Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)

Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 658: THÀNH VIÊN NÒNG CỐT CÓ NGƯỜI TÊN K


Lê Tiếu dựa lưng ghế, cẩn thận quan sát màn hình chiếu.Thành Mạch rành hệ thống ICC như vậy, thậm chí có thể nói ra đúng số lượng của thành viên nòng cốt, có lẽ anh ta cũng có thân phận ở Hội quốc tế?Sau một loạt thao tác, Thành Mạch lại nói: "Đường chủ, trừ đi bốn người Ám Đường chúng ta, còn lại hai người không tra ra tọa độ."

Lê Tiếu chợt nhướng mày, hiểu rồi.Đường chủ bốn nhánh Ám Đường đều là thành viên nòng cốt của Hội quốc tế.Vậy, hai người còn lại...Thương Úc đưa điếu thuốc vào miệng, đè bật lửa, giọng không rõ ràng: "Tra."

Thành Mạch đáp lại rồi bật hệ thống nền sau, truyền vào một đoạn mật mã chỉ thị.

Khi ký tự nhảy lên, tất cả mã IMEI điện thoại đều hiện ra.Lê Tiếu nhìn màn hình, tâm tư lên xuống, bỗng dưng cô nói: "Đợi đã."

Thành Mạch ngẩng đầu lên, đẩy khung kính, nét mặt khó hiểu."

Nếu điện thoại hiện thành viên nòng cốt đang sử dụng chưa từng đăng nhập hệ thống ICC, liệu có đường nào khác tra được vị trí của họ không?"

Lê Tiếu vừa nói xong, Thành Mạch đã phản bác ngay: "Chỉ cần có trong hệ thống, chắc chắn thành viên nòng cốt sẽ đăng nhập được."

Thương Úc nhìn sang, cánh tay vòng qua tay vịn vén tóc trên trán cô ra: "Nghĩ đến điều gì?"

Thành Mạch mím môi không nói.Lê Tiếu hất cằm về phía màn hình: "Mấy hôm trước, em lên hệ thống điều tra tọa độ của Vân Lệ, lúc đó anh ấy ở tỉnh bang Nia.

Nhưng Vân Lăng nói nửa tháng trước Vân Lệ đã đến cảng London."

Dứt lời, hai người nhìn nhau, đoán ra một khả năng.Điện thoại đăng nhập hệ thống ICC của Vân Lệ đang ở tỉnh bang Nia.Lê Tiếu đỡ trán, ánh mắt phiền muộn: "Nếu không tin, có thể thử tra mã IMEI điện thoại của anh ấy có phải đang ở Nia không."

Không chỉ thế, rất có thể điện thoại của Vân Lệ đã chuyển tiếp cuộc gọi.Đây là nguyên nhân tại sao cô có thể gọi được cho anh ta.Thành Mạch không tin, nhân lúc Lê Tiếu và Thương Úc đang trò chuyện, tự gõ vị trí mã IMEI của hai thành viên đang ẩn nấp.Mấy giây sau, anh ta ngẩn người nhìn màn hình máy tính.Lê Tiếu nhận ra được vẻ khác thường của Thành Mạch, híp mắt.

Lẽ nào cô đã đoán lâm?Thành Mạch cũng không chần chừ, phóng lớn màn hình mã IMEI, nói ra nghi ngờ của anh ta: "Đường chủ, anh... xem thử cái này."

Lê Tiếu nhìn theo tâm mắt anh ta, trên màn hình bất ngờ hiện lên hai bong bóng tọa độ lớn.Một trong đó đúng là đang ở Tỉnh bang Nia.Người còn lại thì, Lê Tiếu lẳng lặng cúi đầu xuống, vuốt móng tay vờ như không thấy.Thành Mạch là tên cuồng kỹ thuật, không chú ý đến nét mặt biến đổi của cô, chỉ dùng con trỏ lởn vởn trên bong bóng: "Tọa độ ẩn nấp này sao lại ở Ấm Đường?"

Thương Úc nhướng mày, cong môi nhìn Lê Tiếu, ánh mắt giấu ý cười, chậm rãi hỏi: "Gia nhập Hội quốc tế lúc nào?"

Từ trước đến giờ, anh vẫn cho rằng hệ thống ICC trong tay Lê Tiếu là Vân Lệ cho.Mặc dù vi phạm nguyên tắc liên minh nòng cốt của Hội quốc tế, nhưng người được lợi là cô nên anh vẫn ngâm cho phép Vân Lệ vi phạm quy định.Có sự nhắc nhở của Thành Mạch, anh mới chú ý ra điểm khác thường.Việc tải và trao quyền sử dụng của hệ thống ICC đều do Thành Mạch phát mã mời, nếu không có mã mời chắc chắn không thể tải thành công.Lê Tiếu hắng giọng, còn chưa nói gì, Thành Mạch đã đánh phủ đầu: "Đường chủ, không thể là cô Lê được.

Tôi đã xem qua tất cả thông tin cơ bản về thành viên liên minh nòng cốt, không có cô ấy..."

Thương Úc chỉ cười không nói, nhìn chăm chú cô nàng bên cạnh mình.Lê Tiếu liếc màn hình, bĩu môi nói: "Trong liên minh nòng cốt có một người tên K."

"K là cấp bậc bảo mật SS."

Thành Mạch khó tin, vừa nói vừa đứng dậy: "Quyền hạn bảo mật cấp SS của Hội quốc tế chỉ có lão đại thủ lĩnh tám tổ lớn mới có, cô Lê là... lão đại tổ nào?"

Anh ta không nghe nói đến phụ trách của tám tổ lớn có phụ nữ.

Hơn nữa, toán lính đánh thuê của Hội quốc tế đều là đàn ông.Thông tin về K là do toán lính đánh thuê cung cấp, vô cùng thần bí.Đối mặt với các câu hỏi liên tục của Thành Mạch, Lê Tiếu nhìn Thương Úc, lựa chọn thẳng thắn: "Quyền hạn bảo mật cấp SS của em do Vân Lệ chuyển nhượng qua."

Thương Úc cụp mắt gấy tàn thuốc, lời nói mang hàm ý: "Anh ta thật có lòng với em."

Quyền hạn bảo mật cấp SS không chỉ có thể bảo vệ thông tin cơ bản mà còn khiến những thành viên nòng cốt có cấp bậc thấp hơn đều không thể kiểm tra vị trí của cô.Thành Mạch hắng giọng: "Đường chủ, vậy kế tiếp..."

Hai mã IMEI điện thoại chế độ ẩn đều đã tra được vị trí, rõ ràng tạm thời không có gì khác thường.Lê Tiếu nhìn đường nét gương mặt Thương Úc, quay lại nói với Thành Mạch: "Nếu đã tiến hành chuyển tiếp cuộc gọi, có thể tra ra chiếc điện thoại kia ở đâu không?"

Thành Mạch thoáng trầm ngâm, nghiêm túc trả lời: "Nếu số bị chuyển tiếp có mở chế độ xác định vị trí điện thoại thì có thể tra được."

"Vậy thử xem."

Lê Tiêu đọc số điện thoại của Vân Lệ, gương mặt vô cùng lạnh lùng.Chỉ mong Vân Lệ không tắt chế độ xác định vị trí điện thoại.Sau đó, Lê Tiếu nhìn màn hình không chớp mắt, đầu ngón tay thỉnh thoảng gỗ tay vịn, đồng thời suy nghĩ đối sách.Vân Lệ không phải người kích động thiếu suy nghĩ, dù có nhận giao dịch của Thẩm Thanh Dã, cũng không đến mức để mình rơi vào nguy hiểm.

Chắc chắn anh ta phải sắp xếp từng bước một mới có thể hành động.Nhưng lần này anh ta lại một mình ra trận, không dẫn theo thành viên lính đánh thuê.

Anh ta không phải người ngu như vậy.Nếu là Vân Lệ, cô sẽ làm gì?Lúc này, Thành Mạch gõ enter, ngẩng đầu nói: "Mã IMEI của điện thoại chuyển tiếp cuộc gọi xuất hiện lần cuối ở khách sạn Imperial thành phố Childman.

Bảy ngày trước đã tất định vị, không tra được tung tích."

Thành phố Childman...Lê Tiếu thở dài, quả nhiên không ngoài dự đoán.Nửa tiếng sau, Lê Tiếu và Thương Úc rời khỏi Ám Đường.Lê Tiếu lựa chọn dời ngày thực hiện mục sát hạch thứ ba.Trực thăng đến sân trời biệt thự, khi cánh quạt bắt đầu giảm tốc, Lê Tiếu tháo tai nghe chống ồn, nghiêng đầu hỏi: "Bốn Đường chủ Ám Đường đều là người của Hội quốc tế?"

"Ừ."

Thương Úc vuốt đầu ngón tay, đôi mắt nhìn cô sâu xa: "Rải rác trong tám tổ lớn, mỗi người đều có nhiệm vụ của mình."

Lê Tiếu cong môi, cúi đầu nhìn điện thoại: "Hệ thống ICC của em vẫn đang đăng nhập tài khoản của anh, vừa rồi sao Thành Mạch không tra ra?"

Dường như vị trí xác định tám mươi bảy thành viên nòng cốt liên minh không có Thương Úc.Anh cong môi, kéo cổ tay cô nghiêng người ra khỏi khoang trực thăng: "Quyền hạn cấp bậc SSS có thêm mã bảo mật u linh, trừ phi chủ động mở hệ thống xác định vị trí, nếu không Thành Mạch sẽ không tra được."

Lê Tiếu tặc lưỡi: "Mật mã ai viết?"

Mã bảo bật u linh nghe là thấy cao cấp rồi.Thương Úc im lặng, chỉ nhướng mày nhìn cô.

Lê Tiếu hiểu ngay, hóa ra là anh tự viết.
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 659: VỀ NHÀ THĂM HỎI


Trong phòng khách, Lê Tiếu biếng nhác dựa vào sofa, chống cằm nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, nhàn nhạt híp mắt: "Phải đi Parma rồi."

Thương Úc ngồi cạnh cô ngẩng đầu lên từ điện thoại, đáy mắt hiện ý cười: "Em không tính đến Anh sao?"

Lê Tiếu dời mắt từ cửa sổ sang nhìn anh, cong môi: "Thân phận của em ở Parma chứ đâu phải Anh, đến đó làm gì?"

Anh đặt điện thoại lên bàn, chống khuỷu tay lên lưng ghế, nghiêng người quan sát Lê Tiếu, ngẩng đầu tỏ ý cô tiếp tục.Lê Tiếu dựa lên tay vịn, ánh mắt rất sáng: "Nếu giờ đến Anh chỉ là bứt dây động rừng.

Vân Lệ mất tích không đồng nghĩa đã xảy ra chuyện.

Anh ấy tiếc mạng lắm, không lấy trứng chọi đá đâu."

"Hiểu rõ anh ta thế à?"

Thương Úc nheo mắt, vuốt ve đỉnh đầu cô, nét mặt nghiền ngẫm sâu xa.Lê Tiếu vỗ cổ tay anh, mỉm cười: "Trước kia anh ấy đã chết một lần, hiểu rõ việc còn sống quan trọng hơn bất kỳ ai.

Hơn nữa, giao dịch của Thẩm Thanh Dã không phải ám sát, anh ấy không có lý do gì liều mạng cả."

Anh nhìn cô chằm chằm: "Tuy là nói thế, nhưng nếu anh ta muốn đối phó Tiêu Diệp Huy giúp em, cũng không phải không có khả năng."

Lê Tiếu thoáng yên lặng, sau đó cười nhạt: "Đúng là có thể, nhưng anh ấy sẽ không làm vậy.

Cả anh cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, anh ấy cần gì phải chủ động mạo hiểm."

Thương Úc mím môi, sau đó cầm điện thoại bấm số, dặn dò: "Chuẩn bị chuyến bay ngày mai đi Parma."

Đôi mắt Lê Tiếu chợt lóe, cô lấy mũi chân đụng Thương Úc: "Toán lính đánh thuê của Vân Lệ xếp thứ mấy trong tám tổ lớn của Hội quốc tế?"

"Thứ ba."

Lê Tiếu ngẫm nghĩ, xếp hạng đầu hẳn là thành viên nòng cốt tạo thành liên minh nòng cốt, thứ hai là ban chiến lược.Lúc trước Cố Thần có nói, ban chiến lược của Hội quốc tế rất có thể nằm ở Tỉnh bang Ida.Nếu toán lính đánh thuê xếp thứ ba, thực lực không thể xem thường.Lê Tiếu nhìn gương mặt anh tuấn của Thương Úc, muốn cười nhưng không cười được, hỏi: "Anh không lo anh ấy xảy ra chuyện sao?"

Thương Úc cong môi, nắm cằm cô lắc nhẹ: "Cần phải lo sao?

Anh ta không ngốc, dù có xảy ra chuyện thật, cũng sẽ để lại manh mối trong hệ thống.

Kẻ kéo chân sau thật sự chính là Vân Lăng và Thẩm Thanh Dã."

Lê Tiếu phụ họa như thật: "Đúng là thế."...Sau trưa, Lê Tiếu dùng bữa xong thì lái xe ra ngoài.Nếu phải đi Parma, cô cần sắp xếp chuyện lặt vặt ở Nam Dương trước đã.Sau khi cô đi, Thương Úc nhận được cuộc gọi của Thành Mạch: "Đường chủ, đã tra ra rồi, lý do nhân vật K ẩn nấp trong toán lính đánh thuê gia nhập Hội quốc tế năm đó, là cứu toàn bộ thành viên phân bộ lính đánh thuê ở biên giới."

Đầu ngón tay Thương Úc kẹp điếu thuốc, gương mặt anh tuấn bao phủ bởi tâng sương mù mờ nhạt: "Tiếp tục."

Thành Mạch nuốt nước bọt: "Theo biểu hiện thông tin, mã của cô ấy là...

Nhị thủ lĩnh của toán lính đánh thuê."

Thương Úc biếng nhác phả làn khói: "Điều tra lịch sử nhận đơn hàng mấy năm nay của phân bộ lính đánh thuê."

"Vâng, đường chủ."

Cúp điện thoại, ánh mắt anh sâu không lường được.Sự tích những năm ở biên giới của Lê Tiếu còn nhiều hơn những gì anh tra được.Rất nhiều thể lực ngâm đều có sự tham dự của cô.

Một hai cái còn được, nếu quá nhiều chưa hẳn đã là chuyện tốt....Bên kia, Lê Tiếu lái xe đến công ty Quỹ đầu tư.

Tuy đang trong giờ nghỉ nhưng số người tăng ca trong công ty vẫn rất nhiều.Cô vào phòng họp, chỉnh sửa mấy bộ hồ sơ cho vào túi đựng, tính chuẩn bị rời đi thì Tịch La đã bước vào, nét mặt có hơi oán giận.Lê Tiếu đứng cạnh bàn nhìn cô ta: "Tìm tôi có việc sao?"

Tịch La bĩu môi, đi thẳng vào vấn đề: "Cưng đến Tỉnh bang Ida không liên lạc em trai chị sao?"

À, là Tịch Trạch.Lê Tiếu lắc đầu: "Không."

Tịch La từng nói, nếu dính đến tranh chấp hợp đồng có thể liên lạc Tịch Trạch.

Nhưng khi đó Lạc Vũ dẫn theo đoàn luật sư riêng nên cô không nhúng tay nữa.Tịch La thở dài nặng nề, dở khóc dở cười: "Chị còn tưởng hai người có liên lạc rồi...

Cưng có biết thằng ngốc đó vẫn đang ở Tỉnh bang Ida chờ cưng gọi không?"

Lê Tiếu: "..."

Luật sư có đẳng cấp mà rảnh thế à?Không đợi cô trả lời, Tịch La đã khoanh tay trước ngực cảm khái: "Nếu không phải hôm nay nó gọi điện than phiền, chị cũng sắp quên nó luôn."

Lê Tiếu xách túi ra ngoài cửa, kín đáo nhìn cô ta: "Chị đúng là một người chị tốt."

Tịch La tỉnh hồn thì bóng cô đã đi xa, cau mày gọi lại: "Này, cưng lại ra ngoài hả?"

"Ừ, về nhà thăm hỏi."

Thăm hỏi?

Cách dùng từ quỷ dị gì đây?Người nhà cưng không phải đều ở Nam Dương à, sao phải thăm hỏi?...Buổi chiều, Lê Tiếu lại đến Sở nghiên cứu một chuyến.Cô không vào cửa mà đứng ở vườn hoa dưới lâu đợi Liên Trinh.Không lâu sau, Liên Trinh mặc blouse trắng vội vã đi đến, thấy Lê Tiếu liền cười dịu dàng: "Bắt em chờ lâu rồi, vừa rồi anh đang họp."

Lê Tiếu lắc đầu, đưa túi đựng trong tay qua: "Sư huynh, trong đây có mấy bộ hồ sơ, rảnh rỗi anh có thể xem thử."

"Hồ sơ gì?"

Liên Trinh nhận lấy, mở khóa kéo ra xem thử, không khỏi ngạc nhiên: "Giải Lasker y học?"

Lê Tiếu đút một tay vào túi, nhìn lướt qua hồ sơ: "Hồ sơ xin tham gia ở phía sau, ba năm bình chọn một lần, anh có thể thử xem."

Liên Trinh cười khiêm tốn: "Giải thưởng vinh dự cao nhất giới y học, hiện tại trong nước chưa ai đạt được.

Em thấy anh có thể à?"

"Có thể hay không phải thử mới biết."

Lê Tiếu thản nhiên nhìn Liên Trinh: "Giới thiệu và thể lệ chi tiết của giải thưởng đều ở bên trong, trước hết anh điển vào hồ sơ xin tham gia đã, những thứ khác chờ em về rồi sắp xếp."

Liên Trinh mím môi, nét mặt hoài nghi: "Chờ em về?

Thế em muốn đi đâu?"

"Chắc phải ra ngoài một thời gian."

Lê Tiếu vừa nói vừa nhìn đồng hồ đeo tay: "Báo cáo độ tiến triển nghiên cứu một tháng sau em đã gửi vào mail của anh, nếu có việc gì gấp có thể gọi cho em bất kỳ lúc nào.

Em đi đây."

Ánh mắt Liên Trinh phức tạp nhìn hồ sơ, chọt cảm thấy như sức nặng nghìn cân....Hôm sau, máy bay tư nhân Diễn Hoàng cất cánh từ sân bay quốc tế Nam Dương đến Parma.Lê Tiếu tính đến Parma gặp Thương Tung Hải trước, nhân tiện lấy luôn phần còn lại của tài liệu phiên dịch.Còn về Vân Lệ, cô đã âm thầm phái người đi tìm tung tích anh ta.

Khi chưa chắc chắn anh ta thật sự gặp nguy hiểm, cô lựa chọn yên lặng quan sát.Nhưng cô và Thương Úc đều không ngờ rằng, chuyến đi Parma lần này mới thật sự là nguy hiểm bốn bể.Hơn nữa, cô phải ở lại lâu hơn thời gian đã dự tính.Lần này, ngoại trừ Lạc Vũ đi theo, ba trợ thủ khác đều ở lại Nam Dương.Chín giờ sáng địa phương, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Parma.Đoàn xe của Vệ Ngang đã chờ ở bãi đỗ máy bay từ rất sớm.

Vừa thấy hai người họ, anh ta lập tức tiến đến gọi: "Cậu Cả, mợ Cả."

Lê Tiếu chớp mắt, cảm thấy mới lạ với cách gọi của Vệ Ngang.Thương Úc vòng tay qua eo Lê Tiếu, đi về phía trước: "Quay về biệt thự."

Nét mặt Vệ Ngang khó xử: "Cậu Cả, gia chủ vẫn đang chờ ở nhà chính."
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 660: PHÒNG ĐẤU GIÁ MỘ THỊ


Thương Úc nhàn nhạt "ừ" một tiếng, dẫn theo Lê Tiếu ngồi vào xe.Vệ Ngang trố mắt nhìn Lạc Vũ, mím môi hỏi cô ta bằng ánh mắt, "ử" nghĩa là gì?Có về nhà chính không?Lạc Vũ liếc nhìn Thương Úc, lạnh nhạt nói: "Quay về biệt thự."

Hiểu rồi, ý là để gia chủ chờ.Quay lại Parma, tâm tư của Lê Tiếu cũng không có gì phức tạp.Nhà họ Mộ của Parma cũng được, Cảnh Ý Lam cũng được, dù cô đoán được thân thể của mình có thể liên quan đến họ, cũng không thể dậy lên tâm tư căn thù gì với kẻ địch.Khi xe lái ra khỏi bãi đỗ máy bay, điện thoại Lê Tiếu reo lên.Cô thấy cái tên trên màn hình, ấn nghe rồi im lặng.Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Thanh Dã đè giọng, có vẻ hơi chột dạ: "Nhóc con à, tìm được anh Lệ chưa?"

Tối hôm qua Lê Tiếu liên lạc với Thẩm Thanh Dã.Thông qua anh ta, cô hiểu rõ được ngọn nguồn anh ta tạo đơn hàng với toán lính đánh thuê.Lúc đặt hàng, Thẩm Thanh Dã không biết toán lính đánh thuê nhận đơn là do Vân Lệ quản lý.Đến khi anh ta nhận được cuộc gọi của Vân Lệ, hai người bàn bạc một phen mới quyết định cho Tiêu Diệp Huy một bài học.Chí ít, anh ta không chịu oan uổng một phát súng.Khoảng thời gian đó, Thẩm Thanh Dã đang bị ba mình cấm túc giám thị, không thể cùng hành động với Vân Lệ, nhưng anh ta lại rất tin vào đối phương.Vân Lệ là một nửa sư phụ của Lê Tiếu, lại là lão đại của toán lính đánh thuê, hành động dễ như trở bàn tay.Rốt cuộc, tình hình hiện giờ đã vượt qua tầm kiểm soát của anh ta.Cái đêm Lê Tiếu dùng bữa ở biệt thự tỉnh bang Ida, sở dĩ Thẩm Thanh Dã hỏi cô vì chuyện tiếp theo Vân Lệ tiến hành khiến anh ta cảm thấy lo lắng.Nhưng cung đã lên dây, anh ta không dám tùy ý phá rối sắp xếp của Vân Lệ.Lúc này, Lê Tiếu nghe giọng nói ỉu xìu của Thẩm Thanh Dã, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa: "Nếu anh ấy thật sự xâm nhập vào phủ Công tước, anh cảm thấy anh ấy có thể dễ dàng bị tìm ra sao?"

Đúng vậy, dựa theo manh mối Thẩm Thanh Dã cung cấp, nghe nói Vân Lệ muốn vào phủ Công tước.Nếu anh ta đã thành công, việc mất liên lạc hiện giờ rất bình thường.Phòng bị của phủ Công tước rất nghiêm ngặt, đừng nói dùng điện thoại, chỉ cần một sai lâm nho nhỏ cũng có thể lộ chân tướng.Lê Tiếu cũng không biết nên nói Vân Lệ gan to bằng trời hay là tâm tư kín đáo nữa.Thẩm Thanh Dã nghe cô hỏi lại, phút chốc vò đầu bứt tai: "Vậy làm sao bây giờ?

Không thì... tôi bảo ba tôi nghĩ cách vậy?"

"Không cần."

Lê Tiếu từ chối đề nghị của anh ta không do dự: "Trước khi em tìm được anh ấy, anh đừng làm gì cả."

Trong điện thoại, Thẩm Thanh Dã thoáng trầm ngâm, mơ hồ dò xét: "Em nói xem, liệu anh Lệ có..."

Ánh mắt Lê Tiếu lạnh lùng, cô ngắt lời anh ta thẳng thừng: "Không đâu."

Tiêu Diệp Huy biết Vân Lệ, dù Vân Lệ bị bắt ở phủ Công tước thật, cũng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.Dù gì...

Thất tử đều biết quan hệ giữa cô và Vân Lệ, nên Tiêu Diệp Huy động vào anh ta chẳng có ý nghĩa gì.

Lấy Vân Lệ uy hiếp cô mới phù hợp với thủ đoạn của Tiêu Diệp Huy.Lê Tiếu lại dặn dò Thẩm Thanh Dã thêm mấy câu, sau đó kết thúc cuộc gọi....Qua khoảng bốn mươi phút, biệt thự dưới chân núi Piper gần ngay trước mắt.Lê Tiếu hơi dựa vào bả vai Thương Úc, bóp trán: "Lần này em không chuẩn bị quà..."

Cô quên mất.Lần trước đến Parma gặp mặt Thương Tung Hải, chí ít cũng có tặng một bộ mài mực.Giờ cô và Thương Úc đã đăng ký kết hôn, thay đổi thân phận, không tặng quà ra mắt dường như không ổn lắm.Anh nghiêng đầu nhìn nét mặt ảo não của cô, cong môi cười: "Có thể vào phòng cất đồ tầng ba xem thử, chọn đại một món là được."

Vệ Ngang lái xe ở hàng trước nhìn kính chiếu hậu, lòng thầm oán: Đúng là có vợ quên ba.Lại còn chọn đại một món quà?

Có phải là tùy tiện quá rồi không?Đi vào phòng khách theo phong cách Âu cổ của biệt thự xa hoa, Lê Tiếu không hề bất ngờ khi thấy Hoắc Mang và Hạ Kình.Cô lên tiếng chào hỏi, rồi tự ý lên tầng ba chọn quà cho Thương Tung Hải.Phòng cất đồ thoảng mùi bụi, cửa sổ thủy tinh trước mắt phản chiếu ánh sáng loang lổ trên sàn nhà.Lê Tiếu nhìn quanh, không có món gì hợp ý.

Cân nhắc mãi, cô gọi điện cho chú Tông."

Cô Lê, lâu rồi không liên lạc."

Chú Tông, quản gia của hội đấu giá Venus vừa trò chuyện với Lê Tiếu vừa lục tìm số tay đấu giá gần đây.Hẳn cô lại muốn mua đồ.Lê Tiếu đứng trước cửa số thủy tinh hình tròn, nghiêng người dựa vào bệ cửa, nhàn nhạt hỏi: "Chú Tông, Venus có phòng đấu giá ở Parma không?"

Chú Tông thoáng ngừng: "Không.

Venus không vào được.

Tôi nhớ Parma từ chối Venus tiến vào từ lâu, nhưng..."

Sau một loạt tiếng sột soạt, ông bổ sung: "Parma có một phòng đấu giá có quan hệ hợp tác chiến lược với Venus, đôi lúc đổ cả hai bên đều có chung sản phẩm đấu giá."

Lê Tiếu nhíu mày: "Trong tay chú gần đây có món gì phù hợp với ông cụ theo ngành y thuật không?"

Chú Tông nghe vậy lật sổ tay, mãi mới vui mừng nói: "Có một bộ kim châm cứu, gồm hai mươi bốn kim, chắc là phù hợp đấy."

Lê Tiếu thoáng trầm ngâm rồi đồng ý với đề cử của chú Tông: "Nhanh nhất là khi nào có thể đấu giá được?"

"Cô muốn lúc nào?"

"Càng nhanh càng tốt."

Nghe vậy, chú Tông suy nghĩ kỹ rồi đưa ra đề nghị: "Đợt đấu giá kim châm cứu trong nước là mười ngày sau.

Nếu gấp, chi bằng tôi sắp xếp công ty bảo hiểm đưa nó đến phía hợp tác ở Parma, cô đấu giá ngay hiện trường là cách thức có được nhanh nhất."

Lê Tiếu im lặng, nghe có vẻ phiền phức.Cô xoay người lại nhìn các món đồ trong phòng trữ đồ, không khỏi nghĩ ngợi.

Hay là... chọn đại một món đưa cho Thương Tung Hải?Lúc này, chú Tông lại nhắc nhở: "Tối nay phòng đấu giá Mộ thị có buổi đấu giá, giờ tôi sắp xếp người đưa qua đó, chắc là kịp."

Lê Tiếu nhướng mày: "Phòng đấu giá nào cơ?"

"Mộ thị, họ là phòng đấu giá lớn nhất Parma, có bốn mươi năm mươi năm lịch sử, hợp tác nhiều năm với Venus.

Cô yên tâm, chắc chắn đáng tin."

Lê Tiếu thoáng nghiến ngấm rồi nhanh chóng đồng ý: "Được, chú sắp xếp đi.

Ngoài ra, gửi hồ sơ thông tin về phòng đấu giá Mộ thị cho tôi."...Tài liệu về phòng đấu giá Mộ thị được chú Tông gửi vào năm phút sau.Lê Tiếu nhìn lướt qua, trong mắt đấy hứng thú.Phòng đấu giá tư nhân Mộ thị do nhà họ Mộ sáng lập năm mươi ba năm trước, người nắm quyền hiện nay họ Phạm.Đây là sản nghiệp của nhà họ Mộ ở Parma.Lê Tiếu tất trang tóm tắt, mở hệ thống Honker Union, nhập thông tin phòng đấu giá Mộ thị.Nội dung tra được chỉ sơ lược vài chữ.Cô cau mày, không khỏi nảy sinh lòng hiếu kỳ với sản nghiệp đã từng là của nhà họ Mộ.Nếu nhà họ Mộ bị diệt, sản nghiệp ban đầu hẳn sớm đã bị người ta biển thủ.

Mà phòng đấu giá Mộ thị chẳng những không đổi tên, thậm chí còn công khai viết do nhà họ Mộ sáng lập.Người nắm quyền họ Phạm này không hề sợ hãi hay không thẹn với lương tâm?
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 661: ĐƠN GIẢN VÌ KHÔNG MUỐN HỌ SỐNG YÊN


Lê Tiếu dừng chân trong phòng trữ đồ hơi lâu, nửa tiếng sau Thương Úc đến tìm cô.Anh đẩy cửa vào, vừa khéo nghe được tiếng nói chuyện của cô: "Sản nghiệp hiện giờ của nhà họ Mộ ở Parma chỉ còn lại phòng đấu giá Mộ thị thôi sao?"

"..."

"Được, biết rồi."

Lê Tiếu lấy điện thoại ra khỏi tai, quay đầu nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của Thương Úc thì nhướng mày: "Đám Hoắc Mang đi rồi?"

"Ừ, em không chọn quà à?"

Anh bước vào phòng trữ đồ, thấy đôi tay trống trơn của cô bèn cười hỏi.Lê Tiếu xoay người dựa bệ cửa sổ, bĩu môi: "Không phù hợp, vừa rồi em có chọn một món ở Venus."

Thương Úc tiện tay gạt mảnh vải đỏ trên bức tranh ở góc tường ra: "Sao phải phiền thế, ông ấy không để ý những thứ này đâu."

Lê Tiếu cũng biết mình bỏ gần tìm xa, vừa rồi cũng chỉ thoáng nghĩ đến là gọi cho chú Tông ngay.Nhưng hiện giờ cô lại không thấy phiền.Cô nhìn Thương Úc, xoa cằm mình: "Anh có nghe đến phòng đấu giá Mộ thị không?"

Thương Úc ngừng động tác, liếc cô: "Món đồ đấu giá ở Mộ thị sao?"

"Một bộ kim châm cứu, quản gia sẽ phái công ty bảo hiểm đưa đến."

Lê Tiếu chậm rãi đi đến cạnh anh, cúi nhìn bức vẽ kia rồi nói: "Người đại diện hiện giờ của Phòng đấu giá Mộ thị họ Phạm, anh nói xem liệu có phải..."

Bên môi Thương Úc là nụ cười chế giễu: "Phạm Mẫn Lễ."

Lê Tiếu kinh ngạc nhướng mày: "Anh biết sao?"

Cô cẩn thận quan sát mặt anh, không nhìn ra thâm ý.

Ngược lại anh còn có vẻ dửng dưng.Thương Úc tùy ý nghịch khung tranh, trầm giọng nói nhỏ: "Gia chủ của nhà họ Phạm."

Lê Tiếu nheo mắt, dường như có điều suy nghĩ: "Mộ thị diệt môn không quan hệ gì với họ sao?"

Thương Úc phủi bụi trên ngón tay, kéo cô đi đến trước cửa sổ: "Chắc là không.

Nhà họ Phạm mua lại Phòng đấu giá Mộ thị, cũng là sản nghiệp Mộ thị duy nhất không thể đổi tên."

"Sao anh lại nói thế?"

Anh nhìn vào mắt cô: "Tất cả sản nghiệp nhà họ Mộ chỉ có phòng đấu giá này là do tất cả mọi người trong nhà góp vốn.

Nếu muốn đổi tên, tất cả người góp vốn phải ký tên xác nhận.

Ký tên có thể ngụy tạo, nhưng trong đó có một người góp vốn dùng dấu vân tay."

Lê Tiếu chợt nghĩ ra điều gì, xoay người nhìn Thương Úc, ánh mắt sáng rực.Không đợi cô nói, anh cong môi gật đầu: "Là đứa bé em đang nghĩ đến.

Vì lúc đó còn nhỏ, nên cô ấykhông có chữ ký, toàn bộ đều là dùng dấu vân tay."

Lê Tiếu chợt thấy rối ren.

Dù nhà họ Mộ ở Parma chỉ hiện hữu trong những câu chuyện, nhưng lại có một phân sản nghiệp có thể khiến cả toàn gia tộc góp vốn, chí ít chứng minh quan hệ trong gia đình rất hòa hợp.Cô kéo áo sơ mi của anh: "Sao anh biết chuyện này?"

Thương Úc vòng qua bả vai cô, kéo cô vào lòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: "Anh nghe nói thôi.

Nếu muốn biết cụ thể, em có thể về nhà chính hỏi ba xem sao."

Sản nghiệp duy nhất còn lại của nhà họ Mộ, dù có đổi chủ, vẫn là dấu vết chứng minh nhà họ Mộ đã từng tồn tại....Sẩm tối, chú Tông xác nhận món đồ đấu giá đã được đưa đến phòng đấu giá rồi gọi điện cho Lê Tiếu.Lúc này, cô và Lạc Vũ đã đến dưới lẫu phòng đấu giá.Thương Úc không đi cùng.

Thân là cậu chủ Thương thị, anh xuất hiện ở Parma rất thu hút sự chú ý của mọi người.Phòng đấu giá Mộ thị nằm ở khu thành cũ của Parma, kiến trúc chủ đạo là tòa nhà Tây kiểu cũ mang cảm giác niên đại cổ xưa.Bảng hiệu dựng thẳng treo trên vách tường, ánh sáng từ cột đèn lờ mờ thoáng qua, giống như mơ lại giấc mộng năm mươi năm trước.Lê Tiếu mặc đầm dài màu đen bước xuống từ chiếc Bentley, ngửa đầu cẩn thận đánh giá phòng đấu giá.Lạc Vũ nhìn lướt qua, thấy một người đi xuống từ chiếc xe bên cạnh, nhắc nhở cô: "Cô...

Mợ Cả, đó chính là Phạm Mẫn Lễ, bên cạnh ông ấy là cô con gái được xem trọng nhất, Phạm Mị."

Lê Tiếu thôi nhìn phòng đấu giá, lẳng lặng liếc nhìn.Phạm Mẫn Lễ khoảng năm mươi, tóc vẫn đen nhánh trông không hề già.

Đàn ông trung niên Parma dường như có khuynh hướng thích đồ Trung Sơn thoải mái.Ông chống gậy, nhìn thẳng bậc thang phía trước.

Phạm Mị kéo khuỷu tay ông, ngẩng cao đầu trông khá kiêu ngạo."

Tổng Giám đốc Phạm, Phó Tổng Giám đốc Phạm."

Quản lý kính cẩn nghênh đón họ vào cửa xoay tròn, có thể nghe được ông ta đang báo cáo: "Món đồ đấu giá đã được đưa đến phòng bảo hiểm, bậc thấy giám định đang đánh giá giá trị."

Đuôi mắt quyến rũ của Phạm Mị khẽ cong lên, vượt qua Phạm Mẫn Lễ nhìn quản lý, giọng trong trẻo: "Phòng đấu giá của chúng ta đâu phải chi nhánh của Venus, tại sao phải tạo điều kiện cho khách hàng của họ?

Mặc kệ bậc thầy giám định đưa ra giá trị bao nhiêu, cứ tính giá gấp đôi trước đã."

Quản lý nhìn quanh, xoa tay cười gượng: "Phó Tổng Giám đốc Phạm, làm thế... không hay lắm đâu."

Nếu hai bên là quan hệ hợp tác chiến lược, hỗ trợ cho nhau cũng hợp lẽ.Phạm Mị cười lạnh hất tóc: "Có gì không hay?

Phòng đấu giá Mộ thị của nhà ta, chứ đâu phải của Venus, làm theo lời tôi nói."

Quản lý thấy Phạm Mẫn Lễ không ngăn lại, không thể làm gì khác hơn ngoài nhắm mắt vào phòng bảo hiểm.Lê Tiếu ở dưới bậc thang nghe rõ cuộc trò chuyện này, ngước mắt nhìn bảng hiệu Phòng đấu giá Mộ thị: "Đi thôi."

Lạc Vũ: "???"

"Mợ Cả?"

Cô ta tận mắt chứng kiến Lê Tiếu mất kiên nhẫn xoay người rời đi, hoàn toàn không hiểu được ý cô.Còn chưa vào cửa phòng đấu giá, sao lại đi rồi?Lê Tiếu khom người chui vào ghế phó lái.

Chờ Lạc Vũ lên xe, cô ra hiệu về phía đường xe chạy trước mặt: "Đến trung tâm thương mại."

"Vậy món đồ cô muốn..."

Lê Tiếu không đáp, lấy điện thoại gọi cho chú Tông: "Rút món đồ đấu giá về đi."

"..."

"Mười ngày sau chú đích thân đấu giá giúp tôi.

Tất cả chi phí phát sinh hôm nay cứ trừ trong quỹ tiền vốn của tôi."

Lê Tiếu mặc kệ phản ứng bên kia của chú Tông, trước khi kết thúc cuộc gọi, đưa ra câu đánh giá: "Phòng đấu giá Mộ thị không đáng tin."

Chú Tông ở Nam Dương xa xôi buông tay xuống, nghiêm túc bắt đầu sắp xếp người lấy lại bộ kim châm cứu về, hơn nữa lấy danh nghĩa hội viên cao cấp bất mãn, báo cáo lại lãnh đao của Venus ngay trong đêm.Lạc Vũ lái xe sợ ngây người vì một loạt hành động của Lê Tiếu.Hai tay cô ta vịn vô lăng, không ngừng liếc trộm Lê Tiếu."

Muốn hỏi gì cứ hỏi thẳng."

Lê Tiếu bắt được ánh mắt quan sát của Lạc Vũ, kéo gấu váy dựa lưng ghế.Lạc Vũ vuốt sống mũi: "Mợ không muốn đấu giá vì họ nâng giá gấp đôi sao?"

Chắc không đến mức thế nhỉ?Dựa theo sự hiểu biết của cô ta đối với Lê Tiếu, đồ có đất cách mấy, đừng nói là nâng giá gấp đôi, nâng hai trăm lần cô cũng mua bằng được.Lê Tiếu bẻ cổ tìm tư thế thoải mái, thờ ơ nói: "Không, đơn giản vì muốn gây rắc rối cho bọn họ."

Lạc Vũ: "..."

Đúng là có lý chẳng ngán ai.Lê Tiếu không rõ tại sao mình lại làm thế, vì có nâng giá gấp đôi cũng chẳng đáng gì với cô.Nhưng cô rất ghét câu nói kia của Phạm Mị.Phòng đấu giá Mộ thị là của nhà họ?
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 662: NHÀ HỌ MINH CỦA PARMA


Trung tâm mua sắm Parma.Lê Tiếu đi lang thang mấy phút, vô tình thấy được một tiệm đồ cổ, nên xoay người bước vào.Tiệm được bày trí mang vẻ cổ xưa, trở thành một nơi khác biệt trong trung tâm hiện đại hóa.Lê Tiếu nhìn lướt qua, chỉ vào cặp chặn giấy, bảo nhân viên tiệm đưa cho cô.Xưa nay Thương Tung Hải thích dùng bút lông viết chữ, cặp chặn giấy cổ chắc cũng xem như hợp sở thích của ông.Nhân viên tiệm đeo bao tay trắng đặt cái chặn giấy trên khay trưng bày.

Lê Tiếu nhìn lướt qua, bỗng thấy logo in trên vải khay.Nhìn xa giống như bình hoa, nhìn gần như bùa vẽ quỷ.Ồ, là sản nghiệp của Cận Nhung.Lê Tiếu nghịch chặn giấy màu xanh nhạt, nhàn nhạt nói: "Gói lại đi."

Nhân viên tiệm chưa từng thấy khách chọn đồ cổ tùy tiện như vậy.Cô ta cố ý mở nhãn giá ra, khách sáo nhắc nhở: "Thưa cô đây là đồ chặn giấy lóng trúc sứ men xanh triều đại trước, giá khuyến mãi là tám trăm ba mươi nghìn."

Lê Tiếu chậm rãi gật đầu: "Không cần lấy hóa đơn."

Xem như tiết kiệm tiền thuế cho Cận Nhung - người ba nuôi tự nhận kia của cô.Nhân viên tiệm thoáng sửng sốt, ngây người cầm cặp chặn giấy lóng trúc đến quây bắt đầu đóng gói.Đúng lúc này, mấy người từ ngoài cửa bước vào.Ăn mặc thiếu đứng đắn, cử chỉ ngả ngớn nhưng quân áo thì không rẻ, nhìn qua là biết đám con nhà giàu được cưng chiều sinh hư.Người đàn ông đi đầu cao hơn mét tám, khí chất mạnh mẽ được mấy người bao quanh.Có người đùa nghịch: "Cậu Minh, nếu ông cụ biết đích thân cậu chọn quà cho, chắc sẽ cảm động đến mức khóc ròng."

"Chắc chắn thích rồi, bình thường cậu Minh sống ẩn dật, nếu không phải vì mừng thọ ông cụ, có đến hết Tết cũng không thấy cậu ra ngoài."

Cậu Minh...Cái họ này khiến Lê Tiếu nghĩ đến Minh Đại Lan.Lúc trước hồ sơ Bạch Viêm gửi cho cô cũng không hoàn chỉnh, chỉ có mấy đoạn giới thiệu đơn giản.Thông tin liên quan đến nhà họ Minh không nhiều, chỉ biết sau khi Minh Đại Lan gả cho Công tước Childman thì đoạn tuyệt với gia tộc.Mà trong hệ thống quý tộc ngày nay ở Parma cũng không có chỗ cho nhà họ.Những ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu Lê Tiếu rồi biến mất, thậm chí cô còn không nhìn cậu Minh kia, thản nhiên đứng bên quây chờ nhân viên tiệm đóng gói quà.Đoàn người kia nhanh chóng vào sảnh đồ cổ.

Vòng quanh giá đồ cổ mấy lượt, có người lẹ mắt thấy được bóng dáng Lê Tiếu.Parma không thiếu người đẹp, có không ít thiên kim huyết thống quý tộc đẹp không tả xiết.Nhưng dáng người Lê Tiếu nhỏ nhắn, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng rất xuất sắc.

Bên cạnh cô còn có Lạc Vũ cao ngất thon thả, đám đàn ông thoáng quan sát liền bắt đầu bình phẩm lung tung.Còn về cậu Minh kia, đang ngắm một tượng trang trí thụy thú*, nghe họ nói thế liền ngước mắt, vừa hay nhìn thấy Lê Tiếu nghiêng đầu trò chuyện với nhân viên tiệm.(*) Thụy thú: là loài thú tượng trưng cho sự may mắn tốt lành, bao gồm: rồng, phượng, rùa, kỳ lân và tỳ huru.Từ góc độ này có thể nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp của cô.Cậu Minh như ngừng thở, nương khe hở giá đồ cổ nhìn Lê Tiếu không chớp mắt.Ánh mắt quá nóng bỏng của hắn khiến người ta khó ngó lơ.Lê Tiếu quẹt thẻ ở quây, lấy túi hàng từ tay nhân viên tiệm, lúc xoay người lạnh lùng nhìn giá đồ cổ.Vì thế cậu Minh thấy rõ gương mặt lạnh lùng của cô, ngâm thấy căng thẳng, tượng thụy thú rơi xuống đất vỡ làm đôi.Tiếng động này thu hút sự chú ý của những tên kia và nhân viên tiệm.Lê Tiếu không hề dừng lại, thong thả rời khỏi.Cậu Minh nắm giá đồ cổ, ánh mắt nhìn hai cô lăm lăm, nét mặt kinh ngạc khó tin.Ngoài tiệm đồ cổ, Lê Tiếu cụp mắt bước đi, bình thản hỏi: "Họ là ai?"

Lạc Vũ nhận lấy túi hàng từ tay Lê Tiếu: "Cậu Minh đó chắc là người nhà họ Minh.

Tôi chưa từng gặp mấy người kia, chắc cũng là mấy cậu ấm bình thường."

"Nhà họ Minh?"

Lê Tiếu nghiêng đầu nhướng mày.Lạc Vũ gật đầu: "Là nhà mẹ của bà Tiêu.

Gia tộc họ Minh ở Parma không nhiều, cũng chẳng mấy danh tiếng.

Chỉ có nhà họ Minh năm xưa kết thông gia với Thương thị thì nhảy lên thành quý tộc.

Nên cậu Minh kia bình thường sống ẩn dật, rất có thể là nhà họ Minh đã dần thoái ẩn."

Lê Tiếu trầm ngâm mấy giây: "Sao nhà họ Minh lại thoái ẩn?"

"Chuyện này thì tôi không rõ lắm.

Họ đã thoái ẩn nhiều năm rồi."

Lạc Vũ ngẫm nghĩ vài giây rồi giải thích: "Nhưng theo tôi biết, quan hệ thông gia năm đó là nhà họ Minh với cao Thương thị.

Có thể quan hệ thông gia giữa hai nhà thất bại là vì lo lắng gia chủ làm khó dễ."

Với suy đoán như vậy, Lê Tiếu từ chối đưa ra ý kiến.Nếu Thương Tung Hải muốn đối phó với nhà họ Minh, đừng nói họ gần như ẩn dật, dù có di dân khỏi Parma, cũng không thể nào tránh được.Huống hồ, đến giờ nhà họ Minh vẫn còn nguyên vẹn, Minh Đại Lan lại tái giá vào phủ Công tước, có cành cao hơn chống lưng còn sợ gì sao?Lý do này không ổn thỏa....Cùng lúc đó tại khu thành cũ do cảnh vệ quân đội Parma trông coi, một chiếc Passat màu đen dừng sâu trong lối vào của một tòa nhà lớn.Ở Parma đâu đâu cũng thấy người giàu, rất hiếm thấy xe cấp thấp như Passat.

Một là nghèo kiết không có tiền, hai là khiêm tốn quá mức.Mà chủ nhân chiếc xe này thuộc về sau, vì hắn có tài xế và vệ sĩ riêng.Vệ sĩ ra khỏi ghế phó lái, kéo cửa xe hàng sau, một tay ngăn cửa lại, cung kính gọi: "Cậu Ba, đến nhà chính rồi."

Người đàn ông ngồi sau nâng mí mắt, cất bước xuống, nhìn túi hàng trên ghế, trong đó là thụy thú bị hắn làm vỡ.Người này là cậu Ba nhà họ Minh – Minh Thừa Huân.Hắn ghét bỏ, bình thản dặn dò: "Ném túi đi."

Bỏ ra hơn một triệu mua đống rác về.Minh Thừa Huân chậm rãi vào cổng chính sâu trong viện, không cho quản gia thời gian báo lại, đi thẳng đến phòng sách của gia chủ đương thời.Hắn gõ cửa: "Ông nội, cháu là Thừa Huân."

Trong phòng sách mãi mới truyền đến tiếng đáp già nua: "Vào đi."

Minh Thừa Huân đẩy cửa vào, đi thẳng đến trước bàn gỗ Hoàng Hoa Lê, cúi đầu: "Ông nội, hôm nay cháu ra ngoài gặp phải một người."

Ông cụ Minh đã hơn tám mươi, sắc mặt hồng hào, đeo kính lão xem một quyển sách võ hiệp cũ nát.Nghe Minh Thừa Huân nói vậy, ông nheo mắt, tháo kính lão xuống dụi mắt: "Ai cơ?"

"Một cô gái... rất giống với bức ảnh ông cất giữ."

Ông cụ Minh nhìn Minh Thừa Huân thật kỹ, chau mày hằn nếp nhăn: "Cháu có nhìn nhâm không?

Giống cỡ nào?"

"Không hẳn giống nhau như đúc, nhưng cũng phải đến bảy phần."

Ông cụ Minh úp sách võ hiệp xuống bàn, nét mặt nặng nề: "Cháu có biết mình đang nói gì không?"

Minh Thừa Huân vội ngước mắt, sau đó lại cúi đầu: "Ông nội, cháu chắc chắn, gặp trong một tiệm đổ cổ trung tâm mua sắm Parma.

Nếu ông không tin, có thể phái người trích xuất camera."

Phòng sách yên ắng trong chốc lát.Nét mặt ông cụ Minh hơi khó chịu, ông đứng dậy chậm rãi vòng qua bàn, đi đến trước mặt Minh Thừa Huân, giọng già nua trầm thấp: "Chuyện này cháu còn nói với ai không?"
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 663: TẠM THỜI KHÔNG TỔ CHỨC HÔN LỄ


Minh Thừa Huân lắc đầu: "Chuyện quan trọng nên cháu đi thẳng từ trung tâm mua sắm qua, không nói với ai cả."

"Ừ..."

Ông cụ Minh chắp tay thở dài: "Cháu quên đi cho ông, không được phép nói với ai."

Minh Thừa Huân cau mày: "Ông nội, có cần cháu cho người dò hỏi..."

Ông cụ Minh phất tay thúc giục: "Không cân, không liên quan tới cháu, cháu về đi."

Minh Thừa Huân bất đắc dĩ phải ra khỏi phòng, nhưng lòng hắn không kìm được tò mò.Cô gái kia gần như giống hệt bức tranh ông nội cất giữ, dù thần thái hay dung mạo, chắc chắn có quan hệ chống chéo.Minh Thừa Huân không biết cụ thể, nhưng hắn từng nghe ba mình nói, nhà họ Minh thoái ẩn ở Parma có liên quan đến người phụ nữ trên bức tranh.Không bao lâu sau, quản gia nhận được cuộc gọi của ông cụ Minh, nhanh chóng đi đến phòng sách.Vừa vào cửa, ông ta đã thấy ông cụ Minh đỡ trán, thấp giọng lẩm bẩm: "Xảy ra chuyện, xảy ra chuyện rồi..."

"Chuyện...

ông cụ, ông sao thế?"

Ông cụ Minh không ngừng thở dài, trầm ngâm một lúc mới dặn dò: "Ông đến trung tâm mua sắm Parma, trích xuất camera ở tiệm đồ cổ, nhớ không được kinh động một ai."...Hôm sau, Lê Tiếu và Thương Úc quay về nhà chính Thương thị.Có thể vì ít người, mỗi khi quay lại Lê Tiếu luôn cảm thấy ngôi nhà này thiếu sức sống.Ngoại trừ vệ sĩ và người giúp việc, trong nhà cũng chỉ có Thương Tung Hải và Thương Lục ở lâu dài.Phòng khách khu ở chính, một mình Thương Lục ngồi trên ghế bành xem sách y.Nghe tiếng bước chân ngoài cửa, anh ta liếc nhìn, khép sách lại đứng dậy như phản xạ có điều kiện: "Anh Cả."

Dường như Thương Lục bẩm sinh đã sợ Thương Úc.Anh ta dè dặt nhìn Lê Tiếu, mím môi không nói gì.Thương Úc dắt Lê Tiếu ngược sáng đi đến, bước qua ngưỡng cửa.

Ngay khi anh cất tiếng, Thương Lục cảm giác như nhiệt độ hạ thấp hẳn: "Không biết đường gọi sao?"

Anh ta cũng phục luôn.Mỗi lần anh Cả ở cạnh Lê Tiếu, cứ bắt anh ta phải gọi, cứ như sợ anh ta quên cô nàng này là chị dâu mình vậy.Thương Lục cuộn sách y trong tay, liếc Lê Tiếu, lãnh đạm gọi: "Chị dâu."

Lê Tiếu gật đầu với anh ta như lời đáp.Cô chẳng có cảm xúc gì với Thương Lục, mà anh ta cũng như cô, chỉ muốn người kia đừng để ý đến mình.Chủ yếu là anh ta lo mình phát bệnh, càng sợ ánh mắt như mũi dao của anh Cả.Thương Úc dẫn Lê Tiếu ngồi bên trái ghế bành, người giúp việc vừa mang hai ly trà hoa đến, Thương Tung Hải đến đúng hẹn."

Con gái, không phải hôm qua đã đến rồi à, sao hôm nay mới ghé?"

Thương Tung Hải mỉm cười đi tới cùng quản gia Tiêu, cao giọng trêu đùa.Lê Tiếu lễ phép đứng dậy, vô thức gọi: "Bác trai."

"Hử?

Sao lại gọi bác trai?"

Thương Tung Hải vờ giận chỉ vào Lê Tiếu.

Cô cụp mắt cười: "Ba..."

Xưng hô này quả thật hơi khó tả.Thương Lục ở đối diện sợ hãi nhìn sang.Mới gặp mấy lần đã gọi ba rồi?Thương Tung Hải cười tươi hơn, xòe tay về phía quản gia Tiêu, nhận lấy hộp gấm đi đến trước mặt Lê Tiếu: "Lần này con đến Parma định ở bao lâu?"

Lê Tiếu nhìn hộp gấm xanh đậm trong tay ông, cong môi nói mơ hồ: "Con vẫn chưa định, nếu cần thiết thì ở lâu một chút cũng được."

Cô đã đoán được thứ trong hộp gấm kia là gì.Thương Tung Hải nhìn Lê Tiếu, nghe cô trả lời như vậy bèn vui mừng gật đầu: "Hiếm khi trở lại một chuyến, ở lâu cũng là chuyện thường tình."

Dứt lời, ông nâng hộp gấm trong tay, hiền hòa vỗ bả vai cô: "Dù hai đứa chưa tổ chức hôn lễ, nhưng không thể bỏ lễ nghi được.

Đây là quà đổi xưng hô cho con, đừng chê ít."

"Dạ không đâu, cảm ơn ba."

Lê Tiếu nhận hộp gấm nói cảm ơn, rồi đưa hộp quà chặn giấy lóng trúc cho quản gia Tiêu.Thương Lục ngây người chớp mắt, nhân lúc Thương Tung Hải và Thương Úc trò chuyện, ngẩng đầu thăm dò: "Này, cô với anh Cả tôi...

đăng ký kết hôn rồi?"

Đây là tốc độ phi nhân loại gì chứ?Lê Tiếu đặt hộp gấm lên bàn trà bên cạnh, gật đầu, bình tĩnh quan sát Thương Lục.Anh ta được bảo vệ rất tốt, đôi mắt khá giống Thương Úc kia trong veo không lẫn tạp chất.Sống trong một gia tộc thế này lại được đãi ngộ như vậy, anh ta thật sự rất may mắn.Thương Lục bị cô nhìn mà sợ hãi, đưa tay sờ gò má mình, hừ lạnh: "Cô nhìn tôi làm gì?"

Sau đó..."

Thiếu Hành, đó là chị dâu của con."

"Cô ấy là chị dâu của em."

Hai giọng nói trầm thấp không vui đến từ Thương Tung Hải và Thương Úc.Thương Lục giật mình, cúi đầu lặng thinh.Thương Tung Hải đi đến ghế chủ nhà ngồi xuống, liếc Thương Lục, sau đó nói với quản gia Tiêu: "Ông đưa nó về sân sau, trước khi thuộc quyển sách y kia, đừng cho nó ra ngoài."

Thương Lục trợn mắt há miệng: "Không phải, ba à..."

"Còn không đi mau."

Thương Tung Hải nghiêm nghị rầy la.Thương Lục mím môi, giận mà không dám cãi, xoay người ra khỏi cửa.Ở nơi đám người Thương Tung Hải không nhìn thấy, ánh mắt anh ta thoáng nghiêm trọng.Thật ra Thương Lục không ngốc, dù có được bảo vệ tốt cách mấy, từ nhỏ đến lớn, anh ta cũng đã trải qua không ít lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.Mỗi lần anh Cả về Parma, ba sẽ cấm túc anh ta trong nhà.Nếu nói lòng Thương Lục như gương sáng, thì đây chính là một loại bảo vệ trá hình....Thời gian nửa chung trà, Thương Tung Hải luôn hàn huyên chuyện nhà với Lê Tiếu, ngoại trừ hỏi tình hình hiện giờ của vợ chồng họ Lê, còn hỏi về dự định tổ chức hôn lễ.Thương Úc nâng ly trà thổi hơi nóng, nhướng đuôi mắt nhìn ông, không đáp chỉ hỏi lại: "Ba có sắp xếp gì?"

Nét mặt Thương Tung Hải sâu xa, ông vỗ tay vịn: "Hôn lễ là chuyện của hai đứa, dù là ba sắp xếp thì con có chịu nghe không?"

Lê Tiếu cụp mất tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình.Cô không trông mong gì với hôn lễ, hơn nữa hiện tại cũng không phải thời cơ tốt để tổ chức.Như những gì cô nghĩ, Thương Úc nhấp ngụm trà, buông ly xuống, ung dung cuộn ống tay áo: "Tạm thời bọn con không tổ chức hôn lễ, dù ba có sắp xếp gì cứ để sau đi đã."

Thương Tung Hải không phản bác, chỉ nhìn Lê Tiếu: "Vậy cũng được, con không có ý kiến gì chứ?"

Lê Tiếu cười khẽ đáp: "Dạ không."

Thấy vậy, Thương Tung Hải khẽ gật đầu: "Vậy cứ làm như hai đứa nói.

Mấy hôm nay đúng dịp lễ Eid- al-Fitr của Parma.

Thiếu Diễn, con dẫn con bé đi ra ngoài nhiều một chút, được thêm kiến thức."

Loại kiến thức này, Lê Tiếu thật chẳng mấy hứng thú.Nhưng chính miệng Thương Tung Hải nói ra, chắc chắn ông có thâm ý.Nếu cô thật sự có liên quan với nhà họ Mộ, lộ mặt trong thành Parma dễ dàng dẫn đến sự chú ý.Chẳng hạn như cậu Minh hôm qua đập vỡ tượng thụy thú.Lê Tiếu không cho rằng hắn thất thố vì dung mạo của mình, chắc chắn có nguyên nhân nào khác.
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 664: LÀM GÌ CÓ CÔNG BẰNG


Gần trưa, Lê Tiếu nhận được một tin nhắn điện thoại.Cô thấy tên người gửi liền mượn rợn cớ vào phòng vệ sinh.Trong phòng chính, Thương Tung Hải nhìn theo bóng lưng cô, đợi cô đi xa mới thu lại ý cười trong mắt, nhìn Thương Úc đây thâm ý: "Tối qua con bé đến phòng đấu giá Mộ thị?"

Thương Úc lấy bao thuốc trên bàn trà, rút một điếu đặt bên môi, nâng mí mắt, giọng trầm hẳn đi: "Ba phái người theo dõi cô ấy?"

Thương Tung Hải vuốt ve Phật châu trên cổ tay, híp mắt: "Nói ba nghe, sao con bé biết phòng đấu giá Mộ thị?"

Anh rít một hơi thuốc, rồi phun ra khói mù, giọng mơ hồ: "Con nhớ lúc trước ba đã tiến hành giao dịch với Phạm Mẫn Lễ, phòng đấu giá Mộ thị vẫn được duy trì cho đến ngày hôm nay là kết quả điều đình của ba nhỉ?"

Hai cha con không ai trả lời câu hỏi của đối phương, giống như là đánh đố lẫn nhau.Sau đó, Thương Tung Hải sai người giúp việc châm trà, nhìn qua hộp gấm Lê Tiếu đặt trên bàn trà, nói sâu xa: "Nếu không phải tối qua con bé đến phòng đấu giá Mộ thị, trong thời gian ngắn, ba sẽ không giao ba mươi trang còn lại của bản dịch cho con bé.

Nếu con bé đã nảy sinh mong muốn thăm dò chân tướng, con đừng cản nó nữa."

Thương Úc gẩy tàn thuốc, chậm rãi nhìn sang: "Ba nên biết, đặt mối thù sâu tựa bể mấy chục năm trước lên người cô ấy là chuyện không hề công bằng."

"Thiên hạ này làm gì có công bằng?"

Thương Tung Hải như châm biếm nhìn ra ngoài cửa, đôi mắt hiện lên vẻ xa xăm: "Con bé có quyền được lựa chọn, mặc kệ sau cùng quyết định thế nào, ba đều ủng hộ.

Con đó, chỉ cần bảo vệ con bé giúp ba là được, những thứ khác để mặc con bé định đoạt."...Bên kia, Lê Tiếu tìm góc không người, cầm điện thoại lên gọi.Bạch Viêm bắt máy ngay, không nói nhảm thừa thãi, vào thẳng vấn đề: "Gần đây phủ Công tước rất yên ắng, tạm thời không có hành động bất thường gì.

Hai ngày nay Công tước Childman đểu bận tiếp kiến chính khách và phụ tá, không nhìn ra điểm khác thường."

Nghe vậy, Lê Tiếu dựa vào một gốc cổ thụ, đáp lại một tiếng.Đầu điện thoại bên kia thoáng yên ắng, cùng với tiếng di chuột, Bạch Viêm bổ sung: "Muốn thâm nhập phủ Công tước không phải dễ đâu.

Người của chúng ta theo dõi hơn hai mươi tiếng đồng hồ ở gần biệt thự mới được chút manh mối.

Nếu bạn cô có thể chui vào thật, kỵ sĩ hoàng gia phủ Công tước chắc bị cho nghỉ việc mất."

Lê Tiếu cúi đầu nhìn mũi chân, cười nhạt: "Đừng xem thường năng lực ngụy trang của lão đại lính đánh thuê."

Dứt lời, cô lại dặn Bạch Viêm tiếp tục theo dõi, sau đó cúp máy.Mãi không tìm được Vân Lệ, thời gian càng dài, hệ số nguy hiểm càng cao.Lê Tiếu day trán, không khỏi lo lắng.Đến Anh thì không thực tế, tai mắt của gia tộc Công tước đông đảo, đi lại tùy tiện sẽ dẫn đến sự cảnh giác của anh ta.Đúng là người ngoài không trà trộn vào phủ Công tước được, nhưng người bên trong thì... có một người.Chỉ là, nên dùng cách gì để lẳng lặng liên lạc với cô ta đây?Lê Tiếu buồn bực nhíu mày, thâm mắng Thấm Thanh Dã mấy câu.

Cũng ngay trong lúc này, cô bỗng ngước mắt, một suy nghĩ chợt nảy sinh trong đầu.Người bình thường không thể vào được phủ Công ước, nhưng nếu là người nổi danh thì sao?Lê Tiếu vuốt ve màn hình điện thoại, trăn trở mấy giây, sau đó mỉm cười, ánh mắt sáng rực.Cố Thân đang ở tỉnh bang Ida hắt hơi một cái, sau gáy lành lạnh, tự dưng cảm giác có người muốn mưu hai anh ta.Ba phút sau, Lê Tiếu gọi điện thoại đường dài.Cố Thân hoài nghi nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, mí mắt phải giật một cái, lý trí bảo anh ta không nên bắt máy nhưng ngón tay đã ấn nút trả lời.
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 665: CÓ RỒI THÌ SINH


Mười phút sau, Lê Tiếu quay lại sảnh chính, Cố Thân ở Ida ném điện thoại lên bàn, vuốt tóc sau gáy cười lạnh.Anh ta còn đang nghĩ đủ mọi cách gây phiền cho Tiêu Diệp Huy, không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.Sau bữa trưa, Thương Tung Hải nhận được cuộc gọi của thư ký nên đến dược đường.Lê Tiếu dựa vào ghế mây bên hồ cá sân sau, thỉnh thoảng ném đồ ăn cho cá, ánh mắt phản xạ sóng nước mặt hồ vô cùng xinh đẹp.Thương Úc biếng nhác bắt tréo chân, một tay đỡ trán, cổ áo sơ mi hơi mở, đôi mắt sâu thẳm quyến rũ nhìn Lê Tiếu không chớp mắt.Lạc Vũ đứng canh chừng cách đó không xa.Hai người họ không ai nói chuyện, nhưng lại càng tạo cảm giác yên ổn ấm áp.Không lâu sau, Lê Tiếu phủi vụn trên ngón tay, dựa ra sau, nghiêng người nhìn vào mắt Thương Úc: "Nhà họ Phạm và nhà họ Thương có quan hệ lâu đời?"

Anh cụp mắt, rút khăn giấy chìa tay qua bàn trà ở giữa đưa tới: "Cũng không hẳn.

Trong ấn tượng của anh thì cũng chẳng giao thiệp là mấy."

Lê Tiếu vỏ khăn giấy, lay mũi chân: "Vậy tối nay ông ta đến là muốn nhờ vả sao?"

Vừa rồi trên bàn ăn, Thương Tung Hải tiết lộ một thông tin.Tối nay Phạm Mẫn Lễ muốn đến viếng thăm, bảo họ ở lại nhà chính đừng rời đi.Có lẽ vì những gì nghe thấy trước cửa phòng đấu giá Mộ thị, Lê Tiếu không có ấn tượng gì tốt với nhà họ Phạm.Thương Úc đẩy chung trà đến trước mặt cô, cong môi, giọng nghiền ngẫm: "Chắc ông ấy muốn em đoạt lại phòng đấu giá Mộ thị từ nhà họ Phạm."

Lê Tiếu cẩm chung trà, ánh mắt thoáng ngừng, sau đó bật cười: "Ba Thương đúng là để ý đến em."

Với cô, đoạt lại một phòng đấu giá không phải việc gì khó.Vấn đề là, cô không có lý do làm thế.Nếu như Phòng đấu giá Mộ thị do nhà họ Phạm mua lại theo cách bình thường, cưỡng ép cướp đoạt sẽ khiến dư luận phản đối.Lúc này, Thương Úc đang quay đầu nhìn ra xa sân sau, đó là nhà riêng đã từng của anh.Anh thu hồi tầm mắt, nhìn góc bàn trà: "Em không tính đi xem hồ sơ sao?"

Đầu ngón tay Lê Tiếu vuốt ve hộp gấm nhung, mắt nhìn xung quanh: "Về biệt thự hãng xem."

Tuy nhà chính yên ổn, nhưng chỉ là biểu hiện bề ngoài.

Khắp nơi đều có người ẩn thân, vô số vệ sĩ, liệu có người mang lòng khác hay không rất khó nói.Nghe vậy, Thương Úc chậm rãi đứng dậy, cầm hộp gấm trên bàn, chìa tay ra với cô: "Không cần phải chờ về biệt thự, anh dẫn em đến chỗ này."

Lê Tiếu cũng không nghĩ nhiều, siết ngón tay anh mượn sức đứng dậy, vòng qua hồ cá đi đến sân sau.Cách xa sân trước ồn ào, khi cầu vòm và tòa lầu với cửa sổ đen tường đỏ ở đường mòn phía trước hiện ra, Lê Tiếu tập trung tinh thần, chợt mỉm cười.Nhà riêng của anh là nơi họ thật sự bắt đầu.Khi tiến lại gần, Lê Tiếu ngước mắt đánh giá kiến trúc căn nhà.Dường như cô chưa từng đến căn phòng tháp nhọn ở tầng ba.Bên trong nhà, màu sắc u ám nặng nề như trước, yên ắng, cổ điển.Hai người ngồi trên sofa phòng khách, cửa số cao mở một nửa, dường như có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách dưới câu vòm bên ngoài.Trên bàn đặt hai ly trà nóng, không biết đưa vào lúc nào.Lê Tiếu đặt hộp gấm trên đùi, mở chốt.

Bỗng dưng hộp gấm lại bị Thương Úc cướp đi.Cô không hiểu, kín đáo nhướng mày: "Sao vậy?"

Anh tiện tay đặt hộp gấm lên bàn, vòng qua eo cô ôm người vào lòng.Lê Tiếu kinh ngạc nhìn nắng gắt buổi chiều, hai tay chống bả vai Thương Úc, nét mặt câm nín: "Anh..."

Gương mặt anh tuấn của anh vùi vào cổ cô, môi hôn từng chút một, giọng khàn quyến rũ: "Để em nghỉ ngơi rất lâu rồi."

Lê Tiếu nghiêng đầu né tránh, bất đắc dĩ thở dài.Lần cuối cùng... là đêm đăng ký kết hôn ở lại nhà họ Lê, anh không hề tiết chế khiến cô mệt mỏi suốtmấy ngày.Sau đó gần đợt sát hạch của Tam đường, đúng là đã lâu họ không âu yếm.Nhưng giờ đang là ban ngày!Lê Tiếu đấy anh, đầu ngón tay đan vào tóc anh nhẹ nhàng vuốt ve như trấn an: "Không thể chờ được sao?"

"Ở đây thử một lần nhé?"

Lê Tiếu cảm nhận hơi thở nóng rực của anh, cong môi hỏi lại: "Em có thể từ chối không?"

Anh yên ắng mấy giây, ngay khi cô nghĩ rằng anh sẽ đáp lại bằng hành động thực tế, anh lại thấp giọng đồng ý: "Có thể."

Lê Tiếu: "???"

Thật sự được sao?Cô nửa tin nửa ngờ ngửa ra sau, kéo giãn khoảng cách dò xét anh."

Sao thế?"

Đôi mắt nhuốm dục vọng của Thương Úc nhìn vào môi Lê Tiếu, ghì gáy cô, gương mặt anhtuấn cúi xuống hôn lên: "Muốn tiếp tục?"

Lê Tiếu cứng nhắc xuống khỏi đùi anh, ngạc nhiên hiếm thấy.Sao hôm nay anh lại thấu tình đạt lý như vậy?Lê Tiếu bất an cầm hộp gấm lên, mở ra ngửi được mùi mực.Sau đó, cô biết mình sai rồi.Vì sau đó, dù cô muốn tập trung xem hồ sơ, anh vẫn luôn nghịch phá cô.Nói đúng ra cũng không phải là nghịch phá, mà là... khiêu khích.Chưa đến năm phút, Lê Tiếu đã ngồi không yên.Cô ném hộp gấm lên bàn, hơi thở rối loạn.

Nhìn cúc áo bị mở ra, cô vuốt mặt, cả người khó chịu như lửa cháy.Không phải anh thấu tình đạt lý mà là đi đường vòng.Anh đang ép cô... chủ động.Thương Úc biếng nhác kiêu ngạo bắt tréo chân, dáng vẻ chính nhân quân tử, thong thả hút thuốc.Nhận ra được ánh mắt có vẻ tố cáo của Lê Tiếu, anh nghiêng đầu phun khói, đưa tay kéo cổ áo lộ ra khuôn ngực màu mật cường tráng: "Sao không xem nữa?"

Thương Úc lúc này ở trong mắt cô là bốn chữ to:Ra vẻ đạo mạo.Lê Tiếu nén ngọn lửa trong lòng, híp mắt nhìn điếu thuốc anh ngậm trong miệng, đưa tay đoạt lại cho vào miệng hút một hơi.Một màn này khiến nét mặt vẫn ung dung của anh chợt thay đổi.Thương Úc nguy hiểm nheo mắt lại, nhướng mày, mím môi dụi nửa điếu thuốc còn lại trong gạt tàn.Anh còn chưa tiếp tục động tác kế tiếp, Lê Tiếu đã nắm cổ áo sơ mi anh, kéo anh đến trước mặt mình, ngửa đầu áp lên môi anh.Làn khói mỏng được mớm qua, sương mù trắng nhạt phà ra từ môi hai người.Được như ý, Thương Úc cứ thế mà tiếp tục.Trong lúc mê loạn, Lê Tiếu nghe được tiếng cười trầm thấp vang bên tai: "Em còn muốn xem hồ sơ nữa không?"...Hai tiếng sau, nắng chiều về Tây.Lê Tiếu nhìn trần nhà phòng ngủ chính, không đổi hoài nghi cuộc đời.Thương Úc thỏa mãn ra khỏi phòng tắm, một tay đè mép giường, cúi người vuốt ve gò má đỏ ủng của cô: "Mệt sao?"

Lê Tiếu biếng nhác lườm anh.

Ánh mắt quyến rũ như tơ chính là miêu tả cái liếc mắt này.Cô than khẽ, nhớ đến một chuyện quan trọng: "Có phải vừa rồi anh không đeo bao?"

Thương Úc cong môi cười khẽ, tém tóc mai cô ra sau tai, ánh mắt chuyên chú: "Quên chuẩn bị, nếu có thì sinh, hùm?"

Lê Tiếu lắc đầu, từ chối dứt khoát: "Không được."
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 666: NHƯỢC ĐIỂM TRÍ MẠNG


Độ cong bên môi Thương Úc sâu hơn, ánh mắt âm u, mãi không nói gì.Bất kỳ biến hóa nào trên người anh Lê Tiếu đều có thể bén nhạy nhận ra, huống chi đây còn là đề tài nhạy cảm như vậy.Lê Tiếu ôm khăn tắm trước ngực, ngồi dậy, mím môi, nhìn thẳng anh: "Giờ không phải là..." thời cơ tốt để sinh con.Cô còn chưa kịp nói ra những chữ cuối, anh đã hôn lên trán cô rồi sau đó xoay người rời khỏi phòng ngủ, chỉ để lại một câu nói: "Anh đi phối thuốc."

Lê Tiếu cúi xuống nhìn đầu ngón tay mình, nét mặt rất nhạt.Lẽ nào anh thật sự cảm thấy lúc này phù hợp để sinh con sao?Đang rối ren thù trong giặc ngoài, nếu cô thật sự mang thai thì sẽ trở thành điểm yếu cỡ nào?Đến lúc đó đừng nói là bảo vệ con, cả mạng mình cô cũng khó lòng.Cô có thể dựa vào Thương Úc, nhưng đời người mãi không đoán được sự cố và tương lai.Năm đó bà Tiêu Minh Đại Lan có đội kỵ sĩ mạnh mẽ nhất của phủ Công tước bảo vệ, nhưng vẫn không tránh khỏi bị ám hại.Thậm chí Lê Tiếu có thể tưởng tượng, khi cô đến bản thân còn không bảo vệ được, sẽ trở thành nhược điểm trí mạng của Thương Úc....Sau khi Lê Tiếu uống chén thuốc Bắc do chính Thương Úc tự tay sắc, họ đều không nhắc lại chuyện mang thai.Nhưng không đề cập, không đồng nghĩa không có vết tích.Đây có lẽ là lần đầu Thương Úc để Lê Tiếu uống thuốc tránh thai.

Bởi vì anh đã từng nghĩ, nếu có một đứa con, là con gái giống hệt cô, có lẽ anh có thể thông qua đứa bé này thấy được bóng dáng của cô khi còn nhỏ.Một mình Thương Úc đứng trên ban công tầng ba, nắng chiều nghiêng rơi xuống khắp người anh, vẫn không xua tan được vẻ lạnh lùng cô đơn.Không muốn sinh thì không sinh vậy.Hai tay anh vịn lan can ban công, khẽ thở dài, sau đó quay lại phòng ngủ chính.Lê Tiếu không có trong phòng.

Cửa phòng tắm đang mở, anh tùy ý lướt qua cũng không dừng lại, nên không ngửi được mùi thuốc Bắc lan tràn trong phòng tắm.Anh cau mày đi xuống phòng khách dưới lâu, cũng không thấy bóng dáng cô đâu.Cùng lúc đó, Lê Tiếu đã ra khỏi tòa nhà.Cô bước nhanh qua cầu vòm, thấy Lạc Vũ đang đứng hút thuốc bên dòng suối phía trước, bèn vẫy tay với cô ta.Lạc Vũ nhạy bén nhận ra khóe môi tái nhợt và đuôi mắt đỏ ửng của Lê Tiếu, cứ cảm thấy là lạ.Trong tình hình gấp rút, cô ta quên đổi cách gọi, bật thốt hỏi: "Cô Lê, cô sao thế?"

Lê Tiếu quay đầu nhìn lại tòa nhà, sau đó tỏ ý về phía trước: "Đi theo tôi."

Lạc Vũ khó hiểu, tiện tay ném điếu thuốc, theo bước chân hơi vội của cô.Ba Thương đã về chưa?"

Lê Tiếu vừa đi vừa hỏi, trước giờ cô luôn biếng nhác nay lại căng thẳng hiếm có.Lạc Vũ lấy điện thoại ra: "Để tôi gọi cho quản gia Tiêu."

"Ừ, nhanh lên."

Lê Tiếu lạnh nhạt thúc giục.

Sự khác thường của cô khiến Lạc Vũ không dám sơ ý, nhanh chóng gọi cho quản gia Tiêu.Nhận được câu trả lời của đối phương, Lạc Vũ che điện thoại, báo lại Lê Tiếu: "Gia chủ đã về, đang ở phòng trà sân sau."

Lê Tiếu nuốt nước bọt, giọng kiểm chế nói nhỏ: "Đưa tôi đến đó."...Mười phút sau, Lê Tiếu như mất sức ngồi trong phòng trà, nhìn Thương Tung Hải bắt mạch cho cô, nhàn nhạt cảm ơn: "Làm phiền ba rồi."

Lạc Vũ đứng sau lưng cô, có thể thấy rõ sau tai và trên cổ tay Lê Tiếu đã nổi mẩn đỏ.Dường như là triệu chứng bị dị ứng.Lê Tiếu không nói ai biết, chén thuốc tránh thai mà nửa tiếng trước Thương Úc đưa cô, trong thời gian ngắn dẫn đến phản ứng dị ứng rất mạnh mẽ.May mà lúc đó anh không ở trong phòng.Mà Lê Tiếu bị dị ứng đã nôn sạch chén thuốc kia.Thương Tung Hải còn chưa trả lời thì điện thoại của Lạc Vũ đã đổ chuông.Lê Tiếu quay đầu ngay: "Nói lại anh ấy, tôi đang hỏi chi tiết hồ sơ phiên dịch trong phòng trà."

Lạc Vũ câm nín nhìn cô, mím môi, nhận cuộc gọi lặp lại nguyên câu nói.Lê Tiếu nhắm mắt thở dài, thần kinh căng thẳng thư giãn hơn nhiều.Đương nhiên Thương Tung Hải khôn khéo, không cần hỏi nhiều đã đoán được đại khái.Ông xua tay bảo Lạc Vũ ra ngoài cửa chờ, lại dặn quản gia Tiêu đến dược đường lấy thuốc.

Đợi hai người họ rời đi, ông mới nhìn Lê Tiếu, ánh mắt thận trọng: "Thuốc do Thiếu Diễn sắc cho con sao?"

"Dạ, trong đó có thể có thành phần dị ứng, trước kia con rất ít uống thuốc Bắc."

Lê Tiếu biết không gạt được Thương Tung Hải nên đi thẳng nào vấn đề.Thương Tung Hải nhìn mẫn đỏ trên cổ tay cô: "Sao không nói nó biết?"

"Chỉ là sự cố."

Giọng Lê Tiếu rất bình tĩnh, nén cơn đau ngứa của mẩn đỏ, khẽ cười nói: "Phản ứng dị ứng rất thường thấy, hơn nữa lúc trước con đã uống thuốc anh ấy sắc rồi, nên vẫn để lẫn này nằm ở con."

Ánh mắt Thương Tung Hải sâu hơn, không biết nghĩ đến điều gì mà rủ mí mắt xuống, nét mặt khó đoán.Sau đó, ông ngước mắt, chân mày giãn ra, trấn an: "Trong thuốc nó sắc cho con có thể có thành phần kích thích dạ dày, vẫn để không lớn, lát nữa uống thuốc sẽ không sao nữa."

Trong lúc hai người trò chuyện, quản gia Tiêu đã cầm thuốc về.Lê Tiếu thở phào, uống thuốc chống dị ứng, lại nhận thuốc thoa lên cổ tay rồi ngước mắt hỏi: "Bao lâu sẽ tan được vậy ba?"

"Sợ Thiếu Diễn nhìn thấy sao?"

Thương Tung Hải cười ôn hòa: "Khoảng nửa tiếng sẽ tan hết."

Thế nên, Lê Tiếu ngồi lặng trong phòng trà suốt bốn mươi phút.Khi mẩn đỏ trên người tan hết, cô mới quay lại nhà riêng ở sân sau.Lạc Vũ đi cạnh cô với ánh mắt phức tạp, do dự mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được nói đỡ thay Thương Úc: "Cô Lê, lão đại sẽ không hại cô..."

Lê Tiếu thoáng ngừng chân, gương mặt đã khôi phục vẻ thờ ơ thường thấy: "Đương nhiên."

"Vậy vừa rồi cô..."

Lê Tiếu cong môi, chậm rãi lên câu vòm: "Nếu là sự cố, không cần phải nói anh ấy biết, cả cô cũng vậy."

Lạc Vũ cúi đầu, muốn nói lại thôi.Tòa nhà đang gần ngay trước mắt, Lê Tiếu chậm rãi dừng chân, nghiêng người nhìn Lạc Vũ, nhỏ giọng nhắc: "Lúc trước tôi ở đảo Văn Khê đã uống thuốc anh ấy sắc.

Nếu phương thuốc của anh ấy có vấn đề, sao khi đó tôi lại không sao?"

Lạc Vũ xoay người, ngẩng đầu: "Ý cô là..."

Lê Tiếu ngửa đầu nhìn tòa nhà, ánh mắt đau lòng: "Người có vấn đề không phải anh ấy, mà ở kẻ tạo ra vấn đề."

Đạo lý rất đơn giản.Nếu Thương Úc biết hôm nay cô nổi mẩn nôn ói vì chén thuốc tránh thai kia, vậy thì phản ứng dây chuyển do chuyện này dẫn đến không thể khống chế được.Lúc trước là bà Tiêu, lần này lại là cô.Nội tâm Thương Úc có mạnh mẽ cách mấy, e là cũng không thể thản nhiên đối mặt với thuốc do chính tay mình sắc lại liên tiếp xảy ra sự cố.Mà nơi này còn là nhà chính Thương thị, cũng là nơi bắt đầu cơn ác mộng thiếu thời của anh.Cô bị dị ứng do thuốc anh sắc, chắc hẳn vì có người âm thầm khiến anh ôn lại cơn ác mộng năm ấy.Lê Tiếu nheo mắt: "Lạc Vũ, giúp tôi việc này."

"Cô cứ nói."

Hơi thở Lê Tiếu thoáng nặng nề, đầu óc tỉnh táo nói: "Mua một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp cho tôi, rồi điều tra xem thử trong quá trình chiều nay Thiếu Diễn sắc thuốc, có ai tiếp xúc với anh ấy không."
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 667: NHÀ CHÍNH KHÔNG CÓ CAMERA GÓC CHẾT


Lê Tiếu thản nhiên bước vào tòa nhà.

Nắng chiều màu da cam rọi lên sàn nhà đỏ sậm từ khe cửa, kéo dài bóng cô trên đó.

Mùi thuốc lá lửng lơ tản ra xung quanh.Thương Úc bắt tréo chân ngôi trong phòng khách, gạt tàn chất đấy tàn thuốc.Lê Tiếu đi đến, nghiêng người dựa lưng ghế, ngón tay lướt qua đầu vai anh: "Sao lại hút nhiều thuốc vậy anh?"

Anh buông chân xuống, dụi tắt điếu thuốc, không nhìn cô mà nhìn hộp gấm trên bàn trà, trâm giọng hỏi: "Xem hết tài liệu phiên dịch rồi?"

Lê Tiếu hơi hồi hộp, cũng nhìn về bàn trà.Vị trí hộp gấm kia không hề dịch chuyển, có thể vì nghi ngờ nên anh mới hỏi thế.Đôi mắt Lê Tiếu lóe lên, nói đúng sự thật: "Vẫn chưa.

Em nghĩ đến một chuyện nên mới tìm ba hỏi thử."

"Chuyện gì?"

Thương Úc nghiêng đầu, hơi ngửa người nhìn cô.Lê Tiếu đã ổn định tâm trạng, cong môi giải thích: "Trong tài liệu có viết, trong quá trình bắt cướp, xe bọn cướp lao xuống câu lớn, sau đó mò vớt cũng không tìm được thi thể của đứa bé kia.

Nên em đi hỏi thử, liệu có khả năng cô bé ấy còn sống hay không."

Nội dung này trước đó cô đã xem qua rồi, giờ lôi ra làm cái cớ, cũng hợp tỉnh hợp lý.Nét mặt âm u của Thương Úc dân dịu đi, anh dùng sức kéo cô vào ngực mình.Lực Thương Úc ôm cô rất lớn, ngâm có dấu hiệu mất khống chế.Lê Tiếu ngồi vững trên đùi anh, cũng không giãy giụa, nhìn gạt tàn, ngón tay đặt lên mặt anh, nhẹ giọng dụ dỗ: "Trước khi đi em không thấy anh, nên tự đi luôn."

Cầm Thương Úc tựa đầu vai cô, vòng tay mạnh mẽ ôm ghì cô.Lê Tiếu hơi nhích người, cười nói, lấy lùi làm tiến: "Em còn tưởng anh sẽ đi tìm em."

Thương Úc thấp giọng nói: "Uống thuốc rồi có khó chịu không?"

Anh vừa nói vừa nâng mặt cô lên, ánh mắt anh khi nhìn vào mắt cô cất giấu lo âu.Lê Tiếu lắc đầu, nét mặt ung dung: "Sao lại khó chịu được?

Đâu phải em chưa dùng thuốc anh sắc bao giờ."

Anh cong môi, ngón cái sờ khóe miệng cô: "

Sau này không uống nữa."

Hai người nhìn nhau, Lê Tiếu nhướng mày: "Uống thuốc rất bình thường, ảnh đừng lo quá.

Hơn nữa, giờ em không muốn sinh con..."

Thương Úc ngắt lời cô, thở dài, ghì cô vào lòng: "Giờ đúng là không phải thời cơ tốt."

Nếu nói khi động tình không giữ được bao nhiêu lý trí, thì phút chốc nghĩ lại mới dẫn đến xung động.Băn khoăn của Lê Tiếu rất có lý.Hai người lẳng lặng ôm nhau một lúc, Lê Tiếu chắc chắn anh không nhận ra điều gì khác thường mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.Mới đó đã năm giờ mười lăm.Sân trước thông báo, Phạm Mẫn Lễ và con gái ông ta đã đến.Quản gia Tiêu chuyển lời đến Lạc Vũ, gia chủ yêu cầu Thương Úc đến phòng nghị sự trước.Lê Tiếu nhìn Thương Úc, ngẩng đầu hướng ngoài cửa: "Vậy anh đi trước đi, lát nữa em đến thẳng Nguyệt Trai Đường."

Lòng bàn tay anh đặt lên đỉnh đầu cô xoa xoa: "Nhớ cẩm điện thoại theo."

"Em biết, mau đi đi."

Lê Tiếu đứng trước cửa nhà nhìn bóng Thương Úc đi qua câu vòm, chợt cười.Trạng thái lúc này có cảm giác như vợ tiễn chống ra cửa vậy.Cô nhìn một lúc, sau đó nhìn Lạc Vũ đứng cạnh mình: "Vào rồi nói."

Trong phòng khách, Lạc Vũ lấy thuốc tránh thai khẩn cấp ra, truyền đạt lại lời bác sĩ dặn.Lê Tiếu nhìn mục chú ý của hộp thuốc, cho một viên vào miệng, nâng chung trà lên uống, trả lại hộp thuốc cho Lạc Vũ: "Xử lý ổn thỏa, đừng để bị phát hiện."

Lạc Vũ gật đầu, cảnh giác nhìn ngoài cửa số, sau đó thấp giọng nói: "Tôi đã tra rồi, chiều nay lúc lão đại chế thuốc, không một ai tiếp xúc với anh ấy cả."

Lê Tiếu cong môi không ngoài suy đoán: "Cả người giúp việc cũng không sao?"

Giống hệt tình huống bà Tiêu xảy ra chuyện.Nét mặt Lạc Vũ nghiêm túc vô cùng: "Thật sự không có.

Tôi thông qua hệ thống Honker Union, hack vào camera khắp nhà chính.

Quá trình bốc thuốc, chế thuốc và nấu thuốc đều do đích thân lão đại làm."

Đúng là khác thường.Chẳng trách bà Tiêu lại căm hận Thương Úc đến vậy.

Người phụ nữ với tính cách như bà ta, hẳn sẽ không kết luận qua loa, chắc chắn đã cho người điều tra chuyện xảy ra năm đó rồi.Nhưng chân tướng sau cùng chỉ nhắm đến Thương Úc.Lê Tiếu xoay người ngồi xuống, ngón tay gõ đầu gối: "Nhà chính có góc chết camera không?"

Lạc Vũ trả lời rất dứt khoát: "Các góc nhà chính đều nằm trong phạm vi bao trùm của camera.

Khu vực sau bếp, dược phòng sắc thuốc, nhà riêng các người chủ đều có camera."

Cứ như sợ Lê Tiếu không tin, cô ta trầm ngâm, bổ sung: "Dù là phòng vệ sinh công cộng hay hành lang dài cũng có."

Nói đơn giản, có thể thấy nhà chính Thương thị đều nằm trong phạm vi khu vực hoạt động, tất cả đều không thể né tránh.Năm xưa bà Tiêu yêu Thương Úc như vậy, nếu không phải kết quả điều tra khiến bà ta suy sụp dẫn đến vì yêu sinh hận, có lẽ mẹ con họ đã không đến ngày hôm nay.Nếu là do người làm, vậy người chứa một bổ dao găm trong Thương thị rốt cuộc đã ẩn nấp bao năm?Nhưng nếu không phải do người làm, lẽ nào chỉ là sự cố?Dù gì, chuyện cô và Thương Úc mây mưa ở nhà riêng cũng chỉ là cao hứng nhất thời, còn cả việc anh không dùng biện pháp an toàn nữa, ai có thể đoán trước được chứ?Thương Úc là ai nào?Người đàn ông lạnh lùng nhạy bén từ trong xương, nếu thật có người âm thầm đến gần táy máy tay chân, anh lại không phát hiện ra sao?Nhiều năm qua anh tự trách, mặc cho bà Tiêu công kích bằng ngôn ngữ, chẳng phải là vì... ngoại trừ anh ra, thật sự không có ai chạm vào số thuốc đó.Thời gian suy ngẫm của Lê Tiếu rất lâu, đến nỗi đầu óc rối loạn, như rơi vào tư tưởng sai lầm nào đó.Tạm thời nghĩ không ra manh mối, cô day trán, nhìn đồng hồ rồi nói: "Đi thôi, đến Nguyệt Trai Đường trước."

Thật ra Lạc Vũ còn hy vọng tra ra manh mối hơn Lê Tiếu, dù chỉ là chút dấu vết cũng tốt.Trên đời này, bất kỳ ai cũng có thể tổn thương cô Lê, chỉ có lão đại sẽ không.Người mà anh dùng mạng bảo vệ, sao chấp nhận để cô chịu thương tổn chứ?Mà chiều nay, cô ta tận mắt nhìn Lê Tiếu nén cơn đau do bị dị ứng, một màn đó khiến nội tâm Lạc Vũ bị kích động.Hai người họ trước giờ không giỏi biểu đạt, nhưng đều dùng cách thức của mình để yêu đối phương.Một đôi yêu nhau đến vậy, ai lại muốn ly gián họ?...Nguyệt Trai Đường.Lê Tiếu còn chưa đến gần, đã thấy người giúp việc dẫn theo một cô gái đi loanh quanh vườn sinh thái.Tuy khoảng cách khá xa, cô vẫn nhận ra đó là Phạm Mị.Lạc Vũ có nói, cô ta là cô con gái Phạm Mẫn Lễ xem trọng nhất, Phó Tổng Giám đốc của phòng đấu giá Mộ thị.Lê Tiếu nhàn nhạt liếc cô ta, cũng không muốn chào hỏi, đi qua con đường lát đá vào thẳng Nguyệt Trai Đường.Phạm Mị ngoái đầu nhìn, vừa khéo bắt được bóng lưng cô.

Dù không thấy mặt, cô ta cũng có thể nhận ra đó là một cô nàng trẻ tuổi.Gia chủ Thương thị không có con gái, vậy cô là...
 
Back
Top Bottom