Lãng Mạn [Wonxin]You're the apple of my eye

[Wonxin]You're The Apple Of My Eye
20.


Buổi sáng hôm sau, An Xin vừa mới ăn sáng xong, bụng còn thấy no căng, trong lòng cậu đã mơ tưởng đến cảnh được nằm ườn trên giường, mở điều hòa, bật game mà chơi.

Nhưng cậu vừa bước chân lên phòng còn chưa kịp làm gì thì Sang Won đã chìa ra trước mặt cậu... hai tờ bài tập Vật lý dày đặc chữ."

Ngồi xuống, làm cho xong.

Tớ đi tắm, khi quay lại sẽ kiểm tra bài làm của câu."

Giọng nói trầm tĩnh của Sang Won chẳng khác nào một bản án nghiêm khắc.

An Xin trợn mắt nhìn hai tờ giấy, lòng như muốn ngất tại chỗ.

Cậu suýt chút nữa đã bật khóc thành tiếng, nhưng nghĩ tới kế hoạch "đại mách lẻo" sáng nay, cậu lập tức thay đổi sắc mặt, ngoan ngoãn nhận lấy tờ bài tập như thể đứa học trò gương mẫu.An Xin kéo ghế, còn cẩn thẩn mở vở ra rồi giả bộ hí hoáy viết.

Đến khi ngẩng đầu thấy Sang Won vẫn khoanh tay đứng nhìn, An Xin liền nặn ra một nụ cười "trẻ ngoan tiêu chuẩn", cậu khẽ nói:"Cậu còn đứng đây làm gì?

Tớ... tớ sẽ làm mà.

Nhìn nè, tớ ngoan lắm đó."

Sang Won nheo mắt.

Hôm nay An Xin nghe lời lạ thường, ngoan đến mức... khả nghi.

Nhưng nghĩ rằng dù sao cậu cũng chẳng chạy đâu cho thoát, anh chỉ hừ nhẹ rồi bước vào phòng tắm.

Ngay khi tiếng nước chảy vang lên, "học trò gương mẫu" Zhou An Xin lập tức biến hình thành "tù nhân vượt ngục".Cậu đặt vội tờ bài tập xuống bàn, rón rén như mèo trộm cá, nhón chân mở cửa phòng, lách ra ngoài hành lang rồi len lén xuống lầu.

Từng bước đi đều khiến tim cậu đập thình thịch, nhưng sự hứng khởi mách lẻo đã át đi hết thảy.Trong lòng, cậu thầm reo: "Cơ hội tới rồi!

Lee Sang Won, cậu sẽ phải trả giá cho hành động đêm qua.

Phải trốn đến chỗ dì thôi!"

Mẹ Sang Won đang ngồi ở phòng khách, trên tay cầm tạp chí kinh tế, dáng vẻ nhã nhặn và trầm ổn.

Vừa thấy bà, An Xin lập tức nhập vai.

Cậu lấy tay dụi mắt, làm ra vẻ như vừa khóc xong, môi mếu máo đến tội nghiệp."

Dì ơiii..." giọng cậu kéo dài, run run "tối qua Sang Won bắt con học, rõ ràng hôm qua dì bảo rằng con có thể nghỉ ngơi.

Con còn chưa kịp ngủ đã bị cậu ấy ép làm bài.

Dì xem, con sắp gục rồi đây này..."

Nói rồi cậu còn vờ đưa tay chống trán, thở hổn hển như thể mình là nạn nhân đáng thương nhất thế giới.Mẹ Sang Won thoáng ngạc nhiên, sau đó bật cười khẽ.

Bà hiểu quá rõ tính con trai mình, một khi đã hứa với ai điều gì thì nhất định phải thực hiện bằng được, không khoan nhượng.Bà còn nhớ hồi Sang Won học lớp Một, chỉ vì hứa với bà mỗi ngày sau khi đi học về sẽ giúp bà tưới cây ngoài vườn.

Dù cho hôm đó trời có mưa lớn thế nào đi nữa, anh vẫn xách bình tưới cây, vừa làm vừa run cầm cập.

Nhìn thấy cảnh đó, bà vừa thương vừa buồn cười, phải chạy ra kéo anh vào nhà.Vì thế, trong khoảnh khắc thấy Sang Won hứa với mẹ của An Xin rằng sẽ "chăm sóc" cậu thật tốt thì bà liền biết số phận của cậu sẽ bi thảm thế nào rồi.

Do đó khi nghe An Xin "tố cáo", bà không hề nghi ngờ.

Ngược lại, bà cảm thấy cậu bé này thật sự đáng thương, chẳng khác nào rơi vào "ma trảo" của con trai bà.Bà đặt tạp chí xuống, vươn tay xoa nhẹ đầu An Xin:"An Xin à, hôm nay dì nhất định sẽ cứu con khỏi Sang Won.

Yên tâm đi bé con, có dì ở đây rồi."

An Xin nghe mà lòng hớn hở như mở hội, đôi mắt sáng rực lên.

Nhưng rồi cậu chợt nhớ đến tối qua, bị Sang Won tịch thu điện thoại và ép làm thêm bài, liền rụt rè níu tay bà:"Nhưng... nhưng mà dì ơi... lỡ tối nay cậu ấy lại bắt con học nữa thì sao ạ?

Hôm qua, cậu ấy đã không nghe lời dì, lỡ hôm nay cậu ấy lại trả thù con nữa thì sao."

Mẹ Sang Won cười hiền, ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:"Hay là...

để dì bảo Sang Won dẫn con đi khu vui chơi.

Dù sao cũng đang nghỉ hè, chơi một chút cũng chẳng sao cả.

Hơn nữa hôm nay dì và chú có việc, tối nay sẽ không về.

Như vậy vừa coi như cho con được nghỉ ngơi, vừa để Sang Won thay dì chăm sóc con.

Được không?"

An Xin suýt nhảy cẫng lên vì vui mừng, vội gật đầu lia lịa:"Dạ được!

Hay quá, con không muốn làm bài đâu, con muốn đi chơi thôi!"

Cậu đang cao hứng định nói thêm thì bất chợt nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang.

Quay đầu lại, An Xin lập tức thấy Sang Won đang đi xuống, tóc còn ướt, một tay cầm khăn lau, ánh mắt thản nhiên mà lạnh lẽo quét qua.

Chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ để An Xin hiểu: "Tớ đã bảo cậu làm bài.

Vậy mà cậu dám trốn?"

Toàn thân An Xin run lẩy bẩy, nhưng phản xạ đầu tiên của cậu là lập tức nắm chặt lấy tay mẹ Sang Won, lôi bà ra như lá chắn sống, miệng kêu to:"Dì ơi, dì ơi!

Dì mau tiêu diệt kẻ thù đi dì!

Chính là cậu ấy đó, Sang Won đáng sợ lắm, cậu ấy bắt nạt con đó!"

Mẹ Sang Won không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Bà ngó con trai một cái, rồi lại nhìn cậu bé đang nũng nịu sau lưng mình mà thấy vừa buồn cười vừa dễ thương.Trong lòng bà thoáng nghĩ, từ hồi nhỏ đến lớn, ai cũng khen Sang Won đẹp đến nỗi... chẳng ai nỡ mắng, nói nặng một chút mà như làm bể pho tượng.

Vậy mà giờ đây một cậu nhóc nhỏ xíu đứng trước mặt bà lại bảo anh là "kẻ thù" rồi nhờ vả bà "tiêu diệt" bằng giọng mếu máo.

Nghịch lý đến mức bà phải đảo mắt nhìn con trai với vẻ vừa ngượng vừa buồn cười.

Bà lắc đầu, nửa muốn cười nửa muốn xoa đầu Sang Won, tự nhủ: "Thôi được, mẹ sẽ 'tiêu diệt' theo kiểu mẹ hiền thôi nhé."

__________Sang Won đứng ở chân cầu thang, khăn tắm còn vắt hờ trên vai, nghe rõ mồn một câu "dì ơi, mau tiêu diệt kẻ thù đi dì!" phát ra từ miệng An Xin.

Trong khoảnh khắc ấy, anh thật sự cạn lời.

Thì ra sự "ngoan ngoãn" bất thường khi nãy của An Xin không phải vì cậu ấy đột nhiên giác ngộ, mà là vì đã sớm có âm mưu.

Đúng là con mèo nhỏ biết bày trò, còn mách lẻo chuyện tối qua với mẹ anh.Anh vừa định mở miệng chỉnh đốn thì mẹ anh đã lên tiếng trước, giọng đầy ôn nhu mà lại chẳng khác nào nhát dao kết liễu ý chí của anh:"Sang Won, mấy hôm nay con giám sát An Xin làm bài tập nhiều rồi.

Nhân dịp hôm nay, hai đứa đi chơi để thư giãn một chút đi.

Lát nữa ba mẹ phải đi công việc, mai mới về, nên hai đứa đi chơi rồi ăn uống bên ngoài luôn nhé."

Nghe tới đây, ánh mắt An Xin sáng rực như thể vừa trúng độc đắc, lập tức ôm tay bà lay lay như con mèo con đòi ăn cá.

Sang Won đứng im, mí mắt giật nhẹ, cố nuốt xuống tiếng thở dài.

Anh biết, mẹ mình từ lâu vốn yêu chiều cậu nhóc này như con ruột, mà một khi đã "rơi vào tay" bà thì anh tuyệt đối chẳng có cơ hội xoay chuyển tình thế.Quả nhiên, bà còn nói thêm, lần này giọng trầm xuống như thể đang khẳng định chắc nịch:"Hai đứa đi khu vui chơi đi, mới vào hè, nghỉ ngơi một chút cũng không sao cả.

Đúng không, Sang Won?"

Giọng bà nghe thì nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại như thể đang nói: dám cãi lời thử xem!Sang Won khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng chỉ có thể gật đầu, đáp lời bằng giọng điệu bình thản:"Vâng.

Vậy con và cậu ấy buổi tối sẽ trở về sớm.

Ba mẹ đi đường cẩn thận."

Nói xong, anh liếc sang An Xin.

Lúc này, cậu đang làm nũng với mẹ anh còn thầm thì với bà rằng: "Dì ơi, dì à, dì thật xinh đẹp cứ cô tiên vậy đó."

Nghe thấy câu nói của cậu, mẹ anh không khỏi bật cười rồi đưa tay nựng má của An Xin.

Khung cảnh này của hai người trông cứ như là mẹ con ruột vậy còn anh, Lee Sang Won cứ như người qua đường trong chính ngôi nhà của mình.
 
[Wonxin]You're The Apple Of My Eye
Tâm sự


Chắc bộ này tôi sẽ viết nhanh nhanh để cho nó end tầm từ chương 35 đến 40, có thể nhiều hoặc thấp hơn.

Tại thấy bộ này viết lâu quá nên bắt đầu lười.Muốn viết bộ mới tại mới lên được nhiều ý tưởng hay nhưng mà chưa xong bộ này.

Với cả dạo này deadline dí có thể là nước qua đầu mới chịu bơi.

Bữa mới thi 2 môn đại cương, thiệt sự là học dồn lý thuyết 2 môn trong vòng 7 hay 8 tiếng gì đó, mà còn vừa học vừa chơi điện thoại.

Trong khi lý thuyết 2 môn dồn lại là gần 300 trang 🥰.

Hên là 1 môn thi được 7.5 còn môn kia chưa biết nữa.Nói chung là nhiều khi không học bài, làm bài để viết truyện thoai đó.

Thấy bản thân cũng cũng rồi đó🥰
 
[Wonxin]You're The Apple Of My Eye
21.


Khu vui chơi mùa hè hôm ấy như một thế giới khác.

Âm nhạc sôi động, tiếng la hét thích thú của trẻ con, mùi bỏng ngô thơm ngậy hòa cùng hương kẹo bông ngọt lịm trong không khí.

Người người chen chúc, tiếng cười nối tiếp nhau, náo nhiệt đến mức khiến ai vừa bước vào cũng cảm thấy như mình vừa thoát khỏi mọi gò bó thường ngày để được hòa mình vào niềm vui vô tư.An Xin thì khác, cậu giống như vừa từ địa ngục lao động khổ sai bước ra thiên đường.

Cả người cậu hân hoan đến mức muốn nhảy cẫng lên.

Cậu dang tay xoay một vòng giữa đám đông, gương mặt rạng rỡ như mặt trời nhỏ, hét toáng lên:"Aaaa, cuối cùng mình cũng được sống rồi!

Sau bao ngày gian khổ, ông trời cũng thương mình!"

Sang Won đứng cạnh chỉ lẳng lặng quan sát, ánh mắt anh chứa chút bất đắc dĩ nhưng cũng chẳng giấu được ý cười.

Anh khẽ hỏi như trêu:"Vui đến thế cơ à?"

An Xin lập tức quay ngoắt lại, hai mắt sáng long lanh, giọng khoa trương như đang đọc thoại kịch:"Đương nhiên là vui rồi!

Cậu không biết đâu, có lẽ đây chính là lần đi khu vui chơi hạnh phúc nhất trong cuộc đời tớ đó!"

Nói xong cậu liền không khách khí khoác tay Sang Won, lôi anh hòa vào dòng người đông đúc phía trước.

Được vài bước, An Xin như sực nhớ ra điều gì, liền nghiêng đầu nhắc nhở:"À mà này, Sang Won, nhớ đi sát bên mình đấy nhé!"

Nói đến đây, như sợ anh nhận ra điều gì đó, An Xin lập tức chu môi, ném thêm một câu đùa để che giấu:"Vì... cậu là học sinh tiểu học mà.

Ở chỗ đông người thế này, lỡ đi lạc khỏi mình thì chắc chắn Sang Won sẽ khóc hu hu mất thôi!"

Giọng điệu vừa châm chọc vừa ngọt xớt, kết hợp với dáng vẻ nghịch ngợm của An Xin khiến vài người đi đường thoáng bật cười.

Còn Sang Won, khoé môi khẽ nhếch lên, ánh mắt thản nhiên như nhìn thấu trò diễn trẻ con ấy, nhưng cũng không hề phản bác.

Anh chỉ bước nhanh thêm nửa nhịp, tự nhiên đi gần hơn bên cạnh cậu.Sau màn dạo chơi nho nhỏ, An Xin lập tức kéo Sang Won đến quầy trò chơi bắn súng.

Đôi mắt cậu sáng rỡ, hăng hái như thể chuẩn bị ra trận:"Sang Won, chơi cái này đi!

Năm ngoái sinh nhật tớ, tớ giả vờ bắn dở thôi, chứ giờ tớ sẽ cho cậu thấy khả năng thật sự của mình!"

Sang Won thoáng nhướng mày.

Trong đầu anh chợt hiện lên ký ức sinh nhật năm ngoái, An Xin bắn phát nào trượt phát đó, đến mức khiến người bán hàng suýt thì nhịn cười đến ngất.

Biết chắc lần này cũng chẳng khác mấy, nhưng nhìn bộ dạng hào hứng của cậu, anh chẳng nỡ dập tắt.

Vì thế anh chỉ gật gù, giọng bình thản:"Vậy thì mau trổ tài đi."

Quả nhiên, tài năng bắn súng của An Xin đúng là "huyền thoại".

Sau mười phát súng, An Xin trúng được đúng... một phát.

Tiếng "bộp" duy nhất ấy vang lên nghe như tiếng vỗ tay yếu ớt an ủi cho cậu.Sang Won nghiêng đầu liếc nhìn, khóe môi hơi nhếch.

Trong khi đó, An Xin mặt đỏ mặt, tay lén xoắn xoắn vào nhau.

Bắt gặp ánh mắt anh, cậu vội vàng lắp bắp:"Thôi... thôi được rồi... tớ... tớ hông giỏi đâu."

Vừa nói vừa bĩu môi, bộ dạng đáng thương như chú mèo nhỏ bị bắt nạt.Sang Won nhìn cậu một lát, rồi nhẹ nhàng hỏi:"Muốn con nào?"

An Xin ngẩng phắt đầu, đôi mắt sáng rỡ trở lại, nhanh tay chỉ ngay vào con mèo bông to đùng ở giữa quầy, giọng phấn khích:"Cái đó!

Cái ở giữa kìa!"

Chủ quầy thấy thế liền nói: "Nếu cậu muốn lấy con mèo đó phải bắn trúng mục tiêu 20 lần lận.

Có hơi khó đó."

Sang Won nghe thế thì khẽ gật đầu, anh cầm súng, ngắm thẳng mục tiêu, sau vài phát súng thì cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ lấy mèo bông cho An Xin.Người bán hàng không khỏi kinh ngạc trước cảnh tượng này, vừa khen vừa đưa phần thưởng ra.

Con mèo bông mềm mại được trao vào tay An Xin, cậu lập tức ôm chặt lấy, cười rạng rỡ đến mức mắt cong thành hai vầng trăng nhỏ."

Thấy chưa, nhờ có tớ mà cậu lại có dịp kheo tài bắn súng đó nha!"

Nói rồi, An Xin một tay thì ôm mèo bông một tay thì lôi kéo anh đi chơi các trò khác.

__________Cả buổi sáng rong ruổi qua đủ trò, từ tàu lượn siêu tốc đến nhà ma, An Xin dường như là không có dấu hiệu mệt mỏi.

Cậu vẫn chưa chịu thôi, kiên quyết lôi kéo anh vào booth chụp hình.

Sang Won ban đầu cau mày rồi từ chối."

Không thích."

Nhưng An Xin vẫn không buông tha, vừa năn nỉ vừa kéo tay anh: "Một lần thôi, đi mà Sang Won, chẳng lẽ cậu không muốn lưu lại kỉ niêm với người bạn đáng yêu là tớ sao?"

Thấy anh vẫn đứng im như cột đá, mặc cho cậu có dùng sức lôi kéo anh như thế nào đi nữa thì cậu bèn ra chiêu cuối cùng."

Nếu không đi, ngày mai khi dì về, tớ mách dì là cậu bắt nạt tớ đó!"

Cuối cùng, booth chụp hình đóng lại với hai bóng người ở bên trong, An Xin còn nhất quyết phải nhét cho bằng được cái bờm tai mèo lên đầu mình và bắt Sang Won đeo tai thỏ."

Nào, Sang Won cười tươi lên!

Một, hai, ba!"

An Xin bấm nút, khuôn mặt anh trong khung ảnh vẫn nghiêm túc đến nực cười, còn cậu thì toe toét như vừa thắng giải lớn.Chụp hình xong, An Xin lại lon ton kéo anh đi tiếp.

Thế nhưng chỉ vài phút sau, giữa biển người đông nghịt, bóng dáng cậu biến mất.

Lúc đầu Sang Won nghĩ cậu chỉ chạy đi mua đồ ăn vặt, nhưng rồi càng tìm càng không thấy.

Mồ hôi bắt đầu rịn ra tay anh.

Người đi qua lại quá đông, gương mặt nào cũng lẫn lộn, chẳng có điểm gì để anh nhận ra.

Cái cảm giác quen thuộc ấy, cảm giác bất lực của chứng mù mặt bỗng dưng dâng lên cuồn cuộn, khiến anh khựng lại giữa dòng người đến cả hít thở cũng thấy khó khăn.

Đúng lúc đó, vài tiếng xì xào từ đám đông vọng lại:"Cậu có thấy không, vừa rồi có một cậu học sinh bị kính vỡ cắt trúng tay...

Máu chảy nhiều lắm, tội nghiệp lắm, còn ôm cả gấu bông nữa."

"Lúc đi tàu lượn siêu tốc có thấy nhóc ấy... còn có lúm đồng tiền.

Trông đáng yêu như thế... tội thật."

Nghe đến "học sinh" và "gấu bông", từng mảnh ghép lập tức được xâu chuỗi lại trong đầu anh là hình ảnh: An Xin nhăn nhó ôm vết thương, máu loang đỏ tay áo.

Trái tim Sang Won nhói một cái, tai anh như ù đi.

Toàn thân thì lạnh buốt, bước chân bỗng nặng như chì.

Anh muốn lập tức lao tới nhưng thân thể lại cứng đờ, có lẽ anh sợ... sợ rằng nếu chạy đến thì cảnh tượng mình đối diện chính là điều anh không dám nghĩ tới.Bỗng một bàn tay quen thuộc túm lấy tay áo anh.

"Sang Won!

Nãy giờ cậu đi đâu thế?

Tớ tìm mãi mới thấy cậu."

Giọng nói ấy quen thuộc đến mức khiến đôi chân anh như nhũn ra.

Anh quay đầu lại, và đúng là An Xin, vẫn nguyên vẹn, chẳng hề bị thương, mái tóc cậu rối bời vì chảy nhảy, tay còn buộc quả bóng bay lấp lánh, mắt thì cười cong cong.Trong tích tắc, trái tim đang treo lơ lửng trên cây của Sang Won cũng bình ổn.

Anh không kìm được, siết chặt lấy cổ tay cậu, giọng anh khàn hẳn đi:"Tớ... tớ tưởng cậu bị thương."

An Xin chớp mắt, thoáng ngẩn người rồi bất ngờ bật cười.

Nhưng thay vì trêu chọc anh như mọi lần thì cậu lại nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt dịu dàng hiếm hoi: "Ngốc quá, tớ mà để bản thân xảy ra chuyện thì ai sẽ ở bên cạnh để cậu nắm tay giữa đám đông này chứ?

Đừng lo, tớ đã hứa sẽ luôn tìm thấy cậu mà."

Nói rồi, cậu giơ cổ tay lên, lắc lắc quả bóng bay kim tuyến sáng lấp lánh: "Thấy không?

Có nó thì cậu chẳng bao giờ mất dấu tớ đâu.

Mà nếu một lúc nào đó không thấy tớ... thì cứ đứng yên đếm đến một trăm.

Lúc ấy tớ nhất định sẽ tìm thấy cậu."

Câu nói nghe bông đùa, như thói quen lém lỉnh của An Xin, nhưng lại ẩn chứa một sự quan tâm khó nói thành lời.

Cậu không hề vạch trần chứng bệnh của Sang Won, chỉ âm thầm đặt ra "dấu hiệu" và một lời hứa nho nhỏ, để anh có thể dựa vào mà yên lòng.Sang Won lặng thinh, trái tim đang đập thình thịch chậm rãi bình ổn trở lại.

Anh không đáp, chỉ nắm lấy tay cậu chặt hơn một chút, như để xác nhận rằng An Xin thật sự ở ngay đây, không đi đâu hết.

An Xin cười khẽ, nghiêng đầu chọc ghẹo: "Nhìn cậu như vừa đi tàu siêu tốc xong ấy, mặt trắng bệch.

Nhưng yên tâm, đã có tớ cái bóng bay di động của cậu rồi."
 
[Wonxin]You're The Apple Of My Eye
22.


Đêm khuya phủ một lớp yên tĩnh mỏng như tơ, chỉ còn tiếng bước chân đều đặn và ánh đèn vàng vẽ dài bóng hai người trên vỉa hè.

Sau vụ việc ở khu vui chơi, Sang Won vẫn chưa thật sựu lấy lại nhịp tim bình thường, anh kéo An Xin đi dạo vài vòng quanh mấy con phố rợp cây để tự nhủ trong lòng.Ít nhất phải nhìn thấy cậu bên cạnh mình thêm một lúc nữa, để chắc chắn rằng mọi thứ hôm nay không phải là một giấc mơ lạ lùng.

Anh bước chậm, tay nắm chặt tay An Xin, mắt thi thoảng liếc xuống cổ tay buộc quả bóng kim tuyến lấp lánh kia như một mốc neo an toàn.Không khí mát mẻ thoang thoảng mùi hơi ẩm của cỏ ven đường; An Xin vẫn rạng rỡ, thỉnh thoảng lại ghẹo anh bằng một câu nói vô thưởng vô phạt.

Chỉ khi đi thêm vài vòng, chắc chắn rằng An Xin vẫn luôn bên cạnh, Sang Won mới thở một hơi, như trút bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng.Trên đường về nhà, anh khẽ gọi, tiếng của anh nhỏ đến mức gần như chỉ dành cho riêng họ: "An Xin..."

Cậu đang tung tăng bước cạnh anh thì lập tức quay sang, đáp không chút do dự: "Tớ đây."

Tiếng đáp ngắn ngủi ấy lại như một sợi dây vô hình kéo tâm trí Sang Won về thực tại.

Anh im lặng một lúc lâu, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước như đang cố gom hết can đảm.

Cuối cùng anh mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp như thể phải gom hết can đảm để nói: "Tớ... tớ có một bí mật, một chuyện tớ chưa từng nói với ai cả."

An Xin chỉ nghiêng đầu, mắt mở to tò mò nhưng lại chẳng chen ngang, chỉ khẽ một tiếng "ừm" nhẹ như lời mời anh tiếp tục.

Ánh đèn đường rọi lên hai khuôn mặt, làm rõ từng đường nét, từng rung động nhỏ.Sang Won nuốt khan, cổ họng thì khô khốc, rồi nói ra bí mật mà anh giấu kín bao năm:"Thật ra..."

Giọng anh run run, đôi mắt như tránh đi "...tớ bị chứng mù mặt.

Từ bé, tớ đã không thể nhìn rõ gương mặt của bất cứ ai, kể cả... người thân quen... thậm chí... là chính bản thân.

Sau này, khi đi trị liệu, tớ chỉ có thể nhận ra ba mẹ nhờ những đặc điểm khác biệt bằng giọng nói, cách đi đứng, mùi nước hoa... chứ không nhớ như người bình thường."

Anh khựng lại, hít vào một hơi dài rồi khẽ nói:"Có lẽ... lần đầu tớ nhìn và nhớ được mặt ai đó rõ ràng... có lẽ là lúc sinh nhật cậu... tớ... tớ lần đầu nhớ được mặt cậu."

"Có phải... cậu thấy tớ rất... rất quái dị không?"

Câu nói chạm đến tận cùng nỗi bất an sau trong lòng của Sang Won.

Anh sợ rằng khi biết bí mật này, An Xin sẽ cười nhạo, rồi sẽ nhìn anh với ánh mặt xa lạ.

Khoảng không giữa họ như đông cứng, tiếng gió thổi qua tàng cây, lá rơi lạo xạo như tiếng đồng hồ đo thời gian chờ phản ứng.Nhưng rồi một tiếng cười khe khe vang lên, phá tan bóng tối dày đặc đang dần nuốt chửng anh.

An Xin búng nhẹ vào trán anh rồi nghiêng đầu cười tinh nghịch."

Ngốc quá đi.

Nếu tớ thấy cậu quái dị thì đã không bám riết cậu tới giờ, mà đã bỏ chạy từ lâu rồi."

Sang Won thoáng trợn mắt, nửa bất ngờ nửa bối rối.

An Xin liền kéo dài câu nói bằng giọng điệu nửa đùa nửa thật: "Ừm.

Tớ đã đợi cậu nói điều này từ rất lâu rồi, Sang Won."

Anh im lặng thêm một khoảnh khắc rồi hỏi lại với vẻ mặt ngẩn ngơ: "Cậu... nói thế là ý gì?"

An Xin thở ra một tiếng, đôi mắt lóe lên sự chân thành hiếm thấy khi cậu nghiêm túc: "Trời ạ!

Làm sao mà một người bạn tinh tế và đáng yêu như tớ đây mà không biết chứ."

Cậu ngừng vài giây, cả câu nói sau thoáng nặng hơn: "Tớ biết lâu rồi, tớ chỉ...

đợi cậu mở lòng để nói với tớ mà thôi."

Sang Won đứng im, như người vừa bị phát hiện nhưng lại thấy trong lòng nhẹ nhõm.

An Xin nhìn anh, rồi nói tiếp lần này giọng nói của cậu có sự nghiêm túc lạ thường:"Sang Won à.

Trong mỗi chúng ta, ai cũng có một bí mật, một nỗi sợ mà chính ta không dám đối mặt.

Nếu có người cười chê hay chế giễu, đó chỉ vì họ không hiểu, hoặc họ đang cố giấu nỗi sợ của mình bằng cách chế nhạo trên nỗi sợ của người khác.

Thế nên chẳng có gì phải xấu hổ cả."

Cậu dừng lại, nắm chặt lấy bàn tay Sang Won, ánh mắt nhìn thẳng như muốn truyền hết lòng mình vào lời nói:"Vậy nên, hãy cứ là chính cậu.

Đừng sợ, vì đã có tớ ở đây rồi.

Nếu cậu lạc, tớ sẽ tìm thấy.

Nếu cậu sợ, tớ sẽ là chỗ nương tựa.

Nếu cậu muốn giấu, tớ vẫn ở đây để hiểu.

Nếu cậu thấy sợ hãi vì bản thân khác biệt, thì tớ sẽ ở cạnh để nói rằng: sự khác biệt cũng giúp cho thế giới này thêm muôn màu muôn vẻ.

Sự khác biệt đó cũng là một sắc màu riêng của chính cậu."

Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại như một vầng sáng soi rọi vào góc tối u ám nhất trong lòng Sang Won.

Trên khuôn mặt trầm lặng của anh, cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười.Tiếng cười nhỏ xen lẫn nghẹn ngào: "An Xin... cảm ơn cậu."

An Xin lại giở thói quen cũ, cậu khẽ huých vào vai một cái rồi giả bộ cau mày: "Đừng cảm ơn như thế, nếu đã nói cảm ơn thì phải cảm ơn vì tớ đáng yêu và dễ thương.

Giờ thì mau về thôi, còn bao nhiêu là điều hay ho đang chờ chúng ta trong mùa hè này."

Nói dứt lời, cậu liền bước nhanh về phía trước rồi xoay người, vẫy tay với Sang Won: "Này học sinh tiểu Lee Sang Won mau về nhà thôi."

Lời trêu chọc vu vơ ấy như một sợi dây kéo tay Sang Won khỏi vực sâu của nỗi sợ, để anh dũng cảm đối diện với chúng.

__________Đêm hôm đó, sau khi trở về, An Xin nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cậu nằm vắt ngang giường, ôm chặt con mèo bông vừa giành được ở khu vui chơi, miệng còn khẽ cong cong như đang mơ thấy điều gì vui lắm.Sang Won nằm bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cậu.

Trong ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ, hàng mi của An Xin khẽ rung, hơi thở đều đều.

Khuôn mặt ấy, khuôn mặt mà anh vẫn luôn cố gắng ghi nhớ từng đường nét giờ lại ở ngay bên anh, gần đến mức chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới.Anh khẽ nhắm mắt, nhớ lại khoảnh khắc khi mình thốt ra bí mật.

Trái tim lúc đó như muốn vỡ tung, sợ hãi, bất an... tất cả như dồn lên cùng một lúc.

Nhưng rồi An Xin, thay vì cười nhạo hay xa lánh, lại thản nhiên mà dịu dàng nói "ngốc quá đi...

đã có tớ rồi."

Một câu nói đơn giản, nhưng lại giống như chiếc chìa khóa mở ra gánh nặng anh đeo trên vai bao năm.

Lần đầu tiên trong đời, anh thấy chứng mù mặt của mình không còn là một cái "gông xiềng" để xấu hổ nữa.

Bởi ít nhất, có một người không chỉ chấp nhận, mà còn muốn cùng anh gánh nó.Anh khẽ vươn tay, vuốt nhẹ vài sợi tóc rối bù trên trán An Xin, sợ làm cậu tỉnh nên động tác cực kỳ cẩn trọng."

Zhou An Xin..."

Anh thì thầm, giọng nhỏ đến mức như chỉ có bản thân nghe thấy "Cảm ơn cậu."

Khoé môi anh bất giác cong lên, thật nhẹ nhưng hiếm hoi.

Trong khoảnh khắc ấy, Sang Won biết rằng dù có là bóng tối, hay là biển người vô tận, anh vẫn sẽ không còn lạc lối nữa.Bởi vì...

đã có An Xin rồi.Nhật ký của An Xin:Ngày 15 tháng 6 năm 2022Hôm nay chắc chắn là một ngày đặc biệt nhất trong mùa hè này.

Ban đầu tớ nghĩ chỉ đơn giản là đi khu vui chơi, được giải thoát khỏi việc làm bài tập thế thôi đã đủ vui rồi.

Ai ngờ, lại có một bí mật lớn đến thế được Sang Won nói ra.Tớ thật sự không ngờ, một người lúc nào cũng lạnh nhạt, lúc nào cũng nghiêm túc, còn giỏi che giấu cảm xúc như cậu ấy... cuối cùng lại run rẩy thú nhận với tớ rằng mình bị chứng mù mặt.

Cái khoảnh khắc Sang Won nói câu "có phải cậu thấy tớ quái dị không" ấy, tim tớ nhói thật sự.

Nhìn một người mạnh mẽ như cậu ấy mà trong giây phút ấy lại nhỏ bé đến thế, thật sự tớ chỉ muốn ôm lấy mà nói "ngốc quá, có gì đâu mà sợ".Tớ biết chứ, từ lâu rồi.

Cái cách cậu ấy luôn cần nghe giọng nói của tớ để xác định vị trí, cái cách ánh mắt cậu ấy hơi lạc đi mỗi khi ở chỗ đông người... làm sao mà một thiên tài tinh tế, đáng yêu, thông minh, đẹp trai như tớ đây lại không nhận ra chứ.

Chỉ là... tớ muốn đợi đến ngày cậu ấy tự mở lòng.

Hôm nay, cuối cùng Sang Won đã làm được.Hôm nay, tớ đã nói với Sang Won rằng: "Đừng sợ, đã có tớ rồi."

Có lẽ, từ giờ trở đi, câu nói ấy cũng sẽ là một lời hứa.

Một lời hứa nghiêm túc nhất mà tớ từng nói.Và... nếu sau này cậu ấy có lạc giữa dòng người, có quên mất gương mặt của ai khác, thì ít nhất, cậu ấy vẫn sẽ luôn tìm thấy tớ.Ký tên: Zhou An Xin, thiên thần nhỏ đem lại niềm vui.
 
[Wonxin]You're The Apple Of My Eye
23.


Chiều muộn, cửa nhà họ Lee bật mở.

Sau một ngày bận rộn công việc bên ngoài, ba mẹ của Sang Won cuối cùng cũng trở về.

Trên suốt chặng đường, cả hai đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho cảnh tượng quen thuộc: Sang Won ngồi nghiêm chỉnh ở bàn học, tay cầm bút như nắm lệnh bài, mắt nghiêm khắc giám sát An Xin bên cạnh còn An Xin thì mặt mày ủ rũ, dáng vẻ như một "tù nhân" bị ép lao động khổ sai.

Chỉ nghĩ đến thôi, hai người đã có thể hình dung cảnh tượng sống động trong đầu.Nhưng...Nhưng ngay khi bước qua ngưỡng cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cả hai người đồng loạt đứng sững lại.Phòng khách không hề yên ắng như họ tưởng tượng, mà tràn ngập tiếng nhạc điện tử sôi động.

Trên màn hình TV, nhân vật trong game nhảy múa, nổ súng, chém boss.

Trên sofa, Sang Won cậu con trai từ bé đến lớn luôn lạnh lùng nghiêm túc đang cầm tay cầm chơi game, vẻ mặt chăm chú như thể đang phân tích một bài toán cao cấp.

Bên cạnh, An Xin thì ngồi bật dậy, nhảy nhót như cái lò xo, vừa hò hét vừa chỉ đạo y như một huấn luyện viên khó tính:"Nhanh, nhanh, máu kìa!

Sang Won, hồi máu mau lên!"

"Trời ơi, boss tới rồi!

Sang trái, sang trái, tớ bảo rồi mà!"

"Này!

Hỗ trợ tớ!

Mau cứu tớ không thì xong đời tớ luôn đó!"

So với sự ồn ào, nhí nhố kia, Sang Won lại bình tĩnh đến mức... lạ lùng.

Anh cắn môi, ánh mắt tập trung, từng động tác cẩn trọng như viết một đề thi quốc gia.

Nếu không tận mắt nhìn, chẳng ai tin được đây là "học sinh gương mẫu Lee Sang Won".Ba mẹ Lee đứng ở cửa, giày còn chưa kịp thay.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt lộ rõ sự chấn động: Có cần gọi đài truyền hình đến ghi lại không?

Cảnh tượng lịch sử nghìn năm có một thế này mà bỏ lỡ thì tiếc lắm.Mẹ Lee suýt nữa thì bật cười thành tiếng, vội che miệng lại, bờ vai run lên bần bật.

Ba Lee thì nhỏ giọng thì thầm:"Em... em à, có khi nào anh hoa mắt không?"

"Nếu anh hoa mắt, thì chắc cả hai chúng ta cùng hoa mắt rồi."

Trong lúc họ còn chưa hoàn hồn, thì trên màn hình TV hiện lên dòng chữ to đùng "WIN".

Nhạc thắng trận vang lên rộn rã.

An Xin lập tức hét lên như vừa vô địch thế giới, quay sang vỗ tay chan chát vào vai Sang Won:"Thấy chưa!

Tớ đã bảo chơi game vui mà!

Cậu xem, thắng rồi nhé, vui không?"

Sang Won đặt tay cầm xuống, dựa người vào sofa, giọng nhàn nhạt như thể chẳng có gì to tát: "Cũng...

được."

An Xin trố mắt, giận dữ hét ầm lên: "Cũng được á?!

Cậu chơi căng thẳng như thi đại học, bây giờ còn bày đặt giả vờ lạnh lùng!

Đúng là đồ học sinh tiểu học Lee Sang Won, diễn giỏi ghê!"

Sang Won chỉ nhún vai, im lặng, như muốn nói: Tớ không thèm cãi với cậu.Trong lúc hai đứa còn đôi co, An Xin bỗng rùng mình, cảm giác có ai đang nhìn chằm chằm từ phía sau.

Cậu quay đầu lại, lập tức suýt rớt khỏi sofa.

Ba mẹ Sang Won đã đứng đó từ khi nào, sắc mặt vừa ngạc nhiên vừa buồn cười."

Con chào chú dì ạ!

Hai người vừa về ạ?

Chú dì có mệt lắm không?"

An Xin vội vàng ngồi thẳng dậy, ngoan ngoãn chào hỏi, giọng lễ phép đến mức khác hẳn hình ảnh lộn xộn lúc nãy.Sang Won cũng quay sang, nhìn thấy ba mẹ.

Lúc này, mẹ Lee cong môi cười mỉm, nhướng mày ra hiệu cho anh, ánh mắt tràn đầy ẩn ý: Con trai, hôm nay con "lạ" quá nha.Chưa kịp để anh mở miệng, An Xin đã nhanh nhảu giành phần, hớn hở khoe khoang: "Dì ơi, dì ơi, hôm nay con đã lôi kéo được học sinh gương mẫu chơi game đó!

Dì thấy con giỏi không?"

Sang Won quay sang nhìn mẹ mình, nhún vai bất lực, như muốn nói: Đấy, câu trả lời đó mẹ.Mẹ Lee bật cười khanh khách, vừa xoa đầu An Xin vừa lườm con trai: "Giỏi lắm, An Xin.

Con đúng là cao tay đó.

Còn con trai mẹ... hôm nay ngoan bất thường nha."

Sau đó, mẹ của Sang Won vừa tháo áo khoác vừa cười hỏi: "Tối nay hai đứa muốn ăn gì nào, mẹ sẽ nấu cho hai đứa một bữa thật ngon."

Âm điệu dịu dàng của bà khiến không khí trong phòng khách vốn đã ấm áp nay lại càng thoải mái hơn.

Ngay lúc ấy, người bị "ra rìa" nãy giờ cuối cùng cũng chịu mở miệng.

Ba Lee khoanh tay, giọng có chút hờn dỗi:"Này, sao em chỉ hỏi hai đứa nhỏ thôi vậy?

Còn anh thì sao?

Anh không được ăn chắc?"

Câu nói vừa cất lên, An Xin khẽ giật mình, không ngờ ba Sang Won cũng có lúc "tranh sủng" như trẻ con.

Sang Won thì chỉ hơi nhướng mày, khóe môi cong nhẹ như thể đã quá quen với màn đối thoại này.Mẹ Lee dừng chân, quay đầu liếc chồng một cái đầy ý tứ, ánh mắt kia như muốn nói rõ ràng: Thì sao?

Anh cũng tính so đo với mấy đứa nhỏ à?

Sau đó bà chẳng buồn đáp thêm nửa câu, xoay người bước thẳng vào bếp, dáng vẻ dứt khoát vô cùng.Cảnh tượng ấy khiến cả căn phòng bỗng chốc tràn ngập một luồng khí buồn cười khó tả.

Ba Lee đứng đó với gương mặt ấm ức như đứa trẻ bị bỏ quên, còn Sang Won lại bình thản như thường.

Chỉ có An Xin là cắn chặt môi, cố hết sức để không bật ra tiếng cười khanh khách.

Cậu hạ mắt xuống, mím môi thật chặt, bả vai khẽ run run, cứ như chỉ cần buông lỏng một chút thôi là sẽ cười ầm lên mất.

__________Đêm hôm đó, khi về phòng, An Xin nằm lăn ra giường, ôm gối, bật cười khúc khích.

Sáng sớm hôm nay khác hẳn mọi ngày, An Xin không còn nằm dài trên giường chờ bị túm gáy ra bàn học nữa.

Ngay khi vừa mở mắt, cậu đã lẩm bẩm trong đầu: Hôm nay là ngày trọng đại, ngày giúp học sinh tiểu học Lee Sang Won chính thức hòa nhập với xã hội loài người!Thế là thay vì chuẩn bị vở bút, An Xin lại thản nhiên chiếm lĩnh phòng khách, lôi máy game ra, mở TV, chọn sẵn trò chơi.

Khi Sang Won từ phòng bước ra, cậu đã ngồi chễm chệ trên sofa, tay cầm cần điều khiển, ánh mắt lấp lánh như muốn lôi kéo cả thế giới."

Cái gì đây?"

"Chơi game!"

An Xin đáp tỉnh bơ, còn vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình.

"Này, Sang Won, đến lúc cậu thử một thứ cao siêu hơn bài tập Vật lý rồi.

Nào, lại đây."

"Trò trẻ con."

Sang Won dửng dưng rồi định quay lưng bỏ đi.Nhưng An Xin không buông tha, vội vàng chắp tay năn nỉ: "Một lần thôi mà, một lần thôi!

Mình đảm bảo là siêu siêu vui luôn đó?"

Sang Won vẫn khoanh tay đứng im với vẻ mặt không cảm xúc.

An Xin thấy vậy liền giở chiêu cuối: "Nếu cậu không chơi thì khi dì về, tớ sẽ nói là đêm qua cậu bắt tớ làm bài tập 24/24!"...

Năm giây sau, Sang Won ngồi trên sofa, tay cầm tay cầm, mặt nghiêm túc như đang thi đấu quốc tế.Nghĩ đến cảnh Sang Won nghiêm túc ngồi chơi game như làm bài kiểm tra, rồi bị cậu lôi kéo, An Xin lại phá lên cười, đôi mắt cong cong ánh lên tia sáng tinh nghịch.Nhật ký của An Xin:Ngày 16 tháng 6 năm 2022Hôm nay, xin được long trọng tuyên bố một sự kiện mang tầm vóc lịch sử nhân loại — tớ, An Xin vĩ đại, cuối cùng đã lôi kéo được Lee Sang Won, cái cục đá di động, cái máy làm bài tập hình người kia, ngồi xuống chơi game với tớ!

Đúng, cậu ấy – người mà trước giờ chỉ biết đến sách vở, bài tập, công thức vật lý – lại ngồi trước TV, cầm tay cầm và cùng tớ chinh chiến trên chiến trường ảo.Lúc đó, tim tớ đập nhanh như thể vừa lập được kì tích to lớn.

Trên màn hình xuất hiện chữ WIN, và tớ còn thấy ánh mắt cậu ấy thoáng lộ ra sự hứng thú, cho dù ngoài miệng thì chỉ nói "cũng tạm".

Trời ạ, với tiêu chuẩn Sang Won thì câu "cũng tạm" nghĩa là cậu ấy đã vui lắm rồi!Đặc biệt hơn, khi dì và chú Lee về nhà, họ bắt gặp ngay cảnh tượng "hiếm có khó tìm" ấy.

Nếu dì mà chụp hình lại, chắc phải đem đi trưng trong viện bảo tàng để ghi nhớ cái ngày Sang Won lần đầu tiên chơi game.

Nghĩ tới thôi tớ cũng muốn cười lăn ra đất, nhưng vì giữ hình tượng nên chỉ dám vỗ tay khích lệ thôi.Tóm lại, hôm nay chính là ngày đáng nhớ nhất trong mùa hè này.

Dù ngày mai cậu ấy có quay lại thành ông thầy nghiêm khắc bắt tớ làm cả chồng bài tập thì tớ cũng đã có bằng chứng lịch sử: Sang Won đã từng chơi game cùng An Xin!Ký tên: Zhou An Xin, người anh hùng đã phá vỡ lớp băng mang tên Lee Sang Won.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom