Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh

Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 60: Chương 60



Hắn lập tức cứng đờ, Cù Cẩm phát hiện d** tai hắn đỏ lên một cách rõ ràng, nàng vội vàng rụt tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hai người nhất thời im lặng, một lát sau, Tiêu Trình như trêu chọc mà hỏi: "Sao nhạc phụ đại nhân lại cao lớn cường tráng như vậy, mà nàng lại nhỏ nhắn thế này?"

Cù Cẩm: "..." Nàng cũng hy vọng mình cường tráng một chút, như vậy cũng sẽ không mang thân thể yếu đuối thế này.

Khoảng một chén trà sau, xe ngựa dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng Nhất Thác: "Chủ tử, khoảng một canh giờ nữa là trời tối, chúng ta nghỉ ngơi một đêm ở trấn trên này, ngày mai lại lên đường."

Tiêu Trình khẽ ừ một tiếng, hai người bước xuống xe ngựa, hai bên đường là tửu quán, trà lâu, quán trọ, người đi đường nhìn thấy xe ngựa sang trọng như vậy, liền không nhịn được mà nhìn theo đánh giá.

Nhìn thấy hai người bước xuống từ trên xe ngựa, lại càng kinh diễm hơn, Tiêu Trình nắm tay Cù Cẩm bước vào một quán trọ trông có vẻ khang trang.

Trong quán trọ đã có rất nhiều khách, hai người vừa ngồi xuống, tiểu nhị đã nhanh nhảu chạy tới, tiểu nhị có gương mặt dài như mặt ngựa, chân dài người cao, hắn hơi khom lưng, trên mặt là nụ cười chuyên nghiệp: "Hai vị khách quan muốn dùng gì ạ?"

"Lên vài món đặc trưng của quán các ngươi là được." Tiêu Trình thản nhiên nói. "Vâng! Khách quan, xin chờ một lát." Nói xong, tiểu nhị liền đi xuống.

Cách đó không xa, một công tử đầu đội kim quan, từ lúc Cù Cẩm bước vào quán trọ, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào nàng, công tử này có nước da trắng trẻo nho nhã, bộ cẩm y trên người cho thấy thân phận bất phàm của hắn.

Một công tử mặc lam y khác huých khuỷu tay vào người công tử mặc cẩm y, nói: "Chậc chậc, nhìn ngươi kìa, chảy cả nước miếng rồi."

Công tử mặc cẩm y chẳng thèm để ý mà nói: "Từ khi nào mà trấn trên của chúng ta lại có mỹ nhân thế này?"

Công tử mặc lam y sờ cằm, nói: "Không biết nữa, có lẽ chỉ là khách qua đường thôi!"

"Bản công tử chưa từng thấy cô nương nào xinh đẹp như vậy, thật tiện nghi cho tên tiểu tử nghèo kiết hủ lậu đối diện nàng ta." Nói xong liền lắc đầu.

Công tử mặc lam y nheo mắt nhìn sang: "Đúng vậy, nhìn cách ăn mặc của bọn họ là biết không phải người giàu có gì, chỉ là nam nhân này có khuôn mặt trắng trẻo, chắc là vì vậy nên nữ tử kia mới cam tâm tình nguyện đi theo hắn."

Hai người nhìn nhau, trong lòng nảy ra ý đồ xấu.

Cù Cẩm nhìn xung quanh một lượt, rồi im lặng ngồi yên, mùi thức ăn thơm phức liên tục bay tới, khiến nàng không nhịn được mà nhắm mắt, hít hà.

"Đói bụng rồi à?" Tiêu Trình nhìn nàng, mỉm cười hỏi.

Cù Cẩm nghe vậy, đôi mắt to tròn mờ mịt nhìn hắn, nhìn thấy ý cười nơi khóe miệng hắn, nàng bĩu môi.

Khi hai vị công tử kia đi tới, vừa lúc nhìn thấy dáng vẻ này của Cù Cẩm, trong lòng không khỏi thán phục, nhìn gần, nàng càng thêm xinh đẹp, thoát tục, đôi môi đỏ mọng như muốn mời gọi kia, khiến người ta muốn cúi xuống hôn một cái.

Hai người cứ nhìn nàng chằm chằm, nhất thời ngây người ra, Tiêu Trình bỗng đập mạnh tay xuống bàn, hai người lập tức hoàn hồn, công tử mặc cẩm y chắp tay nói: "Xin hỏi vị cô nương này, hai vị là người mới tới trấn trên chúng ta phải không?"

Cù Cẩm lạnh lùng, nhíu mày, ánh mắt dò xét của hai người bọn họ khiến nàng rất khó chịu, nàng quay đầu đi, không thèm để ý tới bọn họ.

"Cút." Tiêu Trình lạnh lùng nói.

Công tử mặc cẩm y ném mạnh một túi gấm lên bàn, dùng giọng điệu bố thí mà nói: "Trong này là năm trăm lượng bạc, bản công tử thấy ngươi thế này, chắc cả đời chưa từng thấy nhiều bạc như vậy, chỉ cần cô nương này chịu dùng bữa với bản công tử, năm trăm lượng bạc này sẽ là của các ngươi, thế nào?"

Tiêu Trình bỗng cười lạnh một tiếng, sau đó đứng bật dậy, giáng cho hắn ta một cái bạt tai, rồi ném hắn ta ra xa.

Mọi người đều kinh ngạc, Tiêu Trình phủi phủi tay áo, ung dung ngồi xuống. "Ta không muốn ăn ở đây nữa, chúng ta đi nơi khác được không?" Cù Cẩm nói.

Tiêu Trình gật đầu, đúng là ruồi muỗi quá nhiều, ảnh hưởng đến khẩu vị, hai người đứng dậy định rời đi.

Tên công tử mặc cẩm y kia tức giận đến mức khuôn mặt trắng trẻo nho nhã kia trở nên độc ác: "Các ngươi biết bản công tử là ai không? Hôm nay dám đánh ta, các ngươi đừng hòng bước ra khỏi huyện Vô Sơn này."

Hắn ta vừa dứt lời, mấy tên gia nô cường tráng đã chặn đường hai người, rất nhiều người xung quanh xì xào bàn tán.

"Chậc chậc, người ở đâu tới mà to gan thế, dám gây chuyện với tiểu bá vương này, cha hắn ta là tri huyện, chỉ cần một câu nói là có thể lấy mạng bọn họ."

"Nữ tử kia xinh đẹp như vậy, quả nhiên là hồng nhan họa thủy."

Nghe những lời bàn tán xung quanh, lúc này, Nhất Thác dẫn theo vài người đi vào.

Không cần Tiêu Trình phân phó, mấy người phía sau Nhất Thác dễ dàng đánh cho đám gia nô kia không kịp trở tay.

Mọi người thấy đánh nhau thật, liền nhốn nháo chạy ra ngoài, chưởng quầy nhìn thấy cảnh tượng này, vừa sợ hãi vừa chui tọt xuống gầm bàn, sau đó lắc đầu, quán trọ của hắn coi như xong rồi.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 61: Chương 61



Trên sàn nhà là một mảnh hỗn độn, mấy tên gia nô bị dẫm dưới chân, không thể động đậy, công tử mặc cẩm y kinh hoàng đứng dậy, một tay ôm mặt, một tay chỉ vào Tiêu Trình: "Ở huyện Vô Sơn này, chưa có ai dám đánh ta, các ngươi đừng hòng bước ra khỏi đây."

"Ồ, thật sao?" Đôi mắt phượng hẹp dài của Tiêu Trình lạnh lùng liếc nhìn hắn ta, hàn khí trong mắt càng lúc càng đậm, cuối cùng hóa thành sát khí.

Công tử mặc cẩm y bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, không biết tên tiểu tử này là người phương nào, tuy ăn mặc bình thường, nhưng khí chất toát ra lại khiến người khác không khỏi sợ hãi, còn có mấy tên thuộc hạ của hắn ta, thân thủ bất phàm, nhất là tên có vết sẹo trên mặt kia, lúc này mà còn cứng đầu, e là sẽ chịu thiệt.

"Thả người của ta ra, hôm nay, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng." Giọng điệu rõ ràng đã yếu thế hơn rất nhiều.

Tiêu Trình cười lạnh một tiếng, một lúc lâu sau mới phất tay, mấy tên gia nô vội vàng bò dậy, lăn lộn chạy ra khỏi quán trọ.

Nhất Thác chắp tay nói: "Thuộc hạ tới chậm, xin chủ tử trách phạt."

Tiêu Trình nói: "Dọn dẹp nơi này đi, thuê vài gian phòng, bảo người mang thức ăn lên phòng."

"Vâng, chủ tử." Nhất Thác lấy ra một túi bạc, đặt lên quầy: "Chưởng quầy, làm phiền ngươi dọn cho chúng ta mấy gian phòng thượng hạng."

Chưởng quầy run rẩy đứng dậy, nhìn thấy vết sẹo trên mặt Nhất Thác, trong lòng run lên bần bật, lắp bắp nói: "Xin hỏi công tử muốn mấy gian phòng ạ?"

Nhất Thác giơ năm ngón tay, sau đó ném túi tiền lên quầy.

Chưởng quầy sờ túi tiền, số bạc này còn nhiều hơn cả giá của năm gian phòng thượng hạng, hắn ta nhìn bàn ghế trong đại sảnh bị đập nát, sau đó nhìn sang Tiêu Trình và Cù Cẩm ăn mặc giản dị kia, hóa ra những người này mới là người thực sự giàu có.

"Được, xin khách quan chờ một lát." Chưởng quầy cung kính nói xong, vội vàng đi chuẩn bị.

.

Món ăn của quán trọ này rất ngon, Cù Cẩm ăn hết một bát cơm lớn mới chịu đặt đũa xuống.

Tiêu Trình hỏi: "Nàng muốn ăn thêm bát nữa không?" Cù Cẩm lắc đầu: "Không cần đâu, ta no rồi."

Tiêu Trình đặt chén trà trong tay xuống, nhìn nàng chăm chú, nàng không trang điểm, nhưng lại toát lên vẻ đẹp thanh tao, thoát tục, khó trách tên công tử kia lại như vậy, e rằng không một nam nhân nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nàng.

Cù Cẩm bị hắn nhìn chằm chằm, theo bản năng cúi đầu, tuy rằng hai người đã có da thịt h**n **, nhưng bị hắn nhìn như vậy, nàng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

"Lại đây." Tiêu Trình trầm giọng nói.

Cù Cẩm khó hiểu, bước tới, hắn kéo nhẹ một cái, nàng đã ngồi gọn trên đùi hắn. "Tiểu yêu tinh." Tiêu Trình khàn giọng nói bên tai nàng.

Cù Cẩm vốn là người không biết cách "thả thính" người khác, nàng bỗng nhớ tới lời của hai nha hoàn ở kiếp trước, bọn họ nói nam nhân đều thích nữ tử chủ động, nàng nghĩ ngợi một lúc, ngập ngừng nói: "Ta..."

"Nàng nói đi." Tiêu Trình nhìn đôi gò má ửng đỏ của nàng, ghé sát tai nàng, dụ dỗ.

Cù Cẩm liền nói nhỏ bên tai hắn một câu, Tiêu Trình nhìn nàng chăm chú, một lúc lâu sau, hắn mới khàn giọng nói một câu.

Cù Cẩm lập tức cúi đầu, gò má ửng đỏ, vành tai cũng đỏ bừng. Tiêu Trình nâng cằm nàng lên, dùng ngón tay cái miết nhẹ, sau đó cúi xuống hôn lên môi nàng.

Cốc cốc cốc! Bỗng nhiên có người gõ cửa, hai người đều giật mình.

"Chuyện gì?" Giọng điệu mang theo chút không vui, sau đó lại tiếp tục hôn nàng, Cù Cẩm đẩy hắn ra, mềm nhũn dựa vào người hắn.

"Chủ tử, Trần tri huyện cầu kiến." Giọng nói trầm ổn của Nhất Thác vang lên bên ngoài.

Tiêu Trình đặt nàng xuống ghế, nói: "Ta đi một lát sẽ quay lại, nàng ngoan ngoãn đợi ta ở đây." Giọng điệu mang theo vài phần cưng chiều.

Cù Cẩm gật đầu, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, Tiêu Trình dùng ngón tay miết nhẹ lên làn da mềm mại của nàng, đáy mắt tối sầm lại, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Nhất Thác nhìn bóng lưng Tiêu Trình, dường như cảm nhận được sát khí, hắn suy nghĩ một chút, rồi vội vàng đuổi theo.

Tiêu Trình bỗng dừng bước, lạnh lùng hỏi: "Đã bố trí người xung quanh đây chưa?"

"Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, tuyệt đối không ai có thể đến gần nương nương." Nhất Thác đáp.

Nghe vậy, Tiêu Trình mới tiếp tục bước ra ngoài, bên ngoài quán trọ, Trần tri huyện mặc một bộ thường phục màu tím sẫm, đang đứng ngồi không yên.

Nửa canh giờ trước, một nam tử có vết sẹo trên mặt đến tìm hắn, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài, hắn ta sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, đó là lệnh bài của đương kim thánh thượng. Hắn nằm mơ cũng không ngờ hoàng thượng lại ghé thăm nơi hẻo lánh này.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 62: Chương 62



Điều khiến hắn sợ hãi nhất chính là nghịch tử kia, không ngờ lại đụng phải hoàng thượng, hoàng thượng không ra lệnh đánh c.h.ế.t hắn ta, đã là vô cùng nhân từ rồi, nghe nói trước kia hoàng thượng từng ra lệnh đánh c.h.ế.t một vị tiến sĩ, nghĩ đến đây, hắn ta lại toát mồ hôi lạnh.

Tiêu Trình dừng lại trước cửa, sau đó mới chậm rãi bước vào. Trần tri huyện nhìn thấy người tới, vội vàng quỳ xuống.

Nhất Thác đứng bên cạnh, nói: "Trần đại nhân không cần đa lễ, lần này chủ thượng vi hành, không cần câu nệ tiểu tiết."

Trần tri huyện ngây người, sau đó đứng dậy, khom người nói: "Hoàng thượng, xin mời người vào trong."

Trong phủ nha, Tiêu Trình ngồi ở vị trí chủ vị, Trần tri huyện quỳ gối phía dưới, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, trong lòng thấp thỏm bất an.

"Đứng lên đi." Giọng điệu Tiêu Trình bình thản, không nghe ra vui giận.

Nhưng Trần tri huyện lại cảm thấy lạnh sống lưng, hắn ta run rẩy đứng dậy, hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, mới nói: "Hoàng thượng, đều do hạ thần dạy con không nghiêm, sau này hạ thần nhất định sẽ nghiêm khắc quản giáo, nhốt nghịch tử kia trong nhà, không cho nó ra ngoài gây chuyện nữa."

Kiếp trước, Tiêu Trình cũng có chút ấn tượng với vị Trần tri huyện này, là một vị quan tốt, luôn vì dân, thế nên hắn không định truy cứu, muốn cho hắn ta một cơ hội sửa sai, bèn thản nhiên nói: "Trần tri huyện, lần này ta sẽ nương tay, nhưng hy vọng ngươi biết tự xử lý cho tốt, đừng quá nuông chiều con cái."

Trần tri huyện lau mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quỳ xuống, nói: "Đa tạ hoàng thượng khai ân, hạ thần nhất định ghi nhớ."

"Được rồi, đứng dậy đi." Tiêu Trình dứt lời, hỏi han một chút về tình hình hiện tại của huyện Vô Sơn, rồi định quay về lữ đ**m.

Lúc này, một nha dịch hớt hải chạy vào cửa, chỉ thấy tên nha dịch kia mồ hôi nhễ nhại, hắn thở hổn hển bẩm báo: "Bẩm đại nhân, lữ đ**m Viễn Lai... Cháy rồi!"

Tiêu Trình nghe vậy, lập tức đứng bật dậy. Lữ đ**m Viễn Lai chẳng phải là nơi bọn họ đang ở sao?

Trần tri huyện nhìn Tiêu Trình lo lắng chạy ra khỏi phòng, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Hắn trầm ngâm giây phút rồi hỏi: "Có biết là ai phóng hỏa không? Người trong lữ đ**m đã ra hết chưa?"

Tên nha dịch tuần tra bẩm báo: "Bẩm đại nhân, tiểu nhân không rõ, nhưng ngọn lửa rất lớn, thỉnh đại nhân mau chóng phái người đi dập lửa!"

Trần tri huyện đè nén nỗi bất an trong lòng, hạ lệnh: "Ngươi, mau tập hợp tất cả nha dịch trong nha môn, gọi cả Tiềm Hỏa binh đến lữ đ**m Viễn Lai dập lửa cứu người!" Dứt lời, Trần tri huyện hai chân run rẩy, vội vàng chạy ra ngoài.

Nhất Thác nhận lệnh, nhanh chóng đánh xe ngựa lao như bay trên đường phố. Tiêu Trình nắm chặt tay, cắn chặt môi, đến bật cả m.á.u cũng không hay biết. Lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: Nàng không có ở trong đó, đúng không?

Nàng đã ra ngoài rồi, đúng không? Chắc chắn nàng đã được đám ám vệ ta sắp xếp đưa đi rồi!

Hắn tự an ủi bản thân, nhưng vẫn không ngừng lo lắng. Nếu nàng chưa ra ngoài thì sao? Nếu đám người kia nhắm vào bọn họ thì sao? Không, không thể nghĩ như vậy được! Hắn không nên bỏ nàng lại một mình! Tiêu Trình đ.ấ.m mạnh vào thành xe, nỗi tự trách và lo lắng dâng trào trong lòng.

Cú đ.ấ.m mạnh đến mức khiến Nhất Thác đang đánh xe cũng cảm nhận được sự rung chuyển. Hắn vung roi, quất mạnh vào con ngựa, thúc ngựa lao nhanh về phía trước như tên bắn.

Lữ đ**m Viễn Lai đã chìm trong biển lửa. Ngọn lửa hung tàn nhuộm đỏ cả một góc trời, nuốt chửng lữ đ**m trong bóng tối. Bên ngoài, người người chen chúc, kẻ khóc lóc thảm thiết, người thì thốt tim lo lắng, kẻ thì may mắn thoát nạn.

Tiêu Trình vừa đến nơi đã choáng ngợp bởi biển lửa đang cháy dữ dội. Hắn luồn lách trong đám đông, tìm kiếm bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc, nhưng trong biển người mênh m.ô.n.g ấy lại không thấy bóng dáng người con gái hắn ngày đêm thương nhớ.

Trái tim hắn như bị ai đó bóp nghẹn, đau đớn khôn tả. Nhất Thác vội vàng chạy theo sau. Tiêu Trình quay đầu lại, giọng nói run rẩy: "Người đâu? Đi đâu rồi?

Mau tìm nàng ấy cho ta!"

Dứt lời, Tiêu Trình định xông thẳng vào biển lửa. Nhất Thác vội vàng kéo hắn lại: "Chủ tử, người bình tĩnh lại! Có lẽ nương nương không có ở đây! Hơn nữa, ngọn lửa lớn như vậy, cho dù có người bên trong cũng..."

"Câm miệng!" Tiêu Trình gầm lên giận dữ, chân bủn rủn, khuỵu xuống. Nhất Thác vội vàng đỡ lấy hắn.

Lúc này, trong lòng Tiêu Trình rối bời. Chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực và sợ hãi như lúc này.

Tiềm Hỏa binh, nha dịch, người dân,... tất cả đều hối hả chạy tới cứu hỏa. Tiềm Hỏa binh và nha dịch mặc trang phục chuyên dụng, tay cầm xô, xã, móc câu,... lao vào dập lửa. Mỏ neo sắt lớn được móc vào xà nhà, đám người bên này dùng sức kéo mạnh, tòa nhà bên kia ầm ầm đổ sập.

Nhìn tòa nhà sụp đổ, trái tim Tiêu Trình như tan vỡ. Hắn hối hận, vô cùng hối hận. Hắn tự trách bản thân, tại sao lại đưa nàng đến nơi này? Tại sao lại đưa nàng đi xa như vậy? Sinh con hay không đâu phải là chuyện hệ trọng, chỉ cần nàng bình an ở bên hắn là đủ rồi.

Hắn không thể mất nàng! Cơn đau đớn và dằn vặt khiến hắn muốn phát điên. Một dòng m.á.u tanh nồng xộc lên cổ họng, hắn không kìm được mà ho ra một ngụm m.á.u tươi.

Nhất Thác lo lắng đỡ lấy Tiêu Trình, trong đáy mắt hiện lên một tia đau lòng. Hắn chưa bao giờ thấy chủ tử như vậy. Từ khi quen biết, Nhất Thác luôn thấy chủ tử lạnh lùng, xa cách, dường như không quan tâm đến tình cảm. Nhưng từ khi gặp nương nương, chủ tử như biến thành một con người khác, nồng nhiệt và chân thành hơn. Hắn sẽ ghen tuông vì nương nương, sẽ đau lòng vì nương nương, sẽ vì nương nương mà nở nụ cười. Và giờ đây, hắn thậm chí còn ho ra m.á.u vì lo lắng cho nương nương.

Nhất Thác thở dài. Hắn không dám tưởng tượng nếu nương nương xảy ra chuyện gì, chủ tử sẽ như thế nào nữa.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 63: Chương 63



"Chủ tử, người không tin tưởng ám vệ của mình sao?" Ám vệ đều là do bản thân huấn luyện, mỗi năm đều trải qua ba tháng khổ luyện, không thể nào bất lực như vậy! Người ngoài cuộc thường nhìn rõ hơn.

Tiêu Trình cũng muốn trấn tĩnh lại, nhưng trái tim không chịu nghe theo lý trí.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng: "Bẩm chủ thượng, thuộc hạ vừa đưa nương nương đến chỗ an toàn. Nương nương hít phải khói nên n.g.ự.c hơi khó chịu, thuộc hạ đã mời đại phu đến khám. Sợ chủ thượng không tìm thấy nên vội vàng quay lại báo cáo."

Nghe được những lời này, Tiêu Trình như người c.h.ế.t đuối vớ được cọc mây. Hắn đưa tay lau vệt m.á.u nơi khóe miệng, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía ám vệ, hỏi: "Phu nhân sao lại đau ngực?"

Tên ám vệ cung kính đáp: "Bẩm chủ thượng, đại phu nói nương nương hít phải khói độc, nghỉ ngơi một chút là khỏi ạ."

"Nhất Thác, điều tra rõ ràng chuyện này cho ta! Xem ai là kẻ dám giở trò phóng hỏa!" Tiêu Trình lạnh lùng ra lệnh, sau đó nhìn về phía ám vệ: "Dẫn đường!"

Tiêu Trình lên xe ngựa, đưa tay ôm lấy ngực. Vừa rồi, hắn đã rất sợ hãi!

Trong phòng, Cù Cẩm nằm trên giường êm, nhắm nghiền hai mắt. Cơn đau tức n.g.ự.c khiến nàng khó chìm vào giấc ngủ.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, một mùi hương thoang thoảng bay vào phòng. Cù Cẩm mở mắt ra, nhìn thấy Tiêu Trình đang đứng ở cửa, nàng liền ngồi dậy, khẽ mỉm cười: "Huynh đã về rồi."

Nhìn thấy nàng an toàn, Tiêu Trình cảm thấy ấm áp lạ thường. Hắn bước tới, ôm nàng vào lòng, trái tim dần dần bình tĩnh trở lại. Hắn lo lắng hỏi: "Nàng có sợ không?"

Cù Cẩm lắc đầu: "Ta không sao, chỉ hơi khó thở vì hít phải khói."

Tiêu Trình đặt cằm lên vai nàng, khẽ thở dài. Nàng có biết ta đã lo lắng đến mức nào không? Hắn im lặng giây phút, sau đó nói: "Lần này ta đưa nàng ra ngoài là để đến Ninh Đô."

"Ninh Đô? Đến đó làm gì sao?" Cù Cẩm tò mò hỏi.

"An công công nói ở đó có một vị thần y, chuyên chữa trị hiếm muộn."

Thì ra, lý do hắn đưa nàng đến nơi xa xôi như vậy là vì nàng. Trong lòng Cù Cẩm dâng lên một cảm giác ấm áp, pha lẫn một chút mong chờ: "Ninh Đô còn cách đây bao xa?"

"A Cẩm, ta nhận ra rằng, dù nàng có sinh con hay không cũng không thay đổi vị trí của nàng trong lòng ta." Tiêu Trình nhìn nàng, chân thành nói.

Nghe vậy, Cù Cẩm bỗng nhớ lại kiếp trước, hắn cũng từng lạnh lùng nói với nàng: "Con của nàng quá mức cao quý, vi phu không dám nhận."

Trái tim nàng như bị ai đó bóp nghẹn, đau đớn khôn tả. Một người đàn ông nói với người con gái của mình những lời như vậy, chứng tỏ hắn không hề coi trọng nàng, chỉ xem nàng như một món đồ trang trí. Nàng luôn nghi ngờ tình cảm của hắn dành cho nàng chỉ là sự biết ơn, chứ không phải tình yêu. Giờ đây, khi nghe hắn nói những lời này, nàng cảm thấy tổn thương và giận dữ. Nàng đẩy hắn ra, lạnh lùng nhìn hắn.

"Nếu vậy, huynh đưa ta đến đây làm gì?" Cù Cẩm nhìn hắn, muốn tìm kiếm một lời giải thích.

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của nàng, Tiêu Trình không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn kéo tay nàng, dịu dàng nói: "Ta chỉ muốn nói cho nàng biết suy nghĩ trong lòng ta, không muốn nàng phải chịu áp lực."

"Thật sao?" Cù Cẩm thản nhiên đáp, trong lòng dâng lên một nỗi bất lực. Nàng muốn hỏi hắn rất nhiều điều, nhưng cổ họng nghẹn lại, không nói nên lời.

Tiêu Trình im lặng giây lát, nói: "Nàng đang nghĩ gì? Nói cho ta biết đi." "Ta đang tự hỏi, liệu chúng ta có tương lai hay không."

"Sao nàng lại nói như vậy?" Tiêu Trình nhíu mày, lo lắng hỏi.

"Có phải huynh không hề quan tâm, không hề bận tâm, nên mới có thể thốt ra những lời như vậy hay không?" Cù Cẩm nói, giọng nói xen lẫn nỗi ấm ức.

Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Tiêu Trình kéo nàng vào lòng, đặt tay nàng lên n.g.ự.c mình.

"Nàng cảm nhận được chứ? Trái tim ta sẽ không bao giờ lừa dối nàng." Tiêu Trình thì thầm bên tai nàng, sau đó nâng cằm nàng lên, đôi mắt thâm trầm nhìn sâu vào mắt nàng.

Theo nhịp đập mạnh mẽ của trái tim hắn, Cù Cẩm cảm thấy mặt mình nóng ran. Nàng vội vàng rút tay lại.

Tiêu Trình nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, nhìn nàng, hỏi: "Sau này nàng còn nghi ngờ ta nữa không?"

Cù Cẩm lắc đầu. Thấy vậy, Tiêu Trình mới buông tay nàng ra, đưa tay lên, nhẹ nhàng v.uốt ve gương mặt nàng, hít hà mùi hương thoang thoảng trên cơ thể nàng.

.

Sáng hôm sau, trong phòng, Tiêu Trình ngồi bên bàn, lắng nghe Nhất Thác báo cáo: "Bẩm chủ tử, thuộc hạ đã điều tra rõ ràng, kẻ phóng hỏa là Trần Phong - con trai của Trần tri huyện và một đám công tử ca ăn chơi trác táng. Vụ hỏa hoạn đã khiến bảy người chết, hơn mười người bị thương. May mà lửa được dập tắt kịp thời, nếu không hậu quả sẽ không thể lường trước được."

Tiêu Trình gõ ngón tay lên mặt bàn, lạnh lùng ra lệnh: "Xử tử toàn bộ đám người phóng hỏa, bãi chức Trần tri huyện, vĩnh viễn không được làm quan. Ngươi đi lo liệu việc này đi, xong việc thì chuẩn bị khởi hành đến đích tiếp theo."

"Vâng!" Nhất Thác lĩnh mệnh rút lui.

"À đúng rồi, quần áo ta bảo ngươi mua đã mua chưa?" Tiêu Trình hỏi.

"Bẩm chủ tử, đã mua rồi ạ." Nhất Thác dâng bao quần áo lên. Tiêu Trình nhận lấy, rồi bước ra ngoài.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 64: Chương 64



Cù Cẩm vẫn đang say ngủ. Tiêu Trình khẽ mỉm cười, cúi xuống nhẹ nhàng v.uốt ve gương mặt nàng.

Cù Cẩm cựa mình, dụi dụi mắt, liếc nhìn Tiêu Trình, sau đó lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, cổ họng khô rát, toàn thân rã rời, không muốn dậy chút nào.

Tiêu Trình đưa tay sờ trán nàng, thấy nóng hừng hực, không khỏi nhíu mày. Tiểu gia hỏa này thật là yếu đuối!

Cù Cẩm mơ màng uống thuốc, rồi lại tiếp tục ngủ thếp đi. Mãi đến sáng hôm sau, nàng mới tỉnh lại.

Nàng nhìn thấy Tiêu Trình đang ngồi đọc sách bên cửa sổ. Hắn mặc một bộ trường sam trắng muốt, ánh nắng chiếu rọi qua cửa sổ, tô điểm thêm vẻ đẹp tuấn tú, phong nhã của hắn.

"Khụ khụ..." Cù Cẩm ho khan nhẹ.

Nghe thấy tiếng ho của nàng, Tiêu Trình đặt quyển sách xuống, quay lại nhìn nàng, lo lắng hỏi: "Nàng thế nào rồi? Đã khỏe hơn chưa?" Nói rồi, hắn đưa tay sờ trán nàng.

Cù Cẩm gật đầu, cảm thấy may mắn vì mình đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Nàng thật sự rất sợ mình sẽ như vậy mà ngủ mãi không dậy.

Tiêu Trình đặt ngón tay lên môi nàng, ngăn nàng nói tiếp: "Nàng đói không?" Cù Cẩm lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Ta thấy hơi choáng váng."

"Đó là do nàng nằm quá lâu, không ăn uống gì. Nào, dậy đi, ta dẫn nàng xuống dưới ăn một chút gì đó." Tiêu Trình nói rồi lấy một bộ nam trang ra, nói với Cù Cẩm: "Nàng mặc bộ này đi."

Cù Cẩm nhận lấy bộ quần áo, nghi ngờ hỏi: "Nam trang?"

Tiêu Trình gật đầu, giải thích: "Mặc nam trang thuận tiện hơn."

Cù Cẩm gật đầu. Dưới sự giúp đỡ của Tiêu Trình, nàng mặc bộ nam trang vào.

Hai người chỉ đem theo Nhất Thác và vài ám vệ, còn cung nữ, thái giám đều để lại lữ đ**m. Hai ngày nay, Tiêu Trình lợi dụng thời gian rảnh rỗi học cách búi tóc cho nữ tử.

Giờ đây, hắn đã có thể thuần thục búi cho Cù Cẩm một búi tóc đơn giản, sau đó cài thêm một chiếc trâm bằng gỗ. Hắn nhìn nàng, gật gù khen ngợi: "Không tệ!"

Cù Cẩm mặc một bộ trường bào màu tím nhạt, làn da trắng nõn, khí chất thanh tao, thoát tục, nhìn không khác gì một vị công tử khuê các. Chỉ là do ốm mới khỏi nên sắc mặt còn hơi tái nhợt.

Tiêu Trình rất hài lòng với "kiệt tác" của mình, nói với Cù Cẩm: "Đi thôi, công tử, ta dẫn ngươi đi ăn trưa."

Cù Cẩm cười khẽ, nâng tay áo lên, cảm thấy hơi kỳ quái. Đây là lần đầu tiên nàng mặc nam trang, nên cảm thấy hơi không quen.

Tiêu Trình làm tư thế mời. Hai người bước ra ngoài. Đường phố rất nhộn nhịp, người qua kẻ lại tấp nập.

Cù Cẩm học theo dáng đi của Tiêu Trình, sải bước đi trên đường. Tiêu Trình nhìn nàng, không nhịn được cười lắc đầu.

Hai nam tử tuấn tú, lịch lãm đi cùng nhau, thu hút sự chú ý của rất nhiều cô gái. Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều không dám nhìn thẳng vào Tiêu Trình, bởi vì vẻ ngoài lạnh lùng cùng khí chất uy nghiêm, lạnh lẽo toát ra từ người hắn khiến người ta e dè.

Nhưng Cù Cẩm lại khác. Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, vẻ đẹp mong manh, yếu đuối khiến người ta muốn che chở. Rất nhiều ánh mắt đều dán vào người nàng.

Tiêu Trình không ngờ đến việc Cù Cẩm mặc nam trang cũng gây ra nhiều rắc rối như vậy. Sắc mặt hắn càng lúc càng lạnh lùng.

Hai người bước vào một quán ăn. Chưởng quầy là một người phụ nữ trẻ đẹp, khoảng hai mươi tuổi. Nàng ta nhiệt tình tiếp đón hai người, dẫn họ vào một gian phòng riêng.

Cù Cẩm bước đến bên cửa sổ, mở cửa ra, sau đó quay lại bàn ngồi xuống. Nàng rót trà cho Tiêu Trình và mình, vừa nhấp một ngụm trà vừa hỏi: "Ninh Đô còn cách đây bao xa nữa?"

"Cũng phải mấy trăm dặm nữa, nhưng nếu chúng ta chạy nhanh một chút thì sẽ đến nơi rất nhanh thôi." Tiêu Trình đáp.

"Có làm trễ nãi chuyện quan trọng của huynh không?" Cù Cẩm lo lắng hỏi.

"Chuyện của nàng là quan trọng nhất, không có gì phải lo lắng cả." Tiêu Trình đáp, vươn tay vuốt tóc nàng.

Cửa phòng bỗng có tiếng bước chân, nữ chưởng quỹ bưng khay đi vào, nàng đặt mấy món ăn lên bàn, cuối cùng đặt một món ăn tinh xảo trước mặt Cù Cẩm, mỉm cười nói: "Công tử, món này là ta tự tay làm, không cần công tử trả thêm bạc, là chút tâm ý của ta, mong công tử vui lòng nhận cho."

"Ách, chưởng quỹ, vô công bất thụ lộc, cái này tuyệt đối không được." Cù Cẩm đè thấp giọng, cố gắng cho thanh âm nghe giống nam tử.

Tiêu Trình lập tức trầm mặt, đôi mắt sắc bén quét về phía nữ chưởng quỹ.

Nữ chưởng quỹ làm như không thấy, chỉ hướng về phía Cù Cẩm, cười vũ mị: "Công tử chê đồ của ta sao?"

"A, không phải, chỉ là, chỉ là..." Cù Cẩm nhất thời không biết nói sao cho phải.

"Vậy công tử hãy nhận chút tâm ý của ta, số ta không tốt, phu quân mất sớm, để lại quán ăn này. Ta một mình vất vả chống đỡ mới có ngày hôm nay. Ta thấy công tử rất giống phu quân của ta, nên mới nhịn không được làm món này cho công tử, đây là món phu quân ta thích ăn nhất lúc còn sống."

Cù Cẩm nhìn mỹ phụ có chút đáng thương, trong lòng mềm nhũn: "Vậy đa tạ chưởng quỹ."

Nữ chưởng quỹ nghe vậy, vui mừng nhướng mày, nàng dịu dàng nói: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn."

Nói xong tay lơ đãng lướt qua mu bàn tay Cù Cẩm. Cù Cẩm lập tức nổi da gà khắp người.

Tiêu Trình đột nhiên vỗ bàn, lạnh lùng nói: "Cút ra ngoài cho ta."

Nữ chưởng quỹ giật mình, nhìn nam nhân mặt lạnh trước mặt, trong lòng hơi sợ hãi, bèn vừa đi vừa ngoái đầu bước ra ngoài.

Tiêu Trình lúc này tâm tình rất xấu, hắn nhìn sang người vô tội kia: "Nàng thật không hiểu?"

Cù Cẩm lúc này có ngốc cũng hiểu ý của nữ chưởng quỹ.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 65: Chương 65



Thì ra nam trang cũng có phiền não của nam trang, thì ra nữ tử gặp nam tử mình thích cũng có thể trực tiếp và sảng khoái như vậy, nàng có chút lúng túng liếc hắn.

Tiêu Trình đứng dậy, ôm nàng vào lòng đầy chiếm hữu, hắn nhéo nhéo chóp mũi nàng: "Sao lại bất cẩn như vậy."

Cù Cẩm xoa xoa mũi, oán giận nói: "Chuyện này sao trách ta được? Là huynh bắt ta mặc nam trang mà."

"Vậy là lỗi của ta sao!" Tiêu Trình nhìn nàng, khóe môi mang theo nụ cười.

"Ta..." Haizz! Nàng cũng không biết nam trang cũng rước lấy phiền toái như vậy.

Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng hai nam tử nói chuyện: "Ngươi nghe nói chưa? Công tử Trần Phong nhà Trần tri huyện bị xử tử rồi, nghe nói là chọc giận người làm quan lớn."

"Sao lại chưa nghe nói, Trần tri huyện kia cũng vì đứa con trai này mà bị cách chức, nhưng mà nghe nói trong này còn có ẩn tình."

"Ồ! Ngươi nói thử xem."

"Tên Trần Phong kia chó mắt xem người thấp, dám trêu ghẹo phu nhân của vị quan lớn kia, nhưng mà nghe nói những người có mặt ngày hôm đó nói, vị phu nhân kia quốc sắc thiên hương, e là nương nương trong cung cũng không sánh bằng."

"Haizz! Từ xưa hồng nhan quả là họa thủy, tuy rằng tên Trần Phong kia đáng chết, chuyện xấu làm không ít. Nhưng mà lữ quán xa xôi này coi như gặp nạn rồi, còn có những người vô tội c.h.ế.t thảm."

Cù Cẩm nghe mà tâm tình ảm đạm, đáy mắt không khỏi tối đi, không còn vẻ thả lỏng như vừa rồi.

Tiêu Trình cảm nhận được nàng sa sút, nhỏ giọng an ủi: "Đừng nghe bọn họ nói bậy, người phóng hỏa không phải nàng, nàng không làm gì sai cả, đừng vì những chuyện này mà phiền lòng."

Cù Cẩm gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười.

Lúc này, cửa phòng bỗng bị đẩy ra, nữ chưởng quỹ vẫn chưa từ bỏ ý định đứng trước cửa, đôi mắt hạnh mở to, như không dám tin vào mắt mình, hai đại nam nhân ôm nhau, cái này, cái này... Nữ chưởng quỹ vội đóng cửa lại, thì ra hai nam nhân này là... Nàng lắc đầu, trong lòng tiếc hận, thật là uổng phí hai khuôn mặt kia.

Cù Cẩm lắc đầu, rốt cuộc cũng cảm thấy thanh tịnh.

.

Năm ngày sau, Ninh Đô, Cù Cẩm thay nữ trang, nàng mặc một thân váy ngắn hoa văn màu đỏ, trên đầu cài trâm hoa bạch thược, vừa thanh tân vừa quyến rũ, mặt mày tinh xảo không trang điểm phấn son, lại xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

"Nghe nói vị thần y này rất cổ quái, cho dù có người từ nơi xa đến cầu y, y cũng có thể từ chối, toàn bộ đều dựa vào tâm trạng của y, liệu y có từ chối chúng ta không?" Cù Cẩm nói.

"Sẽ không, trên đời này chưa có ai dám từ chối ta." Đã đến đây rồi thì không thể tay không mà về, đôi mắt Tiêu Trình lóe lên tia sắc bén.

Cù Cẩm nghĩ cũng đúng, trên đời này người không sợ hoàng quyền e là rất ít, nhưng chỉ sợ vị thần y này không màng danh lợi, vậy bọn họ cũng không thể làm gì y, nghĩ vậy, trong lòng nàng vẫn hơi lo lắng.

Tiêu Trình xoa tóc nàng, nói: "Đừng lo lắng." "Ừm." Cù Cẩm gật đầu.

.

Thần y là một phụ nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, làn da trắng nõn, ngũ quan đoan chính, giữa hai đầu lông mày toát lên vẻ kiên nghị, nhìn qua liền biết là nữ tử kiên cường quả cảm.

Thần y nhìn Cù Cẩm, rồi lại nhìn Tiêu Trình, trong lòng không khỏi tán thưởng, bất luận dung mạo, chỉ riêng khí chất tôn quý của hai người bọn họ, quả thật không phải người thường có thể có được, bà đã gặp qua không ít cặp phu thê, đôi này thật sự rất xứng đôi.

"Ngưỡng mộ đại danh của thần y đã lâu, xin hỏi thần y họ gì?" Cù Cẩm mỉm cười hỏi.

"Miễn cho quý, họ Nghiêm." Nghiêm thần y cũng mỉm cười đáp.

"Nghiêm thần y y thuật cao siêu, cứu người giúp đời, thật khiến người khác hâm mộ." Trong lời nói của Cù Cẩm không hề có ý tâng bốc, mà là lời nói thật lòng.

Nghiêm thần y cười nói: "Tiểu nương tử quá khen, ta chỉ là tận chút sức mọn, hơn nữa, tiểu nương tử cũng đã nghe nói, ta không phải ai cũng chữa."

"Thần y đã có y thuật cao siêu như vậy, vì sao không chữa trị cho tất cả mọi người, để không ai phải hối tiếc?" Cù Cẩm nhìn bà, trong mắt mang theo nghi hoặc.

Ánh mắt sắc bén của Tiêu Trình cũng nhìn sang, khí thế vương giả trời sinh khiến người khác phải cúi đầu.

Nghiêm thần y biết vị trước mặt tôn quý bất phàm, chỉ cười nhạt không nói, dường như không vì những điều này mà thay đổi.

Cù Cẩm nhìn thấy vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng, Tiêu Trình nhận ra sự thay đổi của nàng, nắm lấy tay nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa dịu mu bàn tay nàng.

Một lát sau, Nghiêm thần y nói: "Tiểu nương tử, mời ngồi đây, để ta bắt mạch cho."

Cù Cẩm mừng rỡ, liếc nhìn Tiêu Trình, sau đó đi tới, Tiêu Trình nhìn nàng, trong lòng cũng hơi thả lỏng.

Nghiêm thần y duỗi ba ngón tay đặt lên cổ tay trắng nõn của Cù Cẩm, bà cụp mắt, cẩn thận bắt mạch cho nàng.

Cù Cẩm có chút căng thẳng, tim đập thình thịch, nàng nín thở, lưng thẳng tắp, ngồi nghiêm chỉnh.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 66: Chương 66



Khoảng một chén trà sau, Nghiêm thần y buông tay, sau đó nói với Cù Cẩm: "Tiểu nương tử, phiền ra ngoài chờ một lát, ta có chuyện muốn nói với phu quân."

Cù Cẩm nhìn Nghiêm thần y, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ lo lắng, Tiêu Trình xoa tóc nàng, dịu dàng cười với nàng như an ủi.

Cù Cẩm ra khỏi phòng, Nghiêm thần y mới nói: "Mời ngồi."

Tiêu Trình ngồi xuống, nhìn Nghiêm thần y: "Vừa rồi thần y bắt mạch, có phải nguyện ý chữa trị cho nàng?"

Nghiêm thần y không đáp mà hỏi ngược lại: "Nương tử là bị nhiễm hàn khí nặng mới không thể sinh con?"

Tiêu Trình gật đầu, xem ra vị thần y này quả nhiên danh bất hư truyền.

"Nương tử trời sinh thể nhược, nhiễm hàn khí nặng, trách sao..." Nghiêm thần y nói.

Tiêu Trình siết chặt nắm tay, trong lòng có chút căng thẳng: "Vậy có thể chữa khỏi không?"

"Tiểu nương tử có phải rất dễ bị nhiễm phong hàn?" Nghiêm thần y lại hỏi.

Tiêu Trình gật đầu, nhớ tới mấy ngày trước nàng bỗng nhiên bị bệnh, trong lòng càng thêm nặng nề.

"Không phải là ta có thể chữa khỏi hay không, cho dù ta có thể khiến cho tiểu nương tử mang thai, nhưng thể chất nàng yếu ớt, sẽ liên lụy đến bản thân và cả đứa bé, đến lúc đó nàng vì thể yếu mà khó sinh, một xác hai mạng, đó mới là tình huống xấu nhất."

Dừng một chút, Nghiêm thần y lại nói: "Ngươi có thể suy nghĩ kỹ, nếu hai người nhất định muốn ta chữa trị, ta cũng có thể thử, nhưng còn phải xem tạo hóa của nương tử."

Tiêu Trình nhớ đến mẫu hậu khó sinh mà chết, nữ nhân sinh con chính là bước một chân vào quỷ môn quan, thử hỏi, nàng và hài tử ai quan trọng hơn, mấy ngày trước, trong lòng hắn đã có đáp án, trên đời này, ai có thể so sánh với nàng, hắn không có dũng khí để nàng mạo hiểm.

Lúc Tiêu Trình đi ra, Cù Cẩm đang chống cằm, có chút ngẩn ngơ, Tiêu Trình đi tới, nắm tay nàng, nói: "Chúng ta về thôi!"

Cù Cẩm vốn đang tràn đầy hy vọng, bỗng chốc sụp đổ, nàng hỏi: "Thần y nói thế nào?"

"Về rồi nói." Tiêu Trình đỡ nàng dậy.

Cù Cẩm đi theo sau hắn, trong lòng luôn cảm thấy bất an.

Trên xe ngựa, Cù Cẩm ngồi nhìn hắn, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra chút manh mối, nhưng không thu hoạch được gì.

"Có phải thần y không muốn chữa trị cho ta?" Giọng Cù Cẩm có chút do dự.

Tiêu Trình nắm tay nàng: "Ta đã nói rồi, ta không quan tâm nàng có sinh con hay không, ta chỉ quan tâm nàng sống tốt hay không."

Cù Cẩm trong lòng lạnh lẽo, nàng không cam tâm, người ta một khi đã có hy vọng thì sẽ không dễ dàng từ bỏ, nàng hỏi: "Vì sao thần y không chữa trị cho ta, y đã nói gì với huynh? Huynh nói cho ta biết đi."

"A Cẩm, mọi chuyện đều là duyên phận! Được không? Cùng ta đừng cưỡng cầu, có một số việc không thể cưỡng cầu, duyên phận đến tự nhiên sẽ có." Tiêu Trình dùng đầu ngón tay lau đi giọt mồ hôi trên chóp mũi nàng.

Cù Cẩm nói: "Nhưng mà, y là thần y, chẳng phải huynh đã nói chỉ cần y nguyện ý chữa trị thì sẽ có hy vọng sao? Chẳng phải huynh đã nói trên đời này không ai dám từ chối huynh sao? Vậy vì sao không tranh thủ?"

Tiêu Trình im lặng, thì ra trên đời này có rất nhiều chuyện không thể làm, cũng không dám làm.

"Có nàng là đủ rồi, A Cẩm, nàng hiểu không?" Tiêu Trình hôn nhẹ lên trán nàng.

Nàng không hiểu, ông trời có phải đang trừng phạt nàng, trừng phạt nàng đã từng đánh mất một đứa con, nên khiến nàng không thể sinh con nữa.

Nàng không hỏi nữa, chỉ là không còn chút sức lực, Tiêu Trình ôm nàng lên đùi, nhỏ giọng nói: "A Cẩm, ngày mai chúng ta khởi hành về kinh thôi! Cùng ta đến Mai Viên ở một thời gian, dạo này nàng gầy đi nhiều, lại dễ bị nhiễm phong hàn, đến đó điều dưỡng một thời gian." Chờ thân thể khỏe hơn rồi tính tiếp!

Cù Cẩm không nói gì, nhắm mắt dựa vào lòng hắn ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại, trời đã tối đen, có lẽ vì mấy ngày liền vội vàng lên đường, thân thể mệt mỏi nên mới ngủ thiếp đi.

Trong phòng có một ngọn đèn, ánh đèn yếu ớt chiếu rõ khuôn mặt đang ngủ say của hắn.

Thực ra nàng rất cảm động vì hắn có thể nói ra những lời đó, nàng nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, hắn dường như ngủ rất say, có lẽ cũng vì mấy ngày liền vội vàng đi đường mệt mỏi.

Nàng xuống giường, rót chén trà, ngồi bên bàn trầm tư, rốt cuộc Nghiêm thần y đã nói gì với hắn mà khiến hắn dễ dàng bỏ cuộc như vậy, trong này nhất định có chuyện nàng không biết, hay là nói đời này nàng thật sự không có cơ hội có con của riêng mình nữa?

Không được, đã đến đây rồi, nàng không thể dễ dàng từ bỏ, nàng quyết định ngày mai sẽ lặng lẽ đến tìm Nghiêm thần y hỏi cho rõ ràng. Nhưng ngày mai phải khởi hành về kinh, làm sao để hắn ở lại thêm một ngày? Từ sau vụ hỏa hoạn kia, hắn hầu như không rời nàng nửa bước, nàng phải làm sao để thoát khỏi hắn, một mình đi hỏi cho rõ ràng đây?

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng rối bời, nàng khẽ thở dài, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, gió đêm lạnh lẽo thổi vào, nàng khoanh tay, mặc cho gió lạnh phả vào mặt. Vì sao con người ta không thể có được thứ mình muốn, luôn cẩn thận chờ mong, nhưng chờ mong thì có thể có được sao?
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 67: Chương 67



Cù Cẩm đứng trước cửa sổ, mãi đến khi trời hửng sáng, gió sớm càng thêm lạnh lẽo, nàng quấn chặt áo choàng, trong lòng nặng trĩu.

Tiêu Trình ở phía xa ngủ rất say, nàng nhẹ nhàng lấy một bộ nam trang, miễn cưỡng mặc vào, sau đó búi tóc lên, cài trâm ngọc, rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.

Lúc nàng ra khỏi phòng, trời đã sáng rõ, nàng nhờ chưởng quỹ tìm một chiếc xe ngựa, sau đó đi thẳng đến chỗ Nghiêm thần y.

Lần nữa đến đây, tâm trạng đã hoàn toàn khác, hôm qua tràn đầy hy vọng, hôm nay lại muốn làm rõ mọi chuyện, Tiêu Trình nhất định có chuyện giấu nàng.

Nàng gõ cửa, một lát sau, cửa từ từ mở ra.

Nghiêm thần y kinh ngạc nhìn nam tử trước mắt, xác thực mà nói là nữ tử giả nam trang, bất quá bởi vì tướng mạo nàng thật sự xuất chúng, cho nên cho dù nàng là nữ giả nam trang, Nghiêm thần y vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra.

"Nghiêm đại phu, buổi sáng tốt lành." Cù Cẩm mỉm cười chào hỏi.

Nghiêm thần y mở rộng cửa, Cù Cẩm liền đi vào, trong phòng, mùi đàn hương thoang thoảng, khiến người ta bất giác bình tĩnh lại.

Hai người ngồi vào chỗ của mình, Cù Cẩm mở miệng: "Nghiêm đại phu, không biết có thể thỉnh giáo ngài một vấn đề hay không?"

Nghiêm thần y biết nàng muốn hỏi điều gì, nên im lặng.

"Nghiêm đại phu không muốn chữa trị cho ta, chắc hẳn có nguyên do khác, kính xin Nghiêm đại phu nói thẳng cho ta biết." Cù Cẩm thản nhiên nói.

Nghiêm thần y trầm mặc một lát, nói: "Tiểu thư cũng là người thẳng thắn, phu quân của tiểu thư cũng là người không tệ, hôm qua hắn đã lựa chọn rồi, tiểu thư sao không giả vờ như không biết là được, người sống trên đời, hồ đồ một chút vẫn tốt hơn."

"Xin Nghiêm đại phu nói rõ sự thật." Cù Cẩm quả thực không thích bị che giấu.

"Thể chất của tiểu thư suy yếu, không thích hợp mang thai." Nghiêm thần y nói.

Cù Cẩm cũng có thể ngờ tới một chút, nhưng chính tai nghe được, trong lòng vẫn lạnh lẽo: "Không thích hợp mang thai, ý là vẫn còn hy vọng đúng không?"

Nghiêm thần y gật đầu, ánh mắt Cù Cẩm lộ ra ý cười.

Nghiêm thần y nói: "Nếu tiểu thư vì sinh con mà đánh đổi mạng sống, tiểu thư có bằng lòng không?"

"Nghiêm đại phu, ta nghĩ, nữ nhân nào cũng mong muốn có một đứa con của riêng mình, nếu như không cố gắng một chút, về sau nhất định sẽ hối tiếc."

Nghiêm thần y thầm than trong lòng, ánh sáng trong mắt nàng tựa như chồng lên khuôn mặt của một người nào đó, đó cũng là một người cố chấp, một khi đã quyết định thì sẽ làm đến cùng, cho nên nàng ta vì thế mà đánh đổi mạng sống, cho nên bản thân bà cũng không bao giờ chữa trị cho những người có nguy hiểm khi sinh nở nữa.

Nếu như một người ngay cả mạng sống của mình cũng không giữ được, nghênh đón một sinh mệnh mới thì có ý nghĩa gì? Người sống trên đời, vốn dĩ đã là chuyện không dễ dàng gì, tại sao phải ép buộc bản thân, tại sao không sống tự tại một chút.

Có lẽ mỗi người chỉ có tự mình trải qua mới có thể hiểu được!

"Ta từng quen biết một nữ tử, phu quân đối xử với nàng ta rất tốt, chín đời đơn truyền, cho dù nàng ta không sinh được con, trong nhà cũng không có thiếp thất. Sau đó, nàng ta tìm đến đây, cầu ta chữa trị cho nàng ta." Nói đến đây, Nghiêm thần y bỗng nhiên ngừng lại.

Cù Cẩm yên lặng lắng nghe, thấy bà im lặng, liền nhìn về phía bà, trên mặt bà thoáng qua một tia bi thương, nhưng rất nhanh liền biến mất.

"Sau đó, nàng ta sinh được một bé trai, nhưng lại khó sinh mà chết. Nàng ta mất chưa được trăm ngày, mẹ chồng đã tìm cho phu quân nàng ta một mối hôn sự khác, còn đứa bé trai kia, lại bị người mẹ kế kia ngược đãi đến chết, đó là chuyện của nhiều năm về trước rồi." Giọng nói của Nghiêm thần y rất nhẹ, rất nhạt, nhưng lại toát ra một nỗi bi thương vô cớ.

Rất lâu sau, Nghiêm thần y mới nhìn về phía nàng, hỏi: "Tiểu thư có biết sinh mệnh này đến không dễ dàng, tiểu thư đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Cù Cẩm sống lại một đời, nhớ tới rất nhiều điều tiếc nuối ở kiếp trước, kiếp này nàng không muốn phải hối tiếc thêm nữa, nàng muốn có một đứa con của riêng mình, cùng hắn sống thật tốt.

"Nghiêm đại phu, ta hiểu những gì người nói, nhưng ta vẫn muốn thử."

Nghiêm thần y im lặng một lát rồi đứng dậy, từ trong tủ lấy ra một chiếc hộp gỗ tử đàn, bà mở nắp hộp, một mùi thuốc nồng nặc xộc ra.

Nghiêm thần y đưa viên thuốc cho nàng: "Sau khi uống viên thuốc này, trong vòng ba ngày phải đồng phòng, nếu như trong vòng ba ngày mà không đồng phòng, dược tính sẽ mất đi tác dụng, sau khi uống nhất định sẽ mang thai." Nghiêm thần y nói rất chắc chắn.

Dừng một chút, bà lại nói: "Nếu như tiểu thư vẫn chưa chắc chắn, hãy cứ để nó ở trong góc, không sao cả." Nghiêm thần y khẽ nhếch khóe môi.

Cù Cẩm gật đầu, nhận lấy viên thuốc, viên thuốc màu đen nằm im lìm trong lòng bàn tay, nàng liếc nhìn một cái, sau đó lấy đồ trang sức bằng vàng bạc trong túi ra, xem như tiền thuốc, rồi bỏ viên thuốc vào túi.

Nghiêm thần y dặn dò một phen, Cù Cẩm mới đứng dậy cáo từ, viên thuốc được để trong túi, khiến xung quanh nàng thoang thoảng mùi thuốc.

Nàng lấy viên thuốc từ trong túi ra, thì ra hắn vì nàng, tình nguyện không cần con, nhưng với thân phận của hắn, làm sao có thể không cần con cái?

Khoảnh khắc này nàng đã quyết định, không chút do dự, nàng ngậm viên thuốc vào miệng, vị đắng nồng đậm lan ra.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 68: Chương 68



Từ xa, một chiếc xe ngựa quen thuộc chạy về phía này, nàng dừng bước, nuốt trọn vị đắng vào trong bụng.

Tiêu Trình xuống xe ngựa, nhìn về phía nàng, trong mắt tràn đầy lo lắng, hắn biết nàng thông minh, trong xương cốt mang theo một cỗ kiêu ngạo, là một nữ tử mạnh mẽ, nhưng đây không phải là chuyện có thể đem ra nói đùa, chuyện kiếp trước hắn không muốn phải trải qua thêm lần nào nữa.

Giọng điệu của hắn mang theo một cỗ cường thế không thể xem nhẹ, còn xen lẫn một chút tức giận: "Ta đã nói rồi, ta không quan tâm nàng có thể sinh con hay không, ta chỉ quan tâm nàng, nàng yên tâm, về sau sẽ không còn ai dám làm gì nàng, nói gì với nàng nữa, ta sẽ không cho phép, đời này ta chỉ muốn có một mình nàng." Đây là lời hứa của hắn, cũng là tâm ý của hắn.

Nghe hắn nói, không biết vì sao, trong lòng nàng lại dâng lên một niềm vui nhàn nhạt, bất quá nàng biết hắn đang tức giận, nhưng mà, hắn đang tức giận vì sự không cam lòng của nàng sao?

Đúng là nàng không cam lòng, người đang sống sờ sờ sao có thể cam tâm chứ?

Nhưng mà, nàng cũng không dám nói chuyện này cho hắn biết, nếu hắn biết, nhất định sẽ không để yên cho nàng, thôi thì đợi sau này rồi tính.

Nghĩ vậy, nàng nói: "Ta chỉ muốn hỏi, tại sao Nghiêm đại phu lại không muốn chữa trị cho ta."

"Vậy bà ta nói như thế nào?"

"Bà ấy không nói gì cả." Giọng nói của Cù Cẩm lộ ra vẻ thất vọng nhàn nhạt.

Tiêu Trình nhìn nàng thật sâu, quyết định lập tức hồi kinh, hắn không muốn nàng cả ngày ở đây suy nghĩ lung tung, nếu như về sau thân thể nàng tốt hơn, có thể suy nghĩ thêm: "Đi thôi! Hồi kinh."

Giọng điệu lạnh lùng, là ngữ điệu mà Cù Cẩm chưa từng nghe qua, ngữ điệu này nói cho nàng biết, hắn rất tức giận, nàng lặng lẽ đi theo sau, lên xe ngựa, bên trong xe ngựa thoang thoảng mùi long diên hương, trên bàn trà bày sắn điểm tâm, Tiêu Trình vừa lên xe ngựa liền cầm lấy một quyển sách, không để ý đến nàng nữa.

Biết hắn đang tức giận, Cù Cẩm im lặng cầm điểm tâm lên ăn.

Ăn điểm tâm xong, nàng nằm xuống nệm êm, cầm lấy chiếc gối bên cạnh, dựa vào gối ngủ gật, bởi vì cả đêm qua không được ngủ ngon, lại thêm việc uống thuốc, cả người vừa thả lỏng, liền chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Trình đứng dậy, lấy chiếc chăn mỏng bên cạnh đắp lên người nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua làn da của nàng, nhìn nàng thật lâu.

.

Ba ngày sau, Cù Cẩm nhìn người đối xử lạnh nhạt với mình mà thấy phiền lòng, Nghiêm đại phu nói, trong vòng ba ngày nhất định phải đồng phòng, nhưng chuyện này đâu phải nàng muốn là được!

Lúc này nàng rất hối hận vì đã uống viên thuốc kia sớm như vậy, nếu như hôm nay trôi qua, chẳng phải là uổng phí viên thuốc kia sao? Nghĩ đến đây, trong lòng nàng liền sốt ruột, không được, nàng phải nghĩ cách.

Nàng cắn chặt môi, lông mày khẽ nhíu lại, nhìn bàn thức ăn đầy ắp mà ngẩn người.

Tiêu Trình liếc nhìn nàng, cuối cùng cũng buông đũa xuống: "Sao vậy?"

"Ta..." Cù Cẩm nhìn đôi mắt hẹp dài của hắn, chẳng lẽ lại nói là nàng muốn đồng phòng với hắn sao?

Im lặng một lát, nàng bỗng nhiên nảy ra một ý: "Ta đau bụng."

"Sao lại đột nhiên đau bụng?" Tiêu Trình nghĩ ngợi, hình như nàng không ăn gì bậy bạ mà! Hay là bị nhiễm phong hàn?

"Đau lắm không?" Tiêu Trình hỏi.

Cù Cẩm đáng thương gật đầu, đôi mắt long lanh nước nhìn hắn đầy vô tội, nàng yếu ớt nói: "Rất đau."

Tiêu Trình không nói hai lời, lập tức đi ra ngoài, Cù Cẩm vội vàng hỏi: "Huynh đi đâu vậy?"

"Đi tìm đại phu." Tiêu Trình đáp. "Chờ đã." Cù Cẩm vội vàng gọi hắn.

Hắn dừng bước, quay đầu lại: "Còn chuyện gì nữa?"

Cù Cẩm nhanh chóng nghĩ ngợi: "Ta, ta muốn lên giường nằm."

"Nàng cứ đi đi! Ta sẽ quay lại ngay." Nói xong, Tiêu Trình lại đi ra ngoài. "Huynh có thể ôm ta đi được không? Ta đi không nổi."

Giọng nói mềm mại, nũng nịu của nàng khiến người ta không khỏi mềm lòng, hắn bất đắc dĩ đi tới, ôm nàng vào lòng, vòng qua bình phong đi vào trong.

Cù Cẩm vòng tay ôm cổ hắn, ngửi thấy mùi long diên hương thoang thoảng trên người hắn, nàng tự nhiên tựa đầu vào n.g.ự.c hắn.

Tiêu Trình nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, đắp chăn cho nàng.

Cù Cẩm ôm chặt cổ hắn không buông, hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn, mịn màng của nàng, luôn cảm thấy nàng hôm nay có gì đó rất khác lạ.

"Ta cảm thấy đỡ đau hơn rồi, có lẽ, có lẽ huynh xoa bụng giúp ta một chút là khỏi." Cù Cẩm nói xong, nhìn thấy khóe miệng hắn khẽ cong lên.

Cù Cẩm ngượng ngùng cúi đầu, nhưng tay vẫn không chịu buông cổ hắn ra, sợ hắn thật sự đi gọi đại phu, như vậy kế hoạch của nàng sẽ thất bại.

Tiêu Trình gỡ tay nàng ra khỏi cổ, sau đó một tay cách lớp áo trong nhẹ nhàng xoa bụng cho nàng, nàng rất gầy, trên bụng không có chút mỡ thừa nào.

Một lúc sau, hắn hỏi: "Còn đau không?" Nàng vô thức lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

Nụ cười trên môi Tiêu Trình càng thêm rõ ràng, khoảng một chén trà sau, hắn dừng lại, nói: "A Cẩm, thật ra mấy ngày nay ta vẫn luôn tự trách bản thân." Trách bản thân bất lực, trách bản thân không chăm sóc tốt cho nàng, trách bản thân để nàng phải chịu ủy khuất, để nàng phải gánh chịu tất cả những chuyện này.

Cù Cẩm chớp chớp mắt, lúc này trong đầu nàng chỉ có việc hoàn thành nhiệm vụ trước, nào có tâm trạng nghe hắn nói những lời này chứ!

Đôi mắt to của Cù Cẩm đảo một vòng, trong lòng khẽ lay động, sau đó nàng hôn lên cằm hắn một cái, nàng mím môi, tim đập thình thịch nhìn hắn.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 69: Chương 69



Đôi mắt to của Cù Cẩm đảo một vòng, trong lòng khẽ lay động, sau đó nàng hôn lên cằm hắn một cái, nàng mím môi, tim đập thình thịch nhìn hắn.

Tiêu Trình đưa tay lên sờ sờ nơi vừa được nàng hôn, ánh mắt trở nên sâu thẳm, hắn vén những sợi tóc trên trán nàng ra sau tai, từ vầng trán mịn màng đến sống mũi cao thẳng, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi tiến thẳng vào trong, hương thơm thoang thoảng trên người hắn bao phủ lấy nàng.

Rất lâu sau, hắn mới buông nàng ra, ngón tay cái miết nhẹ lên khóe môi nàng, giọng nói khàn khàn: "Nàng nghỉ ngơi một lát đi, ta đi xử lý chút việc, sẽ quay lại ngay."

Cái gì? Đôi mắt to long lanh của Cù Cẩm chớp chớp hai cái, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nhìn nàng như vậy, ánh mắt Tiêu Trình tối sầm lại, nhưng hắn thật sự có việc cần phải xử lý, hắn hôn nhẹ lên trán nàng một cái, rồi định xoay người rời đi.

Nàng đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ hắn, ngay lúc hắn ngẩng đầu lên, nàng đã kéo cả người hắn xuống, hai đôi môi chạm vào nhau.

Cù Cẩm li.ếm nhẹ lên môi hắn một cái, rồi lại li.ếm thêm vài cái nữa, giống như đang thưởng thức món ăn ngon vậy. Khóe mắt Tiêu Trình khẽ cong lên, bỗng nhiên hắn cắn nhẹ lên lưỡi nàng, hai người lại quấn lấy nhau.

Rất lâu sau, Tiêu Trình mới ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt ửng hồng của nàng, đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng, đối với chuyện vợ chồng, nàng chưa từng chủ động như vậy.

Hôm nay nàng rất khác lạ, chưa từng quấn lấy hắn như vậy, chẳng lẽ là do hắn lạnh nhạt với nàng mấy ngày nay, nên nàng mới như vậy? Hắn chỉ là sợ nàng không biết thương tiếc cho bản thân, làm ra những chuyện vượt quá sức mà thôi, đồng thời cũng đang tự trách bản thân, hắn khẽ thở dài, giọng nói có chút khàn đặc: "Là ta không tốt, sau này sẽ không như vậy nữa."

Cù Cẩm rất bất đắc dĩ, chẳng lẽ không thể tiếp tục theo ý nàng sao? Nàng hết nói nổi, một lúc sau mới lên tiếng: "Ta..." "Nàng nói đi." Tiêu Trình nhìn nàng.

"Ta vẫn đau bụng." Cù Cẩm cúi đầu.

Khóe miệng Tiêu Trình khẽ nhếch lên, đột nhiên hôn xuống, y phục rơi xuống đất, đêm nay thật nồng nàn.

.

Sáng sớm, Cù Cẩm mở mắt ra, Tiêu Trình đã không còn trong phòng, trong lư đồng thoang thoảng mùi trầm hương, nàng khẽ động đậy người, hai chân truyền đến cảm giác đau nhức, toàn thân như muốn rã rời.

Nàng đưa tay sờ lên bụng, trong này đã có một sinh linh bé nhỏ rồi sao? Trong lòng dâng lên một niềm vui khó tả, một cảm giác thật khó diễn tả. Nàng xuống giường, từ hôm nay trở đi, nàng phải ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi thật tốt, hy vọng sẽ không bị nhiễm phong hàn.

Tiêu Trình từ bên ngoài đi vào, trên tay bưng thức ăn, nghe thấy tiếng động trong phòng, hắn đặt thức ăn lên bàn, đi vào.

Cù Cẩm mỉm cười, lúc này, nàng đang ngẩn người nhìn về một phía.

Tiêu Trình vừa nhìn thấy nàng chỉ mặc độc một lớp áo trong mà ngây ngốc đứng đó, vội vàng đi tới, lấy chiếc áo choàng trên giá khoác lên người nàng: "Không sợ nhiễm phong hàn sao?" Giọng nói có chút trách cứ.

Cù Cẩm không nhịn được bật cười, rất nhanh thôi bọn họ sẽ có một đứa con của riêng mình.

“Cười ngây ngô cái gì?” Tiêu Trình nhéo nhéo mũi nàng, nhìn ý cười nơi đáy mắt nàng, cùng phong thái động lòng người nơi khóe mắt kia, nhịn không được hôn lên mắt nàng.

Không thể nói cho huynh ấy biết, huynh ấy ba ngày liền hờ hững với nàng, ngẫm lại cũng biết huynh ấy tức giận đến cỡ nào, nếu thật nói cho huynh ấy biết, thật đúng là không biết huynh ấy sẽ như thế nào? Vẫn là chờ thời điểm giấu diếm không được rồi nói sau!

Nghĩ xong, nàng nói: "Cao hứng." Sau đó nàng ngửi ngửi, lại nói: "Huynh mua món gì ngon, rất thơm."

"Tiểu Miêu tham ăn." Tiêu Trình cũng theo đó tâm tình tốt lên.

Vừa nói đến mèo, Cù Cẩm liền nhớ tới con mèo trong nhà: "Ta rất nhớ Thịt Viên! Không biết nó lại mập lên chưa."

"Ừm, nàng không nên đặt cho nó cái tên Thịt Viên, nó lăn cũng không bò dậy nổi." Tiêu Trình nhớ tới con mèo béo kia nhịn không được lắc đầu, lại nói: "Sao nàng ăn không mập thế?"

Cù Cẩm suy nghĩ một chút, nói: "Vậy nếu ta mập lên, giống như Thịt Viên, huynh có thấy ta rất xấu không!" Nàng nghĩ nữ nhân mang thai, nhất định sẽ trở nên mập, vậy đến lúc đó không phải giống như Thịt Viên sao? Quả thực không dám nghĩ tiếp.

Tiêu Trình nhìn nàng từ trên xuống dưới, ngữ điệu cao hơn: "Nàng? Cũng có thể biến thành Thịt Viên như vậy sao? Nàng vẫn là nên ăn nhiều một chút đi!"

Dứt lời, hai người đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, Tiêu Trình đem bữa sáng bày đến trước mặt nàng, đưa một đôi đũa trúc qua, nói: "Ngày về kinh phải hoãn lại rồi."

"Có chuyện gì sao?" Cù Cẩm hỏi.

"Ngoại tổ phụ ta bị bệnh, vừa vặn đi ngang qua Linh Châu, muốn đến đó ở mấy ngày."

Cù Cẩm hỏi: "Vậy có gì đáng ngại không?"

"Đều là chút bệnh cũ năm xưa." Tiêu Trình nói. Cù Cẩm ồ một tiếng! Sau đó hai người im lặng ăn đồ ăn trước mặt.
 
Back
Top Bottom