Update: 17/09/2025P/s: Tôi đang đẩy nhanh tốc độ nấu lên đây ( •̀ ω •́ )y==========
Thời gian: 8 giờ, ngày 15 tháng 9 năm 975.Địa điểm: Sảnh chính, Học viện Ma pháp Quốc tế Siesta.Thời tiết: Nắng đẹp, gió nhẹ.=====Hôm nay là ngày định đoạt đối với toàn bộ thí sinh có mặt tại nơi này.
Trong đại sảnh rộng lớn, không khí căng thẳng đến mức có thể cảm nhận rõ rệt.
Ai nấy đều bồn chồn, liên tục kiểm tra lại tư trang và kiến thức trong đầu.
Bởi lẽ, trước mắt họ chính là kỳ thi đầu vào của Học viện Ma pháp Quốc tế Siesta - cánh cửa danh giá nhưng cũng tàn khốc bậc nhất trong thế giới này.Được xem là học viện bậc Đại học hàng đầu thế giới, Siesta nổi tiếng với tỉ lệ chọi ngất ngưởng, với chưa đến mười phần trăm thí sinh có thể vượt qua, còn số người thật sự chạm đến đỉnh cao chỉ là thiểu số nhỏ nhoi.
Những bài kiểm tra nơi đây không chỉ đơn thuần là lý thuyết hay phép thuật cơ bản, mà chúng được thiết kế để tái hiện những tình huống khắc nghiệt, thậm chí đưa ra cả những vấn đề chỉ tồn tại ở "bên kia thế giới".
Chính vì vậy, mỗi người đều chuẩn bị kỹ lưỡng nhất có thể, nhưng trong lòng không ai dám chắc mình sẽ toàn vẹn bước ra.Estina đứng giữa dòng người đông nghịt, đôi tay nhỏ nhắn vô thức siết chặt vạt váy, cảm nhận rõ từng nhịp tim đang đập loạn trong lồng ngực.
Nàng biết rõ rằng, chỉ có sáu trong một trăm thí sinh mới có cơ hội đặt chân vào cánh cổng của Siesta với tư cách học viên chính thức.
Còn lại, tất cả sẽ bị đào thải, hoặc bị xếp vào những lớp dưới hạng thấp hơn, chẳng khác nào sự chối bỏ đối với ước mơ cao quý của bao người.Suốt một tháng dưới sự rèn luyện khắc nghiệt từ Nemo, Estina đã trải qua những ngày đẫm mồ hôi, cả cơ thể lẫn tinh thần đều được mài giũa như thép.
Nàng bạch long biết mình đã mạnh hơn rất nhiều so với những ngày đầu tiên, từ cách niệm chú, khống chế ma lực cho đến sự bình tĩnh đối mặt với nguy hiểm mà xử lý chúng.
Nhưng giờ phút này, khi đặt chân vào đại sảnh rộng lớn, chứng kiến hàng ngàn ánh mắt tràn đầy khát vọng của các thí sinh khác, một thoáng run rẩy vẫn len lỏi trong lòng.Ánh nắng từ ô cửa kính màu hắt xuống, khẽ phản chiếu trên chiếc vòng cổ bạc nơi xương quai xanh của Estina.
Món quà mà Nemo trao tặng trong dịp sinh nhật màn nàng vẫn chưa một lần tháo xuống kể từ ngày nhận.
Nó không chỉ là một kỷ vật, mà còn là niềm tin, là điểm tựa tinh thần, là lời nhắc nhở rằng nàng không bao giờ đơn độc.Trong đôi mắt vàng kim ánh lên vừa kiêu hãnh, vừa e thẹn, hình bóng vị thuyền trưởng mang vẻ đẹp phi giới tính lại hiện về.
Từ cái cách anh nghiêng đầu mỉm cười, đến ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng cả đại dương, tất cả đều khiến trái tim nàng lỡ nhịp.
Lúc này, giữa biển người xa lạ, Estina bất giác đưa tay chạm nhẹ lên vòng cổ, như thể đang chạm vào bàn tay của Nemo, và một nguồn sức mạnh vô hình dâng lên, lấn át dần nỗi lo sợ trong nàng."
Ta sẽ... không thua đâu"Estina thì thầm, khẽ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi để trấn tĩnh, chuẩn bị bước vào thử thách lớn đầu tiên của cuộc đời mình.Sau một lúc, tiếng loa ma pháp vang vọng khắp đại sảnh khiến cho tất cả phải giật mình.Vì sau cùng, thời khắc đó cũng đã đến."
Chú ý, toàn thể thí sinh.
Bài kiểm tra lý thuyết sẽ bắt đầu trong vòng mười phút nữa.
Xin mời di chuyển đến phòng thi theo số thứ tự đã được ghi trên thẻ thí sinh.
Thời gian làm bài là sáu mươi phút, nếu hoàn thành sớm thì có thể nộp trước cho giám thị.
Sau khi hoàn tất, những ai đạt yêu cầu sẽ tiếp tục phần thi thực địa vào ngày mai"Ngay lập tức, không khí trong sảnh chính thay đổi rõ rệt.
Tiếng bàn tán xôn xao bỗng chốc trầm xuống, nhường chỗ cho sự căng thẳng lan tỏa.
Hơn hai mươi ngàn thí sinh như một dòng chảy khổng lồ, lần lượt tách ra theo từng lối hành lang dẫn đến các phòng thi riêng biệt.Estina siết chặt thẻ bài trong tay, đôi giày nhỏ gõ nhè nhẹ trên nền đá hoa cương khi bước đi.
Con số 412-B khắc nổi trên thẻ dẫn nàng đến một căn phòng hình tròn, tường gắn những viên tinh thạch chiếu sáng trong suốt, tạo nên bầu không khí vừa trang nghiêm, vừa ngột ngạt.Bên trong, đã có nhiều thí sinh an tọa.
Mỗi chiếc bàn cách nhau một khoảng vừa đủ, không quá xa nhưng cũng chẳng gần, đủ để ngăn cản mọi ý định gian lận.
Ở phía bàn giáo viên, có một pháp sư đang yên vị, chờ đợi từng người bước vào bên trong.Khi Estina ngồi xuống, trước mặt nàng hiện ra một tập giấy dày, được phong kín bằng phong ấn ma pháp.
Nó là loại giấy lưu trữ đặc dụng với khả năng tích trữ ma lực, nhằm lưu lại bài thi lâu hơn, cũng như tránh viện để lộ thông tin đề thi khi thứ duy nhất mà nàng nhìn thấy lúc này chỉ là một tờ giấy trắng tinh khôi.Khi đồng hồ đã điểm 8 giờ 10 phút, tiếng chuông ngân lên, báo hiệu cho kỳ thi lý thuyết đã bắt đầu.
Vị giám khảo lập tức giải ấn tay giải ấn, những dòng chữ của đề thi dần hiện lên, và rồi sự khắc nghiệt của bài thi đầu vào lập tức phô bày.Những câu hỏi vừa dài vừa hóc búa đầu tiên đập thẳng vào ánh mắt của tất cả: Từ các nguyên lý biến đổi ma lực trong phép dịch chuyển không gian bậc cao, đến ứng dụng thực tiễn của pháp trận giữ nhiệt trong đời sống thường ngày.
Một số còn yêu cầu mô tả các trường hợp hi hữu từng được ghi nhận trong lịch sử ma pháp, hay cách xử lý ma thú có tính chất đặc thù mà ngay cả sách giáo trình phổ biến cũng hiếm khi nhắc đến.Estina khẽ cắn môi, ngón tay lướt nhanh trên cây bút ma lực.
Nàng không cho phép mình chần chừ.
Dù có đôi lúc nhíu mày khó xử, nhớ lại những bài giảng dài lê thê trong dinh thự, nhưng rồi những lời khuyên thực dụng và lối dẫn dắt ngắn gọn, súc tích của Nemo lại chợt hiện về trong ký ức."
Đừng chỉ học thuộc lòng, mà hãy ghi nhớ những ý chính quan trọng"Giọng nói trầm thấp ấy như vẫn văng vẳng bên tai, giúp nàng định tâm lại mà tiếp tục.Không khí trong phòng càng trở nên ngột ngạt khi tiếng gõ gậy của giám thị vang lên, dội thẳng vào lồng ngực từng người.
Vị pháp sư giám thị khoác áo choàng xanh thẫm, ánh mắt sắc bén quét khắp căn phòng, chẳng khác nào lưỡi dao lạnh lẽo kề sát cổ của từng người bên trong.Chỉ sau vài phút bắt đầu, một tiếng động khẽ vang lên ở góc phòng, khi một thí sinh vụng trộm lôi ra mảnh bùa nhỏ giấu trong tay áo.
Ngay lập tức, luồng ma lực từ cây gậy giám thị quét ngang, đánh bay tờ bùa, để lộ ra vết cháy xém trên mặt bàn."
Ra ngoài ngay lập tức"Giọng nói khô khốc nhưng lạnh lùng ấy khiến cả căn phòng lặng như tờ.
Thí sinh kia mặt cắt không còn giọt máu, đôi chân run rẩy bước ra ngoài, trong ánh mắt pha lẫn sợ hãi và tuyệt vọng.
Cánh cửa đóng sầm lại phía sau hắn, để lại sự im lặng nặng nề hơn cả trước đó.Estina khẽ nuốt khan, ngòi bút trên tay khựng lại trong giây lát.
Nàng có thể cảm nhận rõ từng nhịp tim mình đang gõ dồn dập trong lồng ngực.
Ở đây, chỉ một sơ suất thôi cũng đủ để bị cuốn phăng khỏi giấc mơ vào học viện mà không cần chờ đến ngày mai.Nàng hít sâu một hơi, bàn tay vô thức đưa chạm nhẹ lên chiếc vòng cổ đang ẩn dưới lớp vải áo.
Làn lạnh từ viên pha lê nhỏ áp vào da khiến tâm trí nàng bình ổn trở lại.
"Mình không thể để cậu ta thất vọng được" Ý nghĩ ấy lóe lên, giúp nàng gạt bỏ nỗi sợ hãi, đôi mắt vàng kim lấy lại sự tập trung.Tiếng bút viết tiếp tục vang lên, hòa cùng bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, nơi mà từng khoảnh khắc đều phân định ranh giới giữa ở lại hay rời đi mãi mãi.Thời gian trôi đi nặng nề, từng giây từng phút dài lê thê như tra tấn.
Trong căn phòng rộng rãi nhưng ngột ngạt, chỉ còn lại âm thanh sột soạt của bút viết trên giấy và tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc vang vọng trên tường.Sáu mươi phút có lẽ là một khoảng thời gian tưởng chừng ngắn ngủi, nhưng đối với hơn hai mươi thí sinh trong phòng thi này, nó chẳng khác nào một cực hình.Estina cúi người, đôi mắt vàng kim chăm chú nhìn xuống trang giấy trắng giờ đây đã kín chữ.
Các câu hỏi nối tiếp nhau như một mê cung vô tận: từ lý thuyết ma pháp cổ xưa, công thức thuật thức nâng cao, cho đến những tình huống thực dụng đầy bất ngờ như cách dùng ma lực để khởi động một cỗ máy bị hỏng giữa sa mạc.
Từng dòng chữ như rút cạn trí óc, buộc nàng phải đào bới cả những mảnh kiến thức lẫn trực giác được rèn giũa trong suốt tháng qua.Mỗi khi liếc sang, nàng lại thấy những gương mặt đầy căng thẳng: Có kẻ đang mồ hôi túa ra ướt đẫm vạt áo, bút run lên như sắp rơi khỏi tay; có kẻ lại gục mặt xuống bàn, đôi mắt lạc thần khi gặp phải câu hỏi vượt quá tầm hiểu biết.
Mỗi phút trôi qua, số thí sinh rơi vào trạng thái tuyệt vọng càng nhiều, giống như thể chính căn phòng này đang nuốt chửng ý chí của họ.Một tiếng động khẽ vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả.
Ở hàng ghế trước, một thí sinh trẻ tuổi lỡ tay làm rơi bút, lộ rõ vẻ bối rối.
Giám thị lập tức hướng ánh nhìn sắc lạnh về phía cậu ta.
Chỉ là một cái nhìn thôi, nhưng cũng đủ khiến cả phòng im bặt, ai nấy đều siết chặt bút hơn, không dám thở mạnh.Estina khẽ cắn môi, bàn tay vô thức đặt lên chiếc vòng cổ giấu dưới cổ áo.
Nàng có thể cảm nhận được sự mát lạnh len vào da, kéo ý thức trở lại, như một sợi dây níu giữ khỏi vực sâu hoảng loạn.
Trong thoáng chốc, nàng nhớ đến ánh mắt long lanh của Nemo, cùng nụ cười nửa trêu chọc nửa khích lệ mà anh đã dành cho mình trước khi rời đi."
Cậu ta đã rèn luyện mình đến mức này rồi, chẳng có lý do gì để chùn bước cả"Hít sâu một hơi, Estina dồn toàn bộ sự tập trung vào những câu hỏi còn lại.
Bàn tay nàng trở nên vững vàng, từng nét chữ đều rõ ràng và dứt khoát.Thời gian dần trôi, ánh sáng từ khung cửa sổ nghiêng dài trên sàn, biến đổi theo từng nhịp tích tắc của chiếc đồng hồ.
Mỗi giây phút là một trận chiến âm thầm, không phải với quái vật hay ma pháp, mà với chính bản thân, sự mệt mỏi và áp lực đang dồn nén trong đầu.Rồi cuối cùng, tiếng chuông vang lên...Sáu mươi phút địa ngục đã khép lại.Cả căn phòng như vỡ òa, không phải trong tiếng reo vui, mà trong tiếng thở phào nặng nhọc, xen lẫn mệt mỏi cùng hoang mang.
Một số thí sinh ngồi gục xuống bàn, vài người khác thì hai tay ôm đầu, còn lại chỉ im lặng nhìn vào tờ giấy đã nộp đi, như thể không tin mình vừa sống sót qua quãng thời gian ấy.Âm thanh kim loại vang lên khi giám thị thu lại tập giấy cuối cùng.
Estina khẽ buông bút, bàn tay vẫn còn run nhẹ.
Cảm giác căng thẳng bủa vây suốt sáu mươi phút như vẫn còn lẩn quẩn quanh tim nàng.
Sau khi cúi chào giám thị, nàng đứng dậy, bước ra khỏi phòng thi trong bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở.
Hành lang dài trải thảm đỏ vẫn vang vọng tiếng bước chân lác đác của các thí sinh khác, ai nấy đều mang vẻ mặt mệt mỏi hoặc thất vọng.Est cũng chẳng khác mấy, đôi vai nhỏ nhắn khẽ rũ xuống, bàn tay vô thức đặt lên chiếc vòng cổ lấp lánh dưới lớp vải áo, như tìm kiếm một chút an ủi.
"Không biết mình làm có đủ tốt không..."
Nàng ta tự nhủ, bước chân có chút chậm lại.Thế nhưng, vừa bước ra khỏi cánh cổng lớn của khu thi, đôi mắt vàng kim của nàng lập tức sáng bừng.
Ngay ở đó, dưới ánh nắng ấm áp, chiếc Rolls-Royce Phantom đen bóng quen thuộc đang dừng sẵn.
Nemo dựa nhẹ người vào xe với dáng điềm tĩnh thường ngày.
Đôi mắt lưỡng sắc long lanh của anh chậm rãi hướng về nàng, mang theo nụ cười mỉm quen thuộc, dịu dàng mà trầm lặng.Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ căng thẳng còn sót lại trong Estina như tan biến.
Nàng bạch long dường như không kìm được, đôi chân nhỏ bé lập tức lao về phía trước, chiếc váy khẽ tung bay theo bước chạy."
Nemo!"
Tiếng gọi bật ra trong vô thức, ngay trước khi nàng nhào đến ôm chầm lấy anh.
Khuôn mặt kiều diễm đỏ bừng, hơi thở gấp gáp sau khi chạy vội, nhưng Est chẳng buồn che giấu.
Nàng rúc mặt vào lồng ngực anh, giọng đầy hờn dỗi."
Hừ... thật sự khủng khiếp đấy!
Bài thi dài lê thê, mấy câu hỏi chẳng khác gì những câu hỏi dành cho mấy lão tiến sĩ đầu hói cả!
Anh... anh nhất định là cố tình không nói cho ta trước, có phải không?"
Dẫu lời trách móc chứa đầy sự khó chịu, nhưng đôi tay mảnh khảnh của nàng ta lại siết chặt vạt áo Nemo, chẳng khác gì một chú mèo nhỏ tìm chỗ nương tựa.
Với vòng tay ấy, nàng cảm nhận rõ hơi ấm quen thuộc, sự vững vàng không lay chuyển, cũng là thứ mà nàng đã quen dần dựa vào trong suốt những ngày tháng rèn luyện vừa qua.Nemo chỉ khẽ bật cười, bàn tay nhẹ đặt lên mái tóc bạch kim mượt mà của nàng, xoa dịu những run rẩy còn sót lại trong cơ thể nhỏ bé kia."
Lỗi của tôi""Anh phải...
đền bù đấy..."
Giọng của Estina lí nhí trong sự vỗ về của chàng thuyền trưởng.Một lúc sau đó, họ cùng nhau bước vào trong chiếc xe hơi quen thuộc mà rời đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của khá nhiều người.
Tuy nhiên, ẩn trong những ánh mắt ấy, có một đôi mắt nâu đang tỏ vẻ khó chịu...