Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Song] Ta Thật Sự Không Quyến Rũ Đàn Ông Ở Vô Hạn Lưu

[Song] Ta Thật Sự Không Quyến Rũ Đàn Ông Ở Vô Hạn Lưu
💌Vợ xinh không ngoan💌


Chương 9: Chồng về!!!“Tích—”“Tự động mở phát sóng trực tiếp.”【Lại là một ngày được gặp vợ yêu.】【Vợ ơi anh tới đây!!!】【Huhu, người đẹp ngủ mất rồi.】【Đ* mom, vợ bị người ta ngủ mất rồi???】【Một ngày không gặp, dấu hôn nhiều như vậy, mắt với miệng cũng sưng lên, không xong rồi ke ke.】【Chắc chắn không phải vợ tự nguyện, là tên khốn nào làm! 】【Vợ iu ngủ ngoan vl, mún hun hun.】Lạc Tuyết Tẫn bị âm thanh mở phòng phát sóng đánh thức, vừa dậy đã thấy bình luận chạy không ngừng, mặt lộ vẻ mờ mịt.Ký ức sau một phút quay trở lại, toàn thân cậu cứng đờ, cảnh giác nắm chặt chăn, nhìn quanh bốn phía.Sau khi xác nhận Lục Ngôn Từ không ở trong phòng, cúi đầu xuống kiểm tra thân thể, lại phát hiện ga giường cũng đã được thay mới, mà thân thể của mình cũng sạch sẽ thoải mái, hẳn là đã được lau rửa qua, trên người vẫn là sơ mi trắng, nhưng mà cảm giác vải không giống, khả năng đây không phải áo của cậu mà là của Lục Ngôn Từ.Lạc Tuyết Tẫn vừa động eo một chút, bắp đùi vừa đau vừa rát, cảm giác như trong cơ thể vẫn còn sót lại thứ gì đó, nhưng không quá khó chịu.Vừa quay đầu, cậu nhìn thấy trên đầu giường có một lọ thuốc mỡ, vô thức sửng sốt.Cậu cũng sẽ không vì kẻ xấu xa kia đại phát từ bi cho mình một lọ thuốc mà cảm động, mà cậu nghĩ hẳn là hắn đã có sự chuẩn bị trước, ủ mưu, giăng bẫy chờ cậu nhảy vào.Dù là căn phòng gọn gàng sạch sẽ, hay là lọ thuốc mỡ kia, tất cả đều khiến Lạc Tuyết Tẫn càng nghĩ càng bực.Cậu hất tung chăn xuống giường, nhưng vì động tác quá mạnh, kéo căng bắp đùi khiến cậu đau đến bật ra một tiếng “ưm”.Phản ứng như vậy, lại không có chăn che chắn, khán giả trong phòng livestream lập tức hiểu ra, bình luận lập tức nổ tung.【Bị làm rồi?

Bị làm thật rồi?

Bị làm thật rồi!!!】【Không chỉ là làm rồi, còn làm rất tàn nhẫn.】【Các bác nhìn kìa, đùi trong toàn là dấu hôn.】【Tại sao không phát sóng trực tiếp cho tuii, vợ đây là coi chúng ta như người ngoài rồi!】【Lần sau có thể phát sóng lúc xxx không, tui sẽ tặng quà mò.】【Không chịu nổi cú sốc này.】【Tui cũng không chịu nổi.】【Vén quần áo lên cho chồng nhìn xem, bên trong có phải bị sưng rồi không. (Thưởng 20 tích phân)】Sắc mặt Lạc Tuyết Tẫn lúc đỏ lúc trắng, muốn tắt cũng không tắt được, chỉ đành giả vờ như không thấy gì cả.Việc cấp bách nhất lúc này vẫn là chạy trước đã, nếu không đừng nói là hoàn thành nhiệm vụ, ngay cả có giữ mạng được hay khong cũng còn chưa chắc, cái thứ đồ đó của Lục Ngôn Từ vừa lớn vừa hung hãn, còn ở đây thì sớm hay muộn cũng bị chơi chết.Lạc Tuyết Tẫn xoa xoa eo, rón rén mở cửa, thò đầu ra bên ngoài quan sát.Đèn phòng khách sáng trưng, trong bếp phát ra vài tiếng ùng ục như đun nước, Lạc Tuyết Tẫn lò dò ra ngoài, nhìn thấy kính phòng bếp lờ mờ lộ ra hình bóng người đàn ông.Thì ra là đang nấu cơm.Trong lòng Lạc Tuyết Tẫn vô cùng vui vẻ, bắt lấy cơ hội này mà tăng tốc.

Mới vừa đi tới cửa, phía sau đã vang lên âm thanh của Lục Ngôn Từ: “Muốn đi đâu?”

Sống lưng Lạc Tuyết Tẫn cứng còng, quay đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Lục Ngôn Từ, trong tay anh vẫn còn cầm một con dao sáng bóng, làm cậu sợ tới mức thiếu chút nữa là đứng không vững, lui về sau vài bước dựa vào cửa, thanh âm run rẩy nói: “Làm gì vậy…”

Lục Ngôn Từ nói: “Sợ em tỉnh lại sẽ đói nên nấu một ít cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo, còn có canh xương sườn.”

“Tôi không đói.”

Lạc Tuyết Tẫn một bên nói, một bên đưa tay ra sau lưng tìm tới then cửa, tính toán nhân lúc Lục Ngôn Từ không chú ý mà chuồn lẹ.Ngón tay vừa chạm tới then cửa lạnh lẽo, còn chưa kịp để cậu vui mừng, trong nhà bỗng vang lên tiếng chuông.Chuông điện thoại phát ra từ trên bàn phòng khách, liếc mắt một cái là có thể thấy.“Là của em.”

Lục Ngôn Từ xoay người đi lấy.Lạc Tuyết Tẫn cũng mặc kệ điện thoại, tay áp xuống mở chốt, nhanh chóng chui ra, cậu vô cùng hiểu rõ thể lực của bản thân, trực tiếp chạy chắc chắn không thoát được Lục Ngôn Từ, nên mới tránh không vào trong nhà.Nhưng rất không khéo, trước cửa nhà cậu có người đang đứng, nhất thời khiến cho bước chân của cậu trở nên cứng ngắc, tiến không được mà lùi cũng không xong, đôi chân sau “sang chấn” còn chưa thể đứng vững, cậu khẽ kêu một tiếng rồi ngã ngồi trên mặt đất.Cơn đau nhanh chóng làm đôi mắt Lạc Tuyết Tẫn đỏ lên, nhưng cậu vẫn còn nhớ chính mình chỉ mặc mỗi cái sơ mi trắng còn bên dưới thì trống không, mới cúi đầu nhìn đã thấy vạt áo bị xốc lên tới bắp đùi, bàn tay nhỏ nhắn hoảng loạn vội vàng kéo xuống.“Mạnh phu nhân.”

Lục Ngôn Từ đuổi theo ra, duỗi tay nâng cậu dậy, còn vô cùng quan tâm phủi hết bụi bẩn trên quần áo cậu: “Sao lại ngã rồi?”

Lạc Tuyết Tẫn không nhìn ra chút giả dối nào trên mặt hắn, ngẩn người không thích ứng kịp, lại nghe thấy Lục Ngôn Từ nói: “Mạnh tiên sinh.”

“??”

Lạc Tuyết Tẫn kinh ngạc ngẩng đầu, lúc này mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt.Người đàn ông một thân tây trang xa hoa, hẳn là vì đã đi một chặng đường khá dài nên có vẻ mệt mỏi, tây trang có nếp uốn, mái tóc cũng hơi rối, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới khí độ bất phàm, ngũ quan lạnh lùng tỏa ra khí thế bức người.Lạc Tuyết Tẫn hoảng hốt đón nhận ánh mắt của hắn: Đây là Mạnh Diệc, người chồng xấu số đi công tác xa nhà của mình?Người xem trong livestream lúc này xem vô cùng vui vẻ.【Ây da!

Người đàn ông trước đây chúng ta từng xua đuổi đây mà?

Cũng biết về rồi!】【Vợ bị ăn rồi mới biết đường về nhà!】【Vừa trở về đã thấy đầu mình xanh xanh.】【Chồng đẹp trai quá mlem mlem!】【Ui cái eo này, nhìn thôi đã đứng không vững rồi.】【Xong rồi, đây không phải là hiện trường bắt gian sao?】【Kế tiếp có phải sẽ lao vào hỗn chiến không?

Đánh nhau xong thì về nhà trừng phạt vợ iu hư hỏng?】Tuy rằng lỗi sai không phải của mình, nhưng Lạc Tuyết Tẫn vẫn thực sự sợ hãi, cũng vô cùng hoảng loạn, sợ nhân vật mới lên sân khấu này làm gì mình.“Lạc Tuyết Tẫn.”

Mạnh Diệc gọi cậu, thanh âm trầm thấp, mang theo vài phần tức giận, bộ dáng mười phần không vui.Lạc Tuyết Tẫn theo bản năng rụt về phía sau Lục Ngôn Từ, điên cuồng suy nghĩ cách xử lý.Nếu bị mắng thì phải làm sao?Ai ngờ câu đầu tiên Mạnh Diệc nói lại là: “Mở cửa.”

Tinh thần của Lạc Tuyết Tẫn theo sự hối thúc của Mạnh Diệc nhanh chóng quay trở lại, cậu bước nhanh qua dùng vân tay mở khóa.Mạnh Diệc nhấc hành lý bên chân bỏ vào phòng, một thân mệt mỏi sớm đã cạn kiệt sự kiên nhẫn, động tác cởi cà vạt vô cùng nóng nảy, kéo ra rồi tùy tiện ném sang một bên, lạnh lùng hỏi Lạc Tuyết Tẫn: “Sao tự nhiên lại đổi khóa?

Còn không nghe điện thoại?”

Hỏi xong một lát sau vẫn không nghe thấy câu trả lời, vừa quay đầu đã thấy Lạc Tuyết Tẫn chỉ mặc mỗi sơ mi trắng đứng ngoài cửa, hoảng loạn không biết làm sao, lại càng thêm tức giận nói: “Còn đứng đấy làm gì?

Đi vào đây.”

“Được, được…”

Lạc Tuyết Tẫn không dám liếc Lục Ngôn Từ thêm cái nào, cúi đầu đi vào nhà muốn đóng cửa lại.

Nhưng cánh cửa lại không như ý mà khép lại, bị một bàn tay chặn giữa, Lạc Tuyết Tẫn lo lắng đề phòng nhìn Lục Ngôn Từ.Lục Ngôn Từ không để ý ánh mắt cậu mà cười ôn hòa như bình thường, đưa tới một cái điện thoại cho Lạc Tuyết Tẫn: “Mạnh phu nhân, điện thoại của em.”

Lạc Tuyết Tẫn khẩn trương đưa tay lấy.May mắn là, Lục Ngôn Từ không có ý tọc mạch chuyện nhà người khác, đưa điện thoại xong liền lễ phép rời đi.Lạc Tuyết Tẫn hồn bay phách lạc đứng im một chỗ, mở điện thoại, quả nhiên có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.“Mạnh không được?”

Không biết từ khi nào Mạnh Diêc đã đi tới sau lưng Lạc Tuyết Tẫn, âm thanh cực gần vang lên sau lưng khiến Lạc Tuyết Tẫn sợ tới mức run run, che lại ghi chú trên điện thoại.Mạnh Diệc nhướng mày, cười như không cười, lặp lại lần nữa: “Mạnh không được?”

Lông mi Lạc Tuyết Tẫn run lên: “Tôi…”

Mạnh Diệc cười lạnh một tiếng, không nói không rằng quay đầu trở về phòng ngủ.Lạc Tuyết Tẫn vẫn còn đơ, chuyện này cứ thế là xong à?【Quần cũng cởi rồi mà cho tui xem cái này?】【Không đè vợ iu xuống giường làm này làm kia là sao nữa zậy?】【Mẹ nó, vợ mình ăn dương vật của thằng khác mà còn có thể thờ ơ, chỉ có thể nói một câu, anh giai đủ “cứng”.】【Xin phép kết luận, thực sự là Mạnh không được, nhân vật này chắc chắn là liệt dương.】【Anh không làm?

Lục ca hàng xóm làm cả phần của ảnh luôn điii!!】【Thật đúng là tình vợ chồng plastic, không thèm để ý tí nào luôn.】Lạc Tuyết Tẫn cảm thấy cuối cùng cũng có bình luận nói đúng, nhân vật Mạnh Diệc này khả năng tính tình không tốt, lạnh nhạt không quan tâm bất kì ai, đối với vợ mình cũng chẳng thèm để ý, cho nên dù có thấy vợ mình quần áo xộc xệch từ trong nhà hàng xóm đi ra cũng chẳng có phản ứng gì.Sau khi bình tĩnh “suy luận”, Lạc Tuyết Tẫn kết luận, Mạnh Diệc trở về là chuyện tốt, ít nhất là giúp cậu thoát khỏi Lục Ngôn Từ, có hắn ở đây, chắc chắn Lục Ngôn Từ sẽ không phá cửa mà làm này làm kia với cậu nhỉ?Lại một hồi củng cố tư tưởng, Lạc Tuyết Tẫn hơi chút an tâm trở về phòng mình, rất nhanh đã ngủ mất.Không biết có phải là trò chơi cố ý sắp đặt hay không mà rõ ràng cậu đang ngủ ngon, tới nửa đêm lại bị một vài tiếng động kì quái đánh thức.“Đạc!

Đạc!

Đạc!”

Âm thanh giống như có người dùng dao chặt xương, giữa khung cảnh đêm khuya thanh vắng, âm thanh nay càng vang vọng, mang theo cảm giác kì dị, rùng rợn lạ thường.

Sức lực của người nọ còn rất lớn, cảm giác vách tường bốn phía đều rung chuyển theo.Nửa đêm lại đi nấu cơm làm phiền hàng xóm, có bị điên không vậy?Lạc Tuyết Tẫn không muốn tỉnh lại, dùng chăn che kín tai, chôn mặt xuống gối muốn ngủ tiếp.

Tiếng chặt thịt vẫn văng vẳng quanh tai cậu, làm cậu trằn trọc ngủ cũng không yên, sáng sớm lại bị tiếng đập cửa làm tỉnh giấc.Cậu mệt mỏi mở cửa, nhìn thấy Mạnh Diệc đã diện tây trang chỉnh tề, khàn giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Mạnh Diệc cao hơn cậu một cái đầu, lúc nhìn xuống còn mang theo một loại áp lực vô hình, âm thanh lạnh lẽo: “Cho tôi vân tay mở khóa cửa, lúc nào về nhà cũng đỡ phải đi tìm cậu.”

Lạc Tuyết Tẫn còn mơ hồ, nghe tiếng hắn mới chậm chạp di chuyển, trong đầu chỉ muốn mau mau xong việc để đi ngủ, không đợi Mạnh Diệc tránh ra, cậu đã chen vào khe hở giữa hắn và cửa mà lách ra, lơ đãng cọ qua đầu vai hắn.Giây phút ngắn ngủi khi thân thể tiếp xúc, Mạnh Diệc ngửi thấy một mùi hương thoảng qua tựa như gió thổi, khựng lại một chút, rồi sâu sắc liếc nhìn Lạc Tuyết Tẫn một cái.Cậu vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi xa lạ từ hôm qua, qua một đêm đã hoàn toàn trở nên nhàu nhĩ, cổ áo rộng mở, lộ ra một mảnh trắng nõn cùng xương quai xanh.Làn da trắng tới mức dọa người lại bị vài vết đỏ chói mắt đè lên, càng khiến người ta khó rời mắt.Mạnh Diệc khẽ nhíu mày, không hề suy nghĩ liền đưa tay túm lấy cổ áo của Lạc Tuyết Tẫn kéo xuống, lôi ra càng nhiều cảnh xuân mập mờ.“Á??”

Lạc Tuyết Tẫn hoảng hốt, ngây người đứng yên tại chỗ, không dám cử động.Mạnh Diệc lấy lại tinh thần, cũng bị hành động vô thức của mình làm cho bất ngờ.

Đầu ngón tay vừa chạm vào làn da mịn màng nhạy cảm của Lạc Tuyết Tẫn, như bị bỏng mà lập tức rút tay về.

Hàng lông mày hạ thấp, sắc mặt trầm hẳn xuống, giọng nói lạnh đi: “Dấu vết này của cậu… là thế nào?”

Lạc Tuyết Tẫn nhanh chóng túm lấy cổ áo: “Không có gì, muỗi cắn thôi.”

Mạnh Diệc im lặng nhìn cậu, cảm xúc không tới đáy mắt làm người ta không nhìn ra.Lạc Tuyết Tẫn càng chột dạ, nói lảng sang chuyện khác: “Anh không phải đi làm à?

Mau đi đi không muộn.”

Cậu vội vàng chạy ra mở cửa, vô tình phát hiện then cửa lại treo một cái bao nilon màu đen.Có kí ức khó phai với túi đen, Lạc Tuyết Tẫn lập tức nghĩ đến bên trong rất có thể là món đồ gì đó mờ ám, mặt nhanh chóng đỏ lên.Mạnh Diệc thấy gương mặt cậu lúc đỏ lúc trắng, lúc bực lúc thẹn, đi theo qua: “Thứ gì?”

Hắn chỉ duỗi tay đã lấy được, Lạc Tuyệt Tẫn giật mình, sợ tới mức quên cả hô hấp.“Chờ, từ từ…”

Bao nilon chỉ đơn giản buộc một nút, Mạnh Diệc nhẹ nhàng rút ra là mở.Thoáng chốc, một mùi thịt tanh tưởi bốc lên.Trong bao nilon đen là một cục thịt đầy máu.Lạc Tuyết Tẫn nhớ lại tiếng chặt thịt ghê rợn đêm qua, không biết liên tưởng tới cái gì, máu trên mặt đều rút đi hết, môi cũng trắng bệch.
 
[Song] Ta Thật Sự Không Quyến Rũ Đàn Ông Ở Vô Hạn Lưu
💌Vợ xinh không ngoan💌


Chương 10: Buông tôi ra, chồng tôi nhìn kìa!Sáng sớm, nắng vàng ấm áp, nhưng Lạc Tuyết Tẫn lại thấy cả người lạnh lẽo.Tuy vậy, cậu vẫn không quên tầm quan trọng của nhiệm vụ, từ lúc vào trò chơi tới giờ cậu vẫn chưa thu thập được tí manh mối nào, cho nên tuy rằng cậu sợ tới mức không thở nổi, lông mi cũng không kiềm chế được mà run rẩy, cậu vẫn muốn tiến lại để quan sát.Nhưng mới chỉ nghía đầu qua, còn chưa kịp thấy rõ, túi đã bị Mạnh Diệc buộc chặt lại.“Đừng nhìn.”

Sắc mặt Mạnh Diệc cũng cực kì khó coi, nhưng vẫn bình tĩnh hơn so với Lạc Tuyết Tẫn, “Gọi cảnh sát.”

Hắn chưa nói cụ thể là cái gì, nhưng một câu “báo cảnh sát” cũng đủ để chứng minh suy nghĩ của Lạc Tuyết Tẫn.-- quả nhiên là thi thể người
.
【Tiến độ trò chơi đã đạt 50%, mong người chơi tiếp tục cố gắng!】Lạc Tuyết Tẫn có chút ngạc nhiên: “Mới vậy mà đã 50% rồi sao?”

Hệ thống đáp: “Phó bản tân thủ vốn rất đơn giản, 90% người chơi chỉ cần 2 ngày là vượt qua.”

Lạc Tuyết Tẫn: “…Cậu đang châm chọc tôi chơi kém đúng không?”

Hệ thống: “Tôi chỉ đang trình bày sự thật, máy móc điện tử không hiểu mấy chuyện vòng vo hay mỉa mai.

Là kí chủ suy diễn quá thôi.”

“Được rồi.”

Lạc Tuyết Tẫn ngoan ngoãn nói một câu xin lỗi.Hệ thống càng không hiểu: “Cậu xin lỗi tôi làm gì?

Dù cho kí chủ hiểu lầm tôi, tôi cũng không thể sinh ra bất kì cảm xúc tiêu cực gì đâu.”

Lạc Tuyết Tẫn cạn lời, đến mức chẳng biết nên nói gì, một lúc sau mới thốt ra được một tiếng: “Ờ.”

Nhiệm vụ có tiến triển là tốt rồi.-Từ lúc Mạnh Diệc gọi điện báo án không tới mười phút, cảnh sát đã tới vây kín.Nhìn dáng vẻ khẩn trương của bọn họ, hẳn là rất để ý tới vụ án giết người liên hoàn này, mấy ngày điều tra mà không có đột phá nên lòng đã nóng như lửa đốt.Bọn họ mang túi nilon đen đi, trước khi đi còn hỏi một ít vấn đề.Mạnh Diệc trả lời rõ ràng, trật tự, trong quá trình vẫn luôn nhìn đồng hồ, hẳn là sợ bị muộn làm.Cảnh sát nói: “Còn phiền hai anh cùng chúng tôi về cục một chuyến để ghi chép thêm.”

Mạnh Diệc: “Có thể chỉ cần một người đi không?”

Sau khi được đồng ý, Mạnh Diệc quay đầu muốn đẩy Lạc Tuyết Tẫn đi, nhưng không biết vì sao ngay khi nhìn tới gương mặt trắng bệch của cậu, lại đem lời định nói nuốt lại.Lạc Tuyết Tẫn có vẻ còn chưa hoàn toàn thoát khỏi cú sốc, lòng đầy sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu, đôi mắt không được ngủ ngon đã đỏ ửng, vô ý nhíu mày cắn môi, ngũ quan lạnh nhạt như được bao phủ thêm một mĩ cảm yếu ớt.

Dưới ánh mặt trời, da thịt cậu như trong suốt, xinh đẹp như làm từ ngọc lưu li.Cậu an tĩnh đứng ở một bên, nhưng vẫn có thể thu hút được ánh mắt của người khác, mấy viên cảnh sát mỗi khi đi ngang qua đây đều không nhịn được lia mắt về phía cậu.Ánh mắt của Mạnh Diệc lúc này cũng dừng lại trên gương mặt Lạc Tuyết Tẫn, thật lâu không có phản ứng, nhưng suy nghĩ đã sớm đi rất xa.Hắn với vợ sống với nhau dưới một mái nhà mà như người xa lạ, chưa bao giờ nảy sinh chút thiện cảm nào với đối phương.

Cuộc hôn này cũng chỉ là sự sắp đặt của gia đình, chỉ để có thêm một người sinh con cho hắn mà thôi.

Mạnh Diệc không hề có ý thức về trách nhiệm gia đình, thậm chí đối với những mối quan hệ khác cũng vô cùng lạnh nhạt.

Bất kể là tình thân hay tình bạn, những cảm xúc đó đối với hắn mà nói, đều vô dụng và tốn thời gian.25 năm cuộc đời hắn, điều duy nhất làm hắn cảm thấy hứng thú, chính là cảm giác thành tựu.

Khi ở trường thì là việc học, ra trường rồi thì là sự nghiệp.Chẳng sợ người ngoài đánh giá hắn là lạnh như băng hay là cái máy công tác, hắn không thèm để ý tới bất cứ ánh nhìn nào từ người khác, bao gồm cả người vợ hờ của hắn…Nhưng hiện tại… hắn lại không thể rời mắt khỏi gương mặt của vợ mình, thậm chí từ sâu trong nội tâm, thậm chí từ sâu trong lòng còn dâng lên một cảm giác kinh diễm khó tả.Nghĩ lại thì, hắn chưa bao giờ thực sự nhìn kĩ Lạc Tuyết Tẫn, thì ra cậu lớn lên trông như này…

Như này…Mạnh Diệc lại không tìm được từ ngữ hợp lý.Lạc Tuyết Tẫn cảm thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào mình, người hơi rụt rụt lại, cậu xoa xoa lòng bàn tay hơi dấp dính, nói: “Kia…

để tôi đi vậy.”

“Không cần, tôi đi.”

Mạnh Diệc nói.“A?”

Lạc Tuyết Tẫn khó hiểu, nghĩ thầm, không phải anh vẫn luôn nhìn tui là ám chỉ muốn tui đi sao??“Cậu ở yên trong nhà đi, khóa cửa kĩ vào.”

Mạnh Diệc lại nói, ngữ khí hơi hòa hoãn, không còn lạnh lùng như trước nữa.Nghe được lời dặn dò của hắn, Lạc Tuyết Tẫn càng ngờ nghệch, cũng không biết nói gì.Chờ Mạnh Diệc cùng cảnh sát đi rồi, Lạc Tuyết Tẫn ngoan ngoãn trở về phòng, khóa trái cửa cẩn thận.

Cậu tìm được bánh mì nướng còn trong tủ lạnh, lặng lẽ ngồi trong phòng khách gặm bánh mì nướng, bỗng nhiên như nghĩ ra việc gì quan trọng, cậu ngồi bật dậy, khẩn trương nhìn quanh bốn phía.Cậu cầm điện thoại, click vào khung chat với Lục Ngôn Từ, tìm lại mấy cái ảnh hắn đã gửi cho cậu, theo dõi vị trí.Ở trong phòng khách tìm kiếm một hồi, cậu mới tìm thấy một cái camera mini trong chậu hoa trên tủ.Chiếc tủ này đặt ở lối giao giữa phòng khách và phòng bếp, muốn đi vào phòng tắm chắc chắn sẽ đi ngang qua, cho nên hẳn là lúc Lục Ngôn Từ đi theo cậu đến phòng tắm, nhân lúc cậu không để ý đã đặt lên.Lạc Tuyết Tẫn nhớ tới hành động quá trớn của hắn với mình, dẫm dẫm camera mấy cái cho hả giận mới ném nó vào thùng rác.Sau khi lấp đầy bụng, cậu cũng đã bớt giận hơn xíu, lại cẩn thận ngẫm nghĩ những sự việc đã phát sinh sáng nay, có chút hối hận.Cậu nên đi theo về đồn cảnh sát để làm ghi chép mới phải, tùy rằng cảnh sát chưa chắc đã bắt được hung thủ, nhưng tốt xấu gì thì vẫn biết được nhiều hơn cậu, nói không chừng có thể tìm thêm được một ít thông tin.Lạc Tuyết Tẫn đứng ngồi không yên, dứt khoát đứng dậy thay quần áo, đi tới đồn cảnh sát.Bởi vì không quen đường đi, lúc cậu đến thì đã muộn, trùng hợp gặp được Mạnh Diệc từ bên trong đi ra.Mạnh Diệc nhìn thấy cậu, có chút kinh ngạc: “Sao lại tới đây?”

Lạc Tuyết Tẫn âm thầm thở dài, đáp cho có lệ: “Tôi không yên tâm.”

“Phải không?”

Không biết tại sao, Mạnh Diệc nghe xong lời của cậu lại có chút không được tự nhiên, tầm mắt hạ xuống gương mặt diễm lệ của cậu, rồi lại nhanh chóng chuyển hướng, “Có gì không yên tâm?

Cậu tới cũng không giúp được gì.”

Lạc Tuyết Tẫn cúi đầu không nói chuyện.Mạnh Diệc nói: “Được rồi, trở về.”

Lạc Tuyết Tẫn không thể tin nổi mà nhìn hắn: “Anh không đi làm à?”

Không phải bị bệnh nghiện công tác sao?“Không đi, xin nghỉ một ngày, không thì lúc về lại phải nhặt xác cho cậu.”

“...”

Tùy rằng Mạnh Diệc nói chuyện khó nghe, nhưng có hắn ở nhà, Lạc Tuyết Tẫn đúng thật là an tâm hơn.“Chuyện đó… anh có biết thêm được gì từ đồn cảnh sát không?”

Lạc Tuyết Tẫn uyển chuyển nói, “Tôi nghe nói chỗ chúng ta gần đây đã ảy ra vài vụ án mạng, có phải cũng có liên quan đến việc này không?”

“Không hỏi, cảnh sát cũng không chủ động nói.”

Mạnh Diệc nhăn mi, trầm tư một phen, “Gần đây cậu chú ý một chút, lúc tôi không ở nhà có gì không ổn phải gọi điện báo cảnh sát ngay.”

Lạc Tuyết Tẫn có chút thất vọng, ủ rũ lên tiếng: “Ò.”

Giữa trưa, cậu và Mạnh Diệc mua cơm hộp về ăn, cũng không giao tiếp thêm về vấn đề gì khác.

Mạnh Diệc ăn xong là đi làm luôn, còn Lạc Tuyết Tẫn ngủ trưa, tới tận lúc mặt trời lặn mới dậy, cậu tính toán muốn ra ngoài một chút.Cậu muốn tới cửa hàng tiện lợi kia hỏi thăm một chút, như là tình huống của mấy người tầng trên tầng dưới, trực giác mách bảo cậu rằng, tiếng chặt chém đêm qua là do hung thủ làm, hắn còn biết rõ nơi này cách âm kém nữa!Nhân viên thu ngân: “Người bên kia tôi cũng không quen biết lắm, Mạnh phu nhân có chuyện gì sao?

Có thể tìm hỏi bảo vệ hoặc là mấy người hàng xóm bên cạnh thử xem.”

Lạc Tuyết Tẫn nghĩ nghĩ, cảm ơn cô thu ngân, mua thêm một ít trái cây nhập khẩu.Hỏi nhiều như vậy cũng không phải cách hay, nhiệm vụ thì trì trệ không có tiến triển, không may hỏi trúng hung thủ có khi còn mất mạng.

Cậu bị theo dõi, cậu hiện tại đang ở một vị thế vô cùng bất lợi.Dứt khoát lấy hết dũng khí chủ động xuất kích, cầm theo giỏ trái cây đi gõ cửa thử, ban ngày ban mặt chắc là không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ…?Lạc Tuyết Tẫn không chắc chắn, cậu không biết gì về hung thủ cả, không dám lấy tính mạng mình ra mạo hiểm.Hay là gọi Mạnh Diệc cùng đi?

Nhưng tính tình Mạnh Diệc thực sự quá lạnh nhạt, cảm giác không dễ nói chuyện cho lắm.Cậu vắt hết óc suy nghĩ, ở dưới lầu chần chừ không bước.“Cẩn thận!”

Đang miên man suy nghĩ, phía sau lưng bỗng có người nổi gió, một lực mạnh kéo bả vai cậu ra phía sau.Cậu bị kéo mạnh vào một vòng tay, gần như cùng lúc, một vật gì đó rơi xuống cực nhanh, phát ra tiếng va chạm đinh tai nhức óc.Nhìn kỹ lại mới thấy đó là một chậu hoa, nếu nó rơi trúng đầu thì hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.Lạc Tuyết Tẫn trân trối nhìn mặt đất đầy mảnh pha lê vỡ vụn, đất và hoa tung tóe, hoàn toàn choáng váng.Đây là lần đầu tiên cậu trải qua cảm giác giáp mặt với tử thần như vậy, cũng chân chính cảm nhận được sự đáng sợ của trò chơi, sợ hãi tới mức tim như ngừng đập, hai chân cũng nhũn ra.Nhưng cậu không ngã xuống, vì đã có người kịp ôm lấy eo cậu, kéo cả người cậu lên.“Mạnh phu nhân, em không sao chứ?”

Âm thanh quen thuộc truyền tới màng nhĩ, Lạc Tuyết Tẫn tròn mắt, quay đầu, môi không cẩn thận cọ qua cằm đối phương.Một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.Lục Ngôn Từ sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi nở nụ cười, siết chặt vòng tay.Lạc Tuyết Tẫn không rảnh để ý chuyện ngoài ý muốn có phần ngại ngùng này, sau khi hoàn hồn, việc đầu tiên là ngẩng đầu tìm kiếm đầu sỏ gây tội, nhưng hung thủ đã biến mất từ lúc nào, ngược lại là chạm mắt với một ánh mắt lạnh lẽo đủ để khiến cậu xịt keo cứng ngắc.Mạnh Diệc không biết đã đứng ở đó bao lâu, trong tay kẹp một điếu thuốc lá, ánh mắt nặng nề nhìn bọn họ.Lạc Tuyết Tẫn: “…”

Mạnh Diệc cùng cậu im lặng nhìn nhua, sau đó hắn lấy điện thoại từ trong tui ra.Rất nhanh, điện thoại trong túi Lạc Tuyết Tẫn đổ chuông, không có gì bất ngờ, ghi chú “Mạnh không được” hiện lên màn hình.Lạc Tuyết Tẫn lôi kéo cánh tay Lục Ngôn Từ: “Cậu buông tôi ra, chồng tôi đang nhìn kìa.”

Lục Ngôn Từ tất nhiên biết rõ, nhưng vẫn nhất quyết không buông tay, thậm chí còn ôm chặt hơn.Lạc Tuyết Tẫn không lay chuyển được anh, điện thoại vẫn không ngừng vang lên, chỉ có thể căng da đầu trước ánh mắt hung dữ của Mạnh Diệc mà tiếp điện thoại: “Uy?”

Mạnh Diệc nói vào điện thoại: “Lục tiên sinh vừa cứu cậu, mời Lục tiên sinh tới nhà ăn cơm chiều đi.”

Lạc Tuyết Tẫn: “?”

Lục Ngôn Từ cũng nghe thấy, mỉm cười hạ môi tới gần điện thoại của Lạc Tuyết Tẫn, chủ động đáp lời: “Cảm ơn, vậy tôi không khách khí đâu nhé.”
 
[Song] Ta Thật Sự Không Quyến Rũ Đàn Ông Ở Vô Hạn Lưu
💌Vợ xinh không ngoan💌


Chương 11: Em chắc cũng không muốn bị chồng nghe thấy nhỉ?Lạc Tuyết Tẫn cúi đầu ra khỏi thang máy, bước chân thong thả, rõ ràng là cố ý kéo dài thời gian.Cái hướng phát triển này cậu hoàn toàn không lường trước được, vừa đi vừa vắt óc khẩn cấp nghĩ đối sách.

Tâm cậu loạn như cào, giỏ trái cây nhập khẩu trong tay bị Lục Ngôn Từ cầm đi lúc nào cũng không biết, ngơ ngẩn nhìn anh tự nhiên như nhà mình bỏ trái cây vào tủ lạnh.“Mua nhiều như này, nếu em muốn ăn thì chỉ được ăn một hộp, lát nữa còn ăn cơm tối.”

Lục Ngôn Từ dịu dàng dặn dò Lạc Tuyết Tẫn, vô cùng tri kỉ thấu hiểu lòng người, dưới giường với trên giường như hai người khác nhau vậy.

Lạc Tuyết Tẫn hiện tại đã miễn dịch với hắn rồi, căn bản là dầu muối đều không ăn, có ra vẻ dịu dàng cũng vô ích.

Cậu lạnh mặt nhìn sang hướng khác, không để ý tới hắn mà nhìn Mạnh Diệc.Mạnh Diệc không ra đón khách mà ngồi bắt chéo chân ở sô pha nhìn bọn họ, đầu ngón tay kẹp thuốc lá hướng lên môi, hít một hơi.

Chỉ là hơi này có vẻ hơi mạnh, không biết vì sau, ngón tay cũng run lên, như áp chế cả xúc nào đó.Mạnh Diệc phun ra một làn khói trắng, sau đó dùng tay vân vê đầu lọc, vứt đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn.Lạc Tuyết Tẫn hơi sợ hắn, bởi vì cậu không nhìn ra cảm xúc của Mạnh Diệc, thấp thỏm hỏi: “Anh vừa nãy có nhìn thấy ai đáng nghi không?”

Mạnh Diệc không trả lời câu hỏi Lạc Tuyết Tẫn, chỉ nhìn chằm chằm chân cậu: “Cậu bị thương.”

Lạc Tuyết Tẫn cúi đầu nhìn theo ánh mắt của hắn, không phát hiện cái gì: “Chỗ nào?”

Mạnh Diệc trực tiếp đứng dậy, đi lấy hòm thuốc, tới sô pha ngồi ngồi gần vào Lạc Tuyết Tẫn, cong người bắt lấy mắt cá chân của cậu.Lạc Tuyết Tẫn mất cân bằng, vội vàng vịn vào bàn, có chút khó xử nhìn Mạnh Diệc, rụt người về phía sau: “Làm gì vậy?”

“Giúp cậu xử lý vết thương.”

Mạnh Diệc kéo ống quần của cậu lên, lộ ra vết thương ở mắt cá chân.Cái gọi là miệng vết thương cũng chỉ dài cỡ 2cm, hẳn là lúc mấy mảnh mảnh thủy tinh vỡ bắn ra vô tình cắt trúng, nhỏ tới mức chẳng mất bao nhiêu máu, đã kết vảy.

Nhưng làn da cậu quá trắng, vết thương giống như nốt chu sa trên giấy, quá mức chói mắt.

Nếu không phải Mạnh Diệc nhắc đến, Lạc Tuyết Tẫn cũng khó mà phát hiện, giờ nhắc tới tự nhiên thấy cũng hơi đau đau.Thấy Mạnh Diệc cầm tăm bông povidone giúp mình khử trùng, Lạc Tuyết Tẫn xoắn xuýt mà giật giật chân: “Không…không cần đâu mà…A.”

Cậu không phải kiểu người có thể chịu đau, bị đụng tới miệng vết thương vẫn là đau tới mức nuốt ngược lời muốn nói vào trong.Động tác Mạnh Diệc càng thêm nhẹ nhàng, nhanh chóng xử lý vết thương rồi dùng urgo dán lên, lòng bàn tay cố ý vô tình mà cọ lên khớp xương nhô lên.Lạc Tuyết Tẫn tuy rằng thấy hắn tự nhiên tốt đến kì quái nhưng mà vẫn lễ phép nói một cau: “Cảm ơn anh.”

Cậu muốn rút chân lại, nhưng lại không rút được: “Có thể… buông tôi ra không.”

Mạnh Diệc ngoảnh mặt làm ngơ vẫn như cũ duy trì tư thế nhéo mắt cá chân cậu, mặt còn cúi sát xuống, ngón tay ở trên da thịt cậu vuốt ve.Lạc Tuyết Tẫn bị hắn sờ tới mức lông tơ phía sau lưng cũng dựng hết cả lên.Tư thế của bọn họ hiện tại vô cùng kì quái, một cao một thấp, người đàn ông thân hình cao lớn ở trước mặt Lạc Tuyết Tẫn cúi thấp đầu, bả vai song song với cẳng chân cậu, giống như một con chó lớn cúi đầu nhìn chằm chằm chân cậu không rời, như thể thật sự có thể nhìn ra được bông hoa nào từ làn da tuyết trắng ấy.Lạc Tuyết Tẫn xấu hổ đến cực điểm, nhất là khi bên cạnh còn có một người khác.Lục Ngôn Từ thì hoàn toàn không có ý định chen vào, chỉ yên lặng đứng một bên, dáng vẻ tỏ ra rất hứng thú mà quan sát bọn họ.Sau một lúc lâu, Mạnh Diệc mới lên tiếng: “Tôi nghe được âm thanh mới ra ban công.”

“Hả?”

Lạc Tuyết Tẫn phản ứng chậm nửa nhịp: “Cho nên anh không nhìn thấy ai sao?”

Mạnh Diệc lắc đầu.Lạc Tuyết Tẫn vô cùng thất vọng, lông mi cũng cụp xuống, quên luôn việc mắt cá chân mình vẫn còn bị bàn tay cực nóng của Mạnh Diệc nắm lấy.

Mạnh Diệc lại quay đầu nhìn về phía người vẫn luôn giả vờ làm vật trang trí Lục Ngôn Từ: “Lục tiên sinh cũng không thấy à?”

Vật trang- Lục Ngôn Từ- trí: “Thật đáng tiếc, tôi lúc đó bận quan tâm vợ của anh.”

Câu trả lời thập phần mờ ám, Lạc Tuyết Tẫn luống cuống tay chân, vô thức siết chặt vạt áo, trong khi Mạnh Diệc chỉ cười lạnh, tiếng cười chẳng rõ có ý gì.Lạc Tuyết Tẫn: “Khả, khả năng là không có ai, chắc là gió thổi thôi.”

Dù trong lòng cậu chắc chắn tới tám, chín phần là do hung thủ gây ra, nhưng nếu không bắt được tận tay thì cũng đành phải nghĩ cách khác mà ứng phó.Ai mà ngờ được một câu vô tình của nhân viên thu ngân ở cửa hàng tiện lợi lại như lời sấm truyền, cậu thực sự bị hung thủ theo dõi, cũng khó trách mãi không thể hoàn thành phó bản.

Nếu chính mình là một con mồi bị hung thủ nhắm đến, vậy thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt.Quan trọng nhất lúc này là phải giữ được mạng, tuyệt đối không thể chưa thấy mặt hung thủ đã chết.Trong bầu không khí quỷ dị ấy, một âm thanh ùng ục bất ngờ vang lên.

Lạc Tuyết Tẫn đơ người tại chỗ, chậm rãi đưa tay ôm lấy bụng.“Đói bụng?”

Mạnh Diệc rốt cuộc cũng buông tay, đứng dậy, “Đi ăn cơm.”

Mạnh Diệc với di động gọi cơm, sau khi tắt máy thì quay qua Lục Ngôn Từ nói: “Xin lỗi Lục tiên sinh, thường ngày tôi với vợ không hay nấu cơm.”

Tuy lời nói vẫn còn duy trì lễ phép, nhưng cách làm lại ngang ngược bá đạo, trước chủ động mời người về ăn cơm mà lại cho người ta ăn cơm hộp, mà lúc gọi cơm cũng chỉ gọi theo khẩu vị của mình, chả quan tâm gì tới khách.Lục Ngôn Từ vẫn duy trì phong độ rất ổn định: “Không sao, tôi không kén chọn.”

Lạc Tuyết Tẫn chọn cách duy trì sự im lặng.Thời gian chờ cơm lại không ai nói chuyện, Lạc Tuyết Tẫn trộm liếc mắt nhìn hai người đàn ông.

Mạnh Diệc xem điện thoại, mà Lục Ngôn Từ thì không biết suy nghĩ cái gì, trong nhà này giống như chỉ có mình cậu là thấy xấu hổ…Hệ thống: “Căn cứ vào số liệu của lần phát sóng trước, 80% người xem đều hào hứng với khung cảnh ba người, hiện tại có muốn mở phòng phát sóng trực tiếp không?”

Trái phải đều nhàm chán, Lạc Tuyết Tẫn muốn bớt sự xấu hổ nên đồng ý, định xem bình luận giết thời gian.

“Mở đi.”【Ô hô hô!

Người đẹp!】【Vợ hôm nay livestream sớm quá zị.】【?

Đây là vợ tôi, mấy người không có vợ à, đừng có kêu bừa.】【Là vợ của lão Mạnh mới đúng.】【Đại ca đại ca, đừng tranh nữa.】【Ui cha cận cảnh Tu la tràng* à, đây là thứ tui có thể xem sao mlem mlem!】【Tình huống gì đây, các tình yêu định chơi 3P à?】(Tu la tràng: là một cách nói ẩn dụ, chỉ cảnh tượng căng thẳng, thường dùng trong ngữ cảnh tình cảm khi nhiều người cùng thích một người.

Cre:Chatgpt)Lạc Tuyết Tẫn: “…”

Quyết định đọc bình luận giết thời gian thực sự là sai lầm.May mắn là chẳng mấy chốc cơm đã được giao tới.Ba người ngồi xuống, Lạc Tuyết Tẫn ngồi cạnh Mạnh Diệc, Lục Ngôn Từ ngồi đối diện Lạc Tuyết Tẫn.Mạnh Diệc động đũa trước, múc một bát canh đặt trước mặt Lạc Tuyết Tẫn: “Tuyết Tẫn, uống canh đã.”

Lạc Tuyết Tẫn bị xưng hô đột nhiên trở nên thân mật của hắn làm cả người nổi da gà, lời thắc mắc hắn có bị ma nhập không suýt bật ra khỏi miệng.Lục Ngôn Từ cũng không cam lòng bị bỏ lại phía sau, gắp một miếng sườn đặt vào bát Lạc Tuyết Tẫn: “Mạnh phu nhân không ăn được cay, ái này không cay đâu.”

Lạc Tuyết Tẫn không biết ứng phó sao với trường hợp này, dứt khoát cúi đầu im lặng ăn cơm.【Cười chết tui, đây là tranh sủng phải không?】【Vợ ơi đừng ăn cơm nữa, chỗ anh có xúc xích lớn cho vợ ăn này.】【Lầu trên vui lòng nhặt lại liêm sỉ.】【Mới một ngày không gặp, Mạnh ca thay đổi nhiều quá, thật sự ra dáng chó liếm rồi.】【Tui cũng muốn liếm vợ, lầu trên có ý kiến gì với chó liếm sao?】【Trên đầu Mạnh ca giờ đã là màu xanh lá rồi, chắc ảnh không để ý việc chúng ta ăn vụng vợ ảnh đâu nhỉ!!】【Xem mỹ nhân ăn cơm cũng thấy thơm~ Sinh lý cùng tâm lý đều thấy đói.】Lúc này Lục Ngôn Từ lại nói chuyện: “Mạnh phu nhân sao chỉ ăn cơm không, không hợp khẩu vị sao?”

“Không… không phải…”

Lạc Tuyết Tẫn ăn cơm mà miệng nhạt thếch, chỉ muốn nhanh kết thúc để chạy trốn.

Lục Ngôn Từ như không cảm nhận được sự khó xử của cậu, tiếp tục gây chuyện: “Hôm qua phu nhân tới nhà tôi, ăn rất nhiều đồ ăn tôi làm.

Em gầy như này, ăn nhiều mới tốt, ở cùng Mạnh tiên sinh ăn cơm hộp suốt cũng không tốt.”

Người nói cố tình, người nghe lại càng hữu ý, hắn còn liếc xéo Mạnh Diệc, nói với Lạc Tuyết Tẫn, “Về sau em cũng có thể thường xuyên tới nhà tôi ăn cơm, không cần khách khí.”

Có trải nghiệm ngày hôm qua, Lạc Tuyết Tẫn bị điên mới sang nhà hắn lần nữa.Nếu chính mình tự đưa tới cửa, rốt cuộc ai ăn ai?Khuôn mặt Lạc Tuyết Tẫn đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn không nói lời nào.

“Bang.”

Mạnh Diệc đập mạnh đũa xuống, Lạc Tuyết Tẫn giật mình, người cũng phát run, sợ Mạnh Diệc nghe xong tức giận.

“Tôi phải xử lý chút chuyện gấp, hai người ăn trước đi.”

Trên mặt Mạnh Diệc vẫn rất bình tĩnh, như là không nghe ra ý cạy góc tường của Lục Ngôn Từ, thong thả ung dung lau qua miệng, đi vào thư phòng.Lạc Tuyết Tẫn bị để lại cùng một chỗ với Lục Ngôn Từ, khẩn trương siết chặt tay, dùng sức tới mức xương ngón tay trắng bệch.Cậu cúi đầu ăn cơm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt ở phía đối diện, không thể nhịn được nói: “Lục tiên sinh, cậu đi về đi.”

Lục Ngôn Từ hỏi: “Làm sao vậy?

Không thích tôi ở đây sao?”

Lạc Tuyết Tẫn lạnh lùng nói: “Chưa đủ rõ ràng sao.”

Lục Ngôn Từ trầm mặc một lát, buông đôi đũa trong tay xuống, đứng dậy.

Lạc Tuyết Tẫn cứ nghĩ hắn sẽ đi, nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ tới hắn đứng rồi ngồi vào chỗ của Mạnh Diệc.Đây là muốn làm gì?!Lạc Tuyết Tẫn cảm giác không ổn, ngay lập tức đứng dậy định chạy, eo nhanh chóng bị một cánh tay vòng lấy kéo lại, ngã vào trong lồng ngực của Lục Ngôn Từ, gương mặt hoảng loạn của cậu cố tỏ ra lạnh lùng: “Cậu bị điên rồi à?

Buông tôi ra!”

“Tại sao phu nhân cứ từ chối tôi thế?

Rõ ràng hôm qua tôi chịch em sướng tới vậy cơ mà?

Dù là lần đầu của em nhưng tôi làm em tới mức chảy nước không ngừng, thân thể chúng ta đã hợp nhau tới vậy, đây chính là chuyện hiếm có khó gặp.”

Lục Ngôn Từ nắm lấy bàn tay đang giãy giụa của cậu, ngón tay len vào từng kẽ tay, vuốt ve một cách suồng sã.“Nói linh tinh cái gì đó!

Cậu có phải quá tự tin rồi không!”

Lạc Tuyết Tẫn cảm thấy ngón tay mình như thiêu như đốt, cảm giác tê dại từ đầu ngón tay lan ra đến toàn thân.Không khí trong phần bình luận cũng trở nên nóng bỏng:【...Làm thật rồi à?】【Khoan, trọng điểm, lần đầu, chảy nước không ngừng.】【Mau nói thêm đi, tui thích nghe!!!】【Nghênh ngang vào nhà người ta ăn luôn vợ người ta, quá kích thích!】【Má, Mạnh ca giờ này còn làm việc?

Làm việc cái chóa gì??

Ra cửa bắt gian!!】【Dám nghĩ dám làm, Lục hàng xóm quá đỉnh.】【Tui cược Lục ca, chắc chắn Lục ca thượng vị thành công!】Lục Ngôn Từ ôm chặt Lạc Tuyết Tẫn trong lòng, gỡ xuống gương mặt dịu dàng giả dối, sự si mê vốn giấu kín dần trồi lên khỏi mặt nước.Lạc Tuyết Tẫn cảm nhận được đầu Lục Ngôn Từ chôn ở hõm cổ mình ngửi ngửi, thẹn thùng tới cực điểm, nhưng sức người không so được với sức chó (liếm), giãy dụa tới mức mặt đỏ lên, hơi thở cũng hỗn loạn.Lục Ngôn Từ hạ thấp giọng, giả vờ dịu dàng dỗ cậu: “Chiều theo bản năng có gì không tốt?

Thân thể em thích chuyện này tới vậy, sao em cứ phải từ chối tôi làm gì.

Em sướng, tôi cũng thích, có gì không tốt?”

Lạc Tuyết Tẫn cố gắng tránh né hơi thở của hắn ở cổ mình: “Chồng tôi vẫn ở trong nhà, cậu không sợ à!”

Lục Ngôn Từ khẽ cười một tiếng.

“Đúng vậy, phu nhân của tôi, chồng em đang ở trong nhà, nên em phải cố gắng kiềm chế thanh âm của em đấy, đừng để hắn phát hiện ra.”

Không cho Lạc Tuyết Tẫn thời gian suy nghĩ, Lục Ngôn Từ lại cúi xuống tai cậu thầm thì: “Phu nhân à, em chắc cũng không muốn bị chồng mình nghe thấy nhỉ?

Nếu chồng em mà nghe thấy, liệu chồng em sẽ tin em bị tôi cưỡng hiếp, hay là tin tôi bị em câu dẫn đây?”

Lạc Tuyết Tẫn nhất thời run lên, không nói được lời nào.“...”

Cậu vẫn chưa quên, thiết lập nhân vật của cậu là một kẻ lả lơi ong bướm, không chịu nổi cô đơn, lấy lòng chồng không thành thì quyến rũ đàn ông ở khắp nơi, nếu Mạnh Diệc biết cậu với Lục Ngôn Từ đã phát sinh quan hệ, cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch.Mạnh Diệc dù cho có không thích cậu, cũng không đồng nghĩa với việc hắn chịu để cậu đội cho hắn cái thảo nguyên xanh ở trên đầu.Mạnh Diệc hung dữ như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu, cho nên… vẫn giấu hắn thì tốt hơn.--Mà Mạnh(nón xanh) Diệc đang ở trong thư phòng, ngồi trước bàn máy tính.

Trong tay hắn kẹp thuốc lá, giữa làn khói mơ hồ, đôi mắt của hắn càng thêm đen tối âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Mà trên màn hình máy tính lúc nào nào phải văn kiện công việc gì, mà là một hình ảnh nổ như nồi của bà Tân vlog.Camera ở phòng khách vừa hay nhìn rõ toàn bộ vị trí bàn ăn, giờ khắc này, Lục Ngôn Từ cùng Lạc Tuyết Tẫn làm gì đều hiện ra vô cùng rõ ràng.
 
Back
Top Bottom