Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh

Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 20: Chương 20



Cù Cẩm gật đầu, sau đó kéo tay hắn đi thẳng đến một quầy hàng bán mặt nạ đủ loại. Nàng cầm lấy một chiếc mặt nạ hình con bướm đính ngọc trai đeo lên, che khuất đi một nửa gương mặt xinh đẹp, nàng cười dịu dàng nhìn Tiêu Trình: "Đẹp không?"

Tiêu Trình nhìn đôi mắt nàng sau lớp mặt nạ, ánh mắt long lanh, hắn chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Cũng tạm được."

"Vậy huynh có muốn mua một cái không?" Nói xong, Cù Cẩm liền cầm lấy một cái mặt nạ khác áp lên mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Ừm, đẹp trai."

Tiêu Trình mỉm cười, hai người đeo mặt nạ xong, lại tiếp tục đi dạo. Phố Trường An mỗi khi đến Tết Trung Thu đều rất náo nhiệt, đêm nay mọi người sẽ thức trắng đêm, vui chơi thỏa thích.

Đi dạo một hồi, hai người đến một nơi treo đầy đèn lồng, những chiếc đèn lồng này được làm rất đẹp và độc đáo. Lúc này, xung quanh có rất đông người vây xem, hai người cũng tò mò tiến lại gần. Thì ra ở đây đang có người tổ chức giải đố đèn, ai đoán trúng câu đố trên đèn thì sẽ được tặng đèn.

Cù Cẩm rất thích thú, nàng nhìn trúng chiếc đèn lồng màu đỏ lớn nhất và đẹp nhất, liền cầm lấy tờ giấy ghi câu đố treo trên đó, đọc thầm.

Nàng cau mày suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không tài nào đoán ra được đáp án. Nàng nhìn sang Tiêu Trình với ánh mắt cầu cứu.

Tiêu Trình mỉm cười, hỏi: "Đoán trúng có thưởng gì không?"

Cù Cẩm im lặng, bĩu môi, nhất thời không biết nên nói gì. Tiêu Trình khẽ cười, ghé sát tai nàng, nói nhỏ một chữ, Cù Cẩm lập tức sáng tỏ.

Sau đó, nàng nói đáp án cho ông lão bán đèn, rồi vui vẻ cầm lấy chiếc đèn, chen ra khỏi đám đông.

Một cậu bé cứ lẽo đẽo theo sau. Cù Cẩm quay đầu lại tìm Tiêu Trình thì nhìn thấy cậu bé đang nhìn chằm chằm vào chiếc đèn lồng trong tay nàng, cậu bé trông khoảng mười tuổi, mặc bộ quần áo vải thô đã cũ, nàng do dự hỏi: "Tiểu đệ đệ, ngươi cũng thích chiếc đèn này sao?"

Cậu bé dời mắt từ chiếc đèn lồng sang nhìn Cù Cẩm, chỉ thấy chiếc mặt nạ trên mặt vị tỷ tỷ này thật đẹp, cậu bé ngại ngùng cúi đầu, gật gật.

Cù Cẩm cười nói: "Vậy tỷ tặng cho ngươi, được không?"

Cậu bé ngạc nhiên trợn to mắt, giọng nói non nớt lí nhí: "Nhưng tỷ tỷ cũng rất thích nó mà."

"Tỷ tỷ sẽ có cái khác đẹp hơn, nếu ngươi thích cái này, tỷ sẽ cho ngươi."

Cậu bé nghe vậy, mắt sáng lên, nhưng ngay sau đó lại tối sầm, cậu bé cúi đầu nói: "Nhưng mà, nhưng mà ta không có tiền để mua."

Cù Cẩm dịu dàng nói: "Chiếc đèn này tỷ cũng không phải bỏ tiền ra mua, nên tỷ sẽ không lấy tiền của ngươi đâu." Nói xong nàng đưa chiếc đèn cho cậu bé.

Cậu bé vẫn không dám tin, hai tay rụt rè không dám nhận lấy. Lúc này, Tiêu Trình cũng đã đi tới, hai tay cậu bé càng rụt lại.

Cù Cẩm hỏi: "Tiểu đệ đệ muốn cầm đèn lồng đi cầu phúc bên sông sao?"

Cậu bé gật đầu, trong mắt thoáng qua một tia buồn bã: "Ta hi vọng mẫu thân ở trên trời vui vẻ, tuy ta chưa từng gặp mẫu thân, nhưng ta thường xuyên mơ thấy người, trong mơ, người luôn dặn dò ta đừng đau buồn, phải sống thật vui vẻ."

Cù Cẩm nghe vậy, trong lòng thắt lại, nàng vô thức nhìn Tiêu Trình, nhưng chỉ thấy vẻ mặt hắn vẫn điềm nhiên như trước. Nàng đặt chiếc đèn lồng vào tay cậu bé, dịu dàng nói với cậu vài câu, cậu bé vui vẻ cầm đèn chạy đi.

Cù Cẩm lúc này mới quay sang Tiêu Trình, nói: "Huynh có thể cùng ta đi mua thêm một chiếc đèn nữa không?"

Tiêu Trình ừ một tiếng, hai người lại hòa vào dòng người.

.

Gió đêm mát rượi thổi qua, thổi rối tóc mai. Cù Cẩm tay cầm hai chiếc đèn lồng lớn, nhìn bóng lưng có vẻ cô độc phía trước, lẩm bẩm: "Thì ra, huynh vẫn để ý đến những lời đó."

Nàng bước nhanh hai bước, đuổi kịp hắn: "Huynh cầm giúp ta một chiếc được không? Ta cầm hai chiếc hơi nặng."

Tiêu Trình quay đầu lại, thản nhiên nói: "Vậy sao lúc nãy nàng mua hai chiếc?"

Cù Cẩm đưa chiếc đèn còn lại cho hắn, nhỏ giọng nói: "Chiếc này là mua cho huynh."

Tiêu Trình im lặng nhìn chiếc đèn trong tay, bất giác nhớ đến cậu bé lúc nãy, nhớ đến vẻ mặt vui sướng của cậu bé khi nhận được đèn. Hắn bỗng nhiên cảm thấy thật nực cười, bởi vì hắn cũng đã từng ngây thơ như vậy, cũng từng cầm một chiếc đèn nhỏ, hi vọng mẫu hậu trên trời có thể nhìn thấy. Nhưng tất cả đều vô dụng, người c.h.ế.t rồi là hết, tất cả chỉ là tự mình lừa dối mình mà thôi.

Cù Cẩm nhìn đôi mắt u ám của hắn, trong lòng dâng lên một tia bất đắc dĩ. Trong lòng hắn như có một bức tường thành kiên cố ngăn cách, không cho phép bất kỳ ai tới gần. Cù Cẩm thầm thở dài, cẩn thận đưa tay muốn cầm lấy chiếc đèn trong tay hắn.

Tiêu Trình nắm chặt chiếc đèn, nhìn Cù Cẩm, ánh mắt đã trở nên bình thản: "Để ta cầm." Nói xong, hắn liền nắm lấy tay kia của nàng, cùng nhau đi về phía thượng nguồn con sông.

Cù Cẩm nhìn hai bóng hình in trên mặt đất, tay trong tay, mỗi bên một chiếc đèn lồng, giống như một đôi tình nhân đang yêu nhau. Giây phút này, Cù Cẩm chợt nghĩ, cứ như vậy cũng rất tốt.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 21: Chương 21



Trên mặt sông, những chiếc đèn lồ ng đủ màu sắc trôi lững lờ, soi sáng mặt sông tối tăm. Cùng giống như những con thuyền nhỏ, mang theo những mong ước tốt đẹp từ bờ bên này sang bờ bên kia.

Cù Cẩm nhẹ nhàng thả chiếc đèn màu cam xuống sông, chắp tay nhắm mắt cầu nguyện.

Tiêu Trình nhìn nàng từ bên cạnh, gió nhẹ thổi rối những lọn tóc mai của nàng. Hắn đưa tay muốn vén tóc cho nàng nhưng nhìn thấy vẻ mặt thành kính của nàng, hắn lại thôi. Không biết nàng đang cầu nguyện điều gì, cầu cho gia đình bình an? Cầu cho mọi việc thuận lợi? Hay cầu cho người trong lòng được hạnh phúc?

Gia đình bình an? Mẫu hậu sau khi sinh ra hắn đã qua đời. Mọi việc thuận lợi? Sinh ra trong hoàng tộc, làm sao có thể mọi việc đều như ý muốn. Cầu cho người trong lòng được hạnh phúc? Hắn cười thầm, trên thế gian này, hắn cái gì cũng có thể nắm giữ, chỉ duy nhất một thứ hắn không thể nào có được, đó chính là trái tim của người con gái trước mặt này.

Trái tim nàng căn bản không thuộc về hắn, nàng ở bên cạnh hắn chỉ vì sợ hãi quyền thế, không dám kháng chỉ mà thôi. Vậy thì cầu nguyện những thứ đó còn có ý nghĩa gì? Có lẽ hiện tại, nàng đang cầu nguyện cho mình và người kia được ở bên nhau. Nghĩ vậy, tim hắn bỗng nhói đau.

Cù Cẩm thầm cầu nguyện: Một là mong người nhà khỏe mạnh, bình an vô sự. Hai là mong những người bên cạnh nàng đều được hạnh phúc. Ba là mong bản thân nàng sau này sẽ có được hạnh phúc.

Cầu nguyện xong, Cù Cẩm mỉm cười, mở mắt ra, đôi mắt sáng long lanh sau lớp mặt nạ nhìn Tiêu Trình, cười nói: "Ta cầu xong rồi."

Tiêu Trình thản nhiên đáp: "Ừm." Sau đó, hắn như vô tình hỏi: "Nàng cầu gì vậy?"

Cù Cẩm cụp mắt xuống, lông mi khẽ run, sau đó nàng ngẩng lên, mỉm cười nói: "Không thể nói ra được, nói ra sẽ không linh nghiệm nữa."

Nghe vậy, đáy lòng Tiêu Trình như rơi xuống vực thẳm, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên: "Cũng được, chuyện đó để sau này tính."

Cù Cẩm không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nàng nhìn chiếc đèn lồng trong tay hắn, lên tiếng: "Huynh có muốn thả đèn không?"

Tiêu Trình liếc nhìn chiếc đèn, hỏi: "Nàng rất tin vào những điều này sao?"

Cù Cẩm thản nhiên đáp: "Dù tin hay không, thì đó cũng là một cách để gửi gắm tâm tư." Gửi gắm những mong ước trong lòng, hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.

"Gửi gắm tâm tư?" Tiêu Trình nheo mắt, trong mắt như ẩn chứa sóng ngầm.

Cù Cẩm nhìn mặt sông lấp lánh ánh đèn, ánh mắt xa xăm, khẽ “ừm” một tiếng. Có lẽ, con người ta luôn cần một nơi để gửi gắm tâm tư, như vậy, trong lòng mới cảm thấy an yên hơn.

Nhìn nàng, Tiêu Trình bất giác siết chặt chiếc đèn trong tay. Nàng mượn chiếc đèn này để gửi gắm tâm tư, gửi gắm tình cảm của nàng sao? Cũng khó trách, hắn đã nhiều lần muốn đến gần nàng, nhưng nàng luôn giữ thái độ xa cách. Như lúc nãy, ở trong cửa hàng, nàng vội vàng chạy ra ngoài, giống như tất cả đều là hắn tự mình đa tình. Có lẽ, từ khi sinh ra, hắn đã định sắn không có được tình yêu của bất kỳ ai.

Hắn thở dài, đè nén cảm xúc xuống, buông tay để chiếc đèn trôi theo dòng nước.

Cù Cẩm liếc nhìn hắn, không hiểu sao, nàng cảm thấy hắn như bao phủ bởi một tầng băng sương, tính tình khó đoán, khiến người khác không thể nào hiểu được. Cù Cẩm bất giác chạnh lòng, ở bên cạnh hắn, quả thật giống như "ngồi trên đống lửa".

Đêm đã khuya, trên bờ sông, có người đi một mình, có người đi thành đôi, cũng có người tụ tập thành từng nhóm nhỏ. Bỗng nhiên, từ đâu xuất hiện một đám người áo đen, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh vốn có. Mọi người thấy tình hình bất ổn, đều vội vàng tản ra.

Đám người áo đen bao vây lấy Cù Cẩm và Tiêu Trình, tạo thành một vòng tròn. Dù sao Cù Cẩm cũng xuất thân là con gái nhà tướng, nên khi gặp phải tình huống này, nàng cũng không quá hoảng sợ.

Tiêu Trình nắm lấy tay Cù Cẩm, quay đầu nói nhỏ: "Nàng sợ không?"

Cù Cẩm lắc đầu, Tiêu Trình siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, lạnh lùng nói với tên cầm đầu: "Cù tử nhà ngươi chỉ giỏi dùng loại thủ đoạn hèn hạ này sao?"

Tên áo đen cười khẩy: "Hôm nay chính là ngày c.h.ế.t của ngươi, không phải ngươi c.h.ế.t thì chính là chúng ta vong."

Tiêu Trình cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía mặt sông. Chỉ thấy trên sông xuất hiện một chiếc thuyền hoa, những người trên thuyền lần lượt nhảy xuống, bao vây đám người áo đen.

Tiêu Trình nheo mắt, trong mắt lóe lên tia sắc bén, hắn lạnh lùng ra lệnh: "Chém, một tên cũng không được tha."

"Rõ." Nhất Thác lĩnh mệnh, sau đó, y hộ tống Tiêu Trình và Cù Cẩm lên thuyền hoa. Bên dưới, hai bên đã giao chiến với nhau, đao quang kiếm ảnh, vô cùng hỗn loạn.

Khóe miệng Tiêu Trình nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt. Cù Cẩm sợ hãi, vội vùi mặt vào lòng Tiêu Trình. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào đáng sợ như vậy. Máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng, khiến nàng ghê sợ.

Tiêu Trình ôm chặt lấy nàng, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, rất nhanh sẽ kết thúc thôi."

Cù Cẩm gật đầu, vùi mặt vào lòng hắn không nói gì. Tiêu Trình ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ mái tóc nàng, hít một hơi thật sâu. Nếu không thể trở thành người nàng yêu, vậy hắn sẽ trở thành người nàng cần. Hắn nhỏ giọng nói: "A Cẩm, nàng hãy tập quen dần đi, con đường ta đi, là con đường đầy m.á.u và nước mắt, ta không còn lựa chọn nào khác."
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 22: Chương 22



Dứt lời, hắn rút thanh kiếm mềm bên hông ra, đ.â.m về phía sau. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó là tiếng người rơi xuống nước.

Cù Cẩm cảm thấy tim mình đập rất nhanh, nàng vô thức ôm chặt lấy Tiêu Trình. Bên tai, tiếng vũ khí va chạm vào nhau chan chát.

Bỗng nhiên, âm thanh biến mất, Cù Cẩm ngẩng đầu lên thì thấy trên thuyền còn lại bảy, tám tên áo đen đang bao vây hai người.

Nàng hoảng hốt, lúc này, bọn họ đang ở thế yếu. Thuyền hoa không biết từ lúc nào đã trôi theo dòng nước. Cù Cẩm nắm chặt lấy vạt áo Tiêu Trình.

Tiêu Trình thản nhiên đáp lại nàng bằng một nụ cười an tâm.

Kẻ cầm đầu hắc y nhân lại lên tiếng châm chọc: "Thái tử trong truyền thuyết cao ngạo lạnh lùng, không ngờ lại dịu dàng với một nữ nhân như vậy, hôm nay ta cho hai người làm bạn trên đường Hoàng Tuyền, cũng đỡ cho ngươi phải cô đơn."

Tiêu Trình lười nghe hắn nói nhảm, liền một kiếm đ.â.m tới. Chẳng mấy chốc, trên thuyền chỉ còn lại hai người, kẻ cầm đầu hắc y nhân và thuộc hạ của hắn.

Tiêu Trình liếc xéo, hoàn toàn không xem bọn chúng ra gì. Tên hắc y nhân không ngờ nam nhân trước mặt lại lợi hại như vậy, hắn nheo mắt, trong mắt lóe lên tia hung ác. Hôm nay nếu người trước mặt không chết, bản thân chỉ có con đường chết. Hắn đảo mắt, mũi kiếm đ.â.m thẳng về phía Cù Cẩm. Cù Cẩm nhìn thấy mũi kiếm ngày càng gần, tim nàng như ngừng đập.

Nhuyễn kiếm trong tay Tiêu Trình như du long, nhanh như chớp đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c tên hắc y nhân. Hắn phun m.á.u tươi, khuôn mặt dữ tợn nở nụ cười.

Cù Cẩm mở to hai mắt, nhìn thấy một tên hắc y nhân khác đang hướng mũi kiếm về phía sau Tiêu Trình, nàng lớn tiếng: "Cẩn thận phía sau!"

Tiêu Trình rút kiếm, phản chiêu đ.â.m về phía sau, trực tiếp đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c tên hắc y nhân.

Tiêu Trình chợt buông nàng ra, một chân quỳ xuống, phun m.á.u tươi.

Cù Cẩm nhìn thanh kiếm vẫn còn cắm trên lưng hắn, trong lòng cuồng loạn, bối rối nói: "Huynh, huynh không sao chứ?"

Tiêu Trình phun ra một ngụm máu, cười nhạt: "Tạm thời... Chưa c.h.ế.t được." Chưa nói hết câu, hắn đã hôn mê bất tỉnh.

Cù Cẩm cảm thấy trái tim như ngừng đập, ngũ vị tạp trần, bi thương, khổ sở, khó chịu, đau đớn ùa đến. Nàng run rẩy đưa tay sờ vào cổ hắn, cảm nhận được mạch đập, nàng liền ngã xuống đất, thở phào một hơi, may quá, may quá.

Nàng ngẩng đầu nhìn, mặt sông rộng lớn yên tĩnh đến đáng sợ. Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Liệu huynh ấy có c.h.ế.t không? Nàng hít sâu mấy hơi, cố gắng trấn tĩnh lại.

Sau đó, nàng đến gần vết thương, dùng tay ước lượng, cảm giác thanh kiếm đ.â.m vào không sâu, sau đó sờ lên thân kiếm cảm nhận. Lúc này, nàng rất sợ hãi, không dám rút kiếm, nhưng nếu không rút, liệu huynh ấy có thể mất m.á.u mà c.h.ế.t hay không? Tuy phần lớn m.á.u đã đông lại, nhưng vẫn có m.á.u chảy ra từ vết thương.

Nàng nghĩ, không thể để m.á.u chảy nữa, kiếm đ.â.m không sâu, cũng không đ.â.m trúng chỗ hiểm, vậy thì sau khi rút kiếm, nhanh chóng cầm m.á.u là được.

Nàng đứng dậy, cởi áo ngoài ra, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, tay run lên. Nàng nắm chặt, nắm chặt hơn, sau đó dùng sức rút kiếm ném sang một bên, vội vàng dùng áo ngoài che vết thương lại, quấn quanh n.g.ự.c và lưng hắn mấy vòng rồi thắt chặt.

Tiêu Trình đau đớn rên lên, lông mày nhíu chặt. Cù Cẩm khẽ gọi một tiếng, Tiêu Trình đã hoàn toàn bất tỉnh.

Cù Cẩm cố gắng dìu Tiêu Trình vào trong thuyền, tháo mặt nạ của hắn xuống. Nhìn khuôn mặt trắng bệch vì mất máu, nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi, cắn chặt môi, trong lòng rối bời.

Nàng nhớ lại lúc nãy, hắn đã ôm chặt lấy nàng, bảo vệ nàng, không cho nàng chịu bất kỳ tổn thương nào, còn hắn lại vì nàng mà bị thương.

Nếu không phải vì nàng, hắn sẽ không bị thương, nếu hắn c.h.ế.t thì phải làm sao? Nàng sẽ áy náy, nàng không thích nợ người khác.

Nàng nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại đột ngột xuất hiện trong cuộc đời nàng, vì sao lại đối xử tốt với nàng như vậy, vì sao trong cung lại bảo vệ nàng, vì sao ở đây cũng bảo vệ nàng, vì sao hắn cao ngạo như vậy lại có lúc ôn nhu với nàng như vậy.

Lúc này nàng đột nhiên cảm thấy tất cả những điều đó đều không còn quan trọng nữa, dù hắn có mục đích gì, nàng cũng bằng lòng thử tiếp nhận hắn. Trên đời này, có lẽ nàng không thể tìm được ai bảo vệ nàng chu toàn như vậy nữa.

Nàng đưa tay lên trán hắn, lau đi những giọt mồ hôi, lần theo hàng lông mày rậm, đôi mắt nhắm nghiền, sống mũi cao thẳng, dừng lại trên đôi môi mềm mại, khẽ miêu tả hình dáng đôi môi ấy.

Lúc này nàng mới nhận ra, thì ra hắn rất tuấn tú, tuấn tú đến tận xương tủy, giống như hình mẫu trong lòng biết bao nữ nhân.

Trong đầu nàng bất chợt hiện lên câu nói, hiện lên giọng nói của hắn: "A Cẩm thích dung mạo như ta sao? Vậy A Cẩm có bằng lòng chỉ thích một mình ta không?"
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 23: Chương 23



Trên thuyền không có giường, cũng chẳng có chăn, Tiêu Trình nằm trên sàn, m.á.u thấm đỏ áo ngoài của Cù Cẩm. Nàng ngồi bên cạnh, ngơ ngác nhìn hắn, không biết thuộc hạ của hắn thế nào rồi, liệu có tìm đến đây không? Hiện giờ tuy đã cầm máu, nhưng không có thuốc uống, cũng không có thuốc đắp, nếu vết thương nhiễm trùng thì phải làm sao? Liệu hắn có thể chịu đựng được không?

Giờ này không biết đã là canh giờ nào, trên sông xảy ra chuyện lớn như vậy, không biết người nhà có lo cho nàng không, có phái người đi tìm hay chưa.

Cù Cẩm cúi người xuống, áp tai vào mũi hắn, nghe nhịp thở yếu ớt, sau đó lại ngồi thẳng dậy, cứ lặp đi lặp lại như vậy nàng mới yên tâm.

Nàng dùng tay áo lau mồ hôi trên trán hắn, nhẹ nhàng v.uốt ve lông mày đang nhíu chặt, chạm vào làn da lạnh lẽo, lòng nàng chùng xuống.

Phải nghĩ cách giúp huynh ấy ấm lên. Nàng nắm lấy bàn tay lạnh cóng của hắn, xoa xoa, hà hơi ấm, rồi đổi tay kia lặp lại động tác, sau đó xoa từ đầu đến chân cho hắn. Rất lâu sau Cù Cẩm mới dừng lại, tuy biết làm vậy cũng không có tác dụng gì nhiều, nhưng có còn hơn không.

Sau đó, nàng nằm xuống bên cạnh hắn. Tuy người nàng cũng lạnh, nhưng nàng vẫn cố gắng áp sát vào người hắn. Nằm xuống mới thấy mệt mỏi, nhìn ánh đèn le lói phía xa, mắt nàng dần nhắm lại.

Không biết qua bao lâu, Cù Cẩm chợt tỉnh giấc, nhìn sang hắn, thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi, sờ thử, nóng hổi.

Nàng xé vạt áo, đi đến mạn thuyền, nhúng vào nước, vắt khô, gấp lại thành hình vuông, đặt lên trán hắn.

Sau đó, nàng đi đến bàn trà, trên bàn có một ấm trà trắng, mấy chén trà. Nàng mở nắp ấm, bên trong chỉ còn một chút nước, nàng đổ hết ra chén cũng chỉ được nửa chén.

Cù Cẩm ngồi xuống bên cạnh hắn, cạy môi hắn, đưa chén nước tới, đổ một ít vào.

Nước theo cổ họng chảy xuống một ít, theo khóe miệng chảy ra một ít. Cù Cẩm thở dài, chút nước này đối với người đang sốt cao như hắn rất quý giá, chỉ có từng này, nhưng nàng thật sự không biết cách chăm sóc người khác.

Nàng nắm chặt chén trà, quyết tâm, ngậm một ngụm nước, sau đó áp môi mình lên môi hắn, dùng lưỡi cạy mở hàm răng, đưa nước vào trong.

Cứ như vậy hai ba lần, Cù Cẩm uống hết số nước còn lại, lại cạy môi hắn ra, chậm rãi đưa nước vào.

Cả người Tiêu Trình nóng như lửa đốt, trong cơn mê man, cổ họng cảm nhận được dòng nước mát lạnh, giúp hắn dễ chịu hơn. Khi thứ mát mẻ kia lại tiến vào, hắn theo bản năng đưa lưỡi ra, vô thức m*t lấy.

Cù Cẩm sững sờ, nhất thời không biết phản ứng thế nào, mãi đến khi đầu lưỡi tê dại, nàng mới hoàn hồn, vội vàng ngồi thẳng dậy, sờ sờ đầu lưỡi, tê dại và nóng ran.

Một lúc sau, Cù Cẩm nghe thấy tiếng động trên sông, nàng mượn ánh trăng nhìn ra, thấy một con thuyền đang tiến lại gần. Cù Cẩm không biết là địch hay bạn, tim lại treo lên cổ họng. Nàng cầm lấy thanh kiếm trên boong thuyền, nắm chặt trong tay.

Nhìn thấy người trên thuyền nhảy sang, nàng vội vàng che chắn cho Tiêu Trình, chĩa kiếm về phía người tới, nhưng khi nhìn rõ, thanh kiếm trong tay liền rơi xuống.

Bên trái là nam tử tên Nhất Thác, trên mặt có một vết sẹo nhạt, Cù Cẩm nhớ rất rõ, còn bên phải là ca ca nàng. Nàng chớp chớp mắt, òa khóc.

Du Minh bước tới, xoa đầu nàng, dịu dàng nói: "Không sao rồi, không sao rồi."

Tây Bình Hầu phủ, Nguyệt Mai uyển. Cù Cẩm đắp chăn dày, nằm trên giường, nhưng không tài nào ngủ được. Nàng rất lo cho thương thế của hắn, không biết hắn thế nào rồi.

Trúc Thanh bưng bát thuốc đen ngòm vào, đặt lên bàn, sờ trán Cù Cẩm, lo lắng nói: "Tiểu thư, người lại sốt rồi, mau uống thuốc đi ạ."

Cù Cẩm đưa tay lên trán, quả nhiên nóng hổi, chắc là do bị nhiễm lạnh trên thuyền. Nàng cầm bát thuốc lên, uống một hơi cạn sạch. Trúc Thanh vội vàng đưa kẹo, Cù Cẩm ngậm trong miệng, dặn dò: "Trúc Thanh, muội phái người đến phủ Thái tử hỏi thăm, xem Thái tử thế nào rồi."

Trúc Thanh gật đầu: "Tiểu thư yên tâm, Thái tử cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ không sao đâu ạ."

Cù Cẩm ừ một tiếng, nhắm mắt lại. Do mệt mỏi cộng thêm dược tính, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 24: Chương 24



Hai ngày sau, Thái tử phủ. Nhất Thác túm lấy cổ áo Thái y, lạnh lùng quát: "Nói, tại sao đến giờ này Thái tử vẫn chưa tỉnh?"

Vị Thái y toát mồ hôi lạnh, nhìn Nhất Thác với vẻ mặt hung dữ cùng vết sẹo đáng sợ, run rẩy nói: "Bẩm... Bẩm đại nhân, chắc là do sốt cao chưa hạ và vết thương bị nhiễm trùng."

"Vậy sao ngươi không hạ sốt cho Thái tử?" Nhất Thác siết chặt cổ áo Thái y.

Vị Thái y sợ hãi nói: "Thuốc nào nên kê, phương thuốc nào nên dùng, lão phu đều đã dùng hết rồi."

Nhất Thác nhíu mày: "Vậy ngươi không nghĩ cách nào khác sao?"

Vị Thái y trấn tĩnh lại, nhỏ giọng nói: "Lão phu biết đại nhân sốt ruột, nhưng Thái tử bị thương nặng như vậy, không phải một sớm một chiều là khỏi được. Giờ vết thương lại bị nhiễm trùng, phải dùng thuốc điều trị dần dần, khi nào hết nhiễm trùng, Thái tử sẽ hạ sốt, hạ sốt rồi tự khắc sẽ tỉnh."

Mấy ngày nay, Cù Cẩm sốt lúc lên lúc xuống, người lúc nóng lúc lạnh, Trúc Thanh luôn túc trực bên cạnh, thay phiên lau người, đắp chăn cho nàng. Mỗi lần Cù Cẩm tỉnh lại, nói được vài câu lại thiếp đi.

Mãi đến sáng ngày thứ tư, Cù Cẩm mới tỉnh táo lại. Nàng chống tay ngồi dậy, đầu óc choáng váng.

Nghe thấy tiếng động, Trúc Thanh vội vàng chạy vào, thấy Cù Cẩm đã tỉnh, nói: "Tiểu thư, người đã hôn mê bốn ngày rồi."

Cù Cẩm chống tay ngồi tựa vào giường, hỏi: "Thái tử thế nào rồi?"

Trúc Thanh cúi đầu, nói: "Lão phu nhân dặn, khi nào tiểu thư tỉnh lại thì cứ yên tâm dưỡng bệnh, đừng lo lắng gì cả."

Cù Cẩm liếc Trúc Thanh.

Trúc Thanh ấp úng: "Dạ, mỗi ngày phủ em đều phái người đến Thái tử phủ hỏi thăm, nhưng hình như Thái tử vẫn sốt cao chưa hạ."

Cù Cẩm tái mặt, định xuống giường: "Trúc Thanh, thay y phục cho ta, ta muốn đến Thái tử phủ."

"Không được đâu tiểu thư, người nghĩ mà xem, người không bị thương mà còn hôn mê những bốn ngày, huống hồ Thái tử bị thương nặng như vậy, hôn mê mấy ngày cũng là bình thường. Hơn nữa tiểu thư còn chưa xuất giá, tự ý đến Thái tử phủ là không hay đâu ạ. Lão phu nhân và phu nhân sẽ không đồng ý đâu."

Cù Cẩm im lặng nằm xuống, Trúc Thanh nói tiếp: "Tiểu thư, mấy ngày nay kinh thành xôn xao bàn tán về một chuyện."

Cù Cẩm không có hứng thú, chỉ ừ một tiếng.

Trúc Thanh nói: "Chuyện của Dương công tử bại lộ rồi. Nghe nói sau hôm đó, rất nhiều gia đình giàu có đã tìm hiểu về hắn, biết được hắn xuất thân nghèo khó, có nhà còn muốn gả con gái cho. Ai ngờ đâu, biểu muội của hắn lại bế con nhỏ đi khắp kinh thành rêu rao, nói nàng ta mới là thê tử của Dương công tử, khiến cho những người có ý với hắn ta đều ngã ngửa."

Cù Cẩm liếc nhìn Trúc Thanh, Trúc Thanh nói tiếp: "Bây giờ trong kinh thành đều đồn đại, nói vị tiến sĩ kia thích náo nhiệt, khiến cho các tiểu thư khuê các si mê, còn nói hắn ta muốn trèo cao, bỏ thê bỏ nhi."

Nói xong, Trúc Thanh cẩn thận quan sát sắc mặt Cù Cẩm, nhưng nàng vẫn im lặng, như thể đang nghe chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

Cù Cẩm lúc này phát giác ra, nàng thật sự đã buông xuống rồi, đối với Tiêu Cẩn, nàng không còn một tia hận ý nào nữa. Trong đầu nàng lúc này hiện rõ một khuôn mặt khác, khuôn mặt ấy khi thì tái nhợt, mỉm cười nhạt với nàng, khi thì lạnh lùng đến đáng sợ.

Cù Cẩm bỗng nhiên động tâm niệm, nàng nói: “Trúc Thanh, ngươi lấy giùm ta rổ kim chỉ đến đây.” Lần trước, Tiêu Trình muốn nàng thêu cho hắn một bộ y phục, nhưng nàng lại gác sang một bên, đến giờ vẫn chưa đụng đến.

Trúc Thanh có chút dè dặt nhìn nàng: “Tiểu thư, người muốn kim chỉ làm gì ạ?” Hình ảnh Cù Cẩm tự sát lần trước vẫn còn in đậm trong tâm trí Trúc Thanh, giờ phút này thấy nàng muốn lấy kim chỉ, Trúc Thanh liền theo bản năng mà căng thẳng.

Cù Cẩm mỉm cười: “Ngươi ngốc này, ta muốn kim chỉ là vì đã đáp ứng Thái tử, muốn may cho huynh ấy một bộ y phục.”

Nghe vậy, Trúc Thanh mới thở phào nhẹ nhõm: “Nhưng hiện tại thân thể người vẫn chưa khỏe hẳn, hay là đợi người khỏe lại rồi thêu cũng chưa muộn.”

“Không được.” Cù Cẩm lắc đầu.

Trúc Thanh thở dài: “Vậy tiểu thư ăn chút gì đó rồi thêu.” Nói xong, nàng ta cũng không đợi Cù Cẩm trả lời, liền xoay người đi ra ngoài.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 25: Chương 25



Năm ngày sau, thân thể Cù Cẩm đã hồi phục hoàn toàn. Lúc này, nàng đang thêu một chiếc áo choàng trắng muốt. Chiếc áo choàng này là dành cho Tiêu Trình. Nàng dùng chỉ bạc thêu một nhành mai ở trước n.g.ự.c áo. Nàng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ khi hắn mặc y phục này, khóe môi bất giác khẽ cong lên. Bỗng nhiên, ngón tay nàng bị kim đ.â.m phải, một cơn đau nhói truyền đến, đầu ngón tay lập tức rỉ ra m.á.u tươi.

Cù Cẩm hoảng hốt, chân mày giật giật liên hồi.

Đúng lúc này, Trúc Thanh đẩy cửa bước vào. Cù Cẩm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Trúc Thanh mặt mày ủ rũ đi đến. Trúc Thanh nhìn thấy tay nàng, vội vàng đi tới xử lý vết thương.

Đợi Trúc Thanh băng bó xong, Cù Cẩm mới lên tiếng hỏi: “Trúc Thanh, có chuyện gì vậy?”

Trúc Thanh im lặng một lúc rồi mới nói: “Tiểu thư, hôm nay người đi phủ Thái tử dò la tin tức đã trở về, nhưng mà…”

“Nhưng sao?” Cù Cẩm sốt sắng hỏi.

“Nhưng mà phủ Thái tử hôm nay đóng cửa từ chối tiếp khách.” Trúc Thanh dừng một chút rồi nói tiếp, “Nghe nói Hoàng thượng cũng bệnh nặng, bên ngoài đều đang đồn, nếu Thái tử có chuyện gì bất trắc, Hoàng thượng lại đột ngột băng hà, thì ngôi vị Hoàng đế này chắc chắn sẽ rơi vào tay Nhị hoàng tử.”

Cù Cẩm nghe vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng. Kiếp trước, Tiêu Trình đăng cơ xưng đế, nhưng kiếp này đã có quá nhiều thay đổi rồi. Ví như chuyện hắn bị thương, kiếp trước căn bản chưa từng xảy ra. Chẳng lẽ bởi vì nàng mà ảnh hưởng đến vận mệnh của hắn? Chẳng lẽ hắn thật sự sẽ…

Không, sẽ không đâu. Cù Cẩm đặt áo choàng sang một bên, nàng siết chặt tay, đầu ngón tay ghim chặt vào lòng bàn tay. Nàng muốn đến phủ Thái tử xem một chút.

“Tiểu thư, lão phu nhân cho mời.”

Giọng nói trong trẻo vang lên khiến Cù Cẩm bừng tỉnh. Nàng nhìn tiểu nha hoàn đang đứng ở cửa, hỏi: “Tổ mẫu có nói là có chuyện gì không?”

Tiểu nha hoàn lắc đầu. Cù Cẩm nói: “Được rồi, ta biết rồi.”

Đến Phù Vân Cư, Cù Cẩm mới phát hiện mẫu thân cũng ở đó. Vừa nhìn thấy nàng, lão phu nhân liền vẫy tay với nàng.

“Cẩm nhi, lại đây nào. Hôm nay tổ mẫu khó có được hứng thú đánh bài lá, con với mẫu thân con, thêm một nha hoàn nữa, chúng ta cùng nhau vui vẻ một chút.”

Cù Cẩm có chút kinh ngạc, nàng vốn tưởng rằng tổ mẫu gọi nàng đến là vì chuyện của Tiêu Trình, không ngờ bà lại không hề nhắc đến mà còn vui vẻ ngồi vào bàn chơi bài.

Cù Cẩm đành phải đè nén tâm sự xuống, cùng lão phu nhân chơi bài. Khoảng một canh giờ sau, Cù Cẩm nhìn lão phu nhân, thấy bà đang chơi đến hăng say, nàng lại đành kiên nhẫn chờ đợi. Lại thêm một canh giờ nữa trôi qua, Cù Cẩm định mở lời dò hỏi thì thấy lão phu nhân vui vẻ đến mức miệng cười ngoác đến mang tai, còn lớn tiếng nói: “Ta lại thắng rồi!”

Cù Cẩm không muốn phá hỏng hứng thú của lão phu nhân, vì vậy lại tiếp tục chờ đợi. Lại thêm một canh giờ nữa trôi qua, cuối cùng Cù Cẩm cũng không nhịn được nữa, nhỏ giọng hỏi: “Tổ mẫu, người có mệt không? Hay là chúng ta nghỉ ngơi một lát?”

Lão phu nhân vừa xoa bóp vai vừa thở dài: “Ôi chao, xương cốt già cả này thật không bằng các ngươi trẻ tuổi. Nghỉ ngơi một chút cũng tốt.”

Lão ma ma vội vàng dìu lão phu nhân ngồi xuống giường. Cù Cẩm bước tới, xoa bóp vai cho bà.

Lão phu nhân cười nói: “Cẩm nhi thật là khéo tay, xoa bóp rất dễ chịu.” “Vậy sau này con thường xuyên đến xoa bóp cho người.” Cù Cẩm cười nói.

Lão phu nhân kéo tay Cù Cẩm, bảo nàng ngồi xuống bên cạnh: “Tổ mẫu nào nỡ để con ngày nào cũng đến xoa bóp cho ta. Hiện tại còn là khuê nữ thì cứ ham chơi một chút đi, đợi đến khi con xuất giá, có rất nhiều việc phải học, đến lúc đó con sẽ mệt.”

Lão phu nhân dừng một chút rồi nói tiếp: “Hôm nay con không có tâm trạng chơi bài, tổ mẫu biết. Vốn dĩ trong lòng ta còn có chút lo lắng. Tính tình Thái tử có chút kiêu ngạo, không ngờ nó lại vì con mà cam tâm tình nguyện chịu khổ, còn bảo vệ con chu toàn như vậy. Tổ mẫu cũng yên tâm rồi.”

Cù Cẩm cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm: “Tổ mẫu, nhưng con lại thấy rất khó chịu. Nếu không phải vì con, có lẽ huynh ấy đã không bị thương. Hiện giờ tình hình trong triều biến động bất an, huynh ấy lại hôn mê bất tỉnh, con sợ rằng sẽ bất lợi cho huynh ấy.”

Lão phu nhân nghe vậy, nhìn nàng rồi mỉm cười. Cù Cẩm khó hiểu nhìn bà. Lão phu nhân nói: “Cẩm nhi đã hiểu chuyện rồi. Nhớ mấy tháng trước, ta còn lo lắng con sẽ vì vị Trạng nguyên kia mà làm ra chuyện gì dại dột, bây giờ thì ta không lo lắng nữa.”

Lão phu nhân nói tiếp: “Cẩm nhi, tổ mẫu muốn nói với con rằng, chuyện đã qua rồi thì không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, cũng đừng tự trách bản thân mình.

Mọi chuyện đều có nhân quả, chỉ cần con không làm chuyện trái với lương tâm, không có lỗi với bản thân mình là được.”

Cù Cẩm gật đầu, cẩn thận suy nghĩ ý tứ trong lời nói của lão phu nhân.

Lão phu nhân nói tiếp: “Thân phận hiện tại của con không giống trước kia. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai con sẽ là mẫu nghi thiên hạ. Con phải học cách trầm tĩnh, gặp chuyện phải bình tĩnh suy nghĩ, nhìn thấu đáo mọi việc, suy nghĩ chu toàn, chớ hành động l* m*ng.”

Cù Cẩm khẽ đáp: “Cảm ơn tổ mẫu đã dạy bảo.”

Rời khỏi Phù Vân Cư, tâm trạng Cù Cẩm dần dần bình tĩnh lại. Đúng vậy, tuy rằng Tiêu Trình vẫn đang hôn mê bất tỉnh, nhưng đối với một người bị thương thì đây là chuyện bình thường. Quyền mưu trong triều, nàng không hiểu, chỉ cần phủ Thái tử không có tin tức gì khác, nàng cứ yên tâm chờ đợi là được.

Bỗng nhiên, Cù Cẩm khẽ mỉm cười. Nàng rốt cuộc cũng hiểu vì sao lão phu nhân lại để nàng chơi bài đến tận ba canh giờ. Thì ra, người muốn nói cho nàng biết rằng, gặp chuyện không thể nóng vội, phải tĩnh tâm suy nghĩ mới có thể thấu đáo mọi việc.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 26: Chương 26



Một người như nam tử mặc y phục thư sinh, dẫn theo hai nha hoàn đứng trước phủ Thái tử, nhìn vào bên trong, dường như muốn xuyên qua cánh cửa dày nặng kia nhìn thấy tình hình bên trong.

Tiêu Vĩ vừa bước xuống xe ngựa liền nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn cầm quạt xếp trong tay, bước đến gần, nhìn nam tử mặc y phục thư sinh kia rồi cười nói: “Ồ, Dư cô nương, đây là muốn vào phủ Thái tử sao?”

Dư Thao nghe thấy giọng nói này, lập tức quay đầu lại, nói: “Vâng, cũng không biết Thái tử ca ca thế nào rồi. Mấy hôm trước nghe nói huynh ấy vẫn hôn mê bất tỉnh, hai ngày nay phủ Thái tử lại đóng cửa không tiếp khách.” Dư Thao nhìn Tiêu Vĩ, ánh mắt bỗng sáng lên, “Nhị hoàng tử, huynh muốn đến thăm Thái tử ca ca sao? Có thể cho muội đi cùng được không?”

Thật ra, mục đích Tiêu Vĩ đến đây là muốn xem Tiêu Trình sống c.h.ế.t ra sao, nói chính xác hơn là muốn đến xem hắn đã c.h.ế.t hay chưa. Nhưng lúc này đây, hắn bỗng thay đổi chủ ý. Hắn gõ quạt xếp vào lòng bàn tay, nói: “Dư cô nương thật là người lương thiện. Lần trước, hoàng huynh đối xử với cô như vậy mà cô vẫn quan tâm đến huynh ấy. Ta hôm qua mới đến thăm hoàng huynh, hôm nay chỉ là đi ngang qua đây thôi. Nếu cô muốn biết gì, ta có thể nói cho cô biết.”

Dư Thao suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Thái tử ca ca không sao chứ?”

Tiêu Vĩ nhìn Dư Thao, cười như có như không: “Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta đến trà lâu, ta sẽ nói rõ cho cô nghe. Cô thấy thế nào?”

Dư Thao do dự một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Hai người đi thẳng lên nhã gian lớn nhất trên lầu hai của trà lâu. Nha hoàn, người hầu canh giữ bên ngoài. Trong phòng, hương thơm thoang thoảng, trên bàn bày biện một bình trà, chén trà được rót đầy trà Long Tĩnh, hương thơm thanh nhã lan tỏa khắp gian phòng. Trên bàn còn có vài món điểm tâm tinh xảo, cùng với vài đĩa thức ăn nhỏ xinh.

Tiêu Vĩ đặt quạt xếp sang một bên, nhìn Dư Thao, cười nói: “Hôm nay, Dư cô nương ăn mặc thật khác biệt. Vừa rồi ở trước phủ Thái tử, ta suýt chút nữa không nhận ra cô, còn tưởng là vị công tử nào.”

Dư Thao bị hắn nói như vậy cũng cảm thấy cách ăn mặc hôm nay của mình rất mới lạ, rất hợp với nàng. Nàng khẽ mỉm cười, nói: “Nhị hoàng tử quá khen rồi. Ta chỉ là thấy mặc nam trang ra ngoài sẽ thuận tiện hơn, cho nên mới ăn mặc như vậy.”

“Dư cô nương nếm thử trà ở đây xem, hương vị rất ngon. Mấy món điểm tâm và thức ăn này cũng rất đặc biệt.” Tiêu Vĩ nói.

Dư Thao chỉ ăn uống qua loa cho phải phép rồi đi thẳng vào vấn đề: “Hôm qua, huynh đến thăm Thái tử ca ca, không biết huynh ấy đã khá hơn chút nào chưa?”

Tiêu Vĩ nghe vậy, lắc đầu, thở dài một tiếng, sau đó mới chậm rãi nói: “Dư cô nương, ta không muốn lừa cô, tình hình của hoàng huynh hiện tại rất không tốt.”

Trên mặt Dư Thao hiện lên vẻ lo lắng, hỏi: “Vậy… Thái tử ca ca sẽ không sao chứ?”

“Hoàng huynh cát nhân tự có thiên tướng. Nhưng mỗi lần ta hỏi thái y, bọn họ đều chỉ lắc đầu.”

Dư Thao cụp mắt xuống, thầm nghĩ, phủ Thái tử đóng cửa hai ngày nay, không có chút tin tức gì truyền ra ngoài, chẳng lẽ Tiêu Trình thật sự… Nàng vừa nghĩ đến khuôn mặt ấy, trong lòng liền không khỏi đập thình thịch. Dư Thao khẽ thở dài một tiếng.

Tiêu Vĩ nói: “Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, Dư cô nương cũng đừng quá đau lòng. Nữ tử si tình như cô thật sự không nhiều, đáng tiếc, ta lại không có phúc gặp được.”

Dư Thao ngẩng đầu lên, nói: “Nhị hoàng tử thân phận tôn quý, tương lai muốn nữ tử như thế nào chẳng được, chỉ cần huynh đừng quá kén chọn là được.”

Tiêu Vĩ bỗng nhiên thở dài, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: “Nếu như… lang hữu tình, muội vô ý … thì sao?”

Dư Thao né tránh ánh mắt của hắn, nói: “Nhị hoàng tử, hôm nay đa tạ huynh đã khoản đãi, ngày sau có cơ hội, muội nhất định sẽ đáp lễ. Ta là trốn ra ngoài, nếu để phụ thân biết được, chắc chắn ta sẽ bị đánh đòn.”

Nói xong, Dư Thao đứng dậy. Tiêu Vĩ cũng đứng dậy theo, hắn bỗng nhiên đưa tay nắm lấy tay nàng: “Dư cô nương, ta còn một câu muốn nói với cô.”

Dư Thao liếc nhìn cổ tay bị hắn nắm chặt, ngẩng đầu lên: “Nhị hoàng tử có chuyện cứ nói thẳng, không cần phải như vậy.”

Tiêu Vĩ buông tay nàng ra, nói: “Hiện tại, hẳn là Dư cô nương cũng biết được tin tức bên ngoài rồi. Hoàng huynh của ta hiện tại sống c.h.ế.t chưa rõ, phụ hoàng thì bệnh nặng. Dư cô nương thử nghĩ xem, tương lai, ai sẽ là chủ thiên hạ này?”

Dư Thao nghe vậy, trong lòng không khỏi giật mình, nàng nhìn Tiêu Vĩ. Hắn nói tiếp: “Chỉ cần Dư cô nương bằng lòng đi theo ta, ta sẽ phong cô làm Hoàng hậu.”

Mẫu phi của hắn chỉ là một cung nữ, không có thế lực, cho dù hắn có thể may mắn đăng cơ thì cũng phải lôi kéo các quan viên trong triều mới có thể ổn định được cục diện. Nếu Tiêu Trình không chết, hắn càng phải lôi kéo thế lực.

Nghĩ đến đây, Tiêu Vĩ càng thêm quyết tâm. Hắn nhìn Dư Thao, trong mắt ẩn chứa ba phần nhu tình.

Dư Thao trầm tư suy nghĩ. Trở thành Hoàng hậu, trở thành nữ nhân vạn người kính ngưỡng, quả thật rất có sức hấp dẫn. Nhưng khi nhìn nam nhân trước mặt, nàng không có chút tình cảm nào. Cho dù Tiêu Trình luôn lạnh nhạt với nàng, nhưng nàng vẫn luôn ái mộ hắn. Nghĩ đến việc lần này, Tiêu Trình bị thương, hôn mê bất tỉnh là do bị người khác ám sát, trong lòng nàng bỗng dâng lên một suy đoán, ngoài Tiêu Vĩ ra, còn ai muốn Tiêu Trình c.h.ế.t như vậy?

Tiêu Vĩ không biết nàng đang suy nghĩ gì, hắn càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình. Tiêu Vĩ nắm lấy tay nàng, định hôn lên.

Dư Thao kịp phản ứng, lạnh lùng nói: “Mời Nhị hoàng tử tự trọng.” Nói xong liền hất tay hắn ra, xoay người rời đi.

Tiêu Vĩ đứng đó, sắc mặt âm trầm, hừ lạnh một tiếng. Nếu không phải bởi vì thế lực của phụ thân nàng ta, với dung mạo này, cho dù có dâng đến tận cửa, hắn cũng không cần.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 27: Chương 27



Mười ngày sau, bầu trời kinh thành u ám, mưa to gió lớn kéo dài suốt ba ngày ba đêm. Ban ngày, mây đen giăng kín bầu trời, nặng trĩu, khiến người ta không dám ngẩng đầu. Ban đêm, tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một màu đen kịt, không nhìn thấy gì khác. Nước sông dâng cao, khí trời trở nên lạnh lẽo.

Bên trong phủ Thái tử, Nhất Thác đứng lặng sau lưng Tiêu Trình. Hắn nhìn bóng lưng chủ tử, luôn cảm thấy cô độc, giống như một ngọn núi cao sừng sững giữa đất trời, xa xôi không thể với tới.

Tiêu Trình vẽ xong nét bút cuối cùng, đặt bút lông xuống, trên giấy là hình vẽ một nữ tử. Từ dung mạo, thần thái, đến cả sợi tóc mai bên má cũng được hắn tỉ mỉ, cẩn thận phác họa, sống động như thật.

“Cù tử, người thật sự muốn đợi đến lúc cuối cùng mới ra tay sao?” Nhất Thác bước lên một bước, hỏi.

Tiêu Trình đi đến bên cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên. Hắn khẽ “ừ” một tiếng. Hắn muốn để bọn họ tự mình nhìn thấy, người mà bọn họ hết mực yêu thương, vì ngôi vị hoàng đế mà có thể nhẫn tâm ra tay sát hại phụ hoàng, có thể bất chấp luân thường đạo lý.

Nhất Thác nhìn bức họa trên bàn, chỉ thấy nữ tử trong tranh như bước ra từ trong tranh, sống động như thật. Hắn nói: “Cù tử, nếu hoàng thượng thật sự c.h.ế.t trong tay Nhị hoàng tử, người sẽ không hối hận sao?”

Tiêu Trình cười lạnh một tiếng: "Nhất Thác, ngươi theo ta bao nhiêu năm, phụ hoàng có bao giờ quan tâm ta một lần nào chưa? Hắn khiến ta cảm thấy, ta sinh ra trên cõi đời này chính là dư thừa, ngươi hiểu không? Bất kể là lúc ốm đau hay cố gắng cầu tiến, ta chưa từng lọt vào mắt hắn. Ngay cả ngôi vị Thái tử này, e là cũng chỉ vì mẫu hậu là Hoàng hậu."

"Nhưng mà, chủ tử..." Nhất Thác còn muốn nói gì đó.

Tiêu Trình ngắt lời: "Nhất Thác, mấy ngày ta bệnh, phụ hoàng và hoàng tổ mẫu có đến thăm ta lần nào không?"

Nhất Thác muốn nói lại thôi, Tiêu Trình phất tay áo ý bảo hắn lui xuống. Lúc này, tâm tư hắn còn lạnh hơn cả tuyết rơi, kiếp trước nào có những chuyện này, phụ hoàng thọ chung chính tẩm (*), sớm phong vương cho Tiêu Vĩ và ban đất phong, còn hắn đường đường chính chính kế thừa ngôi vị.

(*) Thọ chung chính tẩm: sống thọ và ch//ết tại nhà

Nhưng kiếp này, hắn muốn cho bọn họ thấy, người bọn họ ra sức bảo vệ sẽ cắn ngược lại bọn họ ra sao.

Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa, Tiêu Trình nói một tiếng “Vào đi”, Nhất Thác bưng một cái hộp đi vào.

Nhất Thác đặt hộp lên bàn, nói với Tiêu Trình: "Cù tử, đây là vật Cù cô nương sai người đưa tới."

Tiêu Trình ngạc nhiên nhìn về phía Nhất Thác, Nhất Thác nói tiếp: "Người đưa tới là một tiểu tư, hắn gõ cửa suốt một chén trà, người bên trong mới chịu mở cửa. Tiểu tư đó nói, đây là vật tiểu thư nhà hắn sai người đưa tới, nói là vật đã sớm hứa tặng Thái tử."

Tiêu Trình bước tới, mở hộp ra, bên trong là một chiếc áo choàng trắng muốt. Hắn đưa tay nhẹ nhàng lướt qua, sau đó cầm chiếc áo choàng lên. Chất vải gấm thượng hạng mềm mại nhẹ rơi xuống, trong mắt hắn xẹt qua tia sáng ấm áp.

Hắn v.uốt ve từng đường nét trên chiếc áo, cuối cùng dừng lại ở cành mai thêu trên vạt áo.

Tiêu Trình nhịn không được bật cười, chợt nhìn thấy một vết m.á.u nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy rõ. Hắn vô thức siết chặt chỗ dính vết máu, có phải nàng vì lo lắng cho hắn nên mới bị kim đ.â.m vào tay?

Trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp lạ thường, nàng như ánh mặt trời ấm áp giữa ngày đông giá rét, dịu dàng khiến người ta muốn đến gần hơn, gần hơn nữa.

Nhìn chiếc áo choàng trong tay, bỗng nhiên hắn rất nhớ nàng, nhớ đến mức không thể kìm nén. Hắn im lặng một lát rồi ngẩng lên, nói: "Nhất Thác, truyền lệnh xuống, chỉ cần bên kia có động tĩnh, lập tức hành động."

Nhất Thác kinh ngạc nhìn Tiêu Trình, rồi lại nhìn chiếc áo choàng trong tay hắn, bỗng nhiên hiểu ra, vội vàng đáp: "Vâng, chủ tử."

—===---

Hoàng cung, Dưỡng Tâm điện, Hoàng đế nằm trên long sàng, lão thái giám bên cạnh một tay bưng bát thuốc, một tay cầm thìa, chậm rãi đút từng thìa thuốc cho Hoàng đế. Hoàng đế uống được vài thìa thì bỗng nhiên ho dữ dội, lão thái giám vội vàng bưng ống nhổ tới, nhưng Hoàng đế lại phun ra một ngụm m.á.u tươi. Lão thái giám sợ hãi kêu lên: "Mau truyền thái y!"

Vừa dứt lời, cửa lớn Dưỡng Tâm điện bị một cước đá văng, Tiêu Vĩ tay cầm trường kiếm, từng bước tiến vào trong điện, theo sau hắn là vài tên tâm phúc, tất cả đều xông vào tẩm điện của Hoàng đế.

Hai mắt lão thái giám trợn to như chuông đồng, bát thuốc trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành, phát ra tiếng vang lanh lảnh: "Người đâu... cứu giá..."

Chữ “giá” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Tiêu Vĩ đã vung kiếm c.h.é.m bay đầu lão thái giám. Đôi mắt lão vẫn trợn trừng như chuông đồng, nhìn chằm chằm lên nóc nhà.

Khóe miệng Hoàng đế không ngừng chảy máu, nhìn chằm chằm kẻ vừa xông vào, trong mắt tràn ngập đau xót, nhưng rồi lại cười châm chọc: "Ngươi nóng lòng muốn đoạt mạng ta đến vậy sao?"

Tiêu Vĩ siết chặt chuôi kiếm, trong mắt lóe lên tia hung ác nham hiểm: "Phụ hoàng, không phải nhi thần nóng lòng, mà là nếu nhi thần không ra tay trước, e là ngôi vị hoàng đế này sẽ rơi vào tay kẻ khác."

Hoàng đế nói: "Ngươi phái người ám sát hoàng huynh, bây giờ lại muốn g.i.ế.c phụ hoàng, chẳng lẽ ngươi không sợ mang tiếng xấu muôn đời, bị người đời nguyền rủa hay sao?"

Tiêu Vĩ cười ha hả: "Ta không cần hư danh, ta chỉ cần thứ ta muốn là đủ rồi."

Hắn chĩa mũi kiếm về phía Hoàng đế, trong mắt tràn ngập vẻ độc ác: "Phụ hoàng, dù sao người cũng sắp chết, c.h.ế.t sớm hay muộn cũng có khác gì nhau, để nhi thần tiễn người một đoạn."
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 28: Chương 28



Trong mắt Hoàng đế tràn ngập bi thương, ông từ từ nhắm hai mắt lại, chờ đợi lưỡi kiếm kia kết liễu mình.

Tiêu Vĩ giơ cao trường kiếm, lưỡi kiếm khẽ run, cuối cùng hắn cắn răng, đ.â.m thẳng về phía Hoàng đế.

Đúng lúc này, một mũi tên từ đâu b.ắ.n tới, mang theo luồng sáng lạnh lẽo đánh bật trường kiếm trong tay Tiêu Vĩ.

Mọi người trong điện đều đồng loạt nhìn về phía mũi tên bay tới, Tiêu Trình vẻ mặt châm chọc nhìn bọn họ, theo sau hắn là vô số thị vệ tràn vào Dưỡng Tâm điện, bao vây tất cả mọi người bên trong.

Lúc này Tiêu Trình mới chậm rãi bước tới trước mặt Tiêu Vĩ, thản nhiên nói: "Nhị đệ thật hiếu thuận, không uổng công phụ hoàng và hoàng tổ mẫu hết mực yêu thương đệ."

Tiêu Vĩ nheo mắt, liếc xéo Tiêu Trình: "Sao hoàng huynh không c.h.ế.t luôn ở phủ Thái tử, lại mò đến đây chịu chết?"

Tiêu Trình hừ lạnh: "Mẫu tử các ngươi còn chưa chết, sao ta có thể c.h.ế.t trước? Mẫu hậu bị hại c.h.ế.t thảm, nếu ta không gi.ết ch.ết ả tiện phụ kia, báo thù cho mẫu hậu, e là Diêm Vương cũng không tha cho ta."

"Cái c.h.ế.t của mẫu hậu ngươi đừng có đổ lên đầu mẫu phi ta. Đó là do ngươi trời sinh sát khí, khắc c.h.ế.t mẫu hậu ngươi." Tiêu Vĩ châm chọc.

"Vậy sao? Vậy để mẫu tử các ngươi xuống suối vàng nói chuyện với mẫu hậu ta." Tiêu Trình lạnh lùng nói, "Người đâu, Nhị hoàng tử mưu phản g.i.ế.c hoàng thượng, lập tức bắt giam vào thiên lao, chọn ngày xử trảm."

"Khoan đã, hôm nay ai sống ai c.h.ế.t còn chưa biết, người đâu! Hôm nay ai lấy được đầu Tiêu Trình, ta phong làm Thập đại công khanh!" Tiêu Vĩ dứt lời, trừ đám tâm phúc rút kiếm xông lên, bên ngoài Dưỡng Tâm điện không có chút động tĩnh nào.

Tiêu Vĩ lại gầm lên: "Người đâu!" Ngoài điện vẫn im phăng phắc.

Nhất Thác đứng bên cạnh Tiêu Trình lạnh lùng nói: "Nhị hoàng tử, đừng gọi nữa, có gọi rách họng cũng vô dụng. Chút thủ đoạn cỏn con của ngươi, chúng ta đã sớm biết, đang chờ ngươi chui đầu vào lưới đấy." Nói rồi, Nhất Thác phất tay.

Chưa để Tiêu Vĩ kịp phản ứng, đám thị vệ đã xông lên, khống chế toàn bộ người của hắn. Nhất Thác áp giải bọn người Tiêu Vĩ rời khỏi, Dưỡng Tâm điện lại khôi phục yên tĩnh.

Tiêu Trình chậm rãi bước tới, nhìn Hoàng đế đang thoi thóp trên long sàng, nhìn vết m.á.u bên khóe miệng ông, im lặng hồi lâu, cuối cùng chẳng nói gì, chỉ phân phó cung nhân vào chăm sóc Hoàng đế rồi xoay người rời đi.

Lúc Tiêu Trình sắp bước ra khỏi cửa điện, Hoàng đế bỗng nhiên lên tiếng: "Ngươi nói mẫu hậu ngươi không phải c.h.ế.t vì sinh ngươi, mà là bị người ta hãm hại, có thật không?"

Tiêu Trình dừng bước, bóng lưng cứng đờ, sau đó chầm chậm bước ra ngoài. Chuyện đến nước này, thật giả còn quan trọng sao?

Năm Vĩnh Hi thứ mười, Nhị hoàng tử Tiêu Vĩ mưu phản g.i.ế.c hoàng thượng, bị xử trảm. Hoàng đế thoái vị vì bệnh nặng, lui về dưỡng lão ở hành cung, Thái tử Tiêu Trình kế vị, lấy niên hiệu là Bình Nguyên, đại xá thiên hạ.

.

Tây Bình hầu phủ, Cù Bách Hàn nằm trên giường, Cù Cẩm đứng bên giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của phụ thân, trong lòng vô cùng khó chịu. Kiếp trước, phụ thân đâu có bị thương, sao kiếp này lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn đến vậy?

Cù Minh siết chặt nắm đấm, hận bản thân không thể ở bên bảo vệ phụ thân. Lưu thị đứng bên cạnh, lấy khăn che mặt khóc nức nở. Lão thái thái lắc đầu nói: "Cũng may là không bị thương vào chỗ hiểm yếu, đây là tổ tiên phù hộ, qua khỏi kiếp nạn này sẽ bình an vô sự."

Đúng lúc này, một tiểu tư vội vàng chạy vào, hành lễ rồi nói: "Lão phu nhân, phu nhân, ngoài cửa có vị công công đến tuyên chỉ."

Lão thái thái lấy khăn lau nước mắt, cả nhà cùng nhau ra ngoài tiếp chỉ. An công công đến tuyên chỉ là người mới được đề bạt, ông ta rất khôn khéo, biết rõ Cù Cẩm là người Hoàng thượng cầu tiên đế ban hôn, nên đối xử với người nhà họ Cù vô cùng khách khí.

Huống hồ Cù tướng quân vừa lập công lớn, sau khi tuyên chỉ xong, ông ta sai người bê hết rương thưởng vào trong phủ, sau đó mới nhỏ giọng nói với Cù Cẩm, nói Hoàng thượng xử lý xong chuyện triều chính sẽ đến thăm, nói xong liền dẫn người rời đi.

Cả đại sảnh Tây Bình hầu phủ chất đầy rương thưởng, nào là vàng bạc châu báu, gấm vóc lụa là, thậm chí còn có cả hoa quả, sơn hào hải vị tiến cống, đủ loại trân phẩm chưa từng thấy đều được sắp xếp chỉnh tề, khiến người ta hoa cả mắt.

Lưu thị vừa mừng vừa lo, nước mắt giàn giụa. Bà được phong làm Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, vinh hạnh như vậy, có thể nói là do Cù Bách Hàn đánh đổi bằng mạng sống mới có được. Lão thái thái cũng vui đến rơi lệ, vừa đau lòng vừa tự hào về nhi tử.

Cù Cẩm nhìn trân bảo chất đầy phòng, thầm nghĩ, hay là nhân cơ hội này khuyên phụ thân lấy cớ dưỡng thương, từ quan về quê an dưỡng tuổi già, như vậy vừa không cần phải ra ngoài chinh chiến, cũng tránh được chuyện bị kẻ gian hãm hại như kiếp trước.

Nghĩ vậy, Cù Cẩm âm thầm quyết định, nàng chợt nhớ đến lời An công công vừa nói, hình như nàng và Tiêu Trình đã gần một tháng không gặp nhau.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 29: Chương 29



Sáng sớm hôm sau, trong phòng, Trúc Thanh đang tỉ mỉ kẻ lông mày cho Cù Cẩm. Gương mặt nàng hiện lên trong gương đồng vô cùng xinh đẹp, Trúc Thanh buông bút vẽ lông mày, ngây người nhìn chủ nhân trong gương, thốt lên: "Tiểu thư, hôm nay sao người lại trang điểm đẹp như vậy?"

"Tâm trạng tốt." Cù Cẩm vừa nói vừa cầm cây trâm cài lên tóc.

Trúc Thanh còn chưa kịp nói gì, ngoài cửa đã vang lên giọng nói trong trẻo: "Thanh tỷ tỷ, Tiểu Tịch vừa đưa cho muội phong thư này, nói là sáng sớm có vị công tử đưa cho huynh ấy, còn cho huynh ấy một lượng bạc, nhờ huynh ấy nhất định phải đưa tận tay cho tiểu thư."

Trúc Thanh bước tới, nhận lấy phong thư từ tay nha hoàn, nha hoàn đưa thêm một lượng bạc, Trúc Thanh nói: "Ngươi trả lại số bạc này cho Tiểu Tịch đi, nói là ta cảm ơn huynh ấy."

Nha hoàn gật đầu lui xuống, Trúc Thanh đưa phong thư cho Cù Cẩm. Cù Cẩm nhận lấy phong thư, đứng dậy đi đến bên bàn ngồi xuống. Trên phong thư không ghi bất kỳ dòng chữ nào, nàng tò mò mở ra, vừa nhìn thấy nét chữ, tim nàng như thắt lại, đọc xong nội dung, sắc mặt nàng trở nên vô cùng khó coi.

Đây là chữ viết của Dương Hạo, dù có hóa thành tro nàng cũng nhận ra. Nàng từng khen chữ hắn đẹp, nhưng giờ phút này, nhìn những dòng chữ đó, nàng chỉ cảm thấy ghê tởm.

Nàng siết chặt lá thư, trong lòng vô cùng rối loạn. Nàng và Dương Hạo từng trao đổi thư từ, không ngờ những bức thư đó lại trở thành thứ để hắn uy h.i.ế.p nàng. Hắn muốn nàng đưa một ngàn lượng bạc để chuộc lại số thư đó, nếu không, hắn sẽ phao tin nàng và hắn tư tình, bôi nhọ thanh danh của nàng.

Cù Cẩm nhắm mắt lại, những bức thư đó chỉ là những lời khen ngợi tài văn chương của Dương Hạo, vậy mà lại trở thành thứ uy h.i.ế.p nàng. Nếu hắn thật sự bịa đặt, tung tin đồn nhảm, Tây Bình hầu phủ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, nàng sẽ trở thành kẻ bất trung, bất hiếu, bôi nhọ gia phong.

Nếu tin đồn truyền đến tai Tiêu Trình, chẳng phải là vả thẳng vào mặt hắn sao? Ai mà muốn để Hoàng đế mất mặt chứ? Tây Bình hầu phủ vừa được phong thưởng, giống như cá chép vượt vũ môn hóa rồng, biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào, đến lúc đó, Tiêu Trình sẽ đối xử với nàng và Tây Bình hầu phủ như thế nào? Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy bất an, không khỏi đưa tay ôm trán thở dài.

Trúc Thanh lo lắng hỏi: "Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?"

Cù Cẩm đưa lá thư cho Trúc Thanh, Trúc Thanh vừa nhìn thấy nội dung, tức giận nói: "Tên Dương Hạo này thật vô liêm sỉ, vậy mà dám, vậy mà dám đòi một ngàn lượng, hắn ta tưởng hắn là ai chứ!"

Cù Cẩm thở dài: "Ai bảo ta ngu ngốc chứ."

Nhìn thấy Cù Cẩm như vậy, Trúc Thanh vội vàng hạ giọng: "Tiểu thư, chuyện này không phải lỗi của người, ai ngờ hắn ta lại là kẻ lòng lang dạ sói như vậy. Bây giờ chúng ta phải làm sao? Có cần nói cho phu nhân biết không?"

Cù Cẩm suy nghĩ một chút rồi nói: "Mẫu thân vì chuyện của phụ thân mà hao tâm tổn sức, chuyện này ta tự có cách giải quyết. Ngươi hãy tìm một cái hộp, bỏ hết số trang sức và bạc vụn vào đó, sau đó sai hai người lần trước đến Vận Lan trà lâu chờ trước, chuẩn bị một chiếc xe ngựa, chúng ta sẽ âm thầm ra ngoài từ cửa sau."

Vận Lan trà lâu là nơi sang trọng bậc nhất kinh thành, chỉ có những công tử, tiểu thư nhà giàu mới có đủ khả năng lui tới. Tiêu Trình xoay xoay chén trà trong tay, liếc nhìn người đối diện, nói: "Ngươi quyết định rồi sao?"

Người nọ khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía một bóng dáng mảnh mai bên đường. Nàng tuy đeo mạng che mặt, nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý, thanh tao.

Tiêu Trình nhìn theo hướng mắt của người nọ, cảm thấy bóng dáng kia có chút quen thuộc. Ánh mắt hắn hơi tối lại.

Người nọ bỗng nhiên lên tiếng: "Quả nhiên nữ tử Linh Châu chúng ta không sánh bằng nữ tử kinh thành, chỉ riêng khí chất thôi đã toát lên vẻ cao quý hơn hẳn."

Tiêu Trình không đáp lời, hai người lại trò chuyện thêm vài câu, sau đó người nọ đứng dậy cáo từ. Tiêu Trình siết chặt miếng hổ phù trong tay, thật ra hắn biết rõ không thể giữ người này lại. Ngày đó giao hai mươi vạn quân Linh Châu cho hắn ta, là vì hắn ta có tài cầm quân, tiếc là...

Tiêu Trình theo bản năng lại liếc mắt ra ngoài cửa sổ, bóng dáng kia đã không còn, là nàng sao? Vừa nghĩ như vậy, dưới lầu bỗng nhiên lại xuất hiện một người khác, khiến Tiêu Trình không ngờ tới chính là Dương Hạo.

Tiêu Trình nhíu mày, hắn đứng dậy, bước ra khỏi phòng, tùy ý dựa vào một cây cột sơn đỏ trên lầu hai.

Dương Hạo bịch bịch vài bước leo lên lầu, hắn đã đặt trước phòng ở lầu hai, hạ sách này cũng là bị chèn ép quá, hắn vốn cùng vài vị tiểu thư lén lút qua lại, nhưng từ khi biểu muội thối tha nhà hắn đến kinh thành quậy một trận, hiện tại đã chẳng còn tiểu thư nhà nào chủ động liên lạc với hắn nữa.

Trong số những vị tiểu thư này, Cù Cẩm kỳ thực là người hắn vừa ý nhất, đáng tiếc nàng bỗng nhiên được Hoàng Thượng tứ hôn, vốn cũng đã gác nàng sang một bên, nhưng hôm qua lại sờ thấy mấy phong thư giấu dưới gối, lúc này mới nảy ra chủ ý này, kế hoạch hôm nay chỉ có thể dùng tiền đuổi biểu muội trong nhà đi, sau đó lại tìm cơ hội khác.

Cũng không biết nàng đã đến chưa, hắn đứng ở ngoài cửa, đưa tay gõ cửa, chỉ nghe thấy một tiếng "Vào đi", Dương Hạo liền đẩy cửa bước vào.

Tiêu Trình đứng cách đó không xa siết chặt nắm đấm, chữ "Vào đi" rõ ràng là giọng của nàng, hắn cố gắng kìm nén bản thân, cuối cùng mới đi xuống lầu.
 
Back
Top Bottom