Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Sơn Dương ( Np)

Sơn Dương ( Np)
010


Dù có nổi giận thì cũng chỉ biết đá loạn vài cái, căn bản không có răng nanh sắc bén, càng không nói đến mưu kế thông minh gì.Đôi mắt nam sinh mỉm cười, long lanh như cánh hoa bay.

Khóe miệng cong lên rồi nhanh chóng thu lại.

Hắn nắm lấy cổ tay Giang Tiểu Nhân, ánh mắt xoay chuyển, hiện rõ dáng vẻ thợ săn vốn có.

Nụ cười sắc bén, khiếp người, giọng nói lạnh lùng như rắn phun nọc:
"Ta đã cho ngươi cơ hội.

Hiện tại còn dám tạo phản, không thấy muộn sao?

Vì là cô nhi nên ngay cả sự thành thật, giữ chữ tín căn bản cũng không có ai dạy ngươi, đúng không?".Giang Tiểu Nhân nghẹn ngào không thôi.Đôi mắt trong sáng chứa đầy lệ, mồ hôi thấm ướt, tóc bết dán trên trán.

Gương mặt còn chút trẻ con, theo cơ thể run rẩy khẽ động.Non nớt, trong trẻo, tràn đầy sức sống.Xinh đẹp đến hỗn loạn.Lâm Mục Bạch hiểu rõ, chỉ cần thay một bộ quần áo, vẻ mặt khuất nhục trước mắt sẽ lập tức lột xác, biến thành một nữ sinh xuất sắc trong đám bạn cùng lứa.Cảnh tượng này khiến hắn bỗng dưng kiên nhẫn thêm chút.Nam sinh rút tay về, dùng khăn giấy lau đi nước sền sệt, hai tay ôm nàng thấp giọng dỗ:
"Được được được, không chạm vào, chỉ ôm thôi là được chứ gì...Đừng khóc, khóc đến mức khiến anh trai đau lòng."

Lâm Mục Bạch hôn lên má nàng, cọ đi những giọt nước mắt lạnh lẽo còn vương trên gò má thiếu nữ, rồi bắt đầu buông lời đường mật từng dùng để tán gái: "Ta thật lòng thích ngươi mà, Tiểu Nhân, ngươi không thích ta sao?

Một chút cũng không thích à ?".Giang Tiểu Nhân liếc mắt nhìn hắn, im lặng không đáp.Lâm Mục Bạch lạnh mặt, cảm xúc thất thường, tính tình sắp bùng nổ.Hắn vốn quá thích thao túng cảm xúc của người khác, nay gặp thất bại, không cam lòng.

Hắn từng nghĩ cả đời này, mình muốn chơi thế nào thì có thể chơi như thế.Đáng tiếc ——Sau khi nghe câu hỏi của Lâm Mục Bạch, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Tiểu Nhân lập tức căng chặt, rồi nhăn lại.

Khó khăn lắm mới kìm được nước mắt, rốt cuộc vẫn vỡ òa.

Nàng tuyệt vọng nhưng vô cùng chân thành, khiến Lâm Mục Bạch bất ngờ không kịp trở tay."

Ngươi biết rõ còn cố ý làm vậy...

Ngươi, ngươi có bệnh sao ?".
 
Sơn Dương ( Np)
011


Vũ Thôn tọa lạc nơi dãy núi non trùng điệp.Độ cao so với mặt biển, địa hình cùng những cánh đồng hai bên bờ ngày qua ngày lao động, đúc nên từng thân hình mỏi mệt, chẳng ánh mặt trời.Lâm Mục Bạch đến từ Yên Hoa Tam Nguyệt hạ Dương Châu Giang Nam, hắn sinh ra đã mang hồn nhạc, dáng vẻ cà lơ phất phơ tại Vũ Thôn trông đặc biệt nổi bật.

Chẳng có cô gái nào không vì sắc mà động lòng tham ái, Giang Tiểu Nhân mới mười lăm tuổi, đương nhiên cũng bị mê hoặc.

Nhưng chẳng có gì tàn nhẫn hơn thế này — chàng trai vừa gặp đã khiến nàng thương tâm, quay đầu liền vươn móng vuốt về phía nàng.Ái và tính là một thể.Nhưng ở trước mặt người mình ái mà phô bày tính, chẳng khác nào đối diện thần tượng mà tiểu tiện.Giang Tiểu Nhân lên án khiến Lâm Mục Bạch rơi vào im lặng.Hắn không ngờ nàng lại nói như vậy.Trong lòng có chút khác thường.Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.Lâm Mục Bạch đâu phải lần đầu bị các cô gái vội vàng say mê.Hắn chẳng nói thêm, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng cũng không cho phép Giang Tiểu Nhân trở về chỗ của mình.

Lâu rồi không làm gì, cơn nghiện nổi lên, chỉ ôm thôi cũng đã thoải mái.

Tài xế mắt nhìn thẳng, tiếp tục lái xe về phía trước.Trên đường dừng thêm một lần đổ dầu, đoàn người đoàn xe tiến vào nội thành.Các nữ công nhân kéo nhau đi dạo phố.Các nam công nhân thì quay đầu tìm nơi hội sở, do người của công ty dẫn đường, huynh đệ thân thiết đi vui chơi.Lâm Mục Bạch dẫn Giang Tiểu Nhân vào khách sạn, mua cho nàng một chiếc bánh kem dâu tây.

Nàng không dám ăn, dù bụng đói đến kêu ùng ục, Lâm Mục Bạch cũng lười quản, tháo dây chuyền và khuyên tai ném lên mặt bàn đá, xoa tóc bước vào phòng tắm.Tiếng nước xôn xao vang lên.Giang Tiểu Nhân đói đến đau dạ dày, vội vàng ăn một miếng bánh kem, rồi ngây người."

Ngon quá..."

Mấy chục đồng một chiếc, đương nhiên là ngon.Nàng còn chưa nuốt xong, lại hấp tấp xúc thêm một muỗng lớn, bánh kem ăn được một nửa thì Lâm Mục Bạch quấn khăn tắm quanh thân dưới bước ra.Hắn rất gầy.Trên người không chút thịt thừa, nên dù không hay vận động, cơ bụng vẫn ẩn hiện, xương tay và xương đùi thon dài, phối với làn da trắng tinh khiến người ta không rời mắt được.Giống như một bức tượng ngọc thạch điêu khắc.Lâm Mục Bạch lau tóc, "Đừng ăn nữa, đi tắm đi."

Giang Tiểu Nhân lắc đầu.
 
Sơn Dương ( Np)
012


Hắn lại nói: "Hoặc tự tắm, hoặc ta giúp ngươi tắm."

Giang Tiểu Nhân ngồi xổm trên sàn, bên miệng còn dính bơ, thân thể khẽ co rúm, khóe mắt căng thẳng mị thành một đường nhỏ.Rõ ràng chưa bị chạm vào, nhưng gương mặt lại lộ vẻ đau đớn.Lâm Mục Bạch bước tới, dùng chân khẽ đá nàng, "Run gì chứ...

Mau đi tắm, tắm xong ta dẫn ngươi đi xem phim."

Nghe đến hai chữ "phim ảnh", Giang Tiểu Nhân lập tức bỏ dép lê, co ro chạy vào phòng tắm.Nàng thích xem phim.Đáng tiếc luôn tiếc tiền.Hơi nước trong phòng tắm còn chưa tan, không khí lưu lại hương vị của hắn.

Giang Tiểu Nhân kiễng chân xem xét giá để đồ tắm, cẩn thận phân biệt các chai lọ trên đó dùng để làm gì, rồi loay hoay nửa ngày với vòi nước mới tắm được.Thật thoải mái.Nước mạnh, nước nóng.Dầu gội và sữa tắm thơm ngát, tắm một lúc là muốn ngủ.Nếu có thể chết trong dòng nước ấm thì tốt biết bao, nàng đột nhiên nảy ra ý nghĩ ấy."

Lạc vào hang động à?

Lâu thế..."

Lâm Mục Bạch lẩm bẩm, quấn khăn tắm đẩy cửa bước vào, qua tấm kính màu trà mờ mờ nhìn thoáng qua, rồi nâng nắp bồn cầu tiểu tiện.Tiếng nước đột ngột vang lên.Giang Tiểu Nhân sợ đến không dám động.Loáng thoáng thấy thân hình màu da của chàng trai lay động cạnh bồn cầu, bên hông trống không, khăn tắm bị kéo ra đặt trên bồn rửa tay.Tiểu tiện xong, Lâm Mục Bạch dặn dò: "Đừng tắm lâu quá, cẩn thận ngất xỉu."

Giang Tiểu Nhân ngẩn ra, suýt nữa sặc nước.Chờ hắn đi ra, nàng cũng quấn áo tắm dài, cọ tới cọ lui bước ra ngoài.Trên bàn có hai ly nước soda.Lá bạc hà xanh mướt, bọt khí không ngừng nổi lên rồi tan vỡ, phát ra âm thanh nhỏ nhẹ khó nghe thấy, Lâm Mục Bạch kẹp điếu thuốc, chưa châm, ánh mắt từ dưới lên trên đánh giá nàng, cuối cùng dừng lại ở mái tóc vẫn nhỏ nước của cô gái.Mày hắn nhíu lại."

Sao không sấy khô?"

"Làm sao... làm sao sấy chứ?"

Lâm Mục Bạch lấy máy sấy ném cho Giang Tiểu Nhân, rồi nằm dài trên sofa, hai chân gác lên ghế nhỏ, cầm điều khiển và điện thoại bắt đầu thao tác trên màn hình.Giang Tiểu Nhân đỏ mặt sấy tóc.Nàng lập tức quên mất còn có thể dùng máy sấy.Máy sấy ở nhà đã hỏng từ lâu.
 
Sơn Dương ( Np)
013


Tiếng ong ong ầm ĩ đến đau đầu, áo tắm dài bên trong chẳng mặc gì khiến nàng rất không quen, nàng muốn vào phòng tắm mặc lại quần áo bẩn, nhưng chưa kịp hành động, ánh sáng phía sau thay đổi, phim bắt đầu.

Nàng tò mò xoay người, chăm chú nhìn màn hình sắc nét, kinh ngạc thán phục màu sắc hóa ra có thể rực rỡ thế, âm thanh hóa ra có thể sống động thế...Phim đi qua phần giới thiệu .Cô gái mặc thủy thủ phục kiểu Nhật, buộc tóc hai đuôi, ngồi bên mép giường đọc sách, một gã tóc vàng mặc áo lót và quần jeans rộng lấm la lấm lét bước tới.Kỳ thực đến đây vẫn còn bình thường.Nhưng khi gã tóc vàng thò tay vào váy của cô gái, Giang Tiểu Nhân liền ý thức được không ổn.Nàng chỉ e đây chẳng phải là một bộ phim đứng đắn.Nàng quay đầu, máy sấy còn chưa kịp tắt đã vội hướng phòng tắm chạy.Lâm Mục Bạch liếc nhìn, một chân đá chiếc ghế nhỏ chắn trước mặt nàng, chân trần đạp lên thảm, ngón tay kẹp điếu thuốc xoay vài vòng, rồi ngậm vào môi."

Lại đây, châm thuốc cho ta."

Hắn lên tiếng.Giang Tiểu Nhân cúi đầu, không định nghe lời.Lâm Mục Bạch mất kiên nhẫn, đứng dậy, vừa bước đi vừa tháo khăn tắm, tùy tiện ném xuống sàn.Giang Tiểu Nhân chết lặng nhìn chằm chằm tấm thảm.Một đôi chân trắng ngọc xuất hiện trong tầm nhìn hẹp, ngón chân thon dài, gần bằng bàn tay nàng.Hắn nhấc chân, khẽ đá vào bắp chân nàng.

Giang Tiểu Nhân run rẩy.Đột nhiên, "phanh" một tiếng.Bàn tay Lâm Mục Bạch hung hăng đè nàng vào tường."

Muốn xem phim hay là muốn quỳ xuống liếm cho ta ?"

Giang Tiểu Nhân nghiêng thân thể, gương mặt ép sát vách tường, lồng ngực phập phồng dồn dập.Mái tóc rối khô xõa xuống, trong ánh đèn khách sạn vàng nhạt càng lộ ra một dáng vẻ yếu ớt khó tả.Lâm Mục Bạch bóp chặt cằm, bức nàng ngẩng đầu đối diện.

Giang Tiểu Nhân đau đến nghiến răng, đôi mắt sáng run rẩy, trong veo lấp lánh, nhanh chóng dâng đầy lệ nhưng nàng lại liều mạng nhịn xuống."

Lâm Mục Bạch, ngươi... có thể đừng như vậy không?

Ta... ta thật sự rất sợ."

Hắn khẽ cười.Âm thanh trầm thấp, dễ nghe đến cực điểm.

Ngón tay lạnh băng nâng cằm nàng, cúi đầu, đè nặng hôn lên.
 
Sơn Dương ( Np)
014


Đây là lần đầu tiên Giang Tiểu Nhân hôn môi, lần đầu chính là hôn lưỡi cùng với nam sinh mới gặp mặt một ngày.

Đầu lưỡi ẩm ướt đảo đến nàng muốn phun ra, đôi tay nàng như người chết đuối, không ngừng đập vào lưng Lâm Mục Bạch.

Làn da hắn mịn màng.

Lưng rất mỏng, nhưng lại đầy dai sức.

Đập vài cái, nàng bỗng luyến tiếc không muốn đập nữa.

Nàng khóc thành tiếng, nhưng âm thanh bị Lâm Mục Bạch nuốt, hắn nhắm chặt hai mắt, hôn đến mê loạn quên mình.Lông mi khẽ rung, tựa như phiến lá sớm mai còn đọng sương, một ngụm lại một ngụm mút vào, ăn đến miệng Giang Tiểu Nhân tê dại, hô hấp khó khăn.Nàng dần dần không có sức lực..

Phía dưới thật khó chịu, thật trướng.Hắn nhả ra, từ cổ nàng liếm đến lỗ tai, đầu lưỡi linh hoạt với vào lỗ tai, một bên liếm một bên thở gấp " Ngươi tẩy rửa xong thật xinh đẹp, Tiểu Nhân, ta đều nhìn đến cứng...Ngoan ngoãn cùng ta xem phim, nếu không hiện tại ta liền làm ngươi, ngươi biết làm có nghĩa là gì sao ?"

Lâm Mục Bạch đưa tay ra nắm lấy côn thịt thô dài, cắn môi hướng áo tắm dài của nàng chọc " Chính là dùng cái này, cắm vào bên dưới ngươi..chọc vào rút ra".
 
Sơn Dương ( Np)
015


Giang Tiểu Nhân ngửa đầu ngây ngốc nhìn.Đôi mắt đen trắng phân minh phủ một tầng sương mù mê ly, môi sưng đỏ đầy dấu cắn, nàng há mồm hô hấp, thân thể khẽ run, càng không dám nhìn xuống, lại càng cảm nhận được sự bồng bột khiêu khích.Hắn đang nói gì vậy?Thở hổn hển như thế làm gì?Sao mặt hắn lại gần đến vậy?Chóp mũi và cả lông tơ đều có thể thấy rõ.Lâm Mục Bạch khẽ run hai cái, hất tóc một cái, kéo nàng trở lại chiếc ghế nằm đơn.

Hắn ngồi xuống trước, sau đó kéo Giang Tiểu Nhân vào lòng ngực, để nàng nằm ngửa ra.Cảm giác mất trọng lượng ập đến.Một trận trời đất đảo lộn, ánh đèn trần có chút chói mắt.Trên màn hình TV, bộ phim đã đi vào phần chính, gã tóc vàng thô lỗ mà xoa nắn mông của cô gái tóc đuôi ngựa, giống dã thú động dục, thở hổn hển, xoa không ngừng còn hung hăng bóp vú trắng mềm mại.Mông của cô ấy loang lổ vết ứ hồng che kín, trông rất đau lại ghé vào giường, phe phẩy mông vặn mình.

Trong miệng ân ân a a Làm nũng bằng tiếng Nhật.Giang Tiểu Nhân đôi mắt quên cả chớp, cả người toát mồ hôi.Lâm Mục Bạch mắt nhìn TV, theo động tác của nam nhân cũng bóp mông nàng, nhẹ một chút lại nặng một chút, Giang Tiểu Nhân ngây ngốc, không chút phản ứng, bỗng nhiên cảm giác tích tụ đến giá trị giới hạn, đột nhiên run lên một cái.Lâm Mục Bạch lau đùi một cái, đầu ngón tay vuốt ve thứ chất lỏng tanh tưởi, rồi bôi lên mặt Giang Tiểu Nhân.

" Nước tiểu?"

Giang Tiểu Nhân lúc này mới cảm thấy dính nhớp dưới thân, hoảng loạn đứng dậy nhìn,phủ lên vòng eo, Lâm Mục Bạch xốc lên áo choàng, hai tay ôm lấy mông nàng mà kéo, đầy thưởng thức đối với mật huyệt xử nữ đang mấp máy.Hồng Nhưng nàng chẳng phải loại người được tô vẽ trắng hồng.

Cô gái thường bôn tẩu trên đường núi, đùi so với những gì hắn từng thấy đều đẫy đà và đầy sức sống, thịt chân ép vào, tiểu huyệt ở giữa thoạt nhìn đầy cảm giác thịt, hắn đưa tay chạm nhẹ, hương thơm thoảng động, ánh mắt cười run rẩy, nín thở dò xét vào trong.Giang Tiểu Nhân hoảng sợ né tránh.Lâm Mục Bạch "chậc" một tiếng, mắng nàng "Không ngoan", đôi tay chuyển sang ôm lấy eo hông, đầu cúi xuống, miệng hung hăng hôn lên mật huyệt đang chảy nước của nàng."

Ô!"

Giang Tiểu Nhân kêu lên một tiếng, vội vàng bịt chặt miệng "Ngươi...

Ngươi...

Đang làm cái gì?"
 
Sơn Dương ( Np)
016


Lâm Mục Bạch hút mạnh một ngụm, ăn đến cả người khô nóng, đầu lưỡi dọc theo khe hở nhanh chóng liếm qua lại, giống con mèo nhỏ uống nước, gần như đã liếm đến lỏng ra, đầu lưỡi duỗi ra, hung hăng chen vào con đường mòn chưa từng được khai phá, vừa liếm vừa hút, đôi tay sắc tình mà vỗ về chơi đùa mông nàng.

Mát lạnh như nước sương hoa buổi sớm, cuồn cuộn không ngừng tuôn rơi.Hắn sờ soạng tháo bỏ dây lưng, đem Giang Tiểu Nhân cởi sạch, chặt chẽ ôm nàng vào lòng ngực."

Ngươi ăn cái gì lớn lên, ngọt chết ta..."

Giang Tiểu Nhân thở hổn hển, Nóng ran như sốt, thân thể khẽ run rẩy.Lâm Mục Bạch nắm cằm nàng, không ngừng cọ mặt, thỉnh thoảng ngứa lòng mà hôn một cái " Bị anh trai ăn đến sướng ?"

Giang Tiểu Nhân không nói.Lâm Mục Bạch tạm dừng một lát, lại hỏi:
" Có muốn giống như nữ nhân trong phim, mở chân ra cho ta thao ?"

Giang Tiểu Nhân chấn động, lắc đầu, nhưng giây tiếp theo lại rúc vào lòng ngực hắn, xoay tròn hai cái, nép sát vào Lâm Mục Bạch mà nằm yên.Còn chưa thao liền bắt đầu dính người.Có chút ý vị.

Lâm Mục Bạch cứng đến phát đau, rất muốn cứ như vậy đâm vào, nhưng nhìn thấy hành động ngây ngô đáng yêu của Giang Tiểu Nhân, hắn lại nảy sinh tâm tư muốn phân cao thấp, nhất quyết bắt nàng mở miệng nói nguyện ý.Trong phim, nam nhân tóc vàng đã mở chân của cô gái bắt đầu ra ra vào vào, Lâm Mục Bạch lại vẫn ôm Giang Tiểu Nhân âu yếm.

Một tay xoa vú non mềm, một tay moi thịt trai phun nước, vừa hôn vừa sờ, chơi đến cả người nàng phiếm hồng.

Hắn hé miệng, dùng lông mi cọ lên mặt Giang Tiểu Nhân, hơi thở như lan, "Cô gái ngoan, mau nói, muốn anh trai đi vào không ?"

Giang Tiểu Nhân chỉ mở to hai mắt nhìn hắn."..."

Lâm Mục Bạch ngậm lấy đầu vú, chôn đầu trong ngực vừa hút lại liếm, đôi tay giữ chặt mông nàng, không ngừng chà xát hướng lên trên,hướng vào háng đang hưng phấn của chính mình mà ấn.

Tê dại, chua xót và căng trướng.Cảm giác kỳ diệu như sóng triều cuốn qua thân thể.Giang Tiểu Nhân không chịu nổi, dùng sức đạp chân xuống, trong cơn hoảng loạn thoáng nhìn về phía TV gã tóc vàng nắm lấy trang phục thủy thủ của cô gái không ngừng lao tới, âm thanh bạch bạch hòa cùng tiếng rên khiến ngũ tạng nàng như bị thiêu đốt.Ánh sáng chuyển động.Âm thanh trôi nổi.
 
Sơn Dương ( Np)
017


Tâm sự lả lướt độc thuộc về thiếu nữ cũng dần dần hé mở.Nàng nhớ tới hộp nhạc mà Triệu Linh mang đến trường khoe khoang, đôi búp bê nhỏ mặc váy cưới và âu phục xoay tròn trong hộp, giờ khắc này nàng dường như cũng theo đôi búp bê ấy xoay chuyển.

Giang Tiểu Nhân còn chưa hiểu cách phân chia giữa khoái lạc thân thể và tình yêu của linh hồn, nàng mới chập chững bước vào đời, gặp gỡ Lâm Mục Bạch, kẻ đùa vui nhân thế, thật khó để không dâng hiến cả thân thể lẫn trái tim.Có lẽ đây là một cách tự lừa dối đáng thương, rốt cuộc nàng chỉ là món đồ chơi, chẳng có quyền lựa chọn.Cũng có lẽ không phải.Con gái luôn yêu một ai đó không chút kiêng dè, rồi sau đó đau thấu tim gan.

Lâm Mục Bạch dùng đầu lưỡi khảy đầu vú non mềm, ngước mắt nhìn Giang Tiểu Nhân há mồm thở dốc rên rỉ, lưỡi phấn hồng bất lực mà cuộn lại.Tiếng kêu như chim non réo rắt.Hắn không chịu nổi, lại đè nàng xuống một cái hôn sâu, mỉm cười mắt một mảnh tình dục thiêu đốt "Muốn ta đâm vào sao ?"

Gằn từng chữ một.Mỗi cái cắn mạnh mẽ đều như hạt mưa nặng nề đập vào lòng.Giang Tiểu Nhân nhíu mày nhắm mắt, cắn chặt hàm răng, hàng lông mi dày nặng đè lên mí mắt dưới, tựa như cánh quạ đen chém xuống trời mưa, vừa yếu ớt bao nhiêu thì lại mê hoặc bấy nhiêu.Lâm Mục Bạch ngẩng đầu, mái tóc bạc lấp lánh dưới ánh đèn, cằm sắc bén như lưỡi liêm, tinh xảo mà đầy lệ khí, vành tai điểm vài chấm đen, là dấu vết của khuyên tai.

Hắn vừa động, giọt mồ hôi ấm áp liền nhỏ xuống người nàng.

Hắn ngồi dậy, thân thể trắng nõn cũng giống Giang Tiểu Nhân trở nên phiếm hồng, đầu vú trước ngực như hoa mai nở rộ, hai điểm xa hoa lãng phí, rực rỡ sắc màu lớn lên ở trên người nam nhân cũng quá phạm quy.Hắn nâng khuỷu tay lau mồ hôi, ngay sau đó cúi người cắn lỗ tai nàng.Tiếng thở dốc, tiếng nước dính nhớp, hơi thở trầm nặng,...Dần dần bao phủ Giang Tiểu Nhân.Lâm Mục Bạch cọ sát vào giữa hai chân nàng, hầu kết trượt lên xuống, hướng dẫn từng bước: "Nếu là nguyện ý, ngươi liền đem hai chân mình mở ra, nhẹ nhàng mở ra chút ta sẽ biết."

Giang Tiểu Nhân nắm chặt vải sofa.Nhìn khuôn mặt loang loáng lòng tham không đáy của hắn, đầu gối nàng căng thẳng khẽ chạm vào, rồi mở ra.
 
Sơn Dương ( Np)
018


Lâm Mục Bạch bật cười khẽ, hôn vào cổ, dôi tay chống xuống, côn thịt nóng bỏng lấp lánh nước của thiếu gia liền chuẩn xác đâm vào khe thịt mềm mại của nàng.Đầu tiên là tê rần, sau đó hình dạng dị vật liền được vẽ ra một cách tinh tế trong đầu.Có chút đau Căng đến khó chịu.Nàng theo bản năng cuộn tròn chống cự, hắn lại hôn mãnh liệt đáp trả, hơi thở vốn đã nặng nề đổi nhịp, như thể không thể hít thở, lạnh lùng hít vào rồi chậm rãi thở ra.

Thân thể trắng sứ mỏng manh toát ra nhiệt độ kinh người, đôi mắt hẹp dài mỉm cười ngấn lệ, gân xanh trên cổ nổi rõ."

Hừ" Lâm Mục Bạch run rẩy nói: " Đừng sợ, một lát liền tốt."

Đàn ông làm tình đều hưởng thụ như vậy sao ?Ngữ điệu đều thay đổi.Giang Tiểu Nhân há miệng thở dốc, tim đập nhanh như muốn bay ra.Lâm Mục Bạch kìm chặt cổ tay nàng, qua mái tóc ánh sáng lấp lánh, mồ hôi liên tục nhỏ giọt, môi run lên, trong mắt lộ ra sắc thái khó kiềm chế, hét lên một tiếng rồi ôm chặt lấy Giang Tiểu Nhân, cứng rắn mà đâm vào, sau đó bực bội mà ngừng lại, lại lần nữa mạnh mẽ mà đâm vào, cuối cùng phụt một tiếng trầm đục, rốt cuộc cũng vào hết.Túi trứng căng nóng chống lại xương mu hồng phấn.Đau đớn xa lạ lan khắp thân thể, Giang Tiểu Nhân cả người cứng đờ, đưa tay ôm lấy cổ nam sinh đẫm mồ hôi, hoảng loạn mà khóc òa lên."

Đau à?"

Hắn hỏi.Nước mắt ở khóe mắt cô gái nhỏ từng giọt lớn rơi xuống.Lâm Mục Bạch nhấc mái tóc mái ướt mồ hôi của Giang Tiểu Nhân, để lộ cái trán rồi in lên đó một nụ hôn, "Về sau nàng chính là nữ nhân của ta, đừng càn rỡ...

Bằng không, nếu ta nổi giận, làm đau nàng ta cũng đau lòng."
 
Sơn Dương ( Np)
019


Giang Tiểu Nhân vẫn không thoải mái.

Nước mắt lăn dài, thanh âm dần buông lơi, từng tiếng nức nở như hỏng mất kéo thân thể co rút lại, kẹp đến Lâm Mục Bạch hít hà một hơi.

Dỗ dành từ từ vào, vài giây sau liền thành vô tình tiến vào, hắn che lại nàng miệng, Rũ mắt nhìn nước mắt trong suốt tràn ra từ khe hở ngón tay, khoái cảm khi dễ cùng khoái cảm tình dục cùng nhau đánh úp lại.Eo động một cái, nàng liền run.Lại vừa rút, nàng thất thần mà thở phào nhẹ nhõm.Ngay sau đó lại hung hăng đâm, nhanh chóng đâm mạnh., đem đường đi đâm cho mềm xốp, đầm đìa...Dần dần, tiếng nước giao hợp lớn hơn tiếng khóc, Lâm Mục Bạch buông tay ra, gương mặt căng thẳng nhìn chằm chằm Giang Tiểu Nhân đẫm nước mắt.Nàng hé miệng, thở dốc từng nhịp ngắn.Đôi mắt đen trắng phân minh lúc thì mê ly, lúc thì hoảng loạn, đối với mọi chuyện xảy ra trên cơ thể mình vẫn chưa thực sự hiểu rõ.Lâm Mục Bạch cúi người nâng đầu của nàng, nghiêng đầu cắn mặt cùng lỗ tai.Thở dốc nóng bỏng.Như muốn hòa tan nàng."

Thoải mái không..."

Chính hắn sướng tới híp mắt, vẫn muốn tiếp tục trêu chọc tâm tình phức tạp của nàng.Giang Tiểu Nhân nhíu mày, kéo lọn tóc mắc vào miệng ra, thân thể đung đưa một trước một sau, cảm giác dị vật biến mất, nơi sâu thẳm dần dần dâng lên một luồng nhiệt ý phồng lên, nàng không hiểu đó là gì, hoảng loạn đạp hai cái, bên trong lại trở nên căng chặt.Chặt đến mức khiến côn thịt như muốn hỏng mất càng thêm điên cuồng.Lâm Mục Bạch nâng mông, nhắm vào chỗ thịt mềm nhất mà đè ép, mang theo tính trả thù mãnh liệt.Phụt__phụt__Khoa trương cắm vào với biên độ lớn, như kính vỡ rơi xuống đất, còn kích thích hơn cả bộ phim nhỏ trên màn hình.Thân hình nhỏ gầy vừa mới thích nghi, làm sao chịu nổi, chỉ hai cái, chợt siết chặt, nước mắt còn đọng trong hốc mắt Giang Tiểu Nhân lại bị đâm rơi, theo gương mặt chảy xuống cổ.Hắn thở sâu, hàm răng ngứa ngáy như khắc vào xương.Tay cắm vào mái tóc đen, hung hăng túm chặt đầu Giang Tiểu Nhân, ác liệt mà giật " Kẹp cái gì, liền muốn ta bắn vào trong như vậy sao ?"

Da đầu Giang Tiểu Nhân sinh đau, chỉ lắc lắc đầu.Lâm Mục Bạch liếm nước mắt còn sót trên mặt nàng " Người câm?

Lắc đầu cái gì ?"

" Đau...Đau quá.."

" Bên trên đau hay bên dưới ?"

" Đều đau..."
 
Back
Top Bottom