Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)

Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 678: CÁ LỌT LƯỚI


Thương Úc lạnh lùng nhìn viên cảnh sát.

Sống lưng người kia lạnh toát, anh ta vội vã nói đã làm phiền rồi xoay người nhanh chóng chui vào xe.Cửa kính xe hàng sau chậm rãi hạ xuống, Lê Tiếu nghiêng người dựa khung cửa, ngẩng đầu: "Nhớ đón Mạc Giác giúp em."

Thương Úc cụp mắt như lời đáp.Mới đó, xe cảnh sát lái khỏi đường lớn biệt thự.Lạc Vũ chau mày nhìn bóng lưng Thương Úc, đôi lân muốn nói nhưng lại không phát ra âm thanh nào.Đến khi không thấy đèn sau của xe cảnh sát nữa, Thương Úc mới xoay người trở vào.Lạc Vũ nhìn anh, ánh mắt hiện lên vẻ bất mãn hiếm thấy: "Lão đại, sao anh không gọi cho Tổng cục?"

Chỉ cần anh gọi một cuộc điện thoại, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng, việc gì phải để cảnh sát đưa Lê Tiếu đi?Thương Úc lạnh lùng bước lên bậc thang trước cửa, mím môi trắng bệch, hoàn toàn ngó lơ câu hỏi của Lạc Vũ, thấp giọng yêu cầu: "Quay về nhà chính."

Anh có thể ra tay, nhưng không cần phải thế.Những người đó đã bắt đầu hành động nhằm vào Lê Tiếu, nếu anh ngăn lại, đối phương sẽ tiếp tục tung ra những thủ đoạn khác.Vì bắt đầu từ hôm nay, cô đã là người trong cuộc không thể tránh khỏi....Nhà chính Thương thị, Thương Úc đi vào phòng trà, Thương Tung Hải vừa cúp điện thoại.Trời mù, mây dày, sau lưng Thương Úc là những mảng mây xám lớn.Ánh mắt hai cha con giao nhau giữa không trung, mơ hồ có cảm giác căng thẳng giương cung bạt kiếm.Quản gia Tiêu lo âu thò đầu vào trong, vừa tính nói gì đó, đã thấy Thương Tung Hải phất tay: "Ông đi làm việc đi."

Hai cánh cửa phòng đóng lại, Thương Úc ngồi trên ghế bành đối diện bàn trà, bắt tréo chân, cụp mắt châm điếu thuốc: "Đây chính là mục đích của ba sao?"

Thương Tung Hải lật sách thuốc trong tay, liếc anh: "Con bé bị dẫn đi thật sao?"

"Trong biệt thự có tai mắt của ba, việc gì phải hỏi lại?"

Thương Úc nghiêng đầu nhả khói, khói mù lẫn mùi trà lan tỏa xung quanh, bầu không khí trở nên căng thẳng.Thương Tung Hải thong thả lật trang, cụp mắt nói: "Mấy người đó bảo vệ con bé, con không biết sao?"

"Ba hiểu con đang hỏi điều gì."

Đối thoại giữa hai cha con như hỏi một đầng đáp một nẻo, nhưng vô hình trung lại như ván cờ tràn ngập thuốc súng.Thương Tung Hải thoáng ngẩng đầu, đẩy gọng kính trên sống mũi: "Ba nghe nói con bé tự nguyện đến Cục Cảnh sát?"

Ngón tay Thương Úc siết điếu thuốc, đồng tử sâu thẳm: "Vì muốn đẩy cô ấy lên con đường nhà họ Mộ, ba dốc không ít công sức nhỉ?"

"Con sai rồi."

Thương Tung Hải buông sách thuốc xuống, nâng ly trà nhấp một ngụm: "Nếu con bé không bằng lòng, ba có dốc sức cách mấy cũng uổng công."

Thương Úc duy trì yên lặng, nhưng ánh mắt lạnh lẽo rét căm vô cùng áp bức người khác.Thương Tung Hải vững như Thái Sơn, cúi người cầm bao thuốc lá, rút một điếu ra: "Thiếu Diễn, có một số việc đã định sẵn không thể tránh khỏi.

Con đừng tưởng ba biết tất cả nhưng cố giấu mấy đứa.

Cái ngày nhà họ Mộ xảy ra chuyện, vừa khéo ba phải rời khỏi Parma, đến khi ba biết tin, đã là hôm sau, mọi thứ cũng đã muộn."

Ông đề bật lửa, hút thuốc: "Ba vốn không để vào mắt kế điệu hồ ly sơn này, nhưng ba đã sai lầm khi quá tin vào thực lực của nhà họ Mộ."

Thương Úc lạnh lùng gầy tàn thuốc: "Ba chắc chắn cô ấy là con cái nhà họ Mộ?"

Thương Tung Hải ngừng động tác hút thuốc, đôi mắt giấu sau cặp kính hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Con bé do ba đích thân đưa đến Nam Dương, sao có thể nhâm được?"

Thương Úc xoay người ngước mắt: "Là ba à?"

Thương Tung Hải thở dài buồn rầu: "Lứa con cháu nhà họ Mộ có ba người chết yểu.

Ngạo Phàm và Ý Lam đã sớm cảm giác được thế lực các phe ngo ngoe, thế nên năm đó sau khi sinh con bé, đã nhờ ba đưa cho nhà họ Lê ở Nam Dương."

Yết hầu Thương Úc nhấp nhô, giọng hơi khàn: "Sau đó?"

Thương Tung Hải đứng dậy, chậm rãi đi đến cạnh giá trà, hồi tưởng lại kể ra: "Sau khi sinh được một ngày, ba đã đưa con bé đi.

Ý Lam tuyên bố với bên ngoài con bé chết yểu, sau đó... chưa đến nửa tháng, cả tộc họ Mộ xảy ra chuyện."

Cùng lúc đó, tại Cục Cảnh sát khu thành cũ.Lê Tiếu ngồi trong phòng thẩm vấn suốt nửa tiếng.Bên trái là tấm kính lớn một chiều rọi lên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của cô.

Cô không đụng đến ly nước đã lạnh trên bàn, thỉnh thoảng nhìn mặt kính bên cạnh, ánh mắt giễu cợt.Cô cầm điện thoại, lẳng lặng chơi game.Camera ở trên cao sau lưng nhấp nháy đèn đỏ.Phòng bên kia kính một chiều, mấy viên cảnh sát vừa quan sát Lê Tiếu vừa nhỏ giọng bàn bạc gì đó.Không lâu sau, có người gõ cửa phòng làm việc, các viên cảnh sát đồng loạt quay đầu, thấy một ông già đi cạnh Phó Cục trưởng, lập tức khách sáo chào hỏi: "Cụ Minh, cụ đến rồi."

Gia chủ nhà họ Minh, Minh Trí Viễn đã hơn tám mươi.Ông cụ mặc trang phục thời Đường chậm rãi bước vào, qua kính một chiều, đồng tử hơi đục nhìn Lê Tiếu chằm chằm không chớp mắt."

Cụ Minh, hôm qua chính là cô ấy và cậu chủ Thương thị đến Công viên văn hóa, hiện đang chờ thẩm vấn, ông đùng sốt ruột quá."

Khu đất Công viên văn hóa thuộc về nhà họ Minh.Nay Công viên văn hóa do chính phủ cai quản bốc cháy, nếu không nhanh chóng điều tra chân tướng, e là khó ngăn lại miệng người đời, cũng không thể ăn nói với cụ Minh.Minh Trí Viễn đứng cạnh mặt kính, nhìn gương mặt Lê Tiếu trong khoảng cách gần, như nhớ lại ba mươi năm trước.Cảnh Ý Lam, gương mặt cô nàng hăng hái lật đổ toàn bộ thị trường chứng khoán gần như có thể chống khít lên gương mặt trước mắt.Cô chính là con của Cảnh Ý Lam, không cần nghi ngờ.Chẳng trách năm đó nhà họ Mộ tuyên bố Cảnh Ý Lam sinh non, xem ra... họ đã sớm có chuẩn bị cho việc bị giải quyết tận gốc.Minh Trí Viễn hơi lảo đảo, chống một tay lên góc bàn, tay kia xoa hai bên huyệt Thái Dương: "Mọi người cứ thẩm vấn theo trình tự, dù kết quả thế nào, vùng đất của nhà họ Minh tôi không thể chịu tổn thất uổng công."

Mấy viên cảnh sát chợt nhìn sang Phó Cục trưởng, nét mặt khó xử.Minh Trí Viễn là người chịu tổn thất, người ta yêu cầu bồi thường cũng là hợp lẽ.Nhưng sau lưng cô gái này lại là Thương thị Parma, thế gia Đông y có quan hệ tốt với tù trưởng, họ không thể đắc tội với cả hai bên được.Phó Cục trưởng nhận được ánh mắt xin hỗ trợ của các viên cảnh sát, âm thầm ra dấu tay, để họ yên tâm đừng nóng vội.Sau đó, ông mỉm cười tiễn Minh Trí Viễn đi.Ngoài hành lang, Minh Thừa Huân thấy bóng ông cụ liền đi nhanh đến, gật đầu tỏ ý với Phó Cục trưởng.

Sau đó, hai ông cháu lẳng lặng rời khỏi Cục Cảnh sát."

Ông nội, cháu nói không sai chứ, giống lắm đúng không?"

Đôi mắt Minh Trí Viễn đục ngầu, không biết nhớ ra điều gì, không ngừng thở dài: "Tạo nghiệt, đúng là tạo nghiệt."

Minh Thừa Huân khó hiểu, đỡ khuỷu tay ông, thấp giọng hỏi: "Ông nội, sao ông lại nói thế?

Ông vẫn luôn giữ bức ảnh chân dung đó, người trong tranh hẳn là người quen cũ của ông mới đúng, sao lại là tạo nghiệt?"

Minh Trí Viễn ngó lơ câu hỏi của đối phương, cả đường đi không ngừng lải nhải, tinh thần cũng trở nên hốt hoảng.Rốt cuộc vẫn có cá đã lọt lưới...
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 679: ĐỂ CON BÉ CHƠI ĐỦ RỒI HẴNG RA


Phòng giám sát.Một tay Phó Cục trưởng chống hông, xoa huyệt Thái Dương, bất lực nhìn Lê Tiếu ở đối diện qua kính một chiều, thở dài liên tục.Rõ ràng đã leo lên lưng hổ rồi.Một viên cảnh sát tiến lên dò xét: "Phó Cục trưởng, tiếp theo tôi phải làm gì?"

Phó Cục trưởng buồn bực liếc đối phương: "Còn có thể làm gì nữa?

Tiếp tục quy trình đi, làm biên bản cho xong."

Viên cảnh sát "ô" lên: "Thật sự phải thẩm vấn sao?

Cô ấy là bạn gái của cậu chủ Thương thị..."

"Mặc kệ cô ta là bạn gái của ai, phối hợp điều tra là nghĩa vụ của công dân."

Phó Cục trưởng híp mắt, dường như nhớ lại gì đó: "Hơn nữa... vị kia không đích thân đến, ắt cũng chẳng để trong lòng.

Mấy người cứ làm theo đi, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."

Các viên cảnh sát trố mắt nhìn nhau.

Có sự đảm bảo của Phó Cục trưởng, họ thở phào nhẹ nhõm.Hai viên cảnh sát đẩy cửa vào, lần lượt ngồi đối diện Lê Tiếu.Hai người mở sổ biên bản ra, nghiêm túc ngẩng đầu lên, nén sợ, hỏi theo thủ tục: "Tên họ là gì?"

Lê Tiếu tiếp tục chơi game, ngước mắt liếc họ: "Lê Tiếu, nữ, hai mươi hai, lang thang không nghề nghiệp."

Cảnh sát: "..."

Họ vốn lo cô sẽ không phối hợp, giờ xem ra... phối hợp quá mức.Viên cảnh sát phụ trách ghi biên bản viết lại thông tin cơ bản của cô, người còn lại đặt ảnh chụp mấy tòa nhà bị thiêu hủy ở Công viên văn hóa đến trước mặt cô: "Cô nhận ra chỗ này không?"

Lê Tiếu đặt điện thoại lên bàn, đỡ trán nhìn lướt qua, hời hợt đáp: "Công viên văn hóa."

Viên cảnh sát ngồi ngay ngắn, chỉ tay chỉ vào bức ảnh: "Hôm qua cô đến Công viên văn hóa làm gì?"

Lê Tiếu mím môi, ngả người dựa lưng ghế: "Tham quan."

Viên cảnh sát vô thức hỏi lại: "Nếu tham quan, lẽ nào cô không biết quy định của Công viên văn hóa?"

"Không biết."

Sau thoáng yên lặng lúng túng, viên cảnh sát cẩn thận quan sát Lê Tiếu: "Vậy cô nói nghe xem, sao hôm qua cô lại vào mấy tòa lâu dân cư?"

Lê Tiếu có hơi mất kiên nhẫn, nhíu mày, giọng nặng nề hơn: "Tham quan!"

Viên cảnh sát nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cô, lòng chợt căng thẳng, nuốt nước bọt: "Nơi này cấm du khách tham quan, cô cứ quyết đi vào, rốt cuộc có mục đích gì?"

Lê Tiếu lạnh lùng dựa ra lưng ghế, giữ im lặng, nhìn thẳng viên cảnh sát.Đây vốn là phối hợp điều tra, nhưng thái độ của viên cảnh sát cứ như tra hỏi.Cô dựa mép bàn hướng về phía trước, ngón tay gỡ bàn: "Muốn hỏi có phải tôi cố ý phóng hỏa hay không, các người cứ nói thẳng."

Viên cảnh sát nhíu mày: "Cô Lê Tiếu, hy vọng cô có thể phối hợp điều tra với chúng tôi.

Sau khi các người rời đi, mấy căn nhà ở Công viên văn hóa lại xảy ra hỏa hoạn ngay trong đêm.

Giờ chúng tôi có lý do tin tưởng..."

"Chúng tôi là ai?"

Lê Tiếu hỏi lại."

Cô và Thương..."

Viên cảnh sát nói nửa chừng thì ngậm miệng.Cho mấy lá gan, anh ta cũng không dám công khai nói ra cái tên Thương Thiếu Diễn.Lê Tiếu cười khẽ, nghiêng đầu nhìn kính một chiều: "Dường như vừa rồi có ông cụ Minh nào đó đến, nghe ý ông ấy, tổn thất của mảnh đất này cần có người bồi thường?"

Hai viên cảnh sát chợt sửng sốt, sau đó là hốt hoảng.Phòng giám sát phía sau kính một chiều có hiệu quả cách âm rất tốt, sao cô biết cụ Minh đã đến?Lê Tiếu nhướng mày, trào phúng: "Muốn quy chụp tội danh cho tôi, tiện thể bắt tôi bồi thường?

Đây chính là tính toán của mấy người đúng không?"

Viên cảnh sát như nghẹt thở, nhất thời không có kế sách ứng đối.Lê Tiếu nghịch tấm hình trên bàn: "Nếu hôm nay tôi không thừa nhận gì hết, có phải các người định tạm giam tôi không?"

Viên cảnh sát co ngón tay lại: "Chúng tôi làm theo chức trách, chỉ cần cô thẳng thắn..."

"Không có cả nhân chứng vật chứng, lý do tạm giam hẳn là... không phối hợp điều tra."

Lúc này thân phận hai bên dường như phát sinh biến hóa.Lê Tiếu từ người bị thẩm vấn thành người thẩm vấn.

Mà mỗi câu nói của cô, đúng là mệnh lệnh mà viên cảnh sát nhận được.Từ khi xảy ra chuyện đến giờ, phía Thương thị không có hành động gì cả.Cô đã ở trong phòng thẩm vấn một tiếng, nhưng bên ngoài vẫn gió êm bể lặng.Căn cứ theo kinh nghiệm phá án nhiều năm của họ, Lê Tiếu không hề quan trọng với Thương thị.Lời yêu cầu của cụ Minh hợp tình hợp lý, Cục Cảnh sát cũng phải cho ông ta một lời giải thích hợp lý.Chính phủ không ngừng tạo áp lực, chỉ có thể nói là Lê Tiếu xui xẻo.Viên cảnh sát phụ trách ghi chép đè máy truyền tin bên tai, nghe chỉ thị bên trong, trao đổi ánh mắt với người bên cạnh, đưa ra kết luận: "Công viên văn hóa bị cháy có liên quan trực tiếp với cô.

Mọi tổn thất cân bồi thường là trách nhiệm cô cần thực hiện."

Lê Tiếu gật đầu như đã hiểu, sau đó đứng dậy.Thấy vậy, viên cảnh sát nheo mắt lại, đề phòng: "Cô muốn làm gì?

Đây là phòng thẩm vấn, ngồi xuống đi."

"Đến phòng giam thôi."

Lê Tiếu tiện thể cầm điện thoại lên: "Nhà họ Minh cũng không xứng để tôi bồi thường."

Viên cảnh sát: "..."

Đây đúng là cuộc thẩm vấn kỳ lạ nhất của họ.Lê Tiếu thản nhiên ra khỏi cửa.

Nghe hai tên cảnh sát đứng dậy, cô quay đầu, cười nói: "Cân tôi tắt điện thoại không?"

Viên cảnh sát cứng nhắc gật đầu: "Phòng giam không cho phép dùng đồ điện tử."

"Ồ, vậy tôi gọi điện thoại cho luật sư."

Lê Tiếu biếng nhác dựa vai vào cánh cửa, gọi dãy số đã thuộc lòng.

Đối phương bắt máy ngay.Giọng Thương Úc trầm thấp lộ ra sự nặng nề: "Sao rồi?"

"Cân tạm giam, muốn em bồi thường tổn thất, chắc đang nằm mơ đấy."

Lê Tiếu cong môi, giọng vô tội cực kỳ.Thương Úc nhấn mạnh từng chữ: "Bồi thường bao nhiêu?"

Lê Tiếu lấy điện thoại ra khỏi tai, nhìn viên cảnh sát đang đờ người: "Tiền bồi thường bao nhiêu?"

"Vẫn... chưa tính ra."

Lê Tiếu nhún vai: "Hiệu suất nhà họ Minh chậm thật."

Viên cảnh sát: "..."

Cô chắc chắn mình đang gọi điện thoại cho luật sư chứ?Lê Tiếu gác tréo chân phải lên cổ chân trái, chớp mắt nói: "Em đến phòng giam trước đây, nhớ đón Mạc Giác, cô ấy đến lúc mười một giờ đấy."

Cúp điện thoại, cô ném điện thoại lên bàn, hất cằm ra ngoài cửa: "Còn không chịu đi?"

Hai viên cảnh sát điều tra chưa từng thấy ai tích cực vào phòng giam đến vậy....Cùng lúc đó, Thương Úc đang ở phòng trà nhà chính, nghiêng đầu gọi: "Lạc Vũ."

Lạc Vũ yên lặng ngoài cửa lập tức đẩy cửa ra: "Lão đại?"

"Tiếu Tiếu vào phòng giam, tìm người đưa điện thoại cho cô ấy."

Lạc Vũ gật đầu: "Tôi đi làm ngay."

Thương Tung Hải nhìn nét mặt âm u của Thương Úc, rót ly trà xanh đưa cho anh: "Con không cần sốt ruột như thế.

Mọi người quá hiểu bản lĩnh của con bé.

Đừng nói chỉ một Cục Cảnh sát khu vực Parma, dù là phủ tù trưởng, ba cũng tin con bé có thể ra vào tự nhiên."

"Dù có lòng tin với cô ấy, cũng không phải lý do để ba mặc kệ."

Thương Úc nhận ly trà nhấp một ngụm, nhưng gương mặt dưới bóng mờ không hề biến hóa.Thương Tung Hải lắc đầu bật cười: "Con đó, quá quan tâm sẽ rối lòng.

Cục Cảnh sát khu vực chẳng là cái thá gì, đáng để ba phải đích thân ra tay sao?

Vừa hay, tự con bé muốn vào, vậy để con bé chơi đủ rồi hãng ra, có gì mà không được?"
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 680: CĂN NGUYÊN GIỮA NHÀ HỌ LÊ VÀ NHÀ HỌ MỘ


Thương Úc nhìn về phía Thương Tung Hải qua vành ly, mím môi rồi đặt ly trà xuống, hỏi sâu xa: "Dường như vừa rồi ba chưa nói, vì sao Cảnh Ý Lam phải đưa Tiếu Tiếu đến nhà họ Lê."

Thương Tung Hải liếc anh, sờ Phật châu trên cổ tay, mãi mới giải thích: "Ba của Lê Quảng Minh là quản gia nhà họ Mộ.

Con có thể dành thời gian ra hỏi thử con bé, có phải từ nhỏ con bé chưa từng thấy ông bà nội của mình không."

Thương Úc nhướng mày, chờ ông nói tiếp.Thương Tung Hải buồn bã thở dài: "Ba có nghe Ý Lam để cập, con trai Cả của quản gia Lê năm đó chết bất ngờ ở nhà họ Mộ, không lâu sau ông ấy đưa hai đứa con trai khác là Lê Quảng Minh và Lê Quảng Mậu về quê Nam Dương, nhờ anh em ông ấy giúp đỡ nuôi dưỡng."

Ông nhấp ngụm trà, bổ sung một câu: "Nếu không phải hai anh em họ được đưa đi, giờ...

Nam Dương cũng không có nhà họ Lê."

Thương Úc cụp mắt nhìn ly trà trên bàn.

Chẳng trách ông bà Lê lại nhún nhường và tôn kính ba anh đến vậy.Năm đó Cảnh Ý Lam đưa Tiếu Tiếu đến nhà họ Lê nuôi nấng, ắt hẳn cũng sẽ không bạc đãi họ.Nếu không, chỉ dựa vào gia cảnh của Lê Quảng Minh và Đoàn Thục Viện, sẽ không yên ổn trở thành nhà giàu bậc nhất nhiều năm như vậy....Mười một giờ sáng, tại sân bay quốc tế Parma.Một bóng người nhỏ bé mặc sơ mi caro và quần yếm tung tăng đến chỗ hải quan.Cô còn đội mũ nỉ nhỏ trên đầu, vác một bao bố nhỏ màu nâu, từ xa nhìn lại như trẻ vị thành niên tràn đầy sức sống.Người này là Mạc Giác.Cô dừng lại trước quẩy hải quan, móc trong túi ra một quyển hộ chiếu đưa đến.Nhân viên hải quan lật cả buổi, không tìm được trang visa, đang tính ấn dấu cấm nhập cảnh thì Lạc Vũ dùng tiếng Parma nhỏ giọng nói cản lại.Cô ta đi đến, đánh giá Mạc Giác đang nhìn láo liên, sau đó lấy thẻ kim cương hiếm có hướng về quây nhân viên.Đối phương thấy thẻ thì lập tức đứng dậy, cúi người vái chào, nhanh chóng ấn con dấu cho phép nhập cảnh vào hộ chiếu của Mạc Giác.Mạc Giác cất hộ chiếu, sờ tay sờ lên con dấu, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Lạc Vũ, vô cùng lanh lợi."

Đi theo tôi."

Ngoại trừ có chút sức sống khi ở trước mặt Lê Tiếu, đối với những người khác, Lạc Vũ đều lạnh lùng cứng nhắc.Mạc Giác đứng yên đó, nhìn xung quanh, thấy ký hiệu phòng vệ sinh liền muốn chạy qua đó.Bro Tống có nói, là Bàn Thờ bảo cô đến Parma.

Nhưng cô lại không biết người phụ nữ trước mắt.Luôn phải làm việc bên bờ vực nguy hiểm, Mạc Giác vô thức duy trì lòng phòng bị.Lạc Vũ đi về trước hai bước, vừa quay đầu lại thấy động tác lén chạy của Mạc Giác thì cười lạnh, tiến đến xốc cổ áo cô lên ra khỏi cửa."

Ấy ấy, cô làm gì thế..."

Lạc Vũ nhìn cơ thể nhỏ bé của đối phương, nhỏ giọng cảnh cáo: "Đừng ồn ào, mợ Cả bảo tôi đến."

Hai tay Mạc Giác còn cào loạn sau gáy, không ngừng giãy giụa: "Tôi không biết mợ Cả của cô, cô buông tôi ra."

"Cậu không biết Bàn Thờ của cậu sao?"

Mạc Giác không vùng vẫy nữa, nắm chặt bao bố nhỏ, dịch chân về phía trước: "Bàn Thờ kêu cô đến thật sao?"

Lạc Vũ không muốn giải thích, lấy điện thoại trong túi ra, nhấn vào một đoạn ghi âm.[Mạc Giác, nghe lời Lạc Vũ, đừng chạy linh tinh, chờ tôi trở về.]Lê Tiếu gửi đoạn ghi âm này từ phòng giam.Mạc Giác nghe được giọng nói thân thuộc của Lê Tiếu, nhanh chóng đoạt lấy điện thoại của Lạc Vũ, gật đầu liên tục: "Được, được, được, tôi nghe lời, bao giờ Bàn Thờ quay lại thế?"

Lạc Vũ câm nín nhìn Mạc Giác.

Đây chắc chắn là siêu trộm quốc tế Mạc Giác, chứ không phải một gã khờ chứ?Không nghe ra được đó là giọng tin nhắn thoại WeChat sao?Lạc Vũ kéo Mạc Giác đến bãi đỗ xe, sau khi mở cửa thì yêu cầu cô lên.Mạc Giác chui vào trong xe, vừa ngồi vững thì Lạc Vũ cũng ngồi vào, chìa tay ra với cô: "Đưa hộ chiếu cho tôi."

"Ổ."

Mạc Giác rất nghe lời, móc hộ chiếu ra dâng hai tay: "Bà chị, sao Bàn Thờ không tự đến đón tôi, em ấy bận lắm à?"

Lạc Vũ nhận lấy hộ chiếu của Mạc Giác, mở ra xem, khá kinh ngạc.Trên đó viết tiếng Trung: Mặc Giác.Dù Mạc Giác và Mặc Giác đọc giống nhau, nhưng thân phận đã biến đổi hoàn toàn.Chí ít sẽ không có ai xem cậu ta là siêu trộm nhiều lần tái phạm nữa.Xe chạy một mạch đến biệt thự Piper.

Trên đường đi, Lạc Vũ nhận được điện thoại."

Lão đại."

"..."

"Vâng, đã đón người rồi, giờ đưa đến biệt thự."

"..."

"Anh yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn thỏa, đưa điện thoại qua rồi.

Viên cảnh sát phụ trách phòng giam là người của chúng ta, sẽ không làm khó mợ Cả."

Phòng giam?Làm khó?Mạc Giác vừa nghe được mấy chữ này, tim bỗng nhói lên.Cô bám lấy cánh tay Lạc Vũ bằng cả hai tay, đôi mắt to tròn lộ rõ hoài nghi và lo âu: "Bà chị, sao em ấy lại ở phòng giam?"

Lạc Vũ cất điện thoại, cố kiên nhẫn giải thích: "Xảy ra vài chuyện, sẽ nhanh chóng giải quyết."

Mạc Giác nhíu mày, dịch người đến cạnh cửa, lấy điện thoại trong bao bố nhỏ ra, ngón tay thao tác nhanh trên bàn phím.Trong xe yên ắng rất lâu.

Lạc Vũ tò mò nghiêng đầu nhìn: "Cậu đang làm gì thế?"

Mạc Giác không trả lời, mím môi, nét mặt rất nghiêm túc.Không lâu sau, cô ôm bụng càm ràm: "Bà chị, tôi đau bụng, sắp không nhịn nổi rồi."

Lạc Vũ chưa từng tiếp xúc với Mạc Giác, không hiểu con người cô, ấn tượng lần đầu gặp là một cậu trai lanh lợi.Cô ta đá vào ghế tài xế hàng trước: "Tìm một trung tâm thương mại."

Ba phút sau, xe dừng trước đường gom trung tâm thương mại, Mạc Giác đẩy cửa xe ra... chạy đi như một làn khói.Lạc Vũ theo sát sau lưng Mạc Giác.

Vào tới cửa xoay tròn của trung tâm thương mại, cô ta đã không thấy bóng người đâu nữa.F*ck!Làm gì thế?Lạc Vũ mờ mịt nhìn quanh, chưa từng gặp tình huống quái dị như vậy.Vừa rồi Lê Tiếu gửi ghi âm đến, chỉ nhắc cô ta cất hộ chiếu đi, để phòng Mạc Giác chạy về Nam Dương làm loạn.Giờ thì hay rồi, hộ chiếu còn nhưng người mất tiêu.Lạc Vũ bực bội nắm mái tóc ngắn, lại nhìn quanh, đanh mặt chạy vào phòng vệ sinh nam.Mạc Giác cầm tinh con gì thế?

Chạy còn nhanh hơn thỏ....Cùng lúc đó, Lê Tiếu ngồi trong phòng giam riêng vừa ăn trái cây vừa dùng điện thoại hack vào hệ thống Cục Cảnh sát, kiên nhẫn tìm kiếm thông tin liên quan đến nhà họ Mộ.Theo lý mà nói, địa chỉ cũ nhà họ Mộ vẫn nằm trong phạm vi quản lý của khu thành cũ, hồ sơ ghi chép hẳn là đầy đủ nhất.Nhưng hồ sơ trong hệ thống liên quan đến nhà họ Mộ lại trống rỗng.Lê Tiếu nhìn thông tin lác đác, nhắm mắt thoát ra khỏi hệ thống.Giờ cô có lý do nghi ngờ, thảm án năm xưa của nhà họ Mộ, ngoại trừ gia tộc liên thủ e là có nhân vật cấp trên làm ô dù cho đám người này.Quý tộc máu xanh hàng đầu, dù là quyền thế hay địa vị đều ở trên những gia tộc khác.Tài năng bộc lộ, không có đối thủ.Nhưng cũng không thoát khỏi quy luật cực thịnh ắt suy.
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 681: CÔ ẤY CÓ THỂ NGHE HIỂU TIẾNG PARMA


Cụ Minh có thể vào phòng giám sát kia đóng vai trò gì trong chuyện này?Ông ta có thể xuất hiện ở Cục Cảnh sát địa phương, e là cũng biết thân phận của cô.Nhà họ Minh...Lê Tiếu ngẫm nghĩ, lại hack vào hệ thống Cục Cảnh sát.

Dù thông tin nhà họ Minh đã được bảo vệ cao cấp hơn, cô cũng chỉ mất vào phút là phá giải được mật mã bảo vệ.Cửa sắt phòng giam vang lên tiếng gõ, Lê Tiếu không ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nói mời vào.Tiếng chìa khóa leng keng truyền đến.

Có thể đối phương là lính mới, thử bảy tám chiếc mới mở cửa ra được.Lê Tiếu vẫn không ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào thông tin cá nhân của Minh Trí Viễn.Đến khi cửa sắt khẽ khàng đóng lại, Mạc Giác mặc đồng phục cảnh sát rộng thùng thình, đội mũ xiên vẹo chạy đến cạnh Lê Tiếu, nhỏ giọng gọi: "Bàn Thờ, tôi đến rồi."

Lê Tiếu bất ngờ, điện thoại rơi xuống đất.Mạc Giác nhìn Lê Tiếu, khom người nhặt điện thoại lên, chùi điện thoại lên bộ đồng phục, cười hì hì đưa đến: "Của em này."

Lê Tiếu nhìn Mạc Giác, thở dài nặng nề, che đi nửa bên mặt, thấp giọng hỏi: "Sao cô lại đến?"

Việc Mạc Giác xuất hiện ở đây thật khiến người ta giật mình, cả Lê Tiếu cũng bị dọa một phen.

Lê Tiếu kéo cô ngồi xuống, nhìn bộ đồng phục cảnh sát trên người đối phương: "Cô lấy ở đâu ra?"

Mạc Giác xoa xoa đầu gối, liếc đối phương, ngượng ngùng nói: "Tiện tay."

Lê Tiếu xốc chùm chìa khóa, quơ quơ trước mặt cô nàng: "Còn cái này?"

"Ừm... thuận tay."

Lê Tiếu trầm ngâm mấy giây, thật ra... cũng dễ hiểu.Ngay cả viện bảo tàng với các biện pháp an ninh nghiêm ngặt mà Mạc Giác cũng có thể ra vào tự nhiên, huống hồ chỉ là Cục Cảnh sát bận rộn cả ngày.Ai có thể ngờ được, cô nàng lại gây án ngay dưới mí mắt cảnh sát.Lê Tiếu cong môi, bất đắc dĩ cau mày: "Không phải tôi đã nói cô ở nhà chờ tôi sao?"

"Tôi sợ họ ép em "đứng đường", nên muốn... cứu em ra ngoài."

Mạc Giác thấy sắc mặt Lê Tiếu không vui, giọng càng lúc càng nhỏ, sau cùng gân như là ngập ngừng: "Bàn Thờ, em tức giận sao?"

Lê Tiếu bị ép "đứng đường": ".Không có văn hóa thì đừng dùng thành ngữ linh tinh được không?Thế này gọi là vu oan giá họa đấy.Lê Tiếu chống khuỷu tay lên đầu gối, cúi đầu thở dài, sau đó lại nghĩ đến một chuyện: "Lạc Vũ đi cùng cô sao?"

Mạc Giác mím môi lắc đầu: "Tôi đi một mình.

Trên đường đến đây, tôi hỏi thăm được Công viên văn hóa bị đốt, rất nhiều người đang bàn luận, nên tôi muốn đến thử vận may."

Nói đến đây, mặt mày cô nàng sáng rỡ, vừa nói vừa khoa tay múa chân: "Sau đó, tôi ngồi xổm trước cửa, hack vào camera của họ, thì thấy hai tiếng trước em bị đưa đến đây."

Nhìn Mạc Giác lanh lợi, Lê Tiếu bỗng cong môi cười nhạt: "Vậy sao cô đoán được việc Công viên văn hóa bị đốt có liên quan đến tôi?"

Mạc Giác không cần phải nghĩ: "Có thể bắt em vào phòng giam, đương nhiên là phải xảy ra chuyện lớn rồi.

Tôi cũng nghe được từ Cục Cảnh sát địa phương thành mới ở bên cạnh, vụ án lớn nhất hôm nay là có người cố tình lừa gạt ăn vạ."

Siêu trộm đúng là không uổng danh tiếng.Lê Tiếu đưa dĩa trái cây cho Mạc Giác, rồi lại tém giấu mũ nỉ lộ ra ở mép mũ cảnh sát trên đầu đối phương: "Lát nữa ra ngoài nhớ cẩn thận."

Mạc Giác cầm dĩa, nhét trái cây vào miệng: "Ờ, tôi đã lắp đặt lại camera nơi này rồi, sẽ không bị ai phát hiện đâu."

Vừa nói, cô nàng lại như nhớ ra gì đó, trả dĩa cho Lê Tiếu, kéo dây khóa đồng phục cảnh sát, móc ra một bộ đồng phục khác trong ngực: "Bàn Thờ, chuẩn bị cho em đấy, em mặc xong rồi chúng ta đi."

Lê Tiếu: "..."

Đây là coi thường cô mà.Tôi không đi, cô về trước đi."

Lê Tiếu nhìn đồng phục cảnh sát, nhàn nhạt lắc đầu nói.Mạc Giác ngậm trái cây trong miệng: "Hở?

Không đi sao?"

Lê Tiếu đáp, vỗ vai cô nàng: "Tôi vẫn chưa thể đi được, cô nghe lời, về trước đi."

Dứt lời, Lê Tiếu cầm điện thoại gọi cho Lạc Vũ.Lạc Vũ đang sốt ruột tìm người ở trung tâm thương mại, nghe tin Mạc Giác chạy tới phòng giam mà huyệt Thái dương giần giật.

Cô ta nghiến răng đáp: "Biết rồi, tôi sẽ tới ngay."

Có bản lĩnh lắm, giữa ban ngày ban mặt lại có thể vào được phòng giam.Cục Cảnh sát địa phương toàn một đám vô tích sự sao?Đang lúc Mạc Giác bất đắc dĩ chuẩn bị trở về thì hành lang ngoài phòng giam truyền đến tiếng trò chuyện.Đối phường nói tiếng Parma, Lê Tiếu nghe không hiểu, cũng lười tra cứu.Cô lại mở màn hình tiếp tục xem thông tin nhà họ Minh.Nhưng Mạc Giác lại đưa lưng về phía cửa sắt, dỏng tai lắng nghe.Hai viên cảnh sát ngoài hành lang đi ngang qua phòng giam, thấy bóng Mạc Giác mặc đồng phục cảnh sát qua song sắt cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục cười nói.Mấy giây sau, Mạc Giác vui vẻ chạy đến cạnh Lê Tiếu, mặt mày hóng hớt: "Bàn Thờ, em đốt Công viên văn hóa thật à?

Họ nói phải đền năm trăm triệu, nhiều tiền quá đi."

Ngón tay đang hoạt động trên màn hình của Lê Tiếu bỗng ngừng lại, không phải vì số tiền bồi thường, mà là...Cô chậm rãi ngước mắt lên, nhìn vào mắt hạnh đen nhánh trong trẻo của Mạc Giác, nói rất chậm: "Cô biết tiếng Parma sao?"

Mạc Giác đè mũ cảnh sát, nét mặt hơi khó hiểu: "Cũng không thể xem là biết.

Tôi không biết chữ Parma, nhưng có thể nghe hiểu."

Thật ra cô nàng biết rất nhiều ngôn ngữ, vì thường xuyên chạy ở các nước, nghe thấy thì học được.Ngón tay cầm điện thoại của Lê Tiếu chợt căng thẳng: "Năm nay cô hai mươi ba tuổi?"

"Ờ."

Mạc Giác co ngón tay lại, Lê Tiếu hỏi gì trả lời đó: "Lúc tôi có trí nhớ biết mình một tuổi, sang năm mới tôi lại thêm một tuổi, chắc thế rồi."

Bắt đầu có trí nhớ lúc một tuổi?Lê Tiếu cảm thấy buồn cười vì một ý tưởng lóe lên trong đầu mình.Đúng là không thể tưởng tượng nổi.Cô đặt điện thoại xuống, ngắt mi tâm, sau đó nhìn ánh mắt trong suốt thấy đáy của Mạc Giác, hất cằm ra ngoài cửa sổ: "Về đi, theo Lạc Vũ đừng chạy loạn, về đến nhà gọi điện cho tôi."

Lê Tiếu nói số điện thoại mới cho Mạc Giác, dặn dò mấy câu, thấy đối phương vẫn ngập ngừng không nỡ đi ra ngoài cửa: "Bàn Thờ, em thật sự không đi theo tôi sao?"

"Ừ, tôi còn có việc."

Hai tay Mạc Giác nắm song sắt, quay đầu nhìn Lê Tiếu, nét mặt trịnh trọng dặn dò: "Vậy... vậy bao giờ em muốn ra ngoài nhớ nói với tôi, đừng làm chuyện điên rồ nhé.

Có bồi thường tiền cũng không sao, ông chủ nhiều tiền lắm."

Lê Ngạn ở Farion tìm kiếm Mạc Giác trong vô định vô thức rùng mình....Mạc Giác mặc bộ đồng phục cảnh sát rộng thùng thình nghênh ngang ra khỏi Cục Cảnh sát.Có thể nói là cô nàng đến đi vội vàng, hơn nữa... không một ai phát hiện.Sau khi Mạc Giác rời đi, Lê Tiếu dựa lưng vào vách tường, nhắm mắt nghĩ đến lai lịch của cô nàng.Vừa rồi quá kinh ngạc, nên cô quên hỏi, có phải trước kia Mạc Giác đã đến Parma rồi không.Với bản năng siêu trộm của Mạc Giác, không có hộ chiếu và visa vào được Parma cũng không phải việc khó.Nhưng nếu chưa từng đến, làm sao cô nàng học được tiếng địa phương?Parma là một nước độc lập, văn hóa ngôn ngữ ở đây đều có đặc điểm riêng, người chưa từng giao thiệp rất hiếm khi chủ động học ngôn ngữ này.
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 682: KHÁCH SẠN TÌNH THÚ


Hoàng hôn buông xuống, mới đó đã tám giờ tối.Một chiếc Rolls-Royce Ghost đỗ trước cửa Cục Cảnh sát khu thành cũ.Viên cảnh sát điều tra nơm nớp lo sợ như gặp phải địch nhìn người đàn ông đang đi đến: "Diễn gia, sao... sao cậu lại đến?"

Ở Parma, không ai không biết Thương Thiếu Diễn.Cậu chủ Thương thị vọng tộc hàng đầu, nắm trong tay sản nghiệp chế tạo quân sự lớn nhất Parma, còn có quan hệ mật thiết với tù trưởng đương nhiệm.Cả người Thương Úc là sắc đen, đáy mắt còn nồng đậm hơn cả màn đêm, khí thế khiêm tốn nhưng vô cùng mạnh mẽ.Cảnh sát trực ban không biết làm sao, muốn tiếp đãi nhưng lại sợ sơ suất với ông lớn này.Anh dừng bước, nhìn viên cảnh sát, chau mày.Không đợi anh lên tiếng, phía phòng giam đã có người bước nhanh đến: "Diễn gia, đợi lâu rồi."

Người đến là Hà Vũ, Trung đội trưởng khu vực, phụ trách canh giữ phòng giam.Không có Cục trưởng và Phó cục trưởng ở đây thì quân hàm của ông ta lớn nhất tối nay.Hà Vũ đi đến trước mặt Thương Úc, hơi cúi đầu: "Đã sắp xếp thỏa đáng, anh đi theo tôi."

Thương Úc nhìn ông ta, lạnh nhạt cụp mắt.Hà Vũ làm động tác tay xin mời về phía hàng lang, hai người nhanh chóng biến mất ở khúc rẽ.Cảnh sát trực ban nín thở nhìn bóng lưng Thương Úc, đến khi anh rời khỏi, mới giật mình cả người đều là mồ hôi lạnh.Có một số người, chỉ một ánh mắt đã đủ khiến người ta cúi đầu.

Thương Úc là một trong số đó....Phòng giam riêng, Lê Tiếu đang thản nhiên gọi điện thoại.Cô gác tay sau gáy, giọng nhàn nhạt như gió mát: "Cô ấy không nói lớn lên ở đâu, trước hết tra thử Farion đã..."

Cô còn chưa nói hết câu, hành lang ngoài song sắt vang tiếng bước chân.Lê Tiếu vội nói "trước hết thế đã" rồi kết thúc cuộc gọi.Cô cất điện thoại vào túi quần, nghiêng đầu, chỉ thấy bóng người màu đen dưới ánh đèn sáng loáng.Cô nhướng mày, nhìn viên cảnh sát mở cửa cho Thương Úc, cong môi cười nhạt: "Chẳng phải bảo anh ở nhà chờ em sao?"

Thương Úc rảo bước đi đến ngồi xuống cạnh cô, đôi mắt sâu thẳm đánh giá cô: "Chơi đủ chưa?"

"Vẫn chưa."

Lê Tiếu ngửi mùi hương mát lạnh quen thuộc trên người anh, mềm oặt dựa bả vai anh: "Hệ thống thông tin Cục Cảnh sát có ba tường lửa, nếu công kích từ bên ngoài rất dễ bị phát hiện."

Cô tự nguyện vào phòng giam không phải là bó tay chịu trói.Cấp bậc an toàn của hệ thống Cục Cảnh sát rất cao, không phải không thể công phá, nhưng sẽ bứt dây động rừng.Ngược lại, nếu xen ngang từ mạng nội bộ của họ, vừa nhanh vừa tiện lợi.Thương Úc nhìn gương mặt hờ hững của cô, mím môi bất đắc dĩ: "Em tra được gì rồi?"

Lê Tiếu mỉm cười, trong mắt lộ ra ý vị sâu xa: "Hơn hai mươi năm trước, nhà họ Minh đột nhiên gửi một số tiền lớn vào quỹ tín thác, lớn đến mức còn hơn cả tổng thu nhập tất cả sản nghiệp của họ."

Thương Úc nhìn cô không chớp mắt, sau đó trầm giọng nói: "Cùng năm đó, họ lựa chọn thoái ẩn."

Lê Tiếu cười nhạt, đứng dậy, đi chậm rãi trong phòng giam không quá rộng: "Hôm nay Minh Trí Viễn có đến Cục Cảnh sát."

"Ừ."

Anh nhàn nhạt đáp, dường như đã sớm biết.Cô đi đến giữa phòng, kín đáo nghiêng đầu nhìn: "Ông ta... là ông ngoại anh?"

Thương Úc cong môi, đáy mắt sâu thẳm, thản nhiên nói: "Phải."

Anh rất bình tĩnh, thậm chí có thể nói là lạnh lùng.Lê Tiếu thôi nhìn anh, chuyển sang nhìn bức tường phía trước.Tuy không thể chắc chắn nhà họ Minh có tham dự vào chuyện nhà họ Mộ năm đó không, nhưng số tiền lớn được gửi vào quỹ tín thác như vậy thật không tâm thường.Quỹ tín thác của gia tộc lớn có hai khâu quan trọng nhất, một là cô lập tài sản, hai là tránh thuế hợp lý.Hơn nữa quỹ tín thác của nhà họ Minh tồn tại đã lâu, tài khoản công ty đang hụt bỗng gia tăng thu nhập, dễ dàng thấy được lai lịch bất minh của khoản tiền này.Lê Tiếu cụp mắt nhìn mũi chân mình, thoáng trầm ngâm rồi nghiêng đầu đổi để tài: "Anh đến tìm em có việc sao?"

"Ờ, có việc."

Thương Úc chống tay lên đầu gối, nhìn lại cô: "Em tính tối nay ngủ ở đây sao?"

Nghe vậy, Lê Tiếu nhìn quanh.

Dù đơn sơ nhưng phòng vẫn có một giường ván gỗ, điều kiện tốt hơn phòng giam trong nước nhiều.Cô mỉm cười, nhún vai hời hợt: "Không có gì không thể, rất yên ắng."

Anh mím môi, lẳng lặng thở dài: "Cũng không tính rửa mặt sao?"

Lê Tiếu: "..."

Cô biết trong Cục Cảnh sát có người của Thương Úc, nhưng không hà khắc đến mức không cho cô đánh răng rửa mặt chứ?Cô đang nghĩ thì anh đã đứng dậy, kéo cổ tay cô đi ra ngoài cửa, giọng hơi chuyên chế: "Ban ngày muốn làm gì cũng nghe theo em, nhưng ban đêm không được."

Lê Tiếu bị Thương Úc cưỡng ép đưa ra khỏi phòng giam.Hà Vũ thấy họ, lập tức đi đến, chỉ cửa hông nói: "Diễn gia, cạnh sân sau là một... khách sạn, bảy giờ sáng mai quay lại là được."

Dứt lời, ông ta gật đầu tỏ ý với Lê Tiếu, ánh mắt hơi dao động.Lê Tiếu vốn cho rằng vì lần đầu gặp cô nên ông ta mới có phản ứng này, cũng không nghĩ nhiều, theo Thương Úc ra cửa sau Cục Cảnh sát, men theo tường viện xám trắng đi đến khách sạn cách một con đường.Nhìn bề ngoài, khách sạn ba tầng trang hoàng rất đẹp, không lớn nhưng mang theo nét Parma đặc trưng, ngay cả tên cũng đều là hoa văn phác họa từ tiếng Parma.Lạc Vũ đã chờ ngoài cửa, thấy hai người đi đến vội đưa thẻ mở cửa phòng, cũng liếc trộm Lê Tiếu bằng ánh mắt quỷ dị mấy lần.Khác thường nhất định là có chuyện!Lê Tiếu lẳng lặng đi vào sảnh khách sạn.

Trên đường gió êm sóng lặng, thậm chí còn yên ắng quá mức.Cô híp mắt, nghiêng đầu nhìn anh: "Đây là khách sạn dưới danh nghĩa của anh à?"

Trong ấn tượng, anh rất ít khi tùy ý ngủ bên ngoài.Trừ phi là sản nghiệp gia đình với hệ số an toàn rất cao, chẳng hạn như khách sạn Hoàng Gia."

Thuê tạm thời, ngủ lại một đêm."

Thương Úc kéo tay cô vừa đi vừa nói nhỏ.Biệt thự quá xa khu thành cũ, qua lại sẽ ảnh hưởng thời gian ngủ của cô.Lê Tiếu chợt cong môi: "Khách sạn trông cũng không tôi, cũng không cần thuê lại..." tốn kém.Còn chưa nói hết, cô đã cầm thẻ mở cửa phòng, thấy khung cảnh bên trong thì lập tức tắt tiếng.Dường như cô đã biết ánh mắt của Hà Vũ và Lạc Vũ nhìn cô có dụng ý gì.Đây mà là khách sạn sao?Đúng, nhưng phải thêm tính từ phía trước mới phù hợp.Đây là một... khách sạn tình thú.Lê Tiếu đứng ngay cửa, nhìn giường nước màu đỏ bằng kim loại, lụa mỏng, ghế hình dạng kỳ lạ và bóng yoga ném trong góc không biết dùng để làm gì...Giờ cô quay lại phòng giam còn kịp không?Cô cứng nhắc nghiêng đầu, nhìn gương mặt anh tuấn của Thương Úc, hắng giọng: "Thật ra em không buồn ngủ lắm đâu..."

Anh cong môi, tiếng cười bật ra từ cổ họng: "Sợ sao?"

Lê Tiếu ngước mắt nhìn lại anh, chỉ "à" một chữ rồi tự ý xoay người... vào phòng.Dường như hành động của cô hình như đã làm Thương Úc hài lòng.

Ý cười bên môi sâu hơn, anh đi vào trong tiện tay khép cửa phòng lại.
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 683: NHỚ PHẢI ĐỂ CHÍNH GIA CHỦ NHÀ HỌ MINH ĐẾN


Thương Úc sải bước về phía trước ôm eo Lê Tiếu, tay ôm gương mặt cô, để cô nhìn giường nước màu đỏ sẫm, cúi đầu thì thầm bên tai cô: "Đồ dùng trên giường mới hết, đi rửa mặt rồi trở lại ngủ."

Lê Tiếu nhướng mày kinh ngạc, thật sự chỉ ngủ thôi sao?Thấy cô nửa tin nửa ngờ, Thương Úc đút một tay vào túi, gương mặt anh tuấn cúi xuống trêu chọc: "Nếu không thì... thử xem sao?"

Cô muốn cười mà không cười được, đẩy anh ra, xoay người vào phòng vệ sinh.Cô biết dụng ý của anh, là không muốn cô chịu thiệt trong phòng giam nên thuê lại khách sạn gần Cục Cảnh sát để cô nghỉ ngơi.Quả thật đã dốc lòng nghĩ suy....Một đêm say giấc bình yên vô sự.Sáu giờ rưỡi sáng hôm sau, Lê Tiếu chậm rãi vào lại phòng giam.Cô có thể ra vào Cục Cảnh sát tự nhiên, cũng nhờ Mạc Giác đã xử lý lại camera theo dõi.Trước khi Mạc Giác đến, Lê Tiếu cũng đã để phòng rồi, nhưng cô chỉ động vào camera phòng giam, chứ không chơi lớn như Mạc Giác, bao phủ toàn bộ hình ảnh khu cảnh sát.Gần mười giờ sáng, thời gian Lê Tiếu bị tạm giam đã sắp qua hai mươi bốn tiếng.Theo thông lệ, hết giờ thì Cục Cảnh sát phải trả tự do cho cô.Lê Tiếu nhân lúc này lại hack vào hệ thống thông tin, chưa đến mười phút đã tìm được mấy gia tộc có giao tình thâm sâu với nhà họ Minh.Họ đều là danh môn vọng tộc của Parma, hơn nữa hiện giờ còn đang ở trong trạng thái nửa thoái ẩn.Trong số đó, gia tộc họ Hách thu hút sự chú ý của Lê Tiếu.Hình như tù trưởng tiền nhiệm cũng họ Hách.

Hơn nữa nhiều thành viên của gia tộc còn đảm nhiệm quan chức vụ trọng yếu ở viện tù trưởng Parma.Đúng lúc này, ngoài phòng giam có người trò chuyện, âm thanh càng lúc càng gần.Lê Tiếu cất điện thoại, gác chân ngửa ra sau, dựa vách tường nhắm mắt giả vờ ngủ.Mấy giây sau, viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn hôm qua chào hỏi: "Cô Lê, ra ngoài một lát."

Cô mở mắt, nhướng mày: "Hết thời gian tạm giam rồi sao?"

Viên cảnh sát chau mày: "Luật sư muốn gặp cô."...Phòng thẩm vấn, Lê Tiếu vừa vào đã thấy ngay một người đàn ông trung niên ngồi đối diện bàn thẩm vấn.

Ông ta cầm tập hồ sơ, ánh mắt sắc bén nhìn cô.Đợi Lê Tiếu ngồi xuống, ông ta lấy một tấm danh thiếp ra, tự giới thiệu mình: "Chào cô, tôi là luật sư đại diện của vụ án lần này, nhận sự ủy thác đến bàn việc bồi thường với cô."

Lê Tiếu thờ ơ liếc đồng hồ đeo tay, còn hai mươi phút nữa sẽ hết thời gian tạm giam.Cô cong môi, ngước mắt nhìn luật sư: "Tôi từng nói tôi sẽ không bồi thường."

"Cô Lê, việc cô tự ý xông vào Công viên văn hóa tạo nên tổn thất nghiêm trọng.

Đây là sự thật không phải nghi ngờ.

Nếu cô không phối hợp, vậy bên ủy thác sẽ lấy lý do tổn hại tài sản cá nhân mà..."

Lê Tiếu dựa ra lưng ghế, lạnh nhạt nghe ông ta nói thủ tục truy tố và điều hòa theo pháp luật Parma.

Qua khoảng mấy phút, luật sư nói đến khô họng, cô vẫn cụp mắt trông chẳng mấy hứng thú."

Cô Lê?"

Luật sư nghiêm túc gọi cô.

Lê Tiếu ngước mắt liếc ông, biếng nhác hỏi: "Ông chắc chắn đây là ý của người ủy thác chứ?"

"Phải.

Cô Lê còn có gì phản đối thì có thể nói với tôi, tôi sẽ..."

Lê Tiếu khẽ thở dài, hai tay chống lên mép bàn đứng lên: "Chuyển lại giúp tôi câu này."

Luật sư nhíu mày: "Cô nói đi."

Lê Tiếu nghiêng người về phía trước, trên cao nhìn xuống luật sư, vô cùng thoải mái: "Nhớ bảo gia chủ nhà họ Minh đích thân tới."

Trong lòng luật sư dấy lên nghi ngờ, dường như từ đầu đến cuối ông không hề nhắc đến nhà họ Minh: "Cô..."

Ông ta còn chưa dứt lời, Lê Tiếu đã xoay người ra khỏi cửa.Cô không ra khỏi Cục Cảnh sát, mà thản nhiên quay về lại phòng giam.
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 684: ĐẠI BIỂU NGOẠI GIAO CẤP BẬC CAO NHẤT


Luật sư không hiểu được ý cô, mang theo nghi ngờ rời khỏi Cục Cảnh sát.Đến trưa, Phó cục trưởng đi họp trở về, hỏi lại mới biết Lê Tiếu vẫn còn trong phòng giam."

Cô ta không chịu đi?"

Viên cảnh sát điều tra khó xử gật đầu: "Buổi sáng luật sư ủy thác nhà họ Minh đến, tôi nghe ý cô ta, dường như là... bảo cụ Minh đích thân đến mời, cô ta mới chịu đi."

Phó cục trưởng cười lạnh: "Vậy cứ để cô ta chờ."

Không bàn đến địa vị của cụ Minh ở Parma, dù là gia chủ Thương thị gia tộc hàng đầu, gặp cụ Minh cũng phải gọi một tiếng ba vợ.Cô gái này còn trẻ, e là không biết sự tàn khốc của xã hội.Dám lỗ mãng ở quốc gia độc lập như Parma, về sau cô ta sẽ phải khóc....Hai tiếng sau, Cục Cảnh sát khu thành cũ nhận được một cuộc điện thoại trách cứ của viện tù trưởng.Phó cục trưởng đang nhàn nhã ngồi trong phòng làm việc uống trà, bên ngoài vang tiếng gõ cửa, không đợi ông ta hỏi, viên cảnh sát điều tra lo lắng đẩy cửa vào báo cáo: "Phó cục trưởng, xảy ra chuyện rồi."

"Lại có chuyện gì?"

Phó cục trưởng thấy dáng vẻ hoảng hốt của viên cảnh sát, thì tỏ vẻ muốn răn dạy: "Nói bao nhiêu lần rồi, thân là cảnh sát, gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh, không thể..."

Viên cảnh sát không dám chân chừ, ngắt lời ông: "Phó cục trưởng, xảy ra chuyện lớn rồi.

Viện tù trưởng vừa gọi điện nói chúng ta bắt giữ nhân vật cao cấp của nước bạn, xúc phạm quan hệ ngoại giao.

Họ đã phái người đến khiếu nại, bảo chúng ta chuẩn bị tài liệu và chứng cứ bắt nhốt."

Phó cục trưởng run tay, nước trà nóng hất lên quần đồng phục: "Cậu – nói – gì?"

Viện tù trưởng là cơ cấu quyền lực tối cao của Parma, gọi điện trực tiếp tới hỏi tội, có thể tưởng tượng chuyện nghiêm trọng cỡ nào.Mặt mày viên cảnh sát tái mét, siết chặt chốt cửa: "Phó cục trưởng, là thật đấy, người viện tù trưởng và Đại sứ quán nước bạn sẽ đến ngay.

Làm sao đây, có cần báo cho Cục trưởng không?"

"Cục trưởng nghỉ phép không liên lạc được.

Đừng ngẩn ra đó, nhanh tra xem trong những hiểm nghi bị nhốt có ai là nhân vật cấp cao nước bạn.

Nhanh lên!"

Phó cục trưởng không rảnh để ý đến nước trà sánh lên quân, buông ly xuống giục viên cảnh sát nhanh chóng kiểm tra các án kiện.Chuyện nghiêm trọng, không cho phép ông ta cầu may không bị trừng phạt.Nhân vật cao cấp nước bạn, quan hệ ngoại giao, mạng lưới Đại sứ quán...Chỉ riêng mỗi cụm từ này thôi cũng đủ đè chết ông ta, đừng nói chi đến cả một tổ hợp, giống như bùa đòi mạng.Mười phút sau, ba bộ hồ sơ tống giam đặt trên bàn phòng họp.Phó cục trưởng mướt mồ hôi lạnh, vuốt mặt, mở ra xem: "Chắc chắn chỉ có ba hồ sơ này thôi?"

Mấy viên cảnh sát điều tra đứng đối diện ông, hoang mang gật đầu: "Phó cục trưởng, viện tù trưởng không nói cụ thể là nước bạn nào, nhưng chúng tôi điều tra qua, chỉ có ba người bị giam này có quốc tịch nước ngoài."

Phó cục trưởng nhìn hồ sơ tống giam và chứng cứ, tâm trạng căng thẳng thả lỏng hơn nhiều.Ba người này đều phù hợp với điều kiện tạm giam.

Một người là nhân viên bán ma túy nước Mỹ, một người là nhân viên vô cứ gây sự nước Anh, còn một người là nhân viên đánh cảnh sát nước Úc.Phó cục trưởng lau mồ hôi, chất hồ sơ lên bàn, thở phào nhẹ nhõm: "Đều là kẻ phạm pháp, Đại sứ quán có đến, chúng ta cũng có lý do chính đáng để từ chối khiếu nại."

Nghe vậy, mấy viên cảnh sát điều tra ngâm trao đổi ánh mắt, trong lòng vẫn rất bất an.Nếu thật sự là kẻ phạm pháp, sao viện tù trưởng có thể hỏi tội?Nhưng trừ ba người này ra, thật sự không còn người quốc tịch khác nữa....Gần trưa, Phó cục trưởng đã hoàn toàn yên tâm, luôn liếc nhìn đồng hồ đeo tay, dường như chờ đến mất cả kiên nhẫn.Lại qua mấy phút, cảnh sát hỗ trợ báo cáo, xe của phủ tù trưởng và Đại sứ quán đã đến.Phó cục trưởng chỉnh đồng phục cảnh sát, kiểm tra quân hàm trên câu vai mình rồi ung dung tự tin bước ra trước cổng nghênh đón."

Nghị trưởng Ninh, xin chào xin chào, đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa được."

Phó cục trưởng nhiệt tình tiến đến muốn bắt tay đối phương, ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại vô cùng khiếp sợ.Không ngờ rằng phủ tù trưởng lại phái em ruột tù trưởng đến, Nghị trưởng đương nhiệm Ninh Viễn Dương.Lúc này, Ninh Viễn Dương với tư thái cao ngất nét mặt trang nghiêm chỉ nhìn lấy lệ Phó cục trưởng, sau đó chìa tay với người bên cạnh, giới thiệu: "Vị này là Đại sứ toàn quyền của Đại sứ quán Myanmar, ngài Sa Ibn."

Phó cục trưởng tiếp tục khiếp sợ.Đây là đại biểu ngoại giao cao cấp nhất Đại sứ quán.Ninh Viễn Dương ngó lơ sự hoảng hốt của Phó cục trưởng, làm động tác tay mời với Sa Ibn: "Ngài Sa, mời vào trong."

Đôi mắt Sa Ibn sáng ngời, vest đen sơ mi trắng lộ ra vẻ lễ nghi và cao quý của một đặc phái viên ngoại giao.Tại phòng tiếp đón, Phó cục trưởng sai người bưng hai ly trà tới, lại đưa ra ba hồ sơ, đứng ở góc bàn cười nói: "Nghị trưởng Ninh, hồ sơ về ba người nước bạn vừa hết hạn tạm giam của Cục Cảnh sát chúng tôi đều ở đây.

Hai vị... xem trước."

Ninh Viễn Dương tiện tay lật thử, Sa Ibn cũng cầm lên xem.Trong mấy giây ngắn ngủi, sắc mặt Sa Ibn xấu hẳn đi, đối phương nói tiếng Myanmar lưu loát, giọng đanh thép: "Nghị trưởng Ninh, thế này là sao?"

Ninh Viễn Dương giơ tay lên tỏ ý đối phương đừng nóng vội, nhìn sang Phó cục trưởng, gõ bàn hỏi: "Anh chắc chắn chỉ có ba người?"

"Đúng thế."

Trong lòng Phó cục trưởng nổi trống, sợ ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao hai nước, vô thức để nghị: "Không thì... tôi dẫn hai vị đến phòng giam xem thử?"

Đừng nói đến nhân vật cao cấp Myanmar, những vụ án gần đây còn không có người của Myanmar, vị Sa Ibn này chắc chắn nhầm rồi.Phó cục trường càng nghĩ càng thấy không cam lòng, rõ ràng muốn tăng thêm phiền hà.Ninh Viễn Dương nghiêng đâu, khách sáo hỏi: "Ý ngài thế nào?"

Sa Ibn cong môi, đứng dậy: "Được thôi."

Chẳng mấy chốc, Phó cục trưởng dẫn họ về phía phòng giam.Trên đường đi, Phó cục trưởng vẫn không ngừng lải nhải: "Nghị trưởng Ninh, lần này e chỉ là hiểu lâm thôi.

Cục Cảnh sát rất hiếm khi nhốt nhân vật Myanmar.

Hơn nữa ngài cũng xem hồ sơ rồi, thật sự không có."

Ninh Viễn Dương nhìn phía trước, liếc đối phương: "Có hay không chờ ngài Sa Ibn quan sát hẫng hay."

Đại biểu cấp bậc cao nhất Đại sứ quán Myanmar đâu dễ gì xua đi được.Huống hồ lần này cùng đến, là ý của anh Cả Ninh Viễn Hàng.Không lâu sau, họ đến gần phòng giam.

Mỗi khi đi qua một gian, Sa Ibn sẽ thoáng dừng chân.Thấy sắp đến gian cuối cùng, Phó cục trưởng rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại: "Nghị trưởng Ninh, ông thấy chuyện này..."

Phủ tù trưởng làm lớn chuyện như vậy, ông ta cũng muốn một lời giải thích.Đúng ngay lúc này, trước song sắt phòng giam, Sa Ibn dừng chân, lập tức chụm hai chân, hai tay xuôi bên người, kính cẩn khom người chín mươi độ, tiếng như chuông lớn: "Kính chào Tan Sri."

Phó cục trưởng: ???"

Tan... gì cơ?Ninh Viễn Dương ngây mất ra, bước nhanh đến, thấp giọng hỏi: "Tìm ra rồi?"

Sa Ibn không đáp, vẫn duy trì tư thái cúi người.Sau đó phòng giam truyền đến giọng nhàn nhạt của Lê Tiếu: "Chú Sa, đừng khách sáo như vậy."
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 685: LẤY QUYỀN ÁP QUYỀN


Lúc này, nét mặt Phó cục trưởng khó dùng bút mực để hình dung.Tiếng gọi "chú Sa" kia của Lê Tiếu gần như khiến ông mất hết can đảm.Vậy nên... bạn gái cậu chủ Thương thị qua thời hạn tạm giam rồi còn chưa chịu đi, chính là nhân vật cao cấp Myanmar?Không phải chứ?Phó cục trưởng giật mình, vội gọi cho cảnh sát, để họ nhanh chóng trích ra hồ sơ tống giam Lê Tiếu.Ông ta nhớ là, trên hồ sơ cô ký tên viết rõ cô là công dân Parma.Sa Ibn thẳng người, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt khóa chặt trên người Lê Tiếu: "Có bị thương không?"

Lê Tiếu buông tay cười: "Không có, chú đừng lo."

Ninh Viễn Dương mấp máy môi, thì ra Đại sứ ngoại giao này cho rằng họ sẽ dùng tư hình?"

Ngài Sa, nếu đã tìm được người, vậy chúng ta..."

Sa Ibn nâng tay, thản nhiên nói: "Làm phiền mở cửa trước đã."

Ninh Viễn Dương gọi Phó cục trưởng, mà viên cảnh sát nhận được điện thoại cũng cẩm chìa khóa và hồ sơ chạy đến.Cửa phòng giam mở ra, Sa Ibn tiến vào ngay: "Mời các vị dời bước, chúng tôi muốn nói chuyện riêng một lát."

Ninh Viễn Dương khách sáo đáp lại, quay đầu nghiêm túc nói: "Các người đi theo tôi."

Khúc rẽ hành lang, Phó cục trưởng cầm hồ sơ về Lê Tiếu, đầu mướt mồ hôi nói quanh co: "Chuyện này... chuyện này...

Nghị trưởng Ninh, cô ấy là công dân Parma, sao có thể là nhân vật Myanmar được."

Parma không có thể chế hai quốc tịch.

Thân là nước độc lập, ai cũng biết thân phận công dân Parma cao quý cỡ nào.Ninh Viễn Dương cầm hồ sơ lật hai trang: "Điều tra thông tin công dân trong hệ thống rồi?"

Phó cục trưởng đang tính gật đầu, viên cảnh sát ở một bên kéo vạt áo ông ta lại: "Phó cục trưởng, cô ta... vẫn chưa phải là công dân Parma."

"Cái gì?"

Viên cảnh sát dè dặt nhìn Ninh Viễn Dương và Phó cục trưởng, giải thích gượng gạo: "Nói chính xác thì... cô ta chỉ là mới dự tính làm công dân Parma, thủ tục quốc tịch vẫn chưa hoàn thành."

Đây vốn không phải chuyện gì lớn, công dân nhập tịch dự tính theo thông lệ vẫn được xem là công dân nước này.Vì thế khi viện tù trưởng hỏi tội, họ chưa từng nghĩ có liên quan đến Lê Tiếu.Ninh Viễn Dương bóp trán, chỉ Phó cục trưởng: "Các người quá sơ suất."

Nghe vậy, viên cảnh sát điều tra chợt sáng mắt lên, nghĩ đến một lý do thoái thác hoàn hảo: "Nghị trưởng Ninh, chuyện này không thể trách chúng tôi được.

Mười giờ sáng nay đã qua thời gian tạm giam rồi, chúng tôi muốn thả cô ta đi, là tự cô ta không muốn."

"Thật sao?"

Ninh Viễn Dương kinh ngạc nhướng mày, mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy: "Lúc đó cô ta nói thế nào?"

Viên cảnh sát nhìn Phó cục trưởng, thấy ông ta nháy mắt, trần thuật đúng sự thật: "Cô ta nói, nhớ để đích thân gia chủ nhà họ Minh đến..."

Ninh Viễn Dương còn đang cân nhắc dụng ý của câu nói này, thì Phó cục trưởng bỗng dưng hiểu ra, mỗ hôi nhỏ giọt.Hiểu rồi, rốt cuộc ông ta cũng đã hiểu.Lê Tiếu cố ý không đi, lại để đại biểu ngoại giao cao nhất Đại sứ quán và người của viện tù trưởng đến Cục Cảnh sát đón người, hành động này rõ ràng muốn để lộ thân phận Tan Sri, ép ông cụ Minh đích thân... mời cô ra ngoài.Đây mới làm hàm nghĩ thật sự trong câu nói đó của cô.[Nhớ mời đích thân gia chủ nhà họ Minh đến.]Nếu thật sự muốn rời khỏi Cục Cảnh sát, cần gì phải lấy thân phận Myanmar, Thương thị là đủ rồi.Nhà họ Minh không đưa ra chứng cứ ép cô bồi thường tổn thất Công viên văn hóa, Cục Cảnh sát lại thiên vị nhà họ Minh, tự vượt quyền tiến hành tống giam cô...Mà Lê Tiếu đưa ra phản kích chết người chính vì muốn tất cả bọn họ phải mang tội.Đúng là một chiêu dùng quyền áp quyền!Nghĩ đến đây, chân Phó cục trưởng mềm oặt, thậm chí ông ta có thể tưởng tượng được phản ứng dây chuyển do chuyện này dẫn đến.Nhân vật cao cấp Myanmar bị Cục Cảnh sát địa phương vì lợi từ tống giam, phá hỏng quan hệ ngoại giao hai nước.Lê Tiếu thân là Tan Sri của Myanmar, Đại sứ quán có lý do tuyệt đối khiếu nại tạo áp lực với viện tù trưởng.Đến lúc đó, toàn bộ quá trình điều tra sẽ trở thành nhược điểm, vì đúng là Cục Cảnh sát không có chứng cứ chứng minh Lê Tiếu thiêu rụi Công viên văn hóa.Lên đến tầng diện quan hệ ngoại giao hai nước, Minh Trí Viễn không thể không đến, trừ phi ông ta muốn trở thành tội nhân quốc gia.Dù là khâu nào đi nữa, Cục Cảnh sát cũng sai lầm, nhà họ Minh sai lầm, chỉ riêng Lê Tiếu thoát lui toàn thân.Phó cục trưởng phá án nhiều năm như vậy, chỉ cần một manh mối nhỏ là có thể suy đoán được hướng đi của mọi việc.Những chuyện sau đó, khiến ông ta có hối hận cũng đã muộn.Vụ án Lê Tiếu này, ông ta đã nên xử án công bằng ngay từ ban đầu.Không lâu sau, một mình Sa Ibn ra khỏi phòng giam, tiện tay khéo cửa sắt lại.Phó cục trưởng sắp không đứng vững.

Cách làm của đại biểu ngoại giao xác minh cho suy đoán của ông ta.Ninh Viễn Dương chậm rãi tiến đến, cau mày nhìn cửa sắt Sa Ibn đóng lại sau lưng, nét mặt hoài nghi: "Ngài Sa?"

Sa Ibn mím môi, ánh mắt nặng nề, đi lướt qua.Ông không nói gì, nhưng lại hơn mọi lời nói.Vị đại biểu lãnh đạo tối cao Đại sứ quán Myanmar – ngài Sa Ibn - đi thẳng ra khỏi Cục Cảnh sát, ngôi lên xe Đại sứ quán chạy thẳng đến viện tù trưởng Parma.Ninh Viễn Dương thầm nghĩ không ổn rồi, cũng chui vào xe bảo tài xế đuổi theo sát.Trước khi đi, ông trầm trọng nhìn Phó cục trưởng, đưa ra thông điệp sau cùng: "Các người chuẩn bị tinh thần đi, nếu đại sứ ngoại giao làm khó, quốc gia sẽ không cho phép bang giao bị tổn hại, hiểu chưa?"

Phó cục trưởng suýt nữa ngã ngồi trên đất.

Hiểu, ông ta hiểu rất rõ.Myanmar làm khó, mỗi một người trong Cục Cảnh sát địa phương tiếp xúc qua vụ án này đều sẽ bị dẫn đến tòa án viện tù trưởng, tiếp nhận xét xử của quốc gia.Phó cục trưởng được viên cảnh sát đỡ mới miễn cưỡng đứng vững.

Ông ta mất hồn mất vía nhìn quanh, mãi mới lẩm bẩm: "Mạng Cục trưởng lớn thật, chuyện lớn như vậy, ông ta lại tránh thoát một kiếp."

Viên cảnh sát cũng tái cả mặt mày, bật thốt như mất hồn: "Nếu Cục trưởng ở đây, chưa chắc ông ấy sẽ nể mặt nhà họ Minh."

Ai mà không biết Cục trưởng Vệ, nghe nói con trai và cháu ông đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở Thương thị....Buổi chiều, Minh Trí Viễn đang ở nhà chính nhận được cuộc gọi của luật sư.Ông ta ngắm hoa cỏ sân sau, nét mặt già nua đây nếp nhăn mang theo thích ý ngắm cảnh: "Cô ta có đồng ý bối thường không?"

Lúc này, luật sư đã quay lại Cục Cảnh sát, ngồi trong phòng tiếp đón nhìn Phó cục trưởng sống không còn gì luyến tiếc, thấp giọng nói: "Cụ Minh, xảy ra chuyện rồi."

"Chuyện gì, cô ta thế nào?"

Minh Trí Viễn vô thức ngồi thẳng người, đôi mắt đục ngầu lấp lánh ánh sáng.Luật sư châm chước dùng từ, trầm ngâm một lúc không biết nên biểu đạt thế nào: "Không thì ông đích thân đến một chuyến xem sao?"

Minh Trí Viễn mỉa mai hỏi lại: "Đích thân tôi đi, há chẳng phải thỏa mãn tâm nguyện của cô ta sao?"

"Chuyện này..."

Luật sư đang chần chừ không biết nên giải thích thế nào, trong điện thoại lập tức vang lên tiếng kêu gọi lo lắng của quản gia: "Ông chủ, ông đừng nghe điện thoại nữa, người của viện từ trưởng đến."

"Cái gì?

Ông nói người ở đâu đến?"

Ngay sau đó, trong điện thoại truyền đến tiếng máy bận.Đời này Minh Trí Viễn thật không thể ngờ, chìm nổi hơn nửa đời người, cuối cùng lại ngã lộn đầu vì một con nhóc.Quan viên do phủ tù trưởng phái đến là phụ tá của Ninh Viễn Hàng.Đối phương yêu cầu rất đơn giản, để Minh Trí Viễn đích thân đến Cục Cảnh sát xin lỗi Tan Sri Myanmar.
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 686: BA ÔNG LỚN CỦA THƯƠNG THỊ ĐỀU ĐẾN CẢ RỒI


Nhà họ Minh đã ở ẩn hơn hai mươi năm, chiều nay lại bị đẩy trên hot search trang mạng xã hội của Parma bởi một sức mạnh thần bí.Dù thế gia đóng giày đã ở ẩn, nhưng sản nghiệp của gia tộc vẫn có sức ảnh hưởng không hề nhỏ.Giới trẻ hiện nay không nghe nói đến nhà họ Minh, nhưng chỉ cần nói đến hãng giày cao cấp nào đó thì có thể dễ dàng khiến nhiều người nảy sinh đồng cảm.Tin tức trên mạng rất đơn giản: Nhà họ Minh ép bức Đại sứ nước bạn bồi thường tổn thất Công viên văn hóa bị cháy.Cư dân mạng đang online sôi nổi: ???Mạn Tây: Nhà họ Minh mất trí rồi sao?Miêu Miao: Tổn thất của Công viên văn hóa lại để Đại sứ nước bạn bồi thường, nhà họ Minh không nên bán giày nữa, bán nước thì hơn.Nước Nhà Nợ Tôi Một Vương Cảnh Trạch: Theo việc mà xét, chẳng lẽ Công viên văn hóa bị đốt do Đại sứ nước bạn gây ra?Ông Đây Không Muốn Đi Làm: Nghe đồn là nhân vật cao cấp Myanmar khiêm tốn ghé thăm Công viên văn hóa, sau khi bị cháy, nhà họ Minh muốn nhân cơ hội lừa gạt, rốt cuộc động phải thứ dữ rồi.Nhất thời, sự lên án nhắm vào nhà họ Minh ở trên mạng rùm beng cả lên.Thời đại thông tin, mọi chuyện không thể che giấu.Nhà họ Minh trở thành đối tượng bị đả kích, tòa nhà núp sâu trong hẻm nhỏ thành cũ cũng bị người ta mò ra.Hai giờ rưỡi chiều, Minh Trí Viễn khẩn cấp tổ chức cuộc họp gia đình, cả nhà họ Minh rơi vào dầu sôi lửa bỏng.Viện từ trưởng đã ra lệnh, nếu hôm nay không mời được người ra khỏi Cục Cảnh sát, sẽ tiến hành chế tài đối với nhà họ Minh.Tù trưởng đương nhiệm Ninh Viễn Hàng là một người chủ như sấm rền gió cuốn, hơn nữa nói được làm được.Minh Trí Viễn vì cơ nghiệp lâu dài của nhà họ Minh, không thể không thay đồ Trung Sơn, cùng quản gia đến Cục Cảnh sát địa phương mời người.Chuyện đã không còn đường quay đầu.Minh Trí Viễn ngôi lên xe, dường như già đi mười tuổi, trông có vẻ suy sụp uể oải.Quản gia ngồi ghế phó lái nhận được nhiều thông tin hoàn tiền, thở dài liên tục: "Ông chủ, không rút hết tin tức trên mạng được, công ty truyền thông đã trả tiền lại rồi."

Minh Trí Viễn ngước mí mắt đang cụp xuống, cười nói như tự giễu: "Nhà họ Minh ta thanh danh một đời, e là phải bị phá hủy."

Quản gia xoay người nhìn lại người ngồi sau, kiến nghị như đang vùng vẫy giãy chết: "Ông chủ, chúng ta cứ cứng miệng bảo cô ta phóng hỏa, nói không chừng có thể đánh cựa một phen."

"Cứng miệng?"

Minh Trí Viễn lập lại cách dùng từ của đối phương, thở dài não nề: "Sao có thể cứng miệng được?

Cô ta là Tan Sri của Myanmar, lộ thân phận ra rồi ông còn không hiểu à.

Ai dám mạo hiểm chê bai Đại sứ nước bang giao?

Dù cô ta làm thật đi nữa, tôi cũng phải... khom – lưng – nhận lỗi."...Bốn giờ chiều, chiếc Passat nhà họ Minh dừng trước cửa Cục Cảnh sát.

Minh Trí Viễn nghiêng người xuống xe, chân đi khập khiễng.Phóng viên nằm vùng ngoài Cục Cảnh sát thấy ông ta lập tức chen lấn nhau, hỏi những câu chua chát."

Cụ Minh, cho hỏi lẫn này hãm hại Đại sứ nước bạn là do đích thân ông bày mưu cho Cục Cảnh sát sao?"

"Thưa ông Minh Trí Viễn, tại sao nhà họ Minh nhiều sản nghiệp, nhưng gần đây không công bố tài sản xí nghiệp lên báo thường niên?"

"Cụ Minh, nghe nói Phó cục trưởng Cục Cảnh sát bị ông xúi giục, không có chứng cứ lại nhốt Tan Sri của Myanmar, chuyện này ông có thể trả lời thẳng không?"

"Ông cụ Minh..."

Các phóng viên dồn ép hai người Minh Trí Viễn, tài xế nhà họ Minh tiến đến ổn định trật tự nhưng hiệu quả quá nhỏ.Minh Trí Viễn không dịch chuyển được bước nào, hận không tìm được một cái lỗ chui vào.Không phải nghi ngờ, tình huống này đối với ông ta là nhục nhã vô cùng.May mà cảnh sát nghe tin chạy đến chặn phóng viên, nhưng hiện trường vẫn rất hỗn loạn.Lúc này, đường gom Cục Cảnh sát có ba chiếc Rolls-Royce Ghost màu đen chậm rãi lái đến.

Biển số xe vừa xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của phóng viên.Xe vừa dừng, vệ sĩ bước xuống kéo cửa xe ghế sau cả ba chiếc.Người bước xuống trước là Thương Tung Hải mặc trang phục thời Đường đây khí thế.Các phóng viên đang muốn chụp ảnh lập tức khựng tay.Sao gia chủ vọng tộc hàng đầu Parma lại đến?Ngay sau đó, trong chiếc xe thứ hai, Thương Úc mặc sơ mi và quần tây đen nghiêng người bước ra.Các phóng viên lẳng lặng giấu đồ nghề trong tay thật kỹ.Cậu chủ Thương thị, ai dám chụp.Sau cùng là Thương Lục anh tuấn quyến rũ, mặc áo thun và quần jeans đanh mặt xuất hiện từ chiếc xe thứ ba.Ba ông lớn của Thương thị đều đến cả rồi.Làm gì thế?Thương Tung Hải nắm Phật châu trong tay, đẩy mất kiếng, Thương Úc và Thương Lục ở hai bên cũng chậm rãi đi đến.Đám phóng viên kết thành đoàn lập tức tránh ra hai bên, khom người với ba người họ.Ngay bậc thang cuối cùng trước Cục Cảnh sát, Minh Trí Viễn ôm ngực, được quân gia đỡ lấy thở dốc không ngừng.Ông ta hối hận hôm nay không dẫn theo vệ sĩ ra ngoài, vốn muốn khiêm tốn xin lỗi mời Lê Tiếu đi, không ngờ... phóng viên lại to gan làm ẩu canh sẵn ở đây.Thoáng chốc, Thương Tung Hải đã đứng trước mặt Minh Trí Viễn, chắp một tay sau lưng, tay kia nhẹ nhàng xoay Phật châu: "Ông cụ vẫn khỏe chứ."

Minh Trí Viễn đã hơn tám mươi, bao năm qua, những người tiếp xúc với ông ta đều gọi khen ông ta thiện lương hòa ái.Nhưng trong tình cảnh này, ông ta trợn mắt nhìn, trong mắt hừng hực ánh lửa: "Thương Tung Hải, mọi chuyện hôm nay đều do cậu xếp đặt sao?"

Minh Trí Viễn không thể quên những gì Thương Tung Hải đã làm với nhà họ Minh ba mươi năm trước.Thậm chí không chỉ một lần ông ta ghi hận Minh Đại Lan, bảo bà ta là hồng nhan gây họa mới khiến nhà họ Minh gặp phải tai ương.Đối mặt với hận thù không hể che giấu của ông cụ, Thương Tung Hải thản nhiên quay đầu nhìn bảng tên trước ngực đám phóng viên: "Nơi này có nhiều truyền thông trực thuộc viện tù trưởng, nếu tôi có thể sắp xếp được họ, sao lại nỡ để con bé nhà tôi bị ông đổi trắng thay đen hãm hại tống giam."

Lời nói hời hợt nhưng lượng thông tin rất lớn.Các phóng viên đánh hơi được mùi âm mưu, dè dặt bước đến, dò xét: "Gia chủ Thương, hôm nay ông đến Cục Cảnh sát là vì..."

Thương Tung Hải cười nói: "Đương nhiên là đến đón con về rồi."

Sau đó, không đợi các phóng viên hỏi thêm, ông cong môi sâu xa: "Các vị, sức khỏe của ông cụ Minh không tốt, chỉ bằng nể mặt tôi, chờ ông cụ mời con bé nhà tôi ra ngoài, mọi người hãng phỏng vấn, được chứ?"

Phóng viên đều rất tinh ranh, lên tiếng phụ họa đồng ý với đề nghị của ông.Ồn ào trước của Cục Cảnh sát nhìn như Thương Tung Hải giải vây thay Ninh Trí Viễn, thực ra đang giẫm nát gia chủ nhà họ Mính dưới chân.Một người cốt cách thanh cao, một người tuổi già khó giữ.Huyệt Thái dương của Minh Trí Viễn này lên không ngừng, mặt ông ta đỏ bừng, nhìn Thương Tung Hải hư tình giả ý, hừ lạnh, tập tễnh đi vào trong.Trong phòng giam, Minh Trí Viễn đứng trước mặt Lê Tiếu, đôi mắt đục ngầu trở nên hốt hoảng.Đã nhiều năm qua, ông ta suýt tưởng Cảnh Ý Lam đã sống lại.Lê Tiếu ngước mắt, nhìn không chớp như không bỏ qua biến hóa nhỏ nhặt nào trên mặt ông ta: "Gia chủ Minh, nhìn thấy tôi, dường như ông rất kinh ngạc?"

Minh Trí Viễn lập tức che giấu biểu cảm, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Cháu gái, lần này là nhà họ Minh có lỗi, hiểu lầm cháu, mặc kệ nguyên nhân gì, mọi sai lầm tôi bằng lòng gánh vác một mình."
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 687: NHÀ HỌ MỘ QUAY LẠI ĐÒI NỢ


Lê Tiếu nghiêng đầu, cười nhạt: "Gánh vác một mình?"

Minh Trí Viễn gượng ép khom lưng, ra vẻ như đang làm đại lễ: "Phải, tôi sẽ gánh vác một mình, nếu cháu rộng lượng..."

Còn chưa nói hết, ông ta ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện Lê Tiếu tránh đi trước mặt ông ta."

Gia chủ Minh, luận tuổi tác thì ông là bậc trưởng bối, tôi không thể nhận hành lễ của ông được."

Lê Tiếu đứng cách Minh Trí Viễn mất bước, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ giễu cợt: "Ông nói mặc kệ đúng sai, dù là gì cũng bằng lòng một mình gánh vác, vậy chuyện nhà họ Mộ cũng có thể sao?"

Đời này Minh Trí Viễn chưa từng thất thố trước mặt văn bối nào.

Nhưng lúc này, ông ta chao đảo liên tiếp lui ra sai, đồng tử co rút: "Cô... cô..."

Đây là dáng vẻ khi làm chuyện trái lương tâm, không cần nói gì cả vì mọi thứ đã quá rõ ràng.Lê Tiếu đút hai tay vào túi, đôi mắt rất giống Cảnh Ý Lam nhìn Minh Trí Viễn chằm chằm, nhấn từng chữ: "Vậy nên, chuyện liên quan đến nhà họ Mộ, ông vẫn một mình gánh vác sao?"

"Tôi không biết cô đang nói gì, đừng tin vào những lời đồn đãi vô căn cứ.

Nhà họ Mộ gì chứ, Parma không có nhà họ Mộ..."

Ông ta như tự thôi miên mình, không ngừng lẩm bẩm, lắc đầu lặp lại câu "Parma không có nhà họ Mộ."

Trong tình huống này, Lê Tiếu đã đạt được mục đích, khẽ cong môi, đi lên trước hai bước, đứng cạnh Minh Trí Viễn, nghiêng đầu nhìn ông: "Gia chủ Minh, nhớ thông báo với tất cả mọi người, nhà họ Mộ... quay lại đòi nợ rồi."

Dứt lời, cô ra khỏi phòng giam.Có thể đối thoại lẫn này quá kích thích, Minh Trí Viễn chậm rãi ra khỏi phòng giam, nhìn theo bóng lưng Lê Tiếu, nhất thời uất ức tới phát bệnh, ngất xỉu tại chỗ.Quản gia ngoài hành lang hét lớn chạy đến đỡ ông ta, cảnh sát cũng nhanh chóng hỗ trợ.Chưa đến ba phút, quản gia gọi tài xế nhà họ Minh đến, hợp sức với cảnh sát đưa Minh Trí Viễn từ cửa sau Cục Cảnh sát lặng lẽ đến bệnh viện....Còn về Lê Tiếu, dù Minh Trí Viễn có ngất xỉu cũng không dấy lên lòng trắc ẩn trong cô.Cả nhà họ Mộ bị tiêu diệt, gia sản bị đoạt, có cả ba đứa trẻ chết yểu, những người từng kết minh có thương hại cho họ không?Cả người cô mang theo sát khí ra khỏi Cục Cảnh sát.

Dưới nắng chiều, hốc mắt cô đỏ ửng, lệ khí sôi sục.Cho đến khi cô nhìn thấy đám người lờ mờ trong Cục Cảnh sát, ánh mắt kinh ngạc.Cô thấy Thương Úc đầu tiên.Dưới nắng vàng, bóng người màu đen cao ngất của anh được quầng sáng bao phủ tạo nên sắc thái rực rỡ.Cô vô thức muốn đến gần, nhưng bên tai lại có người gọi: "Tan Sri."

Tiếng hỏi thăm hùng hồn từ đại biểu cao cấp nhất Đại sứ quán, Sa Ibn.Lê Tiếu bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi về phía ông, kéo khuỷu tay ông: "Chú Sa, hôm nay vất vả rồi."

Có Ninh Viễn Dương đứng cạnh Sa Ibn, phóng viên hiện trường đều đã lui ra đường gom ngoài sân.Đều là phóng viên truyền thông trực thuộc viện tù trưởng, họ biết Đại sứ ngoại giao Myanmar Sa Ibn.Thân phận của người có thể khiến ông khom người hành lễ không phải nghi ngờ.E là tương lai của nhà họ Minh khó khăn rồi.Sa Ibn thẳng lưng, cười mỉm trêu chọc: "Không xem như vất vả.

Nếu cháu xảy ra chuyện ở Parma, sao chú có thể ăn nói với Thân vương Ngô Luật."

Lê Tiếu nhìn đám người Thương Tung Hải bên phải: "Chú Sa, cháu giới thiệu với chú."

"Không cần giới thiệu, đều biết nhau cả."

Sa Ibn vừa nói vừa đi về phía Thương Tung Hải, chia tay ra, nói với Lê Tiếu: "Chú với gia chủ Thương đã sớm chào hỏi, chỉ là không ngờ cháu là con dâu ông ấy."

Thương Tung Hải nhìn Ninh Viễn Dương, sau đó vỗ vai Sa Ibn, mỉm cười trò chuyện: "Ngài Sa, sau này có rảnh cứ đến nhà làm khách, đến lúc đó uống vài ly với nhau."

Không thành vấn đề, có cơ hội tôi chắc chắn đến."

Sa Ibn khách sáo đồng ý, dặn dò Lê Tiếu: "Phía Đại sứ quán còn có việc, chú về trước đây.

Lúc ở Parma có bất kỳ vấn đề gì, nhớ liên lạc ngay với chú."

Lê Tiếu cúi đầu cảm ơn, đích thân tiễn Sa Ibn lên xe.Lúc sắp chia tay, ông hạ cửa kiếng xe xuống, thấp giọng hỏi: "Có cần chú tạo thêm áp lực cho nhà họ Minh không?"

Lê Tiếu cúi đầu nhìn mũi chân mình, cong môi: "Hiện tại không cần ạ.

Cháu có thể tự giải quyết chút chuyện nhỏ này."

"Được rồi, cân hỗ trợ nhớ đừng khách sáo với chú."

Sa Ibn thản nhiên nhìn đám người Thương Tung Hải: "Nhớ kỹ, phủ Nội các Myanmar chúng ta luôn là nhà mẹ của cháu."

Lê Tiếu khéo léo gật đầu: "Cháu biết rồi, chú Sa đi đường bình an."

Tiễn Sa Ibn đi, cô xoa trán xoay người, vừa ngước mắt liền thấy Thương Úc ngược sáng đến gần.Anh tiến đến ôm vai cô kéo vào lòng, vuốt sống lưng cô như trấn an: "Có thể về nhà rồi?"

Lê Tiếu dụi mặt vào ngực anh, chóp mũi quanh quẩn mùi hương mát lạnh quen thuộc, giọng trong trẻo: "Vâng, về nhà."

Cách đó không xa, Ninh Viễn Dương đứng trước mặt Thương Tung Hải, lắc đầu bật cười: "Cô con dâu nhà ông lai lịch lớn thật, cả viện tù trưởng suýt nữa chao đảo vì cô ấy."

Vì đại biểu ngoại giao Myanmar Sa Ibn sáng nay đến thẳng viện tù trưởng, lấy danh nghĩa phủ Nội các Myanmar gửi một công hàm.Đây là sơ sót ngoại giao nghiêm trọng nhất giữa hai nước từ trước đến nay, viện tù trưởng ra lệnh khẩn cấp phải đảm bảo vị Tan Sri này bình an ra khỏi Cục Cảnh sát.Chỉ cần xóa bỏ được hiểu lầm, dẹp nhà họ Minh đi không đáng tiếc.Thương Tung Hải chắp tay nhìn Ninh Viễn Dương, tròng kính khúc xạ ánh sáng che đi ý cười trong mắt ông: "Con cái nhà tôi cũng không phải đồ ngốc."

Thương Lục ở một bên nghe câu tán dương này, ưỡn ngực cảm thấy kiêu ngạo.Chị dâu anh ta vừa ngâu vừa có mặt mũi.Ninh Viễn Dương mỉm cười lắc đầu: "Được rồi, biết nhà ông nhặt được báu vật, dù sao cũng nên khiêm tốn một chút."

Thương Tung Hải nghịch Phật châu, quay đầu nhìn phóng viên ven đường: "Đám truyền thông kia do cậu sắp xếp à?"

"Tôi chỉ mong chuyện lớn hóa nhỏ, sao có thể sắp xếp phóng viên."

Ninh Viễn Dương xoa huyệt Thái Dương, hất cằm về phía Thương Úc: "Là cậu chủ nhà ông gọi điện cho anh trai tôi.

Tù trưởng vừa ra lệnh, tất cả truyền thông trực thuộc đều lập tức bị điều động.

Mọi người muốn chơi chết nhà họ Minh sao?"

Thương Tung Hải cong môi cười nhạt: "Truyền thông đến chờ chực ở Cục Cảnh sát không phù hợp, đến nhà họ Minh thì hơn."

Ninh Viễn Dương thấy căng thẳng, không kịp lên tiếng, Thương Lục đã tự ý đi ra ngoài viện đến ven đường, trắng trợn báo lại địa chỉ cụ thể nhà chính họ Minh.Thương Tung Hải thích thú nhìn anh ta, rồi dời tầm mắt, không khỏi cảm thán: "Thằng nhóc thối này sao tự dưng sáng dạ thế."

Ninh Viễn Dương: "..."

Parma có câu tục ngữ đúng lắm.Có thể đắc tội Diêm vương, chứ đừng đắc tội Dược vương Đông y.Nếu không, ông ấy có thể lẳng lặng khiến các người nếm trải khổ sở nhân gian.Ninh Viễn Dương không nán lại lâu, xác nhận Lê Tiếu bình yên vô sự liền về viện tù trưởng nhận lệnh.Nắng chiều nghiêng rơi, lần này nhà họ Minh e rằng họa lớn ập đầu mãi không trở mình được.
 
Back
Top Bottom