Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Convert Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian - 게임 속 바바리안으로 살아남기

[BOT] Mê Truyện Convert

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
421,632
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
b2202e91fc66d8370ca045acbcb2117980e0a6e499bff0b7bb4b0349788a3680.jpg

Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian - 게임 속 바바리안으로 살아남기
Tác giả: Jung Yun-kang
Thể loại: Huyền Huyễn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Truyện dành cho fan của thể loại fantasy của phương tây, fan diablo hoặc bất cứ anh em nào đã chán tiên hiệp truyền thống và muốn thử thứ gì đó mới lạ.

Dưới đây là giới thiệu của tác giả :

"Tôi thậm chí không thể hoàn thành phiên bản trò chơi 2D của thế giới này, mà bây giờ lại phải hoàn thành nó trong hiện thực sao ?"

Một người chơi kỳ cựu phát hiện ra mình bị mắc kẹt trong chính tựa game mình đang chơi , Dungeon and Stone dưới hình dạng một người Barbarian hoang dã. Để giữ kín bí mật của mình, anh ấy phải thể hiện sự hoang dã và dũng mãnh hơn bất kỳ ai khác, hình tượng của chủng tộc Barbarian trong mắt cả thế giới.

Trong căn phòng tối nơi anh ấy biến mất, chiếc máy tính mất nguồn điện đột nhiên tiếp tục chạy, những dòng chữ lại lần nữa xuất hiện trên màn hình điều khiển...

STK ngân hàng của mình : BIDV - 8833494005 - NGUYEN HOANG DANG KHOA​
 
Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian - 게임 속 바바리안으로 살아남기
Chương 1 : Lời mở đầu


Tôi yêu thích chơi game từ khi còn nhỏ.

Lý do rất đơn giản.

Vì luôn ở trong bệnh viện, tôi chẳng có việc gì khác để làm ngoài việc chơi game, và theo thời gian, chơi game đã trở thành một phần cuộc sống của tôi.

Nhưng khi bạn làm một việc gì đó trong thời gian dài, bạn sẽ thấy nhàm chán.

“Ah, Fu(ck)… AI của thứ này bị gì vậy? Tại sao nó lại không hồi máu cho nhân vật sắp chết?”

Đến một lúc nào đó, bất kể tôi chơi trò chơi gì, nó cũng không còn vui như trước nữa.

Vấn đề không phải là thể loại game —AOS, RPG, FPS, điều đó không quan trọng.

Các trò chơi được tung ra hằng năm đều giống như rác rưởi. Cốt truyện và bối cảnh có vẻ sáo rỗng và theo khuôn mẫu, và các cách chơi thiếu chiều sâu.

Tôi muốn điều gì đó đặc biệt hơn.

Đó là lúc tôi phát hiện ra [Dungeon & Stone].

Tadadat. Tách, tách.

Thể loại này là game nhập vai một người chơi. Đây là một trò chơi độc lập có nguồn gốc từ nước ngoài. Không có hỗ trợ cho tiếng Hàn và sử dụng đồ họa pixel 2D, khá hiếm thấy ngày nay.

Thành thật mà nói, nó không thực sự hợp khẩu vị của tôi, nhưng vì nó miễn phí nên tôi đã lấy nó về và dùng thử.

Chẳng mấy chốc tôi thấy mình thực sự bị cuốn hút vào trò chơi.

“Ôi, tôi suýt nữa thì bị giết vì tên linh mục chết tiệt đó.”

Đây là một trò chơi độc đáo theo nhiều cách. Khi nhân vật của bạn chết, bạn phải nâng cấp nhân vật đó lại từ cấp độ 1. Bạn đồng hành NPC là tinh tuý của trò chơi và mặc dù đây là trò chơi cuộn dọc* nhưng vẫn tạo cảm giác tự do cho người chơi

*Vertical-scrolling game : là những trò chơi góc nhìn thứ 3 mà về cơ bản nhân vật của bạn đứng yên, nhưng mà hình sẽ di chuyển ngang hoặc dọc để tạo cảm giác đang di chuyển

Hệ thống kỹ năng và bối cảnh rất hấp dẫn, cốt truyện cũng rất thú vị mặc dù tôi tôi phải vừa xem vừa dịch từ tiếng Anh. Nhưng điều quan trọng nhất là có gì đó rất đặc biệt mà tôi không thể giải thích được về trò chơi này.

Tadadat, tadadadak. ( tiếng gõ bàn phím )

Vào thời điểm đó, với tư cách là một Nhân viên Dịch vụ Công cộng mới được phân công đến ga tàu điện ngầm, tôi có rất nhiều thời gian rảnh và bắt đầu nghiên cứu nghiêm túc về [Dungeon & Stone].

Thật khó khăn. Chiến đấu trong trò chơi này không chỉ đơn thuần là về HP/MP. Chỉ cần một sai sót trong phán đoán, ngay cả khi đang đầy máu, cũng có thể tiễn nhân vật mà bạn đã dày công xây dựng trong ba tháng về lại cấp 1.

“…Thôi được rồi.”

Sau hơn hai năm mà tôi thậm chí không thể chơi xong 1 nửa cốt truyện, tôi đã gạt bỏ lòng tự trọng và tìm kiếm công lược trên mạng ( hướng dẫn phá đảo game )

Tôi phải dịch các trang tiếng Anh vì không có thông tin nào trên công cụ tìm kiếm tiếng Hàn, nhưng ngay cả như vậy cũng chẳng có tác dụng gì. Không có nhiều người chơi quốc tế nên các bài đăng liên quan rất khan hiếm và không có nhiều nội dung.

So với những người chơi trò chơi này trong một hoặc hai tháng và cho rằng nó là game rác, tôi, người đã nghiêm túc khám phá trò chơi này bằng cách đương đầu với những thách thức của nó trong suốt hai năm, có hiểu sâu sắc hơn nhiều.

Vì vậy, tôi từ bỏ việc tìm kiếm công lược.

“Lên trên ba lần, sang trái bốn lần, xuống dưới một lần, rồi sang trái hai lần, lên trên sáu lần, sang phải bốn lần. Tránh bẫy, và… được rồi.”

Rốt cuộc, đây chẳng phải là trò chơi thú vị mà tôi đã tìm kiếm trong suốt một thời gian dài sao? Bất kể mất bao lâu, tôi đã quyết tâm sẽ tự mình hoàn thành nó.

Và thế là…

“Hô.”

Tôi đã đi được đến cuối chặng đường

「Gate of Abyss」( Cổng Vực thẳm )

Nhân vật của tôi hiện đang đứng trước một cánh cổng dẫn đến phòng trùm cuối.

Tất nhiên, để thực sự đến được đích có lẽ sẽ phải mất thêm vài lần nữa. Đây không phải là loại trò chơi mà bạn có thể đánh bại trùm chỉ bằng một lần thử. Tuy nhiên, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự căng thẳng của mình qua những đầu ngón tay cứng đờ.

“Trùm cuối à…”

Có thể nó chẳng là gì với người khác. Nhưng tôi phải mất tới 9 năm mới đến được nơi này. Sẽ không ngoa khi nói rằng tôi đã dành toàn bộ những năm tuổi 20 của mình cho trò chơi này.

Ngày tôi được giải phóng khỏi nghĩa vụ quân sự, ngày tôi trở lại trường để nộp đơn xin nhập học lại, và thậm chí là ngày tôi nhận được thư chấp nhận vào công việc tôi mong muốn sau khi tốt nghiệp … - Tôi đã luôn chơi [Dungeon & Stone].

「Bạn có muốn tiến vào không?」

Khi tôi điều khiển nhân vật của mình và tiến đến cổng, bảng thông báo xuất hiện

Tất nhiên là tôi nhấn CÓ.

Nhưng có lẽ vì đây là phòng trùm cuối nên một thông báo khác có vẻ quan trọng đã hiện ra.

「Có lẽ bạn sẽ không thể quay lại được.」

「Bạn thật sự muốn tiến vào sao?」

Đối với một player, đây thực sự là một câu hỏi không cần thiết. Tôi có thể chọn không sau khi đã đi xa được đến thế này sao?

「Có / Không」

Tôi nhấn Có và màn hình chuyển đến cửa sổ tải.

Tôi nhìn màn hình tối đen và bình tĩnh lại.

Con boss này có bao nhiêu trạng thái ( thường boss sẽ có những biểu hiện và kỹ năng khác nhau ở các ngưỡng máu khác nhau, tạm dịch là trạng thái ) và thuộc tính của nó là gì? Tôi chắc chắn anh ta có một kỹ năng insta-kill ( viết tắt của instant, lập tức, một kỹ năng mà trúng là bay màu )…

Thôi, hãy quên việc đánh bại nó ngay lần thử đầu tiên và thu thập càng nhiều thông tin càng tốt. Có lẽ tôi sẽ phải thay đổi cách xây dựng nhân vật hoặc kết hợp đội hình của mình.

Bộ não của tôi, bị kích thích bởi sự phấn khích và mong đợi, chỉ nghĩ đến trùm cuối. Đó là lý do tại sao tôi mất rất nhiều thời gian để nhận ra những thứ đang hiện ra trên màn hình không đúng lắm.

「Bạn đã đến được Vực thẳm.」

「Hoàn tất phần hướng dẫn.」

Phần hướng dẫn ( Turtorial ) đã hoàn tất là sao?

Nhưng quan trọng hơn, tại sao dòng chữ hiện thì lại được viết bằng tiếng Hàn? [Dungeon & Stone] không phải chỉ có tiếng Anh sao?

「Bắt đầu truyền tải.」

Ngay lúc tôi cảm thấy có điều gì đó bất thường, một luồng sáng rực rỡ bùng nổ. Ánh sáng đó quá mạnh đến nỗi tôi không thể nhận ra màn hình chính là nguồn sáng.

“Chết tiệt, mắt tôi!”

Trong chốc lát, mọi thứ trở nên trắng xóa.

Một tiếng chuông vang lên trong tai tôi, một luồng hơi ấm lạ lẫm lan tỏa trên da tôi. Ý thức của tôi nhanh chóng biến mất, như thể tôi đã bị trúng thuốc an thần.

Tôi thường tự hào về khả năng xử lý khủng hoảng của mình, nhưng lúc này tôi thậm chí còn không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Một ánh sáng chói mắt -!

Vì ánh sáng ngày càng mạnh hơn, tôi không thể không nhắm mắt. Và khi tôi mở mắt ra lần nữa. Tôi đã trở thành một Barbarian trong trò chơi.
 
Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian - 게임 속 바바리안으로 살아남기
Chương 2 : Hướng dẫn


( Hướng dẫn – Turtorial, ở đây mang ý nghĩa là phần chỉ dẫn cho người mới, ai quen được truyện trung thì là tân thủ công lược )

Tôi nhắm mắt lại và tự hỏi bản thân mình.

Nếu đây là phần hướng dẫn cho một trò chơi cực kỳ, cực kỳ không thân thiện, thì tôi nên làm gì ngay bây giờ?

'Đầu tiên, hãy hiểu rõ tình hình và thu thập thông tin.'

Sau một lúc, tôi cảm thấy đầu óc mình bắt đầu minh mẫn hơn một chút. Nhớ lại nhiệm vụ đầu tiên mà tôi tự đặt ra, tôi từ từ mở mắt và một lần nữa quan sát xung quanh.

Thật không may, mọi thứ vẫn chẳng thay đổi gì so với lần quan sát trước đó.

“…….”

Sự thật là tôi đang ở một khoảng đất trống trong rừng.

Mặt đất xung quanh tôi được chiếu sáng, không phải bằng bóng đèn LED tôi thường thấy trước nhà mà là bằng những ngọn đuốc nhấp nháy.

Và trên hết, thực tế là bất kể tôi nhìn đi đâu, những tên Barbarian vai u thịt bắp vẫn cứ lởn vởn khắp nơi……

(Dịch giả-kun : nếu t chỉnh sót thì nó sẽ dịch Barbarian thành man rợ.)

“Xin chúc mừng! Các chiến binh trẻ tuổi!”

Chết tiệt, chẳng có thông tin nào hữu dụng cả .

Tôi không hiểu tại sao họ lại tụ tập lại với nhau vào giữa đêm như thế này, nhưng vẻ mặt của họ khá nghiêm trang. Người đàn ông ở giữa có phải là tù trưởng bộ lạc không?

Well, có lẽ điều đó có lẽ không quan trọng.

“Từ hôm nay, các ngươi sẽ rời khỏi Thánh địa và tái sinh thành những chiến binh thực thụ!”

Bỏ qua lời nói của tù trưởng, tôi lại nhắm mắt lại. Tôi không phải là bác sĩ, nhưng nếu phải tự chẩn đoán, tôi sẽ nói rằng tôi đang gặp phải các triệu chứng mất trí nhớ tạm thời.Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao tôi lại ở đây.

“Bây giờ, từng người một hãy bước ra và chọn vũ khí phù hợp với mình!”

Vậy, hãy thử một cách khác xem nào, vừa nãy tôi đang làm gì nhỉ?

Tự hỏi liệu não mình có vấn đề không, tôi cẩn thận hồi tưởng lại và một ký ức nhanh chóng hiện về.

Tôi đang chơi một trò chơi.

Tôi vừa đến phòng trùm cuối, cố kìm nén sự phấn khích khi kích hoạt cổng dịch chuyển. Đột nhiên, thông báo về việc hoàn thành hướng dẫn và màn hình truyền tải xuất hiện, tiếp theo là một luồng sáng chói lòa. Và rồi ……

Tôi thức dậy và đứng giữa một nhóm Barbarian.

Bằng cách nào đó, mọi chuyện thậm chí còn khó hiểu hơn trước.

“Karak, con trai thứ ba của Panun, hãy đến đây!”

Tôi quyết định kiểm tra tình trạng cơ thể mình. Không có cảm giác đau đớn, nhưng cẩn thận thì không bao giờ thừa.

Với suy nghĩ đó, tôi cúi đầu nhìn xuống tay mình và giật mình dừng lại.

…Đây là cái gì thế?

“Một chiếc rìu hai tay! Tuyệt vời!”

Đôi bàn tay mà tôi đang nhìn thấy to lớn một cách vô lý. Và ngạc nhiên thay, chúng chuyển động chính xác như tôi muốn.

Thuận thế, tôi kiểm tra phần còn lại của cơ thể. Tôi không chỉ trần trụi đến tận eo mà còn vẻ đủ loại hình xăm trên những khối cơ bắp cuồn cuộn của mình.

…Chẳng trách mọi người đều có vẻ to lớn như vậy.

Lúc này, tôi cố sắp xếp suy nghĩ của mình. Thực lòng mà nói, chẳng có gì hợp lý cả, nhưng dù có hợp lý hay không, bằng cách nào đó, tôi đã trở thành một Barbarian.

“Karak, con trai thứ ba của Panun, giờ anh đã là một chiến binh!”

Bắt cóc, trò chơi khăm camera ẩn, thí nghiệm tâm lý, v.v.

Tôi ngay lập tức gạt bỏ những khả năng tương tự như vậy khỏi tâm trí mình. Bám víu vào hy vọng sai lầm bằng cách đưa ra những lời giải thích gượng ép chỉ là việc làm của kẻ ngốc.

Sẽ hiệu quả hơn nếu chấp nhận những gì cần chấp nhận và đưa ra giải pháp phù hợp nhất.

Những điều đang xảy ra với tôi lúc này là điều không thể giải thích được bằng khoa học hay kiến thức hiện đại. Có rất nhiều bằng chứng ngoài vóc dáng to lớn này.

"Kế tiếp!"

Đầu tiên, ngôn ngữ mà những tên Barbarian này sử dụng không phải là tiếng Hàn, tiếng Anh hay tiếng Tây Ban Nha. Đó là một ngôn ngữ mà tôi chưa từng gặp trên bất kỳ phương tiện truyền thông nào trong đời.

Vấn đề là tôi có thể hiểu ngôn ngữ này một cách tự nhiên như tiếng mẹ đẻ của tôi. Như thể những kiến thức đó đã được khắc sâu vào tâm trí tôi.

“Con gái thứ hai của Pheneline, Aynar, hãy ra đây!”

Thứ hai, tình huống hiện tại có vẻ khá quen thuộc.

Nghe hơi kỳ lạ nhưng đó là sự thật. Lúc đầu mọi thứ đều có vẻ lạ lẫm, nhưng khi tôi lấy lại được một chút tỉnh táo, một cảm giác déjà vu kỳ lạ tràn ngập trong tôi.

“Cô đã chọn một thanh kiếm! Một lựa chọn sáng suốt, nó rất hợp với cô!”

Những Barbarian trẻ tuổi lần lượt chọn vũ khí của mình. Đầu chính là cảnh tượng quen thuộc trong phần giới thiệu của [Dungeon & Stone] !

Cụ thể hơn, khi bạn chọn chủng tộc khởi đầu là Barbarian, trò chơi sẽ bắt đầu như thế này.

Nhưng liệu tất cả những điều này có thực sự là sự trùng hợp ngẫu nhiên không?

Trò chơi tôi đang chơi khi bị ánh sáng bí ẩn đó nhấn chìm là [Dungeon & Stone], và thậm chí nhân vật chính mà tôi chọn cũng là một 'Barbarian'.

“Con gái thứ hai của Pheneline, Aynar, giờ cô đã là một chiến binh. Cầu mong phước lành của 'Raphdonia' sẽ ở bên cô!”

'Điều này thật điên rồ…'

Tôi quyết định ngừng thu thập thêm bất kỳ bằng chứng nào nữa.

Raphdonia - Cái tên vừa được tù trưởng bộ lạc nhắc đến khiến mọi thứ khác trở nên vô nghĩa. Bây giờ tôi biết chính xác mình đang ở đâu, đó chính là thế giới bên trong trò chơi mà tôi đã chơi gần 10 năm.

“Dun, Dungeon & Stone.”

Khoan đã, ai đó vừa giành mất lời thoại của tôi.

Tôi liếc nhìn tên Barbarian bên cạnh mình và cứng người lại. Thoạt nhìn, anh ta khác hẳn so với những tên Barbarian khác.

“Cái gì, cái gì thế này, tại sao tôi lại ở đây…….”

Hơi thở của anh ta đứt quãng, đôi mắt tràn đầy vẻ bối rối cũng góp phần nói lên sự thật là anh ấy cũng biết [Dungeon & Stone].

Có phải là anh ấy cũng ở trong tình huống tương tự như tôi không? Tôi cảm thấy cần phải kiểm tra, nhưng đáng tiếc, có một người còn phản ứng nhanh hơn tôi.

“Ai vừa nói thế?”

Giọng nói đó lớn đến mức khiến màng nhĩ tôi ù đi, dòng suy nghĩ tạm thời bị lu mờ.

Tất nhiên, điều đó không kéo dài lâu. Tôi ngay lập tức tỉnh lại khi nhìn thấy tù trưởng bộ lạc, người đã xuất hiện từ lúc nào, đang nhìn xuống tôi.

“Là anh sao?”

Ngay khi bị hỏi, tôi lắc đầu và theo bản năng quay lại nhìn tên Barbarian bên cạnh mình. Một phản ứng nhanh chóng đáng kinh ngạc, khiến ngay cả chính tôi cũng ngạc nhiên.

Thay đổi mục tiêu của mình, vị tù trưởng dời ánh mắt đáng sợ đó sang anh chàng Barbarian bên cạnh tôi.

Xin lỗi anh bạn, nhưng đó là sự thật. Chính anh là người vừa mới mở miệng.

“Là anh sao?”

"Cái gì cơ ?"

"Có phải tiếng lẩm bẩm đó của anh không?"

Đến bây giờ tôi mới nhận ra, biểu cảm trên khuôn mặt của tù trưởng không hề vui vẻ. Nó chắc chắn không chỉ là một tiếng lẩm bẩm thông thường…

“À, ý anh là những điều về Dungeon & Stone à? Đúng vậy. Nhưng… có vấn đề gì sao?”

Anh chàng này không hề nhận thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình hiện tại.

“Là anh…”

Một tia hối tiếc thoáng qua trong đôi mắt của vị tù trưởng, nhưng sau đó lại bị thay thế bởi sự tức giận.

Cảm thấy một luồng sát khí mạnh đến nghẹt thở, tôi vô thức bước sang một bên.

Đúng lúc đó, anh bạn ngây thiw nghiêng đầu và hỏi.

“Đây có phải là một game show nào đó hay không ? À, tôi đã bị phát hiện quá sớm sao —”

Lúc đó tôi không thể thấy được chuyện gì đã xảy ra. Tôi chỉ nhìn thấy một tia sáng lóe lên, rồi một âm thanh lạnh lẽo vang lên.

Xoẹt-

Đó là toàn bộ diễn biến của vụ việc.

Sau một lúc im lặng, tiếng động lớn khi một cái đầu đứt lìa rơi xuống và lăn đi vang lên. Cảnh tượng tàn bạo diễn ra ngay trước mắt tôi, đáng sợ đến nổi khiến tôi không muốn tin vào mắt mình. Tuy nhiên, mắt tôi vẫn truyền thông tin đến não chính xác những gì nó nhìn thấy.

“……”

Đầu của một con người còn sống vừa bị cắt lìa ngay trước mắt tôi.

Thông qua khoảng trống nơi đáng lẽ phải là cái đầu ở trên cổ, tôi có thể nhìn thấy xương và phần tiết diện của cơ và mạch máu.

Máu, thịt và thứ gì đó màu trắng bắn tung tóe trên mặt tôi. Đó là gì? Mỡ sao?

Ừm, tôi không chắc lắm.

Tuy nhiên, phản ứng của cơ thể này không giống như tôi mong đợi.

Không có cảm giác buồn nôn như trong phim hay truyện tranh, không có sự suy sụp tinh thần khi nghĩ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ.

Xìììì!

Ngay cả khi tôi nhìn thấy dòng máu phun ra từ cổ một người, tâm trí tôi chỉ tràn ngập một câu hỏi.

Tại sao tù trưởng lại giết anh chàng này?

“Con trai của Kadua, Orm, bị một ‘Evil Spirit’(Ác linh ) chiếm đoạt . Các chiến binh trẻ, hãy xóa hết những lời mà Ác linh đó đã thốt ra khỏi ký ức của các ngươi!”

Khi tù trưởng nói, thông tin thu được tự động được sắp xếp lại trong đầu tôi.

Thông tin 1, Những người giống như tôi, bước vào trò chơi này là Ác linh - linh hồn ma quỷ.

Thông tin 2, Nếu điều này bị tiết lộ, tôi sẽ chết.

Thông tin 3, Nếu không phải đã gặp may, có lẽ là cái đầu đang lăn trên mặt đất sẽ là của tôi.

Khi đi đến kết luận này, tôi cảm thấy cơ thể mình run dữ dội, dù nó vẫn tỏ ra bình thường từ nãy đến giờ kể cả khi đầu của một con người sống sờ sờ vừa mới bị chặt ngay trước mắt tôi.

“Vulkan! Anh phải mang thi thể đi, lập tức báo cho thần điện biết chuyện này!”

“Thế còn lễ trưởng thành thì sao?”

“Chúng ta sẽ tiếp tục tiến hành!”

Bất chấp máu đã đổ, buổi lễ trưởng thành vẫn tiếp tục. Sự kiện như vậy có thường xảy ra ở đây không? Không ai chớp mắt, ngay cả những chiến binh trẻ xung quanh tôi.

Có lẽ là do tôi đã chơi quá nhiều trò chơi nên không cần ai nhắc nhở, tôi vẫn biết chính xác mình phải làm gì. Nếu như đây là một trò chơi, hẳn nó sẽ xuất hiện một bảng nhiệm vụ như thế này :

[Đừng để ai phát hiện ra mình là một linh hồn ma quỷ và hoàn thành nghi lễ trưởng thành.]

Tôi khắc ghi nhiệm vụ mới này vào tâm trí và buộc cơ thể ngừng run rẩy. Sau đó, bắt chước hành vi và biểu cảm của những người xung quanh, tôi cố tạo cho mình một biểu cảm phù hợp để không ai cảm thấy có sự bất thường nào từ tôi.

Với họ, tôi chẳng là gì khác ngoài một "linh hồn ma quỷ" đã nhập vào cơ thể của bạn họ.

"Kế tiếp!"

‘Chết tiệt.’

Lòng tôi chùng xuống khi nghĩ đến một điều.

“Con trai thứ tư của Cenick, Serum, hãy bước tới!”

Tôi không biết tên mình.

Đây là một vấn đề nghiêm trọng có thể khiến tôi mất mạng. Chắc chắn sẽ rất đáng ngờ nếu tôi chỉ đứng yên khi được gọi tên.

"Kế tiếp!"

Tất nhiên, tôi có thể giả vờ như mình đã mất tập trung và không nghe thấy, kế hoạch đó có vẻ hợp lý. Nhưng một khi trở nên khác người, tôi sẽ bị chú ý. Nếu tôi sai thì sao? Nếu tù trưởng thẩm vấn tôi vì tôi đáng nghi ngờ thì sao? Tôi sẽ không thể trả lời bất cứ câu hỏi nào.

"Kế tiếp!"

Có lẽ sự lo lắng đã kích hoạt hormone trong não tôi. Sự lạc quan vô căn cứ bắt đầu xuất hiện.

'Nếu tôi là người cuối cùng được gọi, có lẽ việc biết tên hay không cũng không còn quan trọng với tôi'.

Một hy vọng yếu ớt loé lên trong lòng tôi.

"Kế tiếp!"

Nhưng ngay sau đó, tôi lập tức cảm thấy xấu hổ về bản thân mình. Dựa vào may mắn? Đối với một người chưa bao giờ gặp may trong đời như tôi? Chỉ việc bị kéo đến nơi này trong khi đang chơi game đủ để chứng minh vận may của tôi tệ đến mức nào rồi.

Để một kẻ xui xẻo như tôi có thể vượt qua cuộc khủng hoảng này, tôi cần một kế hoạch có khả năng thành công cao hơn .

"Kế tiếp!"

Đó là lý do tại sao tôi tiếp tục quan sát mọi thứ xung quanh. Giữ cằm hướng về phía trước, tôi cố gắng liếc mắt xung quanh, quét qua biểu cảm, chuyển động và thói quen của những người khác để tìm ra một giải pháp.

Và đó là lúc tôi nghĩ đến một phương pháp.

"Kế tiếp!"

Tất nhiên, phương pháp này không đảm bảo tỷ lệ thành công 100%. Nhưng thời gian không còn nhiều, và tôi phải đưa ra quyết định cuối cùng. Đây là con đường có tỉ lệ sống sót cao nhất.

"Kế tiếp!"

"Kế tiếp!"

"Kế tiếp!"

Sau đó, tôi đặt mọi sự chú ý của mình vào cuộc điểm danh. Với mỗi lần gọi tên, tôi thầm đếm khoảng 2 giây. Đến lần thứ tám lặp lại chuyện này thì thứ tôi đang chờ đợi cũng xảy ra.

“Bjorn, con trai của Jandel, bước lên phía trước!”

Khoảnh khắc tôi chờ đợi đã đến. Hai giây đã trôi qua kể từ khi cái tên được gọi, nhưng vẫn không ai di chuyển. Nhận ra điều này, tôi bước lên phía trước.

Tôi di chuyển về phía tù trưởng với sự tự tin, vai thẳng.

Badump. (tiếng tim đâp mạnh)

Không phải là tôi không sợ. Ngay cả khi tôi đang trưng ra bộ mặt rất tự tin, tôi vẫn không chắc chắn rằng liệu đó có phải là tên của mình không.

Badump.

Nếu phán đoán của tôi sai, tên tù trưởng điên khùng đó chắc chắn sẽ chặn tôi lại vì tội nghi ngờ. Và ông sẽ hỏi, mẹ của anh là ai? Tôi sẽ không thể trả lời một câu hỏi như vậy. Nhưng …

Badump.

Tôi không hề ngần ngại. Mặc dù tim đập thình thịch, tôi vẫn giữ hơi thở đều đặn và tiếp tục bước về phía trước. Nếu tôi đã kết luận rằng đây là con đường có khả năng sống sót cao nhất, thì tôi phải tin tưởng vào nó và thực hiện đến cùng.

“Chiến binh trẻ, hãy chọn vũ khí của mình!”

Sự lựa chọn của tôi đã đúng. Ánh mắt của tù trưởng không hề có sự nghi ngờ khi nhìn tôi. Đó cũng chính là cái nhìn mà ông ta dành cho những chiến binh trẻ khác. Kìm nén cảm giác hồi hộp lạ lùng, tôi ổn định hơi thở.

Tôi đã sống sót.

***

Thậm chí còn chưa tới 10 phút kể từ khi tôi mở mắt.l, tôi đã hoàn toàn chấp nhận thực tế mà tôi đang phải đối mặt. Với người khác, việc chấp nhận dễ dàng như vậy có thể có vẻ kỳ lạ…

Nhưng phủ nhận điều đó là vô nghĩa. Đây không phải một giấc mơ.

'Bjorn Jandel.'

Từ giờ trở đi, tôi phải sống với cái tên này.

Không, không chỉ là cái tên; tôi phải hoàn toàn trở thành một Barbarian.

Tôi không biết điều này sẽ kéo dài bao lâu hay liệu tôi có thể trở về nhà hay không, và nếu có thì tôi cần phải làm gì để thực hiện điều đó…Tôi vẫn chưa biết gì cả.

Có lẽ, có lẽ nếu tôi đáp ứng được các điều kiện của trò chơi, tôi sẽ có thể quay lại. Nhưng ngay cả như vậy vẫn còn quá sớm để xác định. Thành thật mà nói, tôi hy vọng mình đã nghĩ sai.

Ý tôi là, tôi thậm chí còn chưa vượt qua được phiên bản 2D của trò chơi này, vậy làm sao tôi có thể chinh phục được phiên bản thực tế này?

Có lẽ tôi sẽ phải sống ở đây suốt quãng đời còn lại.

“……”

Vì lý do đó, việc lựa chọn vũ khí là rất quan trọng.

Tôi lo rằng mình có thể gây nghi ngờ nếu chần chừ quá lâu, nhưng tôi vẫn cẩn thận kiểm tra từng vũ khí. Một thanh kiếm một tay, một thanh đại kiếm hai tay, một cây chùy, một cây roi, một cây giáo, một cây lao, một chiếc rìu hai tay, một lưỡi hái, một chiếc búa lớn, v.v.

Không thấy cung và gậy đâu cả. Những tên Barbarian này thậm chí còn không thèm suy tính đến những class có thể sống sót dễ dàng hơn như healer, pháp sư hay cung thủ. Nhưng xét về đặc điểm chủng tộc của họ thì điều này cũng hợp lý.

“Bjorn, con trai của Jandel! Chọn vũ khí của anh ngay!”

Trong khi tôi còn đang do dự, vị tù trưởng bắt đầu thúc giục tôi.

Tôi tổng hợp những suy nghĩ cuối cùng của mình. Về bản chất của chủng tộc, người Barbarian không có năng khiếu về phép thuật hay một công việc cần sự khéo léo như bắn cung, nhưng bù lại họ sở hữu khả năng thể chất đáng gờm.

Vì lý do đó, bất cứ khi nào tôi chọn nhân vật là Barbarian, tôi luôn trang bị cho họ vũ khí cận chiến và đặt họ ở tuyến đầu.

Tôi đã thử nuôi một Barbarian cầm cung vì tò mò, nhưng kết quả không mấy khả quan. Giá trị thực sự của Barbarian chỉ có thể tỏa sáng trong những trận chiến cận chiến. Và trong số những lựa chọn đó…

'Cái này.'

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi đã chọn được vũ khí cho mình.

“Ừm.”

Lần đầu tiên, vị tù trưởng, người đã khen ngợi tất cả những lựa chọn của các chiến binh trẻ tuổi, đã có một phản ứng ngoài dự đoán. Tôi nghĩ tôi hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của ông ta.

“Bjorn, con trai của Jandel! Kể từ bây giờ, anh đã trở thành một chiến binh!”

Tôi đã chọn một vũ khí mà không ai khác lựa chọn.

***

Vào lúc đó, trong một căn phòng tối, nơi ánh sáng nhấp nháy đã lắng xuống.

[Đồng bộ hóa hoàn tất.]

[Thông tin nhân vật và nhật ký đã được ghi lại và sẽ được gửi đến người quản trị.]

Những chiếc quạt máy tính trước đó im lặng bắt đầu quay vù vù, và ánh sáng rò rỉ từ màn hình chiếu sáng căn phòng trống. Tuy nhiên, quá trình khởi động không diễn ra bình thường.

Bíp-bíp-bíp, bíp, bíp—

Trên nền đen của màn hình DOS* mà mỗi khi gõ sẽ phát ra tiếng bíp như thể đang báo lỗi …

( DOS là disk operating system, là màn hình nền đen chữ trắng, tất cả đều được điều khiển bằng các dòng lệnh mà các bạn hay thấy trong phim có hacker )

[Lễ trưởng thành đã hoàn thành một cách thành công.]

[Đã trang bị trang bị mới]

[Cấp độ vật phẩm tổng thể đã tăng thêm +12…]

“…”

Như thể có ai đó vẫn đang viết nó ra theo thời gian thực, những âm thanh này lặng lẽ vang vọng trong căn phòng đã không còn có chủ nhân.

Không ngừng, liên tục.

'Bjorn Jandel'

Cấp độ: 1

Thể chất: 25 / ( ảnh hướng đến tình trạng về cơ bắp như sức mạnh, tốc độ và HP )

Tinh thần: 35 / ( ảnh hưởng đến mana và cơ chế phán định khi nhân vật nhận các hiệu ứng bất lợi/ DEBUFF )

Siêu nhiên: 1 ( ảnh hướng đến sát thương của các kỹ năng gây sát thương phép )

Cấp độ vật phẩm: 24 (Mới +24)

Lực chiến tổng thể: 67 (Mới +6)

***

Đôi lời của dịch giả-kun

Vì là một thế giới- trò chơi nên vẫn sẽ xoay quanh các chỉ số, các cách để tăng chỉ số sẽ được tác giả bộc lộ ở những chương sau.

Các chỉ số rất quan trọng đối với Bjorn Jandel nhưng lại không quan trọng với chúng ta nên chúng ta không cần phải nhớ cụ thể.

Bởi vì nó có rất nhiều, rất nhiều loại chỉ số khác nhau nên bao giờ gặp chỉ số mới mình sẽ ghi chú thích. Đây không phải võng du truyền thống mà chiến đấu dựa hết vào chỉ số nên không cần quan tâm đâu. Những chỉ số này chỉ giúp ta có cái nhìn đại khái về việc nhân vật chính của chúng ta có khả năng gì thôi, định lượng không quan trọng.

Chúc mọi người xem truyện vui vẻ, thân.
 
Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian - 게임 속 바바리안으로 살아남기
Chương 3 : Shield Barbarian


Lần đầu tiên tôi chơi chủng tộc này, dựa trên nghĩa đen là 'kẻ man rợ’ của từ Barbarian, tôi đã chọn một thanh đại kiếm. Bởi vì … nó thật tuyệt. Mỗi người đàn ông đều có ước mơ cầm kiếm trên tay và điên cuồng lao vào giữa kẻ thù.

'Vấn đề là tôi chết quá dễ dàng.'

Bị hấp dẫn bởi nhân vật Barbarian, tôi bắt đầu nghiên cứu. Làm thế nào để xây dựng một Barbarian có thể đảm bảo khả năng sống sót trong giao tranh?

Dù tôi có thử bao nhiêu lần đi nữa, Barbarian vẫn chết quá dễ dàng. Ngay cả khi tôi tập trung vào các chỉ số giúp tăng khả năng sống sót, tôi cũng chỉ nhận được một nhân vật có khả năng tấn công cao nhưng khó mà trụ vững ở tuyến trước.

Mỗi trận chiến đều giống như đi trên dây, rất nguy hiểm, khiến tôi mất đi niềm tin với lựa chọn vũ khí này. Cho nên đến một lúc nào đó, tôi đã hoàn toàn bỏ cuộc.

'Tôi có thực sự phải sử dụng Barbarian làm DPS không?'

Trong số các chủng tộc hiện có, tộc Barbarian có tuổi thọ cao nhất và đủ thể lực để trang bị đồ adamantium. ( một kim loại mạnh trong game, thuộc dạng trang bị end game )

Họ có thể không có những khả năng đặc biệt về giảm sát thương hay miễn nhiễm với đẩy lùi như Dwarf ( người lùn - ải nhân ) nhưng họ chắc chắn có những phẩm chất cơ bản của một tanker.

Well, dù sao đi nữa, tôi thực sự không muốn chơi một Warrior Barbarian … Nhưng tôi không muốn công sức nghiên cứu của mình bị lãng phí nên tôi quyết định thử cái mới.

Và sau một số lần thử nghiệm, tôi đã tạo ra một lối build siêu dị dành cho riêng mình.

‘OMG, nhân vật này OP* quá rồi.'

(over power, mạnh đến mức làm ảnh hướng đến cân bằng game )

Tôi đã vứt bỏ Dwarf-tanker ban đầu của mình mà không hề do dự. Không thể carry* thì có làm sao ? Tôi luôn ưu tiên kết quả hơn là quá trình . Là một game thủ, tôi có thể đặt sở thích cá nhân sang một bên nếu nó có ích cho chiến lược.

(gánh đội, mình để nguyên tiếng anh vì dịch ra hơi lạ )

Giống như quyết định tôi đã đưa ra bây giờ.

Bụp.

Sau khi chọn vũ khí và trở về chỗ ngồi, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của những người Barbarian khác đang hướng về phía tôi.

‘Ngươi đang nhìn gì thế, chưa từng nhìn thấy một người Barbarian dùng khiên sao? ‘

Đúng với bản chất Barbarian của mình, tôi trở về nơi ở với thái độ tự tin và không hề nao núng. Lần này, tôi thậm chí không cần phải giả vờ nữa.

"Kế tiếp!"

Tôi không hối hận về quyết định của mình vì ba lý do :

Thứ nhất, trong số các vũ khí khởi đầu, khiên là vật phẩm có giá cao nhất khi bán tại cửa hàng.

Thứ hai, có khả năng rất cao là tôi sẽ không biết cách sử dụng kiếm ngay cả khi tôi có lựa chọn một thanh kiếm.

Thứ ba, mục tiêu cuối cùng của tôi là trở thành một người Barbarian dùng khiên.

Hôm nay, tôi đã đưa ra quyết định sáng suốt nhất có thể.

“Với điều này, anh đã trở thành một chiến binh!”

Sau khi chọn vũ khí và quay về chỗ, cuối cùng tôi cũng có chút thời gian rảnh rỗi.

Trong khi những người Barbarian khác đang trải qua lễ trưởng thành, tôi quyết định suy ngẫm về nguyên nhân của tình hình hiện tại. Tôi thực sự nên giải quyết vấn đề này sớm hơn, nhưng... Nếu suy nghĩ về những chuyện như thế này trước thì chắc bây giờ tôi đã chết.

“Bạn đã tới Vực Thẳm.”

Tốt nhất là tôi nên hồi tưởng mọi chuyện ngay lúc dòng thông báo này xuất hiện. Tôi đã đến phòng trùm cuối, đây có lẽ đó chính là nguyên nhân.

'Khoan đã, vậy còn anh chàng chết trước đó thì sao? Anh ta cũng vào được phòng trùm cuối à?'

…Có lẽ. Có rất nhiều người trên thế giới và trong số họ, có thể có những người kỳ lạ như tôi đã dành rất nhiều thời gian để hoàn thành trò chơi. Chúng ta hãy tạm thời bỏ qua phần này đã.

“Hướng dẫn hoàn tất.”

Tôi diễn giải thông điệp này như sau: Chúng tôi đã dạy anh mọi thứ có thể, giờ hãy sử dụng kiến thức này để sinh tồn.

Bất kể là ai đã viết ra dòng thông báo này thì hắn cũng phải là một tên khốn độc ác.

Nếu họ thực sự muốn tôi sống sót, họ nên đưa vào một số thông tin về 'Ác linh' hoặc bất cứ điều gì tương tự.

‘Ta gần như chết ngay khi vừa tới đây đấy. Đồ khốn nạn.’

“Haizzz…”

Có phải vì tôi đang ở trong cơ thể của một người Barbarian không? Tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình như thường lệ.

Vì lý do đó, tôi quyết định kết thúc những suy nghĩ mơ mộng của mình ở đây.

Nếu tôi quá phấn khích, tôi có thể làm hỏng mọi chuyện, và dù sao thì tôi cũng không phải là người quá để tâm vào nguyên nhân.

Việc gì đã làm thì đã làm rồi, không thể quay lại được nữa. Thay vì tốn thời gian vào việc này, sẽ hiệu quả hơn nếu bạn suy nghĩ về cách tiến về phía trước.

Vì thế…

Vâng, bây giờ tôi chỉ tập trung vào điều đó thôi.

“Sống sót.”

Lễ trưởng thành đã kết thúc. Và bây giờ, tôi đang đi dọc theo con đường trong rừng. Phía trước là tù trưởng bộ lạc, và phía sau là những thanh niên Barbarian vừa hoàn thành lễ trưởng thành.

Mọi người trông như thể đang vui vẻ trên đường đi dã ngoại. Tuy nhiên, tôi không thể mỉm cười một cách chân thành như họ.

Bởi vì tôi biết đích đến cuối cùng của họ.

“Dừng lại!”

Nơi chúng tôi đến, sau khi đi qua những bụi cây rậm rạp, là một bức tường lớn cao khoảng 30 mét.

“Mở cổng ra!”

Cánh cổng mở ra với âm thanh cạch cạch của một thiết bị cơ giới thô sơ - chậm đến mức khiến người ta phải ngáp dài. Nhưng những người Barbarian trẻ tuổi vẫn dõi theo, như thể họ quên cả việc thở, hoàn toàn đắm chìm vào cảnh tượng đó.

Trong sự im lặng kỳ lạ, thành phố xám cuối cùng cũng lộ diện sau những cánh cửa lớn.

“Raphdonia…”

Có lẽ, lúc này, mắt tôi cũng chẳng khác gì mắt họ. Những con đường và tòa nhà bằng đá được bảo trì tốt. Những ngọn tháp cao chót vót vươn cao lên trời.

Ngay cả trong mơ tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ được chứng kiến cảnh tượng mà trước đây tôi chỉ thấy trên màn hình máy tính.

‘Chết tiệt thật.’

“Các chiến binh!”

Khi cánh cổng mở ra, tù trưởng quay lại và hét lên. Tôi nghĩ có lẽ ông ấy có sắp cho chúng tôi một lời khuyên sáng suốt nào đó…

“Tiến lên đi! Số phận của các anh nằm ở nơi đó!”

Những người Barbarian không cần những bài diễn văn nhàm chán.

“Bethel-rahh!”

Những Barbarian mới trưởng thành xông vào thành phố với tiếng hống chiến đấu.

Tôi cũng miễn cưỡng lên tiếng và đi theo. Có thể có những người đang ngủ yên bình trong những tòa nhà hai bên đường, nhưng điều đó có quan trọng gì? Rốt cuộc thì tôi cũng là một người Barbarian.

Koong-!

Tiếng cổng thành đóng lại vang vọng từ phía sau. Tất nhiên, không một người Barbarian nào để tâm đến điều đó.

Sau một hồi phát tiết, những tên Barbarian quá khích cuối cùng cũng bình tĩnh lại và chạy chậm lại sau một hồi, và đó cũng là lúc tôi có thể tiếp tục suy nghĩ một cách bình tĩnh.

Hiện tại, những cảm xúc mâu thuẫn đang cùng tồn tại trong tôi.

“……”

Nỗi sợ hãi về tình huống mà tôi đang phải đối mặt.

Và một loại mong đợi vì được trở thành một phần của thế giới trò chơi mà tôi thích nhất.

Điều đó có chút buồn cười.

Tôi chỉ vừa mới quyết định tập trung hoàn toàn vào việc sống sót thôi là những cảm xúc này đã nở rộ.…Có vẻ như tôi không được bình thường cho lắm. Tuy nhiên, có lẽ tôi không điên bằng những Barbarian này.

"Dừng lại!"

Người Barbarian cầm đầu, đóng vai trò là thủ lĩnh, dừng lại, quay lại và tuyên bố một cách tự tin.

“Có vẻ như chúng ta bị lạc đường rồi!”

Những người Barbarian khác thì thầm với nhau về lời thú nhận gây sốc này.

“Con trai thứ ba của Venom, Karak, đã dẫn chúng ta đi sai đường!”

“Anh ta không đủ tư cách để làm người lãnh đạo!”

“Anh ấy phải chịu trách nhiệm!”

Thật nực cười. Rõ ràng tất cả bọn họ đều tự nguyện đi theo anh ta. Đây chính là xã hội Barbarian sao? Thật tàn nhẫn.

“Tôi hiểu rồi. Dừng lại đi. Tôi thừa nhận rằng tôi không đủ khả năng lãnh đạo và sẽ từ chức.”

Giữa những lời càu nhàu liên tục, Karak, con trai thứ ba của Venom, cúi đầu và quay trở lại nhóm. Người lãnh đạo mới được bổ nhiệm là một người Barbarian nữ.

“Aynar, con gái thứ hai của Pheneline!”

“Ainar thông thái chắc chắn sẽ dẫn chúng ta đi đúng hướng!” ( người Barbarian có vấn đề với việc đọc tên người khác )

Với nhiều lời ủng hộ đầy hy vọng, cô gái Barbarian bị đẩy ra đã trở thành dẫn đầu với vẻ mặt vui mừng. Tuy nhiên, cô ấy không mất nhiều thời gian để đi theo những bước đường của người tiền nhiệm.

“…Có vẻ như chúng ta lại bị lạc đường rồi.”

Điều đáng ngạc nhiên là họ lại nói chính xác những câu mà họ đã dùng với người lãnh đạo tiền nhiệm.

“Sao có thể như vậy được! Chúng ta phải đến được mê cung trong thời gian quy định!”

“Aynar không đủ khả năng lãnh đạo!”

“Đúng vậy!”

Những Barbarian bối rối bắt đầu thảo luận nghiêm túc xem ai sẽ được bầu làm thủ lĩnh thứ ba.

“Tôi nghĩ Jin, con trai thứ hai của Tehtran, sẽ là một sự lựa chọn tốt.”

“Không. Tôi không nghĩ vậy. Thay vào đó…”

Những kẻ ngốc này không có não sao? Không ai trong số họ thực sự nhận ra rằng bất kể ai lãnh đạo, chúng ta cũng sẽ không thể tới được đích đến sao? Có lẽ tôi nên giúp đỡ họ một chút.

“……”

Tôi lặng lẽ lùi lại và tiến đến gần người lãnh đạo thứ hai. Cô ấy là một người phụ nữ cao lớn, cao gần 2 mét, đứng hơi tách biệt khỏi nhóm với vẻ mặt chán nản.

“Bjorn, con trai của Jandel? Anh cũng đến để oán trách tôi sao?”

Không hề. Với tôi, tất cả bọn họ đều có vẻ ngốc như nhau. Khi tôi lắc đầu, thiếu nữ Barbarian tỏ vẻ bối rối.

“Vậy thì tại sao? Nếu anh muốn an ủi thì tôi không cần.”

“Không. Tôi đến để chỉ cho cô cách tìm đường.”

“…Thật sao? Vậy làm sao để tìm đường đi chính xác ?”

Tôi chỉ tay về phía một đám người khác cũng đang đi trên phố.

“Cứ đi theo họ thôi.”

“Anh nói là chỉ cần đi theo họ thôi à?”

Cô ấy có vẻ không tin tôi nên tôi kiên nhẫn giải các bước suy nghĩ một cách logic .

Thành phố đang lúc nửa đêm. Tất cả các tòa nhà trên đường chính đều tắt đèn. Nhưng vào thời gian muộn như vậy, vẫn có khá nhiều người đi bộ trên phố. Tất cả bọn họ đều không mặc quần áo thường ngày mà đều mặc áo giáp. Những người như vậy có thể đi đâu nữa?

“Đúng vậy nhỉ. Anh nhắc thì tôi mới để ý. Tôi sẽ thử xem.”

Nữ Barbarian quay lại nhóm và hét lên, 'Tôi đã tìm ra đường!' và khi nghe vậy, những người Barbarian ngừng việc bầu cử thủ lĩnh thứ ba và thay vào đó lại reo hò.

“Quả không hổ danh là Aynar!”

“Chiến binh khôn ngoan!”

Dù sao đi nữa, nhóm lại tiếp tục di chuyển. Theo thời gian, số lượng người đã vũ trang xung quanh chúng tôi ngày càng tăng.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi bắt đầu nhìn thấy những tia sáng lan tỏa ra khắp mọi hướng ở nơi cần đến. Nếu đã đi được đến đây, ít nhất chúng tôi sẽ không bị lạc đường.

“Là Mê cung (The labyrinth)! Mê cung đã ở ngay trước mắt rồi!”

“Chiến trường thiêng liêng!”

‘Có lẽ không cần lo cho họ nữa rồi.’

Tôi tiếp tục dòng suy nghĩ bị gián đoạn trước đó. Mối quan tâm lớn nhất hiện tại của tôi là: Liệu bước vào mê cung này có thực sự là quyết định sáng suốt không?

“Tôi cảm thấy rồi! Lời mời gọi của Mê cung!”

Những người Barbarian vừa hoàn thành lễ trưởng thành, đang chìm đắm trong cơn phấn khích tột độ, sẽ không để ý nếu tôi lặng lẽ rời khỏi nhóm. Nếu làm vậy, tôi sẽ không cần phải vào mê cung nữa, cũng không cần phải đổ máu khi chiến đấu với quái vật.

Tuy nhiên, ngay cả khi biết điều này rõ hơn bất kỳ ai, tôi vẫn chưa thể đưa ra quyết định được trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này.

'Bởi vì chạy trốn không phải là giải pháp.'

[Dungeon & Stone] có một hệ thống thu thuế. Từ độ tuổi 20, tất cả cư dân trong thành phố phải nộp thuế. Nếu không thể trả được tiền, họ sẽ bị xử tử.

(Dịch giả-kun : Hàn Quốc có cách tính tuổi khác với chúng ta, nếu thấy 20 tuổi, bạn có thể tự trừ đi 2.)

Chỉ nghe điều này, bạn có thể nghĩ rằng đây là một luật lệ vớ vẩn, nhưng nếu nhìn vào bối cảnh thế giới, bạn sẽ thấy điều này có lý do chính đáng.

Nhưng đó chưa phải là điều đáng lo ngại ngay lúc này.

“Aynar! Hãy tăng tốc độ lên!”

“Bethel-rahh!!”

Dù sao thì, để trang trải cho thuế và cả những chi phí ăn ở, tôi cần phải kiếm tiền và tiến vào Mê cung. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là chỉ có vào mê cung và chiến đấu với quái vật mới có thể kiếm tiền.

Có rất nhiều công việc trong thành phố và ngay cả làm việc vặt trong quán rượu cũng đủ để người ta kiếm sinh hoạt phí cho những năm đầu một cách dễ dàng. … Đấy là nếu như người đó không phải một Barbarian.

Người Barbarian là chủng tộc duy nhất bắt đầu trò chơi với một loại vũ khí. Lý do là gì?

[Barbarian? Xin lỗi, chúng tôi vừa mới tuyển được người vào vị trí đó.]

[Ngươi có đi không? Chúng ta không có việc cho người Barbarian! Lần này ngươi định phá hỏng cái gì?]

Người Barbarian không thể làm công việc bình thường. Theo bối cảnh của trò chơi, ngoài việc chiến đấu với quái vật trong mê cung, họ không giỏi làm bất cứ việc gì khác.

Well, đó chỉ là thông tin tôi có được từ trò chơi. Có lẽ trong thực tế sẽ khác? Có lẽ việc tìm việc dễ hơn tôi nghĩ?

Nhưng bản năng chu toàn của tôi khiến tôi không muốn rời khỏi đây.

“Còn 10 phút nữa là đóng cửa. Vui lòng vào ngay!”

Mê cung trong trò chơi chỉ mở mỗi tháng một lần. Điều đó có nghĩa là, nếu bây giờ tôi không vào thì tôi sẽ phải tìm cách sống sót ở thành phố này trong một tháng.

Nhưng nếu tôi không tìm được việc làm thì sao? Nếu không ai thuê tôi chỉ vì tôi là một người Barbarian thì sao? Lựa chọn rút lui ngay bây giờ chỉ mang lại cho tôi một tương lai ảm đạm.

Kể cả nếu tôi có thể sống sót nhờ thức ăn mà tù trưởng phát cho trong một tuần, vào những ngày sau đó, có lẽ tôi sẽ phải sống nhờ vào thức ăn thừa từ các quán rượu.

Thậm chí tôi có thể chết đói nữa nếu không gặp may.

Và có một điều rõ ràng là: ngay cả khi tôi sống sót qua một tháng đó, cơ thể tôi cũng sẽ suy yếu hoàn toàn so với bây giờ.

“Tôi sẽ là người đầu tiên vào!”

“Không, tôi mới là người đầu tiên!”

Đói, lạnh, điều kiện ngủ mất vệ sinh. Tôi hiểu rõ hơn ai hết những điều này có thể tàn phá cơ thể con người như thế nào. Vì vậy, nếu tôi vẫn muốn thám hiểm Mê cung thì tốt nhất là nên tham gia ngay bây giờ khi cơ thể vẫn còn khỏe mạnh.

'Vấn đề là ưu tiên hàng đầu của tôi là sống sót, mà việc bước vào mê cung mới là công việc nguy hiểm nhất ở thành phố này.'

Trong lúc tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ thì…

“Con trai của Jandel, Bjorn!”

Có ai đó nắm lấy vai tôi. Đó chính là thiếu nữ Barbarian lúc trước.

Tên cô ấy chắc chắn là…

“Con gái thứ ba của Pheneline, Aynar.”

“Chính xác phải là đứa con gái thứ hai.”

Sao cũng được, cô ta muốn gì ở tôi?

"Tất cả các chiến binh khác đều đã vào mê cung. Chỉ có anh và tôi là chưa vào."

“À.”

Chẳng trách nơi đây lại yên tĩnh đến thế. Nhìn xung quanh, không chỉ những người Barbarian khác mà hầu hết mọi người đều đã rời khỏi quảng trường. Aynar, với tư cách là ‘thủ lĩnh đời thứ hai’ dường như đã đến để kiểm tra tôi vì tôi vẫn còn nán lại.

“Chúng ta phải nhanh lên. Chúng ta đã muộn rồi và không có nhiều thời gian đâu.”

Nghe lời cô ấy, tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước. Cánh cổng sáng rực từ xa giờ đã thu nhỏ lại đáng kể.

“Còn 5 phút nữa là đóng cửa!”

Đúng lúc đó, người quản lý lại thông báo thời gian còn lại.

5 phút, thời gian chặt chẽ hơn tôi nghĩ. Cánh cổng vẫn đang thu hẹp lại và tôi không còn nhiều thời gian để đưa ra quyết định.

“Cô đi trước đi, tôi sẽ theo ngay sau anh.”

“Đã hiểu.”

Sau khi Aynar gật đầu và tiến về phía cổng không gian, sự lo lắng của tôi càng nhiều hơn bao giờ hết. Bây giờ tôi phải làm gì đây?

Là người luôn ưu tiên hiệu quả và tốc độ, lần này tôi thật sự gặp khó để đưa ra quyết định.

Không giống như trò chơi, mạng sống của tôi sẽ thực sự bị đe dọa nếu tôi dám bước vào đó.

“Bjorn, con trai của Jandel!”

Trong lúc tôi đang vô thức lùi lại thì đột nhiên Aynar, người đang đi vững, quay ngoắt lại.

“Cảm ơn vì lời nhắc nhở trước đó.”

“…Cô không cần phải cảm ơn tôi.”

“Và tôi muốn hỏi anh một điều.”

Bất cứ thứ gì cũng được, ngoại trừ tên mẹ tôi.

Tôi gật đầu và Aynar hỏi với giọng đầy chân thành.

“Làm sao tôi có thể thông minh như anh? Tôi chưa từng thấy người Barbarian nào thông minh như anh cả. Tôi muốn được giống như anh.”

Đó là một câu hỏi khó. Làm sao để trở nên thông minh? Thành thật mà nói, có lẽ sẽ nhanh hơn nếu được tái sinh… Đợi đã, tại sao tôi lại cân nhắc đến điều này nhỉ? Tôi chỉ nên trả lời một cách mơ hồ và đuổi cô ta đi.

“Luôn suy nghĩ trước khi hành động.”

“Ừm, tôi hiểu rồi!”

Mặc dù tôi nói mà không suy nghĩ nhiều, Aynar vẫn suy ngẫm lời tôi với vẻ mặt nghiêm túc. Sau đó cô ấy nói một điều bất ngờ.

“Cảm ơn lời khuyên của anh. Nếu tôi sống sót qua mê cung, tôi sẽ trả ơn anh.”

Sống sót? Nghe có vẻ lạ lùng khi nghe từ đó từ miệng của một người Barbarian. Thế là, khác với bình thường, tôi lại nói ra một câu hỏi không cần thiết.

“…Cô cũng sợ chết sao?”

“Không phải là tự nhiên sao? Cái chết tất nhiên là điều đáng sợ. Tôi cá là những chiến binh khác cũng cảm thấy như vậy. Họ chỉ không biểu hiện ra thôi.”

Thật sao?

Mặc dù là do chính miệng cô ấy nói nhưng tôi vẫn thấy không tin được. Trong trò chơi, người Barbarian là những sinh vật không biết sợ hãi là gì. Và thực tế tôi nhìn thấy có vẻ không khác biệt gì nhiều lắm.

Thấy tôi im lặng, Aynar giải thích thêm.

"Chúng ta sinh ra là chiến binh. Nếu chúng ta không thể chiến đấu, chúng ta sẽ chết."

Cách nói chuyện của cô ấy có vẻ ngập ngừng và máy móc, như thể cô ấy chỉ lặp lại nhưng từ mà cô ấy nghe được từ ai đó. Nhưng bằng cách nào đó, tôi hiểu hoàn toàn những gì cô ấy đang cố nói.

"Tôi hiểu rồi."

Giống như tôi, họ không có lựa chọn nào khác. Sinh ra là người Barbarian. Nếu họ không thể giết quái vật trong mê cung, họ sẽ không thể sống sót trong thành phố này.

Đó là lý do tại sao ngay từ khi còn nhỏ, họ đã học cách vượt qua nỗi sợ hãi và tiến về phía trước.

Vâng, tất cả chỉ có thế thôi.

Đó là lý do vì sao tôi thấy bọn họ có vẻ rất hoang dã.

“Chúng ta hãy gặp nhau nếu còn sống nhé, Bjorn, con trai của Jandel.”

Sau đó Aynar bước vào cổng.

“Cổng sẽ đóng trong một phút nữa!”

Bây giờ không còn ai có thể ngăn cản tôi nữa. Tất cả những gì còn lại là sự lựa chọn của tôi. Giống như lúc tôi chuẩn bị vào phòng trùm cuối, có hai lựa chọn đang xuất hiện trước mắt tôi.

「Có / Không」

*****

Bằng cách nào đó, tâm trí lộn xộn của tôi trở nên sáng suốt hơn.

Nếu thấy khó để đưa ra lựa chọn, hãy nghĩ về nó như một trò chơi. Khi chơi game, tôi luôn tập trung vào hiệu quả để đạt được mục tiêu của mình.

Trước khi hành động, tôi sẽ đánh giá các khả năng, luôn suy nghĩ trước những tình huống có thể phát sinh và những lợi ích tôi có thể đạt được. Nếu một phương án chỉ có lợi ích trước mắt nhưng gây bất lợi về lâu dài, tôi sẽ chọn "không". Và ngược lại, tôi sẽ chọn "có".

Nếu nghĩ theo cách như vậy thì thật ra, ngay từ đầu tôi chưa bao giờ có sự lựa chọn nào khác cả.

“Cổng sắp đóng rồi! Xin hãy lùi lại!”

Tôi vội vã lao về phía trước.

Giống như khi tù trưởng bộ lạc gọi tên tôi, nỗi sợ hãi đang sôi sục sâu thẳm bên trong tôi với mỗi bước chân mà tôi tiến đến gần đến cánh cổng.

Điều này không có gì đáng ngạc nhiên vì tôi đã sống một cuộc sống ở thành phố, nơi thậm chí còn không có lấy một lần đánh nhau. Làm sao tôi có thể đối mặt với quái vật liền bây giờ cơ chứ?

“Dừng lại, làm như vậy rất nguy hiểm!”

Nhưng nếu tôi không có cơ hội sống sót nào trong Mê cung cả thì tôi đã không phân vân rồi.

Bây giờ, tôi có cơ thể cực kỳ khỏe mạnh của một người Barbarian và kiến thức thu được từ việc xây dựng hàng ngàn nhân vật trong game, tôi có lợi thế rất lớn so với những người khác

Trên hết, mục tiêu lớn nhất của tôi là sống sót.

Vì vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm như vậy.

Dù biết rõ rằng đây là một thử thách khủng khiếp mà nếu vẫn còn tỉnh táo thì chẳng có ai sẽ lựa chọn.

Bởi vì nó có vẻ như nó chính là sự lựa chọn hợp lý nhất—

「Bạn đã vào Hang pha lê - Tầng Một.」

Đó chính là những gì mà tôi đã suy nghĩ.
 
Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian - 게임 속 바바리안으로 살아남기
Chương 4 : Mê cung


Khi nói đến [Dungeons and Stones], tôi là dân chuyên nghiệp.

Tôi có thể dễ dàng đọc thuộc lòng những con quái vật nào xuất hiện ở đâu, chúng có thói quen gì và điểm yếu của chúng mà không cần cố gắng nhớ lại.

Dựa trên điều này, tôi đưa ra phán quyết cuối cùng.

Nếu thể chất của Barbarian và kiến thức của tôi kết hợp lại, chúng tôi chắc chắn có thể sống sót trong Mê cung. Ít nhất thì đó là điều tôi thực sự tin vào lúc đó.

“Hả…”

Ngay khi tôi bước vào Mê cung, mọi thứ trước mắt tôi trở nên tối đen như mực. Không phải ẩn dụ cho tương lai, nhưng theo nghĩa đen, tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Có lẽ tôi sẽ không nhận ra nếu ai đó bịt mắt tôi ngay lúc này. Bởi vì nó chẳng có sự khác biệt nào cả.

"Mẹ kiếp."

Cảm giác như bị tát mạnh vào sau đầu. Người man rợ cũng chỉ mang theo một loại vũ khí, nên tôi chưa bao giờ nghi ngờ điều này. Thông thường, bạn không cần đèn pin ở tầng một. Đó là vì các tinh thể gắn trên tường đóng vai trò như nguồn sáng.

Tất nhiên, có những vùng tối ở tầng một, nhưng ngoại trừ những phần ngoài cùng dẫn đến tầng hai, chúng rất hiếm—

'À, có thể là mình đã rơi vào một trong những nơi đó rồi chăng?'

Một giả thuyết nhanh chóng xuất hiện trong đầu tôi. Khi bạn vào Mê cung, vị trí bắt đầu sẽ là ngẫu nhiên.

Nhưng kể cả khi mọi thứ là ngẫu nhiên, bạn không nên bị ném vào một nơi như thế này. Ngay cả khi bạn bắt đầu ở ngoại vi, luôn có những tinh thể phát sáng gần đó.

Nhưng đây không chỉ là thế giới bên trong màn hình mà tôi vẫn luôn nhìn thấy. Nếu tất cả những thứ đó chỉ là tiện ích mà người sáng tạo cung cấp cho người chơi thì sao? Nếu thực sự có khả năng bị đưa đến một điểm xuất phát bị nguyền rủa như Vùng Tối này thì sao? Vậy thì điều đó có thể giải thích được tình hình hiện tại của tôi.

Không, nhất định phải như vậy. Bởi vì nếu toàn bộ tầng một đều như thế này, tôi nghĩ mình không thể sống sót thêm một ngày nào nữa.

“Phù…”

Tôi đã bình tĩnh lại một chút khi mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa. May mắn thay, mắt tôi đã thích nghi với bóng tối, và mặc dù đã khá hơn trước một chút, tôi vẫn khó có thể nhìn rõ bất kỳ đường nét nào của hang động trong bóng tối.

Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải là tình huống vô vọng. Hãy kiểm tra lại và tiếp tục nhé. Bây giờ cuối cùng tôi cũng được ở một mình.

“Cửa sổ trạng thái, cửa sổ trang bị, thông tin nhân vật, chỉ số, hàng tồn kho. Kiểm tra nhật ký… dẹp nó đi.”

Đúng như dự đoán, nó không có tác dụng. Vâng, ngay từ đầu tôi đã không có bất kỳ kỳ vọng nào.

“Đi thôi.”

Một tay cầm khiên, tay còn lại chạm vào tường, tôi tiến về phía trước. Tốc độ nhanh hơn một chút so với bò. Ừm, có đúng không nhỉ? Tôi nghĩ có thể bò sẽ nhanh hơn, nhưng tôi không muốn tăng tốc.

Quá nguy hiểm…

“Aaaaargh!”

Đột nhiên, một cơn đau nhói bùng phát ở mắt cá chân tôi. Đó là một nỗi đau mà tôi chưa từng cảm thấy trước đây, và thần kinh tôi trở nên hỗn loạn. Tuy nhiên, ngay cả trong hoàn cảnh này, tôi vẫn nắm bắt được tình hình.

Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra thế này? Ngay cả khi không có nhật ký chiến đấu, câu trả lời vẫn rất rõ ràng.

「Nhân vật của bạn đã dẫm phải bẫy Goblin.」

Chết tiệt, tôi đã giẫm phải bẫy rồi.

( Mọi người có thể tham khảo bẫy gấu trên gg, loại hình tròn có răng cưa bén nhọn xung quanh, sẽ kẹp lại nếu vô tình giẫm lên )

***

Tôi đã phạm phải sai lầm gì vậy?

Câu trả lời xuất hiện ngay trong đầu tôi mà không cần suy nghĩ. Chiếc khiên mang lại cho tôi cảm giác thoải mái về mặt tâm lý. Nhưng đổi lại, nó lại cản trở phần lớn tầm nhìn của tôi.

Nếu tôi đeo khiên vào thắt lưng và chỉ tập trung vào việc trinh sát, có lẽ tôi đã phát hiện ra cái bẫy.

Một tấm khiên có tác dụng gì nếu bạn thậm chí không thể nhìn thấy ngay từ đầu? Tôi nên ưu tiên tính thực tế hơn là cảm giác an toàn giả tạo.

Chết tiệt thật.

“Ugh… Huh…”

Tâm trí tôi trở nên trống rỗng. Tôi muốn hét lên ngay bây giờ. Nhưng tôi cố gắng kìm nén nó lại. Nếu việc la hét có thể cải thiện được tình hình thì có lẽ tôi sẽ cân nhắc. Nhưng tôi nhận thức rõ rằng điều đó chỉ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

‘Thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch.’

Tim tôi đập nhanh như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Hộc, hộc, hộc…”

Tôi kìm hơi thở, cố giữ nó ổn định bằng cách mím môi. Điều tôi cần nhớ bây giờ không phải là nỗi đau và khó khăn mà tôi đang trải qua. Chỉ có một con quái vật ở tầng một sử dụng bẫy.

Goblin.

Và chắc chắn có một con ở gần đây.

“…”

Theo phản xạ, tôi nhấc tấm khiên lên để che đầu. Sau đó, tôi ngừng thở hoàn toàn, tập trung toàn bộ sự chú ý vào thính giác của mình. Không có âm thanh nào cả. Giống như thể thời gian đã dừng lại vậy.

…Thật sự không có gì ở đó sao?

Tôi không thể chắc chắn được. Có lẽ đúng là như vậy. Có lẽ Goblin đã tình cờ di chuyển sang chỗ khác mà không trông chừng bẫy. Ngay cả Goblin cũng có những việc phải làm của chúng. ( đi nặng á )

'Chết tiệt, làm như tôi không nghiêm túc cân nhắc đến chuyện đó vậy.'

Tôi cẩn thận gấp lại tia hy vọng vừa mới lóe lên trong tâm trí và vứt nó đi. Có hai lý do cho điều này.

Thứ nhất, có sự khác biệt rất lớn giữa suy nghĩ tích cực và suy nghĩ ngây thơ.

Thứ hai, điều tôi cần ngay lúc này là suy nghĩ tiêu cực.

“…”

Nếu tôi không thể chắc chắn, tốt nhất là tôi nên nghĩ đến điều tồi tệ nhất. Con Goblin nghe thấy tiếng hét của tôi. Nó ẩn núp trong bóng tối, lặng lẽ chờ đợi sức mạnh của tôi suy yếu. Sự im lặng chính là vì điều đó.

Trong trò chơi cũng vậy. Nếu có bẫy thì luôn có Goblin ở gần đó.

“Hô…”

Tôi từ từ thở nhẹ ra. Bất kể mọi chuyện diễn ra thế nào, mọi thứ vẫn đủ yên tĩnh để nếu tôi cảnh giác, tôi có thể cảm nhận được sự tiến đến của chúng.

Trước tiên, tôi phải làm những gì tôi phải làm.

“…Eurgh!”

Tôi khom người xuống và mở rộng cái bẫy bằng cả hai tay để giải thoát cho bàn chân. Sau đó, tôi xé một mảnh gấu váy để quấn chặt quanh vết thương, sau khi cởi đôi giày giống như dép xăng đan.

( Trang phục của nam Barbarian lúc khởi đầu là một miếng da thú quấn quanh eo và giày da thú trông như xăng đan cho nên về cơ bản, Bjorn Jandel đang mặc váy =)) )

Tôi quyết định vứt bỏ chiếc giày rách nát.

Gọi nó là một chiếc giày thì cũng hơi quá. Những gì tôi đang mặc trông giống dép tông hơn. Lũ Barbarian chết tiệt. Nếu họ chịu chi cho tôi đi một đôi ủng da, tôi đã không phải chịu cảnh tàn tật chỉ vì một cái bẫy…

“Tôi đang nghĩ cái quái gì thế này?

Tôi tự hỏi và thấy mình thật không tỉnh táo. Đừng suy nghĩ về quá khứ thêm nữa. Dù tôi có chửi rủa họ thế nào đi nữa thì tình hình cũng không thay đổi được.

Là lỗi của tôi vì đã không kiểm tra mặt đất cẩn thận.

Vậy nên, hãy ngừng than vãn và kiểm tra tình trạng cơ thể của mình.

'Hừ, tệ thật đấy.'

Tôi không còn cảm thấy bàn chân phải của mình nữa. Tôi có thể cảm nhận được sự đau rát, nhưng ngay cả cảm giác đó cũng đang dần biến mất.

“Ta biết ngươi đang ở đó, nên hãy ra đây ngay đi.”

Tôi thì thầm với bóng tối quanh mình. Nhưng vẫn không có dấu hiệu của chuyển động nào xung quanh. Nhận thấy điều này, tôi từ từ tiến về phía trước.

Bụp. Bụp.

Một chân bị gãy, nhưng cơn đau ít hơn dự kiến. Có vẻ như là nhờ thuốc tê mà con Goblin bôi lên cái bẫy … Tôi không chắc đó có phải là điều tốt không.

“Ra đây, đồ khốn nạn.”

Tôi tiếp tục tiến về phía trước, không ngần ngại khiêu khích chúng bằng lời nói của mình. Suy cho cùng, thời gian không đứng về phía tôi. Nếu tôi phải chiến đấu thì càng sớm càng có lợi cho tôi.

Ngoài thương tích, tôi không thể bỏ qua khả năng sinh vật đó đang chờ quân tiếp viện.

“Ngươi không ra ngoài à?”

Tất nhiên, tất cả những điều này có thể chỉ là sự hoang tưởng của tôi, và có thể chẳng có Goblin nào cả. Điều đó có nghĩa là, tôi chỉ là một kẻ ngốc đã bước vào một cái bẫy và diễn một cảnh kịch tính như phim Hollywood với không khí ?

Nhưng điều đó chẳng có vấn đề gì. Bởi lẽ, tôi vẫn muốn trở thành một kẻ ngốc sống sót.

“Vậy thì cứ ở đó đi. Ta đi đây.”

Tôi tăng tốc độ.

Thật lòng mà nói thì nó chỉ nhanh hơn bò một chút, nhưng cảm giác giống như chạy nước rút marathon ở tốc độ tối đa.

Một bước, một bước nữa.

Khi tôi cố gắng bước đi, chân phải của tôi bắt đầu đau nhói.

“Ouch, huff, huff…”

Có hai khả năng.

Hoặc là tác dụng của thuốc tê đã hết, hoặc cơn đau vượt qua phạm vi tác dụng tối đa của thuốc tê. Khi suy nghĩ kỹ thì cả hai tình huống đều không tệ.

Nếu tác dụng đã mất đi thì tốt.

Và cảm giác đau đớn, nếu bạn nghĩ về nó, nó chỉ có thể xảy ra khi các tế bào thần kinh còn sống.

“Không, nhưng tại sao tôi lại lạc quan về điều này đến vậy?

Tôi thực sự không muốn nghĩ tới chuyện đó. Tôi không có thừa sức để suy nghĩ về những điều như vậy.

“…Mẹ của ngươi là Goblin.” ( Bjorn đang cố mắng con Goblin nhưng do choáng vì mất máu nên giống như đang nói nhảm hơn )

Những lời nói ấy tuôn ra khỏi miệng tôi mà không hề đi qua não. Có phải vì tôi mất quá nhiều máu không? Cảm giác không tỉnh táo này cứ như não tôi đã bị ngâm trong rượu vậy.

“Bố của ngươi cũng là Goblin.”

Tất nhiên, ngay cả khi những lời nói đó tuôn ra, đôi chân của tôi vẫn không dừng lại.

“Cho nên người cũng là Goblin.”

Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy âm thanh. Đó chắc chắn là một tiếng động nhỏ, nhưng với đôi tai tập trung của tôi, nó nghe có vẻ rất lớn.

Click-

Cuối cùng, sinh vật đó đã lộ diện lần đầu tiên.

“Sao thế, ngươi cũng không thể chịu được việc cha mẹ mình bị xúc phạm sao?”

Tất nhiên, tôi biết đó không phải là lý do. Ngay từ đầu, nó thậm chí còn chẳng phải là một sự xúc phạm...

Âm thanh phát ra từ phía sau. Có vẻ đúng khi cho rằng nó di chuyển chỉ vì tôi đang đi xa hơn. Tôi tăng tốc độ hơn nữa.

Đáp lại, bước chân của sinh vật đó cũng nhanh hơn. Khi tiếng bước chân đến gần, âm thanh trở nên sắc nét và rõ ràng hơn.

Click, click, click, click.

Mỗi bước chân đều phát ra âm thanh như có vật gì đó dính dính dán vào bề mặt nhẵn và tách ra.

Mặc dù tôi biết nó chỉ cao chưa đến một mét, nhưng áp lực mà tôi cảm thấy giống như một con quái vật khổng lồ đang đuổi theo tôi.

Để xua tan nỗi sợ, tôi liên tục nói chuyện với nó.

Tôi là một Barbarian. Nếu tôi có thể dụ nó vào một cuộc chiến cận chiến thì không đời nào tôi lại thua một con Goblin.

“Đừng chỉ đi theo phía sau, đến đây đi, đồ yếu đuối.”

Tôi tiếp tục chế nhạo, nhưng sinh vật đó vẫn giữ khoảng cách nhất định và chỉ đi theo sau. Nó thậm chí còn không thèm giấu mình nữa.

“Grruk, grurk…!”

Đó là một âm thanh gần giống tiếng hú, nhưng tôi có thể cảm nhận được cảm xúc trong đó.

“Grrrruk! Grrurk!”

Bây giờ nó đang cười khúc khích. Nó thực sự vui mừng khi thấy con mồi của mình chảy máu đến chết. Nó muốn tôi nghe thấy âm thanh đó và sợ hãi.

…Sinh vật khốn nạn này thật thông minh.

Được rồi, thay đổi kế hoạch. Tôi dừng bước và loạng choạng ngã xuống đất.

Bụp!

Cú va chạm với tảng đá khiến trán tôi như muốn nứt ra, nhưng tôi không phát ra tiếng động nào. Bây giờ, đó là một thử thách về sức bền. Nếu nó nghĩ rằng tôi đã gục và tiếp cận trước thì chiến thắng sẽ thuộc về tôi. Nếu tôi thực sự sụp đổ trước thì đó là thất bại của tôi.

“Grruk?”

Tôi quyết định tin vào sức mạnh của cơ thể đã đi được khoảng 300 mét với một chân gãy.

Click- Click.

Tiếng bước chân dần dần tới gần. Chậm đến mức tôi có thể ngáp. Mặc dù con mồi có vẻ như đã ngã xuống, nhưng sinh vật này vẫn rất thận trọng.

'Điên mất, sao tên Goblin này lại thận trọng thế?'

Tôi vô tình chửi thề.

Trong trò chơi, Goblin là loài yếu nhất trong số các loài quái vật. Chúng sử dụng chất độc, chúng đặt bẫy, nhưng nếu không có chúng thì sức mạnh chiến đấu của chúng thật nực cười.

Nhưng trong thực tế Goblin trông như thế nào?

Click- Click.

Đó không phải chuyện đùa. Bây giờ tôi đã hiểu tại sao các NPC trong làng lại nói nhiều về sự xảo quyệt của Goblin như vậy. Chúng dường như sở hữu trí thông minh gấp nhiều lần so với những người được gọi là Barbarian.

Click- Click.

Khi còn cách khoảng 5 đến 10 mét, con Goblin dừng lại.

Tại sao?

Khi tôi tự hỏi về lý do. Một tiếng động nặng nề đập vào vai tôi.

Thud. De-gurrr.

Cái gì thế? Tên khốn này vừa ném đá vào tôi à?

'...Anh ta sẽ không tiếp tục ném cho đến khi tôi biến thành một đống hỗn độn đẫm máu đâu, phải không?'

“Grrrruk! Grrurk!”

Trái ngược với sự lo lắng của tôi, sinh vật đó hú lên một tiếng sung sướng. Xét theo việc nó không tiếp tục ném đá, có lẽ nó đã cho rằng tôi đã chết.

Click – Click – Click – Click.

Nó lao nhanh về phía tôi. Tôi có thể cảm nhận được sự phấn khích của nó qua nhịp nhảy nhanh của nó.

Tôi kìm nén sự phấn khích và bình tĩnh đo khoảng cách bằng âm thanh. Khi tôi đánh giá là đủ gần.

"Đồ khốn nạn!"

Tôi bật dậy và đưa tay về phía nó. Nắm lấy tấm khiên sẽ mất quá nhiều thời gian; giơ tay ra sẽ nhanh hơn và có phạm vi xa hơn. Nhưng tôi sớm nhận ra kế hoạch của mình đã sai lầm.

Có hai lý do cho việc này.

Đầu tiên, tôi đã ước tính sai khoảng cách đến sinh vật đó khoảng một bước.

Và chuyển động của nó nhanh nhẹn hơn nhiều so với mong đợi.

“Gruek!”

Sinh vật đó nhanh chóng né tránh và lùi về phía sau. Mặc dù vô hình, nhưng đó là cảm giác rất rõ ràng. Theo bản năng, tôi nhận ra mình đã bỏ lỡ.

Trời ạ, giờ thì sao? Tôi vắt óc suy nghĩ, chuẩn bị cho bước đi tiếp theo. Nhưng vào khoảnh khắc đó, cơ thể tôi tự động hành động theo ý muốn.

“…?”

Đó thực sự là một cảm giác kỳ lạ. Tuy nhiên, bóng tối vẫn che khuất tầm nhìn của tôi. Tuy nhiên, trực giác của tôi cho biết con Goblin đã nhảy tới đâu. Khi tôi nhận ra điều này thì tay tôi đã thay đổi hướng bay về phía sinh vật đó rồi.

“Gruek?!”

Tôi cảm thấy có thứ gì đó mắc vào đầu ngón tay mình. Cho dù đó là cổ tay, mắt cá chân hay thậm chí là cổ thì cũng không quan trọng.

“Aaaaaaaaah!”

Tôi hét lên một cách tàn bạo, đập con vật xuống đất. Có một tiếng rắc ghê tởm! Có thứ gì đó đã vỡ. Tuy nhiên, không có sự đảm bảo nó đã chết, tôi nhanh chóng trèo lên thân con vật.

“Gr, gruek!”

Bây giờ, tình thế đã thay đổi.

“Tao ở trên, mày ở dưới, đồ khốn nạn!”

Như một kẻ điên, tôi đấm vào mặt nó.

Mặc dù đôi khi tôi đấm xuống đất trong cơn điên cuồng, nhưng cơ thể của tên Barbarian này mạnh hơn nhiều so với tôi nghĩ. Tôi không cảm thấy đau khi nắm đấm của mình va vào sàn đá; thay vào đó, tôi chỉ cảm thấy nền đá bị nện nứt ra.

“……”

Không lâu sau, chuyển động của sinh vật đó dừng lại.

Và sau đó…

Xìììììì!

Bụi bay mù mịt xung quanh.

Thật kỳ lạ, bụi lại phát sáng. Tôi dừng cú đấm của mình lại.

Trước khi tôi kịp nhận ra, cơ thể của con Goblin mà tôi đang ngồi đã hoá thành nhiều mảnh nhỏ, phân tán trong không khí. Thật sự, điều đó thật nực cười.

“Cái quái gì thế này, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”

Tôi ước gì thế giới này có thể thống nhất một quan điểm .Ngay khi tôi nghĩ đây là một thế giới thực, con goblin tan biến như khi bạn tiêu diệt quái trong game, rớt xuống một viên đá nhỏ và để lại một dòng thông báo

[Bạn đã đánh bại một Goblin. EXP +1]

Nhặt lên hòn đá nhỏ mà goblin rơi xuống, tôi cảm thấy một cảm giác trống rỗng khó hiểu.

[Bạn đã nhận được Đá ma thuật cấp 9.]

Tuy không mạnh nhưng nó phát ra ánh sáng yếu ớt.

Trong [Dungeon & Stone], nó được dùng làm đơn vị tiền tệ. Giá trị là bao nhiêu nhỉ ? Ký ức đó nhanh chóng ùa về với tôi.

“Một ổ bánh mì.”

Giá trị trung bình của một viên đá ma thuật do Goblin rớt ra trong trò chơi. Không hiểu sao tiếng cười lại vang lên từ cổ họng tôi.

“Kuhuhuhuhu…”

Sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, đây là những gì tôi nhận được?

Đầu óc tôi vốn lộn xộn nay lại trở nên minh mẫn đến ngạc nhiên. Cảm giác đó giống như một sự giải thoát kỳ lạ sau khi khóc thỏa thích vậy.

“Kuhuhuhuhu…”

Có Mê cung và có quái vật. Quái vật chết để lại vật phẩm rơi ra và biến mất. Và ở ngoài thành phố, nhiều chủng tộc khác nhau thực sự cùng chung sống và phát triển.

Đây chính là một thế giới kết hợp giữa hiện thực và game .

Sẽ không còn sự nhầm lẫn nào nữa.
 
Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian - 게임 속 바바리안으로 살아남기
Chương 5 : Barbarian một chân


Nhìn lại, tôi thấy mình là một chàng trai khá kỳ lạ . Tôi luôn cảm thấy chán nản với cuộc sống, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tự tử.

Cảm giác buồn chán sau cùng chỉ là một cảm giác mà thôi. Với tôi, cuộc sống là thứ gì đó quý giá hơn bất cứ thứ gì khác.

Tôi nghĩ việc từ bỏ mạng sống thật vô nghĩa theo nhiều cách. Và tôi vẫn nghĩ như vậy.

Đó là lý do tại sao…….

Tôi đang bò trong bóng tối bằng ba chi. Nghe có vẻ lạ nhưng thực ra nó khá đúng, ít nhất là theo nghĩa đen.

Hiện tại, tôi đang lê bàn chân phải bị thương và tê liệt hoàn toàn của mình, cố gắng di chuyển trên mặt đất bằng ba chi còn lại.

Nếu có ai nhìn thấy tôi lúc này, có lẽ họ sẽ nghĩ đến một chú chó bị gãy chân. Làm sao tôi biết được?

'Bởi vì đó chính là điều tôi đang nghĩ lúc này.'

Ích lợi của việc từ bỏ phẩm giá con người thật ngọt ngào.

Đầu tiên, tôi không phải sử dụng bàn chân bị thương nên không còn bị đau nữa, và tốc độ của tôi thực sự nhanh hơn trước.

Và quan trọng nhất là không có nguy cơ mắc bẫy.

Chắc chắn việc này sẽ làm khuỷu tay và đầu gối của tôi hơi đau, nhưng mà, đó là điều tôi có thể chịu đựng được.

Có gì mà tôi không thể làm để được sống sót cơ chứ? Tôi có thể ăn phân chó mà vẫn cứ mỉm cười.

Um… chỉ cần cho tôi chút thời gian để chuẩn bị tinh thần, chắc chắn là tôi có thể làm được chuyện đó.

'Nhưng chuyện gì đã xảy ra với anh chàng đó?'

“Anh chàng đó” chỉ là thuật ngữ tôi nghĩ ra thôi.

Tôi không biết giới tính, tuổi tác hoặc tên của anh ấy. Tôi chỉ đoán vậy qua cách anh ấy nói thôi. Không hiểu sao tôi có cảm giác anh ta sẽ là một người đàn ông da trắng đeo kính ở độ tuổi 30.

「[Chảy máu] vẫn đang tiếp diễn.」

Dù sao thì, chuyện gì đã xảy ra với người thức dậy trong cơ thể của Orum, con trai của Kadua?

(Dịch giả-kun : đang nhắc đến anh chàng xuyên không cùng lúc với Bjorn và bị chặt đầu bởi tù trưởng )

Anh ta đã chết? Hay anh ta sẽ một lần nữa thức dậy trong cơ thể ban đầu của mình?

Đây là câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu tôi kể từ khi tôi mở mắt. Kể cả khi tôi cố không nghĩ tới chuyện đó, mới khi tình hình trở nên tồi tệ hơn, tôi lại voi thức nghĩ tới anh chàng đó.

「[Chảy máu] vẫn đang tiếp diễn.」

Tôi bắt đầu hiểu tại sao con người lại tin vào tôn giáo.

Thực tế quá khắc nghiệt nếu bạn phải một mình đối mặt với nó. Khi tuyệt vọng ập đến, bạn cần thứ gì đó khác để hướng sự chú ý của mình vào.

Giống như tôi cần ngay lúc này.

「[Chảy máu] vẫn đang tiếp diễn.」

「[Chảy máu] vẫn đang tiếp diễn.」

「Cảnh báo: HP của nhân vật dưới 5%. Cần phải điều trị ngay lập tức nếu không nhân vật sẽ chết.」

Phù.

Tôi đã bò khá nhiều trong khi chìm đắm trong suy nghĩ. Mặc dù không có sự khác biệt nào rõ rệt, tôi vẫn cảm thấy xung quanh đang dần trở nên sáng hơn. Đây là một tình huống tích cực theo nhiều góc độ.

Điều đó có nghĩa là tôi đang đi đúng hướng và giả thuyết của tôi rằng toàn bộ Tầng Một không thể nào đều tối đến vậy là đúng.

Chỉ cần đến được vùng sáng là được. Sẽ có những người ở đó, và tôi sẽ đưa cho họ viên đá ma thuật này và nhờ họ giúp đỡ, và sau đó chúng tôi có thể bằng cách nào đó…….

“Đừng vớ vẩn nữa.”

Trong khi tôi đang thì thầm những lời tích cực với chính mình và đưa cho bản thân một củ cà rốt để tiếp tục tiến lên, thì bản ngã khác của tôi xuất hiện.

"Này đồ ngốc, bọn họ quá bận rộn để có thể giúp ngươi chỉ vì một mẩu bánh mì. Bọn họ sẽ lấy viên đá ma thuật và khiên của ngươi rồi bỏ mặc mày chết.”

Tôi có nên nói không hổ là bản ngã của tôi không?

Tên khốn này khá thông minh.

“Nếu gặp Goblin trước con người thì sao? Não ngươi có hoạt động bình thường không? Hả?”

Là một Barbarian, tôi không thể chịu đựng bất kỳ sự xúc phạm nào, cho dù nó đến từ bản ngã của chính tôi l.

“Đồ ngốc, chúng ta còn có thể làm gì khác? Dù sao thì chúng ta cũng phải tiếp tục đi. Ít nhất thì ở ngoài khu tối chúng ta còn có thể nhìn thấy những gì trước mắt. Như vậy không phải tốt hơn là chiến đấu với lũ Goblin ở đây sao?”

“…Đúng vậy.”

Bản thể kia của tôi đồng ý, và tâm trí tôi lại trở nên bình tĩnh hơn.

Tôi vẫn tiếp tục bò.

“Hehehehehe…”

Có lẽ tôi sắp phát điên rồi.

Hoặc có thể là tôi đã điên rồi.

Rốt cuộc, điều đó cũng là bình thường thôi.

Tôi đã mất quá nhiều máu và suy nghĩ của tôi đang trở nên mơ hồ.

Bản ngã của tôi liên tục bị chia tách thành nhiều cái rồi lại hợp nhất, biến mất rồi lại tái sinh, giống như một vòng luẩn quẩn.

Nếu tôi còn mất nhiều máu hơn nữa, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.

“Hahahaha…”

Tôi cười lớn.

Tôi biết mình không nên lãng phí sức lực để làm vậy, nhưng tôi vẫn cười. Bởi vì cuối cùng, xung quanh tôi cũng đã trở nên sáng sủa.

Xa xa phía cuối hang động, tôi nhìn thấy một viên pha lê tỏa sáng rực rỡ.

Trên hết, tôi còn nhìn thấy hình bóng của một người đang đứng ngược sáng.

Đó không phải là Goblin, hình dạng đó thuộc về con người rõ ràng.

"Cứu tôi…"

Tôi muốn hét lên, nhưng tất cả những gì tôi phát ra chỉ là những tiếng thều thào.

Tôi cố gắng bò thật nhanh, chớp mắt liên tục để cầu xin sự giúp đỡ.

Và bạn biết không? Những bóng người này đã thực sự đã tiến lại gần hơn, như thể họ đã dịch chuyển tức thời.

Quá ngạc nhiên, tôi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra lần nữa.

「[Chảy máu] vẫn đang tiếp diễn.」

Lần này, họ thậm chí còn ở gần tôi hơn nữa.

Một nhóm khoảng nửa tá người đang đứng ở phía trước tôi, nhưng mắt tôi nhoè đi vì thiếu máu nên tôi không thể thấy rõ mặt họ

Tôi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra lần nữa.

「Thành tựu đã mở khóa.」

「Thành tựu: HP giảm xuống dưới 2%.」

「Phần thưởng: Năng lượng linh hồn tăng vĩnh viễn +1.」

Trong ánh sáng chói mắt, một người đàn ông tóc vàng xuất hiện, khom người xuống và nhìn vào mặt tôi.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau ở cự ly gần, nhưng anh ta chỉ quan sát tôi và mọi thứ xung quanh bằng ánh mắt tò mò, không hỏi hang bất cứ điều gì.

Thay vì lắng nghe người khác, anh ta lại đưa ra phán đoán dựa trên kinh nghiệm và trực giác của riêng mình.

Là một người kỳ cựu, anh ta nhanh chóng đưa ra kết luận.

“ Có vẻ như anh ta là người mới. ”

Mẹ kiếp, giúp tao với, đồ khốn nạn.

Như anh có thể thấy, tôi là một Barbarian cơ bản chỉ có một chiếc khiên và một viên đá mana của Goblin có được nhờ việc trao đổi bằng một chân của mình.

Tôi sẽ đưa cho anh cái này nếu anh muốn. Vì vậy, làm ơn….

“Thật đáng ngờ. Làm sao một người mới vào nghề lại đến đây nhanh hơn chúng ta được?”

Tôi vội mở miệng định nói, nhưng thứ thốt ra chỉ là gầm gừ yếu ớt.

“Grrrr…”

Không, thành thật mà nói, tôi nghĩ nó giống như âm thanh mà Goblin tạo ra hơn……. Nhưng đó là tín hiệu đủ mạnh để khiến họ biết tôi đang không thể trả lời.

Ngay sau đó, anh chàng tóc vàng hỏi người bạn đồng hành của mình.

“Nữ tư tế Elsina, cô có thể chữa lành cho người này không?”

Một nữ tu sĩ?

Thực sự có một linh mục trong nhóm của anh ta sao?

Với đôi mắt của một người vừa chứng kiến một phép lạ, tôi nhìn sang bên cạnh mình.

Tôi kinh ngạc khi thấy một nữ tu sĩ mặc áo choàng trắng, mái tóc đỏ tung bay.

Sau khi nhìn thẳng vào mắt tôi, nữ tu sĩ nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Tôi từ chối.”

Cái gì? Cô ta vừa nói gì thế?

“Tôi hiểu rồi. Thật đáng tiếc.”

Tại sao anh có thể chấp nhận chuyện đó một cách đơn giản thế?

Tôi cảm thấy vô cùng chán nản.

Tôi không hiểu tại sao mình lại tự kéo lê mình đến nơi này để bị đối xử như thế này.

Nhưng giữa lúc sự bực bội đang sôi sục trong tôi, giọng nói của người đàn ông tóc vàng lại vang lên.

“Patzran, anh có thể đưa cho tôi một lọ thuốc được không?”

“Chúng là để đề phòng trường hợp Elsina không thể sử dụng được thần thuật chữa thương mà, đúng chứ?”

"Chúng ta có nhiều mà, phải không? Tôi sẽ trả lại cho anh khi chúng ta ra ngoài."

“Chậc.”

Chỉ đến lúc này, tay kiếm sĩ mới bĩu môi tỏ vẻ khó chịu và ném một lọ thuốc từ trong túi ra.

Lọ thuốc đó, phao cứu sinh của cuộc đời tôi, đánh một vòng cung lớn và có vẻ như điểm đến của nó là bức tường phía sau tôi.

Lòng tôi chùng xuống.

Bụp.

May mắn thay, anh chàng tóc vàng đã khéo léo bắt được lọ thuốc.

“Nó không phải phép thuật, vậy nên sẽ hơi đau một chút. Chịu khó một chút nhé anh bạn.”

Anh chàng tóc vàng mở lọ thuốc, đổ một nửa lên vết thương ở chân tôi và nửa còn lại vào miệng tôi.

Ngay khi dung dịch đó tiến vào cơ thể, một cơn đau không thể chịu đựng nổi dâng trào trong tôi.

Có phải đây là nỗi đau tích tụ mà tôi đã quên mất trong suốt thời gian qua không?

「Cơ thể của bạn đang tái tạo nhanh chóng nhờ hiệu ứng phục hồi cỡ trung.」

Tôi cảm thấy như toàn bộ cơ thể mình đang tan chảy.

Hoá ra đây là lý do tại sao trong trò chơi tôi không thể sử dụng thuốc giữa trận chiến.

Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là hạn chế của hệ thống để khiến trò chơi này khó hơn, nhưng hóa ra trong thực tế cảm giác lại đau đớn đến vậy. Làm sao có ai có thể chịu đựng cơn đau này mà chiến đấu được cơ chứ.

Chết tiệt, đau thật.

“Hộc, hộc. Hộc… … .”

Đã bao nhiêu phút trôi qua?

Dần dần, cơn đau dịu đi và tôi lấy lại được ý thức.

"Được rồi, Barbarian, anh có thể cho chúng tôi biết làm thế nào một người mới thiếu kinh nghiệm như anh lại đến đây trước chúng tôi không? Nếu anh biết một con đường mới, chúng tôi rất vui lòng được trao đổi thông tin đó."

Thì ra đó chính là động cơ của họ.

Tôi không hề cảm thấy bị xúc phạm.

Ngược lại, tôi thấy an tâm khi biết được lý do mà họ đối xử tốt với tôi. Dù sao, không có gì đáng lo ngại hơn lòng tốt không cần báo đáp.

Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.

Tôi không biết lối đi bí mật nào cả.

“Tôi đã vị dịch chuyển đến đây ngay khi bước vào mê cung.”

Tôi đã nói sự thật.

Người đàn ông tóc vàng nghiêng đầu.

Sau đó, anh ta dường như đã hiểu ra và gật đầu.

“Thì ra là vậy… Tôi đã đọc về nó. Đôi khi, sự bất ổn của không gian có thể dẫn đến việc thay đổi điểm đến cuối cùng của phép dịch chuyển.”

Tim tôi đập thình thịch dữ dội. Như thể nghe thấy lần đầu tiên, tôi hỏi,

“Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nó… … ?”

Thật không thể tin nổi. Rốt cuộc, nhóm này có một nữ tu sĩ và một pháp sư. Họ chắc chắn là những người dày dạn kinh nghiệm, ít nhất là hoạt động ở những tầng giữa.

Đây thực sự là lần đầu tiên họ nghe thấy điều này sao?

“Đúng vậy, trong sách có nói rằng điều đó có thể xảy ra một lần trong một trăm năm. Vậy ra điểm đến là nằm ở Vùng tối xa xôi này à…”

À, tôi hiểu rồi. Đây là sự kiện ‘trăm năm mới có một lần’, và tôi đã trải nghiệm nó ngay từ khi bước vào mê cung.

Tôi lại là người ‘may mắn’ sao, thật bất ngờ quá.

Bây giờ tôi đã hiểu tại sao những Barbarian khác lại không mang theo đuốc. Sẽ chẳng có ai lo lắng về việc bị sét đánh chỉ bởi vì trời đang mưa, phải không* ?

(Dịch giả-kun: Câu này ko biết dịch sao nên mình để nguyên, ý là để chỉ việc lo lắng quá đến mức thừa thãi)

“Có vẻ như anh là người mới, ngày từ lần đầu tiên đã trải nghiệm một sự kiện hiếm hoi như vậy hẳn là một thảm họa đối với anh.”

Anh chàng tóc vàng nhìn tôi với ánh mắt thương hại.

“Đây không phải là thông tin chúng tôi muốn, nhưng vẫn là một câu chuyện thú vị. Đừng bận tâm về chi phí của lọ thuốc. Anh có thể đi rồi.”

Giọng điệu của anh ta có thể hơi khó chịu, nhưng về cơ bản anh ta là một người tử tế.

"Và nhớ mang theo chiếc khiên mà anh đánh rơi."

Tôi nhìn về hướng anh chàng tóc vàng đang chỉ, và chiếc khiên của tôi đang nằm trên mặt đất cách tôi khoảng 20 mét. Nó hẳn đã trượt khỏi chỗ gắn vào eo tôi.

“Vậy thì, chúng tôi xin phép cáo từ.”

Họ đi ngang qua tôi trước khi tôi kịp cảm ơn họ.

Trong mê cung, thời gian cũng quý giá như tiền bạc, nên tôi không thể nói là tôi không hiểu. Không, thật ra nó đã là một phép màu ngay từ đầu khi họ lại dành nhiều thời gian như vậy cho tôi.

Sau khi nhìn họ rời đi, tôi nhanh chóng chạy tới nhặt chiếc khiên rơi xuống đất. Chắc chắn việc sống sót là điều đáng mừng… Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.

*****

“Bjorn Jandel”

Cấp độ: 1

Thể chất: 25

Tinh thần: 36 (Mới +1)

Siêu năng : 1

Tổng cấp độ vật phẩm: 24

Lực chiến tổng thể: 68 (Mới +1)

*****

“Tên Barbarian lúc nãy thật may mắn.”

“Um, tôi không chắc liệu 'may mắn' có phải là từ đúng không. Anh ta đã trải nghiệm rất nhiều điều ngay từ lần đầu vào Mê cung của mình…”

Anh chàng tóc vàng nhún vai một cách mơ hồ để đáp lại, và nam kiếm sĩ khịt mũi.

“Nếu anh ta là loại người có thể bước vào bẫy của một con Goblin, thì ngay cả khi sự việc lần này không xảy ra, anh ta vẫn sẽ chết bằng cách này hoặc cách khác. Trên thực tế, anh ta đã may mắn khi gặp được chúng ta.”

“Chính xác hơn mà nói, là hắn ta đã may mắn gặp được Draus, không phải anh. Anh thậm chí còn keo kiệt với một lọ thuốc giải, nhớ không?”

Nữ cung thủ lên tiếng, còn nam kiếm sĩ nhún vai.

“Tôi không phủ nhận điều đó. Nhưng mà, trên đời này có rất nhiều người giống như anh ta. Dù sao thì họ cũng không sống được lâu, nên tại sao phải lãng phí tài nguyên cho bọn họ. Tôi cá là nữ tu sĩ của chúng ta cũng nghĩ giống tôi, đúng không?”

Nữ tu sĩ chỉ mỉm cười mà không trả lời, còn nữ cung thủ thì đáp lại một cách gay gắt.

“Nếu không phải vì quy tắc của nhà thờ, Ersina đã chữa lành cho anh ta rồi. Thậm chí, nếu không phải chúng ta có thuốc, thậm chí cô ấy còn có thể tự mình phá vỡ quy tắc. Anh nghĩ mọi người đều giống anh sao?”

“Ồ, ai mà biết được? Tôi đã thấy quá nhiều người nói một đằng làm một nẻo.”

“…Patzran, anh có thể học một chút từ Draus.”

“Ví dụ như hỏi xem anh ta có biết về lối đi bí mật không?”

“Đúng vậy. Tôi nghe nói người Barbarian không thích nhận ân huệ của người khác. Có lẽ đó là lý do tại sao anh ấy lại đối xử tốt với anh ta. Chỉ khi đó, anh ta mới có thể trả lời thật lòng. ”

“…Này, cô đang khen tôi quá nhiều rồi đó.”

Khi chủ đề chuyển sang Draus, anh chàng tóc vàng đó gãi đầu với nụ cười ngượng ngùng, nhưng anh ấy không phủ nhận lời khen đó.

“À, nếu muốn đi tắt thì phải rẽ ở đây.”

“Chắc chắn sẽ thuận tiện hơn nếu chúng ta có một trình sát thật sự trong đội.” - Tu nữ nói

“Ersina! Thông thường, trinh sát chỉ biết hướng đến các cổng dịch chuyển nhưng không giỏi chiến đấu. Đây chính là điểm tuyệt vời ở Draus. Anh ấy đã ghi nhớ tất cả các cột mốc ở Tầng Một.” - Nữ cũng thủ đáp lời

Nhìn nữ cung thủ, nam kiếm sĩ lắc đầu ngao ngán.

“Nhưng vết máu này dẫn tới đâu? Chúng ta không phải đã đi khá xa rồi sao?”

“Ai mà biết được. Nhưng xét đến ý chí cần có để bò được quãng đường này, tôi nghĩ suy nghĩ của anh cho rằng anh ấy chỉ đơn thuần may mắn là sai.”

“Hừ, làm như chuyện đó quan trọng lắm vậy… Bực mình thật, cánh cổng dịch chuyển đó ở đâu rồi nhỉ”

Đi theo vết máu, cả nhóm đi tắt và khoảng 15 phút sau, họ đã đến đích.

“Có vẻ như chúng ta là những người đầu tiên đến bằng con đường này. Lần này điểm kinh nghiệm là của chúng ta. Mau lên, hãy kích hoạt nó đi.”

Khi chàng trai tóc vàng đặt tay lên tấm bia ở ngõ cụt, một quả cầu ánh sáng rực rỡ đột ngột xuất hiện giữa không trung, tạo thành một cánh cổng.

Đó là cánh cổng dẫn lên Tầng Hai.

“Chờ một lát.”

Đúng lúc mọi người chuẩn bị nhảy vào cổng, nữ cung thủ đã ngăn họ lại.

“Đó không phải là thứ tên Barbarian kia mặc lúc trước sao?”

"Cái gì?"

Nhìn theo hướng mũi tên của nữ cung thủ, cả nhóm đều im lặng.

Trong bóng tối được ánh sáng từ cánh cổng hé lộ, một cái bẫy gấu đẫm máu và một chiếc dép da thô sơ đang nằm lẳng lặng đó, như thể một cột mốc đánh dấu vị trí khởi đầu của tên Barbarian xui xẻo.

“…Có vẻ như đúng là như vậy.”

Vị pháp sư, tỏ vẻ tò mò, tạo ra một quả cầu ánh sáng mới và di chuyển nó xuống để chiếu sáng con đường dưới chân.

Vù vù!

Những vết máu bắt đầu từ cái bẫy kéo dài theo lối đi quanh co đến tận chân trời. Ngay cả khi vượt qua phạm vi hoạt động của quả cầu ánh sáng, họ vẫn không thể nhìn thấy điểm cuối của vết máu này ở đâu.

Một sự im lặng ngắn ngủi diễn ra.

“Này Draus, phải mất bao lâu để chúng ta đến được đây từ nơi trước đó?”

“…Nếu không đi đường tắt thì khoảng 15 km.”

“Heh, sức bền khủng khiếp thật. Làm sao anh ta có thêt một mình bò quãng đường dài như vậy trong bóng tối…”

Vị pháp sư chỉ cười khúc khích vì ngạc nhiên.

Tuy nhiên, nam kiếm sĩ bên cạnh anh ta lại không còn có thể coi thường tên Barbarian như vậy nữa.

“…Anh ta quả là điên rồi.”

Thật lòng, đó là vấn đề về ý chí chứ không phải về sức chịu đựng của cơ thể. Anh nghĩ :

'...Nếu mình ở trong tình huống đó, mình có thể bò được bao lâu? Nếu không thể chắc chắn rằng sẽ gặp được ai đó giúp đỡ?'

Không ai biết được điều đó cả.

Nhưng có một điều chắc chắn, là khi họ lần đầu tìm thấy tên Barbarian đó, hắn vẫn còn đang bò. Hắn đã liên tục cử động tay chân trong trạng thái gần như bất tỉnh.

Và sau đó thì sao?

Hắn ta gần như không nói được lời nào, nhưng vẫn đưa tay ra. Trong tay hắn ta nắm chặt một viên đá ma thuật nhỏ.

Vào thời điểm đó, hành động đó có vẻ khó mà hiểu được, nhưng bây giờ thì anh đã hiểu được ý nghĩa của hành động đó.

'Có lẽ đó là cách hắn ta nhờ giúp đỡ.'

Đó là tất cả những gì hắn ta có để trả ơn.

Vì vậy, tên Barbarian đó đã giữ chặt viên đá ma thuật bên mình trong suốt thời gian hắn ta bò: Để hắn ta có thể đưa nó cho ai đó và cầu xin sự giúp đỡ.

Chẳng mấy chốc, nam kiếm sĩ đã đưa ra kết luận.

“…Tôi xin rút lại lời mình đã nói lúc trước.”

Có phải đó chỉ là sự may mắn?

Những người như thế này chắc chắn sẽ chết sớm sao?

Có thực sự như vậy không?

Anh ta biết chắc câu trả lời từ những kinh nghiệm đúc kết lâu năm của mình.

“Draus, tên của tên Barbarian lúc nãy là gì?”

Những kẻ điên như vậy sẽ không bao giờ đơn giản mà chết đi, bất kể khoảnh khắc đó có khó khăn và tuyệt vọng đến đâu.

Từ ‘chịu chết’ không nằm trong từ điển của họ.
 
Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian - 게임 속 바바리안으로 살아남기
Chương 6 : Cho và Nhận


[Dungeon and Stone] là một trò chơi không mấy thân thiện.

Mặc dù các NPC khác rất cần thiết để tiếp tục tiến lên trong trò chơi, nhưng bạn không nên hoàn toàn tin tưởng họ.

Đặc biệt nếu đó là người mà bạn vừa mới gặp.

Tôi đang đi qua một hang động.

~ Lắc lư ~.

Dáng đi của tôi không cân bằng vì giờ đây tôi chỉ đi với một chiếc giày.

Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy vui.

Cảm giác khó chịu mà tôi đang cảm thấy lúc này không là gì so với cảm giác khi phải bò bằng ba chân.

Tôi đã lấy lại được phẩm giá con người của mình, vậy nên tôi phải trân trọng nó. Ai biết điều này sẽ có thể kéo dài được bao lâu.

"Hô"

Tôi bước về phía trước, giơ khiên lên cao ngang ngực để bảo vệ phần thân trên của mình một cách hợp lý.

Giơ khiên cao sẽ hạn chế tầm nhìn của tôi hướng về phía trước, nhưng tôi không cần phải để mắt đến từng inch sàn nhà nữa bởi vì ở đây có ánh sáng.

Ánh sáng phát ra từ các tinh thể gắn trên tường và trần nhà làm sáng bừng không gian xung quanh.

So với việc phải lê bước trong bóng tối và chảy máu, thì trải nghiệm lần này thật sự giống như một giấc mơ kỳ diệu vậy.

Nói thật thì việc có thể nhìn thấy phía trước rõ ràng giống như một phước lành của thần linh vậy - một phước lành giúp tôi tiêu diệt lũ da xanh độc ác này.

" Waaaargh!!"

"Grucky?!"

Bất ngờ trước tiếng kêu của tôi, một con Goblin nhảy ra từ nơi ẩn núp sau một tảng đá. Vì đã nắm được sơ bộ nơi ẩn náu của nó, tôi sử dụng kỹ năng của mình như thể tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.

"Smash! Đồ khốn nạn!"

Smash là một kỹ năng có sức tấn công khá ổn và không tiêu tốn MP. Bật mí cho bạn biết, tôi vừa mới tạo nó.

Bump!

Con Goblin tông thẳng vào khiên của tôi giữa cú nhảy và ngã xuống đất. Tận dụng cơ hội, tôi nhanh chóng thu hẹp khoảng cách và giẫm chân lên xương sườn của nó.

"Ga, gruck?!"

Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đáng thương đó. Ta biết thừa bọn khốn nạn các ngươi xảo quyệt và độc ác thế nào.

"Ga, gruck!"

Ồ, ngươi khác biệt à? Vậy thì ngươi nên phàn nàn với người bạn đã đi trước của ngươi. Bởi vì chính tên khốn đó đã khiến ta trở nên như thế này.

Rắc !

Tôi đập mạnh mép khiên vào mặt con Goblin hết sức có thể. Đòn này khác với Smash, nó chỉ có thể tấn công kẻ địch trong phạm vi rất gần, xấp xỉ chiều dài của cánh tay tôi.

Đòn này được gọi là Ultimate Shield. Tương tự như Smash, nó cũng vừa mới được tạo ra.

Swaaaaaaaa!

Chẳng mấy chốc, tên Goblin đã chết hẳn và tan biến thành những hạt sáng, biểu thị rằng cái ác đã giảm đi và thế giới trở nên tươi đẹp hơn một chút.

Tôi nhặt viên đá mana rơi ra làm phần thưởng và nhét nó vào túi.

Đây đã là lần thứ mười tôi cuối xuống nhặt đá mana kể từ khi tôi bước vào mê cung.

"Hooo, bọn khốn nạn này."

Sau khi sống sót trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tôi liên tục chạm trán với Goblin.

Lúc đầu tôi rất lo lắng, nhưng tôi sớm nhận ra. Ở những nơi được ánh sáng chiếu rọi, bọn Goblin không hề là mối đe dọa đối với tôi. Chúng không thông minh như tôi nghĩ.

Nếu bạn không tin vào quang điểm của tôi thì hãy nhìn vào cái bẫy được lắp đặt ngẫu nhiên ở đằng kia.

Ít nhất thì bọn chúng cũng phải đào đất lên để phủ lên trên chứ? Ngươi có não không vậy? Nếu ngươi cứ để nó lộ thiên trên đường thì ai sẽ giẫm lên nó chứ?'

Bẫy Goblin được bố trí thô sơ đến mức ai cũng có thể nhận ra ngay cả từ xa. Ngay cả khi bạn cố ý đi ngang qua, hầu hết thời gian bọn Goblin sẽ nhảy ra và tấn công bạn trước khi bạn kịp đạp chân vào cái bẫy .

Có lẽ chuyện con Goblin khốn khiếp đó đi theo tôi và cười toe toét như một tên biến thái chỉ xảy ra vì tôi thực sự đã giẫm phải bẫy của nó như một tên ngốc

Dần dần, sau khi nắm được thói quen, các trận chiến đã trở nên dễ dàng hơn.

Trước hết, vũ khí chính của chúng là một con dao găm ngắn, và sức mạnh thể chất của chúng chỉ ở mức độ của một đứa trẻ học tiểu học. Ngược lại, tôi giờ là một Barbarian cơ bắp cuồn cuộn với vóc dáng cao hơn 2m.

Trong một cuộc chiến chính diện, một con Goblin có thể bị chế ngự trong khoảng 3 giây.

Kết quả là, điều duy nhất tôi phải cẩn thận là một cuộc tấn công bất ngờ, nhưng bọn chúng thậm chí còn hữu hảo đến mức chỉ ra địa điểm phục kích thông qua những cái bẫy được bố trí cẩu thả đó.

Ha, trở thành một Goblin Slayer cũng không tệ, phải không?'

Ngay khi bản thân của có dấu hiệu buông lỏng, tôi lập tức tát mạnh vào má mình.

Slap !

Tôi cần sự đau để giữ sự tỉnh táo.

Vừa rồi tôi đã nghĩ gì thế này?

Đây rõ ràng là dấu hiệu của bệnh tâm thần. Nếu không phải thế, vì sao tôi lại cười khúc khích khi nghĩ đến những suy nghĩ thảm hại như vậy.

Đừng tự hào khi chỉ giết được vài con Goblin yếu ớt.

Thậm chí còn chưa đến hai giờ kể từ khi tôi trở lại từ bờ vực cái chết và tôi vẫn chưa giải quyết được bất cứ vấn đề nào mà bản thân đang gặp phải.

"Chết tiệt, tôi đói quá"

Đầu tiên là vấn đề thực phẩm.

Chiếc khiên không phải là thứ duy nhất tôi mất đi khi lê bước trong bóng tối đó.

Khoảng năm ngày lương khô đã biến mất vì túi đựng thức ăn mà tù trưởng đưa cho tôi bị thủng.

Tất nhiên, tôi không thể đi lang thang trong bóng tối để tìm lại nó được. Đây không phải là câu chuyện cổ tích Hansel và Gretel, vậy nên tất cả những gì tôi có là mẫu bánh mì còn sót lại trong túi quần.

Rắc , rắc .

Tôi lấy một miếng bánh mì từ trong túi ra và ăn. Bánh mì được chế biến cứng và khô để bảo quản tốt hơn, nên thật ra vị của nó chẳng ra làm sao cả.

Nhưng khi tôi nhẹ nhàng làm ướt nó bằng nước bọt, tôi có thể cảm nhận được vị ngọt của carbohydrate trên lưỡi. Tại sao thứ này lại ngon đến thế cơ chứ?

Như thể thói quen ăn uống của tôi đã thay đổi sau khi chiếm hữu cơ thể của tên Barbarian này. Miếng bánh mì to bằng lòng bàn tay của tôi đã biến mất chỉ sau vài miếng cắn.

Tôi thở dài, cảm thấy vẫn chưa thoả mãn được cơn đói .

Khát nước.

Đây là vấn đề thứ hai. Tôi biết đào đâu ra nước trong hang động này đây?

「Bạn đã giết một con Goblin.」

「Bạn đã giết một con Goblin.」

「Bạn đã giết một con Goblin.」

「Bạn đã giết một con Goblin.」

「Gợi ý: Bạn đang bị mất nước. Vui lòng nhanh chóng tìm đến nguồn nước gần nhất.」

[Dungeon & Stone] có hệ thống kiểm soát mức độ đói khát. Tất nhiên, bên trong trò chơi, nó chỉ hoạt động bên trong Mê cung và tôi không cần phải mang thêm nước uống, vì chỉ cần một bữa ăn là đủ để giải quyết tất cả rồi.

Nhưng đây không phải là trò chơi.

Thành thật mà nói, nơi này là một thế giới khác, nó chỉ vô tình rất giống với trò chơi mà tôi đang chơi thôi.

Trò chơi này vốn đã rất khó rồi, nhưng giờ đây khi nó được mang ra hiện thực, độ khó còn trở nên điên rồ hơn nữa.

Tuy nhiên, tôi không quá lo lắng.

Nước rõ ràng là nguồn tài nguyên quan trọng hơn thức ăn, nhưng ngay cả như vậy, tù trưởng bộ lạc cũng không cung cấp cho chúng tôi bất kỳ loại nước nào. Hiển nhiên, điều này có nghĩa là có nguồn nước đủ để tự cung tự cấp trong Mê cung.

Thực ra không mất nhiều thời gian để tìm thấy nó.

"Smash!"

Sau nhiều giờ tiêu diệt Goblin trong khi lang thang trong hệ thống hang động phức tạp như tổ kiến, đuổi theo tiếng nước nhỏ giọt, tôi tìm thấy một cái ao nhỏ.

Và ở đó, một nhà thám hiểm đã ngồi xổm ở đó, múc nước đổ vào túi giữ nước của mình.

Ngoại trừ nhóm người trước đó ở Vùng tối, đây thực sự là lần đầu tiên tôi gặp ai đó trong mê cung.

*****

Không có cuộc trò chuyện nào cả.

Anh ta nhìn thấy tôi từ xa và bỏ đi mà không nói một lời, và tôi cũng không thèm lại gần hay nói chuyện với anh ấy.

Tất cả những nhà thám hiểm khác mà tôi thấy sau đó cũng vậy. Ngay khi có ai nhìn thấy tôi, họ cũng đều rời đi ngay lập tức.

Giống như trong trò chơi, dường như có một quy tắc bất thành văn giữa các nhà thám hiểm là phải tránh tiếp xúc với nhau trong Mê cung.

Well, có lẽ họ chỉ không muốn dính líu đến một tên Barbarian toàn thân đẫm máu.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, tôi tiếp tục săn Goblin trong hàng động, ăn bánh mì khi đói và uống nước khi khát..

"Một, hai, ba, bốn, năm, sáu"

Tôi đã đếm số chiến lợi phẩm của mình cho đến thời điểm này và tổng cộng là 44 viên đá mana.

Với tỷ giá quy đổi đơn giản, số tiền đó tương đương với 44 miếng bánh mì.

Nghĩ lại khoảng thời gian tôi đứng bên bờ vực cái chết chỉ vì một con Goblin, đó thực sự là một hành trình ly kỳ nhất cho đến nay.

Tuy nhiên, để có được số đá mana này, không phải là tôi không cần đánh đổi bất cứ điều gì.

Sự kiệt sức toả ra từ sâu trong xương tuỷ.

Đây là vấn đề thứ ba của tôi.

Tôi buồn ngủ.

Bất kỳ sinh vật sống nào cũng đều phải ngủ định kỳ. Ngay cả một Barbarian có sức chịu đựng cao như tôi cũng không ngoại lệ.

Vậy, vấn đề đến rồi. Làm sao người ta có thể an tâm đi ngủ trong một mê cung đầy quái vật?

Có hai cách.

Đầu tiên: Hãy phó thác cuộc đời của bạn cho thần linh và ngủ một giấc.

Thứ hai: Tìm một đồng đội để có thể bảo vệ lẫn nhau trong khi ngủ.

Tôi đã nhanh chóng quyết định mình sẽ chọn phương án nào.

Giao phó cuộc sống của tôi cho thần linh? Theo kinh nghiệm của tôi, thần linh không đáng tin cậy lắm. Ít nhất, trong trường hợp của tôi, họ thực sự không đáng tin cậy chút nào.

Hãy tìm một cộng sự !

Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là phải chính thức thành lập tổ đội. Mọi người đều đang trong tình trạng mệt mỏi như nhau lúc này, nên tôi dự định sẽ tìm một người phù hợp và thiết lập mối quan hệ hợp tác tạm thời.

Trong trò chơi, hầu hết những đêm mệt mỏi của tôi đều trôi qua như vậy.

Thump, thump. ( tiếng bước chân )

Sau khi đưa ra quyết định, tôi lang thang khắp mê cung, tập trung vào việc di chuyển hơn là chiến đấu.

Chỉ là, không giống như trước đây, giờ đây tôi có thể nhìn thấy nhiều nhóm người ở khắp mọi nơi.

Thump, thump.

Những nhà thám hiểm tụ tập thành nhóm hai hoặc ba người đang nghỉ ngơi, thay phiên nhau canh gác.

Dựa trên vẻ ngoài và thái độ, tôi đã lấy hết can đảm để chủ động liên lạc với một vài nhóm, nhưng tất cả đều từ chối tôi.

"Tôi rất tiếc, nhưng chúng tôi đã có đủ người cần thiết rồi."

Họ nói vậy, nhưng lần nào họ cũng cau mày và che mũi khi tôi đến gần, nên lý do khá rõ ràng.

Lũ khốn nạn. Bọn ngươi nghĩ các ngươi sạch sẽ đến mức nào?

May mắn thay, trong khi tôi đang thầm chửi rủa, có một người đàn ông đã tiếp cần và bắt chuyện với tôi.

"Chào."

Ông ta là một ông chú trông khoảng ngoài ba mươi, cao khoảng 180 cm.

Ông ấy là người có vẻ ngoài khá tốt bụng và nồng hậu, nhưng trên tay ông ấy là một chiếc búa dính đầy máu Goblin.

Ông chú mỉm cười và hỏi tôi.

"Anh đang tìm Night friend phải không?"

(Dịch giả-kun : nó có nghĩa là bạn qua đêm, lần đầu nghe mà không biết thuật ngữ thì có vẻ khá gay.)

Tên khốn này đang nói cái quái gì thế?

Khi tôi theo bản năng lùi lại một bước, ông chú nghiêng đầu.

"Đó không phải là điều anh đang tìm kiếm sao? Tôi nghĩ tôi có thể tin tưởng dựa lưng vào anh và nghỉ ngơi thoải mái vì anh là một người Barbarian. Anh không còn cần nữa sao?"

Nói sớm hơn đi ông chú

Có vẻ như "Night Friend" là tiếng lóng chỉ mối quan hệ hợp tác tạm thời mà tôi đang nói đến.

Ký hiệu trong trò chơi là Night Companion. Tôi hiểu đó chỉ là mối quan hệ hợp tác vào ban đêm, nhưng thực sự nghe những từ này thốt ra làm tôi cảm thấy khá đồi trụy.

"Không. Tôi đang tìm Night Friend."

"Vậy sao? Vậy là tôi gặp may rồi. Vậy anh có muốn hợp tác cùng tôi không?"

"Tôi đồng ý."

Thế là chúng tôi đã trở thành Night Friends của nhau, chỉ trong một đêm.

"Tên tôi là Hans."

"Tôi là Bjorn, con trai của Yandel."

"Vậy tôi có thể gọi anh là Bjorn được không?"

Người đàn ông này có vẻ là một người rất có kinh nghiệm vì anh ta rất tự nhiên chỉ động chiếm lấy quyền dẫn dắt cuộc trò chuyện.

"Ba người mới là con số tốt nhất cho Night Friends, nhưng bây giờ đã quá muộn để tìm thêm một người nữa. Bjorn, anh nghĩ sao?"

"Tốt thôi."

"Tuyệt. Nếu có ai đó muốn tham gia cùng chúng ta, thì chúng ta nên thảo luận với nhau và quyết định xem có nên chấp nhận hay không."

Sau một hồi thảo luận, chúng tôi quyết định sẽ ngủ đêm đầu tiên cùng nhau.

Tuy nhiên, vấn đề là …

"Vậy thì chúng ta hãy quyết định thứ tự bằng cách chơi trò kéo-búa-bao nhé."

Có vẻ như trò kéo, búa, bao cũng tồn tại trong thế giới này.

‘Chết tiệt, tôi chưa bao giờ gặp may trong trò chơi này.‘

Sau đó, kết quả đúng như dự đoán, tôi chính là người không may phải canh gác lượt đầu tiên.

"Hmm, tôi sẽ ngủ trước."

Tên khốn may mắn.

"Vậy thì, tôi sẽ nói một lần nữa. Nếu một con Goblin hoặc một nhà thám hiểm khác đến gần, hãy đánh thức tôi dậy ngay lập tức. Anh hiểu chứ?"

"Tôi hiểu rồi."

"Vậy thì, cầm lấy đi."

Người đàn ông đó cho tôi mượn chiếc đồng hồ có số từ 0 đến 23 trên mặt đồng hồ và tử tế chỉ tôi cách sử dụng nó.

"Khi kim giờ ngắn chạm tới đây, anh có thể đánh thức tôi dậy."

Có lẽ đây là cách người dân của nơi đây nhìn nhận về những người Barbarian – một lũ man rợ thậm chí còn không biết xem đồng hồ.

"Hãy nhớ không được làm vỡ nó. Nó rất đắt đấy."

"Tôi hiểu rồi."

Ha, anh ta chỉ đang khoe khoang thôi.

Rất nhanh, ông chú lấy chăn ra đắp lên người, nằm trên nền đất, dùng ba lô làm gối. Rất nhanh, ông chú đã ngủ thiếp đi.

Bao giờ mới đến lượt tôi nhỉ? Trông anh ta thoải mái quá.

Nếu tôi hỏi mượn, liệu anh ta có cho tôi mượn những thứ đó khi đến lượt tôi không?

"Hô"

Nhân tiện, việc chờ đợi thực sự rất chán.

Không thấy bóng dáng Goblin nào cả, cũng không có nhà thám hiểm nào khác cố gắng đi qua lối đi này. Có phải ngay cả quái vật cũng đã kết bạn và đi ngủ rồi luôn không?

"Hans, đứng dậy."

"Có chuyện gì xảy ra không?"

"Không có."

"Được. Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ. Vậy thì trả đồng hồ lại cho tôi và đi nghỉ ngơi. Tôi sẽ đánh thức anh sau hai giờ nữa."

Không kịp cho tôi thời gian để hỏi mượn, ông chú đã nhét chăn vào ba lô và đứng dậy.

Chậc .

Tôi xóa bỏ sự hối tiếc và dựa vào bức tường phía sau lưng. Và giả vờ ngủ.

Hiển nhiên , cho dù người đàn ông này có vẻ tốt bụng và tử tế đến đâu, và thậm chí dù anh ta không có ý định làm hại tôi, làm sao tôi có thể tin tưởng một tên khốn mà tôi mới gặp lần đầu và ngủ thiếp đi được chứ?
 
Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian - 게임 속 바바리안으로 살아남기
Chương 7 : Trái tim của Barbarian


Lúc này tôi đang ngáy.

Đó là hình ảnh của một người Barbarian mạnh mẽ, kiệt sức sau một ngày làm việc vất vả.

Zzzzz !

Hừm, diễn thế này có hơi giả quá không?

Tôi hơi lo lắng, nhưng cuối cùng cũng vẫn an tâm hơn khi nghe thấy tiếng cười của ông chú

"Đám người Barbarian thật sự là một chủng tộc kỳ lạ."

Mọi việc đã diễn ra tốt đẹp.

Tôi đoán là lợi thế về chủng tộc của tôi đã vượt xa khả năng diễn xuất của tôi.

Quan niệm chủ lưu ở thế giới này cho rằng người Barbarian là đơn giản và ngu ngốc. Đó là lý do tại sao tôi vẫn trung thành với lớp vỏ bọc là một người Barbarian.

Nghe có vẻ giống như hội chứng chuunibyou, nhưng như một câu tục ngữ đã nói, hãy giấu con dao găm của bạn đằng sau nụ cười. Con dao găm mà tôi đang giấu một ngày nào đó sẽ trở thành vũ khí quan trọng giúp tôi đâm vào bụng kẻ thù.

Ví dụ như trong tình huống này.

Zzzzz !

Nghiêng người sang một bên, gãi bụng như thể đang ngủ. Tôi làm tất cả chỉ vì diễn xuất cho tốt nhất.

Với vẻ ngoài vô tâm nhất, tôi chăm chú lắng nghe, chú ý đến từng cử chỉ của ông chú.

Khi tôi để lộ sơ hở lớn như vậy, nếu đối phương thực sự có âm mưu gì đó, ông ta sẽ sớm hành động…

"Bjorn, đến giờ đổi ca rồi."

Thời gian chờ đợi đáng lẽ ra phải dài đặng đặc lại trôi qua nhanh như chớp, kết quả duy nhất của 2 tiếng chờ đợi là tôi thậm chí còn không chợp mắt được chút nào.

"Đừng lơ là cảnh giác quá chỉ vì bọn Goblin chưa xuất hiện cho đến bây giờ. Chúng rất độc ác và ranh mãnh."

Có lẽ vì sợ tôi ngủ quên nên ông chú đã yêu cầu tôi đứng thẳng người trong ca trực, sau đó bản thân ông ta lại nằm thoải mái trên sàn nhà như lần trước. Và chưa đầy năm phút sau, anh ấy lại ngủ thiếp đi.

Sự thất vọng dần xuất hiện.

Ông ta đã ngủ thật rồi.

Tôi đã làm cái quái gì trong suốt hai tiếng đồng hồ vậy chứ?

Chết tiệt.

Có phải vì hôm nay là ngày đầu tiên tôi gặp ông ấy không? Kể cả khi tôi cố nghĩ rằng ông ấy đáng tin cậy thì tôi vẫn không thể ngủ được.

Nếu biết trước mọi chuyện sẽ như thế này, tốt hơn hết là tôi nên ngủ một mình và tự mình trông chừng bọn Goblin. Dù chất lượng giấc ngủ sẽ rất tệ, nhưng ít ra tôi còn có thể thật sự nghỉ ngơi đúng nghĩa.

"Hô"

Tôi mệt mỏi rã rời, không còn đứng vững được nữa. Tôi thậm chí còn cảm thấy buồn ngủ hơn nữa vì phải nhìn ông chú đang ngủ bên cạnh tôi.

Tuy nhiên, đây đang là lượt canh chừng của tôi, vì vậy tôi cần mẫn tập trung tâm trí vào việc xua đuổi tiếng hát quyến rũ của Sandman…

(Dịch giả-kun: vị thần đưa người khác chìm vào giấc ngủ trong văn hoá dân gian châu Âu).

Nhưng đột nhiên, một giọng nói phá vỡ sự tập trung của tôi.

"Bjorn, tỉnh dậy đi."

"Tôi không có ngủ."

"Lần sau, trước khi thử thuyết phục tôi, hãy chắc rằng anh đã lau sạch nước miếng quanh miệng trước nhé."

Tôi chà xát khoé miệng mình bằng mu bàn tay, và nó thực sự ẩm ướt.

‘Vậy là, nếu bạn ngủ đứng, mũi bạn sẽ không bị nghẹt."

Có vẻ như tôi thực sự đã ngủ gật. Dù chỉ là một thời gian ngắn, khi chỉ còn mười phút nữa là hết ca trực đêm của tôi.

Tim tôi thắt lại khi nghĩ đến những điều có thể xảy ra khi mình ngủ quên.

Tuy nhiên, có một điều tôi cần phải làm trước khi tôi có thể tự trách mình.

"Tôi xin lỗi."

Không phải tôi đang giả vờ là một Barbarian, tôi đang nói xin lỗi mốt cách rất nghiêm túc.

Night Friends là mối quan hệ dựa trên sự trao đổi. Nhưng mặc dù anh ấy đã cho tôi một môi trường an toàn để ngủ vào ban đêm, tôi đã không thể đáp lại được kỳ vọng của anh ta.

Trong trường hợp đó, việc xin lỗi là điều hiển nhiên. Dù sao, tôi cũng không muốn trở thành kiểu người mà tôi ghét nhất.

"May cho anh, không có vấn đề gì xảy ra trong lúc tôi ngủ. Tôi sẽ bỏ qua cho anh lần này."

"Cảm ơn. Anh có thể ngủ thêm chut nữa nếu muốn. Tôi sẽ canh gác thêm một lần nữa."

"Không, tôi không thể làm thế được. Đến lượt anh rồi, đi ngủ đi. Trả đồng hồ lại cho tôi."

Ông ấy có thể đổ lỗi cho tôi, nhưng thay vào đó, ông ấy tha thứ cho tôi với một nụ cười thân thiện.

Vì đã quá mệt mỏi, tôi không có ý định già mồm mà thay vào đó quay lại chỗ ngồi của mình và ngồi xổm xuống.

Một lần nữa, tôi lại không ngủ được.

Tất cả những nhà thám hiểm, bao gồm cả ông chú, đều rất cẩn trọng. Có bình thường không khi ông ta lại dễ dàng tin tưởng và tha thứ cho một người mà ông ta chỉ mới gặp lần đầu tiên trong đời?

Không phải là lá gan của ông ta hơi lớn rồi sao?

Dù tôi có nhìn nhận sự việc này theo cách nào đi nữa thì với tôi, tất cả những điều này đều giống như một mớ nhảm nhí.

Vì thế, tôi lại giả vờ ngáy, giống như lần trước.

Zzzzzzz !

Tôi không thể làm gì khác được. Có hơi xin lỗi ông chú, nhưng không hiểu sao càng tử tế, ông ta lại càng trông có vẻ đáng ngờ.

Zzzzzzz !

Ấn tượng quá tốt của ông ta làm tôi nghĩ đến một kẻ lừa đảo.

Ông chú đã nói rằng không cần phải có thêm thành viên nào nữa. Và thậm chí ông ta còn chẳng thèm phàn nàn gì về mùi hôi thối trên người tôi.

Nếu chỉ như vậy thì vẫn còn tốt.

Vừa rồi, ông ta không hề trách tôi vì ngủ quên trong ca gác đêm . Thậm chí ông ta còn từ chối lời đề nghị để cho ông ngủ thêm một lần nữa của tôi.

Tất nhiên, vẫn có khả năng rằng tôi chỉ là một tên điên, và rằng ông chú này chính là kiểu người tử tế như vậy. Nhưng với tôi, những tên tốt bụng là những kẻ đáng ngờ nhất.

Chính những tên khốn đó đã đâm sau lưng tôi không biết bao nhiêu lần.

Nếu tôi đã học được một kinh nghiệm nào đó từ những chuyện trong quá khứ thì đó chính là tôi phải dành sự cảnh giác lớn nhất cho những lòng tốt kiểu này.

Zzzzzzz !

‘Liệu có tốt hơn không nếu tôi dừng lại và chia tay ông ta ngay lúc này?’

Kể cả khi đang nghĩ vậy, tôi vẫn tiếp tục ngáy.

Đã bao lâu trôi qua rồi?

Click.

Một âm thanh nhỏ và lạ lẫm.

Đó là tiếng khóa ba lô? Hay tiếng thắt lưng? Hay gót giày?

Không có cách nào để xác định chính xác âm thanh đó là gì. Tuy nhiên, mặc dù não của tôi chưa thể đưa ra kết luận, nhưng cơ thể của một Barbarian lại phân loại được âm thanh này theo bản năng.

Đó là âm thanh của sự nguy hiểm.

Đây có phải là sát ý mà người ta vẫn nói đến trong võ thuật không? Ngay khi vừa nghe thấy âm thanh đó, tôi nổi hết cả da gà và mở mắt ra ngay lập tức.

"Anh đã tỉnh rồi."

Ông chú vẫn đang giữ nụ cười vui vẻ, nhưng trên tay ông ta giờ là một chiếc búa hai tay đẫm máu và thịt Goblin, giơ cao qua đầu.

Tên khốn này.

‘Tránh né đi!’

Cơ thể được nuôi dưỡng như một chiến binh từ khi sinh ra đã phản ứng lại trước tín hiệu nguy hiểm và tự mình đưa ra giải pháp.

Cơ thể tôi tự lăn sang một bên trước khi não tôi kịp thông báo cho nó phải làm gì.

Rắc.

Khi âm thanh của mặt đất bị va đập mạnh vang lên ngay trước mặt tôi, tôi lợi dụng quán tính từ cú lăn để nhanh chóng đứng dậy và điều chỉnh tư thế.

"Hả!"

Ông chú, người đã thất bại trong cuộc tấn công bất ngờ, tỏ ra bối rối.

Nhưng không để cho hắn ta nói bất cứ lời nào, tôi lao về phía hắn ta với tấm khiên trên tay và một vẻ mặt đằng đằng sát khí.

"Đ-đợi đã!"

Hắn ta đang cố kiếm cớ hay gì đó sao?

Tôi không cố ý?

Tôi chỉ đang đùa thôi?

Sự trơ trẽn đó khiến tôi thật lòng nổi giận. Không chỉ nổi giận với tên khốn mặt dày này mà còn nổi giận với những đồng tộc đang hoạt động ở ngoài kia.

Mẹ kiếp, bọn Barbarian ngoài kia ngu ngốc đến mức nào vậy?

Bụp!

Cú đập bằng khiên trúng chính xác vào cằm hắn ta.

Nếu trúng một con Goblin, có lẽ bây giờ đã là lúc tôi thu dọn chiến trường. Tuy nhiên, con người khác với Goblin, họ có thể chất khỏe mạnh hơn nhiều.

Người đàn ông loạng choạng nhưng không ngã gục, vì vậy hắn ta lại trúng thêm một cú nện khiên nữa vào giữa mặt.

Bụp!

Cạch.

"Argh!"

Chiếc búa trong tay hắn ta rơi xuống sàn với một tiếng động lớn. Mũi hắn ta đã đỏ và sưng lên vì tụ huyết.

Ồ, đau lắm sao?

Có lẽ vậy, nhưng tôi sẽ không lãng phí lòng thương hại của mình cho một kẻ vừa muốn giết tôi.

Vì vậy, một lần nữa.

"D-dừng lại! Đợi đã, tôi có thể giải thích!"

Rắc.

Người đàn ông, sau khi bị đánh liên tiếp vào mặt bằng khiên, cuối cùng đã khuỵu xuống, hắn ta đã không còn khả năng chiến đấu.

Nói cách khác, bây giờ chúng tôi có thể trò chuyện đàng hoàng được rồi.

"Ông chú."

"Làm ơn, tôi sai rồi! Xin hãy rủ lòng thương!"

Bây giờ thì lại cầu xin sự tha thứ hả?

Ông ta có khả năng co được dãn được, nhưng rất tiếc đó không phải là một kỹ năng hữu ích vào lúc này. Bởi vì cuộc trò chuyện tôi muốn nói bây giờ không phải là về sự tha thứ.

"Tại sao?"

"Tôi, tôi đã tham lam chỗ đá mana mà anh có, vậy nên tôi định đánh ngất anh rồi cướp chúng đi. Xin hãy tha cho tôi!"

Bạn có tin lời ông ta không?

Về phần tôi, tôi hoàn toàn không thể tin điều đó.

Nếu bản thân tôi là một người tràn đầy sự bác ái như vậy, tôi hẳn đã có thêm vài người bạn nữa khi ở Trái Đất.

Khi tôi từ từ nâng tấm khiên lên, ông chú nhanh chóng bổ sung thêm cho cái lý do sứt sẹo đó.

"Khiên! Tôi cũng định lấy cả cái khiên đó nữa!"

Đây là lý do chính khiến tôi không tin vào con người.

Bọn họ đều nói dối thật dễ dàng và luôn cố bện thêm những lời nói dối khác để che lấp mọi chuyện chứ chẳng bao giờ nghĩ đến việc thừa nhận sự dối trá của mình.

"Tại sao lại nhắm vào cái khiên?"

"Bởi vì người Barbarian có vũ khí chất lượng tốt. Tôi định bán nó khi trở về thành phố."

Tôi đồng ý là hầu hết các loại vũ khí mà người Barbarian nhận được trong lễ trưởng thành đều khá đắt bởi vì trọng lượng thép trong chúng cao hơn đáng kể so với mức trung bình. Chỉ cần nhìn vào tấm khiên của tôi, người ta ngay lập tức có thể nhận ra nó được làm bằng thép nguyên chất.

Nhưng dù vậy, giết người chỉ để có được thứ này thôi sao? Không hẳn là hoàn toàn khó hiểu ở thế giới này, nhưng một lý do như vậy vẫn chưa đủ.

"Vô lý."

Người đàn ông này vẫn đang che giấu điều gì đó.

"Thành thật đi. Tại sao?"

Giống như lúc tôi xử lý con Goblin kia, tôi dùng chân đạp mạnh lên ngực hắn.

"Ồ!"

Nỗi sợ hãi sâu sắc hiện rõ trong đôi mắt hắn. Nhưng có lẽ là vì tên khốn đó đã cố giết tôi nên tôi không cảm thấy bất cứ chút thương hại nào.

Khi tôi đang nghĩ đến việc kết thúc cuộc trò chuyện vô nghĩa này ở đây thì ông chú cuối cùng cũng mở miệng.

"T-trái tim!"

"Trái tim?"

Đó là một thứ tôi không hề ngờ tới.

Khi tôi nhìn hắn với ánh mắt nguy hiểm đòi hỏi một lời giải thích, ông chú tiếp tục nói với vẻ mặt cam chịu.

"Trái tim của người Barbarian có giá trị rất cao."

"Tại sao?"

"Ờ thì, tôi không biết chắc, nhưng họ người ta nói đó là thành phần của một loại thuốc ma thuật mới!"

"Tôi hiểu rồi."

Bây giờ tôi đã hiểu động cơ.

Đối với người đàn ông này, tôi chỉ là một con Goblin: rất khó để bắt, nhưng một khi bắt được một con, hắn ta có thể nhận được một phần thưởng lớn.

"Tại sao ngươi lại chọn đi ngủ trước rồi mới hành động?"

"Bởi vì tôi cũng cần phải ngủ."

Ồ, tôi hiểu rồi.

Vừa ngủ được và vừa kiếm tiền thì sẽ lời gấp đôi, phải không?

Tôi nghĩ ông chú là một người rất thận trọng, nhưng cuối cùng ông ta vẫn phạm lỗi chí mạng bởi vì lòng tham của mình.

"Tôi đã kể hết mọi chuyện cho anh rồi, xin hãy tha thứ cho tôi"

"Tha thứ?"

Thành thật mà nói, tôi không thể nhịn được cười.

Xin lỗi nhé? Tên khốn vừa định moi tim tôi ra để bán làm nguyên liệu lại dám mở miệng ra nói thế này sao?

Nếu tôi phản ứng chậm một chút nữa thôi, tôi thậm chí sẽ không có cơ hội để cầu xin tha mạng.

"Xin hãy rủ lòng thương"

Vâng, mọi người đều muốn sống. Ngươi không phải là kẻ duy nhất đâu, tên khốn nạn.

Tuy nhiên…

"Ông chú, đến lúc ông phải trả giá cho những gì mình làm rồi."

Những kẻ khốn nạn mà tôi ghét nhất là những kẻ dám làm nhưng lại không dám chịu trách nhiệm.

"Tôi sẽ cho anh tất cả những gì tôi có! Mặc dù tôi không có quá nhiều tiền ngay bây giờ, nhưng nếu tôi anh cho tôi một cơ hội, khi quay trở lại thành phố…"

Tôi không thể tin ông ta.

Nghĩ lại thì, sự khác biệt giữa tên khốn này và một con Goblin là gì?

Tôi sẽ không bao giờ làm bạn với một con Goblin, nhưng tên khốn này ít ra đã có một cơ hội. Và hắn ta thậm chí còn chẳng thể nắm bắt lấy nó.

Tất nhiên, đây chỉ là ý kiến cảm tính và tôi không đưa ra lựa chọn dựa trên cảm xúc của mình.

"Có lẽ sau này tôi sẽ gặp vô số người giống anh. Họ sẽ đều nói như vậy. Vậy thì lần nào tôi cũng phải tha thứ cho họ sao?"

Tha thứ là một từ rất đáng sợ. Một quyết định bạn đưa ra với khi trái tim không phòng bị thường sẽ trở thành một lưỡi dao đâm trở về sau lưng bạn. Tôi hiểu rõ sự thật đó hơn bất kỳ ai.

Vì vậy, lần này tôi cũng không có lựa chọn nào khác. Một sai lầm trong thế giới nguyên thủy này không chỉ làm tổn thương trái tim tôi mà còn đe dọa đến tính mạng tôi.

"Tôi xin lỗi, ông chú ạ. Tôi nghĩ là tôi không thể làm được. Bởi vì tôi đã bị đâm sau lưng quá nhiều lần rồi."

“Chắc chắn là không! Nhưng tôi khác với bọn họ!”

Nghĩ lại thì, có lẽ con Goblin mà tôi đã giết cũng cố nói những lời như vậy. Nhưng kết cục của nó là gì?

Kkkkk.

Tôi dùng cả hai tay để nâng cao tấm khiên của mình lên.

Tuy nhiên, không giống với những lần nhẹ nhàng kết liễu Goblin, hai tay tôi dừng lại một lúc. Nhưng sự do dự đó không kéo dài lâu, như thể có một sức mạnh vô hình nào đó đang kéo cánh tay tôi xuống…

"Ôi, không, làm ơn!"

Tôi nện tấm khiên vào đầu hắn mạnh hết sức có thể.

Rắc.

Sau tiếng xương gãy là một sự tĩnh lặng buồn bã.

[Thành tựu đã hoàn thành.]

[Điều kiện: Giết người lần đầu tiên.]

[Phần thưởng: Tăng vĩnh viễn chỉ số tinh thần thêm +1.]

Tôi không phải là kiểu người trốn tránh những gì mình đã làm.

Đã khoảng một ngày trôi qua kể từ khi tôi bước vào thế giới trò chơi này, và…

Tôi đã giết ai đó.

Chiến lợi phẩm của tôi là một chiếc búa lớn, giáp vai, giày da, la bàn, dao, đồng hồ bỏ túi, bình nước, ba lô, chăn, một số loại thảo mộc, băng gạc, thuốc, lượng thức ăn đủ dùng trong sáu ngày và 32 viên đá mana cấp 9.
 
Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian - 게임 속 바바리안으로 살아남기
Chương 8 : Cuộc gặp gỡ tình cờ


Tôi đang băng ngang qua một hang động.

Lần này, tôi không còn phải đi khập khiễng nữa.

「Nhân vật đã trang bị giày da.」

「Tổng cấp độ vật phẩm tăng thêm +5.」

Bằng một phép lạ nào đó, đôi giày dành cho nam giới nhân loại lại khá vừa vặn với cơ thể Barbarian to lớn của tôi. Tôi không thể biết đôi giày da này bền đến mức nào, nhưng việc mang giày chắc chắn sẽ khiến tôi an toàn hơn trong những trận chiến

「Nhân vật đã trang bị một chiếc búa hai tay.」

「Tổng cấp độ vật phẩm tăng thêm +30.」

Chiếc búa này được làm bằng sắt, đặc ruột và dài khoảng 1m. Ông chú kia cần cả hai tay mới có thể nhấc lên, nhưng tôi có thể vung vẩy nó bằng một tay.

「Nhân vật này đã trang bị miếng bảo vệ vai.」

「Tổng cấp độ vật phẩm tăng thêm +13.」

Một tấm giáp vai bằng thép. Nếu tôi thả lỏng dây buộc, tôi vẫn có thể dùng nó để che lấy bờ vai tôi của mình. Nếu không phải tôi vẫn đang mặc áo, vẻ ngoài của tôi bây giờ chắc là trông rất giống một võ sĩ giác đấu thời trung cổ.

「Nhân vật đang đeo ba lô.」

「Dung lượng túi mở rộng.」

Nhờ có ba lô, bây giờ tôi không còn phải cất những viên đá mana dính máu bên cạnh bánh mì nữa, và việc di chuyển cũng dễ dàng hơn nhiều.

Chomp.

Tôi lấy một ít thịt khô ra và nhai nó.

Đây có lẽ là chiến lợi phẩm tuyệt với nhất tôi nhận được. Tôi không có quá nhiều thịt khô, nhưng nó sẽ khiến cho vị của bánh mì không còn quá đơn điệu nữa.

Vào ngày thứ hai sau khi bị ném vào mê cung, tôi đã hoàn toàn thoát khỏi lối sống nguyên thủy trước đây của mình.

Khi tôi khát nước, tôi chỉ cần uống một ít nước từ bình nước.

Nếu tôi muốn biết phương hướng, tôi sẽ có thể nhìn xem bằng la bàn của mình

Và nếu tôi muốn biết thời gian, chiếc đồng hồ dây cót trong túi sẽ rất sẵn lòng trả lời cho tôi.

Thậm chí, tôi còn có một lọ thuốc giúp tôi đối phó với bất kỳ chấn thương nào có thể xảy ra trong trường hợp khẩn cấp.

Có phải hơi trớ trêu không? Sau khi giết một người, cuối cùng tôi đã có thể sống giống con người hơn một chút.

*****

Bjorn Yandel

Cấp độ: 1

Thể chất: 25

Tinh thần: 37 (Mới +1)

Siêu năng: 1

Tổng cấp độ vật phẩm: 72 (Mới +48)

Lực chiến tổng thể: 81 (Mới +13)

*****

Smash là một kỹ năng tốt, nhưng khi có một vũ khí phù hợp, lượng sát thương mà tôi có thể tạo ra hoàn toàn nằm ở một đẳng cấp khác.

Bụp!

Một con Goblin vừa tan thành những hạt sáng và biến mất chỉ sau một nhát búa của tôi.

‘Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra, tôi đã chọn một vũ khí ngay từ đầu rồi.’

Sau cùng, chẳng phải sẽ ổn hơn nếu tôi tiết kiệm tiền và mua khiên sau sao? Well, lúc đó tôi không biết là mình có thể chiến đấu tốt đến thế.

Nhờ vào việc chiếm đoạt thân xác của một chiến binh Babarian, tôi có một bản năng chiến đấu khủng khiếp vượt xa những con quái vật này.

Những chuyển động này hoàn toàn chỉ dựa vào bản năng, nhưng hiệu quả của nó giúp tôi dễ dàng hạ sát bất cứ mục tiêu nào của mình.

Nhưng dù mạnh mẽ đến mấy, cơ thể này cũng không phải một động cơ vĩnh cưuz

"Tôi muốn ngủ."

Ngáp dài, tôi nhặt hai viên đá ma thuật dưới đất xung quanh mình và bỏ vào túi.

Có một sự thay đổi xảy ra vào ngày thứ hai.

Lũ Goblin bắt đầu xuất hiện từng đôi một. Có lẽ vào ngày mai, nó sẽ tăng lên ba, và cứ tiếp tục như vậy cho đến khi mê cung đóng lại vào ngày thứ bảy.

Mọi chuyện cũng tương tự như vậy trong trò chơi mà tôi đã chơi.

Thật ra thì mọi chuyện vẫn chưa đến nỗi tệ. lực chiến tổng thể của tôi tăng mạnh nhờ vũ khí mới, và nhờ có những vật phẩm tiêu hao, những vết cắt nhỏ từ con dao đá của lũ Goblin không còn là vấn đề.

Mọi việc vẫn diễn ra khá suôn sẻ, nếu không tính đến việc mắt tôi cứ chực chờ để híp lại.

Kể từ hôm qua đến giờ, tôi liên tục di chuyển và chiến đấu với bọn Goblin, nhưng khoản thời gian mà tôi thực sự nghỉ ngơi chỉ có khoàng 20 phút, bao gồm cả thời gian tôi ngủ gật lúc đang canh gác.

Tôi thực sự rất muốn ngủ.

Tôi thậm chí không muốn bất kỳ thứ xa xỉ nào như chăn hay gối. Tôi chỉ muốn ngồi xổm xuống và ngủ một giấc, ngay cả khi đó là trên sàn đá trần.

Tôi không thể lơ đi cơn mệt mỏi này.

Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này…

"Ôi, chết tiệt!"

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi vấp phải một hòn đá. May mắn thay, mọi chuyện không diễn ra xui xẻo như thường lệ. Tôi sẽ gặp rắc rối thực sự nếu đó là một cái bẫy của Goblin.

"Tôi phải ngủ một chút ở đây thôi"

Đưa ra quyết định, tôi lập tức dựa vào tường, tay vẫn cầm khiên và búa, mặc kệ việc không có Night Friend nào bên cạnh.

Thật lòng mà nói, có khi như thế này còn toàn hơn. Nếu trước sau gì cũng sẽ bị tấn công, tôi thà nhận một cuộc tấn công từ Goblin còn hơn.

Khả năng tôi sống sót khi bị đâm bằng những con dao đá nhỏ mà chúng mang theo bên mình chắc chắn sẽ cao hơn so với việc đầu của tôi bị đập nát bằng búa trogn khi đang ngủ.

Squelch ( tiếng bước chân )

Thật khốn nạn.

Tôi thức giấc vì tiếng bước chân quen thuộc của Goblin.

Dù cho không có một bóng người hay thậm chí một sợi lông nào của chúng khi tôi đứng canh chừng ở đây suốt bốn giờ, ngay khi tôi vừa định chợp mắt, một nhóm liền xuất hiện ngay lập tức.

Tôi có thể hiểu tại sao ông chú bảo tôi không được mất cảnh giác.

‘Lũ khốn nạn cứng đầu.’

Tôi lập tức chạy tới và đập búa vào đầu con Goblin dẫn đầu.

Bụp!

"Ga, gruck!"

Tổng cộng có hai con đang lén lút tiến đến gần tôi, nhưng con còn lại đã ngay lập tức bỏ chạy khi thấy đồng bạn của mình bị tôi nghiền nát.

Đúng vậy, đi đi, đi đi.

Tôi thậm chí không còn sức lực để đuổi theo nó nữa.

"Lũ khốn nạn"

Tôi kiểm tra thời gian một chút, và chỉ mới trôi qua có chưa đầy mười phút.

Việc nghỉ ngơi hiện tại là bất khả thi, vậy nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay lại hang động và tiếp tục săn Goblin.

Mỗi khi cảm thấy quá mệt mỏi và không thể chịu đựng được nữa, tôi lại dựa vào tường và chợp mắt một lúc.

Những lần chợp mắt ngắn ngủi như thế này đều là hữu kinh vô hiểm, chỉ trừ hai lần đặc biệt khiến tôi cảm thấy như mình đã bước một chân vào quan tài.

Lần thứ nhất, khi tôi cảm nhận được sự hiện diện và mở mắt ra, một tên nhà thám hiểm khốn nạn nào đó đang lặng lẽ tiến lại gần tôi.

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, hắn ta nở một nụ cười hờ hững, rồi lùi lại và biến mất. Chỉ cần nghĩ lại thôi là tôi đã nổi hết cả da gà.

Nhưng nếu chỉ xét về yếu tố bất ngờ thì lần thứ hai cũng không hề kém cạnh. Đặc biệt là vì nó để lại một hậu quả kéo dài.

「Nhân vật bị Goblin tấn công khi đang ngủ.」

Lần đầu tiên khi bước vào Mê cung, tôi thức dậy vì cảm giác đau đớn thực sự, chứ không phải là linh cảm về sự hiện diện của ai đó.

Một con Goblin đã xuất hiện lén lút tiếp cận tôi trong khi tôi đang ngủ. Khi tôi giết nó bằng một nhát búa, con còn lại đã bỏ chạy.

"G, ggh!!"

Tôi đã xác định ngay được nguyên nhân gốc rễ gây ra cơn đau.

Liếc nhìn xuống dưới, tôi nhìn thấy một con dao cắt thịt đang kẹt giữa xương quai xanh của tôi.

Vào lúc đó, không hiểu sao cánh tay trái của tôi lại không cử động được. Tuy nhiên, tôi mừng là vết thương đó chỉ dừng lại ở nỗi đau.

Nếu tôi thấp hơn một chút, hoặc nếu con Goblin đó có thể nhảy cao hơn một chút, thì con dao này đã cắm vào cổ tôi rồi.

Creak.

Tôi nghiến chặt răng khi rút con dao ra. Sau đó, lấy lọ thuốc ra khỏi túi, tôi nhỏ vài giọt lên vết thương. Khi tôi đóng nút và đặt lọ thuốc trở lại túi, máu đã sủi bọt và vết thương đang lành lại nhanh chóng.

Xìììììì .

Tên khốn chế ra loại thuốc này tuyệt đối là một kẻ tâm thần. Không hiểu vì sao, hiệu quả của việc chữa trị lại còn đau hơn cả vết đâm.

"Ouch, hehehehe"

Sau khoảng năm phút, cơn đau biến mất.

Mặc dù cơn đau ngắn ngủi đã giúp tôi tỉnh táo hơn một chút, nhưng sau khi cơn đau qua đi, mí mắt tôi lại nặng trĩu hơn bao giờ hết. Nhiều đến mức nếu tôi mất tập trung dù chỉ một khoảnh khắc, tầm mắt của tôi sẽ ngay lập tức mờ đi.

Đã đến lúc phải đưa ra quyết định mà tôi đã trì hoãn bấy lâu nay. Mặc dù cơ thể tôi là một cổ máy được huấn luyện cho mục đích chiến đấu, nhưng nó cũng có giới hạn. Nếu tôi tiếp tục cưỡng ép cơ thể mình, vết thương ở xương quai xanh có thể sẽ chuyển dời lên cổ.

‘Tôi cần phải nghỉ ngơi một chút. ‘

Tôi kiểm tra thời gian và thấy đã khoảng mười bốn giờ trôi qua kể từ khi tôi chia tay ông chú. Có lẽ những nhà thám hiểm hoạt động ở Tầng Một lúc này cũng đang lang thang xung quanh, tìm kiếm bạn qua đêm.

"Này Barbarian, anh đang tìm bạn qua đêm à?"

Lần này, khi tôi đi lang thang khắp nơi, chính những nhà thám hiểm đã chủ động bắt chuyện với tôi trước. Hơn nữa,còn rất nồng nhiệt.

"Ừm, trông anh có vẻ mệt mỏi nhỉ? Anh có bạn đồng hành không?"

"Chúng tôi luôn có thể tin tưởng một Barbarian. Nếu anh tham gia, chúng ta sẽ có ba người, hoàn hảo cho một ca gác đêm, anh thấy sao?"

Giống như việc trở thành một gái điếm được săn đón vậy.

Có phải là vì đây là ngày thứ hai và mọi người đều bắt đầu phát ra mùi hôi không, những tên khốn chê bai mùi của tôi không còn thấy đâu cả.

Hay có lẽ mùi không phải là vấn đề ngay từ đầu? Nghĩ lại thì, hôm qua tôi đã loạng choạng trên đôi chân của mình và đã đổ ra khoảng bảy lít máu.

"Vậy sao? Thật không may."

Nhiều lời mời gọi ập đến, nhưng tôi đều từ chối và tiếp tục bước đi.

‘Ha, có tên Barbarian mạnh mẽ nào ở gần đây không? ‘

Trên thực tế, lựa chọn tốt nhất của tôi là tìm một người đồng hương để kết bạn qua đêm. Vấn đề là, cho đến ngày thứ hai, tôi vẫn không thể nhìn thấy bóng dáng của một người Barbarian nào khác.

"Anh đang tìm đồng loại của mình sao? Ừm, không phải đó là tự làm khó mình sao?"

"Tự mình làm khó ư? Tại sao vậy?"

"Ngay cả một Barbarian vừa mới làm lễ trưởng thành cũng sẽ lên Tầng Hai trong vòng hai hoặc ba ngày. Tôi không biết chính xác, nhưng chắc chỉ còn ít hơn một trăm người Barbarian ở Tầng Một."

Tôi vừa nhận được một tin xấu: có vẻ như người Barbarian là một chủng loài rất hiếm hoi ở Tầng Một.

Nghiêm túc mà nói, sẽ rất kỳ lạ nếu bạn có một cơ thể mạnh mẽ như thế này mà vẫn đi loanh quanh để chơi với lũ Goblin.

Điều đó dẫn đến một sự thật đau lòng rằng 99% nhà thám hiểm tôi gặp ở Tầng Một đều là con người.

"Sao anh không tham gia cùng chúng tôi?"

"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể."

"Tôi hiểu rồi. Tôi cầu nguyện rằng Raphdonia sẽ đồng hành cùng anh trên chuyến đi."

"Cảm ơn."

Người đàn ông này có vẻ khá đáng tin cậy, nhưng tôi vẫn kết thúc cuộc trò chuyện và tiếp tục di chuyển.

Kể từ khi tôi phát hiện ra trái tim của một người Barbarian đắt giá đến thế nào, tôi không thể không nghi ngờ tất cả những nhà thám hiểm mà tôi đã gặp.

Click .

Tôi lấy la bàn ra.

Tôi đã liên tục di chuyển về phía nam kể từ khi nhận được nó, nhưng tôi vẫn chưa thoát khỏi Vùng Goblin.

Tôi dần tuyệt vọng khi cảm nhận được Tầng Một rộng lớn đến mức nào. Tôi có nên từ bỏ việc tìm kiếm đồng tộc của mình không?

Nỗi lo lắng của tôi không kéo dài lâu.

Tôi quyết định ngừng mò kim đáy biển và lập ra một kế hoạch thực tế hơn.

Tôi sẽ tìm một Night Friend ngay cả khi họ không phải là đồng tộc của tôi. Tuy nhiên, người đó sẽ không thể là nhân loại.

Mục tiêu của tôi là những á nhân chiếm chưa đến 1% dân số.

Một Fairy coi trọng lời hứa, hoặc một Drawf có tính cách kiêu ngạo sẽ là lựa chọn tốt nhất. Hoặc bất cứ chủng tộc nào khác miễn là đó không phải là nhân loại.

Không giống như con người, những chủng tộc này có tuổi thọ cao hơn. Nếu có đủ thời gian, họ sẽ có khả năng leo lên đến đỉnh, do đó, họ sẽ ít có khả năng bị che mắt bởi những lợi ích trước mắt và làm tổn thương những nhà thám hiểm khác.

Sau khi đưa ra quyết định đó, tôi tiếp tục đi lang thang trong hang động khoảng một giờ.



「Bạn đã gặp một nữ Fairy lạ mặt bị thương.」

Cuối cùng tôi cũng tìm thấy một trong những chủng tộc á nhân mà tôi đang tìm kiếm.

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, không khí trở nên nặng nề với sự im lặng ngột ngạt lạ thường.

*****

Cô gái Fairy tai nhọn mà tôi vừa ‘tìm thấy’ chỉ ngồi dựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm vào tôi và không nói một lời.

Cô ấy cũng ngủ riêng một mình mà không có Night Friend sao?

Đôi mắt màu hổ phách sáng như mắt mèo của cô ấy thể hiện sự xấu hổ, nhưng cũng rất cảnh giác. Chỉ cần nhìn vào cô ấy thôi là đủ để người khác biết rằng cô ấy không muốn có ai tiếp cận mình. Nhưng mà…

Khi cuộc đối đầu im lặng của chúng tôi kéo dài, cuối cùng cô nàng Fairy cũng đứng dậy khỏi nơi cô ấy đang ngồi với vẻ mặt lo lắng. Nhưng tư thế của cô ấy lại không tự nhiên.

Khi kiểm tra kỹ hơn, tôi thấy một vết thương trên bụng cô ấy.

"Cô bị thương."

Nó không sâu nhưng lại là một vết cắt dài. Vậy nên đó không phải là thứ vết thương có thể được tạo ra bởi những con dao khắc nhỏ mà bọn Goblin mang theo.

Tôi nhanh chóng đưa ra kết luận.

"Đó có phải là do con người không?"

Cô gái Fairy không trả lời. Cô ấy đang sợ hãi.

Well, tôi hiểu suy nghĩ cô ấy.

Tôi cũng sẽ thấy sợ nếu có một người lạ nào đó to lớn hơn tôi đi ngang qua khi tôi bị thương.

Hơn nữa, cô ấy còn là một thiếu nữ. Cơ thể cô ấy cũng nhỏ xíu, có lẽ chỉ vào khoảng 160cm?

Dù sao thì đây cũng không phải là một tình huống tệ cho tôi.

"Làm ơn tha cho tôi đi."

Gì cơ?

"Xin chú, chỉ một lần thôi, chú Barbarian. Tôi còn có một đứa em gái ở thành phố cần phải chăm sóc."

(Dịch giả-kun: Bjorn Jandel có vẻ ngoài trưởng thành hơn so với tuổi tác nên Fairy này gọi anh ấy là ajusshi – uncle, nên tạm thời mình sẽ để là chú.

Đây là một nhân vật quan trọng trong cốt truyện, nên khi hai người thân thiết hơn, ‘chú’ sẽ trở thành nickname mà cô ấy gọi Bjorn. Đến lúc đó, mình sẽ để là Mister.)

Trong khi tôi tự hỏi cốt truyện này sẽ phát triển thế nào, cô nàng Fairy quỳ xuống mà không hề chần chừ chút nào. Và chỉ mất một lúc, ngay cả nước mắt cũng đọng lại trong mắt cô ấy.

"Cầu xin chú."

Cái quái gì thế này, sự kiêu ngạo của loài Fairy đã đi đâu rồi?

Thành thật mà nói, ban đầu tôi nghĩ cô ấy là mẫu người đẹp lạnh lùng. Bởi vì hầu hết các Fairy trong trò chơi đều có tông giọng và tính cách như vậy.

Phù, nếu tôi biết cô ấy sẽ là kiểu n người như thế này, tôi đã tiếp cận tình huống theo cách hoàn toàn khác rồi. Tôi nên làm sáng tỏ hiểu lầm trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

"Tôi không có hứng thú với việc lấy mạng cô."

Giao tiếp bằng mắt và nói chuyện với phát âm rõ ràng. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, vì vậy, khi tôi nhìn thẳng vào đôi mắt cô ấy, cô ấy sẽ biết rằng tôi đang chân thành.

"Chú nhất định phải làm như vậy sao, chú Barbarian?"

Well, có vẻ điều đó sẽ không xảy ra.

Tôi đang gặp vấn đề về việc xây dựng niềm tin với người khác do vẻ ngoài hung dữ, cơ thể khổng lồ, hình xăm và vũ khí dính máu của mình.

Đây chẳng phải là là một phân cảnh drama học đường điển hình sao, khi một tên côn đồ hung dữ bắt nạt một cô gái trước cửa trường học sao? Rõ ràng tôi chính là tên côn đồ đí.

"Chỉ một lần thôi, làm ơn, xin hãy để tôi đi, lần này thôi."

Khi sự im lặng của tôi kéo dài, cô gái Fairy lùi lại một bước và ép chặt vào tường. Nỗi tuyệt vọng trong mắt cô càng sâu hơn và cô từ từ mở nút áo phía trên cổ áo

“Xin hãy nhẹ tay…”

Này, trò đùa này không vui đâu.

Những tên khốn Barbarian này sống kiểu gì thế? Bình thường chúng đã làm gì để khiến cô gái này nghĩ rằng cô ấy phải làm cái trò này?

"Hô"

Tôi không thể không thở dài. Tôi phải làm gì đây? Liệu sự hiểu lầm này có được giải quyết nếu tôi chứng minh cho cô ấy thấy tôi không phải loại rác rưởi đó bằng hành động thay vì lời nói không?

Có vẻ khả thi đấy.

"Hãy bắt đầu từ việc điều trị trước. Chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Tôi lùi lại, lấy thảo dược và băng gạc từ trong túi ra rồi ném về phía cô ta.

"Đây là lá vải à?"

Giờ thì tôi biết tên nó rồi, thì ra thứ này gọi lá vải.

‘Vậy là trong tương lai, tôi sẽ có thể yên tâm sử dụng nó rồi.’

Tôi đã lo rằng nó có thể có độc nên tôi vẫn không dám sử dụng nó dù trước đó có bị thương đến thế nào.

—----------------—

Dịch giả-kun : t đã đi theo bộ này trong nhiều năm để có thể dịch đến tiến độ hiện tại, nhưng khi đọc lại từ đầu, t thật sự cảm thấy bản dịch của mình trước đó là một đống rác, vì vậy, t đang quyết định chỉnh sửa lại từ đầu.

Nếu bạn đọc và cảm thấy thuật ngữ hoặc định dạng văn bản được sử dụng ở chương trước và chương sau có sự khác biệt, hoặc khác biệt về chất lượng bản dịch, vậy có nghĩa là bạn đang đọc đến giao điểm giữa bản dịch cũ và mới.

T sẽ cố gắng để cải thiện bản dịch. Và xin thứ lỗi vì sự bất tiện.

Thân.

Ps: Nếu bạn cảm thấy nhân vật chính độc thoại nội tâm nhiều vl, thì từ chương này trở đi sẽ đỡ hơn rất nhiều. Đó không phải phong cách chính của truyện, truyện này vẫn sẽ tập trung vào phiêu lưu và thám hiểm nên mọi người đừng lo.
 
Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian - 게임 속 바바리안으로 살아남기
Chương 9 : Erwin Fornacci de Tersia


"Tại sao chú lại đưa cho tôi thứ này?"

"Tôi muốn làm gì còn cần phải nói với cô sao?"

Tôi cảm thấy rất khó chịu vì phải cố gắng nói ra những lời nói cộc cằn và hung dữ mà tôi thậm chí không muốn nói, nhưng tôi không thể không làm vậy được. Bởi vì cách nói chuyện này hợp với suy nghĩ về một Barbarian trong lòng cô ta hơn.

Tôi muốn làm Night Friend với cô nàng Fairy này tối nay, vậy nên tôi có thể làm bất cứ gì để cô ta chịu ở lại.

Vì một lý do nào đó, điều này khiến tôi nghe có vẻ như một gã rác rưởi, nhưng rõ ràng với cô ấy, đây cũng không phải là một thỏa thuận tồi.

Bị thương, thiếu ngủ và vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp.

Chỉ cần nhìn vào hoàn cảnh của cô ta thôi cũng thấy cô ta còn đang gặp nguy hiểm hơn tôi gấp nhiều lần.

Cô ta làm điều vừa rồi vì cô ta biết đó là thẻ đánh bạc duy nhất mình có. Thành thật mà nói, khát vọng sống của cô ta khiến tôi thấy ngạc nhiên.

"Như tôi đã nói, hãy tự chữa thương cho mình trước. Chúng ta có thể nói chuyện sau."

"Nhưng …"

"Tôi sẽ đứng canh gác."

Khi tôi quay lưng lại, một loạt những âm thanh sột soạt vang lên sau lưng tôi. Đó là âm thanh nhai thảo dược trước khi đắp lên vết thương.

"Tôi xong rồi."

Đã xong rồi sao? Cô ta khéo tay đến ngạc nhiên.

Quay lại, tôi thấy một miếng băng quấn chặt giữa những khe hở của bộ quần áo rách nát của cô ấy. Sự cảnh giác trong mắt cô ấy khi nhìn tôi dường như đã giảm đi một chút.

‘Thật sự không hiểu nổi.’

Tôi bắt đầu bằng phần giới thiệu cơ bản và từ từ thu hẹp khoảng cách giữa chúng ta.

"Tôi là Bjorn, con trai của Yandel."

"Erwin."

"Tôi không biết cô hiểu lầm điều gì. Nhưng sẽ không có chuyện gì xảy ra với cô đâu."

"Vâng? À, vâng"

Cô ta tỏ ra can đảm, nhưng nỗi sợ hãi vẫn hiện rõ trong mắt cô.

Tôi cứ nghĩ rằng nếu tôi làm nhiều như vậy, sự hiểu lầm này sẽ sớm được giải quyết, nhưng có vẻ như những hành động của tôi chẳng hiệu quả như tôi tưởng tượng ?

Cuối cùng, tôi vẫn phải hỏi thẳng.

"Sao cô lại sợ tôi đến thế?"

"Người Barbarian và Fairy là kẻ thù của nhau, không đúng sao?"

"Kẻ thù?"

"Xin lỗi, tôi xin lỗi! Tôi không có ý như vậy, tôi không muốn đánh nhau với chú."

Nghĩ rằng tôi tức giận với câu trả lời của mình, cô ta lại bắt đầu cầu xin.

“Không, tôi chỉ hỏi vì tôi thực sự thay tò mò. Fairy và các Barbarian là kẻ thù sao? “

Đây là lần đầu tiên tôi nghe về chuyện này. Rõ ràng là họ sống khá hoà hợp trong trò chơi. Chuyện gì đã xảy ra?

Tôi chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén, và thông tin tôi muốn nhanh chóng tuôn ra.

"Có một trận chiến giữa 2 chủng tộc diễn ra vào 10 năm trước. Tôi… cá nhân tôi không có chút hận thù nào với người Barbarian cả! Tôi thực sự không có, chú phải tin tôi."

Mười năm trước…

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng dựa vào cách cô ta nói, có vẻ một mối quan hệ giữa 2 chủng tộc chỉ đang căng thẳng, vẫn chưa hoàn toàn đến mức gặp nhau là phải phân sống chết.

Vậy thì, có phải cô ta sợ tôi vì từ nhỏ cô ta đã nghe những điều không hay về chủng tộc của tôi không?

Tình hình khá tệ.

Tôi phải làm gì đây?

Tôi có nên tìm một người khác không?

Không được, các loại thảo mộc và băng vải mà tôi đã đưa cho cô ta đều khá đắt. Tôi không thể từ bỏ nếu chưa thử hết các cách được.

"Tôi cũng vậy, tôi cũng không có hận thù."

"Tuyệt vời!"

"Vâng. Đó là lý do tại sao tôi muốn hỏi. Erwin, cô có muốn kết bạn với tôi tối nay không?"

"Night Friend à?"

"Tôi mệt rồi. Cô cũng vậy. Vậy tại sao chúng ta không hợp tác ngay bây giờ?"

"Ừm ?"

Mắt cô ấy đột nhiên sáng lên.

Một cách chậm rãi, Erwin trầm ngâm một lúc rồi cau mày, sau đó đưa ra một điều kiện.

"Người Barbarian rất xem trọng danh dự của một chiến binh. Chú có thể thề không, trên danh dự của một chiêbs binh? Rằng chú sẽ không làm hại tôi trước?"

"Tôi thề."

"Ừm,vậy tôi cũng hứa với chú nhân danh dòng họ của tôi, tôi sẽ không bao giờ làm hại chú trước."

Vậy là thoả thuận đã được chấp nhận, rất tốt. Nhưng có một vấn đề cần được giải quyết trước tiên.

"Tôi là Bjorn, con trai của Yandel. Đừng gọi tôi là chú."

Bjorn của chúng ta mới chỉ hai mươi tuổi thôi, bạn biết đấy.

Hợp đồng đã được ký kết.

Có lẽ đây là một hợp đồng mang tính đột phá về mặt văn hóa đối với người bản địa khi lần đầu tiên sau nhiều năm chứng kiến Fairy và Barbarian lại hợp tác với nhau.

Cũng nhờ đó, tôi đã tìm ra được tên thật của cô nàng Fairy trong quá trình này - Erwin Fornacci de Tersia.

Cô ấy hai mươi tuổi, bằng tuổi tôi.

"Vậy thì chúng ta phân chia ca trực như thế nào?"

"Tôi sẽ ngủ trước. Như vậy cô sẽ cảm thấy an toàn hơn."

"Ý tôi không phải thế… nếu anh muốn thì cứ vậy đi"

Lời phàn nàn của cô ấy bị tôi xem nhẹ.

"Vậy thì chốt nhé ?"

"Vâng."

‘Hehe, tuyệt vời.’

Tôi sẽ tuyệt vọng mất nếu lại phải chơi trò oẳn tù tì để quyết định ai ngủ trước. Mắt tôi đã nhắm nghiền từ lâu rồi.

Làm ơn đi, tôi chỉ muốn ngủ một chút thôi. Tại sao việc ngủ ngon một đêm lại khó khăn đến vậy?

"Ồ, đúng rồi, nhưng! Làm sao tôi canh được thời gian?"

Tsk , đây chính là lý do mà đám tân binh luôn bị ghét bỏ bởi những người có kinh nghiệm.

Tôi lấy chiếc đồng hồ của mình ra khỏi ba lô và đưa nó cho Erwin.

"Nó đắt lắm, đừng làm vỡ nó nhé."

"Vâng"

Nhìn cô ấy đón nhận nó một cách trân trọng như một di vật của tổ tiên khiến tôi cảm thấy an tâm hơn.

"Tôi sẽ cẩn thận. Chúc ngủ ngon."

Tôi nằm lên ba lô, đắp chăn lên người giống như ông chú đã làm.



Zzzzzzzzz !

Tôi để giấc ngủ chiếm lấy ý thức của mình.

"Chú!"

Tôi đã nói rồi, hãy gọi tôi là Bjorn.

"Chú ơi, dậy đi. Hết giờ rồi."

Tôi cố mở mắt ra và đứng dậy.

Không thể tin được, đã hai giờ trôi qua rồi sao?

"Nào, đưa đồng hồ đây."

Tôi nhìn vào đồng hồ và quả thực đã hai giờ trôi qua.

Nghĩ lại thì có vẻ như tôi thậm chí còn không thực hiện thủ tục cơ bản. Để phòng ngừa, đáng lý ra tôi nên giả vờ ngáy trong mười phút đầu.

Wow, đây có phải là uy lực của việc kết hợp ba lô và chăn không? Sức mạnh đó thực sự đáng sợ.

Buồn cười thay, nếu ông chú chịu cho tôi mượn dùng chúng, tôi đã không thể tránh thoát cuộc tập kích của ông ta.

Đó có phải là nghiệp chướng không?

Xét từ góc độ này, có lẽ tôi cũng nên cho cô ấy mượn.

"Quấn cái này vào và ngủ đi. Và dùng nó làm gối nếu muốn."

"Hả? Nhưng…"

Cô ấy có vẻ ngượng ngùng, nhưng khóe môi cong lên đã bán rẻ suy nghĩ thật sự của cô ấy.

Tôi quyết định giả vờ như mình chưa nhìn thấy gì cả.

"Được rồi, vậy tôi sẽ sử dụng chúng một cách hợp lý, cảm ơn Chú"

Không cần tôi thúc giục thêm, Erwin chui vào chăn và cuộn tròn như một con mèo, và chỉ trong tích tắc, tiếng thở đều đặn vang lên.

Này, cô thật sự không phòng bị chút nào trước mặt người ngoài à?

Thôi kệ, cô ấy có vẻ mệt mỏi. Chắc cô ấy cũng có một ngày vất vả như tôi.

"Hô"

Tôi dựa lưng vào tường và xem đồng hồ.

[22: 50]

Cảm giác như đã năm ngày trôi qua, nhưng thực tế vẫn còn hơn một giờ nữa mới đến ngày thứ ba. Tôi muốn được sớm quay lại thành phố, nếu tôi có thể quay lại, tôi chắc chắn sẽ ngủ li bì suốt vài ngày.

Tôi đóng đồng hồ lại và cất nó vào, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Đã lâu rồi tôi mới có được khoảng thời gian yên bình, nhưng tôi cứ nghĩ về điều này điều kia.

Trong hiện thực thì chuyện gì đã xảy ra với cơ thể tôi?

Có phải sự mất tích của tôi đã bị phát hiện không? Chắc chắn là có. Ai đó sẽ nhận ra, mặc dù công ty chắc sẽ không coi việc tôi vắng mặt vài ngày là vấn đề nghiêm trọng.

"Ừm."

Đây không phải là lần đầu tiên tôi cân nhắc vấn đề này, nhưng càng nghĩ về điều đó chỉ khiến tôi càng thấy tiêu cực hơn.

Nếu cứ tiếp tục nghĩ rằng quay trở lại hiện thực chẳng có gì tốt đẹp thì ý chí của tôi sẽ tan vỡ mất.

‘Tốt hơn hết là tôi đừng nên nghĩ tới nó nữa. ‘

Cho dù đó chỉ là sự tự lừa dối bản thân cũng được. Dù sao tôi cũng khá tự tin trong việc tự thôi miên bản thân.

*****

Tôi cố tình thay đổi dòng suy nghĩ của mình.

‘Được rồi, hãy tóm tắt lại những gì đã xảy ra trong hai ngày qua. ‘

Sau lễ trưởng thành, tôi bước vào mê cung, chiến đấu với Goblin và chiến đấu với ông chú.

Tôi có nên tự khen bản thân mình vì đã làm tốt cho đến giờ không?

Tôi đã bấu víu cuộc sống này hết sức mình. Vì không có ai khen ngợi tôi về điều đó, tại sao tôi không tự làm?

Thời gian trôi qua rất nhanh khi ta mất tập trung. Khi tôi định thần lại và nhìn vào đồng hồ, ca trực đêm của tôi đã kết thúc.

"Erwin, dậy đi."

"Chỉ năm phút nữa thôi"

“Chỉ năm phút thôi thì có thể làm được gì, hãy nhanh chân lên và đứng dậy.”

"Ugh"

Erwin dụi mắt và cố hất bàn tay đang không ngừng lay động của tên Barbarian ra khỏi vai mình.

‘Này, cô ấy có đủ tỉnh táo để canh gác trong ca của mình không đấy, trông không đáng tin chút nào.’

"Đừng có nghĩ đến chuyện ngủ quên chỉ vì cho đến giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra đấy."

"Biết rồi"

Tôi hơi lo lắng nhưng vẫn quay trở lại giường.

Có lẽ vì tôi đã cho cô ấy mượn chăn và ba lô nên chúng vẫn còn hơi ấm.Thật là trớ trêu, đã bao lâu rồi tôi không cảm nhận được hơi ấm của người khác ngoài chính mình?

Cảm giác thật kỳ lạ. Điều này có lẽ còn có giá trị hơn tất cả mọi thứ khác tôi đã nhận được trong hai ngày qua.

Zzzzzzzzzzz !

Lần này, tôi có khá nhiều năng lượng nên tôi bắt đầu giả vờ ngáy một cách chăm chỉ. Thành thật mà nói, không phải tôi giả vờ ngủ vì không tin cô ấy. Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng cô ấy vẫn thực hiện tốt công việc của mình.

Sau mười phút, tôi mở mắt và liếc nhìn Erwin. Cuối cùng thì tôi cũng có thể gạt bỏ mọi lo lắng và chìm vào giấc ngủ một lần nữa …

Và, đã bao lâu trôi qua kể từ đó?

Creak ( tiếng bước chân rón rén )

Tôi cảm thấy có đó đang đến gần nên vội vàng ngồi dậy.

"Ah, đau quá!"

Trong vô thức, tay tôi đang bóp chặt lấy cổ tay trắng nõn của Erwin. Có vẻ như cô ấy đang muốn vươn tay về phía tôi

"Cô nghĩ mình đang làm gì thế?"

"Chú trông như đang gặp ác mộng vì chú cứ đổ mồ hôi liên tục"

Có vẻ như đó không phải là một lời nói dối. Dù sao, nếu ngay từ đầu cô ấy định tập kích trong lúc tôi ngủ, cô ấy nên chọn một vũ khí gì đó khá hơn một chiếc khăn tay.

"Xin lỗi, tôi xin lỗi."

Sau khi nắm bắt được tình hình, tôi thả lỏng tay ra.

Erwin vuốt ve chỗ tôi vừa chạm vào với vẻ mặt đau đớn. Trên cổ tay cô ấy đã có những vết đỏ.

"Đã bao lâu rồi?"

"Còn mười phút nữa là đến giờ đổi ca."

"Được rồi. Vậy để tôi thay ca nhé."

"Nhưng …"

"Nếu bây giờ tôi ngủ tiếp, tôi sẽ chỉ mệt mỏi hơn mà thôi."

Nghe lời tôi, Erwin nằm xuống với vẻ mặt xin lỗi. Và lăn qua lăn lại một chút.

"Chú."

"Có vấn đề gì không?"

"Không. Chỉ là tôi có một câu hỏi."

"Nói đi"

Erwin do dự một lúc trước khi lên tiếng

"Chú của chú là ai?"

Cái gì cơ? Cô ta đang chơi chữ à?

"Bởi vì chú cứ không ngừng lẩm bẩm rằng ‘tôi xin lỗi’ với một ông chú nào đó trong giấc mơ của mình. Ồ, tôi xin lỗi. Tôi có đang nhiều chuyện không? Chú không cần phải trả lời đâu. Tôi sẽ ngoan ngoãn yên lặng đi ngủ."

Trước khi tôi kịp trả lời, Erwin đã kéo chăn lên và trùm kín đầu. Có vẻ như cô gái trẻ này đang dần trở nên tò mò về tôi sau khi nhận ra rằng tôi không đáng sợ đến thế.

"Nghỉ ngơi đi."

Tôi cố hồi tưởng lại trong khi thực hiện một vài động tác giãn cơ đơn giản. Tôi thực sự không thể nhớ bất cứ điều gì trong lúc ngủ, nhưng có vẻ như tôi đã gặp một cơn ác mộng thực sự.

Đột nhiên, tôi cảm thấy hơi tò mò. Người đàn ông mà tôi đang cầu xin tha thứ là ai vậy?

Có hai ứng cử viên hiện ra trong tâm trí tôi.

Một là ông chú vô danh đã bị chặt đầu tại buổi lễ trưởng thành.

Người con lại là một ông chú tên Hans, người đã giúp tôi trở lại làm một con người.

Nhưng khi nghĩ lại, thật lạ khi nói xin lỗi với hai người đó. Tôi không nhớ mình đã làm gì với họ đáng phải xin lỗi.

Chẳng bao lâu sau, tôi đã đi đến kết luận : chắc hẳn đó chỉ là một giấc mơ vô nghĩa của tôi thôi.

*****

[04:30]

Ngày thứ 3 đã bắt đầu. Và còn khoảng 10 phút nữa là tôi phải đánh thức Erwin.

Tôi cảm thấy lo lắng khi nhìn sang Erwin đang ngủ với chiếc chăn kẹp giữa hai chân.

Tôi đang muốn đề nghị cô ấy trở thành bạn đồng hành của mình.

Việc có một người bạn đồng hành là một lợi thế rất lớn, kể cả để đối phó với những vị khách không mời mà tới vào buổi tối hay sự gia tăng của số lượng quái vật theo thời gian.

Tất nhiên, cũng có một số bất lợi khi có bạn đồng hành, đó là tôi sẽ phải chia sẻ chiến lợi phẩm.

Bất kể có bao nhiêu Goblin xuất hiện vào ngày thứ ba, rõ ràng là việc Erwin tham gia sẽ làm giảm thu nhập cuối cùng của tôi.

Điều đó không có nghĩa là tôi chê cô ấy yếu.

Well, vì cô ấy thuộc tộc Fairy, nên thường thì chuyện đó sẽ không phải là vấn đề, nhưng cơ thể Barbarian này thật sự rất mạnh so với Tầng Một của Mê cung.

Ngay cả khi không có Erwin, một mình tôi cũng có thể dễ dàng tiêu diệt ba hoặc bốn tên Goblin. Đó không phải là kiêu ngạo, tôi thực sự đã đi đến kết luận như vậy sau khi tự mình trải qua nhiều trận chiến với cơ thể này.

Việc giảm thu nhập là một bất lợi rất lớn, cân nhắc đến việc tôi phải thu thập càng nhiều Mana Stone càng tốt để chuẩn bị cho chi phí sinh hoạt trong tương lai ở thành phố cũng như các loại thuế sau này.

"Hô"

An toàn hay nhiều Mana Stone hơn?

Trong khi tôi đang suy nghĩ về sự lựa chọn hợp lý nhất

Step .

Tôi nghe thấy tiếng bước chân của những nhà thám hiểm từ lối đi bên trái.

Chuyện này đã xảy ra nhiều lần trong đêm nên tôi không quá lo lắng. Hầu hết thời gian, họ chỉ nhìn chúng tôi một lần rồi đi qua. Nhưng …

Step

Cặp đôi nhà thám hiểm này, chúng ta hãy tạm gọi họ là Mr. Fat ( béo ) và Mr. Skinny (gầy ), nhìn chúng tôi một cái rồi dừng lại và thì thầm với nhau.

"Đó là cô nàng Fairy chúng ta đang tìm kiếm sao ?"

"Có vẻ đúng rồi. Hình dạng của cây cung rất khớp.".

Trong số hai người đàn ông đã đi đến kết luận trong khi thì thầm với nhau, Mr Skinny hỏi tôi với tư cách là người đại diện.

"Barbarian, ngươi và nữ Fairy đó có quan hệ gì?"

"Như ngươi thấy đấy, chúng ta là Night Friend."

"Ngay cả người Barbarian và Fairy cũng có thể là Night Friend, hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt. Vậy bao giờ hai người sẽ tách ra?"

"Tôi không cần phải trả lời câu hỏi của anh."

Mr Skinny không hỏi thêm gì nữa. Anh ấy chỉ mỉm cười rồi rời đi cùng Mr Fat.

"Được rồi. Chúng ta đi thôi."

"Hả? À, ừm."

Chẳng mấy chốc, họ đã hoàn toàn rời khỏi chỗ này.

Dù bóng dạng của bọn chúng đã hoàn toàn biến mất, nhưng tôi vẫn không yên tâm.

‘Lũ khốn nạn này đang có âm mưu gì thế?’

Cảm giác hiện tại mà tôi đang có đáng ngại hệt như lúc tù trưởng của bộ lạc Barbarian tiến đến trước mặt tôi.

Tôi từ từ di chuyển sang một bên và vỗ nhẹ vào vai Erwin, người vẫn còn đang say ngủ.

"Ummm"

“Này, cô thật sự vẫn còn ngủ được trong tình huống này sao. Tỉnh dậy đi.”

Bởi vì bằng cách nào đó, tôi cảm thấy chúng tôi đã bị để mắt đến.
 
Back
Top Bottom