- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,599
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Sơn Dương ( Np)
010
010
Dù có nổi giận thì cũng chỉ biết đá loạn vài cái, căn bản không có răng nanh sắc bén, càng không nói đến mưu kế thông minh gì.Đôi mắt nam sinh mỉm cười, long lanh như cánh hoa bay.
Khóe miệng cong lên rồi nhanh chóng thu lại.
Hắn nắm lấy cổ tay Giang Tiểu Nhân, ánh mắt xoay chuyển, hiện rõ dáng vẻ thợ săn vốn có.
Nụ cười sắc bén, khiếp người, giọng nói lạnh lùng như rắn phun nọc:
"Ta đã cho ngươi cơ hội.
Hiện tại còn dám tạo phản, không thấy muộn sao?
Vì là cô nhi nên ngay cả sự thành thật, giữ chữ tín căn bản cũng không có ai dạy ngươi, đúng không?".Giang Tiểu Nhân nghẹn ngào không thôi.Đôi mắt trong sáng chứa đầy lệ, mồ hôi thấm ướt, tóc bết dán trên trán.
Gương mặt còn chút trẻ con, theo cơ thể run rẩy khẽ động.Non nớt, trong trẻo, tràn đầy sức sống.Xinh đẹp đến hỗn loạn.Lâm Mục Bạch hiểu rõ, chỉ cần thay một bộ quần áo, vẻ mặt khuất nhục trước mắt sẽ lập tức lột xác, biến thành một nữ sinh xuất sắc trong đám bạn cùng lứa.Cảnh tượng này khiến hắn bỗng dưng kiên nhẫn thêm chút.Nam sinh rút tay về, dùng khăn giấy lau đi nước sền sệt, hai tay ôm nàng thấp giọng dỗ:
"Được được được, không chạm vào, chỉ ôm thôi là được chứ gì...Đừng khóc, khóc đến mức khiến anh trai đau lòng."
Lâm Mục Bạch hôn lên má nàng, cọ đi những giọt nước mắt lạnh lẽo còn vương trên gò má thiếu nữ, rồi bắt đầu buông lời đường mật từng dùng để tán gái: "Ta thật lòng thích ngươi mà, Tiểu Nhân, ngươi không thích ta sao?
Một chút cũng không thích à ?".Giang Tiểu Nhân liếc mắt nhìn hắn, im lặng không đáp.Lâm Mục Bạch lạnh mặt, cảm xúc thất thường, tính tình sắp bùng nổ.Hắn vốn quá thích thao túng cảm xúc của người khác, nay gặp thất bại, không cam lòng.
Hắn từng nghĩ cả đời này, mình muốn chơi thế nào thì có thể chơi như thế.Đáng tiếc ——Sau khi nghe câu hỏi của Lâm Mục Bạch, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Tiểu Nhân lập tức căng chặt, rồi nhăn lại.
Khó khăn lắm mới kìm được nước mắt, rốt cuộc vẫn vỡ òa.
Nàng tuyệt vọng nhưng vô cùng chân thành, khiến Lâm Mục Bạch bất ngờ không kịp trở tay."
Ngươi biết rõ còn cố ý làm vậy...
Ngươi, ngươi có bệnh sao ?".