Hóa ra đối thủ mục sát hạch thứ hai là Tả Đường.Tay không cận chiến, nói đơn giản là vật lộn.Lê Tiếu nhìn lôi đài giữa phòng huấn luyện, nhanh chóng suy tính kỹ xảo cận chiến.Trước khi bị thương, Tả Đường là đường chủ của Tam đường, hẳn thực lực cận chiến không tệ.Lúc này, Tả Đường từ từ đi đến, hơi khom người về phía Thương Úc và Lê Tiếu, cười nhàn nhạt: "Cô Lê, cô vừa tham gia sát hạch sức mạnh nắm đấm, giờ có muốn nghỉ ngơi một lúc hẵng tiếp tục không?"
Lê Tiếu đưa cái ly trong tay cho Thương Úc, cong môi lắc đầu: "Không cần, có thể bắt đầu bất kỳ lúc nào."
Ánh mắt Tả Đường tán thưởng: "Vậy tôi đi chuẩn bị trước."
"Được."
Lê Tiếu vui vẻ đồng ý....Một lúc sau, Lê Tiếu và Tả Đường đứng hai bên lôi đài đúng chín giờ rưỡi sáng.Thành viên các đường tụ tập dưới đài rất đông, không ai nói chuyện, dường như đang chú ý hành động của hai người.Trên lôi đài, Tả Đường mặc đồ huấn luyện, vóc người nhỏ nhắn xấp xỉ Lê Tiếu.Cô nhúc nhích chân giả, bình tĩnh nhìn phía trước: "Cô Lê, bắt, vồ, ném, đấm,... mười hai kỹ xảo cận chiến, chỉ cần có thể quăng tôi ra khỏi lôi đài tám lần, xem như thông qua."
Lê Tiếu gật đầu đã hiểu: "Có những quy tắc hạn chế khác không?"
Tả Đường tập trung tinh thần, không khỏi nghĩ đến Nhất đường và Nhị đường không kịp ứng phó với mấy đòn bất ngờ của Lê Tiếu.Cô cười, nhẹ giọng giải thích: "Không.
Vốn dĩ tay không cận chiến đã không có nhiều hạn chế, huống hồ khi chúng ta thực chiến, kẻ địch sẽ không nói quy tắc với chúng ta."
Đây là sự thật.Lê Tiếu nhìn dây thừng rào quanh lôi đài, chậm rãi giãn chân mày: "Có lý."
Vừa dứt lời, cô như báo săn mồi đánh về phía Tả Đường.Bình thường khi đánh cận chiến, Lê Tiếu rất hiếm khi chủ động xuất kích.Nhưng thái độ của cô hôm nay khác thường, đánh về phía Tả Đường với tốc độ cực nhanh, một tay phòng ngự một tay vung quyền, dường như muốn đánh úp.Tả Đường phản ứng cũng rất nhạy bén, thấy động tác của Lê Tiếu, lập tức né tránh đỡ đòn.Lê Tiếu cẩn thận quan sát tốc độ di chuyển và chiến thuật của Tả Đường, xác nhận cô không chịu nhiều hạn chế vì mang chân giả, thủ pháp công kích được dốc hết sức, bộc phát ác liệt và mạnh mẽ.Hai người giao đấu bảy tám chiêu, vẻ mặt Tả Đường vô cùng nghiêm túc.Kỹ xảo đánh cận chiến của cô khá êm, dường như không cần sức mấy đã có thể phá chiêu thức, thậm chí kỹ thuật một chiêu chế địch cũng rất tài.Mà Lê Tiếu thì ngược lại, từng quyền từng cước đều là tấn công mạnh mẽ.Hai người đánh nhau khó mà phân định.
Lúc này Tả Đường dùng khuỷu tay đỡ nắm đấm của Lê Tiếu, híp mắt, sau đó chộp cổ tay cô vặn ngược: "Cô Lê, đắc tội rồi."
Giọng cô thong thả, giấy kế tiếp cong người về phía Lê Tiếu, eo dùng sức chuẩn bị ném người ra khỏi lôi đài.Sức của Tả Đường rất lớn, không hề nể tình.Cổ tay bị đau, Lê Tiếu hơi chau mày, nhưng thần thái trong đôi mắt lại sáng ngời: "Hóa ra là...
Judo."
Mắt Tả Đường hơi lóe lên: "Cô Lê đã biết...
ối."
Trong lúc trò chuyện, Tả Đường mất tập trung, Lê Tiếu tiện thể công kích chân phải của đối phương.Tả Đường lảo đảo, Lê Tiếu trở tay chụp eo cô ấy, dùng sức nhấc lên, ném người ra khỏi lôi đài.Động tác liền một mạch.Dưới đài, Tả Đường ngã trên đệm mềm, ngửa đầu nhìn Lê Tiếu, ánh mắt hiện vẻ tức giận.Tay trái Lê Tiếu đặt sau lưng, liếc cô nhàn nhạt bĩu môi: "Binh bất yếm trá."
Trong lúc đánh nhau kỵ nhất là mất tập trung.Vì Lê Tiếu nhìn thấu kĩ thuật Judo của mình mà Tả Đường kinh ngạc, bỏ lỡ thời cơ công kích tốt nhất.Tiếp đó Tả Đường không nghĩ linh tinh nữa, nhảy lên lôi đài tiếp tục so chiêu với Lê Tiếu.Có lẽ vì có vết xe đổ, nên cô nghiêm túc hơn trước, nhiều lần nghênh kích chính diện, không lùi cũng không nhượng bộ.Hai người đánh cận chiến suốt bảy tám phút, ánh mắt Tả Đường sáng lên, thừa dịp Lê Tiếu gần ngay trước mắt, cô nhỏ giọng nói: "Tôi thích Đường Chủ."
Động tác đỡ đòn của Lê Tiếu ngừng lại trước mặt Tả Đường, đôi mắt đen sâu thẳm dâng lên gợn sóng, nhìn mắt Tả Đường, thoáng ngừng thở không nói.Tả Đường nhanh chóng vung chiêu, chuyển thân mình, chân sau vòng qua sau lưng Lê Tiếu, định vật ngã cô.Nhưng Tả Đường vừa có động tác, Lê Tiếu đã uốn người dùng đầu gối đè động tác của cô ta lại, bả vai húc mạnh vào vai Tả Đường, lòng bàn tay đẩy cằm cô ấy, cộng thêm một cú thúc cùi chỏ, đánh cô ấy phải liên tiếp lui ra sau.Lôi đài chỉ có dây thừng rào quanh, vốn không ngăn được tư thế lui ra sau của Tả Đường, cô ấy lại rơi trên nệm mềm ngoài lôi đài.Tả Đường run rẩy mấy giây mới ngồi dậy, đối mắt với Lê Tiếu, đang tính nói gì đó thì đã nghe một câu nói từ bên trên truyền đến: "Chiêu này vô dụng với tôi."
Binh bất yếm trá cũng phải lựa người.Nếu không phải hiểu dụng ý của Tả Đường, vừa rồi Lê Tiếu sẽ không nể tình như vậy.Trước đó, Đan Mẫn đã từng mơ ước Thương Úc ngay trước mặt cô, giờ không biết còn đang ăn xin ở con phố nào.Tả Đường bị ném xuống lôi đài hai lần liên tiếp, các thành viên khác quan sát cuộc đấu cũng không khỏi chụm đầu ghé tai."
Là chân giả ảnh hưởng đến việc Tam đường chủ phát huy sao?"
"Chắc chắn là có ảnh hưởng, nhưng thật ra cô Lê cũng không tồi, cả kỹ thuật Judo của đường chủ cũng có thể tránh thoát, dường như có học qua rồi."
"Haiz, dù Tam đường chủ có thua cũng chẳng sao, có thể so chiêu với đường chủ phu nhân, xem như tuy bại mà vinh."
Tả Đường cúi đầu nhìn chân mình, những tiếng trò chuyện vang không dứt bên tai, cô cười khẽ, lại nhảy lên lôi đài.Đúng vậy, bàn về mưu tính, Tả Đường không bằng Lê Tiếu, nhưng kỹ xảo Judo vốn là lấy nhu thắng cương.Khi Lê Tiếu chuẩn bị bắt ném Tả Đường ra khỏi lôi đài lần thứ ba, Tả Đường uyển chuyển ngửa ra sau, một tay chống mặt đất, đá chân giả lên mặt Lê Tiếu.Thế công như vậy khiến Lê Tiếu phải khoanh tay chống trước mặt đỡ.
Nhanh như chớp, Tả Đường đã xoay vòng lại, đá một cú vào eo cô, vừa khéo lại vị trí của vết thương cũ.Thật ra không có cảm giác đau, nhưng Lê Tiếu vẫn thối lui phòng ngự, thế nên hai chân bị hụt, cô rơi xuống đài.Tả Đường không hề vui mừng, hoài nghi Lê Tiếu cố ý nhường: "Cô Lê, cô..."
Lê Tiếu cong môi, một tay chống lên lôi đài nhảy lên trên, không nói gì, tiếp tục so chiêu.Thời gian lại trôi qua từng giây từng phút, động tác của hai người cũng dần chậm lại.Lê Tiếu đè cùi chỏ lên vai Tả Đường, nhướng mày, nhắc lại đề tài cũ: "Cô thích anh ấy cỡ nào?"
Tả Đường sinh lòng cảnh giác, sợ lại là mánh khóe thường dùng, nâng tay đẩy thế công kích của Lê Tiếu, kéo giãn khoảng cách nửa mét, co chân, đè thấp giọng đáp: "Trên mức ngưỡng mộ, dưới mức tình yêu."
Lê Tiếu nhìn thẳng vào mắt Tả Đường: "Sao phải nói tôi nghe?"
Tả Đường gặp chiêu phá chiêu, mỉm cười: "Đâu phải chuyện gì không thể nói cho người khác biết.
Tôi còn tưởng có thể khiến cô tức giận mà từng bước tháo chạy..."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~🌟🌟🌟