Ngôn Tình Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp

Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 40


Trương Vũ kỳ thực cũng không hiểu lắm, đôi khi cũng không biết Tô Vân Hi nói thật hay nói đùa.

Ví dụ như việc cô ấy bảo cậu ấy nằm xuống rồi sờ đùi cậu ấy, đôi khi Trương Vũ tự hỏi liệu Tô Vân Hi có thực sự thích sờ hay chỉ là đang đùa giỡn.

Tô Vân Hi thè lưỡi hồng hào, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

"Ghê."

Trán Trương Vũ nổi gân xanh, sao cậu cứ cảm thấy cô nàng này so với trước đây dường như ương ngạnh hơn rất nhiều vậy?

Trước đây Tô Vân Hi tóc dài thướt tha, cũng rất năng động, nhưng phần lớn thời gian đều rất dịu dàng, có thể nói là nũng nịu, bây giờ sao cứ thi thoảng lại tinh nghịch một chút vậy.

Cậu chống cằm quan sát Tô Vân Hi, Tô Vân Hi thấy vẻ mặt nghi hoặc và kỳ lạ trên gương mặt Trương Vũ, liền ngồi dậy.

"Sao vậy, mặt tớ có gì à?"

Trương Vũ nói.

"Tớ đang nghĩ, liệu chia tay có làm thay đổi tính cách của một người không."

Tô Vân Hi lúc này mới biết Trương Vũ đang nghĩ gì.

Cô trợn mắt.

"Lúc tớ yêu đương với cậu, tớ vẫn luôn như vậy đấy, đồ ngốc."

Cô lật người, bật dậy, dang rộng hai tay đứng đó, sau đó quay đầu nói với Trương Vũ.

"Thôi được rồi, chiều mai tớ mời cậu ăn cơm, tớ tự chọn, cậu chỉ cần phụ trách ăn là được, ba giờ chiều xuất phát, không vấn đề gì chứ?"

Trương Vũ gật đầu.

Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm thôi, nhưng sao cứ có cảm giác, hơi giống hẹn hò vậy?

Thứ bảy.

Trương Vũ soi gương chọn một bộ quần áo tạm coi là ổn, hơn nữa không ít quần áo của cậu cũng là do Tô Vân Hi chọn giúp.

Tô Vân Hi thì mặc một chiếc váy ngắn kẻ caro màu nâu đi ra, áo phông trắng sơ vin vào trong váy, để lộ đôi chân trắng nõn nà, chân đi giày thể thao màu trắng, trông cực kỳ năng động.

Trương Vũ nhìn thấy cô ấy trong nháy mắt liền sững sờ.

Tô Vân Hi nhận ra vẻ mặt của Trương Vũ, đưa tay vỗ vỗ ngực, vẻ mặt đắc ý.

"Sao vậy, bị vẻ ngoài xinh đẹp của tớ mê hoặc rồi à?"

Trương Vũ không dám nhìn chằm chằm vào chân Tô Vân Hi, liền quay mặt đi chỗ khác.

"Váy của cậu có phải hơi ngắn không?"

Tô Vân Hi thấy vẻ mặt của Trương Vũ, cảm thấy hơi kỳ lạ.

"Ồ ya ồ ya?"

Cô khoanh tay đi đến trước mặt Trương Vũ.

"Ồ ya ồ ya?"

Cái dáng vẻ này, sao trông giống như đang ngại ngùng vậy?

Cô khoe đường cong cơ thể, tay đặt lên đôi chân dài của mình.

Tuy Tô Vân Hi không cao, nhưng tỷ lệ cơ thể đặc biệt hoàn hảo, nhất là đôi chân, trắng nõn thon gọn, không quá gầy, bóp vào sẽ thấy mềm mại.

Tóm lại là cực kỳ hoàn hảo, nhất là Trương Vũ, lúc yêu nhau rất thích, dựa vào đùi Tô Vân Hi, Tô Vân Hi tuy ngại ngùng nhưng cũng sẽ cho Trương Vũ sờ.

Tô Vân Hi vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Trương Vũ, liền biết cậu đang ngại ngùng.

Cô cười nói.

"Đừng ngại mà, con gái người ta mặc vậy rồi, đương nhiên là không sợ cậu nhìn, cứ thoải mái nhìn nhé, coi như là phúc lợi của bạn cùng phòng, thế nào, may mắn lắm phải không?"

Cô cố tình áp sát lại gần, thậm chí còn nhón chân lên.

"Không sao đâu, Vũ Vũ, đừng ngại mà, tỏ ra ngây thơ vậy, không giống cậu chút nào."

Trương Vũ lách qua Tô Vân Hi, đi ra ngoài cửa.

"Cậu nghĩ nhiều rồi, ai thèm nhìn đùi bạn gái cũ chứ, tớ chẳng có hứng thú gì cả, chỉ là nhắc nhở cậu thôi."

Tô Vân Hi khịt mũi cười.

Đàn ông, cậu cũng có ngày hôm nay.

Cô vội vàng chạy theo ra ngoài, nhảy nhót tung tăng, mái tóc ngắn bay phấp phới theo từng bước chân.

Trong trung tâm thương mại.

Hai người đi cùng nhau, người ngoài nhìn vào, trai tài gái sắc, đúng là một cặp trời sinh.

Sau đó, đôi trai tài gái sắc này dừng bước, cảm nhận hơi lạnh của trung tâm thương mại, cùng thở phào nhẹ nhõm.

"Sướng quá."

Tô Vân Hi chống cằm nói.

"Chúng ta lẽ ra nên đi dạo trung tâm thương mại vào cuối tuần từ sớm rồi, còn có điều hòa miễn phí nữa chứ."

Trương Vũ dang rộng hai tay.

"Tớ thấy cậu nói có lý đấy, sao trước đây lại không nghĩ ra nhỉ."

Trước đây chỉ nghĩ đến việc giảm chi tiêu, nên chỉ ru rú trong nhà không dám ra ngoài, nhưng lại quên mất trung tâm thương mại mở điều hòa từ sáng đến tối, có điều hòa miễn phí dùng, không tốn một xu nào chơi cả ngày, chỉ cần không tiêu tiền trong trung tâm thương mại là được.

Thậm chí có thể ngồi cả ngày như vậy.
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 41


Tô Vân Hi hít một hơi, cảm nhận nhiệt độ dần dần hạ xuống, liền nhìn xung quanh các cửa hàng.

Có rất nhiều cửa hàng bán vàng bạc đá quý, nhưng cô ấy không hứng thú lắm.

Một là không có tiền, hai là không có tiền, ba, vẫn là không có tiền.

Nghèo đói hạn chế hành động của cô.

Cô chỉ vào một cửa hàng nhỏ bên cạnh, nói với Trương Vũ.

"Chúng ta qua đó xem một chút nhé?"

Trương Vũ gật đầu.

"Nghe theo cậu."

Chuyện đi dạo trung tâm thương mại cũng không phải lần đầu, lúc hai người ra ngoài chơi cũng hay vào mấy cửa hàng bán kẹp tóc, đồ chơi nhỏ linh tinh xem hết cái này đến cái khác, rồi đi dạo cả buổi chiều.

Tô Vân Hi nghe Trương Vũ nói, mỉm cười, đi về phía cửa hàng.

Chương 27: Tớ muốn mời cậu ăn cơm, không được sao?

Tô Vân Hi cầm một chiếc kẹp tóc màu xanh lam, cài lên tóc mình.

Cô soi gương trong cửa hàng, lắc lắc đầu, mái tóc ngắn lắc lư theo.

Sau đó, Tô Vân Hi quay người lại, hỏi Trương Vũ đang đứng bên cạnh.

"Vũ Vũ, cậu thấy cái này thế nào, có phải rất đáng yêu không?"

Trương Vũ không biết Tô Vân Hi bỗng nhiên lại làm sao, cứ gọi tên cậu bằng biệt danh, chắc là chuyện lúc ra khỏi nhà đã khiến cô ấy tự tin lên không ít.

Trương Vũ lạnh lùng nhìn cô.

"Cậu gọi như vậy ở ngoài đường không thấy xấu hổ à?"

Tô Vân Hi vuốt tóc nói.

"Không hề nha, trước đây cũng gọi như vậy mà, sao vậy, ngại à?"

Trương Vũ xua tay.

"Không có."

Ngại ngùng, sao có thể.

Nhưng mà cô nàng này có ý thức được mình là bạn gái cũ của cậu không vậy?

Trương Vũ nói.

"Hơi trẻ con quá."

Tô Vân Hi chỉ vào chiếc kẹp tóc màu xanh trên đầu mình.

"Cái này trẻ con quá à? Tớ lại thấy nó khá đáng yêu."

Nói rồi cô lại định cất chiếc kẹp tóc đi.

Trương Vũ đưa tay ra ngăn lại.

"Nếu cậu thích thì cứ mua đi, sao phải hỏi ý kiến tớ?"

Tô Vân Hi véo má mình nói.

"Nhưng cậu đang ở bên cạnh mà, dù sao cũng phải có người tham khảo ý kiến chứ, cậu đã thấy trẻ con rồi, vậy tớ cảm thấy mua về cũng chẳng để làm gì."

Trương Vũ sửa lại lời nói của mình.

"Trẻ con, không có nghĩa là không đẹp."

Tô Vân Hi nghiêng đầu.

"Nghĩa là sao?"

Trương Vũ nói.

"Ý là nó rất hợp với cậu."

Tô Vân Hi suy nghĩ một chút, liền hiểu ra, giơ một ngón tay lên nói.

"Ý cậu là cậu thấy nó khá đáng yêu nhưng tớ gọi cậu là Vũ Vũ nên cậu không vui nên không dám nói thẳng ra đúng không, haiz, đàn ông, thật dễ hiểu."

Gân xanh trên trán Trương Vũ nổi lên.

Cô nàng này, rõ ràng bình thường chậm tiêu muốn chết, vậy mà lúc này lại tinh tường như vậy, cô có năng lực đặc biệt gì à?

Trương Vũ xua tay.

"Không có, cậu đừng nghĩ nhiều, dù sao cậu đeo chứ không phải tớ đeo."

Tô Vân Hi cười nhìn Trương Vũ nói.

"Ấy, cậu nói thích sớm thì có phải tốt hơn không, thật là."

Chà, cái tên Trương Vũ này, đúng là kiểu tsundere điển hình mà.

Biết đâu cậu ấy vẫn còn thích mình đấy...

Ặc, hình như không thể nào.

Thôi, cũng đừng nên kỳ vọng quá nhiều vào đàn ông.

Tô Vân Hi cầm chiếc kẹp tóc ra quầy thu ngân thanh toán, chỉ có năm tệ một chiếc, rất rẻ, đây cũng là lý do cô ấy thích chiếc kẹp tóc này.

Rẻ, là hàng tốt!

Trương Vũ quả thực cảm thấy chiếc kẹp tóc đó hơi trẻ con, nhưng rất hợp với Tô Vân Hi, biết đâu bản thân cô ấy cũng là một đứa trẻ.

Rất trẻ con.

Tô Vân Hi bắt đầu tiến tới gần hơn.

"Haiz, Vũ Vũ thật là, thừa nhận sớm thì có phải tốt hơn không, không sao đâu, tớ xinh đẹp đáng yêu như vậy, cậu thấy đẹp cũng là chuyện bình thường mà."

Trương Vũ ấn đầu Tô Vân Hi xuống, không nhịn được cơn giận bốc lên trong lòng.

Tô Vân Hi giữ tay Trương Vũ lại, hơi hoảng hốt nói.

"Cậu làm gì vậy, đầu tớ không phải quả bóng rổ, này, đồ thô lỗ!"

Trương Vũ nghiến răng nói.

"Không biết vì sao, tớ cứ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đang bùng cháy."

Tô Vân Hi hoảng hốt, vẫy tay lia lịa.

"Tớ sai rồi tớ sai rồi, cậu buông tay ra."

Trương Vũ buông tay, Tô Vân Hi lấy điện thoại ra mở camera trước soi như gương, chỉnh lại tóc.

Tên đàn ông đáng ghét và vô lý này, nếu không phải tớ đánh không lại cậu!

Thật là, làm tóc tai tớ rối tung hết cả lên.

Trương Vũ hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng hỏi.

"Vậy chúng ta ăn gì?"

Tô Vân Hi chọn đại một nhà hàng Tây.
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 42


Nhân viên phục vụ mỉm cười tiến đến, đưa menu cho hai người.

"Mời xem ạ, ăn tối đúng không ạ, hai người đúng không, mời vào trong."

Tô Vân Hi nhìn menu.

"Wow."

Trương Vũ liếc nhìn menu.

Ừm, bữa này chắc hai người phải tốn cả nghìn tệ, trực tiếp móc sạch túi Tô Vân Hi luôn.

Trương Vũ vỗ vai Tô Vân Hi, không nói gì.

Tô Vân Hi vẫn đứng ngây ra đó.

Đắt quá vậy.

Trương Vũ bất lực nắm lấy eo cô, sau đó giống như đang xách một tấm biển quảng cáo người thật 1:1 vậy, xách cô đi, để lại nhân viên phục vụ với vẻ mặt khó hiểu.

Hai người đứng ở góc khuất, Tô Vân Hi thở dài, vẫn giữ nguyên tư thế cầm menu.

"Thành phố lớn thật đáng sợ."

Tuy hai người lúc học đại học cũng ở trung tâm thành phố, nhưng dù sao cũng không đến mức vô lý như thế này.

Trương Vũ dựa vào tường.

"Vậy ăn gì, hay chúng ta về nhà ăn, tớ cũng không muốn tiêu tiền của cậu."

Trương Vũ vừa nhìn một lượt, mức tiêu thụ bình quân của mỗi người đều khá cao, dù chỉ là hai trăm tệ một người thì cũng mất bốn trăm tệ của Tô Vân Hi rồi.

Tô Vân Hi nghe vậy, siết chặt nắm đấm, ánh mắt lộ vẻ kiên định.

"Không, hôm nay tớ nhất định phải mời cậu ăn cơm!"

Trương Vũ thở dài.

"Vì cậu muốn trả ơn tớ."

Tô Vân Hi gật đầu lia lịa.

"Đúng vậy, không sai."

Trương Vũ chống cằm, không biết có nên nói ra những lời này hay không.

Một lúc sau, cậu vẫn không nhịn được mà nói.

"Cậu như vậy, thật ra tớ thấy áp lực lắm..."

Tô Vân Hi quay đầu lại, nhìn Trương Vũ hỏi.

"Ý cậu là gì?"

Áp lực lắm là sao?

Trương Vũ gãi đầu.

"Trước tiên tớ xin phép nói trước, không có ý nói cậu không tốt, ý tớ là, ví dụ như một thứ gì đó, cậu lúc nào cũng nghĩ đến việc phải trả ơn tớ, khiến chúng ta giống như người xa lạ vậy."

Trương Vũ lại nói.

"Hơn nữa bây giờ cậu cũng không có nhiều tiền, tiêu tiền của cậu, cậu lại phải ăn bánh mì."

Tô Vân Hi bĩu môi.

"Có gì không tốt sao?"

Trương Vũ này đang nói cái gì vậy, sao lại làm như tôi làm sai chuyện gì không bằng.

Trương Vũ nghĩ nghĩ rồi nói.

"Chính là không tốt."

Hai vai Tô Vân Hi sụp xuống, trông có vẻ hơi mất tinh thần.

"Cậu rất ghét sao?"

Trương Vũ hơi hoảng hốt.

"Ờ ờ, cũng không phải rất ghét, nhưng mà cứ cảm thấy ở chung kì kì, đương nhiên bây giờ chúng ta đã chia tay rồi, tự nhiên là không còn quan hệ gì nữa."

Cậu ấy giải thích.

"Nhưng mà lúc đang yêu đương mà cũng như vậy, cứ như giao dịch tiền bạc, sẽ khiến người ta áp lực tinh thần rất lớn."

Tô Vân Hi cúi đầu, mái tóc ngắn che khuất đôi mắt, nhất thời không nhìn rõ biểu cảm của cô ấy.

Ra là vậy, hóa ra tôi luôn khiến Trương Vũ áp lực tinh thần rất lớn sao?

Tôi còn tưởng cậu ấy sẽ rất vui...

Cũng đúng, nghĩ kĩ lại thì, chúng tôi đôi khi ở chung đúng là không giống người yêu, chuyện này mà cũng so đo tính toán, cứ như muốn phân chia rạch ròi vậy.

Trương Vũ nhún vai nói.

"Cho nên, chuyện ăn cơm, để lần sau rồi nói."

Cậu ấy cảm thấy Tô Vân Hi có vẻ hơi buồn bã, không nhịn được vỗ vai cô ấy nói.

"Đừng để trong lòng, lời bạn trai cũ nói, cần gì phải để tâm, về thôi."

Nói xong cậu ấy liền quay người đi về.

Nhưng cậu ấy vừa đi được một bước, tay áo đã bị kéo lại, cậu ấy quay đầu, thấy Tô Vân Hi ngẩng đầu, vẻ mặt đáng thương vô cùng, đôi môi hơi bĩu ra nói.

"Vậy tôi muốn mời cậu ăn cơm, không được sao..."

Chương 28: Chúng ta, ôm một cái nhé

Cô ấy trông có vẻ hơi tủi thân, nhưng lại như đã hạ quyết tâm.

Đôi mắt hạnh long lanh ngấn nước, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Như có một mũi tên b.ắ.n ra, găm thẳng vào trái tim Trương Vũ, cậu ấy suýt nữa đã ngất xỉu tại chỗ.

Không phải chứ, sao cậu lại có thể ngoan ngoãn như vậy vào lúc này chứ.

Tô Vân Hi cũng không biết tại sao mình lại nói ra những lời này.

Cô ấy giải thích.

"Không phải muốn trả ơn cậu, mà là muốn mời cậu ăn cơm, đương nhiên, cũng có một phần muốn trả ơn cậu."

Cô ấy càng nói càng rối, sải bước đôi chân dài trắng nõn về phía trước hai bước, ngón tay vẫn níu lấy tay áo Trương Vũ nói.

"Tôi cũng không biết phải nói sao nữa, chuyện này tôi sẽ chú ý, nhưng mà, tôi cũng không thể thay đổi trong thời gian ngắn như vậy được."
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 43


Cô ấy buông tay đang níu lấy tay áo Trương Vũ, hai ngón trỏ theo thói quen khẽ chọc vào nhau, hơi ngại ngùng nói.

"Như vậy... cũng không được sao?"

Cơ thể Trương Vũ khẽ run lên.

Cô nàng này đang nói cái gì vậy!

Trương Vũ đưa tay trái ra trước mặt Tô Vân Hi, quay mặt đi.

"Chờ một chút, tôi đi vệ sinh."

Tô Vân Hi hơi ngơ ngác, nhưng vẫn "Ồ" một tiếng.

"Vậy cậu đi đi, tôi đợi cậu ở đây."

Trương Vũ vội vàng bước vào nhà vệ sinh, sau đó mở vòi nước lạnh, rồi vốc nước lạnh tạt thẳng vào mặt, khiến mấy ông chú xung quanh đều ngẩn người.

Bây giờ thanh niên đều rửa mặt kiểu này sao?

Nước lạnh tạt vào đầu khiến cái đầu đang nóng quá của cậu ấy nguội đi không ít.

Sau khi bình tĩnh lại, Trương Vũ lại sải bước về phía Tô Vân Hi.

Tô Vân Hi đang luống cuống đứng tại chỗ, hai người đàn ông đang đứng trước mặt cô ấy, Tô Vân Hi nở nụ cười gượng gạo, liên tục xua tay.

Không biết vì sao, trong lòng Trương Vũ chợt căng thẳng, cậu ấy bước hai bước đến trước mặt Tô Vân Hi, che cô ấy ra sau lưng, rồi nhìn hai người trước mặt.

Trương Vũ không đeo kính, nheo mắt lại, trông hung dữ hơn vài phần, khiến hai người kia giật mình, quay đầu bỏ đi.

Tô Vân Hi nhìn hành động của Trương Vũ, khẽ chọc vào lưng cậu ấy, nhỏ giọng nói.

"Hai người đó đến hỏi đường."

Cơ thể Trương Vũ cứng đờ, quay người lại.

"Ồ."

Vẻ u ám của Tô Vân Hi mấy phút trước đã tan biến, cô ấy che miệng cười khẽ nói.

"Ấy chà, cậu có phải tưởng họ đến xin WeChat của tôi không."

Trương Vũ vội vàng trả lời.

"Không có."

Tô Vân Hi cười nói.

"Ấy chà, kiểu này lỗi thời rồi, đó là chuyện của mười năm trước rồi, kiểu gì mà đi trên đường bị xin phương thức liên lạc rồi nam chính xông ra che chắn cho nữ chính."

Cô ấy giơ một ngón tay lên nói.

"Không ngờ cậu lại xông ra bảo vệ tôi, quả nhiên là đang thèm muốn sắc đẹp của tôi, hừ hừ, tôi đánh giá cậu cao hơn rồi đấy."

Trương Vũ đưa tay véo má Tô Vân Hi.

"Sao dạo này cậu hay được nước lấn tới thế?"

Cô nàng này, có phải dạo này trêu chọc cậu ấy quen rồi không, ba câu thì có hai câu đang chế giễu cậu ấy.

Tô Vân Hi sững người, đứng im tại chỗ.

"Chờ đã, cậu, cậu muốn làm gì, đau đau đau... đau đau đau..."

Trương Vũ không chút khách khí kéo má Tô Vân Hi sang hai bên.

Tô Vân Hi vùng vẫy, khóc lóc nói.

"Tôi sai rồi tôi sai rồi hu hu hu, tôi không dám lấn tới nữa, cảm ơn cậu nha, tôi biết cậu có ý tốt, không có ý cười nhạo cậu hu hu..."

Trương Vũ buông tay.

Tô Vân Hi áp hai tay lên mặt, nhẹ nhàng xoa xoa.

Hu hu, tên này càng ngày càng thích động tay động chân, quá đáng quá rồi.

Thôi được rồi, bản thân thích lấn tới cũng có một phần trách nhiệm.

Nhưng mà...

Nghĩ đến dáng vẻ Trương Vũ xông ra che chắn cho cô ấy, ừm, tên này vẫn còn có lương tâm mà.

Thực ra Trương Vũ không đeo kính trông khá hung dữ, nhất là lại cao nữa, người khác sẽ hơi sợ cậu ấy, nhưng Tô Vân Hi lại khá thích đôi mắt của Trương Vũ.

Dù có đeo kính hay không đeo kính đều thích.

Muốn xem tên này mặc vest đeo kính bưng trà rót nước cho mình ghê.

Tô Vân Hi len lén quan sát cậu ấy từ phía sau, Trương Vũ đi đằng trước, cứ cảm thấy có ánh mắt lạnh lẽo như có như không nhìn chằm chằm vào lưng mình.

Cậu ấy quay đầu nhìn Tô Vân Hi, nhưng lại thấy Tô Vân Hi quay mặt đi, lặng lẽ huýt sáo không ra giai điệu.

Thôi được rồi, chắc lại là Tô Vân Hi đang nghĩ gì đó kì quái rồi.

Trương Vũ hỏi.

"Có muốn đi ăn lẩu cay không?"

Tô Vân Hi nghĩ một chút.

"Trời nóng như thế này, ăn lẩu cay gì, chúng ta đi ăn quán kem đi! Rẻ mà ngon!"

Cô ấy chỉ vào một quán kem trên tầng hai của trung tâm thương mại mà nói.

Phong cách Hong Kong, bước vào như trở về những năm 80 của thế kỷ trước, đèn neon nhấp nháy đủ màu sắc, bên trong bày những chiếc bàn phủ khăn caro đỏ.

Bàn không lớn, cơ bản chỉ ngồi được hai đến bốn người.

Trương Vũ ngồi xuống xem thực đơn.

Rẻ hơn tưởng tượng, có cơm bọc trứng thịt heo chiên xù, khoảng bốn mươi tệ, tuy vẫn đắt hơn đồ ăn thường ngày, nhưng trong trung tâm thương mại này, đã được coi là khá rẻ rồi.

Tô Vân Hi chỉ vào điện thoại của mình nói.
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 44


"Cậu xem, có phiếu giảm giá cho hai người, chỉ 99 tệ, hai phần ăn chính cộng hai phần đồ uống rồi thêm một phần tráng miệng, cậu muốn ăn gì!"

Đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh, tràn đầy mong đợi, đưa điện thoại qua.

Trương Vũ nhìn điện thoại suy nghĩ.

Tô Vân Hi đứng dậy, đặt túi xách lên ghế, rút hai tờ giấy.

"Tôi đi vệ sinh, cậu cứ từ từ chọn."

Trương Vũ trượt điện thoại xuống dưới để chọn.

Ừm, nhìn món nào cũng ngon.

Cậu ấy trượt xuống một mạch, kết quả lỡ tay chuyển màn hình.

Thực sự là vô tình.

Phím tắt điện thoại của Tô Vân Hi chính là như vậy, đôi khi nhanh tay là chuyển ra ngoài.

Sau đó Trương Vũ nhìn thấy hình nền điện thoại của Tô Vân Hi.

Là ảnh hai người ôm nhau.

Cậu ấy sững người, Tô Vân Hi, vậy mà vẫn còn lưu ảnh này sao.

Lúc học kỳ hai năm nhất đại học.

Hai người đã xác định quan hệ nam nữ, sau đó liền bắt đầu cái gọi là, việc mà các cặp đôi nhất định sẽ làm - hẹn hò!

Tô Vân Hi lúc đó tóc còn rất dài, mùa hè mặc một chiếc váy dài thướt tha, hai người ngồi trong phòng riêng nhỏ của quán cà phê.

Điều hòa trung tâm của quán cà phê thổi ra làn gió mát lạnh, cho nên hai người càng ngồi gần nhau hơn.

Hai người ngồi cùng một bên, nắm tay nhau trò chuyện vui vẻ.

Lúc đó vẫn còn ở mức độ nắm tay một cái cũng hồi hộp rất lâu, Trương Vũ rất thích nắm tay Tô Vân Hi, cảm giác mười ngón tay đan vào nhau, nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô ấy trong lòng bàn tay mình, như đã có được cả con người cô ấy.

Tô Vân Hi cũng sẽ nắm lại tay Trương Vũ, sau đó nhìn cậu ấy bằng ánh mắt trìu mến.

Đầu ngón tay cô ấy thỉnh thoảng sẽ dùng sức nhẹ, ấn vào mu bàn tay Trương Vũ, dường như muốn nắm chặt hơn, cảm giác đó khiến Trương Vũ rất thích.

Buổi hẹn hò đó là trước khi nghỉ hè, hai người đều biết sắp tới sẽ không gặp mặt nhau mấy tháng, đều có chút bồn chồn lo lắng.

Sau đó Tô Vân Hi liền đỏ mặt nhìn Trương Vũ.

"Chúng ta, ôm một cái nhé?"

Chương 29: Tại sao cậu lại chia tay với tôi

Trương Vũ do dự một chút.

Cậu ấy do dự không phải vì không muốn, ngược lại, cậu ấy rất muốn.

Nhưng Trương Vũ đúng là hơi ngại ngùng vào lúc này, chủ yếu vẫn là sợ Tô Vân Hi ghét bỏ cậu ấy.

Sau đó Trương Vũ nghiêm túc gật đầu nói một tiếng.

"Được."

Trong căn phòng nhỏ, bầu không khí trở nên mờ ám, quán cà phê đang phát một bản nhạc nhẹ nhàng, không biết vì sao lúc này Trương Vũ lại nhớ đến bản nhạc đó.

Giai điệu như nước chảy róc rách trong đầu cậu ấy, cùng với tiếng nhạc là cái ôm có chút căng thẳng và lúng túng của hai người.

Tay Trương Vũ đặt trên vai cô ấy, không dám dùng sức quá mạnh, Tô Vân Hi ngả vào lòng cậu ấy, cơ thể nhỏ nhắn của cô ấy cách một lớp áo mỏng manh hoàn toàn áp sát vào người cậu ấy.

Cô ấy vùi đầu, hai tai đã đỏ ửng, rồi nhỏ giọng nói một câu.

"Ôm chặt hơn một chút... cũng không sao..."

Thế là Trương Vũ liền dịch người, áp sát vào cô ấy hơn, hai tay dùng sức ôm cô ấy vào lòng, từ bắp đùi, đến eo thon, rồi đến bộ n.g.ự.c mềm mại của cô ấy đều áp sát vào người cậu ấy.

Hơi thở của hai người đều trở nên rõ ràng hơn không ít.

Tô Vân Hi liền lục lọi lấy điện thoại ra nói.

"Tôi muốn chụp một tấm... để làm kỷ niệm, được không?"

Trương Vũ gật đầu.

"Được."

Sau đó hai người đồng thời nhìn vào ống kính, vẻ mặt ngại ngùng.

Thế là mới có hình nền điện thoại của Tô Vân Hi.

Trương Vũ nhớ cô ấy đã dùng hình nền này rất lâu, không ngờ cô ấy vẫn chưa xóa.

Tại sao...

Chẳng lẽ, thực ra cô ấy đang nhung nhớ tình cũ sao...

Nhưng mà, nếu vậy, tại sao cô ấy lại muốn chia tay với mình chứ...

Trương Vũ đang nghĩ ngợi, tiếng nhạc trong đầu và tiếng nhạc trong quán kem dần dần chồng lên nhau, một giọng nói vui vẻ vang lên.

"Sao rồi, cậu chọn xong chưa?"

Trương Vũ luống cuống chuyển màn hình trở lại, rồi nhìn món ăn trên đó nói.

"Tôi lấy cơm bọc trứng cà ri và trà chanh đá, cảm ơn."

Tô Vân Hi sải bước ngồi xuống, nhận lấy điện thoại.

Trương Vũ này, sao tự nhiên lại khách sáo thế?

Tô Vân Hi liếc nhìn điện thoại.

"Vậy tôi lấy cơm bọc trứng tiêu đen, cũng lấy một trà chanh đá vậy, món tráng miệng họ đề cử bánh mì nướng kiểu Pháp, cậu thấy sao?"

Trương Vũ liên tục gật đầu.
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 45


"Tốt tốt tốt, cậu quyết định là được."

Tô Vân Hi vẫn cảm thấy sai sai, đứng dậy đi đến quầy gọi món, sau khi gọi xong cô ấy thoát ra, nhìn thấy hình nền đó.

Bức ảnh cô ấy và Trương Vũ ôm nhau.

Tô Vân Hi sững người ra ngay tại chỗ.

Chờ đã!

Từng tiếng trống như gõ vào mặt trống, vang lên trong lòng cô ấy.

Tôi chưa đổi hình nền sao!

Tôi cứ thế đưa điện thoại cho Trương Vũ rồi sao?!

Trương Vũ sẽ không nhìn thấy hết chứ?

Ôi không, thanh danh cả đời của tôi!!!

Tô Vân Hi mặt mày ngượng ngùng trở về chỗ ngồi, "Bịch" một tiếng ngồi xuống.

Cô ấy khoanh tay, chống cằm, quan sát Trương Vũ.

"Trương Vũ, hỏi cậu chuyện này được không?"

Trương Vũ giả vờ thản nhiên nhìn cô ấy.

"Cậu nói đi."

Ánh mắt Tô Vân Hi lóe lên tia sáng sắc bén, như ánh sáng lạnh lẽo trên tròng kính của Conan khi phá án trong Thám tử lừng danh Conan.

"Cậu vừa nãy không nhìn thấy gì kì lạ chứ?"

Trương Vũ biết lúc này phủ nhận chính là khẳng định, nếu nói "Không nhìn thấy", vậy chẳng khác nào đã biết có thứ kì lạ rồi.

Cho nên cách nói dối đúng là -

Trương Vũ mang theo chút nghi ngờ hỏi.

"Thứ kì lạ gì?"

Đúng vậy, lấy thứ ở cuối câu làm điểm bắt đầu, chứ không dùng hành động làm điểm bắt đầu.

Chương 29: Con gấu nhỏ thật dễ thương!

Tô Vân Hi im lặng một lát. Phản ứng của Trương Vũ có vẻ như thật sự không nhìn thấy gì. Nhưng tại sao vừa rồi cậu ấy lại có vẻ kỳ lạ?

Tô Vân Hi hỏi lại lần nữa.

“Vậy tại sao cậu lại có vẻ kỳ lạ thế?”

Trong những trường hợp như này, tuyệt đối không được trả lời “Không có gì”, mà phải nói:

“Tớ có vẻ kỳ lạ sao? Kỳ lạ chỗ nào?”

Lúc này, Trương Vũ đang cẩn thận cân nhắc trong lòng, dè dặt trả lời câu hỏi của Tô Vân Hi, sợ để lộ sơ hở.

Nhưng bức ảnh đó lại khiến cậu ấy rất tò mò. Tại sao đến bây giờ Tô Vân Hi vẫn giữ bức ảnh đó, trong khi hai người đã xóa hết mọi phương thức liên lạc?

Tô Vân Hi lại rơi vào im lặng. Xung quanh bàn chỉ còn giai điệu nhẹ nhàng phát ra từ dàn âm thanh của quán cà phê, mang theo hơi thở của thời đại hơi nước, hòa hợp với không gian xung quanh, khiến người ta vô thức trở về thế kỷ trước.

Tô Vân Hi suy nghĩ một chút.

Nếu Trương Vũ nói cậu ấy đã nhìn thấy thì phải làm sao?

Nếu cậu ấy nói đã nhìn thấy rồi hỏi ngược lại mình là chuyện gì xảy ra, chẳng phải mình sẽ không thể nào giải thích được sao?

Mặc dù chúng ta đã chia tay, nhưng tớ cảm thấy bức ảnh này rất đẹp nên vẫn giữ lại.

Giải thích như vậy chắc chắn không có vấn đề gì… Mới là lạ!

Giải thích như vậy rõ ràng là có vấn đề, chứng tỏ mình vẫn còn vấn vương tình cũ!

Tô Vân Hi khẽ ho một tiếng.

“À, là tớ nhầm rồi. Tớ cứ tưởng có chuyện gì xảy ra.”

Tô Vân Hi quyết định vẫn nên im lặng thì hơn.

Cứ coi như cậu ấy không nhìn thấy đi.

Tô Vân Hi vừa nghĩ như vậy, đồ ăn hai người gọi đã nhanh chóng được mang lên.

Chúng được đặt trên chiếc bàn phủ khăn trải bàn caro đỏ, phát ra tiếng leng keng nhẹ nhàng khi chạm vào lớp kính trong dày dặn.

Ly trà chanh đá lắc nhẹ, bên trong còn có viên đá hình gấu nhỏ được làm từ khuôn, đang lắc lư theo.

Mắt Tô Vân Hi lập tức sáng lên, hai tay nâng ly nước lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Gấu nhỏ!”

Dễ thương quá!

Tô Vân Hi nhìn chú gấu nhỏ, cảm thấy nó thật dễ thương.

Trương Vũ nhìn Tô Vân Hi, cảm thấy cô ấy thật dễ thương.

Tô Vân Hi lấy điện thoại ra, hỏi Trương Vũ.

“Tớ có thể chụp ảnh trước được không?”

Trương Vũ lặng lẽ đặt đũa xuống, đẩy phần ăn của mình về phía trước, cố gắng sắp xếp chúng gọn gàng lại, rồi nói: "Mời cậu".

Tô Vân Hi vui vẻ chụp ảnh.

Trương Vũ cảm thán một câu.

“Dù là trước đây hay bây giờ, cậu vẫn không thay đổi chút nào ở điểm này.”

Tô Vân Hi ngẩng đầu lên.

“Không thay đổi gì?”

Trương Vũ nói.

“Những lúc thích chụp ảnh, dù là khi ăn hay làm gì khác…”

Cậu ấy nói đến đây thì giọng nhỏ dần.

Xong rồi, Tô Vân Hi không hỏi ra được, kết quả bây giờ mình lại tự nói ra rồi!

Mình giống như xe b.o.m tự sát trong Red Alert, chọn mục tiêu, hét lên "Let’s make a delivery!" rồi lao vào mặt kẻ thù, bùm!

Được rồi, bây giờ cả mình và Tô Vân Hi đều tiêu đời rồi.

Tô Vân Hi vỗ bàn đứng dậy.
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 46


“Cậu quả nhiên đã nhìn thấy rồi đúng không?”

Tên Trương Vũ này, quả nhiên đã nhìn thấy bức ảnh đó rồi! Mình muốn c.h.ế.t quách đi được!

Trương Vũ chỉ vào đồ ăn trên bàn nói.

“Hay là ăn cơm trước đi, không thì phí tiền đấy.”

Quả nhiên nhắc đến tiền là có hiệu quả ngay. Tô Vân Hi "Ồ" một tiếng rồi lại ngồi xuống.

Hai người đều cúi đầu ăn, không ai nói gì nữa.

Bầu không khí trở nên vô cùng ngượng ngắt.

Trương Vũ không nhịn được hỏi một câu.

“Rốt cuộc, tại sao cậu lại chia tay với tớ?”

Chương 30: Bão sắp đến

Tô Vân Hi dùng thìa xúc cơm, rồi uống một ngụm trà chanh đá.

Tại sao lại chia tay với Trương Vũ?

Thật ra, cô ấy cũng không nhớ rõ nữa.

Không, có lẽ là cô ấy cố tình quên đi cũng nên.

Tô Vân Hi nhớ lại một chút, hình dung được sơ sơ. Hôm đó trời mưa rất to, rồi cô ấy vừa chạy dưới mưa vừa hét lên với Trương Vũ.

“Em muốn chia tay với anh!!”

Rồi hình như Trương Vũ đã đến kéo cô ấy lại, nhưng cô ấy hất tay cậu ấy ra, quay đầu bỏ chạy.

Tô Vân Hi dừng lại một chút rồi nói.

“Quên rồi, có rất nhiều lý do, cũng có thể là đơn giản là không còn thích cậu nữa.”

Trương Vũ “Ồ” một tiếng. Đến bây giờ, cậu ấy cũng không còn quá bận tâm đến chuyện này nữa.

Được rồi, vẫn còn hơi đau một chút. Nghe Tô Vân Hi nói những lời này, cảm giác như có một cây kim đ.â.m vào tim, rồi còn xoay một vòng, không xuyên qua mà cứ chọc qua chọc lại trên lớp da đó.

Nhưng Trương Vũ đương nhiên không biểu hiện ra, cầm ly trà chanh đá lên uống một ngụm.

“Vậy sao, cũng đúng, dù là thứ gì thì con người cũng sẽ cảm thấy chán. Tớ còn tưởng…”

Tô Vân Hi ngước mắt nhìn cậu ấy.

“Cậu còn tưởng gì?”

Trương Vũ nói.

“Tớ còn tưởng cậu là một cô gái rất chung tình.”

Tô Vân Hi khẽ cắn ống hút.

Trương Vũ nói cô ấy là một cô gái chung tình, hình như cũng không sai.

Rất nhiều thứ cô ấy đều không nỡ vứt đi, kể cả những bức thư từ bạn bè nhận được từ hồi tiểu học, tất cả đều được cô ấy cẩn thận cất giữ, niêm phong trong một chiếc hộp nhỏ.

Còn có những món đồ Trương Vũ tặng, dù lớn hay nhỏ.

Cô ấy đều cất giữ cẩn thận, chỉ là cất giấu chúng cùng với ký ức mà thôi.

Tô Vân Hi nhìn Trương Vũ nói.

“Nhưng trên thực tế, người thất hứa là cậu chứ không phải tớ.”

Trương Vũ “Ừm” một tiếng.

“Là lỗi của tớ.”

Tô Vân Hi nhìn Trương Vũ, không hiểu sao lại cảm thấy hơi buồn. Cái gì mà là lỗi của cậu, đáng ghét, cảm giác khó chịu này là sao?

Cô ấy im lặng cúi đầu tiếp tục xúc cơm.

Trương Vũ cũng cúi đầu, thìa xúc cơm trộn với trứng cuộn, lắc nhẹ.

“Vậy là vì chuyện này mà cậu chọn chia tay với tớ sao?”

Tô Vân Hi “Ừm” một tiếng.

“Gần như vậy.”

Trương Vũ hỏi.

“Gần như vậy là sao?”

Tô Vân Hi đột ngột ngẩng đầu lên.

“Dù sao cũng là tại cậu cậu cậu, thật là! Tớ cũng đâu có nói là lỗi của cậu!”

Trương Vũ lấy tay che mặt.

“Khoan đã, cậu bình tĩnh lại, tí nữa phun hết vào người tớ rồi.”

Tô Vân Hi đỏ mặt, lấy giấy ăn bên cạnh lau miệng, ngồi ngoan ngoãn, khẽ ho một tiếng.

“Mà sao cậu cứ nói mãi chuyện này? Cậu cũng đâu có thích tớ nhiều đến thế.”

Trương Vũ “Hả” một tiếng.

“Sao có thể, tớ rất…”

Trương Vũ định nói rất thích, nhưng bây giờ nói ra thì tính là gì?

Quan trọng hơn là, nếu nói ra mà đối phương lại bảo “Phiền phức quá, tớ đã sớm không thích cậu rồi” thì phải làm sao?

Trương Vũ sửa lại cách diễn đạt một chút.

“Ít nhất là khi đang yêu nhau, tớ rất thích cậu…”

Tô Vân Hi “Ồ” một tiếng.

Được rồi, nói như vậy hình như cũng không có vấn đề gì. Đương nhiên, cô ấy cũng không nghĩ bây giờ Trương Vũ sẽ thích mình.

Dù sao cô ấy của trước đây và cô ấy của bây giờ cũng có rất nhiều điểm khác biệt.

Trước đây khi ở trước mặt Trương Vũ, cô ấy sẽ rất chú ý đến hình tượng, một số hành động cũng làm rất cẩn thận, hơn nữa lúc đó cậu ấy nói rất thích tóc dài của cô ấy, còn bây giờ…

Bây giờ tóc đã ngắn, ngày nào cũng không chú ý đến hình tượng, chắc chắn cậu ấy sẽ không thích nữa.

Nhưng cảm giác không cần phải gồng mình lên đối với Tô Vân Hi mà nói vẫn rất thoải mái.

Nghĩ đến đây, cô ấy lại không nhịn được trừng mắt nhìn Trương Vũ.
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 47


Đàn ông, tớ đã từng cố gắng trang điểm, ăn mặc đẹp cho cậu, thậm chí còn… Bây giờ thì hối hận đi!

Trương Vũ bị cô ấy trừng mắt nhìn, cảm nhận được sự oán giận của cô ấy.

Nhưng hai người cũng không còn là trẻ con nữa, nên không định tranh luận đến cùng về vấn đề này, hơn nữa chuyện tình yêu, nói ai đúng ai sai cũng rất khó để đưa ra kết luận thỏa đáng.

Cuối cùng, đa phần chỉ có thể nhận được một kết luận khác nhau nhưng tương tự: Không hợp.

Ăn cơm xong, Trương Vũ nói với Tô Vân Hi.

“Cảm ơn cậu.”

Tô Vân Hi lại hơi ngại ngùng.

“Có gì đâu, cậu cũng đã giúp tớ rồi, coi như huề nhau đi, hình như cũng không huề, vẫn là tớ nợ cậu nhiều hơn.”

Trương Vũ nghe vậy, quay người bỏ đi.

“Rõ ràng là tớ nợ cậu nhiều hơn.”

Tô Vân Hi nghiêng đầu không hiểu.

“Cái gì mà cậu nợ tớ nhiều hơn, sao cậu đi nhanh thế, đợi tớ với, tớ với cậu về cùng một chỗ mà.”

Tô Vân Hi vừa nói vừa chạy theo sau Trương Vũ.

Chân dài người cao thì giỏi lắm à.

Được rồi, đúng là giỏi thật.

Khốn kiếp, thật ghen tị.

Dù Tô Vân Hi có tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, đôi chân đẹp, nhưng chiều cao lại không đủ.

Mưa tháng bảy luôn đến rất nhanh.

Trương Vũ ngồi trong văn phòng, nhìn ra ngoài trời âm u.

Trên bàn làm việc của cậu ấy có một ly cà phê, dân văn phòng thời nay, có ý thức tự giác rất tốt.

Lừa mệt thì nằm ngủ, nhưng dân văn phòng mệt thì sẽ tự mua cà phê cho mình.

Đã một tuần trôi qua kể từ ngày lĩnh lương, Trương Vũ lại quay về cuộc sống đạm bạc. Nhưng chỉ cần cố gắng thêm một chút, đến tháng sau, khi nhận được lương tháng này, cậu ấy cũng không cần phải sống kham khổ như vậy nữa.

Lâm Tử Hiên đứng sau Trương Vũ than thở một tiếng.

“Hôm nay chắc mưa to lắm đấy, về sớm thôi.”

Trương Vũ gật đầu.

“Hình như vậy.”

Mình không mang theo ô, phải về sớm mới được, lần sau phải mua một cái ô rồi.

Lâm Tử Hiên cầm điện thoại lắc lắc trước mặt Trương Vũ.

“Hình như hôm nay có cảnh báo bão, đến lúc đó phải cẩn thận đấy, tối nay phải đóng cửa sổ cho kỹ, không thì sẽ bị gió thổi bay mất.”

Trương Vũ nghĩ mình chưa từng thấy bão.

Cậu ấy hỏi một câu.

“Mà này, có bão thì được nghỉ làm không?”

Nghỉ phép có lương!

Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy phấn khích rồi.

Lâm Tử Hiên xua tay.

“Tớ hỏi rồi, về cơ bản bão sẽ không đi qua chỗ chúng ta, chỉ lướt qua rìa thôi.”

Trên mặt cậu ấy lộ vẻ bất lực.

“Vì vậy, chúng ta vừa phải hứng chịu thiên tai do bão gây ra, lại không được hưởng kỳ nghỉ do bão mang lại, thật là buồn.”

Trương Vũ gật đầu.

Quả thật, nghĩ như vậy đúng là thấy hơi thảm.

Thế là, vừa tan làm lúc 5 giờ rưỡi, Trương Vũ đã nhanh chóng về nhà trọ. Căn phòng tối om, bên ngoài gió gào thét.

Cậu ấy gọi một tiếng.

“Tô Vân Hi!”

Không có ai trong phòng trả lời, cậu ấy đột nhiên hơi lo lắng, không lẽ Tô Vân Hi xảy ra chuyện gì rồi?

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tí tách tí tách, trời đổ mưa như xối xả, tạt vào lá cây, mái nhà, tiếng mưa rơi lộp bộp không ngừng. Ông trời như đang bê cả một chậu nước đổ xuống đất.

Mưa không còn rơi từng hạt nữa, mà ào ào như thác đổ.

Trương Vũ nhìn kim đồng hồ chỉ 7 giờ, mà Tô Vân Hi vẫn chưa về.

Chương 31: Cậu chắc chắn bị c.h.é.m rồi!

Tô Vân Hi chỉ về muộn một chút thì trời đã đổ mưa.

Công ty lại có một bảng biểu cần phải nộp trong hôm nay, sau khi điền xong thì văn phòng cũng chẳng còn mấy ai.

Cô ấy nhìn vào ngăn kéo của mình, không có ô.

Quan trọng hơn là, với cơn mưa này, dù có mang ô thì cô ấy chắc chắn cũng sẽ bị ướt.

Bên ngoài cửa sổ tối om, rõ ràng là mùa hè nhưng trời đã tối sầm lại. Gió thổi từ khắp nơi, thổi cửa kính kêu loảng xoảng, nhất thời khiến cô ấy có chút sợ hãi.

Thôi được rồi, Tô Vân Hi thừa nhận mình hơi nhát gan.

Đã 22 tuổi rồi mà vẫn sợ đủ thứ, sợ ma, sợ sấm sét, đương nhiên sấm sét bình thường thì không sợ, chỉ sợ loại sấm sét đặc biệt lớn thôi.

May mà lúc này chỉ có mưa tí tách, chưa có sấm sét…

Ầm!

Một tia sét xé toạc bầu trời, kèm theo một tiếng sấm ầm ầm, mặt nước trong cốc trên bàn dường như cũng rung lên.

Vẻ mặt Tô Vân Hi cứng đờ, có chút ngượng ngùng.

Nói cái gì đến cái đó.

Giờ phải làm sao đây?
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 48


Cô ấy nhìn điện thoại, bây giờ là 7 giờ, còn chưa ăn tối.

Giờ này rồi còn lo lắng chuyện ăn tối?

Nhưng nếu mưa không tạnh, chẳng lẽ cô ấy phải ở lại công ty qua đêm? Trời thế này, đừng nói đến việc bắt taxi, chỉ cần gầm xe thấp một chút, đi được hai bước là c.h.ế.t máy.

Nếu có thể đi thuyền, nói không chừng còn về nhà được.

Cô ấy nhìn điện thoại, lúc này lại lo lắng cho Trương Vũ.

Không biết cậu ấy đã về nhà chưa.

Mình lo lắng cho tên đó làm gì?

Chỉ là sự quan tâm thông thường của bạn cùng phòng thôi!

Mình là người tốt mà!

Đúng, chính là như vậy.

Tô Vân Hi đúng là hy vọng Trương Vũ có thể về nhà, dù sao cậu ấy cũng tăng ca mỗi tối, nếu như cô ấy, bị kẹt lại ở văn phòng thì thật không hay.

Màn hình điện thoại sáng lên, có người gọi đến, không có ghi chú, nút nghe màu xanh lá cây nhấp nháy.

Tô Vân Hi chỉ cần nhìn dãy số hiện trên màn hình cũng biết người gọi đến là ai, không nghi ngờ gì nữa, chính là Trương Vũ.

Anh ta gọi cho mình làm gì nhỉ?

Chẳng lẽ... cần giúp đỡ?

Tô Vân Hi nghĩ một lúc rồi bắt máy.

"A lô."

Giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.

"A lô a lô?"

Tô Vân Hi nói: "Tôi là Tô Vân Hi, không phải A lô A lô."

Trương Vũ nói: "Tôi là Trương Vũ, không phải A lô."

Tô Vân Hi muốn cười nhưng lại nhịn.

"Cậu là trẻ con à?"

Trương Vũ gật đầu: "Chị Vân Hi."

Tô Vân Hi đỏ mặt, người đàn ông này thật là chẳng nghiêm túc gì cả!

Không hiểu sao, tâm trạng vốn đang hơi chán nản của cô lại trở nên vui vẻ hơn, bên ngoài mưa gió bão bùng, nhưng trong lòng cô lại dần dần thấy nắng.

Ngón tay Tô Vân Hi khẽ vẽ vòng tròn trên bàn.

"Sao thế, gọi điện cho tôi, chẳng lẽ bị kẹt ở văn phòng rồi?"

Dù cậu có bị kẹt ở văn phòng thì tôi cũng chẳng giúp được gì, tôi cũng đang ở văn phòng đây này.

Trương Vũ lắc đầu nói: "Không, tôi về đến nhà rồi, thấy cậu vẫn chưa về nên gọi điện thoại."

Trương Vũ đã đóng hết cửa sổ trong nhà, đóng rất kỹ, nhưng không biết có phải vì nhà ở tầng cao hay gió quá lớn, mà cửa kính cứ rung lên bần bật.

Anh cũng chưa từng thấy tình cảnh này bao giờ, nói thật là thấy hơi lo lắng.

Nhất là giờ này Tô Vân Hi vẫn chưa về.

Trương Vũ nói với đầu dây bên kia: "Tôi sợ cậu bị gió thổi bay mất."

Tô Vân Hi hét lên qua điện thoại: "Không có đâu!"

Trương Vũ hỏi: "Vậy bây giờ cậu nặng bao nhiêu?"

Tô Vân Hi đỏ mặt, ấp úng nói: "Chẳng phải cậu biết rồi sao?"

"Tám mươi sáu?"

"Nhẹ hơn trước hai cân."

"Cái gì?! Nhẹ hơn trước hai cân?! Cậu là bộ xương di động à!"

"Mới không phải bộ xương di động! Cậu thật là vô duyên, chỗ nào cần có thịt thì tôi đều có thịt! Chân tôi có thịt đấy!"

Tô Vân Hi vừa nói vừa đập bàn đứng dậy, Trương Vũ này thật là, cứ nói chuyện với anh ta là cô lại thấy bực mình.

Ầm!

Một tiếng sấm lớn vang lên, lan truyền trong những đám mây, rồi đến tận cửa sổ.

Tô Vân Hi lại co rúm người, ngồi xuống ghế, giống như một chú chuột hamster nhỏ.

Cơn mưa này chẳng lẽ không ngừng sao...

Trương Vũ hỏi: "Có cần tôi đến đón cậu không?"

Tô Vân Hi im lặng một lúc.

"Cậu đến cũng chẳng ích gì, mưa to thế này..."

Trương Vũ "Ồ" một tiếng.

"Vậy à, vậy tôi không đến nữa."

Nói xong, Trương Vũ cúp máy.

Tô Vân Hi sững người, sau đó ôm điện thoại ngẩn ra, rốt cuộc người đàn ông này gọi điện thoại đến làm gì vậy?

Cô gục xuống bàn, đầu gối lên tay.

Thôi được rồi, cũng không mong anh ta đến lắm.

Hơn nữa thực ra anh ta đến cũng chẳng ích gì, Tô Vân Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ bụng đợi mưa nhỏ hơn rồi chạy thẳng về tắm rửa.

Tô Vân Hi đợi nửa tiếng.

Sao mưa chẳng thấy nhỏ đi mà còn to hơn, đây là bão à!

Đáng sợ quá.

Tô Vân Hi thấy màn hình điện thoại lại sáng lên, nút nghe màu xanh lá cây nhảy lên nhảy xuống, vẫn là dãy số quen thuộc đó, không có tên.

Cô bắt máy.

"A lô a lô a lô."

Người đàn ông này, làm gì vậy?

Giọng Trương Vũ vang lên: "Xuống lầu, tôi đến dưới lầu cậu rồi."

Tô Vân Hi sững người.

Hả?

Ý gì?

Khoan đã?

Đến dưới lầu tôi rồi?!

Cô còn chưa kịp nói gì thì nghe thấy Trương Vũ lẩm bẩm ở đầu dây bên kia: "Trời ơi, mưa to thật, cả đời tôi chưa thấy mưa nào to thế này, cậu đi rồi hả?"
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 49


Tô Vân Hi bỗng thấy mũi cay cay, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, hít hít mũi nói: "Không, chưa, tôi xuống ngay, đợi chút, tôi xuống ngay đây."

Tô Vân Hi vội vàng đứng dậy, sau đó chạy xuống cầu thang, khu vực làm việc của cô ở tầng ba, men theo cầu thang lát gạch men, qua hai góc cua, đôi giày cao gót phát ra tiếng lộp cộp.

Cô chạy xuống tầng một, nhìn thấy ——

Một con chim cánh cụt.

Một con chim cánh cụt to màu xanh đang vẫy tay với cô.

"Chào."

Tô Vân Hi không nhịn được, bật cười "phụt" một tiếng.

Trương Vũ mặc một chiếc áo mưa chim cánh cụt màu xanh, mũ trùm kín đầu, quan trọng hơn là, kết hợp với đôi mắt hơi dữ tợn của anh ta, trông vô cùng buồn cười.

Trương Vũ còn xách theo hai túi đồ, nhìn cô với vẻ mặt khó chịu.

"Cười gì?"

Tô Vân Hi lại chống cằm nhìn Trương Vũ từ trên xuống dưới mấy lần, sau đó lấy điện thoại ra chụp ảnh.

"Quá hiếm thấy, đáng để kỷ niệm."

Trương Vũ đưa đồ trong tay cho cô.

"Đừng hiếm thấy nữa, tôi vất vả lắm mới tìm được một cửa hàng chưa đóng cửa, chỉ còn kiểu này thôi, áo mưa bốn mươi tệ, nhớ trả tôi đấy."

Tô Vân Hi nhận lấy.

"Bốn mươi tệ một cái, cậu chắc chắn bị c.h.é.m rồi!"

Trương Vũ nhún vai.

"Không biết, biết đâu chất lượng của họ đặc biệt tốt thì sao, cậu đi giày cao gót cũng không tiện, lát nữa cởi ra thay đôi dép lê nhựa này đi, dép lê ba mươi tệ, nhớ trả tôi luôn đấy."

Trong lòng Tô Vân Hi dâng lên một dòng nước ấm, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Cậu chắc chắn bị c.h.é.m rồi, làm gì có cái nào đắt thế, cậu nên mặc cả với chủ quán chứ, nửa giá là mua được rồi."

Cô ngồi xuống ghế dài, cúi người xuống cởi đôi giày cao gót, sau đó khẽ nói: "Cảm ơn."

Chương 32: Lão công

Trương Vũ đứng bên cạnh, im lặng nhìn Tô Vân Hi cởi giày.

Nói đến cũng lạ, trước đây chưa từng thấy cô cởi giày khi mặc bộ đồ vest này, dù sao thì giờ tan làm của hai người thường không giống nhau, cũng sẽ không để ý đến những điều này.

Nhưng khi Trương Vũ nhìn Tô Vân Hi cởi giày, lại cảm thấy, có chút... quyến rũ ngoài ý muốn...

Mái tóc ngắn của cô buông xuống một bên, để lộ chiếc cổ trắng nõn không tì vết, giống như một con thiên nga trắng, chiếc áo sơ mi trắng ôm lấy đường cong cơ thể phía sau, đặc biệt là vòng eo thon gọn, nhỏ nhắn kia.

Ở chỗ giao nhau giữa áo sơ mi trắng và chân váy bút chì màu đen, những nếp gấp chồng chéo lên nhau, giống như những ngọn đồi nối tiếp nhau, trải dài về cùng một hướng.

Sau đó, Tô Vân Hi từ từ cởi chiếc giày màu đen bên chân phải, để lộ bàn chân nhỏ nhắn, mềm mại, bàn chân của cô rất đẹp, hình dáng rất chuẩn.

Tô Vân Hi dường như hơi mệt, cử động các ngón chân, khẽ co lại, rồi ném đôi giày vào túi ni lông.

Cô cởi nốt chiếc giày còn lại, sau đó thay đôi dép lê Trương Vũ mua cho.

Không to không nhỏ, vừa khít.

Tô Vân Hi cảm thấy vẫn là đôi này thoải mái hơn, giậm chân hai cái.

Hây, thật là tuyệt.

Cô ngẩng đầu lên, thấy Trương Vũ đang nhìn mình chằm chằm, dường như có chút...

Tô Vân Hi đưa tay chỉ vào Trương Vũ.

"Tên lưu manh này, lại đang thèm thuồng sắc đẹp của bổn cô nương!"

Trương Vũ quay đầu đi.

"Không có, đừng dùng tay vừa cởi giày chỉ vào tôi, tôi thấy ghê."

Trán Tô Vân Hi nổi lên ba vạch đen, đáng ghét, Trương Vũ này, thật là không biết nói chuyện!

Cô chạy vào nhà vệ sinh ở tầng một rửa tay, sau đó nhanh chóng chạy ra, hai chân đi dép lê đứng chụm lại, chỉ vào Trương Vũ nói: "Tên lưu manh này, dám thèm thuồng sắc đẹp của bổn cô nương, tôi biết, cậu đang nhìn lưng tôi đúng không, trước đây cậu đã từng nói lưng tôi rất thẳng rất đẹp."

Trương Vũ bị vạch trần một nửa, Tô Vân Hi này, bình thường nhiều lúc ngốc nghếch, sao lúc này lại phản ứng nhanh vậy chứ.

Anh ta trực tiếp cầm lấy áo mưa trên ghế đi về phía Tô Vân Hi.

Trên mặt Tô Vân Hi hiện lên vẻ hoảng hốt, lùi lại nửa bước.

"Khoan đã, cậu muốn làm gì, tôi nói cho cậu biết, đây, đây là văn phòng, không phải là nơi để làm bậy..."

Chẳng lẽ, Trương Vũ thích kiểu này?

Làm mấy chuyện kỳ quái ở văn phòng.

Không, tôi không muốn để lại kỷ niệm kiểu này ở văn phòng!

Lúc Tô Vân Hi chưa đi làm, cô rất thích đọc truyện về chuyện tình công sở, thấy thật thú vị.
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 50


Sau khi Tô Vân Hi đi làm, cô phát điên, ai lại làm mấy chuyện đó ở văn phòng chứ, thật là chán nản.

Trương Vũ trùm chiếc áo mưa chim cánh cụt lên đầu Tô Vân Hi, trước mắt Tô Vân Hi lập tức tối sịt.

Cô kéo áo mưa, phát ra tiếng "ư ư".

"Cậu nhẹ nhàng thôi, cậu dịu dàng một chút! Sao lại mạnh tay thế! Sượt vào mặt rồi, sượt vào mặt rồi!"

Trương Vũ mặc kệ cô, trực tiếp trùm áo mưa xuống tận cùng, thế là trên sân lại có thêm một con chim cánh cụt màu xanh.

Tô Vân Hi vừa khóc vừa che mặt.

"Thật là, đau c.h.ế.t đi được, chẳng qua là nói cậu hai câu thôi mà, hơn nữa, tôi là người bị nhìn, tôi còn chưa nói gì, cậu ngại ngùng cái gì chứ."

Trương Vũ lạnh lùng nói: "Không có nhìn."

Tô Vân Hi bĩu môi, liếc xéo Trương Vũ.

Rõ ràng là đã nhìn rồi, còn chối.

Miệng cứng như chim cánh cụt, chính là Trương Vũ.

Nhưng mà nể tình cậu đội mưa gió đến cứu tôi thoát khỏi biển lửa, tôi sẽ không so đo với cậu nữa.

Tô Vân Hi chống nạnh nói: "Không sao đâu, chỉ là nhìn một cái thôi, có mất miếng thịt nào đâu, dù cậu có nhìn tôi mãi tôi cũng không ngại."

Trương Vũ quay đầu lại nhìn Tô Vân Hi.

"Chim cánh cụt có gì đẹp mà nhìn, đi thôi, chim cánh cụt nhỏ."

Tô Vân Hi cúi đầu nhìn mình.

Ồ, đúng rồi, bây giờ không phải là bộ vest mà là bộ đồ chim cánh cụt rồi.

Cô đi dép lê, lẽo đẽo theo sau Trương Vũ chạy ra ngoài.

Cô tò mò hỏi: "Sao cậu biết công ty tôi ở đâu?"

Trương Vũ thản nhiên trả lời: "Cậu ngày nào cũng để đủ thứ linh tinh trên bàn, hôm đó tôi dọn dẹp thì nhìn thấy, lần sau cẩn thận hơn nhé."

Tô Vân Hi gật đầu, mũ chim cánh cụt cũng lắc lư theo.

"Cậu cứ thế mà nhớ à?"

Giọng Trương Vũ vẫn lạnh nhạt: "Trước đây tôi cũng đã nộp CV cho công ty đó, nhưng vị trí họ đưa ra không được thú vị lắm nên tôi không đến."

Tô Vân Hi cảm thấy lời Trương Vũ nói không giống như đang lừa dối, cũng đúng, dù sao thì mấy công ty này đều được ưu tiên xem xét, cô cũng đã nộp CV cho công ty của Trương Vũ.

May mà không đến, nếu thật sự ở cùng văn phòng thì tiêu đời rồi.

Hai người đi trong nước mưa.

Mưa to hơn tưởng tượng, gió không ngừng thổi, nước trên mặt đất đã ngập đến mắt cá chân.

Tô Vân Hi bước đi trong nước, giống như đang đi trên sông cạn, thậm chí còn khiến cô nghi ngờ lát nữa biết đâu sẽ có một con cá lật bụng trôi từ đâu đến.

Tô Vân Hi nhìn bóng lưng Trương Vũ, bóng lưng chim cánh cụt hơi buồn cười kia.

Mặc dù đôi khi anh ta kỳ quặc, ít nói, còn có chút lạnh lùng, nhưng vào lúc này, anh ta thật sự không chút do dự đến giúp cô.

Đồ Ma Kết khó hiểu chết tiệt!

Nhưng Trương Vũ dường như chính là như vậy, hỏi anh ta cũng chẳng hỏi ra được gì, nhìn hành động của anh ta thì lại hiểu ngay.

Tô Vân Hi mang theo chút không chắc chắn nghĩ, vậy xem ra, Trương Vũ quả nhiên vẫn thích mình?

Cô suy nghĩ về vấn đề này trong lòng.

Nếu là thời học sinh, chuyện kiểu này, chỉ cần hai bên thích nhau là được rồi.

Nhưng khi đã tốt nghiệp, có rất nhiều thứ phải cân nhắc.

Nhưng mà, hình như lại không thể nghĩ như vậy, nếu hỏi Trương Vũ, chắc chắn anh ta sẽ nói cô là đồ tự luyến.

Tô Vân Hi thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khi anh ta nói câu đó.

"Cái gì, cậu thực sự nghĩ tôi thích cậu, cậu lấy đâu ra cái sự tự tin kỳ quặc đó vậy, đồ phụ nữ n.g.ự.c lép."

Không——

Tô Vân Hi ôm đầu chim cánh cụt.

Quá xấu hổ!

Tô Vân Hi tò mò hỏi: "Công ty chúng tôi không dễ vào đâu, sao cậu vào được vậy?"

Trương Vũ nhún vai.

"Có gì khó đâu, tôi nói với bác bảo vệ một tiếng là đến đưa áo mưa cho bạn, bác ấy liền cho tôi vào."

Tô Vân Hi gật đầu, hóa ra là vậy.

Hai người vừa ra khỏi cổng công ty, bác bảo vệ ở phòng trực thò đầu ra khỏi cửa sổ.

Bác ấy vẫy tay với Trương Vũ.

"Nhanh vậy đã đón được người rồi à?"

Trương Vũ cứng người, quay lại gật đầu với bác bảo vệ, mỉm cười nói: "Cảm ơn bác."

Ghi chú:

Khó hiểu (mēnsāo): Một từ lóng trong tiếng Trung Quốc, dùng để miêu tả những người có vẻ ngoài trầm tính, ít nói, nhưng bên trong lại rất nồng nhiệt, tình cảm.

Bác bảo vệ mặt mày tươi cười.

"Không sao."

Ông ấy lại vẫy tay với Tô Vân Hi.
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 51


"Cháu thật hạnh phúc, mưa to như vậy mà chồng cháu vẫn chạy đến đón, hai vợ chồng tình cảm thật tốt."

Nụ cười của Trương Vũ cứng đờ trên mặt, cả người như hóa đá.

Tô Vân Hi liếc nhìn bác bảo vệ, rồi lại nhìn Trương Vũ, trong nháy mắt hiểu ra tất cả.

Cô không nhịn được, quay đầu sang một bên, bật ra một tiếng cười khúc khích.

Chương 33: Cậu ngủ rồi à?

Tiếng cười khúc khích này vang lên giữa cơn mưa ồn ào nghe rõ mồn một.

Trương Vũ vẫn giữ nụ cười trên mặt, vẫy tay chào bác bảo vệ.

Bác ơi, bác bớt nói vài câu được không ạ.

Thực ra, lúc Trương Vũ muốn vào, bác bảo vệ nhất quyết không cho vào, nói "Không có thẻ nhân viên, không có hẹn trước, thì không được vào! Đây là quy định!"

Trương Vũ nói mình đến đón bạn, bác bảo vệ vẫn nói không được, Trương Vũ liền nói mình đến đón vợ!

Sau đó, Trương Vũ tìm thấy ảnh thẻ nhân viên của Tô Vân Hi, còn về việc lấy nó bằng cách nào, thì do cậu thấy nó nằm trên bàn nên tự chụp lại.

Thế là bác bảo vệ gật gật đầu "Ồ, hóa ra là vậy, kết hôn sớm vậy à, tốt thật, cháu vào đi".

Trương Vũ mới được vào.

Hai con chim cánh cụt lắc lư rời khỏi công ty, bước trên vũng nước, con chim cánh cụt phía trước ủ rũ, mặt mày chán nản, con chim cánh cụt phía sau thì nhảy nhót, bóng lưng toát lên vẻ "vui sướng"!

Tô Vân Hi đoán được bảy tám phần, đoán rằng Trương Vũ không vào được, sau đó cậu ấy nói dối, nói là đến đón vợ gì đó rồi mới được vào.

Tô Vân Hi tiến sát lại gần Trương Vũ.

"Này, chồng ơi!"

Giọng cô mang theo vài phần vui vẻ, hòa lẫn với tiếng mưa rơi.

Trương Vũ phải thừa nhận, nghe Tô Vân Hi gọi như vậy, vẫn có chút... thoải mái.

Nhưng kèm theo đó là cảm giác xấu hổ khi bị vạch trần lời nói dối.

Không phải chứ, bác bảo vệ nói cũng nhiều quá đấy.

Công ty gì mà không cho vào thế này.

Quá nhiều quy định kỳ lạ, may mà lúc đó mình không đến đây làm việc.

Quan trọng là, Tô Vân Hi dường như thấy chuyện này rất thú vị, hai mắt cứ liếc nhìn cậu trong khóe mắt.

Trương Vũ nghĩ, có gì mà vui thế?

Cậu giải thích.

"Anh chỉ là không vào được, nói bừa thôi, em đừng tin là thật."

Tô Vân Hi gật đầu.

"Em hiểu mà, em cũng biết, nhưng em chỉ thấy vừa nãy có người nói vào rất dễ dàng, thế mà ngay sau đó đã bị vạch trần, cảm giác rất... thú vị."

Trương Vũ quay đầu, nhìn Tô Vân Hi với vẻ mặt vô cảm.

"Em nghĩ anh vì ai chứ, không phải vì em thì anh đã nói dối như vậy sao, nói đúng ra em nên cảm ơn anh mới phải."

Tô Vân Hi đeo túi đựng giày cao gót vào cổ tay, vỗ hai tay vào nhau, đưa lên ngang mặt rồi nghiêng đầu nói.

"Cảm ơn chồng yêu! Chồng yêu là nhất!"

Trương Vũ nắm chặt tay.

Con người này làm sao có thể vừa đáng yêu vừa đáng ghét như vậy chứ.

Cậu nhìn Tô Vân Hi chớp chớp mắt, mưa rơi trên mũ trùm đầu của cô, biến thành những hạt nước nhỏ rồi tản ra.

Cậu hít một hơi thật sâu.

Bình tĩnh nào, Trương Vũ, cậu cũng không phải mới quen cô ấy ngày một ngày hai.

Nhưng lúc yêu nhau cô ấy cũng không thế này mà.

Ừm, cũng không hẳn, lúc yêu nhau đã có dấu hiệu rồi, chỉ là lúc đó cô ấy kiềm chế hơn thôi.

Lần này Trương Vũ không gõ vào đầu Tô Vân Hi nữa, mà quay người bỏ đi.

"Trẻ con."

Tô Vân Hi bước nhanh đuổi theo cậu.

"Chờ em với, chờ em với, đừng đi nhanh thế, này này, em sai rồi, cậu chậm lại một chút."

Cuối cùng hai người cũng về đến nhà trọ.

Tô Vân Hi ướt sũng bước lên tấm thảm ở cửa, thở dài một tiếng.

"Oa, mưa này to thật đấy."

Sau khi về đến nhà, trời mưa càng lúc càng to, bên ngoài tối đen như mực, gió nổi mây phun, mưa rơi trên mặt đất, trên vũng nước, trên mái tôn, phát ra tiếng lộp độp liên hồi, ầm ầm ầm ầm.

Vừa tối vừa âm u, trông như ngày tận thế vậy.

Tô Vân Hi cảm thấy cơn mưa này hơi quá đáng rồi.

Trương Vũ cởi áo mưa, treo vào nhà vệ sinh, sau đó xả nước qua.

Cậu đi ra, nhìn con chim cánh cụt vẫn còn ngây ra đó, gọi cô.

"Tô Vân Hi, cậu làm gì thế, thay đồ rồi tắm rửa đi chứ, nước đó bẩn lắm, cẩn thận nhiễm khuẩn đấy."

Chim cánh cụt đứng nghiêm chào theo kiểu quân đội.

"Rõ!"

Sau đó, Tô Vân Hi lắc lư đi vào nhà vệ sinh, dép lê lê trên nền gạch men phát ra tiếng ken két.
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 52


Trên tường nhà vệ sinh có mấy cái móc treo, Tô Vân Hi treo áo mưa của mình lên đó, trước tiên rửa qua phần chân từ bắp chân trở xuống, rồi đi ra ngoài lấy đồ để thay.

Cô thấy Trương Vũ đang ngồi trên ghế, bèn đi về phía cậu.

"Cậu có muốn đi tắm trước không?"

Trương Vũ quay lại nhìn Tô Vân Hi.

"Không sao, cậu tắm trước đi."

Nhưng cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc áo sơ mi ướt sũng của Tô Vân Hi, và cả mái tóc ngắn ướt đẫm nước mưa.

Mặc dù đã có áo mưa, nhưng mưa vẫn rất to, gió thổi mưa tứ phía, theo cổ áo chảy vào trong.

Quần áo của Trương Vũ cũng bị ướt một chút, nên áo mưa tuy có tác dụng nhưng không nhiều, thứ hữu ích nhất là đôi dép tổ ong.

Cậu nhìn chiếc áo sơ mi trắng của Tô Vân Hi dính sát vào người, lờ mờ thấy được làn da trắng nõn, thậm chí, còn có một mảng màu xanh nhạt...

Hóa ra hôm nay là màu xanh à...

Quần áo của Tô Vân Hi thường được phơi trên ban công nhỏ của cô, nhưng đôi khi cô không đóng cửa, nên... Trương Vũ đi ngang qua sẽ nhìn thấy.

Nhưng treo ở đó và mặc trên người là hai chuyện khác nhau.

Đặc biệt là vẻ mơ hồ, mờ ảo đó, kết hợp với đôi má ửng hồng của Tô Vân Hi đang đứng rất gần.

Tô Vân Hi nhận ra ánh mắt của Trương Vũ.

Nghĩ thầm, tên này đúng là yêu râu xanh, lúc này mà còn nhìn cái gì chứ?

Cô cúi đầu xuống, nhìn thấy chiếc áo sơ mi ướt đẫm của mình.

Giọng nói bất lực của Trương Vũ vang lên.

"Cậu, chú ý một chút."

Mặt Tô Vân Hi đỏ bừng, che n.g.ự.c lại.

"Chờ đã!"

Trương Vũ vỗ trán.

Tô Vân Hi rõ ràng có chút hoảng loạn.

A a a a, bị cậu ấy nhìn thấy rồi!

Không, chờ đã, mức độ này, cũng không phải...

Nhưng mà không được!

Tô Vân Hi lùi lại nửa bước.

"Mình, mình đi tắm trước đây!"

Sau đó, Tô Vân Hi chạy vào tắm.

Tuy nhiên, cả hai bây giờ cũng dần quen với việc sống chung, không còn né tránh nhau lúc tắm nữa.

Trương Vũ nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh, thở phào nhẹ nhõm.

Đôi khi thật sự rất khó chịu, có nên nói chuyện với Tô Vân Hi không nhỉ.

Tô Vân Hi tắm xong đi ra, mặc một chiếc áo phông rộng màu trắng, để lộ đôi chân dài trắng nõn, sau đó dùng khăn lau tóc, nói với Trương Vũ.

"Bây giờ cậu đi tắm đi."

Trương Vũ nhìn Tô Vân Hi.

"Cậu không mặc quần à?"

Tô Vân Hi dậm chân.

"Sao có thể chứ!"

Cô vén một góc áo phông lên, để lộ chiếc quần đùi rộng thùng thình màu trắng.

"Chỉ là ngắn thôi, sao có thể không mặc được, mùa hè mặc như vậy thoải mái hơn thôi, cậu suốt ngày nghĩ gì vậy?"

Cô lại nhớ đến chuyện vừa rồi, cảm thấy mặt nóng bừng.

"Mình mặc kệ cậu nữa, mình đi nghỉ trước đây, dù sao hôm nay cũng cảm ơn cậu."

Màn đêm nhanh chóng buông xuống.

Tô Vân Hi nhìn điện thoại, rõ ràng mới 10 giờ, sao lại tối như vậy rồi.

Quan trọng hơn là tiếng sấm bên ngoài, gần như ngay bên cạnh, vang lên không ngừng, khiến cô có chút khó ngủ.

Lúc này, cô nghĩ đến Trương Vũ, do dự một hồi rồi xuống giường, gõ cửa phòng Trương Vũ.

"Trương Vũ, cậu ngủ chưa..."

Chương 34: Nghe cậu nói cũng có lý

Trương Vũ chưa ngủ, lúc này đang xem điện thoại.

Cậu đang chờ tin tức được nghỉ ngày mai, nhưng chờ mãi, tin nhắn trong nhóm đã lên đến 99+, cậu vẫn chưa thấy tin tức đó, toàn là mọi người đang thảo luận về cơn bão.

Cậu nghe thấy giọng nói của Tô Vân Hi, hỏi.

"Sao thế, có chuyện gì à?"

Ầm!

Bên ngoài lại là một tiếng sấm lớn, làm tai ù đi.

Không biết là do bão hay do tầng này cao đặc biệt mà Tô Vân Hi nghe rất rõ, như ngay bên cạnh vậy.

Nghe thấy Trương Vũ nói, cô có chút sốt ruột, lại gõ cửa phòng Trương Vũ.

"Không có việc gì thì không được tìm cậu à!"

Thật là, sao lại lạnh lùng vô tình như vậy chứ!

Trương Vũ đang mơ màng thì lật người dậy, mở cửa, nhìn thấy Tô Vân Hi mặc áo phông trắng.

Trên mặt Tô Vân Hi lộ ra vẻ kiên quyết.

Đúng vậy, chính là kiên quyết.

Cô cố gắng gồng mình làm ra vẻ mặt này.

Trương Vũ có chút khó hiểu.

"Sao thế, các cậu được nghỉ rồi à?"

Tô Vân Hi lắc đầu.

"Vẫn chưa."

Một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng cả căn phòng, Trương Vũ nghe thấy tiếng "ối".

Tia chớp vụt tắt, Trương Vũ nhìn Tô Vân Hi, người hơi cứng đờ, vẻ mặt không tự nhiên.

Ồ, nhớ ra rồi, có người sợ sấm sét.
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 53


Trương Vũ không nhịn được cong môi nhìn Tô Vân Hi.

"Ồ, sợ rồi à."

Tô Vân Hi cố chấp giả vờ ngốc nghếch.

"Sợ gì?"

Trương Vũ chống tay vào cửa nói.

"Đã hai mươi hai tuổi rồi, còn sợ sấm sét?"

Tô Vân Hi cười lạnh một tiếng.

"Làm sao có thể."

Trương Vũ đóng cửa lại, sau đó khóa trái, phát ra tiếng "cạch" giòn tan.

"Nếu không có chuyện gì, vậy anh ngủ đây."

Tô Vân Hi sững sờ.

Trương Vũ cứ thế đóng cửa lại à?

Hành lang tối om, bên ngoài mưa gió bão bùng, như ngày tận thế.

Ầm!

Lại một tiếng sấm sét lớn vang lên.

Tô Vân Hi liên tục gõ cửa phòng Trương Vũ, hét lớn.

"Mình sợ rồi mình sai rồi Trương Vũ hu hu hu, mình không nên ra vẻ ta đây! Cậu đừng vô tình như vậy mà hu hu!"

Trương Vũ mở cửa, trên mặt mang theo nụ cười ranh mãnh.

Tô Vân Hi nhìn Trương Vũ đầy oán hận, nói.

"Mình ghét cậu!"

Trương Vũ định đóng cửa lại.

Tô Vân Hi lập tức hét lên.

"Mình thích cậu!"

Trương Vũ khựng lại, gõ lên đầu Tô Vân Hi.

"Thật sự bó tay với cậu rồi, vào đi."

Cái con người này, có thể đừng nói từ "thích" một cách tùy tiện như vậy được không.

Trương Vũ ngồi trên giường, sau đó Tô Vân Hi ngồi trên ghế của Trương Vũ.

Cô lặng lẽ nhấc ghế, di chuyển đến bên cạnh Trương Vũ.

Trương Vũ nhìn hành động của cô, không nhịn được hỏi.

"Sợ đến vậy sao?"

Tô Vân Hi gật đầu.

"Ai cũng có thứ mình sợ, điều này rất bình thường, mình chỉ là thấy tiếng động quá lớn, giống như cậu đang đi trên đường, đột nhiên có đứa trẻ ném pháo xuống chân cậu, hoặc đột nhiên có quả bóng bay nổ tung, ai cũng sẽ giật mình thôi."

Trương Vũ suy nghĩ một chút.

Hình như cũng đúng.

Nếu đang tập trung làm việc gì đó, đột nhiên có tiếng động lớn, cậu cũng sẽ giật mình.

Tô Vân Hi lại nói.

"Hơn nữa mình cũng không phải cái gì cũng sợ, có người sợ rắn đúng không, mình không sợ, ngược lại còn thấy chúng khá đẹp."

Trương Vũ khá đồng tình với quan điểm của Tô Vân Hi.

Dù sao bây giờ cũng có người nuôi rắn làm thú cưng, thấy chúng đáng yêu cũng là chuyện bình thường, hơn nữa một số loài có vảy đẹp cũng khá ngầu.

Trương Vũ nhìn Tô Vân Hi.

Phải nói là, chỉ mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, để lộ đôi chân thon dài kia, quyến rũ hơn tưởng tượng...

Tô Vân Hi nhạy bén ngẩng đầu lên.

"Cậu..."

Tên này, cứ thích chân mình như vậy sao?

Hình như đúng là vậy, lúc yêu nhau cũng thế.

Trương Vũ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

"Vậy tối nay cậu ngủ thế nào?"

Tô Vân Hi không truy cứu vấn đề Trương Vũ nhìn chằm chằm chân mình nữa, cô nói.

"Mình muốn ngủ phòng cậu."

Trương Vũ chỉ vào cửa.

"Cậu ngủ phòng cậu đi."

Tô Vân Hi nắm lấy mép giường của Trương Vũ.

"Tại sao chứ! Có mỹ nữ như mình ngủ cùng phòng cậu không vui sao?!"

Trương Vũ nhìn thẳng vào mắt Tô Vân Hi, nói.

"Dựa theo những chuyện đã xảy ra trước đây, anh thấy việc em ngủ trong phòng anh là không hợp lý, hơn nữa cuối cùng nhất định sẽ dẫn đến kết quả là, em lăn từ trên giường xuống, rồi rơi xuống giường anh."

Tô Vân Hi chống cằm nhìn Trương Vũ nói.

Ghi chú:

Em hiểu mà (wǒ míngbái ma): Trong câu này, "ma" là một từ ngữ khẩu ngữ, thường được dùng ở cuối câu để biểu thị sự khẳng định hoặc nhấn mạnh. Ở đây, Tô Vân Hi dùng nó để thể hiện sự đồng tình và hiểu ý của Trương Vũ.

Làm ra vẻ ta đây (chěngqiáng): Có nghĩa là cố tỏ ra mạnh mẽ, giỏi giang hơn thực tế.

Ơ (yī): Là một từ cảm thán, biểu thị sự ngạc nhiên, sợ hãi.

“Cậu có mất gì đâu mà sợ?”

Trương Vũ há miệng.

“Hả?”

Không phải, đây là vấn đề tôi có mất gì không sao?

Sao cậu vô tư thế?

Trương Vũ nói.

“Nhưng nhân cách của tớ đang bị thử thách.”

Tô Vân Hi khẽ ho một tiếng.

“Cứ coi như là phần thưởng cho việc tớ ngủ ở phòng cậu, thế nào? Rất hời đấy!”

Trương Vũ cầm gối đập vào đầu Tô Vân Hi.

“Hôm nay tớ sẽ sửa lại cái tư tưởng kỳ quái này của cậu, bảo cậu bớt xem mấy thứ linh tinh đi.”

Tô Vân Hi bị gối đập trúng đầu, phát ra tiếng “ưm”.

Trương Vũ thu gối lại.

Tô Vân Hi ôm đầu, hơi bất mãn nói.

“Giả tạo… rõ ràng lúc xem có kiêng dè gì đâu.”

Trương Vũ phẩy tay.

“Không, đó là hai chuyện khác nhau.”

Tô Vân Hi hít một hơi thật sâu.

“Nhưng tớ một mình chắc chắn sẽ không ngủ được, tớ đáng thương lắm.”

“Cậu là trẻ con à?”

“Tớ là!”
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 54


Trương Vũ nhìn Tô Vân Hi ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu, cảm thấy mình đã bị cô ấy đánh bại.

Thôi được rồi, ngủ chung phòng thì ngủ chung phòng.

Sự đã rồi, hình như cũng không cần thiết phải từ chối thêm nữa.

Tuyệt đối không phải vì anh cũng rất muốn ngủ chung phòng với Tô Vân Hi, chỉ là cảm thấy giới hạn làm người của mình đang dần bị hạ thấp.

Trước đây là trên mặt đất, bây giờ là đào xuống ba thước rồi lại đào thêm ba thước nữa.

Trương Vũ thở dài.

“Được rồi, tùy cậu.”

Tô Vân Hi đứng bật dậy khỏi ghế, nắm chặt tay.

“Tuyệt vời!”

Trương Vũ không biết cô ấy đang vui vì cái gì, chỉ thấy Tô Vân Hi đứng dậy đi vào phòng lấy chăn.

Tô Vân Hi vui vẻ lại mang bộ chăn hình mèo và chuột của mình lên giường Trương Vũ, sau đó Trương Vũ định dọn chiếu của mình xuống.

Lúc này, Tô Vân Hi nhìn Trương Vũ hỏi.

“Hay là chúng ta ngủ chung giường đi?”

Trương Vũ nghiêng đầu nhìn Tô Vân Hi.

“Cậu biết mình đang nói gì không?”

Người này nói chuyện có suy nghĩ kỹ không vậy?

Tô Vân Hi lúc này mới phản ứng lại, mặt hơi đỏ, xua tay nói.

“Ý tớ không phải vậy!”

“Vậy ý cậu là gì? Cậu nhất định là thèm muốn thân thể của tớ rồi.”

“Phì! Ai thèm muốn thân thể cậu chứ! Nghĩ nhiều quá!”

“Vậy Tô đại tiểu thư, cô giải thích cho tôi nghe một chút?”

“Ý của tớ là, dù sao cậu cũng ngủ dưới đất, sáng mai thức dậy chúng ta cũng sẽ ngủ chung một giường… nên… cảm thấy cậu không cần thiết phải dọn đồ xuống.”

Tô Vân Hi đỏ mặt nhìn Trương Vũ nói.

Trương Vũ hơi suy tư nhìn Tô Vân Hi.

Kết quả mà nói, hình như đúng là vậy.

Tô Vân Hi lại khẽ ho một tiếng giải thích.

“Hơn nữa, chúng ta chỉ cần tự cuộn tròn trong chăn của mình, tuyệt đối sẽ không xảy ra tiếp xúc thân thể, vậy nên kỳ thực cũng giống như chúng ta đang ngủ trên hai chiếc giường.”

Trương Vũ nghiêng đầu.

“Sao tớ lại cảm thấy, cậu nói hình như cũng có lý?”

Chương 35: Nguyện đánh nguyện chịu

Trương Vũ và Tô Vân Hi nằm trên cùng một chiếc giường.

Giường thật ra khá rộng.

Tô Vân Hi nằm sát tường, Trương Vũ nằm bên ngoài.

Hai người cuộn tròn trong chăn của mình, giống như hai lớp bảo vệ, ngăn cách hai người.

Trương Vũ có chút căng thẳng.

Kết quả vẫn là không cưỡng lại được sự cám dỗ mà ngủ chung giường với Tô Vân Hi.

Mặc dù anh quay lưng về phía Tô Vân Hi, nhưng biết cô ấy đang ở ngay sau lưng mình, trái tim không khỏi đập nhanh hơn.

Hình như, khoảng cách của hai người, gần hơn trước rồi.

Trước đây, dường như khoảng cách của hai người chưa bao giờ gần như vậy.

Nắm tay, ôm, hôn, ngủ chung giường.

Tuy rằng chẳng làm gì cả.

Tô Vân Hi vốn là người chủ động đề nghị, nhưng khi thực sự nằm chung giường với Trương Vũ, mới phát hiện ra không giống như trong tưởng tượng.

Lúc ý thức mơ hồ và lúc ý thức tỉnh táo, hoàn toàn là hai cảm giác khác nhau.

Lúc ý thức mơ hồ, tỉnh dậy cũng sẽ không cảm thấy có gì, có thể chỉ là muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Nhưng bây giờ, khi cô ấy ý thức rõ ràng rằng mình và Trương Vũ đang ở trên cùng một chiếc giường, Trương Vũ đang ở ngay sau lưng mình.

Thật kỳ lạ…

Tô Vân Hi hơi xoay người, nhìn bóng lưng Trương Vũ.

Sao anh ấy lại quay lưng về phía mình…

À, chắc anh ấy cũng không được tự nhiên lắm.

Tiếng mưa và tiếng sấm không ngừng vang lên từ khắp nơi, nhưng Tô Vân Hi vào lúc này lại cảm thấy có chút an tâm.

Hóa ra từ lâu mình đã quen với những ngày tháng có Trương Vũ ở bên cạnh rồi.

Cứ như vậy dựa vào anh, dựa vào tấm lưng rắn chắc của anh.

Hình như ranh giới dần dần đã trở nên mơ hồ, không bằng nói là đã mơ hồ từ lâu rồi.

Rõ ràng đã quyết định sẽ vạch rõ ranh giới với anh, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh, ranh giới gì đó, đã sớm bị cô ấy giẫm đạp dưới chân.

Anh ấy cứ như vậy đi tới, mặc áo mưa, trông giống như một con chim cánh cụt, vừa buồn cười vừa chất phác, nhưng Tô Vân Hi biết, từ trước đến nay, thứ mình thích chính là điểm này của anh.

Giọng nói của Trương Vũ vang lên, anh thực sự không nhịn được mà hỏi một câu.

“Ngủ chung giường với bạn trai cũ, cậu không thấy… kỳ cục sao?”

Lúc này Trương Vũ có chút muốn biết Tô Vân Hi đang nghĩ gì.
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 55


Cho dù cô ấy sợ sấm sét, cho dù cô ấy nhát gan, nhát đến mức không thể ngủ một mình, nhưng vào lúc này, cô ấy đang nghĩ gì?

Tô Vân Hi nghe thấy lời Trương Vũ nói, từ trong ranh giới mơ hồ đó hoàn hồn.

Cô ấy nhìn bàn tay mình đang đưa ra, muốn chạm vào lưng Trương Vũ, rồi lại lặng lẽ thu tay về.

“Cũng bình thường, đâu phải đang làm mấy chuyện âu yếm, lăn giường gì với cậu.”

Trương Vũ nghe Tô Vân Hi nói, sững người một chút.

Không phải, cậu đang nói gì vậy?

Anh xoay người lại.

“Dù sao cũng đang ở trên cùng một chiếc giường mà.”

Anh xoay người lại, đối diện với đôi mắt hạnh của Tô Vân Hi, trong thoáng chốc, có chút thất thần.

Đôi mắt của Tô Vân Hi, thật sự rất đẹp.

Cơn mưa gió bên ngoài ồn ào đến vậy, rõ ràng đến vậy, tí tách tí tách, vang lên không ngừng.

Thế giới vào lúc này lại yên tĩnh đến lạ.

Trong đầu Tô Vân Hi, rốt cuộc đang nghĩ gì?

Tô Vân Hi lại cười hề hề.

“Chẳng lẽ là vì tớ và cậu ở trên cùng một chiếc giường, nên cậu đang nghĩ đến mấy chuyện kỳ quái đấy à.”

Trương Vũ nghe Tô Vân Hi nói, nhưng không cười.

“Nếu tớ trả lời là đúng thì sao.”

Nụ cười của Tô Vân Hi cứng đờ trên mặt.

Chờ đã, sao lại không giống với câu trả lời mình tưởng tượng vậy?

Câu trả lời bình thường chẳng phải nên là “Không có! Sao có thể!” kiểu hơi tsundere mới đúng sao?

Thẳng thắn thừa nhận như vậy là sao?

Hơn nữa, Trương Vũ chẳng phải là kiểu đàn ông Ma Kết điển hình, cho dù trong lòng có suy nghĩ kỳ quái cũng sẽ không nói ra sao?

Tô Vân Hi “ồ” một tiếng, cảm thấy mặt hơi nóng lên.

Nhưng cô ấy vẫn cứng miệng nói.

“Chẳng lẽ là muốn hôn tớ? Hôn bạn gái cũ, đó chính là loại người cặn bã trong những kẻ cặn bã.”

Hôm nay Trương Vũ dường như đã quyết tâm.

“Vậy nếu tớ nói đúng đấy, tớ chính là muốn làm loại người cặn bã trong những kẻ cặn bã thì sao?”

Vẻ mặt của Tô Vân Hi cứng đờ, đầu óc không kịp xoay chuyển.

Chờ đã, Trương Vũ bị sao vậy?

Trước đây anh ấy không phải như vậy, chẳng lẽ thật sự là vì ngủ chung giường, nên k*ch th*ch anh ấy rồi?

Trương Vũ cũng không biết tại sao mình lại nói những lời này.

Có lẽ là vì bầu không khí này, cũng có lẽ là vì hai người đang nằm trên cùng một chiếc giường, hoặc cũng có thể là vì buổi sáng hôm đó.

Buổi sáng hôm đó, Tô Vân Hi dịu dàng gọi tên anh, sau đó hôn anh, anh thậm chí không có chút phản kháng nào.

Đúng vậy, kỳ thực anh vẫn luôn nhớ đến Tô Vân Hi.

Càng tự nhủ trong lòng, quên cô ấy đi, quên người phụ nữ đó đi, thì những kỷ niệm vụn vặt của hai người khi còn bên nhau lại càng rõ ràng hơn.

Trương Vũ nhìn đôi mắt xinh đẹp của Tô Vân Hi, sống mũi cao thẳng, và đôi môi hồng hào căng mọng, vô cùng quyến rũ kia.

Trong lòng có một loại cảm xúc khó tả đang níu kéo anh, giống như một con mèo vươn móng vuốt bám vào đó, khiến trái tim anh vô cùng khó chịu.

Tô Vân Hi lộ ra vẻ mặt hơi ngẩn người.

Trương Vũ hít một hơi thật sâu, muốn hất con mèo đó xuống, nhìn Tô Vân Hi nói.

“Lừa cậu đấy, tớ nói đùa thôi, ai bảo cậu không có việc gì làm suốt ngày nói mấy lời linh tinh đó, không chịu được rồi chứ gì, cái vẻ kiêu ngạo thường ngày của cậu đâu rồi?”

Tô Vân Hi sững người một chút.

Ra là Trương Vũ đang đùa mình?

Trương Vũ lại xoay người lại.

“Tớ mới không hôn đồ ngốc đâu, hôn đồ ngốc sẽ bị lây đấy.”

Tô Vân Hi thở phào nhẹ nhõm, trái tim lại bình tĩnh trở lại.

Trong bóng tối, cô ấy suy nghĩ, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Không biết vì sao, bây giờ cô ấy cảm thấy tim mình đập rất nhanh, hơn nữa mơ hồ cảm thấy trên trán toát mồ hôi, có chút căng thẳng.

Nếu vừa rồi, Trương Vũ thật sự nói muốn hôn cô ấy, cô ấy phải làm sao?

Lúc này cô ấy mới hoàn hồn, tức giận nói.

“Ai là đồ ngốc!”

Giọng nói của Trương Vũ vang lên.

“Tô Vân Hi.”

Tô Vân Hi sốt ruột.

“Tớ mới không ngốc!”

“Vậy cậu căng thẳng cái gì?”

“Không có căng thẳng!”

“Vừa rồi cậu rõ ràng đã căng thẳng.”

“Sao có thể, tớ đã sớm biết cậu là loại người có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, nhiều nhất cũng chỉ là nói miệng thôi.”

“Cậu thật sự nghĩ vậy?”

“Đương nhiên…”

Cô ấy còn chưa nói xong, đã thấy Trương Vũ xoay người, sau đó hai tay chống hai bên đầu cô ấy.
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 56


Trong bóng tối, cô ấy nhìn Trương Vũ, nhất thời có chút luống cuống.

Trông anh ấy, hình như không giống bình thường.

Trương Vũ nghiêm túc nhìn Tô Vân Hi nói.

“Cậu cắt tóc ngắn, trông cũng khá xinh.”

Giọng anh trầm thấp, trong đêm tối nghe vô cùng dịu dàng.

Đầu óc và trái tim Tô Vân Hi đều như có một ngọn lửa đang bùng cháy, hai mắt đảo vòng vòng.

Trương Vũ, anh ấy đang nói gì vậy, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?!!

Anh, anh định làm thật à?

Tớ không nên đắc ý nhất thời, tớ sai rồi.

Cô ấy “ồ” một tiếng nói.

“Cảm, cảm ơn.”

Trương Vũ nhìn vào đôi mắt của Tô Vân Hi.

“Lần trước chúng ta cá cược là tớ thắng đúng không.”

Tô Vân Hi nhớ đến lời hứa cá cược trước đó, ấp úng nói.

“Đúng, đúng vậy, tớ đồng ý làm một việc cho cậu, và nhất định sẽ làm được…”

Trương Vũ hỏi.

“Vậy nếu việc này là cậu hôn tớ thì sao?”

Tô Vân Hi không dám nhìn vào mắt Trương Vũ nữa, mà liếc nhìn sang chỗ khác, nhìn vào góc tối.

“Tại sao?”

Trương Vũ thuận miệng nói.

“Không có lý do gì đặc biệt cả.”

Tô Vân Hi nhỏ giọng nói một câu.

“Đồ cặn bã.”

Một lúc sau, cô ấy lại quay đầu nhìn Trương Vũ nói.

“Nhưng tớ nguyện đánh nguyện chịu, bất kể cậu yêu cầu tớ làm gì, tớ đều đồng ý.”

Giọng nói của Trương Vũ vang lên từ trong bóng tối.

“Cậu cũng là kẻ không có nguyên tắc.”

Tô Vân Hi nghe vậy, có chút bực mình, cái gì chứ, người đàn ông này, lúc này lại nói những lời như vậy.

Nhưng cô ấy còn chưa kịp phản ứng, môi Trương Vũ đã áp xuống.

Chương 36: Kỹ thuật hôn quá tốt rồi

Tô Vân Hi sững người, cả người cứng đờ tại chỗ.

Cảm giác nóng bỏng truyền đến trong đêm tối, rõ ràng bên ngoài mưa gió bão bùng, điều hòa vẫn đang hoạt động ầm ầm, nhưng cơ thể lại nóng đến vậy.

Nụ hôn sau một thời gian dài khiến cơ thể Tô Vân Hi khẽ run lên.

Nụ hôn vào buổi sáng hôm đó cô ấy nhớ không rõ lắm, nhưng lần này cô ấy cảm nhận được rất rõ ràng.

Đặc biệt là khi Trương Vũ dịu dàng hôn lên môi cô ấy, bàn tay to lớn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, v**t v* khuôn mặt cô ấy, khiến trong lòng cô ấy có chút ngứa ngáy.

Tên đàn ông đáng ghét, sao kỹ thuật hôn lại tốt như vậy?

Hơn nữa định hôn đến bao giờ đây?

Trương Vũ cảm nhận được đôi môi mềm mại của Tô Vân Hi, tay trái thành thạo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, cơ thể hai người kề sát nhau, trong tình huống này, anh thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của Tô Vân Hi, và cả lồng n.g.ự.c phập phồng lên xuống.

Tiếng thở của cô ấy mang theo tiếng r*n r* khe khẽ, trong đêm tối lại càng rõ ràng.

Khuôn mặt cô ấy thật mềm mại và mịn màng, khiến Trương Vũ yêu thích không muốn buông tay.

Hai người hôn nhau rất lâu, lại là trời mưa, giống hệt ngày hôm đó.

Tô Vân Hi cảm nhận được đôi môi không ngừng nghỉ của Trương Vũ, thầm nghĩ người đàn ông này không biết mệt sao?

(Còn tiếp)

Hơi thở của cô ấy dần trở nên nặng nề, đầu óc cũng bắt đầu mê man.

Anh hôn thì hôn, anh sờ mặt tôi làm gì chứ?

Tô Vân Hi hai tay nắm lấy lưng Trương Vũ, rồi dùng sức cào cấu lung tung trên lưng anh.

Anh dám sờ tôi, tôi sờ lại...

Dần dần, cô chìm đắm trong nụ hôn dài miên man với Trương Vũ, cơ thể khẽ run lên, cảm nhận hơi thở nặng nề của anh, cùng tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.

Mưa thật lớn, ào ào, ào ào.

Sấm sét liên tục, nhưng không còn ầm ĩ như trước nữa, từng tiếng sấm rền vang trên những đám mây, rồi dần dần xa khuất.

Lúc này Tô Vân Hi cảm thấy, sấm sét dường như cũng không còn đáng sợ nữa.

Thời gian lúc này trở nên đặc biệt dài, đã qua bao lâu rồi?

Tô Vân Hi không biết, cô chỉ biết Trương Vũ vẫn đang hôn mình.

Vẫn chưa đủ sao...

Khi cô nghĩ đến điều này, Trương Vũ cuối cùng cũng buông môi ra, ngồi dậy.

Nhưng hai tay anh vẫn chống hai bên đầu Tô Vân Hi.

Tô Vân Hi nhìn Trương Vũ.

"Thế nào, em hài lòng chưa?"

Trương Vũ trở lại chỗ của mình, nằm xuống.

"Không cảm thấy gì cả."

Tô Vân Hi khịt mũi.

"Vậy à, trùng hợp thật, em cũng không cảm thấy gì cả, quả nhiên hôn với bạn trai cũ chả có gì thú vị."

Tô Vân Hi quay người lại, cả mặt lẫn tai đều đỏ bừng.

Cảm giác quá rõ ràng rồi!

Khốn kiếp, kỹ thuật hôn của tên này đỉnh quá rồi!
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 57


Thật đáng ghét, như vậy thì làm sao tôi ngủ được nữa đây!

Nụ hôn nồng nhiệt, triền miên và bất tận đó cứ lởn vởn trong đầu Tô Vân Hi, bàn tay nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt cô càng khiến cô khó quên.

Trong lòng, cô khẽ gọi tên Trương Vũ, không biết là buồn hay xấu hổ, rồi Tô Vân Hi kéo chăn trùm kín đầu.

Ngủ thôi!

Trương Vũ thì gõ gõ đầu mình.

Đây là chuyện gì vậy?

Xong rồi, lần này chắc chắn sẽ bị ghét bỏ hoàn toàn.

Hai người chìm vào giấc ngủ trong tiếng mưa, mang theo những suy nghĩ riêng.

Sáng hôm sau.

Trương Vũ quen thuộc lật người, nhìn thấy Tô Vân Hi đang ngủ say sưa, một chân đè lên người mình, bụng bị đè đến nghẹt thở.

Hèn gì đêm qua nằm mơ cứ thấy như bị bóng đè, hóa ra là em à.

Không phải, em ngủ không thể yên phận một chút được sao?

Lúc nào cũng đè lên tôi là sao chứ?

Trương Vũ liếc nhìn điện thoại.

7 giờ 20 sáng, trời bên ngoài vẫn còn âm u, cậu mở nhóm công ty xem thử.

"Do ảnh hưởng của thời tiết, giao thông bị cản trở, nghỉ làm nửa ngày."

Tâm trạng Trương Vũ tốt lên vài phần, yeah!

Thế này thì tốt rồi, được nghỉ rồi.

Cậu lặng lẽ đặt điện thoại xuống, rồi nắm lấy bắp chân Tô Vân Hi, kéo chân cô ra, Tô Vân Hi liền mở mắt.

Trương Vũ chạm mắt Tô Vân Hi, tưởng rằng cô sẽ ngái ngủ gọi tên mình, nhưng Tô Vân Hi vừa mở mắt, nhìn thấy hành động của Trương Vũ, câu đầu tiên lại là.

"Đồ tồi."

Trương Vũ nhìn Tô Vân Hi, khó hiểu.

"Tại sao vậy?"

Em trước đây không phải như vậy.

Mười phút sau.

Hai người đứng trước bồn rửa mặt đánh răng.

Giọng điệu Tô Vân Hi đã dịu đi không ít.

"Thật không thể tin được."

Trương Vũ không để ý đến câu này của cô, trước tiên là cảm thán một câu.

"Rõ ràng không đi làm tại sao vẫn phải dậy sớm như vậy?"

Tô Vân Hi cũng được nghỉ nửa ngày, nhưng cả hai vẫn dậy từ rất sớm.

Tô Vân Hi vừa đánh răng vừa nói.

"Không biết nữa, quen rồi, không ngủ được."

Trương Vũ cũng vậy, không ngủ được, đáp lại câu nói vừa rồi của Tô Vân Hi.

"Đồ tồi gì chứ, là em đè chân lên người anh, hại anh nằm mơ thấy ác mộng, anh chỉ là kéo chân em ra thôi."

Tô Vân Hi khịt mũi.

Ai nói là chuyện sáng nay chứ.

Tôi rõ ràng đang nói chuyện tối qua.

Khốn kiếp, hôn rồi thì thôi, hôn rồi còn nói không có cảm giác.

Tôi không có sức hấp dẫn đến vậy sao?

Tên này thật đáng ghét!

Tô Vân Hi im lặng đánh răng, không nói gì, như đang giận dỗi.

Thực ra so với Trương Vũ, cô càng tức giận bản thân mình hơn.

Nếu mình đã từ chối, Trương Vũ tuyệt đối sẽ không động vào mình một ngón tay, nhưng mình căn bản đã không từ chối.

Cô đặt cốc xuống, lấy khăn mặt, rồi rửa mặt.

Cứ coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, mọi chuyện chưa từng xảy ra!

Phương pháp xóa ký ức kiểu Tô.

Tô Vân Hi tự định dạng lại cho mình, được rồi, thoải mái hơn nhiều rồi!

Nói dối!

Tô Vân Hi ngẩng đầu lên, nhìn mình trong gương, làm gì có chuyện dễ dàng định dạng lại như vậy chứ.

Cô thở dài, giặt sạch khăn mặt rồi treo lên bên cạnh.

Tô Vân Hi gạch bỏ một yêu cầu nợ Trương Vũ trong danh sách đó, rồi ngồi xuống ghế sofa.

Cả hai đều ngồi trên sofa ngẩn người.

Chuyện tối qua cứ lởn vởn trong đầu.

Nhưng cả hai đều chuyển đổi tâm trạng, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa, giữa hai người có thêm một khoảng cách mơ hồ.

Hai người bây giờ giống như hai hành tinh quay quanh cùng một ngôi sao, tự quay, nhưng lại quay theo quỹ đạo của riêng mình.

Trương Vũ ăn đồ ăn trên bàn, Tô Vân Hi thì ngồi trên sofa đọc tiểu thuyết.

Tô Vân Hi mở tủ lạnh lấy nước uống, Trương Vũ thì ngồi trên sofa xem video.

Cả hai cùng ngồi trên sofa, cách nhau khoảng ba mét, không ai nói với ai câu nào.

Tô Vân Hi thỉnh thoảng lại liếc nhìn Trương Vũ, nhưng rồi lại lặng lẽ cúi đầu xuống.

Trương Vũ cũng vậy.

Thứ Sáu.

Tô Vân Hi ngồi trong văn phòng thở dài.

Hứa Du Tình từ phía sau thò đầu ra.

"Sao vậy? Cãi nhau với bạn trai à?"

Tô Vân Hi quay đầu lại, xua tay.

"Không có không có, đã nói rồi không phải bạn trai mà."

Hứa Du Tình quan sát Tô Vân Hi, chống cằm, cảm thấy cô bây giờ thú vị hơn trước.

Hứa Du Tình lấy từ trong ngăn kéo ra hai vé xem phim.

"Cái này cho em, bạn bè tặng chị, nhưng thứ Bảy tuần này chị không có thời gian đi, em xem giúp chị nhé."
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 58


Tô Vân Hi xua tay dữ dội hơn.

"Không không không, không cần đâu."

Trên mặt Hứa Du Tình nở một nụ cười.

"Nhớ nói cho chị biết cảm nhận nhé."

Chương 37: Em có muốn đi xem phim không?

"Trương Vũ, thứ Bảy cậu có rảnh không?"

Tô Vân Hi ngồi trên ghế sofa uống sữa, sữa ngọt Yến Đường, cô rất thích uống sữa vị này, có vị ngọt nhàn nhạt, nói là sữa thì giống nước giải khát hơn.

Trương Vũ ngồi cách Tô Vân Hi ba mét, đang xem điện thoại, ngẩng đầu nhìn Tô Vân Hi một cái, rồi lại cúi đầu xuống nói.

"Sếp bảo mình và Lâm Tử Hiên mai tăng ca."

Trương Vũ thở dài.

Bây giờ là tối thứ Sáu, chiếc đồng hồ màu xanh lá cây trên tường đã điểm 7 giờ.

Tô Vân Hi "Ồ" lên một tiếng, phải tăng ca à, vậy thôi.

Tô Vân Hi nhìn vé xem phim trong tay.

Là 7 giờ tối thứ Bảy, nếu Trương Vũ có thể tan làm lúc 5 rưỡi chiều thì hình như cũng kịp.

Trương Vũ hỏi.

"Sao vậy, có việc gì cần mình giúp sao?"

Tô Vân Hi trừng mắt nhìn Trương Vũ.

"Không có việc gì thì tôi không được tìm cậu à?"

Trương Vũ ngẩng đầu lên, nhìn Tô Vân Hi, rồi lại cúi đầu xuống.

Kể từ sau chuyện lần trước, cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Vân Hi nữa.

Rõ ràng đêm đó không hề uống rượu, đầu óc cũng rất tỉnh táo, nhưng tại sao lại nói ra những lời đó, làm ra những chuyện đó chứ?

Sắc đẹp là con d.a.o sắc bén, Trương Vũ cảm thấy mình bình thường cũng không háo sắc lắm, lúc bạn bè cùng lớp bàn luận về ai ai đó xinh đẹp, dáng người ai ai đó chuẩn, cậu thấy hơi nhàm chán.

Nhưng đối mặt với Tô Vân Hi, sao lại không kiềm chế được bản thân như vậy chứ?

Trương Vũ nhìn điện thoại, thực ra trên đó chẳng có gì cả, nhưng cậu chỉ làm vậy để bản thân bớt ngại ngùng.

"Mình chỉ nghĩ là em cần mình giúp, nên là có chuyện gì vậy?"

Tô Vân Hi ném hai vé xem phim lên ghế sofa.

"Chị ở văn phòng tặng mình vé xem phim, 7 giờ tối mai, thừa một vé, không muốn lãng phí, nên muốn tìm đại một người, tiện thể hỏi cậu, đi không?"

Trương Vũ buột miệng nói.

"Đi! Không đi..."

Giọng c** nh* dần.

"Chắc là không đi được, mai phải tăng ca, em rủ bạn bè đi đi, hơn nữa, sao lại rủ mình?"

Trương Vũ có hơi khó hiểu.

Tô Vân Hi gần đây cứ tránh mặt cậu, cậu cứ tưởng Tô Vân Hi chắc là ghét mình rồi, cũng phải, làm ra chuyện đó, không bị ghét mới lạ.

Trương Vũ cũng không biết nên nói gì để hòa hoãn mối quan hệ giữa mình và Tô Vân Hi.

Tô Vân Hi rút lại một vé xem phim.

"Mình không có bạn bè, cũng không có người quen nào, cứ vậy đấy, cậu không đi thì thôi, vé đó coi như bỏ."

Tô Vân Hi đứng dậy.

"Tùy cậu, dù sao cũng chỉ là g.i.ế.c thời gian lúc rảnh rỗi thôi, mình đi xem một mình cũng được."

Tiếng dép lê của cô lê trên mặt đất, rồi cô quay người đi vào phòng.

Trương Vũ do dự một chút, nhìn vé xem phim trên ghế sofa, rồi chậm rãi bước tới, nhặt lên.

Ngày 27 tháng 7, 7 giờ tối, rạp chiếu phim Wanda, tên phim là "Bút chì phải đặt trên cục tẩy", tên gì kỳ cục vậy?

Cái tên này nghe là biết phim không hay rồi.

Chắc lại là phim nghệ thuật hạng ba nào đó, vừa không có cảnh tình cảm, vừa không có điểm gây cười, chỉ toàn là phim vô nghĩa.

Trương Vũ không hứng thú với bộ phim lắm, nhưng vẫn cất vé xem phim đi, dù sao cũng 60 tệ một vé, vứt đi thì thấy lãng phí.

Thứ Bảy.

Trương Vũ và Lâm Tử Hiên vừa đến, đã bị sếp đầu hói thúc giục.

"Các cậu trẻ, làm việc phải nhanh nhẹn lên."

Ông ta lại nói.

"Bây giờ các cậu vẫn đang trong thời gian thử việc, dự án này làm tốt, đến lúc đó có thành quả dự án, cũng dễ ăn nói, làm không tốt, dù trường học của các cậu có tốt đến đâu, không mang lại lợi ích cho công ty, đều có khả năng bị đào thải."

Trương Vũ cười gượng gạo gật đầu, trong lòng đã tê dại.

Kiếm tiền thật khó.

Sao mình không phải là tỷ phú nhỉ, nằm trên giường, cả tầng trên toàn là tiền của mình, rồi mở thêm lỗ thông gió, tối đến bật quạt, tiền cứ thế bay ra từ lỗ thông gió.

Hứ, nghĩ thôi đã thấy sướng rồi.

Nhưng Trương Vũ chỉ là một người lao động hèn mọn, giấc mơ ngắn ngủi ấy đã bị bàn tay to lớn của Vương Dũng Tân đánh thức.

Ông ta vung tay lên.

"Tôi vẫn tin tưởng các cậu, cố lên! Hôm nay tôi muốn nhìn thấy kết quả."
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 59


Trương Vũ và Lâm Tử Hiên gật đầu, nhìn nhau, có chút bất lực trở về chỗ ngồi, bắt đầu làm việc.

Trương Vũ tuy trên danh nghĩa là kỹ sư kiểm thử, nhưng cậu mới vào công ty, lại đang trong thời gian thử việc, thực ra có đủ thứ việc phải làm, bao gồm cả việc điền bảng biểu, rồi hoàn thành các tài liệu, hồ sơ.

Tóm lại là, nói một cách hoa mỹ là, làm quen với mọi mặt nghiệp vụ của công ty, sau này thăng chức mới biết nhân viên cấp dưới đang làm gì.

Nhưng Trương Vũ vẫn dốc hết sức lực, nếu có thể, cậu không muốn để Tô Vân Hi phải đợi một mình ở rạp chiếu phim...

Buổi chiều nhanh chóng đến, 5 rưỡi chiều Tô Vân Hi không thấy Trương Vũ về, cũng không nhận được tin nhắn của Trương Vũ.

À, hai người vẫn chưa kết bạn lại mà.

Vậy thì thôi.

Tô Vân Hi do dự một chút, thay một chiếc quần jean ống rộng, phối với áo phông trắng, áo phông được sơ vin vào trong quần, liếc nhìn ghế sofa và bàn trà, không thấy vé xem phim mình đưa cho Trương Vũ, rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Tô Vân Hi ngồi trong rạp chiếu phim.

Vé ở ngay chính giữa, không biết là do tên phim hay do nguyên nhân khác, rạp chiếu phim không có nhiều người, chỉ lác đác vài người.

Tô Vân Hi nhìn điện thoại, đã 6 giờ 45 rồi.

Kiểm tra vé trước 15 phút, bên cạnh cô để hai cốc Coca, một cốc của cô, một cốc, là cô nghĩ Trương Vũ có thể sẽ đến, tiện thể, mua cho Trương Vũ.

Nhưng, Trương Vũ vẫn không đến.

Trong lòng Tô Vân Hi có một cảm giác kỳ lạ khó tả.

Trương Vũ không đến cũng là chuyện bình thường, dù sao cậu cũng đã nói với mình là phải tăng ca, có thể không đến được.

Nhưng, cậu ấy lại thất hứa rồi.

Trong đầu Tô Vân Hi vang lên hai giọng nói.

Cậu còn đang vui vì cậu ấy hôn cậu sao?

Cậu ấy chỉ là nhất thời bị ảnh hưởng bởi bầu không khí, muốn tìm một người phụ nữ để hôn thôi, không liên quan đến việc đó là ai đâu.

Hơn nữa, chuyện này rõ ràng đã vượt quá giới hạn bình thường rồi, nếu cậu ấy thực sự thích cậu, thì phải nói cho cậu biết chứ?

Không phải, không phải như vậy.

Chương 38: Không hiểu thì thôi

"Còn một bảng nữa."

Trương Vũ liếc nhìn đồng hồ.

"Chết tiệt, đã bảy giờ rồi, lỡ hẹn rồi."

Mặc dù không hẳn là đã hẹn trước, nhưng cậu ấy vẫn cảm thấy bồn chồn không yên.

Trong đầu cậu ấy hiện lên hình ảnh Tô Vân Hi ngồi một mình lẻ loi trong rạp chiếu phim, cô đơn xem bộ phim có cái tên kỳ lạ như "Bút chì phải đặt trên cục tẩy", khiến cậu ấy cảm thấy bực bội.

Cuối cùng, Trương Vũ cũng điền xong bảng cuối cùng, thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy.

Ngay lúc đó, giọng nói của Vương Dũng Tân vang lên.

"Trương Vũ, cái bảng thứ hai cậu làm chiều nay ấy, tôi xem rồi, có vấn đề, cậu sửa lại đi. Hôm nay hai cậu vất vả rồi, để hôm nào tôi mời cơm."

Trương Vũ lại ngồi xuống, nhìn bảng biểu mà Vương Dũng Tân gửi.

Thế này thì chắc chắn không kịp rồi.

Cậu ấy lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tô Vân Hi.

"Xin lỗi."

Rồi lại cắm cúi sửa bảng.

Nếu bây giờ than thở, cáu kỉnh, nói rằng không làm nữa, thì tuy sướng mồm nhưng sau đó sẽ có rất nhiều chuyện phải lo.

Vì vậy, Trương Vũ không nói gì, chỉ cặm cụi làm việc trước máy tính. Nếu cậu ấy hoàn thành sớm hơn, cậu ấy có thể đến bên Tô Vân Hi sớm hơn.

Ve sầu kêu râm ran trên cây, tạo nên âm thanh rộn ràng trong đêm hè.

Tô Vân Hi uống Coca, cảm giác mát lạnh lan tỏa từ ống hút.

Bọt khí của nước ngọt lăn tăn trên đầu lưỡi, rồi trôi xuống tận cổ họng.

Bây giờ phim đã chiếu được bao lâu rồi, Tô Vân Hi không biết.

Chắc cũng nửa tiếng rồi nhỉ?

Trương Vũ sẽ không đến đâu, đừng mong nữa.

Câm miệng, phiền c.h.ế.t đi được.

Nhưng mà như thế này chẳng phải rất thiệt sao, vé này sáu mươi tệ đấy, cậu không xem thì chẳng phải lãng phí sáu mươi tệ à? Trương Vũ lại không đến, tổng cộng là lãng phí một trăm hai mươi tệ.

Tô Vân Hi d.a.o động, khi nhắc đến tiền, cô ấy d.a.o động.

Trương Vũ đáng ghét, lãng phí sáu mươi tệ rồi!

Mặc dù không phải tôi trả.

Hơn nữa còn lãng phí tiền nước ngọt nữa.

Cái này là tôi trả.

Một cốc Coca ở rạp chiếu phim mười tệ, hai cốc hết hai mươi tệ rồi, hai mươi tệ, gọi đồ ăn ngoài rẻ tiền cũng được hai bữa rồi, càng nghĩ càng thấy thiệt.

Nghĩ đến đây, Tô Vân Hi hơi bực mình.

Cô ấy cắn ống hút, uống Coca.
 
Back
Top Bottom