Tâm Linh [ Song Mỹ ] Bức Thư Thứ 23.

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
399439144-256-k386648.jpg

[ Song Mỹ ] Bức Thư Thứ 23.
Tác giả: thaomeow_23
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thư viện vẫn còn đó, chỉ có chị là mãi không chấp nhận.

Nhăng nhăng bộ này không có H đâu nhé, khỏi có kiếm.​
 
[ Song Mỹ ] Bức Thư Thứ 23.
Chap 1 : Sinh Viên Văn


Tôi – Vũ Thị Ngân Mỹ, 1 sinh viên Văn hơi cứng nhắc, hôm nay tôi có project mà giảng viên ép cho, đến thư viện cũ ngôi trường XYZ.Tôi miễn cưỡng đi vào một buổi trưa nắng cao, khi những tòa nhà trong trường bắt đầu đổ bóng xiên xiên xuống hành lang.Thư viện cũ nằm ở cuối dãy khu B, sau một khoảng sân mọc đầy cỏ lao.

Không ai đi ngang.

Không ai nhớ

đến.Nếu không có cô Hạnh đưa giấy phân công, tôi cũng không biết trường có một nơi ngộ ngộ như thế.Cô Hạnh đưa cô giấy phân công, rồi vỗ nhẹ vai“Thư viện hơi cũ , nhưng khá yên tĩnh.

Hợp với sinh viên Văn như em.”

Cô nói vậy, rồi không giải thích gì thêm.___Cánh cửa gỗ nặng, bản lề rít rít khiến người ta khó chịu .Bên trong có mùi lạ, không phải ẩm mốc đơn thuần, mà là mùi của thứ gì từng bị cất giữ quá lâu, bỏ quên quá lâuKhông gian nhỏ, tối, ánh nắng lọt qua vài khe kính bụi mờ dày đặc

Tủ sách gãy chân.

Sàn gỗ lem luốt.Một chồng thư tay ố vàng buộc dây, đặt trong hộp thiếc gỉ cạnh góc tường.

Có tờ giấy viết nguệch ngoạc:

"Hồ sơ không rõ nguồn gửi — chưa phân loại."

Cô bắt đầu dọn.

Lặng lẽ, chầm chậm .Rồi có một khoảnh khắc rất ngắn.

Khi cô đứng giữa căn phòng, ánh nắng chiếu thẳng vào gáy ấm ấm, cô chợt thấy… như ai đó vừa bước ra khỏi khung cửa sau lưng.Không có ai cả.Chỉ là cơn gió đẩy nhẹ cánh cửa sổ hé mở.

Hoặc không phải gió ?

Cô cũng không chắc nữa.Tối hôm đó, cô ngồi lại ghi nhật ký ngày đầu làm dự án.“Hôm nay không có gì đặc biệt.

Chỉ là... mình có cảm giác nơi đó từng được ai giữ gìn rất lâu.

Như thể… vẫn còn ai đó đang chờ một người quay lại đọc tiếp câu chuyện của họ.”

Trước khi đóng sổ, cô lôi túi vải ra.

Có một tờ giấy gấp tư nằm lẫn trong đống tài liệu cũ cô lấy về, lúc ấy cô cứ nghĩ là giấy hướng dẫn kê khai hồ sơ.Giờ mở ra mới thấy… là thư tay.Chữ viết đẹp, mềm nét nghiêng nghiêng của gió.

Giấy vàng nhẹ.

Không tiêu đề, không ký tên.

Chỉ đúng một đoạn, ngắn đến khó hiểu :“Nếu chị là người đến tiếp theo…

thì chắc em đã không kịp dọn dẹp gì hết.

Dù sao thì chào chị nhé.”

Ở góc trái, nhỏ xíu, là dòng mực đã nhòe, cô phải nheo mắt mới đọc ra chữ “Thư số 1.”

Cô ngồi im.

Tay không còn cầm thư nữa“ Ai vậy ta, thư viết cho mình hay cho ai ? ”Cô chưa từng nói với ai là mình đến đây ngoài giảng viên và cô Hạnh.“Không có lý do gì lại có người viết thư sẵn… chào mình hết.Mà nếu là cho mình thật,

thì người đó là ai?”
 
[ Song Mỹ ] Bức Thư Thứ 23.
Chap 2 : Vui hơn một chút.


Ngân Mỹ quay lại thư viện hôm sau, sớm hơn một chút so với thường lệ.

Mưa đêm qua để lại những vệt loang lạnh lẽo trên sàn đá, và mùi ẩm còn vương lại giữa những kệ sách cũ kỹ.

Cô không giải thích được vì sao mình lại quay lại sớm như thế, chỉ là...thấy muốn đến.Cô vẫn chọn chiếc bàn cũ cạnh cửa sổ nơi ánh sáng len qua lớp kính mờ đục, rơi xuống như bụi mịn trên trang giấy.

Mọi thứ vẫn như hôm trước, nhưng vẫn có gì đó thay đổi, rất nhỏKhi cô mở cuốn sổ tay ra, một mảnh giấy gấp làm tư rơi xuống bàn.

Mỏng và mềm như vừa được ai đó chạm vào chưa lâu."

Lạ ghê, chị ngồi đúng chỗ em từng ngồi.

Góc đó, buổi sáng rất đẹp"Chỉ một câu thôi.

Nhưng khiến tim cô đập khác đi một nhịp.

Cô nhìn quanh chẳng ai nhìn cô cả.

Cũng không ai trông giống người vừa để lại thứ gì đó.

Mọi người vẫn cúi đầu vào sách, laptop, hoặc tai nghe.

Bình thường đến khó chịu.---Từ hôm ấy, những mảnh giấy xuất hiện nhiều hơn.

Không đều đặn, nhưng đủ để Ngân Mỹ bắt đầu chờ đợi.

Đôi khi dưới tập vở, đôi khi kẹp giữa trang sách cô chưa kịp lật tới, giống như phần thưởng vì cô đã đọc á sách.

Có hôm, thư xuất hiện ngay trong túi áo khoác mà cô chắc chắn mình đã kiểm tra.“Chị có bao giờ thấy buổi sáng buồn không?

Em thì hay buồn vào lúc nắng vừa lên, hông hiểu sao luôn""Có lần em để quên sách ở đây, đến khi quay lại thì không thấy nữa.

Nhưng mà cũng không buồn lắm, vì hôm ấy trời rất đẹp
 
[ Song Mỹ ] Bức Thư Thứ 23.
Chap 3 : Quên Bút.


Sau lần đó, Ngân Mỹ bắt đầu ghi chú lại các mảnh thư vào sổ.

Không phải vì sợ quên, mà vì không muốn đánh mất.

Cô ép từng mẩu giấy vào trang vở, đánh số, và ghi thêm ghi chú nhỏ bên cạnh như “dễ thương”, “nói chuyện như con nít vậy luôn á trời”Cô không nhớ rõ mình bắt đầu mong chờ các mảnh thư từ khi nào.

Nhưng giờ, mỗi khi đến thư viện, tay cô luôn sờ thử dưới bàn, lật sơ mấy trang sách kế bên, hoặc liếc thử vào hộc bàn như người vừa phải… kiểm tra tín hiệu bí mật của Mỹ lớn và Mỹ nhỏ, nhỉ

Chỉ là hơi buồn, không phải lúc nào cũng có.Và vì vậy, những lần nhận được thư lại càng khiến tim cô đập nhanh.---Một ngày mưa, Ngân Mỹ chạy vội vào thư viện khi trời đổ ào xuống.

Áo khoác ướt sũng, tóc dính bết vào cổ.

Cô ngồi thở hổn hển bên cửa sổ, khẽ run.

Nhưng ngay khi mở ngăn bàn, một chiếc khăn tay gấp gọn hiện ra, bên trên có nét chữ quen thuộc:“Tới muộn quá à.

Lau tóc đi, cảm là em hông đền đâu đó :< ”Cô bật cười.

Dù chẳng có ai xung quanh để thấy.

Khăn tay có mùi nhẹ sạch, thơm thơm kiểu như… xà phòng bánh cổ điển vậy.“Biết mình sẽ đến trễ mà vẫn để lại khăn sao, tinh tế quá ta ?”

Ngân Mỹ lẩm bẩm.

Rồi lau tóc thú thật ngoài thấy vui còn thấy hơi rối rắm một chút.----Dạo gần đây, những mảnh giấy dần trở nên “đối thoại” hơn là độc thoại nội tâm.

Cô bắt đầu để lại câu hỏi, và nhận lại lời đáp.

Một kiểu trao đổi kì quặc, nhưng hay mà “ Em thích màu gì nhất?”

“Màu lam tro.

Mà cái màu đó hông có trong bảng màu thông thường đâu, chị phải tưởng tượng mới thấy đó, hay hông ”

“Hồi nhỏ em mơ làm gì?”

“Mơ làm người tàn hình để lẻn vào rạp xem phim miễn phí hehe”“Em có ghét gì không?”

“Ghét cửa kêu cót két.

Ghét người hay giành nói với em.

Ghét ly trà sữa mà không có trân châu, ghét ơi là ghétt”

Ngân Mỹ cười toe mỗi lần đọc được những câu trả lời như vậy.

Cô không hiểu vì sao mình lại để tâm đến suy nghĩ của một người không rõ mặt, không rõ giọng, thậm chí không rõ... thật hay mơ.

Nhưng càng đọc, càng thấy thân quen.

Như ai đó từng đi cạnh cô từ lâu lắm, nhưng cô lại chưa từng ngoảnh nhìn----Một hôm, cô đến sớm hơn bình thường.

Thư viện còn vắng, chỉ có vài người gật gù đọc sách.Cô mở cuốn sách cũ ở tầng ba, chỗ mà Hoàn Mỹ từng nhắc là hay giấu đồ.

Trong đó có một gói kẹo vị sữa chua và một dòng “Hôm nay trời âm u quá, có buồn không?

Em thì hông buồn.

Em đang nghĩ… nếu chị buồn, em sẽ giả vờ lạc đường rồi vô tình ngồi cạnh, hỏi chị mượn bút.

Sáng tạo vậy đó, hihi”

Cô bật cười một mình.

Rồi không kìm được, viết lại trên mảnh giấy:“Vậy chị giả vờ quên bút luôn nha.

Em tới mượn sớm chút hen.”

----Tối hôm đó, cô mơ.

Lần đầu tiên… giấc mơ có hình ảnh rõ hơnCô thấy mình ngồi ở bàn quen trong thư viện.

Trời mưa lất phất ngoài cửa sổ.

Có người ngồi đối diện.

Không thấy mặt.

Nhưng nghe tiếng thở nhẹ, đều.

Tay người đó đang viết vào mảnh giấy, rồi đẩy qua phía cô.“Chị nhìn em như vậy hoài, em sắp lủng mặt rồi ”

Cô phá ra cười trong mơ.

Nhưng không nói gì.

Chỉ lặng lẽ viết lên giấy:“Em cứ xỉu đi, chị bồng về.”

Lúc tỉnh dậy, cô hơi quê quê mắc cỡ một mình vì... chính câu thoại của mình---Ngày hôm sau, trong ngăn sách quen thuộc, có một mảnh thư khác, như thể giấc mơ không chỉ là của riêng cô.“Chị nói bồng em về hả?

Ghê quá, em nhớ rõ câu đó lắm á.

Mốt kêu bồng thiệt á nha ”

Ngân Mỹ vùi mặt xuống bàn.

Lần đầu tiên, cô thấy mình... muốn biết thêm về “người đó”.

Rõ hơn.

Nhiều hơn.

Không chỉ qua thư hay qua những giấc mơ ảo ảo thật thật ngắn ngủiNhưng khi ngẩng lên, xung quanh vẫn yên ắng như thường.

Gió đập nhẹ vào ô kính.

Và ánh sáng loang loáng phủ xuống hàng----Tối hôm đó, cô lấy sổ ra.

Không ép thư vào nữa.

Không ghi chú.

Chỉ mở một trang trống, viết rất chậm rãi:“Hoàn Mỹ, nếu em có thật… vậy em đang ở đâu ?”

Không mong hồi âm.“Chỉ là… hỏi chơi.

Nhưng trong lòng, hơi mong thiệt chứ bộ”
 
[ Song Mỹ ] Bức Thư Thứ 23.
Chap 4 : Em là Khương Hoàn Mỹ.


Buổi tối hôm đó, Ngân Mỹ về đến phòng trọ trong trạng thái lửng lơ, vẫn còn nhớ câu hỏi trong sổ “Hoàn Mỹ, nếu em có thật… vậy em đang ở đâu ?”

Cảm giác đó vừa lạ vừa quen, khiến cô không thể nào mà có thể ngủ yên Cô ngồi xuống bàn, nhắn một tin nhỏ cho chính mình:“Khương Hoàn Mỹ là ai nhỉ?

Sao cứ xuất hiện mãi trong đầu?”

Ngủ không được, cô bật dậy, mở máy tính lên tìm kiếm cái tên ấy.

Kết quả có vài bài viết cũ trên một diễn đàn, vài bức ảnh chân dung mờ mờ, không nhiều thông tin, hoặc cũng chỉ là tên của vài celeb hay blog cũ bỏ từ đời nào.---Sáng hôm sau, Ngân Mỹ dậy sớm hơn mọi ngày, tay cầm theo một ly trà sữa nhỏ tự pha ở nhà hơi nhạt tại bỏ ít sữa đặc, không topping vì… mới lần đầu làm.

Cô cẩn thận dán lên ly tờ giấy note vàng nhỏ“Không ngon thì đừng có chê chị, lần đầu chị pha đấy”Đến thư viện, cô đặt ly lên bàn quen, kèm theo một mảnh giấy:“Nếu em thấy ly này, thì chị đã làm gì đó cho em đầu tiên.

Thế em có thích không ?”

Cả buổi, cô chờ đợi với ánh mắt mong ngóng, nhìn những người ra vào thư viện, lòng bỗng thấy vui vui.

Nhưng không có gì xảy ra hết.----

Khi đang dọn sách, cô bất chợt phát hiện một mảnh giấy kẹp trong cuốn sách bên cạnh:“Chị pha cũng cũng, cũng ngon đó, mà không có trân châu”“Phạt chị pha cho em quài quài”

Ngân Mỹ bật cười khẽ, thầm nghĩ:

“Đúng người nhận rồi”Lần khác, khi ra về, cô tình cờ thấy bóng một người con gái thấp bé mặc áo khoác xanh đi ngang qua hành lang thư viện, mái tóc dài bay nhẹ trong gió.

Cô muốn gọi nhưng bóng người ấy vụt đi trong tíc tắtCảm giác trong lòng cô, có gì đó như thể... không còn là tưởng tượng nữa.----

Những ngày tiếp theo, những mảnh giấy cứ thế xuất hiện trong sách, trong túi áo khoác, thậm chí trong hộp cơm mà Ngân Mỹ thấy trên bàn thư viện “Trứng chiên hình trái tim, dù méo xẹo nhưng là tấm lòng em thiệt.”

“Mưa ngoài cửa rào rạt, chị nhớ áo mưa của em để, đừng để ướt nghe chưa ”Ngân Mỹ bắt đầu hồi đáp lại bằng những dòng chữ vui vẻ:

“Tim méo thì cũng vẫn là tim, miễn là còn đập là được mà”“ Em mặc đi, để chị ướt mưa, có cớ mua áo mưa mới”Cứ thế, một cuộc trò chuyện nho nhỏ bắt đầu giữa hai người, như hai cô bạn thân chưa từng gặp mặt.----

Một tối nọ, cô nhắn một tin hỏi trong sổ:“Em là ai vậy?

Em có thật không?

Chị muốn biết về em nhiều nhiều hơn.”

Sáng hôm sau, trên bàn có một mảnh giấy đáp lại:“Em là Khương Hoàn Mỹ người hay trốn học thể dục để ngồi thư viện uống trà sữa, thích đọc sách anh ngữ và dịch tào lao
 
[ Song Mỹ ] Bức Thư Thứ 23.
Chap 5 : Cái bánh đậu đỏ, và em.


Buổi trưa hôm sau, trời nắng vàng như mật đổ dài trên sân trường.

Ngân Mỹ ngồi trong thư viện nhưng không đọc nổi chữ nào.

Cô cứ mân mê bức tranh nhỏ Hoàn Mỹ vẽ tặng, cảm thấy tim mình như bị vẽ theo từng nét chì.

"Thật là... cô bạn Mỹ nhỏ này chắc là người ngoài hành tinh mất rồi "Cô lật tờ giấy lại, phía sau bức tranh có một dòng chữ:"Chị có thích đi lạc không?

Em thì rất hay đi lạc.

Nhưng có lần, nhờ vậy mà tìm được một quán bánh cá nóng siêu ngon gần đây nè."

Dưới đó là... một sơ đồ nguệch ngoạc đến mức không thể gọi là bản đồ, với dòng nhắn thêm:"Chị mà đi được theo cái bản đồ này thì em thua luôn"Ngân Mỹ bật cười thành tiếng, vội vàng đưa tay che miệng khi mọi người quanh đó ngoái nhìn.

Cô lén viết một mảnh giấy nhỏ:"Chị chấp em luôn.

Chiều nay tan học, chị đi thử.

Mà nếu lạc thật thì sao đây?"

----

Chiều hôm ấy, cô cầm tờ giấy bản đồ ra cổng sau thư viện.

Những ngã rẽ nhỏ, những quán xá san sát.

Cô vừa đi vừa nhìn bản đồ vừa lẩm bẩm:"Ba bước trái, hai bước phải... rồi đi tiếp tới chỗ 'có mùi bánh nướng' á?

Trời đất ơi cái gì dzậy ?"

Mười lăm phút sau, đúng như dự đoán, đi lạc thật.Cô đứng giữa ngã ba lạ hoắc, nhìn quanh, cố tìm bất cứ điểm nào giống trong hình vẽ.

Trong túi, điện thoại rung lên: một tin nhắn đến từ số lạ."

Chị có cần em dẫn đường hông? :>"Tim cô nảy lên một nhịp."

Là em thiệt hả?

Em đang ở đâu vậy?"

Không có tin nhắn nào nữa.

Nhưng ngay lúc cô ngẩng đầu, một tờ giấy nhỏ từ đâu đó bay là là đến chân cô.

Cô nhặt lên, là chữ quen thuộc:"Đừng nhìn quanh, em không ở gần đâu.

Nhưng cứ đi thêm ba bước, rẽ trái.

Quán bánh cá sẽ ở ngay trước mặt chị.

Em nhớ vị rồi hehe"Ngân Mỹ bán tín bán nghi đi theo.

Và...

đúng thật.Một quán nhỏ nằm khuất sau tiệm sửa xe, biển gỗ mờ nhạt, nhưng mùi bánh cá thơm nức mũi.

Cô bước vào, gọi một phần nhân custard như lời gợi ý trong giấy.

Và dưới khay bánh, cô thấy một mảnh giấy nữa, được dán kín đáo:"Custard là chân ái đó chị ơi.

Nhân đậu đỏ buồn lắm.

Ai ăn đậu đỏ toàn hay cô đơn...giống em :
 
[ Song Mỹ ] Bức Thư Thứ 23.
Chap 6 : Bức Thư Thứ 9.


Sau buổi chiều bánh cá và màn xuất hiện “như phim Hàn Xẻng ” của Hoàn Mỹ, Ngân Mỹ nghĩ mọi chuyện sẽ...

đổi khác.

Kiểu như: chuyển sang nhắn tin, gọi video, đi chơi mỗi cuối tuần.

Nhưng không, không hề.

Hoàn Mỹ vẫn giữ kiểu... khó hiểu đó.Không có số điện thoại.

Không có mạng xã hội.

Chỉ là, thỉnh thoảng xuất hiện, mang theo gì đó nho nhỏ một mảnh giấy, một chiếc bánh, một ly trà sữa hay hồng trà kem cheese, rồi biến mất như một đốm nắng lọt qua tán cây bị mây che rồi lại sáng.

----

Hôm sau ở thư viện, Ngân Mỹ ngồi đúng vị trí cũ.

Cô đến sớm hơn mười phút.

Trong đầu không nói ra, nhưng... rõ ràng là đang đợi ai đó.

Và Hoàn Mỹ đến thật.Không một tiếng chào.

Chỉ đặt xuống bàn một hộp nhựa trong có hai viên bánh dẻo nhân trứng muối.

Trên nắp là một sticker mèo đang ngủ gật, kèm tờ giấy ghi tay:

“Trưa ăn cơm chưa?

Em lỡ ăn hai phần rồi, nên chia bớt.

Còn nếu ăn rồi thì... ráng ăn tiếp, để em hông thấy tội lỗi nha :< ”

Ngân Mỹ khẽ bật cười.

Cô rút trong hộp bút ra một mảnh giấy nhỏ (từ hôm qua cô đã thủ sẵn vài tờ) rồi viết :“Chị chưa ăn.

Nhưng ăn thêm vì em thì cũng chấp nhận được.”

Cô trượt mảnh giấy lại phía Hoàn Mỹ.

Cả hai không nhìn nhau, chỉ làm như thể đang… chuyền lời của những nụ cười bị ém lại.

----

Vài ngày sau, trời mưa.

Cơn mưa bất chợt làm sân trường ướt nhẹp, xe cộ chạy chậm lại, ai cũng co ro dưới ô như con chuột.Ngân Mỹ ngồi ở bàn trong góc thư viện, gõ laptop.

Mưa văng vài giọt lên kính cửa sổ.Rồi cô thấy một chiếc dù cầu vòng.

Không nhầm được.

Dáng đi nhẹ, vai hơi nghiêng, tay cầm ly trà sữa rung rung vì lạnh.

Là Khương Hoàn Mỹ.Cô chỉ vào ly:“Lạnh như vầy mà còn uống đá?, em muốn cái não mình chịu khổ à”“Chị không uống thì em càng lạnh á.

Uống phụ em đi.”

Hoàn Mỹ đặt ly lên bàn, ngồi xuống ghế đối diện.

Bên cạnh ly có một túi giấy nhỏ.

Ngân Mỹ mở ra một quyển sổ mini, bìa là hình… một cây xương rồng đội mũ len.Hoàn Mỹ chống cằm, nói nhỏ:“Chị thích viết đúng không?

Em thấy chị toàn viết gì đó trong góc vở.

Em làm tặng nè.

Tự bọc bìa luôn, hông đẹp lắm đâu, nhưng là tình cảm của em.

Cấm chê ! ”Ngân Mỹ mở sổ ra.

Trang đầu tiên đã có dòng chữ tím nghiêng nghiên như ngày đầu :“Ghi lại những điều nhỏ xíu.

Rồi nhìn lại sẽ thấy mình dễ thương vô cùng
 
[ Song Mỹ ] Bức Thư Thứ 23.
Chương 7 : Tí Tách Tí Tách.


Trời đang nắng đẹp ơi là đẹp, tự nhiên mây đen kéo tới, rồi rào ! mưa đổ xuống như thành phố vừa bị ai nhấn nút “xả nước full công suất”Ngân Mỹ đứng co ro dưới mái hiên thư viện, ôm quyển sách vào ngực, nhìn ra mưa như kiểu “đúng là số con rệp thiệt chứ ”.

Không dù, không áo mưa, điện thoại còn đúng 6% pin, bó tay.“Ủa trời hello chị nha, nay cosplay cây đứng chờ sét đánh hả ?”

Một giọng quen vang lên ngay bên cạnh.Cô quay sang.

Hoàn Mỹ đứng đó, tóc mái lòa xòa hơi ướt, áo sơ mi trắng loang lổ vài vệt mưa.

Trên tay là hai ly hồng trà nóng, hơi nghi ngút bốc lên mờ mờ.

Một ly được đưa ra trước mặt cô.“Không đem dù… nhưng đem trà sữa.

Ưu tiên nhu yếu phẩm trước cứu trợ mùa lũ”Ngân Mỹ nhận lấy, mím môi:

“Trà gì đây?

Em có bỏ độc hông ?”

“Ừ, độc… chiếm trái tim chị thôi.”

Hoàn Mỹ chọc hai đầu ngón tay vào nhau, tỏ vẻ...ngây thơ lắm

“…

Ai cho em nói mấy câu vậy hả?”

Ngân Mỹ giả vờ cau mày, nhưng vành tai thì đỏ lên thấy rõ.Hoàn Mỹ hớp một ngụm ly của mình, nhún vai :

“Ủa, chứ chị muốn em đem gì?

Dù thì em không có.

Áo mưa… thôi khỏi, hai người mặc chung nhìn giống phim Hàn Quắc quá, sến lắm em sao chịu nổi ”“Ờ… ai thèm chung dù với em đâu.”

“Biết thừa là thèm.”

Hoàn Mỹ liếc sang, bỉu môi tỏ vẻ.Tiếng mưa rào rào rơi trên mái tôn, gió lạnh lùa vào hai bên má, khiến má ai cũng lạnh ngắt.

Hoàn Mỹ dịch lại gần một chút, không hẳn để che mưa, mà…

để chia hơi ấm.“Chị biết không,” Hoàn Mỹ nói“em thích mưa kiểu này lắm.

Không quá to, không quá lâu… giống như… ghé qua cho vui nhà vui cửa.Ngân Mỹ ngó ra khoảng sân loang nước , có chỗ còn đọng hẳn hoi một vũng nước :“Nghe giống em ghê.

Xuất hiện chút xíu, viết vài mảnh giấy, rồi biến mất hút ”“Ờ, vậy chị muốn em xuất hiện kiểu nào hơn?”

Hoàn Mỹ nhướng mày.Ngân Mỹ giả bộ nghĩ:

“Xuất hiện nhiều, tặng trà sữa, chở đi ăn bánh, hay kiểu đưa thư cũng được.

À… và đặc biệt không biến mất nữa ”“Biến mất thì chị có tìm không?”

Ngân Mỹ quay sang:

“Có.

Nhưng tìm không ra thì… em chết với chị.”

Hoàn Mỹ cười khẽ, nhưng ánh mắt lại thoáng chút xa xăm :

“Chị tìm… chưa chắc thấy đó”Ngân Mỹ định hỏi “là sa-”, nhưng tiếng sấm xa xa đã cắt ngang.

----

Mưa vẫn rơi, nhưng nhẹ hạt hơn.

Hoàn Mỹ bỗng ném cái ly rỗng vào thùng rác gần đó, rồi kéo tay Ngân Mỹ:

“Đi đi.

Em cho chị coi cái này.”

“Đi đâu trời đang mưa dữ mà?”

“Đi cho biết.

Tin tưởng em chút đi ”Họ chạy băng qua sân, nước bắn tung tóe dưới chân.

Ngân Mỹ vừa chạy vừa la :“Ê ướt váy chị rồi nè, giặt hông ra chị đánh em đó !! ”“Ướt váy thì kệ, miễn hổng ướt lòng được rồi ” Hoàn Mỹ cười, nắm tay chặt hơn.Cuối cùng, họ dừng ở một mái hiên nhỏ phía sau tòa nhà cũ, tường loang lổ, có một chiếc ghế gỗ mục nằm chỏng chơ.

Mưa từ mái tôn rơi thành một màn nước trước mặt, phía sau là một khoảng sân con con với vài cây phượng chưa nở hết“Chỗ em hay trốn đó, thú vị hông ?”

Hoàn Mỹ nói, thở hổn hển.

“Ngồi đây nhìn mưa, cảm giác như… thế giới bên ngoài bị x10 sự diệu kì hehe ”Ngân Mỹ ngồi xuống, vuốt mấy giọt mưa dính trên tóc:

“Ủa… trốn ai?”

“Trốn… nhìn chị.”

“Hả?”

Hoàn Mỹ tựa lưng vào tường, mắt nhìn ra màn mưa:

“Góc này ngay sau kệ sách cũ.

Chị hay ngồi bàn số ba.

Em đứng bên này… thấy hết trơn luôn á”Ngân Mỹ ngẩng mặt, chau mày giận dỗi :

“Em chán sống hả ?

Rình người ta hoài vậy?”

“Ờ chứ không rình thì sao biết chị hay cắn ống hút khi đọc, thiếu điều bấy nhầy cái ống, hay nghiêng đầu khi gặp câu rắc rối, hay chống cằm nhìn ra cửa sổ mấy lúc trời mưa, hông rình sao hiểu chị được?”

Câu nói đó khiến Ngân Mỹ im lặng mấy giây.

Tiếng mưa lách tách, hơi ấm từ vai Hoàn Mỹ gần sát bên.Rồi Hoàn Mỹ nghiêng người lại gần, thấp giọng :

“Chị ngồi yên chút xí có cái này cho chị”“Cái gì?”

Hoàn Mỹ lấy trong túi ra một mảnh giấy gấp tư, hơi ẩm vì mưa, đặt vào tay cô:

“Bức thư số 10.

Không để trong sách văn nữa, vì… muốn tự đưa hơn”Ngân Mỹ mở ra.

Nét chữ quen thuộc:

“Em nghĩ… mưa đẹp nhất là khi có người để cùng ngồi nhìn.

Cảm ơn vì đã để em ngồi cạnh chị một lúc.”

Cô gấp tờ giấy lại, bỏ vào túi váy, khẽ cười:

“Bức 10 hả?

Vậy chắc em còn lâu mới hết trò ”“ Tất nhiên, còn nhiều lắm.

Mà nếu muốn đốt cháy giai đoạn thì…”

Hoàn Mỹ đưa mắt nhìn thẳng cô –

“…chị có thể đọc bằng mắt em á ”Câu đó làm tim Ngân Mỹ khựng hẳn.

Cô bật cười, nhẹ huých vào vai Hoàn Mỹ:

“Bớt ba láp ba xàm đi.”

“Ba xàm đâu, lời thật lòng mà.”

Họ cùng ngồi yên, nhìn mưa loang dần trên sân.

Và cả hai đều biết, trong những ngày tới, sẽ có nhiều hơn những buổi như thế này hơn nữa.
 
[ Song Mỹ ] Bức Thư Thứ 23.
Chương 8 : Homework.


Ba ngày.Không thư.

Không tin nhắn.

Không thấy bóng dáng Hoàn Mỹ ở thư viện.Ngân Mỹ tự nhủ: Chắc bé đó bận… chắc thôi mà… nhưng câu đó lặp đi lặp lại đủ lâu sẽ thành gai nhỏ cắm trong lòng.Ngày đầu tiên, cô vẫn ngồi bàn số ba, quay ra cửa mỗi khi có tiếng chân bước ra vào.

Không thấy.Ngày thứ hai, cô giả bộ đọc sách nhưng mắt cứ dán vào kệ bên trái nơi lần đầu họ gặp.

Cũng không thấy.Ngày thứ ba… cô bỏ cuộc, đóng sách, khoác áo rời thư viện sớm hơn thường lệ.Trời lại mưa lất phất.

Những giọt nước mưa táp vào cổ cô lạnh buốt.

----

Về đến nhà, cô mở túi xách định lấy điện thoại thì… một mảnh giấy rơi ra.

Giấy gấp tư, hơi nhăn.

Nét chữ tím quen thuộc :“Nếu em biến mất vài hôm, chị có tìm không?”

Ngân Mỹ đứng im.

Tim vừa nhói vừa tức, kiểu quạo dữ ấy.

Cô muốn hét lên: Có!

Có chứ!

Nhưng tìm thế nào khi em cứ như bóng ma đường phố, ủa bóng ma thư viện ?

----

Ngày thứ tư, trời quang mây tạnh hẳn.

Cô lại đến thư viện, lần này quyết tâm tìm khắp cái thư viện, tới khi thấy được em.Bàn số một: không.

Góc tự học: không.

Tầng ba: cũng không.Khi quay lại hành lang tầng 3, cô nghe tiếng huýt sáo nhỏ, rất gần“Chị tìm gì dữ vậy?” – Giọng trêu quen thuộc vang lên từ phía sau tấm rèm ngăn kho ở tầng hai.Cô kéo mạnh rèm.

Hoàn Mỹ đứng đó, tay đang cầm một xấp sách cũ, cười kiểu “bắt quả tang em đi”.“Ba ngày không thấy, định làm người mất tích luôn hả, thấy muốn chị tìm điên lên đây ?”

Ngân Mỹ chống nạnh.“Ờ… em muốn biết chị có nhớ hông thôi.”

“Nhớ thì sao?

Không nhớ thì sao?”

“Nhớ thì…

được thưởng.”

Hoàn Mỹ chìa ra một gói bánh quy nhỏ.

“Tự tay làm, xấu quắc nhưng ăn coi chừng nghiện.”

Ngân Mỹ lườm:

“Thưởng kiểu gì mà làm người ta tưởng em mất luôn.”

Hoàn Mỹ cười, dúi gói bánh vào tay cô:

“Vậy phạt em đi.”

Ngân Mỹ nghĩ một lúc, rồi mở túi áo khoác Hoàn Mỹ, nhét vào đó một mảnh giấy trống:

“Bức thư số 11.

Tự về nhà viết đi, mai nộp cho chị ”“Ủa… sao giống bài tập quá dzậy?”

“Ờ tương tự vậy, em là học sinh cá biệt mà”

---

Chiều hôm đó, khi về đến nhà, Ngân Mỹ mở gói bánh.

Giữa mấy chiếc bánh hình tròn méo mó, có một cái cắt hình trái tim, hơi cháy cạnh.

Trên mặt bánh, bằng socola, là dòng chữ nhỏ xíu: “Nhớ em hông Ngân Mỹ ?”

Cô nhìn cái bánh, bật cười một mình.

Đúng là cái kiểu Hoàn Mỹ vừa biến mất, vừa để lại dấu vết khiến người khác không thể nào giận quá 1 ngày.

---Tối hôm đó, Ngân Mỹ đang nằm lướt điện thoại thì màn hình sáng lên: Hoàn Mỹ gọi.“Gì?” – Cô nhấc máy, giọng cố tỏ ra lạnh lùng.“Ra ăn khuya hông?

Em đang ở dưới cổng nhà chị rồi nè.”

“Trời… có stalker nào ngang vậy hông vậy trời trời?”

“Ờ, stalker ở nhà làm bánh tặng chị thôi.”

Tiếng cười khành khạch vang trong điện thoại.Nửa tiếng sau, họ ngồi ở quán mì nhỏ góc phố.

Hoàn Mỹ gắp cho cô miếng thịt bò : “Ăn đi, ba ngày không gặp, chị gầy như con cò rồi.”

“Xạo vừa thôi.

Em mất tích ba ngày, ai gầy ở đây là em á.”

Hoàn Mỹ chống cằm, nhìn cô: “ Phải chi, chị mà nhớ em thì chắc em mập lên vì vui quᔓỜ, mai em tròn vo luôn cho chị nha”“Miễn là chị vẫn thấy dễ thương.”

----

Lúc về, trước khi tạm biệt, Hoàn Mỹ rút trong túi ra một mảnh giấy nhỏ, đưa nhanh vào tay Ngân Mỹ:“Mai gặp lại.

Và đừng giận nữa, nha?”

Ngân Mỹ giả vờ nghiêm giọng: “Để xem em nộp bài tập bức thư số 11 có đạt không đã.”

Hoàn Mỹ bật cười, lùi lại vài bước rồi quay người đi, để lại tiếng giày nhẹ dần trên vỉa hè.Ngân Mỹ đứng nhìn theo, chợt thấy… ba ngày qua cũng không uổng, vì khoảnh khắc tìm lại được ai đó thật sự quý giá hơn hẳn bình thường, đúng hông ?
 
[ Song Mỹ ] Bức Thư Thứ 23.
Chương 9 : Móc khoá.


Sáng hôm sau, Ngân Mỹ đến thư viện sớm hơn thường lệ.

Trời hôm nay hửng nắng nhẹ, mây trắng mỏng tang như áo.

Ánh sáng qua khung cửa kính vẽ những ô vuông sáng tối đan vào nhau trên bàn số ba bàn của Vũ Thị Ngân Mỹ.Dưới gối ghế ngồi, như đã hẹn, là một mảnh giấy gấp tư.

Giấy thơm thoang thoảng mùi vanilla, góc giấy hơi nhăn như bị người viết mân mê một lúc lâu.Cô mở ra.

Nét chữ Hoàn Mỹ quen thuộc:Bức thư số 11 ( bài tập về nhà )“Em không biết khi nào thì mình được phép nói điều này nữa, nên thôi đành viết vậy.Nếu chị đọc xong thì giả vờ như chưa đọc cũng được, nhưng mà…Em thích chị, em rất thích chị”Đừng có ngại quá rồi đổ luôn nha trời”

Ngân Mỹ đứng khựng lại.

Tưởng mình đọc nhầm, cô dụi mắt, đọc lần nữa.

Không, vẫn rõ ràng như vậy.

Chỉ vài ba chữ “Em thích chị” mà khiến đầu óc cô lộn xộn hết cả lên.

----

Tiếng ghế dịch nhẹ phía sau.

“Ủa, đọc lẹ vậy?

Có cần em đọc hộ hông?”

Hoàn Mỹ đứng đó từ lúc nào, tay cầm ly cà phê giấy còn bốc khói.Ngân Mỹ giật mình, vội gấp tờ giấy lại, nhét vào cuốn sách trước mặt:“Không có gì… chỉ là bài tập em nộp thôi mà.”

Hoàn Mỹ nghiêng đầu: “Ờ ha, bài tập gì mà nhìn vô xong đỏ tai dữ vậy ta?”

“Im.” – Ngân Mỹ đá nhẹ vào chân bàn.

Ly cà phê của Hoàn Mỹ rung khẽ.

----Cả buổi sáng hôm đó, Hoàn Mỹ cứ loanh quanh quanh bàn cô, hết giả bộ tìm sách lại giả bộ tra mục lục.

Mỗi lần lướt qua, Hoàn Mỹ đều cười mím môi như đang giấu bí mật gì đó.

Ngân Mỹ thì cố gắng dán mắt vào trang sách, nhưng chữ thì cứ nhảy loạn xạ.

---Tan học.

Bước vừa ra khỏi cửa thư viện, Ngân Mỹ nghe tiếng gọi:

“Đi ăn bánh cá với em hông ?”

Cô liếc: “Lại custard?”

“Ừ, lần này thêm kem trên mặt, coi như mừng bức thư số 11.”

“Cái gì mà mừng?

Chị có nói đồng ý đâu bao giờ ”Hoàn Mỹ nhún vai: “Không đồng ý tức là chưa từ chối.

Nghĩa là em còn cơ hội.”

“Logic gì lạ đời vậy trời.”

“Logic của người đang iu đó, biết hông?” – Hoàn Mỹ nháy mắt.

----

Quán bánh cá hôm nay đông hơn mọi khi, chỗ ngồi bị chiếm gần hết.

Họ phải chen vào một ghế dài, ngồi sát nhau.

Mùi bánh nóng hổi hòa với mùi shampoo thoang thoảng từ tóc Hoàn Mỹ khiến Ngân Mỹ không mấy tập trung vào cái bánh.Hoàn Mỹ lấy muỗng, múc một thìa custard:

“Há miệng.”

“Trời ơi, chị tự ăn được.”

“Không.

Đây là phần ‘bonus’ cho ai đã đọc thư số 11 mà chưa vứt nó đi.”

Ngân Mỹ cắn môi, cuối cùng cũng cúi xuống ăn.

Hoàn Mỹ tranh thủ thì thầm, giọng vừa đủ át tiếng xì xào trong quán:“Thật đó, em thích chị mà”

---Câu nói được nhấn bằng một cái chạm nhẹ ở mu bàn tay nhanh đến mức nếu không để ý có thể nghĩ là vô tình.

Nhưng tim Ngân Mỹ biết rõ… không hề vô tình.Cô đặt muỗng xuống, liếc sang:

“Nếu chị cũng thích em thì sao?”

Hoàn Mỹ khựng nửa giây, rồi môi cong thành nụ cười rạng rỡ:

“Thì bức thư số 12 sẽ còn ‘wow’ gấp mười lần nữa.”

----

Trên đường về, trời đổ mưa lất phất.

Hai người che chung một chiếc ô nhỏ.

Mỗi lần gió thổi mạnh, Hoàn Mỹ lại kéo ô nghiêng hẳn về phía Ngân Mỹ, khiến vai mình ướt mèm.“Ướt vậy lạnh chết giờ.” – Ngân Mỹ nhăn mặt.“Hông sao, chị khô là được.”

Hoàn Mỹ cười, như thể câu nói rất bình thường.

---Đi qua một con hẻm nhỏ, Hoàn Mỹ bất ngờ dừng lại.

“Đứng đây chút nha.”

“Làm gì vậy?”

“Đợi một điều bất ngờ.”

Cô bước vào một cửa tiệm nhỏ bên trong hẻm, vài phút sau quay ra, tay cầm hai chiếc móc khóa hình bánh cá một custard, một đậu đỏ.“Của chị custard.

Của em đậu đỏ, nhưng mà… cũng đâu có cô đơn nữa đâu hehe”

Mỹ nhỏ cười, đưa cho “Mỹ lớn”Ngân Mỹ nhận lấy, vừa định cảm ơn thì Hoàn Mỹ chen vào :

“Giữ kỹ nha.

Lỡ mất là mất luôn em đó ”

---Tối hôm đó, về đến nhà, Ngân Mỹ mở túi ra thấy.... một mảnh giấy mới, chắc Hoàn Mỹ lén bỏ vào lúc nào đó.Chỉ bốn chữ:

“Chờ thư số 12”

Và một hình trái tim nhỏ bằng mực tím nghiêng nghiêng.Ngân Mỹ ôm tờ giấy vào ngực, cười một mình.

Cô biết chắc, đêm nay sẽ mất ngủ.----

Tối hôm đó, Ngân Mỹ nằm trên giường, đèn ngủ hắt ánh vàng nhạt.

Cô cứ xoay qua xoay lại, tay vẫn giữ tờ giấy “Chờ thư số 12” trên ngực.“Trời ơi, con nhỏ này đúng kiểu biết cách làm người ta khó ngủ luôn á, khổ quá”

----

Ping !

Tin nhắn từ số lạ :Hoàn Mỹ: “Chị ngủ chưa?”

Ngân Mỹ: “Chưa.

Ai đây?”

Hoàn Mỹ: “Ủa chị giỡn?

Chị có biết bao nhiêu đứa sẽ tự nhận là Hoàn Mỹ để nói chuyện với chị không?”

Ngân Mỹ: “Ờ chị biết nhưng vẫn chứng minh đi.”

Hoàn Mỹ: “Chứng minh sao?”

Ngân Mỹ: “Kể chị nghe hôm nay em ăn gì.”

Hoàn Mỹ: “Bánh cá custard với người ta.

Xong bị người ta ăn hết phần kem bonus 😣 ”Ngân Mỹ phì cười.

Ngân Mỹ: “ Đúng rồi Là em thiệt.”

----Một lúc sau…Hoàn Mỹ: “Ngày mai có muốn đi dạo hông?”

Ngân Mỹ: “Đi đâu?”

Hoàn Mỹ: “Đi đâu cũng được.

Quan trọng là với ai thôi mò ”

Ngân Mỹ: “Nghe sến thấy ớn ”

Hoàn Mỹ: “Kệ em đi, sến mà hiệu quả thì vẫn đáng.”

---Sáng hôm sau, Hoàn Mỹ xuất hiện trước cổng thư viện sớm hơn Ngân Mỹ.

Không còn chiếc áo cardigan thường ngày, mà thay bằng hoodie oversize màu xám tro, tóc buộc gọn.“Nhìn gì dữ vậy?

Bộ mê em lắm rồi hả?”

Hoàn Mỹ nhướng mày đểu.Ngân Mỹ liếc xuống, tỏ vẻ dửng dưng“Không.

Chỉ đang coi coi có phải em cao hơn hôm qua không.”

“Chắc cao hơn đó… tại mang hết lòng dạ thiệt thà ra gặp chị.”

Hoàn Mỹ cười toe.

---Họ không vào thư viện ngay mà rẽ qua con phố bên cạnh.

Trời nắng nhẹ, những hàng cây bắt đầu đổ lá vàng lác đác.Hoàn Mỹ vừa đi vừa kể mấy câu chuyện không đầu không đít :“Có lần em đang ngồi học thì một bạn nữ đi ngang cười với em…”

Ngân Mỹ nhíu mày: “Rồi sao?”

“Rồi em nhớ lại… nụ cười đó hổng giống chị.”

Ngân Mỹ giả bộ ho: “Ờ nghe ghê gớm quá ha.”

---Trên đường, họ ghé một quán trà sữa nhỏ.

Hoàn Mỹ đặt hai ly, một cho mình, một cho Ngân Mỹ.“Em không hỏi chị uống gì hả?”

Ngân Mỹ nhướng mày.“Không cần.

Em nhớ rồi.

Trà sữa trân châu đen, ít đá, đường 50%.

Giống hôm bữa chị uống mà cứ liếc menu như đang tính đổi.”

Ngân Mỹ lặng vài giây, rồi bật cười: “Em ghê nha, quan sát dữ rồi ”“Không phải quan sát.

Là để ý chớ bộ ”

Hoàn Mỹ đáp

----

Khi quay về thư viện, trên bàn Ngân Mỹ lại có một mảnh giấy.

Nét chữ quen thuộc, góc giấy dính một hạt trân châu khô bé xíu.Bức thư số 12 - Cảm ơn quý khách vù đã đợi :

“Hôm nay em không viết dài đâu, vì đã nói hết ở ngoài rồi.

Nhưng mà… nếu chị đọc xong, quay lại phía sau sẽ thấy điều em muốn nói nhất.”

Ngân Mỹ chớp mắt, quay lại.

Hoàn Mỹ đang chống cằm nhìn cô, ánh mắt cong cong như dấu ngoặc kép ôm trọn cả khung cảnh.“Thấy chưa?”

Hoàn Mỹ nói.

“Điều em muốn nói… là em thích chị hơn hôm qua.”

Viết dài quá, có chán hông vậy, nào rảnh cho lau mặt bằng nước mắt nh
 
[ Song Mỹ ] Bức Thư Thứ 23.
Chương 10 : Dù Vàng Chanh.


Ngân Mỹ vẫn còn ám ảnh câu “Em thích chị hơn hôm qua” của Hoàn Mỹ.

Đi đâu, làm gì, câu đó cứ bật lại trong đầu như nhạc nền TikTok.Trưa hôm sau, trong lúc Hoàn Mỹ mải tra sách bên kệ lịch sử, Ngân Mỹ lén lút trượt một phong bì nhỏ vào ngăn bàn mà Hoàn Mỹ hay ngồi.

Bên ngoài vẽ một con mèo đang nháy mắt, bên trong là tờ giấy gấp tư giống em thường làm cho cô :

“Hôm qua em nói thích chị hơn hôm qua.

Vậy hôm nay chị cũng thích em hơn hôm qua luôn.

P/s: Đố em tìm được chị trong 10 phút, nếu không phần bánh custard chiều nay sẽ là của chị.”

---Chưa đầy 2 phút sau, điện thoại rung.Hoàn Mỹ: “Ủa chị đang ở đâu vậy?

Chị tưởng em dễ bỏ qua hả?”

Ngân Mỹ: “Luật chơi là tự tìm, không hỏi bài.”

Hoàn Mỹ: “Được đợi đó, nhớ mặt hông chỉ bài em.

9 phút 30 giây nữa chị chuẩn bị mất bánh nha.”

---8 phút sau khi Ngân Mỹ đang ung dung ngồi ở góc sân trường, tay cầm sách, thì bóng một người đổ xuống bàn.Hoàn Mỹ, thở hồng hộc, chống một tay lên ghế :

“Bắt được rồi nha giao bánh ra đây !”

Ngân Mỹ nhướng mày “Ủa chị đâu có nói ‘nếu em tìm được thì bánh của em’?

Chị chỉ nói ‘nếu em không tìm được’ thì bánh của chị thôi.”

“…Ủa, vậy là em mất công chạy vòng vòng… vô ích á hả ?”

Hoàn Mỹ há hốc.Ngân Mỹ bật cười, chìa ra một túi giấy nhỏ:

“Đền bù nè.

Custard.

Nhưng một nửa thôi, nửa còn lại chị ăn.”

----

Chiều đó, cả hai ngồi ở ghế đá sau thư viện, vừa ăn vừa chọc nhau.

Mưa lất phất bắt đầu rơi.

Hoàn Mỹ chuẩn bị mở dù, nhưng Ngân Mỹ đặt tay chặn lại.“Khoan, để test thử cái này.”

Ngân Mỹ mở balo, lấy ra một chiếc dù mini màu vàng chanh, vừa đủ che hai người nếu đứng sát nhau.”

Hoàn Mỹ tròn mắt: “Ủa chị chuẩn bị từ hồi nào dzậy !?”

“Ờ thì hôm qua check thời tiết thấy báo mưa với lại… muốn thử cảm giác ‘chung dù’ người ta mà hay nói thôi.”

Ngân Mỹ nói tỉnh bơ, nhưng tim đập muốn nhảy khỏi người.Hoàn Mỹ nghiêng người, môi nhếch lên

“Chị nói câu đó nghe giống đang tán em lắm á, biết điều đó hông ?”

Ngân Mỹ: “Ai biết được.”

---Đường về hôm đó đường đi lầy lội, nhưng hai người vẫn vừa đi vừa cười.

Đến đoạn gần quán bánh cá, Hoàn Mỹ bất ngờ rướn người ra khỏi dù, hứng vài giọt mưa rồi quay lại, tóc rối nhẹ :“Chị thấy không, đi với em là kiểu gì cũng ướt một chút.

Nhưng vui mò ”Ngân Mỹ ngẩn ra vài giây, rồi phì cười:

“Ờ, mai mà cảm cúm thì đừng trách đừng hờn ai à nha.”

Hoàn Mỹ nhún vai: “Đó chưa bao giờ là vấn đề với con Khương Hoàn Mỹ này, miễn… chị mua thuốc cho em là hết hehe ”

---Trước khi rẽ vào ngõ nhà, Hoàn Mỹ rút từ túi ra một mảnh giấy gấp tư, dúi vào tay Ngân Mỹ :“Nếu mai mưa nữa, chị vẫn đem dù vàng chứ?

Em muốn thử cảm giác… người ta hay nói thêm lần nữa.

P/s: Lần này… thử đứng gần hơn chút, coi có ấm hơn hông ?”

Ngân Mỹ đọc xong, mím môi cười.

Không biết là do mưa làm lạnh hay câu cuối làm ấm, mà tim cô đập loạn cả quãng đường về.
 
[ Song Mỹ ] Bức Thư Thứ 23.
Chương 11 : Nắng Hay Mưa.


Đêm đó, ký túc xá chìm trong tiếng mưa rào.

Ngân Mỹ nằm nghe mưa, tay lướt điện thoại thì… một tin nhắn bật lên từ “Số lạ” (mà cô dư biết là ai).Hoàn Mỹ: Chị đang làm gì đó?

Ngân Mỹ: Nghe tiếng mưa , sao nhớ chị à ?Hoàn Mỹ: Cũng cũng, nghe chung với em hông?

Ngân Mỹ: Ủa, nghe mưa cũng nghe chung được hả?

Hoàn Mỹ: Được chứ, chị mở cửa sổ ra.

Em cũng mở nè, hai người hai chỗ nhưng chung một bầu trời.

Lãng mạn chưa?Ngân Mỹ bật cười khẽ, đứng dậy mở hé cửa sổ.

Tiếng mưa và gió lạnh ùa vào, mang theo mùi đất ẩm ngai ngái.Ngân Mỹ: Ờ… cũng được.

Nhưng lạnh quá.

Hoàn Mỹ: Lạnh thì mặc áo khoác.

Hoặc… có em ở đó là ấm như mùa hè liền :>

----

Vài phút sau, tin nhắn khác tới:Hoàn Mỹ: Mưa vậy mai chị đi tới thư viện bằng gì?

Ngân Mỹ: Chắc xe buýt.

Hoàn Mỹ: Thôi khỏi, Mai em qua đón.

Em có dù bự, che đủ hai người.

Ngân Mỹ: Rồi đứng gần quá ai chịu trách nhiệm với chị ?

Hoàn Mỹ: Em chịu hết.

----

Sáng hôm sau, mưa vẫn nặng hạt.

Ngân Mỹ vừa ra cổng đã thấy Hoàn Mỹ đứng dựa vào xe đạp, tay cầm dù xanh bạc hà, nửa tóc ướt vì mưa tạt.“Lại đây lẹ đi, đứng xa em mỏi tay lắm.”

Hoàn Mỹ gọi, giọng như ra lệnh nhưng vẫn nở nụ cười cong môi.Ngân Mỹ bước lại, vừa kịp đứng dưới dù thì Hoàn Mỹ dịch sát hơn… một chút.“Ủa, em che dù hay che em vậy?”

Ngân Mỹ liếc xéo.“Che chị.

Còn em… dính mưa xíu cũng được .”

Hoàn Mỹ đáp tỉnh queo.

---Họ bắt đầu lăn bánh.

Ngân Mỹ ngồi yên ghế trước, tay bẻ lái xe đạp, chân… lơ lửng để trên thành xe, không đạp.

Hoàn Mỹ ở yên sau, một tay giữ dù, một tay ôm eo cô…

đạp rì rì.“Công nhận 2 đứa đạp cái tướng lạ đời” Cô bất lực than vãn.“Nè ê… chị đang lợi dụng sức lao động trẻ vị thành niên đó nha.”

Hoàn Mỹ cà khịa.“Ủa em không thích chở chị hả?

Thì chị xuống đạp cho.”

Ngân Mỹ giả vờ nhấc chân, rồi… lại để xuống, vẫn không đạp.“Hông.

Em thích chở, nhưng chị thử đạp đi, biết đâu thấy… thương em hơn tí” Hoàn Mỹ nói mà giọng như đang cười.“Thương em thì chị thương từ hôm đầu gặp rồi.”

Ngân Mỹ buột miệng.Cả hai im vài giây.

Tiếng mưa lộp bộp trên dù như to hơn hẳn.

----

Tới ngã rẽ vào trường, Hoàn Mỹ chậm lại:

“Chị biết không… mưa làm mọi thứ dễ nhớ hơn.

Mai mốt mà trời nắng, chắc em vẫn muốn cầm dù chung với chị á hehe ”Ngân Mỹ chỉ khẽ cười, nhưng chiều hôm đó, khi về ký túc, cô mới phát hiện trong túi áo khoác mình có một mảnh giấy nhỏ, nét chữ quen thuộc:“Ngày mai trời nắng, em vẫn muốn che dù với chị.

Và… vẫn muốn đạp xe chở chị, dù chị có lười tới đâu.”
 
[ Song Mỹ ] Bức Thư Thứ 23.
Chương 12 : 4 tiếng.


Buổi sáng 1 tuần sau, Hoàn Mỹ ghé qua bàn Ngân Mỹ như mọi ngày, chìa tờ giấy gấp tư, vẫn là nét chữ tím nắn nót.“Chiều nay học xong, mình ghé nhà sách mới mở nha.

Em thấy mấy hôm liền rồi.”

Ngân Mỹ thoáng ngập ngừng: “Hôm nay chị có project Văn mới nhưng chắc xong sớm thôi.”

Hoàn Mỹ cười, ánh mắt lấp lánh như sắp chạm vào điều mình mong lâu: Hoàn Mỹ :“Vậy em đợi ở cổng nhé. ”

----

15h00

Hoàn Mỹ vẫn tới trước.

Em ngồi ở ghế đá dưới hàng cây, kéo khăn quàng sát cổ, mở điện thoại xem ảnh kệ sách mới khai trương, tưởng tượng cảnh cả hai cùng chọn truyện.

Tin nhắn gửi cho Ngân Mỹ:Hoàn Mỹ : “Em ra sớm rồi nha.

Xong việc thì nhắn em liền nha Mỹ Mỹ
 
[ Song Mỹ ] Bức Thư Thứ 23.
Chương 13 : Giới Hạn.


Bốn ngày liền trôi qua.Không tin nhắn, không cuộc gọi.

Không một dấu hiệu em – Khương Hoàn Mỹ từng ở đó.Ngân Mỹ thấy mình như đang bị bỏ lại trong căn phòng kín, không cửa, không lối ra.

Mỗi tiếng tích tắc của đồng hồ là một nhát kéo siết chặt sợi dây quanh tim, co thắt, quặn đau.

----

Chiều thứ tư, trời trĩu mây.

Cô đẩy cánh cửa gỗ nặng của thư viện.

Tiếng “cạch” vang khô khốc, tách khỏi thế giới ngoài kia.Mùi giấy cũ, ánh đèn vàng nhạt.

Và... em.

Không còn bàn ba đầy nắng nữa, lần này tận cuối dãy bàn, Hoàn Mỹ ngồi, mái tóc xõa che nửa gương mặt, bút lướt đều trên trang giấy, ẩn hiện nốt rùi ngay cổ.Ngân Mỹ đứng khựng, lồng ngực thắt lại.

----

Cô bước tới, ngồi đối diện.

Một phút.

Hai phút, ba phút, không một ánh nhìn.“Hoàn Mỹ…” cô gọi khẽ.Không hồi đáp.Cơn bức bối lan ra.

Ngân Mỹ vòng sang bên, đặt tay lên quyển vở.“Chị đang nói chuyện với em đấy ?”

Hoàn Mỹ ngẩng lên, giọng phẳng lặng:

“Em bận lắm, chị tránh ra.”

----

Ngân Mỹ cười nhạt khó chịu.

“Bận?

Bận đến mức coi như chị không tồn tại à, đừng giỡn mặt với chị ?”

“Chị biến mất khỏi tầm mắt em đi, mọi thứ sẽ dễ thở hơn đấy.”

Câu đó như mồi lửa.

“Dễ thở?

Còn chị thì sao?

Em biến mất mấy ngày, chị lo muốn chết!”

“Lo?

Chị gọi cái cảm giác thiếu kiểm soát của mình là lo hả?”

“Chị đâu thật sự quan tâm.

Chị chỉ ghét khi không ai ở chỗ chị muốn họ ở, chị đang coi em là con rối để chị di chuyển á hả ? ”Giọng hai người mỗi lúc một cao, không ai muốn nhún nhường

---“Ít ra chị còn tìm em!

Em thì sao?

Chỉ biết trốn tránh, em là Hoàn Mỹ chị biết à ? ” Ngân Mỹ gằn từng chữ.Hoàn Mỹ đập bút xuống bàn.

“Vì chị làm em mệt, hiểu vấn đề không ?

Chị xen vào mọi thứ, kể cả những gì em không muốn nhắc tới!”

Ngân Mỹ bật ra, không kịp nghĩ:

“Thế còn cái hôm em đứng khóc ở hành lang tầng 3 vì cái chuyện không đâu thì sao?

Nếu không có chị–”“Im đi!”

Hoàn Mỹ cắt ngang, mặt tái đi, mắt long lên.

“Chị lấy quyền gì lôi chuyện đó ra ở đây?”

Cả thư viện như đông cứng lại, thời gian cũng không muốn chạy, khổ quá sao lại để khoảng thời gian này kéo dài.

----

Ngân Mỹ bước vòng ra, chặn đường.

“Chị sẽ nói đến khi em chịu nghe Khương Hoàn Mỹ !”

“Tránh ra, em không muốn đôi co” Hoàn Mỹ gầm, giọng vỡ ra.“Không!

Em không hiểu chị đã–”Hoàn Mỹ đẩy mạnh.

Ghế đổ, sách rơi, tiếng vang chát chúa.

“Chị ích kỷ vừa thôi!

Mọi thứ chị làm chỉ để thỏa mãn cái tôi của chị, còn em là cái gì ?”

“Vậy còn em?

Em nghĩ biến mất là cao thượng à, em nghĩ chuyện đó thú vị à ?”

---“Ít nhất em không làm người khác bị lôi ra bêu rếu” Hoàn Mỹ hét, mắt đỏ hoe.

“Chị đã vượt quá giới hạn rồi.”

Ngân Mỹ đứng sững, nhưng thay vì xin lỗi, cô cười khẩy:

“Ừ, chị vượt giới hạn.

Và chị sẽ còn vượt nữa… vì chị không chịu mất em.”

“Chị mất rồi.”

Câu đó rơi xuống như một lưỡi dao.

Hoàn Mỹ cúi xuống nhặt sách, tránh chạm vào tay cô, rồi quay lưng bỏ đi.Ngân Mỹ định bước theo, nhưng đôi chân như bị đóng đinh xuống sàn.

Tiếng mưa ngoài cửa sổ ào ào trộn với tiếng tim đập loạn, và cả thư viện dần trở lại im lặng chỉ còn cô đứng một mình, bàn tay lạnh buốt, lòng trống rỗng.
 
[ Song Mỹ ] Bức Thư Thứ 23.
Chương 14 : Chỗ Ngồi.


Thư viện vẫn sáng muộn.

Ngân Mỹ bước vào với lý do gượng gạo – nộp sách mượn quá hạn.

Thật ra, cô chỉ muốn thử xem… em có còn ngồi đây không.Lần này may mắn ở góc bàn 3 quen thuộc, Hoàn Mỹ cúi đầu bên chồng sách, mái tóc xõa xuống che gần nửa khuôn mặt.

Không còn khoảng cách lạnh lùng như mấy hôm trước, nhưng cũng chẳng có ánh nhìn chào đón Ngân Mỹ như lúc trước.

Ngân Mỹ đứng lặng, rồi tay vụng về đánh rơi cây bút xuống sàn.

Âm thanh khẽ vang khiến cả hai cùng cúi xuống nhặt.

Ngón tay họ chạm vào nhau.

----Hoàn Mỹ thoáng rụt lại, nhưng ánh mắt không còn sắc lạnh, chỉ còn lúng túng.

Ngân Mỹ cắn môi, khẽ nói:“Em không cần tha thứ vội cho tội đồ như chị chỉ cần để chị ngồi cạnh, được không?”

Không có lời đáp, chỉ có một cái đẩy rất khẽ vào chiếc ghế bên cạnh, như ngầm cho phép.

Ngân Mỹ khẽ thở ra, ngồi xuống.

----

Họ ngồi im.

Tiếng đồng hồ tích tắc trên tường nghe rõ đến lạ.

Thỉnh thoảng, góc bàn khẽ chạm nhau khi cả hai cùng lật trang.

Ngân Mỹ không dám nhìn thẳng, chỉ cảm nhận từng va chạm nhẹ như dòng điện lướt qua da.Một lúc sau, Hoàn Mỹ bất giác đẩy cuốn sách sang phía chị, như mở lời.“Trang này… chữ khó.” giọng em nhỏ như gió, nhưng đủ để phá vỡ bức tường im lặng.Ngân Mỹ nghiêng người, đọc cùng em.

Khoảng cách thu hẹp, hơi thở giao nhau.

Cô run lên, nhưng không còn đau thắt như trước, mà ấm dần lên, như nhận được chút hơi ấm mà mấy ngày nay không có.

---Thời gian trôi, cả hai gần như quên mất mình đang chia sẻ cùng một trang giấy.Ngân Mỹ khẽ hỏi, như sợ âm thanh làm rách đi yên lặng:“Em… dạo này ngủ có ngon không?”

Hoàn Mỹ ngẩng lên, ánh mắt thoáng kinh ngạc.

Câu hỏi quá bình thường, quá đời thường, nhưng cũng quá lâu rồi không được nghe.“…

Không.” em đáp thật, khẽ và nhanh, rồi lại cúi xuống.Ngân Mỹ nuốt nghẹn, đôi môi run run, muốn nói thêm gì đó.

Nhưng cuối cùng, chỉ thì thầm :“Nếu mệt… cứ dựa vào sách một lát cũng được.”

Em không trả lời.

Nhưng lát sau, khi ánh đèn vàng hắt xuống chênh chếch, bờ vai em khẽ nghiêng, đủ gần để Ngân Mỹ nhận ra lời mình đã được nghe thấy.----

Thư viện vắng dần.

Tiếng xào xạc lật sách ở những dãy bàn khác cũng thưa thớt, cuối cùng chỉ còn lại họ.Ngân Mỹ mải nhìn dòng chữ trước mặt, nhưng mắt mờ dần, mí nặng trĩu.

Suốt nhiều đêm mất ngủ, cơ thể cô không chống nổi.

Cằm khẽ gục xuống, mái tóc dài đổ một bên.Hoàn Mỹ ngẩng lên.

Chần chừ một lúc, em đưa tay đẩy nhẹ cuốn vở che ngang tầm mắt chị, như muốn tạo một “tấm màn” nhỏ để người khác khỏi để ý.

Rồi rất khẽ, em xoay cuốn sách của mình, giả vờ tiếp tục đọc, nhưng lặng lẽ giữ yên tư thế để khoảng cách đủ gần… như một điểm tựa.Ngân Mỹ không biết, trong lúc mơ màng, gò má chị đã khẽ chạm vào bìa sách của em.

Một cái chạm vô tình, nhưng ấm hơn bất kỳ lời xin lỗi nào.Hoàn Mỹ khựng lại.

Ánh mắt em dừng vài giây, nhìn gương mặt kia trong im lặng.

Một thoáng gì đó không hẳn tha thứ, nhưng thả lõng đi, không còn phòng vệ nữa.

----Tiếng loa thư viện vang lên báo hiệu sắp đóng cửa, phá vỡ yên ả.

Ngân Mỹ giật mình ngẩng lên, bối rối vì phát hiện mình đã gục ngủ.

Hoàn Mỹ giả vờ chăm chú xếp sách, chẳng nói gì, nhưng khóe môi khẽ giãn nhẹ, như thể giấu một nụ cười rất mỏng.Ngân Mỹ ngượng ngập, thì thào:

“Xin lỗi, chị… ngủ quên.”

“Ừ.” chỉ một chữ ngắn, nhưng lần đầu tiên trong nhiều ngày, giọng em không còn lạnh.

----Đêm muộn, thư viện chuẩn bị đóng cửa.

Khi cả hai đứng dậy, Hoàn Mỹ không bước nhanh bỏ đi như thường.

Bước chân em lững thững, rồi chậm lại nửa nhịp, như chờ chị.Ngân Mỹ khẽ hỏi:

“Ngày mai… chị có thể lại ngồi cùng em không?”

Em không trả lời.

Chỉ kéo quai túi lên vai, đôi mắt lảng đi, nhưng không còn lạnh nữa.Khoảnh khắc ấy, Ngân Mỹ biết dù không có lời hứa, mình đã được trao lại một chỗ ngồi cạnh bên, ít nhất là cho ngày mai.
 
[ Song Mỹ ] Bức Thư Thứ 23.
Chương 15 : Ruy Băng Cũng Có Nút Thắt.


Thư viện, buổi trưa.Ánh nắng hạ trải dài xuống chậm rãi, nhuộm vàng những kệ sách im lìm.

Mọi thứ đứng yên đến mức, tiếng lật giấy của một ai xa xa cũng vang lên rõ rệt như nhát búa gõ vào gương.Ngân Mỹ ngồi xuống chiếc bàn quen.

Ở đó, vẫn là một tờ giấy gấp 4 quen thuộc.Bình thường, Ngân Mỹ sẽ mở ra ngay.

Nhưng lần này, tay cô dừng lại khá lâu, như thể linh cảm được trong nếp gấp kia là một điều không dễ thở như trước.Khi tờ giấy mở ra, nét chữ của em, nét chữ tím nghiêng gió hiện lên vẫn run nhẹ, nhưng không còn mềm như trước.

Mỗi chữ đặt xuống như một dấu nặng.

----Bức thư số 13“Chị Ngân Mỹ,Mười hai lá trước, em đã viết tất cả những gì dịu dàng nhất mà mình có.

Nhưng càng dịu dàng, em càng tự thấy mình nhỏ bé đối với chị.Em thương chị, đến mức muốn gom hết những khoảng sáng để bù cho những lần chị bỏ em lại.

Nhưng càng thương, em càng khổ.Có những đêm em nghĩ: chị có biết em đã chờ bao nhiêu bước chân quay lại không?

Có những buổi sáng em tự nhủ: chỉ cần một lần chị giữ lấy, em sẽ mình vẫn có thể yêu chị .Em vẫn thương chị như cũ.

Chỉ là, giờ đây tình thương ấy mang theo cả mệt mỏi.

Giống như nắm một bông hồng đẹp rực rỡ kiêu kì, nhưng gai cứa chảy máu tay.Em không muốn trách chị nữa.

Chỉ muốn nói: nếu chị thật sự định ở lại, xin hãy ở lại bằng một cách mà em có thể tin vào.Còn nếu không, em sẽ học cách buông không vì hết thương, mà vì giữ mãi sẽ khiến em tan biến mất.”

- Hoàn Mỹ”

----

Ngân Mỹ lặng người.

Không còn là những lời ngọt ngào, nhưng cũng không hẳn là một lời tuyệt tình.

Mà như một bàn tay run rẩy đặt lên tim chị vừa tha thiết, vừa khẽ đẩy xa ra.“Bông hồng… nhưng có gai.”

Hình ảnh ấy chặn ngang hơi thở.

Cô nhận ra, bao lần em dịu dàng, bao lần em cố không trách… tất cả chỉ để che đi những vết cứa đã đi quá sâu trong tâm hồn.

Mắt chị nhòe đi, nhưng không phải lệ.

Thứ dâng lên là một khoảng trống nghẹn, như thể toàn thân bị ép giữa hai lớp kính, không thoát, không vỡ, chỉ nghe tim đập rất lớn.Bàn tay siết chặt tờ giấy, mép thư nhàu dúm, in hằn trong lòng bàn tay nóng rát.

Cả thân người bất động, chỉ có một nhịp thở gấp gáp, rời rạc.Ngoài cửa sổ, mảng nắng xê dịch chậm, loang qua mặt bàn, phủ lên những chữ em để lại.

Tựa như muốn nhắc Ngân Mỹ rằng : một lần này, em không còn chỉ viết để an ủi vào ngày mưa, hay rủ chị đi ăn bánh đậu đỏ nữa.

---Đêm đó, trong căn phòng chật hẹp, Ngân Mỹ xếp mười hai lá cũ thành một hàng.

Chữ em từng viết, lời em từng tha thiết, từng êm ái vỗ về.

Rồi chị đặt lá thứ mười ba cạnh đó.Mười hai lá kia như dải ruy băng mềm, còn lá này như một nút thắt, xiết chặt tất cả.Ngân Mỹ ngồi rất lâu, đầu cúi thấp, ngón tay lướt nhẹ trên mép giấy, thì thầm như nói với chính mình: “Chị không muốn buông.

Nhưng chị phải học cách không để em đau nữa, xin lỗi em.”

-----

Ngân Mỹ gấp từng lá thư lại.

Đầu ngón tay run run, hằn rõ trên nếp giấy vàng mỏng.

Trong khoảnh khắc ấy, cô chợt nghe tiếng mình thở như ai khác, đứt đoạn.

Chị ngả lưng vào ghế.

Trần nhà căn phòng trắng mờ, dãy đèn lạnh, những hàng sách mượn từ thư viện im lìm tất cả như đang quay lưng lại, chỉ để mặc chị ngồi một mình với những lá thư nhỏ.“Em mệt rồi…”

Âm thanh của câu chữ vang trong đầu chị, dai dẳng, nhấn từng nhịp như một cái gõ nhẹ mà dây dứt cả đêm.Nhắm mắt lại, và một loạt ký ức ùa về:Buổi trưa nắng, lá thư đầu tiên vào tay, chỉ có lời chàoHay tiếng Hoàn Mỹ cười khe khẽ, làm ra ly nước đầu tiên, sợ chị chê.Những lần chị không kịp đáp, em vẫn lẳng lặng để lại một lá mới, không đòi hỏi, không trách móc.Mỗi mảnh ký ức như một cơn sóng nhỏ, đập liên tiếp, khiến lòng co rút lại.Ngân Mỹ mở mắt trời đã hừng sáng.Trên bàn, ánh nắng sớm đã xô nghiêng, phủ kín lá thư số mười ba.

Những dòng chữ tím nghiêng ngả mùi gió cũ.

“Nếu chị thật sự định ở lại, xin hãy ở lại bằng một cách mà em có thể tin vào.”

Câu ấy cứa vào tâm can, nhưng không theo kiểu sắc lạnh, mà như một giọt muối nhỏ rơi vào vết thương đã cũ.

Rát, nhưng chẳng thể làm gì.

Cô lẩm nhẩm: “Nếu chị thật sự định ở lại…”

Lần đầu tiên, trong suốt chuỗi mười ba lá thư, cô cảm thấy mình bị đặt trước một lựa chọn.

Không còn là vị trí an toàn của người chỉ-đọc.

Không còn được ẩn mình sau im lặng, sau sự dịu dàng của emBàn tay đặt lên ngực, nơi trái tim vẫn đang đập từng đợt.

Một cơn hoảng hốt mơ hồ lan ra, sợ, nhưng đồng thời cũng thấy có một luồng ấm áp nhỏ bé len vào.

Như thể, qua từng câu chữ rát bỏng, em vẫn để lại khe sáng cho cô, vẫn mong cô chọn quay về.Mỹ ngồi im rất lâu.

Ngoài kia, nắng nhuộm mây thành màu chạng vạng.

Trên mặt bàn, lá thư số mười ba nằm đó không dữ dội, nhưng nặng đến mức như có thể neo chặt Ngân Mỹ lại.Cuối cùng, Ngân Mỹ thì thầm, không chắc là nói với lá thư, hay với bóng mình hắt xuống:“Em, chị chưa từng muốn để em mệt.

Nhưng có lẽ, chính chị đã biến dịu dàng của em thành mệt mỏi.

Lần này chị sẽ thử một lần làm khác đi”

Lời hứa ấy chưa thành hành động, nhưng nó văng vẳng như một khe nứt nhỏ giữa bức tường dày đủ để ánh sáng lọt qua, đủ để giữ lại hơi thở mong manh của hy vọng.

Nhiêu đủ rằu, chữa lành lại nha
 
[ Song Mỹ ] Bức Thư Thứ 23.
Chương 16 : Cách Ở Lại.


Thư viện chiều xuống.

Ánh nắng xiên qua khung cửa, bụi nhỏ bay trong không khí.

Ngân Mỹ ngồi lặng bên chiếc bàn gỗ quen, đôi ngón tay vô thức xoay chiếc bút xanh.

Trống vắng.

Mấy hôm nay, cô sống cùng cảm giác hụt hẫng, nặng nề, như thể một lỗ hổng không gì lấp được.Tiếng bước chân khẽ vang trên sàn.Ngân Mỹ ngẩng lên.

Em đứng ngay đó.Khoảng cách một chiếc bàn thôi mà xa quá.

Không ai mở lời, chỉ có gió khe cửa xào xạc, làm mấy trang giấy lật chậm.Chị khẽ nuốt khan, gượng mỉm một nụ cười nham nhở.“Em… vẫn chịu đến sao ?”

Em hơi nghiêng đầu, ánh mắt vừa hờn vừa buồn, nhưng vẫn khẽ đáp.“Ừ.”

Ngân Mỹ cắn môi, ngón tay xoay bút nhanh hơn, giọng nhỏ hẳn đi:“Chị xin lỗi.

Đáng ra, chị không nên nói thế.”

Em im lặng, mắt cụp xuống, gõ nhịp ngón tay lên bàn.

“ Nói rồi thì…

đâu có rút lại được.”

Chị khựng, nhưng lần này không trốn tránh nữa.

Ngân Mỹ hít một hơi, nói chậm”Ừ chị biết, không rút lại được.

Nhưng lúc đó chị sợ quá, sợ mất em.

Nên mới ngu ngốc tới mức đẩy em ra”

Em ngẩng lên, thoáng bất ngờ.Ngân Mỹ gượng cười“ Đáng ghét lắm ha, ghét chị thôi đừng tránh chị nữa, được không ?”

Em bặm môi, cố nghiêm mà khóe mắt long lanh, khẽ quay đi“Rất đáng ghét.”

Ngân Mỹ bật cười khẽ, tiếng cười như thở ra nhẹ nhõm:“Biết vậy mà chị vẫn muốn xin một cơ hội để sửa, vì chưa muốn em đi.”

Khoảng lặng rơi xuống.

Nhưng không còn nặng nề, mà giống một vết thương vừa được băng bó, dễ thở.Em thở dài, chậm rãi đặt bàn tay xuống bàn, ngay gần chỗ cô.

Không chạm, chỉ để đó.“Em cũng mệt rồi, chạy đi đâu nữa giờ .”

Ngân Mỹ thoáng ngẩn người.

Rồi, rụt rè, chị cũng đặt bàn tay mình xuống, dịch lại gần.

Vẫn chưa chạm, nhưng hơi ấm lan sang, chia sớt.Chị cúi đầu, giọng nhỏ đến mức như thì thầm: “Vậy đừng đi nữa, ở lại với chị nha.”

Em không trả lời.

Chỉ khẽ cong khóe môi, bàn tay không rút lại.----

Cả hai ngồi im.

Không phải im lặng của giận hờn, mà là thứ im lặng dễ chịu, như một tấm chăn mỏng phủ lênMột lúc, em nhích ngón tay gõ nhẹ xuống bàn, làm điệu bộ như đang nghĩ ngợi.“Vậy… chị tính sửa sao?”

Ngân Mỹ ngơ ra, rồi bật cười, vai run run:“Cái này chị chưa có kế hoạch sẵn.

Chắc bắt đầu bằng việc ngồi đây, không nói bậy, hàm hồ nữa.”

“Nói nghe dễ lắm.”

Em hừ mũi, nhưng môi lại cong khẽ.Ngân Mỹ nghiêng đầu, mắt long lanh:“Em cứ kiểm tra.

Nhắc chị, phạt chị cũng được.”

“Phạt, nghe có sến quá hông vậy?” em nhướng mày.“ Ừ.

Ví dụ… lỡ chị nói bậy thì phải mua trà sữa cho em.”

Em bật cười, che miệng:

“Trà sữa?

Thế mà gọi là phạt?”

“ Thì chị phải đi mua, mưa nắng bão táp gì cũng phải chịu.

Khổ lắm chứ người ơi.”

Ngân Mỹ làm mặt đau khổ.Tiếng cười vang lên, xua sạch lớp nặng nề còn sót lại.

Ngân Mỹ thoáng ngẩn, vì đã lâu rồi chị chưa nghe em cười thoải mái thế.Em quay lại, đôi má ửng ửng, rồi giả vờ nghiêm“Phạt kiểu đó dễ quá.

Đổi.”

“Vậy em nghĩ đi.”

Ngân Mỹ chống cằm, mắt không chớp.Em suy nghĩ vài giây, rồi nói khẽ:“ Nếu chị nói bậy nữa… thì phải viết thêm một lá thư.”

“ Thêm thư?” – Ngân Mỹ mở to mắt.“Ừ.

Lỡ làm em giận, thì tự viết một lá xin lỗi.

Không được trốn.”

Một thoáng, Ngân Mỹ bật cười tươi hẳn:

“ Vậy… tính ra chị sẽ thay em viết lá thư số 14, đúng hông ? ”Em giật mình, cau mày nhẹ:

“Không.

Lá mười bốn mình viết chung.”

Câu nói rơi xuống, vụng về mà đáng yêu.Ngân Mỹ cúi đầu, khóe môi cong cong“Viết chung thì chắc khó lắm.

Chữ chị, sợ loài người nhìn không ra hình hài mất.”

“ Ai bảo cần chữ đẹp?” em lắc đầu, mỉm cười.

“Lá mười bốn… mình nói thôi.”

Cả hai nhìn nhau.

Không tránh, chỉ ngượng ngập.Ngân Mỹ thì thầm:

“Nếu lỡ muốn viết chung… em viết nửa câu, chị viết nửa câu.”

“ Chị dám chắc không biến nó thành tiểu thuyết sướt mướt hả?”

Cô cười khẽ, định đùa thêm, nhưng em đã buột miệng:

“Nửa câu của em chắc chỉ viết được em không muốn đi đâu nữa.”

Khoảnh khắc khựng lại.

Trái tim cả hai lỡ một nhịp.----Em cười gượng, má hồng lên.

Ngân Mỹ ngồi thẳng dậy, tim còn đập nhanh, nhưng ánh mắt sáng rỡ.Trên bàn, quyển sách mở ra một trang trắng.

Không chữ nào, chỉ có ánh sáng chiều đổ xuống, sáng lấp đầy khoảng không mấy ngày mưa.Ngân Mỹ khẽ chạm ngón tay lên mép trang, thì thầm:

“Lá thư số mười bốn… chắc sẽ bắt đầu từ đây, được chứ ? ”Em không đáp.

Chỉ đưa tay giữ mép còn lại.Ánh sáng cuối ngày tràn vào, kéo hai cái bóng dài ra, rồi hòa vào nhau, như một chữ chưa kịp viết trọn vẹn.
 
[ Song Mỹ ] Bức Thư Thứ 23.
Chương 17 : Đêm Sài Gòn.


Quạt trần kêu vù vù, lười biếng hệt như hai đứa ngồi bên bàn, lúc nảy thì hăng hái đòi viết thư chung, giờ thì mạnh ai nấy gục.

Trên mặt bàn, cuốn sách mở sẵn từ nãy giờ mà chẳng ai chịu đọc tiếp.Ngân Mỹ chống cằm, liếc sang.

Em đang gõ “cộc, cộc, cộc” đầu bút xuống bàn, vẻ mặt chán đời.“Không đọc nữa à?”

- Cô hỏi.“Không, toàn là chữ, nhìn nhức mắt.”

- Em bĩu môi.Ngân Mỹ bật cười, hơi to hơn dự định.

Cô lật vài trang, làm bộ nghiêm túc:

“Thế để chị đọc cho nghe.”

Em nhướn mày, cười khẩy

“Giọng chị chắc như ru ngủ.”

“Vậy càng tốt, em ngủ thì khỏi giận chị nữa.”

Em giả bộ ném bút sang.

Hai đứa nhìn nhau....rồi cùng bật cười.

Tiếng cười vang trong thư viện, nghe như gió đông thổi nhẹ qua rèm, thoải mái, vô tư.----

Một lúc sau, em lôi từ cặp ra túi bánh.

Xé cái “roạt”, bẻ đôi đưa sang.“Ăn hông?”

Ngân Mỹ hơi ngạc nhiên.

Bình thường, đồ ăn của em là “tài sản quốc gia”, ai xin cũng lườm, ngoài bánh custard thì không cho cô bánh gì khác.

Ngân Mỹ nhận lấy, nhón một miếng vào miệng, cố tình nhăn mặt“Ngọt muốn sâu răng.”

“Trả đây!”

- Em la oang oang, vươn tay giật lại.Ngân Mỹ giấu sau lưng, cười nham nhở“Ăn hết rồi, có gì đâu mà trả.”

“Xạo!”

- Em nhảy tới, cố giằng co đòi lạiHai đứa loay hoay léo nhéo như con nít, cuối cùng cười ngặt nghẽo đến nỗi chẳng ai thèm ăn nữa.----Khi em vừa cắn tiếp một miếng, một vụn bánh dính ngay mép môi.

Ngân Mỹ theo phản xạ, đưa tay gạt nhẹ.

Cả hai khựng, không gian lập tức im bặtEm tròn mắt nhìn chị, má đỏ lên

“ Gì mà như phim Hàn vậy, ghê quá..”

“Lỡ tay.. tí” Ngân Mỹ luống cuống rụt tay về, vội cúi xuống bàn.Không khí nghẹt lại, mỏng như bong bóng chỉ cần chạm nhẹ là vỡ.

Em ho nhẹ một cái, cúi gằm, còn Ngân Mỹ thì giả vờ lật sách mà tim đập thình thịch.----Nắng chiều trườn dần vào phòng, vàng óng cả mặt bàn.

Em chống cằm, thở dài khe khẽ “Ước gì chiều nay đừng tắt.

Tại nếu tắt… chắc em cũng biến mất luôn quá”Ngân Mỹ giật bắn.

Câu nói nghe như đùa, mà ánh mắt em thì không hề đùa.Trong đầu vang rần rần, muốn hỏi “Em nói gì vậy?” nhưng cổ họng nghẹn lại.

Chỉ cười gượng, rút tờ giấy trắng đặt xuống bàn “Thế thì… mình viết chút gì đi.

Biết đâu giữ được buổi chiều này.”

Em ngập ngừng, rồi cũng nghiêm túc đặt bút.

Nét chữ của em vẫn như ban đầu, tím nghiêng của chị thì cố nắn nót.. nhưng vẫn không khá hơn.

Hai hàng chữ khác nhau nhưng nằm sát cạnh nhau, chen chúc trên một trang trắng.

Không đầu, không cuối.

Vậy mà khi nhìn vào, lại thấy như một mảnh ghép trọn vẹn.----

Tia nắng cuối cùng rớt xuống, phủ vàng lên trang giấy.

Chữ bỗng lung linh như được in hẳn vào giấy, không bao giờ phai nhoà.Ngân Mỹ lặng nhìn, trong đầu chỉ nghĩ: “Có lẽ đây là cách duy nhất để níu buổi chiều lại.

Và níu em lại.”

----

Chuông đồng hồ trong thư viện gõ khẽ.

Em dụi mắt sau tia nắng cuối đó, uể oải đứng dậy.“Về giờ chưa?”

Ngân Mỹ chần chừ, rồi gật.

Cả hai lặng lẽ thu dọn, ra ngoài.

Trời đã sẩm, gió mang hơi lạnh len vào áo.Em rụt vai, buông một câu lửng lơ“Đi bộ một chút hông?

Em chưa muốn về liền.”

Ngân Mỹ thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng không từ chối.---

Con đường nhỏ vắng tanh, đèn đường hắt ánh vàng cam loang loáng.

Tiếng dép em kéo lệt xệt nghe vừa lười biếng vừa cợt nhả.”

Đi đứng gì như ông già.”

-Ngân Mỹ trêu.“ Kệ em”.

- Hoàn Mỹ lườm.Hai đứa đấu miệng, lại bật cười, tiếng vang cả góc phố yên ắng.Một quán ăn vặt mở muộn.

Mỹ nhỏ sáng mắt

“ CHỊ ƠI, có xiên nướng!”

Không đợi ai đồng ý, Khương Hoàn Mỹ - lao như pháo vào mua, tay cầm que nóng hổi vừa thổi vừa ăn.

Ớt bột dính ngay khoé môi.Ngân Mỹ bất giác đưa tay gạt.

Cả hai khựng lần nữa.

”Lại…”

- Em thì thào.“..Tại em hậu đậu quá thôi.”

Chị cố cứng giọng, nhưng tai đỏ rần.Mỹ nhỏ cười trốn tránh, cắm cúi gặm xiên, mà lòng thì rộn ràng như lễ hội.---

Gió khuya lạnh dần.

Ngân Mỹ cởi áo khoác, phủ lên vai em.

“Chị… làm gì vậy?”

- Hoàn Mỹ ngơ ra.“Không mặc thì cảm ráng chịu.

Đừng ý kiến.”

Em cắn môi, giả bộ trêu.“Giống mẹ em ghê.”

Nhưng trong lòng, tim đập thình thịch như muốn nổ bất cứ lúc nào.---

Hai đứa ngồi xuống chiếc ghế đá trong công viên nhỏ, trước mặt là hồ nước lấp lánh ánh đèn.

Em ngẩng đầu, mắt long lanh xa xầm.“Đêm Sài Gòn đẹp ghê, nếu mai thức dậy mà không còn thấy cảnh này nữa… thì tiếc nhỉ”Ngân Mỹ quay sang.

Muốn hỏi “Vì sao em toàn nói mấy lời vậy?”, nhưng rốt cuộc chỉ im, lặng lẽ nhìn hồ nước cùng Hoàn Mỹ.Trong khoảnh khắc ấy, tiếng xe xa xa, tiếng côn trùng, tất cả như tắt đi, chỉ còn tim đập rõ ràng trong lồng ngực.“Ước gì đêm dài thêm chút nữa, để được ngồi cạnh em lâu hơn...nhỉ? ”
 
[ Song Mỹ ] Bức Thư Thứ 23.
Chương 18 : Vì Sao ?


Tiết học trôi chậm như tra tấn.

Ngân Mỹ chống cằm nhìn chỗ trống bên cạnh, ở đây không giống thư viện, chẳng có em.Nhưng từ sáng đến giờ, vẫn chẳng thấy em đâu.Điện thoại trong ngăn bàn rung lên nhè nhẹ.

Cô liếc, hy vọng một dòng tin nhắn, nhưng màn hình chỉ là thông báo vớ vẩn.

Tin nhắn Ngân Mỹ gửi đi từ đêm khuya qua vẫn nằm im, chẳng có dấu hiệu được đọc.Trong lồng ngực, từng nhịp tim nặng như có đá đè.Phía cuối lớp, vài giọng rì rầm:

“Con bé đó dạo này lạ ghê.”

“ Ừ, hay ngồi cười một mình, rồi lại thẫn thờ, thấy mà rợn người .”

Tiếng cười khúc khích bật ra, chạm đúng tai cô.

Ngân Mỹ chỉ siết chặt cây bút xanh, đầu cúi thấp xuống vở.

Một vòng mực xanh loang thành vệt, chẳng nhận ra mình đã miết bút mạnh đến nỗi giấy rách.Cả buổi sáng, Vũ Ngân Mỹ như cái xác ngồi nhầm chỗ.

Mỗi tiếng giảng vang lên chỉ càng đẩy cô chìm sâu vào sự vắng lặng, trống vắngHôm qua rõ ràng còn ở bên cạnh.

Cười, cãi.

Ăn xiên nướng đến cay xè mắt, sao chỉ sau một đêm, mọi thứ như chưa từng tồn tại?----Ra khỏi lớp, Ngân Mỹ đi chậm dọc hành lang.

Đầu óc mơ hồ như kẻ mất ngủ, đến khi rẽ góc, khựng lại.Em đang đứng đó.

Dựa vào tường, hai tay khoanh hờ, dáng vẻ lặng lẽ như đã chờ sẵn từ rất lâu.Ngân Mỹ vội bước đến, giọng gần như bật ra“Em… cả ngày nay đi đâu vậy?”

Em ngẩng lên, khóe môi cong thành một nụ cười nhạt nhẽo, xa lạ đến lạ thường.

“Chị đừng tìm em nữa, nha”Trái tim chị như có ai bóp nghẹt.

Hơi thở rối loạn.

“ Em đừng có điên, nói cái gì vậy?”

Ánh mắt em né tránh, rơi xuống sàn gạch hoa văn.

Một khoảng lặng dài đến khó chịu.

Rồi giọng Hoàn Mỹ khe khẽ, như cố đẩy từng chữ ra khỏi cổ họng“ Có những thứ… chị càng giữ, càng đau thôi.

Em không muốn thấy chị đau vì em hoài được.”

Ngân Mỹ lao đến, chụp lấy bàn tay em, ngón tay run run, lạnh buốt như vừa dầm mưa.“Còn hôm qua?

Tất cả… là gì?”

Em khựng lại, hàng mi run khẽ.

Đôi mắt ánh lên một thoáng mềm yếu, rồi lập tức vụt tắt.

Hoàn Mỹ rút tay ra, chậm rãi lắc đầu“Hôm qua đẹp đúng không ?.

Nhưng có những thứ… chỉ nên dừng lại ở một buổi chiều thôi.”

----Ngân Mỹ đứng chết lặng.

Giữa hành lang ồn ào tiếng giày dép, tiếng cười nói, nhưng tất cả đều trở thành nền mờ mịt.

Trước mắt chỉ còn lại bóng lưng em, nhỏ dần, xa dần, như tan vào khoảng trống nơi cuối hành lang tầng 3 thư viện ngày ấy.Cô há miệng, muốn gọi, nhưng cổ họng nghẹn chặt, phát ra chỉ là hơi thở gấp gáp.

Không ai ngoái lại.Bàn tay vừa nắm tay em nay trống rỗng, ngón tay co quắp như còn vương lại chút hơi lạnh.

Ngân Mỹ nhìn xuống lòng bàn tay mình, run rẩy, như thể vừa đánh mất thứ duy nhất níu giữ cô sống sót.----Ngoài cửa sổ, bầu trời xám đặc, nhưng thể đã được sắp đặt.

Mưa đổ xuống bất ngờ, xối ào ào.

Cả đám học sinh chen nhau tìm mái che, vội vã kéo nhau cười rú lên.

Chỉ riêng Ngân Mỹ bước thẳng ra hiên, để mặc từng giọt mưa lạnh buốt táp vào mặt, vào tóc, vào vai.Mưa xối xuống như muốn xóa sạch mọi dấu vết.

Nhưng càng lạnh, càng táp mạnh, nỗi đau trong tim càng rõ rệt.Cô đi, vô thức, băng qua sân trường mênh mông, chẳng cần áo khoác, chẳng màng ánh nhìn xung quanh.

Nước mưa nặng trĩu áo, dính bết tóc, chảy dài xuống mi mắt nặng trĩu.Ngân Mỹ cắn môi đến bật máu.

Tiếng gọi muốn bật ra nhưng nghẹn lại nơi cổ.“Hôm qua còn ấm áp thế kia, hôm qua… còn nghĩ mình tìm thấy nơi để về.

Vậy mà…”

Mỗi ký ức vừa lóe lên nụ cười, ánh mắt, bàn tay nắm đều như lưỡi dao cắm thẳng vào tim.

Cô gập người xuống, ôm ngực, thở dốc trong mưa, như thể lồng ngực không đủ sức chứa hết cơn đau đang vỡ òa.Tiếng tim đập loạn xạ, hỗn loạn đến mức tưởng nó sẽ dừng hẳn bất cứ lúc nào.Xung quanh, tiếng mưa che lấp hết.

Chỉ còn tiếng nấc bị nuốt nghẹn trong cổ họng, mặn đắng.Ngân Mỹ ngồi sụp xuống bậc thềm, tay siết chặt mép áo ướt sũng.

Nước mắt hòa lẫn nước mưa, nhưng cái nhức nhối trong ngực không gì gạt đi nổi.“Em bỏ đi dễ dàng vậy thôi sao ?

Một buổi chiều kia là đủ để em khép lại, còn tôi thì bị bỏ lại giữa cơn trống trải đến rã rời này?”

Một thoáng, cô muốn lao đi tìm, chạy khắp sân trường, hành lang, lục tung mọi ngóc ngách.

Nhưng đôi chân không nhúc nhích nổi.

Tựa như mọi sức lực đã bị hút cạn cùng với bóng lưng em.Ngước mặt lên trời, mưa hắt thẳng vào mắt, rát buốt lạnh lẽo.Trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu hỏi duy nhất“Vì sao lại buông tay chị, một lần nữa ?”

-----Khi mưa ngớt, lê bước trở lại lớp.

Bàn học vẫn lạnh lẽo, ghế bên cạnh trống không.

Cô ngồi xuống, ngơ ngác đặt tay lên mặt bàn, chợt khựng lại.Trong ngăn bàn có một tờ giấy gấp tư ố vàng.

Giấy ướt sũng một nửa, chữ thấm mực loang lổ.

Run rẩy, cô kéo ra.

Trên đó chỉ vỏn vẹn vài dòng, nét chữ quen thuộc run run Bức Thư Số 15 :

“Ngân Mỹ,

Cảm ơn chị vì tất cả những ngày qua.

Nhưng em không đủ can đảm để đi tiếp cùng chị.

Xin lỗi chị vạn lần…

Đừng tìm em nữa.

Hoàn Mỹ”

Bàn tay chị run bần bật, giấy nhòe nước, mực tím chảy thành vệt dài.

Mấy chữ ít ỏi, dứt khoát, lạnh lẽo như nhát chém cuối cùng, đứt lìa tâm hồn còn hy vọngNgân Mỹ gục xuống mặt bàn, ôm chặt tờ giấy ướt, bật ra tiếng nấc nghẹn.

Cả lớp dần đông lên tiếng ồn, nhưng góc bàn của cô chỉ còn lại khoảng lặng tang thương.----Ngoài kia, bầu trời vẫn xám đặc.

Một khoảng sân trống, một dáng người ôm chặt mảnh giấy rách nát.

Cơn mưa nặng hạt vừa đi qua, để lại bầu không khí nặng nề, như đồng lõa che giấu một trái tim vừa vỡ vụn không thể lành lại.
 
[ Song Mỹ ] Bức Thư Thứ 23.
Chương 19 : Không Em.


Phòng học tan hoang sau một ngày dài.

Ngân Mỹ lê bước ra khỏi cổng trường như kẻ mộng du.

Con đường về nhà quen thuộc bỗng xa lạ, từng bước chân nặng như mang theo cả khối sắt.Căn trọ tĩnh lặng đón cô bằng khoảng trống lạnh lẽo.

Cửa khép lại sau lưng, và mọi âm thanh của thế giới ngoài kia bị cắt phăng, chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường tích tắc, tích tắc, rỉa dần thần kinh.Ngân Mỹ ngồi sụp xuống sàn phòng, lôi bức thư nhàu nhĩ từ túi áo ra.

Giấy đã khô, nhưng chữ loang loang vết mực vẫn còn in hằn, nhòe nhoẹt.

Đọc đi đọc lại, vẫn chỉ có mấy dòng cụt ngủn.“Cảm ơn… xin lỗi…

đừng tìm…”

Mỗi chữ như cái gai đâm vào tim, càng đọc càng rướm máu.Ngân Mỹ bật cười khẩy, một nụ cười méo mó.“Vậy mà khi em đi… em chỉ để lại cho tôi chỉ chừng này thôi sao?”

Âm thanh bật ra trong căn phòng tối nghe khàn khàn, lạ hoắc, như chẳng còn là giọng của chính mình.-----

Đêm buông, cô nằm dài trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà.

Ngoài cửa sổ, tiếng gió rít qua khe cửa, hòa cùng tiếng lá khô loạt xoạt.

Ngân Mỹ xoay người, kéo chăn phủ kín đầu, nhưng tim vẫn đập dồn dập, mỗi nhịp là một nhát chém.Hình ảnh em không ngừng hiện về: nụ cười ngại ngùng hôm ăn xiên nướng, ánh mắt sáng lấp lánh khi bắt gặp ánh hoàng hôn… rồi chuyển sang nụ cười nhạt nhẽo lúc nói “đừng tìm em nữa.”

Cô vươn tay vào khoảng không, như thể chỉ cần nhắm mắt thật chặt là có thể chạm vào bàn tay lạnh lẽo đó.

Nhưng rồi lại chỉ nắm được không khí rỗng, khiến toàn thân run bần bật.Mí mắt nóng rát, nước mắt rơi ướt gối.

Nhưng lạ thay, khóc mãi vẫn không nhẹ nhõm.

Ngược lại, từng giọt rơi xuống như nhấn cô sâu hơn vào vực thẳm.-----

Ba ngày trôi qua như một vòng lặp méo mó.

Ăn cơm?

Không.

Mỗi chén cơm nguội lạnh nguyên vẹn.

Giấc ngủ?

Chẳng còn.

Ngân Mỹ chỉ thiếp đi vài phút rồi giật mình tỉnh dậy, người ướt đẫm mồ hôi, tai vẫn văng vẳng câu chữ trong thư.Người gầy rộc đi, mắt thâm quầng, như một cái xác còn biết thở, không còn sức sống.Một lần, bạn gõ cửa gọi xuống đi ăn ăn.

Cô mở miệng muốn đáp, nhưng cổ họng nghẹn ứ, bật ra chỉ là tiếng nấc nhỏ.

Ngân Mỹ vội kéo chăn trùm kín, cắn chặt môi đến bật máu để kìm tiếng khóc nghẹn.Không ai ngoài cô cần biết.

Cái đau này chỉ một mình cô gánh.-----

Đêm thứ tư.

Ngân Mỹ mở ngăn bàn, lôi lá thư ra một lần nữa.

Giấy đã bắt đầu rách, nhưng cô vẫn nâng niu như báu vật.

Mắt dừng ở dòng chữ cuối:“Đừng tìm em nữa.”

Đôi mắt trống rỗng.

Lần này, Ngân Mỹ thì thầm trong bóng tối, giọng nghèn nghẹn như thể phổi đã rách tươm.“Nhưng… nếu em đã không còn ở đây, tôi phải tìm ai để sống tiếp bây giờ đây?”

Tiếng thì thầm rơi tõm vào khoảng trống, không ai trả lời.Chỉ còn một căn phòng im lìm, một thân ảnh co ro ôm lấy lá thư, và một trái tim vẫn đập, nhưng đã rạn nứt đến mức chẳng biết còn bao nhiêu mảnh vỡ.------

Rồi.Khi mắt đã nhoè nước, mí mắt trĩu xuống, cô nghe thấy một tiếng khẽ khàng.

Rất nhỏ.

Như gió len qua khe cửa.

“Ngân Mỹ…”

Cô bật dậy, tóc rũ che nửa mặt, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Căn phòng tối om, không ai cả.Ngân Mỹ run lẩy bẩy, ôm chặt lá thư, thì tiếng ấy lại cất lên.

Rõ ràng hơn.

Ngay sau lưng“Đừng khóc nữa…”

Cô quay phắt lại.

Chỉ là khoảng trống, bóng mình in trên tường chao đảo vì ngọn đèn bàn chập chờn.Một nụ cười nhợt nhạt thoáng lướt qua môi.“Ảo… chắc là ảo thôi…”

Nhưng giọng em vẫn vang vọng đâu đó trong lồng ngực, êm êm, lặp lại từng chữ trong lá thư.

Cảm ơn.

Xin lỗi.

Đừng tìm.Ngân Mỹ ôm đầu, gục xuống mép bàn, nước mắt tràn ra.“Nếu là ảo… thì em hãy cứ xuất hiện thêm lần nữa.

Dù chỉ là trong mơ như lúc ban đầu.

Tôi… không chịu nổi nữa.”

Trong bóng tối, gió bỗng thổi bật cửa sổ.

Rèm bay phần phật.

Thoáng chốc, Ngân Mỹ thấy rõ

Một dáng lưng mảnh khảnh thấp thoáng ngay ngoài hiên, như thật như ảo.Cô lao về phía đó, mở toang cửa.

Khoảng sân trống hoác.

Mưa đã tạnh từ lâu, chỉ còn mùi đất ẩm nồng nặc ngai ngái.Không có ai.

Chỉ tiếng tim đập dồn dập đến choáng váng.Ngân Mỹ khụy xuống ngay ngưỡng cửa.

Lá thư nhàu nát rơi ra khỏi tay, gió cuốn xoay vòng trong khoảng sân.

Cô đưa tay với theo, nhưng cứng đờ giữa không trung.

Nỗi tuyệt vọng và cơn khát khao hoà lẫn, xé toạc ngực cô từ trong ra.Đêm ấy, lần đầu tiên, Ngân Mỹ hiểuKhông có ranh giới nào rõ rệt giữa ảo giác và hiện thực.

Nơi chỉ có em, ở đâu đó.

Luôn đứng ngoài tầm với.
 
Back
Top Bottom