- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
(Song Tính) Trúc Mã Yếu Ớt Chỉ Cho Tôi Ôm
Chương 29: Anh em song sinh
Chương 29: Anh em song sinh
Chu Hạ ngồi xe buýt đến trạm Tây Môn, giờ này khá nhiều khoa đều đang có tiết học, nên quanh cổng cũng không đông người.
Cậu đứng trước bồn hoa ở giữa sân, lấy điện thoại ra gửi một tin WeChat, gửi xong lại quay đầu nhìn quanh bốn phía.Gió lạnh lùa qua, có tiếng ai đó gọi cậu:"Chu Hạ?"
Chu Hạ quay đầu lại, nhìn thấy một nam sinh cao ráo đang mặc áo khoác phao màu đỏ, vừa đi về phía cậu vừa vẫy tay.Cậu nhận ra người đó, giơ tay đáp lại:"Sở Thanh."
Sở Thanh bước tới gần, cúi đầu nhìn cậu một lượt rồi bật cười:"Đúng là em thật, Chu Hạ.
Cũng gần hai năm rồi không gặp nhỉ, vẫn xinh đẹp như trước."
Chu Hạ cũng cười đáp:"Đàn anh cũng vẫn đẹp trai như hồi xưa."
Sở Thanh tự tin lắc đầu:"Còn phải nói à, anh vẫn là 'nam thần của khoa' đấy nhé, được mấy ngàn bạn sinh viên cùng bình chọn đàng hoàng."
Chu Hạ gật đầu phụ họa:"Vậy thì mấy ngàn bạn đó thật có mắt nhìn."
Tự mãn một lúc, Sở Thanh lại nhìn sang Chu Hạ.
Cậu thấp hơn anh một chút, dáng người mảnh khảnh, làn da vẫn trắng mịn như trước.
Đứng dưới tán cây thông xanh, khí chất càng thêm nổi bật, trông như một yêu tinh nhỏ thuần khiết được phủ tuyết.Sở Thanh nhanh mắt liếc thấy chiếc hoodie màu hồng nhạt cậu đang mặc bên trong áo khoác, ánh mắt đầy kinh ngạc:"Quả thật chỉ có em mới có thể mặc màu hồng nhạt mà vẫn đẹp đến thế."
"Vậy còn em, thấy em mặc thì sao?"
Một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng khiến cả hai sững lại.
Trước khi Sở Thanh kịp quay đầu, người đó đã dẫm lên tuyết bước đến trước mặt, dừng lại bên cạnh Chu Hạ, tự nhiên đưa tay khoác lên vai cậu.Người này cao hơn Sở Thanh nửa cái đầu, vai rộng chân dài, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, lúc nhìn xuống Sở Thanh thì toát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.Sở Thanh cười nhạt:"Thịnh Phóng, lâu rồi không gặp."
Thịnh Phóng chú ý thấy vẻ mặt kia có chút thay đổi, không vui cau mày lại:"Cũng không lâu lắm, chỉ khoảng hai năm thôi, thêm vài năm nữa cũng chẳng sao."
Sở Thanh nghe ra sự bất mãn trong giọng nói của hắn, nhưng không để tâm lắm:"Em nói chuyện vẫn như trước, thật thẳng tính."
Chu Hạ cũng ngẩng đầu nhìn hắn:"Không phải cậu bảo sẽ đi huấn luyện với Bắc Tử à?
Sao lại chạy đến đây với tớ?"
Thịnh Phóng mím môi:"Tớ đâu có đến với cậu.
Chỉ là đột nhiên muốn uống cà phê nên ra ngoài mua một ly thôi."
"Thật vậy?"
Chu Hạ nhìn hắn đầy nghi ngờ:"Muốn uống thì gọi giao hàng là được mà."
"Trời lạnh thế này, gọi về là nguội hết rồi."
Thịnh Phóng bịa đại một cái lý do cho qua chuyện, sau đó liếc sang Sở Thanh đối diện:"Gặp thì cũng gặp rồi, không phải nên quay về rồi sao?"
"Gặp gì mà gặp."
Sở Thanh cười khẽ:"Anh với Chu Hạ mới nói được hai câu, còn chưa tới câu thứ ba thì em đã xông đến rồi."
"Ôn chuyện thôi mà, nói nhiều làm gì.
Một câu 'lâu rồi không gặp' chẳng phải là xong sao?"
Chu Hạ nghe tới đây cũng chịu hết nổi, giơ tay kéo kéo vạt áo của Thịnh Phóng:"Đủ rồi, cậu làm ơn đừng gây chuyện nữa có được không?
Sở Thanh đến cũng không dễ, cậu có thể bớt vô lý một chút không."
Nói xong, cậu lại nhìn sang Sở Thanh, ngượng ngùng mỉm cười:"Chúng ta đừng đứng ngây ra đây nữa, hay là vậy đi, để em mời hai người đi uống cà phê, vừa uống vừa nói chuyện."
"Cùng anh ta..."
Thịnh Phóng vừa định nói gì đó thì bị Chu Hạ trừng cho một cái, đành phải ngậm miệng, hừ khẽ một tiếng.Chu Hạ đi trước dẫn đường, Thịnh Phóng thì vẫn như thường lệ dính sát bên cậu.
Sở Thanh đi phía sau, ban đầu còn tỏ vẻ như người ngoài cuộc, nhưng đến lúc nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn, vững chãi của Thịnh Phóng một hồi, đột nhiên trong đầu loé lên một suy nghĩ.Anh ta tròn mắt:"Chu Hạ, hai người các em mặc đồ giống nhau như vậy... không phải là mặc đồ tình nhân đó chứ!"
Câu nói đó khiến hai người phía trước dừng bước.
Chu Hạ quay đầu lại, nhìn vẻ mặt có chút mất tự nhiên của Thịnh Phóng.Thịnh Phóng cũng quay đầu, lộ rõ vẻ không kiên nhẫn:"Cái gì mà tình nhân giả dạng, hai thằng con trai thì giả cái gì tình nhân?
Sở Thanh, trong đầu anh ngoài mấy thứ này ra thì còn biết nghĩ gì khác không?
Quan hệ giữa em với Hạ Hạ, cùng mặc giống nhau thì cùng lắm là kiểu... anh em song sinh thôi, có sao?"
Sở Thanh ngẩn người, như thể vừa được khai sáng một khái niệm không thể tin nổi:"Còn có cả giả dạng kiểu anh em song sinh nữa hả?"
Không đúng, tưởng anh là đồ ngốc chắc?
Cả đời này anh chỉ mới nghe đến "giả tình nhân", "giả làm người thân", chứ cái kiểu "giả anh em" là thể loại gì thế?
Chẳng lẽ là Thịnh Phóng bịa ra?Chu Hạ nhìn biểu cảm không thể nào rực rỡ hơn nổi của anh, biết rõ trong lòng Sở Thanh giờ chắc đang cạn lời, không nhịn được thở dài.
Tốt rồi, cuối cùng cũng không chỉ mình cậu mỗi ngày bị cái tên trai thẳng ngốc nghếch này làm cho nghẹn họng nữa.Sở Thanh mang vẻ mặt như vừa bị giáng một đòn bất ngờ, ngơ ngác bước theo họ tiếp tục đi về phía trước.
Khi ba người đến gần quán cà phê Gấu Trắng, anh theo bản năng dừng lại, chỉ vào bảng hiệu:"Anh biết tiệm này, nổi tiếng lắm, có bạn học từng giới thiệu cho anh, nói tay nghề pha cà phê ở đây rất đỉnh.
Vậy tụi mình vào đây nhé?"
Chu Hạ và Thịnh Phóng đi phía trước, tất nhiên cũng nhìn thấy quán này.
Đây vốn là chỗ họ hay đến, nhưng Chu Hạ vừa nhớ lại chuyện lần trước bị Hứa Nham lén hạ thuốc trong quán, liền thấy khó chịu.
Trong lòng cậu đã ngầm đưa quán này vào danh sách "cấm".Thịnh Phóng cũng chẳng quên chuyện đó, càng không muốn đưa Chu Hạ vào lại nơi này.Nhưng Sở Thanh không biết gì, yêu cầu như vậy thật ra cũng chẳng sai, vì anh chỉ đơn giản là muốn uống một ly cà phê được nhiều người khen mà thôi.Thịnh Phóng cúi đầu liếc thấy sắc mặt Chu Hạ hơi khó coi, trong lòng bốc hỏa, "chậc" một tiếng:"Đồng đội em bảo mua cà phê hộ, người ta muốn uống Starbucks.
Hôm nay tụi mình qua đó đi, hôm khác em mời riêng anh đến quán này."
Sở Thanh "hả?" một tiếng, nghĩ thầm tôi đâu dám để cậu mời riêng, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa đây.
Vội vàng xua tay lia lịa:"Không cần không cần, Starbucks thì Starbucks, anh cũng lâu rồi không uống.
Vậy hôm nay uống cái đó đi."
Ba người cùng nhau đến Starbucks, xếp hàng ở quầy để gọi đồ.Thịnh Phóng: "Caramel Frappuccino."
Chu Hạ: "Americano không đường."
Gọi xong, cả hai đồng loạt quay đầu nhìn Sở Thanh.
Bị hai gương mặt đẹp trai nhìn chằm chằm ở cự ly gần, Sở Thanh nghẹn nhẹ một chút, rồi ho khan:"Anh lấy... cappuccino nhé."
Đặt món xong, ba người cầm cà phê tìm chỗ ngồi.
Thịnh Phóng tất nhiên ngồi cùng Chu Hạ ở ghế sofa, còn Sở Thanh ngồi một mình đối diện, lẻ loi hệt người ngoài cuộc.Anh cảm thán một câu rồi định uống thử một ngụm cà phê, lại vô tình liếc thấy hai chiếc ly của người đối diện, lập tức ngẩn ra:"Khoan đã, Chu Hạ, anh nhớ rõ lúc nãy em gọi là Mỹ thức không đường mà, Thịnh Phóng gọi là Caramel Frappuccino.
Sao bây giờ em lại đang uống caramel, còn Thịnh Phóng uống Americano không đường?
Uống nhầm rồi hả?"
Thịnh Phóng nhấp một ngụm cà phê, nhàn nhã đáp:"Không nhầm, tụi em lúc nào cũng gọi như vậy mà.
Em hiểu khẩu vị của Hạ Hạ, Hạ Hạ cũng hiểu em."
Chu Hạ quay đầu cười với hắn, như thể tán đồng câu trả lời ấy.Sở Thanh: "......"
Sở Thanh: "???"
Xin lỗi đã làm phiền...
Có vẻ tôi không hiểu được hình thức ở chung của mấy thằng trai thẳng kiểu này rồi.Hóa ra, thẳng nam là thế—không cần phải đeo nhãn "cặp đôi", không cần mặc đồ giống nhau, chỉ cần hai người thân nhau tới mức hiểu rõ khẩu vị của nhau, đến mức thay nhau gọi món chuẩn xác từng ly cà phê.Sở Thanh chợt thấy như vừa khai sáng.
Không trách được bao năm nay mình cứ tự gắn nhãn "cong boy", còn mải đi hỏi han xem phải làm gì mới "hấp dẫn" được trai cong để kiếm bạn trai.
Cuối cùng phát hiện ra, những gì mình làm ngày thường... còn thua xa hai người trai thẳng kia.Chu Hạ không biết Sở Thanh vừa mới trải qua một trận chấn động tâm lý, chỉ thuận miệng hỏi:"Anh Sở Thanh, sao hôm nay anh lại sang Giang Đại?
Em nhớ là trường Y cách bọn em khá xa mà."
Sở Thanh lấy lại tinh thần, cười đáp:"Hầy, còn không phải do bên trên đột nhiên ra thông báo, nói là muốn tổ chức trận giao hữu bóng rổ với trường em sao.
Anh là đội trưởng đội bóng rổ, rảnh rỗi nên qua đây thăm dò đối thủ trước."
Chu Hạ hơi nhướng mày:"Trùng hợp vậy?
Anh cũng trong đội bóng rổ à?"
Sở Thanh nghe cậu dùng chữ "cũng", liền chú ý hỏi lại:"Sao lại nói 'cũng'?
Ý là hai người bọn em đều chơi bóng rổ?"
Chu Hạ gật đầu rồi đưa tay chỉ sang bên cạnh.Thịnh Phóng đang khoanh tay, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Sở Thanh, khóe môi nở nụ cười đầy sát khí như muốn mài dao làm thịt người:"Hóa ra là các anh muốn đấu với trường em?
Tốt thôi, đến lúc thi đấu nhớ chuẩn bị tinh thần, em sẽ 'chơi' cho ra trò."
Sở Thanh bị ánh mắt ấy dọa đến rùng mình:"Má ơi, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Anh biết em chơi bóng ác thế nào mà, đến lúc đó nhớ nương tay một chút, đừng có tư thù cá nhân rồi giở trò đấy nhé!"
"Tư thù cá nhân"—mấy từ này vừa rơi vào tai, Thịnh Phóng vốn đã cố nhịn không nghĩ đến chuyện cũ, nay nghe nhắc lại liền khỏi nhịn.
Hắn siết nhẹ ly cà phê giấy trong tay, nheo mắt cười lạnh, giọng trầm xuống:"Vậy là anh còn nhớ chuyện giữa hai chúng ta là có thù riêng đấy."
Sở Thanh nuốt nước bọt, cảm giác như mình đang bị rắn độc rình rập, lạnh cả cổ.
Anh rụt cổ lại, cười gượng:"Không phải đâu... chuyện qua lâu rồi mà, em còn giận à?
Lúc đó đầu óc anh nóng lên nên mới nói trắng ra chuyện thích thầm Chu Hạ thôi, chứ anh có nói gì em đâu?
Có ghê tởm em đâu?
Việc gì phải ghi hận anh tới tận giờ..."
Sở Thanh nói xong lại càng thấy ấm ức, quay sang nhìn Chu Hạ:"Chu Hạ, em nói xem có đúng không, em có giận đến vậy đâu, thế mà Thịnh Phóng lại phản ứng như vậy, em nói xem cậu ấy dựa vào cái gì chứ."
"Dựa vào cái gì!" – Chu Hạ còn chưa kịp mở miệng, Thịnh Phóng đã bật dậy trước, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, chiếc ly giấy trong tay suýt nữa bị bóp nát:"Anh còn không bằng nói thẳng với em!
Anh thấy tởm em thì thôi đi, lại còn đi tỏ tình với Hạ Hạ!
Hạ Hạ là trai thẳng, không thích con trai, anh có biết anh hại cậu ấy suy sụp cỡ nào không?
Cậu ấy phát sốt, chỉ vì câu 'thích' của anh!
Sở Thanh, anh nói xem chuyện năm đó giữa chúng ta có nên tính cho rõ không?"
Thịnh Phóng nói một hơi không ngừng nghỉ, bàn bên lập tức yên lặng như tờ.
Ngẩn người nhất vẫn là Sở Thanh, anh ngẩng đầu nhìn Chu Hạ:"Chu Hạ... chuyện đó thực sự để lại ảnh hưởng lớn đến vậy à?
Thật xin lỗi.
Hồi đó anh chỉ là... anh cũng không biết mình bị sao nữa.
Có thể là lúc ấy vừa mới nhận ra xu hướng của bản thân, mà em thì vẫn luôn thân với anh, lại đẹp, lại hoàn hảo... anh thật sự rất thích em, thích đến mức không kiềm được cảm xúc của mình, nên mới..."
Sở Thanh nói bằng giọng rất chân thành, cuối cùng còn cúi đầu thật sâu:"Anh xin lỗi, Chu Hạ.
Dù chuyện đó đã qua nhiều năm, anh vẫn nên nói lời xin lỗi với em."
Chu Hạ thấy anh thành khẩn như vậy, trong lòng lại có câu muốn nói mà không biết có nên thổ lộ hay không.Thực ra chuyện năm đó... không đến mức nghiêm trọng như Thịnh Phóng nói.
Cậu bị sốt không hẳn vì bị Sở Thanh tỏ tình, mà là vì khi đó cậu tận mắt thấy Thịnh Phóng chán ghét đồng tính, sợ bản thân bị phát hiện thích hắn, bị hắn ghét bỏ, mắng là "ghê tởm"... nên mới bị kích động quá mà phát sốt.Chỉ là... câu vừa rồi của Thịnh Phóng – "Hạ Hạ là trai thẳng, không thích con trai" – đã khiến Chu Hạ tự dưng thấy chột dạ.Cậu đành phải trước trấn an Sở Thanh:"Không sao đâu anh, chuyện cũng qua lâu rồi.
Hồi trẻ ai mà chẳng có lúc bốc đồng, em không trách anh đâu."
Sở Thanh nghe vậy mắt liền sáng lên:"Thật chứ?
Anh biết ngay là Chu Hạ sẽ không để bụng đâu.
Vậy nếu chuyện đã nói rõ rồi, sau này chúng ta có thể tiếp tục làm bạn chứ?"
Chu Hạ vừa định gật đầu, Thịnh Phóng đã lên tiếng chen ngang:"Làm gì có chuyện làm bạn!
Anh đừng nói với em là trong lòng còn có ý gì với Hạ Hạ đấy!"
"Thịnh Phóng!"
Chu Hạ nhíu mày quát khẽ, giọng rõ ràng không vui.
Hôm nay Thịnh Phóng nói chuyện thật sự quá đáng, không giống phong cách thường ngày chút nào."
Chuyện này là giữa tớ và Sở Thanh, cậu có thể đừng xen vào như vậy được không?"
Thịnh Phóng chậm rãi quay đầu lại, nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi:"Hạ Hạ, cậu nói tớ xen vào chuyện người khác?"
Chu Hạ vẫn nhìn thẳng vào hắn, không hề né tránh:"Xin lỗi, có thể lời tớ nói hơi quá, nhưng đây thật sự là chuyện cá nhân của tớ.
Ý kiến của cậu... thực ra cũng không quan trọng.
Không phải sao?"
Không phải sao, không phải sao, không phải sao?
Không phải cái quỷ gì thế?Thịnh Phóng tức đến ứa gan, lửa giận bốc lên tận cổ.
Nhưng khi nhìn vẻ mặt điềm nhiên của Chu Hạ, một bụng tức giận cùng oán khí của hắn lại không thể bộc phát nổi, nghẹn đến mức muốn nổ tung.Chu Hạ rốt cuộc có biết cậu ấy đang nói gì không?
Nói chuyện của cậu ấy không liên quan đến hắn?
Nói ý kiến của hắn không quan trọng?
Làm sao lại không liên quan!
Làm sao lại không quan trọng!Từ nhỏ đến lớn, hai người có chuyện gì cũng không giấu nhau, thân nhau đến độ như giun trong bụng đối phương.
Chính hắn còn coi trọng Chu Hạ hơn cả anh trai ruột Thịnh Lan.
Trong lòng hắn, Chu Hạ luôn là người quan trọng nhất.Thế mà bây giờ Chu Hạ lại có thể thốt ra những lời tuyệt tình như thế...Cảm nhận được biểu cảm cùng khí thế của Thịnh Phóng có chút khác thường, như mang theo một luồng nguy hiểm khiến người ta lạnh sống lưng, Sở Thanh dè dặt nhìn về phía Chu Hạ, nhỏ giọng hỏi:"Em ấy không sao chứ?"
Chu Hạ thở dài, biết là cái tính chiếm hữu trong lòng Thịnh Phóng lại phát tác, nhẹ giọng đáp:"Không sao đâu, cậu ấy cứ như vậy đó, lát nữa là ổn, anh đừng để ý."
Thịnh Phóng dù đang tức đến sôi máu, nhưng vẫn dành một phần tâm trí để để ý Chu Hạ.
Thấy Chu Hạ nhẹ giọng nói cười với Sở Thanh, ánh mắt còn dịu dàng như vậy, tay hắn siết chặt lại, các đốt ngón tay trắng bệch.Hắn đè thấp giọng, âm thanh như một sợi dây đàn căng đến cực hạn, chỉ chực đứt đoạn:"Hạ Hạ, cậu đừng thân thiết với anh ấy như vậy nữa...
Lỡ như ấy ấy vẫn còn ý với cậu thì sao..."
Nghe hắn còn đang xoắn xuýt chuyện này, trong lòng Chu Hạ cũng bực lên.
Cậu quay đầu lại, nhìn hắn chằm chằm:"Cho dù là như vậy, thì sao?"
Thịnh Phóng ngớ người: "Gì cơ?"
Chu Hạ mím môi, vẻ mặt đã có chút khó chịu:"Thịnh Phóng, tớ không phải cậu.
Tớ không kỳ thị người đồng tính, càng không có định kiến lớn như cậu.
Cho nên những điều cậu lo lắng không liên quan gì đến tớ hết.
Còn nữa, cách cậu nói về anh Sở Thanh như vậy là thiếu tôn trọng.
Cậu nên xin lỗi anh ấy."
"À... cái đó..." – Vẫn luôn ngồi nghe ngóng nãy giờ, Sở Thanh bị kéo vào cuộc vội xua tay lúng túng:"Không sao đâu, thật mà.
Dù sao trước đây anh cũng từng có ý với em, anh là người đồng tính cũng đúng thôi, nên anh không để bụng đâu, ha ha..."
Anh định cười gượng để làm dịu không khí, ai ngờ hai người đối diện chẳng ai để tâm đến lời mình, vẫn cứ nhìn nhau như đang giằng co điều gì.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Thịnh Phóng cũng cúi đầu xuống trước.Hắn quay sang nhìn Sở Thanh, gương mặt tuấn tú vẫn mang theo u ám khiến người ta rét run:"Xin lỗi."
Sở Thanh: ......Cái kiểu nói xin lỗi kia, nhìn kiểu gì cũng không giống xin lỗi, rõ ràng là chuẩn bị bước lên nơi xử chém, chỉ chờ lưỡi dao rơi xuống mà thôi.Thấy hắn cũng đã chịu nhún nhường, Chu Hạ cũng không tiện tiếp tục giận dỗi, chỉ đành bất lực thở dài:"Cậu về huấn luyện trước đi, tớ còn chuyện cần nói với anh Sở Thanh."
Trải qua chuyện vừa rồi, giờ thì Chu Hạ có nói gì, Thịnh Phóng cũng không thấy ngạc nhiên nữa.
Nhưng khi nghe cậu bảo mình về trước, trong lòng hắn vẫn thấy nhói đau, bàn tay đặt dưới bàn lặng lẽ siết chặt.
Hắn nhìn nghiêng gương mặt bình thản của Chu Hạ, cắn môi đứng dậy rời đi.Diêm Vương mặt lạnh cuối cùng cũng đi rồi, Sở Thanh thở phào một hơi, đưa tay lau trán — trời ạ, mồ hôi lạnh cũng toát ra rồi."
Không thể tin được, Chu Hạ, nhiều năm vậy rồi, Thịnh Phóng vẫn không thay đổi chút nào.
Thật phục em có thể nhịn em ấy đến giờ."
Chu Hạ cầm ly cà phê, cụp mắt xuống, giọng nhẹ như gió thoảng:"Mười mấy năm, em quen rồi."
Sở Thanh lắc đầu:"Cũng đúng.
Hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ, tình cảm không phải người ngoài có thể hiểu được.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, dù thân mấy thì cũng nên có giới hạn.
Anh chưa từng thấy ai như Thịnh Phóng, chiếm hữu bạn thân đến mức đó..."
Nói đến đây, Sở Thanh bỗng nổi hứng:"Mà Chu Hạ này, em đã từng nghĩ chưa, có khi nào... có khả năng thôi nhé... là Thịnh Phóng thích thầm em mà không tự nhận ra không?"
Chu Hạ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong suốt không hề chớp lấy một cái."
Được rồi được rồi," Sở Thanh bị nhìn đến nghẹn lời, vội giơ tay bịt miệng mình lại, "anh im."
Chu Hạ chậm rãi thở ra một hơi, cầm ly cà phê nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa kính.Chiếc áo hoodie màu hồng phấn làm nổi bật nước da trắng mịn của cậu, khuôn mặt thanh tú dịu dàng, bàn tay cầm ly thon dài trắng trẻo, không có chỗ nào không hoàn hảo khiến người ta không thể rời mắt.Sở Thanh nhìn cậu như vậy, cảm xúc thiếu niên năm xưa từng rung động vì cậu trong thời cấp ba bỗng ùa về.
Dopamine trong đầu như tuôn ra theo từng ánh mắt cậu, khiến anh không nhịn được mà buột miệng:"Chu Hạ, em... em thật sự không thích con trai sao?"
Chu Hạ quay đầu lại nhìn anh, gò má ửng hồng, khóe môi nhẹ cong lên, nở một nụ cười dịu dàng.Ánh nắng chiều nghiêng rọi lên làn da trắng mịn, khiến nụ cười ấy vừa sáng trong vừa thuần khiết, tựa như tuyết đầu mùa.Chu Hạ không ngồi lâu trong quán cà phê với Sở Thanh.
Sau đó, cậu còn dẫn anh đến sân vận động đi một vòng để anh nắm sơ tình hình thực lực đội bóng Giang Đại.
Tối đến lại mời anh ăn một bữa cơm.
Đến khi tiễn anh rời đi, trời cũng đã gần bảy giờ.Trời mùa đông tối rất nhanh, chưa đến bảy giờ mà đèn đường đã bật hết.
Ánh đèn mờ mờ chiếu lên nền tuyết, mang theo một vẻ ấm áp lãng mạn lạ kỳ.Chu Hạ vừa xuống trạm xe buýt trong trường, đang bước về ký túc xá thì bất ngờ thấy một dáng người quen thuộc đang đứng dưới gốc cây ngô đồng bên đường.Một thiếu niên cao lớn đứng tựa vào thân cây to, mất đi vẻ kiêu ngạo thường ngày, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi.
Dường như hắn đã đứng đây rất lâu, tóc bị tuyết đọng trên cây nhỏ xuống làm ướt nhẹp, trông thật tội nghiệp.Chu Hạ nhìn dáng vẻ đó của hắn, không ngờ chỉ vài lời mình nói trong quán cà phê buổi chiều lại có ảnh hưởng lớn đến vậy.Bàn tay trong túi áo khẽ siết lại — thế này cũng tốt, Chu Hạ cố nén cảm giác khô khốc nhức nhối trong lòng, như thể đang tự đánh trống cổ vũ cho bản thân: Đã đến lúc rồi...
đến lúc phải dứt ra khỏi cái vũng bùn càng lún càng sâu này.