Ngôn Tình Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp

Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 320


Tô Vân Hi nghe lời Trương Vũ, rất cảm động, nhưng lại càng thấy buồn hơn.

Bởi vì cô biết anh sẽ nói những lời này, cô biết anh yêu cô.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, cô càng thêm kiên định quyết tâm của mình, không muốn để người đàn ông mình yêu phải chịu khổ, không muốn tạo ra muôn vàn khó khăn cho anh.

Cô lắc đầu, giọng nói run run.

“Không… em không muốn như vậy.”

21:58:09

Trương Vũ thở ra một hơi, rẽ vào một góc cua, công viên dần hiện ra gần hơn, cứ chạy thẳng dọc bên trái là sẽ đến.

“Không muốn như vậy nào?”

21:58:12

Tô Vân Hi nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Em không muốn anh phải vất vả như vậy, em biết anh chăm sóc em, yêu em, nhưng tình yêu của em dành cho anh cũng ngang bằng, ngang giá.”

21:58:15

“Em biết anh sẵn sàng làm những việc này vì em, em cảm thấy rất cảm động, tuy rằng vợ chồng có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu khiến mọi người ngưỡng mộ, nhưng.”

21:58:18

Tô Vân Hi hít một hơi thật sâu, nước mắt đã bắt đầu tràn mi.

“Nhưng, có phúc cùng hưởng mãi mãi sẽ vui vẻ hơn có họa cùng chịu không phải sao?”

21:58:21

Trương Vũ bước qua một bậc thang nhỏ.

“Sao em lại nghĩ đó là họa chứ? Đừng chưa bắt đầu đã chùn bước.”

21:58:24

Trên con đường dài này, chỉ có đèn đường là còn sáng, thêm vài phần tĩnh mịch.

Trương Vũ bổ sung một câu.

“Anh thấy chuyện này đáng để anh bỏ thời gian ra làm.”

21:58:27

Tô Vân Hi có chút kích động, nắm tay trái lại, nhẹ nhàng lắc lư.

“Nhưng, còn game của anh, phim anh muốn xem, tiểu thuyết anh muốn đọc thì sao?”

21:58:30

Trương Vũ phản bác, hai người vẫn đang cãi nhau.

“Anh đã bỏ game lâu rồi, xem phim cũng chẳng thú vị gì nữa, con người là như vậy, một khi có tuổi, phải quan tâm đến cuộc sống hơn không phải sao?”

21:58:33

“Đúng vậy, nhưng em không muốn anh phải vất vả vì em, chúng ta có thể sống thoải mái hơn mà.”

21:58:36

“Em thấy, thế nào là thoải mái?”

21:58:39

“Cứ, cứ như bây giờ, tuy rằng ngày thường phải tăng ca, nhưng dù sao cũng có ngày nghỉ lễ, nếu tự mở cửa hàng, sẽ phải làm việc quanh năm suốt tháng.”

21:58:42

“Làm việc quanh năm suốt tháng thì làm việc quanh năm suốt tháng, sức khỏe của anh em biết rõ mà, em không phải đã trải nghiệm rồi sao?”

21:58:45

Tô Vân Hi vốn đã đỏ hoe mắt, giờ đến cả mặt cũng đỏ bừng, lắp bắp nói

“Anh, anh anh nói gì vậy!”

21:58:48

Giọng Trương Vũ có thêm phần vui vẻ.

“Nói chút chuyện người lớn.”

21:58:51

Tô Vân Hi lẩm bẩm một câu.

“Cái gì, rõ ràng đang nói chuyện nghiêm túc mà.”

21:58:54

Cô lái câu chuyện trở lại chủ đề chính.

“Không chỉ làm việc quanh năm suốt tháng, mà còn không có bảo hiểm xã hội.”

21:58:57

Trương Vũ nhún vai.

“Bảo hiểm vốn là do con người tạo ra, hơn nữa, bây giờ có thể tự đóng mà.”

21:59:00

Giọng cô gái ở đầu dây bên kia lại trở nên nghiêm túc.

“Cũng không có thu nhập ổn định, biết đâu ngày nào đó sẽ phải đóng cửa.”

21:59:03

“Anh đã nói là anh sẽ làm hai công việc rồi mà!”

21:59:06

“Chắc chắn sẽ bị người xung quanh cười nhạo!”

21:59:09

“Liên quan gì chứ! Hai chúng ta ở bên nhau là đủ rồi! Sao phải sống vì người khác chứ!”

21:59:12

“Nhưng, nhưng!”

Đầu óc Tô Vân Hi đã trở thành một mớ hỗn độn, rối tung lên, không nói ra được gì.

Cô có chút sốt ruột, nói mãi nói mãi, chỉ nói ra được hai chữ “nhưng”.

Có lẽ chính vì cô biết Trương Vũ sẽ nói những lời này, chính vì cô biết anh nhất định sẽ phản bác cô, ủng hộ cô, nên mới không muốn như vậy.

Một con chim bay vụt qua mặt hồ, tạo nên một gợn sóng, làm vỡ tan hình ảnh phản chiếu màu cam thành từng mảnh vụn.

21:59:15

Trương Vũ hít một hơi thật sâu, hét lên qua điện thoại.

“Đủ rồi! Không cần nói nữa, đồ cứng đầu này, bây giờ nghe anh nói!”

21:59:18

Anh càng chạy nhanh hơn.

“Nếu nghĩ rằng con người có thể sống thoải mái như vậy thì quá ngây thơ rồi!”

21:59:21

“Đến ba mươi tuổi bị sa thải cũng nhiều, đến bốn mươi tuổi thất bại trong sự nghiệp cũng nhiều!”

21:59:24

“Cuộc đời em từ khi sinh ra đến giờ thuận buồm xuôi gió sao? Không phải chứ!”

21:59:27

“Đã như vậy, sao không thử buông tay làm điều gì đó khác biệt xem sao?”

21:59:30

“Tất nhiên sẽ có thử thách, tất nhiên có thể gặp phải thất bại, thậm chí còn tồi tệ hơn tưởng tượng.”

21:59:33

“Nhưng có sao đâu, nếu em đau khổ thì anh sẽ an ủi em.”

21:59:36
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 321


“Nếu em gặp chuyện không giải quyết được thì anh sẽ giúp em nghĩ cách, em tưởng chồng em là đồ vô dụng sao? Anh thông minh, thể lực lại tốt, nhất định có thể giúp đỡ em.”

21:59:39

“Cùng lắm thì, lùi một vạn bước mà nói, nếu em thất bại, anh sẽ cùng em thất bại! Chúng ta cùng nhau làm lại từ đầu là được rồi!”

21:59:42

“Rất nhiều chuyện trong cuộc sống đều có thể làm lại, nhưng cuộc đời sẽ không khởi động lại! Đừng đợi đến lúc c.h.ế.t mới hối hận!”

21:59:45

“Dù sao làm gì cũng hối hận, em chính là kiểu người cứng đầu như vậy, làm gì cũng do dự! Chi bằng làm điều mình thích!”

21:59:48

Trương Vũ hít một hơi thật sâu, giọng điệu bình tĩnh hơn một chút.

“Chúng ta cá cược nhé.”

21:59:51

Nước mắt lăn dài trên gương mặt Tô Vân Hi.

Giọng cô run run.

“Nhưng… nhưng em đã không còn gì để cá cược nữa rồi, em đã thua anh rồi.”

21:59:54

Trương Vũ tiếp tục chạy về phía trước, công viên đã ngay trước mắt, anh chạy vào trong.

“Lần này không phải anh cá cược với em, mà là hai chúng ta cùng cá cược với tương lai, thế nào, là một đề nghị rất hay đúng không?”

21:59:57

Tô Vân Hi lau nước mắt, không trả lời Trương Vũ.

Tô Vân Hi ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt hồ phẳng lặng, phản chiếu ánh sáng của thành phố, mờ ảo một vùng.

Trái tim cô run lên, những hoang mang, những nghi ngờ, những sợ hãi, tất cả đều bị lời nói của Trương Vũ đánh tan.

Bây giờ cô chỉ muốn làm một việc.

Cô muốn gặp anh, cô muốn gặp anh ngay bây giờ!

Cô nghẹn ngào, hỏi qua điện thoại.

“Trương Vũ, anh đang ở đâu?”

Chia Tay Rồi, Thế Mà Lại Sống Chung Với Người Yêu Cũ - Chương 187 - 189

Chương 187: Lời tỏ tình

22:00:00

Đầu dây bên kia im lặng một lát, kèm theo tiếng th* d*c, ngay sau đó là một tiếng hét vang lên.

"Tôi ở ngay phía sau cậu!!!"

Một tiếng hét vang dội! Phát ra từ phía sau cô! Xé toạc màn đêm yên tĩnh và mặt hồ phẳng lặng như gương.

Chương 188: Ngoại truyện 1: Lễ cưới

Trước cửa khách sạn lớn tràn ngập không khí hỷ sự, thảm đỏ trải dài, trên mặt đất vương vãi những mảnh pháo hoa lấp lánh.

Những người đàn ông mặc vest đứng trước cửa khách sạn lớn, tay bưng đĩa, bên trong là t.h.u.ố.c lá hoặc kẹo, phát cho những người bước vào, miệng nói lời chào đón.

Một chiếc Mercedes-Benz C màu đỏ chạy vòng quanh, cuối cùng cũng tìm được chỗ đậu xe, lái vào.

Một người phụ nữ trưởng thành mở cửa ghế lái, đôi giày cao gót màu đen giẫm lên mặt đất xi măng.

Cô ấy mặc quần ống rộng bò, áo sơ mi trắng sơ vin trong quần bò, bên ngoài khoác áo khoác màu nâu, toát lên hình tượng một người phụ nữ lạnh lùng, quyến rũ.

Mái tóc đen, hơi xoăn buông xõa sau gáy, đôi môi được tô son màu đỏ sẫm, trên mặt còn đeo một cặp kính râm, vừa đẹp trai vừa ngầu, hơn nữa cặp kính râm này cũng không phải hàng rẻ tiền chín tệ chín hào.

Cô sải bước, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra tiếng lộp cộp, đôi khuyên tai tròn bằng bạc khẽ lắc lư bên má.

Cô ấy đi đến cửa khách sạn, lấy ra một phong bao lì xì, đưa cho người đang ghi chép.

Người đó ngẩng đầu lên hỏi.

"Xin chào, cho hỏi quý danh?"

Câu trả lời của Hứa Du Tình ngắn gọn, dứt khoát.

"Hứa Du Tình, hai nghìn."

Người đó gật đầu, ghi lại tên và số tiền mừng.

Anh ta nói với Hứa Du Tình.

"Cảm ơn cô đã đến, đi thẳng vào bên này, cả tầng một đều là của chúng tôi, bên này có đồ ăn vặt và thuốc lá, nếu cô cần."

Hứa Du Tình gật đầu, nhìn tấm biển bên cạnh.

Trên tấm biển có hình của chú rể và cô dâu, bên dưới còn ghi tên của hai người.

Chú rể mặc vest trắng, ánh mắt có vẻ hơi dữ tợn, cô dâu thì mặc váy cưới, trông nhỏ nhắn xinh xắn, ôm cổ chú rể, trên mặt hai người đều nở nụ cười.

Lúc Hứa Du Tình đang quan sát, thì nghe thấy tiếng của những vị khách khác từ phía sau truyền đến.

"Lâm Tử Hiên, ờ... tám trăm."

"Trần Hoành... hai vạn... bạn đại học."

Hứa Du Tình nghĩ bạn đại học của ai nhỉ, không đúng, hai người này học cùng trường.

Khá là giàu có.

Hơn nữa người này hình như còn dẫn theo người nhà đến, cô gái bên cạnh anh ta nhỏ giọng nói.

"Không mừng nhiều hơn một chút à?"

"Nhiều rồi... Nương tử, nàng cần có nhận thức khách quan về tiền bạc."

Càng có nhiều khách khứa lần lượt bước vào.

Hứa Du Tình xoay người đi vào trong, nhìn khách sạn nguy nga tráng lệ.
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 322


Lúc này mới mười một giờ, nên người đến chưa nhiều lắm, còn Hứa Du Tình, theo vị trí cô dâu nói với mình, đi về phía trước.

Hứa Du Tình ngồi vào bàn chính.

Cô ấy ngồi đó đợi.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, rất nhanh, khách khứa dần dần đông hơn.

Trong khách sạn cũng trở nên ồn ào náo nhiệt, mọi người đều lớn tiếng trò chuyện.

Đến mười hai giờ, đèn tắt, đèn sáng.

Đèn sân khấu trên sân khấu đều chiếu về cùng một chỗ, chiếu vào một cô gái mặc váy cưới màu trắng.

Mái tóc dài của cô ấy buông xõa đến eo, tuy dáng người không cao, nhưng chiếc váy cưới trắng tinh khôi kia lại đặc biệt mê người.

Đôi vai trắng nõn lộ ra bên ngoài, dưới ánh đèn chiếu rọi lấp lánh, đôi môi được tô son bóng mượt, quyến rũ, đôi mắt hạnh mở ra từ từ, thế giới vạn vật đều im lặng.

Cô ấy khoác tay cha mình, từ từ bước về phía trước.

Giọng nói của mọi người đều nhỏ lại, không nói chuyện nữa, trong hội trường chỉ còn lại giọng nói của người dẫn chương trình, và tiếng giày cao gót giẫm trên lối đi bằng kính trong trẻo, vang vọng trong lòng mỗi vị khách.

Cô gái nhìn về phía trước, bởi vì ở phía trước, có một người đàn ông mặc vest trắng, đẹp trai, ánh mắt hơi hung dữ.

Cuối cùng cô ấy cũng đi đến trước mặt anh, dưới sự chứng kiến của mọi người, đứng cùng anh.

Hai người tuyên thệ, hai người hôn nhau trước mặt mọi người, các vị khách đều vỗ tay, reo hò.

Hứa Du Tình thầm cảm thán, hai người này đi đến ngày hôm nay thật không dễ dàng.

Chờ đến khi mọi thứ kết thúc, có thể dùng bữa, Hứa Du Tình liền thấy một chiếc bánh gato nhiều tầng, giống như tháp nghiêng Pisa không nghiêng được đẩy ra.

Sau đó, cô nhóc kia liền được treo dây cáp từ trên trời rơi xuống!

Cô ấy đã thay một bộ quần áo khác, hình như đã chuẩn bị từ trước.

Hứa Du Tình không hiểu, đó là một bộ quần áo kết hợp giữa áo giáp thời trung cổ và váy dài màu xanh lam, tóc của cô nhóc cũng biến thành đuôi ngựa màu vàng.

Tô Vân Hi tay cầm thanh đại kiếm gần bằng người mình, hét lớn.

"Excalibur!!!"

Hứa Du Tình không hiểu, giới trẻ bây giờ kết hôn thật thú vị.

Chiếc bánh gato bị thanh đại kiếm từ trên trời rơi xuống c.h.é.m ra, nhiếp ảnh gia chụp ảnh, ghi lại tất cả những điều này.

Bức ảnh đó được rửa ra, đóng khung cùng với một số bức ảnh khác trên tường.

Và ở trên cùng, còn có một bức ảnh cưới.

Hai người trong đó rất ân ái.

Tô Vân Hi tắm xong, đẩy cửa phòng ra.

Lúc này Trương Vũ đang ngồi trước máy tính bận rộn.

Tô Vân Hi đến gần phía sau anh, ghé sát vào tai anh hỏi.

"Anh yêu, anh đang bận gì vậy?"

Trương Vũ sắp xếp lại danh sách trên bàn.

"Gần đây khách không phải rất đông sao? Có một số cuốn sách bán rất chạy, anh đang suy nghĩ có nên nhập thêm một ít hàng không."

Tô Vân Hi đã sấy tóc xong, đang lau đuôi tóc dài.

Tóc dài chính là như vậy, sấy rất lâu cũng không khô.

Cảm giác lúc tóc ngắn vẫn thoải mái hơn, nhưng cô ấy lại nghĩ lúc chụp ảnh cưới có lẽ tóc dài sẽ đẹp hơn một chút, hoặc là dịu dàng hơn một chút, cho nên đã để tóc dài gần ba năm.

Cô ấy "ừm" một tiếng.

"Để em xem, nhưng mà cảm giác sách bán chạy phần lớn đều không có gì thay đổi."

Trương Vũ "ừm" một tiếng.

"Dù sao có một số thứ để lâu một thời gian cũng thấy hay, nguyên liệu bên em có cần chuẩn bị thêm không? Anh nhớ hình như đến chiều là có một số thứ hết hàng rồi."

Tô Vân Hi ngồi trên mép giường.

"Đúng vậy, chủ yếu là bánh tart trứng và tiramisu mỗi lần đều bán rất chạy, xem sao, có thể lấy thêm trứng gà, thứ này lúc nào cũng không đủ dùng, a, vậy chẳng phải khối lượng công việc của em lại tăng lên sao."

Trương Vũ quay người lại nói.

"Anh sẽ giúp em."

Tô Vân Hi chống cằm.

"Nhưng hình như em làm được hoan nghênh hơn."

Trương Vũ im lặng quay người lại.

"Vậy em tự lo liệu đi."

Tô Vân Hi nhìn dáng vẻ của Trương Vũ, cười một tiếng, đứng dậy, nhảy lên lưng Trương Vũ, ôm lấy anh từ phía sau.

"Này, em sai rồi mà, em không phải thấy anh yêu quá vất vả sao, đừng bận rộn nữa, bây giờ không phải nên làm chuyện quan trọng hơn sao?"

Trương Vũ hỏi.

"Chuyện gì?"

Tô Vân Hi thổi nhẹ vào tai Trương Vũ nói.

"Anh yêu, anh nghĩ sao, Tô Vân Hi đáng yêu đang ở ngay đây này."
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 323


Trương Vũ im lặng khép sổ lại, sau đó đứng dậy xoay người, lúc này Tô Vân Hi không phải đang ôm anh nữa, mà là nhón chân cố gắng áp sát vào anh.

Trương Vũ trực tiếp bế Tô Vân Hi lên, bế cô ấy lên giường.

Tô Vân Hi nằm trên giường, ánh mắt mang theo vẻ khiêu khích.

"Bây giờ thể lực của em cũng tốt hơn rồi!"

Trương Vũ nói.

"Nếu ngày mai không dậy nổi thì đừng trách anh."

Đêm đẹp trời.

Ngày hôm sau.

Tô Vân Hi ngồi trước quầy, khách gọi cô mấy tiếng.

"Xin chào, xin chào."

Tô Vân Hi lúc này mới hoàn hồn.

"Sao, sao vậy?"

Khách nói.

"Một ly bánh pudding xoài, thêm một ly trà sữa nóng, cảm ơn."

Tô Vân Hi bận rộn làm việc.

Sau này không được nghịch ngợm nữa, ban ngày buồn ngủ sao được!

Chương 189: Ngoại truyện 2: Hiệu sách

Trương Vũ và Tô Vân Hi làm việc được ba năm, nghỉ việc, mở một hiệu sách.

Tuy ban đầu có nhiều điều không thuận lợi, lúc khó khăn nhất Trương Vũ một ngày chỉ ngủ được mấy tiếng, vừa sốt vừa làm việc.

Nhưng hai người cũng đã vượt qua, thậm chí còn có một căn nhà, đương nhiên, cha mẹ hai bên cũng giúp đỡ, nhưng cả hai nhà đều nói, vốn dĩ nhà cũng có chút tiền, đừng keo kiệt như vậy, quá vất vả rồi.

Ban đầu doanh thu cũng rất thấp, may mà hai người đã làm rất nhiều quảng cáo, nổi tiếng trong trường học, sinh viên bình thường rảnh rỗi sẽ đến, sau đó càng ngày càng có nhiều người hơn.

Hiệu sách không ở một nơi đặc biệt sầm uất, ngược lại, ở một vị trí tương đối yên tĩnh, nhưng đi tàu điện ngầm rồi rẽ hai khúc cua cũng đến được, cách khu đại học cũng không xa.

Hiệu sách có một cái tên rất bình thường, Sương Phiểu Tiểu ốc.

Cửa ra vào là tấm biển ngang hơi cổ kính, trên đó dùng mực xanh viết mấy chữ này, tấm biển đã có chút năm tháng.

Cửa hàng này đã mở ở đây được sáu bảy năm rồi, gần như đã trở thành một cảnh quan nhỏ của địa phương.

Trang trí đẹp, có thể thấy được gu thẩm mỹ của chủ quán rất tốt.

Cả cửa hàng rộng khoảng một trăm mét vuông, chia làm hai tầng trên dưới.

Bước vào đầu tiên bên trái là quầy thu ngân, trong quầy có một cô gái tóc dài, đang pha một ly trà sữa nóng, bên cạnh có một tủ kính, có ba tầng, bên trong bày những món tráng miệng tinh xảo.

Và đây chính là một trong những điểm thu hút của cửa hàng này, những món tráng miệng được làm rất ngon, ngày nào cũng bán hết sạch.

Sau đó bên cạnh quầy thu ngân có hai máy tính tiền tự động, người mua sách thường sẽ không đến quầy thu ngân thanh toán, mà chọn tự thanh toán ở đây, vừa tiện lợi vừa nhanh chóng.

Trước đây hình như có nghe nói có người quỵt tiền, sau đó ông chủ thường ngày không lộ liễu của cửa hàng này đã chạy ra ngoài như bay, dễ dàng tóm gọn người đó.

Cuối cùng bị khách quen vẽ thành tranh, treo trên tường.

Bên dưới còn viết.

"Trong nhà có chó dữ, xin đừng quỵt tiền."

Sau đó, một bên khi bước vào chủ yếu là mấy dãy giá sách, trong đó một nửa là sách bán chạy.

Nửa còn lại là sách mà chủ quán mua theo sở thích.

《Trọng sinh thành dũng giả chỉ muốn mở tiệm hoa bị nữ thần tìm đến cửa》

《Thanh mai trúc mã mỗi ngày đều quấy rối tôi phải làm sao》

《Trọng sinh thành vương nữ lại bị phản diện thiên kim bắt cóc, nói muốn giam cầm tôi》

Tóm lại là một số cuốn sách khá kỳ lạ, thậm chí có thể nói là kỳ quái.

Nhưng khách hàng lại rất thích thú với điều này, thậm chí có một số người vô tình bị sở thích của chủ quán thay đổi khẩu vị đọc sách.

Từ ban đầu "Cái này viết cái gì vậy" đến cuối cùng biến thành "Viết hay thật".

Và phía sau giá sách có một vài phòng nhỏ, trong phòng nhỏ đều có chỗ ngồi.

Phía trong cùng có hai dãy bàn ghế, trông rất thoải mái, bên cạnh là cửa sổ kính, dựa vào cây cối xanh um.

Còn tầng hai chỉ bằng một nửa tầng một, bên trên cũng bày bàn ghế, lớn hơn một chút, chỉ là chiều cao cũng không cao lắm.

Đó là bố cục không gian của cả hiệu sách.

Bình thường sẽ có các cặp đôi đến đây hẹn hò, hoặc có người đến đây đọc sách, hơn nữa nghe nói móc khóa đôi mà chủ quán bán rất đẹp, các cặp đôi đã mua đều sẽ được ban phước lành, từ đó thuận lợi đi tiếp cùng đối phương.

Tóm lại, dù là tiếp thị hay chiêu trò, con người luôn sẵn sàng bỏ tiền ra mua một số thứ mang lại may mắn, hơn nữa thứ này cũng không đắt.
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 324


Bây giờ là bốn giờ rưỡi chiều.

Tô Vân Hi vừa làm xong mấy đơn hàng, cởi tạp dề trên người ra, treo sang một bên.

Sau đó Trương Vũ liền thành thạo đi tới, khách hàng trong tiệm đều biết, đây là đi đón con rồi.

Một số khách quen cũng biết tình hình của cặp vợ chồng kinh doanh cửa hàng này.

Có hai đứa con, năm tuổi, đang học mẫu giáo.

Đều rất đáng yêu, nhưng mà...

Hình như bị ảnh hưởng bởi mẹ, thường xuyên nói những câu kỳ lạ.

Tóm lại ở tuổi lên năm đã biết nói những câu như.

"Tôi đẩy thật sự quá đáng yêu!"

"Moe a moe a!"

Sau đó thường xuyên đọc một số cuốn sách kỳ lạ với hàm răng chưa rõ.

"Người đàn ông mày kiếm mắt sáng, nhảy vọt một cái, che chắn trước người cô gái, nàng lui ra đi, ta tới!"

Tóm lại rất lo lắng cho tương lai của hai đứa trẻ, thật sự sẽ không đi theo con đường kỳ lạ sao?

Hai đứa trẻ, một trai một gái.

Anh trai tên là Trương Ý Viễn, em gái tên là Tô Chân.

Tô Vân Hi thay quần áo, nhìn Trương Vũ đi tới, nói với anh.

"Vậy em đi đón con nhé."

Trương Vũ liền đáp lại, dặn dò.

"Trên đường cẩn thận."

Tô Vân Hi liền cười nói.

"Biết rồi."

Rồi những khách quen bên cạnh sẽ nổi hết da gà.

Có một số khách quen không đọc sách, chỉ là đến đây để trò chuyện với ông chủ, ở lâu rồi cũng biết hai người này lúc nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng, nhưng mà ngày nào cũng như hình với bóng thế này thì thật sự là hiếm thấy.

Họ luôn cảm thán một tiếng.

"Hai người... không thấy chán sao?"

Trương Vũ bắt đầu dùng muôi múc đá viên.

"Sao lại chán chứ? Một ly trà chanh, đá, ly lớn, ít đường đúng không?"

Trương Vũ đã khá thành thạo.

Nói đúng hơn là thậm chí cậu ấy còn nhớ rõ khách quen thường ngày thích uống gì, cậu ấy vốn là như vậy, cho dù không thể làm việc xuất sắc nhất trong ngành nghề khác, nhưng cũng có thể làm mọi việc đâu ra đấy.

Nhưng chỉ riêng điều này cũng đã rất lợi hại rồi.

Vị khách quen gật đầu.

"Anh Trương, đến thêm vài lần nữa chắc cả ngày sinh lẫn nhóm m.á.u của bọn em anh cũng nhớ hết mất."

Trương Vũ liền trả lời.

"Ngày sinh thì đúng là anh nhớ rồi, vì có hoạt động tri ân khách quen, còn có hoạt động bạn đọc, những người đã điền vào phiếu thì anh nhớ được kha khá, chỉ là nhóm m.á.u thì không có mục điền, cái này anh thật sự không biết."

Lời nói của Trương Vũ có chút khiêm tốn, chỉ cần là khách đã đến quán hơn ba lần, điền vào phiếu thì cậu ấy đều nhớ.

Vị khách quen liền phát ra tiếng "woa", lùi về sau một chút.

"Chó dữ" của quán này thật đáng sợ.

Đáng sợ trên mọi phương diện.

Trương Vũ không hiểu, cậu ấy bưng ly trà chanh đã pha xong lên, đặt trên quầy.

"Chúc quý khách ngon miệng."

Mặc dù biết đó chỉ là lời khách sáo, nhưng vị khách vẫn rất khâm phục thái độ làm việc mấy năm như một của Trương Vũ.

Thật lợi hại.

Hơn nữa, khuôn mặt lạnh lùng của Trương Vũ cũng được coi là một trong những điểm thu hút của quán này.

Tô Vân Hi đón con, vừa nghe hai đứa trẻ bên cạnh gọi "Mẹ ơi, mẹ ơi", vừa vui vẻ kể về những chuyện xảy ra hôm nay.

Tô Vân Hi thường sẽ đưa bọn trẻ đến quán trước, hai đứa trẻ rất ngoan, hoặc là tìm một chỗ không có người ngồi, hoặc là ngồi trước quầy, chen chúc nhau xem những cuốn sách như "Người đàn ông mày kiếm mắt sáng, mỹ nhân dáng người cân đối" gì đó.

Đa số chữ không hiểu, nhưng chúng vẫn xem rất say sưa.

Cuối cùng đợi đến mười giờ rưỡi tối, trong quán chỉ còn le lói một ngọn đèn màu cam, hai đứa trẻ đã ngủ say, Trương Vũ và Tô Vân Hi mỗi người bế một đứa về nhà.

Sắp xếp cho hai đứa trẻ xong, dỗ dành chúng ngủ lại một lần nữa.

Tô Vân Hi và Trương Vũ cũng rửa mặt xong, nằm trên giường.

Thực ra hôm nay là sinh nhật của Tô Vân Hi, đã là cái tuổi mà "nói ra tuổi thì mặt sẽ bị dí vào bàn phím kdklsdjh" rồi.

Sửa lại, thiếu nữ mãi mãi mười tám tuổi.

Trương Vũ chuẩn bị cho Tô Vân Hi một món quà nhỏ, đưa cho cô, như mọi ngày, thời gian dường như không để lại dấu vết gì trên khuôn mặt của hai người, hoặc là bởi vì tâm hồn vẫn còn trẻ trung.

Trương Vũ hỏi.

"Em có muốn làm gì không?"

Tô Vân Hi ho nhẹ một tiếng, có chút ngại ngùng nói.

"Em muốn anh hôn em..."

Chương 190: Kết thúc

Ừm, hết rồi.

Phía sau còn nữa không?

Không còn nữa.

Thật sự không còn nữa sao?
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 325


Thật sự không còn nữa rồi, chắc sẽ có ngoại truyện.

Thật ra chương 187 đã là kết thúc rồi, tiếng gọi của Trương Vũ, đã kết thúc rồi.

Năm phút, ba trăm giây, ba giây một câu, một trăm lẻ một câu thoại, từ 21:55 đi đến 22:00, vừa vặn cũng là từ một trăm đến không, đó chính là sân khấu mà tôi đã dựng nên.

Thời gian vang lên, tí tách trôi qua, đó là đồng hồ đếm ngược của Trương Vũ, cũng là đồng hồ đếm ngược của màn biểu diễn này.

Câu chuyện chính là như vậy, giống như một vở kịch được chuẩn bị kỹ lưỡng, khi các diễn viên trên sân khấu dốc hết sức lực để diễn một màn kịch đầy cảm xúc, đó chính là lúc tôi muốn hạ màn.

Màn che khép lại, đèn sáng lên.

Này, kết thúc rồi, anh bạn.

Tan rồi, tan rồi.

Anh nên đi xem vở kịch tiếp theo rồi.

Câu chuyện rồi cũng sẽ có lúc kết thúc, và giờ, đã hạ màn rồi.

Thật ra tôi là một người không giỏi viết lách lắm.

Có một số thói quen khó sửa, dài dòng, không diễn đạt được ý.

Có một số đoạn miêu tả không rõ ràng, không minh bạch, lộn xộn.

Nhưng tôi vẫn cứ viết theo ý mình.

Thật ra mục đích ban đầu tôi viết cuốn sách này là để quảng bá cho cuốn sách khác của tôi.

"Nhất định phải cho Thánh nữ Kiếm Tông mặc đồ thỏ nữ"

Ờ ờ, nói thế nào nhỉ?

Sau đó tôi cảm thấy quảng bá sách loại B cho độc giả thích loại A thì có vẻ hơi kỳ lạ.

Ừm, tất nhiên, nếu các vị khán giả cảm thấy cũng được thì có thể nể mặt xem thử.

Tuy nhiên, ngoài lý do này, còn có một số lý do khác nữa.

Có độc giả nói, tác giả ơi, truyện tình cảm của anh viết hay thật đấy.

Tôi liền nghĩ, được thôi, tôi thử viết truyện ngôn tình xem sao, rồi tôi bắt đầu viết câu chuyện về hai con người tsundere.

Còn tại sao lại thêm yếu tố người yêu cũ, chỉ là vì tôi thích một số thứ gây đau dạ dày và vặn vẹo.

Nhưng mà cũng không đau dạ dày lắm, nói đúng hơn là hơi ngọt quá, khiến tôi lo rằng có khi nào nó quá ngấy hay không.

Lúc đầu khi cắm cúi viết, viết đến đoạn Tô Vân Hi tỉnh dậy vào buổi sáng, lúc đó cô ấy đang nhìn Trương Vũ trong trạng thái mơ màng, tôi liền nghĩ, nếu không hôn thì cô ấy có thật sự thích anh ta không?

Sau đó, cô ấy liền hôn.

Nói đúng hơn là tôi đang điều khiển nhân vật, thì không bằng nói là nhân vật đang điều khiển tôi.

Tô Vân Hi mà tôi đã dựng nên nói rằng, cô ấy muốn hôn đồ ngốc.

Hơn nữa nếu không hôn thì cũng quá nhàm chán rồi!

Cái kiểu đó chẳng phải ai cũng xem qua rồi sao?

Kiểu sắp hôn rồi, sau đó lại đánh lừa, không hôn nữa.

Bây giờ tôi lại phải viết cái kiểu đó sao!

Hôn cho tôi!

Tôi muốn nhìn thấy m.á.u chảy thành sông!

Còn về việc cả hai đều dùng lời nói để làm tổn thương đối phương.

Đúng vậy, tôi chính là muốn nhìn thấy kiểu vừa đ.â.m d.a.o vào tim đối phương vừa nói với người đó rằng "Anh yêu em" như vậy.

Nói đúng hơn là, chính vì quá khách sáo, nên không cãi nhau không giận dỗi, không làm tổn thương đối phương, thì không thể hiểu được đối phương yêu mình.

Cho nên, rất nhiều chỗ trong tiểu thuyết này đều là những thứ thỏa mãn sở thích cá nhân của tôi.

Tất nhiên, như đã nói trong chính văn, mỗi người đối với cùng một bài viết sẽ có những kiến giải khác nhau, dù có hiểu như thế nào, dù có suy nghĩ gì cũng đều là bình thường, hợp lý.

Có thể một số bạn khi xem bài viết này, khuôn mặt của một người nào đó sẽ hiện lên trong đầu bạn.

Này, bạn đang nghĩ đến ai vậy?

Là nhớ đến cô gái đã từng rơi nước mắt vì bạn, hay là, nhớ đến cô gái đã từng khiến bạn rơi nước mắt.

Là nhớ đến chàng trai đã từng hứa hẹn với bạn, hay là, nhớ đến những khoảnh khắc bạn từng ngồi trong lớp học, ngắm nhìn góc nghiêng của cậu ấy?

Hai người đã từng ngồi rất gần nhau, vai kề vai, ngón tay của đối phương lướt trên bài toán, tỉ mỉ giảng giải bài tập đó, hỏi bạn đã hiểu chưa.

Bạn lại cảm thấy trên người người đó có một mùi hương dễ chịu cứ chui vào mũi, rõ ràng là bộ đồng phục giản dị nhưng lại rất vừa vặn, ngẩng đầu lên, không dám nhìn vào mắt đối phương, mà lại vô tình lướt qua đôi môi của người ta.
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 326


Hay là, thậm chí không dám nhìn vào khuôn mặt đó, lại quên mất đối phương vừa nói gì, chỉ có thể lắc đầu căng thẳng nói "Không, em... không hiểu", rồi nghe đối phương giảng lại lần nữa?

Nhưng thời gian trôi qua, hình như bạn cũng không còn là bạn của lúc đó nữa, người đó hình như cũng không còn là người năm xưa nữa rồi.

Này, anh chị em.

Đừng nghĩ nữa.

Chuyện đã qua không thể thay đổi, chuyện tương lai vẫn có thể cố gắng.

Nếu có thể ở bên nhau thì hãy trân trọng, nếu không thể, thì hãy bước tiếp, sải bước tiến về phía trước dưới ánh mặt nắng.

Hãy tin rằng con đường phía trước rộng mở và tươi sáng!

Yêu gia đình, yêu bản thân, yêu cuộc sống, còn rất nhiều việc đáng để làm phải không?

Thật ra cuốn sách này viết đến đoạn tái hợp thì cơ bản những gì tôi muốn viết cũng đã viết hết rồi, nhưng vì tiền thưởng chuyên cần, đúng vậy, không sai, chính là vì tiền thưởng chuyên cần một tháng, tôi vẫn cứ viết thêm dài dài.

Việc Tô Vân Hi muốn làm, tuy không phải là việc tôi muốn làm, nhưng về bản chất thì cũng na ná nhau.

Khi tôi ngồi ở chỗ làm, làm cái gọi là "dự án mà hiện tại trong nước chưa có công ty nào khác làm", tăng ca liên tục không ngừng nghỉ, tôi đã nghĩ, chẳng lẽ sau này tôi phải cứ sống như vậy mãi sao?

Chết tiệt, tôi cũng muốn vẫy cờ hò hét, xé áo phát điên chứ.

Lúc đó tôi siết chặt nắm tay, cảm giác như có một sức mạnh, có một giọng nói vang lên trong lòng, anh bạn, cậu thật sự muốn sống như vậy cả đời sao?

Thôi được rồi, thử xem sao.

Giống như một con ch.ó hoang chạy trên đồng vắng, cho đến khi khàn cả giọng.

Giọng nói đó cứ vang lên trong lòng tôi, chạy đi, chạy đi, chạy đi!!!

Phía sau sẽ như thế nào cũng chưa biết, cuộc sống luôn có muôn hình vạn trạng.

Nhưng điều chưa biết cũng là một niềm vui phải không?

Cũng xin cảm ơn những bạn đã tặng quà, khi nhận được quà, đặc biệt là khi cuốn sách này nhận được chứng nhận Đại Thần đầu tiên, tâm trạng tôi rất xúc động.

Ơ, cái này là tặng cho mình sao?

Suy nghĩ đó cứ tự nhiên hiện lên trong đầu tôi.

Thật sự! Thật sự rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!

Dù là quà trả phí hay quà miễn phí, hay là thời gian bỏ ra để đọc đến đây, tôi đều chân thành, từ tận đáy lòng cảm ơn mọi người.

Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, cảm ơn bạn đã đọc đến đây.

Thật sự rất cảm ơn các bạn!

Về những hố chưa lấp.

Bộ đồ hầu gái, đồ thỏ nữ của Tô Vân Hi, sợi dây chuyền của Trương Vũ, câu nói mà Trương Vũ để lại trên giấy nhắn khi về quê dịp Quốc khánh, chắc sẽ được viết trong ngoại truyện.

Còn về lần đầu gặp nhau của hai người, ai chủ động bắt chuyện trước, ai chủ động hẹn hò trước, ai chủ động nắm tay đối phương trước, tôi cũng sẽ cố gắng viết trong ngoại truyện.

Những điều muốn nói, muốn viết, tôi cũng đã viết thoải mái rồi.

Không còn gì để nói nữa.

Đời người, thế sự khó lường, mong chư vị cùng nhau cố gắng, chúng ta, hẹn gặp lại ở cuốn sách sau.

(Hoặc là gặp lại ở ngoại truyện [nói nhỏ])

Cuối cùng.

Ba, hai, một.

Thật không thể tin được!

Chương 191: Ngoại truyện - Đồ hầu gái và sợi dây chuyền

Tô Vân Hi ở trong phòng mình, nhìn bộ quần áo đặt trên giường.

Đó là một bộ đồ hầu gái, váy bồng bềnh, viền ren trắng, kiểu dáng giả hai mảnh.

Tô Vân Hi vẫn chưa xem kỹ, lúc này lật qua lật lại chiếc váy đen trắng kia mấy lần.

Ồ, thì ra đây là đồ hầu gái.

Trước đây cũng đã xem qua trong kha khá tác phẩm, có đủ loại kiểu dáng, giữa váy dài truyền thống và váy ngắn hiện đại hơn (còn phải xem xét) thì cô đã chọn cái sau.

Chủ yếu vẫn là vì váy ngắn giả hai mảnh rẻ hơn, chắc chắn là vậy.

Mới không phải vì...

Tô Vân Hi đứng trước gương lớn bắt đầu c** q**n áo của mình ra, mặc chiếc váy hầu gái vào.

Cô rất dễ dàng mặc xong bộ váy size S này, vừa vặn hơn tưởng tượng.

Váy đen bồng bềnh, để lộ đôi chân trắng nõn.

Cô đưa tay lên eo, nắm lấy khóa kéo bên hông kéo lên, vòng eo thon gọn được phác họa hoàn hảo.

Cô cầm lấy phụ kiện bên cạnh, đeo chiếc vòng cổ lên chiếc cổ thon dài như thiên nga của mình, trên vòng cổ còn có một chiếc nơ nhỏ, càng tôn lên chiếc cổ và xương quai xanh lộ ra của cô thêm trắng nõn.
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 327


Cuối cùng Tô Vân Hi lấy ra hai chiếc tất dài màu trắng, hai tay nắm lấy phần ống tất, kéo lên trên, xỏ vào chân.

Ngón tay cô móc vào ống tất, buông ra, ống tất co lại, đàn hồi trên đùi, phát ra tiếng "bộp" nhẹ.

Cùng lúc đó, Trương Vũ cũng đang thay đồ trong phòng.

Bộ vest đã thay xong, nhưng quan trọng là, sợi dây chuyền đó.

Trương Vũ hai tay nâng chiếc vòng cổ có dây chuyền, vẻ mặt nghiêm túc, như đang nâng vòng kim cô, sợi dây chuyền màu bạc dài đến tận eo, sáng lấp lánh.

Trương Vũ trầm ngâm.

Mình thật sự phải đeo cái này lên cổ sao?

Tuy thua là thua, đeo cái này lên cổ là một phần của lời cá cược, nhưng cứ cảm thấy...

Trương Vũ hiếm khi có cảm giác xấu hổ, tuy vẻ mặt cậu không thay đổi, vẫn bình tĩnh, nếu có ai nhìn thấy, chỉ sẽ nghĩ cậu đang suy nghĩ chuyện gì đó quan trọng.

"Vũ Vũ, anh thay xong chưa?"

Giọng nói của Tô Vân Hi vang lên từ ngoài cửa.

Trương Vũ còn chưa kịp trả lời, cửa đã bị đẩy ra.

"Ơ, đợi đã."

Trương Vũ lên tiếng quay người lại, nhìn thấy Tô Vân Hi đã thay đồ hầu gái.

Trên đầu đeo chiếc băng đô ren đen trắng, tóc ngắn đung đưa, bộ đồ hầu gái trông cực kỳ phù hợp, đôi tất dài màu trắng và đôi giày da nhỏ màu đen tạo thành sự tương phản mạnh mẽ, đáng yêu vô cùng.

Tô Vân Hi nhìn thấy ánh mắt Trương Vũ lướt qua người mình, khẽ cười một tiếng, tay đặt lên n.g.ự.c hơi nhô lên hỏi.

"Thế nào?"

Trương Vũ trả lời.

"Dễ thương siêu cấp vô địch."

Tiếng giày cao gót của Tô Vân Hi gõ lách cách trên sàn gỗ, cô bước nhanh đến trước mặt Trương Vũ.

"Hừ hừ, mắt nhìn cũng được đấy chứ, nhưng sao cậu vẫn chưa thay xong, không phải là đang ngại ngùng đấy chứ?"

Vừa vào phòng, Tô Vân Hi đã thấy chiếc vòng cổ trên tay Trương Vũ, cùng với vẻ mặt tuy tỏ ra bình tĩnh nhưng thực chất lại vô cùng rối rắm của cậu.

Cô cầm lấy chiếc vòng cổ từ tay Trương Vũ, nói với cậu:

"Vậy để tớ đeo cho cậu, ngồi lên ghế đi."

Trương Vũ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Tô Vân Hi cầm chiếc vòng cổ, mở khóa, rồi đeo lên cổ Trương Vũ.

Sợi dây chuyền màu bạc va vào nhau, phát ra tiếng leng keng.

Trương Vũ nhìn Tô Vân Hi mặc đồ hầu gái làm chuyện này cho mình, cảm thấy tâm trạng có chút phức tạp.

Chẳng mấy chốc, chiếc vòng cổ đã được đeo xong.

Tô Vân Hi đánh giá Trương Vũ đang ngồi trên ghế.

Cậu dựa lưng vào ghế, ánh mắt có chút lạnh lùng, vắt chéo chân, trông khá giống một tổng tài bá đạo, sợi dây xích cùng với ánh mắt lạnh lùng lúc này của cậu khiến trái tim Tô Vân Hi đập thình thịch.

Mắt Tô Vân Hi sáng lên, nhón chân.

Wakuwaku!

Tuyệt vời!

Trương Vũ chống cằm, thở dài.

"Cảm giác cứ kỳ kỳ thế nào ấy."

Tô Vân Hi nắm lấy sợi dây xích lạnh lẽo bằng tay phải, lần theo xuống dưới, nắm lấy phần đuôi.

"Anh yêu, kỳ lạ chỗ nào?"

Trương Vũ không nói rõ được kỳ lạ chỗ nào, nhưng cậu nhận ra rằng sau khi Tô Vân Hi thay đồ hầu gái thì cách xưng hô cũng nên thay đổi mới đúng.

"Không phải lúc trước em đã nói, cách xưng hô..."

Cậu có chút khó nói ra lời.

Tô Vân Hi khẽ lắc sợi dây xích hai cái.

"Ồ, chủ nhân... kỳ lạ chỗ nào ạ?"

Giọng nói của Tô Vân Hi có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cố gắng nói ra một cách tự nhiên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp thoáng qua nét e thẹn.

Nghe thấy câu này, Trương Vũ im lặng một lúc lâu, tay phải đang chống cằm bỗng nhiên không biết nên đặt ở đâu cho phải.

Tay trái cậu từ từ cử động, che mặt, hít sâu một hơi.

Thật là c.h.ế.t người!

Nhìn thấy hành động của Trương Vũ, Tô Vân Hi khẽ cười nói:

"Sao vậy, chủ nhân? Ngại ngùng hả?"

Cô lại gọi thêm một tiếng nữa, vẫn có chút không tự nhiên, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Trương Vũ, cô cảm thấy vô cùng thú vị!

Thật sự rất thú vị!

Trương Vũ buông tay trái xuống.

"Không có."

Tô Vân Hi cũng không vạch trần cậu.

Được rồi, cậu nói không có thì là không có vậy.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, ánh mắt Tô Vân Hi dần dần rơi xuống đôi môi của Trương Vũ.

Ở bên nhau có một cái lợi đó là...

Khi muốn hôn đối phương thì không cần phải hỏi ý kiến.

Không cần phải hỏi "Em có thể hôn anh không?", cũng không cần lo lắng đối phương có thể vì vậy mà tức giận.
 
Sống Cùng Người Yêu Cũ - Nhất Oản Lương Diện Đa Phóng Lạp
Chương 328


Ánh mắt hai người dần dần nảy sinh tình ý, Tô Vân Hi tiến sát lại gần, áp sát vào má Trương Vũ.

Cô khẽ thở ra bên tai Trương Vũ, khiến tai cậu ngứa ngáy.

"Chủ nhân, em muốn hôn hôn."

Trương Vũ thầm kêu "yêu tinh" trong lòng.

Cậu ngồi đó, còn chưa kịp nói gì, đôi môi đỏ mọng đã áp lên, phủ lấy môi cậu.

Trương Vũ hôn cô gái trước mặt, trong khóe mắt, tà váy của Tô Vân Hi khẽ lay động, tay nắm lấy sợi dây xích cuốn qua cuốn lại, quấn quanh tay cô mấy vòng, dường như muốn nắm chặt hơn một chút.

Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng th* d*c gần trong gang tấc, hôm nay là cuối tuần, vì vậy hai người có thể thoải mái thân mật.

Trương Vũ rất tận hưởng khoảng thời gian này, hai tay ôm lấy eo thon của Tô Vân Hi.

Eo cô được siết chặt, khiến vòng eo vốn đã nhỏ càng thêm nhỏ nhắn.

Tô Vân Hi mở mắt ra, lườm Trương Vũ, ánh mắt mang theo sự bất mãn, dường như đang nói "Lại không ngoan rồi".

Thật là, hôn thì hôn cho đàng hoàng đi chứ!

Đàn ông!

Trương Vũ trực tiếp ôm eo cô, kéo cô vào lòng, hôn say đắm.

Những sợi dây xích va vào ghế, phát ra tiếng leng keng trong trẻo, vang vọng khắp căn phòng.

Một lúc lâu sau, môi hai người mới rời nhau.

Tô Vân Hi cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy, tay trái đặt lên vai Trương Vũ, tay phải nắm lấy sợi dây xích, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Cô lùi về sau vài bước, kéo Trương Vũ đi cùng.

Bắp chân cô va vào mép giường, ngã ra sau, Trương Vũ cũng theo đó ngã xuống, hai tay chống hai bên người Tô Vân Hi.

Trông giống như một cảnh tượng vô cùng thú vị.

Tô Vân Hi ngã xuống đó, bộ đồ hầu gái phối màu đen trắng hơi xộc xệch, phần đùi lộ ra giữa tà váy và đôi tất trắng.

Tay cô vẫn nắm lấy sợi dây xích, ánh bạc lấp lánh, giống như đang nắm lấy cổ áo Trương Vũ vậy.

Khuôn mặt cô mang theo chút kiêu ngạo, ánh mắt long lanh, nhìn Trương Vũ.

Trương Vũ mặc một bộ vest, nhìn thì có vẻ đứng đắn, nhưng trong cảnh tượng này, lại trông rất chi là không đứng đắn.

Tô Vân Hi khẽ nhấc chân lên, rụt người lại, chiếc giày cao gót giẫm lên bụng Trương Vũ, tay phải nắm chặt sợi dây xích hơn.

Trương Vũ cười khẽ nói:

"Không ngờ em còn có mặt này đấy."

Tô Vân Hi ho nhẹ một tiếng.

"Bạn gái cậu là người kỳ quặc mà."

Trương Vũ vui vẻ phối hợp với cô, tay trái nắm lấy mắt cá chân cô, cảm nhận được xúc cảm mềm mại của đôi tất trắng, mặt sau của đôi giày cao gót màu đen sáng bóng.

Cảm nhận được hành động của Trương Vũ, giọng nói của Tô Vân Hi nhỏ hơn rất nhiều:

"Nhẹ nhàng một chút... chủ nhân..."
 
Back
Top Bottom