- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #41
(Song Tính) Trúc Mã Yếu Ớt Chỉ Cho Tôi Ôm
Chương 39: Vợ cũng không còn
Chương 39: Vợ cũng không còn
Chu Hạ đã lên kế hoạch đi suối nước nóng từ mấy ngày trước, chỉ còn đợi Ôn Diễn sắp xếp xong công việc ở công ty, tranh thủ thời gian đi cùng mọi người.Cậu cũng đang rất mong chờ chuyến đi này.
Dù sao thì ở nhà cũng chán ngắt, trước đây nghỉ đông hay nghỉ hè đều có Thịnh Phóng ở bên.
Bây giờ hắn ở tận bên kia đại dương, nước xa chẳng thể giải cơn khát gần, ngày nào cũng chỉ có thể gọi video hoặc nhắn tin qua mạng.Mùa đông trời lại lạnh, cậu ngại ra ngoài, cũng lười rủ bạn bè đi chơi.
Trong lúc này mà được cùng người nhà đi nghỉ dưỡng, tắm suối nước nóng thư giãn thì chỉ nghĩ thôi cũng thấy dễ chịu và ấm áp.Sáng hôm xuất phát, Chu Hạ gửi tin nhắn cho Thịnh Phóng, bảo hôm nay không cần chờ cậu gọi lại, vì đi tắm suối nước nóng có thể sẽ không rảnh để xem điện thoại thường xuyên.Xe vừa đến chân núi, Chu Hạ liền hạ cửa kính xuống, tranh thủ đưa điện thoại ra ngoài chụp vài bức ảnh.
Đây là lần đầu tiên cậu đến nơi này – núi cao, rừng sâu, giữa mùa đông lạnh lẽo mà vẫn thấy một ít màu xanh lác đác.
Những tảng đá phủ đầy tuyết trắng, sạch sẽ chưa có dấu chân người, như thể vẫn giữ được sự tinh khôi của những ngày đầu tiên rơi xuống trần gian.Không khí lạnh mát như được lọc qua tầng ozone, hít một hơi thật sâu vào cũng có cảm giác lồng ngực được tẩy sạch."
Hạ Hạ, chụp xong rồi thì kéo kính lên đi, coi chừng gió lạnh làm cảm đấy."
Ngồi ghế phụ, Ôn Ngọc lên tiếng nhắc.
Ông vừa ngủ một giấc ngắn, giọng vẫn còn lười nhác ngái ngủ.Chu Hạ đáp "Dạ", kéo kính xe lên rồi mở thư viện ảnh ra xem lại loạt hình vừa chụp.
Cảnh ở đây thật sự quá đẹp, không cần filter gì cả, chụp phát nào đẹp phát đó.
Cậu chọn vài tấm có góc chụp ổn nhất, đăng lên vòng bạn bè luôn.Khu nghỉ dưỡng này là một dự án mới của bạn thân ba Chu Hạ – Chu Vu Ngôn.
Chủ yếu là khai thác suối nước nóng giữa núi cao, được thiết kế theo phong cách Nhật Bản.
Dự án chỉ mới khai trương gần đây, lần này còn đặc biệt mời cả nhà họ đến nghỉ vài ngày cho thư giãn.Khi xe dừng lại trước khu nghỉ, đã có người ra tận nơi đón tiếp.
Chu Hạ thấy mấy người lớn đang trò chuyện rôm rả, cậu cũng không có gì để góp chuyện nên lơ đễnh ngó nghiêng khắp nơi.
Cậu để ý khu này đậu rất nhiều siêu xe, rõ ràng là khách mời không ít người có tiền.Lát sau, có nhân viên đưa cả nhà về khu phòng đã sắp xếp sẵn.
Phòng được bài trí theo phong cách Nhật điển hình, giường ngủ cũng là nệm đặt trên sàn tatami*.* Tatami (畳 - たたみ): là tấm chiếu truyền thống của Nhật Bản, thường được trải kín sàn nhà trong các phòng kiểu Nhật.
Chu Hạ vừa vào đến phòng đã thấy cực kỳ ưng ý.
Cậu cởi giày chạy thẳng vào trong, đảo mắt một vòng khắp phòng.
Không có gì quá đặc biệt khiến cậu tò mò, nên ánh mắt lập tức bị cánh cửa kéo trượt bên cạnh thu hút.
Cậu bước tới kéo cửa ra, luồng gió lạnh thốc vào mặt khiến người cũng tỉnh táo hẳn.Khi nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, mắt Chu Hạ lập tức sáng lên.Thì ra bên ngoài là một bể suối nước nóng ngoài trời, nhìn qua là biết đã được cải tạo dẫn nước từ nguồn suối thật.
Nước bốc hơi lờ mờ, bên cạnh là một rừng trúc rậm rạp, phía xa là những ngọn núi cao phủ tuyết quanh năm.
Tuyết trắng, trúc xanh, nếu được ngâm mình trong nước nóng giữa cảnh sắc thế này thì quả thực là một chuyện tuyệt vời.Chu Hạ thích mê phòng này, không nhịn được chụp một loạt ảnh.Sau một lúc nghỉ ngơi, Ôn Diễn tới gọi cậu xuống ăn cơm.
Ăn xong, cả nhà cùng nhau ra khu suối nước nóng lớn để tắm.
Tiện thể cũng chơi vài trò giải trí ở đó như đánh bài, chơi game thực tế ảo, bóng bàn, thậm chí còn có cả bắn cung.Chu Hạ chơi bóng bàn với Chu Vu Ngôn.
Chu Hạ bị ba mình ép đánh bóng bàn tơi tả, giống hệt cái bao cát nhỏ bị giày vò đến mức muốn khóc — hoàn toàn bị đè bẹp, không có chút trải nghiệm vui vẻ nào.Ngồi xem bên cạnh, Ôn Ngọc cười trêu Chu Vu Ngôn là không biết nhường trẻ con.
Chu Hạ tức đến không buồn chơi nữa, bảo để Ôn Ngọc chơi thay mình rồi quay lại phòng, mồ hôi nhễ nhại, định đi tắm suối nước nóng thêm chút nữa.Cậu cầm theo áo choàng tắm và khăn lông, đến khu suối nước nóng dành riêng cho nam.
Lúc đó cũng đã khá muộn, vào đến nơi thì quả nhiên không còn ai khác, Chu Hạ thở phào một hơi, mặc mỗi quần đùi, cẩn thận bước xuống bể.Nước trong bể là nước suối chảy tự nhiên, lúc nào cũng trong vắt, có khi còn nhìn thấy rõ cả những viên sỏi dưới chân.
Hơi nước bốc lên là là mặt nước, Chu Hạ ngâm người được một lúc, người bắt đầu nóng lên, gò má cũng hồng rực.
Cậu giơ tay vỗ nhẹ lên mặt, thư giãn rất thoải mái.Lúc này, cửa bị đẩy ra, có người bước vào khiến Chu Hạ giật mình.
Cậu thầm nghĩ giờ này rồi mà vẫn còn ai tới?
Dù đang mặc quần đùi, nhưng bao năm được rèn tính cảnh giác nên cậu vẫn hơi phòng bị, định bụng nếu người kia xuống nước thì mình sẽ đứng dậy đi ra.Không ngờ người đó lại không xuống nước ngay, mà chạy chân trần tới gần, mặt mày hớn hở:"Chu Hạ?!
Là cậu thật hả?
Trời ơi trùng hợp thế, lại gặp cậu ở đây!"
Chu Hạ nhìn gương mặt phấn khích của người kia, nghĩ một lúc mới nhận ra: "Ngô Vũ Dương?"
Ngô Vũ Dương gật đầu lia lịa, để tiện nói chuyện còn ngồi thụp xuống:"Nãy tớ nhìn thấy còn tưởng mình nhìn nhầm, trùng hợp thật đấy.
Cậu cũng tới đây nghỉ hả?"
Chu Hạ gật đầu, đáp qua loa: "Ừ, đi cùng người nhà, chơi mấy hôm."
Ngô Vũ Dương là bạn học cùng lớp với Chu Hạ, ký túc xá gần nhau, bình thường cũng không hay qua lại nên chỉ coi là quen biết sơ sơ.
Không ngờ người này lại tự nhiên và lắm lời đến thế, vừa vào là thao thao bất tuyệt.
Suối nước nóng rộng lớn, phần lớn thời gian chỉ còn nghe mỗi giọng nói của cậu ta vang vọng trong hồ.Chu Hạ tuy muốn lảng đi, nhưng nghĩ cũng ngại đứng dậy bỏ về ngay, đành cắn răng ngồi lại nghe trò chuyện một lúc.
Cuối cùng, nếu không nhờ người nhà của Ngô Vũ Dương tới gọi về thì chắc cậu ta còn ngồi thêm một lúc dài nữa.Chờ người kia rời đi, Chu Hạ mới đứng lên ra khỏi hồ.
Ngâm quá lâu, cả người cậu hồng lên như bị luộc, đầu óc cũng hơi choáng váng.Buổi tối, Ôn Ngọc tới gọi Chu Hạ dậy ăn khuya, nhưng cậu chỉ nằm trong chăn, không buồn động đậy.
Cậu nói không đói, cũng không muốn ăn, giờ chỉ muốn ngủ thôi.Ôn Ngọc sờ trán cậu một cái, cũng không thấy sốt, mặt vẫn hồng hào mềm mịn, nhìn là biết do ngâm suối nước nóng quá lâu nên hơi mệt, không thích ứng kịp.
Ông dặn Chu Hạ cứ nghỉ ngơi trong phòng, lát nữa sẽ bảo người đem đồ ăn mang đến cho cậu.Chu Hạ nâng cánh tay mềm nhũn lên vẫy vẫy tạm biệt, cửa phòng vừa đóng lại là cậu lập tức nằm bẹp dí trên tatami, nhắm mắt dưỡng thần.
Trước lúc thiếp đi, cậu còn cảm giác như mình quên mất chuyện gì đó quan trọng, nhưng nghĩ chưa ra, mắt vừa nhắm là chẳng còn biết trời trăng gì nữa.Sáng hôm sau, tiếng chim hót líu lo bên ngoài đánh thức cậu dậy.
Chu Hạ mở mắt ra, phải mất một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu.
Trong không khí phảng phất mùi hương dễ chịu, cậu bò dậy, đẩy cửa nhìn ra ngoài — rừng trúc lay động nhè nhẹ, tiếng chim vang vọng khắp núi, cảnh đẹp như mơ.Chu Hạ thoải mái duỗi người, đang định bước ra thì nghe thấy tiếng Ôn Ngọc gọi mình ăn sáng.Sau khi ăn xong, Chu Vu Ngôn dẫn Ôn Ngọc ra ngoài tản bộ.
Ôn Diễn thì mới ăn nửa bữa đã phải rời bàn để xử lý công việc.
Dù đang nghỉ ngơi, nơi này vẫn có khu làm việc riêng biệt cho nhóm "nghiện việc", đầy đủ tiện nghi để họ xử lý công việc khẩn cấp.Còn lại mỗi Chu Hạ lẻ loi, cậu buồn chán đi dạo loanh quanh, tính sẽ chơi thử mấy trò giải trí trong khu.
Không ngờ lại chạm mặt người quen từ hôm qua – Ngô Vũ Dương.Trông Ngô Vũ Dương cũng đi một mình, thấy Chu Hạ thì hào hứng ra mặt, kéo cậu đi chơi trò chơi cùng.Dù không thân thiết lắm, nhưng hai người cùng tuổi, sở thích cũng khá giống nhau, nên chỉ mới chơi với nhau một lúc đã trở nên thân quen hơn trước nhiều.
Thậm chí còn cảm thấy khoảng vài giờ chơi cùng hôm nay lại ý nghĩa hơn cả hai năm học cùng lớp trước đó.Sau bữa trưa, Ngô Vũ Dương lại đến tìm cậu, rủ đi chơi bắn cung.
Trước đây, Chu Hạ từng cùng Thịnh Phóng chơi bắn cung ở trường, cũng có chút căn bản, nghĩ bụng dù sao ở đây cũng chẳng có gì làm, thôi thì đi cho vui.Cậu thay quần áo rồi ra cửa.
Khi ngang qua sảnh lớn của khu nghỉ, đi ngang quầy tiếp tân, cậu chợt thấy một bóng người quen quen — mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai, đang đứng giữa nhóm du khách mới đến để làm thủ tục.Vì quá quen nên chỉ liếc một cái Chu Hạ đã nhận ra ngay, nhưng rồi lại lập tức nghĩ chắc mình hoa mắt.
Người đó hiện giờ đang ở tận bên kia đại dương cơ mà, sao có thể xuất hiện ở đây được.
Chắc là do cậu tương tư quá hoá ra tưởng tượng, cứ ảo giác ra mấy chuyện không thể nào xảy ra.Huống chi lúc cậu quay sang tìm lại, người kia đã chẳng thấy đâu.
Chu Hạ nhìn quanh một vòng, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc ấy đâu nữa.
Chẳng lẽ vừa rồi thật sự là ảo giác?Bỗng sau lưng vang lên một giọng quen thuộc:"Chu Hạ?"
Ngô Vũ Dương thấy Chu Hạ đứng thừ người, mãi không chịu đi, liền quay sang hỏi với vẻ khó hiểu:"Cậu làm sao đấy?
Nhìn thấy người quen à?"
Chu Hạ hoàn hồn, khẽ lắc đầu:"Không có gì, tụi mình qua khu bắn cung đi."
Bên trong khu bắn cung cũng không đông lắm.
Những người tầm tuổi bọn họ chỉ lác đác vài nhóm, còn lại chủ yếu là mấy chú trung niên vừa ngồi uống trà, vừa ngắm tuyết, tiện tay bắn dăm ba mũi cho vui.Ngô Vũ Dương trông có vẻ rất hào hứng.
Dưới sự hướng dẫn của một chị nhân viên xinh đẹp, cậu ta thử vài cây cung rồi nhanh chóng tìm lại được cảm giác quen thuộc, lập tức lên sàn bắn thử.
Trình độ của cậu ta đúng là không tệ — trừ phát đầu bắn lệch ra, mấy mũi tên sau gần như đều trúng hồng tâm, khiến xung quanh không ngớt lời khen.Vài cô gái trẻ càng phấn khích hơn, chủ động lại gần nhờ Ngô Vũ Dương chỉnh tư thế bắn.
Ai nấy mặt mũi đỏ bừng, trông là biết bị dáng vẻ oai phong kéo cung của cậu ta làm rung động rồi.Chu Hạ đứng bên cười cười, không có ý chen vào phá cuộc vui.
Cậu tự chọn một cây cung vừa tay, định bắn thử vài phát xem sao.Bắn mấy mũi đầu đều trượt mục tiêu, Chu Hạ nhíu mày.
Không cam lòng chịu thua, cậu vừa định kéo thêm một lần nữa thì bên cạnh lại vang lên một tràng reo hò.Chu Hạ quay đầu nhìn — thì ra là Ngô Vũ Dương vừa bắn trúng hồng tâm.Cậu ta có vẻ rất đắc ý trước những lời ca tụng của mấy cô gái.
Thấy Chu Hạ vẫn đang kiên trì kéo cung bên cạnh, Ngô Vũ Dương liền đặt cung xuống, bước tới, cúi đầu nhìn cậu:"Chu Hạ, cậu giơ tay cao quá rồi, phải để ngang một chút, tay phải cũng phải dùng sức.
Hay để tớ cầm tay chỉ cậu nhé?"
Chu Hạ lắc đầu từ chối, lại kéo một lần nữa.
Mũi tên "vèo" một tiếng bay đi, vẫn trượt khỏi bia.Cậu nheo mắt đo lại khoảng cách, cảm giác như mình sắp tìm lại được cảm giác ban đầu.
Lần này giương cung bình tĩnh hơn rõ rệt.
Nhưng bên cạnh, Ngô Vũ Dương bắt đầu có vẻ sốt ruột, như thể việc Chu Hạ cứ bắn trượt liên tục làm ảnh hưởng tới thể diện của cậu ta vậy.Vì thế, cậu ta lại một lần nữa xung phong nhận việc:"Chu Hạ, cậu tin tớ đi, để tớ cầm tay chỉ cho, đảm bảo là trúng ngay.
Mấy bạn nữ lúc nãy đều nhờ tớ cả đấy."
Chu Hạ bị cậu ta nói liên tục bên tai làm phân tâm, đang định lên tiếng bảo im lặng, thì bên kia lại vang lên một tràng hò reo nữa.
Không chỉ riêng Chu Hạ tò mò, ngay cả Ngô Vũ Dương cũng quay đầu nhìn theo.Thì ra mũi tên vừa rồi Ngô Vũ Dương bắn trúng hồng tâm đã bị một mũi tên khác bắn bật ra.
Không chỉ vậy, ngay lúc mọi người còn đang chú ý đến hồng tâm kia, lại liên tiếp có ba mũi tên với màu sắc khác nhau phóng thẳng vào cùng một điểm, mũi nào cũng trúng hồng tâm, không lệch một ly.Mấy cô gái trẻ đứng xem đều che miệng tròn mắt kinh ngạc, ánh mắt như đang nhìn thấy thần tiên hạ phàm.Mà cái người khiến các cô nàng lộ ra biểu cảm ấy lại đang đứng cách đó không xa, toàn thân mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai cực ngầu, dáng người cao gầy tay dài chân dài, giơ tay nhấc cung, một mũi tên như phá gió bay đi cực kỳ đẹp mắt."
Hay quá!"
Không chỉ mấy cô gái tán thưởng, đến mấy chú trung niên đang uống trà hóng chuyện phía sau cũng phải bật thốt khen ngợi, vỗ tay rào rào tán dương.Cảnh tượng này rõ ràng "áp đảo" hoàn toàn màn biểu diễn nho nhỏ của Ngô Vũ Dương khi nãy.
Đặc biệt là chuyện cậu ta vất vả lắm mới bắn trúng hồng tâm, lại bị người kia một mũi tên bắn văng ra ngoài.
Bao nhiêu bia không bắn, cứ nhắm đúng cái cậu ta vừa bắn trúng, chẳng phải cố tình "dằn mặt" cho cậu ta khó xử sao?Sắc mặt Ngô Vũ Dương không dễ coi gì, lạnh giọng hừ một tiếng khi nhìn về phía người đội mũ lưỡi trai:"Làm màu."
Nói xong lại quay đầu nhìn sang phía Chu Hạ — nhưng bên cạnh đã chẳng còn thấy cậu đâu nữa.Cậu ta không hề hay biết, Chu Hạ đã chạy từ lúc nào đến đứng ngay trước mặt người kia.
Hai tay cậu nắm chặt cây cung, vẻ mặt chẳng còn một chút bình tĩnh hay điềm tĩnh như thường ngày, chỉ còn lại sự kinh ngạc và không thể tin nổi, ngửa mặt nhìn người đó:"Cậu... cậu sao lại ở đây?"
Người kia buông cung xuống, ngón tay khẽ nâng vành mũ, lộ ra gương mặt tuấn tú, trẻ trung, tràn đầy sức sống — chính là Thịnh Phóng.Hắn khẽ nhếch môi, cười nhàn nhạt:"Không tới thì vợ cũng không còn nữa rồi."