- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 450: MERCEDES ĐÂM VÀO HỘP ĐÊM
Chương 450: MERCEDES ĐÂM VÀO HỘP ĐÊM
Chẳng mấy chốc, đã đến sáu giờ tối.Vì ngày mai Lê Tiếu và Liên Trình phải đến Sở nghiên cứu báo danh, nên đồng nghiệp trong nhóm đặc biệt tổ chức một bữa tiệc liên hoan để tiễn bọn họ.Tại con phố ẩm thực, bảy người ngồi ở một quán đồ nướng.
Bia và đồ ăn bày đây cả bàn, Phó Luật Đình cũng tới.Lúc này, có người câm chai bia huơ hươ, nhìn Liên Trình và Lê Tiếu ngồi ở phía đối diện: "Anh Liên, Tiểu Lê, sau này nếu được lên chức ở Sở nghiên cứu, hai người đừng quên chúng tôi đấy."
Anh ta vừa dứt lời, lập tức có người hùa theo: "Đúng, đúng, dù không thể tiếp tục làm thí nghiệm, nhưng nếu có chút thành tựu, nhớ cho chúng tôi hưởng ké nhé."
Lê Tiếu cúi đầu ăn cánh gà nướng, làm như không nghe thấy.Liên Trinh từ trước đến nay rất chu đáo, cẩm bia cụng chai với người nọ, cười nói ôn hòa lại không thất lỗ: "Chúng tôi nào thăng chức gì đâu, chỉ là đổi nơi làm nghiên cứu thôi mà."
Nghe vậy, mấy người khác đưa mắt nhìn nhau, cười ngượng không tiếp lời.Liên Trình và Lê Tiếu đến Sở nghiên cứu, đồng thời cũng mang dự án biến đổi gen đi.Công trình nghiên cứu bị buộc phải dừng lại, chuyện này đối với nghiên cứu viên nào cũng là chuyện khó chịu trong lòng.Tuy nhiên, họ không có lập trường để trách cứ, ai bảo Sở nghiên cứu chỉ cân Lê Tiếu và Liên Trinh....Bữa liên hoan diễn ra chưa đầy một tiếng đã tàn cuộc.Lê Tiếu, Liên Trinh và Phó Luật Đình là ba người ra về cuối cùng.Liên Trinh nói muốn đi gặp bạn học, hẹn giờ để ngày mai đi báo danh với Lê Tiếu, chào rồi đi trước.Phó Luật Đình nhìn xe của mình ở bãi đỗ: "Bây giờ vẫn còn sớm, cô có muốn đến võ quán thăm ông cụ không?"
Xe của Lê Tiếu đỗ bên cạnh xe anh ta.
Cô vung vẩy chìa khóa xe, không nghĩ nhiều: "Cũng được."
Hội nghị ở khách sạn Hoàng Gia cũng bế mạc vào chiều nay.
Cô đi thăm thây mình một chút, tiện thể nói cho ông biết tình hình của Đỗ An Lương luôn.Nghe cô nói vậy, Phó Luật Đình mỉm cười.
Chốc lát sau, hai người chia ra lên xe của nhau, một trước một sau lái ra khỏi bãi đỗ.Từ phố ẩm thực đến võ quán nhà họ Phó mất khoảng bốn mươi phút lái xe.Phó Luật Đình luôn chạy trước dẫn đường, nhưng vừa lái ra đường lớn, điện thoại di động của anh ta liền vang lên."
Tiểu Lê, sao vậy?"
Anh ta liếc nhìn sau lưng từ gương chiếu hậu, đột nhiên nhìn thấy Lê Tiếu rẽ trái ở ngã tư.Ở đầu dây bên kia cũng vang lên giọng nói hờ hững của cô: "Sư huynh, anh về trước đi, tôi có chút chuyện, tối nay không đi được."
Phó Luật Đình đã lái xe vào đường chính, nhíu mày nhìn chiếc Mercedes biến mất ở phía sau, cảm thấy không ổn cho lắm.Dù chưa tiếp xúc nhiều với Lê Tiếu, nhưng tính cô từ trước đến nay luôn nói sao làm vậy.
Tình huống đổi ý đột ngột này gần như chưa từng xảy ra.Phó Luật Đình từ từ giảm tốc độ, hỏi dò một câu: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Không."
Từ giọng điệu bình thản của Lê Tiếu quả thật không nhận ra điều gì bất thường: "Nhà tôi có chút chuyện, phải chạy về một chuyến, anh về võ quán chào thấy giúp tôi nhé."
Phó Luật Đình cũng không hỏi thêm gì nữa, đáp lại cô rồi cúp điện thoại.
Có lẽ nhà cô có việc thật.Anh ta lại nhìn vào gương chiếu hậu, mấp máy môi rồi lại lần nữa tăng tốc hòa vào dòng xe cộ.Ở một nơi khác, Lê Tiếu cúp máy xong liền vứt điện thoại sang ghế phụ.Cô vịn vô-lăng bằng một tay, nhếch miệng cười lạnh.Phanh xe của cô đã bị hỏng.Thật ra, lúc ở bãi đỗ xe, cô đã cảm thấy sai sai.
Xe rung một cách bất thường, không cách nào giảm tốc độ, cho đến khi chạy trên đường lớn, cô đã phán đoán ra vấn đề của chiếc xe.Cô nhìn con đường phía trước với vẻ mặt thờ ơ, tuy không cách nào giảm tốc độ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khả năng điều khiển xe của cô.Khoảng mười phút sau, đằng sau cô có thêm ba chiếc xe van màu đen.
Cô nhìn bản đồ chỉ đường, thuận thế đánh lái chạy về hướng Thành Nam.Nửa tiếng sau, một chiếc Mercedes không một lời cảnh báo đâm thẳng vào đại sảnh của hộp đêm Bất Dạ Thành.Chưa tới tám giờ tối, Bất Dạ Thành vẫn chưa mở cửa kinh doanh.Chiếc Mercedes ỷ vào thân xe làm bằng thép cứng cáp, đâm nát cửa kính của Bất Dạ Thành.
Đầu xe bị đâm đến móp méo, cửa kính bị vỡ hoàn toàn, đại sảnh xa hoa trở thành một đống hỗn độn.Khắp nơi toàn là những mảnh kính vỡ, gạch vỡ vương vãi khắp nơi.Bảo vệ của Bất Dạ Thành nấp sau cây cột ở đại sảnh cảm thấy may mắn vì tránh được vụ tai nạn xe.Lúc này, chiếc Mercedes màu đen đã dừng ở chính giữa đại sảnh.Trong phút chốc, không ai dám bước ra, rất nhiều người đi đường cũng nhanh chóng xúm lại đứng xem.Đô An Lương ở trên tầng nghe thấy tiếng động liền hùng hổ đi xuống cùng đàn em.Hắn đã từ khách sạn Hoàng Gia về Bất Dạ Thành lúc ba giờ chiều.Thành Nam đã bị Thu Hoàn cướp đi.
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn phải nén giận chấp nhận.Đó An Lương đằng đằng sát khí đi xuống bậc thang, nghiêng đầu nhìn về phía đại sảnh, huyệt Thái dương suýt nổ tung.Bất Dạ Thành là cơ sở của hắn ở Thành Nam, cũng là căn cứ địa kiếm tiền của hắn.Bây giờ, không nói đến việc ở đại sảnh toàn là mảnh gạch tàn ngói gãy, mà cả bên ngoài hộp đêm cũng bị phá hủy.Trước khí cánh cửa được sửa lại, chắc chắn không thể kinh doanh.Song, khi nhìn thấy chiếc Mercedes kia, Đô An Lương hơi nheo mắt lại, sờ lên bộ râu quai nón cười gian.Một lúc sau, hắn đi xuống cầu thang, đá văng mảnh gạch vụn bên chân, rồi đi thẳng đến bên người lái.Ngoài cửa, ba chiếc xe van màu đen cũng lần lượt đỗ ở ven đường, đó chính là ba chiếc xe đã bám theo Lê Tiếu.Đám đàn em của Đô An Lương vội vàng chạy vào, sững sờ khi nhìn thấy hiện trường.Quả thật bọn hắn muốn bắt Lê Tiếu về.
Tuy cô tự dẫn xác tới, nhưng cô đâm xe vào cây là được rồi, sao lại đâm vào đại sảnh Bất Dạ Thành của bọn hắn?Lúc này, Đỗ An Lương rướn cổ nhìn vào bên trong chiếc Mercedes.
Không nghe thấy động tĩnh gì, hắn vừa định kéo cửa ra thì kết quả cửa xe hơi biến dạng chợt bị đẩy mạnh ra từ bên trong, đập thẳng vào trán hắn.Hắn ôm đầu lùi về sau mấy bước theo quán tính, mắt nổ đom đóm."
F*ck..."
Sự cố này khiến hắn khó mà phòng bị.Khi đàn em của hắn đang đỡ lấy hắn một cách khó khăn, thì một người chậm rãi bước xuống xe.Túi khí an toàn trên vô lăng đã bung ra, nhưng nhờ khả năng vận hành tốt của chiếc xe, ngoài cái trán hơi đỏ ra, trông Lê Tiếu chẳng có gì khác thường.Cô giẫm lên mảnh kính vụn đi về phía Đô An Lương, đứng giữa đại sảnh bừa bộn, xung quanh đều là đàn em của hắn.Cô đã bị bao vây.Đô An Lương lắc đầu, ánh mắt vừa âm u lại đắc chí: "Em cảm thấy, hôm nay em có thể..."
Lê Tiếu lười nghe hắn nói nhảm, sờ lên trán mình, biếng nhác ngước mắt lên: "Trước đó tôi đã hứa với Cửu Công là sẽ tha cho anh một mạng..."
Lúc trước, khi bị gãy cổ tay, Cửu Công vẫn nhớ đến đứa con trai này của mình.Tại sao hắn không thể sống yên ổn một chút?Câu này của cô khiến Đô An Lương bất ngờ.
Yết hầu khẽ trượt, hắn không cách nào kiếm chế cảm xúc, đột nhiên nổi giận gào lên: "Ông ta bảo cô tha cho tôi một mạng?
Lão già đó có tư cách gì để nói mấy lời nhảm nhí đó?"