lòng mình, nhưng giữa họ vẫn tồn tại quá nhiều bí mật, đó cũng là khoảng cách vô hình giữa hai người.
Tuy bây giờ không phải thời điểm thích hợp để rạch vết thương của nhau, nhưng nếu cô muốn anh hoàn toàn có thể thẳng thắn với cô...chỉ cần cô nguyện ý.
"Tiểu Kỷ...vì sao là anh?"
Vì sao lại cứu anh khi ấy? Vì sao lại ngăn cản người khác truy sát anh? Vì sao bằng lòng thích anh, bên cạnh anh?
Kỷ Thần Hi đương nhiên hiểu ý của anh, cô thoáng trầm mặc một lúc, sau đó cười khẽ:"Ai yêu trước là kẻ thua...anh cứ xem em là kẻ thua cuộc đi..."
Tịch Cảnh Dương liền sửng sờ, anh còn chưa kịp phản ứng lại thì cô gái nhỏ đã an lành ngủ trong lòng anh.
"Cô bé ngốc...em tin tưởng anh vậy sao?" Tịch Cảnh Dương có chút ngoài ý muốn mà cười khổ, xem ra anh phải đi tắm lần nữa rồi.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sau đó đắp chăn cho cô, khẽ vén vài lỏn tóc trước trán cô ra sau tai, rồi hôn nhẹ lên trán cô gái một cái.
"Tiểu Kỷ...kẻ thua cuộc không chắc là em đâu...mong em đừng rời xa anh..." Tịch Cảnh Dương khẽ thì thầm, rồi quay người rời đi.
Vừa bước chân ra ngoài thì tình cờ gặp phải Mục Hành, cậu ta liền chào hỏi anh một tiếng, anh cũng gật đầu một cái với cậu ta.

Đến lúc anh muốn vào thư phòng thì Mục Hành lại gọi anh lại:"À phải rồi, Boss, tối mai ngài phải tham gia tiệc rượu ở hội trường cung điện R Quốc, có cần tìm cho ngài một bạn đồng hành không?"
"Hỏi Tiểu Kỷ đã, còn cô ấy không thể đi thì thôi, tôi không cần bạn đồng hành." Tịch Cảnh Dương lạnh nhạt đáp.

Mục Hành gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó liền rời đi.
Đến khi Tịch Cảnh Dương tắm xong quay trở lại phòng ngủ, thì đã không thấy bóng dáng cô gái nhỏ ở đâu nữa, thoáng chút anh có chút tiếc nuối.
Nhưng cô cũng không phải là cô gái quá vô lương tâm, ít ra thì lần này có để lại lời nhắn cho anh.
[Bảo bối, em lại có việc nữa rồi, phải đi trước đây, tiệc rượu ngày mai của anh nếu em đến kịp thì em sẽ đến, không được tìm cô bạn gái khác đi cùng đấy!]
Nhìn tờ giấy màu xanh trên bàn, khoé môi người đàn ông không nhịn được mà cong lên:"Chữ cũng đẹp thật đấy..."
Tối hôm sau, đã đến giờ phải đi, nhưng lại không hề trông thấy bóng dáng cô gái của anh đâu, Tịch Cảnh Dương có chút thất vọng, nhưng cũng phải rời đi một mình.
Tiệc rượu lần này do chính Tân Quốc Vương và Đế Hậu của hoàng thất R Quốc tổ chức, nhằm tuyên bố sự thay đổi và những cải cách mới trong tương lai của R Quốc.
Bản thân Tịch Cảnh Dương là một giáo sinh tiêu biểu của Giáo Viện hoàng gia, nên việc anh được mời là một vinh dự vô cùng lớn.
Tuy trong Giáo Viện, có rất nhiều người có quyền có thế, liên hệ mật thiết với hoàng thất.

Nhưng người có biểu hiện xuất sắc nhất vẫn là anh, cho nên anh rất được các Giáo Quan xem trọng và đề cử.

Vì thế mà có rất nhiều người có thái độ thù địch với anh.
Thật ra chính anh cũng không thích tham gia mấy tiệc rượu nhàm chán kiểu này, nhưng lần này là lần đầu tiên ra mắt chính thức của Tân Đế Nước R, nếu không đi thì thành ra không nể mặt ông ta, lại trở thành thóp cho người ta nắm.
Chàng thiếu niên trẻ tuổi cao ráo khoác lên mình một bộ comple màu xanh lam, trong vô cùng lịch lãm và nổi bật giữa đám đông, thu hút rất nhiều ánh nhìn từ cái tiểu thư và quý tộc có mặt ở hội trường.
Vốn dĩ anh không thích mặc những bộ quần áo có màu, bình thường cùng lắm trong tủ đồ của anh chỉ có hai màu trắng và đen, nhưng biết sao giờ...cô gái của anh lại rất thích màu xanh...vậy nên anh cũng không ngại mà có thêm một màu trong tủ đồ!
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 94: 94: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh



"Anh đẹp trai...đi một mình sao?" Một cô gái trong chiếc đầm dạ hội màu đen, trên tay đang cầm một ly rượu vang, tiến đến bắt chuyện với Tịch Cảnh Dương.
Cũng chẳng trách, từ khi anh đặt chân vào hội trường, liền trở thành tâm điểm chú ý của mấy cô gái trẻ tuổi này.
Tịch Cảnh Dương chẳng buồn liếc nhìn cô ta một cái, lạnh giọng nói đúng một chữ:"Cút!"
Sắc mặt cô gái thoáng chút xanh rồi lại đỏ, tức giận hất ly rượu trong tay về phía Tịch Cảnh Dương, cũng may thân thủ anh không tệ nên đã né được.

Ánh mắt lạnh lùng của anh liếc nhìn cô ta một cái.
Cảm nhận được hơi lạnh phát ra từ người đàn ông, cô gái thoáng chóc sợ hãi mà liên tục lùi về sau, nhưng ngón tay vẫn chỉ về phía anh, miệng không ngừng lẩm bẩm:"Anh...anh..."
Một người đàn ông cũng tầm tuổi anh tiến lại ân cần đỡ lấy cô gái hỏi han:"Queeny tiểu thư, cô không sao chứ?"
Cô gái liền chỉ tay về phía Tịch Cảnh Dương:"Tên dân thường rẻ mạt này dám thất lễ với ta!"
Tịch Cảnh Dương khẽ nhíu mày, tuy anh không biết cô gái này, nhưng người đàn ông bên cạnh cô ta thì anh lại biết rất rõ.

Cones Weakness - con trai trưởng của tử tước Weakness, cũng chính là kẻ luôn đối đầu và gây khó dễ cho anh ở Giáo Viện.
Đường đường con trai của một tử tước lại hạ mình trước cô gái này, xem ra thân phận cô ta không hề đơn giản.
Cones liền theo hướng tay của Queeny mà nhìn sang, anh ta thoáng có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng giấu đi tia bất ngờ ấy mà cảm thán:"Ồ, hoá ra là Joe đấy à!"
Queeny thì quay sang hỏi:"Anh biết anh ta sao?"
Cones cười nhạt:"Học viên ngoại quốc xuất sắc nhất của Giáo Viện, vào Giáo Viện được mười ba năm, thành tích luôn luôn đứng nhất, làm sao mà không biết cho được."
Tịch Cảnh Dương không khỏi nhíu mày, mặc dù môi trường bên trong Giáo Viện là nơi tốt nhất để học tập cũng như tạo dựng các mối quan hệ, tuy nhiên cũng là con dao hai lưỡi tạo cho anh không ít kẻ thù.
Queeny nghe xong liền vô cùng khinh thường mà tặc lưỡi:"Ha, hoá ra là tên ngoại quốc, một kẻ thấp kém như ngươi làm sao có thể đặt chân vào bữa tiệc hoàng gia này?"
Tịch Cảnh Dương không quá tức giận, dù sao từ ngày đặt chân vào Giáo Viện, thì mấy câu kiểu vậy anh nghe nhiều rồi.

Mà anh cũng chẳng có gì để phải tức giận cả, không liên quan đến hoàng thất cũng không phải là không tốt.

Mấy năm qua, chính sách cai trị áp bức của Cựu Vương khiến cho người dân Nước R vô cùng khốn khổ.

Biết bao người phải lâm vào cảnh tan nhà nát cửa, người thân li tán, khiến lòng người phẫn uất.
Cũng chính vì thế mà trong suốt thời gian qua, anh đã hỗ trợ rất nhiều cho vị Tân Đế hiện tại.

Ít ra anh tin vào nhân phẩm của ông ta, có thể giúp cho R Quốc thay đổi.
Về việc vì sao anh lại quen biết Tân Đế và lại giúp đỡ anh ta, thì cũng phải nói về năm thứ hai anh tới Nước R.
Tân Đế vốn là em trai ruột của Cựu Vương, nhưng quan hệ hai người lại vô cùng tồi tệ.

Vì không muốn em trai mình tranh quyền, mà ông ta năm lần bảy lượt muốn sát hại chính người thân ruột thịt của mình.
Tình cờ vào một lần, đám sát thủ truy sát anh, lại gặp trúng người của Cựu Vương.

Nhờ vậy anh mới nãy ra sáng kiến kích tướng hai nhóm người đó để họ đấu đá lẫn nhau, còn anh nhân cơ hội mà chạy trốn, nào ngờ lại vô tình cứu được một người đàn ông.

Ai ngờ cuộc gặp gỡ định mệnh ấy lại thay đổi số phận của rất nhiều người.
Người đàn ông đó không phải bị thương quá nặng, nên cũng phối hợp với anh mà cả hai cùng chạy thoát.

Qua đó ông ta cảm thấy anh rất thông minh, là một nhân tài cần được bồi dưỡng.
Anh ta ngõ ý mời anh đến Giáo Viện hoàng gia để học tập, đổi lại sau khi học thành tài, anh sẽ giúp đỡ ông ta lật đổ Cựu Vương bạo ngược.
Một đứa trẻ như anh đột nhiên nhận được một cái bánh lớn như thế, cũng có chút nghi ngờ nên không vội đồng ý ngay.

Trước mắt anh chỉ trao đổi cách liên lạc với ông ta, rồi rời đi.
Trong thời gian ngắn, anh mới tìm hiểu rõ tình hình của Nước R lúc bấy giờ, cùng với thân phận của người đàn ông mà anh vô tình cứu được.
Tuy chính bản thân anh cũng chưa lo xong cho bản thân mình và anh cũng không muốn phải tham gia vào cuộc tranh quyền đoạt vị của những kẻ hoàng tộc đó, nhưng cơ hội để đến Giáo Viện học tập lại khiến anh có chút khó xử.
Tuy chỉ mới mười hai tuổi, nhưng anh đã nhận được lời mời từ các trường đại học hàng đầu thế giới như Harvard hay Oxfoxd, nhưng so với cơ hội để đến Giáo Viện thì vô cùng hiếm.
Ở Giáo Viện không chỉ mạnh về kiến thức, ở đó còn là nơi rèn luyện kỹ năng từ võ thuật, bắn súng, quân sự và nhiều thứ khác.
Bình thường chỉ có những người thuộc hoàng thất hoặc quý tộc ở Nước R mới có thể vào đó học tập.

Cho nên cơ hội lần này anh thật sự không nên từ chối, chính vì vậy anh đã đồng ý lời mời và trở thành đồng minh với Tân Đế - Sigrid Gwyneth.
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 95: 95: Bị Thiểu Năng À



Tịch Cảnh Dương không có tâm trạng để ý đến hai người đang tung hứng đá xéo anh, hôm nay cô bạn gái nhỏ của anh không đến đã khiến tâm trạng anh không vui vẻ gì rồi, lại gặp hai người thích gây chuyện này nữa.
Tuy cây muốn lặng nhưng gió lại chẳng muốn ngừng.

Cô tiểu thư Queeny kia lớn tiếng gọi:"Cận vệ! Hộ vệ gì đâu hết rồi! Có kẻ trà trộn vào yến tiệc của Quốc Vương Gwyneth đây này!"
Tên Cones bên cạnh giả vờ bảo vệ anh nhưng thật ra đang châm dầu vào lửa:"Queeny tiểu thư bớt giận, dù sao Joe cũng là Giáo Sinh giỏi nhất của Giáo Viện, biết đâu cậu ấy có thiệp mời thì sao, không thể nào dùng tới mấy thủ đoạn dơ bẩn thấp kém để vào được đây đâu."
Queeny liền khinh bỉ nhìn về phía Tịch Cảnh Dương, còn tưởng anh ta là con trai của nhà quý tộc nào đó mới có gương mặt đẹp trai và khí chất như thế, hoá ra là dùng thủ đoạn để vào đây tạo dựng quan hệ, ấy thế mà còn từ chối con gái của công tước là cô đây, thật sự là một tên giỏi giả vờ!
Động tĩnh phía bên đây không hề nhỏ nên dần thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.

Tịch Cảnh Dương không muốn làm Tân Đế khó xử, nên anh dự định tìm ông kính rượu một chút rồi rời đi.
Ai ngờ cô tiểu thư kia không hề biết điều, liền đứng trước mặt anh mà huênh hoang:"Ha! Sao lại chạy rồi? Bổn tiểu thư vừa gọi người đến thì ngươi liền chạy, có tật giật mình sao?"
Tịch Cảnh Dương đặt nhẹ ly rượu trong tay xuống bàn, sau đó quay sang nhìn cô ta với ánh mắt đầy rét lạnh:"Cô bị thiểu năng à? Tôi không đánh phụ nữ không có nghĩa là tôi không dám!"
Cô gái bị lời nói của anh làm cho tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tên Cones liền đứng ra bênh vực.
"Joe! Sao cậu lại thất lễ với tiểu thư Queeny như thế! Cô ấy là con gái của ngài hầu tước Hawkins đấy, mau xin lỗi cô ấy đi!"
Tịch Cảnh Dương thầm cười lạnh, hoá ra đây là con gái của lão già Hawkins, tên mà Tân Đế muốn anh điều tra bằng chứng phạm tội của hắn, để loại trừ đầu tiên khi giành được ngôi vị.
Tên Hawkins này chính là thân tín của Cựu Vương, cũng chính hắn ta là kẻ trực tiếp vơ vét bốc lột của cải của thường dân, gây hấn với các nước láng giềng, gây ra bao cuộc mâu thuẫn chính trị.
"Hầu tước? Ít phút trước là vậy, nhưng bây giờ...thì không phải nữa rồi." Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng đáp trả.

Sau đó anh lấy điện thoại ra gửi đi một đoạn tin nhắn.
Cô tiểu thư nọ liền quát:"Tên thấp kém nhà ngươi có biết hầu tước là gì hay không! Ngươi dám đắc tội với ta thì thôi đi, còn bất kính với cha ta, hôm nay ngươi đừng hòng lành lặn rời khỏi đây!"
Tên Cones liền không giấu nổi nụ cười khi nghĩ rằng Tịch Cảnh Dương đã rước hoạ vào thân rồi, nhưng vẫn giả vờ tốt bụng lên tiếng nhắc nhở:"Joe, cậu thế này, có là ai cũng không cứu được rồi, mau xin lỗi tiểu thư Queeny đi."
Ngay lúc này, một tràng bước chân vọng lại, một đội cận vệ với đồng phục đồng nhất mạnh mẽ tiến vào hội trường rồi xếp thành hai hàng dài.

Cùng lúc đó, một người đàn ông với mái tóc bạch kim nổi bật cùng đôi mắt xanh dương, trong tây trang màu đỏ rượu nhẹ ngàng nắm lấy tay của một người phụ nữ với chiếc đầm dạ hội cùng màu, từ từ tiến vào hội trường với sự bảo vệ kín kẽ từ hai hàng hộ vệ.
Tất cả mọi người trong hội trường dù đang làm việc gì cũng nhanh chóng dừng lại rồi nghiêng người cúi chào hai người vừa tiến vào.
Người đàn ông trong bộ tây trang đỏ rượu cũng vui vẻ chào hỏi mọi người, sau đó nắm lấy tay của vợ mình tiến lên bục.
Cô tiểu thư Queeny còn đang muốn giáo huấn Tịch Cảnh Dương, nhưng cô ta biết hai người vừa tiến vào là ai, nên cùng đành nén cơn giận xuống để nghe người đàn ông chuẩn bị phát biểu.
Cones cũng khá tiếc nuối vì vẫn chưa tống khứ Tịch Cảnh Dương ra khỏi yến tiệc, cũng đành gác lại chuyện của anh mà hướng mắt về phía hai người vừa bước vào.
Người đàn ông nọ khi vừa bước lên bục, liền nhận lấy một ly rượu từ thư ký thân cận của mình, sau đó hướng về phía mọi người nâng ly rượu lên rồi uống cạn.
"Cảm ơn sự hiện diện của tất cả mọi người ngày hôm nay!" Giọng nói trầm ấm có chút uy quyền vang lên.
Ông ta nói tiếp:"Hôm nay, ta Sigrid Gwyneth, với thân phận Quốc Vương của R Quốc, mời mọi người đến đây để tuyên bố một chuyện vô cùng quan trọng."
Cả hội trường thoáng chóc im thin thít để lắng nghe.

Ông liền nói tiếp:"Ta biết, những vị có mặt hôm nay đều là những tinh anh và là những người có ảnh hưởng to lớn đối với đất nước này.
Nên đầu tiên, chuyện ta đánh đổ Cựu Vương bạo ngược và thay thế hắn lên ngôi, cũng không còn gì xa lạ với mọi người nữa.
Thứ hai, kể từ giây phút này, những chính sách bạo ngược của Cựu Vương, đều sẽ bị xoá bỏ.

Ta muốn người dân của R Quốc đều sẽ được hưởng những đãi ngộ giống nhau!
Và đồng thời...những kẻ tham ô, chuyên vơ vét của người dân vô tội thì ngày hôm nay...bị tịch thu toàn bộ của cải và tước vị, đày làm dân thường!"
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 96: 96: Danh Sách Phạm Tội



Lời của Tân Đế vừa dứt, một loạt tiếng bàn luận liền vang lên.

Khoé môi của Tịch Cảnh Dương khẽ cong lên, quả nhiên là người mà anh đặt cược, không khiến anh thất vọng.

Vừa mới kế thừa tước vị, vẫn chưa ngồi vững chiếc ghế đó của mình, liền muốn thanh tẩy bộ máy quý tộc Nước R, cũng chẳng biết ông ta lấy đâu ra niềm tin đó nữa.
Quả nhiên một vị công tước trong của có vẻ lớn tuổi, không hề sợ hãi mà lên tiếng phản đối:"Quốc Vương, ngài cũng chỉ mới kế thừa tước vị mà thôi, lại muốn loại bỏ hết đám già này rồi sao?"
Vị Tân Đế kia liền cười lạnh hướng về phía ông ta đáp lời:"Có phải công tước Lenka nghe nhầm rồi không? Lời ta vừa nói chính là loại bỏ những kẻ tham ô, chuyên vơ vét của người dân vô tội...ông lại phản ứng như thế...chẳng lẻ ông là loại người đó?"
Lão già kia bị lời phản bác này làm cho câm lặng, trong thâm tâm ông ta bắt đầu có chút sợ hãi.

Thời của Cựu Vương bọn họ cứ thoải mái mà làm những việc đó, ai ngờ đâu tên Quốc Vương mới này còn chưa ngồi nóng chiếc ghế của mình, đã muốn đánh đòn phủ đầu để thị uy rồi!
Nhưng một số người giống ông ta cũng không nhịn nổi nữa mà phải lên tiếng:"Quốc Vương bệ hạ nói vậy là không đúng rồi, R Quốc được như ngày hôm nay đều do một phần tâm huyết của chúng tôi, ngài chỉ vì mấy lời buộc tội vô căn cứ mà muốn chèn ép chúng tôi sao?"

Dù sao bọn họ người đông, lại còn là những người có chức vị cao, làm sao lại sợ một tên Tân Đế chỉ vừa mới nổi lên cơ chứ!
Sigird đưa mắt nhìn quanh hội trường, liền bắt gặp chàng thiếu niên trẻ đang nâng ly rượu lên về phía mình, ông ta liền cười một cái đáp lại.

Giữa hai người họp tác lâu năm, không cần hành động quá rườm rà, đôi khi chỉ cần một ánh mắt cũng có thể hiểu ý đối phương.
"Nhận được chưa?" Sigird quay sang hỏi thư ký đang đứng cạnh mình.

Người thư ký nọ liền gật đầu trả lời:"Vâng thưa quốc vương, hiện tại có thể tiến hành theo kế hoạch rồi."
Sigird:"Tốt, bắt đầu đi."
Vị thư ký ấy nhanh chóng lùi về phía sau, đột nhiên một tấm bạc lớn được thả xuống.

Hàng loạt máy chiếu xuất hiện trong hội trường.

Rất nhiều người đều tỏ vẻ ngạc nhiên cùng khó hiểu trước hành động này của Tân Đế.
"Quốc Vương Gwyneth! Ngài đây là đang muốn làm gì?" Một lão già công tước không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Tân Đế liền mỉm cười mà đáp:"Chẳng phải các vị nói ta không được buộc tội vô căn cứ sao? Thật trùng hợp là trong tay ta có vài phần tài liệu rất thú vị, nên đang muốn chia sẻ cho tất cả mọi người cùng xem thôi.

Genuine! bật máy chiếu!"
Lời Sigird vừa dứt, đồng loạt cái máy chiếu trong hậu trường đều được bật lên.

Hình ảnh rõ nét nhất vẫn là những thứ đang được chiếu trên tấm bạc khổng lồ ngay giữa hội trường.

Tất cả những văn kiện xuất hiện trên tấm bạc khiến cho những người đang có mặt được một phen kinh hoàng.
Từ những bằng chứng tham ô, đến những hành vi trốn thuế, thậm chí còn có chứng cứ về việc b án nước của một số vị tự gọi bản thân là người thanh cao trong sạch.
Từng tội ác lần lượt bị vạch trần ngay trước mặt tất cả mọi người.

Những kẻ đang có tên trên tấm bạc, lần lượt thay đổi sắc mặt, hết xanh rồi đỏ, nhưng bọn họ vẫn nghĩ chỉ cần nói những chứ cứ đó là ngụy tạo thì vẫn có thể tìm cho mình đường lui.
Nhưng ai ngờ, sau khi những văn kiện ấy được chiếu hết, hình ảnh trên tấm bạc không bị tắt đi mà nó lại chiếu đến những video giao dịch ngầm của mấy lão già công tước với các lãnh đạo của quốc gia khác.
Phải biết dù văn kiện có thể làm giả, nhưng những video rõ nét như thế bọn họ hoàn toàn không thể biện minh cho mình nữa.
Sigird không đợi họ kịp phản ứng, liền cho người bắt lấy những kẻ có tên trong danh sách phạm tội, lần lượt bắt giam hết tất cả.

Chính lúc này, hội trường lúc này bỗng trở nên vô cùng hỗn loạn.
Vị tiểu thư Queeny sau khi biết cha mình sắp bị bắt giam liền ngơ người ngã quỵ xuống đất, miệng không ngừng lẩm bẩm:"Không thể...không thể nào...không thể như thế..."
Tên Cones thì liền thở phào, cũng may gia tộc hắn không quá thân cận với Cựu Vương, cho nên mấy tội ác tày đình này, gia đình hắn không hề liên quan đến.

Tịch Cảnh Dương uống hết ly rượu trong tay, liền muốn rời đi.

Dù sao anh và Tân Đế đã giao hẹn từ trước, hai người họp tác vì lợi ít cá nhân của bản thân, nếu ông ta thành công thì xem như hai người chưa từng quen biết nhau.
Sigird cũng nhìn thấy chàng thiếu niên trẻ đang muốn rời đi, ông cũng không muốn ngăn cản.

Một thiếu niên trẻ tuổi thiên tài như anh, chỉ cần anh mở lời, ông liền đem một chức vị quan trọng để giao cho anh.
Chỉ tiếc rằng, những nơi đấu đá tranh giành quyền lực này Tịch Cảnh Dương đã sớm không muốn liên quan đến rồi.

Và anh vẫn còn một chiến trường của riêng anh cần giải quyết ở Nước Z, cho nên lòng tốt của vị Tân Đế kia, anh xin được từ chối.
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 97: 97: Thất Tinh Hộ Sứ



"Ngài Joe xin dừng bước!" Một tên phục vụ bất chợt nhảy ra cản Tịch Cảnh Dương rời đi.
Anh có chút khó chịu mà nhíu mày:"Tránh ra."
Tên phục vụ kia liền nghiên người chào anh một cái, rồi đưa anh một ly rượu:"Ngài Joe, đây là rượu của "vị kia" gửi đến ngài, hy vọng không thể họp tác tiếp vẫn sẽ là bạn."
"Vị kia" trong lời tên phục vụ này chỉ có thể là người đó, nhưng đây không giống tác phong của ông ta lắm, anh quay người nhìn sang thì trông thấy ông ta vẫn đang bận bàn chuyện với người khác.

truyen bac chien
Tịch Cảnh Dương liền biết tên phục vụ này có vấn đề và ly rượu này chắc cũng không phải là thứ tốt đẹp gì.

Nhưng thứ khiến anh hơi hoang mang chính là vì sao hắn biết được quan hệ họp tác giữa anh và Tân Đế?
Người biết được chuyện này, ngoại trừ vài người thân tín của Tân Đế và anh em Mục Hành, thì hình như không còn ai nữa.
Tịch Cảnh Dương vui vẻ nhận lấy ly rượu nhưng lại không uống ngay, nhưng tên phục vụ kia cũng không vội rời đi ngay, anh đành đưa ly rượu lên môi giả vờ hóp một ngụm.

Quả nhiên tên phục vụ gật đầu chào anh một cái rồi quay người rời đi.
Bỗng một luồng gió lạnh thổi qua, cảm giác này...chính là có kẻ đang quan sát anh.

Tịch Cảnh Dương cũng không vội rời đi nữa, anh phải lôi được tên đó ra.
"Xin lỗi vì đã làm phiền Ngài, nhưng không biết Ngài có phải là Ngài Joe không?" Một cô gái phục vụ khác tiến đến hỏi anh.
Tịch Cảnh Dương đưa mắt đánh giá cô ta một lượt rồi mới trả lời:"Phải, có chuyện gì?"
Cô nhân viên phục vụ đó liền đưa cho anh một thẻ phòng rồi nói:"Đây là chìa khoá phòng được chuẩn bị cho Ngài.

Hầu hết những vị khách của Quốc Vương đều sẽ được chuẩn bị một phòng riêng trong Cung Điện, nếu Ngài cảm thấy mệt có thể đến đấy để nghỉ ngơi."
"Được, cảm ơn." Tịch Cảnh Dương đưa tay nhận lấy chiếc chìa khoá.

Anh liền nhận định rõ vị trí của những kẻ đang âm thầm quan sát anh.

Một vài người hướng hai giờ trên lầu và một người đang lẫn trong đám đông.
Nhưng có vẻ như những người trên lầu chỉ đơn giản là quan sát, anh không nhận ra sự ác ý từ phía họ.

Ngược lại, kẻ đang ẩn mình trong đám đông kia lại khiến cho anh có một cảm giác vô cùng khó chịu.

Xem ra buổi tiệc hôm nay, vẫn còn một hồng môn yến dành riêng cho anh rồi.

Tịch Cảnh Dương nhìn chiếc chìa khoá trên tay sau đó khẽ cười lạnh, anh quay người về phía cung điện mà đi vào.
Trái ngược với khung cảnh nhộn nhịp bên ngoài hội trường, trên hành lang đến phòng khách bên trong cung điện lại vô cùng vắng vẻ và yên tĩnh.
Dù trong không gian tĩnh mịch ấy chỉ vang lại tiếng bước chân của chính anh, nhưng Tịch Cảnh Dương bỗng dừng bước, rồi cười lạnh lên tiếng:"Theo tôi lâu vậy, có chuyện gì, nói trực tiếp không được sao!"
Qua mấy giây sau, quả thật có một người đàn ông lớn tuổi bước ra, ông ta chầm chậm tiến lại gần anh, ánh sáng mờ ảo trên hành lang cũng dần soi rõ gương mặt của ông ta.

Nhìn thấy gương mặt ấy, Tịch Cảnh Dương cũng có chút bất ngờ:"Hộ Sứ Elmich?"
Bên cạnh tầng lớp quý tộc, Sigrid Gwyneth còn tìm cho mình bảy người thân tín để đảm nhiệm chức vụ gọi là "Thất Tinh Hộ Sứ".

Những người này đều là những nhân vật vừa có tài vừa có lòng trung thành tuyệt đối và rất được Sigrid tin tưởng.
Vốn dĩ Tịch Cảnh Dương cũng có thể đảm nhận một vị trí Hộ Sứ, nhưng do anh đã từ chối nên chỉ tồn tại có sáu vị Hộ Sứ.

Vị trí thứ bảy kia luôn được để trống vì nó được dành riêng cho anh.
Và vị Hộ Sứ Elmich này, Tịch Cảnh Dương cũng lấy làm xa lạ, vì ông ta là một trong những Hộ Sứ đầu tiên và cũng là người từng làm việc cùng anh nhiều nhất.

Chính vì thế việc ông ta theo dõi rồi muốn gài bẫy anh, khiến anh rất đỗi bất ngờ.

Elmich vừa đi vừa vỗ tay và cười lớn:"Ha ha! Đúng là nhân tài xuất thiếu niên! Làm sao cậu nhận ra tôi đang đi theo cậu?"
Tịch Cảnh Dương liền cau mày, ánh mắt nhìn Elmich cũng chứa đầy sát khí:"Tôi nên hỏi ông trước chứ nhỉ? Vì sao lại theo dõi tôi?"
Nhận ra ánh mắt đề phòng của anh, Elmich cũng không dám tiến đến gần nữa, ông ta cũng thay đổi thái độ của mình, trở nên nghiêm túc hơn.
"Joe, tôi quen biết cậu cũng gần chục năm rồi, một thiên tài nghìn năm có một như cậu...đúng thật là không thể làm người ta từ bỏ được."
"Ha! Ông không từ bỏ được thì sao? Tôi đã muốn đi thì dù là Quốc Vương của các người muốn ngăn cũng không ngăn được tôi!"
"Phải ta biết, nhưng mà...tôi muốn lấy một thứ từ cậu..."
Thần kinh Tịch Cảnh Dương bắt đầu căng cứng, cả người anh bỗng chóc càng lúc càng trở nên nóng hơn, anh dường như nhận ra ngay, những triệu chứng này là gì.
Nhưng anh vẫn cố giữ cho bản thân tỉnh táo rồi lùi về sau:"Ông muốn gì ở tôi?"
Lão già Elmich liền bật cười:"Tôi biết tính cảnh giác của cậu rất cao, rượu trong ly chắc chắn cậu sẽ không uống, nhưng mà...cái ly ấy...hình như cậu đã cầm qua rồi nhỉ?"
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 98: 98: Anh Còn Nhận Ra Em Không



Lúc này Tịch Cảnh Dương mới chợt nhớ lại, anh không trực tiếp uống rượu trong ly, nhưng anh vẫn tiếp xúc trực tiếp với cái ly đó, vậy nếu dở trò với cái ly thì quả thực anh đã mắc bẫy rồi.
Dần dần ý thức của anh càng lúc càng trở nên mơ hồ, nhưng anh thật sự không hiểu, một lão già như ông ta, bỏ thứ thuốc đó cho anh để làm gì cơ chứ!
Trông thấy Tịch Cảnh Dương sắp không đứng vững nữa, lão già Elmich liền cười hì hì:“Cậu đúng là rất thông minh…nhưng nhóc con vẫn mãi là nhóc con.”
Anh cố gắng bấm mạnh móng tay vào người để cơn đau giúp anh tỉnh táo hơn, nhưng giọng nói của anh càng lúc càng khàn đi:“Ông…cần gì ở tôi?”
“Con gái ta rất thích cậu, bản thân ta nếu có một đứa cháu mang gen của cậu…quả thực là một ý không tồi.”
Tịch Cảnh Dương nghiến răng:“Ông có tin, đợi đến khi thuốc hết tác dụng…tôi sẽ khiến cả tộc ông cùng trả giá không?”
Ông ta đương nhiên là biết anh không phải một kẻ ăn chay.

Châm ngôn của anh chính là người không động mình thì mình không động người, nhưng nếu bị kẻ đó hãm hại, anh sẽ bắt hắn trả giá gấp mười lần.
Nhưng tiếc là, ông ta tin chắc việc làm của mình sẽ được Quốc Vương Sigird ủng hộ.

Vì dù sao ai cũng nhìn ra được, Ngài ấy rất muốn giữ Joe lại.

Nếu ông ta thành công vừa giúp được cho Quốc Vương, vừa đạt được mục đích của mình.

Qua đó, với sự bảo hộ của Quốc Vương, anh sẽ không thể nào động được đến ông ta.
“Người đâu! Ngài Joe mệt rồi, mau đỡ Ngài ấy về phòng!” Ông ta bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của Tịch Cảnh Dương, gọi ra hai người đàn ông dìu anh về phòng.
Giờ phút này tuy vẫn giữ được chút tỉnh táo, nhưng thứ thuốc kia thật sự quá mạnh, anh không thể đánh trả lại được.
Bất chợt vào khoảng khắc anh sắp không chống đỡ nổi, lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên.
“Người đàn ông của tôi mà ông cũng muốn bẫy! Xem ra ông cũng không yêu quý cái mạng chó của mình lắm nhỉ!”
Bóng dáng cô gái quen thuộc trong chiếc váy màu xanh lam chậm rãi bước đến cạnh anh, cũng vào giây phút ấy anh đã không giữ nổi sự tỉnh táo nữa mà ngã xuống.
Không biết qua bao lâu, nhưng cả người anh cứ như bị lửa nung, cảm giác vô cùng khó chịu.

Bất giác một bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng chạm vào mặt anh khẽ thì thầm:“Anh còn nhận ra em không?”
Thanh âm ngọt ngào của cô gái nhỏ vang lên, khiến mí mắt đang nặng trĩu của anh cũng phải cố gắng mở ra.
Dần dần một cô gái tóc trắng cùng gương mặt được trang điểm nhè nhẹ trông vô cùng xinh đẹp, đang hiện rõ trước mặt anh.
“Tiểu…Kỷ…”
Nhìn thấy cô, máu nóng trong người anh không những không giảm đi, mà càng lúc càng nghiêm trọng.

Phải nói chính cô hiện tại là liều thuốc mạnh nhất, còn hơn cả thứ thuốc mà lão già kia gài bẫy anh.

Ở phía dưới của anh, càng lúc càng căng chặt, khiến anh không nhịn được mà rên lên một tiếng:“Ưm…”
Càng lúc sức lực của anh dần dần hồi phục, cơ thể anh dần không nghe theo lý trí của anh nữa, anh xoay người đè cô xuống dưới thân mình.
Trông thấy tiếng th ở dốc cùng sức nóng từ người anh, Kỷ Thần Hi đưa bàn tay mát lạnh của mình chạm nhẹ vào mặt anh:“Tịch…có thể…”
Sống lưng Tịch Cảnh Dương bỗng cứng đờ, cô ấy…cô ấy vậy mà đồng ý sao? Anh…anh không nằm mơ chứ? Hay thứ thuốc chết tiệt này còn gây ra cả ảo giác nữa?
Nhưng nhìn thấy sự hoang mang từ ánh mắt anh, cô gái nhỏ khẽ cười:“Là em…”
Tịch Cảnh Dương cắn chặt môi, giọng nói anh càng lúc càng trở nên khàn đi:“Tiểu Kỷ…em…em đã suy nghĩ kỹ chưa? Anh không…không muốn ép em…anh…”
Lời anh còn chưa nói hết thì cô đã kéo anh xuống rồi đặt lên môi anh một nụ hôn.
“M* nó!” Tịch Cảnh Dương chửi thề một câu, anh biết bây giờ có cái gì xảy ra đi nữa, thì cũng không ngăn anh lại được nữa.

Đêm nay anh muốn cùng cô buông thả bản thân, cùng nhau trải qua một đêm h0an ái.
Không biết đã qua bao lâu, cũng không biết đã làm bao nhiêu lần, thậm chí trong mơ hồ anh còn nghe thấy tiếng nỉ non vang xin của cô.

Nhưng lý trí của anh lúc này đã trở về con số không tròn trịa rồi.
Đến gần trưa hôm sau, ý thức của anh mới dần dần bình ổn trở lại.

Khi ánh nắng mặt trời chiếu qua khe cửa sổ, khiến anh hơi cau mày mà mở mắt ra.
Đầu anh hiện tại đau như búa bổ, nhưng nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt, cùng đống đồ bị xé nát vứt đầy trên đất, những cảnh tượng nóng mắt đêm qua dần hiện ra trước mắt anh.
Nhưng tim anh thoáng trở nên đập mạnh, người…người…đêm qua là cô ấy sao? Nhưng vì sao lại không nhìn thấy cô ấy đâu nữa mà chỉ còn mình anh ở đây?
Tịch Cảnh Dương đưa mắt nhìn quanh căn phòng rộng lớn, anh biết đây chính là phòng của Cung Điện…vậy kế hoạch hôm qua của lão già kia…
Bây giờ từ hoang mang, anh bắt đầu chuyển sang lo sợ.

Rốt cuộc người đêm qua cùng anh…có phải Tiểu Kỷ không? Hay chính anh bị ảo giác điều khiển.

Ngay lúc anh muốn đứng dậy, thì vô tình kéo chăn ra, vết đỏ nổi bật trên nền ga giường màu trắng liền đập vào mắt anh..
 
Song Trùng
Chương 99: 99: Thanh Toán Nợ Nần



Đầu của Tịch Cảnh Dương càng lúc càng đau, cảm xúc cũng dần rối loạn, dù đêm qua có phải là cô ấy hay không, anh cũng đều đã làm một việc không nên làm rồi.
Bất chợt, một tia sáng loé lên chiếu thẳng vào mắt anh, Tịch Cảnh Dương liền theo bản năng mà nhíu mày, rồi nhìn về hướng ánh sáng phát ra.
Mặt dây chuyền Giọt Lệ Đại Dương đang nằm trên đống đồ bị xé rách trên mặt đất.

Tim Tịch Cảnh Dương bỗng đập mạnh, Giọt Lệ Đại Dương bị rơi ở đây, vậy thì chắc chắn người đêm qua là Tiểu Kỷ.
Làm sao, làm sao có thể…lúc này, anh cũng nhớ được một vài ký ức về đêm hôm qua.

Hình như trước lúc ngất đi, anh đã nghe thấy giọng nói của cô ấy.
Xem ra chính Tiểu Kỷ đã cứu anh từ tay lão già Elmich kia, cũng chính cô ấy đã dùng bản thân mình để giúp anh giải dược.
Tim Tịch Cảnh Dương lần nữa nhói lên.

Anh vốn muốn giành cho cô những điều tốt đẹp nhất, nhưng vì một phút mất khống chế…lại khiến mọi việc ra nông nổi này… Có phải cũng vì nguyên nhân này mà sáng nay cô ấy đã bỏ đi mà không để lại bất kì lời nào.
Tịch Cảnh Dương bật dậy từ giường, rồi cúi người tìm chiếc điện thoại của mình trong đống vải vụn trên đất.

Quả nhiên chiếc điện thoại vẫn nằm trong túi áo khoác ngoài của anh ngày hôm qua.
Cũng may điện thoại vẫn còn pin, anh nhanh chóng tìm kiếm số điện thoại của Kỷ Thần Hi rồi gọi ngay cho cô ấy.
Không như mọi lần, dù cô ấy không bắt máy, nhưng vẫn sẽ nghe được tiếng chuông reo, còn lần này cô ấy lại trực tiếp tắt máy luôn.

Trong lòng của Tịch Cảnh Dương lúc này, càng lúc càng bất an hơn.
Bỗng điện thoại anh run lên một cái, hoá ra là cô gửi tin nhắn qua.
[A.G: Bảo bảo, anh dậy rồi sao? Chắc anh vẫn còn đau đầu lắm đúng không? Em đã gọi cho Mục Hành đến đón anh rồi.

Còn về em, anh không cần lo cho em đâu, bên căn cứ có chút việc nên sáng sớm em phải quay về rồi, cho nên thời gian tới đừng có liên lạc với em.

Vậy nha! Yêu anh!]
Vừa đọc xong tin cô gửi qua, cửa phòng liền bị người ta đẩy vào.

Nhìn khung cảnh hỗn loạn trong phòng, Mục Hành liền trợn mắt mà nhìn về phía Đại Boss của mình.
“Boss, anh…cũng man thật đấy!” Mục Hành không nhịn được mà thốt ra lời cảm thán, nhưng liền nhận lại ánh mắt cảnh cáo từ ai đó, anh ta liền ngậm mồm tỏ vẻ không nhìn thấy gì hết.
Trước mắt có thể xác nhận cô gái của anh không sao, cô ấy vẫn ổn và không hề giận dỗi anh.

Tâm trạng nặng nề nãy giờ của Tịch Cảnh Dương cuối cùng cũng giảm nhẹ được một chút.

Nếu Tiểu Kỷ không sao, vậy giờ việc anh cần phải làm nhất, chính là tìm lão già Elmich kia, thanh toán toàn bộ nợ nần rồi.
“Mục Hành, chuẩn bị cho tôi một bộ đồ khác.”
Mục Hành liền đưa một cái túi cho anh:“Kỷ Tiểu Thư đã căn dặn tôi từ trước, đồ của anh đây.”
Tịch Cảnh Dương khẽ cười rồi nhận lấy túi đồ từ tay Mục Hành.

Quả nhiên cô gái nhỏ của anh vẫn luôn là người chu đáo như thế.
Một lúc sau, Tịch Cảnh Dương đã có mặt bên trong Cung Điện và đứng trước mặt người có điện vị cao quý nhất tại nơi đây.
Có điều, bỗng nhiên ngày hôm nay thái độ của Sigrid đối với anh liền thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
“Ha! Ta còn chưa tìm cậu tính sổ, cậu đã tự tìm đến nộp mạng rồi sao?” Vừa trông thấy Tịch Cảnh Dương, Sigrid trông vô cùng giận dữ nói.
“Tôi không hiểu ông đang nói gì, hôm nay tôi đến là vì lão già Elmich!” Tuy anh nhận ra thái độ khác lạ của Tân Đế, nhưng việc anh quan tâm nhất lúc này là ân oán của anh và lão già kia.

Anh đã từng nói, chỉ cần anh tỉnh táo trở lại, tuyệt đối không để ông ta sống yên ổn!
Tân Đế liếc nhìn anh một cái rồi nhẹ nhàng nói:“Ông ta chết rồi.”
Tịch Cảnh Dương liền rất kinh ngạc:“Chết? Khi nào? Vì sao lại chết?”
“Hình như ta không có nghĩa vụ phải báo cáo với cậu nhỉ? Còn nữa, chẳng phải cậu bảo không thích liên hệ với hoàng thất sao? Hiện tại ta cũng không muốn liên hệ gì với cậu, vậy nên… người đâu! Tiễn khách!”

Nhanh chóng hai tên cận vệ của tên Quốc Vương này liền xuất hiện, họ đưa tay về phía cửa rồi lên tiếng:“Ngài Joe, hướng này, mời!”
Tịch Cảnh Dương lúc này mới để ý đến thái độ khác lạ của Tân Đế:“Đêm qua đã xảy ra chuyện gì đúng không? Vì sao ông…”
Sigrid bỗng nhiên tiến lại gần anh, rồi muốn tung một cú đấm thật mạnh vào mặt anh, cũng may thân thủ anh tốt nên đã đỡ được.

Nhưng cùng lúc đó, việc anh dám đánh trả vị Quốc Vương này, liền khiến cho hai khẩu súng từ hai tên cận vệ kia chỉa thẳng về phía anh.
“Sigrid! Ông điên rồi à!” Tịch Cảnh Dương tay vẫn phải giữ chặt nấm đấm của của Tân Đế, vừa cố nén giận mà hỏi.
Sigird liền cười lạnh, vừa đang định nói gì đó thì nhận được một cuộc điện thoại gọi đến, ông ta nhìn thấy tên người gọi đến, liền thu tay lại, sau đó đẩy Tịch Cảnh Dương ra.
“Cậu đi đi, chuyện của Elmich ta sẽ giải quyết, cậu không cần phải bận tâm đến nó nữa.

Chuyện họp tác của chúng ta cũng đã chấm dứt, từ nay về sau hoàng tộc Gwyneth và cậu không còn liên hệ gì nữa!”.
 
Back
Top Bottom