Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh

Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 40: Chương 40



Một canh giờ sau, cuối cùng Tiêu Trình cũng vẽ xong. Lúc này đã là nửa đêm, ngoại ô yên tĩnh đến lạ thường, dường như mọi vật đều chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Trình cũng cảm thấy mệt mỏi, bèn lên giường nằm. Hắn không dám ôm nàng vào lòng, chỉ dám nhìn nàng từ xa, sợ rằng nếu lại gần, hắn sẽ không kiềm chế được bản thân.

Trên người nàng thoang thoảng một mùi hương, Tiêu Trình không biết là mùi gì, chỉ cảm thấy rất dễ chịu. Hắn khẽ nghiêng người, hít một hơi thật sâu, rồi thiếp đi lúc nào không hay.

.

Trong một gian phòng u ám, một nam hài chừng tám tuổi mơ mơ màng màng mở mắt ra. Đây không phải là phòng của hắn. Nhìn xung quanh, chỉ thấy trong phòng treo đầy màn lụa màu đỏ thẫm, giống như bóng ma quỷ kéo dài lê thê. Hắn muốn đứng lên, lại chợt phát hiện tay chân của mình đều bị dây thừng trói chặt. Hắn giật giật, phát hiện không có cách nào thoát ra được.

Lúc này, nam hài chợt thấy trong phòng có một lão thái giám đang ngồi, lão thái giám kia khuôn mặt gầy guộc như một bộ xương khô, lúc này nhìn thấy Tiêu Trình tỉnh lại, lão thái giám cười âm trầm.

"Ngươi là ai?" Nam hài vừa dứt lời mới phát hiện giọng nói của mình mang theo vài phần run rẩy. Hắn chưa từng gặp lão thái giám này.

Giọng nói của lão thái giám the thé mà khàn đặc: "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta biết ngươi là ai là được rồi."

"Ngươi bắt ta đến đây làm gì?" Nam hài hỏi.

Lão thái giám lại cười âm trầm, để lộ hàm răng trắng bệch: "Lát nữa ngươi sẽ biết." Dứt lời liền đứng lên đi về phía hắn, cầm một miếng vải nhét vào miệng hắn, sau đó cầm lấy một cây roi da, quất về phía hắn.

Nam hài chỉ cảm thấy một trận nóng rát đau đớn.

Lão thái giám cười nói: "Ta bôi chút bột tiêu lên roi đấy, Thái tử điện hạ từ từ hưởng thụ đi." Dứt lời, lão thái giám quất từng roi lên người hắn.

Nam hài rất đau, nhưng lại không có chút sức lực nào để phản kháng. Cơn đau này khiến hắn không cách nào diễn tả được, cuối cùng khi hắn cảm giác sắp ngất đi thì lão thái giám mới buông roi da trong tay xuống, sau đó lấy miếng vải trong miệng hắn ra.

Nam hài suy yếu nói: "Đây là đâu? Ngươi nhận lệnh của ai? Chỉ cần, chỉ cần ngươi thả ta, ta nhất định sẽ không so đo với ngươi."

Lão thái giám cười ha hả: "Nói cho ngươi biết cũng không sao, dù sao chẳng mấy chốc ngươi sẽ là một Thái tử hoàn toàn vô dụng. Ngươi chắn đường Nhị hoàng tử, ta từng nợ mẫu thân của Nhị hoàng tử một ân tình, hiện tại chỉ cần g.i.ế.c ngươi, ta vừa có thể trả được ân tình này, lại vừa có thể có được một khoản bạc lớn, có thể nói là một công đôi việc."

Nam hài nghe xong lời này, liền biết hôm nay sợ là sẽ bỏ mạng ở đây.

Lão thái giám lại nhét miếng vải vào trong miệng hắn, cười lớn: "Ta làm thái giám cả đời, hôm nay phải xuất cung rồi, cũng có thể để Thái tử nếm thử chút mùi vị, cũng đáng giá."

Dứt lời, lão thái giám cởi dây thừng trên đùi hắn ra...

.

"Không, không muốn..."

Cù Cẩm đang ngủ ngon lành, chợt nghe thấy vài tiếng kêu to, nàng mơ mơ màng màng liền ngồi dậy, phát hiện Tiêu Trình đang co giật.

"Tiêu Trình, Tiêu Trình." Cù Cẩm dùng sức lay hắn vài cái, hắn run rẩy vài cái rồi bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.

Cù Cẩm bị hắn dọa sợ, chỉ thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, Cù Cẩm cầm khăn tay nhẹ nhàng lau đi, nhìn hắn thật lâu.

.

Sáng sớm, Cù Cẩm ung dung tỉnh lại, trên giường đã không còn bóng dáng của Tiêu Trình. Nàng đi về phía giá vẽ.

Nữ tử trong tranh có dung mạo rất đỗi dịu dàng, đôi mắt trong veo sáng ngời. Lúc này, Tiêu Trình từ bên ngoài bước vào: "Nàng thích không?"

Cù Cẩm nhìn hắn, hôm nay hắn mặc áo khoác màu đen, trên tóc chỉ cài một cây trâm bạch ngọc, lông mày khẽ nhíu lại, ẩn giấu một nét dịu dàng. Nàng khẽ “ừm” một tiếng.

Tiêu Trình từ trên giá áo lấy áo choàng của nàng, khoác lên người nàng, sau đó thắt lại dây áo choàng, rồi nắm tay nàng đi ra ngoài.

Hai người đi dọc hành lang, Cù Cẩm nhìn hắn, có chút do dự hỏi: "Đêm qua huynh gặp ác mộng sao?"

Tiêu Trình lắc đầu, thầm nghĩ chẳng lẽ mình còn nói mơ? Cù Cẩm không nói gì nữa.

Buổi sáng Tiêu Trình phải xử lý một số công việc, Cù Cẩm bèn một mình đi đến chỗ ở của thái y. Nàng gõ cửa, thái y từ bên trong mở cửa, nhìn thấy Cù Cẩm, không khỏi có chút kinh ngạc.

Cù Cẩm khẽ cười, nói: "Ninh thái y, ta có thể thỉnh giáo ngài một số vấn đề được không?"

Ninh thái y mở cửa, nói: "Mời Cù cô nương vào trong, có chuyện gì, cô nương cứ hỏi."

Cù Cẩm khẽ nhấc váy, bước qua bậc cửa, vừa đi vào, liền ngửi thấy trong phòng có mùi thuốc thoang thoảng.

Ninh thái y dịch một cái ghế đến, Cù Cẩm nói lời cảm tạ, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Ninh thái y, ta muốn hỏi một chút, có phải có người gặp ác mộng mà bản thân lại không biết hay không?"

Ninh thái y suy nghĩ một chút, sau đó vuốt râu, chậm rãi nói: "Ta từng thấy trong một cuốn sách y thuật, có loại bệnh trạng này."

Cù Cẩm vội vàng hỏi: "Vậy nếu có người có triệu chứng như vậy, Ninh thái y có cách chữa trị nào không?"

Ninh thái y suy nghĩ một chút, nói: "Đó là cuốn sách y thuật mà lão phu từng xem qua từ rất nhiều năm trước, cô nương cho lão phu suy nghĩ vài ngày, rồi sẽ cho cô nương câu trả lời."
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 41: Chương 41



Từ phòng Ninh thái y đi ra, Cù Cẩm men theo hành lang dài chậm rãi trở về. Hôm nay thời tiết đẹp, cho dù chỉ nhìn ánh nắng ấm áp từ xa, cũng có thể cảm nhận được chút hơi ấm.

Nàng vừa đi vừa suy nghĩ, trong lòng Tiêu Trình nhất định đang chất chứa chuyện gì đó, nếu không với tính cách của hắn, sao có thể nửa đêm la hét rồi co giật như vậy? Nhưng nàng cũng không thể hỏi trực tiếp, nếu hỏi thẳng, liệu có khiến hắn khó xử, có động chạm đến chuyện không vui gì của hắn hay không?

Nàng khẽ thở dài một tiếng, cảm thấy ánh nắng ấm áp này, cả vườn hồng mai này đều không thể khiến tâm trạng nàng tốt lên được. Nàng chỉ mong Ninh thái y có cách chữa trị.

Một đóa hoa mai xoay tròn rồi rơi xuống vai nàng. Nàng đặt nó trong lòng bàn tay, chỉ thấy nó nằm yên vị ở đó, nàng đưa mũi ngửi thử, thật sự rất thơm.

"Lúc hoa mai nở, huynh muốn ăn bánh hoa mai." Trong đầu nàng bất chợt hiện lên câu nói này. Cù Cẩm suy nghĩ một chút, rồi quyết định làm bánh hoa mai.

Hôm nay nàng mặc một chiếc áo choàng bằng lụa hoa mai, mái tóc đen nhánh buông xõa đến thắt lưng. Nàng bước vào vườn mai, vài con bướm sặc sỡ bay lượn, theo gió nhảy múa bên mái tóc nàng.

Nàng khẽ nhấc váy áo lên, ngồi xổm xuống đất, nhặt từng cánh hoa rơi trên mặt đất, đặt lên trên áo choàng. Chẳng bao lâu sau, nàng đã nhặt được rất nhiều, bèn ôm một vạt áo đầy cánh hoa mai đi về phía nhà bếp.

Vương đại nương đang bận rộn trong bếp, vừa nhìn thấy Cù Cẩm, hai mắt bà liền sáng lên. Chắc hẳn đây là nữ chủ nhân của phủ đệ này. Bà hỏi: "Cù cô nương sao lại đến đây? Có việc gì cần sai bảo, cô nương bảo Thanh Nhi đến nói với ta một tiếng là được."

Cù Cẩm dịu dàng cười nói: "Vương đại nương, người cứ làm việc của người, không cần để ý đến ta, ta chỉ muốn tự tay làm một món bánh ngọt thôi."

"Cù cô nương muốn làm bánh gì, cứ nói với ta, nào có chuyện cần cô nương phải tự mình động thủ."

"Vương đại nương, ta chỉ là rảnh rỗi không có việc gì làm, muốn tự tay hoạt động gân cốt một chút thôi, phiền đại nương lấy cho ta một cái chậu là được."

Vương đại nương thấy nàng xinh đẹp, dịu dàng như vậy, không ngờ lại còn biết làm bánh ngọt. Thấy cánh hoa trong vạt áo nàng, bà vội vàng lấy một cái chậu đến.

Cù Cẩm cho cánh hoa vào chậu, lấy nước ấm rửa sạch, sau đó vớt ra để ráo, giã nhuyễn cánh hoa, cho nước hoa mai vào bột mì, thêm chút đường, nhào thành hình hoa mai, trên mỗi cái bánh đều đặt một cánh hoa mai.

Một canh giờ sau, nàng bưng một cái đĩa hình hoa đi về phía thư phòng. Nghe thấy tiếng bước chân, Tiêu Trình liền ngẩng đầu lên. Nàng mặc một chiếc áo choàng trắng muốt, mũ áo choàng được viền một vòng lông trắng muốt, mềm mại, da dẻ trắng nõn như tuyết. Hắn đặt bút xuống, trong mắt tràn đầy hình bóng thanh lệ của nàng.

"Không phải huynh nói lúc hoa mai nở muốn ăn bánh hoa mai sao? Ta làm rồi đây, huynh nếm thử xem." Cù Cẩm nói xong, đặt đ ĩa bánh lên bàn.

Tiêu Trình đi tới, ngồi xuống bên cạnh bàn, cầm một miếng bánh lên, cắn một miếng. Hương vị ngọt ngào, thanh mát lan tỏa trong miệng.

"Ngon không?" Cù Cẩm nhìn hắn, hỏi.

Tiêu Trình cầm một miếng bánh, đưa đến bên môi nàng, nói: "Nàng nếm thử xem."

Nàng nhìn bàn tay thon dài, trắng nõn của hắn, khẽ cắn một miếng. "Ngon không?" Tiêu Trình hỏi.

Nàng gật đầu. Tiêu Trình cắn một miếng chỗ nàng vừa cắn, sau đó lại đưa đến bên môi nàng.

Cù Cẩm liếc nhìn hắn, rồi nhìn nửa miếng bánh trong tay, khẽ cắn một miếng.

Hắn mỉm cười, nhìn nàng, sau đó lấy một hộp chu sa đến. Cù Cẩm nghi hoặc nhìn hắn, chỉ thấy hắn chấm bút vào chu sa, sau đó tỉ mỉ điểm lên mi tâm nàng.

Cảm giác ngứa ngáy từ đầu bút khiến nàng hơi nhột, nàng khẽ ngước mắt lên, vừa hay bắt gặp đôi môi mỏng của hắn, không hiểu sao nàng lại nhớ đến lúc hắn hôn nàng, rõ ràng là cảm giác lạnh lẽo, nhưng lại như muốn hòa tan nàng. Tiêu Trình đặt bút xuống, thấy nàng ngây người, bèn hỏi: "Sao vậy?" Nàng bừng tỉnh, hai má đỏ ửng, ấp úng nói: "Ta chỉ là thấy hơi ngứa."

Nhìn thấy nàng đỏ mặt, hắn khẽ cười, một lần nữa cầm bút lên, cẩn thận vẽ. "Xong rồi." Tiêu Trình đưa một chiếc gương đồng nhỏ cho nàng.

Nữ tử trong gương có thêm một đóa hoa mai trên trán, vốn là một nữ tử thanh lệ, nay lại có thêm vài phần yêu kiều. Nàng không nhịn được mỉm cười với chính mình trong gương.

Tiêu Trình không nhịn được hôn lên môi nàng, nói: "Hôm nay thời tiết đẹp, chúng ta ra ngoài dạo chơi một chút."

Dứt lời, hắn nắm tay nàng đi ra ngoài. Hai người đi đến chuồng ngựa, những con tuấn mã thò đầu ra khỏi cửa. Mấy ngày nay Cù Cẩm ở đây, ngày nào cũng chỉ quanh quẩn ở vài nơi, quả thật nàng chưa từng đi dạo nơi này, không ngờ nơi này lại có cả chuồng ngựa. Nhưng nàng không biết cưỡi ngựa, hơn nữa nhìn thấy ngựa, trong lòng nàng có chút sợ hãi.

"Nàng từng cưỡi ngựa chưa?" Tiêu Trình hỏi. Nàng lắc đầu: "Ta hơi sợ."

Tiêu Trình nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng chạm vào mặt con ngựa. Cù Cẩm sợ hãi rụt tay về, tim đập thình thịch.

"Nàng sờ thử xem, nó rất ngoan." Tiêu Trình nói xong, đưa tay sờ sờ con ngựa. Con ngựa còn rất vui vẻ cọ cọ vào tay hắn.

Cù Cẩm nhìn, vẫn lắc đầu. Tiêu Trình cười nói: "Được rồi, ta không ép nàng, ta đưa nàng đi dạo."
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 42: Chương 42



Cù Cẩm biết đây chính là thai động được ghi trong sách y, nàng bỗng nhiên rơi lệ, khoảnh khắc này nàng cảm thấy thật cảm động, thật hạnh phúc. Nhưng ngay sau đó lại dâng lên một tia khó chịu, thời khắc thế này sao hắn lại không ở bên cạnh nàng? Nhưng hắn có ở bên cạnh thì đã sao, nàng cũng không thể không bận tâm, thôi thì thà rằng không gặp còn hơn.

"Nương nương, người rốt cuộc làm sao vậy? Nói cho Trúc Thanh biết đi!" Trúc Thanh vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng, giọng nói tràn đầy lo lắng.

Cù Cẩm hít sâu một hơi, đột nhiên bật cười: "Không có gì, ta mệt rồi, muốn về phòng nằm, đúng rồi, tối nay ta muốn dùng canh gà."

Trúc Thanh có chút theo không kịp mạch não của nàng, chỉ cảm thấy dạo gần đây Cù Cẩm càng thêm kỳ quái, lúc này lại vừa khóc vừa cười, giống như người mất hồn.

Cù Cẩm đã đi về phía trước, sách có nói nữ nhân mang thai thường đa sầu đa cảm, muốn được quan tâm nhiều hơn, muốn được chia sẻ nhiều hơn, có lẽ vì vậy nên lúc này nàng mới cảm thấy cô đơn đến thế!

Nàng cứ đi mãi, đi đến hành lang dẫn đến sơn động, nàng bỗng nhiên muốn đến đó xem thử.

Trúc Thanh đi theo sau nàng, trong lòng lo lắng cho nhất cử nhất động của nương nương.

Cù Cẩm quay đầu lại nói: "Trúc Thanh, lát nữa muội mang bữa tối đến đây là được, ta muốn vào sơn động xem một chút, muội đi trước đi."

"Nhưng mà nương nương, người đi một mình, Trúc Thanh không yên lòng." "Ta muốn được yên tĩnh một chút." Nói xong nàng liền đi về phía trước.

Trúc Thanh chỉ có thể đứng nhìn theo bóng lưng nàng cho đến khi khuất bóng mới xoay người đi về phía phòng bếp.

Cù Cẩm bước vào trong động, cài then cửa, từng bước, từng bước đi trên tấm thảm nhung trắng mềm mại, một luồng hơi ấm áp bao bọc lấy nàng.

Nàng nhìn bức tranh trên vách động, chậm rãi bước đến gần, bàn tay ngọc khẽ lướt qua đôi mắt, sống mũi, đôi môi của hắn.

Rồi nàng lại chán nản buông tay xuống, đi đến bên chiếc giường lớn, cầm lấy chiếc gối rồi nằm nghiêng xuống.

Chẳng lẽ mọi chuyện trên đời này đều không thể nào viên mãn sao? Vậy nàng nên làm thế nào?

Gặp chuyện phải bình tĩnh, phải suy xét từ nhiều phương diện, hiện tại nàng đang trốn tránh ở nơi này, chẳng lẽ chuyện kia cứ thế trôi qua sao?

Không. Chuyện kia vĩnh viễn không thể nào trôi qua, nó sẽ mãi ở đó, có lẽ sẽ trở thành chướng ngại giữa hai người bọn họ, Cù Cẩm vô thức đưa tay v.uốt ve bụng mình, như muốn thông qua sinh mệnh nhỏ bé này mà có thêm sức mạnh.

Nàng bỗng nhiên nhớ đến lời hắn nói, hắn nói hắn bị hạ dược, sau đó liền bất tỉnh nhân sự, một người bất tỉnh nhân sự thì làm sao có thể làm chuyện khác, trong này hình như có gì đó không đúng, nói như vậy chẳng phải ngay cả hắn cũng không chắc chắn chuyện kia sao? Nếu vậy thì việc mang thai có khi nào là giả?

Cù Cẩm cảm thấy suy nghĩ của mình thật hoang đường, nhưng cũng không phải là không có khả năng, nếu quả thật là giả, vậy nhất định sẽ có sơ hở.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng thật sự rất hy vọng mọi chuyện sẽ như nàng nghĩ, nàng bỗng nhiên bật cười, xem ra thích một người chính là như vậy, luôn tìm đủ mọi lý do để bào chữa cho người đó, thế nhưng trong lòng nàng lại bài xích suy nghĩ đó, căn bản không dám nghĩ đến.

Thôi vậy, nếu cứ mãi canh cánh trong lòng, vậy thì nàng cứ ở lại Mai Viên này cả đời cũng được, kỳ thật nàng đã sớm có dự định, ở lại Mai Viên nhỏ bé này cũng là một lựa chọn không tồi.

Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên chân nàng truyền đến một trận đau đớn, chẳng lẽ đây là triệu chứng bị chuột rút khi mang thai sao? Nên làm thế nào nhỉ, phải bẻ ngón chân lên sao? Nhưng cơn đau ngày càng rõ ràng, một cơn đau dữ dội ập đến khiến nàng phải cuộn tròn người lại như con tôm.

Nàng đưa tay muốn bẻ ngón chân lên nhưng lại bất tỉnh từ lúc nào không hay.

Không lâu sau, Trúc Thanh dẫn theo hai cung nữ đi vào, Trúc Thanh cho rằng Cù Cẩm đã ngủ, nàng bước đến lay Cù Cẩm hai cái nhưng không thấy nàng phản ứng, nàng lại gọi lớn vài tiếng nhưng Cù Cẩm vẫn không có động tĩnh gì, Trúc Thanh lo lắng lay mạnh nàng hai cái, sau đó đưa tay sờ vào mạch đập trên cổ Cù Cẩm, cảm nhận được mạch đập ổn định, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này nàng mới quay sang phân phó cung nữ bên cạnh: "Mau đi mời Ninh thái y đến đây."

Cung nữ lĩnh mệnh vội vàng chạy đi.

Không lâu sau, Nhất Thác vội vã chạy vào, hắn hỏi: "Nương nương sao vậy?" Trúc Thanh đáp: "Ta không biết, vừa rồi người vẫn khỏe mạnh, thuộc hạ chỉ rời khỏi một lát để nấu canh gà, lúc quay lại thì nương nương đã..." Nói đến đây Trúc Thanh suýt nữa thì khóc thành tiếng.

Lúc này Nhất Thác cũng không còn tâm trí nào để ý đến lễ nghi nữa, nếu Hoàng hậu xảy ra chuyện, hắn thật sự không biết chủ tử sẽ như thế nào.

Hắn vội vàng bước đến, dùng sức day huyệt Nhân Trung của Cù Cẩm. Một lát sau, Cù Cẩm mơ màng tỉnh lại, đầu óc choáng váng.

Nhìn thấy Cù Cẩm tỉnh lại, Nhất Thác thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lui về sau một bước.

Trúc Thanh thấy vậy liền bước đến, vừa khóc vừa nói: "Nương nương, người làm sao vậy? Người làm nô tỳ sợ muốn chết."

Cù Cẩm yếu ớt nói: "Ta chỉ là hơi choáng đầu nên mới ngất đi thôi."

"Trước đây chưa từng thấy nương nương như vậy, hay là để Ninh thái y đến xem sao." Trúc Thanh nói.

Nhất Thác đứng bên cạnh nhìn Cù Cẩm, thấy nàng sắc mặt trắng bệch, nằm im trên giường, bộ dạng yếu ớt, hắn quyết định phải lập tức gửi thư cho chủ tử, báo cáo tình hình của nàng cho chủ tử biết.

Nghe nói Ninh thái y muốn đến, Cù Cẩm bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp, xem ra nàng thật sự không thích hợp mang thai, chỉ là bị chuột rút thôi mà cũng có thể khiến nàng ngất đi.

Nếu hắn biết chuyện này... Đôi mắt nàng tối sầm lại.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 43: Chương 43



Cù Cẩm bất đắc dĩ nhìn Tiêu Trình, vì sao lúc này hắn và lúc rút roi ra đánh người lại giống như hai người khác nhau? Vì sao hắn lại đột nhiên thay đổi như vậy? Tuy rằng mọi người đều không nhịn được mà lên tiếng, nhưng hành động rút roi ra là muốn đánh c.h.ế.t người của hắn làm nàng cảm thấy không đúng. Có phải là do giấc mơ kia của hắn?

"Thúc thúc." Một giọng nói trẻ con non nớt vang lên phía sau.

Cù Cẩm quay đầu lại, là cậu bé vừa bị đánh. Nàng kéo kéo tay áo Tiêu Trình. Tiêu Trình quay đầu, lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"

"Thúc thúc có thể mang ta đi không?" Cậu bé gầy gò nhìn Tiêu Trình với ánh mắt cầu xin, nó rất hy vọng vị thúc thúc này có thể mang nó đi.

Vừa nghĩ đến chuyện Cù Cẩm suýt nữa ngã ngựa vì sự sơ suất của mình, Tiêu Trình liền hận bản thân nhiều chuyện, càng hận hơn chính là, lúc đó hắn như không khống chế được bản thân. Tại sao, tại sao hắn lại bị ảnh hưởng như vậy? Giống như bị gieo một cây Phệ Tâm Thảo vậy.

Cậu bé nhìn thấy ánh mắt Tiêu Trình trở nên đáng sợ, nó vô thức rụt cổ lại. Nhưng vừa nghĩ đến những chuyện sắp phải đối mặt, nó liền sợ hãi kêu lên: "Thúc thúc, cứu ta đi, lát nữa, lát nữa hắn sẽ đánh c.h.ế.t ta, nhất định sẽ đánh c.h.ế.t ta."

Tiêu Trình đã chìm trong suy nghĩ của mình, không, sẽ không, hắn sẽ không bị những thứ này ảnh hưởng nữa. Hắn vô thức siết chặt tay.

Cánh tay Cù Cẩm truyền đến cơn đau nhức, nàng không nhịn được mà kêu lên đau đớn. Tiêu Trình bỗng chốc bừng tỉnh, cả người như bừng tỉnh từ trong mơ.

Cù Cẩm nhìn hắn, ánh mắt lóe sáng, rồi lại cúi đầu. Trong lòng hắn rốt cuộc đang chất chứa điều gì? Ánh mắt kia rõ ràng rất đau khổ, nhưng hắn lại cố gắng kìm nén.

Tiêu Trình đặt nàng xuống, nói: "Xin lỗi."

Không biết vì sao, Cù Cẩm chỉ cảm thấy giọng nói kia lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, giống như đến từ một nơi xa xôi nào đó, xa cách ngàn dặm. Thì ra vẻ ngoài lạnh lùng, cao ngạo kia chỉ là lớp vỏ bọc của hắn. Trong lòng nàng bỗng dâng lên cảm giác chua xót, nàng muốn nói gì đó nhưng nước mắt lại rơi xuống trước.

Không phải đã nói là không thể để cho nó ảnh hưởng đến mình hay sao? Tại sao lại làm nàng bị thương? Hắn muốn nâng tay lên, chạm vào cánh tay bị mình nắm đến đau nhức của nàng, nhưng bàn tay lại siết chặt thành quyền.

Nhất Thác cưỡi ngựa chạy đến, sau đó nhảy xuống, nhìn hai người. Hắn nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước nước mắt của Cù Cẩm, im lặng đứng sang một bên.

Tiêu Trình xoay người lên ngựa, nói với Nhất Thác: "Mướn một chiếc xe ngựa đưa nàng về." Nói xong, hắn phi ngựa đi.

Cù Cẩm nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, cắn cắn môi. Tại sao người này lúc nóng lúc lạnh, lúc gần lúc xa? Tại sao hắn luôn tự khép kín mình như vậy? So với nàng còn hơn gấp ba phần. Nàng cúi đầu, ánh mắt ảm đạm.

Mọi người đều cảm thấy người đàn ông này thật đáng sợ, còn cô nương kia có vẻ yếu đuối.

Tên tráng hán bị đánh kia cũng đã bò dậy, tay cầm roi đi về phía này. Hắn hung hăng quất roi về phía cậu bé, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Tiểu tạp chủng, hại ta bị đánh, hôm nay ta không đánh c.h.ế.t ngươi thì không phải là người."

Cậu bé kêu lên đau đớn, nhìn Cù Cẩm, bi thương nói: "Tỷ tỷ..." Cù Cẩm hoàn hồn, nhìn Nhất Thác, ánh mắt đã rất rõ ràng.

Nhất Thác giật lấy roi trong tay gã, sau đó đá hắn ngã xuống đất. Thật là c.h.ế.t cũng không thay đổi tính nết.

Trên mặt cậu bé in hằn mấy vết roi, Cù Cẩm thở dài, đi đến, hỏi: "Nói cho tỷ tỷ, hắn là ai?"

Cậu bé ôm mặt, ánh mắt sợ hãi: "Hắn là kế phụ của ta, phụ thân của ta đã mất, sau đó bán ta cho hắn."

Thì ra là vậy. Cù Cẩm nhìn gã đàn ông kia, đã mua người ta về thì tại sao không đối xử tốt với người ta?

Gã đàn ông rất sợ, nhưng nghĩ đến việc đã bỏ tiền thật vàng bạc ra mua đứa nhỏ này, trên tay còn có khế ước bán mình, hắn liền lớn gan nói: "Nó là người của ta, các ngươi dựa vào đâu mà xen vào? Ta có đánh c.h.ế.t nó cũng không liên quan đến các ngươi."

"Ngươi mua nó với giá bao nhiêu?" Cù Cẩm hỏi. "Liên quan gì đến ngươi, ta mua bao nhiêu..."

Nhất Thác không nói hai lời, cho hắn hai bạt tai, đánh đến nỗi hắn suýt tắt thở.

Gã đàn ông biết hôm nay đụng phải người không dễ chọc, hắn run rẩy nói: "Một, một lượng bạc."

Nhất Thác lấy ra một thỏi vàng ném về phía hắn: "Đi lấy khế ước bán mình ra đây."

Nhìn thấy vàng, hai mắt gã đàn ông sáng rực, hắn tập tễnh đi về phía căn nhà, sau đó cầm một tờ giấy đi ra, đưa cho Nhất Thác.

Nhất Thác nhận lấy, đưa cho Cù Cẩm. Cù Cẩm nhận lấy khế ước, nhìn cậu bé đáng thương trước mặt, nhìn có vẻ chỉ khoảng sáu tuổi, gầy đến mức khiến người ta đau lòng. Không biết người đàn ông kia sao nỡ nhẫn tâm như vậy.

Nàng ôn nhu nói: "Ngươi có nguyện ý đi theo tỷ tỷ không? Nếu không muốn, tỷ tỷ có thể tìm cho ngươi một nhà khác tốt hơn, hoặc là ngươi còn người thân nào không? Tỷ tỷ có thể giúp ngươi tìm."

Cậu bé suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Ta nguyện ý đi theo tỷ tỷ."
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 44: Chương 44



Ba người trở về Mai Viên, Cù Cẩm mới biết nha hoàn Trúc Thanh bị cảm lạnh, lúc này đang phát sốt nằm trong phòng. Nàng bèn bảo một nha hoàn khác đi chăm sóc Trúc Thanh, sau đó gọi nha hoàn Tầm Vũ, bảo nàng ấy đưa cậu bé đi thay quần áo, rồi đến tìm Ninh thái y xem bệnh.

Sau khi mọi chuyện được sắp xếp xong, Cù Cẩm mới mệt mỏi ngồi xuống giường, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, lúc này mới thở phào một hơi. Nàng chống tay lên bàn, nhắm mắt trầm tư. Lúc này nàng chợt có một suy nghĩ, có lẽ Tiêu Trình đã từng bị tổn thương, hoặc là bị người ta hãm hại khi còn nhỏ, cho nên mới trở nên như vậy.

Nàng lắc đầu, đứng dậy, quyết định đi tắm rửa trước. Cù Cẩm chậm rãi đi về phía phòng tắm. Nàng một mình đi trên con đường này, lúc này mới cảm thấy nó sao dài thế? Vào phòng, nàng đóng cửa lại, sau đó cởi bỏ xiêm y rườm rà trên người.

Hôm nay trên mặt ao, sương khói lượn lờ. Nàng nằm trong bồn tắm, để làn nước ấm bao bọc lấy cơ thể. Cù Cẩm nhắm mắt lại, thư giãn.

Tiêu Trình nghe thấy một tiếng động nhỏ, hắn mở mắt ra. Trong làn sương mờ ảo, hắn nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp đang đi về phía này. Nàng toàn thân trắng nõn, đường cong mềm mại, uyển chuyển, diễm lệ. Càng đến gần, hắn càng cảm thấy tim mình như ngừng đập. Vẻ mặt phiền muộn, cùng với tiếng thở dài sau khi nàng vào nước khiến hắn bừng tỉnh.

Nàng đang buồn phiền chuyện gì? Có phải là vì hắn? Hắn bắt đầu hoài nghi, hoài nghi liệu mình có thể cho nàng một tương lai hay không? Nhưng mà... Tiêu Trình siết chặt tay.

Cù Cẩm cảm thấy vô cùng dễ chịu, bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Có lẽ là do ban ngày bị kinh hãi, có lẽ là do ngày nghĩ đêm mơ, nàng mơ thấy một con ngựa hung hăng đá về phía mình.

Nàng sợ hãi tỉnh giấc, đầu choáng váng, cảm giác cả người mất đi điểm tựa, ngã nhào sang một bên.

Tiêu Trình theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy nàng, ôm nàng vào lòng.

Cảm giác chân thật như đang ở trước mắt, Cù Cẩm ngây ngẩn, mất một lúc mới hoàn hồn, sau đó mới nhìn thấy Tiêu Trình: "Sao, sao huynh lại ở đây?"

Tiêu Trình đỡ nàng ngồi vững, sau đó buông ra, môi mỏng khẽ mở: "Nàng vừa rồi làm sao vậy?"

Cù Cẩm suy nghĩ một chút, ánh mắt mờ mịt: "Ngựa đá ta."

Tiêu Trình cau mày, lúc đó nàng nhất định rất sợ. Ngay từ đầu hắn đã ép buộc nàng, muốn giữ nàng ở lại bên cạnh mình. Nhưng lúc này, hắn lại có chút sợ hãi, sợ bản thân sẽ làm nàng bị thương. Tuy rằng hắn luôn phớt lờ vấn đề trong lòng mình, nhưng hắn không thể ngăn cản bản thân muốn đến gần nàng. Tiêu Trình thấp giọng nói: "Là ta không tốt, nếu như, nếu như nàng..."

"Không, không trách huynh, nếu không phải do người nọ đánh đứa nhỏ kia, sao huynh lại ra tay? Nếu huynh không ra tay, ta cũng sẽ không kinh động đến con ngựa, cũng sẽ không xảy ra chuyện. Huynh nói có đúng không?" Cù Cẩm nhìn Tiêu Trình, ánh mắt long lanh.

Tiêu Trình nhìn nàng, làn da trắng nõn, mịn màng, đôi mắt long lanh như nước. Hắn tự trách bản thân, vì cảm xúc của mình, vì sự sơ suất của mình mà suýt chút nữa nàng đã bị thương. Hắn muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời. Tiêu Trình thở dài, đứng dậy, đi ra khỏi bồn tắm.

Cù Cẩm nhìn thấy hành động muốn trốn tránh của Tiêu Trình, nàng cảm thấy rất khó chịu, vội vàng chạy đến ôm lấy hắn từ phía sau: "Tại sao huynh lúc thì đến gần ta, lúc lại muốn đẩy ta ra xa? Huynh rốt cuộc có ý gì? Huynh sẽ luôn đối xử với ta như vậy sao?"

Tiêu Trình sững người, cảm nhận được sự mềm mại từ phía sau lưng, nghe nàng nói, tim hắn chợt nhói đau. Hắn thấp giọng nói: "Ta chỉ muốn yên tĩnh một chút."

Cù Cẩm ôm chặt lấy hắn: "Nếu huynh muốn yên tĩnh, vậy tại sao lúc trước lại đến trêu chọc ta? Tại sao lại khiến ta lo lắng cho huynh? Huynh có biết ta rất sợ hay không?"

Nghe thấy giọng nói ủy khuất của nàng, Tiêu Trình xoay người. Cù Cẩm xấu hổ cúi đầu, bởi vì lúc này, hắn đang để trần nửa thân trên.

Tiêu Trình bế nàng lên, đặt nàng ngồi xuống bên cạnh bồn tắm. Cù Cẩm vòng tay qua cổ hắn, ngồi trên đùi hắn.

Hắn dịu dàng hỏi: "Nàng còn sợ không?"

Hai người gần nhau đến vậy, Cù Cẩm có thể cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể hắn, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Ừm." Cù Cẩm khẽ đáp.

Cù Cẩm ngẩng đầu nhìn hắn, đưa tay lên, nhẹ nhàng v.uốt ve vẻ u sầu giữa hai lông mày hắn.

Tiêu Trình không nhịn được nữa, hắn giữ chặt gáy nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng. Lúc này, hắn không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, hắn chỉ muốn ôm nàng thật chặt.

.

Lát sau, Cù Cẩm tựa đầu vào vai Tiêu Trình, nhìn lên cửa sổ trên mái nhà, nói: "Ta đã mang đứa nhỏ kia về rồi, người đàn ông kia không phải phụ thân của nó. Nếu không mang nó về, e là nó sẽ bị đánh c.h.ế.t mất."

Tiêu Trình khẽ ừ một tiếng, xem như đã biết.

"Vậy đợi khi nào vết thương của nó lành, chúng ta cho nó làm gì đây?" Cù Cẩm hỏi.

"Làm gì cũng được." Tiêu Trình tùy ý đáp.

"Vậy thì..." Cù Cẩm vẫn còn đang thao thao bất tuyệt.

Tiêu Trình lẳng lặng nhìn nàng, trong mắt lóe lên tia sáng khó hiểu. Có lẽ chính sự lương thiện, trong sáng của nàng đã hấp dẫn hắn. Nhưng lúc này, cũng không chỉ đơn thuần là như vậy, tất cả mọi thứ ở nàng đều khiến hắn si mê.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 45: Chương 45



Vài ngày sau, Cù Cẩm lại đến tiểu viện của Ninh thái y. Lúc này, Ninh thái y đang ở trong sân, cầm cây cuốc nhỏ xới đất cho những cây thuốc mới trồng. Nhìn thấy Cù Cẩm, ông liền đặt cây cuốc xuống, mời nàng vào nhà.

Cù Cẩm nhìn thấy Ninh thái y đang xắn tay áo, trên trán lấm tấm mồ hôi, mỉm cười nói: "Ninh thái y còn tự mình trồng dược thảo sao?"

“Dù sao hằng ngày cũng khá nhàn rỗi, tùy ý trồng chút dược thảo g.i.ế.c thời gian vậy.” Ninh thái y mỉm cười, lại nói: “Chuyện hôm đó Cẩm nhi hỏi, ta có đầu mối rồi.”

Cù Cẩm nghe xong, trên mặt không tự chủ được lộ ra nụ cười, hỏi: “Ninh thái y, vậy triệu chứng này có thể chữa khỏi?”

Ninh thái y theo thói quen vuốt râu, mới nói: “Để ta hỏi Cẩm nhi mấy vấn đề trước đã.”

Cù Cẩm gật đầu: “Người cứ việc hỏi.”

Ninh thái y liền hỏi: “Ngươi có biết người này có từng bị thương nặng hay bị hành hạ gì không?”

Cù Cẩm suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định nói ra nguyên nhân, nàng đáp: “Ninh thái y, thật ra người mà ta nói là Hoàng thượng...” Cù Cẩm đem tất cả tình huống đêm đó và suy nghĩ trong lòng nói ra hết.

Ninh thái y trầm ngâm một hồi, thật lâu sau, ông mới chậm rãi nói: “Cẩm nhi, có lẽ ta biết nguyên do rồi.”

Cù Cẩm hơi kinh ngạc nhìn về phía Ninh thái y, Ninh thái y lại nói: “Chuyện này lúc ấy bị che giấu rất kỹ, cho nên người biết chỉ có vài người. Hoàng thượng lúc còn nhỏ, từng bị đánh bằng roi rất nặng, bên trong hai chân cộng lại bị quất hơn hai mươi vết thương, còn có... thiếu chút nữa bị dùng cung hình, cũng đã bị thương rồi, may mắn được cứu kịp thời.”

Cù Cẩm vẻ mặt khiếp sợ nhìn sang, quả thực không thể tin được những lời vừa nghe.

Ninh thái y đột nhiên cúi đầu thở dài một tiếng: “Lần đó chính là ta trị thương cho Hoàng thượng, khi đó Hoàng thượng giống như hoàn toàn đánh mất một thứ, đó chính là sinh khí của một con người, cả người không nói một câu, giống như một con rối gỗ, về sau chờ những vết thương này lành lại, Hoàng thượng cũng đã biến thành một con người khác.”

Cù Cẩm không dám nghĩ kỹ, lúc ấy hắn đã bị hành hạ như thế nào, còn có lần bị người đuổi g.i.ế.c trên thuyền, những người đó cũng muốn đẩy hắn vào chỗ chết, thì ra từ nhỏ hắn đã phải chịu đựng nhiều hơn người khác, chỉ là nhìn bề ngoài thì phong quang và có thân phận tôn quý mà thôi, có lẽ còn không bằng một đứa trẻ bình thường.

“Là ai mà lại ra tay độc ác như vậy? Thái thượng hoàng không điều tra ra sao?” Cù Cẩm không khỏi hỏi.

“Kẻ hành hạ là một lão thái giám, may mà khi đó thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng đã kịp thời đuổi đến, lúc này mới cứu được Hoàng thượng, nhưng thái giám này cũng đã chết, thái giám này chính là thúc thúc của Nhất Thác.”

Cù Cẩm cúi đầu, kỳ thật cẩn thận ngẫm lại cũng biết, Thái thượng hoàng chỉ có hai vị hoàng tử, Tiêu Trình nếu c.h.ế.t rồi, ai là người được lợi nhất... Cù Cẩm có chút chua xót, thật lâu sau, nàng mới hỏi: “Vậy theo Ninh thái y, có thể chữa khỏi không?”

“Phải xem tình huống của mỗi người mà nói, Hoàng thượng đây là tâm bệnh, lại tích tụ nhiều năm, không phải nhất thời nửa khắc là khỏi được, bất quá...”

“Bất quá cái gì?” Cù Cẩm vội hỏi.

“Bất quá theo ta thấy, có lẽ Cẩm nhi có thể giúp được chút.” Ninh thái y hòa ái nói: “Lâu dần khiến hắn cảm thấy mình được quan tâm, được cần đến, lại kết hợp với việc dùng thuốc, hẳn là có thể chữa khỏi.”

Cù Cẩm từ chỗ Ninh thái y đi ra, vẫn men theo hành lang dài trở về, nàng nhớ tới lần trước Tiêu Trình vẻ mặt cô đơn nói: “Ta thà rằng sinh ra trong một gia đình bình thường, ta chưa bao giờ thấy mẫu hậu trông như thế nào, Hoàng tổ mẫu cảm thấy ta là người không may, từ trước đến nay chưa từng muốn thân cận ta, vậy nàng có nghĩ như vậy về ta không?”

Trong lòng hắn nhất định rất khó chịu, ngay cả người thân nhất cũng tránh né hắn như rắn rết, trong lòng làm sao có chút ấm áp, sợ là thất vọng nhiều hơn!

Chẳng mấy chốc đã đến thư phòng, trong thư phòng rất ấm áp, vừa vào phòng, Cù Cẩm liền treo áo choàng lên giá, Tiêu Trình đang xử lý công vụ, lúc này nhìn thấy nàng đi tới, mới buông bút trong tay xuống.

Cù Cẩm đi đến, tùy ý liếc mắt nhìn, trên bàn bày rất nhiều tấu chương, tựa hồ là bận rộn không hết, nàng dịu dàng nói: “Không phải nói rất mệt sao? Sao ta ngày nào cũng thấy huynh phải xử lý rất lâu, có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

“Ta cũng muốn chợp mắt một chút, nhưng còn một số việc cần xử lý, nàng lên giường nằm uống chén trà nóng, lát nữa cùng dùng bữa.” Nói xong lại cầm bút lên.

Cù Cẩm không lên giường, mà là đi đến phía sau hắn, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho hắn, xoa bóp một hồi, Tiêu Trình liền buông bút trong tay xuống, dừng công việc trong tay, nằm trên lưng ghế, để mặc nàng xoa bóp.

Tuy Cù Cẩm chưa từng xoa bóp cho ai bao giờ, nhưng cũng có dáng vẻ ra trò, nàng trước tiên xoa bóp huyệt thái dương, sau đó ấn huyệt mi tâm, hốc mắt, đầu, cổ, vai, ước chừng nửa canh giờ sau, Cù Cẩm mới dừng lại.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 46: Chương 46



Tiêu Trình nắm lấy hai tay nàng đang đặt trên vai mình, đem tay còn lại của nàng vòng qua đầu, để nàng ngồi xuống trên đùi mình: “Sao lại xoa bóp cho ta?”

“Chàng không thích sao?” Cù Cẩm hỏi lại.

Tiêu Trình khẽ cười, sau đó vén những sợi tóc rối bên má nàng ra sau tai, nói: “Nàng làm gì ta cũng thích.”

“Nghe Ninh thái y nói chàng bị đau đầu nhẹ, ta đã xin người một quyển sách dạy về huyệt vị, sau này mỗi ngày ta đều ấn cho chàng nửa canh giờ, Ninh thái y nói sẽ giảm bớt triệu chứng đau đầu của chàng, sau đó người còn nói, bảo chàng cùng ta dùng bữa, cũng có thể chữa khỏi bệnh đau đầu của chàng, chàng thấy thế nào?” Cù Cẩm nhìn hắn.

Tiêu Trình nhìn nàng một hồi lâu, mới nói: “Sao nàng lại để tâm đến ta như vậy?”

“Chỉ là muốn làm thôi.” Cù Cẩm cúi đầu nói. Tiêu Trình ôm nàng đặt lên giường.

“Chàng không phê duyệt tấu chương nữa sao?” Cù Cẩm nhìn hắn hỏi. Tiêu Trình cười cười, nói: “Nàng để ta phê duyệt thế nào?”

Cù Cẩm ngượng ngùng cười, định đứng dậy khỏi người hắn, Tiêu Trình lại ôm chặt hơn, không cho nàng xuống.

Không lâu sau, Mặc Trúc mang theo hai cung nữ đi vào, nàng hành lễ với Tiêu Trình rồi nói: “Hoàng thượng, hôm nay Ninh thái y tự mình hầm canh bổ cho người, nói là trị bệnh đau đầu.”

Tiêu Trình gật đầu, nói: “Mang thiện thực của Cẩm nhi lên đây.”

Mặc Trúc đáp lời, liếc nhìn Cù Cẩm đang ngồi trong lòng Tiêu Trình, cụp mắt xuống, che giấu sự khinh miệt dưới hàng mi, sau đó dẫn hai cung nữ đi ra ngoài.

Cù Cẩm nhìn bóng lưng Mặc Trúc, có chút xuất thần, Tiêu Trình chú ý tới ánh mắt của nàng, liền đặt nàng xuống, hỏi: “Sao vậy?”

“Tính tình Mặc Trúc có vẻ hơi lạnh nhạt.” Cù Cẩm nhớ tới lần trước ở trong cung, dáng vẻ lạnh lùng của cung nữ này.

“Nàng ấy là con gái của nhũ mẫu. Lúc trước, khi nhũ mẫu qua đời, nàng ấy trở thành cô nhi, nên đã giao phó nàng ấy cho ta, đợi nàng ấy làm cung nữ vài năm, ta sẽ tìm một mối hôn sự tốt cho nàng ấy.”

Cù Cẩm gật đầu, thì ra là một cô gái đáng thương.

Lại qua mấy ngày, Cù Cẩm quấn quýt Tiêu Trình đi đến chuồng ngựa, không phải vì muốn cưỡi ngựa, mà bởi vì cậu bé gầy gò kia đã đến chuồng ngựa làm việc, Cù Cẩm đặt cho cậu bé một cái tên, gọi là Tiểu Hi, Cù Cẩm muốn đi xem đứa nhỏ sáu tuổi kia sống có tốt không.

Hôm nay Cù Cẩm mặc một chiếc áo choàng đỏ lựu, Cù Cẩm vốn có làn da trắng nõn, được màu đỏ làm nổi bật, gương mặt càng thêm đáng yêu.

Hai người đi trên đường, Cù Cẩm bỗng nhiên nói: “Chàng biết tại sao ta lại đặt tên cho cậu bé là Tiểu Hi không?”

Tiêu Trình liếc nhìn nàng, thuận miệng hỏi: “Vì sao?”

“Ta muốn nói cho cậu bé biết, chuyện trước kia đã qua thì hãy để nó qua đi, tương lai còn rất nhiều điều đáng để người ta quan tâm, phải làm, để cho cậu bé sau này tràn đầy hy vọng, dũng cảm đối mặt với tương lai, chàng thấy cái tên này thế nào?” Đôi mắt Cù Cẩm sáng lên, như có thể lây nhiễm sang người khác.

Tiêu Trình dịu dàng nhìn nàng, đôi mắt đa tình khiến người ta say mê, sau đó hắn cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Vậy nếu như cậu bé không quên được, bất giác nhớ lại, vậy phải làm sao?”

Cù Cẩm nắm lấy tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau, sau đó nói: “Sẽ quên thôi, sẽ không còn ai đối xử với cậu bé như vậy nữa, bên cạnh cậu bé đều là người quan tâm cậu bé, cậu bé sẽ cảm nhận được một cuộc sống khác, sẽ dần dần quên đi, chàng nói đúng không?” Nàng tràn đầy chờ mong nhìn hắn.

Tiêu Trình nhìn nàng, đặt bàn tay đan vào nhau của hai người lên môi, khẽ hôn một cái, sau đó nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Hai mắt Cù Cẩm hơi cong lên, lúc hai người đến chuồng ngựa, Tiểu Hi đang đứng trên một chiếc ghế cao, bởi vì cậu bé hiện tại còn nhỏ, nên phải đứng trên ghế mới có thể chải lông cho ngựa.

Tiểu Hi vừa nhìn thấy hai người, liền cười rạng rỡ, gọi lớn: “Thúc thúc, tỷ tỷ.”

Cù Cẩm đáp lời từ xa, đợi đến khi đến gần, nàng mới hỏi: “Tiểu Hi, đệ làm quen chưa? Có mệt không?”

Tiểu Hi cười ngọt ngào nói: “Tỷ tỷ, trước kia đệ làm rất nhiều việc, bây giờ một chút cũng không mệt, Luân ca ca thường xuyên đến giúp đệ, Nhất Thác ca ca còn cho đệ đồ ăn ngon, đệ chưa bao giờ vui vẻ như vậy.”

Cù Cẩm mỉm cười, nói: “Tỷ cũng mang đồ ăn ngon cho đệ này, đệ xuống đây trước đi, ăn rồi làm tiếp.”

Tiểu Hi vừa nghe thấy có đồ ăn ngon, liền nhìn về phía Cù Cẩm: “Oa! Đùi gà to quá!” Tiểu Hi nói xong, không nhịn được nuốt nước miếng.

Cù Cẩm đưa đùi gà cho Tiểu Hi, Tiểu Hi cầm lấy, bỗng nhiên rơi nước mắt, cậu bé chớp chớp mắt: “Cảm ơn tỷ tỷ, cảm ơn thúc thúc.”

Cù Cẩm im lặng sờ đầu cậu bé, nói: “Ăn nhanh đi.”

Tiểu Hi lau nước mắt, lại cười rạng rỡ, sau đó cầm đùi gà gặm. Tiêu Trình cũng không nhịn được cười.

Trên đường trở về, Cù Cẩm liếc nhìn Tiêu Trình, chỉ thấy trên mặt hắn cũng lộ ra ý cười.

“A Trình.” Cù Cẩm nhẹ nhàng gọi. Tiêu Trình quay đầu nhìn nàng.

“Vừa nghĩ đến dáng vẻ thỏa mãn của Tiểu Hi, ta liền rất vui, thì ra thế gian này cần nhiều người thấy việc nghĩa hăng hái làm như chúng ta, chàng nói đúng không?”

Tiêu Trình cười gật đầu, hắn nghĩ, hắn phải cố gắng để thế gian này tốt đẹp hơn, sau này sẽ ít xảy ra những chuyện như vậy.

Sau đó hắn dừng bước, nhìn nàng, nói: “Sau này, cùng ta đi qua mỗi một mùa xuân thu, được không?”

Cù Cẩm đang định trả lời, Trúc Thanh từ xa chạy tới, trên mặt mang theo vẻ hoảng hốt: “Tiểu thư, lão phu nhân… lão phu nhân bị bệnh rồi, phu nhân bảo người mau trở về, nói lão phu nhân bệnh rất nặng.”
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 47: Chương 47



Cù Cẩm nghe xong, nhất thời kinh hãi biến sắc, thân thể lão phu nhân luôn khỏe mạnh, nhiều nhất chỉ là thi thoảng bị cảm lạnh, nàng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, có phải vì lão phu nhân đã đem Ô Ngọc Thạch cho nàng, nên trong thời tiết giá rét này không có nó bảo vệ, cho nên mới đột nhiên ngã bệnh hay không.

Nghĩ đến đây, nàng liền dâng lên một cỗ áy náy, hy vọng lão phu nhân không sao, lúc ấy nàng không nên nhận đồ của lão phu nhân.

Tiêu Trình nhìn nàng, liền an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta mang theo Ninh thái y, để ông ấy đi xem sao.”

Cù Cẩm sững sờ gật đầu, trong lòng vô cùng thấp thỏm bất an.

Tây Bình hầu phủ, Phù Vân cư, Cù Cẩm nhìn khuôn mặt tái nhợt của lão phu nhân, mới hơn mười ngày không gặp, lão phu nhân đã gầy đi trông thấy, Cù Cẩm nhìn mà không tự chủ được rơi nước mắt.

Lão phu nhân rất yếu ớt, giọng nói nhỏ xíu: “Cẩm nhi, sao lại khóc?Tổ mẫu không sao, chỉ là mấy đêm trước ta uống nhiều trà, nên đêm phải dậy thêm hai lần, lúc này mới bị cảm lạnh, nghỉ ngơi thêm hai ngày là khỏi.”

Quả nhiên là do bị cảm lạnh, người già không phải là sợ lạnh nhất sao, Cù Cẩm hít mũi một cái, giọng nói nghèn nghẹn: “Xin lỗi, tổ mẫu.”

Lão phu nhân mỉm cười: “Đúng là đứa nhỏ ngốc, không chịu được chút ấm ức nào, vẫn không thay đổi được tính cách dễ dàng áy náy.”

Cù Cẩm nắm c.h.ặ.t t.a.y lão phu nhân, hy vọng mình có thể truyền cho bà một chút sức mạnh, để bà nhanh chóng khỏe lại.

“Mong lão phu nhân sớm ngày khôi phục, khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi.” Tiêu Trình chân thành nói.

Lão phu nhân cười thành tiếng: “Xem lão thân này có gì tốt, lại làm phiền Hoàng thượng tự mình đến thăm.”

“Người là ngoại tổ mẫu của A Cẩm, chính là ngoại tổ mẫu của ta, tôn nhi đến thăm người, chẳng phải là chuyện nên làm sao? Tôn nhi đã mang theo thái y đến, để thái y xem bệnh cho người.” Lời nói của Tiêu Trình rất chân thành, nghe rất thuận tai.

Lão phu nhân cười híp mắt, mọi người trong phòng đều cảm thấy thanh danh của Hoàng thượng ở bên ngoài tuy không tốt lắm, nhưng đối với chuyện của phủ bọn họ, đối với chuyện của Cẩm nhi, lại đặc biệt để tâm.

Có lẽ là tân quan nhậm chức ba lửa, hơn nữa vị Dương tiến sĩ kia quả thật không phải người chính trực, đã có vợ con, còn v* v*n người khác, Hoàng thượng không lấy ông ta ra khai đao, thì lấy ai đây.

Bọn họ ngược lại cảm thấy Hoàng thượng làm như vậy không sai, ai cũng có tính cách riêng, nếu Hoàng thượng không quyết đoán một chút, thì làm sao có thể trấn áp quan văn võ bá quan trong triều, hơn nữa, Hoàng thượng có thể nói ra những lời như vậy, chứng tỏ là người hiểu lễ nghĩa, người như vậy có thể kém cỏi đến đâu.

Ninh thái y bắt mạch cho lão phu nhân, sau đó chậm rãi nói: “Thân thể lão phu nhân không có bệnh gì quá nghiêm trọng, xem mạch tượng thì có vẻ tỳ vị hơi yếu, không nên dùng thuốc quá lạnh, lát nữa ta sẽ kê đơn, lão phu nhân uống ba ngày, sẽ chuyển biến tốt.”

Mọi người nghe xong liền yên tâm, nửa tháng sau lão thái thái đã dần dần khỏe lại, đảo mắt đã một năm trôi qua.

Năm tháng thoi đưa, nửa năm nay Lưu thị bận tối tăm mặt trời, từ trên xuống dưới của một Hầu phủ lớn như vậy đều cần bà quán xuyến, trọng yếu nhất là bận rộn chuẩn bị của hồi môn cho Cù Cẩm, ngày đại hôn này đã được Khâm Thiên giám định từ đầu năm, mà ngày mai chính là đại hôn.

Lúc này, Lưu thị ngồi trong phòng Cù Cẩm, cẩn thận dặn dò: "Cẩm Nhi à! Vào cửa cung sâu như biển, không thể so với lúc ở nhà làm nữ nhi được, mọi việc đều phải suy nghĩ thấu đáo, lời nói việc làm đều phải cẩn thận, con hiểu chưa?"

Cù Cẩm gật đầu: "Mẫu thân, con biết rồi, người đừng lo lắng quá, người xem, tóc mai của người đã bạc rồi kìa."

"Làm nương làm sao không lo lắng cho con được, lần này con đi rồi, sau này mẫu thân muốn gặp con một lần sẽ rất khó." Lưu thị nhỏ giọng nói.

"Sau này mẫu thân muốn gặp con, có thể thường xuyên vào cung, nếu con muốn gặp người, cũng có thể xin chỉ xuất cung." Nói xong, Cù Cẩm cười nhìn Lưu thị.

Lưu thị sờ sờ mái tóc mềm của nàng, đưa cho nàng một cái hộp, Cù Cẩm theo bản năng muốn mở ra, Lưu thị lại giữ tay nàng lại, nói là để nàng đợi lát nữa hãy xem.

Cù Cẩm rất tò mò, kiếp trước xuất giá cũng không thấy mẫu thân đưa cho mình thứ gì, có lẽ kiếp trước mẫu thân thật sự không hài lòng với hôn sự của nàng, bất đắc dĩ mới đồng ý!

Hai người lại nói chuyện rất lâu, Lưu thị mới ra khỏi phòng, sáng sớm trời còn chưa sáng, Cù Cẩm đã bị người ta gọi dậy, nàng dụi mắt, để mặc mấy nha hoàn bà tử hầu hạ.

Một canh giờ sau, Cù Cẩm rốt cục cũng tỉnh hẳn khỏi cơn buồn ngủ, nàng nhìn mình trong gương.

Nàng đầu đội phượng trâm, miệng phượng ngậm châu báu, sau trâm cài sáu dải bạc như lông đuôi phượng hoàng, điểm xuyết trán là viên bảo thạch đỏ, trong gương là một nữ tử môi đỏ răng trắng, mày mắt động lòng người.

Một thân áo bào gấm đỏ thêu hình phượng hoàng mẫu đơn, tà áo trải dài trên đất, quả nhiên là quốc sắc thiên hương.

Cù Cẩm ngây ngốc nhìn mình trong gương, như cách một đời, nhớ lại những chuyện đã trải qua trong một năm nay, giờ phút này tâm tình lại bình thản, không có sự thấp thỏm bất an của tân nương, mọi thứ đều thuận theo tự nhiên như vậy.

.

Đèn lưu ly chiếu sáng khắp phòng tân hôn, khắp nơi tràn ngập không khí vui mừng, Cù Cẩm ngồi trên giường hỉ, bắt đầu đánh giá xung quanh. Đây là một gian phòng khá lớn, cách cửa sổ không xa đặt một chiếc ghế quý phi, phía trên lót thảm trắng mềm mại, trên bàn bày đĩa ngọc xanh đựng đậu phộng đỏ, xa xa là một mặt gương đồng chạm khắc hoa văn khảm bảo thạch.

Nàng cẩn thận đánh giá một phen, trong phòng yên tĩnh, một mình ngồi trong gian phòng rộng lớn như vậy, nàng bỗng cảm thấy có chút buồn bực, nàng đột nhiên nhớ tới cái hộp kia, liền lấy ra, mở hộp, bên trong là một quyển sách, nàng mở sách ra xem, lại không ngờ hình ảnh trong sách lại khiến người ta đỏ mặt.

Lúc này, Tiêu Trình bước vào từ bên ngoài, vừa nhìn thấy Cù Cẩm, trong lòng dâng lên một sự ấm áp, hắn mỉm cười đi về phía nàng: "Nàng đang xem gì vậy?"

Cù Cẩm nghe thấy tiếng động, bỗng nhiên ngẩng đầu, theo bản năng nhét quyển sách vào dưới gối, đỏ mặt nhìn sang.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 48: Chương 48



"Không, không có gì, là thoại bản g.i.ế.c thời gian lúc bình thường thôi." Cù Cẩm ấp úng nói.

Tiêu Trình đi tới, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào mặt nàng: "Sao mặt nàng lại đỏ như vậy?"

"Ta, ta trang điểm." Cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay hắn khiến nàng run lên, nghĩ đến quyển sách vừa rồi, mặt nàng lại nóng lên.

Tiêu Trình mỉm cười, nắm tay nàng đi về phía bàn, trên bàn bày hai chén ngọc bích, hắn cầm hai chén lên, đưa một chén cho nàng. Nàng nhận lấy chén, nhìn hắn, đôi mắt đen sâu của hắn cũng đang nhìn nàng.

Tim nàng đập nhanh lên, cánh tay hai người quấn quýt, giống như hai dây leo quấn vào nhau.

Hắn đặt chén rượu xuống, gỡ phượng trâm trên đầu nàng xuống, rồi đột nhiên bế nàng lên, tắt hết đèn trong phòng, sau đó đi về phía chiếc giường hỉ rộng lớn.

Bóng tối đột ngột ập đến khiến nàng có chút căng thẳng, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất gần của hai người, Cù Cẩm cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh.

Cuối cùng hắn đặt nàng xuống giường, ánh trăng mờ ảo bên ngoài cửa sổ, không thể giúp nàng nhìn rõ mặt hắn, nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn phả trên mặt nàng, hơi thở càng ngày càng gần, nàng bất động, chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hắn dùng đầu lưỡi li.ếm nhẹ lên môi trên của nàng, nhẹ nhàng phác họa dọc theo đường cong đôi môi, rồi lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng m.ơn tr.ớn.

Hơi thở càng ngày càng nóng bỏng phả trên mặt nàng, Cù Cẩm cảm thấy toàn thân tê dại, môi lưỡi hắn mạnh mẽ chiếm lấy môi nàng, dây dưa quấn quýt, khuấy đảo lưỡi nàng.

Mắt nàng mờ đi, trong miệng tràn ngập hơi thở của hắn, toàn thân nàng căng cứng, cảm giác tê dại lan ra từ đầu lưỡi, lan đến tứ chi.

Hắn nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, cố ý phả hơi thở nóng bỏng vào tai nàng.

Toàn thân nàng run rẩy, không nhịn được phát ra tiếng r*n r*, hắn áp sát tai nàng, khàn giọng nói: "Được không?"

Giọng nói trầm ấm như có ma lực, đánh thẳng vào tim nàng.

Hắn lại hôn lên môi nàng, không còn là nụ hôn nhẹ nhàng, mà giống như muốn nuốt trọn nàng vào bụng, bá đạo và mạnh mẽ.

Nàng như rơi vào tấm lưới tình do hắn dệt nên, mọi giác quan đều như được phóng đại, đầu óc quay cuồng, nàng quên mất mình đang ở đâu, quên mất tất cả.

.

Tiêu Trình từ phía sau ôm chặt nàng vào lòng, Cù Cẩm cảm nhận được cơ thể nóng bỏng phía sau, nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra, trong lòng nàng bỗng có chút hoảng hốt.

Tiêu Trình kh* c*n v*nh t** nàng, giọng nói khàn khàn: "Nàng có đau không?"

Cù Cẩm khẽ ừ một tiếng, Tiêu Trình xoay người nàng lại, hôn nhẹ lên trán nàng, nụ hôn nhẹ nhàng dọc theo mắt, mũi, vành tai, cuối cùng dừng lại trên môi nàng, một lúc lâu sau hắn mới kiềm chế buông nàng ra, lại ôm chặt nàng vào lòng.

Nàng vô thức ôm lấy eo hắn, bỗng nhiên sờ thấy một vết sẹo dài, giống như... giống như bị roi quất, nàng vội vàng rụt tay lại.

Tiêu Trình sững người, tay hắn vô thức nắm chặt, một lúc sau, hắn đứng dậy mặc áo vào, rồi lại ôm nàng vào lòng.

Cù Cẩm yên lặng nằm trong lòng hắn, ngửi mùi hương trên người hắn, nàng nghĩ nếu có một ngày hắn không còn để ý đến những vết sẹo này nữa, nói cho nàng biết lai lịch của chúng, có phải đó chính là ngày hắn buông bỏ mọi thứ hay không.

Nàng khẽ cong môi, hy vọng ngày đó đến sớm hơn, nàng mơ màng nghĩ, mí mắt nặng trĩu, cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.

Trong đêm khuya thanh vắng, Tiêu Trình lặng lẽ ôm nàng, cảm nhận nhịp thở đều đều của nàng, trái tim hắn chưa bao giờ bình yên đến vậy, nàng nói đúng, quá khứ hãy để nó trôi qua đi!

.

Sáng sớm hôm sau, Cù Cẩm khẽ mở đôi mắt còn đang ngái ngủ ra, trước mắt là gương mặt tuấn mỹ như ngọc, đường quai hàm sắc nét, đôi mắt đen lánh ẩn chứa vài phần dịu dàng.

Tiêu Trình khẽ nói: "Nàng ngủ ngon không?"

Cù Cẩm khẽ ừ một tiếng, còn chưa thích ứng, theo bản năng muốn lùi về phía sau.

Tiêu Trình lại đưa tay kéo nàng lại, ôm chặt nàng vào lòng, hôn nhẹ lên trán nàng.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 49: Chương 49



Bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, hắn nhìn nàng, ánh mắt sâu hun hút, đè nén d.ục v.ọng đang dâng lên trong lòng.

Giọng nói lanh lảnh của An công công vang lên bên ngoài: "Hoàng thượng, nên dậy rồi ạ, còn phải đến Từ Ninh cung thỉnh an Thái hoàng thái hậu."

Hai người sửa soạn xong, cùng nhau ngồi kiệu đến Từ Ninh cung.

.

Trong Từ Ninh cung, Thái hoàng thái hậu mặc cẩm bào màu tím sậm, thần thái rạng rỡ ngồi trên ghế chủ vị, bên trái là ma ma đang đứng hầu hạ, bên phải là Dư Thao, phía dưới là các phi tần và công chúa của tiên đế.

Lúc này, thái giám canh giữ bên ngoài hô lớn: "Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu giá lâm."

Cù Cẩm sóng bước bên phải Tiêu Trình, hôm nay nàng búi tóc cao, cài trâm phượng, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn, mặc trên người là y phục màu vàng nhạt, trông nàng như một đóa hoa đang e ấp, đứng bên cạnh Tiêu Trình càng tôn lên vẻ đẹp kiều diễm.

Thái hoàng thái hậu nhìn từ xa, cảm thấy hai người rất xứng đôi.

Tiêu Trình vừa đến gần, mọi người vội vàng hành lễ, sau đó Tiêu Trình và Cù Cẩm cùng thỉnh an Thái hoàng thái hậu.

Cù Cẩm dâng trà cho Thái hoàng thái hậu, Thái hoàng thái hậu ban thưởng cho nàng mấy món đồ quý giá, Cù Cẩm liền ngồi xuống bên cạnh Tiêu Trình, nghe mọi người nói chuyện phiếm.

Thái hoàng thái hậu nhấc chén trà bên cạnh lên, thổi nhẹ, nhấp một ngụm, im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Hoàng thượng, hiện giờ thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, hoàng thượng đang tuổi xuân xanh, cũng nên nạp thêm phi tần, cho hậu cung thêm phần sinh khí."

Tiêu Trình im lặng không nói, với năng lực của hắn, hắn không cần lấy lòng các đại thần trong triều, mà hắn cũng không cần nhiều nữ nhân như vậy.

Dư Thao đứng bên cạnh Thái hoàng thái hậu nghe vậy, nhịn không được nhìn Tiêu Trình, trái tim nàng đập thình thịch.

Thái hoàng thái hậu thấy Tiêu Trình không nói gì, biết hắn là người lạnh lùng, hơn nữa quan hệ giữa hai bà cháu bọn họ nhiều năm qua cũng không được thân thiết, liền nhìn sang Cù Cẩm, nói: "Hoàng hậu, sau này hậu cung giao cho con quản lý, ta già rồi, cũng nên nghỉ ngơi rồi."

Cù Cẩm nghe vậy, lập tức hiểu ý, Thái hoàng thái hậu đây là muốn nàng vất vả vì Hoàng thượng tuyển tú, nàng là Hoàng hậu, sao có thể từ chối.

"Hoàng tổ mẫu, chuyện này con tự có chủ trương, người không cần phải nhọc lòng, sau này cũng không cần nhắc lại nữa." Giọng điệu của Tiêu Trình tuy nhạt nhẽo nhưng lại mang theo sự kiên định không thể lay chuyển.

"Cho dù hoàng thượng không muốn, cũng nên nghĩ đến chuyện hoàng tự." "Hoàng tự sẽ có." Tiêu Trình thản nhiên nói.

Mọi người đều kinh ngạc, cảm thấy vị hoàng đế bây giờ đã không còn là vị thái tử năm xưa nữa rồi, hắn nắm trong tay quyền lực tối cao, lời nói ra đều mang theo uy quyền, không ai dám phản bác nửa lời.

Ngay cả Thái hoàng thái hậu cũng chỉ biết thở dài, không nói gì nữa, Dư Thao lại bất giác dậm chân, trong mắt ẩn chứa sự ghen ghét với Cù Cẩm, càng không chiếm được thì càng muốn có được.

Cù Cẩm từ Từ Ninh cung trở về, cả người ngẩn ngơ.

Tiêu Trình đưa tay khẽ v.uốt ve gương mặt nàng: "Sao vậy? Nàng không thoải mái sao?"

Nàng hơi hoàn hồn, do dự một lúc lâu, mới dè dặt hỏi: "Chàng về sau thật sự sẽ không tuyển tú sao?"

Tiêu Trình nhìn nàng, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều, khẽ nói: "Chỉ cần nàng là đủ rồi."

Giọng nói trầm thấp như rót mật vào tai nàng, câu nói này giống như một vò rượu mạnh, khiến người ta say mê.

Nàng nhón chân, hôn nhẹ lên môi hắn. Tiêu Trình từ bị động chuyển sang chủ động, m** l*** d** d**, hắn ôm nàng đi về phía giường...

Trong Từ Ninh cung, Dư Thao nhẹ nhàng xoa vai cho Thái hoàng thái hậu: "Hoàng tổ mẫu, con có mấy lời, không biết có nên nói hay không."

Thái hoàng thái hậu khẽ nhắm mắt lại, nói: "Trước mặt ta, con còn phải e dè điều gì, cứ nói thẳng đi."

"Mấy hôm trước con nghe người ta đồn, nói hoàng thượng vì vị tân hậu kia mà xây một tòa nhà rất lớn ở ngoài cung, chắc hẳn vị tân hậu kia là người có dung mạo khuynh quốc khuynh thành."

Thái hoàng thái hậu mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn nàng: "Sao ta chưa từng nghe hoàng thượng nhắc đến chuyện này?"

Dư Thao nói: "Hoàng tổ mẫu, con vốn tưởng rằng, tuy hoàng hậu xinh đẹp, nhưng cũng không phải là người có thể mê hoặc quân vương. Nhưng vừa rồi, con lại cảm thấy, cho dù hoàng hậu không nói, nhưng cũng có bản lĩnh để người khác làm thay nàng, hoàng đế thời nào chẳng tam cung lục viện, vậy mà vừa rồi hoàng thượng lại không màng đến chuyện hoàng tự, cự tuyệt đề nghị của người." Nói đến đây, đã không cần nói thêm gì nữa.

Thái hoàng thái hậu trầm ngâm suy nghĩ.
 
Back
Top Bottom