Dịch Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 250



Lâm Hàn tức cười: “Ta chỉ hỏi thế mà chàng c*̃ng dám trả lời thật sao?”

Sở Tu Viễn cũng bị chính hắn chọc cười: “Nàng là phu nhân c*̉a ta chứ đâu phải người ngoài, chọc nàng giận thì c*̀ng lắm là nàng cho ta một quyền, có gì không dám.”

Hắn đã nói đến vậy, Lâm Hàn c*̃ng ngại so đo với hắn: “Mấy ngày nữa lên triều gặp Sở Mộc, nhớ hỏi rõ hắn xem Tôn gia cô nương thế nào.”

Sở Tu Viễn: “Lát nữa hắn tới đây nàng tự hỏi đi.”

Lâm Hàn: “Ta đã nói với hắn trước khi hồi môn không được qua đây nữa.”

Sở Tu Viễn kinh ngạc: “Khi nào?”

Lâm Hàn ngẫm lại: “Chiều hôm qua.”

Chiều qua Sở Tu Viễn ở trong cung xử lý chính vụ, chả trách hắn không biết.

Sở Tu Viễn rất tò mò: “Sở Mộc không hầm hừ nói hắn không cưới sao.”

Lâm Hàn: “Hắn dám sao?”

Lâm Hàn hôm qua không phải như Lâm Hàn hôm nay —— què nửa chân. Sở Mộc dám nói không, Lâm Hàn sẽ lập tức đánh hắn.

Nghĩ như vậy, Sở Tu Viễn lại vui vẻ, vui sướng khi người gặp họa: “Lễ vật hồi môn nàng đã giúp hắn chuẩn bị ổn rồi sao?”

Lâm Hàn: “Ở bên chỗ tây sương phòng. c*̉a hồi môn Tôn gia đưa tới hôm qua đều đặt ở đông sương phòng. Ta nhìn sơ qua rồi, khá nhiều.”

Sở Tu Viễn: “Chúng ta chuẩn bị nhiều sính lễ, Tôn Đình úy mà không thêm một chút hồi môn, lúc đưa dâu hôm qua nếu bị người ta phát hiện tất cả đều là sính lễ c*̉a chúng ta, sau này ai dám kết thân gia với ông ấy nữa.”

Lâm Hàn tuy sống tiết kiệm nhưng cũng không khắt khe thuộc hạ, cũng không chà đạp hài tử, đối với người bên ngoài c*̃ng không keo kiệt, bởi vậy nàng cũng không thích qua lại với hạng người không chịu bỏ ra chút gì vì nhi nữ.

Tôn gia không giàu có nhưng vẫn cho rất nhiều c*̉a hồi môn, Lâm Hàn rất có hảo cảm với Tôn gia, mặc dù của hồi môn không có liên quan tới nàng mà là tài sản riêng c*̉a Tôn gia cô nương: “Tôn gia không nghĩ tới chuyện mua cửa hàng để làm chút gì đó sao?”

Sở Tu Viễn thuận miệng hỏi: “Làm cái gì?”

Lâm Hàn ngẫm lại: “Ăn, mặc, ở, đi lại. Vải dệt cần nhiều vốn, không được chạm nước không được bắt lửa, có lẽ Tôn gia không kham nổi. Thực, dân dĩ thực vi thiên, cho dù là người nào thì c*̃ng cần ăn cơm.” Lại quay sang Sở Tu Viễn, thử thăm dò hỏi: “Tiệm cơm thì sao?”

Sở Tu Viễn nghe được bốn chữ “ăn, mặc, ở, đi lại” thì đã đoán được Lâm Hàn muốn nói tới “thực”, vì nàng thích ăn nhất, nghe vậy c*̃ng không thấy ngoài ý muốn: “Thực đơn c*̉a nhi tử nàng đã in xong rồi.”

Hai bản thực đơn có tranh minh họa đã ra đời, nhiều tiệm cơm và quán rượu đều nấu ăn dựa trên bản thực đơn đó, đừng nói là Tôn gia mở tiệm cơm, dù là chính Lâm Hàn mở tiệm c*̃n chẳng kiếm được bao nhiêu.

Lâm Hàn nghe ra ý tứ c*̉a hắn: “Trong thực đơn đa số là các món điểm tâm, món hấp và món hầm. Tôn gia hoàn toàn có thể làm mấy cái chảo sắt để làm món xào.” Lại tạm dừng một chút: “Chỉ sợ phu nhân Tôn Đình úy không dám làm.”

Tôn Đình úy bận rộn chuyện nha môn, không có biện pháp phân thân, nếu phu nhân c*̉a ông ấy không có gan thì dù Lâm Hàn có nói toạc yết hầu cũng vô dụng.

Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Đợi một thời gian nữa ta nói Sở Mộc thử thăm dò nhạc mẫu nhà hắn xem sao. Mấy ngày này nàng để ý tình huống cách vách một chút, đừng để cô nương thiếu tâm nhãn kia làm xằng làm bậy.”

Lâm Hàn không nhịn được trừng mắt nhìn hắn: “Sau này ít nói mấy lời như vậy đi.”

Sở Tu Viễn nhướng mày, cố ý hỏi: “Thiếu tâm nhãn sao? Đây là cha nàng ấy tự nói mà. Mấy ngày trước gặp ta còn nói nữ nhi nhà ông ấy không biết suy nghĩ, sau này lỡ làm ra chuyện gì ngu xuẩn thì tùy ý ta đánh mắng, chỉ cần đừng để trong lòng là được.”

Lâm Hàn: “Cha nàng ấy là cha nàng ấy, chàng là chàng. Đại Bảo Bảo cả ngày muốn đánh Sở Mộc nhưng không bao giờ chấp nhận để người khác mắng Sở Mộc, Tôn Đình úy nghe được mấy lời này, thể nào c*̃ng sẽ lo lắng không thôi.”

Sở Tu Viễn cũng không phải loại người tùy tiện, nói như vậy chỉ vì lo lắng Lâm Hàn không vui lại quản Sở Mộc, lão bà c*̉a Sở Mộc lại khiến cuộc sống hằng ngày rối tinh rối mù, mang kiếp nạn tới cho Sở Mộc mà thôi.

Sở Tu Viễn nghe vậy c*̃ng thấy vui vẻ, làm ra vẻ khiêm tốn thụ giáo: “Sau này sẽ không nói nữa.”

Lâm Hàn: “Hôm nay cũng không nên nói.”

Sở Tu Viễn liên tục gật đầu: “Được được, vi phu sai rồi. Có muốn ta đỡ nàng ra ngoài hít thở không khí không?”

Mặt trời lên cao, bên ngoài có hơi nóng, Lâm Hàn lắc đầu: “Không cần. Hôm nay không có việc gì sao?”

Sở Tu Viễn: “Bệ hạ biết ta và nàng hôm nay phải uống trà c*̉a tân nhân nên cho ta nghĩ một ngày. Hôm nay ta không đi đâu cả, chỉ ở nhà với nàng.”

Lâm Hàn không khỏi cười: “Vậy đi hái cho ta ít anh đào đi.”

Sở Tu Viễn đáp một tiếng “vâng”, còn chắp tay hành lễ với Lâm Hàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-250.html.]

Lâm Hàn thấy hắn tác quái, rất muốn đá hắn. Nhưng mà nhìn đến chân mình, Lâm Hàn lại thành thành thật thật ngồi xuống.

Cách hai bức tường, không biết Sở Mộc và tân nương c*̉a hắn không biết nói gì với nhau, ở chung một phòng nhưng lại vô c*̀ng ngượng ngùng: “Phu nhân, ta đi hái cho nàng ít anh đào.” Không đợi Tôn Phinh Đình mở miệng, Sở Mộc đã kêu nha hoàn đi lấy mâm.

Tôn Phinh Đình theo bản năng đứng lên nói không cần.

Nhưng mà lời còn chưa kịp nói, Sở Mộc đã đi ra ngoài.

Tôn Phinh Đình không nhịn được thì thầm: “Mới vừa ăn cơm xong, ta không đói bụng mà.”

Nha hoàn hồi môn đứng bên cạnh Tôn Phinh Đình nhỏ giọng nói: “Cô nương, để cô gia đi hái đi. Ta nói ngài nghe, anh đào nhà bọn họ ——”

Tôn Phinh Đình quay sang nhìn nha hoàn c*̉a nàng ấy: “Nhà ai?”

Tiểu nha hoàn ngẩn người, đáy lòng bỗng nhiên xao động: “Nhà ta. Anh đào nhà ta to như trứng bồ câu vậy. Sáng nay ta đi dạo một vòng trong phủ, phát hiện ngoài anh đào đã chín đỏ, còn có quả vải ——”

Tôn Phinh Đình sợ hãi kêu lên: “Quả vải?! Thứ đó không phải chỉ có ở phương nam sao? Sao Trường An c*̃ng có quả vải?”

Tiểu nha hoàn liên tục gật đầu: “Sáng nay ta nhìn thấy quả vải c*̃ng tưởng mình hoa mắt. Người trong phủ nói là quả vải, hơn nữa có thể ăn được, dọa ta thiếu chút thì ngất xỉu. May mắn là đã kịp nhéo chính mình một cái, khiến bản thân tỉnh táo lại. Không đúng, ta không phải muốn nói tới chuyện này. Không riêng gì quả vải, còn có táo tây, hồng, táo, lựu, sơn tra, sung, thậm chí là giống nho chỉ có ở Tây.”

Tôn Phinh Đình trợn mắt há hốc mồm.

Tiểu nha hoàn véo nhẹ vào cánh tay nàng ấy.

Tôn Phinh Đình đột nhiên thanh tỉnh, không nhịn được nuốt nước miếng: “Đều chín cả à?”

Tiểu nha hoàn cả kinh “a” một tiếng, sau đó liên tục lắc đầu: “Không, không có. Chỉ có anh đào có thể ăn. Cô nương, cô nương, ngài muốn làm gì? Từ từ, ta, ta còn chưa nói xong đâu.”

Tôn Phinh Đình chạy ra tới cửa rồi mỗng thu chân lại, vội hỏi: “Còn có các loại cây ăn quả khác không?”

Tiểu nha hoàn hồi tưởng một chút: “Không nhớ rõ. Hình như là không.”

Tôn Phinh Đình xoay người rời đi.

Tiểu nha hoàn vội nói: “Còn có ——”

Tôn Phinh Đình: “Không phải ngươi nói không còn sao?”

Tiểu nha hoàn theo bản năng gật đầu, ngay sau đó vội lắc đầu: “Không có cây ăn quả nhưng có thứ khác. Bên này còn có dưa lê, dưa chuột và khổ qua chúng ta từng mua vào hè năm trước ở chợ đông. Nghe Hoàng Kỳ tỷ ty – nha hoàn c*̉a cô gia nói ở đây còn có dưa Tây Vực. Một quả nặng mười mấy cân, chỉ cần bổ hai quả là đủ cho chúng ta ăn.”

Tôn Phinh Đình chỉ quan tâm tới việc nó đã chín chưa: “Cũng chưa chín à?”

Tiểu nha hoàn gật đầu: “Hình như phải chờ khoảng một tháng nữa.”

“Sao cái nào c*̃ng phải chờ vậy.” Tôn Phinh Đình nhíu mày: “Bây giờ ta rất muốn nếm thử.”

Tiểu nha hoàn nhắc nhở nàng ấy: “Cô nương, còn chưa tới tháng năm đâu.”

Tôn Phinh Đình nhìn ra ngoài, mặt trời bên ngoài còn chưa biến thành lò lửa: “Ngươi nói đúng, lúa mì vụ đông vẫn còn chưa chín.” Quay vào vừa ngồi xuống lại nhớ tới một chuyện: “Sao trong phủ lại có nhiều cây ăn quả như vậy? Đều là, đều là hầu gia trồng sao?”

Tiểu nha hoàn lắc lắc đầu: “Hầu gia không biết trồng. Là phu nhân Đại tướng quân ở cách vách trồng. Nghe nói bên đó còn nhiều cây hơn chúng ta bên này vì phủ Đại tướng quân lớn hơn phủ chúng ta.”

Tôn Phinh Đình không nhịn được nhìn về phía đông: “Hôm nay lúc ta qua đó thỉnh an Đại tướng quân và phu nhân, hình như trong phủ bọn họ còn có đào, phủ chúng ta có không?”

Cây ăn quả quá nhiều, tiểu nha hoàn xem hoa mắt, sao có thể nhớ rõ chứ

Tiểu nha hoàn ngẫm lại: “Ta đi tìm Hoàng Kỳ tỷ tỷ nhé?”

Tôn Phinh Đình: “Không cần. Đừng để người ta nghĩ rằng ta chưa từng ăn qua.”

Tiểu nha hoàn nghĩ thầm, ngài chưa ăn từng ăn thật mà. Có gì mà hiểu lầm chứ. Nghe được tiếng bước chân, tiểu nha hoàn quay đầu nhìn, thấy Sở Mộc đã trở lại.

Tiểu nha hoàn vội kéo tay áo Tôn Phinh Đình.

Tôn Phinh Đình bỗng nhiên đứng dậy, bên tai vang lên lời dặn dò c*̉a nương: “Lúc đến Sở gia không được phát cáu, nương chiều con quen rồi, người Sở gia không nợ gì con, c*̃ng sẽ không chiều con. Nếu con không hiểu chuyện khiến phu nhân Đại tướng quân trả con về, đừng hy vọng cha nương ra mặt giúp con.”

Tôn Phinh Đình vội vàng thu lại cái chân đã đưa ra hơn phân nửa, dùng sức nuốt nước miếng, mỉm cười nói: “Nhiều như vậy sao, ta không ăn hết đâu.”

Sở Mộc ngồi xuống, giơ tay ra hiệu cho nàng ấy c*̀ng ngồi: “Nàng không ăn hết thì còn có ta. Ta đã rửa sạch sẽ rồi, nếm thử đi. Nếu thích thì ta lại hái thêm cho nàng.”
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 251



Tôn Phinh Đình liên tục gật đầu, lại nghĩ bản thân chẳng có chút rụt rè nào nên đã thu lại bớt ba ngón tay, chỉ dùng hai ngón tay nhón một quả: “Bên chỗ thẩm thẩm có không? Có cần đưa qua đó không?”

Trong mắt Sở Mộc hiện lên một tia ngoài ý muốn, còn nghĩ tới thẩm thẩm à, không tồi, không tồi.

Sở Mộc phun hạt anh đào ra: “Không cần lo cho bọn họ, Đại Bảo, Nhị Bảo cùng Bảo Bảo muốn ăn sẽ tự mình đi hái.” Thấy nàng ấy đã ăn xong: “Ăn ngon không?”

Tôn Phinh Đình trước kia c*̃ng từng ăn anh đào, nhưng đó đã là chuyện hai năm trước.

c*̃ng không phải Tôn gia mua không nổi mà là do khó trồng được anh đào cho quả ngon, người bán lại ít, mùa anh đào lại ngắn, lơ đãng một chút là lỡ mất, cũng chỉ có thể chờ tới mùa năm sau.

Tôn Phinh Đình vẫn luôn cho rằng anh đào nàng ăn năm ấy chính là quả anh đào ngon nhất nàng ấy được ăn trong đời này. Bây giờ Tôn Phinh Đình chỉ muốn nói với bản thân, ngươi chính là ếch ngồi đáy giếng.

Sở Mộc thấy nàng ấy sửng sốt, thử thăm dò hỏi: “Không ngon sao?”

Tôn Phinh Đình lấy lại tinh thần liên tục gật đầu: “Ăn ngon, vô c*̀ng ngon!”

Sở Mộc yên tâm: “Vậy nàng ăn đi. Ta, ta còn có chút việc.” Sợ nàng ấy hỏi hắn đi đâu nên Sở Mộc lập tức đứng lên đi mất.

Tôn Phinh Đình liếc nhìn hắn, thấy hắn đã ra ngoài, lập tức kéo mâm đến trước mặt mình.

Tiểu nha hoàn vội nói: “Cô nương, chừa lại cho cô gia nữa.”

“Trên cây còn mà.” Tôn Phinh Đình nói xong bèn nhét một mấy quả vào tay nha hoàn: “Ngươi cũng nếm thử đi, ngon quá, thật sự rất ngon đó.” Lại nói: “Đào Hoa, có thể gửi cho nương ta một ít không? Cha nương ta chưa từng ăn được anh đào ngon như vậy đâu.”

Tiểu nha hoàn tên Đào Hoa nghĩ nghĩ: “Chắc là không được. Hôm qua ngài mới gả tới, hôm nay đã tặng đồ về nhà mẹ đẻ, bị tiểu hầu gia cùng đại tướng quân biết được, người ta sẽ không vui đâu.”

Tôn Phinh Đình: “Một chút anh đào thôi mà c*̃ng không vui sao? Đại tướng quân không phải hạng người bủn xỉn như vậy chứ.”

Đào Hoa: “Không phải là chuyện keo kiệt hay không, nếu tẩu tử c*̉a ngài vừa gả vào nhà ngày đầu tiên mà đã gửi đồ về nhà mẹ đẻ thì ngài sẽ nghĩ thế nào?”

Sắc mặt c*̉a Tôn Phinh Đình trở nên khó coi.

Một lát sau, Tôn Phinh Đình lại không nhịn được nói: “Nhưng mà cha nương chưa từng ăn qua, ta ăn mảnh c*̃ng không tốt lắm nhỉ.”

Đào Hoa nghĩ nghĩ: “Ngày mai hồi môn ngài cứ nói với phu nhân, để phu nhân tới đây thăm ngài là được. Tiểu hầu gia hỏi tới thì cứ nói do phu nhân lo lắng cho ngài là được.”

Tôn Phinh Đình sáng mắt: “Ý kiến hay! Cứ làm như vậy đi.”

Nhưng mà, Tôn Đình úy và phu nhân không tới, Tôn Đình úy còn cố ý nói cho Sở Tu Viễn biết chuyện này, mong hắn để ý trông chừng một chút.

Sở Tu Viễn nén cười đồng ý, trở về phủ lập tức nói với Lâm Hàn: “Cô nương kia quả thật không khéo léo, sau này nàng rảnh rỗi không có việc gì làm thì chú ý nhiều một chút, tránh để nàng ấy chọc thủng trời mà chúng ta còn không biết vì sao lại thủng.”

Lâm Hàn nhìn về phía tây: “Cha nương nàng ấy rõ ràng có thể dạy bảo nàng ấy, nhưng nàng c*̃ng không có gây ra chuyện gì lớn.”

Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Cũng đúng.” Nhớ tới bộ dáng khó xử c*̉a Tôn Đình úy lúc nói với hắn chuyện này, lại nhịn không được nói: “Gả vào đây chưa được ba ngày mà đã nói cha nương muốn đến thăm xem nàng sống có quen hay chưa, c*̃ng mệt cho nàng ấy nghĩ ra được. Cũng không sợ lỡ đâu chuyện này bị truyền ra ngoài, người ta lại cho rằng cha nương nhà nàng ấy bất mãn nhà ta.”

Lâm Hàn: “Không phải đâu, Tôn đại nhân c*̃ng không nói nàng ấy là một người cứng đầu. Tôn đại nhân không dạy bảo nàng ấy sao?”

Sở Tu Viễn: “Sao có thể không quở trách nàng ấy. Tôn đại nhân cũng không muốn nàng ấy biết ông ấy đã nói chuyện này với chúng ta, nàng có thể xem như không biết.”

Lâm Hàn gật đầu: “Ta biết, tiểu cô nương da mặt mỏng. Chỉ cần cha nương không chiều nàng nữa, cứ để nàng ấy muốn làm gì thì làm.” Sau đó lại hỏi: “Sao hôm qua Thái tử không tới?”

Sở Mộc mới vừa thành thân, Hoàng Hậu lo lắng Sở gia vẫn còn bận rộn, ngày hưu mộc hôm qua Thái tử muốn sang đây nhưng Hoàng Hậu không cho nó tới.Sở Tu Viễn nói cho Lâm Hàn biết chuyện này, rồi lại nói tiếp: “Mấy hôm nữa lại tới thôi. Trữ lại cho nó ít anh đào.”

Lâm Hàn ừ một tiếng, sau đó quay người đi hái anh đào cho ba hài tử, thật ra là hái bên ngoài một ít, lại lấy một ít từ không gian ra.

Giữa trưa, Đại Bảo Bảo ăn anh đào đã đời, không nhịn được hỏi: “Mẫu thân, con cảm thấy anh đào hôm nay ngon hơn hôm qua nha, nương hái ở đâu vậy?”

Lâm Hàn: “Leo lên cây hái.” Không đợi tiểu hài tử mở miệng: “Không cho các con trèo lên.”

Đại Bảo Bảo ủ rũ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-251.html.]

Ngay sau đã lấy lại tinh thần, hỏi đại ca nó: “Khi nào đệ mới lớn lên?”

Sở Dương vươn tay tính toán, rồi xòe hai bàn tay.

Tiểu hài tử vừa thấy phải mất tận mười năm nữa, tựa vào bàn: “Mười năm, hơn ba ngàn ngày, ông trời a, ông đúng là muốn mạng con mà.”

Sở Tu Viễn vừa vào cửa lại nghe được một câu như vậy, nhìn về phía Lâm Hàn, nó lại phát điên gì vậy.

Lâm Hàn thuận miệng nói: “Trẻ nhỏ không hiểu biết, cho rằng trưởng thành rất tốt, đang muốn cầu khẩn ông trời khiến nó lớn lên trong một đêm.” Liếc mắt nhìn tiểu hài tử: “Cũng không nghĩ tới khi nó trưởng thành thì chúng ta c*̃ng già rồi.”

Đại Bảo Bảo đột nhiên ngồi dậy, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Sở Tu Viễn vui vẻ: “Con cho rằng nương con năm mươi năm nữa vẫn còn giống như bây giờ sao?”

Tiểu hài tử thật không nghĩ tới chuyện nương nó sẽ già đi, do dự một lát, chắp tay trước ngực: “Ông trời, lúc nãy con nói giỡn thôi, con không cần lớn nhanh, con muốn từ từ trưởng thành, muốn nương con thật lâu mới già đi, không thể để nương con biến thành bà lão trong nháy mắt, cầu xin ngài nha.” Mở mắt ra, nghĩ nghĩ: “Nương, ông trời có thích ăn anh đào không?”

Lâm Hàn bị câu hỏi non nớt c*̉a nó chọc cười: “Ông trời không thèm anh đào c*̉a con.”

Đại Bảo Bảo nghi hoặc: “Vì sao?”

Lâm Hàn lại nghĩ tới những câu chuyện cổ tích thần thoại từng xem khi xưa: “Ông trời có một vườn bách quá, trong đó có Hoàng Trung Lý, vạn năm nở hoa một lần, vạn năm nữa mới kết một quả, lại thêm vạn năm mới chín được. Còn có nhân sâm, ba ngàn năm mới nở hoa, ba ngàn năm nữa mới kết quả, thêm ba ngàn năm mới chín. Còn có đào tiên, nghe nói cũng phải trải qua ba ngàn năm mới chín. Con nói ngài ấy có thể coi trọng thứ trái cây phàm tục này sao?”

Tiểu hài tử thành thật lắc đầu: “Nương, Hoàng Trung Lý, nhân sâm và đào tiên có ngon không?”

Lâm Hàn: “Con hỏi ta?”

Tiểu hài tử gật đầu.

Lâm Hàn cười hỏi: “Vậy ta phải hỏi ai đây?”

Tiểu hài tử á khẩu không trả lời được.

Sau một lúc lâu, tiểu hài tử lại không nhịn được nói: “Chả trách thế nhân đều nói làm thần tiên rất tốt. Nếu có cơ hội, con c*̃ng muốn làm thần tiên.”

Sở Tu Viễn nhíu mày, có chút mất kiên nhẫn.

Lâm Hàn không đợi hắn mở miệng dạy dỗ “tên nhóc thối”: “Thế nhân đều nói thần tiên tốt, nhưng nếu cho con cơ hội thì con c*̃ng không thể thành thần tiên thật.”

Sở Ngọc hỏi: “Vì sao?”

Lâm Hàn: “Con có thể vứt bỏ hết công danh lợi lộc, vàng bạc châu báu, món ngon vật lạ và nhân gian phồn hoa này sao?”

Sở Ngọc nghĩ nghĩ, nó không bỏ được thứ nào cả.

Sở Dương tò mò hỏi: “Nương có từng gặp người buông bỏ hết những thứ này không?”

Lâm Hàn: “Không có. Bởi vì những người như vậy thường đã vào núi ẩn cư rồi. Đáng tiếc núi sâu tràn ngập sài lang hổ báo, biết đâu bọn họ chưa kịp phi thăng thì đã bị sài lang ăn mất rồi.”

Đại Bảo Bảo nhịn không được hỏi: “Cho nên không ai có thể thành thần tiên?”

Lâm Hàn muốn nói trên đời này không có thần tiên, nhưng nghĩ tới vạn vật trên thế gian này đều có chỗ kỳ bí huyền diệu, ví dụ như không gian c*̉a nàng, nên lập tức nuốt lại lời khẳng định tuyệt đối: “Muốn thành thần tiên phải hiểu được điều ảo diệu c*̉a thiên địa vạn vật. Một mình con vùi đầu nơi rừng sâu suy ngẫm, cứ như vậy, con còn chưa kịp ngẫm ra thì đã bị mụ mẫm, sao có thể thành thần được chứ.”

Đại Bảo Bảo vẫn là không rõ: “Tại sao lại bị mụ mẫm?”

Lâm Hàn: “Nếu một tháng mà mọi người không thèm nói chuyện với con, con sẽ thế nào?”

Đại Bảo Bảo nghĩ ngợi, run lập cập.

Sở Tu Viễn vui vẻ: “Nói ra.”

Đại Bảo Bảo nhấp môi: “Con muốn g.i.ế.c người!”
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 252



Lâm Hàn và Sở Tu Viễn đưa mắt nhìn nhau, cười không thành tiếng.

Đại Bảo Bảo quẫn bách, thẹn thùng nói: “Con không biết làm thần tiên lại phiền toái như vậy.”

Sở Tu Viễn: “Ta và nương con có quở trách con không? Không có. Con mau ăn anh đào đi, ăn xong rồi đi ăn cơm.” Sau đó lại Lâm Hàn trưa nay ăn gì.

Trong phủ có ba hài tử, không thể thiếu cá và gà, giá đậu và rau xanh c*̃ng phải có, hôm nay Lâm Hàn tuy chưa đến nhà bếp nhưng c*̃ng đoán được một ít: “Gà thái hạt lựu xào cay, cá hấp hoặc sườn hấp, giá xào, đậu phụ luộc hoặc đậu phụ chiên.” Nàng quay sang hỏi Sở Tu Viễn: “Chàng muốn ăn món gì?”

Một ngày ba bữa ăn sẽ không có món nào trùng lặp, Lâm Hàn đột nhiên hỏi như vậy, Sở Tu Viễn nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào, suýt nữa buột miệng thốt ra hai chữ “tùy ý”. Cũng may Sở Tu Viễn phản ứng nhanh, nuốt lại hai chữ này: “Bánh gạo, hoặc là bánh hành áp chảo.”

Đại Bảo Bảo nghe thấy hai chữ “bánh gạo”, lập tức quên mất sự quẫn bách vừa nãy: “Con muốn ăn bánh gạo xào cua. Nương, mùa hè rồi, có thể ăn cua không?”

Lâm Hàn nghĩ tới khoảng thời gian cua được bán ra thị trường vào năm trước: “Nửa tháng nữa.”

Tiểu hài tử cả kinh “a” một tiếng: “Còn lâu vậy sao.”

Lâm Hàn gật đầu: “Mỹ vị cần thời gian mà. Nếu con hứa không nghịch ngợm, đợi hết hè, thời tiết chuyển lạnh, mỗi ngày ta đều làm bánh gạo xào cua cho con.”

Đại Bảo Bảo vội hỏi: “Mười lăm tháng tám sao? Cua lúc đó là mập nhất. Có thể mua nhiều một chút không? Con lại lớn thêm một tuổi, lượng cơm ăn c*̃ng nhiều hơn rồi.”

“Đệ không sợ biến thành heo con sao.”

Âm thanh cợt nhả từ ngoài cửa vọng vào, Đại Bảo Bảo quay đầu nhìn, quả nhiên chính là người nó “chán ghét nhất” —— đường ca nhà nó, Tái Bắc hầu Sở Mộc.

Đại Bảo Bảo tức giận hỏi: “Huynh tới làm gì?”

Sở Mộc không để ý đến nó, chỉ kéo ghế ngồi đối diện Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn đánh giá hắn một phen: “Có việc gì?”

Sở Mộc không vui: “Không có việc gì thì không được tới sao?”

Sở Tu Viễn: “Trưa trời trưa trật còn không về nhà dùng cơm với lão bà nhà ngươi mà chạy sang bên này sao? Nói không có việc gì, chính ngươi có tin được không.”

Sở Mộc không tin, hắn thật sự có việc.

Nửa canh giờ trước, Sở Mộc từ trong cung về nhà đã quen thói đi tới phủ c*̉a Sở Tu Viễn. Lúc tới cửa lại nghĩ tới lời thẩm thẩm từng nói, về sau việc gì thì đừng qua đây, về nhà với lão bà đi.

Sở Mộc rất nghe lời quay đầu về nhà.

Nhưng mà về nhà nhìn thấy lão bà nhà mình, Sở Mộc thật không biết phải nói chuyện gì với nàng ấy.

Chuyện triều đình sao, nàng ấy không hiểu.

Chuyện trên phố hả, Sở Mộc không biết nhiều.

Chuyện vui chốn khuê phòng à, tiểu hầu gia còn non và xanh đây ngượng ngùng nha.

Uống với lão bà hai ly trà, ăn một mâm anh đào, Sở Mộc đã ngồi không yên, thừa dịp đi vệ sinh chạy sang bên này, nửa thật nửa giả nói với Sở Tu Viễn: “Là có chút việc.” Sờ mũi: “Trưa nay bọn ta không biết ăn gì, có thể nào ——”

Sở Tu Viễn cắt ngang lời hắn: “Không thể!”

Sở Mộc nghẹn họng: “Ta còn chưa nói xong.” Trừng mắt nhìn hắn: “Ngài biết ta muốn nói gì sao?”

Sở Tu Viễn: “Đưa lão bà nhà ngươi qua đây ăn cơm? Nghĩ c*̃ng đừng nghĩ.”

Sở Mộc nhìn Lâm Hàn: “Thẩm thẩm, một bữa một quan tiền?”

Sở Tu Viễn vội nói: “Phu nhân, nàng dám gật đầu, ta —— ta ——”

Lâm Hàn cười tủm tỉm nhìn hắn: “Ta cái gì? Cho ta ngủ thư phòng sao? Ta đồng ý chưa, chàng gấp cái gì.”

Sở Ngọc mở miệng: “Ý là nương không đồng ý sao?”

Lâm Hàn tức cười: “Ta yêu bạc như vậy sao?”

Đại Bảo Bảo dùng sức gật đầu: “Có!”

Lâm Hàn giơ tay: “Lặp lại lần nữa.”

Đại Bảo Bảo đảo mắt: “Không nói c*̃ng được, mười lăm tháng tám, nương phải làm bánh gạo xào cua cho con, còn phải hấp cho con, hấp cho con mười con cua.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều quay sang nhìn nó.

Đại Bảo Bảo bị nhìn đến mức hãi hùng khiếp vía, lắp bắp: “Người —— các người, muốn muốn làm gì?”

Lâm Hàn mở miệng nói: “Không sợ ăn tới mỏi răng sao.”

Đại Bảo Bảo lắc lắc đầu: “Không sợ. Để Lục Hà lột cho con.”

Lâm Hàn nói gì đó nhưng lại chú ý thấy Sở Mộc còn chờ nàng hồi đáp: “Sở Mộc, chuyện gì c*̃ng được, chỉ có việc này là không được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-252.html.]

Sở Mộc không rõ: “Vì sao chứ? Chỉ là thêm hai cái chén thôi mà. Thẩm thẩm, ngài không biết, trung đường bên chỗ ta c*̃ng to như bên này, nhưng chỉ có hai người bọn ta dùng cơm, ngày nào c*̃ng an an tĩnh tĩnh, răng trên răng dưới va vào nhau còn nghe được mà, vô c*̀ng thê lương đó. Thẩm thẩm, để bọn ta ăn c*̀ng đi mà. Một quan không được thì có thể thương lượng thành hai quan mà.”

Sở Tu Viễn: “Đây không phải là chuyện tiền tài.”

Sở Mộc nhìn thúc thúc nhà hắn: “Đó là chuyện c*̉a ngài.”

Sở Tu Viễn nhíu mày: “Đừng càn quấy.”

Sở Mộc: “Ngài đừng hù dọa thẩm thẩm, ta không muốn nói chuyện với ngài.”

Sở Tu Viễn giãn mày: “Lúc Đại Bảo, Nhị Bảo cùng Bảo Bảo lải nhải, thẩm thẩm ngươi đều đánh bọn nó một trận trước. Ta cảm thấy chủ ý này không tồi, hai ta luận bàn một chút, ngươi thắng, ta nghe ngươi.”

Sở Mộc muốn khóc: “Công phu c*̉a ta đều là ngài dạy cho, xương cốt c*̉a ngài thô hơn ta, sức lực lớn hơn ta, luận bàn gì chứ? Ngài đang muốn quang minh chính đại đánh ta nha.”

Sở Tu Viễn: “Nếu đã biết thì mau về đi, hôm nay bọn ta không có làm phần cơm cho ngươi.”

Sở Mộc vốn tưởng rằng ải khó qua nhất là thẩm thẩm nhà hắn, không nghĩ tới, không nghĩ tới người làm khó hắn lại là vị thúc phụ mày rậm mắt to này, nhìn có vẻ vô c*̀ng chính trực.

Sở Mộc quyết định không đáp lời hắn, chuyển sang Lâm Hàn: “Thẩm thẩm ——”

Lâm Hàn không chờ hắn nói xong: “Không được. Đã từng nghe chưa, xa thơm gần thối?”

Sở Mộc ngẫm lại, lắc lắc đầu: “Có ý gì?”

Sở Dương nãy giờ vẫn cắm đầu ăn không hề lên tiếng, vội vàng lau tay, phun hạt anh đào cuối c*̀ng ra rồi nói: “Ý là người với người không thể quá thân cận với nhau.”

Sở Mộc vẫn không hiểu: “Ta c*̃ng đâu phải bằng hữu c*̉a cha nương đệ.”

Lâm Hàn: “Lão bà ngươi không có quan hệ huyết thống với ngươi và thúc phụ ngươi, với ta c*̃ng chỉ là một người xa lạ không phải sao?”

Sở Mộc gật đầu: “Nhưng bây giờ nàng ấy c*̃ng là người Sở gia ta mà.”

Lâm Hàn nghĩ nghĩ: “Một núi không thể có hai hổ, một nước không thể có hai vua, có biết không.”

Sở Mộc: “Ngài sợ nàng ấy uy hiếp địa vị c*̉a ngài trong phủ sao? Không đâu, nàng ấy không có năng lực đó.”

Sở Tu Viễn xoa xoa thái dương, lúc Sở Mộc truy kích Hung Nô vô c*̀ng thông minh, sao mỗi lần nói tới chuyện trong nhà lại trở nên hồ đồ như vậy.

Sở Tu Viễn thở dài một hơi: “Chúng ta đã sống với nhau nhiều năm, khẩu vị không quá khác biệt, lão bà ngươi không như thế. Ví dụ trưa nay có làm món mì chua cay, lão bà ngươi không biết ăn chua c*̃ng không thể ăn cay, nhưng vì nàng ấy là phận dâu nên không dám thể hiện ra ngoài, dần dà sự oán hận sẽ tích tụ trong lòng.

“Ngươi là phu quân c*̉a nàng ấy, trong lòng nàng ngươi là người một nhà, nàng ấy sẽ không oán trách ngươi. Ta cả ngày lăn lộn ở ngoài, nàng ấy cũng sẽ không oán trách ta, chỉ có thể đặt sự bất mãn này lên người thẩm thẩm ngươi. Ngươi không cần phải nghĩ nhiều đâu, đây là chuyện thường tình thôi. Hai lần thẩm thẩm ngươi làm mì chua cay, ta đều không nhịn được hoài nghi nàng đang cố ý chỉnh ta. Cho nên nếu muốn tránh việc sau này nàng ấy xảy ra xung đột với thẩm thẩm ngươi, hoặc là gây sự mâu thuẫn với ngươi, hai nhà chúng ta chỉ có thể tách riêng ra như thế, không thể hợp lại làm một.”

Lâm Hàn tiếp lời Sở Tu Viễn: “Tới Tết Trung Thu ngươi có thể đưa nàng ấy sang đây. Giao thừa và hai ngày đầu năm mới c*̃ng có thể sang đây ở, còn ngày thường tuyệt đối không được. Không phải ta và thúc phụ nhắm vào ngươi. Sau này Đại Bảo, Nhị Bảo và Bảo Bảo thành gia c*̃ng phải như vậy.”

Sở Mộc nhìn ba đường đệ, vẫn cảm thấy thẩm thẩm đang lừa hắn.

Đại Bảo Bảo cười hì hì nói: “Năm nay đệ mới chín tuổi, đến ba mươi mới thành thân. Đệ còn có thể ở c*̀ng cha nương tận hai mươi mốt năm.”

Sở Mộc giật giật khóe miệng, thấy tên tiểu tử này còn cười tươi hơn: “Sao đệ không đợi tới tám mươi mới thành thân luôn đi!”

Đại Bảo Bảo gật đầu: “Đệ c*̃ng muốn thế. Nhưng mẫu thân không đồng ý a.”

Sở Tu Viễn kinh ngạc, hỏi Lâm Hàn: “Nàng còn nói với nó mấy chuyện này sao?”

Lâm Hàn không nói với bọn chúng nhưng mà vào mấy hôm trước ngày thành thân c*̉a Sở Mộc, Lâm Hàn thuận miệng nói với ba hài tử một câu, thêm ít năm nữa là đến lượt các con rồi.

Đại Bảo Bảo nói nó không muốn thành thân.

Lâm Hàn nói không được.

Tiểu hài tử bĩu môi không nói nữa, Lâm Hàn cho rằng việc này đã qua rồi. Không nghĩ tới nó lại nhớ kĩ như vậy, còn tự lên kế hoạch cho bản thân nữa.

Lâm Hàn tò mò: “Vì sao lại là ba mươi? Sao không phải là hai mươi chín hay ba mươi mốt?”

Sở Dương mở miệng nói: “Ba mươi là tuổi nhi lập a.”

Lâm Hàn có dự cảm bất hảo: “Đại Bảo, đừng nói với ta là còn và Nhị Bảo cũng nghĩ thế nhé.”

Sở Ngọc nhoẻn miệng cười cười.

Lâm Hàn muốn nói nhưng lại không biết phải nói gì, đành đưa mắt ra hiệu với Sở Tu Viễn, để hắn quản đám hài tử này.

Sở Tu Viễn nói với Lâm Hàn: “Kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa.” Nói rồi lại liếc nhìn Đại Bảo Bảo: “Không mới mười tám đã thành thân mất rồi.”

Đại Bảo Bảo lớn tiếng nói: “Con không phải người nói không giữ lời.”

Lâm Hàn sợ nó nói hoài không yên, lập tức gật đầu: “Ừ ừ, không phải con. Sở Mộc, qua hai nén hương nữa là đồ ăn bên nhà ngươi lạnh rồi.”

Tiểu hầu gia giả vờ tủi thân, bộ dáng đáng thương: “Thẩm thẩm… Chỉ một lần, một lần cũng không được sao?”

Lâm Hàn cười lắc đầu: “Có một thì có hai, có hai sẽ có ba. Không biết nói chuyện gì với lão bà nhà ngươi sao, ngươi có thể hỏi nàng ấy muốn lên phố mua sắm không, hay có muốn chơi đá cầu không, có cảm thấy hứng thú với đao thương kiếm côn không. Nếu nàng ấy thích thì ngươi dạy cho nàng. Ngày nào đó ngươi lãnh binh xuất chinh, cũng không cần lo lắng một nữ nhân như nàng một mình ở đại phòng sợ hãi.”
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 253



Sở Tu Viễn gật đầu: “Thẩm thẩm ngươi nói đúng. Lúc trước ta cũng không biết nói gì với thẩm thẩm c*̉a ngươi, hiện giờ không phải đã tốt rồi sao. Nàng ấy không hiểu, ngươi lại không hé răng, hai ngươi định giằng co cả đời sao. Sớm quen thuộc, nàng ấy tự tại, ngươi c*̃ng thoải mái.”

Đạo lý này Sở Mộc hiểu hết, nhưng hắn thật sự không làm được.

Sở Mộc chưa từ bỏ ý định: “Thật không được sao?”

Đại Bảo Bảo thay cha nương nói: “Đến đệ còn không được, huynh đừng có mơ nữa. Mộc ca, hôm nay huynh mà đưa lão bà tới đây, mười năm sau đại ca cùng nhị ca c*̃ng có thể dắt thê tử về đây. Đạo lý này tới đệ còn hiểu, cha nương không thể không hiểu. Đúng không? Cha, mẫu thân.”

Lâm Hàn cười gật gật đầu.

Sở Tu Viễn mở miệng nói: “Nhị Bảo, đưa Mộc ca con về, nhớ kỹ phải nhìn thấy hắn vào nhà mới được về.”

Sở Ngọc lau tay bò dậy, nắm lấy cánh tay Sở Mộc: “Đi nào!”

Sở Mộc khổ đại cừu thâm đứng lên: “Rõ ràng ta là người đón dâu mà sao trông ta cứ như người bị gả ra ngoài vậy.”

Lâm Hàn cười nói: “Đều giống nhau!”

Sở Mộc muốn nói không giống nhau, nhưng mà hắn chưa kịp nói đã bị Sở Ngọc túm một cái muốn lảo đảo, suýt nữa thì vấp ngã ngay ngạch cửa, không thể không đi đứng đàng hoàng lại.

Lâm Hàn chờ hắn đi xa mới nhìn Sở Dương cùng Sở Bạch: “Nếu các con đã rõ thái độ c*̉a ta và cha các con, sau này hai người bọn ta sẽ mua cho các con mỗi người một tòa nhà riêng, đính hôn xong thì tự mình đến đó thu dọn, sau khi thành thân thì sang đó ở, không cần chờ ta và cha thúc giục đâu.”

Đại Bảo Bảo nghĩ nó còn tận hai mươi mốt năm, sớm chán, nên không cần suy nghĩ đã đáp ngay: “Mẫu thân yên tâm. Con sẽ không học theo Mộc ca đâu, trước khi thành thân một ngày mà vẫn ở lì bên này.”

Lâm Hàn thầm nhủ, chờ lúc con thành thân, không chừng con sẽ dọn cả tân phòng tới đây mất. Nhưng mà hiếm khi tiểu hài tử nghe lời như vậy, Lâm Hàn sờ đầu nó: “Mẫu thân tin tưởng con.”

Sở Dương muốn nói lại thôi.

Sở Tu Viễn phát hiện điểm này, mở miệng hỏi: “Đại Bảo muốn nói cái gì?”

Sở Dương: “Mẫu thân có nói với Mộc ca, ngày lễ ngày tết có thể tới đây. Vậy mấy hôm nữa là tới Đoan Ngọ rồi, Mộc ca và tẩu tử có thể sang đây dùng cơm không?”

Mấy ngày nay chỉ lo bận rộn chuyện hôn sự c*̉a Sở Mộc, Lâm Hàn đã quên mất Đoan Ngọ sắp tới rồi.

Lâm Hàn hỏi Sở Tu Viễn: “c*̀ng ăn chứ?”

Sở Tu Viễn khẽ gật đầu, nghĩ nghĩ, lại nói với Sở Dương: “Buổi trưa canh ba đi sang nói với tẩu tử c*̉a con đi. Đợi bọn họ qua tới thì chúng ta trực tiếp dùng cơm. Nương con không cần đau đầu nghĩ xem nên nói chuyện phiếm gì với nàng ấy, nàng ấy c*̃ng không cần nghĩ cách ứng phó mẫu thân con, mọi người đều tự tại.”

Sở Dương gật đầu tỏ vẻ nó đã nhớ kỹ.

Đại Bảo Bảo nhịn không được nói: “Thành thân thật phiền.”

Lâm Hàn cười hỏi: “Con không muốn có một Bảo Bảo giống con sao?”

Đại Bảo Bảo dùng sức lắc đầu: “Không muốn!”

Lâm Hàn thầm nhủ, chờ con lớn lên sẽ không nói thế nữa đâu.

Nhưng mà, tiểu hài tử còn quá nhỏ. Lâm Hàn cảm thấy nói ra tiểu hài tử cũng sẽ không để trong lòng, dứt khoát gọi nha hoàn dọn bàn, bàn ghế dọn ra xong, bọn họ bắt đầu dùng bữa.

Cơm nước xong xuôi, mấy hài tử đến sương phòng phía tây ngủ trưa.

Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn không buồn ngủ nên đi ra hậu viện tản bộ hóng mát.

Cây cối ở hậu viện xanh um tươi tốt, dưới những tán lá cây đã xuất hiện những bông hoa nhỏ, trên những đóa hoa còn có ong mật.

Lâm Hàn phát hiện có một vài con ong mật vờn quanh một luống dưa, không nhịn được nói: “Nếu ta biết nuôi ong thì tốt rồi.”

Sở Tu Viễn đang nhìn chằm chằm quả dưa chuột cỡ bằng lóng tay c*̉a hắn, cân nhắc xem còn bao lâu nữa mới được ăn dưa chuột xào trứng gà, nghe vậy lập tức không nghĩ tới chuyện ăn nữa: “Nuôi ong? Nàng điên rồi sao?”

Lâm Hàn thật muốn cho hắn một ánh mắt khinh thường: “Chàng mới điên đó.”

Sở Tu Viễn: “Không điên sao lại muốn nuôi ong? Cũng không sợ ong mật chích nàng thành kẻ điên sao.” Lại trừng mắt nhìn rồi kéo tay nàng: “Đừng nhìn, về mau!”

Lâm Hàn bước ra khỏi luống dưa chuột, cười hỏi: “Không thể nuôi ong mật trong phủ sao?”

Sở Tu Viễn nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng —— vô nghĩa!

Lâm Hàn bắt lấy tay hắn, mười ngón tay đang xen vào nhau.

Sở Tu Viễn dừng lại, trên mặt toàn là sự cảnh giác: “Nàng lại muốn làm gì?”

Lâm Hàn cúi người bước qua.

Sở Tu Viễn cuống quýt dùng tay còn lại che chở cho nàng, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, nàng là nữ nhân.”

Lâm Hàn cố ý hỏi: “Nữ nhân thì sao?”

Sở Tu Viễn nghẹn họng, rít ra hai chữ từ kẽ răng: “Rụt rè!”

Lâm Hàn vui vẻ: “Ta lột sạch xiêm y c*̉a ta hay là cởi hết y phục c*̉a chàng hả?”

Sở Tu Viễn cả kinh trừng lớn mắt: “Nàng còn muốn —— nghĩ c*̃ng đừng nghĩ! Về phòng với ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-253.html.]

Sức lực Lâm Hàn không bằng Sở Tu Viễn, nhưng Sở Tu Viễn muốn dựa vào năng lực c*̉a hắn lôi nàng về phòng thì thật sự có chút khó khăn: “Ta còn chưa nói xong đâu.”

Sở Tu Viễn muốn nói hắn không muốn nghe. Đột nhiên cảm giác bên hông xuất hiện một bàn tay, sau đó lại đảo quanh đai lưng c*̉a hắn, tức khắc không dám cử động: “Phu nhân, vi phu sai rồi.”

Lâm Hàn cười cười: “Có thể nuôi ong mật tại nhà nha. Chẳng những là ong mật mà tới cả hưu hay thỏ hoang đều được. Ong mật hút mật hoa, thỏ hoang ăn cỏ, lại sinh sản nhiều. Một nhà nuôi mấy con thỏ, dưỡng mấy tổ ong là mỗi năm đều kiếm được không ít bạc, để lại tự mình ăn c*̃ng tiết kiệm được bạc mua lương thực đó.”

Sở Tu Viễn thử thăm dò hỏi: “Cho nên?”

Lâm Hàn: “Còn cần phải hỏi à?”

Sở Tu Viễn: “Phu nhân thông tuệ vô song, nàng không nói rõ, sao vi phu có thể đoán được trong lòng nàng đang nghĩ gì.”

Lâm Hàn thở dài một tiếng: “Đã thành thân với ta nhiều năm như vậy mà ta nghĩ gì chàng c*̃ng không biết. Chàng làm ta quá thất vọng rồi.” Ngoài miệng nói như vậy nhưng thân thả lại tiến lại gần hắn hơn.

Sở Tu Viễn cứng đơ cả người, quả thực là sợ nàng hôn một cái lên miệng hắn, lại bị nô bộc nhìn thấy.

Sở Tu Viễn chậm rãi ngả đầu về phía sau một chút, thấy Lâm Hàn không lấn tới nữa, âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Bình thường vi phu rất bận rộn, muốn hiểu được lòng nàng nhưng thật sự lực bất tòng tâm nha. Vừa lúc hôm nay rảnh rỗi, phu nhân cứ nói ra những gì nàng nghĩ trong lòng, vi phu sẽ thời thời khắc khắc ghi tạc trong lòng.”

Lâm Hàn muốn cười, cũng may kịp thời nhịn xuống, giả bộ hoài nghi hắn: “Thật sao?”

Sở Tu Viễn: “Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.”

Lâm Hàn: “Ta muốn nuôi ong.”

Sở Tu Viễn cảm thấy trước mắt tối sầm, lảo đảo lui về phía sau.

Lâm Hàn vội vàng bắt lấy tay hắn, dở khóc dở cười: “Chàng đến mức này thật sao?”

Sở Tu Viễn hỏi lại: “Nàng muốn làm tới bước này sao? Ăn mật ong thì thôi đi còn muốn tự nuôi nữa à, nàng rảnh rỗi quá rồi.” Sở Tu Viễn nói xong lại ngẩn ra, không dám tin hỏi lại: “Thật sự là nhàn quá sao?”

Cũng không phải!

Trước giờ chỉ thuận miệng nói thôi.

Vừa rồi nói muốn nuôi ong chỉ đơn giản là muốn trêu Sở Tu Viễn.

Không nghĩ tới Sở Tu Viễn lại cảm thấy nàng quá nhàn rỗi.

Lâm Hàn cẩn thận ngẫm lại, Sở Mộc lão bà cưới vào cửa, chuyện đại sự trong nhà họ bây giờ chính là chuyện hài tử vào Thái Học. Nhưng mà còn phải hơn một năm nữa, Lâm Hàn lại không muốn ra ngoài giao tế, nếu không tìm được chuyện gì để, có lẽ nàng sẽ điên mất —— rảnh tới phát điên nha.

Sở Tu Viễn thấy ánh mắt c*̉a Lâm Hàn đã bắt đầu rối loạn, thử thăm dò hỏi: “Thật sự chưa nghĩ ra sao?”

Lâm Hàn gật đầu.

Sở Tu Viễn nháy mắt thả lỏng.

Lâm Hàn lại suýt nữa cười sặc: “Chàng tới mức đó thật sao?”

“Cái gì mà đến mức với không đến mức?” Sở Tu Viễn giả ngu: “Nếu chưa nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa.” Lại lo lắng Lâm Hàn nhàn rỗi nhàm chán lại nghĩ ra gì đó: “Hay là nuôi thỏ?”

Lâm Hàn: “Không nghĩ tới. Phải nuôi thỏ con nữa.”

Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Hay là nuôi ngỗng. Lúc trước nàng làm thịt hai con ngỗng trong phủ Sở Mộc, không phải đã nói sau này chúng ta sẽ nuôi hai con sao. Chọn ngày chi bằng gặp ngày, ta đưa nàng đi mua hai con?”

Lâm Hàn lắc đầu.

Sở Tu Viễn: “Không muốn đi hay là không muốn nuôi?”

Lâm Hàn: “Lúc trước nuôi ngỗng trong phủ hắn là vì phủ hắn quá ít người, phủ ta nhiều người như vậy nên không cần nuôi ngỗng.”

Sở Tu Viễn vô lực nói: “Vậy ong mật thì sao?”

Mấy năm trước, trong lúc Lâm Hàn lục lọi tìm kiếm ghi chép hướng dẫn trồng lúa nước hình như đã từng thấy《Sổ tay nuôi ong》, nhưng vẫn chưa chắc nên Lâm Hàn c*̃ng không khẳng định. Chỉ nói với Sở Tu Viễn: “Nuôi ong là chuyện lớn, ta phải cân nhắc cho tốt.”

Sở Tu Viễn muốn nói tốt nhất là nàng cân nhắc đến tận mười tám năm sau đi.

Tiếc rằng tính tình c*̉a Lâm Hàn lại chẳng khác gì Đại Bảo Bảo, cái gì c*̃ng muốn người khác thuận theo. Dám đối nghịch với nàng, có lẽ ngày mai nàng sẽ sai nô bộc đi bắt ong mật mất.

Sở Tu Viễn dứt khoát nói: “Nghĩ thì cứ nghĩ đi, nhưng đừng quên mấy cây non c*̉a nàng.”

Năm trước khi trồng mấy cây non này, Lâm Hàn đã tính toán thời gian đào lên đem đi bán. Nhưng mà năm trước tỉa tót quá nhiều, cây con trụi lủi, nhìn chẳng đáng mấy đồng, Lâm Hàn cảm thấy quá thiệt nên không bán.

Sở Tu Viễn vừa nói, Lâm Hàn lại nhìn phía hướng nam: “Không quên đâu. Lại nói, ong mật c*̃ng đâu cần ta thăm nom mỗi ngày, sao có thể quên được.”

Sở Tu Viễn đương nhiên biết nàng sẽ không đích thân nuôi ong nhưng hắn vẫn muốn nhắc tới mấy cây ăn quả non đó, chỉ là muốn Lâm Hàn dẹp cái ý tưởng nuôi ong đó đi.

Một kế không thành, Sở Tu Viễn tiếp tục: “Sai nô bộc trong phủ coi sóc sao? Bọn họ không hiểu, lỡ đâu bị ong đốt te tua, bọn họ sẽ ghi hận nàng.”

Lâm Hàn lắc đầu: “Không đâu. Bọn họ đều biết có một nghề sẽ đi được khắp thiên hạ. Ngày nào đó không muốn làm việc trong phủ nữa, đến vùng ngoại ô mua một miếng đất, dựng hai gian nhà ngói, dựa vào việc nuôi ong c*̃ng đủ để trang trải cuộc sống gia đình.” Ngẩng đầu nhìn về phía Sở Tu Viễn: “Chàng có tin không, chỉ cần ta nói muốn nuôi ong, chắc chắn sẽ có một đám người đến xin ta dạy cho bọn họ.”

Sở Tu Viễn tin tưởng, vì năm trước trong phủ có một đầu bếp hết hạn làm việc theo khế ước, muốn trở về quê nhà, lúc ấy có người hỏi hắn sau khi trở về sẽ mưu sinh bằng cách gì, đầu bếp kia đã nói chỉ cần dựa vào tay nghề nấu nướng c*̉a hắn, dù đi đến đâu c*̃ng có thể tự nuôi sống bản thân.

Từ đó nô bộc trong phủ dường như đã thông suốt tỉnh ngộ, không đến nhà bếp hỗ trợ thì sẽ đi theo Hà An nhờ hắn chỉ cho cách sử dụng bàn tính, xin nha hoàn c*̉a mấy hài tử dạy bọn họ cách làm xiêm y,…
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 254



Sở Tu Viễn tin tưởng, một khi làm nô bộc biết Lâm Hàn muốn nuôi ong mật, cho dù cuối c*̀ng Lâm Hàn quyết định không nuôi, bọn họ chắc chắn sẽ khuyến khích Lâm Hàn tiếp tục.

Sở Tu Viễn tưởng tượng, xuân về hoa nở, ong mật bay khắp nơi trong hậu viện, nhiều như muỗi mùa hè không ngừng táp vào mặt, không nhịn được rùng mình: “Phu nhân, ong mật không thú vị đâu.”

Lâm Hàn cười hỏi: “Mật ong ăn ngon không?”

Sở Tu Viễn nuốt nước miếng.

Lâm Hàn: “Từng ăn tổ ong mật chưa?”

Sở Tu Viễn lại nuốt nước miếng, lắp bắp hỏi: “Ăn ngon không?”

Lâm Hàn: “Không biết, ta chưa từng ăn qua. Nghe nói mật ong có thể dùng dưỡng nhan, ngăn ngừa lão hóa, chàng không muốn phu nhân c*̉a chàng trở nên xinh đẹp hơn sao?”

Sở Tu Viễn không chút suy nghĩ liền nói: “Không muốn!”

Lâm Hàn nhướng mày: “Chàng nói cái gì?”

Sở Tu Viễn rét run, hỏng rồi, sao lại nói ra lời thật lòng rồi.

Sở Tu Viễn vội nói: “Bây giờ đã có thể chọc tới nữ nhân nhất kiến chung tình, tái kiến khuynh tâm, nếu lại đẹp thêm một chút, ta lo lắng người ta tương tư thành bệnh, sẽ mò tới đây mất.”

Lâm Hàn rất vừa lòng với câu trả lời này, cười cười: “Ta nuôi ong đâu phải để trêu hoa ghẹo bướm.”

Sở Tu Viễn thầm nhủ, làm khó cho nàng còn biết bản thân trêu hoa chọc bướm. Ngoài miệng nói: “Nuôi ong là chuyện lớn với nhà ta, nàng tốt nhất nên nói với hài tử một tiếng. Đặc biệt là Đại Bảo Bảo, cần phải để nó ký cam kết không được tới gần ong mật, nếu không dù nàng đuổi ta tới thư phòng, ta cũng không đồng ý.”

Đại Bảo Bảo quá tò mò, thấy cái gì c*̃ng muốn chạm vào, nếu không thể đảm bảo việc nó tránh xa thùng nuôi ong, cho Lâm Hàn mười lá gan thì Lâm Hàn cũng không dám nuôi.

Buổi tối, Lâm Hàn nằm tên giường Bạt Bộ nhắm mắt giả vờ ngủ, thật ra là nàng đang chui vào không gian tìm 《 Sổ tay nuôi ong 》.

Sau khi tìm được Lâm Hàn cũng không lấy ra. Sáng hôm sau, Sở Tu Viễn ra ngoài luyện kiếm, trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Lâm Hàn, Lâm Hàn mới lấy quyển ghi chép kia ra.

Cẩn thận lật xem một lần, Lâm Hàn xác định có thể nuôi được, thậm chí còn hướng dẫn cách làm thùng nuôi ong nữa.

Sau giờ cơm chiều, Lâm Hàn đã nói việc này cho ba hài tử.

Ba hài tử đều sợ ong mật, cũng đều không biết ong mật có thể nuôi tại nhà, đang ngập ngừng giữa việc sợ hãi và sự tò mò liệu có thể nuôi được lũ ong đó không, ba hài tử lòng mang đầy sự hiếu kỳ quyết định chọn vế sau.

Lâm Hàn nhìn Sở Tu Viễn nhướng mày, sao hả, nhi tử c*̉a ta không làm ta thất vọng đúng không.

Sở Tu Viễn cười cười, đừng cao hứng quá sớm.

Sở Tu Viễn tiếp tục nói với ba hài tử: “Nương con muốn nuôi ong mật ở hậu viện. Ong mật mỗi ngày sẽ bay ra ngoài hút mật, các con không sợ sao?”

Đại Bảo Bảo rất sợ, nên lại hỏi: “Ong mật sẽ bay lên mặt con sao?”

Lâm Hàn tiếp lời: “Con không nhìn nó, nó c*̃ng sẽ không quan tâm tới con. Đối với ong mật mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn hút mật. Như lúc chúng ta nuôi gà vậy, lúc con cho chúng nó ăn, dù con có đuổi thế nào c*̃ng không đuổi được chúng.”

Đại Bảo Bảo yên tâm: “Xuân hạ thu đều có mật ăn sao?”

Lâm Hàn lại gật đầu.

Đại Bảo Bảo nói: “Con không có ý kiến. Đại ca, nhị ca, hai người thì sao?”

Đại Bảo Bảo nghịch ngợm nhất c*̃ng có thể nhịn không chọc phá ong mật, Sở Dương và Sở Ngọc tất nhiên c*̃ng nhịn được, bèn gật đầu tỏ vẻ bọn họ không ý kiến.

Lâm Hàn nhìn Sở Tu Viễn: “Đại tướng quân, chàng thấy thế nào?”

Đại tướng quân tức giận nói: “Nhà ta năm người, bốn người đồng ý, ta không đồng ý có tác dụng à?”

Vô dụng!

Ngày hôm sau Lâm Hàn đã vẽ ra thùng nuôi ong, sau đó nhờ Đại Bảo Bảo vẽ lại giúp nàng một bản, sau đó sai người mua hàng đi đặt làm thùng nuôi ong.

Hôm sau, Lâm Hàn đang muốn nghiên cứu tiếp 《 Sổ tay nuôi ong 》c*̉a nàng thì Thái tử lại tới.

Thái tử hiện giờ đã mười một tuổi, bởi vì thái độ và đãi ngộ Lâm Hàn dành cho nó trước giờ vẫn không thay đổi —— bao năm vẫn như một, với Thái tử mà nói, đến nhà cữu cữu nó còn tự tại hơn lúc ở Đông Cung.

Nó quen cửa quen nẻo đi đến tây sương phòng, tự thay trường bào, lại lấy áo ngắn bằng vải thô c*̉a Sở Ngọc mặc vào, sao đó Thái tử lại gọi Đại Bảo Bảo c*̀ng đi hái anh đào.

Hôm nay là ngày hưu mộc, sau khi ăn sáng xong, Đại Bảo Bảo lập tức kéo Sở Ngọc đi đá cầu với nó, nhưng Sở Ngọc ngại nóng, lại không thể cự tuyệt nó —— Đại Bảo Bảo bám người rất dai dẳng, cuối c*̀ng chỉ đành đá cho có lệ.

Đại Bảo Bảo rất muốn nhị ca nhà nó c*́t đi, nhưng mà không có ai chơi với nó, Đại Bảo Bảo cũng chỉ có thể chịu đựng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-254.html.]

Vừa nghe Thái tử tìm nó, Đại Bảo Bảo lập tức lấy lại tinh thần: “Huynh đá cầu với ta, ta sẽ đi hái anh đào với huynh.”

Thái tử cũng lười nhúc nhích, bèn nói: “Ta đây đi tìm Đại Dương.”

Đại Bảo Bảo gật đầu: “Được. Ca ca đệ đang xem bản ghi chép. Trên đó ghi rõ người chết thế nào, chết khi nào, lúc chết trong ra sao, huynh không sợ thì cứ đi đi.”

Thái tử đứng bất động.

Lâm Hàn từ chính viện bước ra: “Đại Bảo Bảo, không được nghịch ngợm.”

Đại Bảo Bảo nói: “Con nói thật mà, không có hù dọa Thái tử.”

Thái tử nhìn Sở Ngọc: “Tiểu Ngọc, hai ta đi hái anh đào.”

Sở Ngọc rất muốn gật đầu, nhưng mà Đại Bảo Bảo còn chưa đá đã ghiền, chờ Thái tử đi rồi chắc chắn sẽ lại làm phiền ní, căn cứ vào câu nói đạo hữu chết bần đạo bất tử, Sở Ngọc quyết đoán nói: “Ta sắp mệt chết rồi, Thái tử điện hạ tạm tha cho ta đi.”

Thái tử muốn nói leo cây không mệt đâu, nhưng lại thấy tam biểu ca nhà nó đổ mồ hôi đầy trán, không thể thốt ra được những lời này.

Đại Bảo Bảo cười: “Thái tử điện hạ, đá hay không đây? Hay là huynh không biết đá cầu?”

Thái tử trừng mắt nhìn: “Phép khích tướng không có tác dụng với cô.”

Đại Bảo Bảo cầm lấy quả cầu, vậy tới đá đi.

Thái tử chưa từ bỏ ý định nhìn Sở Ngọc, thấy nó lại ngồi phịch xuống bậc thang, cũng không chê dơ, tức khắc biết được dù Sở Ngọc muốn đi c*̀ng nhưng c*̃ng chẳng còn tinh thần nữa.

Do dự một lát, Thái tử bắt đầu dãn gân cốt: “Chúng ta tới tiền viện đá, chỗ ngồi ở viện này nhỏ quá.”

Đại Bảo Bảo sớm đã muốn đi, nghe vậy lập tức giữ chặt tay Thái tử: “Ta nói huynh biết, anh đào nhà ta không nhiều lắm. Chúng ta sang chỗ Mộc ca hái đi, bên chỗ huynh ấy có cây còn nguyên chưa đụng tới đó, lúc hái xuống chúng ta để lại cho huynh ấy một nửa, cho mẫu hậu huynh một rổ, lại cho phụ hoàng huynh một rổ được không?”

“Được được.”

Âm thanh c*̉a Thái tử từ tiền viện truyền vào tai Lâm Hàn, Lâm Hàn lắc đầu cười cười, lấy khăn tay lau mồ hồi cho Sở Ngọc: “Về phòng đổi xiêm y, đừng để cảm lạnh.”

Sở Ngọc nắm tay Lâm Hàn đứng lên: “Anh đào bên chỗ Mộc ca không phải đã bị tân tẩu tử ăn hết rồi à.”

Lâm Hàn chưa hỏi Sở Mộc, nàng không biết tình huống ở cách vách, nhưng nàng hiểu tính Đại Bảo Bảo: “Đại Bảo Bảo nói có chắc chắn là có. Chờ chút nữa con đi c*̀ng hai người bọn nó đi, trông chừng đừng để bọn nó hái sạch cây. Nhà bên cạnh bây giờ không còn là nhà c*̉a một mình Mộc ca con nữa.”

Sở Ngọc gật đầu, về phòng lau mình, đổi y phục rồi đến tiền viện xem hai đệ đệ đá cầu.

Sau hai nén hương, ba biểu huynh đệ bọn họ trực tiếp đến phủ Tái Bắc hầu hái anh đào.

Nha hoàn hồi môn tên Đào Hoa c*̉a Tôn Phinh Đình đang muốn hỏi bọn nó là ai, vừa nghe đến hai từ “Thái tử” đã vội vàng chạy về nội viện, vừa chạy vừa kêu: “Cô nương, không hay, không hay rồi ——”

Tôn Phinh Đình vội chạy ra: “Xảy ra chuyện gì?”

Đào Hoa đột nhiên dừng lại: “Thái —— thái ——”

Tôn Phinh Đình: “Thái dương?” Ngẩng đầu nhìn nhìn: “Thái dương ổn mà, không bị thiên cẩu nuốt mất.”

Đào Hoa ôm ngực thều thào: “Không, không phải, thái dương, là Thái tử điện hạ tới.”

Tôn Phinh Đình bị dọa nhảy dựng: “Sao, sao ngài ấy lại tới đây? Ở đâu? Mau đưa ta qua đó.”

Đào Hoa vội vàng nói: “Ở —— ở chỗ vườn cây ăn quả hái anh đào.”

Tôn Phinh Đình khựng lại, nhìn về phía đông nam: “Anh đào?”

Đào Hoa gật đầu: “Lần trước ngài nói muốn để lão gia và phu nhân tới thăm ngài, phu nhân nói không có đạo lý nào mà ngài vừa mới gả tới, nhà mẹ đẻ đã sang thăm. Lúc ngài trở về có nói chỉ tập trung dưỡng và ăn một cây, một khác cây chừa đến Tết Đoan Ngọ, ngài gửi bánh ú về tặng lão gia phu nhân, thuận tiện gửi cho bọn họ hai rổ anh đào. Thái tử điện hạ bây giờ đang hái quả c*̉a cái cây ngài muốn để lại kia.”

Tôn Phinh Đình do dự một lát: “Ta —— Thái tử có nói muốn hái bao nhiêu không?”

Đào Hoa lắc lắc đầu.

Tôn Phinh Đình lại suy tư một lát: “Ta đi giúp ngài ấy hái, hai rổ đủ không?”

Đào Hoa lắc đầu.

Tôn Phinh Đình hoảng sợ hạ giọng: “Hai rổ còn không đủ sao?”

Đào Hoa: “Ngoài Thái tử thì hình như còn có nhị công tử và tam công tử nhà bên cạnh. Ta không thấy được chính diện, chỉ thấy hai người bọn họ mỗi người xách hai cái rổ, Thái tử đi tay không. Hình như là muốn hái bốn rổ.”

Tôn Phinh Đình chép miệng, gian nan nói: “Bốn rổ? Hái bốn rổ thì chẳng còn gì nữa.” Lại dừng một chút: “Ta phải tìm Thái tử thương nghị đã, chừa lại cho ta, cho ta nửa rổ c*̃ng được.” Nói xong bèn đi ra ngoài.

Đào Hoa vội vàng đuổi theo: “Cô nương, đó là Thái tử.”
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 255



Tôn Phinh Đình đi chậm lại: “Ta đương nhiên biết ngài ấy là Thái tử. Nếu không phải Thái tử mà dám hái nhiều anh đào c*̉a ta như vậy, ta không ném ngài ấy ra ngoài thì không phải ta.”

Đào Hoa: “Thái tử biết võ.”

Tôn Phinh Đình lại dừng lại: “Ta, ngày mai ta sẽ nhờ hầu gia dạy võ.”

Đào Hoa không nhịn được nhắc nhở: “Cho dù ngài học xong thì c*̃ng không thể động tay động chân với Thái tử a.”

Tôn Phinh Đình đương nhiên biết điều này: “Hôm nay có Thái tử, ngày mai biết đâu lại thêm một Vương gia, sau này lại có thêm công tử vương tước. Ta không dám động Thái tử thì thôi, còn không dám động bọn họ sao.”

Tôn Phinh Đình nghĩ thế, trong lòng thoải mái hơn một chút, bước ra khỏi chủ viện rồi đi đến chỗ cây anh đào.

Lúc sắp đến nơi, Tôn Phinh Đình lại dừng lại.

Đào Hoa hỏi: “Làm sao vậy? Cô nương.”

Tôn Phinh Đình chỉ vào hai tiểu hài tử chỗ cây anh đào, hỏi Đào Hoa: “Ngươi có thấy tiểu hài tử kia trông quen mắt không?”

Đào Hoa nhìn theo hướng nàng ấy chỉ, đánh giá một phen: “Có chút quen nha. Nhưng mà không thể nào đâu. Lúc nãy ta nghe người gác cổng gọi nó là tiểu công tử, là tiểu công tử c*̉a nhà Đại tướng quân, không thể nào là người chúng ta từng gặp.”

Tôn Phinh Đình gật đầu: “Đúng nha. Có lẽ chỉ là tương tự.” Nói xong bèn đi qua đó.

Đại Bảo Bảo cúi đầu muốn đưa quả anh đào vừa đỏ vừa to cho Thái tử, nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện, bị dọa nhảy dựng. Cũng may một tay khác c*̉a nó đang ôm lấy thân cây chính nên không bị ngã. Nếu không đời này nó đừng mong được trèo lên cây hái anh đào nữa.

Đại Bảo Bảo ổn định thân thể, lại hỏi: “Tỷ tỷ xinh đẹp, sao tỷ lại tới đây?”

Tôn Phinh Đình cùng Đào Hoa đồng loạt hô lên: “Là ngươi?!”

Đại Bảo Bảo gật đầu: “Là ta.” Lại c*́i đầu đánh giá bản thân, vẫn giống trước kia, không có biến thành tên mập mạp: “Tỷ tỷ xinh đẹp, không nhớ ta sao?”

Lúc Tôn Phinh Đình dâng trà cho Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn, Đại Bảo Bảo đang ở học đường nên hôm đó Tôn Phinh Đình không gặp nó.

Mấy ngày nay Tôn Phinh Đình cùng Đào Hoa c*̃ng không sang nhà cách vách, nó c*̃ng không chạy sang đây nên đây chính là lần thứ hai nàng ấy nhìn thấy Đại Bảo Bảo, Tôn Phinh Đình mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: “Ngươi —— quen ta sao?”

Đại Bảo Bảo lại hái một quả anh đào vừa to vừa đỏ: “Quen a.”

Tôn Phinh Đình rất chắc chắn mấy ngày trước đây chưa từng gặp nó: “Trước đây ngươi từng gặp ta sao?”

Đại Bảo Bảo lắc đầu: “Là mẫu thân ta nói. Có phải tỷ tỷ xinh đẹp tò mò chuyện lần trước không? Ta cản đường tỷ chỉ là để Mộc ca quan sát xem tỷ là người thế nào. Tỷ muốn hỏi vì sao ta biết tỷ là ai à? Cha tỷ nói cho cha ta đó.”

Tôn Phinh Đình nói: “Chả trách hôm ấy không thấy hầu gia.”

Đại Bảo Bảo gật đầu: “Cha tỷ nói tỷ thiếu tâm nhãn, sợ lúc tỷ nói chuyện với Mộc ca sẽ bị lộ ra, cho nên không dám cho tỷ và Mộc ca gặp mặt.”

Thái tử nhìn Tôn Phinh Đình, đôi mắt y hệt hoàng đế Thương Diệu quan sát nàng ấy.

Tôn Phinh Đình đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận: “Ta không có thiếu tâm nhãn!”

Đại Bảo Bảo ừ một tiếng: “Ta biết. Mẫu thân ta nói tỷ không có ngốc. Bằng không tỷ sẽ không gả cho Mộc ca c*̉a ta.”

Tôn Phinh Đình tức khắc nở hoa trong lòng: “Ngươi nghĩ vậy thật sao?”

Đại Bảo Bảo lại hái một quả anh đào đưa cho Thái tử: “Đúng nha. Nếu không hôm đó tỷ tỷ đã đổi tiền với ta rồi. Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi tới xem bọn ta hái anh đào sao?”

Tôn Phinh Đình nghĩ đến mục đích c*̉a mình, sau đó lại nghĩ tới cha nói nàng ấy thiếu tâm nhãn: “Đúng vậy. Ta thấy các ngươi lấy tận bốn cái rổ, bao giờ mới hái đầy chứ? Có muốn ta giúp các ngươi hái không?”

Đào Hoa kéo ống tay áo nàng ấy.

Tôn Phinh Đình quay đầu, gì hả.

Đào Hoa không tiếng động nói: “Lão gia cùng phu nhân.”

Tôn Phinh Đình đẩy tay nàng ấy ra: “Ngươi đứng sang một bên chờ đi.” Lại hỏi Đại Bảo Bảo: “Ta giúp các ngươi hái nhé?”

Sở Ngọc mở miệng nói: “Không cần, tẩu tẩu. Bọn ta hái một chút là xong rồi.”

Tôn Phinh Đình xắn tay áo, cầm chiếc rổ trên mặt đất: “Tới cũng tới rồi, sao có thể không hái một ít chứ.” Duỗi tay hái mấy quả cho vào rổ: “Phải hái đầy nha.”

Sở Ngọc: “Thật không cần. Bọn ta đang chọn mấy quả to cho bệ hạ và Hoàng Hậu.”

Tôn Phinh Đình ngưng động tác: “Mang cho bệ hạ cùng Hoàng Hậu.”

Thái tử gật đầu: “Đúng vậy.”

Tôn Phinh Đình: “Vậy hái nhiều một chút. Các ngươi không cần lo cho bọn ta, phía bắc còn một cây nữa. Ta cùng hầu gia c*̃ng không ăn hết nhiều như vậy, các ngươi hái hết cây này c*̃ng được. Dù sao không hái c*̃ng bị chim ăn hết thôi.” Liếc mắt nhìn thấy hai gia đinh, bèn vẫy tay gọi bọn họ: “Lại đây giúp Thái tử hái anh đào.”

Đào Hoa dậm chân: “Cô nương!”

Tôn Phinh Đình quay đầu trừng mắt liếc: “Ngươi không giúp thì cứ đứng ngốc ở đó đi, lại lắm miệng thì cẩn thận ta bán ngươi đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-255.html.]

Trong trung đường c*̉a phủ Đại tướng quân, Lâm Hàn xem sổ sách một lúc rồi lười nhác vươn vai liếc nhìn lậu khắc trong góc từng, nghĩ đến Sở Dương ở đã ở trong phòng hơn một canh giờ, Lâm Hàn bèn đi tới thư phòng phía tây.

Cửa kêu kẽo kẹt, Sở Dương ngẩng đầu, thấy rõ người tới thì lại c*́i đầu, tiếp tục xem hồ sơ trong tay.

Lâm Hàn bước qua rút tập hồ sơ.

Sở Dương nhướng mày: “Sao nương lại giống Đại Bảo Bảo vậy.”

Lâm Hàn nhéo lỗ tai nó: “Đại Bảo Bảo muốn con chơi với nó, mẫu thân chỉ muốn con nghỉ ngơi một lúc, có chỗ nào giống chứ?”

Sở Dương không nhịn được kéo tay nàng ra.

Lâm Hàn không dùng sức, Sở Dương rất dễ dàng giải cứu lỗ tai c*̉a mình: “Đều là chơi mà.”

Lâm Hàn hỏi lại: “Không nghe lời nương sao?”

Sở Dương không dám, nhưng nó c*̃ng không muốn ra ngoài, chỉ nói đơn giản: “Nương nhà khác đều hy vọng hài tử ở nhà không đi đâu, thành thành thật thật ở trong phòng đọc sách luyện chữ, sao chỉ có nương là muốn tống con ra ngoài a.”

Lâm Hàn thở mạnh một hơi, nói: “Trên đời không có người nào giống nhau như đúc, cũng không người nương nào giống người người nương nào, con không thể yêu cầu nương con giống nương nhà người ta được.”

Sở Dương muốn thuyết phục nàng, nó muốn xem hồ sơ một chút nữa, nhưng như vậy lại chẳng khác gì một kẻ vô cớ gây rối.

Sở Dương đứng dậy, nói: “Hài nhi theo nương ra ngoài là được rồi chứ gì.”

Lâm Hàn lộ ra ý cười: “Như vậy mới đúng. Không phải nương hù dọa con, con mỗi ngày cứ cúi đầu như vậy, ba bốn năm nữa sẽ giống như một lão nhân, eo cong lưng còng ——”

Sở Dương vội ngắt lời nàng: “Nương, buổi chiều giờ Thân hài nhi mới xem tiếp, ngài cũng đừng hù dọa hài nhi, được không?”

Lâm Hàn chờ nó bước ra, đóng cửa phòng: “Nương không hù dọa con. Không tin hôm thì hôm nào chúng ta đến hiệu sách xem thì biết.”

Sở Dương không rõ: “Xem cái gì?”

Lâm Hàn: “Xem trong số những người tới mua sách có được mấy người không bị cận thị, gù lưng.”

Sở Dương không nhịn được hỏi: “Cận thị là gì?”

Lâm Hàn: “Là phải cầm sách thật gần mắt như này.” Sau đó lại khoa tay múa chân minh họa cho nó.

Sở Dương lắc đầu, nương không hổ là nương nó, diễn trò chẳng những phải diễn hết tuồng mà còn diễn rất ra hình ra dáng.

Lâm Hàn buông tay, quay đầu trừng mắt: “Không tin nương con à? Ta —— ngày hưu mộc kế tiếp ta sẽ đưa con đi xem.”

Sở Dương gật đầu một cái cho có lệ, sau đó lại nhìn thấy mấy đệ đệ từ ngoài đi vào, Sở Ngọc xách theo hai cái rổ, Đại Bảo Bảo cùng Thái tử mỗi người xách một rổ, trong rổ tràn đầy anh đào, nhiều đến nỗi sắp tràn ra ngoài rồi.

Sở Dương nhìn mẫu thân nó, sao ngài để bọn nó hái nhiều như vậy.

Lâm Hàn chú ý tới biểu cảm c*̉a Sở Dương, mở miệng nói: “Đừng nhìn ta như thế, ta không có.”

Đại Bảo Bảo đi tới trước mặt hai người, hỏi: “Cái gì không có?”

Lâm Hàn nhìn mớ anh đào: “Sao các con hái nhiều như vậy?”

Thái tử đáp: “Không phải bọn con hái.”

Sở Ngọc gật đầu, tiếp lời Thái tử: “Hai rổ trong tay con là do bọn con hái, rổ trong tay Đại Bảo Bảo cùng Thái tử là do tẩu tử và nô bộc trong phủ Mộc ca hái.”

Lâm Hàn không thể tin vào những gì nàng mới nghe, không nhịn được hỏi: “Ai hái cho các con?”

Sở Ngọc: “Tẩu tẩu a.”

Lâm Hàn thử thăm dò hỏi: “Tôn Phinh Đình tự mình hái à?”

Sở Ngọc biết vì sao mẫu thân nó lại hỏi vậy: “Bọn con nói không cần, tẩu ấy nói tẩu ấy và Mộc ca không ăn hết thì số còn lại c*̃ng bị chim ăn mất. Còn nói nhà ta đông người, buổi sáng ăn không hết thì để đó chiều ăn tiếp.”

Thái tử mở miệng làm chứng cho Sở Ngọc: “Lão bà c*̉a Mộc ca thật sự nói như vậy đó. Bọn con nói mãi không được nên c*̃ng từ bỏ, muốn để lại cho Mộc ca một ít nhưng tẩu ấy nói những quả còn thừa trên cây đã đủ cho tẩu ấy và Mộc ca ăn.”

Đại Bảo Bảo gật đầu: “Đúng vậy. Mẫu thân, con thề với trời, bọn con không có nhờ tẩu tẩu hái anh đào giúp bọn con.”

Lúc mấy hài tử cầm rổ đi ra ngoài, Lâm Hàn cố ý nhắc nhở bọn nó chỉ hái nửa rổ, hái nhiều sẽ dễ bị rơi ra. Thật ra là nàng sợ đám hài tử này vừa hái vừa nghịch, không để ý sẽ vặt trụi cây anh đào mất.

Nhưng nàng suy tính hết mọi thứ, chỉ không nghĩ tới Tôn Phinh Đình lại khách khí như vậy, mỗi cái rổ chắc c*̃ng phải tới ba bốn cân anh đào.

Lâm Hàn nhìn bốn rổ anh đào: “Thái tử, chia một rổ thành hai, lát nữa quay về đưa cho phụ hoàng và mẫu hậu c*̉a con. Huynh đệ các con lấy một rổ đi, số còn lại để ta ngâm rượu. Ngâm bốn vò, Thái tử lấy hai vò, nhà ta và nhà Mộc ca các con mỗi người một vò.”

Thái tử: “Cữu mẫu giữ lại đi. Năm trước phụ hoàng uống rượu anh đào cữu mẫu gửi, năm nay anh đào trong vườn Phù Dung vừa chín, phụ hoàng đã ra lệnh cho quan viên trông coi vườn ngâm thật nhiều rượu anh đào. Chờ ngâm xong chắc chắn sẽ đưa tới chỗ con và mẫu hậu mấy vò.”

Lâm Hàn nghe vậy thì nói: “Vậy để đó sau này con tới đây chơi thì lấy ra dùng. Anh đào này đã chín rồi, hái về c*̃ng chỉ để được chừng hai ngày thôi.” Sau đó đám hài tử lại tới phòng giải trí chơi, Lâm Hàn và nha hoàn c*̀ng đi rửa anh đào.

Nhưng đám người Lâm Hàn vừa tới cạnh giếng, Sở Tu Viễn đi ra ngoài đã trở lại.
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 256



Sở Tu Viễn nhìn thấy Lâm Hàn, theo thói quen tính đi tới chỗ nàng, nhưng Sở Tu Viễn vừa bước tới đã khựng lại, kinh ngạc nói: “Đâu ra nhiều anh đào như vậy?”

Lâm Hàn: “Lão bà c*̉a Sở Mộc hái cho Thái tử.”

Sở Tu Viễn theo bản năng nhìn cây anh đào nhà hắn, nghĩ đến trên cây nhiều lắm là chỉ đầy một rổ: “Hái bên chỗ nàng ấy sao? Nàng ấy hái sạch số anh đào bên đó rồi à?”

Lâm Hàn lắc đầu: “Còn lưu một chút.”

Sở Tu Viễn: “Lưu một chút?” Nhíu nhíu mày: “Nàng ấy hào phóng như vậy? Sao ta chưa từng nghe Tôn Đình úy nói qua.”

Lâm Hàn cũng không nghĩ ra: “Có thể là nhìn thấy Thái tử nên kích động.”

Cách hai bức tường, nha hoàn Đào Hoa dò hỏi, Tôn Phinh Đình c*̃ng chỉ đáp: “Hiếm khi Thái tử tới đây, ta đương nhiên phải hái nhiều một chút. Bằng không Thái tử về nói với bệ hạ, bệ hạ chắc chắn cảm thấy ta bủn xỉn, sau đó lại trút lên đầu cha ta hoặc hầu gia, ngươi đảm đương được không?”

Nha hoàn Đào Hoa liên tục lắc đầu: “Không đảm đương nổi. Nhưng mà hái hết rồi, lão gia phu nhân ăn gì đây?”

Tôn Phinh Đình thầm nói, không cho bọn họ ăn! Ai kêu cho bọn họ nói ta thiếu tâm nhãn.

Nhưng mà nàng sợ nói ra sẽ bị nha hoàn và bà tử trong phủ nghe thấy nên chỉ nói: “Nương nói ta mới vừa gả qua đây nên không thể về nhà ngay như vậy, ta quyết định hôm Đoan Ngọ sẽ không đi đâu cả, chỉ ở trong phủ c*̀ng hầu gia.”

Đào Hoa “a” một tiếng.

Tôn Phinh Đình quay sang nhìn nàng ấy: “Ngươi muốn về sao? Vậy ngươi về đi, đổi Hạnh Nhi qua đây.”

Đào Hoa lại dùng sức lắc đầu: “Không có. Cô nương, ngài đi chỗ nào ta đi chỗ đó, ngài không đi ta cũng không đi.”

Tôn Phinh Đình vừa lòng, thuận miệng hỏi: “Giữa trưa ăn cái gì?”

Đào Hoa nghĩ nghĩ, nói: “Hình như là gà thái hạt lựu xào cay với rau xào.” Vừa nói vừa nhìn ra ngoài, thấy không có ai ở đó, lại hạ giọng nói: “Cô nương có phát hiện những món ăn trong phủ ta đều là những món trước giờ chúng ta chưa từng nghe qua không.”

Tôn Phinh Đình: “Ngày đầu tiên ta tới đây đã phát hiện.” Quay sang Đào Hoa: “Biết vì sao không?”

Đào Hoa nhìn nhà bếp, biết trong đó có một thứ đồ vật: “Vì có chảo sắt?”

Tôn Phinh Đình liếc mắt nhìn nàng ấy: “Ta không nên hỏi đứa ngốc nhà ngươi. Là vì phu nhân Đại tướng quân nhà bên cạnh, thẩm thẩm c*̉a hầu gia.”

Đào Hoa không hiểu.

Tôn Phinh Đình: “Hầu gia nói chảo sắt trong phủ là do thẩm thẩm nhờ người đặt làm, cách dùng chảo sắt, dùng chảo sắt để nấu món gì đều do thẩm thẩm dạy. Hiểu chưa?”

Đào Hoa cả kinh trợn to mắt: “Phu nhân Đại tướng quân thật lợi hại a.”

Tôn Phinh Đình trợn mắt nhìn: “Không lợi hại thì sao cha ta lại nói ngài ấy là nữ trung hào kiệt, ta sẽ sợ ngài ấy như vậy sao. Ngốc như vậy, thật không biết ngươi là nha hoàn c*̉a ai.”

Đào Hoa theo thói quen tính nói là c*̉a ngài a, nhưng lời nói đến bên miệng đã vội vàng nuốt trở về, sửa miệng hỏi: “Đầu bếp trong phủ chúng ta đều là người c*̉a phủ Đại tướng quân sao?”

Tôn Phinh Đình nhớ lại những gì Sở Mộc đã nói: “Hầu gia không nói, để có gì ta hỏi lại thử.” Lời vừa dứt, Sở Mộc đã trở lại. Tôn Phinh Đình chạy ra đón hắn, sau đó nói ra nghi vấn trong lòng.

Sở Mộc nói thẳng: “Không phải. Những người đó là ta mua. Nhưng mà trù nghệ c*̉a bọn họ đều học từ chỗ đầu bếp bên nhà thúc phụ. Đúng rồi, giữa trưa hôm Đoan Ngọ chúng ta sang cách vách dùng cơm.”

Tôn Phinh Đình cả kinh mở to hai mắt.

Sở Mộc nhíu mày: “Nàng không muốn đi à?”

Tôn Phinh Đình liên tục lắc đầu.

Sở Mộc nghi hoặc khó hiểu: “Vậy nàng làm sao thế?”

Trước đây Tôn Phinh Đình đã nghe Sở Mộc nói qua, Lâm Hàn biết nấu ăn. Cho nên chợt nghe thấy phải đến cách vách dùng cơm, trong đầu Tôn Phinh Đình đã tưởng tượng ra không biết bao nhiêu loại mỹ thực thế nên mới ngây ngẩn cả người.

Nhưng mà nàng ấy ngại nói cho Sở Mộc biết, bèn hỏi: “Ta chưa chuẩn bị gì hết. Có cần cho người đi mua một ít lễ vật không? Hay là để đầu bếp trong phủ chúng ta làm ít điểm tâm, hôm Đoan Ngọ mang qua đó luôn?”

Sở Mộc cảm thấy không cần phải khách khí với thúc thẩm nhà hắn như vậy: “Không cần chuẩn bị gì hết. Chúng ta qua đó là được.” Lo lắng nàng ấy nghĩ nhiều, lại thêm một câu: “Đến cả thịt bò mà thẩm thẩm c*̃ng từng ăn rồi, sẽ chướng mắt mấy thứ chúng ta chuẩn bị thôi.”

Tôn Phinh Đình thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Hàn phân phó nha hoàn phơi khô số anh đào đã rửa sạch, sau đó đứng dậy theo Sở Tu Viễn về phòng.

Vừa vào đến viện, Lâm Hàn nghe Sở Tu Viễn nói hắn đã nói với Sở Mộc rồi, tết Đoan Ngọ sang bên này dùng cơm. Lâm Hàn khựng lại.

Sở Tu Viễn giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Làm sao vậy?”

Lâm Hàn ăn ngay nói thật: “Ta suy nghĩ hôm Đoan Ngọ nên làm món gì, không thể để nàng ấy hiểu lầm ta trông như hung thần ác sát mà còn bủn xỉn keo kiệt, vắt cổ chày ra nước.”

Sở Tu Viễn vui vẻ: “Hôm đó ta nói giỡn với nàng thôi mà.”

Lâm Hàn liếc nhìn hắn, nói: “Chàng nói giỡn nhưng nàng ấy nghĩ là thật.”

Sở Tu Viễn: “Bánh ú khó tiêu lắm, ăn bánh ú xong còn ăn thêm món khác à? Tùy tiện làm thêm hai món là được.”

Lâm Hàn lắc lắc đầu, phát hiện tay nàng vẫn nằm trong tay Sở Tu Viễn, vội vàng kéo ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-256.html.]

Sở Tu Viễn lại bắt lấy.

Lâm Hàn nhíu mày: “Làm gì đó?”

Sở Tu Viễn: “Tay phu nhân mềm quá.”

Lâm Hàn nhìn hắn, thấy hắn không giống như đang nói giỡn, thấp giọng nói: “Trong viện này đông người như vậy, mấy hài tử còn ở trong phòng, bị người trông thấy thì còn ra thể thống gì nữa.”

Sở Tu Viễn kéo nàng đi về phòng, từ từ nói: “Nơi này là nhà ta.”

Thái giám đi theo Thái tử đến đây thấy hai người đan mười ngón tay vào nhau, nói: “Cảm tình c*̉a Đại tướng quân cùng phu nhân thật tốt.”

Âm thanh c*̉a Đại Bảo Bảo từ trong phòng vọng ra: “Tình cảm giữa cha và nương là tốt nhất, tốt hơn so với bọn ta nữa.”

Tiểu hài tử vừa nói vừa oán trách.

Lâm Hàn nhìn Sở Tu Viễn, vừa lòng.

Sở Tu Viễn bước vào phòng rồi mới buông Lâm Hàn ra: “Tình cảm cha nương không tốt, mỗi ngày đánh nhau thì các con có vui không?”

Đại Bảo Bảo nghĩ nghĩ: “c*̃ng không phải đánh tụi con, liên quan gì chứ.”

Sở Tu Viễn ngưng thở, lập tức muốn đánh tên nhóc này.

Thái tử tiếp lời nói: “Sở Bạch Bạch nói đúng, tình cảm giữa phụ hoàng và mẫu hậu không tốt, nhưng bọn họ đều rất yêu con.”

Đại Bảo Bảo không nghĩ có thể nhận được sự đồng tình c*̉a Thái tử, mở to hai mắt hỏi: “Huynh c*̃ng nghĩ vậy sao?”

Thái tử gật đầu: “Phụ hoàng và mẫu hậu còn nói, hài tử không cần nhúng tay vào việc c*̉a người lớn.”

Đại Bảo Bảo nhìn về phía cha nó: “Nghe thấy không. Cha và mẫu thân có tốt không c*̃ng không liên quan tới bọn con đâu. Bọn con sẽ không đốt pháo ăn mừng, c*̃ng sẽ không buồn bực rầu rĩ.” Nói xong lại nhớ tới cha nó cứ dính lấy mẫu thân cả ngày: “Nếu cha muốn nghe lời nói thật, con c*̃ng có thể nói cho cha nghe, con ước gì mỗi ngày hai người đều cãi nhau, không thèm để ý tới nhau.”

Sở Tu Viễn tưc cười, thật là nhi tử ngoan c*̉a hắn: “Sau đó con sẽ vờn quanh nương con cả ngày à?”

Đại Bảo Bảo cả kinh trợn to hai mắt, sao cha nó lại biết nó đang nghĩ gì chứ.

Sở Tu Viễn trừng mắt nhìn nó, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Nằm mơ!”

Đôi mắt c*̉a Đại Bảo Bảo trở nên ảm đạm.

Thái tử thấy một màn như vậy lại không nhịn được cười.

Hồng Lăng từ bên ngoài tiến vào: “Phu nhân, Đại tướng quân, đồ ăn làm xong rồi.”

Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn đi ra ngoài, bốn hài tử thấy thế c*̃ng đứng dậy đi rửa tay.

Sau khi ăn xong, Thái tử điện hạ lăn trên giường biểu đệ ngủ một giấc, thức dậy mới mang những quả anh đào vừa đỏ vừa to hồi cung.

Hoàng đế Thương Diệu thường xuyên nhìn thấy Thái tử xách theo một cái rổ c*̉a nông gia tới tìm y, nhưng lần nào trông thấy c*̃ng không nhịn được bật cười, không đợi Thái tử đến gần đã lên tiếng hỏi: “Lần này lại thứ gì đây?”

Thái tử: “Anh đào do tẩu tẩu nhà Mộc ca hái đó. Nhưng mà không ngon bằng nhà cữu cữu.”

Vì anh đào bên chỗ Lâm Hàn vừa chín là nàng lại tưới vào đó một ít nước sơn tuyền.

Hoàng đế Thương Diệu nhìn anh đào trong rổ, kích cỡ c*̃ng không khác quả trong vườn nhà Sở Tu Viễn là bao, nhưng không đậm màu bằng: “Đất nhà cữu cữu con thích hợp để trồng cây ăn quả. Phủ Mộc ca con cách nhà hắn hai bức tường, quả trong phủ không bằng c*̃ng là chuyện bình thường.”

Thái tử hiểu ra: “Phụ hoàng từ từ ăn, hài nhi không quấy rầy ngài nữa.” Sau khi hành lễ với hoàng đế, Thái tử mang anh đào tới chỗ Hoàng Hậu nương nó.

Vừa lúc công chúa Thương Nhàn còn chưa rời đi.

Thái tử nhìn thấy tiểu ngoại chất c*̉a nó còn ngồi trong lòng mẫu hậu, bèn sai cung nữ đi rửa anh đào, sau đó đưa cho tiểu hài tử hai quả.

Hoàng Hậu duỗi tay lấy đi: “Con bé còn nhỏ.”

Thái tử: “Hai tuổi là biết ăn rồi. Anh đào nhà Mộc ca không có sâu, không sao đâu.” Nói xong bèn giành lại quả anh đào đưa cho tiểu cô nương đang bẹp miệng sắp khóc tới nơi.

Thương Nhàn nghe vậy hỏi: “Thái tử đến chỗ Mộc ca à?”

Thái tử gật đầu: “Anh đào này là do tẩu tử nhà Mộc ca hái đó.”

Hoàng Hậu thuận miệng hỏi: “Cô nương kia là người thế nào?”

Thái tử ngẫm lại: “Không ngốc cũng không keo kiệt, diện mạo c*̃ng xứng với Mộc ca.”

Hoàng Hậu cao hứng: “Chỉ vậy thôi à?”

Thái tử: “Hài nhi chỉ lo hái anh đào cho mẫu hậu, quên không trò chuyện với tẩu ấy, chỉ nhìn ra được bấy nhiêu. Mẫu hậu muốn biết cái gì, hài nhi nhờ Sở Bạch Bạch giúp ngài hỏi.”

Hoàng Hậu muốn hỏi nàng ấy đã có thai chưa, nhưng nghĩ tới hai người bọn họ mới thành thân được có mấy hôm, bèn nuốt lại mấy lời này, lại sai cung nữ chia rổ anh đào ra làm hai, cho công chúa Thương Nhàn một nửa.

Lúc Sở Mộc và lão bà c*̉a hắn ăn hết anh đào trong phủ c*̃ng là ngày tết Đoan Ngọ cận kề.
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 257



Lâm Hàn ăn sáng xong lập tức đi dạy đầu bếp làm món đầu sư tử.

Tôn gia trước giờ vẫn thực hiện phân chia thức ăn trong bữa ăn cho nên buổi trưa hôm nay phủ Đại tướng quân c*̃ng chia như thế.

Trên bàn, trước mặt mỗi người đều đặt bốn cái đĩa và bốn cái chén, trong bốn cái chén lần lượt là đầu sư tử, thịt kho tàu, sườn heo chua ngọt và cá kho.

Tôn Phinh Đình nhìn thấy bốn cái chén này đã không nhịn được nhíu mày, sao lại ít như vậy chứ.

Sau đó lại nhìn hai cái đĩa, là hai cái bánh ú, một ít thịt thăn chiên giòn, một ít tương thịt băm và rất nhiều rau xanh, lại nhíu mày, ăn ít như vậy sao mà no được.

Tôn Phinh Đình trộm nhìn Sở Mộc, thấy đồ ăn c*̉a hắn c*̃ng giống nàng ấy, ngoài bốn cái chén và bốn cái đĩa thì còn có một chén canh trứng gà và một chén cơm chiên trứng, không nhịn được bĩu môi, lễ lớn thế này mà lại ăn không đủ nó, sớm biết thế thì đã không tới rồi.

Dù nàng ấy cho rằng động tác c*̉a mình rất kín đáo, không nghĩ tới hai người Lâm Hàn và Sở Tu Viễn ngồi ở chủ vị lại vừa vặn trong thấy

Lâm Hàn chọc chọc cánh tay Sở Tu Viễn, nhìn Tôn Phinh Đình bên kia đang bĩu môi.

Sở Tu Viễn hạ giọng nói: “Bảo nàng ấy ăn sao.”

Lâm Hàn gật đầu, mở miệng chào hỏi Tôn Phinh Đình: “Sao Phinh Đình không ăn? Nếm thử thịt heo viên kia đi, là món hôm nay đầu bếp mới làm đó. Nếu ngươi thích thì trở về kêu đầu bếp trong phủ ngươi sang đây học.”

Đại Bảo Bảo đã sớm muốn nếm thử, vừa nghe mẫu thân nó nói vậy, lập tức dùng nĩa ghim thịt viên bỏ vào trong miệng.

Lâm Hàn cuống quýt nói: “Tiểu tử ngốc, không thể ăn như vậy. Phải nhúng vào trong nước canh trước rồi mới ăn.”

Đại Bảo Bảo vội vàng cầm lấy muỗng, xúc viên thịt rồi múc thêm một chút nước canh cho vào miệng, trợn to mắt: “Nhân sủi cảo?”

Sở Ngọc vội hỏi: “Nhân sủi cảo à?”

Là nhân c*̉a món sủi cảo nó thích nhất.

Sở Ngọc vội vàng bỏ thịt viên vào trong miệng. Sở Nhị công tử cảm khái: “Vẫn ngon như vậy. Nương, ngày mai còn làm nữa không?”

Lâm Hàn: “Ăn hết thịt trước mặt con thì nương sẽ làm.”

Sở Ngọc nhìn thịt trong đĩa: “Nhiều như vậy sao mà ăn hết chứ.”

Tôn Phinh Đình ngồi đối diện nó thầm nhủ, là do bụng ngươi quá nhỏ thôi.

Tiếc rằng Tôn Đình úy đã không ngừng dặn dò Tôn Phinh Đình, không thể nhiều lời trước mặt Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn, cho nên Tôn Phinh Đình chẳng những không dám nói ra, mà còn gắp thịt viên cho vào miệng nhai vì sợ bản thân sẽ lỡ lời.

Thịt kho tàu và đầu sư tử, c*̀ng với hai cái bánh ú chui vào bụng, Tôn Phinh Đình cảm thấy có gì đó không đúng.

Ăn thêm một nửa chén cơm rang, lại uống mấy ngụm canh, ăn thêm hai khối sườn, Tôn Phinh Đình trợn tròn mắt —— nàng ấy no rồi.

Nhìn thịt cá, thịt thăn và tương thịt bằm trước mặt, Tôn Phinh Đình nuốt nước miếng, trộm xoa bụng, thật muốn ăn quá.

Lâm Hàn lại chọc tay Sở Tu Viễn, ý bảo hắn nhìn Tôn Phinh Đình xem.

Sở Tu Viễn vừa lúc nhìn thấy Tôn Phinh Đình đang xoa bụng, cạn lời, nhỏ giọng nói: “Ăn cơm c*̉a nàng đi, kệ nàng ấy.”

Lâm Hàn: “Nàng ấy sẽ không cố ăn tiếp dù đã no chứ?”

Sở Mộc ngẩng đầu, chú ý tới tầm mắt c*̉a thúc thẩm nhà hắn, sau đó lại nhìn lão bà nhà mình điên cuồng nuốt nước miếng, lắc đầu: “Phinh Đình, không muốn ăn thì đừng ăn nữa.”

Tôn Phinh Đình sửng sốt chớp mắt, đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với Sở Mộc, vội nói: “Ta đâu có không muốn ăn.”

Sở Mộc rất muốn đỡ trán, nàng ấy ăn không nổi nữa mà còn cố ăn sao.

Không đợi nàng ấy mở miệng, Sở Mộc cố ý hỏi: “Muốn ăn sao? Ngày mai lại muốn ăn giống Nhị Bảo sao?”

Tôn Phinh Đình muốn nói nàng ấy không có, nàng ấy muốn ăn sạch trong hôm nay.

Sở Mộc xem thấy sự trầm mặc c*̉a nàng ấy c*̃ng đành cam chịu: “Trở về sẽ sai đầu bếp trong phủ làm cho nàng.”

Tôn Phinh Đình vội hỏi: “Đầu bếp trong phủ nhà ta c*̃ng biết làm mấy món này sao?”

Sở Mộc: “Ngoài món thịt heo viên kia thì đều biết cả.”

Tôn Phinh Đình mặt mày hớn hở: “Thật tốt!”

Sở Mộc muốn nói tốt cái quỷ gì chứ!

Ta chứ từng thấy nữ nhân nào tham ăn như vậy.

Sở Mộc lại chú ý tới thẩm thẩm nhà hắn, lại nhìn đồ ăn trước mặt, nháy mắt cảm thấy nếu so sánh với vị thẩm thẩm vừa muốn ăn mật ong vừa muốn nuôi luôn cả ong, phu nhân nhà hắn c*̃ng không phải người tham ăn đâu, chẳng qua nàng ấy ít khi được ăn món gì ngon thôi.

May mắn Lâm Hàn không biết trong lòng hắn nghĩ như vậy.

Nếu không, Lâm Hàn chắc chắn sẽ tẩn hắn một trận, nàng Tôn Phinh Đình: “Phinh Đình, ngươi cảm thấy mấy món này ngon không?”

Tôn Phinh Đình liên tục gật đầu: “Ta chưa bao giờ ăn món nào ngon như thế.”

Lâm Hàn hỏi lại: “Nếu bán mấy món này thì có người mua không?”

Trong nhà trở nên an tĩnh.

Người lớn trẻ nhỏ đều không nhịn được quay sang nhìn Lâm Hàn, lộ ra ánh mắt khó tin.

Lâm Hàn tức cười: “Phu quân, nhìn ta làm gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-257.html.]

Sở Tu Viễn rất muốn nói có phải nàng ăn no rảnh rỗi, ong mật còn chưa bắt tay nuôi mà đã nghĩ tới chuyện mở cửa hàng nữa rồi, ở nhà rảnh rỗi không tốt sao.

Đáng tiếc Đại tướng quân sợ vợ không dám nói ra.

Vì buổi tối không bị đuổi tới thư phòng, Đại tướng quân chỉ có thể tìm lý do thoái thác: “Thùng nuôi ong còn chưa làm xong đâu.”

Lâm Hàn nháy mắt đã hiểu: “Chàng cho rằng ta muốn mở cửa hàng bán thức ăn sao?”

Đại Bảo Bảo nhịn không được hỏi: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Lâm Hàn quay đầu trừng nó: “Ăn cơm c*̉a con đi.”

Tiểu hài tử bĩu môi, hừ một tiếng: “Không hỏi thì không hỏi.”

Sở Tu Viễn hiểu được, Lâm Hàn sở dĩ hỏi Tôn Phinh Đình là muốn để Tôn gia ra mặt.

Sở Tu Viễn nói: “Nhưng ta đâu có nói nàng muốn mở tiệm cơm đâu.”

Lâm Hàn nhướng mày, chờ hắn nói tiếp.

Sở Tu Viễn: “Ta lo liệu nàng có quán xuyến được nhiều việc như vậy không.”

Tôn Phinh Đình càng nghe càng hồ đồ, bèn quay sang Sở Mộc, nếu không phải thẩm thẩm mở cửa hàng thì tại sao lại phải lo thẩm thẩm ôm quá nhiều việc.

Sở Mộc c*̃ng có chung một nghi ngờ, trực tiếp hỏi thẳng.

Sở Tu Viễn thay Lâm Hàn nói: “Thẩm thẩm ngươi đã có hai cửa hàng, qua một thời gian nữa lại bận rộn nuôi ong, năm sau lại bận rộn với số cây giống c*̉a nàng, không thể nào phân thân được, lại không muốn bạc trong nhà chảy ra ngoài nên mới muốn hỏi Phinh Đình, nương c*̉a nàng ấy có nghĩ tới chuyện mở tiệm cơm hay quán ăn không.”

Tôn Phinh Đình không cần nghĩ ngợi, nói: “Nương ta không làm đâu.”

Lâm Hàn: “Nương ngươi có thể sắp xếp công việc trong phủ gọn gàng ngăn nắp, không có khả năng không quản lý được một tiệm cơm chứ.”

Trong mắt Tôn Phinh Đình, lời c*̉a Lâm Hàn chính là khuôn vàng thước ngọc, cho nên nàng ấy không hề nghĩ Lâm Hàn sẽ lừa nàng: “Mở tiệm cơm phải tìm đầu bếp đúng không? Nhưng đầu bếp nhà ta không biết làm đầu.”

Sở Ngọc hỏi: “Mộc ca vừa nói đầu bếp trong phủ hai người biết làm mà.”

Tôn Phinh Đình: “Ta đang nói tới nhà mẹ đẻ c*̉a ta.”

Sở Ngọc hiểu ra, ồ lên một tiếng, sau đó lại nhìn mẫu thân nhà nó.

Sở Tu Viễn rất muốn đỡ trán, đứa cháu dâu này chẳng những cứng đầu mà còn không biến ứng biến: “Cho đầu bếp trong phủ các ngươi dạy bọn họ không phải là được rồi sao.”

Tôn Phinh Đình ngẫm lại, đúng nha.

Nhưng Tôn Phinh Đình còn có một lo lắng —— Lâm Hàn không vui.

Tôn Phinh Đình lập tức Lâm Hàn: “Thẩm thẩm, có thể chứ?”

Lâm Hàn cười khẽ gật đầu.

Tôn Phinh Đình yên tâm: “Đa tạ thẩm thẩm. Ta, ta —— hôm nào ta sẽ đi hỏi nương thử xem sao.”

Lâm Hàn: “Có thể nói nương ngươi đến hiệu sách mua mấy quyển thực đơn, cho đầu bếp trong nhà thử làm xem sao, bọn họ cảm thấy ổn thì mở cửa hàng c*̃ng không muộn.”

Tôn Phinh Đình không nghĩ tới điểm này, nghe vậy bèn nói: “Thẩm thẩm suy xét chu toàn a.”

Sở Mộc rất muốn ôm đầu, cái này mà gọi là chu toàn gì chứ. Nhưng thấy nàng ấy bội phục thẩm thẩm hắn như vậy, Sở Mộc nuốt lại mấy lời muốn nói, tùy tiện ăn thêm hai miếng rồi đưa nàng ấy hồi phủ, chỉ bảo nàng ấy một phen, miễn cho sau này ra ngoài c*̃ng ngu ngơ như vậy.

Sở Mộc đi rồi, Sở Tu Viễn cùng ba hài tử c*̃ng ăn no.

Nha hoàn dọn dẹp sạch sẽ, Lâm Hàn lập tức rót cho Sở Tu Viễn một ly trà xanh tráng miệng: “Chuyện ta nói lúc trước đó, chàng có muốn nói với Tôn Đình úy một tiếng không?”

Sở Tu Viễn uống một ngụm trà, nói: “Không thể!”

Lâm Hàn: “Vì sao?”

Sở Tu Viễn buông ly nước: “Nàng nghĩ mà xem, ta mà hỏi Tôn Đình úy rằng nhà ông ấy có muốn mở tiệm cơm không, Tôn Đình úy sẽ nghĩ như thế nào? Đang yên đang lành mà mở tiệm cơm gì chứ. Sau đó ta lại phải giải thích có đúng không. Nếu ông ấy nghe ta nói vì nghĩ cho nhà ông ấy không đủ bạc tiêu, lại nghĩ ta còn nhỏ hơn ông ấy vài tuổi, nhà ta tiêu bạc thẳng tay, nhà ông ấy lại không có bạc dùng, bị nói như vậy, ai c*̃ng không thoải mái nha.”

Lâm Hàn ngẫm lại, khẽ gật đầu: “Chàng nói đúng! Chỉ dựa vào số hồi môn Tôn gia đưa tới hôm Sở Mộc thành thân, cũng có thể nhìn ra Tôn Đình úy là người có cốt khí.”

Sở Tu Viễn ừ một tiếng, lại nâng chung trà lên.

Lâm Hàn nhìn Sở Tu Viễn, đột nhiên nghĩ đến trước đây hắn c*̃ng không muốn cho nàng mở cửa hàng: “Cốt khí là một chuyện, mặt khác chắc là sợ người ta nói ông ấy đường đường là một Đình úy mà còn tranh lợi với dân nhỉ.”

Sở Tu Viễn lại gật đầu, nhìn Lâm Hàn: “Sao nàng đoán được?”

Lâm Hàn rót cho mình chén nước, từ từ nói: “Chàng nói.”

Sở Tu Viễn nhớ tới lời hắn nói trước kia, hơi mất tự nhiên, nói thầm: “Lâu vậy mà nàng vẫn nhớ rõ à.”

Lâm Hàn: “Đừng cản ta nuôi ong là ngày mai ta sẽ quên không còn một mảnh.”

Sở Tu Viễn cười: “Hóa ra là rào ta ở chỗ này sao. Sao ta phải cản nàng, nàng không biết sao? Ta sợ nàng ị ong đót nha. Nếu ta đang từ Tống Ngọc biến thành Yến Anh, nàng chịu được không?”

Lâm Hàn nhíu mày, giả vờ tức giận: “Hóa ra là vì chàng thích gương mặt này c*̉a ta?”

Sở tu gật đầu: “Mỹ lệ vui mắt, không ai không thích.”

Lâm Hàn hừ một tiếng: “Nông cạn!”
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 258



Sở Tu Viễn lại gật đầu: “Ta chính là một người nông cạn. Hôm nay phu nhân mới biết sao?”

Lâm Hàn không làm Sở Tu Viễn thất vọng, nói thẳng: “Đúng vậy. Cho nên ta nghĩ hay là ta tự mở cửa hàng thì hơn. Phải tích cóp nhiều bạc một chút, qua mười tám năm nữa, hồng nhan không còn, chàng nạp tân nhân ——”

Sở Tu Viễn vội vàng cắt ngang lời nàng: “Ta lớn hơn nàng tận mười tuổi, hồng nhan c*̉a nàng không còn thì ta c*̃ng thành lão nhân, nạp tân nhân cái gì, đừng ăn nói bậy bạ.”

Lâm Hàn nhắc nhở hắn: “Mỹ lệ vui mắt.”

Sở Tu Viễn: “Bản thân ta đã xấu đi rồi, thêm nhiều mỹ nhân để làm gì. Trừ phi khoét hai con mắt này c*̉a ta ra thì mới không nhìn thấy được hào quang c*̉a bản thân. Nhưng đến cả chính mình c*̃ng không thấy được thì những tân nhân đó còn có tác dụng gì.” Chuyển qua bên cạnh Lâm Hàn: “Ta nói đùa với nàng mà nàng c*̃ng không biết sao?” Cúi đầu nhìn nàng chằm chằm.

Lâm Hàn cố ý suy tư một lát, ngẩng đầu nói: “Không biết!”

Sở Tu Viễn biết Lâm Hàn nói nói cười cười với hắn, nhưng hắn lo lắng Lâm Hàn để chuyện này trong lòng, cho nên mới vội vã giải thích. Mà nay thấy nàng cố ý nói như vậy, hắn đã xác định được nàng chỉ đơn giản muốn chọc tức hắn thôi.

Sở Tu Viễn dùng sức, kéo người vào lồng ngực.

Lâm Hàn cứng người, lập tức giãy dụa.

Sở Tu Viễn siết chặt eo, cằm đặt ở đầu vai nàng, thân thể Lâm Hàn càng thêm cứng nhắc.

Sở Tu Viễn vui vẻ: “Phu nhân, ta và nàng thành thân lâu như vậy, vẫn chưa quen sao?”

Lâm Hàn đỏ mặt: “Ban ngày ban mặt thế này, sao ta quen được? Chàng cho rằng nữ nhân sẽ giống nam nhân các chàng sao, da mặt dày hơn cả tường thành.”

Sở Tu Viễn hơi hơi ngẩng đầu, chạm vào khóe môi nàng.

Lâm Hàn cuống quýt ngửa ra sau, che miệng lại: “Chàng, chàng —— làm gì đó?”

Sở Tu Viễn: “Lúc trước ở quân doanh nàng câu cổ ta đó, không phải c*̃ng giống vậy sao.”

Lâm Hàn: “Lúc đó đang ở trong quân trướng, không giống chỗ này.”

Sở Tu Viễn cố ý quan sát xung quanh: “Phòng ốc đâu có bị thủng chỗ nào, vững chãi hơn quân trướng nhiều.”

Lâm Hàn rất muốn bóp chết hắn

Sở Tu Viễn cũng không dám đùa quá mức: “Lúc đó các tướng sĩ không dám tiến vào thì bây giờ nha hoàn bà tử thấy cũng sẽ coi như không nhìn thấy.”

Lâm Hàn: “Hài tử thì sao?”

Sở Tu Viễn nhìn về phía tây sương phòng: “Qua mùa hè này để cho bọn nó về viện tử riêng đi.”

Nhưng mà mấy hài tử không nghe lời nàng.

Lâm Hàn nói: “Chàng tự nói chuyện này với bọn nó đi.”

Từ khi ba cái giường Bạt Bộ c*̉a hài tử được đưa tới, Sở Tu Viễn đã muốn đuổi bọn nó ra khỏi chủ viện. Nhưng mà nếu không phải là đám trẻ lừa gạt luồn lách cho qua chuyện thì c*̃ng là do Sở Tu Viễn bận rộn nên quên mất, vì thế đến hiện tại vẫn chưa thể nói chuyện đàng hoàng với hài tử.

Ngày mười hai tháng năm, Thái tử sang đây, Lâm Hàn đưa hài tử ra ngoài chơi, Sở Tu Viễn không tìm được cơ hội.

Mười tám tháng năm, ngày hưu mộc, mấy hài tử không cần dậy sớm, Sở Tu Viễn luyện kiếm nửa canh giờ rồi đi tới tây sương phòng túm ba hài tử dậy, biểu đạt sự “bất mãn” c*̉a hắn.

Câu trả lời c*̉a Sở Ngọc là đứng dậy ra ngoài đi vệ sinh.

Sở Dương an an tĩnh tĩnh nghe hắn nói xong, c*̃ng à một tiếng rồi đi ra ngoài.

Sở Tu Viễn nhanh chóng bắt lấy Đại Bảo Bảo đang muốn chạy trốn, lôi tiểu hài tử tới trước mặt hắn: “Các con còn muốn ở đây bao lâu?”

Đại Bảo Bảo đánh giá cha nó một phen: “Có phải cha chán ghét bọn con lắm đúng không?”

Sở Tu Viễn theo bản năng nói: “Không phải.”

Đại Bảo Bảo nghĩ nghĩ: “Vậy sao cha luôn muốn đuổi bọn con đi vậy?”

Sở Tu Viễn: “Các con nên trưởng thành.”

Đại Bảo Bảo lắc lắc đầu: “Hai mươi nhược quán, con mới chín tuổi. Cha, bọn con dọn ra c*̃ng được, chỉ cần cha không đánh bọn con.”

Sở Tu Viễn nghi hoặc: “Ta đánh các con làm gì?”

Đại Bảo Bảo nhìn ra ngoài, trời sáng, chắc mẫu thân nó c*̃ng tỉnh rồi. Chỉ cần nó la lên là mẫu thân sẽ tới cứu nó, cho nên Đại Bảo Bảo nói thẳng: “Con và đại ca, nhị ca mỗi ngày đều đến trước cửa phòng c*̉a cha và nương đọc sách. Mỗi đứa đọc một ngày, đọc đến khi trăng lên giữa trời, cha sẽ không đánh bọn con chứ?”

Sở Tu Viễn hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Bây giờ ta phải đánh các con!”

Đại Bảo Bảo gân yết hầu la lên: “Nương!”

Lâm Hàn bị dọa nhảy dựng, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Lục Hà, Tử Tô, ai đang ở bên đó, mau đi xem một chút.”

Sở Tu Viễn tát một cái vào m.ô.n.g Đại Bảo Bảo, cao giọng nói: “Ta ở bên này.”

Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm, lau mặt đi tới: “Sáng tinh mơ, con lại trêu chọc cha gì đó.”

Đại Bảo Bảo thoát khỏi tay cha nó, nhảy lên bàn, mở cửa sổ, đối mặt với nương nó: “Cha đuổi bọn con!”

Lâm Hàn vui vẻ, cũng đã rõ mọi chuyện: “Các con cao lên, giường các con ngắn lại, Đại tướng quân nhà ta lo các con ngủ không thoải mái.”

Đại Bảo Bảo quay đầu nhìn cha nó: “Mẫu thân không tìm lý do giúp cha. Cha chắc chắn là không vừa mắt bọn con. Nếu không phải mẫu thân nói bọn con lớn lên giống cha thì bọn con thật hoài nghi cả đám được cha nhặt ven đường.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-258.html.]

Sở Ngọc từ nhà xí đi ra nghe như vậy, c*̃ng hùa theo: “Con c*̃ng nghi ngờ đó. Nào có cha ai cả ngày cứ muốn đuổi nhi tử đi.” Lại đến bên cạnh cửa sổ, liếc mắt nhìn vào trong, thấy cha nó cười như không cười, tức khắc không dám nhiều lời, chỉ kêu Sở Dương đi rửa mặt.

Lâm Hàn lôi Đại Bảo Bảo đi, cũng không nhắc lại việc này.

Cuối tháng bảy, thời tiết chuyển lạnh, tổ ong đã được mua về, rất nhiều ong mật đặt trong thùng nuôi ong ở hậu viện, số đệm chăn Lâm Hàn sai nha hoàn làm c*̃ng đã xong.

Tổng cộng sáu chiếc chăn tơ tằm, mỗi cái đều dài một trượng, rộng một trượng.

Ba hài tử sáu nha hoàn, Tử Diệp là người ít nói nhất trong số đó. Mà vào hôm chăn tơ tằm làm xong, Tử Diệp c*̃ng không nhịn được hỏi Lâm Hàn: “Phu nhân, làm đệm chăn to như vậy để làm gì? Mặc dù ngài cùng Đại tướng quân dùng chung một cái thì c*̃ng chỉ cần may tám thước là được mà.”

Đệm chăn thời này thường có kích cỡ khoảng bốn thước.

Kích cỡ một trượng này thật sự đã dọa sợ đám nha hoàn trong phủ.

Lâm Hàn cũng không trách nàng ấy hỏi như vậy: “Cùng ta đến phía tây nào.”

Lâm Hàn đưa bọn họ đến phòng Sở Dương, sai nha hoàn trải đệm chăn lên giường, còn lại bốn cái lần lượt được đặt trong phòng Sở Ngọc cùng Đại Bảo Bảo.

Giờ Thân hai khắc, Lâm Hàn đến thư phòng gọi ba hài tử ra ngoài, dẫn bọn nó tới viện c*̉a Sở Dương.

Ba hài tử vừa tới cửa đã nhìn nhau muốn bỏ chạy.

Lâm Hàn đã đoán được chuyện này, xoay người vừa lúc nhìn thấy ba hài tử đang âm thầm lui về phía sau, tức khắc vui vẻ: “Không muốn c*̀ng ta vào trong xem có thứ gì sao?”

Ba hài tử không muốn, tiếc là lòng hiếu kỳ nặng hơn tuổi tác, cho nên đã bị nương bọn nó lừa vào trong.

Vừa vào phòng, Lâm Hàn kêu ba hài tử cởi giày trèo lên giường.

Đại Bảo Bảo ôm lấy eo Lâm Hàn: “Mẫu thân, ngài không được hư giống cha.”

Lâm Hàn: “Năm nay không dọn.”

Đại Bảo Bảo buông tay, ngay sau đó vươn ngón út: “Ngoéo tay, một trăm năm không được thay đổi. Ai thay đổi sẽ thành chó con!”

Lâm Hàn ngoéo tay với nó, Đại Bảo Bảo cởi ra giày nhảy lên giường.

Sở Dương hỏi mẫu thân nó: “Hài nhi c*̃ng lên sao?”

Lâm Hàn gật đầu.

Sở Ngọc c*̃ng theo ca ca nó trèo lên.

Lâm Hàn kéo chiếc chăn đang được gấp đôi trên giường ra, đắp lên người huynh đệ bọn nó: “Nương đã nói dù ba đứa con ngủ c*̀ng nhau thì cái giường này vẫn đủ, không lừa các con đúng không.”

Sở Ngọc kéo đệm chăn, lại dùng chân đo một chút, cả kinh mở to hai mắt: “Rộng như vậy?”

Đại Bảo Bảo nằm trong c*̀ng, kéo đệm chăn trên người nó ra, phát hiện nhị ca c*̉a nó bên kia c*̃ng đang đắp chung một cái này, chuyển hướng nhìn Lâm Hàn: “Ba người các con dùng một cái vẫn đủ sao?”

Lâm Hàn lại gật đầu: “Muốn nằm xuống xem thử không?”

Mấy hài tử chưa bao giờ nhìn thấy đệm chăn lớn như thế, nhìn nhau, đồng thời nằm xuống.

Sau khi nằm xuống bọn nó mới phát hiện, bên chỗ Đại Bảo Bảo còn chỗ trống, bên chỗ Sở Ngọc có một khe hở cỡ một thước, cho nên giường c*̉a bọn nó chắc rộng khoảng một trượng.

Ba huynh đệ c*́i đầu nhìn đệm chăn đang đắp trên người mình, hình như là một mảng nguyên.

Ba tiểu tử đồng loạt nhìn về phía Lâm Hàn.

Sở Ngọc nằm ngoài bìa mở miệng hỏi: “Lúc nương làm giường cho bọn con đã nghỉ tới phải làm thêm đệm chăn to như vậy sao?”

Lâm Hàn vui vẻ: “Sao lại không nghĩ tới, c*̃ng đâu thể để các con ngủ trên ván giường chứ.” Dừng một chút: “Ba huynh đệ các con đều có sân viện riêng rồi, có thể bố trí theo sở thích c*̉a mình. Nếu ở phòng mình chán thì có thể sang phòng khác ở vài ngày, thoải mái hơn việc ba đứa con ở chung một phòng nha.”

Đại Bảo Bảo ngồi dậy: “Trời lạnh lắm, rúc vào phòng sẽ ấm hơn.”

Lâm Hàn: “Ngủ chung với đại ca nhị ca không ấm sao?”

Đại Bảo Bảo gật đầu: “Ngủ c*̀ng bọn họ con sẽ không xoay người được, gió sẽ thổi luồn qua cổ con, con không muốn ngủ c*̀ng bọn họ.”

Lâm Hàn: “Buổi tối có thể c*̀ng chơi với nhau, chơi mệt thì trực tiếp nằm xuống, cũng không muốn?”

Đại Bảo Bảo do dự.

Sở Ngọc rất muốn gật đầu nhưng ba huynh đệ bọn nó đã bàn bạc xong, muốn dọn thì cùng nhau dọn, nếu không dọn thì tất cả đều không dọn, lập tức đưa mắt ra hiệu với Sở Dương, huynh nghĩ thế nào.

Sở Dương không muốn ở một mình lẻ loi: “Nương nói năm nay không cần dọn.”

Sở Ngọc: “Sang năm thì sao?”

Đại Bảo Bảo nói tiếp: “Chuyện năm sau để năm sau nói. Có lẽ sang năm mẫu thân sẽ không bỏ được chúng ta đâu.”

Sở Dương lắc đầu: “Có cha ở đó, mẫu thân bỏ được nha.”

Lâm Hàn không nhịn được cười.

Đại Bảo Bảo thấy nàng cười, nghĩ rằng đại ca nó nói đúng rồi: “Lần sau bệ hạ tới đây, ta sẽ nói với bệ hạ cha lại muốn tới biên quan rồi.”

Sở Tu Viễn trở về không thấy Lâm Hàn, hỏi nha hoàn thì mới biết Lâm Hàn ở bên này, vừa tìm tới nơi lại nghe được một câu như thế, lập tức muốn tẩn tên nhóc này một trận: “Thật là nhi tử ngoan c*̉a cha.” Âm thanh vừa dứt, căn phòng trở nên yên lặng, Sở Tu Viễn bước vào.

Ba hài tử không hẹn mà cùng kéo chăn trùm lên đầu.
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 259



Sở Tu Viễn tức cười: “Không nóng sao?”

“Không nóng!”

Đại Bảo Bảo từ trong chăn nói vọng ra.

Sở Tu Viễn nháy mắt với Lâm Hàn, Lâm Hàn mỉm cười gật đầu.

Sau một nén hương, Đại Bảo Bảo chảy mồ hôi đầy đầu, muốn xốc đệm chăn hít thở không khí, Sở Dương vội đè tay nó lại, thấp giọng nói: “Cha nương còn ở đây.”

Đại Bảo Bảo cứng người, lau mồ hôi trên trán, nói thầm: “Sao cha còn chưa đi chứ.”

Sở Dương nhỏ giọng nói: “Đang phân cao thấp với chúng ta.”

Lời vừa dứt, một giọt mồ hôi rơi xuống mu bàn tay Đại Bảo Bảo, Đại Bảo Bảo nhíu mày, cắn chặt răng: “Mặc kệ, muốn đánh cứ để ngài ấy đấy! Đệ không tin có nương ở đó mà cha có thể đánh chết đệ!”

Sở Dương la hét: “Đại Bảo Bảo ——”

Đại Bảo Bảo xốc chăn, gió lạnh tràn vào, Sở Ngọc thoải mái thở phào một hơi, lại nhìn thấy đại ca nhà nó đang ngơ ra như một tên ngốc.

Sở Ngọc ngồi dậy: “Làm sao vậy?” Liếc thấy Đại Bảo Bảo đang trợn tròn hai mắt, Sở Ngọc rùng mình, quay đầu nhìn, trong phòng không có một bóng người… Sở Nhị công tử chớp chớp mắt, trong phòng ngoài ba đứa bọn nó ra thì không còn ai cả: “Nương và, và cha đâu?”

Đại Bảo Bảo tỉnh táo lại, thở hồng hộc nói: “Sớm đi rồi bái.”

Sở Dương theo bản năng hỏi: “Đi rồi sao?”

Sở Ngọc nghĩ tới sự im ắng nãy giờ: “Xem ra là đã rời đi lúc chúng ta căng thẳng trốn trong chăn rồi. Bằng không dù bọn họ có miếng lót chân thì c*̃ng không thể nào rời đi không chút tiếng động như vậy.”

Sở Dương hỏi tiếp: “Nương đi c*̀ng cha sao?”

Đại Bảo Bảo nói: “Còn phải hỏi à, đại ca. Mẫu thân không đi, cha cũng túm mẫu thân đi.” Dừng một chút: “Nhưng mà đệ cảm thấy mẫu thân còn đi nhanh hơn cha.”

Sở Dương thuận miệng hỏi: “Vì sao?”

Đại Bảo Bảo liếc nó, chuyện này c*̃ng cần phải hỏi sao: “Mẫu thân bị cha dạy hư.” Nhảy xuống giường.

Sở Dương vội hỏi: “Làm gì đó?”

Đại Bảo Bảo không cần nghĩ ngợi, nói: “Đi tìm cha nương, dám gạt chúng ta sao.”

Sở Ngọc: “Không sợ cha đánh đệ à?”

Đại Bảo Bảo khựng lại.

Sở Ngọc tiếp lời nói: “Sai Lục Hà mang đồ đạc tới đây đi, chúng ta ở chơi ở đây. Chờ cha hết giận rồi về.”

Đại Bảo Bảo hỏi: “Huynh và đại ca chơi cờ, đệ đứng một bên xem sao?”

Sở Dương từ trên giường nhảy xuống, vừa mang giày vừa nói: “Trong viện này ngoại trừ một cây lê thì không còn gì cả. Đệ có thể lấy cầu c*̉a đệ tới đây, hoặc là mang bản vẽ nương làm cho đệ tới đây vẽ cây lê. Ta —— làm cái gì c*̃ng được.”

Đại Bảo Bảo ngẫm lại, nhìn đại ca nó: “Đệ đá cầu một mình sao?”

Sở Ngọc không đợi Sở Dương mở miệng: “Đại ca đá với đệ. Nương nói đại ca cứ học nữa sẽ thành con mọt sách mất.” Sợ Sở Dương không muốn, lại bổ sung thêm một câu: “Nương nói huynh sang năm phải theo Tôn đại nhân tra án rồi, không tập luyện để thân thể khỏe mạnh một chút, lỡ bị kẻ xấu làm bị thương thì phải làm sao đây.”

Sở Dương không biết nên phản bác thế nào, lẩm bẩm: “Đệ không muốn đá cầu với Đại Bảo Bảo thì cứ việc nói thẳng.”

Sở Ngọc lắc đầu: “Đệ không có.” Nhìn Đại Bảo Bảo nói: “Đệ nói xem có khi nào ta không chơi với đệ hả?”

Đại Bảo Bảo muốn nói lần nào c*̃ng chơi c*̀ng nhưng toàn đá cho có lệ, lại lo lắng sau này nhị ca nó đến đá có lệ c*̃ng lười nốt nên đành nói với đại ca: “Trước giờ đều là nhị ca đá với đệ, hôm nay đổi sang huynh. Bằng không, bằng không đệ sẽ đi mách mẫu thân, huynh bắt nạt đệ.”

Sở Dương khinh thường: “Đệ nói là mẫu thân sẽ tin à?”

Đại Bảo Bảo nghĩ nghĩ: “Không tin cũng sẽ không giúp huynh.”

Sở Dương không hề khách khí: “Cũng sẽ không giúp đệ.”

Sở Ngọc đau đầu: “Hai ngươi đừng cãi nữa được không? Cãi một hồi là tối luôn rồi.”

Đại Bảo Bảo hừ một tiếng, trừng mắt nhìn đại ca nó, nói vọng ra ngoài: “Lục Hà!”

Lục Hà chậm rãi bước vào: “Công tử có gì phân phó?”

Đại Bảo Bảo nuốt lại mấy lời muốn nói: “Có phải là nương ta bảo các ngươi tới đây không?”

Lục Hà thật thà nói: “Là Đại tướng quân cùng phu nhân.”

Đại Bảo Bảo lẩm bẩm: “Ta biết ngay là chủ ý c*̉a hai người bọn họ mà.” Lại nói: “Lấy đồ đạc c*̉a bọn ta tới đây, chúng ta chơi ở bên này.”

Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn trở lại chủ viện cũng không về phòng mà chỉ đứng dưới mái hiên chờ hài tử. Kết quả lại không chờ được hài tử, chỉ chờ được mấy nha hoàn.

Lâm Hàn nhìn Sở Tu Viễn: “Bọn nó sợ bị chàng đánh sao?”

Sở Tu Viễn liếc thấy một nha hoàn đang cầm cầu, bàn vẽ,… chạy về phía tây: “Không thì sao. Không chừng đây là chủ ý c*̉a Đại Bảo Bảo.”

Lâm Hàn: “Cái này không nói được. Đại Bảo và Nhị Bảo c*̃ng không ngốc đầu. Một năm nữa là hai đứa bọn nó phải vào Thái Học, ta có nên chuẩn bị cho bọn nó một ít đồ dùng học tập không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-259.html.]

Sở Tu Viễn theo bản năng hỏi: “Chuẩn bị cái gì?”

Lâm Hàn: “Rương đựng sách cùng giấy và bút mực. Có cần tìm thêm thư đồng không?”

Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Không cần. Có Bích Hải rồi, để Bích Hải đi với bọn nó.”

Lâm Hàn: “Bích Hải sắp hai mươi rồi. Mấy ngày nay cứ rảnh là lại chui vào bếp, xem ra là muốn học thêm một ít bản lĩnh rồi. Vừa lúc nhà bếp cũng thiếu người, không bằng để hắn qua đó giúp đỡ đi, ta chọn một người khác cho Đại Bảo.”

Sở Tu Viễn khẽ lắc đầu: “Đại Bảo đi học năm ngày nghỉ một ngày, nếu hắn muốn học thì chờ ngày nghỉ c*̉a Đại Bảo tới rồi học sau. Học sinh ở Thái Học đều rơi vào khoảng hai mươi tuổi, nàng tìm cho Đại Bảo một thư đồng xấp xỉ tuổi nó, sau này lỡ xảy ra chuyện gì, làm sao mà giải quyết được.”

Bích Hải ở trong phủ nhiều năm, quy củ không tệ, c*̃ng biết được một ít tình hình trong nhà c*̉a đại quan quý nhân trong thành. Theo Sở Dương đến Thái Học, chưa cần người ta giới thiệu, chỉ cần nhìn diện mạo và cách ăn diện bên ngoài là có thể đoán được người đó là công tử nhà ai.

Nghĩ tới chuyện này, Lâm Hàn nói: “Vậy để hắn đi theo Đại Bảo ba bốn năm gì đi. Đợi ba bốn năm sau lại hỏi hắn muốn làm gì, tránh việc cứ giữ người ta mãi rồi lại biến thành kẻ thù.”

Sở Tu Viễn vui vẻ: “Nàng có rảnh lo hắn nghĩ gì chi bằng cân nhắc cho đám nha hoàn trong phủ đi, một đám đã không còn nhỏ nữa, Hồng Lăng hai mốt hay hai hai rồi?”

Lâm Hàn: “Hồng Lăng đã nói chuyện c*̉a nàng ấy cứ thuận theo tự nhiên. Tìm được người hợp tâm ý thì sẽ dọn ra ngoài, không thì cứ ở trong phủ hầu hạ ta.”

Sở Tu Viễn nhướng mày: “Nàng ấy nói vậy thật sao?”

Lâm Hàn quan sát xung quanh, nha hoàn bà tử đều không ở đó, có lẽ là trời nóng quá nên đã trốn hết vào phòng rồi.

Nhưng mà Lâm Hàn vẫn nhỏ giọng nói: “Nàng ấy cảm thấy nam nhân không đáng tin nên không dám ra ngoài.”

Sở Tu Viễn: “Bởi vì người bán nàng ấy đi chính là ca ca và tẩu tử c*̉a nàng ấy sao?”

Lâm Hàn gật đầu, ngáp ngắn ngáp dài.

Sở Tu Viễn muốn nói gì đó nhưng thấy nàng như thế chỉ đành nuốt trở về: “Về phòng ngủ một chút nhé?”

Lâm Hàn muốn nói được nhưng lại há mồm ngáp: “Ta ngủ một lát đây.”

Sở Tu Viễn gật đầu, đuổi theo Lâm Hàn.

Lâm Hàn dừng lại: “Chàng c*̃ng đi á?”

Sở Tu Viễn hỏi lại: “Ta không được đi c*̀ng nàng sao?”

Nói cứ như Lâm Hàn là một người bá đạo hống hách vậy.

Lâm Hàn liếc mắt nhìn hắn, đẩy cửa phòng ngủ.

Sở Tu Viễn lướt qua bình phong, nhìn thấy chiếc giường Bạt Bộ to đùng.

Cởi ra giày, ngồi lên giường, Sở Tu Viễn lại không nhịn được cẩn thận quan sát chiếc giường Bạt Bộ to như một căn phòng nhỏ: “Nàng mơ thấy trong nhà kẻ thần bí dùng cái giường thế này sao?”

Lâm Hàn ừ một tiếng, lại hỏi: “Làm sao vậy?”

Sở Tu Viễn: “Ta cảm thấy hắn ta có thể là phương ngoại chi nhân.”

Lâm Hàn thầm nhủ, chàng đoán đúng rồi, ta chính là phương ngoại chi nhân.

Nhưng mà, nàng sợ dọa Sở Tu Viễn ngất xỉu, làm bộ suy tư một hồi: “Có từng nghe nói tới ba ngàn thế giới chưa?”

Sở Tu Viễn ngẫm lại: “Không có.”

Lâm Hàn đổi cách hỏi: “Có từng nghe qua chuyện những tảng đá rơi xuống ở một nơi nào đó chưa?”

Sở Tu Viễn gật đầu: “Trời giáng cự thạch, mấy năm trước từng xảy ra bên bờ Đông Hải, bệ hạ còn phái người đến điều tra, hoài nghi là do thần tiên trên trời đánh nhau. Chẳng lẽ không phải à?”

Lâm Hàn: “Cũng có khả năng là người ở một thế giới khác đẽo núi khiến đá rơi xuống.”

Sở Tu Viễn nhíu mày: “Phàm nhân cũng có thể đục thủng trời sao?”

Lâm Hàn muốn nói tìm đâu ra lỗ thủng trên trời chứ. Đột nhiên nhớ tới người thời này luôn tin vào khái niệm trời tròn đất vuông, vội vàng im miệng: “Chàng cho rằng bầu trời như một cái chén, nằm úp bên trên bảo hộ chúng ta sao?”

Sở Tu Viễn hỏi lại: “Không phải à?”

Lâm Hàn: “Đương nhiên không phải. Bầu trời chúng ta nhìn thấy bây giờ thực chất là từng tầng từng tầng không khí đan vào nhau. Chỗ chúng ta đang ở này, cứ xem nó như một quả cầu ấy. Nếu chàng xuất phát từ Trường An, cho dù chàng đi về hướng đông hay là về hướng tay, đi đến cuối chàng sẽ phát hiện mình lại về tới Trường An.”

Sở Tu Viễn vui vẻ: “Phu nhân, nàng cho rằng vi phu là kẻ ngốc hay cảm thấy vi phu còn nhỏ hơn cả Đại Bảo Bảo? Nơi này c*̉a chúng ta nếu giống một quả cầu thì ta và nàng có thể đứng vững được sao?” Lại liếc Lâm Hàn: “Buồn ngủ thì ngủ đi. Đừng hồ ngôn loạn ngữ.”

Lâm Hàn véo vào tay hắn.

Sở Tu Viễn th* d*c: “Lại muốn mưu sát ta à?”

Lâm Hàn: “Biết đau chứng tỏ không phải nằm mơ. Nếu không phải nằm mơ ——”

Sở Tu Viễn cắt lời nàng: “Cho nên nàng mau ngủ đi, trong mơ cái gì c*̃ng có.”

Lâm Hàn nâng chân: “Có tin ta đá chàng không?”

Sở Tu Viễn: “Nếu còn nằm trên cái giường c*̃ kia, ta sẽ sợ. Còn cái giường này ấy à, ta không sợ đâu.”

Lâm Hàn há mồm, nói: “Ngày mai ta sẽ đem cái giường kia về, dọn cái giường này đi.”
 
Back
Top