- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 620: HỘ KHẨU THIẾU MỘT THỨ
Chương 620: HỘ KHẨU THIẾU MỘT THỨ
"Thật chứ?"
Đoàn Thục Viện nghi ngờ, hỏi lại: "Thế hai đứa tính bao giờ đăng ký kết hôn?"
Đăng ký kết hôn...Lê Tiếu cụp mắt ngẫm nghĩ, mím môi nói: "Để con về bàn lại với anh ấy."
Nghe vậy, Đoàn Thục Viện thở phào nhẹ nhõm, nét mặt nghiêm túc biến mất, vui mừng xoa đầu Lê Tiếu: "Bé cưng, con đừng trách mẹ nhiều lời, chuyện này quyết định càng sớm càng tốt."
Đoàn Thục Viện có băn khoăn của mình.Dù gì cũng nhiều cám dỗ, người đàn ông như Thương Thiếu Diễn vốn gặp rất nhiều kiểu phụ nữ.Nếu anh thích Tiếu Tiếu thật, thì không nên trì hoãn cô như thế.Nếu họ thật lòng yêu nhau, giờ còn ở chung với nhau, đăng ký kết hôn có gì khó đâu.Một giờ sau, Lê Tiếu đến công ty.Ông bà Lê nhìn bóng cô đi xa thông qua cửa sổ.
Đoàn Thục Viện trâm tư: "Ông có muốn dành thời gian ra gặp Thương Thiếu Diễn không?"
"Sao thế?
Bà sợ cậu ta không chịu đăng ký kết hôn với Tiếu Tiếu à?"
So với sự sốt ruột của bà, rõ ràng Lê Quảng Minh bình tĩnh hơn nhiều.Đoàn Thục Viện cau mày: "Tôi chỉ lo Tiếu Tiếu của chúng ta không có danh phận, đi theo cậu ta sẽ bị bắt nạt.
Không phải ông không biết thân phận cậu ta.
Nói dễ nghe là vợ chồng chưa cưới, nhưng khó nghe chính là sống chung trước khi cưới.
Hơn nữa..."
"Bà à, bà nói vậy thật khó nghe.
Đã là thời đại nào rồi, internet cũng khuyến khích bọn trẻ nên trao đổi nhiều hơn trước khi cưới.
Thế hệ của chúng có cách nghĩ khác chúng ta mà."
"Bà đừng nói thế nữa, con gái chúng ta mà bà còn không hiểu rõ sao.
Trong lòng con bé, chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên, con bé hiểu rất rõ."
Đoàn Thục Viện như nghẹt thở vì những lời của Lê Quảng Minh, mãi không nói gì.Bầu không khí trong phòng khách có vẻ nặng nề.
Lê Quảng Minh ngẫm nghĩ mấy giây rồi vỗ bắp đùi:"Thế này đi, nếu bà thật sự không yên lòng, tôi sẽ trò chuyện với Thiếu Diễn."
Đoàn Thục Viện hài lòng gật đầu: "Cũng được, chỉ bằng hẹn đến nhà dùng bữa đi, tôi cũng muốn nghe xem."
Lê Quảng Minh chỉ thuận miệng nói thế: ".Đến công ty, Lê Tiếu vào phòng họp bắt đầu ngẩn người.Đúng là cô chưa từng nghĩ đến chuyện đăng ký kết hôn.Không phải không muốn kết hôn, chỉ là thấy như hiện tại cũng không có gì không ổn.Lê Tiếu có thể hiểu được nỗi lòng của Đoàn Thục Viện.
Có lẽ trong mắt họ, một tờ giấy đăng ký kết hôn là sự đảm bảo.Nhưng với cách hiểu của cô về Thương Úc, dù không kết hôn, cả đời này họ cũng chỉ thuộc về nhau.Lê Tiếu ngẫm nghĩ, mình nên bàn chuyện đăng ký kết hôn với anh thế nào đây.Cô lấy điện thoại ra, mở khung trò chuyện WeChat giữa họ, bất an gõ một hàng chữ.Thương Úc thiếu cảm giác an toàn, luôn lo sợ được mất với cô.Vậy nếu như đăng kết hôn, đây cũng là một cách thể hiện sự lệ thuộc lẫn nhau nhỉ?Cô đang suy nghĩ thì điện thoại bỗng rung lên.Lê Tiếu tập trung nhìn lại, che nửa bên mặt, lâm vào trầm tư.Cô mới gõ một hàng chữ, tự dưng gửi đi luôn rồi.Nội dung: Hội khẩu của em thiếu một thứ.Tiếng rung kia là tin nhắn lại của Thương Úc.Thương Úc: Là gì?Lê Tiếu chậm rãi gõ: Bạn đời.Cô ngẩn người nhìn điện thoại, gõ thế này liệu có mang đến cảm giác ép cưới không nhỉ?Lê Tiếu nghĩ muốn đổi cách thức lòng vòng hơn, đang định xóa thì Tịch La chọt đẩy cửa: "Cưng à, đang bận sao?"
Phòng họp quá yên ắng, Tịch La bỗng dưng xuất hiện, Lê Tiếu run tay nhấn gửi tin thành công.Điện thoại yên ắng mấy giây, sau đó tin nhắn của Thương Úc truyền đến: Thu hồi gì thế?Ố, anh chưa đọc được.Lê Tiếu thẩm thở phào, nhắn lại cho anh: Nhắn nhầm thôi.Đáng lý nên kết thúc tin nhắn ở đây.Nhưng Thương Úc lại khác thường, nhắn tiếp: Nhắn nhầm gì cơ?Lê Tiếu nhìn chằm chằm, híp mắt, không khỏi nghi ngờ, có phải anh đã đọc được không?Lúc này, Tịch La vẫn đứng ngay cửa, thấy nét mặt Lê Tiếu thay đổi liên tục, co ngón tay gõ cửa kính: "Cưng à, chị đứng mười phút rồi."
"Có chuyện gì?"
Lê Tiếu úp điện thoại trên bàn, dựa lưng ghế nhướng mày nhìn Tịch La, nét mặt rất bình thường.Tịch La cười khẽ, ngoắc ngón tay với cô: "Cưng đến phòng làm việc của chị một chuyến."
Cùng lúc đó, trụ sở chính Diễn Hoàng ngay sát cạnh.Hôm nay là hội nghị thường lệ mỗi tháng, trước bàn chữ U lớn đầy đủ người phụ trách các phòng.Thương Úc ngôi vị trí đâu, mở một cúc ngay cổ áo, trông vẫn nghiêm túc lại không mất phong độ.Lúc này, anh bắt tréo chân, tay cầm hồ sơ, thỉnh thoảng nhìn điện thoại, có vẻ không mấy chú tâm.Trưởng phòng đứng báo cáo trước bàn chữ U dè dặt quan sát nét mặt của Thương Úc, cứ cảm thấy... trông Chủ tịch hôm nay dịu dàng khác thường, chẳng những bớt đi vẻ sắc bén thường ngày, mà hình như vừa rồi còn cười khẽ.Trưởng phòng thấp thỏm, đưa ra câu tổng kết: "Chủ tịch, tôi đề nghị lập tức sắp xếp kỹ sư AI Nam Dương đến Parma xử lý vấn để kế tiếp, hoàn tất mọi khâu cuối để để phòng việc kỹ sư xin nghỉ mang kỹ thuật nòng cốt của chúng ta đi."
Ông ta vừa nói xong, Thương Úc đã cong môi chậm rãi ngước mắt: "Ừ, làm thế đi."
Trưởng phòng vâng dạ liên tục, trộm liếc anh thì bất ngờ nhìn thấy nụ cười bên môi anh thật tươi, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng cũng dịu dàng hẳn đi.Báo cáo của ông ta đã xuất sắc đến mức có thể lấy lòng Chủ tịch sao?...Màn đêm buông xuống, Lê Tiếu chuẩn bị tan làm.
Vừa đến quầy lễ tân, cô nghe được tiếng Tông Duyệt gọi từ phía sau, nên đứng lại, quay đầu: "Chuyện gì thế chị?"
Tông Duyệt trông hơi căng thẳng, rõ ràng không vui, cô tiến lên kéo cánh tay Lê Tiếu đi vào khúc rẽ đến thang máy."
Tiếu Tiếu, em có nghe mấy lời đồn trong công ty dạo này không?"
Lê Tiếu nhướng mày: "Lời đồn gì cơ?"
Tông Duyệt mím môi, khó chịu nói: "Cũng không có gì, có kẻ lời ong tiếng ve, em không biết thì thôi, dù sao cũng là giả."
Tin đồn nhảm trong công ty là chuyện thường gặp.Tông Duyệt chỉ vừa đi làm cách đây không lâu, khó tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi lời đồn đãi bên ngoài.
Mà nguyên nhân chính khiến cô tức giận là họ đang nghi ngờ năng lực của Tiếu Tiếu.E là họ chưa thấy bản lĩnh của em ấy.Lê Tiếu nhàn nhạt cong môi: "Chị đã nói là giả rồi thì cần gì phải so đo với họ."
Tông Duyệt hậm hực bĩu môi: "Chủ yếu là họ nói chuyện khinh người quá đáng, chỉ có em mới thản nhiên vậy thôi."
"Em có nghe đại khái chuyện của công ty.
Giờ không vội xử lý, đợi em đi công tác quay lại đã."
Lê Tiếu vừa nói vừa cẩn thận quan sát nét mặt Tông Duyệt: "Dạo này chị với anh Hai em thế nào?"
Ánh mắt Tông Duyệt chợt lóe, cô cầm thẻ nhân viên trước ngực quơ quơ: "Rất tốt."
Tuy cô nói thế nhưng ánh mắt quá thản nhiên, không hề thấy được sự vui vẻ và trông mong, cứ như đã đón nhận cuộc sống vợ chồng tôn trọng lẫn nhau thế này.