Lãng Mạn [Edit - Collab - Hoàn] Là anh yêu thầm trước

[Edit - Collab - Hoàn] Là Anh Yêu Thầm Trước
Phiên ngoại 11: Đã sớm nói em sẽ hối hận mà


Edit by Shmily

#Do not reup#

------------------------------

Đời này của Kỷ Dạng thuận buồm xuôi gió, gia cảnh ưu tú, còn trẻ đã thành danh, ngăn trở duy nhất trong đời có lẽ chính là biến cố gia đình.Cậu dùng hơn 8 năm trời để tiếp nhận Dụ Lệ An và Anh Đào, lại còn dưới sự chăm sóc tận tâm cùng lòng chân thành mới phát hiện ra, trong lòng mình lạnh lùng phản nghịch bao nhiêu, nhưng hiện tại cậu lại vấp ngã trên con đường với Cố Cảnh.Từ sau khi Cố Cảnh tát cậu một cái xong, hai người cũng không có gặp nhau.Kỷ Dạng dành phần lớn thời gian để tập bóng, thi đấu ở trên sân ngày càng lợi hại, dùng mỗi một cú vào bóng xuất sắc để chứng tỏ rằng cậu không thèm để ý tới việc kia.Cậu tựa hồ không hề bị Cố Cảnh ảnh hưởng tới, vẫn như cũ là minh tinh được giới thể thao chú ý, là MVP* mạnh nhất trong lòng fans hâm mộ.*MVP (Most valuable player): Người chơi được đánh giá là quan trọng nhất, có thành tích tốt nhất trận và có những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấuNhưng hiệu ứng của người nổi tiếng này khiến cho chuyện kia trở thành tiêu điểm thảo luận của toàn bộ đại học Hoài Thành.Một lượng fans khổng lồ của cậu vốn đã có thành kiến với Cố Cảnh, một đoạn thời gian gần đây, bởi vì Cố Cảnh đánh Kỷ Dạng mà đã trở thành kẻ địch của vô số nữ sinh, đi tới đâu cũng bị người khác chỉ trỏ, nam sinh trước kia tỏ tình với cô cũng vì thế mà không dám tiếp cận cô nữa.Rõ ràng là trường đại học, nhưng lại giống như đám nít ranh tiểu học chơi cô lập tập thể, điều này làm cho Cố Cảnh vừa bật cười lại vừa xót xa.Cười bản thân khi trước sao cứ khư khư cố chấp muốn theo đuôi Kỷ Dạng đăng ký vào đại học Hoài Thành, xót xa cho mấy năm nay bản thân đã ngu muội mê luyến không tỉnh.Cố Cảnh bị cô lập trong phòng KTX, đành phải chuyển ra thuê phòng ở ở gần trường.Cô có thế nào cũng không nghĩ tới, người khách đầu tiên cô đón tiếp ở căn nhà mới này lại là chị gái của Kỷ Dạng, Dụ Anh Đào.Anh Đào vẫn giống như cũ, nụ cười giống như nắng ấm phá tan băng lạnh mùa đông, vĩnh viễn có năng lượng tích cực an ủi lòng người, chỉ cần nhìn cô thôi, đôi mắt Cố Cảnh cũng có chút chua xót.Anh Đào đi lên ôm lấy Cố Cảnh, thanh âm êm dịu: "Khổ cho em rồi."

Cố Cảnh suýt nữa rơi nước mắt, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.Thật kỳ quái, cô cũng từng là cô gái rất thích khóc, không cẩn thận sứt tay một chút thôi cũng có thể khóc rất lâu, nhưng từ khi thích Kỷ Dạng, từ khi biết cậu không thích con gái suốt ngày chỉ thích khóc sướt mướt, mỗi lần chịu khổ sở cô đều sẽ kiên quyết không rơi lệ, nhịn rồi lại nhịn, vậy mà cũng có thể nhịn cho qua chuyện.Cũng không phải không có gì là không tốt, có một số người tới với cuộc đời của mình là để dạy mình cách trưởng thành mà.Anh Đào hỏi: "Chị có thể vào nhà ngồi được không?"

Cố Cảnh bị các bạn nữ cô lập mấy ngày rồi, thật vất vả mới có người để ý tới mình, cô thật sự vui mừng, vội gật đầu: "Đương nhiên là được ạ."

Phòng cho thuê của Cố Cảnh có một phòng khách và một phòng ngủ, được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, Anh Đào cho rằng bên trong chắc hẳn sẽ có rất nhiều đồ dùng cá nhân dành cho con gái, không nghĩ tới thứ xuất hiện nhiều nhất đều có liên quan tới Kỷ Dạng, trên tường còn dán rất nhiều áp phích của cậu."

Đến bây giờ vẫn chưa thể buông được thằng bé đó sao?"

Cố Cảnh không nghĩ tới Anh Đào sẽ trực tiếp như vậy, có chút xấu hổ cúi đầu.Người mình thích ba năm liền, không phải nói buông là có thể buông.Anh Đào rất rõ đây là cảm giác gì, mỉm cười kéo cô ngồi xuống, "Trước khi tới chỗ này của em, chị đã gặp ba của em."

Cố Cảnh sửng sốt, đầu rũ xuống càng thấp, mấy năm trước cô quấn lấy ba mình đòi ông ấy về nước cứu Anh Đào, Cố Tùng từng cho rằng cô với Kỷ Dạng là lưỡng tình tương duyệt, vô cùng vui vẻ, hiện tại mắt thấy con gái bị Kỷ Dạng dày vò đến mức ngày càng trở nên tự ti, ông ấy vừa đau lòng lại vừa tức giận.Cố Cảnh không dám về nhà, cũng không dám đối mặt với ba mẹ, hiểu được Anh Đào là thuyết khách mà ba mẹ mình mời tới.Thanh âm của Anh Đào không nhanh không chậm, rất ôn nhu, cũng khiến lòng người an tâm: "Ý của ba em là hy vọng em có thể ra nước ngoài học tập, chị cũng rất tán thành."

Cố Cảnh ngẩng đầu nhìn cô ấy, đáy mắt không tha: "Nhưng mà..."

"Không nỡ xa Kỷ Dạng?"

Cố Cảnh cắn môi nói không nên lời.Anh Đào rất thích cô bé này, cô ấy từng thấy qua dáng vẻ ngây thơ đơn thuần hoạt bát nhất của Cố Cảnh, lời nói ra chứng tỏ cô bé này là một người thông minh giảo hoạt, đơn thuần xinh đẹp, khiến người ta vô cùng yêu thích.Nhưng Cố Cảnh của bây giờ luôn luôn có thói quen cúi đầu thấp xuống, rõ ràng là không làm gì sai, nhưng lại theo thói quen mà khúm núm, cúi thấp người đến hèn mọn.Anh Đào cầm tay cô, như một người chị lớn ôn nhu trấn an: "Chị biết, chị hiểu rõ, sáng sớm ngày mai, chín giờ, thằng bé sẽ có một trận thi đấu, nếu em có lời nào muốn nói thì có thể tới nói cho nó biết.

Sau đó hẵng quyết định có muốn đi hay không."

Cố Cảnh suy nghĩ rất lâu mới gật đầu.Đêm nay cô ngủ cực kỳ không an ổn, trong đầu lặp lại những lời muốn nói với Kỷ Dạng vào ngày mai.Trời còn chưa sáng, Cố Cảnh đã rời giường rửa mặt, mặc thành kiểu dáng ngọt ngào mà Kỷ Dạng thích nhất.Cô tới bên ngoài sân vận động từ rất sớm, chờ rất lâu mới đợi được xe chở thành viên nhóm của cậu tới.Đội viên của nhóm Kỷ Dạng ở trên xe bus còn chưa có tới gần sân vận động đã phát hiện ra Cố Cảnh, vỗ vai Kỷ Dạng tỏ ý tứ.Kỷ Dạng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Cố Cảnh ăn mặc xinh đẹp, khẩn trương siết chặt váy đợi cậu, vẻ mặt này cậu vô cùng quen thuộc, mỗi lần Cố Cảnh làm chuyện gì sai muốn xin cậu tha thứ, đều sẽ là dáng vẻ này, hiện tại có phải là muốn giải thích cho chuyện lần trước không.Kỷ Dạng biết là cô sẽ không nhịn được lâu, ở trong tiếng ồn ào của đồng đội, khóe miệng hơi cong lên."

Ôi mẹ ơi, đội trưởng cười rồi kìa!"

"Có thể xem như là cười đi, mấy ngày nay cứ mặt lạnh khiến tôi chả dám thở nữa!"

"Xem ra đội trưởng của chúng ta vẫn rất để ý Cố Cảnh nha!"

Kỷ Dạng cười mắng một tiếng, chờ sau khi xe dừng hẳn, cậu khoác ba lô lên vai rồi xuống xe.Cố Cảnh lập tức chạy lên, lấy lòng cười cười: "Kỷ Dạng, tớ có lời muốn nói với cậu."

Kỷ Dạng liếc cô một cái, không nói gì, đi ngang qua trước mặt cô.Cố Cảnh ngẩn người.Mỗi lần đều là như vậy, cậu vẫn luôn luôn mất hứng không ai hiểu như thế, cô sợ bị đối xử lạnh nhạt, cho nên luôn giống như một con chó nhỏ chạy theo dỗ dành cậu, Kỷ Dạng cao ngạo luôn không chịu liếc cô dù chỉ một cái, nhất định muốn đợi đến khi cô sốt ruột tới sắp khóc, cậu mới bằng lòng bố thí nói vài lời.Phải chăng cậu đang thưởng thức một tên hề?Giờ khắc này, nụ cười giả tạo ngọt ngào mà Cố Cảnh cố gắng dựng lên rốt cuộc đã không duy trì nổi nữa.Cô có loại cảm giác xấu hổ chưa từng có, bởi vì bản thân không có điểm mấu chốt mà không hề có tôn nghiêm lặp lại sai lầm cũ.Chẳng lẽ thời gian ba năm còn chưa đủ hiểu cậu sao?

Chẳng lẽ ba năm trôi qua còn chưa có rõ ràng?

Vì sao đến tận bây giờ cô còn có thể hy vọng xa vời sẽ nhận được một chút xíu ôn nhu?Kỷ Dạng đang đợi Cố Cảnh đuổi theo, nhưng cô không làm vậy.Ngay lúc cậu quay đầu lại, liền nhìn thấy bóng lưng càng lúc càng xa của Cố Cảnh.Trong nháy mắt, lửa đã tắt trong lòng cậu nháy mắt liền bùng lên, cũng không đuổi theo cô, không hề quay đầu đi vào trong sân vận động.Kỷ Dạng cho rằng bản thân thi xong đi ra thì nhất định sẽ nhìn thấy Cố Cảnh, nhưng lại không có gì cả, bên ngoài sân vận động trống trải khiến tâm cậu có chút hốt hoảng.Lúc cậy về tới nhà thì có chút trễ, bình thường người ngồi trên sofa chờ cậu là Kỷ Lương và Dụ Lệ An, nhưng bây giờ lại chỉ có Anh Đào.Trên TV đang chiếu trận thi đấu của cậu ngày hôm nay, không hề ngoài ý muốn, cậu vẫn là người sáng nhất trên sân, Cố Cảnh cũng không hề ảnh hưởng tới việc cậu phát huy năng lực.Anh Đào ngẩng đầu nhìn cậu, "Chúc mừng em."

Rõ ràng là lời chúc mừng, nhưng sắc mặt lại rất bình tĩnh, không hề có ý cười.Kỷ Dạng từ nhỏ tới lớn đều có chút sợ cái dáng vẻ này của Anh Đào, biết là sắp bị mắng cho nên liền xoay người muốn trốn về phòng.Anh Đào buông điều khiển xuống, thanh âm bình tĩnh nói: "Tiểu Cảnh đi rồi."

Kỷ Dạng sửng sốt, đương nhiên là đi rồi, cũng chẳng chờ cậu thi đấu xong nữa.Kỷ Dạng chỉ nghĩ thế là hết, nhưng không nghĩ đến Anh Đào lại nói cho cậu biết: "Con bé ra nước ngoài học rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ không quay về đâu."

Kỷ Dạng triệt để sửng sốt, cứng người rất lâu mới quay đầu nhìn Anh Đào.Anh Đào thế mà lại cười: "Có phải chị nên chúc mừng em cuối cùng đã thoát khỏi con bé rồi không""...

Cô ấy đi đâu?"

Không bận tâm tới lời chế nhạo cùng nụ cười trào phúng của Anh Đào, thanh âm Kỷ Dạng có chút run rẩy hốt hoảng.Anh Đào dùng ánh mắt nhìn kẻ đáng thương nhìn cậu, "Chị không biết, nước nào là do em ấy chọn bất ngờ, không có nói với bất cứ ai, chỉ gọi điện thông báo cho chị mà thôi, sẽ không quay về nữa."

Thời gian Kỳ Dạng trầm mặc có chút dài, tựa hồ là đang tự hỏi mấy câu này là có ý gì.Cậu bỗng nhiên cười lạnh, "Có liên quan gì tới em đâu."

Sau đó liền xoay người lên lầu, dáng vẻ thờ ơ đối với tất cả mọi chuyện như mọi ngày, giống như không có gì thay đổi.Anh Đào im lặng đứng tại chỗ, cô ấy đang đợi, quả nhiên không bao lâu sau, trên lầu truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn.Thiếu niên nghiêng ngả chạy xống, trên gương mặt luôn không chút gợn sóng rốt cuộc cũng xuất hiện vẻ kích động cùng sợ hãi.Nhìn bóng lưng chạy như điên của cậu, Anh Đào thở dài lắc đầu.Đã sớm nói.Em sẽ hối hận mà.------------

Shmily: Phiên ngoại của Kỷ Dạng và Cố Cảnh kết thúc rồi.

Cái kết OE, nó diễn ra như thế nào là tùy vào trí tưởng tượng và mong muốn của mọi người.

Nhưng với mình, cặp này đã kết thúc rồi.

Gương vỡ tan tành luôn he!Phiên ngoại tiếp theo sẽ quay về với Anh Đào và Trình Kiệt!
 
[Edit - Collab - Hoàn] Là Anh Yêu Thầm Trước
Phiên ngoại 12: Bây giờ em có bạn trai rồi


Edit by Shmily

#Do not reup#

------------------------------

Một Trình Kiệt và Anh Đào ở thế giới khác!

Tay đua cừ khôi Vs Vũ công kịch múa

Cùng chờ xem!

--------------------------------

Giải đấu đua xe kết thúc mỹ mãn, Trình Kiện dẫn dắt chiến đội lấy được giải quán quân.Giải quán quân, trừ có được vinh dự và tiền thưởng ra thì còn có rất nhiều phần thưởng kèm theo, một trong số đó chính là vé vào cửa của rạp hát vũ đạo Hoài Thành.Buổi diễn vũ đạo này có tên là [Thoát mộng], nghe nói là một vé cũng khó cầu, diễn viên chính là thiên tài nổi danh trong giới vũ đạo, Dụ Anh Đào.Trình Kiệt chưa từng gặp qua, nhưng anh rất quen thuộc với cái tên này, ngay vào lúc anh siết chặt tấm vé nhìn chăm chú vào nó thì có vài đồng đội đi tới gần."

Anh Kiệt, buổi biểu diễn vào đêm nay đấy, anh có đi không?"

Trình Kiệt không có biểu cảm gì, đem tấm vé ấn lên bàn, mọi người liền hiểu được anh không có hứng thú.Nhưng nói ra cũng khiến người khác khó có thể tưởng tượng được, anh rõ ràng là có một gương mặt thu hút phụ nữ, có thể muốn làm gì thì làm, nhưng tất cả nhiệt huyết của anh đều hiến dâng hết cho đua xe, đối với phụ nữ thì chưa từng cho một sắc mặt tốt.Văn Chính cầm lấy tấm vé vào cửa kia phẩy phẩy vài cái, "Anh Kiệt, cái cô Dụ Anh Đào này chính là đối tượng cho chuyện xấu của anh nha, anh xác định là không đi?"

Trình Kiệt với Dụ Anh Đào có thể coi là khá có duyên phận, tuổi tác hai người cách biệt không nhiều, cơ hồ là nổi tiếng cùng một thời điểm, đồng thời cũng bị quần chúng vây xem đặt cho cái biệt danh thiên chi kiêu tử hiếm có khó tìm.Trình Kiệt hoành hành vang dội trong giới đua xe, mà Dụ Anh Đào cũng trở thành nhân vật dẫn đầu trong ngành vũ đạo, tất cả phương diện của hai người đều vô cùng phù hợp.Tuy hai người không biết, nhưng fans CP vô cùng càn rỡ, ngay cả truyền thông cũng luôn đem tên của hai người đặt cùng một chỗ với nhau.Văn Chính thậm chí còn hoài nghi ban tổ chức của giải đấu lần này của bọn họ là fans CP, nếu không sao có thể có phần thưởng là vé vào cửa xem buổi biểu diễn của Dụ Anh Đào chứ.Trình Kiệt liếc mắt thản nhiên nhìn vào bóng lưng của cô gái nhỏ mặc vũ phục trên tấm vé, màu da trắng như tuyết, cổ thon dài, lương tinh tế gầy yếu, có thể thấy được cả xương bướm, cao quý thanh lịch không nhiễm trần tục.Ánh mắt anh không dừng lại lâu, đi từ trong hầm thi đấu ra ngoài, đem mũ bảo hiểm ném lên xe rồi cầm túi rời đi.Đám đội viên lắc đầu cảm thán."

Tôi nói mà, lão đại không có khả năng là xuân tâm nảy mầm đâu, anh ấy ý hả, chính là một tảng đá, chỉ cảm thấy hứng thú với xe cộ mà thôi."

"Xem ra mỹ nữ chỉ có thể để chúng ta thưởng thức mà thôi."

"Nghe nói rạp hát này có rất nhiều cô gái độc thân đó, các anh em đi xem chút không?"

"Nhất định phải đi chứ!"

Đàn ông bình thường đều có hứng thú với người đẹp, trong đội còn có rất nhiều cẩu độc thân, đã sớm mơ tưởng muốn thoát kiếp FA, thật vất vả mới có cơ hội, sao có thể bỏ qua chứ!***Trình Kiệt trở về phòng nghỉ để ngủ, ngủ tận tới khi chạng vạng chiều, lúc tỉnh lại, đám đồng đội của anh cũng không có ở đây, trên đầu giường là vài chai rượu lăn lông lốc, là trước khi đi ngủ anh đã uống, còn có một tấm vé vào cửa xem biểu diễn, hẳn là rước khi đi đồng đội đã đặt ở chỗ này của anh.Lúc Trình Kiệt kéo một lon bia qua thì ánh mắt liền dừng lại trên bóng lưng trên tấm vé kia, dừng trong chốc lát, anh bỗng nhiên gấp rút uống vài hớp bia, sau đó cầm lấy tấm vé kia ra khỏi phòng.Lúc Trình Kiệt tới rạp hát thì đã có chút trễ, anh không hề hoang mang, dựa theo lời nhân viên công tác chỉ dẫn mà đi vào đại dảnh, sở dĩ tới đây hẳn là bởi vì quá nhàm chán rồi.Anh tìm tới vị trí của mình rồi ngồi xuống, ánh mắt không chút để ý liếc về phía vũ đài.Trên vũ đài được trang trí thành khung cảnh của trời đất, có ánh nguyệt sáng tỏ, lại có tuyết trắng phiêu phiêu trong gió, có người đang múa đơn ở trong tuyết, làn váy màu lam xanh như sóng biếc, dây lụa bay lả tả.Dáng người cô gái mỹ lệ, eo lưng nhỏ gầy, khi múa, thân thể mỹ lệ giãn ra vô cùng dẻo dai, vũ đại kia tự hồ tượng trưng cho cuộc sống mới và hy vọng mới, lại có chút bi tráng và cô đơn lạnh lẽo, hai loại ý cảnh kỳ diệu được cô biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn, làm cho người ta không thể rời mắt, ngàn vạn kinh diễm.Ánh sáng trên vũ đài dừng trên mặt cô, ánh mắt đảo qua người xe, ôn nhu đa tình, khiến cho mọi vật đều im lặng lại.Trình Kiệt nhìn thấy gương mặt cô, ngẩn người.Kỳ thật, đây coi như là lần đầu tiên hai người gặp mặt, cho dù đã nghe qua vô số lần tên của cô gắn với tên mình, nhưng Trình Kiệt chưa từng thực sự đi tìm hiểu cô.Lúc này là phần Anh Đào chào cảm ơn tất cả mọi người, trong lúc Trình Kiệt xuất thần, cô đã cùng các diễn viên múa khác hoàn thành phần cúi chào cuối cùng, sau đó lui ra hậu trường.Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, có rất nhiều người hô to tên của Anh Đào, chiếm đa số là đàn ông.Trình Kiệt từng nghe Văn Chính nhắc tới, Dụ Anh Đào chính là vưu vật mà mọi loại đàn ông đều muốn sở hữu.Nói như thế nào nhỉ.Anh đột nhiên có chút khó chịu không nói nên lời.Lúc tan cuộc, có rất nhiều người tời đi đang thảo luận về Anh Đào, Văn Chính và các đội viên thấy được Trình Kiệt liền ơ a một tiếng đi tới, biểu tình chế nhạo."

Sao lão đại lại tới đây thế?"

"Không nên nha, không phải ngài đây không có hứng thú với những thứ này sao?"

"Có phải cảm thấy nhàm chán quá không?

Rồi tiện thể sang đây ngắm người đẹp?"

"Hay là lão đại, anh vụng trộm nói cho em biết đi, Dụ Anh Đào có phải rất tuyệt vời hay không?"

Bình thường mọi người thật sự không dám nói loại lời trêu đùa như thế này với Trình Kiệt, nhưng mà chuyện này quá đỗi bất ngờ, ai có thể nghĩ tới anh sẽ thật sự một mình chạy tới đây xem biểu diễn chứ?Trình Kiệt đang lướt điện thoại, ánh mắt đen kịt thong thả đảo qua, lãnh liệt như đang lăng trì người khác khiến cho mọi người đang chê cười cũng phải ngậm miệng.Mấy đội viên mặt mày xám như tro đi ra ngoài, rất hối hận vì đã mở miệng đùa cợt lão đại, huấn luyện sau này chắc chắn sẽ bị tăng thêm độ khó rồi.Văn Chính thấy Trình Kiệt không có đi theo ra ngoài, vẫn như cũ lười biếng nằm ở đằng kia lướt di động, bước chân hắn nhẹ nhàng rón rén đi trở về nhìn thấy trên điện thoại của anh đang search từ khóa Dụ Anh Đào.Văn Chính im lặng há to miệng, ối mẹ ơi, cục đá nở hoa rồi!Trình Kiệt hơi nghiêng đầu, ánh mắt liếc qua, Văn Chính sợ tới mức chạy như bay.Ở trên vũ đài không có một bóng người.Trình Kiệt nhìn về phía trước, giống như đang ngẫm nghĩ cái gì đó, đầu ngón tay chầm chậm gõ điện thoại có tần suốt, sau khi nghĩ xong, anh rốt cuộc mới rời khỏi đây.***Anh Đào tháo trang sức, thay xong váy áo của mình, chào tạm biệt với người trong vũ đoàn xong mới rời khỏi rạp hát.Cô vẫn như trước, đi ra từ cửa sau, sợ bị đám nhị thế tổ xem biểu diễn dây dưa rồi lại bị đưa lên mạng thì rất phiền phức, sau khi đi ra từ cửa sau, cô lại đối diện với một đôi mắt cực kỳ sắc bén.Anh đang lười biếng dựa vào chiếc ô tô màu xám bạc, chìa khóa trong tay tung lên tung xuống, ngón tay thon dài vào một khắc nhìn thấy cô liền dừng lại động tác ở trong tay.Anh nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn chằm chằm vào cô, sau đó vẫn không có nhúc nhích.Anh Đào cũng không phải chưa từng bị người khác phái nhìn chằm chằm bao giờ, nhưng người đàn ông này thì khác, ánh mắt anh có tính xâm lược hiếm thấy, cô không nhịn được có chút khẩn trương.Có lẽ anh biết được cô xấu hổ, cúi đầu khẽ cười, lười biếng kiêu ngạo, lại chọc lòng người đến khó hiểu.Anh Đào không biết anh, muốn nhanh chóng rời đi, Trình Kiệt cũng không đuổi theo, khí định thần nhàn mở miệng: "Này."

Anh Đào bị anh gọi nên dừng lại."

Tôi tên Trình Kiệt."

Anh Đào rất nhanh đã phản ứng được Trình Kiệt là ai, là người được xưng là thần trong giới đua xe, lão đại bách chiến bách thắng, cũng là đối tượng "CP" trong truyền thuyết của cô.Anh Đào thử thăm dò quay đầu, Trình Kiệt nhìn chằm chằm cô hỏi: "Có bạn trai chưa?"

Anh Đào lắc đầu.Anh nhướng mi cười: "Bây giờ em có rồi."

Anh Đào sửng sốt hồi lâu, còn chưa có cơ hội phản bác thì Trình Kiệt đã kéo cửa ra, thanh âm trầm thấp trộn lẫn vài phần dụ dỗ khó hiểu: "Bạn trai mới đưa em về nhà nhé?"

"..."

Anh Đào thật sự có chút không biết phải nói gì.Nói anh là lưu manh, anh còn chưa có làm gì cô, lúc nói đưa cô về nhà cũng đang hỏi ý kiến chờ cô đồng ý.Nói anh không phải lưu manh, nhưng đôi mắt lại như đang khóa chặt con mồi, bất cần đời nói anh là bạn trai cô.Anh Đào quả thực chưa từng gặp ai như vậy, vừa tức vừa xấu hổ."

Anh nói linh tinh cái gì đấy!"

Trình Kiệt không nghĩ đến lúc cô nhóc này xù lông mà cũng đáng yêu như vậy, anh hình như có chút nóng lòng rồi.Trình Kiệt cúi người vào xe cầm lấy một con thú bông gần nhất ném qua cho cô: "Đừng nóng giận mà."

Anh Đào nâng con angry bird kia lên, nhíu mày, "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Trình Kiệt dựa vào xe, trong mắt hiện lên ý cười.Nói cũng kỳ quái, cảm tình đến là chuyện chỉ trong nháy mắt.Anh chưa từng thích ai, nhưng cũng hiểu được trái tim đập loạn không vững vàng bây giờ có ý nghĩa gì."

Theo đuổi em."

Mặt Anh Đào đỏ lên, vội vàng dời mắt đi."

Nói đơn giản thì," Trình Kiệt biết cô sợ, liền tự đánh vào lòng bàn tay, khống chế xúc động muốn tới gần, thanh âm mệt lười lại câu nhân: "Tôi đối với em, là nhất kiến chung tình*"*Yêu từ cái nhìn đầu tiên--------

Shmily: Gu tôi!!!
 
[Edit - Collab - Hoàn] Là Anh Yêu Thầm Trước
Phiên ngoại 13: Muốn hôn em


Edit by Shmily

#Do not reup#

------------------------------

Cuộc đời của Anh Đào giống như ký tự được in ở trên sách, đoan đoan chính chính, quy quy củ củ, từ nhỏ tới lớn, những người cô tiếp xúc đều đơn giản thuần túy, sự xuất hiện của Trình Kiệt khiến sinh hoạt của cô phát sinh sự lệch lạc.Anh cũng không công bố chuyện mình theo đuổi cô cho tất cả mọi người biết, nhưng mà từ sau đêm hôm đó, Anh Đào sẽ thường xuyên nhìn thấy bóng dáng của anh.Nơi cô biểu diễn, nơi cô tập luyện, anh chưa từng vắng mặt, nếu có chạm mặt thì Anh Đào cũng chưa từng nói chuyện với anh.Anh cũng không sốt ruột, cuối cùng còn vô cùng nhàn nhã mà hút thuốc, đứng từ xa xa nhìn cô.Thời gian lâu dài, Anh Đào cũng có chút không thể hiểu được hành vi của anh rốt cuộc là có mục đích gì, cũng bắt đầu nảy sinh sự tò mò với Trình Kiệt.Sau khi luyện tập vũ đạo cho bài múa mới xong, Anh Đào chào tạm biệt thành viên trong vũ đoàn rồi rời đi, vẫn như cũ nhìn thấy Trình Kiệt lái xe đỗ ở bên ngoài phòng tập.Cửa kích xe nửa mở, anh đang ngồi bên trong hút thuốc, hình dáng anh lãng mơ hồ đằng sau sương khói màu xám.Anh Đào cắn môi suy nghĩ trong chốc lát, thong thả đi qua.Trình Kiệt thoáng nhìn thấy cô tới gần, tay cầm điếu thuốc đưa ra xa một chút.Anh giống như thợ săn, bất động thanh sắc, cười như không cười nhìn cô gái đang xấu hổ."

Sao anh lại ở đây?"

Cô thật sự không chịu nổi ánh mắt nhìn chằm chằm của anh, ánh mắt trốn đông trốn tây, cũng không biết nên đặt ở chỗ nào.Trình Kiệt cười, "Chờ em đấy."

Anh Đào nghĩ thầm, ngày nào anh cũng tới chờ cô mà không nói gì hết.Trình Kiệt nhìn cô gái nhỏ cúi đầu vặn ngón tay, dáng vẻ giống như có chút mất hứng.Anh dập điếu thuốc, mở cửa xe ra: "Lên xe đi, đưa em đi ăn cơm."

Anh Đào lặng lẽ bĩu môi, không nhúc nhích.Trình Kiệt nhìn cô chăm chú trong chốc lát, xuống xe đứng trước mặt cô.Đây là lần đầu tiên hai người cách nhau gần như vậy, anh rất cao, rất có cảm giác áp bách, Anh Đào rũ đầu thấp hơn, không khống chế được mà hoạt động gót chân, có chút xúc động muốn chạy trốn."

Ôm em có được không?"

"Hả?"

Anh Đào há mồm ngẩng đầu.Trình Kiệt đột nhiên khom lưng ôm lấy cô, Anh Đào sợ tới mức cũng ôm anh, Trình Kiệt cong môi, ôm cô đặt vào trong ghế phó lái.Anh không lập tức rời đi ngay, tay chống bên cửa xe, cúi xuống nhìn cô, thanh âm biếng nhác, thấp trầm đến mức khiến người ta đỏ mặt: "Muốn ăn cái gì?"

Anh Đào tựa hồ cũng có thể nghe được tiếng tim đập của mình, vội vàng đẩy Trình Kiệt ra, "Tùy... tùy anh."

Trình Kiệt tung chìa khóa đứng thẳng người, ánh mắt giống như kéo ra sợi đường, dính vào trên người cô, làm cách nào cũng không dịch chuyển được, Anh Đào giục anh lên xe.Trình Kiệt cười nhẹ, chậm rãi ung dung ngồi vào chỗ ghế lái, Anh Đào tìm một cái kính đen đưa cho anh.Trình Kiệt nhìn cái kính đen, lại nhìn cô, tay khoác ở trên vô lăng, thân thể thả lỏng mười phần, nhếch môi cười, "Làm gì?"

"Đeo lên đi."

"Lý do."

"...

Anh cứ nhìn tôi."

Lúc nói lời này, mặt cô lại đỏ lên, ánh mắt trốn tránh.Trong mắt Trình Kiệt là ý cười nghiền ngẫm, chậm rãi liếm môi, "Cho nên sao em lại đỏ mặt?"

Anh Đào không trả lời, luống cuống tay chân đeo kính lên cho anh.Trình Kiệt trầm thấp cười.Sau khi Anh Đào rốt cuộc cũng có thể thả lỏng một chút thì anh lai thu tay từ trên vô lăng về, nhanh chóng bắt được cổ tay cô đang đưa về phía mình, cô giương mắt nhìn gương mặt anh khí của Trình Kiệt, cho dù đeo kính đen lên rồi nhưng vẫn có thể cảm giác được ánh mắt kia xuyên qua kính đen nhìn chằm chằm vào cô."

Đeo lệch rồi, chỉnh lại đi."

Lười biếng lại bá đạo mà dạy cô.Lúc này Anh Đào mới phát hiện mình đúng là đã đeo lệch cho anh, chỉnh lại có vài giây đồng hồ thôi mà thân thể cô đã cứng đờ.Trình Kiệt ung dung, giống như đang hưởng thụ."

Dụ Anh Đào."

"...

Làm sao?"

Trình Kiệt chậm rãi tới gần, dừng cách môi cô vài cm, "Muốn hôn em."

Anh Đào sửng sốt.Trình Kiệt cũng không thật sự hôn, nhưng anh lại thật sự xấu xa, cười lưu manh thổi một cái vào mắt cô, khiến cô không thể không nhắm mắt, "Khi nào em mới làm bạn gái tôi?

Để tôi quang minh chính đại hôn em chứ?"

Anh Đào vội vàng lui lại từ chỗ ngồi của anh trở về, hít sâu một hơi cài chặt dây an toàn.Cô cũng đang không hiểu chuyện đó, rõ ràng nói là muốn theo đuổi cô, nhưng căn bản lại không có động tác gì tiếp theo.Cô cúi đầu nhìn chằm chằm đầu ngón tay, giọng nói không khống chế được mà có chút khó chịu, "Anh còn chẳng thèm theo đuổi tôi."

Trình Kiệt nhíu mày: "Tôi không có sao?"

"Anh có sao?"

Cô cũng không biết tại sao mà mình lại có chút tức giận.Trình Kiệt người này rất thông mình, cũng hiểu được vì sao Anh Đào lại mất hứng, anh kỳ thật là cố ý, trước hết để cho Anh Đào quen với việc nhìn thấy anh, cũng không có áp dụng phương pháp theo đuổi mãnh liệt, bởi vì như vậy sẽ dễ khiến cho cô gái nhỏ có cảm giác bị mạo phạm và không thoải mái.Cho nên anh tiến hành từ từ theo chất lượng, mỗi ngày sau khi huấn luyện xong, cho dù kiệt sức anh cũng sẽ tới đây nhìn cô một chút, chỉ một chút thôi anh cũng cảm thấy thỏa mãn rồi, còn vui vẻ hơn so với việc đạt được chức quán quân.Hiện tại đã phát triển không khác biệt lắm so với những gì anh dự tính trước, ít nhất thì cô đã sinh ra tò mò và nghi hoặc đối với anh, đây chính là cơ hội của anh."

Là lỗi của anh."

Anh tháo kính đen xuống, kề sát vào nhìn cô, thái độ đặc biệt chân thành, "Em thích anh theo đuổi thế nào?

Anh sẽ học, hầu hạ em thoải mái nhất có thể được không, bà cô nhỏ, đừng so đo với anh nhé, thương xót anh chút?"

Anh Đào bị chọc cười, nhưng chuyện theo đuổi mình này sao cô có thể dạy cho được chứ."

Em không có ngốc như vậy."

Câu này cũng nằm trong tính toán của Trình Kiệt."

Vậy anh tự do phát huy nhé?"

Anh Đào không đáp, Trình Kiệt liền xem như cô ngầm thừa nhận.Bọn họ không tới quán ăn, Trình Kiệt đưa Anh Đào về nhà mình, xe dừng ở ngoài biệt thự, Anh Đào có chút mờ mịt, hậu tri hậu giác nhìn về phía Trình Kiệt.Anh dựa tới tháo đai an toàn cho cô, Anh Đào chậm chạp không có xuống xe, Trình Kiệt cũng không thúc giục, đi qua kéo cửa xe cười cười nhìn cô: "Sợ sao?"

Anh Đào rất thành thật gật đầu.Trình Kiệt tùy tiện ừm một tiếng, sau đó lấy áo khoác từ ghế sau ra cầm lấy vài thứ trong túi đưa tới, có bình xịt chống cướp, gậy điện, dao nhọn sắc bén.Anh đưa mấy thứ này cho cô, xoay xoay con dao nhỏ trong tay, "Nếu anh có làm gì em thì cứ dùng cái này đâm anh là được, sẽ không trốn."

"Anh lừa người."

Anh Đào nào từng chạm qua mấy thứ này, có chút kiêng kị, nửa tin nửa ngờ.Trình Kiệt bị bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ này của cô làm cho ngứa ngáy khó nhịn."

Hay là bây giờ em đâm anh một cái?"

Anh Đào không hiểu: "Tại sao?"

Trình Kiệt nghiêng đầu, thanh âm trầm thấp rơi xuống: "Muốn hôn em."

"..."

Cô vội vã cúi đầu che đi gương mặt đã đỏ lên của mình."

Sao anh có thể như vậy chứ."

"Được rồi, anh sai rồi."

Kiên nhẫn đời này của Trình Kiệt đều dùng hết vào một khắc này, "Anh ôm em vào hay là cõng em vào?

Không nỡ để em đi bộ."

Nói xong lời này, hai tai Anh Đào đã đỏ hết cả lên."

Anh... anh đừng có nói chuyện kiểu đấy được không"Cô rũ đầu càng thấp hơn, rõ ràng ở trên vũ đài là tiểu tiên nữ kiêu ngạo cao quý, lúc này lại mềm mại mà kinh sợ vô cùng.Trình Kiệt cười ngồi xổm xuống, hạ thấp thái độ: "Em đừng sợ, anh chỉ là thích em thôi."

Anh Đào nhẹ dời mắt qua, đối diện với con ngươi đen nhánh của anh trong giây lát, rất nhanh liền dời đi.Cô không thể coi nhẹ được trái tim đang đập liên hồi của mình, rất rõ ràng đây là cảm giác gì, cô tựa hồ đã động tâm với người này rồi."

Vậy anh không được bắt nạt em."

Trình Kiệt nói được, sau đó thò tay vào dắt cô từ trong xe ra, sợ cô không yên lòng liền đưa gây điện cho cô.Anh Đào nhìn gậy điện trong tay, bỗng nhiên có chút muốn cười, nào có người nào theo đuổi người khác mà lại đưa gậy điện chứ, anh ngược lại là tự mình hiểu được, biết cô gái sẽ không tin tưởng anh.Cô đi theo phía sau Trình Kiệt, phát hiện trong nhà anh có rất nhiều chậu hoa sơn chi, có chậu đã nở hoa."

Anh cũng thích hoa sơn chi sao?"

Trình Kiệt tùy ý nói: "Em thích."

Anh Đào ngẩn người, chẳng lẽ bởi vì cô thích nên anh mới trồng?Lần đầu tiên tới nhà của người khác phái, Anh Đào có chút khẩn trương rụt rè, không tự giác mà nắm chặt gậy điện trong tay.Vừa mới vào nhà, một cái gối ôm đột nhiên lao về phía cô, Trình Kiệt nhíu mày ôm chặt cô vào lòng, giơ chân đá cái gối ôm rơi xuống đất, anh và Anh Đào nhìn thấy trong nhà có một đám con trai đang đùa giỡn.Đối phương nhìn thấy Anh Đào và Trình Kiệt cùng lúc xuất hiện cũng rất kinh ngạc, cơ hồ đều sửng sốt.Anh Đào nhận ra cậu trai tên Văn Chính và mấy gương mặt khá quen thuộc, đều là đội viên của đoàn đua xe thắng giải, cô vội vã tránh khỏi ngực Trình Kiệt.Trình Kiệt cũng không biết trong nhà mình có người, trước kia anh có đưa chìa khóa cho Văn Chính, bình thường lúc anh không về ở thì sẽ để cho đám người này tới nhà ở nhờ.Mọi người thấy sắc mặt lão đại bằng mắt thường cũng thấy được đã lạnh xuống, đám người đang đánh nhau cũng vội vàng tách ra, sửa sang lại sofa trong phòng, quy củ đứng thẳng, rung chuyển đất trời gào lên một câu: "Chị dâu!"

Anh Đào vừa định biện giải, thanh âm lười biếng của Trình Kiệt đã không cho cô cơ hội mà vang lên, "Chị dâu các cậu rất hiền, đừng dọa tới cô ấy."

Anh Đào kinh ngạc nhìn anh, nhưng Trình Kiệt tựa hồ như không có cảm giác lời mình nói có vấn đề gì.Thần sắc anh tỏ vẻ không quan trọng, trước mặt nhiều người như vậy, Anh Đào cũng không dám nghiêm túc sửa lại cho đúng, mơ hồ tiếp thu cái danh xưng "chị dâu" này, cũng không biết rằng ở nơi cô không nhìn thấy, Trình Kiệt đang cong cong khóe môi.Cơm tối do Trình Kiệt là đầu bếp chính, các đội viên khuất phục dưới uy nghiêm của anh, không dám chơi game, không dám làm ầm ĩ, một đám quy củ đi vào làm trợ thủ cho anh.Anh Đào đang xem phim, Trình Kiệt tựa hồ đã tìm hiểu trước những thứ cô thích, Anh Đào không cảm thấy nhàm chán chút nào, còn có một con chó Samoyed trắng như tuyết ở cùng cô.Anh Đào có thể cảm nhận được Samoyed rất thích mình, đôi mắt tròn trịa rất có linh tính, nhìn cô tràn đầy tin tưởng, phảng phất như Anh Đào là bạn bè cũ mà nó quen biết rất lâu rồi.Đợi tới lúc ăn cơm, Anh Đào phát hiện thức ăn trên bàn đều là những thứ mà mình thích ăn, cô vụng trộm nhìn Trình Kiệt, điều này khiến cho cô không thể không nghĩ nhiều, phải chăng anh đã sớm tìm hiểu qua.Đột nhiên đối mặt với nhiều người xa lạ như vậy, nói không khẩn trương là giả, Anh Đào hơi có chút câu nệ.Trình Kiệt kéo cô tới bên cạnh mình, Bông Tuyết cũng chạy theo tới bên chân Anh Đào ngồi xuống, ngóng trông nhìn cô.Văn Chính cười cười: "Không uổng công lão đại của chúng ta mỗi ngày đều cầm ảnh chụp của Dụ tiểu thư cho Bông Tuyết xem, dạy nó làm quen với mẹ của nó, hiện tại Bông Tuyết y như đứa trẻ nhỏ ấy."

Hắn vừa nói xong, trên bàn cơm hoàn toàn yên tĩnh.Trong lòng Anh Đào kinh ngạc, thì ra Samoyed thích cô như thế là vì mỗi ngày Trình Kiệt đều cầm ảnh chụp của cô cho nó xem.Anh Đào nhanh chóng nhìn Trình Kiệt một cái, thần thái anh không chút để ý, một chút cũng không cảm thấy chuyện này có bao nhiêu mất mặt."

Xem ra hiệu quả rất rõ rệt."

Anh Đào cảm giác có chút kỳ diện, vừa xấu hổ, lại vừa ngọt ngào.Mà Trình Kiệt lại khoan dung để đám người kia bắt đầu làm càn."

Bữa cơm này của lão đại ăn ngon thật, chúng ta được hưởng ké hào quang của chị dâu rồi."

"Đương nhiên rồi, lão đại đặc biệt học nấu ăn vì chị dâu mà!

Mỗi ngày trừ huấn luyện ra thì chính là ngâm mình trong phòng bếp còn gì, tôi bội phục luôn đó."

"Đây đã là gì chứ, lão đại biết chị dâu thích hoa sơn chi, còn biết trong nhà tôi có trồng, vì thế liền đến nhà tôi cường đoạt luôn!"

Mọi người càng nói càng hăng say, nước mắt chua xót và lịch sử đẫm máu đều nói hết với Anh Đào."

Chị dâu, đáng hận nhất là có một ngày lão đại vì muốn kết thúc huấn luyện sớm để đi gặp chị mà gia tăng cường độ huấn luyện mỗi ngày cơ, hành hạ bọn em mệt như chó!"

"Có xui xẻo như tôi chưa?

Trước kia em là fan cứng của chị dâu, mỗi một buổi diễn của chị em đều đi xem, từ lúc lão đại thích chị xong liền không cho phép em đi xem chị múa nữa, còn cướp hết những ấn phẩm của chị từ em chứ!

Chị nói xem anh ấy có quá đáng hay không!"

Anh Đào cắn đũa sửng sốt, chậm rãi nhìn về phía Trình Kiệt đang lười biếng ngậm điếu thuốc cười khẽ."

Anh đúng là...thật sự có chút táng tận lương tâm."
 
[Edit - Collab - Hoàn] Là Anh Yêu Thầm Trước
Phiên ngoại 14: Tâm động đến đầu óc choáng váng


Edit by Shmily

#Do not reup#

------------------------------

Lúc còn chưa quen biết Trình Kiệt, Anh Đào chỉ từng nghe tên của anh qua những bài báo, biết anh là tuyển thủ có năng lực thiên phú cực kỳ hiếm có trong giới đua xe, luôn dẫn dắt chiến đội của mình đi thi đấu trên chiến trường quốc tế, mỗi lần đều có thể có được thành tích tốt nhất.Anh giống như hình mẫu bạn trai lý tưởng mà các cô gái trẻ tuổi mơ ước, dã tính không thuần, tùy ý khoa trương.Cho nên từ trước tới giờ Anh Đào đều không nghĩ tới, người như vậy mà sẽ để tâm tới một câu nói thuận miệng của cô, khi nhận được điện thoại của Trình Kiệt gọi mình xuống lầu, Anh Đào đã ngơ ngác một hồi lâu."

Sao thế ạ?"

Trong điện thoại, thanh âm anh hơi mang ý cười, có chút lười biếng nói, "Không phải em nói muốn đi trượt tuyết sao?"

Cô đúng là từng nói qua, "Nhưng bây giờ là mùa hè mà."

Giọng nói Trình Kiệt kiên định: "Chỉ cần em muốn, anh sẽ đưa em đi."

Ngoài cửa sổ là ánh mắt trời chói chang như lửa, chiếu sáng cả một cạnh bàn, in lên bóng cây rậm rạp ngoài cửa sổ, mà xe Trình Kiệt đang đỗ ở dưới tàng cây."

Vậy anh chờ em mặc quần áo đã."

Trình Kiệt nhìn mấy túi đồ ở ghế sau qua kính chiếu hậu, "Không cần mang hành lý, anh đã chuẩn bị cho em rồi."

Anh Đào vốn định mang mấy bộ quần áo mới đi, không nghĩ tới Trình Kiệt lại chu đáo như vậy.Bởi vì không muốn để anh chờ lâu, Anh Đào rất nhanh đã rửa mặt chải đầu chỉnh tề rồi chạy xuống lầu, nhìn thấy Trình Kiệt đang dựa vào xe hút thuốc, bước chân của cô chậm lại.Phía sau anh là câu hòe già, mỗi khi tới mùa này là nó lại xanh um tươi tốt, cành lá xum xuê, quả mọc đầy chùm.Cô thường thường có thể nhìn thấy hàng xóm ngồi dưới tàng cây hóng mát, chơi bài, trẻ con tụ lại bên dưới chơi đùa cười nói, rõ ràng là cảnh tượng đã nhìn qua vô số lần, nhưng lại bởi vì giờ phút này có Trình Kiệt đứng đó mà có chút ý vị khác thường.Anh nhả ra một ngụm khói, khí chất quyết rũ mê người, ánh mặt trời chiếu xuyên qua ngọn cây phơi xuống anh cảm giác có chút mệt mỏi rã rời, bóng cây in bóng dưới chân đang lay động theo gió, gió nhẹ thổi bay áo sơ mi anh, anh nhẹ nhàng nâng mắt nhìn về phía cô, giống như mấy thanh niên xấu xa ngả ngớn.Anh Đào cứ cảm thấy một màn này rất quen thuộc, giống như đã thấy ở đâu đó rồi, là trong mơ, hay là ở thế giới song song nào đó?"

Ngẩn người cái gì?"

Trình Kiệt dập tắt điếu thuốc, đôi mắt chứa ý cười, trong thanh âm hàm chứa ý cười lười biếng.Anh Đào cảm thấy bản thân không có chút tiền đồ nào, mỗi lần đối mặt với anh là luôn dễ đỏ mặt, không tự giác né tránh ánh mắt, sau đó liền nghe được tiếng cười của Trình Kiệt."

Này, Dụ Anh Đào."

Anh Đào liếc anh một cái: "...

Dạ?"

Anh hất cằm lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt tinh xảo của cô tới cái váy dài màu xanh nhạt, lông mày nhướn lên một cách xấu xa, "Hôm nay em cũng rất xinh đẹp đấy."

Đều nói nhất kiến chung tình là gặp sắc nảy lòng tham, Trình Kiệt thừa nhận mình đúng là có một nguyên nhân này, cô rất mỹ lệ, cao cấp hơn so với hai chữ xinh đẹp nhiều.Nhưng nhiều hơn là một loại cảm giác quen thuộc đến khó hiểu.Ngày đó khi nhìn thấy cô khiêu vũ, ánh mắt cô liếc tới rõ ràng không phải là nhìn anh, nhưng Trình Kiệt giống như bị thiên thạch đánh trúng, tâm động đến đầu óc choáng váng.Anh có loại suy nghĩ vi diệu, bọn họ nên quen biết, nên ở cùng một chỗ, nên yêu nhau, bằng không anh sẽ thương tiếc vô cùng.Anh Đào có chút không chống đỡ nổi ý tứ khen ngợi bất cần đời như vậy của anh.Cô xinh đẹp, từ nhỏ tới lớn nhận được rất nhiều lời ca ngợi như vậy, mọi người đều đối xử nhẹ nhàng kính trọng với cô, đều chỉ ôm tâm thái nhìn từ xa không thể trêu chọc tới.Trình Kiệt không giống vậy, ánh mắt anh tà khí, khi nhìn cô mang theo tính xâm lược cùng chiếm hữu, xen giữa loại cảm giác thành thục của đàn ông và ngang bướng của thiếu niên."

Không phải muốn đi trượt tuyết sao?

Nhanh đi thôi."

Anh Đào xấu hổ muốn trốn tránh, muốn lên xem, lại phát hiện anh khóa cửa xe rồi, cô mở không được.Cô có chút bực bội, lúc nhìn về phía Trình Kiệt thì lại phát hiện trong mắt anh có chứa ý cười hứng thú.Trình Kiệt chậm rãi đứng thẳng lên đi tới bên cạnh cô, sau khi ấn chìa khóa xe, cúi người kéo cửa ra giúp cô."

Muốn anh ôm em vào không?"

Cằm anh cơ hồ là dán ở trên vai cô, thanh âm gần trong gang tấc, bàn tay phủ lên thắt lưng cô, nhiệt độ nóng bỏng khiến người Anh Đào hơi cứng lại.Phát hiện ra cô không quen, Trình Kiệt liền buông tay lui lại một chút.Cô nhanh chóng ngồi vào trong, đoan đoan chính chính ngồi ngay ngắn."

Thắt dây an toàn."

Tay Trình Kiệt khoát lên trên cửa xe, liên tiếp nhìn chằm chằm cô.Cả người Anh Đào mỗi một tế bào đều đang khẩn trương, nghe lời cài chặt dây an toàn xong, Trình Kiệt nở nụ cười, miễn cưỡng xoa loạn tóc cô, "Ngoan vậy sao?

Sau này anh cũng không dám làm chuyện gì xấu mất."

Cô xấu hổ lại bối rối, vậy mà cũng có lá gan hỏi: "Chuyện gì xấu?"

Trình Kiệt tựa hồ là không đoán được cô sẽ hỏi như vậy, không chút để ý nhướn mi: "Hôn lưỡi?"

Mặt Anh Đào lập tức đỏ bừng lên, Trình Kiệt sao có thể bình tĩnh nói ra hai chữ này chứ?"

Hoặc là..."

Trình Kiệt đặc biệt thích dáng vẻ đỏ mặt của cô, thời điểm hoảng sợ, đôi mắt cô giống như nai con.Anh chậm rãi liếm đôi môi khô ráo, "Làm chút chuyện khác?"

Anh Đào trừng anh.Trình Kiệt đầu hàng, cười: "À...

đùa em thôi."

Anh đóng cửa xe lại, tâm tình không tệ ngồi vào trong xe."

Tới Thanh Thành."

Chỗ đó là phía Bắc, quan năm có một núi tuyết không thay đổi, cũng là sân trượt tuyết lý tưởng nhất.Anh Đào gần đây không có buổi diễn nào, thời gian khá rảnh rỗi."

Anh không cần thi đấu sao?"

Trình Kiệt đem đồ ăn vặt đã sớm chuẩn bị thả vào trong lòng cô, lái xe xuất phát: "Thời gian chơi với vợ yêu thì bao giờ cũng có."

Anh Đào nhẹ giọng bĩu môi: "Em mới không phải."

Trình Kiệt một tay cầm lái, một tay ấn mở nhạc trong xe, là một bài hát tỏ tình.Anh Đào giả vờ không hiểu vùi đầu ăn quà vặt, Trình Kiệt nhẹ cong môi, cũng không có đùa cô nữa.Bọn họ cùng tới sân bay, hành lý gửi cho bên vận chuyển, cơ hồ đều là quần áo anh mua cho Anh Đào.Máy bay cất cánh lúc 3 giờ, Anh Đào không nghĩ tới Trình Kiệt sẽ chuẩn bị đầy đủ như vậy, đã tải sẵn mấy bộ phim điện ảnh hoặc một số trò chơi offline vào điện thoại, sau khi lên máy bay liền đưa cho cô chơi.Anh cũng không ngủ, cùng xem với cô, bất luận là xem phim hay là chơi trò chơi, cho dù mấy cái phim kia đối với anh đều không chút hứng thú, nhưng anh vẫn nghiêm túc xem.

Rõ ràng là người mà bị ánh mặt trời phơi một chút thôi cũng dễ dàng mệt mỏi lười biếng, thế mà đối với cô lại vô cùng kiên nhẫn."

Sao anh biết em thích cái gì?"

Từ trước tới nay, cô có cảm giác Trình Kiệt rất hiểu cô.Tiếp viên hàng không vừa lúc đi qua đây đưa đồ uống, Trình Kiệt đưa cốc nước nho cho cô, thuận miệng đáp: "Anh tới nhà em."

Anh Đào sửng sốt.???"

Hở?"

Trình Kiệt cũng không nói bừa, ngày thứ hai sau khi anh xác định mình thích Anh Đào thì liền tới nhà thăm hỏi mẹ của Anh Đào, bất cứ tin tức gì của cô đều lấy từ người trong nhà cô.Anh Đào có chút há hốc mồm, cô nghĩ rằng Trình Kiệt sẽ hỏi thăm bạn bè cô là cùng chứ tuyệt đối không nghĩ tới anh trực tiếp cắt bớt rất nhiều trình tự, đi thẳng tới nhà cô."

Sao anh lại làm thế?"

Tiếp viên hàng không còn chưa đi xa, đang phục vụ một hành khách khác bên cạnh, bởi vì nhận ra Anh Đào với Trình Kiệt nên phân tâm ra chút để nghe bọn họ nói chuyện, mà câu trả lời của Trình Kiệt lại khiến cô ấy thiếu chút nữa hất đổ ly nước."

Muốn kết hôn với em nha."

Ối mẹ ơi cái gì thế này?Lão đại hàng đầu giới đua xe tỏ tình kìa!Tiếp viên hàng không vẫn giữ biểu tình đoan trang kết thúc phục vụ, trộm liếc nhìn về phía Anh Đào.Ôi trời, đỏ mặt rồi.Xem ra là bị thả thính đến sốc luôn rồi!Tiếp viên hàng không mặt ngoài bình tĩnh, nội tâm đang gào thét tán loạn đẩy xe rời đi, Anh Đào rốt cuộc cũng lấy lại được tinh thần.Trình Kiệt cười như không cười nhìn bộ dáng dại ra của cô, "Ba mẹ em rất thích anh đó."

Anh Đào há miệng thở hổn hển, không biết nên nói gì.Trình Kiệt đem nước nho đút tới bên miệng cô, để cô uống một ngụm, thấy cô dùng đầu lưỡi liếm sạch đôi môi ướt át, ánh mắt anh hơi nặng nề, "Nhà anh chỉ có mình anh, gả cho anh em sẽ không bị ai bắt nạt hết, anh sẽ chiều em."

Đề tài nhảy quá nhanh, anh thế mà lại bắt đầu cầu hôn rồi??Trong lòng Anh Đào khiếp sợ, lời từ chối không hiểu sao không nỡ nói ra, lại hỏi: "Vậy nhẫn đâu?"

Cô cảm thấy Trình Kiệt nhất định sẽ không lấy ra được, thế mà anh lại thật sự có thể lấy ra!Đó là một chiếc nhẫn kim cương thạch lựu hiếm có.Anh đeo nhẫn lên ngón áp út cho cô, không bỏ qua biểu tình há miệng của Anh Đào, nụ cười trêu ghẹo: "Có thích không?

Bà xã."

Anh Đào mờ mịt đến phản ứng không kịp.Trình Kiệt cười khẽ, không muốn làm cô sợ."

Nhẫn đưa em rồi, có làm vợ anh không thì em cứ từ từ suy nghĩ."

Trong lòng Anh Đào thở phào một hơi, muốn tháo nhẫn ra trả cho anh, nhưng làm cách nào cũng không tháo ra được.Sợ cô làm đau chính mình, Trình Kiệt nhíu mày kéo tay cô qua nhẹ xoa nắn, "Nó thích em lắm đó, đừng tháo ra."***Ba tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay Thanh Thành, Trình Kiệt đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi.Trong phòng cô đã sớm chuẩn bị sẵn đồ trang điểm dành cho con gái và một số đồ tư mật hay dùng, Trình Kiệt suy tính rất chu đáo, điều này khiến Anh Đào nghi ngờ có phải anh đã từng yêu đương rất nhiều lần rồi hay không.Nghĩ ngợi lung tung là bệnh chung của đàn bà con gái, bởi vậy mà cô cũng nghĩ ngợi đến mức có chút ngủ không được, lo lắng mình bị đùa giỡn.Cứ như vậy mà nghĩ đến chạng vạng, Anh Đào chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, theo bản năng đứng lên ra mở cửa.Ngoài cửa, Trình Kiệt nâng mắt nhìn đầu tóc hỗn độn cùng gương mặt ngủ không được của cô, dưới chân là đôi dép lê chỉ mang mỗi một bên, không nhịn được nhíu mày.Anh Đào có chút xấu hổ vuốt vuốt lại tóc, lén lút muốn giấu cái chân không mang dép kia ra sau.Trình Kiệt đi lên ôm lấy cô, trái ngược với biểu tình lãnh trầm của anh thì động tác của anh cực kì mềm nhẹ.Anh thả cô lên giường, lấy lược qua trải đầu cho cô, Anh Đào ngửi được mùi hương mát lạnh thoang thoảng trên người anh, mơ hồ bị anh nâng cằm lên, đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh.Trình Kiệt bỗng nhiên cúi người, tim Anh Đào đập gia tốc, thẳng sững sờ nhìn đối phương, Trình Kiệt dừng trước mặt cô, thần sắc chăm chú.Anh Đào cho rằng anh sẽ hôn cô, tim đập cơ hồ kẹt ở cổ họng."...

Sao thế?"

Trình Kiệt kết luận: "Em không ngủ."

"Sao anh biết?"

"Vẻ mặt có tâm sự."

Anh Đào sờ sờ mặt, rõ ràng đến thế sao?"

Nghĩ gì thế?"

Anh Đào xấu hổ biểu đạt lại tò mò trong nội tâm, vụng trộm liếc nhìn đống đồ trang điểm sặc sỡ ở trên bàn.Trình Kiệt rất nhanh hiểu được nỗi lo của cô, có hứng thú hỏi: "Cho nên đến cùng là em suy diễn ra anh có bao nhiêu bạn gái cũ?"

"Không có sao?"

Cô cúi đầu kéo chăn, tức giận vì cái tật suy nghĩ nhiều của mình.Cô nghĩ, Trình Kiệt nhất định là một tra nam.Trình Kiệt trầm mặc nhìn cô trong chốc lát, khẽ cười mở điện thoại lật mấy tấm ảnh ra cho cô xem, đó là bàn trang điểm trong nhà của Anh Đào, đồ trang điểm bên trong giống hệt với mấy thứ anh mua cho cô.Trình Kiệt nói: "Anh lo thứ anh mua em sẽ không thích dùng, cho nên trước khi đi đã gọi cho mẹ em, mẹ em chụp cho anh xong thì anh liền bảo người ta mua sớm rồi để ở chỗ này."

Anh Đào sau khi ngẩn người liền bắt đầu hối hận, rõ ràng còn chưa có đồng ý rõ ràng làm bạn gái anh, sao đã bắt đầu giận dỗi với anh chứ?

Anh có phải sẽ cảm thấy cô lòng dạ hẹp hòi hay không?Nhưng Trình Kiệt không hề mất hứng, anh cúi xuống, dùng ngữ khí ôn nhu và sự kiên nhẫn chưa từng có dỗ dành cô, "Đừng giận có được không?

Không có ai hết, em là mối tình đầu."

"Thật sao?"

Anh Đào cố ngăn lại ngọt ngào trong lòng, nhưng dù nhịn thế nào đi nữa thì sự vui vẻ trong mắt cũng không thể giấu được.Trình Kiệt bị vẻ ngọt ngào này của cô làm cho mềm nhũn, cũng cười.Anh biết thời điểm nào nên nghiêm túc, ví dụ như bây giờ."

Anh yêu em, chỉ cần là chuyện khiến em vui vẻ, anh đều sẽ học."

-------------

Shmily: Em cũng iu anh, chỉ cần là anh nào bằng 3/10 anh thôi em cũng nguyện ý học
 
[Edit - Collab - Hoàn] Là Anh Yêu Thầm Trước
Phiên ngoại 15 - Phiên ngoại 19


Còn 5 phiên ngoại nữa là sẽ hoàn.

Các phiên ngoại còn lại (từ 15 - 19) sẽ được đăng trên Wordpress và set pass.

Mọi người truy cập đường link dưới comment hoặc vào trang cá nhân của Wattpad nhà mình sẽ có đường link dẫn tới Wordpress nhé!

Pass chương 15: Loài hoa Anh Đào thích là hoa gì?

Gợi ý: Pass gồm 6 chữ, viết hoa cả 6 chữ, không cách, không dấu

Có bất kỳ thắc mắc gì có thể hỏi mình dưới comment, nhưng mình sẽ không trả lời comment liền quan tới pass!

Cảm ơn mọi người đã đọc!
 
Back
Top Bottom