- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 436,343
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #171
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 570: HAI NGƯỜI CẬU LÀ NGƯỜI SAO?
Chương 570: HAI NGƯỜI CẬU LÀ NGƯỜI SAO?
Dù gì anh ta cũng từng tham gia kỳ sát hạch của Nhất Đường hai lần.Mặc dù không qua, nhưng anh ta tự nhận rằng mình hiểu rõ nội dung sát hạch hơn Lê Tiếu.Nghe vậy, cô hờ hững trả lời: "Không cân đâu."
Chỉ là kỹ thuật trao đổi thông tin thôi mà, cần gì phải bổ túc?Dường như đã đoán trước được, Thu Hoàn không hề để bụng lời từ chối khéo của cô: "Em gái, đừng trách anh không nhắc nhở em.
Để bài của Honker Union không đơn giản đâu."
Lê Tiếu gật đầu, ra chiều nhận sự dạy bảo: "Vâng."
Thu Hoàn: "..."
Thôi vậy, chờ đến khi sát hạch thì cô sẽ biết nó khó cỡ nào.Lúc này, Thương Úc từ ngoài cửa đi vào.
Hôm nay anh ăn mặc rất chỉnh tổ, áo vest giày da, khí chất mạnh mẽ lại xuất chúng.Anh nhìn Lê Tiếu, nhếch môi rồi đi tới gần bàn trà, tiện tay cởi áo vest vứt bừa lên tay vịn ghế, sau đó ngồi xuống, cởi hai cúc cổ áo sơ mi.Một loạt hành động như muốn xé bỏ lớp mặt nạ ngụy trang, khôi phục vẻ lười biếng và thong dong thường ngày.Lê Tiếu dựa người vào ghế sofa, nghiêng đầu nhìn Thương Úc.
Bầu không khí xung quanh thoảng mùi gỗ mun bởi sự trở về của anh.
Cô nghiêng người: "Đã chọn thời gian sát hạch chưa anh?"
Thương Úc ngửa đầu gối lên chỗ tựa lưng, nhướng mắt nhìn cô, co ngón trỏ cọ nhẹ lên mặt cô: "Chủ nhật em rảnh không?"
Lê Tiếu liếm môi, thoáng nhướng mày: "Chắc là rảnh."
Thu Hoàn ngôi ở đối diện như người thừa thãi: "?"
Anh ta cười giễu, bỏ chân xuống, cúi người chống tay lên đầu gối mình: "Tôi nói này, sao cậu không hỏi tôi?"
Thương Úc sờ mặt Lê Tiếu, cụp mắt nhìn Thu Hoàn bằng ánh mắt lãnh đạm.Anh ta hậm hực sờ mũi: "Dù cậu không hỏi, nhưng tôi vẫn muốn trả lời.
Tôi rảnh, tôi rất rảnh!"
Anh ta nhất định phải tham gia kỳ sát hạch của Ám Đường.Tất nhiên là không phải để chứng minh rằng anh ta tài giỏi, nhưng thế lực phía sau đại diện cho Nhất Đường chính là mạng lưới thông tin mà anh ta rất cân.Chỉ cần có thể thông qua kỳ sát hạch của Nhất Đường, anh ta sẽ có thể sử dụng tài nguyên phía sau một cách trực tiếp.Chuyện này chỉ có lợi chứ không hề có hại.Giờ cơm tối.
Có Thu Hoàn ở đây, bầu không khí trong phòng ăn luôn rất sôi động.Lê Tiếu không ăn nhiều, điện thoại của cô reo liên hồi trong lúc ăn cơm đã thu hút sự chú ý của Thương Úc.Cô và vội mấy miếng cơm, để đũa xuống rồi đi ra khỏi phòng ăn.Thu Hoàn bưng bát cơm nhìn bóng lưng đi xa của cô, chép miệng: "Sao cô ấy còn bận hơn cả cậu vậy?"
Thương Úc không nói gì, tao nhã nhai đồ ăn trong miệng, nhưng biểu cảm trên gương mặt đẹp trai lại rất lanh.Chốc lát sau, Thu Hoàn cầm đũa gỗ một cái vào bát cơm của mình: "Cậu cảm thấy lần này cô ấy có bao nhiêu % sẽ đổ?"
Thương Úc lấy khăn giấy lau miệng, trầm giọng cho câu xóc óc: "Cao hơn cậu."
Thu Hoàn siết chặt bát cơm trên tay, nghiến răng: "Cậu không sợ bị vả mặt à?"
Thương Úc vứt khăn giấy ở góc bàn, nhếch môi, ngẩng đầu, ánh mắt sâu xa: "Cậu cứ chống mất mà xem."
Ở một nơi khác, sân lộ thiên bên ngoài biệt thự.Lê Tiếu dựa người vào chiếc Mercedes, cẩm điện thoại nghe người bên kia líu lo không ngừng, mặt có vẻ mất kiên nhẫn: "Khi nào rảnh tôi sẽ về."
"Vậy khi nào cô mới rảnh?"
Lê Tiếu ngửa đầu nhìn trời: "Nói sau đi, tranh thủ đưa đồ tôi cân cho tôi đi nhé."
Nói xong, cô cúp máy.Mà trong suốt quá trình trao đổi, cô đều dùng tiếng Myanmar.Truy Phong đúng lúc đi ngang qua nghe mà choáng.Đây là tiếng chim của nước nào thế?
Mẹ kiếp, nói liến thoắng nghe chẳng hiểu gì cả....Ngày hôm sau, Chủ nhật.Lê Tiếu và Thu Hoàn cùng tham gia cuộc thi sát hạch của Nhất Đường.Tám giờ sáng, đoàn người đi trực thăng đến khe núi Ám Đường.Bình minh vạn dặm, không gió không mây.Khi họ đến gần, cánh cửa sắt của hầm trú ẩn từ từ mở ra, bóng dáng của Tả Hiên cũng xuất hiện ở gần hang núi."
Đường chủ, cô Lê, cậu Thu."
Tả Hiên cung kính cúi đầu chào từng người, mặc đồ tập luyện màu đen, thái độ nghiêm cấn lại chừng mực.Bọn họ băng qua hầm trú ẩn đi vào thang máy.
Thương Úc nhìn Tả Hiên qua vách tường thang máy: "Đã chuẩn bị xong hết chưa?"
Tả Hiên cúi đầu đáp: "Đường chủ Thành đang chờ anh ở phòng thông tin.
Bên Honker Union cũng đã chuẩn bị xong."
Anh đáp lời, sau đó nhìn sang Lê Tiếu bên cạnh: "Em căng thẳng hả?"
Lê Tiếu nắm tay anh, trông hơi mệt mỏi, đang định nói chuyện thì không kìm được mà ngáp một cái: "Vâng, em rất căng thẳng."
Ngoài miệng cô nói căng thẳng, nhưng biểu hiện của cô lại hoàn toàn trái ngược.Thương Úc nhếch mép cười nhạt: "Vậy hay là về nhé?"
Lê Tiếu biếng nhác dựa vào vai anh: "Đến cũng đã đến rồi, dù sao cũng phải vào xem một chút."
Thu Hoàn đứng bên cạnh vã mồ hôi trán: "..."
Đây là lần thứ ba anh ta tham gia kỳ sát hạch, mẹ kiếp anh ta sắp căng thẳng đến nhồi máu cơ tím luôn rồi.Hai người còn là người sao?...Chưa đẩy năm phút sau, tại phòng thông tin dưới lòng đất.Lê Tiếu chưa từng đến nơi này, lần trước đến tham quan chỉ nhìn sơ sơLúc này, trong phòng thông tin rất tối, trên tường phía trước treo một màn hình điện tử cực lớn, hiển thị bản đồ địa hình ngọn núi.Ở giữa là hai cái bàn con, đèn trần được bật sáng.
Dưới ánh đèn sáng choang, một người đàn ông khoảng 30 tuổi đi tới từ ghế trọng tài.Dung mạo của anh ta không có gì đáng kinh ngạc, cao chưa đến 1m8, đeo kính và trông rất bình thường, là kiểu nhan sắc rất dễ bị bỏ qua trong đám đông.Thành Mạch, một trong những đường chủ của Ám Đường, người cầm quyền thực tế của Honker Union.
Người khởi xướng cuộc chiến giữa Honker Union và hacker mạng, ngay cả Vọng Nguyệt nhìn thấy anh ta cũng phải gọi một tiếng anh Thành."
Đường chủ, cuộc thi sát hạch có thể bắt đầu bất cứ lúc nào."
Thành Mạch gật đầu ra hiệu cho Thu Hoàn và Lê Tiếu, không nói lời dư thừa, trông có vẻ không giỏi ăn nói.Khoảng năm phút sau, Lê Tiếu và Thu Hoàn chia ra ngồi vào bàn.Thành Mạch đứng trước màn hình điện tử, giải thích đâu ra đấy.Buổi sát hạch chủ vếu là đánh giá việc cung cấp thông tin chính xác và chất lượng mã hóa trong quá trình tương tác, thời gian là một giờ.Lê Tiếu và Thu Hoàn cần trao đổi với nhân viên nhóm 1 của Honker, nhóm 2 sẽ đóng vai kẻ thù gây trở ngại cho họ.Mà bản đồ địa hình vùng núi trên màn hình điện tử là một kênh giả lập để truyền tải thông tin.Bọn họ không chỉ phải truyền tin ra ngoài, mà còn phải đảm bảo tính an toàn và độ tin cậy của kênh truyền để đảm bảo rằng thông tin cuối cùng có thể được truyền tải đến người nhận được chỉ định.Khi cuộc sát hạch bắt đầu, bản đồ núi trên màn hình điện tử nhấp nháy, tọa độ màu đỏ nhiều hơn không ít.Thành Mạch giải thích ngay: "Trong 32 tọa độ đỏ, chỉ có 10 cái là đồng đội của hai người.
Một khi truyền tin sai tọa độ, thanh tiến độ của hai người sẽ trống rỗng và trở lại điểm xuất phát."
Lê Tiếu nhìn bốn màn hình chia đôi trước mặt, nhấp chuột hai lần: "Phải truyền hết mười tin nhắn đi?"