- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 419,024
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
(Song Tính) Trúc Mã Yếu Ớt Chỉ Cho Tôi Ôm
Chương 49: Không được ăn uống
Chương 49: Không được ăn uống
Việc sống chung với Thịnh Phóng là chuyện mà trước giờ Chu Hạ chưa từng nghĩ đến.Trong nhận thức của cậu, "ở bên nhau" và "sống chung" là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Chuyện này có nghĩa là mối quan hệ giữa hai người chính thức bước vào quỹ đạo, mà lại còn là trong tình huống chưa có được sự đồng thuận từ cả hai bên gia đình.Nó mang theo một chút cảm giác kích thích giống như đang lén lút làm điều gì trái quy tắc, khiến cậu có phần hơi hồi hộp.Thật sự không ngờ được, hôm nay Thịnh Phóng lại mang đến cho cậu một sự bất ngờ lớn đến vậy.Thịnh Phóng rõ ràng cũng rất kích động, thấy Chu Hạ vẫn chưa lên tiếng, liền nắm chặt tay cậu đang giữ chùm chìa khoá:"Hạ Hạ."
Chu Hạ thấy bộ dạng vội vàng sốt ruột kia của hắn, lại cảm thấy tình huống này có chút buồn cười.
Đã rất lâu rồi không thấy Thịnh Phóng như thế này – giống hệt như hồi trước khi hắn còn đang thực tập, dễ xúc động, hơi bộp chộp, không chịu nổi đợi, cả ngày cứ quấn lấy cậu mà gọi:"Hạ Hạ dài ơi là dài, Hạ Hạ ngắn ơi là ngắn."
Bây giờ hắn lại còn vừa uống rượu xong, cả người vì ngà ngà say mà có chút nóng, nhưng ánh mắt nhìn cậu lại vô cùng kiên định, mang theo nét bướng bỉnh rất đàn ông – như thể chỉ cần Chu Hạ dám nói "không", hắn sẽ lập tức xử tử cậu ngay tại chỗ.Chu Hạ lấy chùm chìa khoá gõ nhẹ lên trán hắn:"Thả tớ xuống cái đã.
Người tới người lui thế này, coi chừng bị người ta tưởng biến thái đấy."
Thịnh Phóng cũng biết bây giờ không phải thời điểm thích hợp lắm, cẩn thận buông cậu xuống, tay vẫn vòng qua eo, như sợ cậu thừa cơ chạy mất.Chu Hạ nhìn về phía căn phòng ban nãy:"Chưa tan tiệc đúng không?
Không quay lại à?"
Thịnh Phóng lắc đầu:"Bọn họ ăn xong tự khắc sẽ về.
Tớ lát nữa nhắn cho Triệu Khởi một tin."
Vậy tức là không quay lại thật.
Chu Hạ gật đầu.
Vừa hay, cậu cũng không muốn trở lại cái phòng chật chội đầy mùi rượu kia nữa.Ngẩng đầu nhìn hắn:"Giờ mình về luôn chứ?"
Thật ra Thịnh Phóng vẫn còn muốn hỏi lại chuyện sống chung, nhưng Chu Hạ không có ý định trả lời ngay.
Hắn tuy sốt ruột nhưng cũng không dám ép quá, chỉ mím môi lại thành một đường thẳng, nghẹn lời không nói được.Chu Hạ vừa thấy biểu cảm đó là biết ngay hắn đang buồn rầu chuyện gì.
Trong lòng cậu cười thầm, rồi nhẹ nhàng siết chặt chùm chìa khoá trong tay."
Cậu mà không nói gì thì tụi mình lại phải bắt taxi về ký túc xá đó.
Tớ có biết cái chỗ thuê nhà của cậu ở đâu đâu, muốn bắt xe cũng chẳng bắt được."
Chu Hạ vừa dứt lời, liền cảm giác bàn tay đang bị nắm bỗng siết chặt trong nháy mắt, lực tay lớn đến mức khiến cậu hơi đau."
Hạ Hạ, ý cậu là..."
Chu Hạ cố nín cười:"Rốt cuộc là ở đâu, mau gọi xe đi chứ."
Ánh mắt Thịnh Phóng lúc này sáng rực, giọng khàn hẳn đi:"Ngay gần đây thôi, tầm hai mươi phút, tụi mình đi luôn bây giờ."
Nói là hai mươi phút, nhưng vì đường sá trung tâm thường hay tắc, cuối cùng cũng mất đến gần nửa tiếng mới tới nơi.Ban đầu, Chu Hạ vốn nghĩ tình hình tài chính hiện tại của Thịnh Phóng cũng chẳng khá khẩm gì – bị gia đình khoá thẻ, cắt hết tiền tiêu vặt, có thể thuê được phòng là tốt rồi chứ chưa nói gì tới điều kiện.
Cậu không đặt quá nhiều kỳ vọng, thấy thế nào cũng được, chỉ cần là ở bên nhau, hoàn cảnh nào cậu cũng chịu được.Không ngờ khi đến nơi, cậu lại hoàn toàn bất ngờ.Căn hộ hai phòng một phòng khách, bếp mở kiểu quầy bar, đồ nội thất đều là đồ mới, màu sắc bài trí cũng đúng gu của Chu Hạ – có thể thấy rõ là người sắp xếp đã dày công chuẩn bị.Chu Hạ vừa bất ngờ vừa vui, đi một vòng quanh phòng khách rồi chạy tới trước cửa một căn phòng, quay đầu nhìn người phía sau:"Phòng ngủ hả?"
Thịnh Phóng đang đứng sau quầy rót nước, mỉm cười gật đầu:"Ừ, cậu vào xem đi."
Chu Hạ đẩy cửa bước vào, vừa bước qua đã bật thốt một tiếng "Oa!".
Vốn tưởng phòng khách đã đủ khiến cậu kinh ngạc, không ngờ phòng ngủ còn vượt xa tưởng tượng.
Không gian rộng rãi hơn cậu nghĩ, đồ đạc bên trong không nhiều, nhưng chính giữa là một chiếc giường lớn hai mét nổi bật rõ ràng.
Tường được sơn xanh lam dịu mắt, chăn gối cùng tông xanh nhạt kiểu Morandi*, tổng thể vừa tươi sáng lại vừa ấm cúng.* Morandi: là tên gọi của một bảng màu rất được ưa chuộng trong thiết kế nội thất, thời trang và mỹ thuật.



"Trước mắt chỉ mới sắm mấy món cơ bản, sau này nếu cậu muốn thêm gì, tụi mình cùng đi mua."
Không biết Thịnh Phóng đã đi tới sau lưng từ lúc nào, nhẹ giọng nói bên tai:"Thích không, Hạ Hạ?"
Chu Hạ đương nhiên là thích, thích đến mức trái tim muốn nổ tung, cậu gật đầu lia lịa, quay lại ôm chầm lấy hắn:"Cậu chuẩn bị từ bao giờ vậy hả?
Sao lại giấu giấu giếm giếm, không hé nửa lời cho tớ biết luôn!"
Thịnh Phóng xoa nhẹ tóc cậu, giọng cũng mềm đi:"Từ lúc mới bắt đầu thực tập thôi.
Cầm được tháng lương đầu tiên là tớ đã tính đến chuyện này rồi.
Lúc đầu tớ để ý căn bên cạnh cơ, rộng hơn chỗ này một chút, phòng ngủ còn có cả sân phơi nữa, nhưng tiền thuê đắt hơn chỗ này tới một triệu, nên tớ nghĩ kỹ rồi chọn căn này."
"Chỗ này vậy là quá tuyệt rồi, quá ổn luôn."
Chu Hạ lắc đầu thật mạnh, mũi hơi cay cay, cậu siết chặt tay ôm lấy hắn:"Thịnh Phóng, vậy... chỗ này có được coi là 'nhà đầu tiên' của tụi mình không?"
Thịnh Phóng khẽ hất cằm cậu lên:"Không được tính thì là cái gì chứ?"
Nói rồi như chợt nhớ ra gì đó, hắn nở một nụ cười có chút ranh mãnh:"Không những là nhà đầu tiên, còn coi như phòng tân hôn nữa."
Chu Hạ chớp mắt nhìn hắn, rồi cũng bật cười theo, cười đến mức hai má ửng hồng, bất chợt kiễng chân lên hôn một cái vào cằm hắn:"Vậy cậu có phải đang định...
động phòng không đấy?"
Ánh mắt Thịnh Phóng cụp xuống, cánh tay bất ngờ siết lại, không nói không rằng bế cậu lên.Chu Hạ giật mình thở hắt ra, hoảng tới mức ôm chặt cổ hắn theo phản xạ.
Giây tiếp theo, cả hai cùng ngã xuống chiếc giường mềm rộng đang mở tung chăn gối.Một tay ôm, một tay giữ chặt, từng lớp quần áo lần lượt bị cởi bỏ.
Chu Hạ thở không ra hơi, giọng đứt quãng:"Tắm trước... chỗ đó...
đừng..."
Câu nói còn chưa kịp nói hết đã bị đè nén lại, rồi là những tiếng nệm kẽo kẹt vang lên trong phòng, kéo dài cả nửa đêm.Cứ thế, cuộc sống chung của hai người bắt đầu.Ngay trong ngày hôm sau, Chu Hạ đã quay lại ký túc xá thu dọn quần áo và đồ đạc để chuyển đi.Chu Hạ đang hớn hở thu dọn đồ đạc, còn Sở Quý Nam thì vừa ngồi bóc hạt dưa vừa tỏ vẻ chua chát:"Cậu với Phóng ca dọn đi sống như vợ chồng son, bỏ lại tớ với Bắc Tử lạnh lẽo trong cái ký túc xá này, ôm chăn ngủ một mình.
Hai người có thấy lương tâm cắn rứt không đấy?"
Chu Hạ đang gấp xong một rương quần áo, chuẩn bị sắp sang rương thứ hai, vừa làm vừa đáp:"Lương tâm gì chứ.
Cậu với Bắc Tử cứ ở lại giữ nhà yên ổn đi, có rảnh thì ghé chỗ bọn tớ chơi.
Lúc nào cũng hoan nghênh hai người qua nhé."
Sở Quý Nam bĩu môi:"Tớ không qua làm bóng đèn đâu."
Chu Hạ thu xong đồ của mình rồi, lại đi lục tủ quần áo của Thịnh Phóng xem còn gì cần mang không.
Vừa mở tủ ra đã thấy ngay một cái túi giấy quen quen.Cậu lấy xuống xem thử, thì ra là chiếc khăn quàng cổ cậu tặng hắn sinh nhật năm ngoái.
Cậu không ngờ hắn lại giữ gìn kỹ đến vậy, nguyên túi còn chưa mở, vẫn như mới.Chu Hạ cầm khăn nhìn một lúc, trong lòng bắt đầu thấy khó chịu.
Không hiểu Thịnh Phóng giữ nó lại là có ý gì.
Lúc đó để mua cái khăn này, cậu đã đi làm thêm suốt hai tháng liền.
Vậy mà hắn lại để nguyên không đụng tới, một lần cũng chưa từng đeo.Càng nghĩ càng thấy ấm ức, Chu Hạ tạm dừng xếp đồ, ngồi xuống giường nhắn tin cho Thịnh Phóng.
Cậu gõ một đoạn thật dài, định gửi rồi lại thấy chuyện nhỏ như vậy không đáng để cãi nhau, thế là bình tĩnh lại, xóa sạch đoạn tin, chỉ để lại một câu:Chu Hạ: Tớ vừa thấy cái khăn tớ tặng cậu năm ngoái còn nằm trong tủ kìa.Thịnh Phóng hôm nay có vẻ không quá bận, trả lời cũng nhanh:Thịnh Phóng: Ừ, tớ để trong đó.Chu Hạ nhìn dòng chữ đó, cười nhạt.
Dám thừa nhận thẳng thắn như vậy à.Chu Hạ: Bao bì còn chưa bóc, cậu chưa từng đeo, đúng không?Thịnh Phóng: Ừ, năm sau cũng không đeo.Hả?Chu Hạ cứ tưởng mình nhìn nhầm.
Hay mấy ngày nay thấy hắn ngoan ngoãn quá mức, làm mình tưởng hắn biết điều thật?Chu Hạ nổi đóa, đang định gõ thêm một tràng thì tin nhắn tiếp theo đã đến:Thịnh Phóng:
Sau này mỗi năm đều không đeo.
Để nó mãi mãi như mới.Chu Hạ chết lặng.Cậu nhìn dòng tin đó mấy lần, ngọn lửa trong lòng cũng tự dưng nguội đi.
Chu Hạ bặm môi, đặt điện thoại qua một bên.Hừ, cái đồ nam nhân xấu xa, lần này tạm tha cho cậu một lần.⸻Trời bắt đầu nóng lên.
Qua thêm một tháng nữa, Chu Hạ cũng chính thức đi thực tập.
Cuối cùng thì cậu vẫn không thể cãi lại ba mẹ, bị Ôn Diễn kéo về công ty nhà mình làm việc.Dù không hứng thú mấy với ngành bất động sản, nhưng dù sao cũng là lính mới, Chu Hạ vẫn giữ tinh thần học hỏi rất nghiêm túc.
Được Ôn Diễn trực tiếp dẫn đi khảo sát mấy dự án, tiếp xúc với các anh chị nhân viên giỏi, thấy họ vừa năng động vừa hết mình trong công việc, thái độ làm việc cực kỳ nghiêm túc, cậu không khỏi cảm thấy nể phục.Lúc đó, cậu lại nghĩ đến dáng vẻ của Thịnh Phóng mỗi khi làm việc...Thật ra, bây giờ Thịnh Phóng cũng không còn khổ sở như hồi đầu nữa.
Dù gì cũng là nhị thiếu gia, cho dù đang trong giai đoạn giận dỗi với gia đình, tạm thời cắt đứt quan hệ, nhưng máu mủ ruột rà, sao có thể nói bỏ là bỏ được.
Dù có cứng đầu thế nào, cuối cùng người nhà cũng không nỡ để hắn sống quá khổ.Cả hai ông bà trong nhà cũng chẳng ngờ đứa con lớn lên trong nhung lụa như Thịnh Phóng lại thật sự có thể kiên trì bám trụ ngoài cơ sở lâu đến vậy.
Thậm chí còn tự mình đi làm, dành dụm được tiền để thuê nhà, dọn ra ngoài sống cùng Chu Hạ như một cặp vợ chồng trẻ.Phải nói là sống vui đến mức quên cả trời đất.Giờ nghỉ trưa, Chu Hạ ở lại văn phòng một mình xem tài liệu.
Dạo này cậu đã dần quen với nhịp sống thực tập sinh, tâm lý cũng từ một sinh viên bắt đầu chuyển hướng sang kiểu người làm việc nơi công sở.Mệt thì đúng là mệt thật, nhưng nói một câu dễ gây ghen tị thì... nơi này dù gì cũng là công ty nhà mình.
So với cảnh lúc trước Thịnh Phóng bị "tống" xuống cơ sở dưới vỏ bọc một nhân viên mới, thì cậu nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Chu Hạ được chính Ôn Diễn đích thân đưa đi giới thiệu, lại được các trưởng bộ phận tiếp nhận, nói nhẹ nhàng là đến học hỏi, chứ thực chất là người nhà ông chủ, ai dám không nể mặt, chẳng khác nào đang tiếp đón Phật sống nhỏ.Chu Hạ thì thật ra chẳng muốn ai đối xử với mình kiểu cung phụng như vậy, làm việc gì cũng thấy gò bó.
Nhưng biết sao được, thân phận ở đó, nói bao nhiêu lần người ta cũng không nghe.Nếu đã không thay đổi được họ, thì chỉ còn cách tự mình thay đổi.
Cậu nghiêm túc học việc, cố gắng làm ra kết quả bằng chính sức mình, như vậy có lẽ mới dần cải thiện được tình hình.Chỉ trong nửa tiếng, Chu Hạ đã dán kín các tờ tài liệu bằng chục cái giấy note nhiều màu, đang chuẩn bị xem tiếp phần tiếp theo thì điện thoại đổ chuông.Là Thịnh Phóng gọi đến.Giờ văn phòng cũng chỉ còn mình cậu, Chu Hạ vừa trượt màn hình nhận cuộc gọi, vừa bật loa ngoài cho dễ nghe.Giọng Thịnh Phóng vang lên nhẹ nhàng:"Ăn trưa chưa đó, Hạ Hạ?"
Bên kia rất yên tĩnh.
Thịnh Phóng hiện giờ đã có riêng một văn phòng, không cần phải chen chúc làm việc trong khu làm việc chung với người khác nữa.Chu Hạ lật một trang tài liệu khác, đáp:"Chưa, mấy bữa nay chẳng muốn ăn gì cả."
Thịnh Phóng nghe thấy tiếng lật giấy:"Không thèm ăn cũng phải ráng mà ăn chứ.
Không ăn là không được đâu."
Chu Hạ chống cằm, lười biếng ngáp một cái, giọng cũng trở nên mềm hẳn:"Không muốn ăn thiệt."
Không biết có phải do thời tiết nóng quá hay không, mà mấy hôm nay Chu Hạ hầu như ăn uống rất kém, kéo dài cả tuần rồi, cân nặng sụt hẳn, cằm cũng thon hẳn ra.Cơm ở công ty thì ăn không quen, mà tối về dù Thịnh Phóng nấu, cậu cũng chỉ ăn được vài ba miếng là bỏ.Thịnh Phóng thở dài:"Vậy tối nay em muốn ăn gì, để anh tranh thủ về sớm nấu cho."
Thật ra lúc đầu Thịnh Phóng cũng đâu biết nấu ăn.
Ban đầu chỉ biết mấy món đơn giản như mì gói, sủi cảo, trứng xào cà chua.
Bản thân hắn ăn thế nào cũng được, nhưng không thể để Chu Hạ cũng ăn uống qua loa như vậy theo mình.Vậy nên sau đó hắn bắt đầu lên mạng học nấu theo công thức, không ngờ lại khá có khiếu.
Học chưa bao lâu mà đã làm ra được mấy món vừa ngon vừa đẹp mắt như đầu bếp thực thụ.Chu Hạ thích nhất là món bò hầm chua cay và sườn sốt chua ngọt hắn làm.Nhưng gần đây, dạ dày của cậu cứ khó chịu, ăn uống kém hẳn.
Ngay cả hai món khoái khẩu đó, nghĩ tới thôi cũng đã thấy ngán, thậm chí còn buồn nôn."
Anh cứ nấu gì cũng được, em ăn vài miếng là được rồi."
"Chiều nay để anh nghĩ xem làm món gì.
Nhưng trưa nay em không được bỏ bữa đâu đấy, ăn cháo cũng được mà."
"Biết rồi, lát nữa em sẽ ăn.
Đừng lải nhải nữa."
Thịnh Phóng nghe giọng Chu Hạ rõ ràng là ứng phó cho xong, liền cố tình nghiêm giọng:"Chu Tiểu Hạ, em định không nghe lời hả?"
Chu Hạ hếch mũi về phía màn hình điện thoại:"Không nghe lời thì sao, anh cũng đâu đánh được em."
Thịnh Phóng tức đến bật cười:"Ừ, đánh không được nhỉ?
Vậy em thử xem trưa không ăn đi, tối về thì biết tay anh."
Chu Hạ giả vờ sợ hãi:"Oa, em sợ quá đi, anh đừng hù em, không khéo đêm nay em không dám về ngủ đâu."
"Em dám thử đấy hả?
Chu Hạ, em..."
"Không nói nữa, không nói nữa, đi ăn cơm đây.
Chào sếp Thịnh!"
Chu Hạ tranh thủ cúp máy ngay trước khi bị mắng tiếp.
Cậu cúi xuống xem một tập tài liệu, hàng chữ chi chít đen thui làm cơn buồn nôn trong bụng lại dâng lên, bụm miệng đứng dậy, vội vàng chạy ra ngoài.Dạo gần đây hay bị vậy, nên cậu gần như không ăn nổi bữa trưa nào.
Chiều nay còn phải theo giám đốc bộ phận ra ngoài xem công trình, trước khi đi cậu rót một ly cà phê đá treo mang theo.Chỉ không ngờ, lần ra ngoài này lại xảy ra chuyện khiến Chu Hạ hoàn toàn không lường trước được.