"sao lại không thể là tôi ?" hắn nói ra câu này với thái độ giễu cợt, ngông nghênh hết sức. nhưng mà lúc ngô sở úy quay đầu lại thì thú thật hắn cũng sốc lắm.
"hai đứa quen nhau sao?"
"dạ không có." thấy thái độ nghi hoặc của mẹ, ngô sở úy lập tức bào chữa, miễn cưỡng ngồi vào bàn ăn. cay đắng thật, chồng tương lai của mình hoá ra lại là tên khốn kiếp này. nhưng nghĩ lại thì cái mã cũng không tệ...ngô sở úy chỉ muốn thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt, nhưng sao bọn họ càng lúc càng nhiều chuyện để nói thế ?
ăn xong từ lâu rồi kia mà.không được rồi, phải nghĩ cách thôi.. ngô sở úy nghĩ tới nghĩ lui, không biết nghĩ gì mà quyết định giả vờ ngáp một quãng thật dài để mọi người biết đã trễ lắm rồi, mình đúng là thông minh lanh lợi nhất !nhưng đúng là nằm ngoài dự đoán.."ba và bác gái ở đây tâm sự nhé, thấy cậu ta ngáp ngắn ngáp dài, chắc đã chán rồi. con xin phép đưa vợ tương lai đi ra ngoài hóng gió một tí."
ôi chúa ơi, ai mượn vậy cha nội?
ý sở úy không phải như vậy, bắt cậu đi với hắn thì chẳng khác nào trực tiếp khoá mõm cậu lại cả.
"được rồi, hai đứa cứ tự nhiên.
đi cẩn thận nhé."
"tôi đâu c.." chưa kịp nói dứt câu đã bị trì sính kéo tay đi mất. hắn chưa từng hỏi ngô sở úy có muốn hay không...ngô sở úy bị kéo lên xe, vẻ mặt cứ như trẻ con bị bắt cóc vậy."anh kéo tôi đi làm gì ? không phải vừa gặp đã muốn bán tôi đi chứ.."
"đầu óc cậu toàn suy nghĩ thứ gì đâu, bán cậu đi thì tôi lại thành ra goá vợ đấy. nói, muốn đi đâu?"trì sính thắt dây an toàn cho cậu, biết mình nên học dần dần vì sau này có lẽ ngày nào cũng phải làm vậy."anh trì đây là đang mời tôi đi chơi, giọng điệu như thế nghe chẳng lọt lỗ tai gì cả. huống hồ đây là anh kéo tôi đi, vốn dĩ không phải tôi tự nguyện." mẹ kiếp, anh nói chuyện hống hách như vậy, không thể ngoại trừ khả năng tôi không bị đánh đến nhập viện thì cũng là bị mạt sát đến thần kinh có vấn đề. sau này lấy nhau tôi nên mua bảo hiểm là vừa rồi."tôi xin lỗi. vậy thì úy úy của chúng ta muốn đi đâu ?" không cứng được thì mềm thôi, khó khăn lắm mới thốt ra được mấy lời này nhưng đằng nào rồi cũng phải nói dài dài.
ấy chết, chẳng phải lúc trước mình nói chỉ ở cùng chứ không nảy sinh tình cảm sao ? thôi kệ, lỡ miệng nói một lần thôi mà.nghe hai chữ "úy úy" mà người kế bên hắn sởn hết cả da gà, mình đã sống được đến ngày nghe tên ôn thần này nói xin lỗi, khó tin thật. sao lúc ở quán rượu tôi cần anh hành động thì anh không, bây giờ cứ như người khác thế ?"anh mà cũng biết nói xin lỗi, giống con người rồi đó. nhưng có lẽ anh hỏi nhầm người rồi, tôi chẳng biết đi đâu cả, anh quyết định đi."
"được. chúng ta đi uống nước."trì sính vốn là người kiệm lời, đúng hơn là lười mở miệng. ví dụ như người ta kể một câu chuyện cho hắn, hắn chỉ đáp lại vài chữ, thậm chí chửi hắn, dù đúng hay sai thì cũng lười phản bác."tôi không biết uống rượu bia, đi chỗ khác đi."
"tai cậu có bị lãng không thế ? tôi bảo đi uống nước, ai ép cậu uống thứ đó chứ ? tôi còn phải lái xe đấy."ngô sở úy từ đầu đến cuối chẳng biết nói gì thêm nữa, không hiểu vì sao lại trở nên khá căng thẳng, thành ra tinh tiết tố cũng phả ra khắp xe."ngô sở úy, thu pheromone vào đi. tôi không muốn bị ba mẹ mắng vì chưa cưới đã làm cậu to bụng." biết sở úy đang trong trạng thái túng quẫn, hắn còn châm thêm mấy lời chọc ghẹo này nữa, khốn nạn thật."tập trung lái đi." ngồi trên xe từ nãy đến giờ, thú thật chân ngô sở úy tê nhức vô cùng, bước xuống xe tí nữa thì ngã. vốn cậu đã là một omega, mà từ nhỏ cơ thể cũng khá yếu rồi, rất dễ bị mệt."khoan hẳn vào." trì sính lấy ra một cái túi to, trông rất có thẩm mỹ, vừa nhìn là biết hàng xịn rồi."gì đây?"
"trả cậu, lần trước ở quán rượu tôi thật sự có chuyện gấp.
đáng lẽ lúc sáng đến tìm cậu đền nhưng họ nói cậu không làm ở đó. xin lỗi nhé''"hì. anh cũng được hơn rồi đấy, tôi cộng cho anh một điểm. từ âm mười còn âm chín thôi. nhưng thái độ của anh còn rất đáng ghét, vẫn là tôi xui xẻo lắm mới gặp anh." ngô sở úy luyên tha luyên thuyên, nhưng có vẻ trì sính lại chăm chăm vào đôi ngươi câu người kia, vừa to vừa tròn, lại sáng trong. có thể cứu được cái đanh đá của cậu ta."ngô sở úy, cậu đang làm ở đâu ?"
"tôi..tôi làm ở một tiệm sách nhỏ, cũng đủ sống thôi... còn anh ?" sở úy ăn nói lắp bắp, một phần vì sợ tên alpha họ trì kia sẽ đánh giá công việc của mình."rồi cậu cũng sẽ biết. nghỉ làm ở tiệm sách đi, về một nhà tôi sẽ lo cho cậu đầy đủ, không thiếu, thậm chí là dư. cậu cứ yên tâm, tôi không nói thì ba mẹ tôi cũng nói thế."
"được.. tôi nấu nướng cũng khá lắm, sẽ lo cho anh cơm ngày ba bữa, tôi làm việc nhà cũng rất giỏi."
"không cần đâu, tôi sẽ ít khi về ăn cơm, cùng lắm nhờ cậu chuẩn bị buổi sáng giúp. cậu có vấn đề gì, cứ tự nhiên nói với tôi, tôi chắc chắn giúp cậu, nhưng ta tốt nhất đừng nảy sinh tình cảm."nụ cười trên môi ngô sở úy lập tức bị dập tan tành, hắn ta nói nghe vô vị và tẻ nhạt thật, có cần nói nhiều vậy không, tôi cũng đâu có ý định nảy sinh gì đó với anh?
"chắc chắn rồi, người như anh, cho tôi cũng không thèm. chẳng qua ngô sở úy tôi chỉ là vâng lời cha mẹ"chở sở úy về đến nhà, cậu ta đã mệt lả, ngủ thiếp từ lúc nào không hay. nhưng trì sính đặc biệt để ý, ngô sở úy ngủ ngoan lắm, trông rất dễ thương...