[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 130,175
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Wonxin]You're The Apple Of My Eye
20.
20.
Buổi sáng hôm sau, An Xin vừa mới ăn sáng xong, bụng còn thấy no căng, trong lòng cậu đã mơ tưởng đến cảnh được nằm ườn trên giường, mở điều hòa, bật game mà chơi.
Nhưng cậu vừa bước chân lên phòng còn chưa kịp làm gì thì Sang Won đã chìa ra trước mặt cậu... hai tờ bài tập Vật lý dày đặc chữ."
Ngồi xuống, làm cho xong.
Tớ đi tắm, khi quay lại sẽ kiểm tra bài làm của câu."
Giọng nói trầm tĩnh của Sang Won chẳng khác nào một bản án nghiêm khắc.
An Xin trợn mắt nhìn hai tờ giấy, lòng như muốn ngất tại chỗ.
Cậu suýt chút nữa đã bật khóc thành tiếng, nhưng nghĩ tới kế hoạch "đại mách lẻo" sáng nay, cậu lập tức thay đổi sắc mặt, ngoan ngoãn nhận lấy tờ bài tập như thể đứa học trò gương mẫu.An Xin kéo ghế, còn cẩn thẩn mở vở ra rồi giả bộ hí hoáy viết.
Đến khi ngẩng đầu thấy Sang Won vẫn khoanh tay đứng nhìn, An Xin liền nặn ra một nụ cười "trẻ ngoan tiêu chuẩn", cậu khẽ nói:"Cậu còn đứng đây làm gì?
Tớ... tớ sẽ làm mà.
Nhìn nè, tớ ngoan lắm đó."
Sang Won nheo mắt.
Hôm nay An Xin nghe lời lạ thường, ngoan đến mức... khả nghi.
Nhưng nghĩ rằng dù sao cậu cũng chẳng chạy đâu cho thoát, anh chỉ hừ nhẹ rồi bước vào phòng tắm.
Ngay khi tiếng nước chảy vang lên, "học trò gương mẫu" Zhou An Xin lập tức biến hình thành "tù nhân vượt ngục".Cậu đặt vội tờ bài tập xuống bàn, rón rén như mèo trộm cá, nhón chân mở cửa phòng, lách ra ngoài hành lang rồi len lén xuống lầu.
Từng bước đi đều khiến tim cậu đập thình thịch, nhưng sự hứng khởi mách lẻo đã át đi hết thảy.Trong lòng, cậu thầm reo: "Cơ hội tới rồi!
Lee Sang Won, cậu sẽ phải trả giá cho hành động đêm qua.
Phải trốn đến chỗ dì thôi!"
Mẹ Sang Won đang ngồi ở phòng khách, trên tay cầm tạp chí kinh tế, dáng vẻ nhã nhặn và trầm ổn.
Vừa thấy bà, An Xin lập tức nhập vai.
Cậu lấy tay dụi mắt, làm ra vẻ như vừa khóc xong, môi mếu máo đến tội nghiệp."
Dì ơiii..." giọng cậu kéo dài, run run "tối qua Sang Won bắt con học, rõ ràng hôm qua dì bảo rằng con có thể nghỉ ngơi.
Con còn chưa kịp ngủ đã bị cậu ấy ép làm bài.
Dì xem, con sắp gục rồi đây này..."
Nói rồi cậu còn vờ đưa tay chống trán, thở hổn hển như thể mình là nạn nhân đáng thương nhất thế giới.Mẹ Sang Won thoáng ngạc nhiên, sau đó bật cười khẽ.
Bà hiểu quá rõ tính con trai mình, một khi đã hứa với ai điều gì thì nhất định phải thực hiện bằng được, không khoan nhượng.Bà còn nhớ hồi Sang Won học lớp Một, chỉ vì hứa với bà mỗi ngày sau khi đi học về sẽ giúp bà tưới cây ngoài vườn.
Dù cho hôm đó trời có mưa lớn thế nào đi nữa, anh vẫn xách bình tưới cây, vừa làm vừa run cầm cập.
Nhìn thấy cảnh đó, bà vừa thương vừa buồn cười, phải chạy ra kéo anh vào nhà.Vì thế, trong khoảnh khắc thấy Sang Won hứa với mẹ của An Xin rằng sẽ "chăm sóc" cậu thật tốt thì bà liền biết số phận của cậu sẽ bi thảm thế nào rồi.
Do đó khi nghe An Xin "tố cáo", bà không hề nghi ngờ.
Ngược lại, bà cảm thấy cậu bé này thật sự đáng thương, chẳng khác nào rơi vào "ma trảo" của con trai bà.Bà đặt tạp chí xuống, vươn tay xoa nhẹ đầu An Xin:"An Xin à, hôm nay dì nhất định sẽ cứu con khỏi Sang Won.
Yên tâm đi bé con, có dì ở đây rồi."
An Xin nghe mà lòng hớn hở như mở hội, đôi mắt sáng rực lên.
Nhưng rồi cậu chợt nhớ đến tối qua, bị Sang Won tịch thu điện thoại và ép làm thêm bài, liền rụt rè níu tay bà:"Nhưng... nhưng mà dì ơi... lỡ tối nay cậu ấy lại bắt con học nữa thì sao ạ?
Hôm qua, cậu ấy đã không nghe lời dì, lỡ hôm nay cậu ấy lại trả thù con nữa thì sao."
Mẹ Sang Won cười hiền, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:"Hay là...
để dì bảo Sang Won dẫn con đi khu vui chơi.
Dù sao cũng đang nghỉ hè, chơi một chút cũng chẳng sao cả.
Hơn nữa hôm nay dì và chú có việc, tối nay sẽ không về.
Như vậy vừa coi như cho con được nghỉ ngơi, vừa để Sang Won thay dì chăm sóc con.
Được không?"
An Xin suýt nhảy cẫng lên vì vui mừng, vội gật đầu lia lịa:"Dạ được!
Hay quá, con không muốn làm bài đâu, con muốn đi chơi thôi!"
Cậu đang cao hứng định nói thêm thì bất chợt nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang.
Quay đầu lại, An Xin lập tức thấy Sang Won đang đi xuống, tóc còn ướt, một tay cầm khăn lau, ánh mắt thản nhiên mà lạnh lẽo quét qua.
Chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ để An Xin hiểu: "Tớ đã bảo cậu làm bài.
Vậy mà cậu dám trốn?"
Toàn thân An Xin run lẩy bẩy, nhưng phản xạ đầu tiên của cậu là lập tức nắm chặt lấy tay mẹ Sang Won, lôi bà ra như lá chắn sống, miệng kêu to:"Dì ơi, dì ơi!
Dì mau tiêu diệt kẻ thù đi dì!
Chính là cậu ấy đó, Sang Won đáng sợ lắm, cậu ấy bắt nạt con đó!"
Mẹ Sang Won không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Bà ngó con trai một cái, rồi lại nhìn cậu bé đang nũng nịu sau lưng mình mà thấy vừa buồn cười vừa dễ thương.Trong lòng bà thoáng nghĩ, từ hồi nhỏ đến lớn, ai cũng khen Sang Won đẹp đến nỗi... chẳng ai nỡ mắng, nói nặng một chút mà như làm bể pho tượng.
Vậy mà giờ đây một cậu nhóc nhỏ xíu đứng trước mặt bà lại bảo anh là "kẻ thù" rồi nhờ vả bà "tiêu diệt" bằng giọng mếu máo.
Nghịch lý đến mức bà phải đảo mắt nhìn con trai với vẻ vừa ngượng vừa buồn cười.
Bà lắc đầu, nửa muốn cười nửa muốn xoa đầu Sang Won, tự nhủ: "Thôi được, mẹ sẽ 'tiêu diệt' theo kiểu mẹ hiền thôi nhé."
__________Sang Won đứng ở chân cầu thang, khăn tắm còn vắt hờ trên vai, nghe rõ mồn một câu "dì ơi, mau tiêu diệt kẻ thù đi dì!" phát ra từ miệng An Xin.
Trong khoảnh khắc ấy, anh thật sự cạn lời.
Thì ra sự "ngoan ngoãn" bất thường khi nãy của An Xin không phải vì cậu ấy đột nhiên giác ngộ, mà là vì đã sớm có âm mưu.
Đúng là con mèo nhỏ biết bày trò, còn mách lẻo chuyện tối qua với mẹ anh.Anh vừa định mở miệng chỉnh đốn thì mẹ anh đã lên tiếng trước, giọng đầy ôn nhu mà lại chẳng khác nào nhát dao kết liễu ý chí của anh:"Sang Won, mấy hôm nay con giám sát An Xin làm bài tập nhiều rồi.
Nhân dịp hôm nay, hai đứa đi chơi để thư giãn một chút đi.
Lát nữa ba mẹ phải đi công việc, mai mới về, nên hai đứa đi chơi rồi ăn uống bên ngoài luôn nhé."
Nghe tới đây, ánh mắt An Xin sáng rực như thể vừa trúng độc đắc, lập tức ôm tay bà lay lay như con mèo con đòi ăn cá.
Sang Won đứng im, mí mắt giật nhẹ, cố nuốt xuống tiếng thở dài.
Anh biết, mẹ mình từ lâu vốn yêu chiều cậu nhóc này như con ruột, mà một khi đã "rơi vào tay" bà thì anh tuyệt đối chẳng có cơ hội xoay chuyển tình thế.Quả nhiên, bà còn nói thêm, lần này giọng trầm xuống như thể đang khẳng định chắc nịch:"Hai đứa đi khu vui chơi đi, mới vào hè, nghỉ ngơi một chút cũng không sao cả.
Đúng không, Sang Won?"
Giọng bà nghe thì nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại như thể đang nói: dám cãi lời thử xem!Sang Won khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng chỉ có thể gật đầu, đáp lời bằng giọng điệu bình thản:"Vâng.
Vậy con và cậu ấy buổi tối sẽ trở về sớm.
Ba mẹ đi đường cẩn thận."
Nói xong, anh liếc sang An Xin.
Lúc này, cậu đang làm nũng với mẹ anh còn thầm thì với bà rằng: "Dì ơi, dì à, dì thật xinh đẹp cứ cô tiên vậy đó."
Nghe thấy câu nói của cậu, mẹ anh không khỏi bật cười rồi đưa tay nựng má của An Xin.
Khung cảnh này của hai người trông cứ như là mẹ con ruột vậy còn anh, Lee Sang Won cứ như người qua đường trong chính ngôi nhà của mình.