Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Siêu Thần Yêu Nghiệt

Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1210: Là các ngươi mời ta tới.


Trung niên nhân buôn bán đan dược khiên cái bàn tiêu sái rời đi.

Hiển nhiên, đây cũng là Vân Phi Dương.

Trước khi hắn tiến vào thành trì đã đổi một gương mặt, tên cũng đổi thành Vũ Ngân Suất, ý chỉ ta rất đẹp trai.

- Đứng lại!

Vừa đi ra chợ, đằng sau truyền đến tiếng quát.

Vân Phi Dương quay đầu, chỉ thấy nam tử mập mạp một mặc áo dài, mang theo một đám thủ hạ xông lại.

Nam tử mập mạp là chưởng quỹ Đan Phường.

Hắn tại vài ngày trước đã nhận bức họa của Lê trưởng lão phái, biết được sự việc của Siêu cấp Hồi Nguyên Đan.

Mặc dù Vũ Ngân Suất này không giống Chân Suất trong bức họa, nhưng vẫn buôn bán Siêu cấp Hồi Nguyên Đan, khẳng định có liên quan với nhau!

Hắn trước thiên lý truyền âm cho Lê trưởng lão, sau đó dẫn người đuổi theo.

- Làm gì?

Vân Phi Dương ngừng chân, mỉm cười hỏi.

Đan Phường chưởng quỹ chắp tay, nói:

- Vị bằng hữu này, ta chính là chưởng quỹ Đan Phường, không biết bây giờ có rảnh tiến về tiểu đ**m một lần?

Mặt ngoài rất khách khí, nhưng một đám thủ hạ đã vây quanh.

Vân Phi Dương xem thường.

Hắn thấy, thực lực bọn này chỉ đến Phá Toái cảnh đại viên mãn, mình một người đủ để nhẹ nhõm giải quyết.

Hắn cười hỏi:

- Đi Đan Phường làm gì?

Đan Phường chưởng quỹ nói:

- Bằng hữu buôn bán Siêu cấp Hồi Nguyên Đan rất thần kỳ, chúng ta có thể nói chuyện một phen, nhìn có thể hợp tác hay không.

Nói những lời này đơn giản cũng chỉ để ổn định đối phương, chờ Lê trưởng lão chạy đến.

Vân Phi Dương cười nói:

- Có thể hợp tác cùng Đan Phường, không tệ.

- Mời.

Đan Phường chưởng quỹ ra tư thế mơi.

Vân Phi Dương nghênh ngang đi đến Đan Phường, khóe miệng hơi hơi giơ lên, hiện ra một tia mỉm cười rất cổ quái.

"Phù phù."

Bên trong đan Phường, tên Phá Toái cảnh đại viên mãn sau cùng ngã xuống đất bất tỉnh đi.

- Đừng trách ta.

Vân Phi Dương vỗ vỗ tay, nói:

- Là các ngươi mời ta tới.

Chưởng quỹ sớm bất tỉnh sẽ không nghĩ tới, dẫn tên này đến Đan Phường chính là dẫn sói vào nhà!

"Xoát xoát!"

Vân Phi Dương thi triển nguyên niệm, không chút khách khí lấy hết đan dược trên giá thuốc đưa vào Phi Dương đại lục.

Nửa canh giờ sau.

Lê trưởng lão và mấy tên cường giả Hư Không cảnh chạy tới.

Khi bọn hắn tiến vào Đan Phường, mắt thấy chưởng quỹ và đám thủ hạ ngã trên mặt đất, giá thuốc trong tiệm trống rỗng, thần sắc đột nhiên ngốc trệ.

- Đáng giận!

- Là ai làm!

Mấy tên Hư Không cảnh cường giả phẫn nộ không thôi.

Đan Tông mở Đan Phường có lịch sử rất lâu đời, hôm nay còn lần đầu tiên bị đánh cướp!

Lê trưởng lão lãnh đạm nói:

- Nhất định là thủ đoạn của gia hỏa gọi Vũ Ngân Suất kia!
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1211: Có người nghi ngờ.


Trong sơn lâm ngoài thành.

Vân Phi Dương người nhẹ như yến rơi vào một khu vực bí ẩn.

Yến Sơn Tuyết chờ sẵn ở đó hỏi.

- Sư huynh, sao ngươi đi lâu vậy?

Vân Phi Dương gãi gãi đầu, nói:

- Đi Đan Phường một chuyến, lấy hết đan dược bên trong, lãng phí không ít thời gian.

- Cái gì?

Yến Sơn Tuyết trừng mắt.

- Ngươi cướp sạch Đan Phường?

Vân Phi Dương cười nói:

- Không cần giật mình.

Hắn thấy cướp Đan Phường cũng không phải việc gì nghiêm trọng lắm.

Yến Sơn Tuyết sụp đổ nói:

- Hậu trường của Đan Phường là Đan Tông, tất cả nhất lưu thế lực đều kiêng kị, ngươi cướp đan dược của bọn họ là tìm đường chết!

Nếu Cuồng Ngạo Thiên biết.

Tên đệ tử này của mình cướp sạch Đan Phường, khẳng định sẽ sụp đổ.

Địa vị của Đan Tông lấy đan dược nổi tiếng không yếu hơn siêu nhất lưu gia tộc tại Tiểu Thần Giới a!

Vân Phi Dương cướp Đan Phường.

Tuyệt đối có thể liệt vào mười việc tự tìm đường chết oanh động nhất từ khi Cuồng Tông thành lập đến này.

Nếu đám Đậu Tất biết chuyện này, khẳng định sẽ hổ thẹn không thôi.

Yến Sơn Tuyết lo lắng nói:

- Nếu người Đan Tông biết thân phận của ngươi thì phiền phức.

- Yên tâm đi.

Vân Phi Dương cười nói:

- Bọn họ sẽ không biết.

Tây Lâm thành, Chân Suất.

Kim Tỉ thành, Vũ Ngân Suất.

Hắn không ngừng đổi tên, đổi tướng mạo, vì cũng không muốn bại lộ thân phận.

Quả nhiên, hành tẩu giang hồ, dịch dung đổi tên làm chuyện xấu cũng phi thường thuận tiện.

- Chân Suất.

- Vũ Ngân Suất.

Bên trong Đan Phường, Lê trưởng lão đi đi lại lại, lẩm bẩm.

- Có thể cùng một người hay không?

- Trưởng lão.

Nhưng vào lúc này, một võ giả đi tới, nói:

- Đây là hình dáng của người cướp sạch Đan Phường do chưởng quỹ vẽ ra.

Lê trưởng lão tiếp nhận bức họa, lắc đầu.

- Không phải một người.

Có người nghi ngờ.

- Có thể dịch dung hay không?

Lê trưởng lão khẽ nhíu mày.

- Nếu như thế, chỉ sợ có hơi phiền toái.

- Trưởng lão.

Một người đề nghị.

- Hình dáng có thể cải biến nhưng hơi thở trên người không thay đổi, không bằng xin chỉ thị của Tông Chủ, phái cao thủ Liệp Ưng Đường xuất mã.

Lê trưởng lão gật đầu.

- Đây cũng là một biện pháp.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1212: Thật xin lỗi, ta không cố ý!


Sơn phong Tiên khí dập dờn.

Một tên trung niên áo đen, hai mắt nhắm nghiền, xếp bằng ngồi trên đá lớn.

Một tiểu hắc ưng đứng trên vai hắn, đồng dạng cũng nhắm mắt lại, phảng phất như ngủ gật, lại phảng phất như tu luyện.

- Thái Thúc đại thúc!

Đột nhiên, nữ đồng khoảng sáu bảy tuổi đáng yêu, đầu thắt bím từ dưới núi chạy tới.

Trung niên mở mắt, con ngươi giống như mắt ưng bộc lộ ra vẻ sắc bén khiến người ta sinh ra hàn ý trong lòng.

Người này tên Thái Thúc Lệnh.

Đường chủ Liệp Ưng Đường - Đan Tông cũng là thành viên duy nhất của Liệp Ưng Đường.

Hắn có tu vi Hư Không cảnh Khai Khiếu kỳ.

Người này cũng không phải mạnh nhất trong Đan Tông nhưng năng lực truy tung và tốc độ lại không yếu hơn Hóa Thần cảnh!

- Tiểu Nhi.

Thái Thúc Lệnh hỏi:

- Làm sao?

"Hô!"

Nữ đồng gọi Tiểu Nhi chạy tới đứng kế bên, tay nhỏ vỗ vỗ trước ngực, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng gấp rút hít thở, bộ dáng rất đáng yêu.

Thái Thúc Lệnh lắc đầu cười cười.

Chỉ khi đối mặt với tiểu nữ hài này thì hắn mới hiện ra sự từ ái.

Tiểu Nhi lấy ra một phong thư, nói:

- Tông Chủ gửi thư.

- Ồ?

Thái Thúc Lệnh cười nói:

- Xem ra, có chuyện muốn làm.

Tiếp nhận thư, mở ra xem.

Nội dung đại ý là, để hắn đi lần theo hai người, rồi mang về Đan Tông.

- Hai tên gà mờ Thối Cốt Kỳ.

Thái Thúc Lệnh lắc đầu, tiện tay bóp nát thư tín, nói:

- Vậy mà để cho ta xuất mã.

Lê trưởng lão không xác định Chân Suất và Vũ Ngân Suất có phải cùng một người hay không, cho nên bào ra hai người khi hồi báo cho Tông Chủ.

- Thôi được.

Thái Thúc Lệnh đứng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi, nói:

- Cả ngày tu luyện thực quá buồn tẻ.

Bởi vì đứng lên quá nhanh, chim ưng đang dựa trên vai rơi xuống.

"Ba."

Thái Thúc Lệnh không lưu ý, một chân dẫm lên.

"A!"

- Tiểu Hắc! ! ! !

Hắn nâng chim ưng bị giẫm dẹp, thống khổ nói:

- Thật xin lỗi, ta không cố ý!

Tiểu Nhi che đầu nhỏ, im lặng nói:

- Thái Thúc đại thúc, nếu như ngài ưa thích sủng vật dạng này thì có thể đi bắt sống mà.

Nguyên lai, chim ưng này do gỗ điêu khắc thành.

Thái Thúc Lệnh lần nữa thả chim ưng bị giẫm dẹp lên vai, chân thành nói:

- Tiểu Nhi, chim ưng này là lễ vật nữ nhân ta yêu mến cho ta.

"A."

Tiểu Nhi chỉ hướng nơi xa, bĩu môi.

- Mấy con bị đạp hư trong này đều là nữ nhân của ngài đưa tới hả?
Phía trước có cái hố nhỏ, bên trong có rất nhiều chim ưng bị hao tổn, thô sơ giản lược tính toán thì ít nhất cũng có trăm con.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1213: Người kia thật lợi hại!


"Khụ khụ."

Thái Thúc Lệnh lúng túng nói:

- Chúng ta nhanh lên đường.

Ôm lấy Tiểu Nhi, bay xuống núi.

Tây Lâm thành.

Giáp Tử phòng Vân Phi Dương từng ở qua.

Thái Thúc Lệnh đi tới, chóp mũi hắn nhẹ nhàng khẽ động, nói:

- Tiểu Nhi, thân thể phát ra mùi vị khác biệt, dù trải qua mưa gió cũng không thể dễ dàng tiêu tán.

Tiểu Nhi cười nói:

- Cái mũi của Thái Thúc đại thúc còn tinh hơn chó, gia hỏa gọi Chân Suất kia khẳng định không trốn thoát!

- Ngươi đang khen ta?

- Đương nhiên!

Thái Thúc Lệnh im lặng.

Quả nhiên, con nít nghĩ gì nói đó.

Hắn nhớ kỹ mùi vị lưu lại trong gian phòng mang theo Tiểu Nhi rời đi.

Kim Tỉ thành.

Thái Thúc Lệnh và Tiểu Nhi đứng trong Đan Phường bị đánh cướp.

- Ừm?

Hắn nhíu mày, ngưng trọng nói:

- Khí tức còn sót lại nơi này giống với khách sạn.

Tiểu Nhi nói:

- Nói như vậy, Chân Suất và Vũ Ngân Suất là cùng một người?

"Hẳn là."

Thái Thúc Lệnh nâng cằm cười nói:

- Một Thối Cốt Kỳ có thể theo chạy trốn trước mặt Hư Không cảnh, còn đánh bất tỉnh Phá Toái cảnh đại viên mãn, đến cùng làm sao làm được?

"Oa."

Tiểu Nhi sùng bái.

- Người kia thật lợi hại!

Thái Thúc Lệnh còn cười nói:

- Đáng tiếc, gặp được Thái Thúc đại thúc của ngươi, đu hắn chạy thế nào, ngụy trang làm sao cũng trốn không thoát tay ta.

- Đi thôi.

Ôm lấy Tiểu Nhi, nói:

- Chúng ta đuổi theo con thỏ.

Vân Phi Dương cũng sẽ không nghĩ tới có một cường giả Khai Khiếu kỳ đang đuổi sau mông dựa theo mùi vị mình tản ra.

Hắn lại đổi thay hình đổi dạng, tiến vào một tòa thành nào đó, tiếp tục bán Siêu cấp Hồi Nguyên Đan.

Người phụ trách Đan Phường trong nội thành tuy chú ý tới, nhưng có vết xe đổ trước, không dám phái người đến bắt, chỉ hy vọng cao thủ Liệp Ưng Đường mau chạy tới đây.

Nhưng.

Để người phụ trách Đan Phường sụp đổ là.

Vân Phi Dương bán xong hai ngàn bình linh thạch lại chủ động tìm tới cửa.

"Phù phù!"

"Phù phù!"

Sau khi đánh xỉu võ giả Đan Phường, tên này bắt đầu không kiêng nể gì thu đan dược.

Dù sao cũng đã đắc tội Đan Tông, lại đoạt một lần cũng không quan trọng.

Sau khi cướp sạch Đan Phường, Vân Phi Dương nghênh ngang rời đi.

Người qua đường và võ giả đứng ngoài tiệm nhìn thấy tất cả, từng người trợn mắt hốc mồm.

Từ khi Vân Phi Dương đi vào, đánh bất tỉnh võ giả Đan Phường, bọn họ tận mắt nhìn thấy, thậm chí rất nhiều người lúc ấy còn mua đan dược trong tiệm.

Trời đụuuu.

Gia hỏa bán Siêu cấp Hồi Nguyên Đan tên Phỉ Xương Suất quá quang minh chính đại đến ăn cướp Đan Phường do Đan Tông kinh doanh a?!
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1214: Thái Thúc Lệnh xém chút ngã quỵ.


Mấy ngày nay.

Tin tức có quan hệ đến Siêu cấp Hồi Nguyên Đan không ngừng truyền ra ở mỗi thành trì.

Rất nhiều võ giả cho rằng đây là thần dược trong Hoàng giai sơ cấp.

Cho nên.

Vân Phi Dương cải trang dịch dung, tiến vào một thành mới, hô to một tiếng sẽ tụ tập rất nhiều võ giả.

Sau khi xác định là thật, không chút do dự tranh mua.

Trong khoảng thời gian ngắn.

Hơn hai ngàn bình siêu cấp Thuần Nguyên đan bị mua hết.

Vân Phi Dương từ Tây Lâm thành rời đi, tính cả tòa thành này đã vào ba thành trì.

Buôn bán được 5000 bình đan dược.

Ngắn ngủi năm sáu ngày, tên này đã kiếm lời hơn 50 vạn linh thạch!

Mà đan dược cướp trong Đan Phường, bán lại giá thấp cho các tiệm đan dược khác, linh thạch trong người hắn đã qua trăm vạn!

- Không khác gì nhiều.

Vân Phi Dương nỉ non.

- Đến lúc tăng tốc độ đi Thanh Anh Thành rồi, không nhanh sẽ bỏ lỡ thịnh hội mất.

Trong khoảng thời gian này, hắn nghe võ giả trong thành bàn luận.

Nửa tháng sau, Thanh Anh Thành sẽ tổ chức một trận đấu giá lớn, quy cách đấu giá rất to, chắc sẽ có Linh Mẫu Thạch.

Yến Sơn Tuyết cười nói:

- Sư huynh, Thanh Anh Thành mỗi ba năm sẽ cử hành một buổi đấu giá đại quy mô, ngươi cầm một trăm vạn linh thạch đi vào, chỉ sợ không có chỗ đứng.

- Không sao.

Vân Phi Dương cười nói:

- Có thể vào là được.

Mục đích của hắn là Linh Mẫu Thạch, thứ này tuy trân quý nhưng chắc sẽ không vượt qua 100 ngàn linh thạch một khỏa.

100 vạn linh thạch chắc đủ dùng!

Vân Phi Dương và Yến Sơn Tuyết rời khỏi thành trì.

Vừa đi không bao lâu, Thái Thúc Lệnh mang theo Tiểu Nhi đi tới, cũng khóa chặt khí tức hắn trong không khí.

"Hừ."

Thái Thúc Lệnh lạnh lùng nói:

- Tiểu tử kia, cướp sạch Đan Phường hai lần, lá gan thật không nhỏ, bị ta bắt được, nhất định không tha cho hắn.

"Hì hì."

Tiểu Nhi cười nói:

- Thái Thúc đại thúc, tuổi tác ngài cũng đã không nhỏ, đừng tuỳ tiện tức giận, nếu không sẽ chết rất nhanh.

" "

Thái Thúc Lệnh xém chút ngã quỵ.

Trong lòng nói:

- Con nít nói không suy nghĩ, nói không suy nghĩ a.

Sơn lâm.

Vân Phi Dương như trước thu thập lấy Dung Nguyên Thảo, mỗi lần thu nhập một phần Dung Nguyên Thảo, đều sẽ yên lặng thì thầm:

- Lại kiếm lời ba trăm linh thạch.

Yến Sơn Tuyết theo phía sau.

Nàng thực không nghĩ ra, tên này ngày ngày thu thập Dung Nguyên Thảo, đến cùng là thế nào luyện chế ra Siêu cấp Hồi Nguyên Đan.

- Ừm?

Đột nhiên, Vân Phi Dương dừng lại, nhìn về phía sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Có sát khí!
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1215: Yến Sơn Tuyết vừa bị ném ra.


Hắn cảm thấy được Thái Thúc Lệnh đang nhanh chóng tới gần từ ngoài trăm dặm.

- Sát khí?

Yến Sơn Tuyết mờ mịt.

"Xoát!"

Vân Phi Dương nắm lấy nàng, ẩn thân trong chỗ tối, tăng cường vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, nói:

- Nín thở.

Yến Sơn Tuyết không hiểu gì nhưng vẫn làm theo.

Chỉ một lát sau.

Một hắc ảnh rơi xuống đất trống phía trước.

Đó là một trung niên mặc trang phục màu đen, trong con ngươi thấu phát sắc bén khí tức, mà trong ngực còn ôm một nữ đồng rất đáng yêu.

Vân Phi Dương thầm nghĩ:

- Ít nhất cũng là cường giả Khai Khiếu kỳ.

- Tiểu tử.

Đột nhiên, Thái Thúc Lệnh xoay người nhìn về phía vị trí hắn ẩn tàng, thản nhiên nói:

- Đừng trốn, ra đi.

Vân Phi Dương giật mình.

Tên này phát hiện mình?

- Không có khả năng!

Hắn nói thầm:

- Nhất định đang lừa ta!

Vân Phi Dương rất tự tin, thi triển Nghịch Thiên Quyết, dù Hóa Thần đại viên mãn cũng chưa chắc có thể dò xét ra mình.

Nhưng.

Hắn cũng không biết.

Nghịch Thiên Quyết có thể che đậy khí tức võ đạo lại không thể che khí tức của cơ thể.

Thái Thúc Lệnh có lỗ mũi khác thường, có thể khóa chặt một loại nào đó khí tức trong không khí.

Cho nên Vân Phi Dương ẩn vào chỗ tối đã sớm bại lộ.

- Không ra à?

Thái Thúc Lệnh buông Tiểu Nhi ra, nhẹ nhàng giơ tay lên, chỉ vị trí Vân Phi Dương đang ẩn thân.

"Hô!"

Thuần nguyên lực ngưng tụ trên ngón tay giữa, hình thành ánh sáng chói mắt.

Vân Phi Dương kinh hãi.

Vội vàng ôm Yến Sơn Tuyết, hướng qua một bên chạy trốn.

"Hưu!"

Ngón tay Thái Thúc Lệnh ngưng tụ ánh sáng nhất thời phun trào, phảng phất như sao băng từ thiên khung xẹt qua đuổi theo Vân Phi Dương đang chạy trốn.

Tốc độ cực nhanh!

Vân Phi Dương chỉ chạy được mấy chục trượng đã bị đuổi kịp!

Trong thời khắc nguy cấp.

Hắn làm ra lựa chọn chính xác, vì tránh liên lụy Yến Sơn Tuyết trong ngực, ném nàng ra ngoài!

"Xoát!"

Yến Sơn Tuyết vừa bị ném ra.

Ánh sáng cường thế đã vô tình đánh vào lưng Vân Phi Dương, mà người hắn như diều đứt dây bay ra ngoài.

"Phanh phanh!"

Hắn liên tục đụng gãy mấy cây đại thụ mới chật vật té xuống đất.

- Sư huynh!

Yến Sơn Tuyết an toàn rơi xuống đất, hoa dung thất sắc.

- Mẹ kiếp.

Vân Phi Dương từ dưới đất bò dậy, trong ánh mắt nhìn về phía trung niên nhân lấp lóe tức giận.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1216: Vân Phi Dương vui vẻ.


Thái Thúc Lệnh ngạc nhiên.

- Không có việc gì?

Một chiêu kia của hắn chính là Địa giai vũ kỹ Lưu Quang Chỉ, tuy chưa vận dụng toàn lực nhưng ẩn chứa hai mươi trọng Chân Long Lực!

Gà mờ Thối Cốt Kỳ ngạnh kháng xong lại còn có thể đứng lên đến, thực khó tin.

Vân Phi Dương chống được cũng vì Thái Hư Bạch Kim chiến giáp.

Lấy sự chưởng khống hiện tại của hắn đối với chiến giáp, vẫn có thể ngạnh kháng hai mươi trọng Chân Long Lực nhưng số lần có hạn.

Thái Thúc Lệnh cười nói:

- Thú vị.

Vân Phi Dương lạnh mặt, nói:

- Ta và ngươi có thù?

Thái Thúc Lệnh nói:

- Ta nên gọi ngươi là Chân Suất hay Vũ Ngân Suất hoặc Phỉ Xương Suất đây?

Vân Phi Dương giật mình.

Hắn biết mình trước đó dùng thân phận giả?

Thái Thúc Lệnh đi tới, nói:

- Đan Tông ta thành lập Đan Phường đã có hơn ba nghìn năm lịch sử, mà ngươi còn là người đầu tiên dám cướp đoạt, còn liên tục đoạt hai lần!

Mẹ trứng.

Ta nói vì sao công kích ta, nguyên lai tên này là người Đan Tông!

Vân Phi Dương bắt đầu lo lắng, thầm nghĩ:

- Phiền phức.

Yến Sơn Tuyết cũng khẩn trương.

Nàng nhìn ra được thực lực trung niên này mạnh hơn Vân Phi Dương rất nhiều.

Thái Thúc Lệnh thản nhiên nói:

- Tiểu tử, ngươi đầu hàng đâu hay để ta chủ động xuất thủ?

- Đầu hàng?

Vân Phi Dương cười lạnh nói:

- Chân Đức Suất ta cũng không phải loại người không có cốt khí.

Tốt.

Chân Đức Suất là một tên giả khác hắn mới nghĩ ra.

Thái Thúc Lệnh khẽ nhíu mày, nói..

- Đại thúc ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy qua người vô sỉ như thế, giả danh đặt tên cũng phải khen mình đẹp trai mới chịu.

Đúng vậy.

Trên đời này có ai chẳng biết xấu hổ giống như Vân Phi Dương đâu!

- Bớt nói nhảm!

Vân Phi Dương lạnh lùng nói:

- Hư Không cảnh cường giả như ngươi có dám cho ta một lần cơ hội chạy trốn!

"A."

Thái Thúc Lệnh cười nói:

- Gà mờ Thối Cốt Kỳ như ngươi tưởng rằng có thể chạy trốn trước mặt ta?

Vân Phi Dương nói:

- Không thử một chút sao biết được.

Hắn cho rằng.

Một cường giả sẽ có phong phạm cường giả, mình lấy tư thái người yếu nói ra lời này, tám chín phần mười sẽ thành công.

Quả nhiên.

Thái Thúc Lệnh hai tay ôm ngực, thản nhiên nói:

- Đừng nói đại thúc khi dễ ngươi, cho ngươi một khắc đồng hồ chạy trốn, ngươi chạy được, coi như ngươi có bản lĩnh.

Vân Phi Dương vui vẻ.

Một khắc đồng hồ, mặc dù ngắn.

Nhưng lấy tốc độ của hắn chín lần Thối Cốt sau, đã chạy được năm ba trăm dặm, vứt bỏ tên này tuyệt đối dễ như trở bàn tay!
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1217: Còn không cam tâm?


Sâu trong sơn lâm.

Vân Phi Dương ôm Yến Sơn Tuyết, khai hỏa toàn bộ tốc độ mà phi nước đại, hóa thành một trận cuồng phong.

Sau một khắc đồng hồ.

Hắn chạy hơn năm trăm dặm.

Tốc độ như thế đã triệt để đại bạo phát sau khi đột phá Thối Cốt Kỳ.

Vân Phi Dương cười lạnh nói:

- Ta cũng không tin, cường giả Đan Tông có thể đuổi tới.

Nhưng.

Sau một khắc, sắc mặt hắn đại biến.

Nguyên niệm bao phủ ngoài hai trăm dặm phía sau, trung niên nhân kia hóa thành một đạo lưu quang xông đến, tốc độ còn nhanh hơn mình!

- Trời ơi!

Vân Phi Dương hoảng sợ hô:

- Nhanh như vậy!

"Xoát!"

Hắn cắn răng ôm Yến Sơn Tuyết cực tốc tiến lên.

Tâm lý còn nghĩ mình càng không ngừng chạy, chắc có thể bảo trì khoảng cách với đối phương.

Đáng tiếc.

Không như mong muốn.

Tốc độ Thái Thúc Lệnh quá nhanh, khoảng cách giữa hai người không ngừng rút ngắn.

Càng bi kịch là, dù chạy hay tránh như thế nào, đối phương cũng có thể tinh chuẩn đuổi theo.

- Bị triệt để khóa chặt.

- Hắn làm sao phán đoán ra!

Vân Phi Dương sụp đổ.

Đồng dạng sụp đổ còn có Thái Thúc Lệnh.

Cường giả Khai Khiếu kỳ như hắn cũng có tuyệt đối tự tin tại phương diện tốc độ.

Nhưng truy một tên gà mờ Thối Cốt Kỳ lại gần như khai hỏa toàn bộ tốc độ, nếu không, rất dễ bị bỏ lại.

- Tên này.

Thái Thúc Lệnh nghi ngờ.

- Thật sự chỉ là Thối Cốt Kỳ?

Sau nửa canh giờ.

Vân Phi Dương khom người, đứng trên một tảng đá lớn, mồ hôi đầm đìa, le lưỡi thở như chó.

Yến Sơn Tuyết đứng sau đau lòng vuốt lưng cho hắn.

Phía trước.

Thái Thúc Lệnh đứng cách đó không xa.

Trên gương mặt tang thương thành thục của hắn hiện ra mỉm cười nhàn nhạt, nói:

- Tiểu tử, còn chạy chứ?

- Đáng giận!

Vân Phi Dương phẫn nộ không thôi.

Trải qua chín lần Thối Cốt, tốc độ đề cao trên diện rộng vậy mà không chạy nhanh hơn một tên Khai Khiếu kỳ, thực khiến người ta không cam tâm.

Thối Cốt Kỳ không chạy nhanh bằng Khai Khiếu kỳ.

Còn không cam tâm?

Nếu như ngoại nhân biết thế, khẳng định sẽ lộn xộn.

"Hừ."

Sau khi th* d*c một hơi, Vân Phi Dương nói:

- Vừa rồi ta chủ quan, lại cho ta thêm một lần cơ hội chạy trốn!

Hắn chỉ thuận miệng nói, không trông cậy đối phương sẽ cho cơ hội.

Nhưng.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1218: Đáng giận!


Thái Thúc Lệnh còn sảng khoái, nói:

- Có thể.

"Xoát!"

"Xoát!"

Vân Phi Dương lần nữa chạy trốn.

Đương nhiên.

Hắn biết lấy tốc độ của mình tuyệt không thoát nổi trung niên, cho nên lúc này câu thông Phi Dương đại lục gọi Đại Bạch ra.

Bàn về tốc độ.

Đại Bạch tiến hóa thành Tật Phong Hắc Sí Hổ nắm giữ phi hành năng lực, không thể nghi ngờ là càng nhanh hơn hắn!

"Vù vù!"

Toàn thân đỏ thẫm Đại Bạch, bỗng dưng xuất hiện, mở ra hắc sắc vũ dực hình thành một cỗ phong lưu mạnh mẽ.

Nó tuyệt đối là Vương giả bên trong Phong hệ Linh thú!

Yến Sơn Tuyết giật nảy mình.

"Xoát!"

Vân Phi Dương ôm nàng, ngồi trên thân Đại Bạch, nói:

- Có bao nhanh, bay bao nhanh!

- Vâng, chủ nhân.

Đại Bạch phát ra thanh âm trầm thấp đáp lời.

Nó khua đôi vũ dực, nhất thời hóa thành một đạo ánh sáng đỏ thẫm, hướng về bầu trời cực tốc mà đi.

Quả nhiên.

Đại Bạch nắm giữ phi hành năng lực, tốc độ xác thực rất nhanh!

Di động với tốc độ cao hình thành cuồng phong lạnh lùng thổi tóc tai Yến Sơn Tuyết bay loạn, con mắt khó mở ra.

Trong nội tâm nàng cả kinh nói:

- Hổ thú này là khế ước thú của hắn? Mà nó làm sao xuất hiện?

- Hả?

Thái Thúc Lệnh đang truy thấy Tật Phong Hắc Sí Hổ xuất hiện cũng lộ vẻ hoảng hốt.

Hắn giống như Yến Sơn Tuyết, đang nghĩ tại sao có hổ thú đột nhiên xuất hiện.

- Tốc độ rất nhanh.

Thái Thúc Lệnh ngưng trọng, nói:

- Xem ra, phải ứng phó cẩn thận.

Tốc độ của hắn toàn bộ buông ra, cực tốc phóng đi.

Nếu như giờ phút này có võ giả thấy khẳng định không thấy rõ người, chỉ có thể nhìn thấy một đạo lưu quang.

"Xoát!"

"Hưu!"

Giữa bầu trời, một đạo hắc quang cực tốc hiện lên, sau một lát lại xẹt qua một đạo lưu quang.

Thái Thúc Lệnh mặc dù đuổi theo phía sau không bỏ, nhưng đuổi kịp Đại Bạch cần thời gian rất lâu, bởi vì khoảng cách của cả hai rút ngắn không nhanh.

Vân Phi Dương đại hỉ.

Chỉ cần không bị đuổi kịp thì có khả năng thoát hiểm.

Bởi vì sức chịu đựng của nhân loại không cách nào đánh đồng cùng hung thú, tốc độ của trung niên sẽ càng chạy càng chậm.

Quả nhiên như vậy.

Sau nửa canh giờ truy đuổi.

Tốc độ Đại Bạch vẫn như trước, Thái Thúc Lệnh phía sau có dấu hiệu chậm lại.

Loại tình huống này lại qua nửa canh giờ càng rõ ràng.

- Đáng giận!

Thái Thúc Lệnh sụp đổ nói:

- Đầu hổ thú kia đến cùng là chủng loại gì mà chạy nhanh như vậy?!

Hắn đã ý thức được mình rất khó đuổi kịp, chỉ có thể dừng lại, lơ lửng giữa không trung gấp rút hít thở.

Phi nước đại tốc độ cao thời gian lâu, dù cường giả Khai Khiếu kỳ cũng chịu không nổi.

"Hừ."
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1219: Đáng giận!


Thái Thúc Lệnh thản nhiên nói:

- Tiểu tử, trừ phi ngươi một mực cưỡi hổ thú, nếu không, đại thúc ta sẽ có thể dựa vào khí tức tìm được ngươi!

Có phần tự tin này, hắn mới cho Vân Phi Dương hai lần chạy trốn.

Xác thực.

Chỉ cần khí tức Vân Phi Dương vẫn còn.

Tên này có thể thủy chung khóa chặt mục tiêu, đuổi tới chân trời góc biển!

Thái Thúc Lệnh dừng lại.

Vân Phi Dương tự nhiên ý thức được, hắn lúc này đắc ý cười ha hả.

Mẹ trứng.

Muốn đuổi theo lão tử, vẫn còn quá non!

Đồng thời v**t v* Tật Phong Hắc Sí Hổ, nói:

- May mắn cho ngươi tiến hóa, nếu không, chủ nhân ta hôm nay sẽ thua thiệt trong tay tên Khai Khiếu kỳ kia rồi.

"Rống!"

Đại Bạch gầm nhẹ một tiếng.

Thân là khế ước thú của chủ nhân, nó bức thiết hi vọng được tán thành!

Bên ngoài Thanh Anh Thành.

Có rất nhiều võ giả tới tham gia thịnh hội đấu giá hai ngày sau.

"Rống!"

Đột nhiên truyền đến tiếng sói gào.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đầu sói trắng thể trạng to lớn đang dạo bước trên quan lộ.

Phía trên ngồi một nam tử anh tuấn phong độ nhẹ nhàng, trên mặt hiện ra vẻ kiêu ngạo.

- Ngọa tào!

- Linh thú cấp một, Bạch Ngọc Lang!

- Có thể cưỡi hung thú có thể so với Tố Thể Kỳ, thân phận của tên công tử phía trên bất phàm.

- Ít nhất cũng là dòng chính của nhất lưu gia tộc!

Lúc võ giả né tránh, ánh mắt hiện ra vẻ chấn kinh và hâm mộ.

Dù Phàm Giới hay Tiểu Thần Giới, cưỡi cao cấp hung thú đều tượng trưng cho một loại thân phận.

Dưới tình huống bình thường.

Có thể bắt được Linh thú cấp bậc này để làm thú cưỡi thì chỉ có nhất lưu thế lực mới có thể làm được.

Nói đúng hơn.

Nhất định phải là cường giả Hóa Thần cảnh.

Bởi vì cường giả đạt tới cấp bậc này, linh hồn lực cực mạnh có thể áp chế Linh thú, khiến nó thần phục.

"Hừ."

Trương Hạo Thiên đang cưỡi trên lưng Bạch Ngọc Lang nghe mọi người nghị luận, vẻ mặt càng cao ngạo.

Quả nhiên.

Trước khi ra cửa cố ý mượn lão cha một đầu tọa kỵ dùng để trang bức quả không sai!

Một đám nhà quê.

Chậm rãi hâm mộ tọa kỵ của bổn công tử đi!

Ngay tại thời điểm hắn đắc ý, hai mắt Bạch Ngọc Lang đang hành tẩu bỗng hiện ra vẻ kiêng kị, sau đó tứ chi run rẩy phục trên đất, khí thế uy phong không còn sót lại chút gì.

- Làm sao?

Trương Hạo Thiên vỗ nó, nói:

- Đứng lên đi!

Mẹ, ta đang trang bức, ngươi đột nhiên quỳ xuống không phải để ta khó chịu à!

"Rống!"

Bạch Ngọc Lang phát ra tiếng gầm nhẹ run rẩy, hiển nhiên rất sợ hãi.

- Đáng giận!

Trương Hạo Thiên hung hăng vỗ đầu nó.

"Hô!"

Đột nhiên, một trận cuồng phong thổi tới, suýt nữa thổi hắn bay ra khỏi lưng của tọa kỵ mình.

Trương Hạo Thiên ổn định thân thể, phẫn nộ quay đầu.

Dát.

Vẻ mặt hắn ngưng kết.

Bởi vì một đầu hổ thú xích hồng sắc còn lớn hơn tọa kỵ của mình chầm chậm rơi xuống đất, chậm rãi thu hồi vũ dực, quanh thân phát ra khí tức kh*ng b*.

Mẹ ơi!

Mọc ra vũ dực, đỉnh phong Linh thú biết bay?

Đầu óc Trương Hạo Thiên trống rỗng, nội tâm nhấc lên sóng to gió lớn.

"Ây."

Vân Phi Dương gãi gãi đầu, nói:

- Khế ước thú của ta đáp xuống đất quá nhanh, không có hù ngươi chứ?
 
Back
Top Bottom