Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Sơn Dương ( Np)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
400053096-256-k348969.jpg

Sơn Dương ( Np)
Tác giả: changaxatac05
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Tiêu Diệt Đường Quả
Lâm Mục Bạch đưa nàng từ núi lớn ra ngoài, cũng chẳng phải vì thành tích tốt đẹp gì.

Hắn cần một món đồ chơi, mà nàng trông lại rất ngoan, giống như một con dê nhỏ.

Lục Hành Chu từng là người tốt, có thể cứu nàng khỏi nước sôi lửa bỏng.

Nhưng hắn đã không làm, lại còn đứng về phía Lâm Mục Bạch.

"Không phải, lúc ban đầu ta vốn định thả chúng ra, ta mở cửa chuồng, nhưng chúng chỉ đứng đó, đầy hoang mang, không chịu đi.

Đúng vậy, ta bế một con dê nhỏ lên rồi bỏ chạy."
🦋H, cao h nhaaa
⚠️⚠️⚠️ Vui lòng đọc kĩ tag trước khi đọc nha cả nhà iuu Tags: hắcnpoesiêusắcám​
 
Sơn Dương ( Np)
001


Không còn ai trông coi đàn dê nữa.Làm sao lại thành ra như vậy?Cha chết trong mỏ than, thi thể đào lên đã nát bấy, người nhà đi nhận , chỉ nhận ra cái chân cụt ngón cái kia mới biết là ông.

Tiền bồi thường sáu mươi vạn, mẹ dắt Giang Tiểu Nhân lên huyện mua nhà, cũng không định trở về thôn.

Nào ngờ chủ đầu tư bỏ trốn, nhà chưa xây xong đã sập, thép lộ ra ngoài, xi măng rơi vỡ vụn, còn tệ hại hơn cả thi thể cha nàng năm đó.

Muốn ở trong đó, đến cả kẻ lang thang cũng chẳng ở nổi.Làm sao bây giờ?Đành quay lại thôn, bám núi mà sống, tốt xấu gì cũng có thể sống.Nhưng núi cũng sụp.Tháng sáu mưa lớn cuốn đất đỏ tràn xuống, một mảng núi trượt nhẹ nhàng mà im lìm, chôn nửa ngôi làng dưới chân núi, chỉ còn sót lại một nửa.Người già trong thôn bảo: ông trời làm việc vẫn chừa một lối, giống như mũi có hai lỗ, cuối cùng cũng để lại đường thở.Nhìn đi, thôn ta chẳng còn một nửa sao?Nhưng nhà Giang Tiểu Nhân đã bị chôn.

Cha đã chết, giờ mẹ cũng không còn, cha mẹ chẳng sót lại ai, xem ra ông trời là không muốn cho nàng thở.

Mười ba tuổi, không đủ lớn để gả chồng, không đủ nhỏ để có người nhận nuôi.

Cậu đến lo hậu sự cho mẹ, mang tiền đi mà không mang nàng đi.Vì sao?Người ta nói nàng mệnh cứng, khắc cha khắc mẹ.

Cha mẹ chết đột ngột chưa đủ sao?

Lẽ nào còn muốn khắc cả nhà hắn?Thôi thì, giao đứa sao chổi này cho thôn nuôi, dù sao cũng còn có nhà nước lo, không chết được.Từ đó, cô bé vốn được yêu thương từ nhỏ lại biến thành kẻ ăn cơm nhờ thiên hạ.

Nhà sập, chẳng ai sửa, lấy bạt nilon che tạm.

Không còn lương thực, chuột thì to, nhảy nhót khắp nơi, ban đêm bò cả lên giường.

Nhưng trên giường không chỉ có chuột, còn cả rết, còn cả những "ông chú" không biết bằng cách nào lẻn vào.Một ông chú, tuổi tác ngang bằng ông nội nàng, lại gọi nàng là "em gái", hỏi có đói không, có muốn ăn thịt không.Giang Tiểu Nhân không phải trẻ con ngây ngô nữa.

Đuổi không đi mấy kẻ răng vàng kia, nàng học leo lên xà nhà, mùa hè thì ngủ trên mái ngói, vừa mát vừa ít muỗi.Ước mơ lớn nhất của nàng là có một con chó săn.Một con chó dữ.
 
Sơn Dương ( Np)
002


Có thể cắn chết người, nhưng chó săn đắt quá, chợ cũng chẳng bán, chỉ có mấy con chó lai.

Vàng, đen, vằn, chân nhỏ, đầu nhỏ, nuôi lớn đánh nhau cũng chẳng xong, phí cả công.

Bây giờ đời thế cả, chó săn không mua nổi, chó săn bản địa cũng chẳng còn tìm đâu ra.

Cái giống chó trắng to, mũi tròn đầu vuông ấy, hồi nhỏ cha nàng từng nuôi, đuổi lên núi đến lợn rừng cũng chẳng sợ, thậm chí kẹp than hồng dí vào mắt mà nó cũng chẳng chớp.

Nhưng rồi cũng không còn nữa.Gan lớn, đến cả mấy con chó hung dữ, ưa cắn xé đánh nhau nó cũng chẳng thèm lùi bước.

Mới mấy năm thôi.Chỉ còn lợn rừng nhiều lên, lại muốn chạy ra khỏi núi phá nương phá ruộng.Thời thế thay đổi, người cũng đổi thay, nhưng chẳng ai biết sẽ đổi đến bao giờ.Mười lăm tuổi, Giang Tiểu Nhân lên cấp ba.

Trường có đoàn tình nguyện từ thành phố ven biển về, nam nữ đều có, da trắng, giọng lạ, vóc dáng cũng rất cao.Nàng học cũng khá, xếp hàng ở sân thể dục có thể nhận được 500 đồng.

Máy ảnh lia tới, mọi người vẫy tay.

Giang Tiểu Nhân quay đầu, nhoẻn cười.Trong đám ấy có một nam sinh rất trắng, cũng không cao lắm, so với nàng cao hơn một cái đầu (nàng cao chưa tới 1m56, còn phải nhón chân).

Mặc áo sơ mi hoa, mang khuyên tai, vòng tay , mấy cái vòng đều đeo bên cổ tay trái, lấp lánh rực rỡ, là kim cương , nhưng chẳng thứ gì sáng bằng tóc của hắn.

Dưới nắng, mái tóc ấy sáng mờ như sương.Có người thì thào: "Thằng kia nhuộm tóc bạc kìa, kỳ quái quá."

Giang Tiểu Nhân nghe, tự hỏi: tại sao lại có người nhuộm tóc bạc?

Người trong thôn ai cũng cố nhuộm đen, vậy mà hắn lại ngược lại.

Chắc giàu lắm.Phát tiền xong, bạn cùng lớp Triệu Linh cầm bài văn cảm ơn đọc to.

Bài ấy do Giang Tiểu Nhân viết.

Văn trôi chảy, chỉ toàn so sánh, thành ngữ, thật ra nên để chính nàng đọc.

Nhưng Triệu Linh có giọng to, dáng cao, quần áo đẹp, gia đình có quyền, nên mặc nhiên giành lấy.Thế là xong.Có tiền, có quyền, thì tiếng nói cũng khác.Giang Tiểu Nhân cắn môi, nắn chặt tờ tiền đỏ trong tay, thấy nó thật, không giả.Đứng nửa giờ, thầy dẫn bọn họ vào lớp, trên bàn bày hạt dưa, đậu phộng, táo giòn, kẹo ngọt.

Học sinh khác ăn lấy ăn để, nàng thì chẳng nhúc nhích.
 
Sơn Dương ( Np)
003


Nhiều người đưa kẹo cho nàng, nhưng phần lớn chỉ là thương hại.Ngày trước nàng thích ăn, giờ nhìn đến lại thấy nghẹn.Nàng trốn vào góc lớp, nép cạnh cây chổi mốc, cây lau nhà bẩn thỉu.

Ôm chặt vai, môi mím lại, tay trái ôm tay phải, đôi mắt cảnh giác nhìn quanh.

Nghĩ mình che giấu rất kỹ, nhưng chỉ cần người tinh ý cũng nhận ra ngay —— kia, một con thú nhỏ lạc bầy.Người không có cảm giác an toàn thường chia làm hai loại: hoặc trốn, hoặc công kích.Giang Tiểu Nhân thuộc loại trốn.

Nàng biết móng vuốt mình yếu, ai cũng có thể nhổ bỏ, cắt đứt, hủy diệt, nên nàng chọn cách nép mình.

Rất thông minh nhưng cũng không đủ thông minh, vừa khờ khạo vừa bướng bỉnh.

Quá ngu ngốc, không biết thoả hiệp, dễ mắc sai lầm, quá thông minh thì sớm muộn thành họa.Đợt này, nhà họ Lâm tổ chức hoạt động tình nguyện, tới phần lớn là nhân viên của công ty.Nhân dịp nghỉ hè Lâm thiếu gia Lâm Mục Bạch, cũng tới.Đại thiếu gia này vốn chẳng định để mắt tới mấy cô gái nhà quê.

Nhưng vừa làm một cô giáo trẻ bụng to, cô ta đòi sinh con.Trời ơi, gì vậy, hắn mới 17 tuổi, chẳng muốn làm cha, mà cũng chưa chắc đứa bé là của hắn.

Cha mẹ thu dọn cục diện rối rắm, cũng hung hăng trừng trị hắn.

Lâm Mục Bạch nghẹn đến mức khó chịu, tuổi này con trai như chó động dục.

Nhưng mà, hắn lại không thích những cô gái vài ngàn một đêm, toàn thân chải chuốt tinh mỹ như món hàng cao cấp.

Không phải là vì thói quen sạch sẽ, cũng chẳng phải ghét chuyện người ta hành nghề khắp Nam Hải, Bắc Phi.

Chỉ là... nói thế nào nhỉ, hắn chỉ thích những con dê nhỏ ngoan hiền.Không phải kiểu giả vờ ngây thơ như dê con.Mà là cái loại thật sự hồn nhiên: tung tăng, toàn thân trắng muốt, lông tóc mềm mại, đôi mắt đen lay láy như cô nữ sinh nhỏ tuổi.

Chỉ cần thô lỗ một chút sẽ khiến nàng hoảng sợ bỏ chạy.

Nhưng khi bị ôm ghì, chạm khẽ, hôn một cái, đôi mắt mở to đã ẩn hiện nỗi sợ xen lẫn chút ngoan ngoãn và bám dính.

Chỉ những cô gái chưa từng trải, với tình cảm và dục vọng còn vụng về, mới có dáng vẻ ấy.Lâm Mục Bạch chậm rãi đến gần, ánh mắt không chút để ý xẹt qua Giang Tiểu Nhân.

Lùn, gầy, nhưng dáng cân đối, đường cổ tay thon kéo dài đến tận eo, gương mặt cũng xinh đẹp — mắt hai mí, tròng đen trắng phân minh, nhìn làn da còn rất non trẻ.

Thế nhưng đôi tay lại kém đi đôi phần, hẳn là thường ngày vẫn làm việc nhà nông.

Không phải mùa đông, vậy mà da đã có chỗ sần sùi, nứt nẻ.

Có lẽ cũng không tắm rửa hằng ngày, nhưng mùi trên thân thể lại không rõ ràng; hơi có chút ngai ngái, song lại xen lẫn chút hương ngọt ngậy, kèm theo mùi cỏ khô khô ráo, ấm áp.

Xa lạ, mới mẻ.

Không biết có thể "chơi" được bao lâu."

Không ăn à?"

Hắn làm bộ như đàn anh tốt bụng, từ phía sau cúi người, tay chống lên bàn cạnh vai nàng, cố ý hạ tới gợi cảm ôn nhu, làm người nghe xong liền muốn.

Giang Tiểu Nhân run rẩy, vai co rút, không quay đầu, chỉ lặng lẽ ngước mắt nhìn.Mắt nàng đen trắng rõ ràng, sáng như gương.Nhưng khi ấy, Lâm Mục Bạch còn quá trẻ.

Hắn chưa biết rằng con dê nhỏ kia, sớm muộn cũng mọc sừng.

Mà khi sừng nhọn mọc ra, nó có thể đối đầu cả chó sói.

Vài lời:
Lần đầu mình edit nên còn nhiều sai sót, có gì mọi người góp ý cho mình nhaa 🫶🏻
Thật sự edit quả ấn tượng đầu với nam9 ( chắc v á) thấy cặn bã thật luôn ấy 🥹.

Mong chỉ có trong truyện chứ ngoài đời thì ✂️🐦 đi dùm.
 
Sơn Dương ( Np)
004


Giang Tiểu Nhân xưa nay rất ít khi dám nhìn thẳng vào người khác.

Trong thôn con chó yếu nhất cũng vậy, không chỉ không dám ngẩng đầu nhìn, mà ngay cả khi đi đường cũng chẳng bao giờ thong dong bước giữa chính đạo, không phải đi ở ven mương thì chính là đi nép ở góc tường.Nhưng lần này, nàng không thể nào rời mắt kịp.Từ xa nhìn lại, Lâm Mục Bạch cũng chỉ là một thiếu gia thành phố ăn mặc không quá đứng đắn.

Nhưng khi đến gần, cách không đầy một cánh tay, gương mặt hắn như một đóa sơn trà trắng nở rộ ập vào mắt.

Làn da trắng mịn, tinh tế như trứng gà mới bóc, sống mũi cao, trên chóp còn hiện rõ một nốt ruồi nhỏ.

Đôi mắt hẹp dài, như cất giấu ánh sáng, gương mặt lạnh lùng, mà trong mắt lại như có ý cười; đôi môi thì đỏ như hoa hồng bị nghiền nát, ánh lên sắc hồng như rượu.Đó là loại dung mạo mà nàng chưa từng gặp: một chiếc túi da thành thị được mài giũa, tinh xảo, hoa lệ.Giang Tiểu Nhân hốt hoảng thu hồi ánh mắt,đôi tay kéo ghế dịch sang bên cạnh.

Nàng cúi đầu, mái tóc lấm tấm mồ hôi, chiếc cổ mảnh mai hiện ra đường cong yếu ớt, cánh tay cũng gầy guộc không kém.Lâm Mục Bạch thoáng liếc qua đã thấy rõ sự hoảng loạn của nàng.Khóe môi hắn nhếch cười, ánh mắt thoáng một tia khinh miệt, rồi càng thêm thâm trầm.Cái gì vậy.Không cần cho ăn ngon hay nói ngọt, chỉ dựa vào gương mặt, thật là con dê nhỏ dễ câu dẫn.Hắn kéo ghế ngồi cạnh nàng, vừa cùng mọi người ca hát, vừa nhìn lũ trẻ vùng núi ngây ngô lần lượt lên biểu diễn tiết mục vụng về.Hắn có trong tay chút đồ ăn vặt.

Giang Tiểu Nhân được thầy chủ nhiệm thương xót, đã đặc biệt chọn những trái hồng đẹp nhất, cùng ít hạt dưa đem qua, còn cố ý dặn dò "đều đã rửa qua sạch sẽ".

Thầy giáo đối với Giang Tiểu Nhân không tệ, mỗi năm đều tìm cách xin trợ cấp cho nàng.

Lòng thầy lo lắng, khiến cô bé vốn mẫn cảm càng thêm bối rối.Nàng chỉ biết cúi đầu, đếm từng hạt dưa trước mặt.

Cả người co rút lại như một miếng bọt biển phơi nắng, khô quắt.Lâm Mục Bạch bóc hạt dưa cho vào miệng, bỗng quay sang hỏi: "Quả này ăn thế nào?Quanh hắn chỉ có hai người.Bên tay phải vừa đúng là Triệu Linh — cô gái vừa đọc diễn văn trên bục chủ tịch — lập tức chen vào: " Các ngươi người thành phố, ngay cả cái này cũng chưa từng thấy sao?"
 
Sơn Dương ( Np)
005


Hắn chẳng thèm để ý đến cô ta.

Trong mắt hắn, cái dáng tự tin, ồn ào của Triệu Linh chẳng khác gì vịt Donald trong phim hoạt hình Disney: ngoài ồn ào thì vẫn chỉ là ồn ào.Hắn lắc lắc quả sơn tra nhỏ đỏ xanh trong tay về phía Giang Tiểu Nhân, hỏi lại: " Đây là cái gì?

Ăn thế nào?"

Giang Tiểu Nhân vốn không muốn trả lời, nhưng tránh không được.

Nàng nhặt một quả, cắn một ngụm: " Ăn như vậy."

Quả sơn tra này, thật ra là loại táo dại, cắn trực tiếp là được.Hắn không chịu buông tha, ghé sát bên tai nàng: "Mùi vị thế nào?"

Nàng đỏ mặt, cúi đầu, nghẹn thật lâu mới đáp:
- Chua ngọt.
— Ngươi tên gì?
— Giang Tiểu Nhân.
— Cha mẹ ngươi làm gì?

Giang Tiểu Nhân đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt đen trắng phân minh, nhìn thẳng vào hắn, rồi lập tức đứng lên, ôm chặt cặp sách, bỏ ra ngoài.Triệu Linh cười khẩy, chỉ theo bóng lưng gầy yếu của nàng mà nói to:
— Cha mẹ nàng đều chết cả rồi!

Sao chổi ấy!

Nếu không có ông nội ta mỗi năm cho ít tiền, đã chết đói từ lâu rồi!Lâm Mục Bạch chỉ hờ hững đáp một tiếng:
— Ồ?

Triệu Linh tinh thần phấn chấn, theo ý hắn kể về Giang Tiểu Nhân: nàng mồ côi, họ hàng không ai muốn, từng có lão góa làng bên nhờ mai mối nhưng xem tuổi không được, nói mệnh nàng cứng, ai cưới cũng chết, nên chẳng ai dám lấy.Lâm Mục Bạch nhướn mày "Các ngươi cưới sớm vậy sao?"

"Nàng mười lăm rồi!" trong mắt Triệu Linh ánh lên vẻ từng trải không hợp tuổi — "Không có khả năng học đại học, mười sáu tuổi chỉ có đi làm công.

Nếu tìm không được việc gần đây, thì chỉ còn cách gả ra ngoài...

Ha ha ha!"

Nói đến "gả đi nơi khác", giọng đầy khinh bỉ.Thật thú vị.Lâm Mục Bạch nghe được thứ mình muốn, chẳng thèm để ý Triệu Linh đang thao thao bất tuyệt, nhai quả sơn tra bước ra ngoài.

Triệu Linh gọi với, hắn cũng chẳng quay đầu.Giang Tiểu Nhân cõng cặp nặng nề, đứng ngoài cổng trường, đợi bác bảo vệ mở cửa.

Bảo vệ là một ông lão ngoài sáu mươi, tay kẹp điếu thuốc, khói phả ra rồi lại hít vào liên tục.

Trong làn sương tím xanh ấy, gương mặt nghiêng lặng lẽ của cô gái hiện lên, đẹp đến mức khiến người ta hoảng hốt.Sơn tra đúng là giống táo.

Nhưng hương vị nào sánh được táo trồng?

Vị chua xót, gắt gỏng, nhưng khi len qua khoang miệng, lại bật ra chút ngọt mát, thứ ngọt lành mà không một ai hay kỹ thuật nào sánh được.
 
Sơn Dương ( Np)
006


Lâm Mục Bạch đã đứng đó, cách nàng hai mét, nói khẽ: "Ngươi muốn về sao?"

Nàng siết chặt quai cặp, im lặng.Hắn tiếp lời:
— " Ta có thể đưa ngươi vào thành phố học tiếp, đến tận khi tốt nghiệp đại học."

Nàng quay đầu, đôi mắt trong trẻo bộc lộ hoài nghi.

Nàng không hiểu Lâm Mục Bạch.

Có lẽ thiếu gia này sống quá sung sướng, nên mới nổi hứng thương hại.

Nhưng trong trường, người khổ hơn nàng không phải không có?

Vì lại chọn nàng?Những lần bị đàn ông quê mùa xông vào nhà, cười cợt đem đồ ăn vặt đổi lấy cái nhìn, nàng nhớ như in.

Nhưng nàng chẳng cách nào đem gương mặt trắng trẻo, xinh đẹp, đeo vòng kim cương lấp lánh ấy gắn chung với những kẻ có khuôn mặt đáng khinh kia.Nàng vẫn là còn quá nhỏ, không hiểu vẻ ngoài chỉ là vẻ ngoài.Giang Tiểu Nhân ôm cặp vào lòng mơ màng ngồi lên xe.

Chậu rửa mặt cùng quần áo nàng mang theo đều bị Lâm Mục Bạch tiện tay quẳng xuống bùn.

Chủ nhiệm lớp đứng bên đường, lo lắng sốt ruột nhìn cô.

Ánh mắt ông dừng lại trên gương mặt ngây ngô mờ mịt của Giang Tiểu Nhân, rồi lại lạc vào giữa khoảng không mênh mông của ngọn núi cao chạm trời.

Cuối cùng thầy chủ nhiệm lấy một quả sơn trà, ném vào lòng nàng.

Giang Tiểu Nhân quay đầu.Sơn trà từ đùi nàng lăn xuống đất kêu lộp cộp.

Nàng nhặt lên cũng nhìn lại, nhưng thầy và ngôi trường đã lùi xa hơn trăm mét.

Triệu Linh từ xa ném đá vào xe, nhưng dù giỏi đến đâu, cũng không thể ném tới chiếc xe thiếu gia nhà họ Lâm đang ngồi.Giang Tiểu Nhân ngơ ngác, không biết nên nhìn nơi nào.Lâm Mục Bạch ôm đầu ngửa ra sau, toàn bộ ghế dựa tự động kéo dài, hắn hít sâu một hơi, dường như không ngờ lại thuận lợi đến thế..

Hắn bật cười, nghiêng đầu nhìn nàng, thốt ra một câu mà cả đời nàng chẳng bao giờ quên:
— Từ nay, ngươi chính là của ta.Hắn nói:
— Phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?"

-------------------------------------------------------
Trước không viết bao giờ không biết, gõ bằng điện thoại đúng lười luôn á các mom 🥲.
 
Sơn Dương ( Np)
007


Thực nhanh, nàng liền hiểu được Lâm Mục Bạch có ý đồ gì.Xe đi vào đường cao tốc, chuyển động vững vàng.Cảnh núi non hùng vĩ ngoài kia dần đổi thành từng dãy tường chắn bằng đá cát hỗn hợp, cây cối cũng trở nên nhỏ bé, từ xa nhìn lại chẳng khác nào những mảng cỏ nhỏ.Lâm Mục Bạch trước tiên khẽ vuốt tóc nàng, rồi nắm lấy tay, sau đó như bắt một con thỏ, xách cả người Giang Tiểu Nhân cứng đờ đặt lên đùi mình.Tài xế liếc qua kính chiếu hậu, rồi lại tiếp tục lái xe.Lúc ấy, Giang Tiểu Nhân còn oán trách trong lòng:tài xế là người trưởng thành nhưng lại mặc kệ không nói một lời.

Nhưng sau này, trong khuôn khổ trói buộc, nàng cũng trở nên trầm mặc, mới hiểu ra, một ánh mắt đã là cực hạn mà những kẻ như họ có thể cho đi.Những kẻ như vậy, vốn dĩ là như thế sao?Dĩ nhiên, họ phải dựa vào Lâm Mục Bạch mới có thể sống sót, ký sinh trùng.Giang Tiểu Nhân cứng đờ như thể ôm lấy một khúc giò hun khói đã treo mười năm trên xà nhà, quý giá đến mức không nỡ ăn, chỉ biết ôm chặt chết cứng.

Lâm Mục rất không vừa long, vì thế chụp lấy mông nàng.

Ngả ngớn mà vừa sờ vừa xoa, Giang Tiểu Nhân sợ đến mức va thẳng vào phía trước, cái trán lập tức ửng đỏ.Nàng khẽ hé môi, nhưng mãi vẫn không thốt ra được lời nào.Đôi mắt trong sáng rõ ràng đen trắng nhìn chằm chằm Lâm Mục Bạch, môi run run, "...

Ngươi không cần như vậy."

"Hảo a."

Hắn nghịch vòng tay, chẳng hề để ý, "Thấy ngươi vừa mắt thì mới mang đi, giờ đưa về cũng được, ta đổi người khác là xong."

Giang Tiểu Nhân khựng lại động tác, gân trên mặt khẽ giật.Nàng cố gắng phân biệt ý nghĩa trong lời hắn, nhưng nỗi sợ từ mọi ngóc ngách trong cơ thể tuôn ra đã thay nàng trả lời.Bản năng giác quan thứ sáu của phụ nữ trước hiểm nguy, thường vào lúc không còn cách nào phản kháng, sẽ dẫn lối.Ác ý của tạo hóa lại rõ ràng đến vậy.Muốn ngươi trước khi rơi xuống đã nhìn thấy phía trước chính là địa ngục.

Muốn ngươi có tri giác mà vẫn phải sa vào.
 
Sơn Dương ( Np)
008


Lâm Mục Bạch cười, nói: "Triệu Linh bám theo sau mông ta như một con chó chảy dãi, ta không chọn nàng, lại chọn ngươi.

Giang Tiểu Nhân, đừng có không biết tốt xấu.

Ngươi không muốn, thì có cả đống người nguyện ý.

Quay về cái phòng nát kia tiếp tục ăn bữa đói bữa no đi...

Lão Triệu, quay đầu đưa cô ta trở về."

Người tài xế tên Lão Triệu, tất nhiên là không quay đầu.Đây là đường cao tốc.Chứ không phải trại nuôi ngựa của nhà họ Lâm.Trước mắt chỉ thấy những con đường thẳng tắp, chẳng có chỗ nào để mà quay đầu.

Thấy vậy, Giang Tiểu Nhân chỉ biết quay đầu, giọng nhỏ hẳn đi, mặt Giang Tiểu Nhân càng lúc càng trắng bệch.

Nàng ra sức muốn gạt bỏ những ý nghĩ dây dưa trong đầu, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái mười lăm tuổi chưa hiểu sự đời, làm gì có bản lĩnh ấy.Càng nghĩ càng rối.Càng rối lại càng sợ.Trước mắt gần như chỉ còn một mảnh hắc ám nặng nề.Phía sau thì sao?Đương nhiên cũng chỉ toàn bóng tối.Lâm Mục Bạch kéo rộng cổ áo, hạ cửa sổ xe.

Làn gió lạnh ùa vào.Hắn hỏi: "Giang Tiểu Nhân, ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?"

Giang Tiểu Nhân không đáp.

Lâm Mục Bạch siết chặt cổ nàng, ép vào trong ngực mình, lúc này đây, nàng tuy rằng vẫn còn cứng đờ, nhưng không hề chống cự.Khuôn mặt non nớt, trần trụi, như thể không có gì để che giấu.Đôi mắt đen trắng phân minh, mở to, không chớp lấy một lần.Bên mép tóc, vài sợi mượt mà vương xuống, phản chiếu một chút sắc đỏ như máu.

Hàng mi dài, dày một cách hiếm thấy, khẽ run dưới ánh sáng tái nhợt.

Ánh nắng rơi trên gương mặt nàng, yên lặng đến mức như một con thú bông bị bỏ quên, an tĩnh, dễ vỡ.

Lâm Mục Bạch hôn một cái lên mặt nàng.

Ngón tay thon dài lạnh lẽo xoa nắn bụng nàng, hắn thích bụng nhỏ của nữ sinh, lớp mỡ bảo hộ tử cung tạo thành cảm giác độc nhất vô nhị.Giang Tiểu Nhân nhắm chặt hai mắt, chôn trong ngực hắn, động cũng không dám động.Hô hấp của hắn dần dần trở nên nặng nề, ngón tay lạnh lẽo tiến vào giữa hai chân.Nữ hài kẹp chặt cũng vô dụng.Lâm Mục Bạch sờ vào quần đùi bắt đầu cẩn thận đùa bỡn, trước tiên vuốt ve bên cạnh, chờ thịt non nóng lên liền đưa vào, mặc dù chỉ là một lóng tay, cũng có thể đem huyệt mẫn cảm chơi đến nước chảy ròng ròng.
 
Sơn Dương ( Np)
009


Hắn ghé sát tai Giang Tiểu Nhân, dùng giọng chỉ hai người nghe thấy được mà nói : "Rất mẫn cảm, bình thường thường xuyên kẹp chân đi ngủ?"

Nữ hài không nói lời nào, cắn chặt môi.Hắc bạch phân minh mắt sáng quắc như diễm, trong đó thiêu đốt rõ ràng là xấu hổ buồn bực cùng hận.Lâm Mục Bạch cười rộ lên, hắn chính là thích loại hình tiểu nữ sinh này, chỉ cần chạm nhẹ liền cuống quýt, quýnh lên thì càng thêm bối rối, thao lên miễn bàn hăng hái bao nhiêu.

Hắn liếm liếm môi, nói: "Dùng ngón tay giúp ngươi làm quen trước, chờ buổi tối tới thành phố rồi khai bao...

Ngươi có kinh nguyệt chưa ?"

Giang Tiểu Nhân không tiếng động rơi lệ.Hắn hỏi lại lần nữa "Có kinh nguyệt chưa ?"

Ngón tay mạnh mẽ mà đâm vào một nửa.

Giang Tiểu Nhân khẽ run lên hai lần,nắm tay lắc đầu.Lâm Mục Bạch đôi mắt sáng như tuyết, ngón tay đâm càng thêm nhanh, ngữ khí lại trở nên dính nhớp mềm mại, như một người anh trai ôn nhu, "Thật tốt, lần đầu lại có thể bị ta bắn vào trong...

Đêm nay...

Ân, ngoan ngoãn ở cùng ta, ngày mai đưa người đi mua đồ, muốn cái gì cũng được."

Giang Tiểu Nhân chỉ nắm chặt lấy vạt áo hắn, không nói một lời.Cả người nàng đầm đìa mồ hôi, như vừa bị dội ướt.Nàng không biết bản thân mình bị làm sao, vừa đau lại nhức, còn có loại cảm giác tê dại như bị điện giật, giống như có rết bò loạn trên người, rõ ràng nên là sung sướng, nhưng trong cơ thể lại chỉ có cơn giận đang cuồn cuộn.Thân thể Lâm Mục Bạch rất dễ chịu.Mùi nước hoa nhàn nhạt, không giống như mùi mồ hôi nồng nặc xâm lấn trên người những lão nam nhân trong thôn.

Ngoại hình gọn gàng, so với nàng chỉ lớn hơn mấy tuổi, nhưng hắn lại thật sự xâm phạm nàng.

Cửa 'táp' một tiếng đóng lại.Xe thẳng tắp lao về phía trước.Trong lòng Giang Tiểu Nhân 'đông' một tiếng vang lên, nàng vội đưa tay kéo chốt cửa, dồn sức túm mạnh.Nhưng tài xế đã sớm khóa lại, làm sao có thể mở ra giữa đường đi?Tiếng lay động vô ích trong khoang xe vang lên rõ ràng dị thường, như lưỡi cưa xé nát bầu không khí tĩnh lặng.Lâm Mục Bạch bật cười.Hắn cảm thấy thú vị, bị sự phản kháng chậm chạp của nàng chọc cho vui, chẳng coi đó là chống đối.Đây chẳng khác nào một con dê núi nhỏ.
 
Back
Top Bottom