Tiết học trôi chậm như tra tấn.
Ngân Mỹ chống cằm nhìn chỗ trống bên cạnh, ở đây không giống thư viện, chẳng có em.Nhưng từ sáng đến giờ, vẫn chẳng thấy em đâu.Điện thoại trong ngăn bàn rung lên nhè nhẹ.
Cô liếc, hy vọng một dòng tin nhắn, nhưng màn hình chỉ là thông báo vớ vẩn.
Tin nhắn Ngân Mỹ gửi đi từ đêm khuya qua vẫn nằm im, chẳng có dấu hiệu được đọc.Trong lồng ngực, từng nhịp tim nặng như có đá đè.Phía cuối lớp, vài giọng rì rầm:
“Con bé đó dạo này lạ ghê.”
“ Ừ, hay ngồi cười một mình, rồi lại thẫn thờ, thấy mà rợn người .”
Tiếng cười khúc khích bật ra, chạm đúng tai cô.
Ngân Mỹ chỉ siết chặt cây bút xanh, đầu cúi thấp xuống vở.
Một vòng mực xanh loang thành vệt, chẳng nhận ra mình đã miết bút mạnh đến nỗi giấy rách.Cả buổi sáng, Vũ Ngân Mỹ như cái xác ngồi nhầm chỗ.
Mỗi tiếng giảng vang lên chỉ càng đẩy cô chìm sâu vào sự vắng lặng, trống vắngHôm qua rõ ràng còn ở bên cạnh.
Cười, cãi.
Ăn xiên nướng đến cay xè mắt, sao chỉ sau một đêm, mọi thứ như chưa từng tồn tại?----Ra khỏi lớp, Ngân Mỹ đi chậm dọc hành lang.
Đầu óc mơ hồ như kẻ mất ngủ, đến khi rẽ góc, khựng lại.Em đang đứng đó.
Dựa vào tường, hai tay khoanh hờ, dáng vẻ lặng lẽ như đã chờ sẵn từ rất lâu.Ngân Mỹ vội bước đến, giọng gần như bật ra“Em… cả ngày nay đi đâu vậy?”
Em ngẩng lên, khóe môi cong thành một nụ cười nhạt nhẽo, xa lạ đến lạ thường.
“Chị đừng tìm em nữa, nha”Trái tim chị như có ai bóp nghẹt.
Hơi thở rối loạn.
“ Em đừng có điên, nói cái gì vậy?”
Ánh mắt em né tránh, rơi xuống sàn gạch hoa văn.
Một khoảng lặng dài đến khó chịu.
Rồi giọng Hoàn Mỹ khe khẽ, như cố đẩy từng chữ ra khỏi cổ họng“ Có những thứ… chị càng giữ, càng đau thôi.
Em không muốn thấy chị đau vì em hoài được.”
Ngân Mỹ lao đến, chụp lấy bàn tay em, ngón tay run run, lạnh buốt như vừa dầm mưa.“Còn hôm qua?
Tất cả… là gì?”
Em khựng lại, hàng mi run khẽ.
Đôi mắt ánh lên một thoáng mềm yếu, rồi lập tức vụt tắt.
Hoàn Mỹ rút tay ra, chậm rãi lắc đầu“Hôm qua đẹp đúng không ?.
Nhưng có những thứ… chỉ nên dừng lại ở một buổi chiều thôi.”
----Ngân Mỹ đứng chết lặng.
Giữa hành lang ồn ào tiếng giày dép, tiếng cười nói, nhưng tất cả đều trở thành nền mờ mịt.
Trước mắt chỉ còn lại bóng lưng em, nhỏ dần, xa dần, như tan vào khoảng trống nơi cuối hành lang tầng 3 thư viện ngày ấy.Cô há miệng, muốn gọi, nhưng cổ họng nghẹn chặt, phát ra chỉ là hơi thở gấp gáp.
Không ai ngoái lại.Bàn tay vừa nắm tay em nay trống rỗng, ngón tay co quắp như còn vương lại chút hơi lạnh.
Ngân Mỹ nhìn xuống lòng bàn tay mình, run rẩy, như thể vừa đánh mất thứ duy nhất níu giữ cô sống sót.----Ngoài cửa sổ, bầu trời xám đặc, nhưng thể đã được sắp đặt.
Mưa đổ xuống bất ngờ, xối ào ào.
Cả đám học sinh chen nhau tìm mái che, vội vã kéo nhau cười rú lên.
Chỉ riêng Ngân Mỹ bước thẳng ra hiên, để mặc từng giọt mưa lạnh buốt táp vào mặt, vào tóc, vào vai.Mưa xối xuống như muốn xóa sạch mọi dấu vết.
Nhưng càng lạnh, càng táp mạnh, nỗi đau trong tim càng rõ rệt.Cô đi, vô thức, băng qua sân trường mênh mông, chẳng cần áo khoác, chẳng màng ánh nhìn xung quanh.
Nước mưa nặng trĩu áo, dính bết tóc, chảy dài xuống mi mắt nặng trĩu.Ngân Mỹ cắn môi đến bật máu.
Tiếng gọi muốn bật ra nhưng nghẹn lại nơi cổ.“Hôm qua còn ấm áp thế kia, hôm qua… còn nghĩ mình tìm thấy nơi để về.
Vậy mà…”
Mỗi ký ức vừa lóe lên nụ cười, ánh mắt, bàn tay nắm đều như lưỡi dao cắm thẳng vào tim.
Cô gập người xuống, ôm ngực, thở dốc trong mưa, như thể lồng ngực không đủ sức chứa hết cơn đau đang vỡ òa.Tiếng tim đập loạn xạ, hỗn loạn đến mức tưởng nó sẽ dừng hẳn bất cứ lúc nào.Xung quanh, tiếng mưa che lấp hết.
Chỉ còn tiếng nấc bị nuốt nghẹn trong cổ họng, mặn đắng.Ngân Mỹ ngồi sụp xuống bậc thềm, tay siết chặt mép áo ướt sũng.
Nước mắt hòa lẫn nước mưa, nhưng cái nhức nhối trong ngực không gì gạt đi nổi.“Em bỏ đi dễ dàng vậy thôi sao ?
Một buổi chiều kia là đủ để em khép lại, còn tôi thì bị bỏ lại giữa cơn trống trải đến rã rời này?”
Một thoáng, cô muốn lao đi tìm, chạy khắp sân trường, hành lang, lục tung mọi ngóc ngách.
Nhưng đôi chân không nhúc nhích nổi.
Tựa như mọi sức lực đã bị hút cạn cùng với bóng lưng em.Ngước mặt lên trời, mưa hắt thẳng vào mắt, rát buốt lạnh lẽo.Trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu hỏi duy nhất“Vì sao lại buông tay chị, một lần nữa ?”
-----Khi mưa ngớt, lê bước trở lại lớp.
Bàn học vẫn lạnh lẽo, ghế bên cạnh trống không.
Cô ngồi xuống, ngơ ngác đặt tay lên mặt bàn, chợt khựng lại.Trong ngăn bàn có một tờ giấy gấp tư ố vàng.
Giấy ướt sũng một nửa, chữ thấm mực loang lổ.
Run rẩy, cô kéo ra.
Trên đó chỉ vỏn vẹn vài dòng, nét chữ quen thuộc run run Bức Thư Số 15 :
“Ngân Mỹ,
Cảm ơn chị vì tất cả những ngày qua.
Nhưng em không đủ can đảm để đi tiếp cùng chị.
Xin lỗi chị vạn lần…
Đừng tìm em nữa.
Hoàn Mỹ”
Bàn tay chị run bần bật, giấy nhòe nước, mực tím chảy thành vệt dài.
Mấy chữ ít ỏi, dứt khoát, lạnh lẽo như nhát chém cuối cùng, đứt lìa tâm hồn còn hy vọngNgân Mỹ gục xuống mặt bàn, ôm chặt tờ giấy ướt, bật ra tiếng nấc nghẹn.
Cả lớp dần đông lên tiếng ồn, nhưng góc bàn của cô chỉ còn lại khoảng lặng tang thương.----Ngoài kia, bầu trời vẫn xám đặc.
Một khoảng sân trống, một dáng người ôm chặt mảnh giấy rách nát.
Cơn mưa nặng hạt vừa đi qua, để lại bầu không khí nặng nề, như đồng lõa che giấu một trái tim vừa vỡ vụn không thể lành lại.