Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Sính Úy.aBo | Túi Cẩm Nang

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
417,764
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
400252027-256-k653605.jpg

Sính Úy.aBo | Túi Cẩm Nang
Tác giả: keobonggonhong
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

alpha gỗ đàn hương x omega hoa nhài
ghét ghét rồi thích.
thích thích rồi thương.

"trong túi cẩm nang đó là chữ gì ?"

"thiên cơ bất khả tiết lộ, lật ngược lật xuôi, mặt tròn hay mặt khuyết, rồi cũng đưa về một ý nghĩa nhất định."

"ta gặp được nhau là duyên, có đi cùng nhau đến cuối đường hay không là phận."

 
Sính Úy.aBo | Túi Cẩm Nang
0.


tên cũ : oan gia ngõ hẹp (đổi cho nó hợp hơn nha mấy bồ)

trì sính x ngô sở úy

28 x 23

ooc

alpha gỗ đàn hương x omega hoa nhài

ghét ghét rồi thích
thích thích rồi lại thương

"ta gặp được nhau là duyên, có đi cùng nhau đến cuối đường hay không là phận."

"trong túi cẩm nang đó là chữ gì ?"
 
Sính Úy.aBo | Túi Cẩm Nang
1. anh để quên mắt ở nhà rồi sao ?


"con nghe." trì sính rủa thầm, vốn dĩ hôm nay cả hắn và quách thành vũ đều rảnh mới hẹn nhau đi uống rượu tâm sự chuyện đời, ấy vậy mà chưa ngồi ấm mông đã có chuyện."về nhà, có chuyện cần nói."

đầu dây bên kia chỉ nói đúng 1 câu, không hơn không kém lại lập tức cúp máy. nhưng hắn cũng tự hiểu : "đây là mệnh lệnh, không có lựa chọn thứ hai đâu, ngoan ngoãn thì lết xác về nhà mau !"

"thành vũ, hẹn hôm khác."

"cậu đùa tôi à? cả tháng gặp nhau đếm trên đầu ngón tay, tốn xăng đến đây đâu phải để xem cậu nghe điện thoại. sao, bị phụ huynh dắt về nữa chứ gì?" quách thành vũ bên cạnh tỏ vẻ chán chường."nghe cậu nói cứ như ông đây là trẻ mầm non, không thèm dư lời với đồ dở hơi như cậu, tôi đi đây."tên họ trì đi đứng hấp tấp, không để ý lại va phải một nhân viên, nhưng người này nhìn có vẻ lạ mắt thì phải."anh để quên mắt ở nhà rồi sao?"
người kia chẳng những hoảng loạn mà còn tức giận, chỉ thấy cậu ta cầm hộp gì đó áp sát vào lỗ tai rồi lắc lắc. tiếng thủy tinh vỡ vụn."nhân viên mới à ? giọng ngọt đấy."

" đừng nói nhảm nữa, anh va vào tôi làm vỡ đồ của tôi rồi. bồi thường đi chứ anh hai" omega họ ngô phát ghét thái độ bỉ ổi của người trước mặt, người kiểu này cũng có trên đời sao ?"

đường của nhà cậu sao ?" trì sính nâng bảng tên làm việc của người đối diện lên xem, khẽ cười."ngô sở úy ? ngầu nhỉ. tôi là người sống biết điều, khi nào gặp lại tôi nhất định đền cho cậu một con xịn hơn. bây giờ tôi đang có chuyện gấp, làm ơn tránh đường."

"con mẹ nó, tôi đen đủi lắm mới gặp người như anh." ngô sở úy oán thầm.
con thiên nga thủy tinh đó là quà sinh nhật của bà ngô, ngô sở úy đã dành dụm cả mấy tháng lương mới mua được.

ấy vậy mà lại đành làm mẹ thất vọng rồi.

đúng là tiền mất tật mang mà ! tất cả là tại tên khốn đó, nếu để ông đây gặp lại ngươi, ông nhất định xé xác ngươi ra !thôi thì đành về nhà với mẹ vậy, xui xẻo bao nhiêu đó là được rồi, ít ra còn có nơi để trở về."mẹ ơi.." ngô sở úy quay về nhà với vẻ mặt thất thần"úy úy, con về rồi. hôm nay mẹ nấu canh gà, uống nhiều vào nhé."

"con xin lỗi mẹ.. hôm nay đáng lẽ con mang quà sinh nhật về cho mẹ, nhưng bị tên ôn thần kia làm tan nát hết rồi." ngô sở úy trong vòng tay mẹ uất ức kể lể, ai ở cạnh mẹ thì cũng đều là đứa nhỏ thôi mà."tên nào mà xấu thế ?

úy úy ngoan, mẹ không cần quà cáp gì mà, chẳng phải con là món quà to lớn nhất rồi sao ? uống xong chén canh thì chuẩn bị áo quần, tối mai cùng đi gặp hôn phu của con."nghe đến hai chữ "hôn phu " là mặt ngô sở úy đã tối sầm, cái ngày đáng sợ nhất trong đời cậu cuối cùng cũng sắp tới, có cần sớm thế không... thôi thì cầu nguyện tên đó dễ ưa một chút vậy.
trì sính từ lúc ngồi trên xe đến giờ chỉ nghĩ đến một chuyện duy nhất, không đắn đo gì liền gọi cho quách thành vũ, cái người đã bị hắn phản lúc nãy."alo, gọi tôi làm gì ? tôi bận lắm, không rảnh ra ngồi năm mười phút với cậu đâu con ngoan""thành vũ, biết chỗ nào bán đồ thủy tinh đẹp không ?"

"........."
 
Sính Úy.aBo | Túi Cẩm Nang
2. sao lại là anh ?


"ba." trì sính phải đến cả tháng rồi mới về nhà, hễ về lại bày ra cái vẻ chán ghét ra mặt."ngồi đi. ta hỏi con, con có còn xem đây là nhà không ? muốn đi thì đi, muốn về thì về. hai mươi tám tuổi đầu, cũng phải cho ta được thấy con an cư lập nghiệp. tối mai theo ta đi gặp hôn phu của con, cùng bàn về chuyện hôn sự của hai đứa."

"ba vẫn nhất quyết ép con lấy cậu ta ? người ngợm thế nào con còn chưa thấy, ở đó mà cưới với chả hỏi." trì sính vốn đã chán nản đến độ lười mở miệng rồi."lời con nói chẳng ích lợi gì đâu, chẳng lẽ con đã quên ân nhân của mình ? nếu không phải nhờ ba của người ta cứu mạng thì giờ con sẽ phát triển được bình thường, cao to như này hả ? lời hứa đó của bọn ta không thể bị hủy hoại được. cãi ta trăm chuyện cũng chẳng sao, nhưng chuyện này nhất quyết phải tuân theo cha mẹ." trì sính xoay xoay bật lửa, vốn hắn đã nghe mấy lời này lải nhải bên tai từ nhỏ tới lớn, có thể nói là biết trước hai bước đi của trì viễn đoan."

được. ngày mai con đến với ba, nhưng con nói trước cho ba biết, đó mãi mãi sẽ chỉ là mối quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa, không thể nảy sinh tình cảm."dứt lời, hắn liền quay người rời đi, chỉ bỏ lại người mang họ trì kia lắc đầu ngao ngán.
trì sính lái xe đến quán rượu hôm nọ, chỉ thấy hắn ta xách theo thứ gì đó trông có vẻ khá đắt đỏ."cho tôi gặp ngô sở úy."

"ngô sở úy?

à, cậu ta đến làm thay cho bạn một hôm thôi, vốn không phải nhân viên của chúng tôi" "à.." mẹ kiếp, vậy thì còn cơ hội nào gặp nhau để tôi đền cho cậu được đây? kiểu này chắc phải mang danh sống lỗi cả đời quá.đột nhiên trong đầu trì sính nảy lên một suy nghĩ, chi bằng tặng thứ này cho vợ sắp cưới, khi nào gặp lại ngô sở úy thì mua một cái khác là được."cậu trì, lâu lâu mới đến, ngồi uống vài ly đi chứ hả" "tôi về đây, lúc khác nhé." hôm nào cũng được, riêng hôm nay thì không được. tuy bất lực nhưng tôi không muốn nhà vợ tương lai gặp tôi với tình trạng có hơi men trong người đâu.
thoáng chốc đã đến sáu giờ tối.đối với ngô sở úy, thời khắc hành hình của cậu sắp bắt đầu. chỉ cần nghĩ tới việc sắp lấy chồng thôi đã phát hoảng, nói gì đến việc lấy người mình chưa gặp lần nào chứ. lỡ như mặt mũi anh ta khó nhìn, tính khí không ổn định, gia trưởng hay thậm chí tứ chi không lành lặn thì phải làm sao bây giờ ?

"chị ngô, chị đến rồi , ngồi đi, ngồi đi. thất lễ quá, vợ tôi và con gái lớn ở quê vẫn chưa về nên hôm nay chỉ có mỗi mình tôi." từ khi ông ngô mất, bọn họ đã gần 2 thập kỉ không tụ họp, ấy vậy mà lần này lại gặp để bàn chuyện lớn."anh trì, nhớ lúc nào anh chị và vợ chồng tôi còn hứa gả con cho nhau, anh xem, tiểu ngô có phải rất lớn rồi không ?"

"cháu chào chú." lúc ông ngô mất, ngô sở úy chỉ vừa 3 tuổi, căn bản không thể nhớ tới người họ trì này bóng dáng mặt mũi ra sao, chỉ nghe tên qua lời mẹ kể, tết hằng năm thì có thể nghe giọng qua điện thoại của mẹ.

"bây giờ còn gọi chú, tập gọi ba dần dần đi là vừa." trì viễn đoan cười tít cả mắt, chén trà chàng dâu này cuối cùng cũng sắp được uống rồi."anh trì à, tiểu trì đâu ?"

"nó đang đi vệ sinh thôi.

ấy, ra rồi kìa""chào bác. bác dạo này vẫn ổn chứ ? từ lúc con còn bé xíu đến giờ bác vẫn trẻ đẹp như vậy." trì sính tuy ở nhà hay cãi cha chống mẹ vậy thôi, nhưng ra đường đặc biệt cư xử tốt. thật lòng biết cách khiến người khác có thiện cảm."càng lớn cái miệng càng dẻo vậy sao?

đã đẹp trai cao to như này. tiểu trì, mau vào gặp con trai bác đi.

úy úy à !"ngô sở úy quay đầu lại, lập tức sững người, trợn tròn mắt.

đúng là oan gia ngõ hẹp ! sao trái đất này tròn tới vậy chứ, lại là tên ôn thần này."sao lại là anh ?"

"chào." trì sính ngược lại rất bình tĩnh, thậm chí còn cười cái kiểu rất bỉ ổi. ngô sở úy chỉ hận không thể cào nát mặt hắn ra !
 
Sính Úy.aBo | Túi Cẩm Nang
3. cộng cho anh một điểm


"sao lại không thể là tôi ?" hắn nói ra câu này với thái độ giễu cợt, ngông nghênh hết sức. nhưng mà lúc ngô sở úy quay đầu lại thì thú thật hắn cũng sốc lắm.

"hai đứa quen nhau sao?"

"dạ không có." thấy thái độ nghi hoặc của mẹ, ngô sở úy lập tức bào chữa, miễn cưỡng ngồi vào bàn ăn. cay đắng thật, chồng tương lai của mình hoá ra lại là tên khốn kiếp này. nhưng nghĩ lại thì cái mã cũng không tệ...ngô sở úy chỉ muốn thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt, nhưng sao bọn họ càng lúc càng nhiều chuyện để nói thế ?

ăn xong từ lâu rồi kia mà.không được rồi, phải nghĩ cách thôi.. ngô sở úy nghĩ tới nghĩ lui, không biết nghĩ gì mà quyết định giả vờ ngáp một quãng thật dài để mọi người biết đã trễ lắm rồi, mình đúng là thông minh lanh lợi nhất !nhưng đúng là nằm ngoài dự đoán.."ba và bác gái ở đây tâm sự nhé, thấy cậu ta ngáp ngắn ngáp dài, chắc đã chán rồi. con xin phép đưa vợ tương lai đi ra ngoài hóng gió một tí."

ôi chúa ơi, ai mượn vậy cha nội?

ý sở úy không phải như vậy, bắt cậu đi với hắn thì chẳng khác nào trực tiếp khoá mõm cậu lại cả.

"được rồi, hai đứa cứ tự nhiên.

đi cẩn thận nhé."

"tôi đâu c.." chưa kịp nói dứt câu đã bị trì sính kéo tay đi mất. hắn chưa từng hỏi ngô sở úy có muốn hay không...ngô sở úy bị kéo lên xe, vẻ mặt cứ như trẻ con bị bắt cóc vậy."anh kéo tôi đi làm gì ? không phải vừa gặp đã muốn bán tôi đi chứ.."

"đầu óc cậu toàn suy nghĩ thứ gì đâu, bán cậu đi thì tôi lại thành ra goá vợ đấy. nói, muốn đi đâu?"trì sính thắt dây an toàn cho cậu, biết mình nên học dần dần vì sau này có lẽ ngày nào cũng phải làm vậy."anh trì đây là đang mời tôi đi chơi, giọng điệu như thế nghe chẳng lọt lỗ tai gì cả. huống hồ đây là anh kéo tôi đi, vốn dĩ không phải tôi tự nguyện." mẹ kiếp, anh nói chuyện hống hách như vậy, không thể ngoại trừ khả năng tôi không bị đánh đến nhập viện thì cũng là bị mạt sát đến thần kinh có vấn đề. sau này lấy nhau tôi nên mua bảo hiểm là vừa rồi."tôi xin lỗi. vậy thì úy úy của chúng ta muốn đi đâu ?" không cứng được thì mềm thôi, khó khăn lắm mới thốt ra được mấy lời này nhưng đằng nào rồi cũng phải nói dài dài.

ấy chết, chẳng phải lúc trước mình nói chỉ ở cùng chứ không nảy sinh tình cảm sao ? thôi kệ, lỡ miệng nói một lần thôi mà.nghe hai chữ "úy úy" mà người kế bên hắn sởn hết cả da gà, mình đã sống được đến ngày nghe tên ôn thần này nói xin lỗi, khó tin thật. sao lúc ở quán rượu tôi cần anh hành động thì anh không, bây giờ cứ như người khác thế ?"anh mà cũng biết nói xin lỗi, giống con người rồi đó. nhưng có lẽ anh hỏi nhầm người rồi, tôi chẳng biết đi đâu cả, anh quyết định đi."

"được. chúng ta đi uống nước."trì sính vốn là người kiệm lời, đúng hơn là lười mở miệng. ví dụ như người ta kể một câu chuyện cho hắn, hắn chỉ đáp lại vài chữ, thậm chí chửi hắn, dù đúng hay sai thì cũng lười phản bác."tôi không biết uống rượu bia, đi chỗ khác đi."

"tai cậu có bị lãng không thế ? tôi bảo đi uống nước, ai ép cậu uống thứ đó chứ ? tôi còn phải lái xe đấy."ngô sở úy từ đầu đến cuối chẳng biết nói gì thêm nữa, không hiểu vì sao lại trở nên khá căng thẳng, thành ra tinh tiết tố cũng phả ra khắp xe."ngô sở úy, thu pheromone vào đi. tôi không muốn bị ba mẹ mắng vì chưa cưới đã làm cậu to bụng." biết sở úy đang trong trạng thái túng quẫn, hắn còn châm thêm mấy lời chọc ghẹo này nữa, khốn nạn thật."tập trung lái đi." ngồi trên xe từ nãy đến giờ, thú thật chân ngô sở úy tê nhức vô cùng, bước xuống xe tí nữa thì ngã. vốn cậu đã là một omega, mà từ nhỏ cơ thể cũng khá yếu rồi, rất dễ bị mệt."khoan hẳn vào." trì sính lấy ra một cái túi to, trông rất có thẩm mỹ, vừa nhìn là biết hàng xịn rồi."gì đây?"

"trả cậu, lần trước ở quán rượu tôi thật sự có chuyện gấp.

đáng lẽ lúc sáng đến tìm cậu đền nhưng họ nói cậu không làm ở đó. xin lỗi nhé''"hì. anh cũng được hơn rồi đấy, tôi cộng cho anh một điểm. từ âm mười còn âm chín thôi. nhưng thái độ của anh còn rất đáng ghét, vẫn là tôi xui xẻo lắm mới gặp anh." ngô sở úy luyên tha luyên thuyên, nhưng có vẻ trì sính lại chăm chăm vào đôi ngươi câu người kia, vừa to vừa tròn, lại sáng trong. có thể cứu được cái đanh đá của cậu ta."ngô sở úy, cậu đang làm ở đâu ?"

"tôi..tôi làm ở một tiệm sách nhỏ, cũng đủ sống thôi... còn anh ?" sở úy ăn nói lắp bắp, một phần vì sợ tên alpha họ trì kia sẽ đánh giá công việc của mình."rồi cậu cũng sẽ biết. nghỉ làm ở tiệm sách đi, về một nhà tôi sẽ lo cho cậu đầy đủ, không thiếu, thậm chí là dư. cậu cứ yên tâm, tôi không nói thì ba mẹ tôi cũng nói thế."

"được.. tôi nấu nướng cũng khá lắm, sẽ lo cho anh cơm ngày ba bữa, tôi làm việc nhà cũng rất giỏi."

"không cần đâu, tôi sẽ ít khi về ăn cơm, cùng lắm nhờ cậu chuẩn bị buổi sáng giúp. cậu có vấn đề gì, cứ tự nhiên nói với tôi, tôi chắc chắn giúp cậu, nhưng ta tốt nhất đừng nảy sinh tình cảm."nụ cười trên môi ngô sở úy lập tức bị dập tan tành, hắn ta nói nghe vô vị và tẻ nhạt thật, có cần nói nhiều vậy không, tôi cũng đâu có ý định nảy sinh gì đó với anh?

"chắc chắn rồi, người như anh, cho tôi cũng không thèm. chẳng qua ngô sở úy tôi chỉ là vâng lời cha mẹ"chở sở úy về đến nhà, cậu ta đã mệt lả, ngủ thiếp từ lúc nào không hay. nhưng trì sính đặc biệt để ý, ngô sở úy ngủ ngoan lắm, trông rất dễ thương...
 
Sính Úy.aBo | Túi Cẩm Nang
4. thành thân là diễm mộng


hơn một tháng, người lớn kẻ nhỏ hai bên gia đình đều bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ được vẹn toàn. riêng ngô sở úy vẫn còn quá đỗi bàng hoàng với những gì đang diễn ra với mình. rõ ràng trước đó không lâu vẫn còn rất ung dung tự tại, mà bây giờ đã sắp là người có gia đình rồi.sau lần nói chuyện với trì sính, làm thêm vài ba hôm cho nốt tháng thì cậu cũng đã sớm xin nghỉ làm ở tiệm sách. nhưng nói đi phải nói lại, chị chủ tiệm sách là người đã nâng đỡ ngô sở úy rất nhiều, hơn nữa họ còn rất thân thiết, làm sao thiếu mặt chị ấy trong đám cưới được.đang thay đồ chuẩn bị ra ngoài, chuông điện thoại lại reo lên, tên ôn thần đó tự nhiên gọi làm gì chứ ?

"alo?"

"ra ngoài đi, tôi chở cậu đi xem bánh cưới."tên này cũng hay phết, xuất hiện toàn đúng lúc. dạo này chạy đôn chạy đáo lo chuyện cưới hỏi, thật ra ngô sở úy cũng ngại đi bộ lắm. thôi thì quá giang hắn đến tiệm sách luôn vậy."

được, chờ tôi một chút." tên khốn nhà anh lúc đắc tội với ngô gia tôi đã để tôi chờ hơi bị lâu. nghĩ gì mà tôi ra liền cho anh sẵn lái đi chứ.đợi ngô sở úy ló mặt ra cũng đã là chuyện của hai mươi phút lăm sau, cứ nghĩ mình đã thành công chọc tức trì sính, nhưng sao anh ta lại bình thản quá vậy ?

"chào buổi chiều." vẻ mặt cậu ta khi rặn ra được lời đó quả thật rất tỉnh, không giống như cảm thấy tội lỗi gì khi để hôn phu của mình đợi gần nửa tiếng, còn bản thân thì mải lướt điện thoại cả."cảm thấy hồi hộp khi gặp tôi, hay cậu đang suy nghĩ phải nói gì? thường chỉ khi đi gặp người trong mộng mới sửa soạn lâu thôi. hôm nay tận nửa tiếng, chẳng lẽ gạo chưa nấu đã chín rồi ?"trì sính đã sớm nắm thóp suy nghĩ của cậu ta rồi, nhưng không hiểu sao đặc biệt thích chọc ghẹo người ta đến dáng vẻ ngốc nghếch, ngượng ngùng. nhưng đừng hiểu lầm, chắc hắn chỉ là thấy buồn cười thôi !ngô sở úy bị nói đến mặt đỏ tía tai, mẹ kiếp, biết thế không lên xe làm gì rồi."khoan, anh chở tôi đến chỗ này trước đi."

"đi đâu ?"

"tiệm sách du vân ảnh."thật ra tiệm sách nhỏ đó là hai vợ chồng chị chủ lập nên, người chồng mang họ du, còn chị là vân ảnh nhật nên quyết định đặt tiệm là du vân ảnh. ngày trước họ cùng nhau kinh doanh buôn bán, nhưng chưa bao lâu thì người kia phải đi làm ăn xa ở nước ngoài, thành ra chị vân một mình cũng rất cô đơn. bởi vậy, có ngô sở úy ở đây phụ giúp, tâm sự vui hơn rất nhiều."chị nhật, em sang thăm chị này." sở úy vô cùng hớn hở, bám rễ ở đây lâu vậy rồi, không phải nói đi là đi ngay được.

"tiểu ngô à, dạo này tiệm thiếu em buồn tẻ quá rồi. khi nào thì về lại đây ?"

"sắp tới thì không được, nhưng sau này em sẽ đến bầu bạn với chị thường xuyên mà." nói ra câu này, ngô sở úy cũng có tâm trạng không mấy khả quan, có lẽ vì nghĩ đến tương lai tẻ nhạt của mình sao ?"

à, tuần sau em sẽ kết hôn, chị nhất định phải đến đấy." sở úy lấy từ túi ra một tấm thiệp mời, trông tuy đơn sơ mà tinh giản, khá chắc nửa kia cũng chẳng phải dạng vừa."hoá ra là lên xe hoa sao ? sao không thấy nói gì với chị vậy ta, được rồi, chị chắc chắn sẽ đến mừng ngày vui của em. nhưng không lâu nữa thôi, chị sẽ đến úc đoàn tụ với chồng, mấy năm qua cũng đã đủ cho bọn chị tính đến việc sinh con cái rồi. hứa phải giữ liên lạc với chị nhé !"

"tất nhiên rồi. hẹn chị hôm khác, nhất định phải đến dự đám cưới em đấy nhé."

"có phải chồng đang chờ ngoài đấy không ? ra nhanh kẻo người ta sốt ruột." thành thân là diễm mộng đắt giá nhất đời người, nhìn ngô sở úy bây giờ, vân ảnh nhật lại thấy bóng dáng của bản thân mình ngày xưa, chỉ mong cho tiểu ngô sống thật tốt.khai thật thì, trong một tháng hơn tiếp xúc với nhau, ngô sở úy cũng có một chút rung động. nhưng rõ ràng đối phương chưa bao giờ có chủ ý muốn tiến xa hơn, thôi thì đành vậy...."suy nghĩ gì mà đơ cứng thế ?" trì sính thành công kéo cậu ta khỏi những dòng suy nghĩ chất đống, nghĩ đến mình đang ở đâu có khi còn không biết."

à không.. tôi chỉ nghĩ rằng sau khi kết hôn, ở nhà sẽ rất buồn chán. tôi không quen ăn cơm một mình, từ sáng đến tối chẳng có ai bầu bạn hay vắt tay lên gối để tâm sự, chi bằng tôi lại đóng đinh ở tiệm sách, sẽ bớt trống trải."ngô sở úy thật sự nghĩ vậy, có chồng nhưng khổ nỗi không có tình yêu, cơm nhà ba bữa thì ăn một mình hết ba bữa, tối về ngủ cùng một cái giường quay lưng lại với nhau, chưa kể đến việc anh ta mèo mỡ bên ngoài. vậy thì cậu sống còn ý nghĩa gì nữa ?"nghe bảo cậu nấu ăn giỏi, giếm tài đó một mình thì lại ích kỉ quá. tôi chỉ sợ cậu làm mệt thôi. như này nhé, buổi sáng tôi ăn cùng cậu, buổi trưa đi làm sẽ mang theo cơm vợ nấu, buổi tối ta lại cùng nhau ăn cơm. có phải ấm cúng lắm không ?"

"......." ngô sở úy cứng đờ, hơn ba mươi ngày đã làm thay đổi suy nghĩ của con người ta ba trăm sáu mươi độ.

đồ chết tiệt này hôm nay lắm lời quá, nhưng sở úy thật sự nghe rất lọt tai..trì sính đã nghĩ thông rồi, dù sao đi nữa cũng đã lấy nhau, ngủ cùng một cái giường, đắp chung một cái chăn, lâu lâu cũng phải làm chuyện vợ chồng nên làm, thì hà cớ gì không được hưởng đặc quyền ăn cơm nhà 3 bữa cơ chứ ? làm người chồng tốt cũng chẳng mất mát gì, ít ra tích phước cho mình thêm một chút...hắn nhìn mắt cậu ta sáng rỡ, cười tươi như trúng số, trông ngốc nghếch quá. thật sự hắn bất giác lại muốn hôn một cái..
 
Sính Úy.aBo | Túi Cẩm Nang
5. duyên do trời định, phận tại ta.


"trì sính, con có đồng ý lấy ngô sở úy, đời đời kiếp kiếp mãi không chia lìa ?"

"con đồng ý."

"ngô sở úy, con có đồng ý lấy trì sính làm chồng, sống cùng nhau đến răng long đầu bạc không ?"

"con đồng ý." dứt câu, người ta chỉ thấy họ nhìn nhau rất lâu, có lẽ trì sính là đang nhìn người mà sau tối nay đã chung chăn gối với mình, sẽ xuất hiện cùng những dư vị trong mỗi bữa cơm. nhưng đối với ngô sở úy, cậu đang ngắm nhìn tổ ấm mới của mình, trang giấy mới của cuộc đời mình.trao nhau một nụ hôn khai duyên, dù chỉ là nhẹ phớt qua nhưng dám chắc nó đã ăn sâu trong tiềm thức của cả hai rồi. mọi người ở dưới đều vỗ tay náo nức chúc mừng, có người còn quay lại khoảnh khắc chỉ có một lần trong đời ấy nữa chứ." hôn lễ đã diễn ra vô cùng tốt đẹp, một lần nữa mời tất cả mọi người cùng nâng ly, dùng bữa ngon miệng." trì viễn đoan tâm trạng thật sự vô cùng vui vẻ, ai xin ông ta một mảnh ruộng có khi không nghĩ ngợi mà cho luôn không chừng.buông nhau ra, trì sính lại cứ nhìn cậu ta chằm chằm. thú thật thì ngô sở úy giữ kĩ lắm, hôm nay mới vừa mất nụ hôn đầu, cảm giác này cũng thú vị đấy chứ.."còn đứng đơ ra đấy làm gì, hai đứa mau đi mời rượu đi." trì viễn đoan thấy trì sính và ngô sở úy cứ chôn chân một chỗ, khách thì đông thế kia mà làm trò gì không biết.hôn lễ của hai người họ được tổ chức vào giữa tháng mười, đa số tất cả các bàn khách gần xa đều đến rất đông đủ, bởi lẽ nhà họ trì vốn không phải hữu danh vô thực. cho nên chọn địa điểm cũng phải ưu tiên chọn nơi có tiếng, hơn nữa phải làm sao cho khách thuận tiện đi lại mới được.ngô sở úy chân thì đi theo trì sính, nhưng đầu óc lại bắt đầu quay cuồng rồi.

đây là cuộc hôn nhân sắp đặt, liệu sau này cuộc đời mình sẽ đi về đâu đây, liệu bản thân có đi đúng hướng hay không? ngoài mặt cậu ta có vẻ đanh đá, khó chiều nhưng khi yêu vào thì vô cùng mù quáng, cứ như thể là mất hết lí trí vậy. ngô sở úy biết mình đặc biệt dễ rung động, cứ hễ vậy là sẽ dựa dẫm, tin tưởng vào đối phương rất nhiều. thật ra thì vào năm cuối cấp 3, cậu ta đã có một mối tình mà có vẻ ai nhìn vào cũng ao ước, nào ngờ được người kia lại là một tra nam chính hiệu, còn là hạng người thấy tiền sáng mắt nữa mới điên chứ. sau cú sốc đó thì ngô sở úy đã không còn niềm tin nào với mấy thứ gọi là tình yêu nữa, ong bướm xung quanh đều xem như cỏ rác mà phớt lờ. khi ai hỏi về vấn đề này, cậu ta luôn nói rằng mình tin vào duyên phận, ắt có duyên sẽ tự động gặp thôi.

đến với trì sính cũng xem như là có duyên, nhưng phải đến sau này thì mới biết nó trở thành duyên hay oán được. bởi vì duyên do trời định, phận tại ta mà."

úy úy, nhớ phải thường xuyên gọi cho mẹ đấy." bà ngô mắt đã ngấn lệ, bao nhiêu năm nay đã quen có con ở cạnh, bây giờ thật không nỡ rời xa con mà."con nhất định về với mẹ đều đặn mà, ở một lần nửa tháng luôn được không?"

đứa nhỏ này thật sự thương mẹ lắm, xa một ngày đã thấy lo lắng, bây giờ lại còn ở cách xa nhau nữa chứ. ngô sở úy đã từng nghĩ đến việc dẫn mẹ đến sống chung, nhưng bà ngô thì nhất quyết không đồng ý, rõ ràng đã ở đây mấy chục năm, bây giờ chuyển đi vừa làm con cái mất tự nhiên, mà chính mình cũng không thoải mái nữa.miệng thì cười cười, chứ mắt thì rưng rưng sắp khóc đến nơi rồi, cậu ta cứ định nói gì đấy rồi lại thôi, khó khăn lắm mới được một câu hoàn chỉnh."con và trì sính sẽ sống thật tốt." nói xong liền nhào vào lòng mẹ, ngô sở úy nghĩ lại rồi, không đi lấy chồng nữa đâu huhuthấy người ta khoé mắt trực trào, trì sính lúc này mới bắt đầu giải vây."mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, trầy xước tí nào thì cứ tha hồ mắng con nhé. xin phép mẹ cho con dắt em sang những bàn khác mời rượu. mọi người cứ tự nhiên."

"mẹ tin con, hai đứa phải nương nhau mà sống cho tốt. ba nó mau nhìn xem, úy úy nhà ta đã đỗ đúng bến, hoàn thành tâm nguyện của ông, lời hứa năm đó của các người rồi." bà ngô rất quý người con rể này, từ bé đến lớn, trì sính đều rất ôn nhu, hiểu chuyện và quan tâm đến người khác. suy cho cùng, giao đứa nhỏ nhà mình cho cậu ấy thì cũng khá yên lòng.họ đã chụp ảnh với tất cả mọi người, có cả ảnh làm kỉ niệm với vân ảnh nhật vì không lâu sau cô ấy cũng chẳng còn ở đây nữa. tửu lượng trì sính khá mạnh, cộng thêm mỗi bàn chỉ uống một chút nên từ nãy đến giờ đi đến mỏi mà vẫn rất tỉnh táo.đến bàn cuối cùng lại là bàn tiếp đãi bạn quý của hai người họ, lần này xem ra đã gặp trúng tổ tông..."ngô sở úy, uống với tôi vài ly đi chứ hả, tôi đi lâu vậy rồi, không lẽ không.." khương tiểu soái chưa nói hết câu đã bị ngắt lời. tiểu soái là bạn thân nhất của ngô sở úy, nhưng khoảng mấy năm nay cậu ta đã sang nước ngoài du học, không ngờ mới về đã bị nhét thiệp cưới vào tay rồi."sở úy không biết uống rượu, để tôi uống thay phần em ấy."

"không phải chứ ca ca?"gì hả ? mấy năm rồi mà còn nói câu đó thì khương tiểu soái lại cười tôi thối mặt. dù gì cũng là ngày duy nhất, uống vài ly thì có sao?"trì sính, không cần."

"tôi""uống""được"thôi tiêu rồi, lần này chết thật rồi...
 
Sính Úy.aBo | Túi Cẩm Nang
6. quà tặng ngày cưới


chờ đến khi đã tiễn khách về gần hết, họ mới dám ở đây làm trò, ít nhất vẫn phải giữ một chút thể diện mới được."uống thì uống, tôi ngán cậu chắc? mấy năm nay cậu không ở đây, tôi thay đổi rồi. nói trước cho mà biết, tôi chỉ sợ cậu uống không nổi." mạnh miệng vậy thôi, chứ từ khi khương tiểu soái đi du học đến nay thì ngô sở úy vẫn là không thể đụng được tới bia rượu. nhớ ngày xưa mỗi lần tiểu soái rủ làm vài ly, cậu ta lại chẳng tài nào nuốt được một ngụm vào cổ họng, mười lần thì hết mười lần bị tiểu soái chọc quê rồi.ngô sở úy đến nay vẫn còn nhớ như in lời khương tiểu soái nói trước khi ra nước ngoài, biết là đùa cợt thôi nhưng thật lòng sở úy cũng tự ái lắm, đến cả cưới chồng mà cả rượu mừng cũng không thể uống được, thất bại quá đi mất thôi."tôi cho cậu thời hạn từ bây giờ đến khi tôi về lại trung quốc, đừng để lúc lấy chồng cũng không uống được ly rượu nào thì chết đấy !"

đại ca à, làm khó tôi quá đi...

đã vậy thì được thôi, cậu chọc tôi, hôm nay tôi phải uống, uống một lần cho cậu nhớ mặt tới già !vậy mà ngô sở úy hôm nay lại ráng nuốt được vào họng, nhưng quả nhiên là không xi nhê gì mấy, đến ly thứ hai thì cậu ta đã bắt đầu ngớn ngả rồi, trời ạ."cậu không uống được thì cố làm gì ?

đừng uống nữa, tôi gọi nước chanh cho cậu."

"tôi uống được ! anh lo cái gì chứ"trì sính thấy dáng vẻ loạng choạng của cậu ta mà bất lực, người gì cứng đầu phát sợ. may là đã tàn tiệc, không thì đào cái lỗ chui xuống là vừa."e là tối nay trì thiếu của chúng ta không được tha rồi." quách thành vũ cười cợt, nhưng cái ý bậy bạ của cậu ta thì ắt hẳn ai cũng hiểu."không phải chuyện của nhà cậu, đừng giở thói ăn cơm nhà lo chuyện thiên hạ nữa." trì sính chỉ quăng cho hắn ánh mắt chán ghét vô cùng, tôi chỉ e là chẳng thể đụng vào, ở đấy mà không được tha cái gì ?ngô sở úy bên này chẳng khá khẩm mấy, mặt thì đỏ bừng như trái cà chua chín, nhìn người này thì nhầm thành người kia, nói chuyện trên trời dưới đất gì không hiểu."tôi muốn.." chẳng ai hiểu cậu ta muốn nói cái gì, đột nhiên lại nắm áo khoác khương tiểu soái nôn mửa trong đó, chắc cả đời tiểu soái cũng không tài nào quên được khoảnh khắc này mất."

ây ây.. trì sính, anh đưa cậu ta về nhanh giúp tôi, vợ chồng hai người từ từ mà tận hưởng đêm tân hôn nghìn năm có một. làm ơn nhanh lên, tôi sợ lắm rồi !" khương tiểu soái xanh tím mặt mày hết. ngô sở úy, cậu đúng là làm một cú khiến tôi nhớ đến già rồi đấy."ais tại sao khó đón taxi thế này hả trời ?" mẹ kiếp, đã trong tình trạng dở khóc dở cười rồi mà còn không được về nhà. khương tiểu soái nghĩ mình đúng là đắc tội với cuộc đời này mà !đang oán than ông trời thì đằng sau lại có tiếng bóp còi, chưa kịp hoàn hồn mà người đàn ông trên xe đã hạ kính xuống, làm ra vẻ tội nghiệp cậu lắm mới ghê."

áo bị làm bẩn đã đành, lại còn chưa thể về nữa chứ.

đứng một hồi thứ trên tay cậu sẽ bốc mùi. chi bằng lên xe, tôi cho cậu quá giang một chuyến ?" khỏi cần hỏi, nghe giọng điệu vô sĩ này đã biết không ai ngoài quách thành vũ nhà ta rồi."anh là bạn của trì sính? cảm ơn, nhưng tôi không cần anh đây thương hại. vả lại, chúng ta cũng không quen thân gì, yên tâm cho tôi lên xe như thế, không sợ tôi giở trò sao ?"khương tiểu soái không muốn quan tâm hay e dè gì đối với hạng đàn ông này, ngược lại còn châm chọc để bản thân mình trên cơ anh ta một chút."tôi không sợ, muốn dùng chiêu gì xin mời lên xe."

ôi chúa ơi, tên này vô liêm sỉ hết sức rồi ! mấy lời này mà nói với vẻ bình thản như thế thì khương tiểu soái cũng xin chào thua, không dư hơi nói chuyện với hắn nữa."cảm ơn anh, nhưng tôi nghĩ là tôi không cần phiền anh nữa, đã có xe cho tôi về rồi. tạm biệttt"đa tạ ông trời, ngay lúc này lại đón được xe taxi đi về, cuối cùng cũng thoát được cái tên lắm mồm này. tạm biệt và hẹn không gặp lại ! khương tiểu soái thật sự phải xem lại vận hạn của mình dạo này, mới về nước mà gặp hết chuyện này đến chuyện khác như vậy, không lo lắng mới lạ đó.được ngô sở úy ban cho ân huệ tặng một bãi nôn làm kỉ niệm ngày cưới là một trong những chuyện xui đó thôi. thật tình dạo này tiểu soái đen lắm, ra đường thì quên mang mắt kính, đi nửa tiếng mới mua được hộp sữa. chưa hết, ăn tàu hũ mà còn mắc nghẹn, tà thật chứ. xem ra hôm nào phải rủ ngô sở úy đi xem bói cùng mới được.hai người họ quả thật tin tưởng và thích nghe những thứ tâm linh bói toán, đúng thì tìm cách giải quyết nó, lần sau sẽ quay lại tiếp. còn không đúng thì nghe cho vui cũng được mà phải không ?khương tiểu soái đặt một note nhắc nhở trong điện thoại : "ngày một tháng mười một đến tìm bán nhật tiên."
 
Sính Úy.aBo | Túi Cẩm Nang
7. trời biết, đất biết, trì sính biết.


thành công đưa ngô sở úy về nhà hai đứa, vốn dĩ đây là đêm tân hôn, nhưng tân lang nhỏ đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê thế này thì làm ăn gì đây ? thôi thì đành vậy, hôm nay loay hoay cả ngày mệt lả người rồi, xem như là nghỉ ngơi yên bình một tối, dù sao thì hắn cũng chẳng có ý định làm gì với ngô sở úy cả.đang định khều sở úy dậy để bảo cậu ta thay đồ, rửa mặt rồi hẳn ngủ nhưng chẳng những vô tác dụng, cậu ta còn có hành động nhợn lên nhợn xuống. nhớ đến khương tiểu soái ở tiệc cưới, trì sính bị doạ đến tím tái mặt mày. nếu cứ để như này thật sự không ổn rồi !"xin thất lễ." mặc ngô sở úy lẩm bẩm gì đó một mình, trì sính thay cho cậu ta một bộ đồ ngủ thoải mái, ép sở úy nốc một cốc nước chanh để dễ chịu hơn. tại sao mới ngày đầu mà đã có cảm giác mình sắp phải làm kẻ hầu người hạ rồi vậy trời, hèn hạ thật.sau khi đắp chăn cho sở úy, hắn tưởng cuối cùng cũng sắp được ngủ ngon, ai mà biết được khi ngô sở úy ngủ đã quen có gối ôm bên cạnh bao lâu nay rồi. xác định được có gì đó kế bên, cậu ta tay thì kề, chân thì gác, trông cái vẻ tận hưởng vô cùng.trì sính bị ôm đến tay chân cứng đờ, thôi thì cam chịu thêm một chút vậy.

ở với người say này đúng một đêm nay thôi, mai là xong rồi, cố lên cố lên.vừa nhắm mắt được một chút, ngay bên tai lại có tiếng nói nữa rồi. trì sính chỉ hận tại sao khương tiểu soái lại xuất hiện làm gì, khốn khổ quá đi mất !

"anh là ai?" cậu ta lè nhà lè nhè, nhưng thật sự không làm cho trì sính tức giận tí nào, ngược lại hắn ta còn nhận ra một điều nữa...chúa ơi, ngô sở úy lúc say thật sự phải gọi là xinh đẹp, cực xinh đẹp, xinh đẹp của xinh đẹp, dễ thương của dễ thương. hương nhài nhè nhẹ của cậu rất dễ chịu, vả lại cái mặt đó bình thường đã búng ra sữa rồi, nay lại còn nhờ hơi men đánh má hồng giúp. hôn một cái thì chắc chắn không phạm tội rồi phải không ?"trì sính, chồng của cậu." bình thường nhóc này đanh đá muốn chết đi được, nói mười câu thì cãi mười câu. hôm nay được đà, để tôi nghe cậu nói những lời thật lòng khi say. nhưng mà cũng không hẳn đâu, hầu hết toàn là lời nói ra lúc mất nhận thức thôi."chồng á ? anh thì cũng đẹp đó. nhưng chồng tôi hả, ít nhất cũng.. cũng phải hạng ba thế giới trở lên mới được, anh là cái gì chớ."

ăn nói tầm phào cỡ này, nhưng mà dễ thương quá đi, yêu kiều quá đi mất ! trì sính thề là vì cậu ta lúc này trông hút mắt thật, chứ hắn không có ý gì đâu nhé."phải, cha mẹ cậu bán cậu cho nhà tôi với giá rất rẻ, sale sập sàn luôn. tôi lấy cậu để cùng về quê nuôi cá trồng rau đấy, không lo làm dâu cho giỏi thì trả cậu về nơi sản xuất luôn."cách nói chuyện được với người say là mình cũng say giống như họ đấy. nhưng cảm giác giống doạ con nít quá đi."tôi bị bán đi sao, huhu sao lại như vậy.. không muốn về quê đâu, không muốn đâu.."

"được rồi, không về quê, không về quê nữa." urghhhh thật là thất bại cuộc đời khi không được mổ nát mặt ngô sở úy, cay thật, đến nước này rồi thì hắn chẳng còn ngủ nổi nữa."em hát cho chồng nghe nha." trì sính nghĩ đây là cơ hội trăm năm mới gặp một lần đấy, dễ gì mà ngàu thường được thấy bộ dạng hay giọng điệu của cậu ta mè nheo cỡ này đâu. nhìn xem có khác nào con mèo nhỏ quấn lấy chủ của nó hay không ?

"anh đi tìm thì em trốn, anh đi trốn em không tìm.."

"em muốn được nghe chồng ru ngủ quá."

"chồng ôm em ngủ đi."quách thành vũ, con mẹ nó cậu nói chuẩn xác rồi.

đêm nay tôi thật sự không thể yên ổn.. chỉ có trời biết, đất biết, bản thân trì sính hắn biết là đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì mà thôi. quả thật là đêm nay hắn được hưởng phúc lợi hiếm có rồi."em hôn chồng một cái mà cũng không được sao.."

"......."
 
Sính Úy.aBo | Túi Cẩm Nang
8. dâu tài vợ tốt


lúc ngô sở úy lờ mờ tỉnh dậy thì cũng đã hơn chín giờ sáng, toàn thân ê ẩm, đầu óc thì quay cuồng lên hết cả. thề là khiếp lắm rồi đấy, sau này có cho tiền cậu ta cũng không đụng đến cái thứ gớm ghiếc đó nữa."tỉnh rồi ? dậy đánh răng rồi ăn sáng đi."trời ạ, trước khi cưới thì bảo mình nấu ăn giỏi, sẽ chuẩn bị đủ ba bữa cho chồng. giờ lại ngủ quá giấc chồng như này, làm sao được cái danh dâu tài vợ tốt nổi đây.... ngô sở úy sựt nhớ ra gì đó, xấu hổ quá đi mất, urghhhhhhh nếu ở đây có con dao, tôi đã tự đâm chết chính mình rồi."hôm qua, tôi có làm gì thì cho tôi xin lỗi..."

"làm gì cơ ? nhắc lại cho tôi nhớ xem nào."tên khốn kiếp này chỉ làm bộ làm tịch là giỏi, sợ tôi quên tôi đã hôn má anh hay sao, chết tiệt thật. ngô sở úy ngỡ như chỉ say rượu một đêm mà bị hắn ta nắm thóp tất thảy."anh không đi làm à ?"

"không ngờ cậu say đến tận bây giờ luôn cơ, mùng một tôi mới đi làm lại. có ai kết hôn xong liền lập tức đến công ty không. với cả, hôm qua cậu ôm chặt quá, người tôi tê cả rồi, không dậy nổi."ngô sở úy chẳng buồn trả lời, chỉ liếc hắn một cái. nhất định phải là anh ta sao ? quá vô liêm sỉ, ông đây chỉ xem anh như cái gối ôm thôi, nói như tôi thèm. sau khi ăn xong, ngô sở úy xách trì sính đi sắp xếp, bày trí lại nhà cửa. người gì mà nhà chẳng có sắc màu gì."anh lấy giúp tôi cái chổi."

"trì sính, giặt cái khăn giúp tôi với."

"trì sính, đừng bỏ cái này nhé, còn dùng được vậy mà. anh hoang phí quá."ngô sở úy tay thì lau chùi dọn dẹp, miệng thì sai vặt trì sính chạy khắp nhà lấy đồ, cậu không muốn mình dưới cơ hắn. nhưng sau hôm nay thì, sở úy đánh giá hắn ta trong mấy chuyện này vẫn hơi vụng về một chút."theo ý cậu tùy chỉnh." trì sính khẽ cười, có lẽ đây đúng là chuẩn dâu tài vợ tốt trong mắt của nhà nhà, người người rồi chứ gì. ba mẹ hắn chắc chắn vô cùng hài lòng nếu thấy hình ảnh này của cậu ấy."trì sính, anh..

à thôi."

định nhờ hắn đi vắt cái khăn, nhưng tự dưng điện thoại lại đổ chuông. vợ chồng người ta đang dọn nhà, gọi làm gì không biết.khương tiểu soái ? không phải chứ, hôm qua tôi đã đắc tội gì với cậu ta, chẳng lẽ định bắt đền cái áo khoác.."trì sính, anh ở đây với tôi. khả năng cậu ta sẽ gào thét mắng chửi tôi ầm nhà. tôi sẽ mở loa ngoài, chịu trận cũng phải chịu chung, có gì còn bênh tôi chút, anh không đi vậy được."

"tôi có nghe nhầm không ? bình thường ai nghe cậu nói điện thoại chắc chắn đều sẽ bị cậu nói là đồ nhiều chuyện vô sỉ. nghe đi, cùng lắm thì bắt cậu đền cái áo khoác."thấy ngô sở úy lăn tăn mãi không chịu nghe, trì sính tiện tay trượt sang hộ luôn."ngô sở úy ! tay cậu là bị cụt rồi chứ gì, gọi từ tám đời rồi mới bắt máy, hôm qua tôi đã rất khổ sở biết không hả đồ bạn tồi!!"nói một tràng dài mà khiến cả đôi phải bịt tai ngay, xem ra trì sính thật sự đã đánh giá thấp độ công phá của khương tiểu soái rồi, trời ạ. lo lắng cho người yêu cậu ta thật."sao cậu không trả lời, cậu không có miệng sao ? ngô sở úy, dạo này quả thật tôi rất xui xẻo, cứ như bị vận may xa lánh vậy, đến nỗi tôi không dám ra đường nữa. cậu nghĩ xem, ai đời ăn tàu hũ mà còn bị mắc nghẹn, nội chuyện đi bộ trên vỉa hè thôi cũng bị xe hơi hắt nước vào, đi đám cưới bạn thân thì.." chưa nói hết câu đã bị ngắt lời, không cần nói nữa, bao nhiêu năm nay hiểu cậu quá rồi. ngô sở úy vừa nghe đã biết ý đồ của tiểu soái, cuối cùng chỉ vậy thôi sao ?"

đủ rồi. mấy giờ, ngày nào ?"

"là cậu hiểu tôi nhất. hihi, mùng một tháng tới, một giờ chiều, chỗ bán nhật tiên."khương tiểu soái nói xong liền cúp máy không để lại lời nhắn gì, dọa người ta giật cả mình xong lại rũ áo ra đi như vậy."bán nhật tiên ?" trì sính từ nãy giờ mới cất lời, vốn dĩ không định quá để tâm câu chuyện của đôi bạn dở khóc dở cười này, nhưng thắc mắc một chút cũng đâu có sai."là tên của một thầy bói, ông ấy rất là chuẩn đó, mỗi tội hơi ham tiền. chúng tôi đã là khách quen của sạp đó từ lúc còn đi học."

"các cậu vậy mà mê tín sao, đúng là chân nhân bất lộ tướng."

"loại người nhạt nhẽo như anh thì biết cái gì? lắm lời quá đi mất, vắt giúp tôi cái khăn đi, nhà anh bừa quá !"trì sính ong ong lỗ tai, cậu ngô sở úy đây là đang giận cá chém thớt rồi, nhà tôi thì có tội gì đâu.
 
Back
Top Bottom