- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 470,187
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #551
Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian - 게임 속 바바리안으로 살아남기
Chương 550 : Tinh thần của các nhà thám hiểm
Chương 550 : Tinh thần của các nhà thám hiểm
Cánh cửa đá mở toang ra.
Nó khác hẳn so với cách cánh cửa vẫn thường mở khi chúng tôi triệu hồi quái vật. Thông thường, không gian phía sau cánh cổng đá luôn bị bao phủ bởi bóng tối, và dù có cố lại gần đến đâu, một thứ vô hình nào đó vẫn ngăn cản ta bước vào.
Nhưng lần này…
Vùuuuuu—!
Ánh sáng trắng chói lòa tuôn ra từ khe cửa.
Thế nhưng, chúng tôi vẫn không thể nhìn thấy thứ gì bên trong.
[Được rồi, theo tôi!]
Thấy Hamsiki dẫn đầu, có vẻ như lần này tôi có thể vào được.
“Sao tự nhiên… tôi thấy hồi hộp quá.”
“Chúng ta có thể thật sự tin tưởng một con quái vật sao…?”
“Mọi người đừng lo. Chúng ta có Nam tước ở đây mà.”
Dù vẫn bất an, các thành viên trong đội vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hy vọng khi tôi đi theo sau Hamsiki.
Và rồi…
[Tôi vào trước đây. Gặp lại bên trong nhé!]
Dứt lời, Hamsiki là dẫn đầu bước vào luồng sáng.
Tôi hít sâu, gạt bỏ tạp niệm rồi nhanh chóng bước theo sau.
Vùuuuuu—!
Tựa như bước vào một cánh cổng không gian, toàn thân tôi bị ánh sáng nuốt trọn.
「Nhân vật đã tiến vào Kho Lưu Trữ Số 1.」
(Dịch giả-kun : có vẻ như tên của nơi này phải được hiểu là Kho Lưu Trữ Ký Ức, không phải là Kho Lưu Trữ Hồ Sơ.)
*****
Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Một căn phòng hình tròn.
Những kệ sách bao quanh căn phòng, chật kín những quyển sách đủ màu sắc.
Và rồi…
[C-cẩn thận! Trần nhà có thể sập đấy!]
Trước hết, nơi này cực kỳ chật chội.
Ngay cả khi chưa dùng đến [Gigantification], tôi vẫn phải cúi gập người, cổ cúi thấp một cách khó chịu chỉ để đứng vững.
Cảm giác như đang chui vào một thư viện tí hon vậy.
Ít nhất thì đối với cơ thể một người Barbarian thì là vậy—nhưng khi tôi liếc quanh, có một người khác cũng đang khó chịu chẳng kém tôi.
“Ugh! Cái nơi quái quỷ gì đây?! Ngột ngạt đến phát chết! Lại còn chất đầy sách nữa!”
Aynar, người duy nhất đồng cảnh ngộ với tôi.
Tôi lại nghĩ thầm, xã hội này thật chẳng có tí lòng trắc ẩn nào dành cho người Barbarian cả. Chỉ cần nâng trần nhà thêm 30cm thôi là thế giới này đã tốt đẹp hơn biết bao.
Dù cằn nhằn thế, tôi vẫn bắt đầu quan sát xung quanh.
[Đây là nơi tôi thường ở… Anh là vị khách đầu tiên đấy. Thấy thế nào?]
“Cũng… ngầu đấy.”
[T-thật sao…?]
“Có lẽ vậy.”
Tôi trả lời nửa vời rồi liếc quanh, và chỉ có một thứ thu hút sự chú ý của tôi.
‘Toàn sách là sách.’
Sách trên kệ. Sách xếp chồng như tháp trên sàn. Chỉ khác nhau ở cách sắp xếp, chứ dù nhìn đi đâu thì tôi cũng chỉ có thể thấy sách.
Nhưng tôi không thấy thất vọng.
“Hamsiki.”
[…H-hở?]
Phớt lờ vẻ mặt bối rối của anh ta, tôi bước đến và kéo một cuốn sách bị giấu kỹ trong đống hỗn độn.
“Cái này là gì? Nhìn như thể nó bị giấu đi một cách gấp gáp trước khi bọn tôi đến.”
[... Đâu có gì đâu! Chỉ cần nhìn là biết đây là sách bình thường mà…!]
Tsk, tên này cứ diễn trò dù chúng tôi là bạn.
Chỗ bìa sách bằng lá vàng này tự mình hét lên "bất thường" đấy nhé.
“Ồ, sách bình thường à? Tốt thôi. Tôi sẽ nhận nó làm quà tân gia.”
[Q-quà tân gia?! Anh nghĩ tôi ngốc chắc? Quà tân gia là thứ chủ nhà tặng khách, không phải ngược lại!]
Tch, anh ta biết điều đó à?
Khá phiền toái, nhưng chẳng phải vấn đề to tát.
Dù sao thì…
“Hamsiki, đó là tập tục lỗi thời rồi.”
Nếu tôi nói không phải vậy, anh ấy làm gì được tôi?
[…Hả?]
“Thời nay, khách mới là người được nhận quà… Anh sống ở đây lâu quá nên không biết gì về những điều cơ bản cũng là điều dễ hiểu.”
[…À! Đúng rồi! Tất nhiên rồi! Tôi chỉ nhất thời quên mất thôi!]
“Ờ……”
[Thật đó! Đừng hiểu lầm! Tôi chỉ… hơi đãng trí một chút thôi!]
Không, ý tôi không phải thế.
Tôi bất ngờ hơn vì không ngờ anh ấy lại dễ bị lừa như vậy…
[E hèm! T-thật mà, được chứ?!]
Tôi thấy hơi kỳ lạ khi nhìn phản ứng của Hamsiki.
“Được rồi. Tôi tin anh. Dù sao chúng ta cũng là bạn mà.”
[Phải! Vì là bạn mà! Giữa bạn bè thì niềm tin là quan trọng nhất!]
……Sao tự nhiên anh ấy lại dễ thương vậy chứ?
Anh ta chỉ là một con quái vật tôi nên lợi dụng thôi, thế mà…
Tôi đè nén cảm xúc và tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Vậy, cuốn sách này—anh cho tôi chứ?”
[K-không! Tôi sẽ cho anh thứ khác!]
“Tại sao? Anh vừa nói nó là sách bình thường mà.”
[…]
Tự mặc kết trong lời nói dối do chúng mình bịa ra, Hamsiki lựa chọn im lặng.
Anh ta là kiểu người trốn tránh nhỉ? Cứ đụng chuyện khó là im bặt.
Khi tôi còn đang nghĩ cách chiếm Cuốn Sách Vàng một cách hợp pháp…
“Nam tước! Có gì đó được viết bằng cổ ngữ ở đây. Ngài có thể dịch giúp chúng tôi được không?”
Một trong ba pháp sư của Đoàn Thám Hiểm Armin bước lại gần tôi.
Có vẻ là một quyển sách lấy từ kệ…
[Các người thật vô lễ!! Dám động vào đồ của ta mà không xin phép à?!]
Mãi đến lúc đó, Hamsiki mới để ý và nổi giận.
Thành thật mà nói, anh ấy có lý do để giận. Ngay cả tôi cũng thấy họ làm hơi quá.
“Mọi người, hãy kiểm tra kỹ càng mọi thứ!”
“Ah! Xin lỗi! Tôi lỡ làm rách sách khi kéo nó ra!”
“Thôi kệ—di chuyển cái kệ đi! Biết đâu sau đó sẽ có gì đó!”
Ngay khi bước vào, cả đội như hóa điên, lục tung cả căn phòng lên.
Những nhà thám hiểm quả là hiện thân của sự tàn phá và lòng tham không đáy.
[Lũ khốn các người……!!!]
Cơn giận của Hamsiki lại bùng lên, nhưng đáng tiếc chẳng ai thèm để ý đến nó.
“Ờ… Hình như con quái vật đó đã giận dữ thật sự rồi…”
“Đúng là một tiếng gầm đáng sợ…”
“Chúng ta ổn chứ?”
“Ổn mà! Lo gì chứ? Anh thấy rồi đấy, Nam tước chỉ cần dọa là nó đã mở cửa.”
“Haha! Chắc chẳng ai tin nổi nếu nghe rằng có một con quái vật khuất phục như thế—nghe như truyện thần thoại ấy!”
“Quả thật, Nam tước không phải là người thường…”
Với họ, mọi chuyện trông có vẻ như vậy. Nhưng sự thật là tôi chỉ đang lừa một con Hamster ngây thơ chưa trải sự đời.
Tốt hơn hết là họ đừng biết gì cả. Dù sao thì, những truyền thuyết về Jumong hay Bak Hyeokgeose tồn tại cũng vì người ta cần lý do để chính danh hóa quyền lực.
“Hamsiki, bình tĩnh nào.”
[Gì cơ?! Anh bảo tôi đứng yên nhìn cảnh này sao—!]
“Dọn dẹp là việc của anh mà, đúng không? Hay anh ghét việc dọn dẹp?”
[…K-không hẳn là vậy…]
“Vậy là xong. Họ chỉ đang giúp anh được làm điều anh thích. Nổi giận làm gì?”
[…C-có phải vậy không…?]
Được rồi, thế là thuyết phục xong.
“Tôi mở cái này nhé?”
[Hở? À… Ừ… Chỉ mở thôi thì được…]
Được Hamsiki miễn cưỡng cho phép, tôi háo hức mở cuốn sách dát vàng.
Thành thật mà nói, tôi đang rất mong đợi.
Cuốn sách vàng này có vẻ giống với những cuốn sách triệu hồi khác nếu không tính tới bìa sách bằng vàng. Không biết bên trong có loại quái vật gì?
Một chủng hiếm như Mimic, cho phần thưởng khủng?
Hay một Thủ Vệ Giả Khe Nứt như Milayel?
Ừm, có khi hạ được quái sẽ nhận phần thưởng đặc biệt—
‘Hử?’
Nhưng ngay khi đọc trang đầu tiên, tôi đứng khựng lại.
“Ngày xửa ngày xưa, trong một ngôi làng nhỏ, có một cặp anh trai và em gái sống hạnh phúc bên nhau.”
……Cái gì đây?
Một câu chuyện viết bằng cổ ngữ xiêu vẹo, giống như nhật ký của trẻ con. Nó không như tôi tưởng, nhưng tôi vẫn tiếp tục đọc chậm rãi.
Không mất bao lâu để đọc xong.
Dù cuốn sách rất dày, câu chuyện lại kết thúc chỉ sau một trang.
“Nam tước, ngài có thể cho chúng tôi biết nội dung không?”
Mọi người có vẻ tò mò, nên tôi kể sơ lại.
“Ngày xưa, một cặp anh trai và em gái sống hạnh phúc trong ngôi làng nhỏ. Nhưng người anh đã bỏ đi học phép thuật, khiến người em gái rất buồn.”
“Và rồi?”
“Vậy thôi.”
“…Hả?”
Không đùa đâu, chỉ có vậy, nên tôi chẳng ngần ngại gì mà kể—vì không có gì để giấu.
Ngay cả khi lật hết phần còn lại của cuốn sách, tôi cũng có cảm giác chưng hửng giống họ. Người ta tạo ra một cuốn sách có vẻ ngoài thế này và nhét nó vào căn phòng bí mật chỉ để chứa những thứ này thôi sao?
Nhưng chính vì thế…
‘Câu chuyện này không thể là vô nghĩa được.’
Một câu chuyện đáng ngờ.
Tầng hầm Số 1 đầy rẫy bí ẩn.
Và một con quái vật kỳ lạ tên là Hamsiki, sinh vật đã cất giữ cuốn sách này trong nơi trú ẩn bí mật.
Không đời nào câu chuyện này chỉ là vài dòng cổ tích nguyệch ngoạc của một đứa trẻ.
Vậy nên…
“Có ai đoán được hai anh em đó là ai không?”
Đã đến lúc tận dụng trí tuệ tập thể.
“Hmm… Anh em à… Người đầu tiên tôi nghĩ đến là hai anh em Kailaze.”
Anh em Kailaze là cặp mạo hiểm giả nổi danh từ vài thế kỷ trước—không trùng khớp.
“Có khi nào nó đang nhắc đến thần thoại không? Hồi học thần học, tôi nhớ có học giả cho rằng nữ thần Leatles và thần Haindel là con của cùng một cái cha mẹ.”
Nhưng câu chuyện này không giống truyện thần thánh.
“Không chắc. Tôi thì nghĩ ngay đến Vua Bất Tử. Trước khi đăng quang, ông ta có rất nhiều em gái.”
Ừ thì, là người của hoàng tộc sẽ không thiếu em gái thật…
Nhưng việc câu chuyện nói đến một ngôi làng nhỏ lại mâu thuẫn với giả thuyết ấy.
“Emily, còn cô thì sao?”
“…Tôi để tâm hơn đến đoạn ‘bỏ đi học phép thuật’ hơn là quan hệ anh em.”
“À, chuyện đó.”
“Có thể là về Đại Hiền Giả Cuối Cùng, Gavrilius?”
Hmm, nghe cũng hợp lý.
Nhưng vấn đề là—dù đúng thì cũng chẳng giúp gì được.
Hoặc có khi…
“Hamsiki, anh có biết chuyện này nói về ai không?”
[…Không biết?]
Tôi hỏi bâng quơ, nhưng Hamsiki cũng chẳng biết gì nhiều hơn.
“Vậy tại sao anh giữ nó kỹ vậy dù chẳng biết là chuyện của ai?”
Trước giọng điệu chất vấn của tôi, Hamsiki vội vàng xua tay.
[Thật mà! Tôi chỉ… có linh cảm là mình phải giữ lấy nó. Vậy nên tôi cất nó thôi.]
“Ra vậy. Vậy tôi lấy nó nhé?”
[Không! Đây là cuốn sách phải được truyền lại cho người xứng đáng!]
“Truyền lại…? Cho ai?”
[Cho người xứng đáng.]
“Và thế nào là người xứng đáng?”
[T-tôi… không biết… Nhưng khi gặp người đó, tôi sẽ nhận ra. Hoặc ít nhất là tôi cảm thấy như vậy.]
Càng nói chuyện, tôi càng thấy tò mò về Hamsiki.
Anh ấy là ai?
Ai đã tạo ra anh ấy, và vì lý do gì mà anh ấy phải sống cô độc ở nơi thế này?
[D-dù sao thì! Anh không phải người xứng đáng, nên đừng mơ đến chuyện đó! Cho đến lúc đó, tôi sẽ giữ nó an toàn…!]
“Hamsiki, giữa bạn bè thì của anh cũng là của tôi—”
[Két—! Không là không!]
Tsk. Câu đó cũng không ăn thua rồi.
Tôi quyết định tạm thời bỏ qua chuyện này.
Không phải là từ bỏ hẳn, nhưng sau khi thấy nội dung vỏn vẹn một dòng của cuốn sách, nó tụt xuống hạng thấp hơn trong danh sách ưu tiên của tôi.
“Versil! Có gì không?”
“Có chứ! Mau lại đây! Có nhiều thứ thú vị lắm!”
Cuốn Sách Vàng không phải thứ duy nhất trong căn phòng bí mật này.
Việc khám phá nơi ẩn giấu này đơn giản hơn tưởng.
Lôi hết sách ra khỏi các kệ chật kín.
Đẩy kệ sách đã trống sang một bên.
Rồi vung rìu hoặc dùng phép phá vỡ bức tường lộ ra sau đó.
Nghe có vẻ hơi man rợ, nhưng đây thực ra là phương pháp tiêu chuẩn mà các nhà thám hiểm dùng khi đối mặt với điều chưa biết.
Và thực tế là làm vậy luôn đem lại thứ gì đó.
Thật lòng mà nói, ngay cả hồi còn chơi game, tôi cũng có thói quen đập phá mọi thứ—và thói quen đó giúp tôi tìm ra vô số bí mật ẩn giấu.
[C-các ngươi đúng là đám man rợ……!!]
Ừ, chủ nhân nơi này chắc đã phát điên thật rồi.
Dù sao thì, nhờ cuộc lục soát kiểu mạo hiểm giả, có một điều trở nên rõ ràng.
“Chẳng có gì bị che giấu ở đây cả.”
Không có vật phẩm bí mật nào trong tường, sàn hay trần.
[Tôi đã nói rồi còn gì! Không có gì cả!]
Ờ, nhưng tôi đâu biết trước được điều đó.
“Nếu anh không nói dối ngay từ đầu thì tôi đã tin rồi.”
[T-tôi nói dối lúc nào chứ?!]
“Anh đã nói căn phòng này không tồn tại ngay từ đầu, còn nhớ không?”
[…]
Dù vậy, chỉ vì không có gì bị giấu không có nghĩa là chúng tôi phải ra về tay trắng.
“Nam tước! Xem cuốn Sách này đi! Có vẻ đây là bản đồ của Tầng hầm Số 1!”
“Cuốn này giống sách triệu hồi—có hơn mười con Mimic được vẽ bên trong.”
“Cây bút máy trên bàn… Tôi cảm nhận được dòng chảy ma lực khó hiểu phát ra từ nó. Cần điều tra kỹ hơn, nhưng…”
“Cái khung tranh này trông bình thường. Tôi tưởng có gì đặc biệt nên đã phá thử, nhưng nó không tự phục hồi…”
Khi những báo cáo liên tục đổ về, tôi gật đầu đầy hài lòng.
Đây mới đúng là tinh thần thám hiểm.
(Dịch giả-kun : hơi jack, nhưng sau này Bjorn và Hamsiki sẽ trở thành bạn tốt.)