Nhiều người đưa kẹo cho nàng, nhưng phần lớn chỉ là thương hại.Ngày trước nàng thích ăn, giờ nhìn đến lại thấy nghẹn.Nàng trốn vào góc lớp, nép cạnh cây chổi mốc, cây lau nhà bẩn thỉu.
Ôm chặt vai, môi mím lại, tay trái ôm tay phải, đôi mắt cảnh giác nhìn quanh.
Nghĩ mình che giấu rất kỹ, nhưng chỉ cần người tinh ý cũng nhận ra ngay —— kia, một con thú nhỏ lạc bầy.Người không có cảm giác an toàn thường chia làm hai loại: hoặc trốn, hoặc công kích.Giang Tiểu Nhân thuộc loại trốn.
Nàng biết móng vuốt mình yếu, ai cũng có thể nhổ bỏ, cắt đứt, hủy diệt, nên nàng chọn cách nép mình.
Rất thông minh nhưng cũng không đủ thông minh, vừa khờ khạo vừa bướng bỉnh.
Quá ngu ngốc, không biết thoả hiệp, dễ mắc sai lầm, quá thông minh thì sớm muộn thành họa.Đợt này, nhà họ Lâm tổ chức hoạt động tình nguyện, tới phần lớn là nhân viên của công ty.Nhân dịp nghỉ hè Lâm thiếu gia Lâm Mục Bạch, cũng tới.Đại thiếu gia này vốn chẳng định để mắt tới mấy cô gái nhà quê.
Nhưng vừa làm một cô giáo trẻ bụng to, cô ta đòi sinh con.Trời ơi, gì vậy, hắn mới 17 tuổi, chẳng muốn làm cha, mà cũng chưa chắc đứa bé là của hắn.
Cha mẹ thu dọn cục diện rối rắm, cũng hung hăng trừng trị hắn.
Lâm Mục Bạch nghẹn đến mức khó chịu, tuổi này con trai như chó động dục.
Nhưng mà, hắn lại không thích những cô gái vài ngàn một đêm, toàn thân chải chuốt tinh mỹ như món hàng cao cấp.
Không phải là vì thói quen sạch sẽ, cũng chẳng phải ghét chuyện người ta hành nghề khắp Nam Hải, Bắc Phi.
Chỉ là... nói thế nào nhỉ, hắn chỉ thích những con dê nhỏ ngoan hiền.Không phải kiểu giả vờ ngây thơ như dê con.Mà là cái loại thật sự hồn nhiên: tung tăng, toàn thân trắng muốt, lông tóc mềm mại, đôi mắt đen lay láy như cô nữ sinh nhỏ tuổi.
Chỉ cần thô lỗ một chút sẽ khiến nàng hoảng sợ bỏ chạy.
Nhưng khi bị ôm ghì, chạm khẽ, hôn một cái, đôi mắt mở to đã ẩn hiện nỗi sợ xen lẫn chút ngoan ngoãn và bám dính.
Chỉ những cô gái chưa từng trải, với tình cảm và dục vọng còn vụng về, mới có dáng vẻ ấy.Lâm Mục Bạch chậm rãi đến gần, ánh mắt không chút để ý xẹt qua Giang Tiểu Nhân.
Lùn, gầy, nhưng dáng cân đối, đường cổ tay thon kéo dài đến tận eo, gương mặt cũng xinh đẹp — mắt hai mí, tròng đen trắng phân minh, nhìn làn da còn rất non trẻ.
Thế nhưng đôi tay lại kém đi đôi phần, hẳn là thường ngày vẫn làm việc nhà nông.
Không phải mùa đông, vậy mà da đã có chỗ sần sùi, nứt nẻ.
Có lẽ cũng không tắm rửa hằng ngày, nhưng mùi trên thân thể lại không rõ ràng; hơi có chút ngai ngái, song lại xen lẫn chút hương ngọt ngậy, kèm theo mùi cỏ khô khô ráo, ấm áp.
Xa lạ, mới mẻ.
Không biết có thể "chơi" được bao lâu."
Không ăn à?"
Hắn làm bộ như đàn anh tốt bụng, từ phía sau cúi người, tay chống lên bàn cạnh vai nàng, cố ý hạ tới gợi cảm ôn nhu, làm người nghe xong liền muốn.
Giang Tiểu Nhân run rẩy, vai co rút, không quay đầu, chỉ lặng lẽ ngước mắt nhìn.Mắt nàng đen trắng rõ ràng, sáng như gương.Nhưng khi ấy, Lâm Mục Bạch còn quá trẻ.
Hắn chưa biết rằng con dê nhỏ kia, sớm muộn cũng mọc sừng.
Mà khi sừng nhọn mọc ra, nó có thể đối đầu cả chó sói.
Vài lời:
Lần đầu mình edit nên còn nhiều sai sót, có gì mọi người góp ý cho mình nhaa

Thật sự edit quả ấn tượng đầu với nam9 ( chắc v á) thấy cặn bã thật luôn ấy

.
Mong chỉ có trong truyện chứ ngoài đời thì


đi dùm.