Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 60: 60: Anh Không Cần Em Nữa Sao



Làn gió nhè nhẹ thổi qua, mái tóc bạch kim xinh đẹp khẽ tung bay trong gió.

Cô gái nhỏ vẫn thẫn thờ mà bước đi trong vô thức, dường như chuyện vừa xảy ra chẳng thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Bước chân đang đi bất chợt dừng lại, cặp mắt trong trẻo của cô gái dừng lại phía cây đại thụ khổng lồ cạnh cổng trường.
Bóng dáng quen thuộc của người đàn ông cao lớn hơi gầy, người mà hơn ba ngày qua không một cuộc gọi hay tin nhắn hỏi thăm gì cho cô.
Mộ Nhược Vi bỗng nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp trước, khi nhìn thấy anh tựa lưng vào cái cây kia chờ cô tan học, cô chỉ muốn chạy đến bổ nhào vào lòng anh.
Nhưng những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, khiến cho cô có chút chần chừ, dường như giữa hai người đang có vách ngăn vô hình chẳng thể vượt qua.
Lúc này, ánh mắt của người đàn ông của dời về phía cô, dường như anh đã trông thấy cô, khoé môi liền cong lên thành một nụ cười vô cùng ấm áp.
Nhìn thấy Mộ Nhược Vi vẫn như thế, đứng bất động ở đó, anh liền từ từ tiến lại gần phía cô.

Chàng trai với chiếc sơ mi trắng, thân hình tuyệt phẩm trong số những người đàn ông cô từng gặp, cùng gương mặt yêu nghiệt hại nước hại dân kia, thật sự khiến cho người ta không thể cầm lòng được mà thoáng đỏ mặt.
Không hiểu vì sao, vào khoảng khắc này, mọi chứng đau đầu, mọi suy tư, mọi lo lắng của cô dường như đã biến mất hết.

Trước mắt cô chỉ còn hình ảnh của một người đàn ông, người đã khiến cho trái tim nhỏ bé của cô rung động.
Trong tiết trời se lạnh của mùa thu, người đàn ông cô thích đang đứng trước mặt cô, khẽ khoác chiếc áo len trên tay lên người cô, rồi ân cần quan tâm.
"Trời lạnh rồi, sao mặc ít vậy?"
Giọng nói ấm áp của anh, dường như đã lâu lắm rồi cô mới có thể nghe thấy.

Không hiểu sao khoé mắt cô bỗng cay cay, rồi từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
Tịch Cảnh Dương vẫn không hề thay đổi sắc mặt, anh chỉ nhẹ nhàng kéo lấy cô ôm vào lòng.

Cô cũng không phản kháng hay đẩy anh ra, mà ngược lại thuận thế đó mà dựa vào vai anh nức nở.
"Anh...anh...không cần em nữa sao?" Mộ Nhược Vi khẽ lên tiếng, nước mắt của cô đã làm ướt một phần áo của anh, cô liền vội đẩy anh ra sau đó nói xin lỗi.
Nhưng Tịch Cảnh Dương không hề để ý, anh vẫn kéo lấy tay cô lại rồi lần nữa ôm cô vào lòng.

Giọng nói trầm ấm quen thuộc lại vang bên tai cô gái.
"Tiểu Kỷ, người phải xin lỗi là anh, trước giờ đều là do anh không tốt...em chưa từng làm sai điều gì cả."
Mộ Nhược Vi thoáng đơ người, cô đẩy nhẹ anh ra, sau đó ngước mặt lên nhìn anh.

Gương mặt anh có chút mệt mỏi, râu vẫn còn lúng phúng trên cằm, đôi mắt cũng có quầng thâm, chứng tỏ mấy ngày qua anh đều không nghỉ ngơ tốt.
"Anh gọi em là gì cơ? Với lại mấy ngày qua anh đã làm gì, vì sao trông sắc mặt anh kém như vậy?"
Tịch Cảnh Dương cũng hơi nới lỏng tay ra, để cô có thể nhìn thấy dáng vẻ của anh.

Tuy anh không muốn cô thương hại mình, nhưng nếu điều đó khiến cô bớt hận anh thì anh cũng sẵn lòng làm.
"Xin lỗi..." Giọng nói của người đàn ông thì thào vô cùng nhỏ, khiến cho Mộ Nhược Vi phải lên tiếng hỏi lại:"Anh nói gì cơ?"
Gương mặt của Tịch Cảnh Dương thoáng đen lại, bộ dạng của anh lúc này thật sự giống như một chứ cún làm sai và đang chờ chủ nhân trách phạt.
Ba ngày qua, anh đã dùng thân phận của mình trước kia, lần nữa quay về nơi từng khiến anh đau khổ tận cùng kia.

Anh lại một lần dùng thân phận mà anh ghét nhất để tìm hiểu về người con gái anh từng yêu sâu đậm suốt 10 năm qua.
Tuy đã vận dụng toàn bộ những gì mình có, anh cũng chỉ có thể tra ra được tên cùng với xuất thân của cô, còn về những thông tin khác, dường như đã bị ai đó ngăn chặn và kẻ đó chắc chắn không phải là một người bình thường.
Anh cũng biết được lí do vì sao đêm anh tìm thấy cô, ánh mắt cô lại lạnh đến thấu xương như thế.

Nhưng nếu cô biết được sự thật đằng sau, thì liệu cô có chịu được hay không?

Nhưng nếu bây giờ vẫn biến cô thành "Mộ Nhược Vi" thì thật sự anh quá ích kỷ và cũng không công bằng đối với cô.
Dù sao cô gái tốt đẹp nhưng nắng ấm mặt trời của anh thành ra như ngày hôm nay, ngay đến tên gọi của mình còn không thể nhớ được thì đúng là rất tàn nhẫn.
Thanh âm yếu ớt của người đàn ông lần nữa vang lên:"Anh có chuyện...muốn nói với em..."
Mộ Nhược Vi nhìn anh đầy khó hiểu, đây là lần đầu cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh, thiếu tự tin lại sợ được sợ mất, thật sự làm cô lo lắng không thôi.
"Có chuyện gì sao?"
Tịch Cảnh Dương thoáng do dự một lúc, sau đó anh thở dài một tiếng, rồi vẫn quyết định nói ra:"Thật ra..."
Bất chợt từ phía gần đó vang lên tiếng gọi rất lớn.
"Phú bà nhỏ!"
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 61: 61: Bà Chủ Nhỏ Trong Truyền Thuyết



Tiếng gọi bất chợt, khiến cho lời mà Tịch Cảnh Dương muốn nói ra lại phải nén lại.

Cả hai người đồng loạt hướng ánh mắt về nơi phát ra tiếng gọi.
Thân ảnh chàng trai gọng kính bạc quen thuộc đang chạy về phía họ.

Mộ Nhược Vi hơi bất ngờ về sự xuất hiện của anh ta nên đã lên tiếng trước.
"Hàn Ca, sao anh lại ở đây?"
Chàng trai gọng kính bạc liền vui vẻ đáp lời cô:"Anh có công chuyện gần đây, tình cờ nhìn thấy em thôi.

Em vừa tan học sao?"
Cả hai người nói chuyện rồi cười đùa với nhau, lại không phát hiện ra không khí xung quanh dường như đang giảm xuống mấy độ, gương mặt ai đó thoáng chốc tối sầm.

Tịch Cảnh Dương đưa tay nắm lấy tay của Mộ Nhược Vi kéo mạnh một cái, sau đó đứng chắn trước mặt cô.

Mộ Nhược Vi hơi sửng sốt trước hành động bất ngờ của anh, nên chỉ biết đứng sau lưng anh chớp chớp mắt, rồi yên tĩnh đứng đó.
Lúc này ánh mắt sắc như dao của ai kia liền hướng về phía chàng trai gọng kính bạc.
"Anh là ai?"
Kỷ Hàn Phi đột nhiên tỏ ra thái độ sợ hãi khi nhìn thấy mặt người đàn ông đang toả ra sát khí kia, không ngừng lắp bắp môi:"Ông...ông...ông chủ!"
Mộ Nhược Vi:"..."
Tịch Cảnh Dương:"..."
Tiếng gọi đột ngột của chàng trai khiến cho hai người hoá đá ngay tại chỗ.

Nhất là Tịch Cảnh Dương, từ khi nào anh lại có tên nhân viên dưới trướng thân thiết với vợ mình như vậy, mà anh lại chẳng hay biết gì thế?
Kỷ Hàn Phi vội lùi về sau mấy bước, gương mặt cũng lúc trắng lúc xanh, khoé môi giật giật.
"Tịch Tổng...sao...sao ngài ở đây?"
Tịch Cảnh Dương liền nhíu mày:"Anh là ai? Vì sao lại biết tôi?"
Kỷ Hàn Phi nhanh chóng đứng nghiêm, lưng thẳng, giọng điệu cũng có chút căng thẳng:"Chào ông chủ, tôi là Kỷ Hàn Phi, là nhân viên giải pháp công nghệ của phòng A03, bộ phận an ninh mạng của Tịch Thị!"
Mộ Nhược Vi:"..."
Sao lúc đầu cô không nhận ra, cái tên này có khả năng đọc rap tốt đến thế cơ chứ? Đã vậy, bộ dạng bá khí cao ngạo của anh ta trước đây đâu mất rồi, còn nữa từ khi nào anh ta là nhân viên dưới trướng của Tịch Thị vậy? Cô còn nghĩ anh ta là người của trụ sở A&D ở Nước Z chứ?
Tịch Cảnh Dương không để ý đến những lời Kỷ Hàn Phi nói, từ lúc gặp mặt đến giờ, anh chỉ quan sát thái độ của chàng trai gọng kính bạc vẻ ngoài vô hại bình thường này.
Đúng thật dáng vẻ hiện tại cùng biểu hiện của chàng trai này rất tự nhiên, nhưng vì sao anh luôn cảm thấy dường như có điều gì đó không đúng.
"Anh đến Tịch Thị bao lâu rồi?"

Kỷ Hàn Phi lập tức trả lời:"Tôi là du học sinh Nước A, vừa trở về nước không lâu, cho nên cũng mới nhậm chức mà thôi."
Không đợi Tịch Cảnh Dương lên tiếng, Mộ Nhược Vi liền kế nhẹ tay:"Anh Cảnh Dương, Hàn Ca không phải người xấu đâu, anh đừng dùng bộ dạng này hù doạ anh ấy nữa."
Mộ Nhược Vi cũng nhận ra, từ lúc Kỷ Hàn Phi xuất hiện, thái độ của Tịch Cảnh Dương liền thay đổi.

Không chỉ vậy anh còn dùng ánh mắt dò xét mà nhìn chằm chằm về phía của chàng trai gọng kính bạc kia, cô đành phải lên tiếng để hoà giải.
Kỷ Hàn Phi đứng bên kia nhìn thấy thái độ thân mật của hai người, thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc, lấy tay che miệng mình, sau đó la lên:"Tiểu phú bà...em...em...chính là bà chủ nhỏ trong truyền thuyết đó sao!"
Mộ Nhược Vi liền cau mày khó hiểu:"Anh đang nói gì vậy?"
Kỷ Hàn Phi không hề để ý đến ánh mắt cảnh cáo của ai kia mà nói thẳng:"Cả công ty đều đồn ầm lên cả rồi, Tịch Tổng trước nay không tiếp xúc hay đụng chạm với bất kỳ cô gái nào, thậm chí toàn bộ trợ lý của anh ấy đều là nam, cũng bởi vì...bởi vì trong nhà có nuôi một cô vợ nhỏ!"
Mộ Nhược Vi:"..."
Tịch Cảnh Dương không ngăn anh lại được:"..."
Cô gái tóc bạch kim liền quay sang người đàn ông đẹp trai rồi lườm anh một cái, cớ vì sao cô tỏ tình anh từ chối, nhưng lại luôn nói với bên ngoài cô là bạn gái anh, là bạn gái thì cũng thôi đi, hôm nay thăng chức thành vợ luôn rồi?
Tịch Cảnh Dương khẽ ho nhẹ một tiếng:"Em đừng nghe anh ta nói nhảm, mọi chuyện không như em nghĩ đâu, thật ra anh..."
Mộ Nhược Vi liền cướp lời:"Thật ra anh thích đàn ông hay gì?"
Tịch Cảnh Dương:"..."

Kỷ Hàn Phi bên cạnh liền cười lạnh, dù sao 5 năm trước hai người chưa có cơ hội gặp nhau, mà mỗi lần anh nói gì đó không tốt về tên nhóc này thì cô em gái bảo bối của anh lại mắng anh không thương tiếc.

Vậy thì cớ gì bây giờ anh không thêm chút xăng vào lửa chứ!
"Ông chủ...ý anh là sao? Vậy và chủ nhỏ mọi người đồn đại suốt thời gian qua...không phải Tiểu Vi à?"
Mộ Nhược Vi nghe xong liền đen mặt:"Hơ! Anh về trước đi, ngày mai em có hẹn với Giao Giao, em sẽ qua nhà cô ấy trước, tạm biệt!"
Nói xong cô gái nhỏ liền rời đi mà không thèm ngoảnh đầu lại nhìn người đàn ông một cái, cũng chẳng buồn mà nghe anh giải thích.

Hoá ra anh còn một cô em gái nhỏ khác sao? Đó cũng là lí do anh từ chối cô?
Tịch Cảnh Dương:"..."
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 62: 62: Đại Thần Mit



Chưa kịp làm gì thì Mộ Nhược Vi đã xoay người rời đi, thậm chí một lời giải thích cũng không muốn nghe.

Đợi đến khi cô gái nhỏ rời đi, bầu không khí giữa hai người đàn ông càng trở nên căng thẳng.
"Rốt cuộc anh là ai?"
Kỷ Hàn Phi liền ngơ ngác nhìn quanh, sau đó chỉ tay về hướng mình:"Ông chủ, anh đang hỏi tôi sao?"
"Đừng giả vờ nữa, cô ấy đi rồi." Tịch Cảnh Dương tiến đến trước mặt người đàn ông vô cảm lên tiếng.
Kỷ Hàn Phi vẫn tỏ vẻ ngu ngơ:"Ông chủ, anh đang nói gì vậy? Tôi thực sự không hiểu?"
Thấy gặng hỏi cũng vô dụng, Tịch Cảnh Dương liền quay người rời đi, trước khi đi anh ta để lại một câu cảnh cáo:"Không cần biết anh là ai, nhưng tốt nhất tránh xa người phụ nữ của tôi ra, cô ấy lương thiện tin tưởng anh, nhưng tôi thì không!"
Đợi đến khi Tịch Cảnh Dương xoay người rời đi, khoé miệng của người đàn ông gọng kính bạc khẽ cong lên, ánh mắt anh ta hướng về phía người vừa rời đi rồi khẽ thì thầm.
"Người phụ nữ của anh? Đến ngay cả cô gái của mình cũng không bảo vệ được.

Anh có tư cách trở thành người đàn ông của con bé sao?"
Đợi đến khi trở về xe, Tịch Cảnh Dương liền gọi điện cho Mục Hành.
"Boss, anh đã đón được Mộ Tiểu Thư chưa?" Mục Hành bắt máy xong liền hỏi.
Tịch Cảnh Dương:"Cho thêm người đi theo cô ấy, gần đây bên kia có chút động tĩnh rồi.

Còn nữa, mau gửi toàn bộ tư liệu của người tên Kỷ Hàn Phi bên bộ phận an ninh mạng qua đây cho tôi."
Mục Hành không lạ gì với yêu cầu đầu tiên của Boss mình, nhưng với yêu cầu thứ hai thì anh lại có chút khó hiểu.
"Boss, ý anh là Kỷ Đại Thần?"
"Kỷ Đại Thần?"
"Đúng vậy, anh ta chính là Đại Thần cấp thiên tai ở MIT của nước A, đã thế còn từng thực tập một khoảng thời gian tại trụ sở chính của A&D.

Tôi cũng rất bất ngờ khi một Đại Thần như anh ta, lại chịu ứng tuyển vào vị trí nhỏ trong công ty chúng ta, nhưng tôi cảm thấy làm vậy thật sự quá lãng phí năng lực của một thiên tài như anh ta, nên đã điều anh ấy qua bộ phận an ninh mạng."
Tịch Cảnh Dương liền lâm vào trầm tư.

Một người xuất thân tốt như vậy, chẳng có lí do gì lại từ bỏ một đế chế công nghệ, để trở về Nước Z làm một nhân viên nhỏ.

Càng lúc anh càng cảm thấy có hứng thú với người tên Kỷ Hàn Phi này rồi.
Một lúc lâu không nghe thấy Tịch Cảnh Dương trả lời, Mục Hành lên tiếng hỏi:"Boss, còn chuyện gì nữa không?"
"Chuyện còn lại tôi có thể giải quyết, cứ đưa tài liệu của anh ta qua chỗ tôi trước đi."

"Vâng tôi hiểu rồi.

À phải rồi, trong thời gian ngài đi Nước R, Mộ Tiểu Thư đã trở về Mộ Gia, người của Mộ Gia có thái độ rất quá đáng, nhưng chúng tôi lại không dám lộ diện để bảo vệ Tiểu Thư, cô ấy cũng không cho phép chúng tôi đến gần Mộ Gia, ngài xem..."
Tịch Cảnh Dương khẽ day day trán, Mộ Gia kia đúng là không giải quyết là không được mà, nếu không nể tình Mộ Lão Gia Tử, thì có lẽ mười cái Mộ Gia anh cũng làm cho sụp rồi.
"Tôi biết rồi, cúp máy trước đi, chuyện còn lại tôi sẽ xử lý."
Ở nơi nào đó trong đài truyền hình,
"Nè cô biết điều chút đi, đây là chỗ mà chị Tiểu Vũ thường ngồi, cũng là chỗ dành riêng cho chị ấy, cô dám đến tranh sao!"
Một cô gái tóc ngắn, dáng người hơi mũm mỉm, đẩy ngã một cô gái khác xuống đất rồi lên giọng hóng hách.
Cô gái tóc nâu do mất thăng bằng nên đã ngã xuống đất và cũng do cô khá gầy nên không đấu lại cô gái mũm mỉm kia.
Hiện tại trong phòng trang điểm này cũng chỉ có hai người, nên cũng không ai có thể giúp cô được.

Cô liền lùi người về sau rồi đứng dậy, phủi sạch lớp bụi trên người mình, rồi nhíu mày nhìn về phía cô gái mũm mỉm kia.
"Chị Tiểu Vũ sao? Vậy cô có biết anh Tiêu của chúng tôi không?"

Cô gái mũm mỉm kia không thèm nghe lời cô gái tóc nâu nói, liền lần nữa muốn đẩy ngã cô.

Nhưng bất chợt cánh tay vừa đưa ra thì liền bị một cánh tay khác chặn lại.
Cô gái mũm mỉm liền ngước nhìn người vừa chặn mình lại, thì hai mắt bỗng sáng lên, rồi lấy hai tay che miệng, vẻ mặt vô cùng phấn khích.
"Ảnh...ảnh...ảnh đế Vân!"
Tịch Cảnh Đăng không hề để ý đến cô ta, anh chỉ nhẹ nhàng quay sang hỏi cô trợ lý nhỏ của mình:"Không sao chứ?"
Chàng trai trước mặt vừa ân cần vừa ấm áp, khiến cho gương mặt cô bé trợ lý thoáng đỏ lên, cô liên tục lắc đầu:"Anh Tiêu, em không sao, nhưng mà họ muốn dành chỗ của anh, em..."
Khoé môi Tịch Cảnh Đăng khẽ cong lên, anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô:"Không cần tranh giành, anh Tiêu của em không cần make up vẫn rất đẹp trai, không phải sao?"
Cô gái tóc nâu liền gật đầu lia lịa, nhưng vẫn cảm thấy uất ức mà lên tiếng:"Nhưng một nghệ sĩ mới debut, lại không tôn trọng một tiền bối như anh, nếu để người khác nghe được họ sẽ nói anh như thế nào?"
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 63: 63: Muốn Diễn



"Ảnh Đế Vân! Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu! Là hiểu lầm...phải chỉ là hiểu lầm thôi!" Cô gái mũm mĩm nhìn thấy tình hình không ổn, vội lên tiếng giải thích.
Tịch Cảnh Đăng không tỏ ra tức giận, anh chỉ quay sang rồi rất bình tĩnh mà hỏi lại:"Hiểu lầm sao?"
Cô gái mũm mĩm liên tục gật đầu:"Dạ phải dạ phải, tôi...tôi không biết chỗ này là của anh...tôi..."
Cô gái tóc nâu liền tiến lên chắc trước mặt Tịch Cảnh Đăng:"Hiểu lầm? Ban đầu tôi đã nói chỗ này là của anh Tiêu rồi, cô có chịu nghe hay không? Tuy anh Tiêu không muốn tranh giành gì người khác, nhưng cái gì cũng phải có tôn ti trật tự chứ!"
Nhìn thấy cô trợ lý nhỏ con hơn người ta rất nhiều, nhưng lại gắng sức bảo vệ cho anh, Tịch Cảnh Đăng không nhịn nổi mà phụt cười.
Cô bé tóc nâu liền nhìn anh ngơ ngác hỏi:"Anh Tiêu anh cười gì vậy?"
Tịch Cảnh Đăng vừa muốn lên tiếng thì tiếng nói từ bên ngoài cửa truyền vào cắt ngang lời anh muốn nói.
"Tiểu Hoa, chuyện gì mà ồn ào vậy?"
Một cô gái tóc màu tím, dáng người xinh đẹp, gương mặt trẻ trung, cùng một chiếc váy dạ hội cùng màu tóc càng làm tôn lên nước da trắng nõn của cô ta, đang thong thả bước vào.
Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trong phòng trang điểm, thái độ cô ta liền thay đổi.

Cô ta tỏ ra thái độ hơi bất ngờ sau đó là phấn khích.
"Tiền bối Vân, chào anh, em tên là Mộ Nguyệt Vũ, cũng là một diễn viên.

Ngưỡng mộ đã lâu!"
Tịch Cảnh Đăng liền nheo mắt mà nhìn cô gái trước mặt:"Họ Mộ? Cô là người nhà của chị d...à là người nhà của Tiểu Vi Vi?"
Mộ Nguyệt Vũ liền sững người, gương mặt đang giả vờ của cô ta cũng thoáng đơ ra:"Anh...anh quen với em gái tôi?"
Tịch Cảnh Đăng liền cười lạnh trong lòng, hoá ra đây là "cô chị gái cực phẩm" của chị dâu anh sao? Dạo gần đây người ra sức cọ nhiệt anh để nổi lên cũng là cô ta?
Vốn dĩ anh tham gia giới showbiz này cũng vì muốn dạo chơi thôi, cho nên không muốn so đo hay tranh giành với ai.

Nhưng mà người thường xuyên bắt nạt chị dâu thân yêu của anh, làm sao anh bỏ qua cho được!
"Đúng là...có chút quen biết."
Mộ Nguyệt Vũ vẫn cố duy trì nụ cười giả tạo của mình.

Tuy cái tên Vân Tiêu này là một kẻ không có chống lưng cũng chẳng có bối cảnh, chỉ là một tên ăn may mà nổi lên, cho nên cô cũng chẳng cần tạo quan hệ tốt gì với anh ta.
Tuy nhiên dù sao anh ta cũng là tiền bối trong nghề, quen biết với rất nhiều đạo diễn nổi tiếng, cô có thể lợi dụng anh ta để móc nối quan hệ.

Chình vì vậy, cô mới phải giả vờ là fan của anh ta như hiện tại.

"Trùng hợp vậy sao? Chắc không phải là do Tiểu Vi đắc tội gì với tiền bối Vân chứ?"
Tịch Cảnh Đăng cũng rất vui lòng mà mỉm cười đáp trả cô ta:"Đắc tội gì chứ, cũng là tình cờ quen biết thôi."
Cô bé trợ lý của Tịch Cảnh Đăng liền kéo kéo tay áo anh nói nhỏ:"Anh Tiêu, anh quen biết gì với cô ta à?"
Nhìn thấy thái độ long lắng của cô bé nhà mình, Tịch Cảnh Đăng liền nghiên người ghé sát vào tai cô nói nhỏ:"Ra ngoài chơi đi, chỗ này để anh..."
Nói xong anh còn thổi nhẹ vào tai cô một cái khiến cho gương mặt cô gái nhỏ đỏ bừng lên, rồi vội giật bắn người về phía sau.
Mộ Nguyệt Vũ và trợ lý cô ta nhìn cảnh hai người tán tỉnh nhau:"..."
Lúc này Mộ Nguyệt Vũ càng có lý do để khinh thường Vân Tiêu hơn, đúng là mây tầng nào gặp mây tầng đó, một tên gia cảnh nghèo khó đúng là chỉ thích hợp với mấy con nhóc trợ lý bần hèn kiểu này thôi.
"Tên gia cảnh nghèo khó" sau khi đuổi được cô gái nhỏ của mình đi, liền lộ thật bộ dạng hồ ly của mình.

"Mộ Tiểu Thư thật sự là chị ruột của Tiểu Vi Vi sao?"
Mộ Nguyệt Vũ hơi khó hiểu trước câu hỏi của anh ta:"Ý tiền bối Vân là...?"
Tịch Cảnh Đăng liền cười:"Xin lỗi xin lỗi, Vi Vi xinh đẹp đáng yêu như thế, trông không giống cô lắm."

Nói trắng ra là Vi Vi nhà anh trai anh vừa xinh đẹp đáng yêu, còn cô trong xấu xí như thế mà là chị em ruột à?
Khoé miệng Mộ Nguyệt Vũ khẽ giật, cô ta cố kìm cơn giận của mình xuống:"Tiền bối, anh...anh có ý gì?"
"Hừm...Cọ nhiệt tôi lên No1 hotsearch mấy ngày nay, sao bây giờ ánh mắt của Mộ Tiểu Thư đây như muốn...ăn tươi nuốt sống tôi vậy?"
Cô gái trợ lý mũm mỉm nhìn thấy tình hình không ổn, liền định rời đi trước, nhưng lại nhận được ám thị từ phía Mộ Nguyệt Vũ.

Cô ta liền lùi người về sau, lấy điện thoại ra bật chế độ quay phim, sau đó đặt điện thoại lên bàn trang điểm.
Hành động hai người rất kín kẽ, nhưng thông qua những tấm gương trong căn phòng, mọi thứ đều đập thẳng vào mắt của Tịch Cảnh Đăng, anh liền nở một nụ cười vô cùng yêu nghiệt.
Thích diễn đến vậy à? Diễn đến nghiện như thế...anh đây không ngại diễn cùng hai người, dù sao cái danh "ảnh đế" này, anh dựa vào thực lực mà có mà!
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 64: 64: Trao Giải Ảnh Hậu Luôn Đi



Mộ Nguyệt Vũ nhìn thấy camera từ điện thoại đã bắt đầu quay, liền bật chế độ diễn suất thần sầu của mình:"Tiểu Hoa, chắc tiền bối Vân cũng khát rồi, em mau ra ngoài mua cho anh ấy ly cà phê đi."
Cô gái trợ lý mũm mỉm tên Tiểu Hoa liền hiểu ý của Mộ Nguyệt Vũ, cô ta vội cúi chào Tịch Cảnh Đăng rồi nhanh chóng rời đi.
Tiểu Hoa vừa rời đi, Mộ Nguyệt Vũ liền nước mắt lã chã, tỏ vẻ yếu đuối đáng thương như bị người ta bắt nạt:"Tiền bối Vân, tôi biết...tôi biết tôi chỉ là một người mới...anh cũng không cần sỉ nhục tôi như thế!"
Tịch Cảnh Đăng:"..."
What! Ông đây còn chưa làm gì mà? Cô cần nhập vai nhanh vậy không, còn hơn ảnh đế như ông đây nữa chứ! Hiệp hội điện ảnh đâu, mau ra trao giải ảnh hậu luôn đi!
Tịch Cảnh Đăng không nhanh không chậm ngồi xuống một cái ghế trong phòng, rồi bình thản trả lời:"Mộ Tiểu Thư hình như nhạy cảm quá rồi, tôi vẫn chưa nói gì mà?"
Mộ Nguyệt Vũ không hề dừng khóc:"Anh dùng cô em gái của tôi để sỉ nhục tôi, anh chính là vì gần tôi đã chiếm spotlight của anh trên hotsearch, chính vì thế anh muốn chèn ép một người mới như tôi!"
Tịch Cảnh Đăng khó hiểu:"Hửm, có sao?"
Mộ Nguyệt Vũ liền cười lạnh tiếp tục đáng thương nói:"Tôi biết em gái tôi không phải một người tốt, hết gian lận trong thi cử đến mức suýt bị đuổi học, đã vậy luôn quyến rũ vị hôn phu của chị gái mình...nhưng...nhưng suy cho cùng...con bé vẫn là em gái tôi!"

Lúc này Tịch Cảnh Đăng mới nhận ra, hoá ra cô bé trợ lý lúc nãy không đơn giản chỉ là quay phim mà thôi.

Đem cả chị dâu bảo bối nhà anh ra để nói, chắc không phải là đang bật phát trực tiếp luôn đấy chứ?
Quả thực như những gì Tịch Cảnh Đăng suy đoán, trên kênh chat hiện tại gần như đang nổ tung.
[Người qua đường những vẫn yêu Mộ nữ thần: Chuyện gì đây? Đường đường ảnh đế siêu cấp Vân Tiêu lại đi chèn ép nữ thần của chúng tôi?]
[Phong Hoa Tuyết Nguyệt: Trời trời, không ngờ Mộ nữ thần lại có một cô em gái cực phẩm như vậy! Nhắc đến cô em gái đó ai mà không thấy nhục nhã chứ, nhưng cô ấy vẫn bảo vệ em gái mình, thật cao cả mà!]
[Tiểu Vũ Trụ: Không ai để ý, hôm nay lão công rất đẹp trai sao?]
[Lộc Bảo Song Toàn: Lầu trên cậu nói gì vậy? Lão công của chúng ta có lúc nào không đẹp trai sao!]
[King of death: Ha ha ha! Đúng lũ fan não tàn! Các người không xem lão công của các người đang ức h**p cô gái nhỏ yếu đuối kia sao?]
Trên phòng live hiện tại vô cùng sôi nổi, dường như chia thành hai phe, một bên là fan của Vân Tiêu, một bên là những fan của Mộ Nguyệt Vũ và những người tự xem mình là anh hùng bảo vệ chính nghĩa.
Tịch Cảnh Đăng hơi khó chịu rồi, nói thẳng ra anh hơi sợ.

Anh chơi thế nào cũng được, nhưng lôi bảo bối của anh trai vào, khiến cô ấy chịu thiệt, anh trai tuyệt tối sẽ không buông tha cho anh.

"Mộ Tiểu Thư, chuyện của chúng ta liên quan gì đến Tiểu Vi Vi vậy?"
Mộ Nguyệt Vũ liền đáp:"Tiền bối Vân, chính anh là người đem em ấy ra để sỉ nhục tôi, sao giờ anh lại làm như mọi chuyện không liên quan gì đến anh vậy hả?"

Tịch Cảnh Đăng không còn hứng thú để giỡn chơi với cô ta nữa:"Tiểu Vi Vi là thủ khoa của của Trường Số 1, thành tích luôn đạt điểm tuyệt đối, từ khi nào biến thành kẻ gian lận sắp bị đuổi học vậy?"
Mộ Nguyệt Vũ làm gì biết mấy chuyện đó, cô ta liền nức nở:"Anh...anh bảo vệ cô ấy như vậy? Hai người...là có quan hệ gì sao?"
Nói xong cô ta liền rất đắc ý, lần này không chỉ hất nước bẩn lên người Mộ Nhược Vi, còn có thể khiến cho Vân Tiêu thành bàn đạp để nâng cao độ hot của cô ta.
Nhưng Tịch Cảnh Đăng nào cho cô ta cơ hội đó, anh hơi nghiên người để né góc quay có thể quay được biểu cảm của anh lúc này.

Biểu cảm của anh cũng thay đổi, khiến cho Mộ Nguyệt Vũ thật sự có chút sợ hãi.
"Cô Mộ, Tiểu Vi là bạn của tôi, người đang sỉ nhục cô ấy không phải là tôi...mà là cô.

Ngoài ra, cô bảo tôi chèn ép cô? Nếu đã mang tiếng rồi, tôi cũng thật sự không ngại đâu."
Mộ Nguyệt Vũ đơ người:"Ý...ý anh là?"
Tịch Cảnh Đăng:"Ý tôi chính là...đây là phòng trang điểm được đặt riêng cho tôi, vậy nên...mời cô rời đi!"

Dù tính tình anh rất tốt, anh cũng không ngại mà ở đây diễn kịch cùng cô ta.

Nhưng, một khi đã ảnh hưởng đến người thân của anh, vậy thì anh sẽ cho cô ta biết cái gì gọi là ý thế h**p người!
Mộ Nguyệt Vũ liền lùi về sau:"Anh...sao anh có thể nói như thế? Rõ ràng tôi..."
Tịch Cảnh Đăng không ngại lật bài ngữa với cô ta:"Mời cô ra ngoài, đồng thời lấy luôn chiếc điện thoại đang quay lén trên bàn rời đi!"
Mộ Nguyệt Vũ thoáng giật mình:"Sao anh biết..."
Tịch Cảnh Đăng liền ồ lên một tiếng:"Hoá ra là cô sắp đặt để gài bẫy tôi thật à?"
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 65: 65: Giả Chết



Mộ Nguyệt Vũ thoáng có chút sợ hãi, nhưng cô ta cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh:"Tiền bối Vân! chẳng phải anh muốn cùng tôi diễn tập trước sao? Sao! sao bây giờ lại đổ cho tôi?"
Đây là lần đầu tiên trong đời Tịch Cảnh Đăng nhìn thấy một người phụ nữ không có chút liêm sĩ nào như vậy.

"Diễn tập? Quan hệ chúng ta đủ thân đến mức tôi mời cô diễn tập cùng sao?" Tịch Cảnh Đăng không ngại vạch trần lời nói dối của cô ta.

Mắt Mộ Nguyệt Vũ lại rưng rưng:"Tôi! tôi biết! tôi không thể so với anh! nhưng anh không cần đối xử với tôi vậy chứ?"
Tịch Cảnh Đăng liền đưa tay lên ngăn lời cô gái muốn nói:"Hình như cô có hiểu lầm gì rồi? Tôi vốn dĩ không quen biết gì cô, chẳng qua cô là chị gái của bạn tôi, nên tôi không muốn nói thẳng ra thôi!"
Tình hình chuyển biến bất ngờ, khiến cho sắc mặt của Mộ Nguyệt Vũ trở nên tái nhợt, cô ta rất muốn chạy đến bàn trang điểm đối diện để tắt phát trực tiếp, nhưng làm như thế sẽ càng khiến cho mọi người nghi ngờ.

Quả thực con số xem live hiện tại đã vượt quá con số ba triệu người, trên kênh bình luận cũng vô cùng sôi nổi.

[Quán Quán Hữu Hữu: Tình hình gì đây? Sao tôi không hiểu gì hết vậy? Icon hỏi chấm]
[A Vương: Lầu trên à, cậu không cô đơn đâu, tôi cũng chẳng hiểu chuyện gì cả?]
[Thần Vương Phi: Có vậy mà không hiểu sao? Chính là cái cô Mộ Nguyệt Vũ kia hám fame của lão công chúng tôi, còn quay lén đổ lỗi anh ấy chèn ép cô ta đó!]
[Anti Thần Vương Vạn Năm: Ha! Nè bạn fan não tàn kia ơi? Chính Mộ Nguyệt Vũ thừa nhận là Vân Tiêu muốn cô ấy diễn tập cùng, sao lại biến thành gài bẫy quay lén rồi?]
[Cô Văn Nan: Sự thật chỉ có một! Chính là Mộ Nguyệt Vũ muốn lợi dụng Vân Tiêu để hot lên.

Vì sao tôi lại khẳng định vậy à? Chính là vì Vân Tiêu không cần bất kỳ ai diễn tập cùng cả, anh ấy sinh ra là để diễn xuất, máu của ảnh đế đã trong xương tủy rồi, thì cần gì có người hỗ trợ chứ?]
Giờ phút này cùng với tài năng và những thành tựu mà Vân Tiêu đã đạt được trước đó, hướng của cư dân mạng dần chĩa mũi dùi về phía của Mộ Nguyệt Vũ.

Tuy cô ta không thể đọc bình luận trực tiếp, nhưng cảm giác bất an luôn dâng trào trong lòng ngực cô ta.

"Vân Tiêu, anh nên biết, đứng sau tôi không chỉ có Mộ Thị, còn có Lục Thị, anh nên biết điều mà phối hợp với tôi đi!"
Tuy Mộ Nguyệt Vũ vẫn giữ vẻ mặt uất ức, nhưng cô ta lại hạ giọng cảnh cáo Tịch Cảnh Đăng, lời nói của cô ta vô cùng nhỏ, đồng thời cô ta cũng cố đứng vào góc khuất của camera điện thoại, nên sẽ không ai có thể đọc được khẩu hình của cô.

Bỗng dưng Tịch Cảnh Đăng cười lớn:"Không giả vờ nữa sao? Không sao không sao, rất tốt là đằng khác!"
Mộ Nguyệt Vũ vẫn còn đang khó hiểu trước lời nói của anh, thì anh đã móc từ túi quần ra một chiếc điện thoại rồi chĩa màn hình về phía của Mộ Nguyệt Vũ với vẻ mặt rất điềm nhiên.

Trái ngược với Tịch Cảnh Đăng, sau khi nhìn thấy thứ trên màn hình, vẻ mặt cô ta lúc trắng lúc xanh, sau đó liền chạy đến muốn tắt livestream ngay.

Nhưng Tịch Cảnh Đăng nào cho cô ta làm vậy, anh vươn cánh tay của mình cầm chiếc điện thoại đang phát live giơ lên cao.

"Cô Mộ, làm sao vậy? Sao kích động thế? Mới đến phần kịch tính nhất mà!"
Bên phía của Mộ Nguyệt Vũ do vồ hụt nên cô ta mất thăng bằng mà ngã xuống đất.

Bộ dạng lúc này vừa chật vật, vừa xấu hổ, đã thế còn thêm thứ đang trên tay của Vân Tiêu càng khiến cô ta sợ hãi.

Ai mà ngờ cuộc trò chuyện từ nãy đến giờ của hai người họ lại bị tên khốn Vân Tiêu đó ghi âm lại chứ? Lúc nãy cô đã mất kiềm chế mà lên tiếng đe doạ Vân Tiêu, nếu để mọi người nghe thấy câu đó, thì hình tượng nữ thần trong sáng cô ta xây dựng sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Một suy nghĩ liền loé lên trong đầu Mộ Nguyệt Vũ, cô ta ôm đầu mình sau đó liền lăn ra đất ngất đi.

Tịch Cảnh Đăng:"! " Wtf? Giả chết ư?
Lúc này cô trợ lí nhỏ của Tịch Cảnh Đăng lo lắng cho anh nên đã quay lại, vừa vào phòng đã thấy Mộ Nguyệt Vũ nằm bất động trên sàn, cô ta liền hốt hoảng la lên.

"Vân Tiêu! Anh đã làm gì rồi!"
Tịch Cảnh Đăng vội quay sang giải thích:"Anh không làm gì cô ta thật mà! Mọi chuyện nãy giờ đều đang được phát trực tiếp, em có thể lên đó xem, anh thật sự không có làm gì mà!"

Vốn dĩ anh chỉ định hù doạ cô ta một chút thôi, chứ cái đoạn ghi âm thú vị này, tất nhiên phải đóng gói thành quà tặng chị dâu rồi, làm sao anh nở dùng chứ.

Cô bé trợ lý liền tiến đến túm lấy cổ áo anh:"Anh! anh! anh!"
Tịch Cảnh Dương vội lên tiếng thì thầm rồi quay màn hình sang hướng khác:"Scales! Mau buông anh ra, thực sự đang phát live đó!"
Cánh tay của cô gái bỗng cứng đờ:"Thật! thật sao?"
Tịch Cảnh Đăng liên tục gật đầu như gà mổ thóc.

Cô gái vội buông tay ra rồi cúi người xin lỗi:"Anh Vân, thành thật xin lỗi, là do em quá kích động, mong anh thông cảm!"
Tịch Cảnh Đăng liền đặt điện thoại lên bàn sau đó đưa tay chỉnh lại cổ áo mình:"Mau gọi cấp cứu cho Mộ Tiểu Thư đi!"
! ----------------!.
 
Song Trùng
Chương 66: 66: Có Quà Tặng Chị



[Vân Tiêu Hoàng Nguyệt Đăng: Chị dâu nhỏ!]
Hơn mười lăm phút sau, Mộ Nhược Vi mới nhìn thấy tin nhắn được gửi đến, cô nhìn vào điện thoại mà cau mày.

Hôm nay cô đến nhà Lăng Giao ở nhờ, nên Lăng Giao cũng đang ở ngay cạnh cô, nhìn thấy vẻ mặt cau có liền lên tiếng hỏi han.

"Sao vậy Tiểu Vi Vi? Nè, đừng nói là anh chồng đẹp trai nhà cậu nhắn tin đến đó nha!"
Mộ Nhược Vi liền đưa ánh mắt rất chi là thân thiện mà nhìn về hướng bạn thân mình.

Lăng Giao liền giơ tay xin hàng:"Tớ sai rồi, cậu cứ từ từ nhắn tin, tớ ra ngoài có chút việc!"
Vừa nói xong, Lăng Giao liền quay người bỏ chạy, trong lòng thầm mắng chửi người đàn ông của Mộ Nhược Vi.

Cứ hễ mỗi lần hai người giận dỗi nhau, người hứng đạn lạc vì sao luôn là cô thế?
Mộ Nhược Vi không nhanh không chậm mà nhắn lại Tịch Cảnh Đăng đúng một dấu "?".

[Vân Tiêu Hoàng Nguyệt Đăng: Chị dâu nhỏ, có đó không vậy??????]
Mộ Nhược Vi liền lắc đầu, rõ ràng hơn cô bảy tuổi, sao cứ thích dùng kính ngữ với cô vậy chứ, còn nữa ai là chị dâu anh ta cơ chứ!
[Teeny: Có chuyện gì thì nói đi, hỏi chấm nhiều vậy để làm gì!]
[Vân Tiêu Hoàng Nguyệt Đăng: A! Chị dâu, chị đây rồi! Heheheh!!!! Em có một món quà rất thú vị muốn tặng chị, bảo đảm chị sẽ rất thích nó cho xem!!!!]
[Teeny: Hửm?]
[Vân Tiêu Hoàng Nguyệt Đăng đã chuyển tiếp một file ghi âm.

]
Mộ Nhược Vi tuy không phải người quá tò mò, nhưng cũng bấm vào file ghi âm đó rồi mở ra nghe thử.

Mặc dù giọng nói trong file ghi âm không lớn, nhưng với hiệu năng khuếch đại âm thanh từ chiếc Zephone Era 3 của mình, cô chỉ cần chỉnh âm lượng lên mức vừa đủ, là đã có thể nghe đầy đủ những gì muốn nghe rồi.

"Vân Tiêu, anh nên biết, đứng sau tôi không chỉ có Mộ Thị, còn có Lục Thị, anh nên biết điều mà phối hợp với tôi đi!"
Giọng nói quen thuộc kia, làm sao Mộ Nhược Vi không nhận ra là ai cơ chứ? Không ngờ Mộ Đại Tiểu Thư cao quý, trong sáng kia lại bị người ta bắt thóp như vậy.

Tâm tình đang bực bội của Mộ Nhược Vi thoáng chút trở nên có chút vui vẻ.

[Teeny: Hôm nay chợt nhận ra! anh cũng rất soái đó!]
[Vân Tiêu Hoàng Nguyệt Đăng: Hê hê, còn phải nói sao? Đúng rồi, sao dạo gần đây không thấy chị ở nhà của anh trai em vậy?]
[Tin nhắn đã bị chặn!]
[Vân Tiêu Hoàng Nguyệt Đăng:! ]
[Tin nhắn đã bị chặn!]
[! ]
Mộ Nhược Vi hừ lạnh một cái, rõ ràng mới thấy anh ta vừa mắt, sao cứ nhắc đến người không nên nhắc đến như thế!

Chưa đầy 30s sau, chuông điện thoại của cô vang lên, dù là điện thoại mới, nhưng dữ liệu và thông tin liên lạc từ chiếc điện thoại cũ kia của cô đều được Tịch Cảnh Dương sao chép toàn bộ sang máy mới.

Nên cái dòng tên chói mắt trên màn hình "Tiêu Tiêu siêu cấp soái" đập thẳng vào mắt cô.

Vì sao lại có cái tên ô dề này sao? Chắc chắn không phải do cô đặt rồi! Chính do chính chủ tự mình lấy máy cô đổi biệt danh đó có được không hả?
"Chuyện gì?" Mộ Nhược Vi không kiên nhẫn mà bắt máy rồi lên tiếng trước.

"Chị dâu! Sao lại chặn tin nhắn em rồi? Chị bấm nhầm rồi đúng không?" Giọng nói tuổi thân từ đầu dây bên kia la lên khiến cho Mộ Nhược Vi phải đưa điện thoại ra xa tai mình.

Nếu nói vì sao quan hệ giữa cô và Tịch Cảnh Đăng tốt như thế à? Vào khoảng thời gian đầu cô mất trí nhớ, cô rất ỷ lại vào Tịch Cảnh Dương, anh cũng rất chiều chuộng cô, chỉ cần cô muốn thứ gì, anh đều sẽ cho cô.

Cũng chính khoảng thời gian này cô đã gặp được Tịch Nhị Thiếu.

Anh ta tuy không phải một người trưởng thành chính chắn, tính cách cũng còn rất trẻ con, nhưng lại rất nghiêm túc với công việc và gia đình mình.

Đặc biệt Tịch Cảnh Đăng rất sợ anh trai, không phải là kiểu sợ hãi bình thường, là cuồng anh trai đến mức sợ làm anh trai buồn, đây cũng hẳn là một căn bệnh rồi.

Cũng chính vì thế, nhìn thấy Tịch Cảnh Dương chiều chuộng rồi nghe lời cô như thế, nên anh ta dần dần trở nên tôn sùng cô, xem cô là như một vị thần của gia đình vậy, vì có thể chèn ép được anh trai anh ta.

Cũng có thể hiểu đơn giản là anh ta tôn sùng anh trai mình, anh trai anh ta lại rất sủng cô, nên theo tính chất bắc cầu ngang ngược của Tịch Cảnh Đăng, thì cô chính là vật thể nhỏ cần được bảo tồn ở Tịch Gia, hay gọi đơn giản hơn là! "chị dâu"!
Tịch Cảnh Đăng ở đầu dây bên kia liền nhíu mày:"Ơ? Em vừa tặng quà cho chị, chẳng phải chị còn khen em đẹp trai sao? Sao lại block em thế? Đừng nói là! do em nhắc đến anh trai! "
"Tút tút tút!"
Tịch Cảnh Đăng:"! " Ơ kìa, em chưa nói hết mà?
Anh vẫn mang niềm tin rất lớn là do chị dâu mình ấn nhầm tắt máy, hoặc máy chị dâu hết pin, nên cẫn cố gọi lại.

Nhưng thứ âm thanh phát ra từ điện thoại thật sự không ngoài dự đoán.

"Số điện thoại của quý khách hiện đã được thêm vào sổ đen của liên hệ vừa gọi, vì thế xin đừng liên hệ nữa, xin chân thành cảm ơn!"
Tịch Cảnh Đăng:"! " Hệ thống giờ! tiến hoá đến kinh dị thế cơ à?
! ----------------!.
 
Song Trùng
Chương 67: 67: Muốn Làm Thêm



"Vi Vi ơi ~~"
Cô gái tóc ngắn tựa người vào cửa nhỏ nhẹ lên tiếng gọi.
Mộ Nhược Vi khẽ ngước mặt nhìn lên:"Hửm?"
Lăng Giao tươi cười nhưng có chút dè dặt mà hỏi:"Tối nay...tớ còn phải đi làm thêm, cậu ở nhà một mình...tớ thật sự không yên tâm lắm..."
Hoàn cảnh gia đình Lăng Giao đúng thật là không tốt, hiện tại cô ấy đang sống cùng Bà Ngoại của mình trong một căn nhà, à không nói đúng hơn là một căn phòng nhỏ trong hẻm tối.
Bà Ngoại của Lăng Giao lại mắc chứng CVA - tai biến mạch máu não, nên phải di chuyển bằng xe lăn.

Bình thường cô gái tóc ngắn hoạt bát này phải liên tục làm thêm vào thời gian rảnh để lo cho cuộc sống của hai bà cháu và cả những khoản học phí của bản thân.
Cũng may tình cảm của hai bà cháu rất tốt, tuy không thuận tiện trong việc đi lại, nhưng Bà Ngoại của cô lại rất thương yêu đứa cháu mệnh khổ của mình.
Bà thường hay làm các vật dụng handmade nhỏ, rồi nhờ hàng xóm gần nhà đem đến các quầy bán đồ thủ công bán lại và cũng kiếm được chút ít tiền sinh hoạt cho hai bà cháu.

"Cậu không yên tâm tớ ở đây một mình, vậy Lăng Nãi Nãi thì sao?" Mộ Nhược Vi thắc mắc hỏi.
Lăng Giao liền đáp:"À, bình thường Bà Ngoại tớ đều đến nhà Dì Lâm gần đây ở, tớ đã đưa cho Dì ấy một khoản phí cảm ơn rồi.

Nếu tớ bận việc, Dì ấy sẽ thay tớ chăm sóc Ngoại."
Mộ Nhược Vi hơi nhíu mày:"Cậu yên tâm vậy sao?"
Dù sao thì người ngoại cũng chẳng so được với người có máu mủ ruột thịt, liệu Dì Lâm đó sẽ chăm sóc tốt cho Lăng Nãi Nãi chứ?
Lăng Giao hiểu được ý quan tâm trong lời nói của Mộ Nhược Vi, nụ cười trên gương mặt cô dần trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
"Cảm ơn cậu đã nghĩ cho Bà tớ như thế, nhưng mà cậu thật sự không cần phải lo lắng đâu.

Trước đây Bà tớ từng có ơn với Dì ấy, nên Dì ấy cũng rất tốt với Bà, gia đình họ cũng xem hai bà cháu như người nhà, chẳng qua sợ quá phiền nên tớ chỉ nhờ Dì ấy chăm sóc Bà lúc tớ bận mà thôi."
Mộ Nhược Vi nhìn thấy vẻ mặt có chút u buồn nhưng miệng vẫn luôn cố giữ nụ cười của Lăng Giao, quả thực có chút đau lòng.
"Được vậy thì tốt, nhưng còn tớ cậu tính sao?"
Vẻ mặt của Lăng Giao thoáng chút cứng đờ.

Làm sao cô không biết tính cách yêu nghiệt của bạn mình cơ chứ, Mộ Nhược Vi chính là một người không thích tiếp xúc với người khác.
Nói thẳng ra chính là chứng không thích giao tiếp xã hội.

Phàm là gặp gỡ hay phải giao lưu gì với người khác, cô sẽ luôn làm ra bộ dáng khiến người ta tức chết và đương nhiên không phải ai cũng có thể hiểu được cái triệu chứng quái rỡ này!
Vậy thì hỏi làm sao cô dám để cô ấy qua nhà Dì Lâm cơ chứ! Biết đâu chỉ cần một buổi thôi, cũng đủ để Mộ Nhược Vi quậy tung nóc nhà người ta rồi!
"Vậy...vậy...cậu...cậu..."

Mộ Nhược Vi liền nở một nụ cười vô cùng yêu nghiệt rồi nhẹ nhàng cắt lời:"Tớ đi làm cùng cậu."
"Mắt chữ A mồm chữ O" chính là thành ngữ dùng để miêu tả dáng vẻ hiện tại của Lăng Giao.
"Cậu đùa tớ đấy à! Đại tiểu thư của tôi ơi, cậu đừng làm khó tớ nữa mà!"
Mộ Nhược Vi không vội trả lời, cô từ tốn đứng dậy rồi đi ra ngoài.

Lăng Giao cảm thấy hơi khó hiểu nên vội đuổi theo cô:"Này! Cậu đi đâu thế?"
"Sang nhà Dì Lâm." Cô gái tóc trắng xinh đẹp nhẹ nhàng để lại bốn chữ rồi muốn quay người đi tiếp.
Lăng Giao vội túm lấy cổ tay bạn mình kéo về lại:"Thật ra tớ cảm thấy dù bản thân có giàu có hay cao quý đến đâu, đôi khi đi làm thêm học hỏi kinh nghiệm cũng rất tốt nhỉ?"
Mộ Nhược Vi vẫn tỏ vẻ không hiểu ý cô gái tóc ngắn đáng thương sắp bật khóc tới nơi:"Hửm? Ý cậu là gì? Tớ không hiểu?"
Lăng Giao rất muốn khóc thét, đường đường Tiểu Thư Mộ Gia, trong nhà không những không thiếu thốn thứ gì, ngược lại còn rất dư giả là đằng khác.

Vậy thì cớ sao hết qua nhà cô ở nhờ, lại còn muốn cùng cô đi làm thêm vậy chứ?
Chẳng lẻ lời đồn kia là thật sao? Tiểu Vi chính là con ngoài giả thú của Mộ Gia, nên không được yêu thương và quan tâm chăm sóc như vị Đại Tiếu Thư cao cao tại thượng Mộ Nguyệt Vũ kia?

Lăng Giao liền lắc đầu như trống bổ.

Tiểu Vi tốt như thế, cô ấy bất hạnh lắm mới có một gia đình như vậy.

Cho nên, thay vì trách Tiểu Vi, nên trách cái gia đình vô tâm đó của cậu ấy!
Nhìn thấy Lăng Giao im lặng, lại còn trầm tư suy nghĩ sau đó là loạt hành động lạ, Mộ Nhược Vi liền khều nhẹ vào tay cô gọi một tiếng:"Lăng Giao!"
Lăng Giao bị tiếng gọi của Mộ Nhược Vi làm cho giật mình mà kết thúc cái suy nghĩ vớ vẩn của mình ban nãy, cô chỉ đành thờ dài rồi nói với cô gái tóc trắng một lời.
"Tiểu Vi, nếu cậu muốn tớ cũng không cản nữa, nhưng nếu cảm thấy không vui có thể đừng làm nữa được không?"
Mộ Nhược Vi rất vui vẻ mà trả lời:"Không cần lo đâu, cứ tin ở tớ đi."
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 68: 68: Nhuộm Tóc



Nhìn tiệm cắt tóc trước mắt, Mộ Nhược Vi có chút hoang mang nhìn về phía Lăng Giao:"Chẳng phải cậu làm thêm ở nhà hàng sao?"
Lăng Giao cũng rất tự nhiên mà gật đồng đáp:"Đúng vậy!"
Mộ Nhược Vi:"Vậy sao lại đưa tớ đến đây?"
Lăng Giao từ phía sau đẩy nhẹ hai bả vai của Mộ Nhược Vi, nhằm thúc giục cô vào trong:"Haiz, cậu cứ vào trước đi, tớ sẽ giải thích sau!"
Mộ Nhược Vi tuy không tình nguyện nhưng vẫn đồng ý cùng Lăng Giao bước vào tiệm cắt tóc.

Đến khi vào thì Lăng Giao mới quay sang hỏi cô:"Cậu...cậu có thể nhuộm về tóc đen không? Hay cậu có muốn đổi một màu tóc khác không?"
Mộ Nhược Vi bị câu hỏi bất ngờ của Lăng Giao làm cho sửng sờ, chân mày cô hơi nhíu lại, bước chân đang đi cũng không có ý định bước tiếp nữa.
Lúc cô gái tóc trắng vừa định nói gì đó với bạn mình, thì một ông lão tóc bạc phơ cùng một hàm râu dài bước ra, sau đó vui vẻ cười nói với Lăng Giao:"A Giao, hôm nay đến cắt cóc sao?"
Lăng Giao cũng vô cùng vui vẻ mà đáp lời:"Dạ cháu chào ông, hôm nay cháu đến không phải cắt tóc, mà là muốn nhờ ông nhuộm tóc cho bạn cháu!"

Lời vừa dứt ánh mắt của ông cụ tóc bạc kia liền quay sang nhìn về phía cô gái có mái tóc bạch kim xinh đẹp đang đứng cạnh Lăng Giao, kết hợp cùng gương mặt sáng càng làm tôn lên khí chất cao quý của cô gái nhỏ.
"Hửm? Ý cháu là...cô bé này sao?" Ông cụ lên tiếng xác nhận lại.
Lăng Giao liền gật gật đầu lễ phép đáp:"Dạ phải ạ!"
Thật ra Lăng Giao dẫn Mộ Nhược Vi đến đây cũng là có lí do.

Dù sao ông lão tóc bạc này, hay còn được mọi người gọi là Cụ Lương, là một thợ làm tóc có tay nghề vô cùng cao siêu.
Cụ Lương chuyển đến khu phố của họ sống tuy chưa được một khoảng thời gian quá dài, nhưng tính cách hiền hòa, cùng tay nghề vô cùng lợi hại, nên quan hệ của ông với hàng xóm xung quanh vô cùng tốt, mọi người ở đây cũng rất tôn trọng một vị tiền bối như ông, nên thường đến đây để ủng hô.
Cụ Lương vì tuổi đã cao, nên bình thường chỉ những trường hợp kiểu tóc khó giải quyết thì ông mới tự mình ra tay, còn không thì đều sẽ do con trai ông là Lương Đức Nghĩa thay ông làm.
Nhưng lại không một ai biết rằng, một ông cụ trong có vẻ tầm thường, cùng với kỹ năng không phải dạng bình phàm này, lại từng có một quá khứ vô cùng huy hoàng.

Tuy vậy ông đã từ bỏ tất cả để trở về vùng đất quê hương mình, sống ẩn dật, cũng như mở một tiệm cắt tóc nhỏ, vừa làm vừa truyền nghề, sống cuộc sống vô ưu vô lo.
Nhận thấy ánh mắt đánh giá từ phía ông lão, Mộ Nhược Vi kéo tay Lăng Giao khẽ thì thầm:"Chúng ta rời đi trước, có được không?"
Lăng Giao cũng cố gắng nhỏ giọng:"Không được, cậu chịu khó hôm nay thôi, ngày mai chúng ta sẽ nhuộm lại mà!"
Lăng Giao kiên quyết muốn bạn mình nhuộm tóc, cũng chỉ là vì cô gái nhỏ này không hề biết xã hội ngoài kia phức tạp ra sao.

Mái tóc đẹp cùng gương mặt sắc sảo, ngoại hình ưa nhìn, à không phải nói là ngoại hình của Mộ Nhược Vi vô cùng xinh đẹp, còn chưa nói đến khí chất băng lãnh phát ra từ người cô.

Đây chính là miếng mồi lớn để người ta tranh nhau cắn xé nói.

Mộ Nhược Vi liền cảm thấy rất khó xử.

Không phải là cô không muốn nhuộm lại tóc đen để trong giống mọi người, nhưng...cái mái tóc màu trắng bạch kim này của cô chính là không thể nhuộm
Dù là thuốc nhuộm, hay bất kì chất tạo màu nào, đều không thể làm thay đổi màu sắc trên mái tóc của cô.

Điều này xảy ra là do sau lần tai nạn của cô ở Nước R, chính Tịch Cảnh Dương đã nói như thế.
Anh ấy cũng có nhắc nhở cô rất nhiều lần, chuyện về mái tóc kỳ lạ của cô vẫn là không nên để người thứ ba biết được.

Anh sẽ tìm cách để giúp cô trở lại như trước.
Ông cụ Lương vẫn quan sát Mộ Nhược Vi từ nãy đến giờ, thứ làm ông chú ý nhất vẫn là mái tóc của cô, sau một hồi suy ngẫm, dường như ông đã phát hiện ra gì đó, rồi thoáng sửng người mất một lúc.
Mộ Nhược Vi không thể để cho ông cụ này nhuộm tóc cho mình được, nếu không bí mật sẽ bị lộ ra mất, nhưng khi cô còn chưa kịp lên tiếng từ chối, thì một giọng nói khác lại vang lên.
Mái tóc đẹp thế này, nếu nhuộm thì tiếc lắm, hay là đổi cách khác đi.

A Giao, bạn cháu có thể đội tóc giả mà." Ông cụ nhìn về phía hai cô gái với vẻ mặt hiền từ.
Nói xong ông quay người vào phía trong, rồi khi đi ra, trên tay ông lại cầm theo một bộ tóc giả ngắn, màu đen, rồi ông đưa nó cho Mộ Nhược Vi.
"Cháu cảm thấy cái này thế nào?"
Mộ Nhược Vi nhận lấy mái tóc giả, cảm thấy bản thân đã được cứu rồi, liền vui vẻ gật đầu cảm ơn ông cụ Lương.

Lăng Giao bên kia còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, liền bị Mộ Nhược Vi kéo đi.
Nhìn thấy bóng dáng hai cô gái nhỏ dần biến mất, ông cụ lại nở một nụ cười vừa hoài niệm vừa hiền hoà, miệng thì nói thầm.
"Lâu rồi không gặp, không ngờ lại trưởng thành đến mức này rồi, quả là một cô gái xinh đẹp mà..."
...----------------....
 
Song Trùng
Chương 69: 69: Mối Nguy Hiểm Lớn Nhất



Sau khi kéo được Lăng Giao chạy được một đoạn khá xa, Mộ Nhược Vi mới yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm, ít ra thì bí mật về màu tóc kì quái của cô vẫn chưa bị ai phát hiện ra.
Lăng Giao đứng bên cạnh cũng thở hổn hển, gắng sức lên tiếng:"Cậu...cậu...bị ma đuổi hay gì...mà chạy nhanh dữ vậy!"
Mộ Nhược Vi cũng không muốn lừa gạt người bạn thân này của mình, nhưng cô đã hứa với Tịch Cảnh Dương, đến khi tìm ra nguyên nhân, tuyệt đối sẽ không cho người khác biết.
"Da đầu tớ rất nhạy cảm, không thể làm tóc tùy tiện được, do đó đến giờ tớ mới không nhuộm về tóc đen được."
Khi nói mấy lời nói dối trắng trợn này, Mộ Nhược Vi quả thực có chút chột dạ nên không nhìn thẳng vào mắt Lăng Giao, nhưng cô gái tóc ngắn kia nào nhìn thấy ánh mắt khác thường đó, cô vẫn còn đang thở gấp cho vừa chạy một quãng đường xa.
"Thôi vậy cũng được...miễn là che mái tóc này...trang điểm một chút trên mặt...tớ cũng yên tâm hơn khi cậu đi cùng tớ rồi." Lăng Giao cố lấy lại hơi thở bình thường rồi nói.
Đến lúc này Mộ Nhược Vi mới có thể hỏi lí do vì sao Lăng Giao lại nhất quyết bắt cô phải thay đổi ngoại hình hiện tại của mình.
Lăng Giao liền thở dài:"Cậu đó, cậu không soi gương sao? Cậu có biết xã hội ngoài kia tàn khốc ra sao không? Cái gương mặt, mái tóc, còn cái hình thể này, chính là mối nguy hiểm lớn nhất đó!"

Phải, chính là do cậu quá xinh đẹp, quá đáng yêu thế này, thì mấy con sắc lang ngoài kia làm sao không giơ nanh vuốt lên cho được!
Mộ Nhược Vi không phải một kẻ quá ngu ngốc, làm sao không hiểu được hàm ý từ lời nói của Lăng Giao, cô bỗng cảm thấy có chút ấm áp trong lòng.

Hoá ra cô bạn này luôn suy nghĩ cho cô nhiều như thế.
"Nếu tớ làm mình xấu đi lại có thể khiến cậu yên tâm...không phải là không được."
Lăng Giao liền rất vui vẻ nắm chặt hai cánh tay của Mộ Nhược Vi:"Thật sao?"
Mộ Nhược Vi khẽ mỉm cười rồi gật đầu.
Sau đó hai cô gái kéo nhau vào một tiệm mỹ phẩm gần đó, Mộ Nhược Vi tận dụng những mỹ phẩm trang điểm được dùng thủ, liền thoa thoa vẽ vẽ lên mặt, sau đó là đội bộ tóc giả màu đen kia lên đầu.
Chưa đầy mười lăm phút sau, một cô gái với vẻ mặt hơi đen đúa, còn lấm tấm vài đốm tàn nhang, cùng với mái tóc ngắn đen trông có vẻ hơi bình thường, nói thẳng ra là có chút xấu.
Nhưng nhìn bản thân trong gương, Mộ Nhược Vi vẫn cảm thấy có chút gì đó thiếu thiếu.

Đúng thật là hiện tại không ai nhận ra cô nữa, nhưng nếu có thêm một cặp kính tròn nữa, thì hiệu quả sẽ cao hơn nhiều.
Trái ngược với vẻ không hài lòng của Mộ Nhược Vi, cằm của Lăng Giao sắp chạm đất đến nơi luôn rồi.

"Vi Vi, cậu...cậu...cậu cần làm đến mức này không? Trông cậu bây giờ...quả thực là..."

Mấy lời phía sau Lăng Giao không dám nói nữa, dù sao chính cô là người bảo Mộ Nhược Vi phải làm bản thân mình xấu đi, giờ người ta làm được, thậm chí còn vượt sức mong đợi của cô, thì hỏi làm sao cô dám mở miệng chê bạn mình xấu cho được!
Nhưng Mộ Nhược Vi làm sao không hiểu ý của Lăng Giao, cô phụt cười một cái rồi nói:"Thật ra có thể xấu hơn nữa kìa, nhưng thế này cũng tạm rồi, chúng ta có thể đi được chưa?"
Lăng Giao liếc nhìn đồng hồ trong tiệm, hiện tại đã là tám giờ, còn mười lăm phút nữa là tới ca làm của cô, mà nơi này cách nơi cô làm tận ba mươi phút đi xe bus.
Lăng Giao liền ôm đầu hét toáng lên, khiến cho mọi ánh mắt trong tiệm mỹ phẩm đều đổ dồn về phía hai cô gái.
Mộ Nhược Vi cũng vị tiếng hét của cô gái nhỏ tóc ngắn này làm cho giật mình, nhưng khi nhìn thấy mọi người đều nhìn phía hai người, thì một lần nữa cô lại kéo lấy tay Lăng Giao chạy đi.
Nhưng ai ngờ, vừa mới kéo tay cậu ấy một cái, thì chính Lăng Giao là người chạy đi trước và Mộ Nhược Vi mới là người đang bị kéo đi.
"Giao Giao, cậu sao vậy? Từ từ...từ từ thôi! Cẩn thận phía trước kìa!" Sau khi né được các cột mém đập vào đầu mình, Mộ Nhược Vi liền la lên.
Lăng Giao vẫn cắm đầu chạy mà không quan tâm bất kì điều gì.

Hiện tại nếu đi xe bus chắc chắn là không kịp rồi, nhưng nếu bắt xe thì phí lại rất cao.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô đã đưa ra một quyết định vô cùng táo bạo!
"Kha Huynh, cho ta mượn chiếc xe này một hôm nha?"
Lăng Giao kéo Mộ Nhược Vi đến một tiệm sửa xe gần đó, sau đó quay về hướng một thiếu niên đang chăm chú sửa một chiếc mô tô màu đen rồi lên tiếng hỏi.
Chiếc xe mà Lăng Giao muốn mượn, chính là một chiếc mô tô phân khối lớn màu vàng sọc đỏ, đang được đậu sâu bên trong tiệm sửa xe.
Anh chàng họ Kha kia nghe thấy tiếng gọi mình, liền ngồi dậy nhìn ra phía cửa:"Lăng Muội, hôm nay có hứng muốn đua xe nữa sao?"
...----------------....
 
Back
Top Bottom