- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 439,089
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #181
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 580: CÓ PHẢI ANH UỐNG NHẦM RƯỢU NHÁI KHÔNG?
Chương 580: CÓ PHẢI ANH UỐNG NHẦM RƯỢU NHÁI KHÔNG?
Ban đêm, Lê Quân vẫn cụng ly nâng chén trên bàn tiệc với người Cục bảo hiểm xã hội, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, tâm trạng không được yên.Đã hơn chín giờ rưỡi, ngẫm lại, từ khi họ kết hôn đến giờ, dường như Tông Duyệt chưa từng chủ động hỏi bao giờ anh về nhà.Có thể vì say, Lê Quân đã sớm quên, trước mặt anh Tông Duyệt luôn hiểu chuyện, chưa bao giờ can thiệp vào công việc và sinh hoạt của anh.Biết anh bận rộn, nên cô luôn khéo léo an tỉnh ngồi trong nhà chờ anh về, dù có muộn cách mấy.Nghĩ đến đây, tâm trạng Lê Quân hơi bực bội.Gò má anh hơi đỏ, nốc cạn ly rượu, câm điện thoại gỗ mấy chữ nhắn cho Tông Duyệt.Lê Quân: Em đang làm gì thế?Mười lăm phút sau, tin nhắn WeChat khoan thai đến muộn.Duyệt Nhĩ Tâm An: Vừa tắm xong, sao thế anh?Tông Duyệt đang ở biệt thự Cảnh Loan, ngồi trong phòng khách lau tóc, nét mặt mê man.Đây là lần đầu Lê Quân chủ động nhắn tin cho cô.
Đã xảy ra chuyện gì khiến anh khác thường như vậy?Không chỉ có thế, điện thoại lại rung lên, Lê Quân nhắn lại ngay.Tông Duyệt cầm điện thoại, khó tin nhìn ba chữ kia, sợ đến mức làm rơi khăn lông xuống sàn.Cô không tin Lê Quân sẽ viết ra những chữ này, phản ứng đầu tiên là anh bị trộm số hoặc làm mất điện thoại.Thế nên, Tông Duyệt không nhắn lại, gọi qua luôn thăm dò thật giả.Lê Quân bắt máy ngay.Trong điện thoại rất ổn, tiếng chuyện trò muốn điếc cả tai."
Alô, anh Quân?"
Tông Duyệt dè dặt gọi.Lê Quân dựa lưng ghế nhéo mi tâm, giọng trầm thấp, nhả chữ không rõ ràng, quả thật đã uống nhiều: "Ừ, sao em còn chưa ngủ?"
Ô, xem ra không bị trộm số, cũng không mất điện thoại.Tông Duyệt nói đang đợi anh.
Tâm trạng phức tạp của Lê Quân lập tức trong lành trở lại.Hai người trò chuyện đôi câu.
Tông Duyệt lo sẽ quấy rầy cuộc xã giao của anh nên nhanh chóng cúp máy.Lê Quân nhìn màn hình, cảm giác nhớ nhà tràn ngập cõi lòng.Anh cho điện thoại vào túi, câm rượu trên bàn rót đây ly nốc cạn, sau đó để phụ tá xử lý giùm, bản thân mượn cớ rời khỏi phòng bao.Trong phòng khách biệt thự Cảnh Loan, Tông Duyệt vẫn đang cầm điện thoại nhìn ba chữ trong khung trò chuyện WeChat, mãi không tỉnh táo lại được.Cô đang suy nghĩ, có phải Lê Quân uống nhầm rượu nhái không?Ba chữ kia là: Anh nhớ em.Hôm sau là sát hạch của Nhị Đường.Hơn chín giờ Lê Tiểu mới dậy, tối qua không có chuyện gì, Thương Úc đã chịu làm người, không hung hăng nữa.Sát hạch bắn súng hôm nay bắt đầu lúc mười giờ rưỡi sáng.Trong phòng khách, chỉ có Hạ Sâm gác chân ngồi trên sofa hút thuốc chờ cô.Thấy bóng Lê Tiếu, hắn quơ điếu thuốc trước mặt: "Ngủ dậy rồi?
Người đàn ông của em tạm thời ra ngoài xử lý vài việc, lát quay lại."
Lê Tiếu chỉ "à" một tiếng.
Vừa ngồi xuống, Lạc Vũ đã bưng bữa sáng đến.Ăn xong chưa đến mười giờ, Hạ Sâm gọi Lê Tiếu đến bãi đỗ trực thăng.Đến Ấm Đường, sân bắn đã được chuẩn bị ổn thỏa.
Không phải trong phòng, mà là sân huấn luyện trên đỉnh núi lúc trước Lê Tiếu đã tới.Ra khỏi cầu thang, cô nhìn quanh... rất đông người.Cô nhướng mày, không đợi hỏi, Hạ Sâm đã giải thích: "Đến hóng hớt."
Đúng là vinh hạnh của cô.Nhìn sơ qua, chí ít phải trăm người.Hạ Sâm đút hai tay vào túi quân, nơi nào đi qua cũng có thể nghe tiếng chào hỏi của mọi người: "Anh Sâm, cô Lê."
Lê Tiếu chậm rãi đi qua đám người xếp hàng hai bên.
Phía trước đặt mười cái bàn, cách 20 mét còn có mười bia súng.Một người đàn ông mặc sơ mi trắng quần tây đen đi đến, củi đầu với Hạ Sâm, quay đầu nhìn Lê Tiếu: "Chào cô Lê. tôi là Vệ Lãng của Nhi Đường."
Đường chủ Vệ Lăng của Nhị đường là anh em con chú bác của tâm phúc Thương Tung Hải – Vệ Ngang.Trông anh ta khoảng hai bảy hai tám, gan bàn tay xuôi bên người hiện đầy vết chai.Tướng mạo tuy không xuất chúng nhưng khí chất rất lạnh lùng nghiêm túc.Tính đến nay Lê Tiếu đã thấy Đường chủ hai nhánh, đã có bước phán đoán ban đầu về họ.Tướng mạo họ bình thường nhưng thiên phú hơn người.Lê Tiếu và Vệ Lâng trò chuyện mấy câu, sau đó anh ta bắt đầu giảng giải quy tắc sát hạch hôm nay.Mục thứ nhất: xạ kích, mười người mười súng, sát hạch hai kỹ xảo, bắn mục tiêu cố định và mục tiêu di động.Sau mỗi đợt kết thúc, người có điểm số cao nhất chiến thắng.Nói cách khác, trong sát hạch hai kỹ xảo này, Lê Tiếu cân loại bỏ hết chín người kia, mới có thể thông qua mục thứ nhất.Mục thứ hai: lắp ráp, mười người mười súng, vẫn là hai kỹ xảo, một tay lắp ráp và bịt mắt lắp ráp.Có thể nói là độ khó cực cao.Vệ Lăng chu đáo nói rõ quy tắc và tiêu chuẩn sát hạch.
Có thể vì học theo vết xe đổ của Nhất Đường, anh ta lải nhải suốt mười phút, cứ sợ mình bỏ lỡ bước quan trọng nào đó.Gân mười giờ rưỡi, Thương Úc vẫn chưa đến.Hạ Sâm nghiêng người dựa một bên dụng cụ huấn luyện, ngó quanh, sau đó nhìn Lê Tiếu: "Có lòng tin không?"
"Chắc có."
Lê Tiếu trả lời thờ ơ.Hạ Sâm ngả ngớn liếm môi, mũi chân quẹt nhẹ sản xi măng: "Chậc, em không khiêm tốn được chút nào à?"
Lê Tiếu liếc hắn: "Cần thiết không?"
"Được đấy em dâu, cứ tiếp tục duy trì."
Không biết Hạ Sâm nghĩ đến điều gì mà nét mặt trở nên nghiên ngầm.Có thể Lê Tiếu không biết, bốn nhánh Ấm Đường có nội dung sát hạch khác nhau.Nói đơn giản, càng về sau càng khó.Vì thế lực trọng yếu của Ám Đường phân lớn rải rác ở Tam Đường và Tứ Đường.Hai mục của Nhị Đường đã rất khó, vậy mà Tam Đường còn thì ba mục và Tứ Đường thi bốn mục.Cả hắn cũng không qua được sát hạch bốn mục cuối, độ khó đó gân như đạt đến mức biến thái.Lúc này, phía cầu thang truyền đến tiếng xôn xao.Lê Tiếu và Hạ Sâm cùng quay đầu nhìn, chỉ thấy Thương Úc dẫn bốn trợ thủ từng bước đi lên.Ngay khi anh xuất hiện, sân huấn luyện lập tức lặng như tờ.Ai nấy cũng cung kính gọi "Đường chủ."
Anh đi đến trước mặt Lê Tiếu, cong môi: "Có việc nên đến muộn."
Lê Tiếu nhìn bốn trợ thủ sau lưng anh, cong môi cười khẽ: "Không muộn."
Vệ Lăng bước lên trước: "Đường chủ, mọi chuyện đã sắp xếp xong, có thể bắt đầu sát hạch bất kỳ lúc nào."
"Được."
Thương Úc trầm giọng căn dặn, sau đó vuốt má Lê Tiếu: "Đi đi."
Lê Tiếu cong môi xoay người, nhanh chóng đứng trước bàn ngắm bắn.Trên bàn đặt khẩu Beretta 92F, không lắp ống ngắm, cân bắn trúng mục tiêu di động cách 20 mét.Lê Tiếu kê thử, trọng lượng hơi khác với Desert Eagle.Khi chín thành viên khác vào vị trí, trong đám người dấy lên tiếng xôn xao bàn luận: "Đường chủ Vệ nổi danh trăm phát trăm trúng, cô Lê có đấu lại không?"
"Chưa nói trước được, cậu xem tư thế cầm súng của cô Lê kia, rất nhuần nhuyễn đấy."
Nghe được những lời này, Lê Tiếu nhướng mày nhìn qua, mới phát hiện đích thân Vệ Lăng ra tay, còn đứng ở vị trí ngay cạnh cô nữa.