Lãng Mạn Siêu cấp cưng chiều

Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 795: Vân Lệ lên cơn nghiện


SCC Tuatara mới nhất?Thương Lục liếm môi, ánh mắt rực sáng: "Chiếc kỳ nhông ấy hả?"

Lê Tiếu cúp máy, liếc Thương Lục, gật đầu: "Phải rồi."

"Ôi trời..."

Thương Lục xoa tay kích động, muốn nhào lên trước một bước: "Chị dâu, chị đúng là Bồ Tát sống mà."

Ánh mắt sắc bén từ bên cạnh bắn tới, Thương Lục yếu ớt lẩm bẩm: "Anh Cả, anh đã nói... nghe theo chị dâu rồi."

Lê Tiếu cong môi cười: "Xử lý như vậy có hài lòng không?"

Thương Lục gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Hài lòng, hài lòng."

"Đi thôi, vào trong hẵng nói."

Một chiếc siêu xe SCC Tuarata giá hơn năm mươi triệu giải quyết xong trận bão nhỏ.Đám Hạ Tư Dư lần đầu gặp được một cậu e chồng biết nịnh bợ như vậy.Tô Mặc Thời bóp trán, dặn phụ tá của mình đưa chiếc SCC của Thương Lục đi sửa, sau đó một đám người lũ lượt tiến vào phòng nghiên cứu.Thương Lục lấy hòm thuốc trong xe ra, vác lên vai, vào phòng nghiên cứu, ghét bỏ ngửi thử quần áo mình.Dường như có mùi đồ ăn thừa?Trong phòng họp, Tô Mặc Thời cho người mang mấy ly trà tới.

Lê Tiếu và Thương Úc chưa vào, Hạ Tư Dư thỉnh thoảng đánh giá Thương Lục.Ngoài hành lang, Thương Úc đứng trước mặt Lê Tiếu, xoa đỉnh đầu cô, giọng mang ý cười: "Đừng chiều nó quá."

Lê Tiếu ngước mắt, ánh mắt ranh mãnh: "Chắc là... yêu ai yêu cả đương đi lối về."

Anh bật cười thành tiếng, ngón cái dừng lại trên mi tâm cô: "Bốn giờ chiều ngớ uống thuốc, anh sẽ về hơi muộn."

"Anh tính ra ngoài sao?"

Anh ra vẻ sâu xa khó lường, hất cằm về phía phòng họp: "Ừ, anh phải làm vài việc."

Lê Tiếu nhướng mày không gặng hỏi, dặn dò anh nhanh chóng quay lại rồi xoay người vào phòng họp.Anh nhìn bóng lưng cô, nhếch môi, bước về phía bãi đỗ xe.Lưu Vân đưa áo khoác cho anh, đồng thời mở cửa xe, thấp giọng báo cáo: "Vừa rồi Vệ Ngang gọi điện truyền đạt ý gia chủ muốn chúng ta đưa Vân Lệ về Parma."

Thương Úc nghiêng đầu liếc anh ta, ngồi vào trong xe: "Đi đến cung điện Dunmore trước."...Bốn giờ chiều, đám Lê Tiếu còn đang thảo luận chủng loại độc trong người Vân Lệ, điện thoại của cô bỗng dưng rung lên, là Thương Úc nhắn WeChat nhắc cô uống thuốc."

Nói đúng ra thì không phải thuốc, mà là các loại vitamin trước đó Tô Mặc Thời đã đưa cô.Hạ Tư Dư vẫn nghiêm túc phân tích bệnh tình của Vân Lệ: "Nếu thật sự là độc bạch tuộc đốm xanh, vậy thì có thể lý giải được trước đó anh Lệ luôn có triệu chứng chảy máu mũi."

Độc tố của bạch tuộc đốm xanh là kịch độc, hiện nay trên thế giới chưa có thuốc chữa.Chẳng những độc tố này sẽ dẫn đến tình trạng đông máu mà còn ảnh hưởng rất lớn đến thần kinh.Dù là lượng rất nhỏ đi nữa cũng không thể sơ suất.Lê Tiếu liếc Thương Lục ngồi một mình ở góc bàn: "Cậu đi với tôi ra ngoài một lát."

Hạ Tư Dư và Tô Mặc Thời cùng ngẩng đầu lên.

Lê Tiếu bảo họ chờ một lát rồi dẫn Thương Lục ra ngoài.Sau một thoáng yên ắng, Hạ Tư Dư vô thức lẩm bẩm: "Đông y giải được độc thật sao?"

"Không giải được."

Tô Mặc Thời trầm giọng nói: "Độc bạch tuộc đốm xanh không có thuốc chữa."

Hạ Tư Dư ngồi phịch lên ghế, ngây ngô nhìn xa xa: "Vậy anh Lệ..."

"Ngoại trừ việc ức chế ảnh hưởng của độc tố thật không còn cách nào khác."

Tô Mặc Thời cũng không muốn mình tiêu cực như vậy, nhưng sự thật đã ở ngay trước mắt.Anh ta đứng dậy cầm ly nước đặt trước mặt Hạ Tư Dư: "Thay vì lo lắng, chi bằng chúng ta nhanh chóng tìm ra những loại độc tố khác trong cơ thể anh ấy.

Nếu bác Thương đã đồng ý giúp đỡ, có lẽ sẽ có cách thật."

Hạ Tư Dư cầm ly lên, cúi đầu cười gượng: "Chỉ mong là thế."...Trên lối mòn ngoài viện, Lê Tiếu dẫn Thương Lục quay về gian nhà.Hai người luôn duy trì khoảng cách một mét.

Thương Lục thỉnh thoảng nhìn cô, đi được mười mấy mét mới nói: "Chị dâu, em học Đông y, với độc tố của bạch tuộc đốm xanh, phương pháp ức chế hiệu quả nhất là dùng huyết thanh kháng độc.Nói bóng gió, điều này không nằm trong phạm vi chữa bệnh của anh ta.Lê Tiếu thong thả đi về phía trước: "Trong cơ thể anh ấy không chỉ có một loại độc tố, có thể thử áp dụng phương pháp loại bỏ độc tố của Đông y trên người anh ấy,"Thương Lục kinh ngạc nhướng mày, nhanh mồm nói: "Không chỉ một loại? thế mà chưa chết sao?"

Lê Tiếu kín đáo liếc anh ta.

Anh ta tự vả vào miệng mình: "Lỡ lời, lỡ lời..."

Không lâu sau, hai người về lại gian nhà.

Lê Tiếu lấy trong ngăn kéo bàn trà ra một túi nhựa zip trong suốt: "Đây là Cannabinoid tổng hợp."

Thương Lục chỉ vào bàn trà để cô đặt xuống, ngập ngừng hỏi: "Chị dâu còn có thú vui này sao?"

Lê Tiếu thật hết cách với mạch não của anh ta, dựa sofa thở dài: "Bốc thuốc đúng bệnh."

"Ồ."

Thương Lục cầm túi nhựa zip lên, mở ra ngửi thử, lấy một mẩu khá giống thuốc lá quan sát tường tận: "Đây là lá cây thuốc lá bình thường, nhưng mùi không giống lắm."

Lê Tiếu nhìn động tác của anh ta, thấp giọng chậm rãi nói: "Thành phần của Cannabinoid là Tetrahydrocannabinol THC.

Còn Cannabinoid tổng hợp là chất thuốc hóa học nhân tạo, có hiệu quả tương tự Tetrahydrocannabinol.

Cậu thử trong Đông y xem tìm ra được loại thuốc thay thế THC để kiêng khem không?"

Thương Lục nghiền nát lá cây thuốc lá trên đầu ngón tay, gật đầu trịnh trọng: "Chắc là được, giao cho em."

Dứt lời, anh ta lại nghĩ đến một việc: "Chị dâu, chắc em cần một phòng thuốc Đông y."

"Đường thứ ba sau trấn có gian phòng nghiên cứu Đông y, để lại cho cậu."

Lê Tiếu vừa nói vừa nhìn Lạc Vũ: "Cô dẫn cậu ấy đi xem, cần thêm gì cứ báo lại tôi ngay."

Lạc Vũ gật đầu, Thương Lục cũng vui vẻ đồng ý.Sau khi hai người rời đi, Lê Tiếu lấy vitamin và folic acid trong ngăn kéo ra uống rồi lên tầng.Trong phòng sách, Vọng Nguyệt đang tất bật trước máy tính, thấy Lê Tiếu đi đến bèn vội vàng đứng dậy chào: "Mợ Cả."

"Tiến triển sao rồi?"

Lê Tiếu đến trước bàn ngồi xuống, tay khẽ xoa huyệt Thái Dương.Vọng Nguyệt chuyển màn hình máy tính đến trước mặt cô: "Sắp xếp xong cả rồi, Thành Mạch vẫn đang viết chương trình xóa bỏ thông tin, ngày mai có thể cấy vào trang web xã hội."

Lê Tiếu cụp mắt, nét mặt lành lạnh: "Đưa tin tức về em gái anh ta cho tôi."

Vọng Nguyệt không lắm lời, trích văn trong kho tin tức gửi vào mail của Lê Tiếu.Anh ta không biết Lê Tiếu tính làm gì, nhưng em gái Tiêu Diệp Huy đang ở trường học dành cho quý tộc ngoại ô cảng London, cách trấn Mies khoảng hai mươi phút lái xe....Màn đêm buông xuống, Thương Úc trở về trấn.Lưu Vân đi sau lưng anh, đeo trên vai mọi thứ như ống tranh.Lê Tiếu không ở trong nhà, cũng không có trong phòng nghiên cứu.

Lưu Vân gọi điện cho Lạc Vũ mới biết mọi người đang ở bên cạnh vì Vân Lệ lên cơn nghiện ma túy.Thương Úc nghe tin chạy tới.

Phòng khách vô cùng lộn xộn.Ly trà vỡ, bàn ghế ngã, Vân Lệ đầu tóc rối bù, nét mặt u ám nằm trên sofa, cơ thể khẽ run.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~🌟🌟🌟
 
Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 796: Có bị thương không?


Tô Mặc Thời truyền nước cho Vân Lệ.

Khóe miệng Hạ Tư Dư sưng đỏ, cầm khăn lông lau mồ hôi rịn trên trán anh ta luôn tay.Lê Tiếu được Lạc Vũ ngăn lại phía sau.

Từ góc độ này, Thương Úc chỉ thấy được cô đút một tay vào túi, nét mặt lạnh lùng.Thương Úc rảo bước đến, kéo khuỷu tay cô đến trước ngực mình, cụp mắt đánh giá cô cẩn thận: "Có bị thương không?"

Người phát cơn nghiện không thể giữ được lý trí.Huốn hồ thân thủ Vân Lệ không tồi, trong tình huống mất khống chế, không dám đảm bảo sẽ không đả thương người khác.Nét mặt Lệ Tiếu hòa hoãn dần, cô ngửa đầu nhìn Thương Úc, khẽ cong môi: "Không."

Thương Úc liếc Vân Lệ đang thở dốc dồn dập, sau đó quay đi, nét âm u hiện lên đôi mắt: "Đưa tay."

Lê Tiếu vô tội mở tay trái ra, tay phải vẫn đút trong túi quần.Anh cụp mắt, mím môi, thấy động tác dè dặt của cô, khuôn cằm dần căng thẳng.Thấy vậy, Lê Tiếu thở dài chìa tay ra, nhỏ giọng nói: "Không bị thương, chỉ sưng đỏ thôi."

Chuyện này nhắc đến cũng thật khéo.

Họ nghe nói Vân Lệ phát tác cơn nghiện vội vã chạy đến.

Vừa vào phòng khách, một ly trà bay đến, Lê Tiếu vô thức giơ tay lên nên ly trà dập lên mu bàn tay cô.Không đau mấy, chỉ để lại chút dấu vết.Dù Vân Lệ lên cơn nhưng không chủ động đả thương mọi người, có thể thấy anh ta vẫn giữ được lý trí, chỉ là cố kiềm chế rất khổ sở.Lê Tiếu bước lên trước, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh: "Chỉ va chạm nhẹ thôi, em không ra tay."

Nét mặt Thương Úc vẫn không thả lỏng, kín đáo nhìn Vân Lệ trên sofa: "Anh ta sao rồi?"

Tô Mặc Thời điều chỉnh tốc độ truyền dịch, đứng dậy xoa đầu: "Dùng thuốc an thần, tạm thời ổn định."

Rõ ràng viên thuốc Thương Tung Hải đưa đến không thể hóa giải ảnh hưởng của thuốc phiện.Việc điều trị cai nghiện của Vân Lệ không thể trì hoãn thêm nữa.Thương Úc liếc Lưu Vân, anh ta hiểu ý gật đầu: "Để tôi canh chừng."

Lưu Vân vừa nói vừa lấy ống tranh màu đen trên vai xuống.

Thương Úc nhận lấy, kéo Lê Tiếu ra ngoài.Hạ Tư Dư đứng cạnh sofa, lẳng lặng chăm nom Vân Lệ.Cô không nhìn Tô Mặc Thời, nói thật nhỏ: "Anh về nghỉ đi, để em và Lưu Vân trông nom anh ấy."

Tô Mặc Thời mím môi không đành lòng: "Mặt em..."

Hạ Tư Dư chạm lên khóe miệng sưng đỏ, lắc đầu nói: "Không sao, em chườm lạnh là được."

Tô Mặc Thời không biết làm sao, nhưng cũng không còn cách nào khác.Khi Vân Lệ phát tác quá khổ sở, lúc giãy giụa bất ngờ vung tay lên mặt Hạ Tư Dư.Tô Mặc Thời nhìn phòng khách bừa bộn, gật đầu tỏ ý với Lưu Vân rồi ra ngoài gọi người giúp việc đến quét dọn.Một đêm này, Hạ Tư Dư thức trắng trông nom Vân Lệ....Lê Tiếu đi cùng Thương Úc về lại gian nhà của mình.

Khi vào phòng khách, cô thấy đến ống tranh trong tay anh bèn kéo anh lại: "Anh cầm theo gì thế?"

Thương Úc buông ống tranh xuống, nét mặt vẫn không vui, kéo mu bàn tay cô quan sát cẩn thận.

Sau khi xác nhận thật sự chỉ là một vệt nhỏ thì môi mí chặt mới thoáng thả lỏng, ngước mắt trầm giọng yêu cầu: "Lần sau tránh xa anh ta ra."

Lê Tiếu ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Nét mặt dịu đi, anh xoa xoa ngón cái lên mu bàn tay cô, hất cằm với ống tranh: "Bản vẽ tu sửa bao năm qua của thư viện."

Mấy phút sau, Lê Tiếu mở nắp ống tranh, lấy một chồng bản vẽ cuộn lại bên trong ra, tổng cộng chín bức, trải chúng lên bàn trà, là bản vẽ CAD toàn cảnh của phòng lưu trữ sách.Cô nhướng mày nhìn Thương Úc, ngạc nhiên hỏi: "Đây là bản vẽ CAD nguyên bản sao?"

"Ừ."

Anh nhếch môi, nhìn lướt qua bản vẽ, nhàn nhạt đáp.Lê Tiếu vuốt bản vẽ kiến trúc gốc của phòng lưu trữ sách tòa quốc hội, cũng là hồ sơ cực bí mật của Tổng Cục công trình kiến trúc.Cô nghiêm túc quan sát sự biến hóa của bản vẽ ở những thời kỳ khác nhau, vừa nhìn đến bức thứ ba, giọng trầm thấp chậm rãi của anh vang lên bên tai: "Em ăn tối chưa?"

Lê Tiếu thôi nhìn, đang tính nói không đói, Lạc Vũ đã tiếp lời: "Vân Lệ phát tác trước thời gian ăn tối nên mợ vẫn chưa ăn."

"Ăn xong rồi xem."

Anh kéo cổ tay cô đi thẳng đến phòng ăn.Lê Tiếu nhìn Lạc Vũ, bĩu môi, vừa đi vừa quay đầu: "Cất bản vẽ giúp tôi, để vào phòng sách."

"Vâng, thưa mợ."

Sau khi ăn xong đã đến tám giờ rưỡi, Lê Tiếu nhìn đồng hồ đeo tay, nghiêng đầu ngó bóng đêm ngoài phòng khách, suy nghĩ mông lung.Thương Úc bưng một ky sữa bột quay lại phòng khách.

Thấy Lê Tiếu đang ôm gối trầm tư, anh tiến đến vỗ đầu cô: "Không phải em muốn xem bản vẽ sao?"

Lê Tiếu lấy lại tinh thần, ngửi được mùi sữa bèn gật đầu: "Vâng, em tính đi xem Vân Lệ trước."

Cô muốn đứng dậy nhưng vai bị đè lại.

Anh cụp mắt nhìn cô, mím môi không vui: "Có Lưu Vân ở đó, sẽ không có việc gì."

Lê Tiếu nhếch môi cười, cúi đầu vuốt ve mu bàn tay, ngầm biết dụng ý của anh nên cũng không cố cưỡng cầu, kéo anh lên lầu: "Vậy đi xem bản vẽ thôi."...Gian nhà bên cạnh, Vân Lệ đã ngủ say dưới tác dụng của thuốc an thần.Sau khi cơn nghiện phát tác, cả người anh ta vừa chật vật vừa đau đớn.

Hành vi khó lòng kiềm chế gần như đã tiêu hao mọi sức lực của anh ta.Trong lúc mơ hồ, anh ta cảm giác được trên mặt lành lạnh ươn ướt, xua đi sự đau đớn nóng rực trong cơ thể.Anh ta cố sức hé mắt, dường như có người trò chuyện bên tai mình."

Cô Hạ, chi bằng cứ để tôi, cô thoa thuốc cho mình đi đã."

Lưu Vân thấy khóe miệng Hạ Tư Dư vừa đỏ vừa sưng, còn có cả tia máu nữa mà không khỏi thấp giọng đề nghị.Một tay Hạ Tư Dư cầm túi chườm đá áp lên mặt, tay kia cầm khăn lông lau mồ hôi cho Vân Lệ, nghe Lưu Vân nói thế, cô lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, tôi không sao."

Vân Lệ nghe không được rõ, nhướng mi mắt nhìn thử, mơ hồ thấy được gương mặt vô cùng mệt mỏi của Hạ Tư Dư.Anh ta mấp mấy môi lại không phát ra âm thanh.Khi Hạ Tư Dư dời túi chườm đá đi, anh ta mới nhìn rõ gương mặt đã sưng phù của cô.Vân Lệ nhắm mắt không mở ra nữa.Tác dụng của Cannabinoid thật đáng gờm, vừa phát tác đã suýt chút nữa khiến anh ta nổi điên.Lần sau phải làm sao đây?Đúng là một phế vật, tám năm trước, suýt liên lụy Lê Tiếu không ra khỏi rừng rậm nguyên sinh, tám năm sau tự cho là đúng xâm nhập trang viên, rốt cuộc vẫn liên lụy....Trong phòng sách, Lê Tiếu trải hết chín bản vẽ CAD lên bàn.Mỗi một đợt tu sửa đều có ghi chép và đánh dấu cụ thể.Lê Tiếu mất hai mươi phút đối chiếu toàn bộ bản vẽ, chau mày chống cằm như có điều suy nghĩ.Ly sữa bột chưa uống hết, vẫn còn lại một nửa.Thương Úc dựa sofa ngẩng đầu khỏi điện thoại, thấy cô không lật xem bản vẽ nữa bèn đứng dậy đi đến, cúi người hỏi: "Nhìn ra được gì?"
 
Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 797: Lê Tiếu tìm được ổ đĩa mềm


Lê Tiếu nhàn nhạt nói: "Anh nhìn này, tất cả mọi nơi đều đã được tu sửa."

Thương Úc đẩy bản vẽ ra, cụp mắt nhìn cô, cười khẽ: "Không tìm được sao?"

Lê Tiếu vuốt cằm liếc anh: "Anh xem bản vẽ chưa?"

"Chưa."

Ánh mắt anh rất dung túng, ngón tay quấn quanh sợi tóc bên tai cô: "Cần anh xem sao?"

Cô chỉ vào một khối vuông trên bản vẽ: "Hẳn là không cần.

Nhưng anh xem thử cái này."

Thương Úc nhìn vị trí đầu ngón tay cô đặt xuống: "Hệ thống phân phối điện?"

"Phải."

Lê Tiếu cuốn lại bản vẽ cho vào ống tranh: "Thiết bị cũng đã được tu sửa qua, hệ thống phân phối điện đã được bảo trì, chỉ có tủ điện điều khiển này là không động tới."

Lúc ở phòng lưu trữ, cô không thấy tủ điện điều khiển lộ ra.

Dựa theo vị trí trên bản vẽ, chắc ở sau một kệ sách."

Ngày mai đi xem thử?"

Thương Úc nhận lấy bản vẽ cho qua một bên, nhìn ly sữa bột chưa uống hết, chợt nhíu mày.Trong thời gian này anh quan sát mấy lần, hình như cô không thích uống sữa bột.Nhiều khi chỉ uống nửa ly, thậm chí có lúc chỉ uống vài ngụm.Lê Tiếu kéo suy nghĩ của anh về: "Tủ điện điều khiển là một nơi rất tốt để giấu đồ sao?"

Thương Úc nhếch môi, nhìn ống tranh: "Giấu đồ ở nơi không ai ngờ tới, có thể lắm."

Lê Tiếu giãn chân mày, trầm ngâm mấy giây rồi nhướng mày nói: "Giờ qua đó có vào được không?"

Không phải cô sợ đêm dài lắm mộng, mà vì hai hôm sau còn việc quan trọng hơn nữa.Anh nhìn cô vô cùng cưng chiều, sờ lên gò má cô: "Chỉ cần em muốn, đều có thể."

"Vậy đi thôi."...Hai mươi phút sau, một chiếc Bentley màu đen lái ra khỏi trấn Mies.Tòa nhà quốc hội đứng lặng trong màn đêm lộ rõ phong cách hoa lệ.Chín giờ rưỡi tối, Lê Tiếu lại bước vào phòng lưu trữ sách ba tầng ở sảnh Tây tòa nhà quốc hội.Vẫn là vị nghị viên đã tiếp đãi họ vào ban ngày, đối phương cũng không nhiều lời, có thể nhìn ra thái độ kính sợ với Thương Úc.Lê Tiếu không ôm hy vọng quá lớn, nhân lúc đêm tối thử vận một phen.Ngoại trừ tủ điện điều khiển, toàn bộ phòng lưu trữ đều được tu sửa.

Nếu không tìm ra được gì, rất có thể vật đã bị người ta phát hiện hoặc dọn rác ném đi.Lê Tiếu xuống lầu theo trí nhớ, nghĩ đến vị trí tủ điện điều khiển trong bản vẽ, nhanh chóng đánh dấu một giá sách kiểu bậc thang dựa tường.Giá sách đều làm từ gỗ lim vừa dày vừa nặng, muốn dịch chuyển không thực tế lắm.Cô đi đến trước giá sách, nhìn một hàng sách cùng loại trên kệ thứ năm, rút một quyển ra.Lạc Vũ ở bên cạnh cũng tiến lên, cầm sách ném xuống đất.Khóe miệng Lê Tiếu giật giật, nhìn sách trên mặt đất, không khỏi tức cười.Chưa đến mười giây, hơn hai mươi quyển sách sắp xếp ngay ngắn trên giá bị Lạc Vũ hất hết.Lê Tiếu kéo Thương Úc đến, nương ánh đèn trên đỉnh đầu, thấy một khối dài khoảng ba mươi centimet chạm rỗng, tủ điện điều khiển khảm vào tường lập tức đập vào mắt.Thiết kế dạng này rất thường thấy, thứ nhất là đẹp mắt, thứ hai là an toàn.Nhưng hai cánh cửa tủ điện điều khiển cỡ nhỏ có treo ổ khóa an toàn kiểu cũ.Lạc Vũ hiểu chuyện móc kim cài trong túi ra.Chẳng trách lúc ra ngoài mợ Cả bảo cô tìm kim cài.Lê Tiếu chuẩn bị đưa tay ra, Thương Úc đã vòng tay qua eo cô, kéo sang cạnh một bước: "Nhanh lên."

Lạc Vũ gật đầu đáp, vuốt phẳng kim cài, hơi khom người, thò đầu vào kệ sách mở khóa.Chỉ nửa phút, ổ khóa được mở ra.Lạc Vũ cầm ổ khóa, kéo hai cánh cửa ra.Bên trong là nút bấm công tắc điện kiểu cũ, ngoại trừ bụi lửng lơ thì không còn gì cả.Lê Tiếu nhìn không chớp mắt, không hẳn là thất vọng, thậm chí còn dửng dưng như mọi chuyện vốn nên thế.Cô kéo hai cánh cửa đàn hồi tự động khép lại ra thì bất ngờ phát hiện tần số đàn hồi của hai cánh cửa không cân xứng.Đặc biệt là...Cô thử đóng mở mấy lần, xúc cảm cánh phải uyển chuyển hơn bên trái.Kệ sách bên trên ngăn hơn nửa ánh sáng, Lê Tiếu bảo Lạc Vũ bật đèn pin điện thoại lên, nghiêm túc lục lọi cửa sắt bên trái."

Em phát hiện điều gì à?"

Thương Úc dựa giá sách, nhìn cô trầm giọng hỏi.Lê Tiếu co ngón tay gõ cửa bên trái, lại thử gõ bên phải, nghiêng đầu nhìn anh, nhướng mày.Tiếng động phát ra hai bên không giống nhau.Cửa sắt của tủ điện điều khiển này đều là tiêu chuẩn thông dụng quốc tế, làm bằng một mảnh sắt lá, không có chuyện có hai mảnh.Lê Tiếu cầm điện thoại của Lạc Vũ, rọi một vòng ánh sáng trên cửa sắt bên trái: "Trong này có một lớp ghép."

"Mợ Cả, để tôi."

Lạc Vũ xung phong nhận việc, lấy dao găm mang bên người ra, lại thò nửa cái đầu gõ lên cửa sắt.Lê Tiếu ngẫm nghĩ, thấp giọng nhắc nhở: "Kiểm tra cẩn thận trong cửa sắt có..."

Cô còn chưa nói xong, nửa mảnh cửa sắt bên trái đã bị Lạc Vũ lôi ra.Lê Tiếu: "..."

Cũng là một đường tắt.Cô đặt điện thoại lên giá sách, nâng cửa sắt lên quan sát mấy phen, lấy dao găm từ tay Lạc Vũ, thử chọc nhẹ vào khe hở bên trong, tách ra, sắt lá nâng lên một góc.Rõ ràng đã có người dán một mảnh sắt lá cùng kích cỡ vào trong cửa bên trái tủ điện điều khiển.Theo dao găm cạy sắt lá, một bọc vải nhung trắng lập tức đập vào mắt.Lê Tiếu trả lại dao găm cho Lạc Vũ, tốn chút sức lấy bọc nhỏ ra.Vật rất mỏng, được dán vào bên trong lớp ghép cửa ắt bằng keo dán hai mặt.Sau khi xác nhận trong cửa sắt không còn gì khác, Lê Tiếu đưa Lạc Vũ gắn lên lại.Chắc vì thu hoạch bất ngờ nên Lê Tiếu rất cẩn thận.Nếu thật sự là vật Cảnh Ý Lam để lại, đã hơn hai mươi năm, khó đảm bảo không bị hư hao.Cô thử kéo nhẹ bọc nhỏ, xúc cảm là lạ.Lê Tiếu xé lớp keo dán bên ngoài, một ổ đĩa mềm màu đen lộ ra dưới ánh đèn.Thị trường hiện nay đã sớm đào thải ổ đĩa mềm.

Lê Tiếu mơ hồ nhớ lại mình đã từng thấy trong phòng ba Lê hồi còn bé.Sau đó ổ đĩa mềm bị USB đánh bại, biến mất khỏi thị trường.Lê Tiếu cầm ổ đĩa mềm ngây người, nghiêng đầu nhìn tủ điện điều khiển, bỗng hiểu ra dụng ý của Cảnh Ý Lam.Năm ấy, bà mã hóa hai tầng bút ký rồi giao lại cho Charles tầm thường nhất, giấu ổ đĩa mềm ở tủ điện điều khiển trong phòng lưu trữ sách không ai ngó ngàng.

Nếu không gặp Charles, có thể ổ đĩa mềm này mãi mãi không bị phát hiện.Mà trong tủ điện điều khiển chỉ có hai nút công tắc, phủ một lớp bụi dày, rõ ràng không được mở ra thường xuyên.Cũng sẽ không ai nghĩ đến tủ điện điều khiển của phòng lưu trữ sách tòa nhà quốc hội sẽ cất giấu một ổ đĩa mềm cổ xưa.
 
Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 798: Hậu quả của việc nằm nướng


Sáu giờ sáng, nắng ban mai hơi hé, mưa ngâu thấm ướt mặt đất, giọt nước trượt xuống theo cửa thủy tinh.Đèn sàn bật sáng bên cạnh sofa, Hạ Tư Dư cầm khăn lông dựa tay vịn nghỉ ngơi một lúc.Phòng khách tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ.Không lâu sau, Vân Lệ mở mắt ra, chau mày vô cùng khó chịu, đầu đau muốn nứt ra, tay chân rã rời.Anh ta thoáng hoảng hốt, nhìn trần nhà xa lạ cảm thấy thiếu chân thật.Đến khi ý thức dần tỉnh táo lại, Vân Lệ mới nhớ ra chuyện xảy ra ngày hôm qua.Anh ta cố sức nâng tay xoa huyệt Thái Dương, thở dài, nghiêng đầu thấy ngay gương mặt khá thê thảm.Mặt mày tiều tụy đỏ bừng bất thường, khóe môi bị thương, tóc tai rũ rượi lòa xòa trước trán.Hạ Tư Dư bị đánh thức.Vốn đã ngủ rất nông, mơ hồ phát hiện ánh mắt mãnh liệt hướng đến mình, cô vội bật dậy thì đụng phải đôi mắt âm u của Vân Lệ.Hạ Tư Dư cảm thấy đầu óc quay cuồng, sờ trán, lại nhìn chằm chằm, nét mặt vui mừng: "Anh Lệ, anh tỉnh rồi?"

Hạ Tư Dư không ngó ngàng chuyện trông mình chật vật cỡ nào.Trong ấn tượng của Vân Lệ, cô là thiên kim của Công ty dược Hoàn Hạ, rạng ngời kiêu ngạo, nhưng giờ lại tiều tụy ngồi dưới đất, mất hết thần thái trước đây."

Anh Lệ?"

Hạ Tư Dư thấy Vân Lệ không lên tiếng, cõi lòng lại tiếp tục thấp thỏm ngồi dưới đất, mất hết thần thái trước đây."

Anh Lệ?"

Hạ Tư Dư thấy Vân Lệ không lên tiếng, cõi lòng lại tiếp tục thấp thỏm.Cô dùng cả tay chân bò dậy, vì ngồi lâu nên đôi chân không còn sức lực suýt ngã sấp xuống.Vân Lệ muốn đưa tay đỡ, nhưng Hạ Tư D đã chống bàn thở một hơi, sau đó sốt ruột muốn chạy ra ngoài."

Hạ Hạ..."

Vân Lệ gọi cô ở phía sau, Hạ Tư Dư bỗng dừng bước: "Anh chờ một lát, để em đi gọi đám lão Tô đến."

"Không cần đâu."

Vân Lệ khàn giọng ngăn cản, chống khuỷu tay muốn nhỏm người dậy nhưng không được: "Đừng đi."

Hạ Tư Dư quen Vân Lệ nhiều năm, chưa từng thấy anh ta yếu ớt như vậy.Sơ mi xám mình thích trên người anh ta giờ đã nhăn nhúm, vài cúc áo cổ đã bị tháo, nét mặt tái nhợt lộ rõ bệnh trạng.Tim Hạ Tư Dư như tắc nghẽn, cô bất chấp đau đầu chóng mặt, nghe lời quay trở lại, rót ly nước cho anh ta: "Được, em không đi, anh uống nước trước đi."

Cô đỡ Vân Lệ ngồi dậy, đưa ly nóc đến bên môi anh ta: "Há miệng nào."

Vân Lệ cụp mắt nhìn ly nước, lại ngước lên nhìn Hạ Tư Dư, ánh mắt giễu cợt: "Thật sư xem tôi như phế vật sao?"

Anh ta đoạt lấy ly nước từ tay Hạ Tư Dư, run rẩy uống cạn một hơi.Bầu không khí bỗng yên ắng lạ thường.Ly nước kia sái ra hơn phân nửa men theo cằm Vân Lệ trượt xuống vạt áo, vài giọt rơi xuống quần tây.Hạ Tư Dư nhìn quần tây của anh ta, ho khẽ một tiếng vội ngó sang hướng khác.Không biết quần tây này may từ loại vải nào, thấm nước rất chậm, vài giọt sáng lấp lánh ngay trên khóa kéo quần.Hạ Tư Dư nhìn trộm mấy lần, rút khăn giấy đưa qua cho anh ta: "Anh đỡ hơn chút nào chưa?"

Vân Lệ "ừ" một tiếng, ngó lơ nước đọng trên người, dù chật vật nhưng vẫn rất phong độ.Anh ta ngửa đầu dựa lưng sofa, yết hầu cộm lên, cổ và vùng xương quai xanh cũng lộ ra.Hạ Tư Dư nhìn sang, đang tính tìm đề tài phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này thì chợt nghe Vân Lệ hỏi: "Ở cạnh tôi cả đêm sao?"

"Không đâu."

Hạ Tư Dư chối ngay không phải nghĩ, cố ra vẻ ung dung: "Em mới đến thôi."

Ngay lúc này, Lưu Vân đẩy cửa vào, thấy hai người đã dậy bèn dừng bước: "Chuẩn bị bữa sáng xong rồi, tối qua hai người không ăn gì cả, muốn ăn bữa sáng rồi hẵng nghỉ ngơi không?"

Vân Lệ ngước mắt liếc Hạ Tư Dư: "Tối qua cô không ăn à?"

Cô gật đầu.

Trai thẳng Lưu Vân lập tức bênh vực: "Anh Lệ, cô Hạ chăm sóc anh suốt đêm, không ăn không ngủ.

Anh khuyên cô ấy nếu còn thế nữa, cơ thể sẽ không chịu đựng nổi."

Hạ Tư Dư đỡ trán thở dài: "..."

Vân Lệ nhắm mắt, yết hầu chuyển động, khàn giọng nói: "Bưng bữa sáng đến đây."...Tám giờ sáng, Lê Tiếu ôm chăn ngồi ngẩn người trong phòng ngủ.Thương Úc ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy cô ngồi yên đó với vẻ mặt mơ hồ, trên đầu còn có vài sợi tóc dựng đứng ngô nghê.Anh cụp mắt nhìn bả vai trắng nõn của cô, đôi mắt đậm đen.Trên người Lê Tiếu chỉ mặc áo ngủ hai dây thoải mái, dây bên trái trượt xuống vai, tóc xõa, vô tình lộ ra vẻ quyến rũ.Thương Úc mấp máy môi, tiến đến, kéo chăn cao che lại vai cô, vuốt mái tóc dài của cô: "Chưa tỉnh ngủ à?"

Lê Tiếu chớp mắt mấy cái, ôm chăn ngã người về phía trước, va vào ngực anh, giọng mềm mại: "Đầu đọc ổ đĩa đến chưa anh?"

Dữ liệu trong ổ đĩa mềm tìm được tối qua vẫn chưa đọc được.

Chủ yếu là vì máy tính hiện tại đã sớm không lắp đầu đọc.

Lạc Vũ phải tìm đầu đọc ổ đĩa bên ngoài suốt đêm.Chắc chắn không nằm thêm được rồi.Vì anh đã ngậm vành tai cô, hơi thở nóng bỏng đầu độc: "Đưa tay cho anh."

Lê Tiếu hối hận đã nằm nướng: "..."...Chín giờ, Thương Úc sảng khoái kéo Lê Tiếu xuống lầu ăn sáng.Trạng thái hai người vẫn bình thường, chỉ có điều anh không ngừng xoa nắn cổ tay cô, dáng vẻ vô cùng yêu thích.Khi ngang qua phòng khách, họ gặp mặt Lạc Vũ ở ngoài cửa.Trên người cô ta mang tầng khí ẩm, vuốt nước trên mặt, nói đâu ra đấy: "Mợ Cả, đầu đọc ổ đĩa ở trong phòng."

"Làm phiền rồi." lê Tiếu nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ: "Vân Lệ thế nào?"

Lạc Vũ trả lời thành thật: "Đã tỉnh rồi, cậu Tô vừa qua đó, có cả Vân Lệ nữa."

Lê Tiếu mím môi gật đầu, nghĩ dành chút thời gian qua xem thử.Ăn sáng xong, cô đi thẳng đến phòng sách.Trên bàn là hai đầu đọc ổ đĩa cũ kĩ vừa dày vừa nặng.Lê Tiếu ngồi xuống, kết nối đầu đọc với máy tính, mở ngăn kéo, lấy ổ đĩa mềm mang về tối qua ra.
 
Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 799: Đọc nội dung trong ổ đĩa mềm


Ổ đĩa mềm không có vết trầy, tuy đã hơn hai mươi năm nhưng vẫn còn rất mới.Lê Tiếu nhìn Thương Úc, sau đó cắm ổ đĩa mềm vào đầu đọc.Chắc vì đã quá lâu rồi nên màn hình vi tính cứ hiển thị đang đọc.Lê Tiếu cũng không sốt ruột, ngửa người dựa lưng ghế, thư giãn khớp xương, nhìn anh, hỏi: "Nếu ổ đĩa mềm này bị hỏng thì có thể sửa không?"

Dù sắt lá có thể chống được điện từ và phóng xạ, nhưng không loại trừ khả năng ổ đĩa mềm mất đi từ tính vì đã cất đi quá lâu.Thương Úc nhếch môi: "Có thể.

Sau khi sửa, tài liệu lưu trữ trong ổ đĩa mềm sẽ không biến mất."

"Ồ."

Lê Tiếu lại liếc màn hình, chỉ số đọc từ ổ đĩa cũng đã đạt đến 100%.Ngay sau đó, cửa sổ pop-up màu trắng mở ra, bên trong có ba thư mục cài mật mã.Lê Tiếu nhướng mày: "Không bị hỏng."

Thương Úc cầm vải nhung trên bàn, cao giọng sâu xa: "Vải nhung chống tĩnh điện đúng là cách tốt nhất để giữ gìn ổ đĩa mềm."

Lê Tiếu liếc vải nhung màu trắng, rồi bắt đầu phá giải mật mã thư mục.Chưa đến ba phút, mật mã thư mục được giải, Lê Tiếu mở thư mục thứ nhất, là một tệp video.Cô khá trông mong mở video, hình ảnh đen ngòm bỗng đập vào mắt.Ồ, không phải Cảnh Ý Lam quay.Lê Tiếu phóng lớn, góc trái hiện lên thời gian, là ngày Mười hai tháng Tám ba mươi năm trước."

Đây là video giám sát?"

Lê Tiếu nheo mắt, vì chất lượng đen trắng rất nhòe, hơn nữa còn là ban đêm, gần như bao trùm một màu đen không thấy rõ đường nét.Hai cái đèn xe nhanh chóng từ xa đến gần.Một người xuống xe, đội mũ quý tộc, cầm súng, nhắm ngay phía trước bóp cò.Đoạn video này không có âm thanh, chỉ có thể nhìn được ánh sáng từ họng súng phát ra.Giây kế tiếp, người đó ngẩng đầu lên, nổ súng bắn nát máy giám sát đầu đường.Hình ảnh đến đây chấm dứt.Cả video chưa đến bốn mươi giây, quan trọng nhất là ba giây cuối, vì khi người đàn ông đội mũ quý tộc ngửa đầu lên nhìn máy giám sát, gương mặt lộ ra trước ống kính.Lê Tiếu tua lại đoạn video, chỉnh thời gian đến vị trí giây thứ ba mươi sáu, phóng lớn hình ảnh, cẩn thận nhận diện gương mặt người nổ súng.Trông đối phương rất trẻ tuổi, đường nét gương mặt không quá sắc nét, dường như là... người gốc Á.Đôi mắt Thương Úc sâu thẳm, cười nhạt: "Lão Công tước Tiêu Hoằng Đạo."

Lê Tiếu vuốt cằm, ra hiệu về phía thời gian bên góc trái máy giám sát: "Xem ra phải thử tra chuyện hôm đó rồi."

Cảnh Ý Lam lưu lại đoạn video này chắc chắn rất quan trọng.Mặc kệ Tiêu Hoằng Đạo có giết người hay không, đoạn video này đủ để chứng minh ông ta có hiềm nghi cố ý giết người.Quý tộc vượt trên dân thường, địa vị tôn quý được người kính nhường, nhưng quý tộc Anh sợ nhất một chuyện là tai tiếng.Lê Tiếu tải video gửi vào email mình, sau đó mở tệp thứ hai ra, là một văn bản Word.Nội dung không nhiều, chỉ hai trang nhưng lượng tin tức rất kinh người.Trang đầu tiên là thông tin chứng minh thân phận quý tộc do chính phủ liên bang Anh xưa công bố.

Thời gian viết tay dưới góc phải là sáu mươi mốt năm trước.Công tước Childman, Paul Taylor Childman, là công dân Anh tiêu chuẩn.Đến trang thứ hai, cũng là một phần thông tin thân phận quý tộc, thời gian dưới góc phải lại là năm mươi lăm năm trước, nhưng nội dung lại khác.Công tước Childman, Zu Xiao, đây là phiên âm pinyin trong nước.Hai phần hồ sơ, ngoại trừ tên họ Công tước khác nhau, những thứ khác giống nhau như đúc.Tiêu Tổ, ba Tiêu Hoằng Đạo, cũng là ông nội của Tiêu Diệp Huy.Lê Tiếu so sánh hai phần hồ sơ này mấy lần, trâm ngâm một thoáng rồi suy đoán: "Nói thế thì, Công tước Childman vốn được thụ phong không phải nhà họ Tiêu, mà là... cái người Paul Taylor Childman này."

Thương Úc dựa ra lưng ghế, đôi mắt sâu như biển: "Hơn năm mươi năm trước, nhà họ Tiêu rút khỏi Parma."

Lê Tiếu buông con chuột, nhíu mày như có điều suy nghĩ: "Hai phần hồ sơ này đều đến từ chính phủ liên bang Anh, không giống như làm giả."

Lúc đầu, cô lấy chức vụ Hầu tước Lawrence cho Thương Úc cũng có thông tin chứng minh thân phận quý tộc như vậy.Lòng bàn tay khô ráo của Thương Úc đặt lên gáy cô, hất cằm với máy tính: "Xem thử tệp thứ ba xem."

Lê Tiếu tập trung lại, mở tệp cuối cùng, là một chương trình Java Notepad rất đơn giản.Bên trong chỉ có vài chữ tiếng Trung: Khăn quấn bé.Lê Tiếu đỡ trán, thở dài: "Không biết mẹ em có vứt chúng chưa nữa."

Rõ ràng Cảnh Ý Lam đã chia ra làm hai phần.Còn một phần nữa, có thể trong khăn quấn lúc cô mới sinh.Chẳng trách chú Hai Mộ Ngạo Hiền bao năm qua không có thu hoạch gì, dù là nhà họ Tiêu cũng không tìm được.Hóa ra là chia làm hai.Thấy mí mắt hơi rũ của cô có chút buồn bực, Thương Úc vuốt ve gương mặt cô: "Chắc không đâu."

Lê Tiếu mím môi, nhìn đồng hồ, giờ trong nước khoảng sáu giờ tối.Cô cầm điện thoại lên, gọi cho Đoàn Thục Viện.Cùng lúc đó, Đoàn Thục Viện đang dùng bữa tối, thấy Lê Tiếu gọi đến liền bắt máy: "Bé cưng, sắp về chưa con?"

Lê Tiếu mỉm cười nói chưa.

Hai mẹ con trò chuyện đôi câu, sau đó cô đổi đề tài: "Mẹ, con hỏi mẹ chuyện này."

Đoàn Thục Viện nghe giọng Lê Tiếu rất nghiêm túc, hơi ngẩn người: "Có chuyện gì?

Con nói đi."

Lê Tiếu trầm ngâm mấy giây: "Mẹ còn giữ khăn quấn lúc nhỏ của con không."

Đoàn Thục Viện yên lặng một lúc rồi nói thành thật: "Vẫn giữ."

Bà thoáng ngừng, cẩn thận dò xét: "Tiếu Tiếu, sao vậy con?"

"Không sao hết, con muốn xem thử thôi."

Đoàn Thục Viện bóp mi tâm, nhìn đồ ăn trên bàn, ánh mắt dần xa xăm: "Đồ khi con còn bé mẹ giữ lại cả, trong két sắt ở bàn trang điểm của mẹ, bao giờ con cần, mẹ đưa qua cho con?"

Ánh mắt Lê Tiếu phức tạp, cô nuốt nước bọt: "Mẹ à, không cần đâu, mấy hôm nữa con về xem sau."

Cúp điện thoại, Lê Tiếu thở phào, nhìn Thương Úc, đôi mắt đen như ngọc: "Trong ổ đĩa mềm là chứng cứ, còn trong khăn quấn của em mới là đòn sát thủ."

Hai chứng cứ này dường như đã chứng tỏ lai lịch bất minh của Công tước nhà họ Tiêu.Nếu nhà họ Tiêu cướp lấy, trở thành Công tước Childman, vậy cái người Paul Taylor Childman kia sao rồi?Không có chuyện cũng giống như Hầu tước Childman, bán thân phận Hầu tước nhỉ?Thương Úc nhướng mày, cầm tay cô đặt vào lòng bàn tay mình xoa nắn: "Về nước sao?"

Lê Tiếu nhìn ngón tay quấn lấy nhau của hai người, khẽ mỉm cười: "Đợi ba ngày nữa."
 
Siêu Cấp Cưng Chiều
Chương 800: Có lẽ chỉ một lần trong đời


"Em định làm gì?"

Anh dừng tay, chăm chú nhìn cô, nhíu mày hài hước: "Chờ Honker ra tay à?"

Lê Tiếu biết là không thể giấu anh, bèn lắc đầu cười nhẹ: "Không chỉ như thế."...Nửa tiếng sau, Lê Tiếu đi sang gian nhà bên.

Không thấy Vân Lệ và Hạ Tư Dư đâu, cô hỏi Lưu Vân mới biết là hai người họ đã về phòng nghỉ ngơi.Cô không đi sang quấy rầy mà quay về phòng nghiên cứu, rồi ở lỳ trong đó cả ngày với Tô Mặc Thời.Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, thấy Tô Mặc Thời đang liên tục gọi điện thoại, còn Lê Tiếu thì gõ máy tính, trông cả hai đều rất bận rộn.Kim đồng hồ quay hết vòng này đến vòng khác.

Sương chiều phủ xuống, Hạ Tư Dư mang gương mặt đỏ ửng đến phòng thí nghiệm xin thuốc.Lúc cô nàng đẩy cửa bước vào, vừa lúc nghe thấy Tô Mặc Thời nói thế này: "Đã định ngày rồi, là ngày mốt sẽ về."

Hạ Tư Dư dựa vào khung cửa: "Này, ai cho em thuốc hạ sốt được không?"

Cô nàng đã ngủ cả ngày, tỉnh dậy mới thấy cả người nóng ran, bước đi như một đứa bé bị sốt.Lê Tiếu và Tô Mặc Thời cùng ngoái đầu nhìn cô.

Thấy sắc mặt cô không tốt, cả hai đều đứng dậy."

Chị sao thế?"

"Sốt hả?"

Hai người đồng thanh hỏi, giọng đầy lo lắng.Hạ Tư Dư như gặp được người thân, khoác tay lên vai Lê Tiếu, thều thào: "Mau cứu chị, chị nóng quá."

Lê Tiếu: "..."

Tô Mặc Thời bật cười: "Vẫn còn tâm trạng nói đùa, xem ra cũng không sốt cao lắm."

Hạ Tư Dư lườm anh ta.

Có lẽ chỉ khi ở trước mặt Thất tử, cô nàng mới không e dè mà thể hiện tình trạng bệnh và sự yếu ớt của mình.Lê Tiếu dìu cô vào phòng nghiên cứu, Tô Mặc Thời đi đến tủ thuốc tìm thuốc hạ sốt.Hạ Tư Dư ngả đầu lên vai Lê Tiếu, thều thào: "Lão Tô, em sắp chết đến nơi rồi..."

Lê Tiếu lấy cốc nước trên bàn: "Lúc chăm sóc người bệnh cũng phải chăm sóc tốt cho mình."

Về chuyện của Vân Lệ và Năm Hạ, cô không thể nhiều chuyện xen vào.Có thể chị ấy say mê nhầm người, cùng có thể sau cùng sẽ trở thành người thân, chưa đến thời khắc cuối cùng, không ai biết trước kết quả sẽ như thế nào.Từ trước đến giờ, Hạ Tư Dư luôn sáng suốt, nhưng lại cố chấp với Vân Lệ.Trong tình huống này, không ai có thể thay đổi được tâm ý của chị áy, trừ phi chị ấy tự bỏ cuộc.Hạ Tư Dư cúi đầu uống nước, ánh mắt đầy cảm xúc.

Cô để ly xuống, khẽ cười nói: "Cơ hội hiếm có, có lẽ chỉ gặp một lần trong đời. chị chỉ bị sốt thôi mà, chả là gì so với anh ấy."

Lê Tiếu lặng lẽ thở dài.

Thấy khóe miệng Hạ Tư Dư vẫn chưa hết sưng, cô lại nhờ Tô Mặc Thời cầm một tuýp thuốc bôi da tới.May mà đây là trụ sở của Liên minh Y học, thiếu gì chứ không thiếu thuốc.Hạ Tư Dư uống thuốc hạ sốt, thoa thuốc lên môi.

Khoảng hai mươi phút sau, cô lấy lại sức, liền đứng dậy định rời đi.Tô Mặc Thời nhìn Lê Tiếu rồi gõ bàn nhắc nhở: "Nếu để anh Lệ nhìn thấy dáng vẻ này của em, em không sợ tăng gánh nặng tinh thần cho anh ấy à?"

Hạ Tư Dư bỗng dừng bước, ngờ ngợ hỏi lại: "Anh ấy sẽ sao?"

Cô nàng lại nhìn sang Lê Tiếu bằng ánh mắt thăm dò.Thấy thế, Lê Tiếu hất cằm về phía chiếc giường nơi góc tường, ý bảo cô nằm xuống đó.Hạ Tư Dư rất xoắn xuýt, nhưng sau khi ngẫm nghĩ, cô nàng vẫn lê chân đi về phía giường...
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom