Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 50: 50: Tôn Trọng Người Già



"Hắc xì!" Mộ Nhược Vi thoáng nhăn mặt, đưa tay lên xoa xoa mũi mình một lúc, không hiểu sao cô lại có một dự cảm không lành, trong người luôn cảm thấy bất an, giống như sắp có chuyện gì đó xảy ra vậy.
Đang đi bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cô, Kỷ Hàn Phi của bâng quơ hỏi:"Sao vậy?"
Do cả ngày ở trong nhà của anh suốt, nên Mộ Nhược Vi cảm thấy có chút buồn chán, nên mới lôi Kỷ Hàn Phi ra ngoài đi dạo cùng cô.
Đến khi ra khỏi toà nhà, cô mới biết hoá ra chung cư của Kỷ Hàn Phi và nhà của Mộ Gia lại gần đến như vậy.

Xem ra chuyện anh tình cờ nhặt được cô trên đường chắc cũng chỉ là trùng hợp thôi.
Mộ Nhược Vi liền lắc đầu:"Không sao, chắc là ai đó đang nhắc đến tôi thôi."
Kỷ Hàn Phi khẽ đưa mắt nhìn cô một cái, sau đó liền quay người đi, tiếp tục đi về phía trước.
"Vì sao lại bỏ nhà đi bụi vậy?"
Mộ Nhược Vi lườm anh một cái:"Ai bảo anh là tôi bỏ nhà đi bụi?"

Kỷ Hàn Phi nhìn cô cười đầy khinh bỉ:"Có nhà không về, qua nhà anh đây ở ké, không phải đi bụi thì là gì?"
Cô gái không thèm để ý đến lời mỉa mai của anh, cô cũng không cần phải giải thích chuyện riêng của mình cho một người ngoài như anh, liền ngoảnh mặt đi hướng khác.
"Người nhà không đối xử tốt với em sao?" Nhìn cô gái nhỏ không muốn để ý đến mình, Kỷ Hàn Phi hơi bất lực, anh hơi cúi người nhỏ giọng hỏi cô.
Bước chân của Mộ Nhược Vi bỗng khựng lại, cô liếc nhìn Kỷ Hàn Phi với ánh mắt đầy hoài nghi, vì sao cô luôn cảm thấy, cách anh quan tâm cô giống như một người anh trai đang quan tâm em gái mình vậy?
Lúc bình thường sẽ luôn trêu chọc em gái mình, nhưng sẽ luôn quan tâm đến cô ấy, sẽ lo lắng cho cuộc sống của cô ấy...nhưng hình như quan hệ giữa họ không tốt đến mức đó thì phải?
Nhìn thấy Mộ Nhược Vi dừng chân rồi nhìn chằm chằm vào mình, Kỷ Hàn Phi cũng dừng bước rồi quay sang nhìn cô rồi hỏi:"Sao vậy?"
Ánh mắt cô gái dần thay đổi, cô nhìn thẳng vào mắt anh nghiêm túc hỏi:"Kỷ Hàn Phi, trước đây...!chúng ta chưa từng gặp nhau thật sao?"
Kỷ Hàn Phi không trả lời ngay, bởi vì hình như đây không phải là lần đầu cô hỏi anh câu này nữa, nhưng lần đó anh lại trả lời hết sức qua loa, còn không thì sẽ lãng sang chuyện khác.
Nhưng có vẻ như lần này, cô ấy muốn anh trả lời một cách nghiêm túc.

Khoé miệng anh khẽ nhếch lên, nhưng trong ánh mắt lại đầy vẻ đau thương, anh không trả lời mà hỏi ngược lại cô:"Vậy em có từng mất trí nhớ hay không?"
Bầu không khí bỗng rơi vào tĩnh lặng.

Phía bên kia tiếng còi xe inh ỏi, tiếng cười nói của dòng người đông đúc tấp nập, tiếng mời gọi của các chủ gian hàng thức ăn,...!Nhưng lại không hề ảnh hưởng đến sự im lặng đến đáng sợ của hai người.

Đột nhiên Kỷ Hàn Phi hơi giật mình, vì anh nhìn thấy đồng tử của cô gái thoáng thay đổi.

Phải chính là màu xanh, tuy chỉ là một khoảnh khắc nhưng anh chắc chắn anh đã nhìn thấy nó.

Đồng tử đổi sang màu xanh đồng nghĩa với việc cảm xúc của cô đã bị tác động mạnh, cũng có nghĩa lời nói ban nãy của anh đã có tác động với cô, nhưng lời nói tiếp theo của cô lại lần nữa khiến anh phải thất vọng.
"Chưa từng."
Mộ Nhược Vi vô cùng cùng điềm tĩnh mà trả lời anh.

Đúng thật khi nghe anh hỏi câu đó, đầu cô bỗng nhói lên như có hàng vạn cây kim đâm vào, nhưng cô lại dùng dáng vẻ điềm nhiên như không mà trả lời anh rằng "chưa từng".
Có những bí mật dường như không cần thiết phải nói ra ngay lúc này.

Anh không muốn nói và cô cũng vậy.

Nhưng cô hiện tại có thể khẳng định, trước đây hai người thật sự từng quen biết nhau.
Tuy không biết đã từng là bạn hay thù, nhưng dựa vào cách anh đối xử với cô, chứng tỏ một điều rằng quan hệ hai người có vẻ không tồi.

Nhưng vì sao anh lại làm như không hề quen biết cô? Rõ ràng anh rất để ý hay biết rõ chuyện cô mất trí nhớ nhưng lại làm như không quan tâm hay biết gì về nó?
Trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi vì sao, nhưng cô sẽ không hỏi thẳng anh, bởi vì cô biết anh chính là muốn k1ch thích trí nhớ trước đây của cô, vì vậy nếu anh không nói gì thì cô cũng sẽ không hỏi.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nếu anh thật lòng muốn đối xử tốt với cô, thì cô cũng không cần thiết luôn mang thái độ đề phòng đối với anh.
Nhưng sau khi nghe câu trả lời của cô, Kỷ Hàn Phi liền thay đổi thái độ:"Ha! Đùa em thôi, trong mặt em căng thẳng chưa kìa."
Nói xong anh xoay người bước tiếp, Mộ Nhược Vi cũng thu liễm lại bộ dạng nghiêm túc ban nãy của mình, vội đuổi theo phía sau anh, cười hì hì nói:"Em cũng nói đùa thôi, người căng thẳng là anh đó!"
"Sau lại dùng kính ngữ với anh rồi?" Kỷ Hàn Phi hỏi.
Mộ Nhược Vi gãi gãi đầu suy nghĩ sau đó đáp:"Dù sao anh cũng lớn tuổi rồi, xem như em đang tôn trọng người già đi!"
Kỷ Hàn Phi:"..."
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 51: 51: Bạn Học



Chiếc Rolls Royce Phantom màu đen dừng lại ở một ngã ba gần với nhà họ Mộ, người đàn ông đang tựa lưng vào ghế sau ánh mắt khép hờ thì người tài xế phía trước dè dặt lên tiếng.
"Tịch Tổng, đến rồi."
Mục Hành từ ghế lái phụ quay xuống nhìn người đàn ông ăn mặc có chút bình bường, đang thu liễm lại khí chất áp bức của mình thì liền tò mò mà hỏi:"Tịch Tổng, sao lại không đến thẳng Mộ Gia, lại dừng lại ở chỗ xa như vậy?"
Ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông khẽ động rồi dần mở ra, hướng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe.

Anh im lặng mấy giây, rồi vẫn không trả lời mà lấy giỏ quà bên cạnh sau đó đẩy cửa xe bước xuống.
Mục Hành hơi lo lắng cho ông chủ của mình nên đòi đi cùng anh đến Mộ Gia, nhưng lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của Tịch Cảnh Dương bảo anh ta ở yên trong xe đợi mình.
Còn một mình Tịch Cảnh Dương quay người đi bộ về phía nhà họ Mộ.

Thật ra anh cố tình giấu đi thân phận của mình cũng là có lí do của anh.

Suy cho cùng cô ấy cũng không phải là Mộ Nhược Vi thật, nếu anh dùng thân phận người của Tịch Gia thì sẽ khiến cho quan hệ của anh và Mộ Nhược Vi dính chặt với nhau.
Rồi vẫn sẽ có một ngày Mộ Nhược Vi thật sẽ trở lại, hay chính cô ấy sẽ lấy lại được ký ức của mình.
Anh chỉ biến cô ấy thành Mộ Nhược Vi để cô ấy luôn nằm trong tầm mắt của anh, chứ không phải khiến cô trở thành kẻ thay thế cho bất kỳ một ai.
Vì vậy anh không muốn cái tên Tịch Cảnh Dương và Mộ Nhược Vi sẽ dính lấy nhau, vì cái tên anh muốn đi cùng đến hết đời này là một cái tên khác.
Tiểu Kỷ, xin lỗi cho sự ích kỷ này của anh và cả...!cô gái chưa từng gặp mặt kia, nếu có thể anh nhất định bù đắp cho cô, tuyệt đối sẽ không khiến cô phải chịu bất kỳ thiệt thòi gì, nhưng lần này hãy để anh ích kỷ một lần mà làm theo ý mình đi.
Bước chân của anh dừng lại trước cổng nhà Mộ Gia, anh tiến lên nhấn chuông cửa vài cái.

Rất nhanh một người phụ nữ trung niên liền tiến ra mở cửa, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới rồi lên tiếng hỏi:"Cậu đến tìm ai?"
Tịch Cảnh Dương lúc này không còn bộ dạng của một tổng tài lạnh lùng như trước nữa, anh mặc một chiếc áo thun trắng khoác bên ngoài là một chiếc áo sơ mi sọc caro đen cùng với chiếc quần jeans khiến cho một người đàn ông 27 tuổi như anh, trông như một cậu học sinh cấp ba vậy.
Đặc biệt trên gương mặt anh luôn là một nụ cười ấm áp và ngọt ngào, anh đưa túi quà trên tay mình cho người phụ nữ trung niên kia rồi lên tiếng chào bà.
"Chào dì, cháu là bạn học của Tiểu Vi, hôm nay cậu ấy không đến trường, nên cháu nghĩ cậu ấy không khoẻ nên đến đây thăm cậu ấy, không biết Tiểu Vi có nhà không?"
Gương mặt người phụ nữ thoáng có chút bối rối:"Chuyện này..."
Bỗng phía sau bà ta vang lên tiếng nói:"Dì Châu, là ai vậy?"
Một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy ngủ màu trắng bước đến chỗ họ, sau đó nhìn về phía Tịch Cảnh Dương như đang suy xét điều gì đó, rồi lên tiếng hỏi lại:"Cậu là ai? Đến đây giờ này có việc gì?"
Dựa theo những gì đã điều tra trước đây, cùng những thông tin mà anh đã đưa cho Mộ Nhược Vi, thì làm sao Tịch Cảnh Dương lại không biết đây chính là cô "chị gái" trà xanh của Mộ Nhược Vi.

Nhưng anh không hề tỏ thái độ ra mặt, vẫn vui vẻ mà chào cô ta một tiếng:"Chào chị, em là bạn học của Tiểu Vi, em đến tìm bạn ấy."
"Bạn học sao?" Mộ Nguyệt Vũ nhìn Tịch Cảnh Dương sau đó liền suy ngẫm một lúc.

Đúng là cậu bạn này trong rất trẻ, gương mặt cũng rất đẹp trai, chính là kiểu tiểu thịt tươi điển hình.

Nhưng một người như cậu ta lại thân thiết với con tiện nhân Mộ Nhược Vi kia đến thế à?
Tịch Cảnh Dương liền gật đầu:"Đúng vậy ạ, không biết chị có thể gọi Tiểu Vi ra giúp đây giúp em được không? Em chỉ muốn xác nhận cậu ấy vẫn ổn thôi, dù sao tuần tới cũng bước vào kì thi đại học rồi, nếu nghỉ học sẽ không tốt lắm đâu."
Mộ Nguyệt Vũ liền cười lạnh:"Chẳng phải cô ta bị đuổi học rồi sao? Dù sao dính phải tội gian lận sẽ không một ngôi trường nào chứa chấp cô ta cả."
Tịch Cảnh Dương vẫn duy trì nụ cười trên gương mặt:"Đuổi học sao? Chị không nhằm chứ? Tiểu Vi là học bá thiên tài của Trường Số 1, làm sao có chuyện bị đuổi học do gian lận chứ?"
Mộ Nguyệt Vũ thoáng chấn động:"Cậu nói cái gì?"
Chẳng phải trước đó cô ta đã bị đuổi học rồi sao? Sao có thể biến thành học bá gì đó được? Cậu ta đang nói phét sao?
Tịch Cảnh Dương liền tỏ vẻ khó hiểu:"Có phải chị có hiểu làm gì không, dù sao thành tích cô ấy tốt như vậy, còn là đối tượng trạng nguyên năm nay, làm sao nói đuổi là đuổi được?"
Mộ Nguyệt Vũ liền trợn tròn mắt, cô ả tiện nhân kia không phải đã ngủ cùng với toàn bộ thầy giáo của trường đó chứ.

Nhưng cô ta vẫn cười khinh bỉ một cái:"Vậy sao? Nhưng mà tiếc thật, con bé không có ở nhà, từ lâu rồi con bé chưa hề trở về Mộ Gia lần nào."Chắc chắn là đi tìm lão già kim chủ nào đó của nó rồi.
Ánh mắt của Tịch Cảnh Dương khẽ thay đổi, nhưng vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh như thường:"Cô ấy thật sự không có ở nhà sao?"

Mộ Nguyệt Vũ liền tỏ vẻ bất lực:"Thật sự là như vậy, dù sao đời sống con bé có chút loạn...
haiz...chuyện này chị cũng không quản được.

Nhưng mà cậu..."
Cô ta còn chưa nói hết, Tịch Cảnh Dương đã không giữ được vẻ mặt tươi cười nữa, anh quay người rời đi trong sự kinh ngạc của Mộ Nguyệt Vũ và người phụ nữ trung niên kia.
Lúc này anh nhấc điện thoại lên gọi cho Mục Hành, khi thiết bị vừa kết nói, không đợi Mục Hành lên tiếng, anh liền lạnh giọng ra lệnh:"Mau tìm kiếm vị trí của cô ấy!" Nói xong anh liền dập máy.
Trong đêm đen tĩnh lặng, người đàn ông đang toả ra khí lạnh toàn thân như một ác ma vừa bò lên từ địa ngục khiến cho ai đứng gần đó cũng có chút rùng mình.
Người quản gia bí ẩn nhận hàng giúp, cô không hề trở về Mộ Gia, Mộ Trạch càng sẽ không bởi vì cô sẽ không làm phiền đến Mộ Lão Gia Tử, cô cũng không có ai thân thích ở đất Long Thành này, vậy cô đã đi đâu? Nhất là về người đàn ông kia, anh ta mang đến cho anh một cảm giác uy h**p vô cùng mạnh mẽ.
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 52: 52: Đàn Ông Khi Yêu Thật Khó Hiểu



Một luồng gió lạnh thổi qua khiến cho Mộ Nhược Vi khẽ rùng mình, Kỷ Hàn Phi liếc nhìn một cái liền tiện tay cởi áo khoác ngoài ra ném lên người cô rồi nói:"Trời nóng quá, về nhà thôi!"
Bất ngờ bị áo khoác ném vào người chắn mất tầm nhìn, khiến cho Mộ Nhược Vi mất thăng bằng suýt vấp ngã, cô liền xù lông nhím muốn quay sang mắng người đàn ông kia, nhưng chợt nhận ra hình như anh đang sợ cô bị lạnh, nên đành nuốt cơn giận xuống mà bỏ qua cho anh.
"Cũng muộn rồi, kiếm chỗ nào đó ăn cơm trước đã." Mộ Nhược Vi lấy áo khoác của Kỷ Hàn Phi mặc vào người, sau đó nhẹ giọng lên tiếng.

Dù sao bữa trưa hôm nay cô cũng có ăn được miếng nào đâu, nên bây giờ thật sự có chút đói.
"Gần đây có một quán Mì Lan Châu rất ngon, muốn ăn thử không?" Kỷ Hàn Phi hỏi.
Mộ Nhược Vi không kén ăn lắm, nên cũng gật đầu đồng ý rồi đi theo anh.

Quán mì đó đúng là không xa lắm, chỉ tốn có năm phút đi bộ là đến.

Không gian quán rất thoáng mát, cũng rất sạch sẽ, tuy có vẻ cũ kỹ nhưng nhìn ra là quán có thâm niên lâu đời.
Lúc này một ông lão tầm hơn sáu mươi liền vui vẻ đi ra:"Tiểu Hàn, lại đến ăn mì à, hôm nay còn dẫn theo cô bạn gái xinh đẹp nữa! À mà...hình như không giống lắm, đúng rồi, đây là em gái cháu hay kể đúng không?"
Kỷ Hàn Phi cũng rất vui vẻ đáp lời ông:"Ông Du đừng chọc cháu nữa, hai tô như cũ nhé, tô của nhóc con nhà cháu thì không ớt, con bé không ăn được cay."
Mộ Nhược Vi hơi chấn động một chút mà nhìn về phía người đàn ông.

Vì sao anh biết cô không ăn cay?
Nhận ra ánh mắt nhìn chằm chằm về phía mình, Kỷ Hàn Phi tiến đến một chiếc bàn rồi kéo ghế ra sau đó nói:"Mau ngồi đi, trẻ con dạ dày yếu không được ăn cay!"
Có lẻ đây không còn là lần đầu anh quan tâm cô kiểu này, nên Mộ Nhược Vi cũng chẳng buồn để tâm đến nữa, dù sao nếu anh muốn nói cũng sẽ nói thôi, còn không thì hai người như bây giờ cũng rất ổn rồi.
Ông lão mà Kỷ Hàn Phi gọi là Ông Du kia, sau khi anh gọi món thì nhìn cô một cái sau đó liền cười vui vẻ quay vào trong chuẩn bị món ăn.
"Anh thường ăn ở đây lắm sao?" Mộ Nhược Vi tò mò hỏi.
Kỷ Hàn Phi lấy đũa muỗng có trong hộp lau sơ qua rồi đưa cho cô, tùy tiền đáp:"Anh cũng mới chuyển đến đây không lâu, buổi tối không thường hay nấu ăn nên đều ra ngoài ăn, trùng hợp phát hiện mì ở đây rất ngon, ông chủ thì một mình không vợ không con, nên thường xuyên ghé lại để ủng hộ, thành ra ông chủ nhớ mặt thôi."
Mộ Nhược Vi liền bỉu môi:"Không nhìn ra anh cũng rất quan tâm người khác nha!"
Kỷ Hàn Phi nghe cô nói như thế thì liền nheo mắt lại, khoé miệng nhếch lên:"Có chắc là em nhìn không ra không?
Mộ Nhược Vi lè lưỡi một cái:"Xì, không nhìn ra thật mà."
Hai người tiếp tục đấu khẩu với nhau, tầm hơn mười phút sau đó Ông Du đã mang ra hai bát mì Lan Châu nóng hổi.
"Mì đến đây, hai đứa mau ăn đi, cẩn thận một chút còn nóng lắm đó."

Mộ Nhược Vi liền vui vẻ gật đầu cảm ơn ông, Ông Du cũng cười hiền từ với cô rồi quay người vào trong bếp.
Lúc này bỗng điện thoại của Mộ Nhược Vi vang lên, dù sao đây cũng là điện thoại mới, đến sim cũng đã thay mới, vậy thì người biết số của cô chắc cũng chỉ có một người mà thôi.
Quả thật nhìn tên hiện lên trên điện thoại, Mộ Nhược Vi thoáng cau mày nhưng vẫn bắt máy.
"Alo!"
"Em đang ở đâu?" Người phía bên kia tuy đang rất tức giận, nhưng vẫn dùng giọng điệu ôn nhu nhất mà hỏi cô.
Mộ Nhược Vi ngước nhìn người đang ông đối diện mình, đang cố tình nghe lỏm cô nói chuyện thì liền tinh nghịch đáp:"Ở đâu cần anh quản sao?".
"Share định vị của em, anh đến đón em về nhà."
Mộ Nhược Vi liền có chút tức giận, anh là đang ra lệnh cho cô sao?
"Anh có biết mình sai ở đâu chưa?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, thanh âm trầm ấm của người đàn ông lần nữa vang lên:"Vi Vi, đừng quậy nữa, ngoan, theo anh về."
"Xem ra anh vẫn chưa nhận ra lỗi sai của anh rồi, hiện tại em đang ở nhà bạn, anh không cần phải lo cho em, vài ngày nữa em sẽ tự về."
Mộ Nhược Vi cười khổ trả lời anh, sau đó dứt khoát tắt máy.

Cô ngước nhìn người đàn ông vẫn đang nghe trộm kia:"Anh mau ăn của anh đi!" Kỷ Hàn Phi khẽ ho nhẹ vài tiếng rồi tiếp tục ăn mì của mình.
Phía bên kia, sắc mặt người đàn ông tối lại, Mục Hành hơi khó xử nhưng vẫn phải lên tiếng:"Tịch Tổng, thông qua cuộc gọi vừa rồi, đã tra được vị trí của Mộ Tiểu Thư rồi, có cần..."
Tịch Cảnh Dương đưa mắt nhìn ra cửa sổ, sau đó thoáng trầm tư.

"Trở về công ty." Sau một lúc lâu thì anh khàn giọng lên tiếng.
Mục Hành hơi thắc mắc, rõ ràng ban nãy Tịch Tổng của bọn họ rất tức giận, muốn bắt Mộ Tiểu Thư về, nhưng sao bây giờ biết được vị trí của người ta rồi thì lại làm ngơ như vậy? Đúng là đàn ông khi yêu thật khó hiểu mà.
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 53: 53: Nguyên Nhân Dẫn Đến Diệt Vong



Trong một căn phòng rộng lớn của toà biệt thự độc lập trên biển.

Một người đàn ông trong bộ comple màu xanh lam, đang tựa lưng vào ghế, trên tay anh ta đang xoay xoay một ly rượu đầy nhẹ nhàng.
Bên cạnh anh ta, một cô gái trẻ tuổi và vô cùng xinh đẹp với mái tóc ngắn hơi xoăn nhẹ, đôi môi đỏ mọng cùng đôi bàn tay nhỏ nhắn thon dài, đang rót rượu và phục vụ cho anh ta.
"Đã tìm thấy Sweetie bảo bối của tôi chưa?" Người đàn ông mân mê ly rượu trên tay sau đó bâng quơ hỏi.
Cô gái xinh đẹp bên cạnh liền đi đến chiếc bàn cạnh đó cầm lên một sấp tài liệu rồi hai tay dâng lên cho người đàn ông.
"Thưa ngài, theo tình báo từ tổ chức thông tin thế giới ngầm - Harmodius, thì mọi dấu vết của Tiểu Thư đã biến mất từ khoảng bốn tháng trước, lần cuối cùng cô ấy xuất hiện cũng chính là ngày diễn ra "Dạ Huyết", về sau mọi thứ liên quan đến Tiểu Thư dường như đã bị ai đó xoá sạch."
Người đàn ông yên lặng nghe cô gái báo cáo, khoé môi anh khẽ nhếch lên, sau đó từ từ nâng ly rượu trong tay lên hớp một ngụm.

Màu đỏ từ rượu vang khiến cho đôi môi mỏng của anh ta đỏ lên như vừa uống một ngụm máu tươi.
"Sweetie bảo bối đúng là chưa từng làm tôi thất vọng.

Một tổ chức sát thủ lớn như Atlantis, lại bị một mình cô ấy huyết tẩy chỉ trong một đêm."
Cô gái xinh đẹp bên cạnh hơi thắc mắt nên đã lên tiếng hỏi:"Sao ngài lại nghĩ là do Tiểu Thư làm? Dù sao mọi chuyện có thể đều là trùng hợp thôi? Tiểu Thư cũng từng mất tích một thời gian dài trước đó, nói không chừng "Dạ Huyết" thật sự không liên quan gì đến cô ấy..."
Người đàn ông liền cười nhạt, anh đưa một ngón tay lên môi làm động tác im lặng:"Suỵt! Mira, cô theo tôi lâu như vậy, lại không biết một chút gì về Sweetie bảo bối của tôi sao?"
Cô gái tên Mira hơi ngớ người:"Xin lỗi ngài, nhưng..."
Không đợi cô ấy nói xong, người đàn ông trên ghế lại đưa ra câu hỏi:"Coi nói xem, Atlantis bị diệt như thế nào?"
Mira bắt đầu tường thuật lại một cách lưu loát:"Theo điều tra từ Tổng Cục Tình Báo - *GIA của Nước R, hiện trường xảy ra đêm đó tuy có dấu vết của ẩu đả nhưng có vẻ như nguyên nhân chính dẫn đến sự diệt vong của Atlantis lại là một nguyên nhân khác, theo các chuyên gia lâu năm từ tổng cục thì nguyên nhân có thể là do..."
*GIA: General Intelligence Agency
Người phụ nữ dường như nhớ ra điều gì đó nên thoáng khựng lại mấy giây, sau đó lại tiếp tục nói:"Nguyên nhân có thể là do *Butterfly Effect."
*Butterfly Effect: Hiệu ứng cánh bướm
Khoé miệng người đàn ông liền cong lên:"Hửm? Sao vậy, sao lại không nói tiếp nữa?"
Mira liền cúi người:"Thật xin lỗi, một hiện tượng tự nhiên như Butterfly Effect thật sự rất khó do một con người tạo ra, dù sao thì người đó cũng phải có một IQ siêu việt đến mức nào mới có thể làm được, cho nên..."

"Cho nên cô quên mất lời tôi từng nói, về chuyện Sweetie là bậc thầy về Butterfly Effect?" Người đàn ông đột nhiên cắt lời, vẻ mặt anh ta cũng thay đổi, ánh mắt liền trở nên rất đáng sợ.
Mira liền quỳ xuống đất:"Ngài Lucifer, thật sự xin lỗi, là do tôi quá ngu ngốc, tôi..."
Người đàn ông không đợi Mira nói hết, liền đứng dậy đá thật mạnh vào bụng của cô ta, nhìn thấy dáng vẻ chật vật đau đớn của cô trên nền đất, anh ta liền cười lạnh:"Ha! Ngu ngốc? Hay nói trắng ra là cô đang xem thường Sweetie bảo bối của tôi? Mira, cô nên nhớ, tôi chưa từng cho bất kỳ một ai cơ hội thứ hai!"
Sau cú đá của người đàn ông, Mira vô cùng đau đớn mà ôm bụng nằm lăn trên đất.

Tuy trong người đàn ông có vẻ ốm yếu, nhưng sức lực của anh lại vô cùng mạnh, cú đá vừa rồi dường như đá vỡ nội tạng bên trong bụng cô.
Mira cố lấy hết sức lực còn sót lại, bò dậy thành khẩn cầu xin:"Ngài Lucifer...tôi...tôi...không có...không có...ý đó..."
Lucifer từ trên cao nhìn xuống với ánh mắt đầy ghét bỏ:"Tôi không nuôi thứ vô dụng, đến mức Sweetie ở Nước Z lâu như vậy, cô cũng không tra ra được, vậy thì tôi còn giữ cô ở lại làm gì nữa?"
Nói xong anh liền cúi người xuống bóp mạnh cằm cô ta lạnh giọng nói:"Lí do đến bây giờ tôi vẫn chưa khiến cô biến mất, thì cô nên cảm ơn khuôn mặt này của mình đi!"
Sống lưng cô gái như có một cơn gió lạnh thôi qua khiến nó cứng đờ.

Cô đã đem lòng yêu người đàn ông tàn bạo này từ nhiều năm trước, cô nguyện một lòng theo anh không thiết sống chết.
Đến mức từ bỏ gương mặt của chính mình để đổi lấy gương mặt của người mà anh yêu nhất.

Tuy anh rất ghét bỏ cô vì đã tùy tiện phẩu thuật thẩm mỹ thành gương mặt của vị Tiểu Thư kia, nhưng anh lại vô cùng yêu thích gương mặt này, nên chưa từng khiến nó bị một chút tổn hại nào.
Nhưng cô biết, nếu có một ngày cô làm cho gương mặt này bị thương, dù là một vết xước nhỏ, anh cũng có thể khiến cô vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này.
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 54: 54: Không Lâu Nữa



Trong tâm thế sợ hãi, cô gái chỉ biết quỳ xuống ôm lấy chân người đàn ông để cầu xin sự tha thứ.

Nhưng ánh mắt của anh lại đầy sự ghét bỏ mà hất chân đá cô ra.
"Đừng dùng gương mặt của cô ấy, để làm những hành động đáng ghê tởm này!" Anh gằng giọng quát lên vì tức giận.
Mira nằm lăn ra đất, cô ta kinh hãi nhìn về người đàn ông đang từ trên cao nhìn xuống.

Đây không phải lần đầu cô nhìn thấy ánh mắt rét lạnh đầy khinh bỉ đó, nhưng lần này lại mang đến cho cô một cảm giác chết chóc chưa từng có.
Mira chỉ biết nhỏ giọng cầu xin:"Tôi...tôi xin lỗi, nếu...nếu ngài cho tôi một có hội nữa...tôi chắc chắn mình sẽ làm tốt..."
Lucifer liền hừ lạnh:"Cô có biết, kẻ cuối cùng từng cầu xin tôi cho hắn cơ hội, hiện giờ ra sao hay không?"
Cả người Mira rét run lên, người đàn ông này được gọi là Lucifer cũng chính bởi vì như tên gọi đó, anh chính là một ác ma xuất thân từ cánh cổng thiên đường.

Một người tưởng chừng hiền lành trông như vô hại, thánh thiện như một thiên thần, nhưng tính cách lại vô cùng tàn độc như một ác ma khát máu.

Ngoại trừ người con gái ấy, thì bất kỳ ai, bất kỳ kẻ nào, anh đều không ngần ngại mà trừ khử họ, thậm chí là chính mẹ đẻ của mình.
Mira đau đến điếng người, nhưng cô ta vẫn cố kéo lấy chút sức tàn còn lại của mình mà đứng dậy, hướng cơ thể đang không ngừng run lên vì đau về hướng của người đàn ông.
"Tôi biết...cô ấy là tồn tại độc nhất đối với ngài...là tôi đã sai vì coi thường cô ấy...nhưng tôi..."
Lời cô gái chưa nói hết thì một tiếng "Pằng" vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
Mira trợn to mắt cúi xuống nhìn ngực trái của mình, nơi đó dòng máu đỏ tươi đang không ngừng tuôn ra, cô hướng ánh mắt không thể tin nỗi mà lần nữa nhìn về phía của người đàn ông.
Cô bỗng nhớ lại lời anh từng nói trước đây, năm đó là vào năm cô chỉ mới mười hai tuổi, cũng là năm cô bắt đầu đi theo anh.
Mira:"Ngài Lucifer, nếu muốn một kẻ chết ngay lập tức, chúng ta nên bắn vào đâu?"
Lucifer khi ấy mười tám tuổi, anh mỉm cười một cái rồi chỉ ngay vào giữa trán của cô:"Ở đây."
Mira hơi khó hiểu:"Vì sao không phải ở ngực, vì chỉ cần bắn trúng tim sẽ chết ngay sao?"
Lucifer cũng rất kiên nhẫn mà giải thích cho cô:"Khi bắn trúng tim thì não vẫn còn vài giây để hoạt động, nhưng khi bắn thẳng vào thái dương thì vài giây đó cũng sẽ không tồn tại."
Quay trở lại với thực tại, nhìn khẩu súng trên tay người đàn ông, cùng nụ cười của một thiên thần, một thiên thần sa ngã thành ác ma máu lạnh, Mira khẽ nở một nụ cười mỉm cuối cùng rồi ngã xuống.
Đây là phần thưởng cuối cùng anh dành cho cô, sau suốt mười mấy năm đi theo anh ư? Thay vì khiến cô chết ngay lập tức, thì anh đã lựa chọn không bắn vào đầu cô.

Hay đơn giản chỉ là vì...anh không muốn tổn thương đến gương mặt này của cô thôi?
Nói rồi Mira nhắm nghiền đôi mắt xinh đẹp vẫn còn ẩm ướt lại.

Căn phòng lại lần nữa rơi vào sự tĩnh lặng đến đáng sợ.

Người đàn ông không nói lời nào, anh chỉ bình thản bước về phía bàn rượu cạnh đó rồi ngồi xuống.

Anh tùy tiền lấy một chai Muscadet của Pháp bật nắp ra rồi rót vào ly.

Xoay xoay ly rượu trong tay, sau đó anh mới cất tiếng gọi:"Jack, Queen, ra đây!"
Từ trong màn đêm, một người ông và một người phụ nữ toàn thân trang phục đen nhảy ra rồi quỳ xuống trước mặt của Lucifer.
Họ đưa mắt nhìn về phía cô gái đang nằm trong vũng máu giữa căn phòng mà sững sờ.

Nhưng rất nhanh đã bỏ qua chuyện của cô ta, dù sao tính cách ma quỷ của chủ nhân mình họ cũng không lạ lẫm gì nữa.
Người đàn ông tên Jack lên tiếng trước:"Chủ nhân, chúng tôi sẵn sàng đợi lệnh!"
Ánh mắt của Lucifer hướng về phía cô gái đang nằm trong vũng máu kia rồi lên tiếng:"Không được tổn hại đến gương mặt, còn lại chắc không cần tôi hướng dẫn hai người đâu phải không?"
Jack và Queen liền gật đầu đồng thanh đáp:"Đã rõ!"
Lucifer tựa lưng mình vào ghế mà uống một ngụm rượu rồi tùy tiện hỏi:"Chuyến hàng với bên Somalia sao rồi?"
Người phụ nữ tên Queen nhanh chóng đáp:"Vẫn còn đang gặp một chút vẫn đề, e là không thể giải quyết ngay được."

Lucifer hơi cau mày:"Đã có tin tức của Sweetie rồi."
Cả Jack và Queen đều rất kinh ngạc, Jack lên tiếng trước:"Đã có tin tức của Tiểu Thư rồi sao? Vậy ngài muốn chúng tôi đón cô ấy về R Quốc?"
Lucifer hơi suy nghĩ một chút rồi trả lời:"Không gấp, hiện tại cô ấy đang ở Nước Z, đợi đến khi xong việc ở Somalia, tôi sẽ đích thân đến đó đón cô ấy."
Jack và Queen liền quay sang nhìn nhau, sau đó Queen liền nói:"Vâng thưa chủ nhân! Chúng tôi srx cố gắng giải quyết vấn đề bên Somalia, nếu không còn vấn đề gì, chúng tôi xin phép đi trước."
Lucifer:"Đi đi."
Nói rồi hai người liền biến mất trong màn đêm.

Lucifer đưa mắt nhìn ra xa nơi biển cả rộng lớn, khoé môi khẽ cong lên:"Sweetie thân yêu, đợi tôi, không lâu nữa, chúng ta có thể gặp lại nhau rồi..."
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 55: 55: Căn Phòng Gác Mái



Giờ phút này trong một căn phòng nhỏ nào đó, hai con người một nam một nữ đang nhìn nhau không chớp mắt.
Để phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, cô gái tóc trắng đã lên tiếng trước:"Đêm qua anh ngủ ở đâu?"
Chàng trai với chiếc gọng bạc hơi híp mắt lại trả lời đúng một chữ:"Sofa!"
Cô gái xinh đẹp liền nở một nụ cười vô cùng đáng yêu và thân thiện:"Và đem nay vẫn vậy?"
Kỷ Hàn Phi cười nhạt một cái:"Hơ! Một đứa con gái như em, lại dám ngủ trong phòng một thằng đàn ông như anh chưa vợ, em không sợ người ta đàm tiếu à?"
Trước thái độ đó của anh, Mộ Nhược Vi dùng chính thái độ đó để trả lời:"Hơ! Anh có chắc phòng đó là phòng của anh không?"
Ban đầu chính cô cũng nghĩ anh là một người có bệnh sạch sẽ vô cùng nặng, nếu không vì sao phòng của anh lại sạch sẽ đến mức một sợi tóc của không hề có như vậy.
Nhưng sau một khoảng thời gian ở đây, cô mới phát hiện ra một điều rằng, căn nhà này rõ ràng là một căn nhà mới! Anh cũng vừa mới chuyển đến đây mà thôi và trước đó anh chưa từng sống ở đây.
Điều đó thể hiện qua từng chi tiết trong căn nhà.

Các phòng từ phòng khách, phòng bếp và thư phòng đều có những dấu hiệu của người từng sử dụng qua, riêng phòng ngủ thì một chút dấu vết cũng không có.
Có thể nói anh chỉ sử dụng các phòng bình thường và đêm đến anh không hề ngủ ở nhà! Vì sao ư? Đương nhiên Mộ Nhược Vi không biết rồi và cô cũng không có nhu cầu phải tìm hiểu, nhưng trước mắt cô phải giành được căn phòng đó!
Kỷ Hàn Phi liền trợn mắt ngạc nhiên:"Sao em biết anh chưa từng ngủ ở đó?"
Mộ Nhược Vi tỏ vẻ đó là điều cần phải hỏi sao rồi trả lời:"Vì em không phải kẻ ngốc!"
Kỷ Hàn Phi:"..." trả lời như trả lời vậy!
Mộ Nhược Vi nói tiếp:"Nhưng bình thường buổi tối, anh không ngủ ở nhà, lại đi đâu vậy?"
Kỷ Hàn Phi im lặng mất mấy giây, anh cũng đâu thể nói là đêm đến anh phải trở về căn biệt thự trong Đế Cung Sơn Trang để quan sát tình hình của cô và tên họ Tịch kia.
Nhưng bỗng Kỷ Hàn Phi lại nhớ ra đều gì đó, sau đó đứng lên rồi hướng về phía Mộ Nhược Vi bảo cô đi theo mình.

Tuy hơi khó hiểu trước hành động của anh, nhưng Mộ Nhược Vi vẫn đứng dậy rồi đi theo phía sau lưng anh.
Kỷ Hàn Phi mở cửa thư phòng ra, sau đó tìm kiếm một cây gậy dài bên cạnh tủ sách.

Rồi anh dùng cây gậy đó kéo một cái thang xếp từ trần nhà xuống.
Mộ Nhược Vi liền bất ngờ mà "Wow" lên một tiếng.
"Căn nhà này của anh mà cũng có cơ quan bí mật à?" Mắt cô gái nhỏ phát sáng nhìn chiếc gác xếp vừa được kéo xuống.

Kỷ Hàn Phi liền nhìn cô với ánh mắt như nhìn một đứa ngốc:"Chỉ là một căn phòng gác mái thôi, em nhìn sao ra được cơ quan bí mật vậy?"
Mộ Nhược Vi:"Thật sao? Nhưng đây là lần đầu em nhìn thấy nó đấy!"
Kỷ Hàn Phi liền bất lực thở dài trước cô em ngố tàu này của mình.
"Haizz, mau leo lên đây, anh có thứ muốn cho em xem."
Nói rồi anh leo lên chiếc thang xếp trước, Mộ Nhược Vi liền leo theo phía sau anh.

Khi lên đến căn phòng gác mái phía trên thư phòng, mắt của Mộ Nhược Vi lại lần nữa phát sáng.
Một căn phòng nhỏ với một chiếc giường và một cái tủ đầu giường bên cạnh, cùng một số vật dụng trang trí đơn giản khác.

Và quan trọng là, tất cả đều màu là màu xanh dương mà cô thích nhất!
"Hàn Ca, em nghĩ lại rồi, một đứa con gái như em, không thể ngủ trong phòng một người đàn ông chưa vợ như anh hoài được, nên đêm nay em sẽ chịu thiệt một chút, ngủ ở đây vậy!" Mộ Nhược Vi nói trong vô thức.
Kỷ Hàn Phi:"..." Cái con nhóc này, lật mặt còn cần nhanh hơn cả lật sách vậy không?
Nhưng đến khi kiềm chế cơn phấn khích trước thiên đường màu xanh này, cô mới tò mò mà hỏi:"Anh sống một mình, vậy căn phòng này anh chuẩn bị cho ai vậy?"

Kỷ Hàn Phi lần nữa im lặng, sau đó anh liền cười khổ một cái rồi lên tiếng:"Cho em gái của anh, nhưng mà con bé...haiz! Một con nhóc vô tâm!"
Mộ Nhược Vi thật sự rất tò mò, cô em gái kia của anh là người như thế nào nhỉ? Nhưng một cô gái yêu màu xanh như cô, thì chắc chắn là một cô gái tốt rồi! Nếu cô ấy bỏ nhà đi, thì lỗi nhất định là do phía ông anh trai thân yêu này rồi!
Nhận ra ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình, Kỷ Hàn Phi liền quay sang nhìn cô rồi bâng quơ nói:"Bỗng anh nhận ra một điều..."
Mộ Nhược Vi liền nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu:"Điều gì cơ?"
Chàng trai gọng kính bạc liền lắc đầu một cái, vô cùng thương tâm mà nói:"Em thật sự rất giống con nhóc vô lương tâm nhà anh, nói xem hiện tại em không phải là đang bỏ nhà theo trai sao?"
Mộ Nhược Vi:"..."
Hình như đúng là cô đã bỏ nhà thật, cũng đúng là cô đến nhà một người đàn ông tá túc, nhưng cái gì cũng có lí do của nó mà? Nhưng sao qua cách nói của Kỷ Hàn Phi thì cô như một con nhóc đang nổi loạn ở tuổi dậy thì vậy? Và cô cũng chẳng có lí do gì biện minh cho mình cả!
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 56: 56: Giấc Mơ



Một người đàn ông cùng với mái tóc bạch kim và một đôi mắt màu xanh đầy lạnh lẽo, đang ôm chặt lấy một cô gái vừa có ý định nhảy xuống từ tầng thượng của bệnh viện hơn 50 tầng.
Cả hai cùng ngã nhào ra đất, anh ghì chặt cô dưới người mình tức giận mà hét lên: “Ariel! Em điên đủ chưa! Em vì một tên đàn ông xa lạ mà ngay đến cái mạng nhỏ của mình cũng không cần nữa sao?”
Cô gái tên Ariel vừa mất khống chế mà muốn làm điều dại dột kia, dùng ánh mắt thất thần nhìn về phía người đàn ông, cô lên tiếng với giọng khàn đặc:“Anh ấy không phải người nào xa lạ cả, anh ấy là người đàn ông của em…”
Người đàn ông mặc kệ thân thể yếu đuối của cô gái mà lay mạnh:“Vậy thì đã sao? Cuộc đời này dài như vậy, em cũng sẽ gặp được một người đàn ông tốt hơn thôi, vì sao cứ vì một người mà biến mình thành bộ dạng như vậy?”
Cô gái thẫn thờ một lúc, bờ môi khô khốc của cô bỗng cong lên:“Anh nói không sai…nhưng mà biết sao được đây? Cuộc đời này dài như vậy, như em lại chỉ yêu một người thôi…”
Nói rồi từ khóe mắt cô gái bắt đầu tuông ra những giọt nước mắt nặng trĩu rồi rơi xuống đất.

Bộ dạng cô lúc này vừa yếu ớt, vừa đáng thương, đến mỗi dường như một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể khiến cho cô sụp đổ ngay lập tức.

Người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ này, trong lòng càng thêm đau xót, anh buông người cô ra, sau đó liền cười lớn rồi từ từ lùi về phía sau.

Đến khi chạm phải thành ban công, anh liền bước chân leo lên đó rồi hướng về phía cô gái mà lên tiếng.
“Em muốn chết lắm đúng không? Vì một người đàn ông mà mạng mình cũng chẳng tiếc? Được thôi! Chỉ cần em dám nhảy xuống, anh cũng có thể vì cô em gái anh yêu thương nhất mà nhảy xuống cùng em!”
Ánh mắt đỏ hoe của cô gái ngước nhìn về phía chàng trai đang rất điềm nhiên mà đứng trên thành ban công, chỉ cần một chút thăng bằng là có thể tan xương nát thịt ngay tức thì, cổ họng cô lúc này khô rát đến mức không phát ra nỗi một âm thanh, chỉ có thể liên tục lắc đầu.
Người đàn ông liền cười nhạt:“Ha! Em cũng biết sợ sao? Vậy em có từng nghĩ đến cảm giác của anh, của bạn bè, của những người luôn quan tâm đến em không?”
Nói xong, người đàn ông bật nhảy xuống dưới đất, anh cầm một chai thủy tinh gần đó đập vỡ ra, rồi hướng đầu nhọn cũng những mảnh vỡ về hướng ngực mình.
“Hay là em muốn anh dùng cách này để kết thúc cuộc sống này cho nhanh?”
Cô gái chỉ biết bất lực lắc đầu liên tục rồi ú ớ: “Đừng…mà…xin anh…”
"Đừng...đừng mà...xin lỗi...em xin lỗi...Draken!"
Mộ Nhược Vi hét lớn ngồi bật dậy rồi th ở dốc, trên trán cô vẫn còn ướt đẫm mồ hôi do giấc mơ vừa rồi.

Rất nhanh sau đó Kỷ Hàn Phi liền leo lên gác xếp, chạy lại phía cạnh giường cô, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, trên trán vẫn còn một tầng mồi hôi lạnh, anh vươn tay lấy khăn giấy trên chiếc tủ bên cạnh lau mồ hôi trên trán cô, rồi ân cần hỏi:"Sao vậy? Gặp ác mộng à?"
Mộ Nhược Vi đưa mắt nhìn về phía anh rồi vô thức thốt ra một cái tên:"Draken..."
Mí mắt Kỷ Hàn Phi khẽ giật, anh vô cùng kinh ngạc mà nhìn về phía cô gái đối diện.

Nhưng chưa kịp đợi anh hoàn hồn thì Mộ Nhược Vi đã ôm lấy đầu mình la lên đau đớn rồi nằm vật vã ra giường.
Nhìn cô đau đớn như thế, anh thật sự không đành lòng nên liền hướng về phía sau gáy cô mà đánh, Mộ Nhược Vi liền ngất đi nhưng gương mặt cô vẫn đang nhăn nhó cùng hàng chân mày đang cau chặt vào nhau vì đau đớn.
Kỷ Hàn Phi kéo cô ôm vào lòng rồi khẽ thì thầm vào tai cô:"Có anh trai ở đây rồi, đừng sợ, đừng sợ, không sao cả, ngoan..

mau ngủ đi..."
Lúc này chân mày cô gái mở giản ra được một chút, hơi thở cũng dần ổn định hơn, nên Kỷ Hàn Phi liền đỡ cô nằm lại trên giường.
Anh đưa tay khẽ vuốt những lỏn tóc đang dính trên trán cô ra phía sao, rồi nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái, trong lòng anh lại dâng lên những cảm xúc đau thương khó tả.
Anh không chắc là cô đã nhớ lại được gì, chỉ biết im lặng ngồi đó nhìn cô gái nhỏ dần chìm vào giấc ngủ yên bình.

Tuy anh không muốn cô phải sống để thay thế cho một người khác, nhưng liệu khi cô nhớ lại rồi thì có lần nữa trở về bộ dạng của 5 năm trước hay không?
Anh thà nhìn cô vui vẻ hoạt bát như bây giờ, còn hơn biến thành bộ dạng vô cảm máu lạnh như trước.

Anh cũng có thể từ bỏ tất cả, cùng cô đến Nước Z để sống với một thân phận mới.

Nhưng vì sao? Vì sao cô lại lần nữa dính vào tên họ Tịch đó?
Kỷ Hàn Phi quay người tựa lưng vào chiếc giường, anh cũng chỉ biết nhắm mắt mà cười khổ rồi khẽ lẩm bẩm.
"Mr.J, vì sao mọi nỗi đau của con bé đều từ anh mà ra, nhưng người nó chọn...vẫn là anh? Rốt cuộc và vì sao..."
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 57: 57: Bảng Treo Thưởng



"Cậu chắc chắn đây là hình ảnh từ Harmodius?"
Sắc mặt người đàn ông bỗng chóc tối lại, anh nhìn vào nhìn tấm ảnh trên bàn rồi lên tiếng hỏi.
Người đối diện với chiếc blouse trắng quen thuộc, anh ta đút hai tay vào túi áo rồi cũng trầm ngầm mà suy nghĩ.
"Muốn lấy được tình báo từ Harmodius thật không hề dễ, vậy cậu nghĩ nó có thể giả được sao?"
Trên bàn là hình ảnh của hai cô gái với gương mặt giống nhau y như đúc, cả hai người đang đứng về đối diện nhìn nhau trên một con phố ở Nước R.
Cùng với đó là tài liệu về việc treo thưởng ám sát Kỷ Thần Hi - tên thật của cô gái mà Tịch Cảnh Dương yêu thương hết mực, cũng là người khiến cho cậu ta sống không bằng chết vào 5 năm trước.
Không biết vì lí do gì, nhưng vào khoảng mấy tháng trước, trên bảng treo thưởng của hệ thống WHO - một bảng hệ thống gồm những cái tên máu mặt nhất, được một người khác hay tổ chức nào đó bỏ tiền ra để đưa tên vào.
Phàm là những người có tên trên bảng WHO thì sẽ được chia làm các cấp bậc nhất định theo các chữ cái từ F đến SSS.

Cấp bậc càng cao thì tiền treo thưởng càng nhiều và cũng như khả năng ám sát thành công càng thấp.
Tuy nhiên, chỉ cần ám sát thành công người đó thì sát thủ sẽ nhận được chín mươi phần trăm số tiền từ bảng treo thưởng.
Điều đặc biệt của WHO chính là một khi có tên xuất hiện trên đó, thì trừ khi người đó chết đi, nếu không tên của họ sẽ vĩnh viễn ở đó và là mục tiêu săn tiền thưởng của những tên sát thủ điên cuồng nhất.
Và cô gái nhỏ của ai kia, lại chễm trệ đứng top đầu trên bảng tiền thưởng với cấp bậc cao ngất ngưởng là S.

Ngoại trừ cái cấp bật kinh người cùng số tiền thưởng khổng lồ thì mọi thông tin của cô gái đều bị ẩn đi.
Nhưng giờ phút này điều làm người ta lo lắng nhất chính là, tên của Kỷ Thần Hi đã bị xoá khỏi bảng thần chết của WHO.
Người đàn ông khoác áo blouse trắng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh người bạn đang ôm mặt và gục người xuống để suy nghĩ của mình, không kìm được mà lên tiếng hỏi.
"Cảnh Dương, cậu thật sự chắc chắn, cô gái kia...là Kỷ Thần Hi sao?"
Tịch Cảnh Dương mặc dù tâm trạng đang rất rối bời nhưng anh vẫn rất dứt khoát mà đáp:"Nếu ngay đến cả người mình yêu nhất mà cũng không nhận ra, vậy thì hình phạt 5 năm trước cô ấy dành cho tôi rất xứng đáng rồi!"
Phó Tuần tuy chưa từng tiếp xúc quá nhiều với Kỷ Thần Hi, nhưng dù sao cũng là một người đặc biệt như vậy đúng là không có người thứ hai, cùng lắm thì hai gương mặt thật sự quá giống nhau rồi.
Bỗng cả hai người dường như cùng nhận ra điều gì đó rồi nhìn chằm chằm vào nhau rồi đồng thanh lên tiếng:"Song trùng!"
Phó Tuần nói tiếp:"Phải chính là song trùng! Hai người không quan hệ nhưng có gương mặt giống nhau như đúc, chính vì thế Mộ Nhược Vi thật đã bị lầm thành Kỷ Thần Hi!"
Đó cũng là lời giải thích cho việc vì sao Kỷ Thần Hi vẫn còn sống nhưng lại bị xoá tên trên bảng thần chết của WHO.
Lần này đến lược Phó Tuần trầm mặc, nếu nói như thế, vậy chẳng phải là cô gái bất hạnh Mộ Nhược Vi kia, đã...đã chết thật rồi sao?

Có vẻ như Tịch Cảnh Dương cũng nhận ra điều đó, điều này cũng khiến anh có chút hoang mang.

Thân phận của Tiểu Kỷ quá bí ẩn, quen nhau ngần ấy năm anh lại không hề tìm được một chút thông tin gì về cô.
Đến ngay cả nơi bán thông tin nổi tiếng trong thế giới ngầm như Harmodius cũng không dám tùy tiện để lộ ra một chút gì về cô.

Rốt cuộc thế lực đáng sợ như thế nào, mới có thể kiềm hãm được một con hổ chưa từng chịu sự ràng buộc nào như Harmodius?
Quan hệ hiện tại của Mộ Nhược Vi và Kỷ Thần Hi thật sự rất bí ẩn, có vẻ như hai người đã từng gặp nhau, nhưng tiến triển sau đó thì anh lại hoàn toàn không rõ.
Giờ phút này, Tịch Cảnh Dương đã biết mình thật sự sai rồi, anh không nên vì sự ít kỷ của bản thân mà thay đổi thân phận của cô với cô gái vô tội Mộ Nhược Vi kia.
Tuy nhiên nếu để người của bảng treo thưởng WHO biết được Tiểu Kỷ còn sống, liệu cô có lần nữa trở thành nhân vật cấp S trên bảng thần chết?
Đầu của Tịch Cảnh Dương hiện tại thật sự rất rối bời, anh vừa lo lắng cho Kỷ Thần Hi, vừa cảm thấy tội lỗi đối với Mộ Nhược Vi.
Phó Tuần nhìn thấy sắc mặt có chút bất thường của Tịch Cảnh Dương thì có chút lo lắng:"Chuyện cũng xảy ra rồi, chúng ta cũng không thay đổi được chuyện gì.

Nhưng cậu có nghĩ đến việc khôi phục lại trí nhớ của Kỷ Thần Hi chưa?"
"Bằng cách nào?" Người đàn ông suy nghĩ mất mấy giây rồi lên tiếng hỏi.
Phó Tuần khá bất ngờ khi anh đồng ý, sau đó liền đưa cho Tịch Cảnh Dương thông tin về một người.
"Đây là Evan, cậu ta chính là thiên tài trong lĩnh vực y học, cũng có nghiên cứu rất kỹ về vấn đề não bộ con người, không chừng cậu ta sẽ có cách, tuy nhiên..."
"Tuy nhiên cái gì?" Nhìn thấy thái độ hơi chần chừ của Phó Tuần nên Tịch Cảnh Dương đã lên tiếng.
Phó Tuần liền thở dài:"Cậu thiếu niên thiên tài này rất thích nghiên cứu, quanh năm không cố định nơi đến, muốn tìm thấy cậu ta...e rằng không dễ."
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 58: 58: Vương Giả Thần Cấp Trở Lại



Tịch Cảnh Dương khẽ nhíu mày:"Cậu không có cách liên lạc của người đó sao?"
Tuy anh không biết gì về người tên Evan đó, nhưng nếu nói trong ngành y này, danh tiếng của Phó Tuần cũng không hề nhỏ.
Nếu Evan kia được mệnh danh là thiếu niên thiên tài của giới y học, thì Phó Tuần cũng được xem là người khiến cho thần chết cũng phải bó tay vì không thể cướp người đi được.
Cho nên so về mọi góc độ, thì tuyệt đối anh tin tưởng người bạn của mình không thua kém gì so với vị bác sĩ trẻ tuổi kia.
Còn Phó Tuần sau khi nghe câu hỏi của Tịch Cảnh Dương cũng chỉ biết cười trừ mà lắc đầu một cái:"Cậu đừng đề cao tôi quá.

Dù sao thì, núi cao vẫn sẽ có núi cao hơn, tôi tự biết bản thân mình không so được với người đó."
Tịch Cảnh Dương liền rơi vào trầm tư, một lúc sau anh đứng dậy bước về phía cửa.
"Đi đâu vậy?" Đang bàn chuyện nhưng Tịch Cảnh Dương lại rời đi, Phó Tuần hơi khó hiểu nên đã lên tiếng hỏi.

Bước đi từ đôi chân thon dài của người đàn ông khẽ dừng lại, anh quay đầu lại nhìn về phía Phó Tuần bình thản mà thốt ra hai chữ:"Nước R."
Nói xong chưa kịp đợi người bạn của mình phản ứng, Tịch Cảnh Dương liền xoay người rời đi.
Nghe đến hai chữ kia, sắc mặt của Phó Tuần liền thay đổi, từ lo lắng chuyển sang bất ngờ rồi rất nhanh trở về vẻ trầm mặc.
"Cuối cùng thì...vương giả thần cấp cũng chịu tái xuất, e là thời gian sắp tới, không yên bình được nữa rồi." Phó Tuần cười khổ khẽ lầm bầm.
Ba ngày sau,
Tiếng chuông ra về quen thuộc lại vang lên, các bạn học trong lớp nhanh chóng thu gôm sách vở trên bàn rồi chuẩn bị ra về.

Chỉ riêng cô gái với mái tóc bạch kim xinh đẹp vẫn thẫn thờ mà ngồi đó.
Lăng Giao từ bàn trên nhìn xuống với vẻ mặt đầy lo lắng, chẳng hiểu vì sao mấy ngày nay cô bạn thân của cô hành xử rất lạ.
Lúc nào vô lớp cũng chỉ im lặng một mình như thế, cô như muốn triệt để giảm sự tồn tại của mình với người khác.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Mộ Nhược Vi, Lăng Giao thật sự rất lắng, nhưng có vẻ như cô ấy không muốn bất kỳ một ai làm phiền mình.
Lăng Giao cũng rất bất lực, chỉ đành đợi đến cuối tuần, đến ngày đã hẹn trước đó thì sẽ kéo cậu ấy ra ngoài chơi, để thư giản đầu óc một chút.
Đến khoảng một lúc sau, khi các bạn trong lớp dường như đã rời đi, Mộ Nhược Vi mới từ từ đứng dậy, Lăng Giao vẫn luôn đợi cô nên vừa nhìn thấy cô đứng dậy, cô liền rón rén đến gần.

"Vi Vi, dạo này...cậu có chuyện gì không vui sao?"

Bất chợt Lăng Giao nhận lại một ánh mắt lãnh lẽo đầy xa lạ khiến cho lông tơ trên cả người dựng đứng dậy.
Nhưng cô gái tóc trắng cũng nhận ra, sau đó liền thu lại ánh mắt ấy, cười rất tự nhiên mà trả lời Lăng Giao:"Tớ không sao, cậu không cần lo."
Lăng Giao liền lùi về sau một bước, cười gượng:"Vậy...vậy sao? Không...không sao là tốt rồi, nếu...nếu...nếu không có chuyện gì, tớ đi trước đây."
Khoé môi Mộ Nhược Vi vẫn cong lên:"Tạm biệt!"
Lăng Giao liền phản ứng lại:"Tạm biệt, cuối tuần gặp!" Nói xong cô liền sách balo của mình lên rồi bỏ chạy, chẳng hiểu sao cô cảm thấy người bạn này của mình dạo gần đây thật sự rất lạ, dường như đã hoàn toàn biến thành một người khác vậy.
Mộ Nhược Vi không nói gì, cô cũng từ từ thu dọn đồ của mình rồi rời đi.

Vừa đến hành lang nhà học A, bỗng một cô gái hấp ta hấp tấp nhưng lại không chú ý đường đi nên đã đâm sầm vào cô.
Trọng tâm của Mộ Nhược Vi khá vững nên chỉ hơi mất thăng bằng mà theo quán tính lùi về sau mấy bước, nhưng cô gái kia thì không may mắn lắm, liền ngã lăn quay ra đất.
Chân mày của Mộ Nhược Vi hơi nhíu lại, sau đó cũng không để ý lắm mà định rời đi.

Ai ngờ cô gái kia liền hét toáng lên:"Con tiện nhân kia, mày đụng phải tao xong lại muốn chạy à!".

La toáng kên xong, cô ta liền đứng bật dậy chắn mất đường đi của Mộ Nhược Vi.
Sắc mặt của của Mộ Nhược Vi thoáng chóc tối lại, rồi khẽ rằng giọng lên tiếng:"Tránh ra!"
Nhưng có vẻ cô gái kia không hề để ý đến thái độ cảnh cáo của Mộ Nhược Vi, ngược lại còn dùng ánh mắt dò xét để đánh giá cô, sau đó liền "A!" lên một tiếng.
"Tao nhận ra mày rồi, mày chính là Mộ Ly nổi tiếng của Trường Số 1 này đúng không? Cũng chính là đứa dựa vào gian lận và ngủ với mấy người đàn ông liên tiếp mà có thể đuổi được thầy Tống khỏi trường?"
Thái độ của cô ta khiến cho Mộ Nhược Vi có chút khó chịu, nhưng thời gian này cô thật sự rất mệt mỏi, nhất là liên tục bị mấy giấc mơ kì lạ kia hành hạ mỗi đêm, nên tinh thân cũng suy nhược rất nhiều.
Từ sau hôm ở nhờ nhà của Kỷ Hàn Phi, cô liên tiếp mơ thấy những thứ vô cùng kỳ lạ, đến mức cô phải mặc kệ những lời mỉa mai của Mộ Nguyệt Vũ mà trở về Mộ Gia.
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 59: 59: Hoạ Trên Trời Rơi Xuống



"Tôi bảo cô tránh ra!" Mộ Nhược Vi cố giữ bình tĩnh gằng giọng nhắc nhở.
Nhưng cô gái trước mặt không hề quan tâm, cô ta liền khoanh tay lại vừa ngạo nghễ vừa khinh thường mà chặn đường không cho Mộ Nhược Vi rời đi.
"Sao? Chột dạ à? Mày nói xem, đã gian lận thì cũng phải gian lận cho tới chứ! Mới làm được có mấy bài điểm tuyệt đối, giờ lại quay về thời kì đội sổ rồi, hay là người ngủ cùng mày, cảm thấy chán mày rồi, nên không cho mày điểm nữa?"
Tuy những lời này sẽ không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Mộ Nhược Vi, dù sao đối với cô thì chỉ cần mình không làm thì dù người khác nói gì cũng được, nếu mình cảm thấy tức giận thì đó chứng minh rằng mình thật sự đang chột dạ.
Nhưng xui cho cô gái hóng hách kia, tâm tình mấy ngày nay của Mộ Nhược Vi vô cùng tệ, nhất là suốt 3 ngày qua Tịch Cảnh Dương chưa từng liên lạc gì với cô ấy, dù chỉ là một tin nhắn.
Chưa kể áp lực tinh thần của cô dạo này thật sự rất nhiều.

Cô cứ cảm thấy như trí nhớ của mình sắp khôi phục nhưng cứ sau mỗi đêm thì mọi thứ dường như trở nên trống rỗng.

Chính vì thế, những lời lăng mạ cùng thái độ ngứa đòn kia thật sự đã chọc cho Mộ Nhược Vi có chút mất kiểm soát.
Nhưng cũng may, cô gái tóc bạch kim xinh đẹp không phải là một người ưa thích bạo lực, cô chỉ khẽ ngước nhìn xung quanh một cái, sau đó liền nhoẻn miệng cười nhẹ.
"Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, tránh ra!"
Trước nụ cười xinh đẹp cùng gương mặt nữ thần kia, cô gái nọ thoáng đỏ mặt, nhưng cô ta liền tự đánh vào mặt mình để lấy bình tĩnh.
Không ngờ con hồ ly tinh này không chỉ muốn quyến rũ đàn ông, mà còn muốn thao túng tâm lý của cô.
"Mày nằm mơ à! À mà cũng được, chỉ cần mày quỳ xuống xin lỗi tao, đồng thời lên diễn đàn trường thừa nhận ngủ với thầy giáo để gian lận, tao sẽ bỏ qua cho mày!"
Nụ cười trên gương mặt Mộ Nhược Vi càng lúc càng sâu, cô nghiêng người ghé sát vào tay cô gái kia khẽ thì thầm:"Cẩn thận hoạ từ trên trời rơi xuống đấy!"
Nói xong cô cũng chẳng đợi cô gái kia phản ứng, trước sự ngỡ ngàng của cô ta, Mộ Nhược Vi nhảy qua vách tường cao hơn hai mét, rồi nhẹ nhàng tiếp đất, sau đó quay người rời đi.
Cô gái kia chưa kịp hoàn hồn sau câu nói khó hiểu của Mộ Nhược Vi, cô chỉ cảm thấy sống lưng mình bỗng cứng đờ, thì lại nhìn thấy hành động dứt khoát nhảy qua tường rồi bỏ đi kia của người nọ.
Cô ta liền tức giận vì bị Mộ Nhược Vi coi thường, liền men theo cầu thang chạy xuống đuổi theo Mộ Nhược Vi, đến khi chạy đến một cái cây lớn, thì cô đã nhìn thấy người kia vẫn chưa rời đi mà vẫn đứng ở đó như đang đợi chờ điều gì.

Cô liền hét lên:"Con khốn mày đứng lại đó cho tao!"
Lời cô ta vừa dứt, bỗng trong không khí vọng lại giọng nói của cô.

Rồi bỗng từ trên phía cây xanh to lớn kia truyền đến một loạt âm thanh liên hồi.

Một đàn chim sẻ bất chợt từ cây bay đi do bị giật mình bởi tiếng hét của cô gái ban nãy, ngay sau đó tầm nhìn của cô liền hướng về phía cây, sau đó ánh mắt cô dần trở nên hốt hoảng.
Do lượng chim sẻ đậu trên cây ban nãy quá nhiều, nên khi chúng đồng loạt bay đi, đã khiên cho những tán cây rung lắc mạnh.
Và điều khiến cô sợ hãi nhất chính là trên cành cây đó có một tổ ong rất lớn và do chấn động ban nãy, nên đã có vài con ong bay ra, rất nhanh sau đó là cả một bầy ong.
Đôi chân cô gái mềm nhũn, bầy ong đó đang hướng về phía cô mà bay đến, cô ta liền hét lên mà chạy đi, nhưng bầy ong lại vô cùng nhanh, nên đã chích vào đủ chỗ trên người cô ta.
Mộ Nhược Vi đứng gần đó nhưng lại khuất tầm nhìn của tổ ong, nên không một con ong nào đuổi theo cô cả.
Nhìn cô gái lúc nãy còn ngạo nghễ lớn tiếng lăng nhục mình, giờ đây đang nằm lăn lóc trên đất khóc lóc thảm thiết, Mộ Nhược Vi liền cười lạnh, dù sao cô cũng đã nhắc nhở cô ta rồi, do cô ta tự rước lấy mà thôi.
Nhớ lại vài phút trước, cô nhận ra hiện tại trong khung viên trường rất vắng vẻ, cho nên tần suất phản xạ của âm thanh rất cao.
Chưa kẻ hiện tại lại là thời gian nghỉ ngơi của những đàn chim nhỏ trên cây.

Cô thoáng đưa mắt về những cái cây phía ngoài sân trường, thì thật sự đã phát hiện ra một tổ ong vò vẽ rất lớn.
Ong không phải loại côn trùng hiếu chiến, nhưng nó rất ghét bị người khác làm phiền.

Tuy bình thường trong sân trường rất ồn ào cũng rất đông đúc, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến các thân cây cao này.
Tuy nhiên, với khoảng không thoáng đãng, chỉ cần một tiếng hét đủ lớn sẽ dễ dàng làm kinh động đến những loài thú sống trên cây.
Chính vì thế, Mộ Nhược Vi chỉ cần đưa cô gái kia đến khu vực của những cái cây này, việc còn lại thì tự cô ta gây ra, chẳng hề liên quan gì đến cô cả.

Đó chính là điểm đáng sợ của Butterfly Effect...
...----------------....
 
Back
Top Bottom