Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)

Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 748: MÃ HÓA HAI TẦNG


Thương Úc đấy vai cô kéo giãn khoảng cách, ánh mắt vô cùng dịu dàng: "Em chưa ăn tối sao?"

Lê Tiếu lắc đầu: "Em đến bệnh viện thăm Charles.

Ông ấy bị thương không nặng, còn đưa em một quyển bút ký."

"Đến xưởng rượu uống rượu?"

Anh đổi để tài, nheo mắt giấu đi vẻ không vui.Lê Tiếu nhìn đống que thử trên sàn, mím môi: "Anh thấy sao?"

Thương Úc xoa đỉnh đầu cô, đút một tay vào túi, xoay người kéo cô xuống dưới lầu....Sau khi ăn xong đã hơn tám giờ rưỡi.Lê Tiếu và Thương Úc ngồi trong phòng sách, quyển bút ký đặt dưới đèn bàn."

Chữ cái thứ ba mỗi một từ đơn đều có một mã Morse."

Lê Tiếu mở ra một trang, chỉ vào chữ viết ngay ngắn.

Nhờ vào ánh sáng đèn bàn có thể thấy rõ dấu vết thêm nét trong một số chữ cái.Thương Úc ngồi thoải mái, nhìn dáng vẻ chăm chú phá mật mã của Lê Tiếu, cong môi, trông như hòn vọng thê.Không lâu sau, Lê Tiếu đã liệt kê ra tất cả chữ cái đã được Cảnh Ý Lam thêm mã Morse.Nhìn qua mấy lần, cô ngẩng đầu nhìn Thương Úc, rồi dựa ra lưng ghế, nhướng mày: "Đây là mã hóa hai tầng."

Cảnh Ý Lam còn cẩn thận hơn những gì cô tưởng.

Trong mã Morse có tăng thêm mã Bacon.Anh gác lên tay vịn, trầm giọng cười hỏi: "Mệt rồi?"

Lê Tiếu cười khẽ: "Không, chỉ thấy Cảnh Ý Lam cẩn thận như vậy, nói không chừng khi dịch ra rồi còn có điều gì khác nữa."

"Chứng cứ có thể lật đổ quý tộc, bà ấy không thể sơ suất được."

Lê Tiếu từ chối đưa ra ý kiến, lại dựa bàn bắt đầu phá giải mã hóa Bacon.Trong lúc đó, Thương Úc bắt đầu thèm thuốc, tiện tay cầm bao thuốc lá trên bàn đi đến ban công phòng sách.Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn bóng lưng của anh, xoay bút, nét mặt có hơi bất đắc dĩ.Hai mươi phút sau, hai tầng mật mã được phá giải, là một dòng địa chỉ.Lê Tiếu đặt bút xuống, bóp trán, nhìn quyển sổ có vẻ đăm chiêu.Không lâu sau, Thương Úc quay lại phòng sách, thấy Lê Tiếu cúi đầu xem điện thoại.Một tay anh vịn bàn, tay kia chống lưng ghế, thấy địa chỉ Lê Tiếu viết ra thì nghiền ngẫm.Lê Tiếu tra cứu bản đồ nước Anh, chưa nhập đầy đủ địa chỉ thì đã nghe thấy lời nhắc nhở của anh: "Tòa nhà quốc hội."

"Tòa nhà quốc hội Thượng nghị viện?"

Thương Úc mím môi, cầm bút ký trên bàn, nói sâu xa: "Ừ, khá gần Học viện Hoàng gia."

Lê Tiếu gõ ngón tay lên mặt bàn, chợt nhận ra... chắc lại phải phiền Tịch La rồi.Phải tận dụng nghị viên quý tộc của Thượng nghị viện.Lê Tiếu vừa nói vừa nhìn Thương Úc: "Bao giờ chúng ta đến trang viên Lawrence xem thử?"

Ánh mắt họ giao nhau, cô không khỏi ngáp một cái."

Ngày mai."

Anh nhìn nét mặt mệt mỏi của cô, ngón tay vuốt ve khóe mắt cô: "Mệt rồi?"

Lê Tiếu kéo tay anh cọ lên mặt mình, thấp giọng nói: "Nếu những thứ đó đặt ở tòa nhà quốc hội thật, đúng là một nơi không dễ gì bị phát hiện."

Ai có thể ngờ được chứng cứ lật đổ Công tước lại ở ngay trong tầm mắt họ.Dù ở đó không có, Lê Tiếu vẫn có trực giác chứng cứ đang ở trong nước Anh."

Sau lễ Guy Fawkes Night, chúng ta có thể đi xem."

Thương Úc tiện tay gập bút ký lại: "Thư viện đúng là một nơi rất tuyệt để giấu đổ."

Lê Tiếu đứng dậy, nhưng mới được hai bước thì chợt nhận ra điều gì, nhướng mày: "Anh biết nơi ấy à?"

Thương Úc quay đầu, bên môi hiện ý cười nhạt: "Ừ, có ghé qua rồi."
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 749: DIỄN GIA, ANH CÓ TIN TÔI LÊN TẦNG TỐ CÁO ANH KHÔNG?


Hôm sau, nắng mai hồng.Lê Tiếu còn đang say giấc, rúc vào ngực Thương Úc.

Gương mặt khi ngủ bình thản không mang vẻ lạnh nhạt ngày thường.Cánh tay anh vòng qua người cô, ánh mắt vuốt ve đường nét của cô qua ánh sáng lờ mờ.Điện thoại đặt ở tủ đầu giường lẳng lặng sáng lên, anh liếc mắt nhìn rồi cúi đầu hôn lên gò má cô, vén chăn mỏng rời khỏi phòng ngủ.Khu chức năng của phòng khách, Tịch La thong thả ngồi trước quầy bar uống rượu, thỉnh thoảng chép miệng, thích thú nhấm nháp hương rượu.Tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, Tịch La lắc ly rượu nhìn sang, chợt nhướng mày.Cô ta đã gặp Thương Úc mấy lần.

Trong ấn tượng, anh luôn ngạo mạn không ai bì nổi, thái độ luôn xa cách lạnh lùng, luôn mặc sơ mi và quần tây đen.Hôm nay...

đúng là hiếm lạ.Người đàn ông trước mắt cô ta mặc áo len mỏng cổ chữ V màu xám đậm, phối với quân dài satin đen, lúc đi dáng vẻ ung dung, đồ mặc ở nhà tiêu chuẩn.Cô ta thôi nhìn, lại rót một ly rượu, cười nhạt nói: "Có thể rót rượu cho Tổng giám mục, là vinh hạnh của tôi."

Thương Úc đến cạnh quẩy bar, ngồi xuống ghế chân cao, giọng trầm thấp: "Sáng sớm ghé qua vì mấy lời nói nhảm này à?"

Ly rượu của Tịch La ngừng bên môi, cô ta kín đáo nhìn sang: "Diễn gia, anh có tin tôi lên tầng tố cáo anh không?"

Anh ngó lơ sự uy hiếp của cô ta, gác tay lên bàn, ánh mắt lạnh lùng âm u: "Có gì cứ nói thẳng."

"Tôi thích nói chuyện với người am hiểu."

Tịch La cười nhạt, lấy một tập hồ sơ trong túi ra: "Không biết có ích với mấy người hay không, tôi bắt gặp được nên mượn hoa hiến Phật."

Thương Úc mở hồ sơ có phong bì xanh lam, nhìn qua mấy lượt: "Lấy đâu ra?"

"Dù gì tôi cũng là nghị viên quý tộc của Thượng nghị viện."

Tịch La nhìn hồ sơ kia, lại nhấp một ngụm rượu: "Ngài có thấy tập hồ sơ này đáng giá nghìn vàng không?"

Bỗng dưng dùng kính ngữ, hoàn toàn khác với tác phong hời hợt của Tịch La.Thương Úc đặt hồ sơ xuống, câm bao thuốc lá trong góc quầy bar rút một điếu: "Cô muốn gì?"

"Diễn gia anh minh!"

Tịch La chìa tay với anh đòi một điếu, mỉm cười kẹp vào tay: "Tôi không cần nhiều, giúp tôi cướp một thứ."

Thương Úc cụp mắt châm lửa, khói trắng phả ra từ khóe miệng làm mờ gương mặt anh: "Thứ gì?"

Tịch La bật lửa, ngọn lửa vàng rọi vào đáy mắt cô ta, khôn khéo mà sắc bén: "Thương mại biên giới."...Tám giờ sáng, Lê Tiếu dân tỉnh lại.Cô sờ đệm giường bên cạnh, cảm giác lành lạnh đồng nghĩa anh đã rời khỏi phòng ngủ từ sớm.Cô túm mái tóc dài rối loạn, ngẩn người nhìn trần nhà mấy phút mới chậm rãi vào phòng tắm.Không lâu sau, cô sấy tóc hơi khô, thay một bộ đồ thoải mái rồi đi đến phòng khách.Vòng qua khúc rẽ cầu thang, cô thấy ngay Tịch La và Lạc Vũ đang trò chuyện gì đó, bầu không khí trông có vẻ rất hòa hợp.Nhìn quanh không thấy bóng dáng Thương Úc, cô bèn ngẩng đầu về phía Tịch La: "Đến tìm tôi à?"

Tịch La hất cằm về phía hồ sơ trên bàn trà: "Chị vội đến sưởi ấm cung, khỏi cần cảm ơn."

Đuôi mất Lạc Vũ giật giật, cô ta liếc Tịch La, không nói gì.Rõ ràng là lão đại dặn cô ta giao cho mợ Cả...Lê Tiếu gác chân, mở hồ sơ từ phong bì xanh lam ra xem mấy lượt rồi nhanh chóng nhìn đến trang cuối cùng, cười nhạt: "Nói thế thì quan hệ giữa Tiêu Hoàng Đạo và Nhị Vương tử rất tốt?"

Tịch La dựa sofa, gót giày gỗ sàn nhà: "Không những tốt, mà thành tích và tiếng thơm mấy năm qua của Nhị Vương tử đều được dùng tiền đổi lấy.

Nếu không có số vốn khổng lồ thì làm sao nền tảng quần chúng của người kế thừa thứ hai có thể vượt qua Thái tử?"

"Hồ sơ lấy đâu ra?"

Lê Tiểu hỏi y hệt Thương Úc.Tịch La mím môi, vờ giận: "Cưng đang đánh giá thấp vòng quan hệ của chị ở Anh à?"

Lê Tiếu muốn cười nhưng không cười được, đặt hồ sơ xuống, khen ngợi cho có: "Nào dám, chị giỏi thật."

Tịch La xụ mặt, kiêu ngạo hất cằm: "Chị hỏi lão đại rồi, anh ta nói Diệp Tinh tự mình đến Anh.

Chị đoán rất có thể cô ta sẽ tham gia lễ Guy Fawkes Night ngày mai, cưng muốn để lão đại kéo cô ta về không?"

"Không cần thiết."

Lê Tiếu lại cầm hồ sơ trên bàn lên đưa cho Lạc Vũ, bảo cô ta cất đi rồi nhìn Tịch La: "Cô ta vẫn còn có ích.

Phần lớn thương mại quốc tế của Viêm Minh đều nằm trong tay cô ta, giao dịch không ít với nhà họ Tiêu, nhân cơ hội này phá hủy chúng."

Tịch La ngẩn người rồi chợt bật cười: "Người thông minh thường có suy nghĩ giống nhau.

Chị giúp cung phá hủy hợp tác của nhà họ Tiêu, còn những thứ khác... nể mặt chị bôn ba vì em, đưa hết cho chị nhé."

Lê Tiếu ngước mắt nhìn cô ta, vuốt cằm: "Chị muốn đá cô ta ra khỏi Viêm Minh?"

Thương mại quốc tế là nền tảng của Diệp Tinh ở Viêm Minh, một khi mất hết đường dây giao dịch, Viêm Minh sẽ không giữ cô ta lại.Dựa vào tính cách của Bạch Viêm, kẻ vô dụng như chiếc giày rách."

Không được à?"

Tịch La nhún vai: "Đổi lại người khác chị sẽ cân nhắc thêm.

Nhưng lần này cô ta giương nanh múa vuốt trước mặt cưng, chỉ cần chị báo lại chuyện này với lão đại, cưng cảm thấy Viêm Minh còn chứa chấp cô ta à?"

Lê Tiếu lạnh nhạt nhướng mày: "Tùy chị."...Ăn sáng xong, đoàn người ra ngoài chuẩn bị đến thành phố Westminster.Lê Tiếu và Thương Úc ngồi chung xe, Tịch La và Lạc Vũ ngồi xe sau.Lúc đến Westminster đã gần trưa.Trang viên Lawrence nằm ở khu Tây thành phố Westminster, ngay cạnh một phòng triển lãm tranh có lịch sử lâu đời.

Diện tích không lớn như trang viên các quý tộc khác, chủ yếu vì gia tộc sa sút, đất xây cất trang viên đã bị phân chia, nay chỉ còn lại lâu đài phong cách Baroque và thảm cỏ.Lấy quản gia làm đầu, mười người giúp việc xếp hàng đứng trước cửa lâu đài.Khi Thương Úc xuống xe, lão quản gia Anh mang bao tay trắng khom người hành lễ: "Xin chào Hầu tước Lawrence."

Lê Tiếu đứng cạnh xe, nghiêng đầu nhìn Thương Úc đứng cạnh mình, cảm giác tự hào vinh dự bỗng nảy sinh, dù cái danh Hầu tước này do cô hỗ trợ tạo ra.Bóng người đen như mực của Thương Úc đứng trước lâu đài sang trọng, dù không có ký hiệu thân sĩ quý tộc, nhưng còn cao quý ưu nhã hơn rất nhiều thân sĩ chân chính khác.Lê Tiếu cong môi cười.Thương Úc nghiêng đầu, quản gia hiểu ý, cung kính gọi: "Xin chào Hầu tước phu nhân Lawrence."

Cách xưng hô này kéo suy nghĩ của Lê Tiếu về.Cô nuốt nước bọt, ý cười đậm hơn, suýt chút nữa đã nói "bình thân".Thương Úc nắm tay cô đi đến sảnh lớn lâu đài.

Tịch La đứng đó lặng lẽ quan sát xung quanh, sau cùng đưa ra kết luận: "Trang viên này nhỏ quá, còn không bằng nhà tôi."

Lạc Vũ họ khẽ sau lưng Tịch La.

Nếu dùng cách nói trên mạng hiện giờ để hình dung, cô ta cảm thấy Tịch La chính là khoe khoang bằng hình thức khiêm tốn.Vào sảnh chính, cung điện kiểu Âu xa hoa lộ ra sự cầu kỳ và khí phái.
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 750: ĐÔI VỢ CHỒNG NÀY QUÁ XUẤT SẮC


Hai hàng cầu thang xoắn ốc kéo dài đến tầng hai, trên đó có trải thảm Ba Tư đỏ, nguy nga lộng lẫy, kiến trúc không hề thua kém bất kỳ cung điện nào.Lê Tiếu vẫn luôn không hỏi đến Hầu tước Lawrence thật sự đang ở đâu.

Đến khi Tịch La lên tầng hai theo họ, cô mới biết được nguồn cơn.Lão Hầu tước qua đời từ lâu, không có con cái.Trước khi Hầu tước phu nhân qua đời vì bệnh, thông qua hoạt động của Viêm Minh và Tịch La, Bạch Viêm truyền lại tước vị Hầu tước cha truyền con nối cho cháu khác họ là Thương Úc.Nhắc đến thì ngoại trừ trang viên này, Hầu tước Lawrence không còn tài sản nào khác, thậm chí còn nợ bên ngoài.Nghe nói sau khi gia tộc sa sút, ngay cả phí trùng tu trang viên hằng năm cũng không thể trang trải nổi, thân phận Hầu tước nghe thì cao quý nhưng nay chỉ là lớp vỏ rỗng.Tầng hai, Lê Tiếu đi dạo mấy vòng ở mỗi phòng.

Ngoại trừ bày biện đồ dùng cơ bản thì chẳng có gì đáng chú ý.Quản gia bưng mâm đến, thiệp mời màu vàng tinh xảo đặt phía trên: "Hầu tước và phu nhân, đây là thư mời của phủ Công tước, mời xem qua."

Lê Tiếu nghiêng người dựa bệ cửa sổ, nhìn cử chỉ ung dung của quản gia: "Ông làm ở đây bao lâu rồi?"

Đây là lần đầu họ đến trang viên Hầu tước, nhưng quản gia trông có vẻ lớn tuổi này dường như chẳng bất ngờ."

Ba mươi năm."

Quản gia khom người, bổ sung: "Lúc trước có nghe lão phu nhân nói, nếu không phải Hầu tước và phu nhân trả nợ giúp, e rằng cả trang viên này cũng không thể giữ lại."

Gia tộc Hầu tước phá sản sa sút, xã hội thượng lưu chẳng màng tới.Lần này nếu không nhờ Hầu tước mới, e rằng trong hệ thống quý tộc Anh đã không còn chỗ cho Lawrence nữa.Lê Tiếu bắt được điểm chính, trả nợ nước ngoài?Cô nhìn Thương Úc ra khỏi phòng sách, còn chưa kịp hỏi, Tịch La ở cạnh đã thấp giọng giải thích: "Tin tức cho biết, tháng trước Diễn gia nhà cưng lấy danh nghĩa Lawrence trả hết nợ nước ngoài của gia tộc, đồng thời chuộc hết bất động sản thế chấp về."

Lê Tiếu liếc Tịch La: "Vòng quan hệ của chị mạnh thật."

"Nào dám, nào dám."

Tịch La vỗ vai cô, hất tung mái tóc dài.E rằng nhỏ ngốc này còn chưa biết địa vị thật sự của Diễn gia nhà mình ở Anh.Đôi vợ chồng này quá xuất sắc, đúng là một đôi Tỳ Hưu chiêu tài nạp bảo.May mà mình không phải kẻ địch....Bên kia, trong căn hộ sang trọng nào đó ở trung tâm thành phố cảng London.Hạ Sâm mặc áo ngủ dựa sofa, gác chân lên bàn trà, cử chỉ ngả ngớn nhìn người đàn ông đối diện: "Cậu cố ý chạy đến từ thành Childman?"

Gương mặt xinh đẹp như trong truyện tranh của Tiêu Diệp Nham mang nét tùy ý, tư thế ngồi có vẻ kiêu căng: "Nghe nói gần đây anh rất thân thiết với Thương Thiếu Diễn?"

"Nghe ai nói?"

Hạ Sâm nghiêng đầu liếc cửa phòng, nhìn bóng dáng thon gọn kia, đổi để tài: "Cô nàng xinh đẹp này là..."

Tiêu Diệp Nham gác chân, nhìn Doãn Mạt làm vệ sĩ, cười nhạt: "Giúp việc trong nhà, anh có hứng thú à?"

Hạ Sâm liếm răng, đôi mắt hẹp dài hiện rõ vẻ thích thú: "Người giúp việc nhà cậu đẹp thế sao?"

Nghe hắn thẳng thắn ca ngợi vẻ ngoài của Doãn Mạt, Tiêu Diệp Nham híp mắt, dường như đang nghiến ngẫm: "Chi bằng tặng cho anh?"

Doãn Mạt chắp tay đứng ngay cửa, lẳng lặng siết chặt nắm đấm nghe họ trao đổi.Hạ Sâm thôi nhìn, cười phóng túng, biếng nhác nhướng mày, nét mặt nghiêm túc trở lại: "Bàn chuyện chính trước, cậu phái người theo dõi tôi?"

Tiêu Diệp Nham củi đâu chỉnh tay áo, che đi thâm ý nơi đáy mắt: "Không đến mức đó.

Chỉ là có người thấy anh và Thương Thiếu Diễn đến xưởng rượu Wicks."

"Thể nên?"

Hạ Sâm nhướng mày."

Không có thể nên gì cả.

Trước đó anh đã nói muốn đoạt lấy toàn bộ thế lực ngâm ở Nam Dương mà.

Lúc trước Thương Thiếu Diễn gặp chuyện ở Parma, tổn thất không hề nhỏ, lần này anh ta đến Anh, anh không nhân cơ hội ở lại Nam Dương đoạt lợi thế mà đi theo cùng, nên tôi thấy lạ thôi."

Tiêu Diệp Nham và Hạ Sâm đã quen biết nhau từ lâu.

Lúc trước ở Nam Dương, hắn không ít lần lợi dụng thân phận Phó Tổng thư ký để tạo điều kiện cho Hạ Sâm.Nay cách làm của Hạ Sâm không khỏi khiến hắn nghi ngờ."

Lòng tiểu nhân."

Hạ Sâm gật gù với Tiêu Diệp Nham, chế giễu không nể tình: "Không hiểu đạo lý không vào hang cọp sao bắt được cọp con à?

Nếu thế lực của Thương Thiếu Diễn cướp dễ như vậy, cậu cho rằng tôi sẽ chờ lâu thế sao?"

Tiêu Diệp Nham cong môi cười nhạt: "Vậy sao?

Mong rằng thật sự là lấy lòng tiểu nhân."

Hạ Sâm liếc Doãn Mạt đang nhìn mình với ánh mắt sắc lẹm, liếm hàm trong, lấy lui làm tiến nói: "Nếu cậu nghi ngờ ông đây là gián điệp hai mang, chỉ bằng cứ nói thẳng."

Ánh mắt Tiêu Diệp Nham tối tăm, quan sát Hạ Sâm: "Thế anh có phải không?"

Hạ Sâm đưa tay, gương mặt anh tuấn hiện nụ cười lạnh sâu xa: "Phải!"

Thấy vậy, Tiêu Diệp Nham lắc đầu bật cười: "Làm gì có gián điệp hai mang nào lại thẳng thắn như vậy?"

Hạ Sâm cụp mắt giấu đi ý mìa mai, liếc nhìn Doãn Mạt, liếm môi: "Tôi thừa nhận rồi, là cậu ta không tin, cô phải làm chứng cho tôi."

Doãn Mạt không nói một lời, gồng cánh tay, kím nén kích động muốn rút dao.Tên phóng đăng khốn kiếp!Tiêu Diệp Nham bật cười, nhìn qua lại giữa hai người, mơ hồ nhận ra được sự khác thường.Hắn chống đâu gối đứng dậy, phủi vết nhăn trên quân tây: "Lần đầu anh đến Anh, chỉ bằng để Đội trưởng Doãn của chúng tôi đi dạo cùng anh.

Lát nữa anh với cô ta cùng đến thành Childman, để chủ nhà như tôi tiếp đón hậu hĩnh."

Hạ Sâm nhìn dáng vẻ không ưng lòng của Doãn Mạt, híp mắt, phất tay với Tiêu Diệp Nham: "Còn không đi mau, đừng làm trễ việc tôi hẹn hò với người đẹp."

Tiêu Diệp Nham tự nhận mình hiểu Hạ Sâm, nên lần này mới cố ý dẫn theo Doãn Mạt đến "tặng theo sở thích".Quả nhiên cá cắn câu.Tiêu Diệp Nham nhặt áo khoác len dạ lên, đi đến cửa nhà thì liếc Doãn Mạt như muốn nói gì đó rồi lại thôi, thấp giọng cảnh cáo: "Quan sát anh ta thật kỹ."

Rõ ràng hắn ta không hề tin tưởng Hạ Sâm hoàn toàn.Sau khi Tiêu Diệp Nham rời đi, Doãn Mạt đứng ở cửa vào không được mà đi cũng không xong.Cô ta cảnh giác nhìn Hạ Sâm, không nói tiếng nào.Phòng khách lớn như vậy chỉ nghe được tiếng phà khói của Hạ Sâm.

Doãn Mạt không dám sơ suất, tập trung suy nghĩ đối sách tiếp theo.Không lâu sau, Hạ Sâm bỏ chân xuống, nhìn chỗ sofa Tiêu Diệp Nham đã ngồi, ngả ngớn cong môi: "Đội trưởng Doãn định dẫn tôi đi dạo ở đâu?"

Doãn Mạt mím môi, giọng cứng ngắc: "Anh Hạ muốn đi đâu?"

"Phòng ngủ thì sao?"

Hạ Sâm vừa nói vừa đứng dậy, áo choàng tắm lỏng lẻo trên người, lúc đi để lộ cơ bắp trước ngực, không hề che giấu thái độ phóng đãng và cách ăn nói tùy tiện.Doãn Mạt lùi về sau một bước, ngón tay lướt qua vạt áo khoác lần tới dao găm ở sau lưng.

Khi Hạ Sâm đã gần ngay trước mắt, cô ta mỉm cười quyến rũ: "Anh Hạ không đùa chứ?"

Hạ Sâm giần chân mày, tiến lên, một tay chống cửa phòng, tay kia nâng cầm Doãn Mạt, gương mặt anh tuấn cúi xuống, nhắc nhở bên tai cô ta: "Nếu tôi là cô, sẽ không ra tay vào lúc này."
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 751: MỘT NHÀ NĂM NGƯỜI


Thoắt cái, Doãn Mạt đã rút dao găm ra, đặt lên cổ Hạ Sâm, thấp giọng cảnh cáo: "Nếu anh Hạ có ý đồ bất chính, tôi sẽ đâm anh vì tự vệ, lý do cũng chính đáng lắm mà."

Vừa nói, cô ta vừa dùng lực, lưỡi dao bén ngót nhanh chóng để lại một vệt trên xương quai xanh của Hạ Sâm.Hạ Sâm không né tránh, cụp mắt nhìn mu bàn tay trắng nõn của Doãn Mạt.

Có thể vì dùng lực quá mức nên dễ dàng thấy được gân xanh.Hắn cười ngả ngớn, lại nghiêng người về phía Doãn Mạt: "Cô cho rằng Tiêu Diệp Nham để cô lại vì muốn dạo phố với tôi thôi à?"

Đối mặt với sự uy hiếp, Hạ Sâm quá ung dung, nét mặt phóng đãng kia khiến Doãn Mạt chần chừ không xuống tay được.Hạ Sâm nhìn vẻ đấu tranh trong mắt cô ta, ngón tay thoáng dùng sức siết chặt cằm, thấp giọng nói: "Vào nhà rồi nói."

Dứt lời, hắn hất tay cầm dao của Doãn Mạt ra, siết cổ tay cô ta kéo về phía phòng ngủ.Doãn Mạt không giãy giụa quá mức, lúc đi vào phòng khách, thoáng thấy sofa đơn, đáy mắt cô ta hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.Trong phòng ngủ, Hạ Sâm đẩy ngã Doãn Mạt, xốc chăn lên trùm luôn hai người.Tầm mắt tối mờ, Doãn Mạt kiêng dè thân thủ và tính phóng đãng của Hạ Sâm, đang định đạp hắn thì nghe tiếng hắn nghiền ngẫm chế giễu: "Cô dám đạp là tôi đè cô ra ngay đấy."

Trong bóng tối, Doãn Mạt siết dao găm, cắn răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc anh muốn gì?"

Hạ Sâm vỗ gò má cô ta: "Ở yên đó."

Dứt lời, hắn vén chăn ra khỏi phòng ngủ, khoảng ba giây sau, tiếng động khiến người ta đỏ mặt tim đập từ phòng khách truyền đến.Nét mặt Doãn Mạt âm u, thật không ngờ ban ngày ban mặt hắn lại có thể làm chuyện này.Cô ta xoay người xuống giường, kéo cửa ra, bất ngờ va vào lồng ngực Hạ Sâm.Doãn Mạt: "..."

Cô vung dao quẹt qua bả vai hắn: "Vô liêm sỉ!"

Lưỡi dao bén ngót cắt lớp vải, máu tươi lập tức nhiễm đỏ áo ngủ trắng tuyết.Hạ Sâm lạnh mặt, lẳng lặng nghiêng đầu nhìn vai trái mình, sau đó nhướng mày nhìn Doãn Mạt, dùng sức rất mạnh kéo cô ta quay lại phòng ngủ, hất ngã người xuống giường.Hắn lật chân đạp cửa phòng, cảm giác khiến người ta hãi hùng lan tràn khắp phòng ngủ.Doãn Mạt để phòng nhảy xuống giường, chuẩn bị xong tư thế phòng ngự, cảnh giác nhìn chằm chằm Hạ Sâm.Phòng ngủ quá yên ắng, khiến cô ta có thể nghe tiếng rên rỉ ngắt quãng rõ ràng từ ngoài cửa.Cô ta hoài nghi nhìn đối diện.

Hắn xem phim thể loại đó trong phòng khách?Hạ Sâm lại liếc nhìn bả vai chảy máu không ngừng của mình, lê chân đến cuối giường ngồi xuống, mặt mày âm u: "Người của phủ Công tước không biết điều như vậy sao?"

Doãn Mạt cắn răng, trợn mắt: "Vẫn tốt hơn đồ vô liêm sỉ như anh!"

"Tôi vô liêm sỉ?"

Hạ Sâm gác tréo chân, móc một điếu thuốc trong áo ngủ đặt bên môi: "Tôi thấy cô chưa chứng kiến vô liêm sỉ chân chính rồi."

Doãn Mạt giữ im lặng, ánh mắt đánh giá bài trí phòng ngủ, tìm cơ hội hành động.Hạ Sâm ngửa đầu phà một vòng khói, hai tay chống lên giường: "Chẳng phải Tiêu Diệp Nham bảo cô quan sát tôi thật kỹ à?

Giờ chạy đi, cô có chắc mình về trình diện được chứ?"

Doãn Mạt không rõ Hạ Sâm là địch hay bạn, trong tình huống lưỡng nan như vậy, cô ta vẫn ghi hận hành động vô liêm sỉ của hắn ở Tỉnh bang Ida: "Rốt cuộc anh..."

Hạ Sâm phiền não nhíu máy, cắn điếu thuốc phất tay: "Nhiều câu hỏi ngu ngốc quá, chỉ biết làm người ta bực mình thôi.

Nhanh đi lấy hòm thuốc đến, không muốn để Tiêu Diệp Nham biết cô phản bội thì nhanh băng bó cho ông đây."

"Không hiểu anh đang nói gì."

Doãn Mạt cất dao găm, muốn đi đến cửa phòng.Hạ Sâm híp mắt nhìn bóng dáng cô ta, tặc lưỡi cười: "Cô biết trong phòng khách có gì mà, nếu không nghe lời, chỉ bằng đến phòng khách trò chuyện một phen."

Doãn Mạt dừng động tác văn chốt cửa.Thấy vậy, Hạ Sâm cười lạnh, ngả ngớn cởi áo ngủ lộ ra nửa thân trên cường tráng: "Nhanh thoa thuốc cho ông đây đi."

Sẩm tối, Lê Tiếu và Thương Úc chuẩn bị xuất phát đến thành Childman.Lễ Guy Fawkes Night ngày mai bắt đầu từ trưa, có đoàn xe hoa long trọng diễu hành trên phố.

Dựa theo tập tục năm ngoái, thành phố sẽ nghênh đón vô số khách mời ngủ lại từ đêm trước.Năm nay, nước Anh có tám thành phố biểu diễn, đương nhiên thành Childman thu hút sự chú ý của mọi người nhất.Trên đường đến thành Childman, Lê Tiếu nhận được điện thoại của Tô Mặc Thời: "Chắc khoảng tám giờ anh sẽ đến."

Cô nhàn nhạt hỏi: "Mình anh thôi sao?"

"Anh đi với ba anh."

Tô Mặc Thời trầm ngâm hai giây, nói thẳng ra: "Bọn anh cũng nhận được thư mời, không đi không hay lắm."

Trụ sở chính của Liên minh Y học ở ngay Anh, dù gì cũng phải nể mặt.Lê Tiếu hẹn gặp ở thành Childman rồi kết thúc cuộc gọi.

Sau đó cô lại vào WeChat, nhắn tin hỏi Hạ Tư Dư: Chị đang ở đâu?Hạ Tư Dư nhấn lại ngay: [Ảnh]Đó là một bức ảnh tiện tay chụp.

Trên đường phố có dựng rào sắt duy trì trật tự, trên đèn đường treo cờ của Lễ Guy Fawkes Night, bảng tên đường màu xanh đậm viết rõ phố Childman.Hạ Tư Dư: Phụng lệnh ba đến tham dự lễ Guy Fawkes Night chó má này [sống không còn gì luyến tiếc.jpg]Lê Tiếu tất màn hình điện thoại, kín đáo nhìn đường phố ngoài cửa, nét mặt lạnh nhạt không gợn sóng.Từ thành phố Westminster đến thành Childman khoảng hai tiếng.Xe đi được hơn nửa chặng, Lê Tiếu đang dựa vai Thương Úc cảm giác điện thoại mình rung lên không ngừng.Cô cau mày hé mắt, lòng bàn tay anh dịu dàng vỗ bả vai cô: "Ngủ đi, lát hẫng xem."

Lê Tiếu vốn không ngủ say, ấn huyệt Thái dương, ngồi dậy mò điện thoại bên chân: "Còn bao lâu thế anh?"

"Khoảng nửa tiếng nữa."

Ngoài cửa đã dẫn tối, cửa kính xe tối mờ rọi ngược ánh sáng từ màn hình điện thoại.Cô mở WeChat, ba mươi mấy tin nhắn chưa đọc bất ngờ đập vào mắt.Đến từ một group WeChat mới lập.Tên group: Một nhà năm người.Lê Tiếu mở ra xem, do Thẩm Thanh Dã lập.Nội dung như sau:Sói Thẩm: [ảnh]Tống Liêu: [ảnh]Năm Hạ: [ảnh]Tô Nhất Đao: Đã lâu không gặp.Sói Thẩm: @Tô Nhất Đao cậu phá hỏng đội hình.Tống Liêu: Anh Bốn, anh cũng đến Anh à?Sói Thẩm: Sáu Tống, cậu ngu à?

Cậu ta vốn ở Anh mà.Tống Liêu: À.Sói Thẩm: Cạn lời.Năm Hạ: @Lê Tiếu Chờ bọn chị truyền hình trực tiếp pháo hoa cho em.Tống Lê: Nhóc con không đến à? @Lê Tiếu.Nhìn đến đây, Lê Tiếu nhắn lại: Đến.Group "Một nhà năm người" mãi không có động tĩnh gì.Một lúc sau, Thẩm Thanh Dã mới phá vỡ yên ắng.Sói Thẩm: Đã rõ [cười nhạt]Năm Hạ: Ha ha, tốn công tốn sức.Tô Nhất Đao: [mỉm cười]Tống Liêu: Là sao? [khó hiểu]
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 752: TÌM NGƯỜI


Lê Tiếu chỉnh group sang chế độ miễn làm phiền, thoát WeChat rồi dựa lưng lẳng lặng mim cười."

Sao lại có nét mặt này?"

Thương Úc bật đèn trên đầu, bắt được nụ cười giễu cợt của Lê Tiếu, nắm đâu ngón tay lành lạnh của cô nghịch trong lòng bàn tay minh.Lê Tiếu ngước mắt nhìn đường xe phía trước, nghiền ngẫm: "Anh ta gọi tất cả mọi người đến."

Thương Úc nhướng mày, nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, trầm giọng nói: "Làm một cái kết cũng không tôi."

"Không liên lạc chính là kết thúc tuyệt vời nhất."

Lê Tiếu duỗi bàn tay ra, lồng ngón tay mình vào kë ngón tay anh, mỉm cười: "Gọi hết mọi người đến Anh, không giống như muốn kết thúc."

Nghe vậy, Thương Úc quay đầu lại, liếc qua bụng cô: "Em ngủ thêm một lúc đi."

Lê Tiếu còn đang ngẫm nghĩ dụng ý của Tiêu Diệp Huy, chợt nghe anh nói vậy, thì há miệng, bất đắc dĩ bật cười.Bảy giờ tối, ba chiếc xe đỗ trước khách sạn The Qube thành Childman.Khoảng nửa tiếng sau, Lê Tiếu mang Lạc Vũ đến tiệm cà phê bán tầng hầm.Trong góc, Năm Hạ và Tống Liêu đang nghịch điện thoại, Tô Mặc Thời còn chưa đến, Thẩm Thanh Dà thì nghe nói phải theo ba xã giao.Lê Tiếu chậm rãi đi đến, để Lạc Vũ cẩm ly Latte giúp cô.Cô vừa ngồi xuống, Tổng Liêu đã ngẩng đầu lên, gương mặt chất phác, gọi: "Nhóc con, em đến rồi."

Lê Tiếu dựa ra sau một chút, liếc anh ta, nhướng mày hỏi: "Anh cũng nhận được thư mời sao?"

Hoàn Hạ là công ty dược quốc tế, nhận được thư mời không có gì lạ.Chú Thẩm của Lục Cục cũng thế, từng là thành viên của MI6 Anh, được mời tham dự Guy Fawkes Night cũng dễ hiểu.Tô Mặc Thời cũng vậy.Chỉ có Tổng Liêu Hình cảnh Quốc tế dường như không danh chính ngôn thuận.Tống Liêu đặt điện thoại lên bàn, thản nhiên trả lời: "Đích thân lão đại Tiêu mời, không thể không nề mặt được."

Lê Tiếu không thèm nhìn, đẩy điện thoại về.Hạ Tư Dư chống cầm nhìn một màn này, ngón tay gõ có tiết tấu trên bàn: "Thật đáng mong đợi, đủ cả Thất từ rồi."

Miệng thì nói mong đợi nhưng ánh mắt cô lại lạnh lùng châm chọc.Lê Tiếu từ chối đưa ra ý kiến, nhận lấy cà phê Lạc Vũ đưa đến, khẽ nhấp một ngụm.Sau đó, cô nhíu mày mở nắp cà phê, mùi sữa thơm nồng đậm đà xộc vào mũi.Lê Tiếu không đổi sắc mặt nhìn Lạc Vũ đứng sau, giơ ly cà phê lên: "Latte?"

Latte tiệm nào mà toàn là sữa thế này?Lạc Vũ hắng giọng, nghiêng người sang bên cạnh một bước: "Không thì... mợ hỏi lão đại thử xem?"

Lê Tiếu nhướng mày nhìn, chỉ thấy Thương Úc và Phong Nghị ngồi cách đó không xa tán gẫu.Bắt được ánh mắt của cô, anh hất cằm tỏ ý với ly cà phê trên tay cô như nói: Uống đi.Lê Tiếu đỡ trán, âm thầm thở dài, đậy kín nắp ly.

Uống ly cà phê hoàn toàn không có cà phê, huyệt Thái Dương giật không ngừng.Hôm qua lúc dùng que thử, cô đã sơ ý rồi.Không lâu sau, Tô Mặc Thời rốt cuộc cũng đến.Năm người đã tới bốn, nét mặt ai nấy cũng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.Tô Mặc Thời mặc gile, nhẫn cưới trên tay trái rất nổi bật.

Anh ta lấy hai bình thuốc nhỏ không nhãn hiệu trong túi ra đưa cho Lê Tiếu: "Một ngày hai lần, một lần một viên."

Lê Tiếu không hỏi nhiều, tiện tay đưa cho Lạc Vũ.Hạ Tư Dư tò mò nhìn thử: "Thuốc gì thế?

Nhóc Bảy, em lại bị thương à?"

Không đợi Lê Tiếu trả lời, Tô Mặc Thời nghiêm túc nói: "Em ấy thiếu canxi thôi."

Lê Tiếu cụp mắt, nhấp thêm ngụm sữa: "Lạc Vũ, lấy thêm ly cà phê cho tôi."

Lạc Vũ đáp rồi xoay người.

Sau khi cô ta đi, Lê Tiếu nghiêng đầu, nói nhỏ với mấy người ngồi quanh bàn: "Tối mai ở phủ Công tước, ai nấy nhớ cẩn thận."

Hạ Tư Dư chế giễu phất tay: "Yên tâm, bị chơi một lần rồi, chị sẽ không theo vết xe đổ nữa."

Tô Mặc Thời thăm dò nét mặt của Lê Tiếu, nghiêng người về phía trước, híp mắt thăm dò: "Có phải có tình huống đặc biệt gì không?"

Mọi người lập tức tập trung nhìn Lê Tiếu.Cô không có ý định giấu giếm, nhân lúc Lạc Vũ chưa quay lại, nhàn nhạt dặn dò: "Em phải tìm người, yểm trợ giúp em."

Tống Liêu chất phác chớp mắt: "Yểm trợ thì được thôi, em muốn tìm ai?"

Lê Tiếu ngước mắt, đọc một cái tên: "Vân Lệ."

Hạ Tư Dư thoáng ngừng thở, nét mặt lập tức cứng ngắc...
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 753: ĐƯA CHÌA KHÓA CHO VÂN LỆ RỒI?


Ngay từ đầu, Lê Tiếu đã không tính giấu chuyện Vân Lệ với họ.Thất tử quen thân với Vân Lệ, một khi họ bất ngờ gặp mặt, sơ suất sẽ khiến Vân Lệ gặp nguy hiểm.Lê Tiếu giải thích ngắn gọn mấy câu, Hạ Tư Dư đặt ly cà phê xuống, nét mặt rất xấu: "Anh ta mất não à?"

Mọi người đồng loạt nhìn sang, ánh mắt Hạ Tư Dư chợt lóe, lúng túng tập trung tinh thần lại nói: "Ý tôi là chó Thẩm..."

Đúng ngay lúc này, Lạc Vũ cầm ly sữa quay lại, Lê Tiếu nhận lấy, thờ ơ nói: "Chờ anh ấy đến, chị có thể hỏi ngay mặt."

Tô Mặc Thời chỉ cười không nói, Tống Liêu cũng gãi đầu, gương mặt chất phác không biết nên nói gì.Kim đồng hồ đi được nửa vòng, Thẩm Thanh Dã nồng nặc mùi rượu đi đến tiệm cà phê.Hạ Tư Dư uống mấy ngụm cà phê mới nén được kích động muốn đánh anh ta.Thẩm Thanh Dã kéo ghế ngồi xuống, ngón cái ấn huyệt Thái dương, nói không rõ chữ: "Đi với ba gặp mấy đồng nghiệp, tới muộn, đừng để ý."

Hạ Tư Dư nắm ly cà phê, gác chân, hừ lạnh liếc Thẩm Thanh Dã: "Sao không uống chết luôn đi."

Thẩm Thanh Dã không nghe rõ, mắt say mơ màng áp sát cô: "Con buôn, cô nói gì đấy?"

Hạ Tư Dư ghét bỏ đẩy đầu anh ta ra, nói tránh xa tôi một chút, nhìn rất không ưng mắt.Rõ ràng là giận cá chém thớt....Bên kia, hầm đỗ xe khách sạn The Qube, một nam một nữ nghiêng người bước ra từ một chiếc Jaguar màu đen khiêm tốn.Hạ Sâm mặc áo khoác, đứng giậm chân, nhìn Doãn Mạt ở chỗ ghế lái: "Khách sạn rách nát này là nơi phủ Công tước các người chiêu đãi khách quý?"

Doãn Mạt nhạy bén quan sát các góc camera hầm đỗ xe, không buồn nhìn Hạ Sâm: "Ngài cứ tùy ý."

Hạ Sâm chống hông, không biết lấy đâu ra điếu thuốc cho vào miệng, châm lửa nói: "Nếu tôi đi, cô chắc chắn mình ăn nói được với Tiêu Diệp Nham sao?"

Doãn Mạt mím môi, liếc hắn bằng ánh mắt sắc như dao, không nói gì, đi thẳng về hướng thang máy.Hạ Sâm thong thả đi sau lưng cô ta, đôi mắt thưởng thức vóc dáng đối phương không hể kiêng dè.Ừm, chỉ cần im lặng thì đúng là quyến rũ chết người.Dù đi ở phía trước nhưng Doãn Mạt vẫn thấy thiếu tự nhiên vì ánh mắt không thể ngó lơ ở sau lưng.

Nếu là người khác, có lẽ cô ta sẽ trừng trị một phen.Nhưng khổ nỗi đối phương lại là Hạ Sâm, cô ta đánh không lại, cũng không mắng được.

Cô ta chưa từng thấy gã đàn ông nào vô liêm sỉ như vậy.Hai người vào thang máy, Hạ Sâm vẫn còn ngậm điếu thuốc.Doãn Mạt cau mày, gõ bảng hướng dẫn dán ở vách tường.Hạ Sâm liếc mắt, phả một làn khói mù, gương mặt anh tuấn cúi xuống áp sát trước mặt Doãn Mạt."

Anh làm gì đấy?"

Doãn Mạt nghiêng người, híp mắt cảnh giác.Hạ Sâm ngậm khói, cười ngả ngớn thích thú: "Khói cho cô đấy."

Doãn Mạt nuốt nước bọt, nhìn đôi mắt hẹp dài và chiếc cằm góc cạnh của hắn ở khoảng cách gần, lui ra sau một bước, nghiến răng: "Cút!"

Hạ Sâm cười nhạo, đút một tay vào túi quần, chống tay phải lên vách thang máy sau lưng Doãn Mạt: "Cái miệng này của cô nên dùng thứ gì chặn lại nhỉ?"

Khoảng cách của hai người kéo gần lại, Doãn Mạt lập tức căng thẳng như chim sợ cành cong.Cũng vì lời nói trêu đùa tùy tiện của Hạ Sâm, khiến cô ta nhớ đến một số hình ảnh khó nén căm hận."

Hạ - Sâm!"

Doãn Mạt trợn mắt, tay không bị khống chế siết chặt thành nắm đấm, vung đến mặt hắn: "Anh là đồ khốn!"

Cô ta dùng hết sức, nhưng khi cách gò má Hạ Sâm chưa đến 1cm đã bị hắn dễ dàng cản lại: "Thích ve vẫn tán tỉnh với tôi thế à?"

Hắn còn chưa dứt lời, cửa thang máy đã mở ra...Tình hình này, đừng nói Ngũ tử, có là Doãn Mạt cũng không hể chuẩn bị trước.Ngoài thang máy, Ngũ tử lấy Lê Tiếu làm đầu nhìn bọn họ bằng đủ nét mặt khác nhau.

Trong thang máy, Hạ Sâm đè Doãn Mạt, giam cầm cô vào vách thang máy.Thẩm Thanh Dã đứng sau cùng, nét mặt ngà say thích thú đẩy Lê Tiếu ra, híp mắt nhìn về phía trước: "Người đẹp này trông quen ghê..."

Tô Mặc Thời che miệng anh ta từ sau lưng, cưỡng ép kéo người về.Thẩm Thanh Dã ô ô không nói nên lời, rõ ràng đã uống quá nhiều.Lê Tiếu lãnh đạm nhìn Hạ Sâm, lẳng lặng nhướng mày.

Cô không nói gì, Hạ Sâm cũng thế.Dường như Doãn Mạt muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hạ Sâm vòng qua eo ôm vào lòng.Lê Tiếu đi vào thang máy, liếc camera chếch phía trên.

Đợi những người khác đi đến cả, cô đoạt lấy súng bên hông Tống Liêu, không buồn nhìn đã nã một phát súng vào camera.Camera bị bắn vỡ, Lê Tiếu lại nã một phát súng vào đường dây điện bên cạnh, đèn đỏ theo dõi tắt ngúm.Khách sạn The Qube là nơi ở phủ Công tước chuẩn bị cho khách quý, không cân nghĩ cũng biết số camera này đủ để giám thị tất cả hành động của mọi người.Trong thang máy vô cùng yên ắng.Tống Liêu cúi đầu nhìn bao súng trống rỗng bên hông mình, lơ ngơ ngước mắt: "Nhóc con... tôi phải báo cáo thế nào đây?"

Anh ta là Hình cảnh Quốc tế, muốn dùng súng cũng phải báo cáo về trụ sở chính.Nên viết lý do gì đây?Nhìn camera khó chịu nên nổ súng cho hả giận à?Lê Tiếu ném súng vào tay anh ta: "Đưa số hiệu kiểu đạn cho em."

Tống Liêu chỉ à, rồi mở băng đạn cho cô xem: "25mm kiểu 51, lấy nhiều nhiều để dự bị."

Hạ Sâm liếc một màn này, tặc lưỡi, lẩm bẩm hai chữ: Ngu ngơ."

Buông tôi ra..."

Ngay lúc này, Doãn Mạt vùng vẫy, buồn bực yêu cầu.Hạ Sâm cúi đầu nhìn xuống: "Đàng hoàng đi."

Mè nheo cái gì, đông người như vậy!Ngoại trừ Thẩm Thanh Dã uống say, đám Hạ Tư Dư cũng thỉnh thoảng liếc Doãn Mạt.Hai Doãn Thất tử biên giới bao năm không gặp, cảnh còn người mất, lại được anh Sâm của Nam Dương ôm vào lòng, trông có vẻ rất thân mật.Hạ Tư Dư nhìn sang hướng khác không muốn suy đoán nhiều, ngoại trừ thêm phiền não thì chẳng có ích lợi gì.Tô Mặc Thời đỡ Thẩm Thanh Dã đứng không vững, nhìn con số trên thang máy, tỉnh táo nói: "Ra khỏi thang máy, khắp nơi đều là camera, đạn có hạn, em không bắn hết được đâu."

Lê Tiếu mím môi nhìn thẳng vách thang máy, nhàn nhạt hỏi: "Đưa chìa khóa cho Vân Lệ chưa?"

Doãn Mạt dùng sức đẩy Hạ Sâm, định đến gần Lê Tiếu.Nhưng cô ta không ngờ rằng, ngay lúc đó, ba cánh tay chắn ngang giữa hai người, ngăn đường đi của cô ta.Tô Mặc Thời, Hạ Tư Dư, Tống Liêu...Ba người canh chừng Lê Tiếu, đồng thời đưa tay ngăn cản Doãn Mạt đến gần.Hành động này còn giày xéo tâm can hơn cả giết người.Ánh sáng trong mắt Doãn Mạt vụt tắt, như hạt bụi mờ nhạt không ánh sáng.

Cô ta cúi đầu, giọng rất nhỏ xen lẫn chế giễu: "Đưa rồi."

Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn Doãn Mạt, mím môi, dặn dò: "Mọi chuyện cẩn thận."

Doãn Mạt ngước mắt nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lê Tiếu, cười gượng: "Được."
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 754: TẠO GIẢ TƯỞNG


Ra khỏi thang máy, Doãn Mạt còn hơi hốt hoảng.Cô ta bị Hạ Sâm dắt vào phòng, trong đầu lởn vởn một màn giày xéo tâm can trong thang máy.Lâu ngày không gặp nhưng rõ ràng đám Năm Hạ để phòng cô ta.Cửa thang máy phía sau chậm rãi đóng lại, Tô Mặc Thời suy ngẫm: "Bả vai anh Sâm... chảy máu."

Hạ Tư Dư hoài nghi nhìn Lê Tiếu: "Em ra tay à?"

Lê Tiếu cụp mắt: "Không có, tạo giả tưởng thôi."

Đầu óc Tống Liêu hơi chậm, nhưng lại được nhạy bén, thoáng trầm ngâm rồi anh ta gật đầu khẳng định: "Anh ta cũng là người mình sao?"

Lê Tiếu đáp lại.

Khi thang máy đến các tầng lầu của mình, họ chia nhau về phòng.Với sự xuất hiện của Doãn Mạt, đám Hạ Tư Dư đều hoài nghi, nhưng không ai hỏi nhiều, lựa chọn yên lặng quan sát tình hình....Hôm sau, lễ Guy Fawkes Night.Ngày lễ tổ chức mỗi năm một lần ở Anh, từ sáng sớm đã có thể cảm nhận được bầu không khí ôn ào náo nhiệt ở khắp phố.The Qube cách phủ Công tước ba con phố.Cục Cảnh sát điều động rất nhiều cảnh sát viên duy trì trật tự hai bên đường.Vì thành Childman lần đầu tổ chức lễ Guy Fawkes Night nên người dân thành phố đến tham gia hoạt động nhiều không kể xiết.Tất cả khách quý của phủ Công tước được mời ở lại khách sạn The Qube, cho nên các biện pháp an ninh xung quanh càng chặt chẽ hơn bình thường.Trong phòng khách phòng khách sạn, Lê Tiếu đang dùng bữa sáng, Phong Nghị ngồi ngay ngắn đối diện cô, nhướng mày: "Bốn giờ chiều đến phủ Công tước, anh không theo mấy đứa được, đến lúc đó xem tình hình mà làm."

Thương Úc uống cà phê, cụp mắt: "Hạ Sâm đâu?"

Phong Nghị cười khẽ: "Chắc đang bận xưng anh em với Tiêu Diệp Nham rồi."

Thương Úc chau mày, nhếch môi trầm giọng nói: "Tiêu Diệp Nham không dễ gạt như vậy, ai đang theo anh ấy thế?"

"Doãn Mạt."

Ánh mắt Phong Nghị hơi chăm chú: "Sâm Tử nói, người của Tiêu Diệp Nham thấy chúng ta cùng xuất hiện ở xưởng rượu Wicks.

Vệ sĩ của cậu không phát hiện ra người theo dõi sao?"

Đôi mắt Thương Úc rét lạnh, gác chân mỉm cười sâu xa nói: "Không phải theo dõi."

Phong Nghị không lên tiếng, đúng lúc Lê Tiếu ngước mắt nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Thương Úc.Đêm đó ở xưởng rượu Wicks, hai nhóm người đều là người mình, ngoại trừ...

Diệp Tinh.Cô đặt dao nĩa xuống, gỡ ngón tay lên mặt bàn, sau đó mở màn hình điện thoại, nhắn tin cho Bạch Viêm."

Nếu là Diệp Tinh, em sẽ làm cô ta im miệng."

Giọng Lê Tiếu nhàn nhạt, nét mặt không lộ biểu cảm.Diệp Tinh và anh Kiêu đồng thời xuất hiện, lại còn là người của Viêm Minh, nên cô cũng không tra cứu lai lịch cô ta.Chưa chắc là kẻ địch, nhưng nếu thật sự là cô ta tiết tộ chuyện gặp nhau ở xưởng rượu, chắc chắn cô ta quen biết Tiêu Diệp Nham.Nghe vậy, Phong Nghị lắc đầu bật cười: "Không nghiêm trọng đến vậy, chuyện nhỏ này Sâm Tử có thể đối phó được."

Lê Tiếu từ chối đưa ra ý kiến, lại cầm dao nĩa lên, nhai kỳ nuốt chậm thức ăn trong đĩa.Không lâu sau, tin nhắn của Bạch Viêm cũng gửi đến, ngoại trừ thông tin cơ bản của Diệp Tỉnh còn có một câu: Cô ta vẫn còn ở đó sao?Lê Tiếu không nhắn lại, nhanh chóng mở hồ sơ ra xem qua.Cũng không có gì đặc biệt, nếu có thu hoạch bất ngờ thì cũng là cô ta và Diệp Uẩn là chị em họ.Sau bữa sáng, Lê Tiếu chuẩn bị lên tâng tìm Hạ Tư Dư.

Thương Úc liếc mắt với Lạc Vũ, không cần nói nhiều, cô ta đã tự đi theo ra ngoài.Lê Tiếu không vào thang máy mà đến lối chữa cháy ở hành lang, gọi điện cho Bạc Đình Kiêu.Trong điện thoại nhanh chóng truyền đến giọng nói trầm ổn quen thuộc: "Tiểu Thất?"

Lê Tiếu dựa lan can cầu thang, hỏi ngay: "Diệp Tinh đang ở đâu?"

"Hôm qua cô ta đến thành Childman, nói là gặp bạn."

Trước giờ Bạc Đình Kiêu luôn duy trì thái độ biết gì nói nấy với Lê Tiếu: "Sao vậy, em tìm cô ta có việc?"

Lê Tiếu tùy tiện hỏi vài câu, đang muốn cúp máy thì Bạc Đình Kiêu lại nói: "Anh nhắn số qua cho em, nếu muốn tìm cô ta, em có thể xác định vị trí."

"Được, cảm ơn anh."

Bạc Đình Kiêu thở dài không biết làm sao: "Không cần khách sáo với anh như vậy, có chuyện cứ gọi cho anh bất kỳ lúc nào."

Lê Tiếu đáp lại rồi cúp máy, sau đó nhận được dãy số do Bạc Đình Kiêu gửi đến.Cô xem qua mấy lần, chẳng mấy hứng thú mà thoát ứng dụng WeChat.Trong hồ sơ Bạch Viêm đưa cô cũng có số điện thoại của Diệp Tỉnh, cô chọn hỏi anh Kiêu chỉ vì biếng nhác đăng nhập hệ thống tra cứu vị trí.Một Diệp Tỉnh mà thôi, không đáng phải phí sức như vậy.Nếu cô ta cũng ở thành Childman, sớm muộn gì cũng sẽ gặp....Một giờ chiều, một chiếc xe buýt chậm rãi lái vào cửa sảnh khách sạn The Qube.Không lâu sau, năm bóng người vào trong theo thứ tự.Thấm Thanh Dã giải rượu mang nét mặt uể oải, ôm gối vùi mình bên cửa số chẳng nói tiếng nào.Vì anh ta mới bị Năm Hạ mắng te tua.Giờ trong WeChat anh ta còn hơn năm mươi tin nhắn chưa đọc, đều là pháo nổ của Năm Hạ.Anh ta không dám xem nữa.Lạc Vũ lái xe đến vị trí kín đáo ở khúc rẽ khách sạn, sau đó cô ta bị Lê Tiếu yêu cầu ra ngoài mua cà phê.Trong xe, Lê Tiếu tiện tay móc mấy tờ giấy nhét vào bản kẹp: "Nhớ bản đồ."

Hạ Tư Dư câm một tấm lên, nhìn bản đồ vẽ tay, chỉ một chỗ khoanh tròn trên đó: "Anh Lệ ở đây?"

"Ừ."

Lê Tiếu nghiêng người dựa lưng ghế, chậm rãi nói ra kế sách của mình: "Phía sau gian chính trang viên còn có mười hai phòng, sáu đường mòn ngang dọc, sẽ có kỵ sĩ và vệ sĩ tuần tra thường xuyên.

Nửa tiếng trước khi nhập tiệc là thời gian đi tham quan, em sẽ đi đường này tìm anh ấy."

Lê Tiếu vừa nói vừa chỉ vào bản đồ, đó là một đường mòn dẫn đến trường đua ngựa.Tống Liêu phân tích địa hình, nói trước: "Nếu muốn không ai chú ý, tốt nhất là mỗi lối đi đều có người yểm trợ em, giờ đang... thiếu một người."

"Không thiếu."

Lê Tiếu thản nhiên nói, quả quyết khiến người ta tin phục.Những người khác cũng không hỏi nhiều, sau một phen tranh luận ai nấy tự phân công, vẫn ăn ý như mấy năm trước.Tống Liêu lấy mấy truyền tin bỏ túi ra: "Dụng cụ truyền - tin nghiên cứu mới nhất của trụ sở chính, mỗi người một cái."

Tô Mặc Thời lấy một chai thuốc ra, liếc Thẩm Thanh Dã đẩy sâu xa: "Thuốc giải rượu hiệu quả cao, nghìn ly không say."

Hạ Tư Dư lấy mấy kim châm trong ví da: "Trong đó có giấu kim gây mê, đề phòng bất kỳ tình huống nào."

Thẩm Thanh Dã chìa tay, uể oải làu bày: "Thời gian quá ngắn, không kịp chuẩn bị gì cả, cung cấp hai tin tình báo tham khảo.

Tiêu Hoằng Đạo sẽ không xuất hiện, ông ta luôn tuyên bố bệnh nặng với bên ngoài, bình thường hay ở phòng trà tận trong cùng tầng ba nhà chính.

Thứ hai là..."

Anh ta dừng lại vài giây, giọng trầm thấp hẳn đi: "Tối nay lão đại Tiêu sẽ công bố đối tượng liên hôn."

Bầu không khí yên lặng.Lễ Guy Fawkes Night mời vô số quyền quý đến, dường như đã có lý do chính đáng rồi."

Cốc cốc cốc..."

Bỗng dưng cửa kính xe chống xem trộm có người gõ từ bên ngoài.Mấy người nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy gương mặt anh tuấn của Cố Thân áp lên cửa, lỗ mũi cũng biến hình.Sau lưng anh ta còn có Tịch La hóng hớt và Lạc Vũ với vẻ mặt ghét bỏ.
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 755: HỌ LÀ VỢ CHỒNG HẦU TƯỚC LAWRENCE


Mười phút sau, một nhóm bảy tám người đến phòng tiếp tân sảnh thương vụ của khách sạn.Hai cánh cửa chạm hoa mở ra, dõi mắt nhìn vào trong khiến đám Hạ Tư Dư kinh ngạc quên mọi việc.Ai dọn cả tuần lễ thời trang đến thế?Sảnh thương vụ với sức chứa năm mươi người trưng bày đấy quần áo hoa lệ.Váy đuôi cá, dạ phục, cả áo đuôi én nam sĩ và vest cũng nhiều không kể xiết.Tịch La dựa lưng vào cửa, quét mắt đám Tống Liêu: "Dù gì cũng là dạ tiệc quý tộc, đám nít ranh các cô cậu không thể ăn mặc... xuề xòa như thế được."

Dạ tiệc kiểu Âu yêu cầu tham dự với phục trang lộng lẫy, đây là quy cũ lễ nghi do người định ra.Tịch La mỉm cười, bổ sung: "Nếu muốn mặc đồ tự mang đến cũng được.

Chỉ là tôi đoán mấy người chẳng chuẩn bị đồ đâu.

Bên trong có cả, các cô cậu đừng khách sáo."

Nói thế nào nhỉ, tác phong khôn khéo của Tịch La lập tức kéo độ hảo cảm tăng cao.Đám Hạ Tư Dư nhìn Lê Tiếu, thấy cô gật đầu đồng ý mới đi vào bắt đầu chọn đô.Tịch La hất cằm ngoài sảnh thương vụ, lấy bả vai đụng Lê Tiếu: "Cung ra với chị."

Cố Thần vô thức muốn theo cùng thì bị Tịch La trừng mắt mà lui xuống.Phòng khách nhỏ bên cạnh khoảng năm mươi mét vuông, trên bàn họp có đặt một hộp quà màu đen thất nơ bướm.Tịch La vỏ hộp quà: "Diễn gia nhà cung chuẩn bị cho cưng đấy."

Lê Tiếu nhướng mày: "Anh ấy đâu?"

"Sao chị biết được?"

Tịch La trả lời khẳng khái: "Anh ta cũng đâu phải người đàn ông của chị."

Lê Tiếu đi lên tháo nơ bướm, kín đáo nhìn sang, không nói gì, đôi mắt nai xinh đẹp nhìn Tịch La chằm chằm.Ba giây sau, Tịch La giơ tay nhận thua: "Anh ta có chuyện ra ngoài rồi, bảo chị đưa thứ này cho cưng."

"Hai người thân thiết lắm à?"

Không hẳn là Lê Tiếu ghen, chỉ kinh ngạc với thái độ của Tịch La.Cô ta có hơi... ngoan ngoãn quá mức.Tịch La dám đùn đẩy trách nhiệm lên người cô ở Cục Cảnh sát trước kia, chính là bà chúa mặc kệ mọi thứ.Nghe vậy, Tịch La dựa mép bàn, không đỏ mặt không thở gấp bịa chuyện: "Xem như cũng có quen biết vậy.

Diễn gia nhà cưng bảo sẽ giới thiệu bạn trai cho chị, nên chị sang giúp đỡ."

Ăn nói lung tung.Lê Tiếu lười so đo, mở nắp hộp, bên trong là váy dài hai dây bằng tơ nhung đen.Cô móc hai dây kéo váy lên.

Tơ nhung rất mềm mại, dây cầu vai làm thành từ kim cương màu xanh olive hiếm có.Lê Tiếu còn chưa nói gì, điện thoại trong túi đã vang lên.Thấy người gọi đến, cô mỉm cười nhấc máy: "Anh không ở khách sạn sao?"

Giọng nói quyến rũ trầm thấp của Thương Úc quanh quẩn bên tai: "Ừ, anh theo Phong Nghị ra ngoài làm vài chuyện.

Em thấy váy chưa?"

Lê Tiếu không hỏi nhiều, sờ chất vải nhung, cười khẽ: "Em thấy rồi."

Hình như Thương Úc bật cười: "Nhớ sang sảnh thương vụ chọn khăn choàng."

Tay Lê Tiếu thoáng ngừng: "..."

Ổ, hóa ra phục trang lộng lẫy trong sảnh thương vụ đều do anh chuẩn bị.Còn sớm nên Lê Tiếu tính lát nữa mới thay lễ phục.Cô kéo ghế ngồi xuống, Tịch La hơi dựa góc bàn, chôm người tới: "Vừa rồi mấy người âm mưu gi trong xe thế?"

"Tán gẫu thôi."

Tịch La bật cười: "Tán gẫu mà cân đuổi Lạc Vũ đi à?

Cô ấy ngốc, nhưng cưng nghĩ chị cũng ngốc sao?"

Lê Tiếu làm lơ, củi đầu thỉnh thoảng chọt màn hình, dường như đang nhắn tin.Tịch La xoa đỉnh đầu cô, dẫn dắt từng bước: "Nào, nói chị nghe, cưng muốn vào trang viên làm gì?

Cũng không nói, chị sẽ hỏi Diễn gia nhà cung."

Lê Tiếu ngẩng đầu, nhếch môi nói: "Biết nhiều quá sẽ bị diệt khẩu đấy."...Ba giờ rưỡi, mọi chuyện chuẩn bị ổn thỏa.Nhiều chiếc xe màu đen do phủ Công tước phái đến đón khách đỗ trước cửa sảnh khách sạn.Từng đôi vợ chồng quý tộc ăn diện lộng lẫy ra sảnh chính, trong đó có không ít quan lớn chính phủ và thành viên hoàng thất.Đám Hạ Tư Dư theo ba mình lên xe đón khách, Tống Liêu, Tịch La và Cố Thần đi chung.Trước khi lên xe, Cố Thân liếc Tịch La mặc váy đuôi cá màu trắng tinh khiết, híp mắt quái gở: "Cô không cần theo người nhà mình sao?"

Nhiều con cái quý tộc theo ba mẹ kết giao, nghe nói Tịch La cũng thuộc gia đình quý tộc, nhưng từ đầu chí cuối chỉ có mình cô ta.Ngay cả Tịch Trạch cũng không đến.Tịch La hất máu tóc dài, liếc Cố Thân: "Tôi cần sao?"

Cổ Thần hết đường nói.Cho đến khi vào phủ Công tước, Cố Thân mới phát hiện.

Đúng là Tịch La không cân theo người nhà, vì cô ta lấy thân phận nghị viên quý tộc của Thượng nghị viện nhận thư mời tham dự.Người ta là đại biểu nghị viên, cao hơn không ít quý tộc....Bên kia, lúc Lê Tiếu và Thương Úc đến phủ Công tước, dù đã xem bản đồ vẽ tay trước rồi, nhưng trang viên gần như chiếm hơn nửa thành trì trước mắt vẫn khiến người ta thán phục.Nhìn bãi cỏ vô tận, hồ phun nước rộng lớn và kiến trúc phục cổ đắm chìm trong hoàng hôn, ngoài thán phục ra, Lê Tiếu còn hơi mất hứng.Sao trang viên Lawrence lại nhỏ như vậy, thật tủi cho Thương Úc."

Tối nay đi theo anh, không được chạy loạn, nhé?"

Mu bàn tay lành lạnh của Lê Tiếu được phủ một tầng ấm áp khô ráp, bên tai truyển đến giọng nói trầm thấp.Cô lấy lại tinh thần nhìn Thương Úc, nhàn nhạt hỏi: "Trang viên Lawrence có thể mở rộng diện tích không?"

Anh không ngờ cô lại hỏi như vậy, đôi mắt thoáng qua ý cười, vẻ mặt lạnh lùng cũng ấm áp hơn: "Em muốn làm gì?"

"Mua đất."

Lê Tiếu bình tĩnh nói ra hai chữ.Lưu Vân đi trước: "..."

Anh ta cảm thấy mợ Cả không nói đùa.Cưng chiều chồng mình vô hạn!Thương Úc bật cười, chỉnh lại lụa choàng vai rủ xuống bên đầu vai cô: "Trừ phi về sau em tính ở trang viên Lawrence, nếu không thì chẳng cần thiết."

Lê Tiếu "ừ" một tiếng cho có lệ, rõ ràng không nghe vào tai.Mới đó, xe đón khách lái đến chỗ hồ phun nước.

Thảm đỏ gần trăm mét chạy dài đến trước cửa chính lâu đài lộng lẫy khí phách.Lưu Vân mặc vest đen mở cửa xe, Thương Úc nắm tay Lê Tiếu bước ra.Dạ tiệc cao cấp xã hội thượng lưu trước giờ không thiếu tuấn nam mỹ nữ.

Thân sĩ hậu duệ quý tộc, thiên kim vọng tộc ưu nhã, phục trang hoa lệ tô điểm dáng vẻ lộng lẫy dưới nắng chiếu.Nhưng khi Lê Tiếu và Thương Úc xuất hiện, không ít công tử và thiên kim quý tộc huyết thống phương Tây thuần khiết rối rít dừng chân nhìn quanh.Người đàn ông vóc dáng cao lớn mặc vest đen cất may khéo léo, cổ áo thắt cà vạt màu xanh olive kiểu Windsor, gương mặt lạnh lùng không hề thua kém đường nét sắc bén của đàn ông phương Tây, khí chất và tư thải quả là thượng thừa.Mà người phụ nữ bên cạnh anh với làn da trắng nõn, khuôn mặt như tranh, váy dài tơ nhung, dáng nhỏ cao gây, bả vai được lụa choàng đen mỏng, mơ hồ khúc xạ ra ánh sáng kim cương xanh vàng khiến khí chất cô càng lạnh lùng xuất trần.Có người nói: "Họ là vợ chồng Hầu tước Lawrence kế nhiệm."

Cũng có người đưa ra nghi ngờ: "Lão Hầu tước Lawrence không có con cái, gia sản cũng bay sạch, lấy đâu ra người thừa kế?

Có phải giả mạo không?"

Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Tịch La cầm gấu váy, cười nhạt: "Không có con cái không đồng nghĩa không có cháu, tước vị Hầu tước Lawrence danh chính ngôn thuận cha truyền con nối, nếu là giả, Viện quý tộc lại không tra được sao?"

Đám con em quý tộc đang tụm lại thảo luận nghe tiếng liền quay đầu lại.

Vừa nhìn thấy người đến, họ đểu khép nép chào hỏi: "Nghị viên Miranda."
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 756: BÀ CÓ THỂ ĐẾN VIỆN QUÝ TỘC ĐỂ TỐ CÁO


Tịch La gật đầu mỉm cười, nhìn thấy mấy người đang đi tới thì bước đến, mắt sáng ngời: "Xin chào...

Hầu tước Lawrence."

Cô ta kéo dài giọng, đồng thời cố tình sửa lại xưng hô, ý nhạo báng rất đậm.Người nhạy bén như Lê Tiếu, vừa nghe đã nhận ra sự khác thường của cô ta mà nheo mắt lại.Thương Úc cụp mắt, liếc nhìn vẻ mặt tinh ranh của cô ta, lạnh nhạt đáp lời.Cố Thần đứng ngoài cuộc liền nhích sang bên, sợ sẽ gặp tai bay vạ gió vì Tịch La.Người đàn ông trước mặt không chỉ là Hầu tước mới kế vị, mà còn là ông trùm của đảng Hắc Ưng, thế lực lớn nhất Tỉnh bang Ida, lại còn có mối quan hệ mật thiết với Hội quốc tế.Một nghị viên quý tộc như cô ta mà có tự tin vậy sao?Có lẽ đây là lần đầu Thương Úc tham dự tiệc rượu với tư cách là Hầu tước, phần lớn quan khách đều đổ dón ánh mắt vào anh, người bắt chuyện đã ít lại càng ít hơn.Lúc này, Phong Nghị từ bên trái đi tới trong bộ vest đuôi tôm sang trọng, liếc nhìn huy chương hầu tước trên cổ áo của Thương Úc, lịch sự chào anh rồi mỉm cười trêu đùa: "Vừa xuất hiện đã là Hầu tước, còn quý tộc nào địch lại cậu nữa?"

Khác với quý tộc nam và quý tộc nữ chỉ nắm tay nhau, Thương Úc ôm lấy Lê Tiếu, nhìn Phong Nghị bằng đôi mắt đen như mực, khẽ nhếch môi: "Chỉ trách bọn họ không có vợ ưu tú."

Tự dưng được khen, Lê Tiếu mỉm cười, thản nhiên nhận lời khen này.Bị thốn một họng cơm chó, Phong Nghị lườm Thương Úc, như đang nói: Bộ chỉ mình cậu có vợ chắc?Chốc lát sau, phần lớn quan khách đều lục tục đi vào trang viên.Nhìn xung quanh, không dưới một trăm cặp đôi.Với tư cách là quản gia hiện tại của phủ Công tước Childman, Doãn Chí Hoành mặc trang phục quản gia theo tiêu chuẩn quý tộc, bước ra từ lâu đài với một đội tiếp khách.Lê Tiếu nhìn ông ta chằm chằm qua đám đông.

Thảo nào Doãn Mạt có nét lai Tây, hình như Doãn Chí Hoành mang dòng máu phương Tây.Ông ta chào hỏi mọi người, nói mấy câu khách sáo, rồi lập tức tránh sang bên, mời tất cả mọi người đi vào lâu đài để tham quan.Như Cổ Thần nói, vào lâu đài bắt buộc phải kiểm tra an ninh, mức độ nghiêm ngặt có thể so với quốc hội.Một loạt súng hoặc dao được giao nộp, thậm chí cả điện thoại di động cũng phải đi qua máy quét.Tất cả tùy tùng đi theo phải chờ bên ngoài không được đi vào.Vừa vào lâu đài, Lê Tiếu liền phát hiện bộ đàm bị nhiễu sóng.Dễ nhận thấy đây là công nghệ chặn sóng điện từ.Khi kiểm tra an ninh kết thúc, đã hai mươi phút sau.Nội thất của tòa lâu đài cổ rất tráng lệ, nghệ thuật điêu khắc đá khắp nơi.

Ngoài ra còn có một pho tượng người được đặt dưới cửa sổ hình nan quạt ở phía trước đại sảnh.Lê Tiếu nhìn mấy vòng, đang định dời mắt thì nhìn thấy vài bóng người đang chậm rãi đi tới từ cầu thang hai bên bức tượng.Tiêu Diệp Huy đi phía trước, Minh Đại Lan và Tiêu Diệp Nham đi phía sau, hai bên là đội kỵ sĩ Hoàng gia.

Tuy nhiên, chẳng thấy cô con gái kia đâu.Quý tộc hay quan chức cấp cao nào trong lâu đài đều nhao nhao chào họ, đó là biểu tượng của sự tôn trọng địa vị, "Chào Công tước Childman, chào phu nhân Childman."

Lê Tiếu và Thương Úc thì bình tĩnh đứng ngoài quan sát.Minh Đại Lan mặc trang phục hoàng gia lộng lẫy theo phong cách châu Âu, tận hưởng vinh quang tối cao.

Trong một khoảnh khắc, Lê Tiếu đột nhiên hiểu ra tại sao bà lại đi bước nữa với Công tước.Thương Tung Hải nói rằng, Minh Đại Lan dựa vào nhan sắc và tham vọng của mình, so với các phu nhân vọng tộc ở Parma, nhận được sự đón tiếp trọng đãi như vậy ở phương Tây, quả thực sẽ sinh lòng hư vinh rất cao.Tiêu Diệp Huy mặc trang phục nhung đỏ của Công tước có dải ruy băng vàng buông lơi trước ngực, đi tới trước mặt đám đông, nhìn mọi người, khẽ cười và nói: "Cảm ơn các vị đã tới trang viên dự bữa tiệc tối nay.

Tôi vô cùng vinh hạnh."

"Công tước quá khách sáo rồi."

Tiêu Diệp Huy nhìn những vị khách quý tộc, nói vài câu rồi sai người dẫn họ đi tham quan.Từ đầu đến cuối, anh ta không hề liếc nhìn Ngũ tử, làm như không nhìn thấy.Tiệc tối của xã hội thượng lưu chẳng qua chỉ là một cuộc trao đổi danh lợi.Khi các vị khách tản ra tham quan, không ít người tới bắt chuyện với Tiêu Diệp Huy.Lê Tiếu cúi đầu nhìn đồng hồ, vừa ngẩng lên đã thấy hai người."

Lawrence?"

Bà Tiêu quan sát huy chương trước ngực Thương Úc một chốc rồi nhìn sang chỗ khác: "Hiếm khi anh nhọc lòng mua một thân phận, chắc là Viện quý tộc vẫn chưa điều tra ra nhỉ?"

Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn Thương Úc, lặng lẽ nắm chặt tay anh, không nói gì.Thương Úc ngước mắt nhìn bà ta, cất giọng trầm thấp và kiên định: "Bà có thể đến Viện quý tộc tố cáo."

Bà ta khoan thai cười khẽ, ánh mắt mỉa mai sâu sắc: "Anh không đáng để phủ Công tước đích thân ra mặt."

Thương Úc nhếch môi cười nhạt, ngón cái vuốt ve mu bàn tay của Lê Tiếu: "Làm bà bận lòng rồi."

Lê Tiếu cúi đầu chỉnh lại vai áo, liếc nhìn bà ta, không nói gì.

Nhưng một ánh mắt cũng đủ để thu hút sự chú ý của bà ta.Bà Tiêu nhã nhặn lên tiếng: "Cô gái, dự những buổi tiệc như này phải hiểu phép tắc lễ nghi.

Không lễ phép sẽ chỉ khiến người ta xem thường vợ chồng các người."

Lê Tiếu ra dáng học hỏi, gật đầu: "Bà nói đúng, ra vẻ chẳng cần cả con ruột của mình, làm mẹ kế lại có thể hưởng thụ sự tôn kính của giới quý tộc, bọn họ nhất định rất coi trọng bà."

Nghe thế, bà Tiêu không những không giận mà còn cười, bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi vốn tưởng cô rất thông minh, hóa ra cũng chỉ đến thế.

Tiểu Nham, con nói chuyện với vợ chồng Lawrence đi.

Mẹ còn phải đi chiêu đãi các vị khách quan trọng khác."

Bà Tiêu nhìn Thương Úc bằng đôi mắt sắc lẹm, sau đó quay người đi xuống sảnh trước cùng với kỵ sĩ.Tiêu Diệp Nham cúi người hành lễ với bóng lưng của bà ta, sau đó ngẩng đầu, nở nụ cười lịch sự: "Lawrence..."

Hắn vừa cất lời, trước mặt đã không còn ai.Nụ cười trên môi cứng đờ, Tiêu Diệp Nham đảo mắt đã thấy Thương Úc và Lê Tiếu đang đi về phía vườn hoa ở sảnh sau lâu đài.Thật phách lối!

Chỉ là một Hầu tước mà dám không coi ai ra gì ở phủ Công tước!Không biết nghĩ tới điều gì, Tiêu Diệp Nham nheo mắt lại, nở nụ cười sâu xa....Tại vườn hoa ở sảnh sau, sương chiều phủ xuống, từng chiếc đèn đất được thắp sáng.Lê Tiếu rảo bước đi dạo cùng Thương Úc trong sân, vệ sĩ và đội kỵ sĩ đi tuần có thể nhìn thấy họ.Còn nửa tiếng nữa là bữa tiệc bắt đầu, Tịch La không biết từ đâu xông ra."

Hầu tước, có hai nghị viên Hạ nghị viện muốn trò chuyện với anh, anh nể mặt họ được không?"

Cô ta mỉm cười, đứng sau lưng hai người, dùng ngón cái ra hiệu về phía sau hai lần.

Quả nhiên có hai người đàn ông trung niên đang cười câu nệ ở cách sân không xa.So với Thượng nghị viện, Hạ nghị viện mới là trung tâm quyền lực thật sự của Quốc hội nước Anh.Lê Tiếu ngoái nhìn hai nghị viên kia, sau đó liếc nhìn Tịch La, ánh mắt đầy ẩn ý.Thương Úc cũng nghiêng người nhìn họ, rõ ràng chỉ là một hành động đơn giản nhưng lại khiến hai nghị viên kia hóp ngực cúi đầu.
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 757: TÌM ĐƯỢC VÂN LỆ


Lê Tiếu: "..."

Thân phận Hầu tước có địa vị như vậy sao?Cô nghiền ngẫm nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, bóp một ngón tay anh: "Anh đi đi, lần đầu dự tiệc dù sao cũng phải cho người ta thể diện, vừa hay em muốn đi gặp Năm Hạ."

Anh nhếch mày, ôm lấy eo cô, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: "Cùng đi đi."

Mất Lê Tiếu lóe lên, nghe lời mà gật đầu: "À, vâng."

Thấy thế, Tịch La ở bên nói mia: "Hầu tước tôn kính, hai vị nghị viên kia đều không dẫn vợ đến, anh dẫn vợ đi sang đó coi được sao?"

Lê Tiếu cúi đầu, khó khăn lắm mới nhịn cười được.Trên thế giới này, chỉ có mình Tịch La dám nói chuyện với anh như thế.Chốc lát sau, Thương Úc xoa đầu cô, thấp giọng dặn dò: "Đừng chạy lung tung, hửm?"

"Em biết rồi."

Tịch La nhíu mày nhìn Lê Tiếu.

Khi cô ta và Thương Úc đi sang bên kia sân, Lê Tiếu vẫy tay với họ, sau đó quay người rời đi.Thương Úc đi về phía trước, liếc nhìn Tịch La bằng ánh mắt u ám: "Không cân đi theo tôi, cô đi với cô ấy đi."

Tịch La hơi giật mình, ngoái nhìn thì thấy Lê Tiếu đã đi mất.Cô ta mím môi, tự biết không thể lừa được Thương Úc, không khỏi chửi thẩm: "Tổng giám mục đúng là tinh tế."...Năm phút sau, Lê Tiếu đi ra khỏi sân, phía trước là một khoảnh sân golf mini.Bên trái là cầu vòm dẫn vào trong nhà.Lúc này, trong bộ đàm bỗng có âm thanh nhiễu sóng, giọng của Hạ Tư Dư vang lên: "Thử máy, thử máy."

Xem ra, máy cản sóng đã mất hiệu lực.Lê Tiếu ấn vào tai nghe: "Em đang ở ngã ba thứ ba."

Hạ Tư Dư thở phào, thấp giọng đáp lại trong lúc đang đi trong hành lanh treo đầy bích họa: "Có mười kỵ sĩ đang ở ngã ba thứ hai, em cẩn thận."

"Vâng."

Lê Tiếu tận dụng lợi thế của khu vườn rậm rạp xung quanh, nhanh chóng chạy về phía chuồng ngựa.Dựa theo bản đồ, cô băng qua ngã ba thứ ba rồi vòng qua hồ nhân tạo, đến chuồng ngựa ở phía Tây.Cô không chậm trễ, khi nghe thông báo vang lên trong bộ đàm thì khéo léo né tránh tất cả con đường mà vệ sĩ và kỵ sĩ đang đi tuần.Bất chợt, ở cuối ngã ba, dưới ánh đèn, bốn vệ sĩ đang ngồi dựa vào hàng rào bằng gỗ bên hồ nhân tạo hút thuốc, trông có vẻ như đang tranh thủ lúc rảnh rỗi.Hai bên cách nhau chưa tới mười mét.

Qua cuộc trò chuyện của bọn họ, Lê Tiếu loáng thoáng nghe thấy bọn họ đang chờ thay ca.Đội vệ sĩ sẽ thay ca hai tiếng một lần để tránh có người trà trộn vào.

Phương thức đổi ca canh gác luân phiên đều do quản gia tạm thời sắp xếp.Lê Tiếu nấp ở góc xiên của bức tường cây xanh quan sát trong nửa phút.

Trong lúc chờ thay ca, có thể đám vệ sĩ này sẽ không đi đâu.

Trừ phi... cô "dụ hồ rời rừng".Lê Tiếu đang nghĩ ngợi thì phía trước có một chiếc xe golf điện chạy tới.Mấy vệ sĩ lập tức dụi tắt thuốc lá, đứng dậy, đồng thanh hô: "Đội trưởng Doãn."

Doãn Mạt không xuống xe, nghiêm mặt dặn dò vài câu rồi quay đầu xe chạy trở vào sân golf.Hình như nhận được nhiệm vụ mới, vệ sĩ không nhiều lời liền chạy theo.Chướng ngại vật trên đường đã được loại bỏ.Lê Tiếu nhếch môi, chăm chú nhìn theo hướng Doãn Mạt rời đi, nhanh chóng đi qua bên kia hồ nhân tạo.Chưa đầy ba phút sau, chuồng ngựa đã gần ngay trước mắt.Đêm nay, tất cả người hầu và vệ sĩ của trang ang viên đều tập trung ở gần sân trước của lâu đài.

Trang viên phía Tây không mở cửa cho người ngoài, ngoại trừ tiếng vó ngựa từ trong chuồng ngựa, xung quanh đều vô cùng vắng vẻ và yên tĩnh.Lê Tiếu đi vòng từ phía sau chuồng ngựa ra ngôi nhà đá, nơi những người hầu đang nghỉ ngơi.

Cánh cửa gỗ khép hờ, ánh sáng leo lắt bên trong hắt ra qua khe cửa, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng ho khan trẩm thấp.Một giây sau, cô đá văng cánh cửa gỗ.Trong nhà bày trí rất đơn giản, một người đàn ông tóc hoa râm đang duỗi thẳng chân hút thuốc.Đột nhiên nghe thấy tiếng đá cửa, người nọ vội dụi tàn thuốc vào tách trà và đứng dậy, mái tóc dài che khuất mặt anh ta.

Anh ta cất giọng khàn khàn: "Xin hỏi ngài Công tước cần gì?"

Lê Tiếu sầm mặt nhìn người đàn ông trước mặt, im lặng hồi lâu.Có lẽ im lặng quá lâu, người đàn ông bèn nheo mắt nhìn trộm cô qua mái tóc che khuất tầm nhìn, sau đó...Anh ta đứng thẳng người, yết hầu lên xuống rất nhanh: "Sao em lại tới đây, muốn chết hả?"

Lê Tiếu lạnh nhạt hỏi lại: "Hai ta rốt cuộc là ai muốn chết?"

Người đàn ông trước mặt có mí mắt sụp, mũi vẹo và trên mặt có nhiều vết sẹo, mái tóc nhuộm dài, trông rất luộm thuộm.Anh ta ngụy trang rất khéo, nếu Lê Tiếu không nghe thấy tiếng ho khan và bóng lưng quen thuộc, dù vô tình gặp nhau trên đường, chưa chắc cô đã nhận ra Vân Lệ.Lê Tiếu đóng cửa lại, lia mắt nhìn cách bài trí trong phòng, nói thẳng: "Thẩm Thanh Dã làm việc bốc đồng, anh cũng ấm đầu theo luôn sao?"

Vân Lệ giãn vai, đấm lưng, đặt nắm tay lên miệng, ho khan hai tiếng: "Em thấy ông đây làm việc bốc đồng khi nào?"

"Anh bị thương à?"

Từ trước lúc vào đây đến giờ, anh ta đã họ rất nhiều lần.Lê Tiếu nhìn kỹ sắc mặt anh ta, nhưng vì lớp hóa trang quá dày, cô không biết tình trạng thật sự."

Cảm vặt thôi, không đáng nhắc tới."

Vân Lệ xua tay, rồi kéo ghế để Lê Tiếu ngồi xuống: "Sao em vào đây được?"

Anh ta vừa nói vừa quan sát trang phục của cô, sờ cầm: "Hiếm khi thấy em mặc váy dạ hội, cũng không tệ lắm."

Lê Tiếu chậm rãi ngồi xuống, gõ ngón tay lên bàn hai lần: "Làm thế này cũng không có ý nghĩa gì, anh mau thay quần áo rồi đi theo em."

"Sao lại không có ý nghĩa?"

Vân Lệ với tay lấy hộp thuốc lá trên bàn, rút ra một điếu để dưới mũi hít hà: "Em cũng biết đạo lý "nếu không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con' mà.

Tôi ở trang viên này hơn một tháng, nhưng đã nghe ngóng được rất nhiều tin tức nội bộ, em có muốn nghe không?"

"Không."

Vân Lệ vén mái tóc dài lòa xòa trên trán, cất tiếng cười: "Cố tình chọc tức tôi phải không?"

Lê Tiếu mím môi, đắn đo mãi, cuối cùng vẫn nhẫn nại khuyên giải: "Dù có nhiều tin tức nội bộ hơn cũng không đáng để anh phải mạo hiểm như thế này.

Anh không cần phải làm như thế, cũng không nên nhúng tay vào."

"Tôi biết chừng mực."

Vân Lệ vỗ nhẹ đầu Lê Tiếu: "Thẩm Thanh Dã đơn thân độc mã trả thù Tiêu Diệp Huy mới là chuyện vô nghĩa.

Ở lại trang viên có thể biết được rất nhiều tin tình báo nội bộ.

Nếu hôm nay em không đến, tôi cũng sẽ báo những tin tức kia cho hai người trong vòng ba ngày."

Cảm xúc của Lê Tiếu vô cùng phức tạp.Cô nắm chặt tay, nhìn thẳng vào mắt Vân Lệ: "Anh thật sự nghĩ rằng Tiêu Diệp Huy không nhận ra anh sao?"

"Đương nhiên."

Vân Lệ dang rộng hai tay, cúi đầu nhìn quần áo của mình: "Tôi hóa trang như thế này, còn có Hai Doãn âm thầm giúp đỡ, anh ta không có cơ hội nhận ra tôi."

Lê Tiếu cụp mắt, giọng điệu rất kiên định: "Nếu em bảo anh phải đi theo em thì sao?"

Vân Lệ giật mình, đáy mắt gọn sóng lăn tăn, im lặng không nói gì.
 
Back
Top Bottom