- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
Siêu Cấp Cưng Chiều (601-800)
Chương 630: TIỂU THẤT, CHÚNG TA CẦN ĂN Ý
Chương 630: TIỂU THẤT, CHÚNG TA CẦN ĂN Ý
Lê Tiếu tháo nón lưỡi trai và khẩu trang xuống.
Cố Thần vừa thấy mặt cô thì sửng sốt.Anh ta chống tay vịn ngồi thẳng người, trợn mắt há miệng, một lúc sau mới úp mở: "Cô... cô... cô..."
Anh ta ngồi ngay ngắn lại, mịt mờ nhìn lướt qua cửa: "Cậu tôi cũng đến à?"
Lê Tiếu không đổi sắc mặt nhìn anh ta: "Anh muốn chú Ngô biết anh làm trò xằng bậy ở Ida à?"
Cố Thân lập tức đứng dậy, ánh mắt hoảng hốt: "Nói linh tinh gì đó, tôi làm trò xằng bậy lúc nào?"
Cố Thần là cháu của Thân vương Ngô Luật.Năm đó Lê Tiếu ở phủ Thân vương Myanmar có gặp anh ta mấy lần.Đây cũng là lý do khi Lê Tiếu thấy tài liệu của Viêm Minh Z đã trầm ngâm một lúc lâu.Theo như cô biết, Cố Thần luôn nói mình du học nước ngoài, nghe hợp lý lắm, hơn nữa cứ dăm ba bữa lại có một văn bằng chuyên ngành khác nhau đưa về khoe khoang.Nếu không phải Bạch Viêm gửi tài liệu cho cô, cô cũng không ngờ anh ta lại gia nhập Viêm Minh, trở thành thành viên nòng cốt cuối cùng là Z.Lúc này, Cố Thân cầm ly nước đặt trên bàn, dựa lưng ghế, cúi người, híp mắt: "Sao cô biết tôi ở đây?"
Lê Tiếu cẩm ly nhấp một ngụm: "Tôi hẹn anh."
"Ổ."
Cố Thân vô thức đáp, sau đó giật mình: "Cô – hẹn – tôi?"
Lê Tiếu đặt điện thoại lên bàn, đi thẳng vào vấn đề: "Hợp tác giữa Tập đoàn Thiên Mục và Khoa học Kỹ thuật Tiêu thị, anh tính làm thế nào?"
Cố Thần im lặng, nhìn chằm chằm gương mặt dửng dưng hòa nhã của cô, mãi không bình tĩnh lại được."
Cô có ý gì?"
Lê Tiếu hất cằm với vali trên bàn: "Tự xem đi."
Cố Thân hoài nghi nhìn cô, sau đó mở vali ra, bất ngờ bên trong là lượng lớn con chip chế tạo hoàn hảo, lại còn hơi quen mắt nữa.Cố Thần quan sát mấy lần, đậy vali lại, nét mặt thay đổi khó lường: "Chuyện này do cô giở trò?"
Lê Tiếu liếc anh ta, giọng nhàn nhạt: "Con chip mà Khoa học Kỹ thuật Tiêu thị đưa anh, là bán thành phẩm trộm của công ty khác."
"Sao cô biết?"
Nét mặt Cố Thân càng lúc càng lạnh: "Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
Lê Tiếu lời ít ý nhiều, kéo dài giọng như ném lựu đạn: "Tôi là K."
Cố Thân vô cùng khiếp sợ, thậm chí còn khoa trương ngoáy lỗ tai: "Ai?
Cô là ai?
Lặp lại lần nữa!"...Nửa tiếng sau, Cố Thân đích thân tiễn Lê Tiếu ra cửa, trên đường đi vô tình gặp Lưu Tử Nam sưng hết mặt mày.
Không đợi đối phương lên tiếng, anh ta đã thiếu kiên nhẫn xua tay: "Cút sang một bên."
Dưới lấu, Cố Thân bực bội nắm búi tóc trên đầu mình, liếc Lê Tiếu bên cạnh, cáo mượn oai hùm nói: "Nếu cô dám gạt tôi, hai ta không yên đâu."
Lê Tiếu đút hai tay vào túi rảo bước về phía trước, nghe vậy thì liếc anh ta: "Làm theo lời tôi nói, Tập đoàn Thiên Mục sẽ không chịu tổn thất gì."
Cố Thần chậm rãi đứng dậy, hỏi ra nghi ngờ ẩn sâu trong lòng: "Con chip cô mang đến của công ty nào thế?"
"Tập đoàn Diễn Hoàng."
"Xì..."
Cố Thân cười giễu cợt: "Sản phẩm mà Tiêu thị có tài nguyên cao cấp còn không nghiên cứu thành công, Diễn Hoàng có thể sao?"
Lê Tiếu lạnh nhạt liếc anh ta: "Đương nhiên."
Cố Thần mím môi không nói nữa, cứ luôn cảm thấy như mình bỏ quên đầu mối quan trọng nào đó.Cho đến khi đưa mắt nhìn chiếc Ferrari Lê Tiếu lái đi xa, trong đầu anh ta chợt nghĩ ra điều gì đó, nét mặt buồn bực.Anh ta đã quên hỏi cô, là ai ngầm phá hỏng buổi họp tuyên truyền của Khoa học Kỹ thuật Tiêu thị và Tập đoàn Thiên Mục.
Cố Thần càng nghĩ càng bực bội, lúc quay lại thì gọi cho Bạch Viêm: "Anh đoán xem hôm nay ai đến tìm tôi?"
"K"Cố Thần im lặng hai giây: "Anh đã sớm biết rồi?"
Bạch Viêm cong môi, đưa ra yêu cầu bằng giọng ra lệnh: "Mặc kệ cô ấy muốn làm gì, cậu cũng phải dốc sức phối hợp."
Cố Thần nuốt nước bọt, nhớ ra tin đồn rất lâu trước đó: "Anh đúng là để cô ta muốn gì được nấy, nếu cô ta bảo tôi đi làm trò gian trá thì sao?"
"Làm theo không sai đâu."
Bạch Viêm nhấp ngụm bia: "Cũng đâu phải cậu chưa từng làm."
Cố Thân hùng hồ cúp máy, ánh mắt vô cùng phức tạp.Trong Viêm Minh, thần bí nhất chính là thành viên nòng cốt K.Nghe nói không mấy người biết rốt cuộc K là ai, nhưng có không ít sự tích liên quan đến người này.Cố Thần bực bội.Viêm Minh K lại là Lê Tiếu, là bạn thân thiết của em họ anh ta, cũng là người cháu mến yêu của cậu anh ta – Thân vương Ngô Luật, lại còn là Tan Sri danh dự của Myanmar.Giờ anh ta đang rất lo, liệu Lê Tiếu có nói hành động của anh ta ở tỉnh bang Ida cho cậu anh ta biết không.Chưa đến năm giờ, Lê Tiếu về khách sạn Hoàng Gia.Lạc Vũ đang chờ trong phòng, thấy Lê Tiếu liền báo cáo: "Cô Lê, người của buổi họp tuyên truyền phía Khoa học Kỹ thuật Tiêu thi vừa mới rời khỏi Ida."
Lê Tiếu cẩm nước suối trên bàn, ngửa đầu uống một ngụm: "Ừm, đi cả rồi?"
Lạc Vũ lắc đầu: "Ngoại trừ người Quản lý Doãn Mạt, những người khác đều rời đi.
Sáng nay có người thấy Doãn Mạt bị người của Tập đoàn Thiên Mục dẫn đi, hiện chưa biết tung tích."
Lê Tiếu ngừng động tác uống nước, yên lặng mấy giây: "Thiếu Diễn đâu?"
"Lão đại ra ngoài làm việc, chắc sau tám giờ mới quay lại."
Lê Tiếu gật đầu đã hiểu, đứng dậy đến phòng sách.Cô đi đến trước cửa số, nhớ lại ký hiệu Hắc Ưng trên vạt áo của Thương Úc, đáy mắt thoáng vui vẻ.Không lâu sau, Lê Tiếu gọi điện cho Cố Thân: "Doãn Mạt của Khoa học Kỹ thuật Tiêu thị bị anh giữ lại sao?"
Cố Thân buồn bực đáp: "Cô đừng nói với tôi là cô muốn cầu xin giúp cô ta.
Nói thật với cô, tôi sẽ không bỏ qua như vậy.
Lần này Tiêu Diệp Huy khiến Tập đoàn Thiên Mục thành trò cười trong giới khoa học kỹ thuật, tôi không thể rộng lượng bỏ qua cho anh ta."
Lê Tiếu hời hợt nói: "Anh muốn làm gì tùy anh, nhưng Doãn Mạt không phải đầu sỏ, món nợ này nên tính lên đầu Tiêu Diệp Huy."
"Anh ta không đến Ida, Doãn Mạt này là trợ thủ đắc lực, dù không phải đầu sỏ đi nữa, cô ta không thoát khỏi liên quan."
Giọng Cố Thân lạnh lẽo, vô cùng tức giận.Nếu không phải Lê Tiếu, anh ta còn chưa biết mình lại bị Tiêu Diệp Huy đùa giỡn trong lòng bàn tay.Lê Tiếu cong môi cười: "Anh muốn đối phó Tiêu Diệp Huy thế nào cũng được, nhưng phải giữ lại mạng Doãn Mạt."
Cố Thần do dự mãi, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Được, tôi đồng ý với cô.
Nhưng... cô hiểu rõ Tiêu Diệp Huy như vậy... cô cũng có thủ với anh ta sao?"
Lê Tiếu đáp: "Nhiều chuyện."...Gió đêm thét gào, đã hơn mười một giờ đêm, Thương Úc vẫn chưa trở lại.Điện thoại đột ngột rung lên dưới gối, Lê Tiếu đang ngủ bỗng tỉnh lại, mở mắt ra vô thức nhìn bên giường trống trải.Tiếng rung không ngừng nghỉ, cô lấy điện thoại ra, híp mắt ấn nghe: "Ai thế?"
Một thoáng im lặng, giọng nói dịu dàng như đến từ chân trời xa xôi truyền vào tai: "Em xóa cả số của tôi rồi sao?"
Lê Tiếu hơi híp mắt, gác tay lên trán, lạnh nhạt đáp: "Có chuyện gì thì nói thẳng."
"Tiểu Thất, tôi cho rằng có vài chuyện chúng ta đã có ký kết ngâm, nhưng lần này em ra tay khiến tôi rất khó chịu."