Dịch Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 270



Sở Tu Viễn cười bảo: “Là khói, chứ không phải lửa.”

Thương Diệu: ‘Không có lửa thì lấy đâu ra khói?”

Sở Tu Viễn ra hiệu cho người gác cổng, nói: “Đúng là không có lửa mới có khói. Bệ hạ ngài nghĩ xem chúng ta ở gần như thế, khói to như vậy đáng ra nên có ánh lửa ngút trời mới phải.”

Thương Diệu suy nghĩ cẩn thận, là đạo lý này: “Phu nhân của ngươi lại đang làm cái gì thế?”

Sở Tu Viễn: “Vi thần đã nói rồi, đang lấy mật ong.”

Thương Diệu không khỏi bật cười: “Giữa khói đặc cuồn cuộn đi lấy mật ong?”

Sở Tu Viễn còn dám nói thế thật.

Sở Tu Viễn còn dám gật đầu: “Dùng khói đặc đuổi ong đi.” Nói rồi cả quân lẫn thần đã đi đến góc tường chính viện, đứng ở con đường nhỏ thông đến hậu viện, Sở Tu Viễn chỉ về phía Bắc: “Bệ hạ, ngài xem.”

Thương Diệu ngừng bước, nhìn về phía Bắc thì trông thấy mấy người kỳ quái, từ đầu đến chân bọc dày kín tới nỗi gió thổi không lọt: “Thế này là sợ bị ong đốt à?”

Sở Tu Viễn gật đầu: “Cái người đang đứng ở chỗ cao nhất chính là phu nhân ta. Nàng ấy đang nhìn về phía Tây, bởi vì thùng nuôi ong ở phía Tây, cũng chính là phía sau phòng ngủ của thần và phu nhân. Bệ hạ, ngài và vi thần như thế này thì không thể tới đó được, chúng ta vào trong phòng đợi bọn họ nhé?”

Khói mù ở hậu viện quá lớn, Thương Diệu cũng không muốn tới, nghe thấy thì quay người đi tới chính viện.

Quân thần hia người vào nhà chính, Sở Mộc và Tôn Phinh Đình ở bên cạnh hầu phủ từ trong phòng đi ra trông thấy khói mù lượn lờ ở phía Đông Bắc, Tôn Phinh Đình lộ ra vẻ lo lắng, không kiềm lòng được hỏi Sở Mộc: “Khói lớn như thế có phải là cháy không?”

Sở Mộc khẽ lắc đầu: “Không phải! Cháy thì không thể nào yên tĩnh như thế. Chắc chắn là Đại Bảo Bảo lại đòi ăn cái gì đó, nên thẩm thẩm lại làm cho nó.”

Tôn Phinh Đình: “Làm cái gì mà lại cần khói lớn như thế?”

Sở Mộc suy nghĩ: “Có thể là đang nướng cái gì đó ở đằng sau. Đừng quan tâm nữa.” sau đó hắn sai nha hoàn đóng cửa sổ lại, kẻo tro than bay vào.

Bên Sở Mộc đóng kín cửa thì bên chỗ Sở Tu Viễn ngoài cửa chính của phòng chính ra thì các cửa khác cũng đóng chặt.

Hoàng đế Thương Diệu ngồi ở trong phòng trong thời gian khoảng một chén trà thì cảm thấy trong nhà ngột ngạt tới cuống cuồng, muốn đi ra ngoài đứng một lúc. Đúng lúc này, Lâm Hàn đến, theo sau còn có mấy nha hoàn, trong tay mỗi người đều bưng một chiếc thau.

Thương Diệu không thể không đứng dậy. Sở Tu Viễn đón lấy, nhận cái thau đồng từ trong tay Lâm Hàn, rồi cúi đầu xuống nhìn, không khỏi kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Thương Diệu thấy thế thì bước ba bước làm hai đi tới, trông thấy trong mỗi cái thau đều có hơn nửa thau mật ong, trông nặng tầm năm sáu cân, liền không khỏi bảo: “Nhiều như thế này?!”

Đại Bảo Bảo sải bước chạy tới: “Ta xem nào, để ta xem nào.” Nói rồi cậu không kiềm lòng được vịn lên cánh tay của cha nó.

Sở Tu Viễn sợ trên tay mình không có trọng lượng sẽ lật đổ cái thau nên vội vàng hạ xuống một chút.

“Hãy còn?!”

Sau lưng truyền đến tiếng kêu kinh ngạc.

Sở Tu Viễn và Hoàng đế Thương Diệu quay đầu lại nhìn, là Sở Dương. Hai người xuôi theo tầm mắt của Sở Dương thì trông thấy Hồng Lăng đang đi về phía bọn họ, trong tay cũng bưng một thau, trong thau cũng có rất nhiều mật ong màu vàng cam.

Đợi Hồng Lăng đi đến gần, Thương Diệu nhìn thấy rõ ràng, mật ong đóng kết thành miếng rồi.

Thương Diệu quay sang nhìn Sở Tu Viễn nói: “Đây chính là mật ong mà ngươi nói ư?”

Sở Tu Viễn nào có biết, hắn đã ăn bao giờ đâu, thế nên chỉ có thể để phu nhân của hắn tiếp lời.

Lâm Hàn: “Đúng vậy. Bệ hạ, phu quân, đi vào trước đã.”

Thương Diệu nhớ Sở Tu Viễn từng nói, Lâm Hàn nuôi hai thùng ong mật. Hai thùng mà có thể được hai ba chục chân mật ong, chuyện này đến vị Hoàng đế là Thương Diệu cũng không dám tưởng tượng.

Vào trong nhà, Thương Diệu bèn hỏi: “Sao lại nhiều như thế?”

Lâm Hàn: “Không hề nhiều. Nếu không phải sợ ong mật đói c.h.ế.t thì còn có thể lấy được mấy cân nữa.”

Sở Ngọc nhìn bốn thau mật ong và một thau tổ ong, không nén lòng được hỏi rằng: “Sau này chúng ta không cần mua mật ong nữa ạ?”

Lâm Hàn khe khẽ gật đầu.

Một tháng Thương Diệu dùng nhiều lắm là một cân mật ong, năm người Sở gia, suy xét Đại Bảo Bảo còn đang thay răng nên Lâm Hàn không thể cho cậu ăn quá nhiều đồ ngọt, thì mỗi tháng Sở gia dùng nhiều lắm là hai cân, hai ba chục cân mật ong đủ để Sở gia dùng trong một năm.

Lâm Hàn bèn hỏi Lâm Hàn: “Mỗi năm lấy một lần?”

Lâm Hàn: “Theo lý mà nói mùa thu còn có thể lấy một lần nữa. Có điều là dùng khói đặc đuổi ong quá làm hại đến ong, muốn hằng năm đều có thể được ăn mật ong thì tốt nhất là mỗi năm lấy một lần. Ở chỗ thiếp thân ít hoa cỏ, vườn Phù Dung của bệ hạ lắm hoa nhiều cỏ, cũng nuôi hai thùng nuôi ong như thế là một năm có thể lấy được tầm khoảng bốn chục cân.”

Thương Diệu không khỏi bảo: “Vậy cũng không nhiều hơn chỗ này của ngươi được bao nhiêu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-270.html.]

Lâm Hàn liếc nhìn bốn thau mật ong một cái: “Chỗ này nhiều lắm là hơn hai mươi lăm cân. Trừ thau tổ ong này ra.”

Thương Diệu: “Không tính thau tổ ong này?”

Lâm Hàn mỉm cười đáp: “Cái thiếp thân nói là mật ong nên đương nhiên không thể tính cái này.” Lời vừa thốt lên, tiểu nha hoàn đã cầm một chồng bát và thìa bạc đi vào, đang định đặt lên trên bàn thì trông thấy Hoàng đế bệ hạ cũng đang ở đây, nàng ấy đành phải dừng lại tìm Lâm Hàn.

Lâm Hàn đứng lên nói: “Đưa cho ta.”

Nàng dùng hai chiếc thìa bạc múc một miếng tổ mật ong to rồi đặt vào trong bát đưa đến trước mặt Thương Diệu.

Thương Diệu ngẩn người, phản ứng lại thì không dám tin nổi hỏi rằng: “Thế này là ngươi để trẫm ăn à?”

Lâm Hàn: “Đúng thế.”

Thương Diệu không khỏi thắc mắc: “Ngọt như vậy thì ăn thế nào được?”

Lâm Hàn vô thức đáp: “Cứ ăn luôn thôi.”

Suýt chút nữa Sở Tu Viễn bị nước bọt của chính mình làm sặc: “Phu nhân, ý của bệ hạ là ngọt khé cổ.”

Vừa nãy Lâm Hàn nói ra là đã hiểu ý rồi: “Ta biết chứ. Nhưng có chút như thế thì không ngọt gắt đâu. Bệ hạ không tin thì có thể dùng thử một ít trước xem sao.”

Thương Diệu chỉ vào cái thứ bên trong mật ong: “Cái này cũng ăn cùng ư?”

Lâm Hàn: “Nhổ ra chứ. Tổ ong này trông không sạch sẽ thôi chứ thực chất nó còn sạch hơn mật ong.”

Thương Diệu không tin.

Sở Tu Viễn tự ăn một miếng, sau đó nhổ tổ ong ra, rồi nói với Hoàng đế tỷ phu của hắn rằng: “Một lần chớ ăn quá nhiều, không ngọt quá đâu.”

Đại Bảo Bảo thấy thế thì không kiềm lòng được nuốt nước bọt, cậu nhè nhẹ kéo ống tay áo Lâm Hàn.

Lâm Hàn bật cười nói: “Nương biết, cho con ăn một ít.” Nói xong nàng múc một miếng bỏ vào trong bát: “Ăn đi.”

Đại Bảo Bảo liếc nhìn vào trong cái bát của Hoàng đế, không nhiều như của y: “Nương múc thêm một ít cho con đi.”

Sở Ngọc mở miệng nói: “Có còn cần cái răng nữa không?”

Đại Bảo Bảo ủ rũ.

Lâm Hàn lại múc cho Sở Dương và Sở Ngọc một miếng rồi mới mở miệng nói: “Đại Bảo Bảo, ăn xong thì ra ngoài đi chơi một lúc với ca ca, chơi mà đầu đổ đầy mồ hôi còn có thể ăn thêm một miếng nữa.”

Đại Bảo Bảo ngẩng phắt đầu lên hỏi: “Thật ạ?”

Lâm Hàn gật đầu: “Chơi nửa giờ không những có thể khiến thịt trên người con trở nên săn chắc hơn mà còn có thể tiêu hao lượng đường trong cơ thể.”

Mấy năm nay Thương Diệu có thể cảm giác được rõ ràng, năm ngày không vận động là thịt trên eo sẽ nhão nhoét. Thế nên mấy năm nay Thương Diệu ngày càng chú trọng dưỡng sinh.

Lâm Hàn đưa cho y nửa non cái bát tổ ong nhưng Thương Diệu chỉ định múc một tí tẹo để thử. Mặc dù đích thân Sở Tu Viễn đã thử, rất ngon. Nhưng giờ nghe Lâm Hàn nói như thế, lòng Thương Diệu liền lay động, bèn hỏi Lâm Hàn rằng: “Ys ngươi nói là đường sẽ theo mồ hôi đi ra ư, không phải mồ hôi mặn à?”

Lâm Hàn gật đầu: “Là mặn. Nói một cách chính xác là liên tục vận động trong ba nén hương thì thịt trên người sẽ ốm đi, cộng thêm một nén hương nữa thì thứ tiêu hao chính là lượng đường trong cơ thể. Thiếp thân nói như thế bệ hạ có thể hiểu được không?”

Thương Diệu hiểu ra rồi: “Nhiều mật ong như thế thì phải mất bao lâu?”

Lâm Hàn: “Mật ong và đường mía khác nhau, ăn vào rồi cơ thể sẽ tự có thể tiêu hao được một phần, cần luyện võ để tiêu hao nốt một phần nhỏ còn lại. Bệ hạ quay về đi quanh cung Vị Ương ba vòng là thiếp thân cảm thấy tương đương rồi. Nếu bệ hạ muốn luyện võ b.ắ.n cung thì tốt nhất là lựa buổi sáng.”

Thương Diệu tò mò: “Chuyện đó lại là thế nào vậy?”

Lâm Hàn: “Buổi sáng dương khí của con người đầy đủ, buổi tối cơ thể nên nghỉ ngơi, ngài không để nó nghỉ ngơi thì ban đêm còn có thể ngủ ngon được sao?”

Điểm này Thương Diệu lại không hề chú ý đến: “Quay về trẫm sẽ thử.” Sau đó múc một miếng tổ ong cho vào trong miệng.

Đại Bảo Bảo đẩy cái bát của cậu đến trước mặt nương nó, nhắc nương cậu rằng cậu đã ăn xong rồi.

Lâm Hàn tiện tay rót cho cậu chén nước: “Uống xong nghỉ ngơi một chốc rồi đi đá xúc cúc với các ca ca đi.”

Đại Bảo Bảo gật đầu, đoạn cậu bưng chén nước lên tha thiết nhìn Thương Diệu: “Bệ hạ, ta không sợ béo.”

Thương Diệu lấy làm vui: “Vậy thì ngươi cứ ăn tiếp đi.” Rồi y dẩu môi về phía tổ ong trong thau: “Hãy còn khá nhiều, đủ cho ngươi ăn.”

Sắc mặt của Đại Bảo Bảo hơi thay đổi, ý của cậu không phải ý này.

Lâm Hàn cầm cái bát rỗng không có ai dùng lên, múc từ trong thau vào trong bát đầy ngập tổ ong.
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 271



Đại Bảo Bảo vốn cứ tưởng là cho nó, nhưng vừa thấy nhiều như thế là cậu lập tức hiểu rằng cho ai: “Tẩu tẩu sợ mập, không ăn hết nhiều như thế đâu ạ.”

Lâm Hàn: “Còn có Mộc ca của con nữa.” nàng đưa cho Hồng Lăng rồi bảo nàng ấy đem đi.

Đại Bảo Bảo thấy trong bát của Lâm Hàn còn có một ít nữa thì không từ bỏ hỏi rằng: “Nương, nương không sợ mập ạ?”

Lâm Hàn khe khẽ lắc đầu: “Không sợ!”

Đại Bảo Bảo lại mặt ủ mày chua.

Sở Ngọc buông bát xuống, rót nửa chén nước uống rồi kéo cánh tay thằng bé: “Đi cùng với ca ca đi. Mau chóng tiêu hao cái vừa mới ăn xuống nào, cũng có thể nhanh chóng quay về ăn tiếp.”

Vốn Đại Bảo Bảo không muốn ra ngoài nhưng nghe lời ấy xong liền nắm lấy cánh tay Sở Dương bảo: “Mau đi thôi, đại ca!”

Sở Dương vội càng đặt bát xuống: “Đừng kéo ta.”

Đại Bảo Bảo buông cậu ra, quay lại tóm lấy nhị ca cậu khiến Sở Ngọc dừng lại một chốc, để đại ca cậu uống chút nước súc miệng rồi lại kéo đại ca cậu ra bên ngoài.

Ba đứa trẻ con ra ngoài rồi, Lâm Hàn đặt bát xuống, rót cho Sở Tu Viễn và Thương Diệu chén nước rồi hỏi Thương Diệu: “Bệ hạ…”

Thương Diệu giơ tay lên ngăn nàng nói tiếp: “Trẫm biết ngươi muốn nói cái gì. Trẫm lấy bốn thùng ong mật.”

Lâm Hàn chẳng cần nghĩ ngợi đã nói: “Có thể. Nhưng không phải năm nay. Ong của thiếp thân bị khói hun bị thương rồi, mùa xuân năm sau sẽ đưa cho ngài. Ngài cũng có thể sai người trong vườn Phù Dung ngó xem trong vườn có tổ ong hay không, rồi chuyển những tổ ong đó vào trong thùng nuôi ong, ngày này sang năm vẫn có thể lấy được nhiều mật như thế.”

Thương Diệu suy nghĩ: “Cũng được. Số mật ong này ngươi định chia như thế nào?”

Lâm Hàn kìm nén nỗi xúc động trợn trắng mắt, tự khuyên bản thân ở trong lòng, không nỡ đem con đi bẫy sói. Sau đó nàng giương khuôn mặt tươi cười ra: “Trong cung bệ hạ chắc chắn không thiếu thứ này. Bệ hạ một thau, Sở Mộc một thau, để lại cho mấy đứa trẻ hai thau?”

Quả thực Thương Diệu chẳng thiếu mà y cũng không dám để Thái tử ăn quá nhiều, mang hai thau về cũng ném vào đâu đấy, nên thấy Lâm Hàn nói như vậy cũng không nói gì cả, sau đó đem theo một thau mật ong đi.

Chân trước Thương Diệu vừa đi, chân sau Lâm Hàn đã sai nha hoàn đem thau dính rất nhiều mật ong đến phòng bếp, dùng mật ong bên trên để nhào bột.

Sở Tu Viễn nghe vậy thì hơi cau mày lại: “Phu nhân, chút ít dính trên thau đừng lấy nữa.”

Lâm Hàn: “Sạch sẽ thì tại sao lại không lấy?” nàng liếc Sở Tu Viễn một cái: “Ta lại khiến chàng mất mặt à?”

Sở Tu Viễn vội vàng nói: “Không hề. Là ta sợ những đầu bếp kia nói nàng quá hiểu biết thôi.”

Lâm Hàn: “Điều này thì chàng yên tâm, bọn họ sẽ chỉ tò mò là ta lại muốn làm đồ ăn ngon gì nữa thôi.” Nói rồi nàng đánh giá hắn một lượt: “Có muốn đánh cược không?”

Sở Tu Viễn chẳng cần nghĩ ngợi đã đáp: “Được, ta nhận thua luôn.”

Lâm Hàn ngẩn người một thoáng, phản ứng lại thì tức cười: “Ai cần chàng thua.” Nàng trừng hắn một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Sở Tu Viễn đi theo.

Lâm Hàn nghe thấy tiếng bước chân nhưng đầu cũng không quay lại, lạnh giọng bảo: “Đừng đi theo ta.”

Sở Tu Viễn: “Đây là nhà ta, ta muốn đi đâu thì đi đó.”

Bước chân Lâm Hàn dừng lại, quay người nói: “Đại tướng quân, có biết bây giờ chàng giống thứ gì không?”

Sở Tu Viễn nhướng mày: “Tên vô lại hay là gã lưu manh? Nàng là phu nhân của ta, nói gì ta cũng đều không tức giận đâu, cứ nói thẳng đi.”

Lâm Hàn bỗng bất lực thở dài một hơi.

Sở Tu Viễn bước lên trước ôm lấy bả vai nàng: “Vi phu đi nấu cơm với nàng.”

Lâm Hàn: “Trong phòng bếp nhiều đầu bếp như thế còn cần đến chàng sao?”

Không cần đến Sở Tu Viễn mà cũng không cần Lâm Hàn đích thân động thủ. Sở Tu Viễn nói như thế chẳng qua là muốn để Lâm Hàn vui vẻ, thế nên hắn tiếp tục nói: “Cẩn tắc vô áy náy mà.”

Sau đó phu thê hai người họ đi đến phòng bếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-271.html.]

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Lâm Hàn, hai người còn chưa đứng vững đầu bếp đã hỏi Lâm Hàn muốn làm món ngon gì.

Lâm Hàn bảo đầu bếp biết làm bánh ngọt làm bánh ngọt mật ong, sau đó lại sai nha hoàn đi lấy một ít mật ong, rồi bảo người mua sắm ra ngoài mua khúc xương sườn, bữa tối liền có thêm một món sườn mật ong.

Đại Bảo Bảo ăn được sườn ướp mật ong thì lập tức đá bay mật ong đi. Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Hàn bảo cậu uống chén nước mật ong nhưng cậu cũng không thích uống.

Vẫn là Lâm Hàn nói nước ấy tốt cho sức khỏe, Đại Bảo Bảo mới cau mày uống nước.

Nói đi cũng phải nói lại, Hoàng đế Thương Diệu đồng ý để Lâm Hàn nuôi ong ở vườn Phù Dung, hoa cỏ ở chỗ vườn Phù Dung nhiều hơn trong phủ đại tướng quân, đợi ong mật bị khói nồng hun đuổi đi quay trở về, Lâm Hàn bèn cùng Sở Tu Viễn đưa thùng nuôi ong đến vườn Phù Dung.

Chuyện này không cần Lâm Hàn phải đích thân đi nhưng Lâm Hàn lo quan lại của vườn Phù Dung không nghe lời của tôi tớ trong phủ, sau đó làm c.h.ế.t ong mà nàng nuôi nên mới đích thân đi một chuyến.

Thùng nuôi ong đã sắp bung phần đỉnh rồi thì đoàn người Lâm Hàn mới đến vườn Phù Dung.

Lâm Hàn từ trên xe ngựa đi xuống không kiềm lòng được hỏi Sở Tu Viễn rằng: “Sao đường ở ngoại thành vẫn giống như ngày xưa thế?”

Sở Tu Viễn nghe không hiểu: “Vẫn luôn là như thế mà.”

Lâm Hàn: “Sao không dùng đá để lót đường?”

Sở Tu Viễn hiểu ra, nhỏ giọng hỏi: “Nàng nói coi thuốc nổ có nổ tung đá không? Những thứ đó đều bị kéo đi tu sửa Trường Thành để phòng ngự Hung Nô, tu sửa đê điều phòng ngăn lũ lụt.”

Sống cuộc sống thái bình trong thành quá lâu, Lâm Hàn cũng đã quên mất ở biên quan ngoài Hung Nô ra còn có dã thú cùng với lũ cướp giữa đường, không có tường thành bảo vệ thì nhà cửa trong thành có thể sẽ bị dã thú làm cho hư hại sạch sẽ, lương thực cùng với ngân khố trong thành có thể sẽ bị lũ cướp bóc cướp đi hết sạch.

Lâm Hàn: “Nhiều năm như vậy mà vẫn chưa sửa xong?”

Sở Tu Viễn: “Bệ hạ cũng muốn tu sửa xong ngay trong đêm nhưng những tảng đá đều chuyển từ trên núi xuống, lại còn phải tìm lừa ngựa để vận chuyển, rồi chất lên chuyển đi, một khối đá phải mất cả ngày.”

Lâm Hàn cẩn thận suy ngẫm: “Cũng phải.” rồi tiện miệng nói: “Nếu có thứ không cần phí sức như thế là tốt rồi.”

Sở Tu Viễn: “Đập đất, có thể đào đất ở gần đấy. Nhưng những thứ ấy còn phí sức hơn lấy đá ở trên núi.”

Lâm Hàn đang định nói cái gì đó nhưng khóe mắt để ý thấy cổng vườn Phù Dung đã mở ra, có hai người từ bên trong đi ra, nàng vội vàng nuối lời về đi theo hai người ấy vào trong.

Trước đây Lâm Hàn đã từng đến chỗ vườn Phù Dung nhưng không đi vào, nên vẫn luôn cảm thấy có lẽ trong vườn Phù Dung là đình đài lầu các, giống như vườn cảnh ở Giang Nam mà nàng trông thấy từ kiếp trước.

Thế nhưng, đến khi nàng đi vào mới biết là bản thân cực kỳ nhầm, đây rõ là công viên rừng rú.

Nhưng khi nàng càng đi theo vào bên trong, nhìn thấy thỏ nhảy nhót khắp xung quanh cùng với chim hoang bay lung tung, nàng lại cảm thấy bản thân đến vườn động vật hoang dã.

Đến khi đến rừng cây ăn quả, Lâm Hàn lại cảm thấy như bước vào vườn thực vật.

Sau đó theo Sở Tu Viễn đi ra, ngồi trên xe quay trở lại thành, Lâm Hàn không kiềm lòng được hỏi Sở Tu Viễn: “Bệ hạ xây vườn Phù Dung này đã dùng bao nhiêu mồ hôi nước mắt của bách tính thế?”

Sở Tu Viễn ăn ngay nói thật: “Chẳng dùng bao nhiêu.”

Lâm Hàn không tin.

Sở Tu Viễn: “Đây vốn là vườn cảnh của tiền triều, sau này bệ hạ sai người vây ngọn núi ở gần vườn cảnh nhất lại mới có quy mô như hiện giờ. Sau khi vây núi lại, ngoài trừ bức tường chỗ bệ hạ ở xây cao hơn một chút để đề phòng hổ nhảy vào thì những chỗ khác không động đến. Tuy khu rừng cây ăn quả vừa mới đặt ong kia là do bệ hạ sai người trồng, lúc ban đầu cũng cảm thấy bỏ không chỗ đó thì lãng phí, cỏ dại còn dễ dẫn rắn bọ đến nữa.”

Lâm Hàn định nói là làm chút ít thế này cũng phải mất không ít tiền. Nhưng sau đó nàng nghĩ, chỉ làm tí tẹo thế này đối với một Hoàng đế như Thương Diệu mà nói thì quả thật không nhiều.

Lâm Hàn liền quẳng chuyện này đi, chuyển sang hỏi Sở Tu Viễn: “Những người kia có thể nuôi dưỡng tốt cho ta được hay không?”

Sở Tu Viễn: “Không yên tâm thì tới thu lại đến xem sao. Chỉ không chắc còn có thể lại lất mật ong lần nữa không thôi.”

Đầu mùa thu, Lâm Hàn muốn đi nhưng nàng không có thời gian rảnh vì Sở Dương muốn tới Thái Học.

Mùng một đầu tháng tám, sau bữa sáng, Lâm Hàn dẫn Sở Ngọc và Sở Đại Bảo Bảo cùng đi đưa Sở Dương.

Sở Dương khá là vui sướng, lúc đến cổng Thái Học phải xuống xe thì Sở Dương không cười nổi vì những bạn cùng lớp của cậu đều chỉ dẫn theo một đầy tớ.

Sở Dương quay sang nhìn Lâm Hàn, có lời muốn nói nhưng lại chần chừ, khỏi phải nói khó xử nhiều thế nào.
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 272



Lâm Hàn thân là người từng trải nên biết trẻ con lớn như thế để ý thể diện, nàng bèn cười nói: “Nương và đệ đệ không xuống. Buổi chiều có cần nương tới đón con không?”

Tận trong đáy lòng Sở Dương rất muốn nhưng cậu lại lo lắng bị bạn học trông thấy: “’Hay là thôi đi vậy.”

Lâm Hàn khẽ cười nói: “Được. Bánh ngọt nương cho con mang đi ở chỗ Bích Hải. Sau khi tan học bạn học tìm con đòi thì cho mọi người một ít nhưng không được quá nhiều, nếu không thì ngày nào bọn họ cũng sẽ tìm con đòi.”

Sở Dương: “Học trò của Thái Học đều là con cái của trăm quan, có thứ của ngon vật lạ gì mà chưa từng ăn đâu ạ. Sẽ không tìm con đòi xin đâu.”

Đại Bảo Bảo không kiềm lòng được nói: “Bánh ngọt nương làm bọn họ chưa ăn bao giờ cả.”

Sở Dương đang định phản bác nhưng lời đến miệng lại không thốt ra được, ở bên ngoài bánh ngọt không được bán, ngoài gia đình bọn họ và hoàng gia ra thì đúng thật là không có ai từng ăn cả.

Sở Dương sợ Lâm Hàn lo lắng nên tức khắc nói: “Nương, con biết rồi, mọi người cũng quay về đi. Nhị Bảo và Đại Bảo Bảo còn phải đi học nữa.”

Lâm Hàn nhìn cậu đi vào rồi mới quay về.

Buổi chiều Lâm Hàn cùng với gia đinh đi đón Sở Dương. Có điều Lâm Hàn không xuống xe, vì vậy nên khi Sở Dương lên xe trông thấy Lâm Hàn thì giật mình, lắp ba lắp bắp hỏi: “Nương sao nương lại ở đây?”

Lâm Hàn giả vờ suy tư một hồi: “Con mới mười bốn tuổi, nhỏ hơn so với bọn họ nên nương lo bọn họ sẽ bắt nạt con.”

Sở Dương không khỏi bật cười: “Nương quên rồi ư, bọn họ đều là người thường, còn con là Thiên Hộ hầu. Bọn họ không dám bất kính với con đâu.”

Đúng thật là Lâm Hàn quên béng mất điểm này: “Vậy ngày mai nương không tới nữa nhé?”

Sở Dương gật đầu: “Nương, ngày mai làm bánh đậu xanh cho con nhé.”

Lâm Hàn: “Bánh ngọt không ngon ư?”

Sở Dương khe khẽ lắc đầu: “Không phải ạ. Bánh đậu xanh đều là những miếng nhỏ, nếu bạn học của con muốn nếm thử thì con đưa cho bọn họ một miếng là được. Mấy cái bánh ngọt to quá, hôm nay lúc con chia một cái bánh ngọt ra làm bốn phần, con phát hiện có người không nhịn được mà bĩu môi, chắc hẳn trong lòng đang nói con bủn xỉn.”

Lâm Hàn cau mày, có hơi không vui: “Sau này cách xa cái người bĩu môi kia ra một chút. Bánh ngọt là của con, con thích cho ai thì cho người ấy, chúng ta cũng không mắc nợ bọn họ, còn không biết xấu hổ mà chê ít. Người như thế thì dù con có cho hắn cả chiếc, hắn cũng không biết đủ.”

Sở Dương cũng nghĩ như vậy: “Con biết rồi ạ. Nương, ngày mai còn làm bánh ngọt không ạ?”

Thái Học lo bữa ăn trưa nên Sở Dương không thể ra ngoài, Lâm Hàn lo cậu giữa giờ học sẽ đói nên bèn chuẩn bị cho cậu ba chiếc bánh ngọt, hai chiếc để lại cho buổi sáng và buổi chiều ăn, một chiếc chia cho bạn học.

Lâm Hàn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Con ăn được bao nhiêu?”

Sở Dương: “Hai chiếc ạ.”

Lâm Hàn hài lòng: “Không được phép lừa ta. Sau này ta kêu Mộc ca của con tới Thái Học xem xem, nếu như con dám lừa ta thì đừng trách ta xử lý bạn học của con.”

Sở Dương không khỏi “a” lên một tiếng, không phải nên xử lý cậu sao.

Lâm Hàn: “Con là nhi tử của ta, ta không nỡ lòng đánh con. Ta đánh bạn học con tới nỗi kêu cha gào nương, bọn họ sẽ không dám tìm con đòi đồ ăn nữa, ta vẫn có thể đạt được mục đích thì hà tất phải khiến bản thân đau lòng.”

Sở Dương phục luôn rồi: “Vậy thì không có ai chơi với con nữa.”

Lâm Hàn: “Nếu đã biết điểm này thì để bản thân cứng cỏi lên chút. Chọc thủng trời đã có cha con gánh vác cho con rồi.”

Sở Dương không khỏi nói: “Cha biết lại quở trách nương đấy.”

Lâm Hàn: “Hắn không dám đâu, trừ phi muốn ngủ ở thư phòng.”

Sở Dương nghe thế thì lập tức chẳng nói được gì.

Sáng ngày hôm sau, nghỉ ngơi giữa giờ học, Sở Dương lấy hộp đựng đồ ăn ra, người ngồi cùng bàn với cậu lập tức quay sang nhìn nó, đợi cậu lấy bánh ngọt ra.

Sở Dương thấy thế thì dừng lại nói: “Nương của ngươi chuẩn bị cho ngươi cái gì vậy?”

Bạn cùng bàn của cậu mở hộp thức ăn ra, mặt đầy vẻ chê ghét: “Bánh gạo, ngoài vị ngọt ra thì chả có vị gì.”

Lúc này Sở Dương mới mở hộp thức ăn lấy một miếng bánh đậu xanh vị hơi ngọt ra, thấy bạn cùng bàn vươn tay ra, cậu vội vàng nói: “Khoan đã, nương ta nói ta đang độ phát triển cơ thể, không thể chia cho bạn học được. Nếu ta rất muốn chia cho bạn học thì phải trao đổi với bạn học, nếu không ai ăn đồ của ta thì nương ta sẽ đánh kẻ ấy.”

Tay của người bạn cùng bàn với Sở Dương cứng đờ giữa không trung, bạn cùng bàn cũng muốn lấy một miếng đều lộ ra ý cười, cảm thấy Sở Dương đang nói linh tinh, cực kỳ buồn cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-272.html.]

Sở Dương: “Ta không lừa các ngươi đâu. Công phu của nương ta xuýt xoát với cha ta. Không tin thì quay về hỏi trưởng bối trong nhà các ngươi.”

Tất cả mọi người đều không tin, buổi tối trở về nhà hỏi thăm trưởng bối thì ai nấy đều giương mắt ếch lên. Trưởng bối của bọn họ không nói Lâm Hàn từng lên chiến trường mà là nói Lâm Hàn từng răn dạy Sở Mộc, đến nỗi mà tiểu hầu gia bướng bỉnh cố chấp ở bên ngoài về đến nhà cũng phải ngoan ngoãn hệt như con mèo bệnh.

Nếu như đổi lại là Sở Tu Viễn, trưởng bối trong nhà còn có thể tìm Hoàng đế bệ hạ lý luận, đường đường là học trò của Thái Học lại bị một nữ nhân đánh một trận, truyền ra ngoài còn có thể khiến người ta c.h.ế.t cười, từ đó trở đi, bạn học của Sở Dương cũng không dám lợi dụng cậu nữa, sợ lời Lâm Hàn nói là thật, sẽ bắt bọn họ đánh một trận.

Tuổi tác của Sở Dương hãy còn nhỏ, Lâm Hàn lo cậu sẽ nhiễm phải cái gì đó không tốt nên ngày nghỉ Mộc cậu đòi tới nha môn của Đinh Úy thăm thú, Lâm Hàn có đồng ý nhưng cũng để Bích Hải đi theo nó, không cho phép cậu tới gần người chết.

Bích Hai coi trông Sở Dương một tháng thì phủ Tắc Bắc hầu bên cạnh có hỉ.

Lâm Hàn là thẩm thẩm mang theo quà cáp tới cách vách nói chuyện một lúc với Tôn Phinh Đình rồi sai người tới thông báo cho nương của Tôn Phinh Đình.

Quán ăn của Tôn gia buôn bán tấp nập, có thể nói là tiền ngày càng nhiều, thế nên phu nhân Tôn gia mua mây nha hoàn. Bà ấy ít việc và có lẽ suy xét đến việc Lâm Hàn chưa từng sinh con bao giờ nên phu nhân Tôn gia có thời gian rảnh sẽ đến.

Vào mùa rét đậm, Sở Dương, Sở Ngọc và Đại Bảo Bảo đều được nghỉ.

Lâm Hàn dẫn ba đứa trẻ đi nướng hạt dẻ và khoai lang ở trong sân thì Tôn Phinh Đình đến.

Vừa nhìn thấy nàng ấy, Lâm Hàn giật mình bảo: “Sao ngươi lại đến?”

Tôn Phinh Đình rất ít khi qua, mà bản thân nàng ấy có hơi sợ Lâm Hàn, bị Lâm Hàn hỏi như thế thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.

Lâm Hàn thấy vậy thì cố ý hỏi: “Sở Mộc bắt nạt ngươi à?” Không đợi Tôn Phinh Đình mở miệng, Lâm Hàn đã nói với Sở Dương rằng: “Đại Bảo, đi lấy cây kiếm bệ hạ ban cho ta tới đây, ta c.h.é.m hắn!”

Tôn Phinh Đình vội vàng nói: “Không phải hầu gia ạ. Hầu gia còn đang ở trong cung vẫn chưa về.”

Hôm nay không phải ngày nghỉ Mộc, nhẩm tính giờ giấc thì Sở Tu Viễn và Sở Mộc vẫn còn đang trên triều, đương nhiên Lâm Hàn biết Sở Mộc chưa về. Nhưng nàng không nói như thế thì có lẽ Tôn Phinh Đình sẽ nàng dọa bỏ chạy mất.

Lâm Hàn: “Vậy tức là tôi tớ trong phủ không nghe lời?”

Tôn Phinh Đình vội vàng lắc đầu: “Không phải!”

Lâm Hàn: “Thế thì là ai?”

Tôn Phinh Đình lắp ba lắp bắp đáp: “Nương của ta…”

Lâm Hàn kinh ngạc kêu lên: “Hả?!”

Ba đứa trẻ không hẹn mà cùng quay sang nhìn Tôn Phinh Đình, trong mắt toàn là vẻ bất ngờ.

Tôn Phinh Đình ngỡ tưởng bọn họ không tin, bèn lặp lại lần nữa: “Nương ta.”

Phu nhân Tôn gia có bao nhiêu sự lo lắng về Tôn Phinh Đình, Lâm Hàn vẫn luôn thấy được. Lâm Hàn thực sự không dám tin phu nhân Tôn gia sẽ ức h.i.ế.p Tôn Phinh Đình. Lâm Hàn nhớ tới Sở Mộc từng đề cập đến rằng, dạo gần đây nhạc phụ của hắn đang vội vàng tìm thê tử cho tiểu cữu tử của hắn, nên nàng bèn hỏi dò: “Nương của ngươi tìm ngươi mượn tiền à?”

Tôn Phinh Đình kinh ngạc “hả” một tiếng, cả người đờ ra, hiển nhiên là không ngờ Lâm Hàn sẽ hỏi như vậy.

Sở Dương không nén lòng nổi mà bật cười: “Nương, chỉ có nương cảm thấy mượn tiền rất làm khó người ta thôi.”

Lâm Hàn: “Nói như thế là con biết hả?”

Sở Dương không nghĩ ngợi gì đã đáp: “Con không biết.”

Lâm Hàn lại hỏi: “Nếu con đã không biết thì sao hay điều ta đoán không đúng?”

Sở Dương muốn nói, từ đầu đã không đúng rồi, phu nhân Tôn gia và tẩu tẩu đâu phải là nương của nương đâu… mê tiền như mạng. Thế nhưng, Sở đại công tử biết một khi lời này thốt lên thì nương cậu sẽ tẩn cậu, cha cậu cũng sẽ tẩn cậu. Chưa biết chừng đến cả Đại Bảo Bảo một đứa trẻ nghịch ngợm cũng sẽ đánh cậu mất.

Sở Dương suy ngẫm rồi dẩu môi về phía Tôn Phinh Đình: “Không tin thì nương hỏi tẩu tẩu đi.”

Lâm Hàn quay sang Tôn Phinh Đình hỏi rằng: “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Không đợi nàng ấy trả lời nàng đã nói thêm một câu: “Tuy ngươi họ Tôn nhưng là người của Sở gia chúng ta, nếu nương ngươi bắt nạt ngươi thì cứ việc nói thẳng. Ta ra mặt không có tác dụng gì thì còn có thúc phụ ngươi.”

Đại Bảo Bảo không nhịn được nói: “Tẩu tẩu, nương của ta lợi hại lắm đấy, có khi bệ hạ còn sợ nương của ta nữa.”

Lâm Hàn không khỏi lườm Đại Bảo Bảo: “Đừng có nói linh tinh, bệ hạ là người lớn nên đại lượng, không so đo với ta.”

Đại Bảo Bảo suy nghĩ rồi nói: “Cho dù bệ hạ không giúp nương thì chúng ta hãy còn có Hoàng hậu cô mẫu.”

Sở Ngọc tán đồng: “Tẩu tẩu, có nỗi niềm gì khó nói thì cứ nói ra là được, ở đây đâu có người ngoài.”
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 273



Tôn Phinh Đình lo rằng nói ra thì lại ra kết quả khác so với mong muốn nên không khỏi thắc mắc: “Thẩm thẩm thật sự sẽ giúp ta sao?”

Lâm Hàn buồn cười: “Ta không giúp ngươi thì cũng không có khả năng giúp nương ngươi đâu. Nương của ngươi đối với ta mà nói chỉ là một người ngoài thôi.”

Tôn Phinh Đình nhớ đến lời cha nàng ấy từng nói, thẩm thẩm bên nhà chồng của nàng là nữ trung hào kiệt, trầm ngâm giây lát rồi quyết định nói ra: “Hôm qua nương ta nói tầm khoảng giờ Tỵ hai khắc hôm nay sẽ đến. Thẩm thẩm, ta muốn làm phiền người sai Hồng Lăng đi nói với nương ta là người tìm ta có việc, để nương ta hôm khác rồi tới.”

Lâm Hàn muốn hỏi tại sao thì phát hiện nàng ấy vẫn còn đang đứng bèn sai tiểu nha hoàn chuyển một chiếc ghế, sau đó hỏi Tôn Phinh Đình: “Nếu ta không hiểu sai, ngươi đang trốn nương ngươi à?”

Tôn Phinh Đình gật đầu liên tục: “Thẩm thẩm, nếu nương ta tìm tới, có thể làm phiền người nói là buổi trưa ta dùng cơm ở nhà người được không?”

Lâm Hàn: “Đương nhiên có thể. Nhưng ngươi chớ vui mừng quá sớm, ta hỏi ngươi, tại sao lại trốn nương ngươi?”

Tôn Phinh Đình há miệng đáp: “Có thể không nói không?”

Thái độ Lâm Hàn kiên quyết: “Không được!”

Tôn Phinh Đình không khỏi mím môi lại, vẻ mặt khó xử.

Sở Dương thấy thế thì không nhịn được nói: “Nương, thôi đừng để tẩu tẩu nói nữa.”

Lâm Hàn mặc kệ Sở Dương, chỉ nhìn chằm chằm Tôn Phinh Đình, đợi nàng ấy mở miệng.

Tôn Phinh Đình thật sự không muốn nói.

Lâm Hàn nhắc nhở nàng ấy: “Nương của ngươi sắp đến rồi.”

Tôn Phinh Đình vội vàng nhìn ra bên ngoài, bên kia bức bình phong không có ai cả, nàng ấy thở phào một hơi: “Ta nói, thẩm thẩm. Hôm mùng một, ta ở trong nhà cắn hạt dưa, chính là cái loại không thêm bất kỳ hương liệu nào mà người cho ta đó. Nương ta nói ăn nhiều sẽ nóng trong, con sinh ra mặt cũng sẽ đỏ. Ta tưởng là thật nên sau đó đổi sang ăn hạt óc chó. Thẩm thẩm từng nói hạt óc chó bổ não. Nhưng nương ta nói hạt óc chó cũng không thể ăn. Mấy hôm trước ta muốn ăn đồ cay, nương ta nói chua nam cay nữ, nói rằng ta muốn sinh nữ tử. Khi ấy ta trả lời một câu rằng hầu gia nói con trai hay con gái đều được. Nhưng nương ta cứ nói hầu gia sợ ta nghĩ nhiều nên an ủi ta thôi, nam nhân đều thích con trai cả. Sau đó liền sai đầu bếp nấu món cá dưa chua cho ta.”

“Ta ngửi thấy mùi cá tanh thì buồn nôn, nương ta lại nói, ta bây giờ là một người ăn hai người bổ, khó chịu cũng phải ăn. Ta nói ăn nữa thì sẽ nôn mất, nương ta lại bảo, nôn rồi lại ăn tiếp. Thẩm thẩm, người nói coi có phải nương ta quá đáng quá không?”

Không phải là quá đáng mà là cực kỳ quá đáng.

Lâm Hàn không khỏi thấy vui mừng, cái người mang thai không phải là nàng.

Sau đó Lâm Hàn hỏi: “Không chỉ là những điều này đó chứ?”

Tôn Phinh Đình gật đầu: “Đúng thế. Vậy mà hôm qua nương ta còn mang tới một hộp thức ăn, nói rằng bảo đảm ta sẽ sinh con trai. Thẩm thẩm người từng nói, sinh con trai hay con gái còn phải xem ý trời, nhưng nương ta cứ nói người ắt thắng trời. Hôm qua nhân lúc bà ấy không chú ý, ta đã bảo Hoàng Kỳ vứt đi một nửa, nương ta cứ tưởng ta ăn hết rồi nên nói hôm nay còn tới nữa. Thẩm thẩm, nương ta cứ như thế, ta sắp phát điên mất rồi.”

Đại Bảo Bảo không nhịn được nói: “Vậy thì đừng để nương của tẩu đến.”

Tôn Phinh Đình: “Ta nói rồi, nhưng nương ta nói bà ấy rỗi việc. Thẩm thẩm ơi, khi đó người không nên để nương ta mở quán ăn, nếu không bà ấy chắc chắn sẽ không có thời gian rảnh để quản ta.”

Lâm Hàn buồn cười: “Đừng nói lời ngốc nghếch, nương ngươi cũng vì tốt cho ngươi thôi.”

Tôn Phinh Đình gật đầu: “Ta biết chứ, nhưng cái tốt của bà ấy ta không chịu được.” nói rồi trong lòng nàng ấy bỗng dưng rúng động: “Thẩm thẩm, không phải người cảm thấy nương của ta…”

Lâm Hàn cắt ngang lời nàng ấy: “Ta còn chưa nói xong. Ta nói nương ngươi cũng là có lòng tốt, chứ không đồng nghĩa với việc ta tán đồng cách làm này của bà ấy.”

Tôn Phinh Đình thở phào một hơi: “Thẩm thẩm người không biết đấy thôi, nếu chỉ là những việc này thì ta cũng sẽ không đến tìm người đâu. Hôm qua ta bị những thứ đồ mà nương ta mang tới xông đến nỗi khó chịu, muốn ra ngoài hít thở không khí thì nương ta cũng nói không được, bảo rằng sinh bệnh rồi sẽ không tốt cho con.”

Hàng mày Lâm Hàn hơi nhíu lại: “Nương ngươi thật sự nói như thế ư?”

Tôn Phinh Đình gật đầu: “Thẩm thẩm không tin thì có thể hỏi nương ta, nếu ta có nửa câu dối trá thì thẩm thẩm có thể cùng quản ta với nương ta.”

Lâm Hàn thấy nàng ấy nói đến mức này thì cũng khó mà nghi ngờ nàng ấy được: “Ngươi nào phải dưỡng thai mà hoàn toàn là ngồi tù.”

Mắt Tôn Phinh Đình sáng lên: “Thẩm thẩm, ta chỉ nói như thế thôi. Nhưng nương ta nói nhẫn nhịn một chút là qua. Năm sáu tháng trời, làm sao ta nhịn được.”

Sở Dương không khỏi thắc mắc: “Mộc ca đâu?”

Lúc này Lâm Hàn mới nghĩ đến Tôn Phinh Đình vẫn luôn nói về nương nàng ấy, Sở Mộc thì mất tăm.

Lâm Hàn cũng không kiềm lòng được hỏi: “Sở Mộc đâu?”

Tôn Phinh Đình lo Lâm Hàn lại đòi c.h.é.m Sở Mộc nên lần này không dám do dự: “Hầu gia muốn ngăn cản nương ta nhưng nương của ta nói hầu gia không biết gì cả, còn muốn ta và hầu gia chia phòng ở, nói là sợ trong đêm hầu gia đụng phải bụng của ta. Hầu gia bèn, bèn…”

Lâm Hàn nói thay nàng ấy: “Mặc kệ ngươi, để nương ngươi hành xác?”

Tôn Phinh Đình ra sức gật đầu: “Thẩm thẩm, chỉ có người ra mặt thì nương của ta mới có thể bớt bớt lại thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-273.html.]

Lâm Hàn nghe thấy hai chữ “bớt bớt” thì chỉ buồn cười: “Ngươi ngồi xuống trước đã, sau đó nương ngươi đến thì ta nói với bà ấy.”

Đại Bảo Bảo không khỏi thắc mắc: “Nương muốn nói như thế nào ạ?”

Không chờ Lâm Hàn trả lời, Đại Bảo Bảo lại nói: “Con cảm thấy nương của tẩu tẩu sẽ không nghe lời nương nói đâu.”

Tôn Phinh Đình nghe thế thì không nhịn được nói: “Ta cũng cảm thấy là không. Thẩm thẩm, nương của ta còn nói người chưa từng sinh con nên chẳng hiểu cái gì cả.”

Hô hấp của Lâm Hàn nghẽn lại, muốn nhắc nhở nàng ấy rằng, câu này không cần thiết phải nói ra đâu.

Thấy Tôn Phinh Đình vốn không hề nhận ra bản thân đang nói cái gì, Lâm Hàn bèn dứt khoát nói: “Ta không nói chuyện sinh con đẻ cái với bà ấy.”

Tôn Phinh Đình vội hỏi: “Vậy thì nói cái gì?”

Lâm Hàn muốn trả lời thì trông thấy một tiểu nha hoàn từ bên ngoài đi vào, nhìn kỹ thì chính là nha hoàn Đào Hoa của Tôn Phinh Đình: “Nương của ngươi đến rồi.”

Tôn Phinh Đình đứng phắt dậy, quay người lại thì trông thấy Đào Hoa, bèn vội vàng hỏi: “Có phải nương ta đến rồi không?”

Đào Hoa bước gần lại một chút đáp: “Thưa phải. Phu nhân hỏi người đi đâu rồi. Ta nói ở bên này thì phu nhân nói trời lạnh như thế chớ đi lung tung, bảo cô nương người quay về.”

Tôn Phinh Đình vội quay sang nhìn Lâm Hàn, thẩm thẩm, người đã nghe cả rối đó.

Lâm Hàn: “Đào Hoa, quay về nói với bà thông gia rằng trưa hôm nay cô nương nhà các ngươi sẽ ăn cơm ở chỗ ta. Nếu bà ấy muốn đến thì cũng có thể cùng đến.”

Tôn Phinh Đình cuống quýt lắc đầu, liên tục nháy mắt ra hiệu với Lâm Hàn, không được, không được!

Lâm Hàn nói tiếp: “Nhớ nhắc nhở bà thông gia đến sớm sủa một chút, đại tướng quân sắp hạ triều rồi. Một khi đại tướng quân quay về, bọn ta sẽ dùng cơm.”

Đào Hoa không khỏi nhìn Tôn Phinh Đình.

Lâm Hàn lạnh giọng nói: “Lời ta nói khó sai bảo ư?!”

Đào hoa rùng mình một cái, vội vàng quay về.

Lâm Hàn chỉ vào cái ghế chỗ bên Tôn Phinh Đình: “Ngồi xuống! Chuyện lớn một chút là căng thẳng tới nỗi thay đổi cả sắc mặt.”

Tôn Phinh Đình nói thầm, nếu như là nương của người thì người còn căng thẳng hơn cả ta.

Thế nhưng cho Tôn Phinh Đình mượn gan thì nàng ấy cũng không dám thốt lời này ra.

Có điều Tôn Phinh Đình cũng không có thời gian để quan tâm những điều này: “Thẩm thẩm, nếu như nương của ta tới đây thật, vậy vậy… phải làm sao mới được.”

Lâm Hàn khẽ lắc đầu: “Yên tâm, nương ngươi sẽ không tới đâu.”

Sở Ngọc không khỏi thắc mắc: “Tại sao nương lại chắc mẩm thế?”

Tôn Phinh Đình không thể không vểnh tai lên.

Lâm Hàn cũng không thừa nước đục thả câu mà nói với Tôn Phinh Đình rằng: “Nương ngươi sợ đại tướng quân. Không tin thì đợi mà xem.”

Sau đó sai nha hoàn cầm mấy cái đĩa lên, đổ khoai lang và hạt dẻ ra rồi kêu Tôn Phinh Đình theo nàng quay vào phòng. Tôn Phinh Đình đi một bước thì ngoái đầu ba lần, sợ nương nàng ấy đột nhiên xuất hiện.

Mãi cho đến khi nàng ấy ăn hết nửa củ khoai lang và một nắm hạt dẻ, nương nàng ấy vẫn không xuất hiện, thì trái tim đang treo của Tôn Phinh Đình mới yên lòng lại.

Uống một ít nước đun sôi, Tôn Phinh Đình hỏi Lâm Hàn: “Thẩm thẩm, ngày mai ta còn có thể đến không?”

Lâm Hàn lấy làm vui: “Ta nói không được thì Sở Mộc còn không thể náo loạn đến trước bệ hạ ư? Muốn đến thì cứ đến, không cần đặc biệt hỏi ta làm gì, đâu có phải người lạ nào khác.”

Sở Dương không khỏi gật đầu: “Đúng, tẩu tẩu, nương của tẩu ngày mai còn đến nữa thì tỷ đừng đợi bà ấy ngồi xuống, bà ấy vừa vào cửa thì tỷ ra ngoài, nói, nói…” cậu quay sang hỏi Lâm Hàn: “Nương, nói như thế nào ạ?”

Lâm Hàn: “Cứ nói ta kể chuyện cho đứa trẻ trong bụng ngươi.”

Tôn Phinh Đình kinh ngạc “hả” một tiếng.

Lâm Hàn giải thích cho nàng ấy nghe: “Thai giáo.”

Tôn Phinh Đình nhìn bụng dưới rồi không khỏi thắc mắc: “Nhỏ như thế cũng có thể nghe hiểu sao?”

Lâm Hàn: “Có thể nghe hiểu được hay không không quan trọng, có thể đuổi nương ngươi đi là được. Đúng rồi, nương ngươi có biết chữ không?”

Tôn Phinh Đình nghĩ một thoáng: “Không nhiều.”
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 274



Lâm Hàn yên tâm: “Vậy thì được rồi. Sau này ta sẽ dạy ngươi mấy chiếu, nếu nương ngươi hỏi có ích lợi gì hoặc là nghi ngờ ngươi lừa gạt bà ấy thì ngươi cứ nói là ta đọc từ trong sách ra.” Nói rồi nàng ngừng lại một chút: “Dẫu sao nói chuyện trên sách với nương ngươi, bà ấy sẽ không làm được gì đâu.”

Tôn Phinh Đình vẫn còn có chút lo lắng: “Liệu bà ấy có quay về hỏi cha ta không?”

Lâm Hàn: “Đứa bé mà ngươi mang thai là con của Sở Mộc, cha ngươi nghĩ đến điều này thì bất kể ta nói cái gì, ông ấy cũng đều sẽ cho rằng ta vì tốt cho ngươi thôi. Nương ngươi dám chất vấn, cha ngươi sẽ nói bà ấy vô tri.”

Trên gương mặt của Tôn Phinh Đình cuối cùng cũng lộ ra ý cười: “Thẩm thẩm, vậy người kêu Hồng Lăng tới chỗ bọn ta ngó một cái, nếu nương ta đi rồi thì ta quay về.”

Lâm Hàn: “Không ở đây ăn cơm à?”

Tôn Phinh Đình: “Ta chưa nói với phòng bếp, có lẽ đầu bếp đã bày biện món ăn xong xuôi rồi.”

ở bên chỗ Lâm Hàn có một đầu bếp thạo làm cá sống, nhưng cá ở đây đa phần là cá sông, Lâm Hàn không dám ăn sống nên bèn bảo đầu bếp lóc miếng cá dày hơn một chút rồi làm cá nấu dưa chua.

Hôm nay trời lạnh nên Lâm Hàn định ăn lẩu cá dưa chua. Vừa nãy Tôn Phinh Đình nói nàng ấy không ngửi được mùi cá tanh nên Lâm Hàn cũng không giữ nàng ấy lại, rồi nàng sai Hồng Lăng tới cách vách nhìn một cái.

Chốc lát sau, Hồng Lăng quay về còn mang theo một tin tức, phu nhân Tôn gia mang đến một bát tô đồ ăn nóng sùng sục.

Nụ cười trên mặt Tôn Phình Đình lập tức tắt ngấm.

Lâm Hàn thấy thế thì rất buồn cười: “Không muốn ăn thì đừng ăn. Tuy nói là ngươi có thai nên mọi mặt đều phải cẩn thận hơn, nhưng giống như nương của ngươi thì quá đáng quá.” Ngẫm lại người quen biết ở kiếp trước dưỡng thai như thế nào, Lâm Hàn mới nói: “Gạo mì, hoa quả, thịt và rau đều phải ăn, quả óc chó, hạt dưa, hạt lạc cũng có thể ăn, đừng chỉ ăn mỗi một thứ hoặc mỗi lần đều ăn đến no căng, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tôn Phinh Đình: “Hạt dưa cũng có thể ăn ư?”

Lâm Hàn suy nghĩ: “Ăn nửa nắm. Nếu còn muốn ăn thì ăn hai hạt óc chó hoặc là ăn ít thịt cùng với rau cải trắng. Mật ong thì ăn ít thôi. Đồ ăn có nhiều dầu tương đỏ cũng ăn ít, nếu không ăn mập quá sẽ khiến đứa trẻ quá to, lúc khi ngươi sẽ chịu khổ, mà đứa trẻ cũng có khả năng bị kẹt.”

Tôn Phinh Đình hiểu: “Ý thẩm thẩm nói là ăn ít đồ ăn và ăn nhiều cơm ư?”

Lâm Hàn khe khẽ gật đầu.

Tôn Phinh Đình đứng dậy: “Vậy ta về trước đây. Có lẽ hầu gia cũng quay về rồi.”

Lâm Hàn sai Hồng Lăng đưa nàng ấy đến cách vách, nhưng Hồng Lăng còn chưa trở về thì Sở Tu Viễn đã hạ triều rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-274.html.]

Sở Tu Viễn vào cửa thì để ý thấy đối diện Lâm Hàn có cái ghế bèn không khỏi thắc mắc: “Ai đến thế?”

Lâm Hàn: “Phinh Đình.”

Sở Tu Viễn nhìn ra bên ngoài: “Gios lớn như thế này, nàng ấy qua đây làm gì?”

Đại Bảo Bảo mở miệng đáp: “Tẩu tẩu cũng không muốn đến, đều là do nương của tẩu ấy ép.”

Sở Tu Viễn nghe không hiểu liền hỏi Lâm Hàn: “Có ý gì?”

Lâm Hàn thuật lại đại khái lời Tôn Phinh Đình vừa mới nói một lượt.

Sở Tu Viễn nghe không chớp mắt, qua lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Là nương đẻ đó ư?”

Lâm Hàn lấy làm buồn cười: “Vừa nãy ta cũng muốn hỏi như thế. Sau đó nghĩ lại chắc chính vì nương ruột thịt nên mới lo nàng ấy sinh một nữ tử, Sở Mộc sẽ không vui nên chỉ hận không thể quản nàng ấy từ đầu đến chân.”

Sở Tu Viễn: “Vậy thì quả thật là bà ấy nghĩ nhiều rồi.”

Lâm Hàn: “Không thể nói như thế. Mười trưởng bối thì có chín người thích nam hơn nữ, mà bản thân bà ấy chính là một trong chín người ấy, nên hiển nhiên cho rằng chúng ta không để ý nam hay nữ chỉ là nói miệng, an ủi Phinh Đình mà thôi.”

Sở Tu Viễn: “Liệu ngày mai bà ấy còn đến không?”

Lâm Hàn khẽ lắc đầu: “Không biết được. Nếu đến thì ngày mai ta sẽ tới cách vách ngồi, kẻo Phinh Đình tranh chấp với bà ấy.” nói rồi nàng dừng lại: “Sau chàng mà gặp Tôn Đình Úy, nhớ phải nói với Tôn Đình Úy là ngày nào phu nhân của ông ấy đến, đã ảnh hưởng tới cuộc sống của Sở Mộc và Phinh Đình rồi.”

Sở Tu Viễn không khỏi bảo: “Nói như thế thì hơi quá rồi.”

Lâm Hàn: “Không quá đáng. Tuy Sở Mộc chưa từng nói với ta và chàng nhưng nghe ý của Phinh Đình thì Sở Mộc thấy rất bực bội nhạc mẫu của hắn.”

Sở Ngọc không khỏi nói: “Kiểu người như phu nhân Tôn gia, ai nấy cũng đều thấy phiền. Tẩu tẩu ghét ở lì trong phòng, muốn đi lại trong viện, bà ấy cũng không cho. Quản chế phạm nhân trong nhà lao cũng không nghiêm ngặt như vậy.”

Sở Dương gật đầu: “Hằng ngày phạm nhân còn có thời gian hít thở không khí.”

Sở Tu Viễn tưởng tượng một phen, hắn muốn ăn thịt kho nhưng Lâm Hàn lại nói với hắn rằng ăn vào rồi da sẽ trở nên vừa đen vừa đỏ, hắn muốn cắn hạt dưa thì Lâm Hàn nói sẽ nóng trong, hắn muốn ra ngoài thì Lâm Hàn nói sẽ đổ bệnh, cho dù Lâm Hàn chỉ nói thôi chứ không phải đem thịt, đem hạt dưa của hắn đi giống như phu phân Tôn gia, hắn cũng cảm thấy bị quấy rầy quá mức.
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 275



Nghĩ đến đây, Sở Tu Viễn nói: “Bất kể ngày mai bà ấy có tới hay không, ngày mai ta lên triều gặp Tôn đại nhân cũng sẽ nói với ông ấy hả?”

Lâm Hàn đang định gật đầu bỗng nhớ tới Tôn Phinh Đình từng nói rằng, lời mà nương nàng ấy nói đều là vì tốt cho nàng ấy.

Lâm Hàn vội nói: “Chàng nói với Tôn đại nhân thì chớ nói là bọn ta bảo đâu đấy. Nếu không lần sau phu nhân của ông ấy thấy Phinh Đình lại nói nàng ấy không biết suy xét.”

Sở Tu Viễn: “Ta biết nên nói như thế nào.”

Sáng ngày hôm sau, Sở Tu Viễn đến cửa Tuyên Thất thì gặp được Tôn Đình Uý, bèn kéo ông ấy sang một bên, không nhắc tới Lâm Hàn cũng không nhắc tới Sở Mộc mà chỉ nói Tôn Phinh Đình sắp bị phu nhân của ông ấy ép đến điên rồi.

Mấy ngày nay hôm nào phu nhân Tôn gia cũng chạy đến phủ Tắc Bắc hầu, Tôn Đình Úy cũng cảm thấy bà ấy lui tới nhiều quá. Nhưng phu nhân của ông ấy nói, Lâm Hàn chưa từng sinh con đẻ cái bao giờ nên chỗ của Tôn Phinh Đình và Sở Mộc chỉ có thể trông cậy vào bà ấy, Tôn Đình Uý cảm thấy bà ấy nói có lý nên cũng không buông lời ngăn cản.

Tôn Đình Uý là một người thông minh, vừa nghe được lời của Sở Tu Viễn là biết khuê nữ của ông ấy bị ép căng rồi. Nếu không thì sẽ không có khả năng truyền đến tai của Sở Tu Viễn, rồi để hắn ra mặt cho được.

Sau khi hạ triều Tôn Đình Uý lập tức về phủ, về đến nhà không thấy phu nhân của mình đâu, Tôn Đình Uý bèn hỏi người gác cổng, phu nhân của ông ấy đi đâu rồi.

Người gác cổng nói là hướng của hoàng cung.

Phủ đại tướng quân và phủ Tắc Bắc hầu ở ngay cạnh hoàng cung, Tôn Đình Uý lập tức biết phu nhân của ông ấy lại tới đó nữa rồi.

Tôn Đình Uý hơi nhíu mày, vốn muốn tới phủ nha Đình Uý để xử lý công vụ nhưng lúc này cũng không có tâm trạng đi nữa.

Phu nhân Tôn gia đến nhà, Lâm Hàn cũng không trở về phủ đại tướng quân.

Lúc này Sở Tu Viễn đã ở trong phủ đợi Lâm Hàn nhiều giờ rồi.

Trông thấy Lâm Hàn, Sở Tu Viễn liền hỏi: “Hôm nay lại đến à?”

Lâm Hàn gật đầu: “Chàng đã nói chưa?”

Sở Tu Viễn: “Nói rồi.”

Lâm Hàn không khỏi thở dài một hơi: “Mong là lời của Tôn Đình Uý bà ấy sẽ nghe.”

Sở Tu Viễn buồn cười: “Mệt thế cơ à?”

Lâm Hàn xoa bóp thái dương: “Đừng nhắc nữa. Bây giờ ta vẫn còn cảm thấy đầu đang ong ong, chả trách Phinh Đình chạy tới tìm ta.”

Sở Tu Viễn bước đến xoa bóp huyệt thái dương cho nàng: “Nàng cứ yên lòng thoải mái đi. Xưa giờ phu nhân Tôn gia luôn nghe lời của Tôn đại nhân.”

Ba đứa trẻ nghe thấy giọng nói của Lâm Hàn bèn từ trong thư phòng ấm áp chạy ra.

Sở Ngọc nghe thấy cha nó nói như thế thì không nhịn được nói: “Cha, phu nhân Tôn gia sẽ nói, nam nhân các người không hiểu đâu. Nếu Tôn đại nhân lại khuyên răn, ắt hẳn bà ấy sẽ nói có chừng mực các kiểu. Sau đó Tôn đại nhân tới nha môn Đình Úy, Tôn phu nhân lại tiếp tục ngày đi hai chuyến.”

Cánh tay Sở Tu Viễn cứng đờ, vội hỏi: “Một ngày hai lần?”

Lâm Hàn: “Nói quá. Bình quân hai ngày một lần, gần đây là mỗi ngày một lần, có lẽ là cảm thấy Phinh Đình không nghe lời bà ấy nên bà ấy phải trông coi kỹ hơn chút.”

Sở Tu Viễn tưởng tượng một chốc, bất luận đi đến đâu cũng đều có người để ý săm soi, hắn không khỏi rùng mình một cái: “Cứ tiếp tục như thế, Phinh Đình không điên thì Sở Mộc cũng phải điên.”

Lâm Hàn cười bảo: “Không đâu.”

Sở Tu Viễn ngoắc đầu nhìn nàng: “Phu nhân có ý hay ho gì ư?”

Phu nhân Tôn gia không phải là sinh mẫu không có lương tâm kia của Lâm Hàn, càng không phải là thân thích của Sở gia, ở giữa lại có Tôn Phinh Đình ngăn cách, nhẹ không được mà nặng cũng không được, Lâm Hàn nào có ý kiến hay ho gì: “Hy sinh bản thân ta… tiếp tục tán dóc với nàng ấy. Hoặc là lại khuyến khích bà ấy mở một cửa hàng điểm tâm. Ta không tin bà ấy còn có thời gian rảnh chạy sang đây.”

May mà Tôn Đình Uý khuyên răn được phu nhân của ông ấy.

Mỗi ngày một lần hoặc hai ngày một lần đổi thành năm sáu ngày một lần.

Phu nhân Tôn gia chưa đến hai lần, kinh sư đã đón trận tuyết rơi.

Trời đổ tuyết nên Tôn Phinh Đình không cách nào ra ngoài đi dạo, phu nhân Tôn gia cũng không đến.

Tuyết ngừng, mặt trời ló dạng, hong sạch đường sá, năm mới đến rồi.

Nhiều ngày Tôn Phinh Đình không gặp nương nàng ấy, lo rằng nương nàng ấy thấy nàng ấy thì lại càm ràm nên rất không muốn về nhà mẹ, kết quả đêm giao thừa đổ một trận tuyết lớn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tôn Phinh Đình nhìn thấy bên ngoài phủ bạc trắng cả một vùng, lập tức vui mừng tới nỗi cười to. Sau khi cười xong, Tôn Phinh Đình để Sở Mộc tự mình đi, nói rằng đường trơn nên không yên tâm để nàng ấy tới.

Phu nhân Tôn gia không thể gặp được khuê nữa không những không bực bội mà còn cảm thấy nàng ấy hiểu chuyện.

Ngày mười tám tháng Giêng, ngày nghỉ Mộc, phu nhân Tôn gia tới thăm Tôn Phinh Đình, thấy mặt nàng ấy tròn trịa lên không ít thì lại khen Tôn Phinh Đình chăm bản thân tốt.

Tôn Phinh Đình tiễn nương nàng ấy đi rồi đi tìm gương, từ trong chiếc gương đồng ám vàng trông thấy bản thân mập lên một vòng liền lập tức sai nha hoàn cất các loại quả hạch như hạt óc chó, hạt dưa đi.

Cuối tháng hai, bụng Tôn Phinh Đình to lên, mặt và cơ thể không béo nữa, Tôn Phinh Đình mới yên lòng.

Thế nhưng phu nhân Tôn gia không vui lòng cho lắm, cảm thấy nàng ấy gầy đi.

Tôn Phinh Đình định nói với nương nàng ấy rằng thẩm thẩm nhà bên nói nàng ấy như thế này vừa đẹp, nhưng vừa nghĩ đến Lâm Hàn chưa sinh con bao giờ, nói ra nương nàng ấy lại cảm thấy Lâm Hàn nói vớ vẩn, nàng ấy bèn dứt khoát kéo Hoàng hậu ra.

Phu nhân Tôn gia vừa nghe thấy Hoàng hậu nói Tôn Phinh Đình như thế này vừa đẹp, có lòng khuyên nàng ấy ăn thêm một chút cũng dám dám khuyên.

Tôn Phinh Đình thấy chiêu này hữu hiệu nên từ sau ấy đều lôi Hoàng hậu ra chặn đứng nương nàng ấy.

Lúc Tôn Phinh Đình đang đấu trí đấu dũng với nương nàng ấy, Lâm Hàn cũng không được rảnh rỗi.

Ba gian cửa hàng mà Lâm Hàn mua ở chợ Tây đã cho người khác thuê hai gian, một gian khác thì giữ lại để nàng bán cây giống. Nhưng người ngoài không biết, tưởng rằng người bán cây giống chính là người thuê cửa hàng của Lâm Hàn, giữa tháng hai có tới quán hỏi khi nào bán cây giống, bọn họ còn muốn mua mấy cây.

Người của cửa hàng mà Lâm Hàn thuê không hề biết chủ nhân của cửa hàng là phu nhân của đại tướng quân, bởi vì vẫn luôn là người mua sắm và Hà An ra mặt.

Sau đó người thuê cửa hàng gặp được người mua sắm bèn hỏi ông ấy chuyện cây giống.

Lúc người mua sắm quay về phủ đã bẩm chuyện này với Lâm Hàn, Lâm Hàn bèn để người mua sắm tới vườn Phù Dung lấy cây giống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-275.html.]

Đúng lúc ấy Sở Tu Viễn đang ở thư phòng của tiền viện, nghe thấy lời của Lâm Hàn và người mua sắm bèn từ trong thư phòng đi ra: “Phu nhân, có phải nàng nên bán hết đống cây giống con ở trong phủ đi trước không, rồi hẵng tới vườn Phù Dung?”

Lâm Hàn: “Giờ ta kêu người đào ra, chiều kéo đến chợ Tây bán.”

Sở Tu Viễn bước đến, liếc nhìn thứ ở hai bên vườn cây ăn quả, chi chít dày đặc phải đến ba mươi năm mươi cây: “Nhiều như thế này mà nàng có thể bán hết trong hai ba ngày được ư?”

Năm ngoái Sở Tu Viễn nói như thế, Lâm Hàn sẽ nói bán không hết. Nhưng hiện giờ có người tìm đến cửa mua cây giống, nói rõ kết quả mà năm ngoái bọn họ mua về.

Đồn miệng truyền lời ra, Lâm Hàn chỉ lo không đủ để bán: “Có muốn cá cược không?”

Suýt chút nữa Sở Tu Viễn bị sặc nước bọt của chính mình, hắn cứ tưởng Lâm Hàn sẽ nói qua mấy hôm nữa lại đến vườn Phù Dung nhổ cây giống: “Cược cược, một nữ nhân như nàng mà chỉ biết đánh cược. Không sợ dạy hư con cái à!”

Lâm Hàn bị hắn nói mà ngẩn người, định thần lại thì hai tay chống hông bảo: “Đại tướng quân…”

Sở Tu Viễn cắt ngang lời nàng: “Không tỉ thí.”

Lâm Hàn tức quá hóa cười, bẹo một cái lên eo hắn.

Sở Tu Viễn hít vào một hơi, ra sức nghiến răng, đoán được là có lẽ tay Lâm Hàn cũng đau rồi mới mở miệng bảo: “Vừa vừa phai phải thôi nha, phu nhân.”

Lâm Hàn buông tay.

Sở Tu Viễn lập tức cảm thấy sống dậy, rồi hỏi nàng: “Tay có đau không?”

Lâm Hàn nhướng mày: “Còn muốn thử nữa hả?”

Sở Tu Viễn cuống quýt lùi về sau một bước.

Lâm Hàn dở khóc dở cười: “Chàng có ý đồ gì đấy. Nói chuyện nghiêm túc, ta định qua mấy hôm nữa bảo Hà An tới Nha Hàng xem xét.”

Sở Tu Viễn: “Lại muốn mua cửa tiệm nữa?”

Lâm Hàn khe khẽ lắc đầu: “Đại Bảo đã mười lắm rồi. Ta định mua một ngôi nhà bên ngoài cho nó. Để ý trước đã, năm nay có thể mua được thì mua, mua không được thì đợi đến sang năm. Sau đó tu sửa lại đôi chút, rồi bổ sung thêm đồ dùng trong nhà, khi ấy có lẽ Đại Bảo cũng mười tám mười chín tuổi rồi. Đến khi ấy muốn mời bạn bè đến chơi cũng không cần hỏi ý ta và chàng nữa. Bạn bè của nó cũng không cần lo đụng mặt chàng.”

Sở Tu Viễn không khỏi thắc mắc: “Ta thì làm sao?”

Lâm Hàn: “Quyền cao chức trọng, thấy chàng thì đến cả thở mạnh cũng không dám. Nói như thế đại tướng quân đã vừa ý chưa hở?”

Đại tướng quân rất vừa lòng, bởi vì người nói lời này là Lâm Hàn, hắn không dám không vừa lòng.

Lâm Hàn thấy hắn cười lặng thinh bèn coi như Sở Tu Viễn đồng ý rồi.

Buổi chiều, cây giống được kéo đến chợ tây, không ngoài dự liệu của Lâm Hàn, còn chưa đến giờ Dậu đã bán hết sạch.

Sáng ngày hôn sau, Lâm Hàn sai Hà An tới Nha Hàng mua cửa tiệm và nhà ở.

Lâm Hàn đã mua hai cửa tiệm, sở dĩ mua tiếp là muốn sau này ba huynh đệ Sở Dương, Sở Ngọc và Đại Bảo Bảo mỗi đứa một chỗ, kẻo vì tiền tài mà tổn hại hòa khí.

Chuyện này Lâm Hàn không nói với Sở Tu Viễn, nếu không hắn chắc chắn sẽ cảm thấy Lâm Hàn nghĩ quá nhiều.

Cửa tiệm thì dễ mua nhưng nhà cửa phù hợp với yêu cầu của Lâm Hàn thì lại khó, đến nỗi mà khi con của Sở Mộc ra đời, Lâm Hàn lại làm được mấy chục cân mật ong, Sở Ngọc cũng đã tới Thái Học, vẫn chưa mua được nhà.

May mà Sở Dương mới có mười năm tuổi, còn năm năm nữa mới đến năm nhược quán, nên Lâm Hàn cũng không sốt ruột.

Ngày mười tám tháng tám, ngày nghỉ Mộc, sau khi ăn sáng xong, ba đứa trẻ bèn chạy sang cách vách… đi thăm đứa cháu gái của chúng nó.

Có lẽ là Sở Tu Viễn và Lâm Hàn thật sự không để ý nam hay nữ, nên mười tháng mang thai, vào cái ngày dưa chín cuống rụng, Tôn Phinh Đình thật sự sinh được một bé gái.

Cái ngày đứa bé ra đời, Tôn Đình Úy và phu nhân Tôn gia đều ở đó, vừa nghe bà đỡ nói là bé gái, phu nhân hai người họ cùng quay sang nhìn biểu cảm của Lâm Hàn và Sở Tu Viễn, lo lắng rằng hai người sẽ không vui.

Không đợi Sở Tu Viễn và Lâm Hàn tỏ thái độ, Đại Bảo Bảo đã hỏi bà đỡ là bé trai hay là bé gái.

Trong lòng bà đỡ lấy làm khó hiểu, đại tướng quân và phu nhân của đại tướng quân còn chưa cất lời, tiểu hầu gia sốt ruột như thế làm gì.

Tiếc rằng bà ấy là người thấp cổ bé họng nên chỉ dám nghĩ ở trong bụng, chứ trên miệng vẫn thành thật trả lời Sở Đại Bảo Bảo, là một cô nương.

Sở Đại Bảo Bảo lập tức vui tới nỗi cười toét miệng, cô nương được, nó thích nhất là tiểu cô nương, các kiểu.

Lời này khiến phu nhân Tôn gia và Tôn Đình Uý ngẩn người, không khỏi nghi ngờ Đại Bảo Bảo đang nói móc nói mỉa.

Lâm Hàn và Sở Tu Viễn lại rất hiểu rõ rằng Đại Bảo Bảo thật sự rất vui, bởi vì nó lo Tôn Phinh Đình sinh được một tiểu Đại Bảo Bảo, rồi nương nó sẽ không thương nó nữa.

Đúng lúc Tôn Đình Uý không kiềm lòng được sắp mở miệng hỏi có phải Đại Bảo Bảo ngốc rồi không thì Sở Tu Viễn mở miệng nói, Sở gia nhà bọn họ dương thịnh âm suy, thêm một cô nương là chuyện rất tốt.

Có lẽ tiểu cô nương biết cha nương cùng với ông bà và ba tiểu thúc đều thích mình nên lúc không đói không ị không tè đều không hề khóc, ai chọc con bé thì con bé cũng cười, đến nỗi ngay cả đứa trẻ nghịch ngợm như Đại Bảo Bảo cũng không nén nổi lòng mà yêu thích con bé.

Có điều Đại Bảo Bảo cũng có nỗi lo lắng mới, lo nương của nó cũng yêu thích cháu gái bé bỏng ngoan ngoãn, vậy nên nó bèn nói với Tôn Phinh Đình rằng cháu gái hãy còn nhỏ, đừng bế con bé ra ngoài kẻo cảm lạnh. Chứ thực chất là sợ Tôn Phinh Đình bế đứa bé tới nhà nó, rồi từ ấy trong mắt trong lòng của nương nó chỉ có mỗi mình cháu gái thôi.

Tôn Phinh Đình không biết chân tướng còn tưởng Đại Bảo Bảo lớn rồi hiểu chuyện rồi.

Lúc mới đầu Sở Mộc còn nghi ngờ Đại Bảo Bảo nhưng hễ có thời gian rảnh là Đại Bảo Bảo lại sang, dần dà Sở Mộc cảm thấy là hắn hẹp hòi.

Nhưng mà Sở Đại Bảo Bảo lừa được ai chứ không lừa được cha nương của nó.

Ba huynh đệ ra khỏi chính viện, Sở Tu Viễn không nén lòng được hỏi Lâm Hàn: “Đứa bé kia đâu phải do nàng sinh ra, cả ngày nàng cứ lo lắng cái gì thế?”

Lâm Hàn: “Đại Bảo và Nhị Bảo tới Thái Học, trong phủ chỉ còn lại một mình nó, nếu ta giúp Phinh Đình chăm sóc đứa bé thì trong phủ chẳng còn có ai nói chuyện với Đại Bảo Bảo nữa, sao nó có thể không lo cho được. Cơ mà đợi đến khi nó tới Thái Học là ổn thôi.”

Sở Tu Viễn tỏ vẻ nghi ngờ với việc này: “Nó sẽ không nhớ nhà đâu nhỉ?”

Lâm Hàn cười lắc đầu đáp: “Không đâu!”

“Cái gì không đâu ạ?”

Sở Tu Viễn và Lâm Hàn nhìn nhau một cái rồi nhìn ra bên ngoài.
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 276



Quả nhiên không phải là tai bọn họ xuất hiện ảo giác… bên ngoài cửa có thêm một cậu thiếu niên, không phải là ai khác mà chính là đương kim Thái tử điện hạ.

Lâm Hàn thấy sau lưng nó chỉ có thái giám và thị vệ thì đứng dậy hỏi: “Phụ hoàng con không đến ư?”

Thái tử đi vào đáp: “Dạo gần đây phụ hoàng mới có được một mỹ nhân nên không có thời gian rảnh đến.”

Thấy trong phòng yên lặng như ở trong sân, nó không khỏi thắc mắc: “Sở Bạch Bạch đâu ạ?”

Lâm Hàn liếc nhìn về phía Tây: “Đang ở bên chỗ của Mộc ca con.”

Thái tử tò mò hỏi: “Đi thăm nữ nhi của Mộc ca ạ?”

Lâm Hàn: “Đúng vậy.”

Thái tử suy nghĩ: “Con cũng đi xem xem.”

Sở Tu Viễn không khỏi hỏi: “Còn ra ngoài ư?”

Lần này Thái tử đến chỉ là ra ngoài hít thở không khí chứ không nhất định phải tới chợ Đông phố Tây.

Thái tử nghĩ dạo gần đây không có cái gì cần mua nên bèn nói: “Hôm nay không đi nữa.” rồi sau đó đi sang nhà cách vách.

Lâm Hàn đợi nó đi xa rồi hỏi Sở Tu Viễn: “Có được mỹ nhân mới? Thần thánh phương nào vậy? Sao chưa từng nghe chàng nhắc đến bao giờ?”

Sở Tu Viễn: “Bệ hạ chỉ mê thích dung nhan của nàng ta, qua mấy năm nữa nhan sắc không còn thì hiển nhiên sẽ thất sủng, có gì hay để nói đâu. Hơn nữa, nàng cũng không có hứng thú mà.”

Lâm Hàn lắc đầu: “Ta có hứng thú!”

Sở Tu Viễn nhìn nàng, thấy trong mắt nàng đầy vẻ tò mò: “Dạo này lại rảnh rỗi hả?”

Lâm Hàn: “Không rảnh thì ta cũng có hứng thú.”

Sở Tu Viễn không tin, bèn dứt khoát hỏi: “Muốn biết cái gì?”

Lâm Hàn suy nghĩ: “Nơi bệ hạ đi xa nhất trong năm nay là vườn Phù Dung. Vậy thì không có khả năng nữ nhân kia chặn bệ hạ trên đường bệ hạ tới vườn Phù Dung được, thế là do ai tặng?”

Sở Tu Viễn: “Muội muội của một vị Trung thị lang.”

Lâm Hàn không khỏi bảo: “Chả trách ta không nghe được tí phong thanh nào.”

Sở Tu Viễn: “Cả ngày nàng ở trong phủ thì có thể nghe được cái gì?”

Tuy Lâm Hàn không ra khỏi cửa lớn không bước tới cửa sau nhưng Lâm Hàn của hôm nay đã không phải là Lâm Hàn của ngày xưa nữa rồi.

Lâm Hàn của ngày hôm nay có hai thám tử nhí – Sở Dương và Sở Ngọc.

Mặc dù bên trong Thái Học đều là nam nhân, nhưng buôn dưa lê bán dưa chuột đã là thiên tính của con người. Nếu nữ nhân kia đến từ dân gian thì không thể có khả năng phu nhân các nhà không thốt ra một như nào.

Chung quy lại, hai chữ “dân gian” dễ khiến con người ta liên tưởng tới đương kim Hoàng hậu cùng với hai vị đại tướng nổi danh của Sở gia.

Khi bọn họ buôn chuyện thì không thể giấu nổi tiểu bối trong nhà được.

Học trò của Thái Học biết thì hiển nhiên sẽ tìm tới hai con người thường xuyên có thể gặp được Hoàng đế bệ hạ là Sở Dương và Sở Ngọc để nói chuyện.

Hai đứa chúng nó biết thì không có khả năng Lâm Hàn không biết được.

Lâm Hàn không giải thích nhiều như thế với Sở Tu Viễn mà bảo rằng: “Hay là chàng thử xem có thể giấu được ta hay không đi?”

Sở Tu Viễn vô thức hỏi: “Ta thử cái gì?” hiểu ra thì lập tức chẳng nói nổi nên lời: “Ta thấy nàng thật sự nhàn rỗi quá, sống thoải mái quá lâu nên không vật vã chút chuyện thì trong lòng không thoải mái hở.”

Lâm Hàn gật đầu: “Thế nên khi nào ra ngoài đi dạo với ta hả?”

Sở Tu Viễn: “Chợ Đông hay là chợ Tây?”

Chợ Đông chợ Tây quá lắm người, Lâm Hàn không muốn tới chen chúc với người nọ người kia.

Lâm Hàn suy nghĩ: “Thu xanh trời trong, thích hợp để du ngoạn nhất.”

Sở Tu Viễn không nghĩ ngợi gì đá đáp: “Không được! Không có chiếu chỉ không thể rời khỏi kinh.”

Lâm Hàn: “Chỉ đi quanh quanh bên ngoài thành cũng không được?”

Sở Tu Viễn: “Cái này thì có thể. Nhưng chẳng phải nàng nói đường bên ngoài thành xóc nảy quá, cả đi cả về có thể lấy nửa cái mạng nàng đấy ư?”

Lâm Hàn muốn phản bác, lời đến bên miệng thì chợt nhớ ra quả thật nàng từng nói vậy, là cái lần đưa thùng nuôi ong đến vườn Phù Dung.

Nghĩ đến đây, Lâm Hàn không kiềm lòng nổi nhíu mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-276.html.]

Sở Tu Viễn thừa cơ bản: “Cứ đi dạo trong thành đi.”

Lâm Hàn định đáp được thì lại cảm thấy không cam tâm.

Khi xưa có mấy đứa trẻ bám quấn, cộng thêm ngày tháng làm mọt gạo ăn bám thảnh thơi của Lâm Hàn còn chưa đủ, thế nên không thích ra ngoài.

Hiện giờ thư thả đủ rồi, con cái cũng không dám dính nàng cả ngày nữa, còn để nàng ở lì trong phủ cả ngày thì Lâm Hàn sẽ luôn cảm thấy thời kỳ mãn kinh của mình sẽ tới sớm mất.

Lâm Hàn ngẫm nghĩ một lúc lâu, rồi mắt bỗng sáng lên: “Ta biết rồi!”

Sở Tu Viễn giật nảy mình, vội nói: “Nhỏ tiếng lại chút. Người không biết chân tướng còn tường hai chúng ta lại so tài tỉ thí.” Sau đó hỏi: “Nàng biết cái gì nào?”

Lâm Hàn: “Ta biết có một loại lát đường… có điều, tốt nhất thứ ấy nên làm ở trong chốn đất hoang, bởi vì dễ làm hư hại ruộng tốt.”

Sở Tu Viễn: “Cải tiến thuốc nổ sau à?”

Lâm Hàn lắc đầu đáp: “Không phải!” Sau đó nàng muốn nói là xi măng nhưng lại không biết nên giải thích với hắn như thế nào: “Ngày trước ta từng nhìn thấy trong nhà của người thần bí kia, nhưng thứ ấy quá phức tạp, ta lo không làm ra được, bệ hạ sẽ nghi ngờ ta lừa bịp y, nên chưa bao giờ ghi cái thứ ấy lại. Chàng đã nói dùng đá lát gạch rất phiền phức nên ta cảm thấy có thể thử làm thứ đó.”

Sở Tu Viễn: “Là giống như thuốc nổ phải cần rất nhiều thứ kết hợp lại mới có thể làm ra được ư?

Lâm Hàn gật đầu: “Nội dung cụ thể thì ta không nhớ được, buổi tối thử xem có thể mơ thấy tiếp được hay không, nếu như có thể…”

Sở Tu Viễn cắt ngang lời nàng: “Nếu như có thể mơ thấy, cần phải đưa cho người kia bao nhiêu hoàng kim?”

Lâm Hàn ngẩn người, sau đó nhớ đến trước đó nàng có nói vớ vẩn với Sở Tu Viễn rằng những thứ nàng lấy được đều dùng hoàng kim để đổi, bèn cười bảo: “Thứ ấy chỉ có thể dùng để xây nhà, lát đường hoặc là dựng cầu, có lẽ không quá đắt đâu. Năm mươi lượng hoàng kim?”

Sở Tu Viễn rất sợ Lâm Hàn không mơ được, suy nghĩ xong liền nói: “Cho người đó trăm hoàng kim, chẳng ai chê trách lắm lễ nhiều quà cả.”

Lâm Hàn nghiêm túc nói: “Nghe chàng.”

Buổi tối Sở Tu Viễn bảo Hà An lấy cho hắn trăm lượng hoàng kim.

Sáng ngày hôm sau, Sở Tu Viễn tỉnh dậy thì thấy hoàng kim đặt ở bên giường đã không thấy đâu nữa, trên đầu giường có thêm một mảnh giấy, trên giường chỉ còn lại mỗi mình hắn.

Sở Tu Viễn bất thình lình bật dậy, lòng hoảng hốt không thôi, đang định gọi người thì cửa cọt kẹt một tiếng, Sở Tu Viễn nhìn theo âm thanh, Lâm Hàn đi qua bình phong bước vào.

Sở Tu Viễn thở phào một hơi, bước lên trước ôm lấy nàng: “Nàng chạy đi đâu thế?”

Lâm Hàn giãy ra trong vô thức, phát hiện thấy cả người hắn đang run lẩy bẩy thì lập tức không dám động đậy linh tinh, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Chàng sao thế?”

Sở Tu Viễn buông nàng ra: “Nàng chạy lung tung làm gì?!”

Lâm Hàn không khỏi chớp mắt: “Ta… ta nào có chạy lung tung đâu?” Thấy sắc mặt của hắn không ổn, nàng bèn sờ trán hắn: “Mơ thấy ác mộng à?”

Sở Tu Viễn nhặt tờ giấy ở bên gối lên: “Ta vừa mở mắt ra thì thấy thê tử không còn, hoàng kim cũng không còn, lại xuất hiện một mảnh giấy viết đầy chữ, đổi lại là nàng chẳng lẽ không sợ ư?” Không đợi Lâm Hàn mở miệng đã nói: “Sau này không cho nằm mơ nữa.”

Lâm Hàn hiểu ra rồi, không kiềm lòng được bật cười: “Chàng tưởng là ta biến mất cùng với hoàng kim ư? Sao có thể cơ chứ. Ta sắp ba mươi rồi, còn không thể sinh con đẻ cái, ai còn cần ta làm gì.”

Sở Tu Viễn: “Trời cao biển rộng bao la, người lạ việc lạ nhiều không đếm xuể, nàng cảm thấy bản thân bình bình không có gì hiếm lạ, nói không chừng có người thích nàng như thế đó.”

Lâm Hàn: “Chàng à/”

Sở Tu Viễn: “Ta…” khựng lại một chốc: “Là ta thì làm sao?”

Lâm Hàn vui sướng, ôm cổ hắn bảo: “Ta rất vui.” Rồi hôn một cái lên trán hắn.

Đại tướng quân ngẩn ngơ.

Lâm Hàn vỗ vỗ lên mặt hắn, biết rõ rồi còn cố hỏi: “Không phải?”

Sở Tu Viễn định thần lại, trừng nàng một cái rồi tách tay nàng ra đi tìm y phục.

Lâm Hàn nắm lấy cánh tay hắn. Sở Tu Viễn không hiểu nguyên cớ gì. Lâm Hàn chỉ vào tờ giấy kia: “Ta vừa viết đấy, chàng xem xem, ta đi lấy y phục cho chàng.” Sau đó nàng mở tủ quần áo ra

Sở Tu Viễn ngồi lại giường, nhìn thấy những thứ ghi chép ở trên giấy đều có thể tìm được ở thế gian, nhưng quá trình làm ra y hệt như luyện đan vậy.

Sở Tu Viễn không kiềm lòng được hỏi: “Cái thứ này thật sự có thể lát đường ư?”

Lâm Hàn lại chưa từng đích thân làm xi măng bao giờ, nào có biết có thành công hay không. Bèn dứt khoát đáp thẳng: “Để thợ thủ công của vườn Phù Dung thử xem. Thử thành công thì là ban ơn huệ cho muôn dân, thử không thành công thì bệ hạ cũng không tổn thất gì.”

Sở Tu Viễn suy nghĩ thấy lời nàng nói có lý: “Hôm nay ta nói với bệ hạ nhé?”

Lâm Hàn: “Nếu bệ hạ sốt ruột đi tìm mỹ nhân thì khoan hẵng kể chuyện này.”

Sở Tu Viễn cười đáp: “Chuyện này thì phu nhân cứ yên tâm. Thiên tiên hạ phàm cũng không sánh được với đại sự trong triều.”

Sự thật vẫn như xưa.
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 277



Sau khi xạ triều, quần thần rời đi, Hoàng đế Thương Diệu đang định chuẩn bị đứng dậy thì phát hiện Sở Tu Viễn vẫn chưa có ý định rời đi nên thật thà ngồi lại.

Sở Tu Viễn thấy cảnh ấy, lúc này mới trình tờ giấy mà Lâm Hàn đã viết lên.

Thương Diệu cầm lấy thì nhận ra nét chữ như gà bới của Lâm Hàn, xem qua một lượt rồi không khỏi thắc mắc: “Phu nhân của ngươi đổi sang luyện đan từ bao giờ thế?”

Sở Tu Viễn cười hỏi: “Thế những đan dược luyện ra thì ăn như thế nào?”

Thương Diệu: “Cái này thì phải hỏi phu nhân của ngươi. Phu nhân của ngươi xưa giờ háu ăn, ngày nào đó nói với trẫm là đá cũng có thể ăn, trẫm cũng không thấy bất ngờ.”

Sở Tu Viễn thấy thế thì không dám vòng vo với Hoàng đế tỷ phu của hắn nữa: “Phu nhân tình cờ có được, cũng không biết có được hay không, thợ thủ công có tay nghề giỏi ở vườn Phù Dung rất nhiều, bệ hạ để bọn họ thử trước đi.”

Thương Diệu đang có ý định này: “’Liệu có nổ tung không?”

Sở Tu Viễn: “Không đâu. Phu nhân nói làm ra sẽ giống như bụi đất, có thể dùng để xây tường, vững chắc hơn so với cát bụi nhiều.”

Thương Diệu nghe thế thì lại nhìn tờ giấy trong tay: “So với nước hồ thì như thế nào?”

Sở Tu Viễn: “Vững chắc như nhau, không sợ gió thôi hay phải dãi nắng dầm mưa.”

Thương Diệu lập tức sai Tiểu Hoàng Môn gọi quản sự của vườn Phù Dung. Sau đó y hỏi Sở Tu Viễn: “Muốn ban thưởng cái gì?”

Trung thị lang đứng chờ ở bên cạnh không khỏi nhìn về phía Sở Tu Viễn.

Khóe mắt Sở Tu Viễn để ý đến điều này, phát hiện gã chính là đường huynh của mỹ nhân mới kia thì trong lòng lập tức cảm thấy buồn cười… dễ bị k*ch th*ch quá.

Trên mặt Sở Tu Viễn vẫn là nụ cười nhạt như ban nãy: “Chuyện nhỏ như này, không dám xin thưởng.”

Thương Diệu cười giễu: “Trẫm không hỏi ngươi, hỏi phu nhân ngươi ấy.”

Sở Tu Viễn: “Đúng là phu nhân nói như thế.”

Trong lòng Thương Diệu lập tức có một dự cảm không lành, y cứ luôn cảm thấy Lâm Hàn đang giấu đại chiêu nào đó: “Tu Viễn, trẫm lại hỏi ngươi lần nữa, cũng là lần cuối cùng, bây giờ không nói thì sau này không được phép nhắc đến chuyện này.”

Sắc mặt của Sở Tu Viễn thay đổi.

Thương Diệu thấy thế thì rất buồn cười: “Nói hay là không nói hở?”

Chuyện đã đến nước này, Sở Tu Viễn không dám không nói: “Phu nhân nói thứ này có thể dùng để lát đường, Hôm nào trải đường xong, lúc nào bệ hạ đi khảo sát những con đường ấy dẫn nàng đi cùng là được.”

Thương Diệu: “Trẫm muốn nghe câu gốc.”

Sở Tu Viễn: “Phu nhân muốn thần dẫn nàng ra ngoài đi chơi.”

Thương Diệu: “Chỉ đi chơi thôi hay là chu du khắp thiên hạ?”

Sở Tu Viễn phục luôn rồi, sao chẳng có thứ gì giấu nổi được y vậy: “Cái sau…”

Thương Diệu biết tỏng là như thế: “Đại Bảo Bảo nhà người thì thế nào?”

Sở Tu Viễn: “Trong một chốc một lát đường không lát xong được đâu, Đại Bảo Bảo sắp lớn rồi.”

Lo Hoàng đế tỷ phu của hắn không tin: “Dạo này không những biết chăm nom con cho Sở Mộc mà còn không bám phu nhân như trước nữa, qua mấy năm tiếp, cho dù phu nhân muốn dẫn nó đi cùng thì nó cùng vui lòng đi đâu.”

Thương Diệu: “Ngươi nghĩ hay quá. Dựa vào cái chí bám người của Đại Bảo Bảo, cho dù nó tới sáu mươi tuổi cũng không tách khỏi nương đâu.”

Điều này thì Sở Tu Viễn tin, nhưng hắn càng tin vào việc phu nhân của hắn có cách.

Sở Tu Viễn dứt khoát đáp: “Bệ hạ, thứ này chưa chắc có thể làm ra được.”

Thương Diệu lại nhìn tờ giấy trong tay: “Ngươi nói phải! Bây giờ nói nhiều cũng đều là nói suông. Nghe nói hôm qua Thái tử đến chỗ ngươi, nó không tới chợ Đông chợ Tây à?”

Sở Tu Viễn vô thức đáp: “Không. Làm sao thế?”

Thương Diệu: “Trẫm lo nó ham chơi quá. Dạo gần đây chuyện trẫm giao cho nó, nó hơi chểnh mảng.”

Sở Tu Viễn run b.ắ.n trong lòng, chểnh mảng là có ý gì.

Sau đó nghĩ đến hôm qua Thái tử ở nhà hắn không có gì khác với lúc trước nên Sở Tu Viễn bèn đặt lại sự nghi ngờ ở trong lòng xuống, rồi nói với Thương Diệu rằng: “Hôm khác để phu nhân khuyên bảo nó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-277.html.]

Thương Diệu gật đầu: “Cũng được, nó nghe lời phu nhân của ngươi nhất.”

Thế nhưng Sở Tu Viễn trở về phủ thì không hề nói như vậy, mà hỏi Lâm Hàn rằng: “Nàng có phát hiện ra gần đây Thái tử trở nên ham chơi không?”

Lâm Hàn vô thức đáp: “Không.” Sau đó vội vàng hỏi: “Vì để tìm Đại Bảo Bảo chơi nên nói với bệ hạ là đã làm xong bài tập rồi, sau đó bị bệ hạ phát hiện nó thực chất chưa làm xong ư?”

Sở Tu Viễn nhớ lại lời của Hoàng đế tỷ phu hắn một phen, chỉ nói chểnh mảng chứ không phải nói chưa làm xong. Nhưng có để tâm vào cái này hay không thì hoàn toàn phải xem trong lòng nhìn nhận như thế nào. Chưa nói đến năm nay Thái tử mới mười ba, cho dù nó hai mươi ba thì việc làm ra cũng không thể khiến Hoàng đế tỷ phu của hắn vừa ý mọi chuyện được. Thái tử đâu phải là chính bản thân Hoàng đế bệ hạ đâu.

Lâm Hàn thấy hàng mày của hắn cau lại thì không khỏi thắc mắc: “Hay thật sự là vì mải chơi nên nói dối là đã làm xong bài tập rồi?”

Sở Tu Viễn khe khẽ lắc đầu: “Bệ hạ không nói. Lần nghỉ Mộc sau chắc chắn nó sẽ tới, nàng cứ hỏi nó.” Sau đó nói thêm một câu: “Nó không đề phòng nàng.”

Lâm Hàn rất sợ phụ tử thiên gia cách lòng, bởi vì một khi phụ tử thiên gia xảy ra xung đột, không phải Thái tử liên thủ với Sở Tu Viễn tiêu diệt Hoàng đế thì chính là Hoàng đế Thương Diệu g.i.ế.c c.h.ế.t Thái tử và Sở Tu Viễn.

Hoàng đế Thương Diệu là một Hoàng đế tốt hiếm có, Lâm Hàn không muốn tặng y một đạo kinh lôi để hồn y về địa phủ đâu.

Ngày hai mươi tư tháng tám, ngày nghỉ Mộc, Thái tử đến nhà, Lâm Hàn bèn để Sở Dương, Sở Ngọc và Đại Bảo Bảo đi, để Thái tử chơi cờ với nàng.

Phản ứng đầu tiên của Thái tử là ngó ra bên ngoài, trời vẫn còn chưa tối, mặt trời đang ở hướng Đông Nam chứ không phải ở hướng Tây Bắc, sau đó nó quay sang Lâm Hàn, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một phen, cữu mẫu không hề biến thành cữu phụ, trong lòng Thái tử càng lấy làm khó hiểu: “Cữu mẫu, hôm nay người làm sao thế?”

Lâm Hàn bị một loạt hành động của nó chọc cười, nên cố ý hỏi: “Bảo con chơi cờ cùng với ta mà khó thế ư?”

Thái tử lắc đầu liên tục: “Không ạ. Cữu mẫu tìm con cần cái gì, con đều không ngạc nhiên. Ví dụ như hoàng kim, bạc trắng, trân châu pha lê. Nhưng người bảo con đánh cờ, khiến con cứ luôn cảm thấy bên trong có chuyện gì đó. Suy cho cùng khi cữu phụ muốn đánh cờ với người, người đều không buồn quan tâm đến cữu phụ.”

Trong lòng Lâm Hàn rất vui vẻ, đứa bé nhanh trí này là con trai của Hoàng đế, con ruột của y.

Lâm Hàn cho người hầu hạ lui ra.

Thái tử không thể không ngồi nghiêm chỉnh lại, lắng tai nghe lời dạy bảo.

Lâm Hàn rót cho nó chén nước, rồi lấy bàn cờ ra: “Chuyện này ta nghe cữu phụ của con nói.”

Thái tử vô thức hỏi: “Cữu phụ làm sao ạ?”

Lâm Hàn đẩy quân cờ bạch ngọc đến trước mặt nó: “Cữu phụ con không sao, người có sao là con. Nghe cữu phụ của con nói, dạo này con làm việc có chơi chểnh mảng? Có phải cả ngày muốn tới tìm Đại Bảo Bảo chơi đùa không?”

Thái tử kinh ngạc “a” lên một tiếng, va phải ánh mắt “bị ta nói trúng rồi” của Lâm Hàn thì vội vàng nói: Không hề ạ, con không hề chểnh mảng.”

Lâm Hàn nhướng mày: “Giống như trước đây à? Không được lừa ta, nếu không cữu phụ con nói đến tai phụ hoàng con, phụ hoàng con không đánh con thì cũng phải phạt con, ví dụ như bắt chạy mười vòng cung Vị Ương.”

Sắc mặt của Thái tử đột nhiên trở nên giần giật vì hoảng sợ, cuống quýt giơ tay lên nói: “Con có thể thề với trời, thật sự không có mà. Cữu mẫu, cữu phụ nghe ai nói thế? Sao cữu phụ có thể dựa vào lời nói của một người mà nhận định ta ham chơi được. Cữu phụ là đại tướng quân của triều ta, chỉ lắng nghe từ một phía thì không được. Cữu mẫu…”

Lâm Hàn cắt ngang lời nó: “Bớt thừa cơ nói xấu cữu phụ con đi. Bây giờ ta hỏi chuyện của con.”

Thái tử buông tay xuống: “Có hỏi nữa cũng không có. Không tin người cứ hỏi, hỏi Phương Thuận.” Nó giơ tay lên chỉ thái giám đang đứng đợi ở ngoài cửa.

Lâm Hàn xuôi theo tay của nó nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, nàng nhớ ra gã chính là thái giám thân cận của Thái tử, thường xuyên theo Thái tử đến đây.

Thái tử là trữ quân, chuyện của nó không phải chuyện nhỏ, Lâm Hàn lập tức kêu Phương Thuận đi vào.

Phương Thuận vội vàng chạy vào nói: “Thưa bẩm phu nhân, nô tài có thể làm chứng cho Thái tử, từng câu từng chữ của Thái tử đều là sự thực.”

Lâm Hàn: “Bài tập làm xong hết rồi?”

Phương Thuận đáp: “Thưa vâng. Gần đây bệ hạ có đôi điều không hài lòng với chữ của Thái tử, buổi sáng hôm nay Thái tử dậy cực kỳ sớm, viết mười trang rồi mới đi ăn cơm, ai nấy trong Đông cung đều biết việc này.”

Lâm Hàn không hiểu, nếu Thái tử đã không có điều gì không ổn, vậy sao Hoàng đế lại nói… đợi đã, chẳng lẽ có tiểu nhân gièm pha vu khống.

Nghĩ đến đây, Lâm Hàn nhớ ra nguyên cớ vì sao nàng gả cho Sở Tu Viễn, chính là đứa cháu Trương Hoài nói với Hoàng đế rằng Sở Tu Viễn nên lấy nữ tử họ Lâm.

Hoàng đế g.i.ế.c một Trương Hoài, hiển nhiên sẽ có hàng nghìn hàng vạn kẻ không sợ c.h.ế.t khác, hy vọng bám vào Trương Hoài đứng lên.

Lâm Hàn quan sát Phương Thuận một lúc lâu, cho đến khi gã lộ ra vẻ bất an, Lâm Hàn mới hỏi: “Nói như thế là có người cố ý gièm pha ly gián?”

Thái tử vội hỏi: “Gièm pha ly gián ta và cữu phụ ư? Tại sao chứ?”

Lâm Hàn nào có biết là tại sao, bèn tiếp tục hỏi Phương Thuận: “Dạo gần đây trong cung có chuyện lớn gì xảy ra không?”

Thái tử tiếp lời: “Không có ạ.”
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 278



Lâm Hàn cười đáp: “Chuyện lớn mà ta nói không nhất thiết là chuyện lớn trong triều. Phương Thuận, ngươi có biết không?”

Thái tử định nói nó không biết. Lâm Hàn lườm nó một cái, Thái tử vội vàng nuốt lời lại.

Phương Thuận lắp ba lắp bắp hỏi: “Nô tài không biết chuyện này có được tính là chuyện lớn không.”

Lâm Hàn: “Nói hết tất cả những gì ngươi biết ra.”

Phương Thuận suy nghĩ rồi nói: “Tiền mỹ nhân mà bệ hạ sủng ái có thai rồi, chẳng lẽ là đường huynh của Tiền mỹ nhân nói với đại tướng quân ư?”

Thái tử mở miệng nói: “Không thể nào!”

Lâm Hàn tò mò hỏi: “Sao con biết?”

Thái tử: “Tiền mỹ nhân vừa mới khám ra có thai, không chắc sinh ra được thứ gì, cho dù sinh được một đứa con trai cũng không chắc lớn lên được. Tiền gia thật sự không cần thiết phải gièm pha ly gián sớm như thế.”

Thái tử không nói như thế, Lâm Hàn còn không nghĩ ra được thật, thay đổi âm thầm, dần dần từng bước một. Cũng sẽ không nhớ tới khi xưa Hoàng đế chỉ mong ước Thái tử hiền lành lương thiện biết chơi biết làm loạn.

Nghĩ đến đây, Lâm Hàn càng cảm thấy chính là do người của Tiền gia làm. Nhưng trên miệng Lâm Hàn lại nói với Phương Thuận rằng: “Lời Thái tử nói cũng không phải không có lý, ngươi lui xuống trước đi.”

Phương Thuận lui ra ngoài cửa.

Lâm Hàn đè giọng nói với Thái tử: “Chuyện này ta sẽ điều tra rõ ràng. Con chớ hỏi cữu phụ con, cũng đừng để phụ hoàng con biết được, gần đây y đang sủng ái Tiền mỹ nhân, nếu có liên quan tới Tiền mỹ nhân thì cho dù phụ hoàng con xử lý người của Tiền gia, trong lòng cũng không vui vẻ gì.” Nói xong nàng dừng lại một thoáng: “Không có liên quan gì đến nàng ta là tốt nhất. Nhưng sẽ có ngộ nhỡ.”

Thái tử khẽ gật đầu: “Con nghe lời cữu mẫu.”

Lâm Hàn mỉm cười: “Đi tìm Đại Bảo Bảo đi, ta tới thư phòng tìm cữu phụ con.”

Sau đó cùng ra ngoài với Thái tử.

Thái tử tới tiểu viện của Sở Dương tìm biểu huynh biểu đệ của nó, Lâm Hàn tới thư phòng ở tiền viện.

Sở Tu Viễn nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc liền buông bít xuống, Lâm Hàn xuất hiện ở bên ngoài cửa, Sở Tu Viễn đứng dậy đón nàng: “Đã hỏi rõ ràng chưa?”

Lâm Hàn: “Chàng bỏ ra ít thời gian tránh tất cả mọi người hỏi thăm Thường Hỉ xem, gần đây bệ hạ nói chuyện về Thái tử với ai.”

Sở Tu Viễn: “Tại sao không hỏi trực tiếp?”

Lâm Hàn: “Chàng ngốc à? Chủ tử của Thường Hỉ là bệ hạ, ông ấy có lòng nói cho chàng thì cũng không thể nói trực tiếp được.”

Sở Tu Viễn mỉm cười đáp: “Phu nhân dạy phải.”

Ngày hôm sau lên triều, Sở Tu Viễn gặp được Thường Hỉ ở bên ngoài Tuyên Thất, bèn đưa mắt ra hiệu cho ông ấy.

Thường Hỉ công công là thái giám tổng quản của Tuyên Tất, nên không cần lúc nào cũng đợi ở Tuyên Thất.

Sau khi hạ triều, Thường Hỉ bèn nói với Hoàng đế chủ tử của ông ấy rằng để Ngự Thiện Phòng chuẩn bị ít trà nước.

Hoàng đế Thương Diệu không hề nghi ngờ ông ấy, không ngẩng đầu lên mà ừ một tiếng, Thường Hỉ lui ra ngoài thì trông thấy Sở Tu Viễn đang tán gẫu với một cấn vệ.

Thường Hỉ chỉ về phía Ngự Thiện Phòng, Sở Tu Viễn bèn đi về phía ấy.

Trên đường đi tới Ngự Thiện Phòng, Sở Tu Viễn hỏi câu hỏi mà Lâm Hàn bảo hắn hỏi.

Thường Hỉ lôi ra một loạt tên của quan viên, không đợi Sở Tu Viễn hỏi tiếp ông ấy đã nói với Sở Tu Viễn rằng ông ấy hãy còn việc, để hôm khác nói tiếp.

Sở Tu Viễn quay về phủ rồi viết những cái tên ấy ra.

Lâm Hàn đứng ở bên cạnh, không đợi hắn viết xong đã rút mất tờ giấy.

Sở Tu Viễn vội nói: “Vẫn còn mấy cái tên nữa.”

Lâm Hàn: “Không cần.”

Nàng cầm lấy bút của hắn, khoanh tròn chữ “Tiền”: “Là hắn ta!”

Sở Tu Viễn nhìn sang rồi nói: “Tiền Hữu Lượng, đây là ai?”

Lâm Hàn thật sự muốn tặng cho hắn một cái lườm nhớ đời: “Trung thị lang của bệ hạ.”

Sở Tu Viễn bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đường huynh của Tiền mỹ nhân? Đợi chút đã, ý của nàng là có liên quan đến hắn ta ư?”

Lâm Hàn chỉ vào những cái tên trên tờ giấy: “Đây là Tôn Đình Úy, đây là Viên Hạo, đây là Thừa tướng, còn những cái tên còn lại này, lúc trước bệ hạ từng nói về Thái tử với bọn họ phải không? Lúc trước bệ hạ đâu cảm thấy Thái tử ham chơi, tại sao có thêm người của Tiền gia, bệ hạ lại cảm thấy Thái tử quá ham chơi?”

Sở Tu Viễn suy nghĩ cẩn thận: “Một Trung thị lang như hắn ta, đâu phải là tam công cửu khanh, nóng ruột đến mức như thế ư?” Bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt ghen tị của Tiền Hữu Lượng vào cái ngày hắn trình công thức làm xi măng lên, lập tức nuốt lời này lại.

Lâm Hàn thấy thế liền biết hắn nghĩ đến cái gì.

Lâm Hàn cũng không hỏi, bởi vì Sở Tu Viễn không thể nào nói toạc móng heo ra được: “Quân tử dễ phòng, tiểu nhân khó đỡ. Mấy ngày nay chàng chú ý một chút, chớ bị hắn ta nắm được đằng chuôi.”

Sở Tu Viễn gật đầu: “Tạm thời đừng nói với Thái tử.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-278.html.]

Thái tử còn trẻ, chưa trải qua chuyện gì, để nó biết chỉ khiến nó rối loạn. Cho dù Sở Tu Viễn bảo nàng nói với Thái tử, Lâm Hàn cũng sẽ không nói.

Nhưng Lâm Hàn cũng không rảnh rỗi.

Sáng ngày hôm sau, Sở Dương và Sở Ngọc tới Thái Học, Đại Bảo Bảo đến học đường, Lâm Hàn thay nam trang muốn cưỡi ngựa đi ra ngoài, ra đến cổng thì bị thị vệ trong phủ ngăn cản, trong lòng Lâm Hàn có chuyện nên cũng không phí lời với thị vệ, chỉ hỏi một câu, có phải đánh thắng được bọn họ là có thể ra ngoài không.

Thị vệ thua.

Lâm Hàn đến chợ Đông, đi thẳng đến quán rượu tìm người buôn chuyện.

Sau hơn một tháng, ngày mùng mười tháng mười tầm khoảng giờ Sửu, lúc con người ta mệt mỏi nhất, Lâm Hàn khẽ khàng nhảy xuống giường, lần mò trong bóng tối mở tủ y phục ra, lấy bộ xiêm y mà nàng đặc biệt thu dọn từ ban chiều ra.

Lâm Hàn quay người lại, ăn vận chỉnh tề trước giường, không thấy Sở Tu Viễn cựa quậy mới lẳng lặng đi ra bên ngoài, trèo tường rồi đi thẳng về phía Đông Bắc.

Ngày hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Sở Tu Viễn ngồi dậy, trông thấy Lâm Hàn vẫn còn đang say giấc bèn rón ra rón rén mặc y phục vào, đi ra bên ngoài mới dám vươn vai vặn eo, thong thả thở một hơi dài.

Sau đó Sở Tu Viễn đi luyện kiếm như ngày thường.

Thế nhưng tâm trạng tốt của đại tướng quân chỉ duy trì đến giờ Tỵ hai khắc.

Giờ Tỵ hai khắc sau khi hạ triều, trăm quan đi ra khỏi Tuyên Thất thì phát hiện vẻ mặt của Sở Tu Viễn và Sở Mộc vẫn như thường, có người không kiềm lòng được hỏi: “Đại tướng quân, có phải ngài vẫn chưa biết đúng không?”

Sở Tu Viễn vô thức hỏi: “Biết cái gì?”

Người nọ nói: “Tiền gia xảy ra chuyện rồi.”

Sở Tu Viễn lấy làm khó hiểu: “Tiền gia?”

Tôn Đình Úy nghe thấy thế thì bước đến nhỏ giọng nói: “Nhà của Tiền mỹ nhân.”

Sở Tu Viễn không khỏi thắc mắc: “Nhà của nàng ta làm sao?”

Sở Mộc nói theo: “Đúng thế. Tại sao bọn ta phải biết?”

Tôn Đình Uý bị nữ tế của mình làm cho không nói nên lời.

Sở Tu Viễn thấy vậy thì không hiểu sao lại buồn cười: “Có liên quan đến bọn ta ư?”

Tôn Đình Úy: “… Không.”

Sở Mộc tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao bọn ta nhất định phải biết?”

Lời này khiến tất cả mọi người cứng đờ.

Sở Tu Viễn là ai? Là đại tướng quân dưới một người trên vạn người.

Chức quan lớn nhất của Tiền gia là Trung thị lang. Trung thị lang chỉ là cận thần trong cung, bên cạnh bệ hạ không có mười thì cũng phải có tám người.

Loại người này nào đáng để Sở Tu Viễn nhớ.

Người trước đó hỏi ngượng ngùng xấu hổ, không khỏi nói với Sở Tu Viễn rằng: “Hạ quan cảm thấy chuyện ấy nhốn nháo xôn xao, nên chắc hẳn đại tướng quân biết. Quên mất rằng đại tướng quân ngoài ra khỏi phủ chính là hoàng cung, không cần đi qua đường xá nên không thể biết được.”

Sở Tu Viễn càng khó hiểu, hắn hỏi: “Rốt cuộc các ngươi đang nói cái gì?”

Sở Mộc gật đầu: “Đúng, Tiền mỹ nhân làm sao?” sau đó nhỏ giọng hỏi: “Có liên quan tới đứa bé ư?”

Tôn Đình Uý vội vàng nói: “Không có liên quan. Cho dù có liên quan tới đứa trẻ, bọn ta cũng không thể nào biết được.”

Sở Mộc ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, chuyện của hậu cung không có sự cho phép của Hoàng đế thì Hoàng hậu cũng không dám nói ra bên ngoài.

Sở Tu Viễn quay sang cái người hỏi hắn đầu tiên, ra hiệu cho gã nói tiếp.

Người đó nhỏ giọng nói: “Chính viện của Tiền gia chỉ trong một đêm đã sụp.”

Sở Tu Viễn và Sở Mộc cùng hỏi: “Địa long trở mình?”

Người đó lắc đầu: “Không phải. Có người nói nghe thấy tiếng sấm sét, là bị sét đánh, có người nói là căn nhà ấy lâu năm không tu sửa, tóm lại bất kể lý do là gì thì vẫn là bỗng dưng sụp đổ.”

Sở Tu Viễn có một dự cảm không lành, lại có cảm giác không thể nào, đêm qua trước khi đi ngủ hắn ôm Lâm Hàn ở bên cạnh, Lâm Hàn đi ra ngoài thì hắn không thể không biết được: “Người không sao chứ?”

Người kia lắc đầu: “Không rõ. Có điều không có người chết. Có chuyện thì cũng không phải chuyện lớn gì.”

Sở Mộc không khỏi thắc mắc: “Chút chuyện cỏn con như thế cũng đáng để người nào người nấy như gặp quỷ vậy ư?”

Tôn Đình Úy không tán đồng lời của nữ tế mình: “Chuyện này không nhỏ đâu.”

Sở Mộc: “Trong thành có rất nhiều nhà cổ, sụp đổ không phải là chuyện rất bình thường ư?”

Tôn Đình Uý: “Tại sao hôm kia không sập, hôm nay không sập, mà hôm qua bệ hạ vừa thông báo với bên ngoài là Tiền mỹ nhân có mang thì ngay trong đêm nhà của Tiền gia liền sập?”

Sở Mộc quay sang nói với lão trượng của hắn: “Người muốn nói là Tiền mỹ nhân mang bầu sát tinh ư? Người có ngốc không đấy, đứa bé trong bụng của Tiền mỹ nhân có một nửa của bệ hạ, đến cả một đứa trẻ mà bệ hạ cũng không bảo vệ nổi ư? Người muốn đổ lên quỷ thần là do người của Tiền gia làm chuyện khuất tất, nên ông trời không nhìn nổi, nên sét đánh phạt cảnh cáo ư.”
 
Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân
Chương 279



Tôn Đình Uý đỏ cả mặt, định quở mắng nữ tế mấy câu, nhưng nữ tế là Tắc Bắc hầu do bệ h* th*n phong, còn là vị tướng quân có thực quyền. Tôn Đình Uý dứt khoát giả vờ như không nghe thấy, dùng ánh mắt hỏi Sở Tu Viễn thấy như thế nào.

Sở Tu Viễn không thể không nhớ tới mộ Ngô Thừa Nghiệp đã xanh cỏ.

Mặt mày hắn bình thường, hỏi Tôn Đình Uý: “Nhà của Tiền gia là nhà cũ hay là nhà mới?”

Tôn Đình Úy: “Không rõ lắm. Chuyện này Tiền gia không hề báo quan, ta biết việc này là do người tuần tra đêm qua nói với ta.”

Cái người hỏi Sở Tu Viễn trước đó mở miệng nói: “Nói cũ cũng không cũ mà nói mới cũng đã được khoảng chục năm rồi.”

Sở Tu Viễn suy nghĩ rồi hỏi: “Có mấy gian nhà chính?”

Tôn Đình Uý đáp: “Ba gian.”

Sở Tu Viễn tự động dẫn vào tiểu viện của Sở Dương, rồi lại hỏi Tôn Đình Uý: “Căn phòng lớn như thế này, nếu một bức tường sụp thì có thể có khả năng những bức tường khác sụp xuống không?”

Tôn đình Uý khẽ lắc đầu:”Chỉ có một khả năng, bức tường đổ về phía giữa, làm sập xà nhà giữa căn phòng, xà nhà đổ vào những bức tường khác, nhưng tính khả thi kiểu này cực kỳ ít ỏi.”

Trong lòng Sở Tu Viễn không cho là đúng, nhưng ngoài mặt lại tán đồng lời của ông ấy: “Đúng vậy. Lời giải thích duy nhất hiện giờ chính là cũ kỹ đổ nát chăng?”

Tôn Đình Uý: “Nếu như là sét đánh thì trên nền gạch chắc chắn vẫn có vết tích, nhưng Tiền gia không báo quan nên ta cũng khó mà dẫn người đi điều tra được.”

Những quan lại khác cũng không khỏi gật đầu nói: “Chung quy lại nhà cũ lâu năm không tu sửa còn tốt hơn so với bị sét đánh, người của Tiền gia không có khả năng cho Đình Uý can dự vào đâu. Trừ phi là bệ hạ ra lệnh.”

Sở Tu Viễn không khỏi nhìn Tuyên Thất ở đằng xa, liệu bệ hạ có hạ lệnh điều tra không.

Trong Tuyên Thất, Hoàng đế Thương Diệu thấy Tiền Hữu Lượng trực ban hôm nay không đến, bèn hỏi Tiểu Hoàng Môn rằng có phải Tiền Hữu Lượng bị bệnh rồi không.

Tiểu Hoàng Môn ở trong thâm cung giống như Hoàng đế chủ tử của hắn nên vẫn không biết Tiền gia xảy ra chuyện: “Hôm trước nô tài thấy hắn ta vẫn còn khỏe mạnh, liệu có phải bỗng dưng xảy ra chuyện gì rồi không?”

Hoàng đế Thương Diệu định nói rằng đợi hắn ta đến rồi hỏi xem. Bỗng dưng y lại nhớ đến Tiền Hữu Lượng là đường huynh của Tiền mỹ nhân, nghĩ đến Tiền Mỹ nhân, trước mặt liền lởn vởn một gương mặt xinh đẹp như hoa, bèn nói với Tiểu Hoàng Môn rằng: “Ngươi đi xem sao.”

Tiểu Hoàng Môn xuất cung, Sở Tu Viễn quay về phủ đại tướng quân.

Sở Tu Viễn vào cửa liền hỏi thị vệ ở trong sân: “Gần đây phu nhân có từng ra bên ngoài không?”

Thị vệ đáp rằng: “Thưa không.”

Hàng mày của Sở Tu Viễn hơi cau lại, không khỏi lẩm bẩm bảo: “Không thể nào được.”

Thị vệ kia không khỏi thắc mắc: “Sao thế ạ?”

Sở Tu Viễn định nói không sao, sau đấy nghĩ đến thị vệ ở trong phủ cả ngày, hắn không nói rõ thì thị vệ không thể biết Tiền gia xảy ra chuyện được.

Sở Tu Viễn liền nói: “Theo lý mà nói thì hẳn là dạo gần đây phu nhân từng ra ngoài rồi chứ.”

Thị vệ vô thức gật đầu.

Sở Tu Viễn vội vàng hỏi: “Từng ra ngoài rồi?”

Thị vệ: “Nếu đại tướng quân nói là mấy ngày này thì phu nhân chưa từng ra ngoài. Cuối tháng tám có ra ngoài một lần, còn là mặc y phục của ngài đi ra ngoài.”

Sở Tu Viễn lấy làm mừng: “Nàng thật đúng là chưa từng khiến ta thất vọng.”

Thị vệ không kiềm lòng được lo lắng: “Đã xảy ra chuyện gì rồi ư?”

Sở Tu Viễn đáp nửa thật nửa giả: “Chuyện giữa ta và phu nhân không có liên quan tới các ngươi.” Nói xong thì sải bước về phía nội viện.

Đến cửa viện thì trông thấy Lâm Hàn đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh đung đưa qua lại thong dong an nhàn, không hề có chút chột dạ sau khi làm xong chuyện xấu, hắn không khỏi cảm khái, phu nhân của hắn không hổ là phu nhân của hắn, nàng vẫn luôn khác với người thường như thế.

Sở Tu Viễn chầm chậm đi đến dưới hiên nhà của gian nhà chính, sai nha hoàn chuyển chiếc ghế bập bênh của hắn ra. Rồi Sở Tu Viễn ngồi xuống bên cạnh Lâm Hàn, hắn kêu nha hoàn tôi tớ lui xuống, sau đó quay sang nói với Lâm Hàn: “Phu nhân, ta nói chuyện nhé?”

Lâm Hàn liếc hắn một cái rồi thu tầm mắt lại: “Nói chuyện thì bao nhiêu tiền?”

Sở Tu Viễn nhất thời không phản ứng lại: “Bao nhiêu tiền?”

Lâm Hàn: “Chưa nghe người xưa từng nói, thời gian là vàng là bạc, có tiền không mua nổi thời gian ư?”

Sở Tu Viễn không khỏi thắc mắc: “Người xưa nào nói?”

Lâm Hàn đáp ngay không cần suy nghĩ: “Quên rồi.”

Sở Tu Viễn bị cái dáng vẻ cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng của nàng làm cho nghẹn họng không nói nên lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-279.html.]

Lâm Hàn lại nói: “Mặc kệ là ai nói đi, thời gian của ta rất quý báu. Bảo ta hàn huyên với chàng mà không nói bao nhiêu tiền thì xin thứ lỗi không tiếp.” Nói rồi nàng đứng dậy định bỏ đi.

Sở Tu Viễn nắm lấy cánh tay nàng, kéo người vào trong lòng: “Có phải phu nhân biết ta muốn nói cái gì với nàng rồi không?”

Lâm Hàn trừng mắt lườm hắn: “Ta đâu phải con sâu trong bụng chàng.”

Sở Tu Viễn lười vòng vo với nàng bởi vì kết quả chỉ có một, hắn bị Lâm Hàn dắt đi lòng vòng rồi: “Tiền gia!” Hắn thốt ra hai chữ, rồi nhìn biểu cảm của Lâm Hàn.

Vẻ mặt của Lâm Hàn hệt như cái giếng cổ, như thể không biết hắn đang nói cái gì vậy.

Thế nhưng, người nàng đang ở trên đùi Sở Tu Viễn, Sở Tu Viễn cảm nhận được rõ cơ thể của Lâm Hàn bỗng dưng căng cứng lại, chính là cái lúc hắn nói “Tiền gia”.

Sở Tu Viễn không lập tức vạch trần nàng ngay mà cố ý hỏi: “Không biết ta nói Tiền gia nào ư?”

Lâm Hàn quay sang nói với hắn: “Biết thì thế nào? Không biết thì thế nào?”

Sở Tu Viễn bị hỏi thì khựng lại.

Sự tình đã phát sinh, cũng không có người chết, Lâm Hàn chỉ cho Tiền gia một bài học, có truy cứu nữa cũng đâu có ý nghĩa gì.

Nhưng nếu không nói ra, Sở Tu Viễn sẽ luôn lo sau này nàng lại đ.â.m thủng trời, còn bản thân vẫn là người biết cuối cùng.

Sở Tu Viễn suy nghĩ rồi nói: “Suýt chút nữa nàng đã bị nha dịch phát hiện rồi.”

Lâm Hàn đối mặt với Sở Tu Viễn: “Nha dịch kia có một đôi hỏa nhãn kim tinh à?”

Sở Tu Viễn: “Là ý gì?”

Lâm Hàn: “Không có hỏa nhãn kim tĩnh mà đêm qua tối như hũ nút, gã biết ta là nam hay nữ ư?”

Sở Tu Viễn lại không đáp nổi nên lời lần nữa, hắn không khỏi cười khổ: “Phu nhân chưa từng nghĩ đến có án mạng, rồi rất có khả năng bệ hạ sai Đình Uý điều tra ư?”

Lâm Hàn mỉm cười đáp: “Nhạc phụ của Sở Mộc? Cho dù ta nói là ta làm thì liệu ông ấy có tin không?”

Sở Tu Viễn lại không lời đối đáp lần nữa.

Lâm Hàn tách tay hắn ra: “Chuyện cỏn con mà thôi.”

Sở Tu Viễn ôm lấy eo nàng, không cho nàng trốn thoát: “Suýt chút nữa có án mạng mà vẫn không phải chuyện lớn, phu nhân cảm thấy lớn đến mức nào mới là chuyện lớn?”

Lâm Hàn suy nghĩ: “Để Tiền Hữu Lượng gièm pha ly gián tiếp, rồi Hoàng đế tỷ phu của chàng và cháu ngoại Thái tử của chàng nảy sinh xung đột.”

“Nàng…” Sở Tu Viễn thật sự rất muốn cắn nàng một cái: “Ngày nào đó ta c.h.ế.t thì cũng là bị nàng làm cho nghẹn chết.”

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không đâu. Chàng ở bên ta nhiều năm như thế nên cũng đã quen rồi, muốn dọa c.h.ế.t chàng thì trừ khi bỗng dưng ta phi thăng thành thần tiên. Đáng tiếc ta là người có m.á.u có thịt. Đại tướng quân, đã định là chàng phải thất vọng rồi.”

“Nương ơi!”

Sở Tu Viễn và Lâm Hàn giật nảy mình, nhìn theo hướng âm thành, bên dưới mái hiên của Tây sương phòng có thêm một cậu thiếu niên mười một tuổi, cậu thiếu niên hai ta che mắt, giữa ngón tay giữa và ngón tay vô danh để hé một khoảng trống to, vừa hay để lộ đôi mắt tròn xoe.

Lâm Hàn lườm Sở Tu Viễn.

Sở Tu Viễn vội vàng buông tay, sau đó đứng dậy bảo: “Con từ đâu chui ra thế?”

Cậu thiếu niên buông tay xuống: “Con tan học rồi. Làm phiền cha và nương nói chuyện yêu đương ư? Vậy con kêu thầy dạy quay lại rồi dạy thêm cho con nửa giờ nữa vậy.” Nói rồi nó đình quay về học đường đằng Tây.

Lâm Hàn mở miệng nói: “Đừng giả vờ giả vịt nữa, ta nghe thấy bụng con réo cả rồi.”

Đại Bảo Bảo không khỏi khựng lại, kinh ngạc không thôi: “Cách xa như thế mà nương cũng có thể nghe thấy sao?”

Sở Tu Viễn bật cười.

Đại Bảo Bảo lấy làm khó hiểu: “Cha cười cái gì thế?”

Sở Tu Viễn nhắc nhở nó: “Con từng nói với nương con rằng buổi sáng mỗi ngày sau khi tan học bụng đều đói đến nỗi kêu réo.”

Đại Bảo Bảo cau mày suy nghĩ cẩn thận, hình như thật sự có chuyện như thế, nó không khỏi nói với Lâm Hàn: “Lừa đảo!”

Lâm Hàn: “Vậy thì con đi học đi, buổi trưa đừng ăn nữa.”

Đại Bảo Bảo đi về phía Lâm Hàn, nói thầm: “Dựa vào đâu chứ, con tan học rồi.” nó chạy vào trong nhà, thấy trên bàn cao to trống không không có thứ gì thì rất thất vọng: “Nương làm điểm tâm cho đại ca và nhị ca, chỉ không làm cho mỗi mình con, có phải là vì con không đến Thái Học không ạ?”

Lâm Hàn cốc một cái lên đầu nó, bật cười nói: “Đúng thế.”

Sở Đại Bảo Bảo nghẹn họng.
 
Back
Top