Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)

Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 440: Tham gia dự tiệc


Không lâu sau, một hàng đoàn xe Diễn Hoàng từ đường gom lái đến trước thảm đỏ khách sạn.Lưu Vân mặc vest đen nghiêm chỉnh, vòng qua đầu xe, kéo cửa hàng ghế sau.Giấy da mới tỉnh sáng bóng đặt trên mặt đất, nhìn lên trên nữa là đôi chân dài được bao bọc bởi quần tây.Thương Úc mặc vest đen, túi trước ngực là một góc khăn vuông xanh đen.

Anh không thắt cà vạt, cúc áo gài đến nút trên cùng, cao quý kiêu ngạo.Dưới mái tóc ngắn là gương mặt ánh tuấn vô cùng, đôi mắt lạnh lùng nhìn quanh.

Ngay khi anh đứng trước mặt mọi người, vệ sĩ xung quanh nhanh chóng cúi đầu: "Diễn gia."

Anh cài cúc áo khoác, hơi nghiêng người, chìa lòng bàn tay ra hướng vào trong xe.Bàn tay nhỏ nhắn từ trong xe đặt lên tay anh, ngay sau đó một đôi giày cao gót xuất hiện.

Lê Tiếu mặc đầm dài cúp ngực nghiêng người bước xuống.Người phụ trách dạ tiệc ở xa xa bước tới, thấy vậy không khỏi ngẩn người.Đương nhiên ông ta biết Thương Thiếu Diễn, nhưng không ngờ anh lại dẫn theo bạn dự tiệc đến tham gia Đại hội Nam Dương.Nhất là cô gái đứng cạnh anh, vóc người nhỏ nhắn, đường cong uyển chuyển, váy đen tôn lên làn da trắng như tuyết của cô.Tối nay Lê Tiếu trang điểm nhạt, đường viền mắt kẻ xếch khiến đôi mắt hình cung hoàn hảo của cô vô cùng sinh động.Xuống xe, cô khoác tay anh, nghiêng đầu nhìn chân mày anh hơi chau lại, hỏi: "Sao thế?"

"Bộ váy xanh đẹp hơn."

Thương Úc không vui nhìn đầu vai cô, giọng hơi trầm thấp.Vốn dĩ, anh đã chọn váy lễ phục cho cô trong studio tạo hình rồi, nhưng cuối cùng cô vẫn chọn bộ màu đen.Lê Tiếu cúi đầu nhìn váy, rồi lại nhìn anh, muốn cười mà không được: "Anh chắc chứ?"

Dạ phục màu xanh đó đẹp thật, nhưng vấn đề là... tay áo dài, cổ cao, hơn nữa lại còn có tà, chưa nói đến vừa hay không, nhưng chắc chắn sẽ rất bí bách.Giờ đang là tháng Bảy giữa Hè đấy.Thương Úc nhìn cô, tiếp tục đánh giá lễ phục của cô, ngó lơ người phụ trách dạ tiệc đang chìa tay chờ đợi bên cạnh, quay đầu lạnh lùng sai Lạc Vũ: "Tìm khoăn choàng tới."

Trên xe không thấy gì, nhưng ở nơi công chúng, anh thấy cô lộ bả vai trắng tuyết như vậy, thì thấy hít thở khó khăn quá.Lê Tiếu: "..."

Cô hé mắt nhìn gương mặt đanh lại của anh, từ bỏ việc tranh đấu.Bộ lễ phục này không quá hở hang, dù là cúp ngực, nhưng vẫn là kiểu rất cao.Năm phút sau, trong phòng VIP.Lê Tiếu nhìn Lạc Vũ mang lụa đen khoác vai đến, đỡ trán lắc đầu bật cười.Đương nhiên cô không từ chối, xếp khăn lụa đen rồi khoác lên vai.Đôi môi mỏng đang mím chặt của anh cuối cùng cũng thả lỏng hơn nhiều.Anh ngồi trên ghế dành cho khách VIP, bắt tréo chân, trầm giọng dặn dò: "Tối nay đông người, không được đi lung tung."

Lê Tiếu cúi đầu chỉnh lại lụa đen trên vai, gật đầu: "Được."

Trên đường đi, cô đã nghe về người tham dự dạ tiệc.Ông trùm các thế lực đều đến, còn mời không ít những nhân vật nổi tiếng cấp cao của Nam Dương.Bao gồm cả nhà họ Lê.Nghĩ đến đây, ánh mắt Lê Tiếu tập trung lại, nhìn gò má anh tuấn của Thương Úc, thử thăm dò: "Ngoại trừ nhà họ Lê, những gia tộc khác trong năm nhà đầu sỏ đều đến?"

"Phải."

Lê Tiếu cụp mắt như có điều suy nghĩ, cô nhìn giày cao gót của mình: "Đại hội Nam Dương năm ngoái cũng đông người tham dự vậy sao?"

Cô còn tưởng chỉ có mấy thế lực ngâm tụ họp lại thôi.

Mà đây chỉ mới là dạ tiệc khai mạc, đã long trọng thế rồi."

Năm nay khá đặc biệt, đông hơn năm ngoái."

Lê Tiếu hiểu ra, không hỏi cụ thể tình hình đặc biệt, đổi để tài: "Phía nhà họ Lê thì mời ba mẹ em à?"

Thương Úc cúi đâu chỉnh ống tay áo, đôi mắt lạnh lộ ra vẻ nghiền ngẫm: "Không chỉ có thế, thêm anh Cả em nữa."

Lê Tiếu hắng giọng: "Vậy à..."

Vừa khéo!Trong nhà, chỉ có ba mẹ và anh Cả không biết quan hệ giữa cô và Thương Úc, tối nay họ đều đến cả.Lúc này, Thương Úc nhếch môi, nhìn ánh mắt lấp lóe của Lê Tiếu, cúi người về phía trước, đầu ngón tay nâng cằm cô: "Lo họ sẽ biết quan hệ giữa em và anh à?"

Lê Tiếu liếc anh, miệng nhếch lên ý cười: "Có gì phải lo lắng, dù gì sớm hay muộn họ cũng sẽ biết."

Dường như anh rất hài lòng với câu trả lời của cô, cúi xuống hôn lên môi cô.Dạ tiệc hôm nay rất long trọng, nhưng vẫn hơi khác với tiệc tùng mà Lê Tiếu hiểu biết.Khắp nơi phòng tiệc đều có thể nhìn thấy những gương mặt quen thuộc hoặc xa lạ.Một mình cô chậm rãi vào phòng tiệc, mục đích chủ yếu là tìm bóng dáng ba mẹ mình và Lê Quân.Đám Thương Úc và Thu Hoàn ở lại phòng VIP bàn luận.Trong phòng tiệc, có người nhà họ Thu và người nhà họ Âu, còn có nhiều đại diện danh môn lẫn trong đó.Ngoài ra, đội ngũ thế lực bốn phe đông tây nam bắc cũng tề tựu về.Lê Tiếu cẩm ly Champagne từ tay người phục vụ, tìm một góc, dựa cột quan sát hiện trường.Cô chưa thấy bóng ba mẹ mình, nhưng lại nhanh chóng phát hiện anh Cả Lê Quân và Tông Duyệt.Tối nay họ ăn mặc rất chỉnh tổ.

Lê Tiếu tiện tay đặt ly Champagne xuống, đi đến chỗ họ.Khoảng cách giữ họ càng lúc càng gần thì bỗng nhiên có tiếng chế giễu truyền đến: "Tôi còn tưởng ai, đây không phải học trò cưng của lão già kia sao?"

À, Đỗ An Lương.Đã lâu không gặp, mặt hắn vẫn rậm rạp râu quai nón, trông giang hồ, dù mặc vest trắng cũng không giấu được chất thổ phỉ trên người.Khi hắn nói, tay đã nắm lấy cổ tay Lê Tiếu.Lê Tiếu cúi đầu nhìn rồi liếc Đô An Lương: "Buông ra."

Nghe vậy, hắn càng dùng sức hơn: "Cô em xinh đẹp, sao lại khiến tôi tìm thấy dễ thế này.

Lâu như vậy, em có muốn luyện thêm với tôi không?"

Hắn mãi mãi không quên tình cảnh ngón tay mình bị cô bẻ gãy.Cơ thể bị thương, lòng tự ái cũng bị tổn thương nốt.Nhưng, chắc là thói hư tật xấu của đàn ông đang quấy rối, một cô nàng như vậy càng khiến hắn sinh ra lòng chinh phục mãnh liệt.Khi ấy, sau khi bị thương, không biết tại sao, quãng thời gian đó Thành Nam liên tục xảy ra chuyện, khiến tự hắn còn không lo xong, không có bao nhiêu thời gian đối phó cô và lão già kia.Không ngờ rằng, mới hơn hai tháng, cô lại đến tham dự Đại hội Nam Dương.Đô An Lương híp mắt nhìn Lê Tiếu, râu quai nón rung rung khi hắn nói chuyện: "Có thể tham dự dạ tiệc Đại hội Nam Dương, xem ra thân phận không thấp."

Hắn vẫn luôn không điều tra được thông tin về Lê Tiếu, đều này khiến hắn vừa nghi ngờ vừa tò mò.Lê Tiếu nhìn quanh, thấy anh Cả Lê Quân đang trò chuyện với người khác, thì chau mày, xoay cổ tay dễ dàng thoát khỏi sự kiểm chế của Đổ An Lương: "Không cần tay nữa cứ nói thẳng."

Nét mặt Đô An Lương thay đổi, sau đó hắn cúi người áp sát cô, xấu xa nói: "Cô em xinh đẹp, có tin tối nay tôi khiến cô không ra khỏi cửa được không?"

Lê Tiếu lạnh nhạt nhìn hắn, đi về phía trước, bỏ lại hai chữ: "Không tin."
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 441: THƯƠNG ÚC XUẤT HIỆN CÔNG KHAI


Lần này, Đỗ An Lương không dây dưa thêm, chỉ đứng đó, nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của Lê Tiếu, khóe môi hiện ý cười xấu xa.Hắn là một trong bốn thế lực Đại hội Nam Dương, trong trường hợp này, ai cũng phải nể mặt hắn.Một cô gái bé nhỏ, e là không biết những người đến tối nay có lai lịch thế nào....Không bao lâu sau, Lê Tiếu đến cạnh Lê Quân, Tông Duyệt nhận ra cô trước, hô nhỏ một tiếng: "Lê Tiểu?"

Lê Quân đang trò chuyện với người ta, nghe thế liền kinh ngạc quay đầu nhìn.

Thấy Lê Tiếu, anh ấy náy nói với đối phương: "Xin lỗi, tạm thời không tiếp chuyện được."

Lê Quân xoay người đánh giá Lê Tiếu, nét mặt hoài nghi: "Em đến cùng ba mẹ à?"

"Không, em đến cùng bạn trai."

Lê Tiếu đệm trước một câu, Lê Quân kinh ngạc hỏi: "Bạn trai?

Em quen bạn trai bao giờ?"

Người bình thường vốn không thể tham dự dạ tiệc hôm nay.Vì thế lực khắp nơi hội tụ, từ chính giới, thương giới thậm chí là hai giới hắc đạo ngâm cũng đến.Có thể nói, sau lưng người xuất hiện ở sảnh tiệc đều có tài sản và thế lực không dễ gì rung chuyển.Tông Duyệt ngẩng đầu nhìn Lê Quân bên cạnh, rồi nhìn Lê Tiếu đấy thâm ý.Hóa ra Lê Quân vẫn chưa biết bạn trai Lê Tiếu là ai.Đương nhiên Lê Tiếu nhận ra ánh mắt trêu chọc của Tông Duyệt, cô nhìn sang Lê Quân, nhàn nhạt nói: "Em quen lâu rồi, tối nay anh có thể gặp."

Lê Quân thật không dám tin, vốn muốn hỏi đó là ai thì ngay lúc này, vợ chồng nhà họ Lê bước vào.Hai người nắm tay nhau đi đến, trên đường có không ít người chào hỏi họ.Có danh vọng, lại còn là nhà giàu bậc nhất Nam Dương, việc họ xuất hiện ở đây cũng là chuyện đương nhiên.Nhưng khi bóng Lê Tiếu bất ngờ đập vào mắt, vợ chồng nhà họ Lê không khỏi kinh ngạc: "Con gái?

Sao con lại đến đây?"

Lê Tiếu còn chưa đáp, Lê Quân đã cười bảo: "Tiếu Tiếu nói đến cùng bạn trai."

Ừm, được rồi, phông nền gì cũng đã dựng xong.Hy vọng khi họ thấy cô ở cạnh Thương Úc, vẫn có thể giữ được bình tĩnh.Lúc trước vợ chồng họ Lê biết Lê Tiếu có bạn trai, nhưng vẫn luôn không biết đối phương là ai.Bỗng nghe nói cô đến cùng bạn trai, hai vợ chồng nhìn nhau, lộ ra vẻ quỷ dị khiếp sợ."

Con gái à, bạn trai con là..."

Họ còn chưa dứt lời, ngay lối vào phòng tiệc truyền đến tiếng xôn xao.Mọi người tụ tập trong sảnh rối rít nhường đường sang hai bên, năm người đàn ông do Thương Úc dẫn đầu chậm rãi bước vào từ cửa chính.Dưới ánh đèn thủy tinh sáng ngời, theo sau lưng anh là Hạ Sâm, Đỗ An Lương, và hai người đàn ông đã hơn ba mươi.Theo thứ tự là Kiểu Tử Dạng của Thành Đông và Cố Cẩn của Thành Bắc.Lúc này, tiếng thảo luận xung quanh càng lúc càng lớn."

Vậy...

đó chính là Thương Thiếu Diễn?"

"Là cậu ta, chắc chắn không sai.

Đại hội Nam Dương tiến hành nhiều năm như vậy, cuối cùng cậu ta cũng chịu lộ mặt rồi."

"Chuyện gì thế?

Có phải năm nay có gì đặc biệt không?

Chẳng phải đến tận năm ngoái, cậu ta vẫn không lộ mặt trước mọi người à?"

"Ôi, cậu ta đẹp trai quá đi, tôi vẫn cho rằng Hạ Sâm của Thành Tây đẹp trai nhất, không ngờ bá chủ Nam Dương mới phải."

Nghe những lời thảo luận này, Lê Tiếu đứng trong đám người, hiểu được chẳng trách Thương Úc lại thần bí như thế, vì trước giờ anh không lộ mặt.Vậy hôm nay, sao đột nhiên anh lại bằng lòng xuất hiện trước mặt mọi người?Người tham dự yến tiệc này đều là quan to hiển quý, bao gồm những cậu ấm cô chiêu trẻ trung có chống lưng vững chắc.Cũng có không ít người lần đầu được mời tham dự, tâm tình kích động không thể dùng lời nói để diễn tả được.Hơn nữa, lần đầu Thương Thiếu Diễn xuất hiện công khai, có thể tưởng tượng được sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyển thế nào.Chẳng hạn như mấy cô thiên kim đứng sau lưng Lê Tiếu không xa đang bàn luận nên bày tỏ với anh thế nào.Hay chẳng hạn như, mấy gia chủ giàu ngầm đứng ở đối diện đang châu đầu ghé tai, tính toán gả đứa con gái nào mới được.Không phải cô cố ý nghe lén, nhưng đám người này quá kích động, không muốn nghe cũng khó.Cô ngửa đầu nhìn trời, đôi mắt hiện rõ vẻ xao động cùng bất đắc dĩ.Cô không thích nhiều phụ nữ mơ ước Thương Úc như vậy...Tiếp đó, một ly Champagne được đưa qua từ bên cạnh.

Lê Tiếu ngửi được mùi rượu, quay đầu nhìn, là gương mặt không quá quen thuộc nhưng vẫn có ấn tượng.Cậu Hai nhà họ Cảnh – Cảnh Thụy An.Cô cúi đầu nhìn Champagne, không nhận lấy.Cảnh Thụy An cũng không để tâm, mỉm cười lại chìa ly rượu lên trước: "Cô Lê, vừa rồi tôi thấy cô khá thích uống loại Champagne này, nên cố ý lấy giúp cô một ly."

Bóng gió rằng, tôi đã chú ý cô rất lâu rồi.Lê Tiếu mím môi nhìn anh ta, không nhận thì dường như không lịch sự lắm, nhưng khi cô vừa muốn đưa tay, Lê Quân đã đoạt đi: "Cậu hai Cảnh, xin lỗi, em gái tôi không thể uống rượu."

Nói dối mà không đỏ mặt không thở gấp.Đương nhiên Lê Quân nhìn ra dụng ý của Cảnh Thụy An.

Nhưng nói thật anh thấy, Cảnh Thụy An không xứng với em gái mình.Sau khi Lê Quân cầm lấy ly Champagne đó, Cảnh Thụy An cũng không nói gì, chỉ cười bảo không sao rồi đứng cạnh Lê Tiếu.Thật ra, ngoài những người đàn ông vô cùng thu hút ở hiện trường ra, Lê Tiếu mặc váy đen dài ôm sát ngực là cô gái khiến người ta chú ý nhất.Gương mặt cô vô cùng xinh đẹp, vóc dáng thon thả, phối hợp với khí chất lạnh lùng của cô, có không ít người ở đây đã để mắt đến.Đây là dạ tiệc cho những nhà giàu thật sự, hễ có thể thúc đẩy một mối nhân duyên, chắc chắn là sự liên hiệp mạnh mẽ.Ngay lúc này, năm người vào phòng tiệc dân đi đến chỗ đông người.Thương Thiếu Diễn mặc vest đen đi ở giữa, dù là khí chất hay gương mặt anh tuấn, anh cũng là tiêu điểm chú ý nhất tối nay.Khi họ càng tiến lại gần, xung quanh càng đông người tụ lại.Trước bao ánh mắt si mê, người đàn ông đạp ánh đèn lưu ly đi đến, dừng giữa sảnh.

Mấy người sau lưng cũng dừng lại.Thương Úc đứng ngay đó, chỉ cách Lê Tiếu một bước.Anh liếc thoáng qua Cảnh Thụy An bên người Lê Tiếu, tiếng trao đổi ồn ào dân ngừng lại.Thật ra dạ tiệc vẫn còn tiếp tục, chỉ là họ thấy anh đứng đó nên tự giác ngậm miệng.Sau đó, ngay thời điểm mọi người cùng chăm chú, anh chia tay về phía Lê Tiếu.Người đàn ông cao lớn anh tuấn và cô gái thon thả xinh đẹp, áo quân cùng màu phối cạnh nhau vô cùng hòa hợp.Lê Tiếu hơi kinh ngạc, nhưng cũng không chân chừ, đưa tay cho anh, mười ngón tay đan vào nhau.Hai người nhìn nhau cười, anh dắt cô đến trước mặt vợ chồng nhà họ Lê, giọng trầm thấp quyến rũ, khi mở miệng, không ít người vô thức nín thở chờ đợi."

Bác trai, bác gái."

Lê Quảng Minh không kịp phản ứng, vừa gật đầu gọi cậu Thương thì anh đã tiếp tục: "Cháu là bạn trai của Lê Tiếu, Thương Thiếu Diễn."

Rất nhiều người nghe được những lời này đều trợn mắt há miệng.Đô An Lương đứng sau Thương Úc cũng trợn mắt khó tin.

Tiếng hít khí lạnh thì nhau vang lên khắp phòng tiệc.Thật ra Lê Tiếu cũng không ngờ, anh vừa xuất hiện chưa nói gì, đã hướng đến vợ chồng nhà họ Lê tự giới thiệu mình một cách khác biệt như vậy.
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 442: CẬU CỐ Ý NGẮT HOA ĐÀO SAO?


Thật ra, Thương Úc có một vạn cách để lộ rõ thân phận với vợ chồng nhà họ Lê.

Nhưng anh lại chọn cách thức tuy thản nhiên mà lại gây chấn động toàn toàn trường để chiêu cáo thiên hạ.Dù trước giờ Lê Tiếu luôn lạnh nhạt, nhưng lúc này cũng không khỏi nảy sinh cảm giác hư vinh.Vì sự che chở và cảm giác an toàn Thương Úc mang lại, không phải ai cũng làm được.Cô mím môi nhìn ba mẹ mình, thấy vẻ mặt ngây ra của Lê Quân thì lập tức hiểu ra.Lúc trước anh Cả gặp chuyện, nhà họ Lê rơi vào sóng gió, bị nhiều nhà xa lánh.Thương Úc làm thế này như đang nói mọi người cùng biết, nhà họ Lê ở Nam Dương có Thương ThiếuDiễn của Nam Dương chống lưng.Lúc này, Lê Quảng Minh ngây người, Đoàn Thục Viện bấm cánh tay ông, nét mặt cũng mờ mịt mất khống chế.Bạn trai của con gái cưng nhà họ là...

Thương Thiếu Diễn?Quanh đi quẩn lại lại về nhà họ Thương?Lê Quảng Minh nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ đến bạn trai con gái mình là bá chủ Nam Dương.Thậm chí ông có thể cảm giác được ánh mắt ghen tỵ và hâm mộ xung quanh.Lần đầu Thương Thiếu Diễn công khai lộ mặt, dắt theo con gái cưng nhà ông, gật đầu tiến cử mình trước mặt vợ chồng họ, đúng là tình huống chưa từng thấy qua.Lê Quảng Minh khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, nhưng giọng không ngừng run rẩy vì kích động:"Chuyện này... chuyện này..."

Lắp bắp cả buổi, ông cũng không nói ra được một câu trọn vẹn.Thương Úc nắm tay Lê Tiếu, đôi mắt sâu thẳm hiện ý cười nhạt, lại nói với Lê Quảng Minh một lần nữa: "Hai hôm nữa ba cháu sẽ đến Nam Dương bàn chuyện đính hôn."

"Được, được."

Lần này Lê Quảng Minh phản ứng rất nhanh, dù trong mắt vẫn đầy vẻ khó tin và hốt hoảng, nhưng ngoài miệng đồng ý liên tục: "Vậy chúng tôi chờ ông cụ Thương đến sẽ bàn bạc kỹ lưỡng."

Lần này vợ chồng nhà họ Lê không kiên trì phản đối, ngược lại, trong mắt họ lộ rõ vẻ kích động và mừng rỡ......Dạ tiệc tiến hành, Hạ Sâm là phát ngôn viên hằng năm của đại hội lên bục nói mấy câu khách sáo, Thương Úc dắt Lê Tiếu ngồi trong khu nghỉ ngơi.Không biết Thu Hoàn đến lúc nào, anh ta vừa ngồi xuống liên đánh giá Thương Úc, lắc đầu tặc lưỡi: "Tôi không ngờ đấy, thế mà cậu lại xuất hiện như vậy."

Kết quả của việc Thương Thiếu Diễn của Nam Dương công khai lộ mặt, ngoại trừ dẫn đến càng nhiều phụ nữ đổ xô vào anh, thì càng thu hút sự chú ý của lắm kẻ thù.Bao năm qua làm đâu chắc đó, giờ anh lại vì Lê Tiếu mà lộ mặt trước mọi người.Thương Úc liếc nhìn Lê Tiếu ăn bánh ngọt, môi mỏng khẽ nhếch, gác tay lên tay vịn: "Trước kia không có lý do lộ mặt."

Mà năm nay, Lê Tiếu là lý do duy nhất của anh.Thu Hoàn gác chân, híp mắt nhìn Thương Úc, bật cười: "Nếu ở cổ đại, cậu chính là Chu U Vương phóng hỏa hí chư hầu."

Lê Tiếu cắn nĩa ngẩng đầu lên, nhìn Thu Hoàn bằng ánh mắt sâu kín.Ý bảo cô là hồng nhan họa thủy sao?Thu Hoàn tê dại da đầu vì ánh mắt của Lê Tiếu, vội kéo dĩa bánh ngọt trên bàn đến trước mặt cô: "Em gái, cứ từ từ dùng, còn nhiều lắm."...Mười mấy phút sau, Lê Tiếu vào phòng vệ sinh.Thu Hoàn dõi theo bóng lưng rời đi của cô rồi nhìn Thương Úc: "Cậu làm thế, đơn giản vì lót đường cho nhà họ Lê, hay có dự tính khác?"

"Có thể còn tính toán gì?"

Anh kẹp điếu thuốc trong tay, dựa ra lưng ghế, bắt tréo chânThu Hoàn bĩu môi, liếc anh: "Nếu muốn lót đường cho nhà họ Lê, cậu nói đỡ mấy câu trên thương trường là được rồi.

Cứ phải công khai quan hệ trong trường hợp này, lại còn mời đông người như thế, tôi có cảm giác... cậu đang cố ý bóp chết hoa đào ấy nhỉ?"

Tối nay ở buôi dạ tiệc, đàn ông ngầm bàn về Lê Tiếu không hề ít.Tuy Thương Thiếu Diễn thần bí, nhưng thanh danh anh hiển hách, rất nhiều người biết.Còn gương mặt điên đảo chúng sinh của Lê Tiếu rất hiếm xuất hiện trước mặt người khác...
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 443: ANH TA BIẾT CHUYỆN Ở BIÊN GIỚI CỦA EM SAO?


Cuối cùng Thương Úc cũng không nói với Thu Hoàn lý do anh phải công khai quan hệ giữa mình và Lê Tiếu ngay trước mặt mọi người.Bên kia, sảnh cà phê hành lang tầng hai sảnh tiệc, Lê Tiếu mặc lễ phục ngồi trên sofa lưng cao, nhìn vợ chống nhà họ Lê ở đối diện, cụp mất khuấy cà phê: "Ba mẹ, hai người bình tĩnh lại được không?"

Dù gì cũng là vợ chồng nhà giàu bậc nhất, có đến mức phải cười như hai pho tượng Phật Di Lặc không?Tính ra thì, anh Cả của cô bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí có thể nói là hơi nghiêm túc.Lúc này, vợ chồng nhà họ Lê cố không cười, nhưng trong đôi mắt lại hiện rõ ý cười: "Con gái à, hai đứa tính bao giờ kết hôn?"

Động tác khuấy cà phê của Lê Tiếu ngừng lại, cô kinh ngạc ngước mắt lên: "Giờ nói đến kết hôn có phải hơi sớm không?

Hơn nữa... hai người đồng ý cho bọn con hẹn hò?"

Ban đầu cô nói mình có bạn trai, thái độ ba mẹ hình như không vui vẻ quá lố như hôm nay.Phải chăng vì đối phương là Thương Thiếu Diễn?Vợ chồng họ Lê nhìn nhau, còn chưa nói gì, Lê Quân đã nhíu mày lắc đầu: "Anh không đồng ý."

Mọi người nghe tiếng nhìn anh, Lê Tiếu thấy buồn cười, bưng cà phê nhấp một ngụm: "Lý do anh Cả không đồng ý là...?"

Lê Quân ngồi đàng hoàng trên sofa, vẻ mặt nghiêm túc: "Tiếu Tiếu, anh không phủ nhận địa vị của Thương Thiếu Diễn ở Nam Dương, nhưng em ở cạnh cậu ta, có thể hạnh phúc không?"

Anh là đàn ông, góc độ nhìn vào vẫn để khác phụ nữ.Tại sao không ai dám trêu vào Thương Thiếu Diễn, ngoại trừ thế lực sau lưng, còn có nhân tố lớn nhất là tính cách bất định của anh.Nói hiện tại đi, không ai biết thế lực sau lưng Thương Thiếu Diễn sâu nhường nào, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến những lời đồn đại yêu ma hóa của mọi người đối với anh.Khi không thể hiểu hết và nắm một người đàn ông trong tay, với phụ nữ mà nói, chính là tai họa ngâm khó đoán trước.Ngón tay Lê Tiếu nhẹ nhàng vuốt ve ly cà phê, cô liếc Lê Quân, lạnh nhạt nói: "Vậy anh Cả cảm thấy Tông Duyệt ở bên anh có thể hạnh phúc sao?"

Dù gì, cô cũng thấy mình hạnh phúc hơn Tông Duyệt nhiều.Chí ít cô và Thương Úc đều yêu nhau, còn Tông Duyệt thì sao?

Chỉ là đơn phương mà thôi.Lê Quân nghẹn họng vì những lời này.Lê Quảng Minh sâu kín nhìn Lê Quân, phá đám không chút khách sáo: "Em rể của con còn công khai chuyện tình cảm ngay trước mặt mọi người, còn con cho Tông Duyệt được cái gì?"

Lê Quân bỗng thấy mình là người thừa.Đoàn Thục Viện cũng trợn mắt với Lê Quân, quay lại nhìn Lê Tiếu, giọng vô cùng dịu dàng: "Tiếu Tiếu à, đừng nghe anh Cả con nói lung tung.

Yêu đương là chuyện hai người.

Chỉ cần hai đứa thích nhau, chắc chắn ba mẹ sẽ ủng hộ."

Lê Tiếu nhìn vợ chống họ Lê không chớp mắt, nhướng mày: "Vậy... ba mẹ đồng ý?"

Hai người đồng thanh gật đầu: "Đồng ý."

Lê Tiếu ngẩng đầu nhìn đèn trần, cảm thấy thật kỳ lạ."

Tiếu Tiếu à, ông cụ Thương muốn đến cầu hôn thật sao?"

Lê Quảng Minh nhìn chằm chằm vẻ mặt của Lê Tiếu, khi hỏi những lời này, thậm chí còn mang vẻ hồi hộp mà chính ông cũng không nhận ra.

هاLê Tiếu mím môi, lắc đầu: "Con không biết, anh ấy không nói trước với con...'"Không sao, không sao, để hôm khác... ba gọi điện hỏi ông cụ Thương xem."

Nửa tiếng sau, từ sảnh cà phê hành lang, Lê Tiếu quay lại hiện trường dạ tiệc.Ngay cầu thang, cô va phải Hạ Sâm và Đỗ An Lương.

Không biết hai người họ đang nói gì, nhìn từ mặt bên có thể thấy rõ lồng ngực Đỗ An Lương phập phồng kịch liệt, rõ ràng là giận không kìm nổi.Lê Tiếu xách gấu váy đi xuống cầu thang xoắn ốc.

Cô vốn định đi lướt qua nhưng Đỗ An Lương vừa thấy cô đã đỏ mắt: "Anh Sâm, anh nói thẳng đi, Thương lão đại muốn thu hồi quyền khống chế Thành Nam của tôi, có phải vì cô ta không?"

Hôm nay mới là dạ tiệc khai mạc Đại hội Nam Dương, ba hôm nữa mới là thời khắc quan trọng thế lực các phe của họ đối đầu nhau.Vậy mà tối nay lại có tin truyền ra, Thương Thiếu Diễn muốn thu lại quyền khống chế Thành Nam của hắn.

Đô An Lương vốn không thể tiếp nhận.Bao năm nay, họ chiếm núi xưng vương, kìm kẹp lẫn nhau.

Thương Thiếu Diễn không sợ hắn chó cùng đường quay lại cắn người sao?Lúc này, Hạ Sâm dựa lan can như không xương, liếc Lê Tiếu đi ngang qua, sau đó nhìn gương mặt gần như vặn vẹo của Đỗ An Lương, lạnh lùng nói: "Mấy năm nay cậu đã làm gì ở Thành Nam, còn cân ông đây phải nhắc?

Hơn nữa, trước mắt, Đại hội Nam Dương mới bắt đầu, nghe tí tiếng gió đã không thể ngồi yên?

Paparazzi đào tin cũng phải cặn kẽ, cậu mới nghe đồn đã cho là thật?"

Dường như Đô An Lương không ngờ Hạ Sâm sẽ nói thế, hắn giật mình.Hắn liếc bóng lưng Lê Tiếu, nắm đấm siết chặt dần buông lỏng: "Anh Sâm đã nói thế thì tôi tạm thời tin anh.

Tôi cũng cảm thấy Thương lão đại không đến mức vì một ả đàn bà có thể tùy ý phá hoại thế lực phân chia ở Nam Dương.

Dù gì mảnh đất Thành Nam của tôi không phải ai muốn nuốt cũng nuốt trôi."

Lê Tiếu nghe được câu này thì đã bước xuống bậc thang cuối.Cô sâu kín quay đầu, vừa khéo thấy Hạ Sâm nhấc chân đạp Đồ An Lương: "Cậu muốn chết đừng kéo ông đây theo.

Nói xấu sau lưng người phụ nữ của người ta, cậu có mấy cái mạng đủ đến không?"

Có lẽ Đỗ An Lương không ngờ rằng, sau Đại hội Nam Dương, Thành Nam không còn của Đỗ An Lương nữa, mà là... của Thu Hoàn....Sảnh tiệc, Lê Tiếu vừa đi vào đã vô thức nhìn về phía khu nghỉ ngơi.Thương Úc và Thu Hoàn đang ngồi cạnh tán gẫu, bên cạnh còn có hai người đàn ông là Kiểu Tử Dạng của Thành Đông và Cố Cần của Thành Bắc.Khi đàn ông trò chuyện, Lê Tiếu không muốn làm phiền.Cô chậm rãi đến chỗ bàn buffet, vừa lấy một miếng trái cây cắt sẵn thì bên cạnh có bóng người đến gắn: "Cô Lê."

Lê Tiếu không quay đầu lại, cũng không thèm nhìn đối phương, cẩm đĩa thức ăn nhàn nhạt gọi: "Cậu Hai Cảnh."

"Anh ta biết chuyện ở biên giới của cô sao?"

Gương mặt thanh tú của Cảnh Thụy An bị hun đỏ vì rượu.Từ lúc Thương Thiếu Diễn công khai mình và Lê Tiếu đang yêu đương, Cảnh Thủy An khó giữ bình tĩnh, uống rất nhiều Champgane.Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn anh ta: "Anh muốn nói gì?"

Cảnh Thụy An nhếch môi, hơi thở dồn dập: "Anh ta biết cô từng giết người ở biên giới không?"

Anh ta tận mắt chứng kiến, lại cho rằng chưa hẳn Thương Thiếu Diễn biết đến.Lê Tiếu nhìn Cảnh Thụy An không chớp mắt.

Tâm mắt hai người giao nhau, một bên nhiệt tình như lửa, một bên thờ ơ lạnh nhạt.Một màn này rơi vào mắt Thương Úc cách đó không xa bỗng trở nên bất thường.Trong hội nghị của năm đầu sỏ, Cảnh Thụy An từng quấn lấy Lê Tiếu.Đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của anh dân nheo lại, gợn sóng nguy hiểm.Thu Hoàn chú ý đến biến hóa khác thường của anh, dõi theo tâm mắt, mấy giây sau cười khẽ trêu chọc: "Chắc người ta đang trò chuyện thôi, cậu cũng tuyên bố thân phận rồi, còn ai dám đào góc tường nữa?"

Lúc này, Cố Cẩn của Thành Bắc quan sát, không khỏi cau mày nói: "Đó không phải cậu Hai Cảnh sao?

Hình như vẻ mặt cậu ta không bình thường lắm?

Có phải lại chịu kích thích gì không?"

Lại?
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 444: VIỆC GÌ PHẢI CHE GIẤU


Thu Hoàn nhìn Cố Cần, nhướng mày: "Thế nào là lại chịu kích thích?"

Có ẩn tình gì đây?Cố Cần thôi nhìn Cảnh Thụy An, cúi đầu vuốt ve bao thuốc lá: "Lúc trước tôi có nghe anh trai cậu ta nói, hình như mấy năm trước cậu ta bị bắt cóc, chịu kích thích gì đó.

Sau khi trở lại, cậu ta phải điều trị tâm lý rất lâu, nhưng chứng rối loạn lưỡng cực không hết, phát bệnh không định kỳ.

Anh trai cậu ta nói đã khá hơn rồi, gần một năm nay không cần uống thuốc.

Nhưng các người nhìn ánh mắt cậu ta kia, không giống như đỏ vì rượu."

Chuyện Cảnh Thụy An có bệnh vốn được nhà họ Cảnh giấu kín.Nhưng giao tình giữa Cố Cấn và anh Cả cậu ta rất tốt, họ thường hay trò chuyện, kể luôn cả chuyện này.Lúc này, sắc mặt Thu Hoàn biến đổi, anh ta đang lo lắng có phải bệnh của Cảnh Thụy An lại phát tác mà tổn thương Lê Tiếu không thì hướng bản buffet đã truyền đến tiếng gào của Cảnh Thụy An: "Sao em lại hẹn hò với anh ta?

Tôi thích em bao năm, xem em như báu vật, như nữ thần, sao em lại hẹn hò với người khác?

Em cho rằng anh ta biết chuyện ở biên giới của em rồi, sẽ còn cân em sao?"

Người mắc chứng rối loạn lưỡng cực hoàn toàn không giữ được lý trí.

Anh ta như rơi vào thế giới riêng của mình, suy nghĩ viễn vông về sự chỉ trích với Lê Tiếu.Trong phòng tiệc đã có nhiều người vì tiếng gào của Cảnh Thụy An mà dừng chân quan sát.Mặc kệ là thật hay giả, đã có người bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.Vợ chồng nhà họ Cảnh nhận được tin vội chạy đến.Thương Úc và Thu Hoàn đứng dậy cùng lúc, cả đám Lưu Vân cũng nhanh chóng đến chỗ bàn buffet.Tình huống này khiến Lê Tiếu lại thành tiêu điểm của mọi người, nhưng không phải là chuyện gì hay ho.Cô nhướng mày nhìn Cảnh Thụy An, đặt nĩa và đĩa thức ăn xuống, vân vê đầu ngón tay: "Liên quan gì đến anh?"

Lê Tiếu không nghĩ rằng mình đã làm điều gì mập mờ khiến Cảnh Thụy An mong đợi.Vợ chồng họ Cảnh bất chấp hình tượng chạy đến.Họ một trái một phải đỡ cánh tay Cảnh Thụy An, nhìn Lê Tiếu, chất vấn: "Tiếu Tiếu, hai đứa nói gì, sao nó đột ngột phát bệnh thế?"

"Phát bệnh?"

Lê Tiếu híp mắt nhìn Cảnh Thụy An đỏ bừng mắt, lại nhìn hai tay anh ta co chặt thành nắm đấm: "Bệnh gì?"

Là gia chủ, đương nhiên Cảnh Hằng Thăng không bàn tán bệnh của con trai mình trước mọi người.Nhưng ánh mắt nhìn Lê Tiếu đã lộ rõ sự bất mãn.Lúc này, Thương Úc đến cạnh Lê Tiếu, vòng qua eo cô, kéo cô vào lòng, quay đầu, ánh mắt sắc bén hung ác: "Ông chủ Cảnh cố ý dẫn con trai bị bệnh đến phá sao?"

Cảnh Hằng Thăng lập tức sợ hãi vì nét mặt lạnh lùng của Thương Úc: "Chuyện này... có thể là hiểu lâm, hiểu lầm thôi."

Suýt nữa ông đã quên, giờ nhà họ Lê có Thương Thiếu Diễn chống lưng, nhà họ Cảnh của ông không có sức mạnh để đối đầu.Vì Cảnh Thụy An đột ngột gào thét, người hóng hớt tụ tập lại, còn chỉ trỏ Lê Tiếu.Thân phận của Thương Thiếu Diễn đúng là có thể át được toàn trường, nhưng mối quan hệ nhìn như không rõ ràng của Lê Tiếu và Cảnh Thụy An vốn không ngăn được miệng lưỡi quần chúng.Lúc này Thu Hoàn đứng cạnh Lê Tiếu, nói nhỏ mấy câu với cô.Bệnh rối loạn lưỡng cực?"

Lê Tiếu nghe lời giải thích của anh ta, hời hợt nhìn Cảnh Thụy An: "Hóa ra cậu Hai Cảnh có bệnh rối loạn lưỡng cực..."

Vợ chồng nhà họ Cảnh thoáng đối sắc mặt, cặp mắt Cảnh Thụy An càng lúc càng đỏ.Lê Tiếu híp mắt quan sát mấy lần, thản nhiên nói: "Triệu chứng điển hình của rối loạn lưỡng cực là nhịp tim tăng nhanh, đồng tử mở rộng, tay chân vùng vẫy, hơn nữa không kiếm chế được hành động và suy nghĩ cá nhân.

Cậu Hai Cảnh, lần sau phát bệnh đừng kiểm chế như vậy, cứ ra tay với tôi, sẽ ổn hơn đó."

Nghe Lê Tiếu tường thuật một cách hờ hững, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Cảnh Thụy An.Không biết tại sao, lời nói của cô lại có sự dứt khoát khiến người ta tin phục.Có lẽ vì quá bất ngờ, đồng tử Cảnh Thụy An co lại kinh ngạc chứ không giãn ra như triệu chứng điển hình.Đặc biệt là hai tay co lại thành nắm đấm của anh ta đặt bên hông, chẳng phải là kiếm chế mà Lê Tiểu nói sao?Rối loạn lưỡng cực, nghe là biết sẽ kích động mất lý trí, nhưng... anh ta không hế.Lúc này, mặt mày Cảnh Hằng Thăng đã tái mét, ông nắ chặt cánh tay Cảnh Thụy An muốn đưa người đi.Mặc kệ Lê Tiếu nói thật hay giả, ngày hôm nay nhà họ Cảnh đã mất hết thể diện.Nhưng họ vừa xoay người muốn đi, đám Lưu Vân ở phía sau đã nâng tay lên ngăn cản.Lê Tiếu dựa vào vai Thương Úc, dáng vẻ tùy ý.Cô cảm khăn giấy lau ngón tay, lười nhác hé mắt, liếc Cảnh Thụy An: "Đừng đi vội, tự dưng tôi bị người ta hắt nước bẩn, cậu Hai Cảnh không tính giải thích một chút sao?"

Thương Úc cúi đầu nhìn Lê Tiếu trước ngực mình.

Dù đối mặt với sự chỉ trỏ của người xung quanh, cô vẫn thong thả, hoàn toàn tin cậy dựa vào anh.Môi anh nhếch lên, bình thản quét mắt toàn trường, nhưng sự uy nghiêm sắc bén ấn sâu trong đôi mắt khiến những người đang xì xào bàn tán vô thức ngậm miệng.Đúng là Cảnh Thụy An có bệnh, nhưng như Lê Tiếu nói, chỉ là anh ta phẫn uất không có chỗ trút, lại không thể nào vui vẻ tiếp nhận cô đã là bạn gái người ta.Dù gì cũng ái mộ lâu như vậy, trước có nghe nói nhà họ Lê muốn liên hôn cho Lê Tiếu, anh ta vẫn cảm thấy mình có hy vọng nhất.Hôm nay mọi chuyện hóa thành bọt biển, nên mới có màn trình diễn giả điên giả dại này.

Đương nhiên, những u ám tận đáy lòng cũng không muốn để người biết.Cảnh Thụy An say rượu, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lê Tiếu: "Hắt nước bấn sao?

Lẽ nào ở biên giới..."

Âm cuối kéo dài, anh ta không nói tiếp, lộ rõ vẻ uy hiếp.Lê Tiếu lau ngón tay xong thì vo khăn giấy lại, thờ ơ ném sang một bên, khăn giấy rơi vào thùng rác theo đường parabol: "Nếu sớm biết cậu Hai Cảnh sẽ lấy oán báo ân, ban đầu tôi không nên cứu anh.

Anh muốn nói gì cứ nói, việc gì phải che giấu, vừa hay để mọi người nghe xem, tôi ở biên giới thế nào?"

Cô dám ra tay ở biên giới, đương nhiên không có chuyện sợ bị người ta biết.Môi Cảnh Thụy An mấp máy, nhưng không nói ra được chữ nào.Đúng, cô đã cứu anh ta, vẫn luôn được anh ta tôn sùng là nữ thần.Lúc đầu gặng hỏi Lê Tiếu mãi, cô mới miễn cưỡng thừa nhận sự thật đã cứu anh ta.Khi đó Cảnh Thụy An phát giác, dường như cô không muốn để người ngoài biết quá khứ của mình ở biên giới.Nhưng, giờ cô lại thản nhiên bảo anh ta nói ra, anh ta không dám.Sắc mặt Cảnh Hằng Thăng đã trắng bệch, tình hình hoàn toàn mất khống chế.Đặc biệt là nét mặt nghiền ngẫm thích thú của Thương Thiếu Diễn, đại biểu cho điều gì phía sau, ông thật không dám nghĩ thêm.Cảnh Hằng Thăng hất tay Cảnh Thụy An ra, dù đứa con trai trước mắt đã được ông dốc lòng bồi dưỡng, cũng không thể mặc anh ta phá hủy cơ nghiệp nhà họ Cảnh.Vậy nên, Cảnh Hằng Thăng tát mạnh Cảnh Thụy An trước mặt mọi người, lớn tiếng thét giận: "Con im miệng cho ba!

Còn chê chưa đủ mất mặt sao?"
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 445: Em có thể đưa ra yêu cầu


Cảnh Thụy An bị đánh lệch mặt, ngây người quên cả phản ứng.Sau đó, vợ chống họ Cảnh xin lỗi Thương Úc và Lê Tiếu rồi cưỡng ép đưa Cảnh Thụy An đi.Đến ngay cửa, họ lại gặp vợ chồng họ Lê quay lại.Họ đến muộn, không biết đã xảy ra chuyện gì.Ông bà Lê vốn tính chào hỏi đối phương, lại thấy Cảnh Hằng Thăng cười gượng lôi Cảnh Thụy An ra khỏi cửa.Lê Quân cũng đi đến, nhìn ba người nhà họ Cảnh trông cứ như bỏ chạy, khó hiểu hỏi lại: "Xảy ra chuyện gì thế?

Họ sao vậy?"

Vừa khéo Tông Duyệt vẫn luôn ở sảnh tiệc, thấy họ liên tiến đến đón, nói đại khái tình huống vừa rồi.Nghe cô thuật lại xong, nét mặt ông bà Lê liền trở nên lạnh lùng, Đoàn Thục Viện lập tức đi tìm Lê Tiếu.Lê Quảng Minh đứng đó, gọi điện cho thư ký: "Lập tức chỉnh lý hồ sơ hợp tác giữa hai nhà họ Lê và họ Cảnh, bắt đầu từ ngày mai, tạm ngừng mọi hạng mục hợp tác."

Bên kia, Đoàn Thục Viện vào hội trường, lo lắng nhìn quanh, sợ Lê Tiếu chịu ấm ức.Rốt cuộc bà lại thấy Thương Úc đang ôm vai con gái bà, đứng ngay chỗ bàn buffet, cúi đầu thì thầm gì đó bên tai cô.Dù Lê Tiếu đưa lưng về phía Đoàn Thục Viện nên bà không thấy sắc mặt cô, nhưng sự kề cận giữa hai người khiến bà yên tâm vô cùng.Đương nhiên, chuyện Cảnh Thụy An chẳng qua chỉ là khúc nhạc dạo đầu.

Nhưng với nhà họ Cảnh mà nói đó là tai họa.Không nói chuyện sản nghiệp gia tộc liên tục bị tổn thất, cả Cảnh Thụy An cũng vì vấn đề rối loạn lưỡng cực mà được đưa vào bệnh viện cưỡng ép chữa trị.Vị trí một trong năm đầu sỏ Nam Dương của nhà họ Cảnh đã bị một gia tộc khác cướp lấy vào tháng sau....Đêm đó, chín giờ, Lê Tiếu chuẩn bị theo ông bà Lê lên xe trở về.Ở bãi đỗ xe, Thương Úc chỉnh lại lụa đen trên vai cho Lê Tiếu.

Bóng người cao ngất của anh gần như bao phủ cả người cô vào bóng tối."

Mấy ngày tới anh đều họp ở đây sao?"

Lê Tiếu nhìn anh, lạnh nhạt hỏi.Thương Úc khẽ gật đầu, ngón tay vuốt cằm cô: "Ừ, đến chiều mốt là có thể kết thúc rồi, em đến lúc nào cũng được."

Lê Tiếu nuốt nước bọt, lắc đầu nói: "Em không phiến mọi người họp hành."

Anh cúi người, hơi thở mát lạnh phả vào mặt cô.

Anh véo má cô: "Em đến không xem là quấy rấy."

Lê Tiếu liếc anh, nhíu mày, đổi để tài: "Trước đó sao anh không nhắc em chuyện bác trai sẽ đến?"

Thương Úc nhếch môi, giọng trầm thấp lôi cuốn cười gian xảo: "Đã quyết định lúc ở nhà chính rồi, nhưng khi đó... em đang ngủ bù."

Nghe vậy, Lê Tiếu trầm ngâm một lúc mới hiểu ngay hai chữ "ngủ bù" của anh có ý gì.Cô ho khẽ, nghiêng đầu nhìn xa xa, cố ra vẻ đang suy tư: "Nếu em đồng ý lời cầu hôn như vậy, có phải... qua loa quá không?"

Anh trả lời: "Đúng thế, nên khi ông ấy đến cầu hôn, em có thể đưa ra yêu cầu."

"Chẳng hạn như?"

Lê Tiếu muốn cười nhưng lại không cười hỏi ngược lại.Anh vỗ vai cô, giọng cưng chiều dung túng: "Mọi chuyện em muốn biết."

À, nữ thần cổ phiếu.Hai người nhìn nhau, có một số việc đều ngầm hiểu.Mà Thương Tung Hải ở Parma, hơn nửa đêm, tự dưng hắt hơi.Gia chủ nhiều năm tung hoành Thương thị không khỏi hoài nghi, dường như có người mưu hại mình....Mấy phút sau, Lê Tiếu xoay người lên xe.Vừa chui vào xe nhà, cô phát hiện Lê Quảng Minh và Đoàn Thục Viện đang nhìn cô mỉm cười liên tục gật đầu.Lê Tiếu ngồi ghế phó lái, quay đầu nhìn họ: "Tối nay ba mẹ gọi con về nhà có việc sao?"

Cô vốn tính về phòng thí nghiệm, nhưng trước khi rời đi, ông bà Lê đã gọi cô cùng về, cô cũng không có lý do từ chối.Lê Quảng Minh ngôi sau gác chân lên, vỗ hai cái lên đầu gối: "Đương nhiên có việc rồi.

Nghe nói phòng thí nghiệm của con nghỉ hai ngày, vừa hay con ở nhà bàn bạc chuyện đính hôn với mẹ.

Còn nữa, ngày mai Tông Duyệt cũng phải đi thử áo cưới, anh Cả con họp hành không có thời gian, con đi theo đi, thuận tiện nhìn xem."

Lê Tiếu: "..."
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 446: TIẾU TIẾU, EM SUY NGHĨ THẾ NÀO


Hôm sau, Lê Tiếu bị Đoàn Thục Viện kéo đến tiệm áo cưới lớn nhất Nam Dương.Trong trung tâm áo cưới cao cấp ba tầng lâu, Lê Tiếu và Đoàn Thục Viện ngồi ở khu khách quý, Tông Duyệt đã vào trong thử áo cưới.Đoàn Thục Viện lật tập san áo cưới, cười nói: "Áo cưới chị dâu con là hàng thương hiệu cao cấp VW.

Vốn dĩ mẹ nói con bé ra nước ngoài chọn, nhưng con bé ngại phiền, cuối cùng để người ta chuyển áo cưới đến đây.

Tiếu Tiếu, con tiện thể nhìn xem, có kiểu dáng con thích không, chúng ta... mặc thử?"

Lê Tiếu chống tay lên sofa đỡ trán, nhìn áo cưới bày la liệt trong tủ trưng, không hứng thú mấy, lác đấu: "Không có."

"Vậy con xem tập san thiết kế này đi, mẹ thấy cái này không tôi đâu, thuân trắng, trùm đầu..."

Đoàn Thục Viện vẫn hăng hái, còn chưa dứt lời, Lê Tiếu đã cụp mất, lười biếng nói: "Mẹ, chị dâu gọi kia."

Đoàn Thục Viện không nghi ngờ, đặt tập san xuống vào phòng thủ đô.Lê Tiếu nhìn bóng lưng bà, mím môi, đáy mắt gọn sóng.Không nói đến chuyện cô và Thương Úc có yên ổn vào cung điện hôn nhân hay không, dù Thương Tung Hải đến cầu hôn đi nữa, điều này không có nghĩa là cô phải kết hôn liền.Tính ra, cô và Thương Úc hẹn hò mới hơn hai tháng, nhắc đến việc kết hôn rõ là quá sớm....Buổi trưa, Lê Tiếu dùng bữa với Đoàn Thục Viện và Tông Duyệt.

Chưa đến hai giờ, cô đã kiếm cớ về phòng thí nghiệm.Giờ vợ chồng họ Lê cứ như si dại vì hôn sự giữa cô và Thương Úc, gấp gáp cứ như hận không để họ kết hôn ngay.Quay về ký túc xá, một mình Lê Tiếu ngôi trước cửa sổ, ánh mắt bình thản trống rỗng, dường như không có chuyện phiền lòng, lại cứ thấy lòng nặng ưu tư.Rất ít khi cô ở trong trạng thái này.

Lần trước... là ở biên giới.Cô day trán, đắm chìm trong ưu tư không tên mãi không tỉnh táo lại.

Đến khi... tiếng điện thoại reng kéo cô về thực tại.Lê Tiếu nhìn dãy số, giọng rất nhạt: "Sư huynh Liên Trinh."

"Tiểu Lê, giờ em đang ở ký túc xá hay ở ngoài?"

Giọng Liên Trinh nghe rõ uể oải, Lê Tiếu nhìn ra cửa sổ: "Ở ký túc xá, có chuyện gì không anh?"

"Vậy em đến phòng làm việc một chuyến đi, thấy vừa ở Sở nghiên cứu về, đang tìm em đấy."

Lê Tiếu đồng ý rồi cúp máy, chưa đến năm phút đã đến ngay tòa lầu thí nghiệm.Viện sĩ Giang đang ngồi trước bàn làm việc, cầm hồ sơ quạt gió, nói gì đó với Liên Trinh, thấy Lê Tiếu bước vào liền chào: "Tiếu Tiếu, ngồi xuống đi."

Lê Tiếu liếc Liên Trinh, ổn định tâm trạng rồi ngồi xuống chỗ đối diện: "Thấy tìm con sao?"

Viện sĩ Giang cười ha hả đặt hồ sơ xuống.

Nụ cười khiến nếp nhăn giữa trán ông càng thêm rõ: "Tiếu Tiếu, sáng nay thấy đến Sở nghiên cứu một chuyến, người phụ trách bên kia nói với thây, họ muốn trò nhanh chóng đi báo danh, trò thấy sao?"

Lê Tiếu chau mày: "Không phải đã nói là đến tháng Chín báo danh à?"

Viện sĩ Giang vừa nói vừa lấy một tập hồ sơ trong ngăn kéo ra, đẩy tới trước mặt cô: "Trò xem cái này trước đi."

Thấy Lê Tiếu cầm lấy, ông mới bắt đầu giải thích: "Sở nghiên cứu có tham dự đại hội giao lưu y học trước đó.

Dù Nhân Hòa chúng ta không có hạng, nhưng họ rất hứng thú với hạng mục biến đổi gen.

Huống hồ, nếu không phải thây kéo trò đến phòng thí nghiệm, trò đã sớm đi báo danh rồi."

"Vậy nên, họ muốn mời hai trò lấy thân phận nghiên cứu viên sơ cấp, gia nhập Sở nghiên cứu tiếp tục nghiên cứu hạng mục này.

Nếu sau cùng có tiến triển đột phá gì đó, sẽ tùy tình hình cân nhắc hai trò lên làm nghiên cứu viên trung cấp."

"Hai trò phải biết, năm đó thấy phải mất tám năm mới từ thăng từ nghiên cứu viên sơ cấp lên trung cấp.

Nhưng nói những chuyện này sau, nếu hai trò có thể làm việc ở Sở nghiên cứu, chắc chắn có tiên đô hơn ở Nhân Hòa."...Sẩm tối, Lê Tiếu và Liên Trinh ngồi trong phòng họp.

Ngồi yên một lúc, Liên Trinh phá vỡ yên lặng: "Tiểu Lê, em cân nhắc sao rồi?"

Lê Tiếu dựa ra lưng ghế, cụp mắt, nét mặt không gọn sóng: "Đi thôi."

Liên Trinh mím môi, giọng rất do dự: "Lúc trước anh có đến Sở nghiên cứu với thấy, tuy không hiểu rõ lắm, nhưng anh có thể nhìn thấu một số đạo lý.

Bên đó có vô số nghiên cứu viên cao cấp, bên trên còn rất nhiều viện sĩ như thấy nữa.

Nếu chúng ta qua đó, dù nghe hay đấy, nhưng thực chất không có quyền phát biểu."

Rõ ràng Liên Trinh có băn khoăn riêng.Lê Tiếu gác tay lên tay vịn, hé mắt nhìn anh: "Nếu không đi, vậy anh có bằng lòng giao hạng mục này ra không?"

"Em có ý gì?"

Ánh mắt Liên Trinh hơi cứng lại, vẻ mặt hoài nghi.Lê Tiếu cong môi, xoay ghế nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hạng mục mà Sở nghiên cứu nhìn trúng thì dù chúng ta có đi hay không, chắc chắn họ cũng nghĩ cách lấy được."

Vì phòng thí nghiệm Nhân Hòa trực thuộc Sở nghiên cứu.

Dù Sở nghiên cứu không có quyền quản lý thực tế, nhưng danh mục thí nghiệm quả thật có mượn danh nghĩa Sở nghiên cứu.Nói cho cùng, thứ đối phương nhắm đến không phải cô hay Liên Trinh, mà là hạng mục nghiên cứu này.Vẻ mặt Liên Trinh xấu hẳn đi, anh mím môi, mãi mới lẩm bẩm: "Nên chỉ có thể đến đó."

"Trước mắt là thế, trừ phi chúng ta không cần hạng mục này nữa."

Liên Trinh thở dài, im lặng.So với sự xoắn xuýt chần chừ của anh, Lê Tiếu bình thản hơn nhiều.Cô nhìn nắng chiều rơi nghiêng, môi nở nụ cười nhạt.Nếu Sở nghiên cứu đã nhìn trúng hạng mục nghiên cứu này, thì cô càng không thể giao ra được.
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 447: HAI CÔ NÀNG NÀY RA TAY, AI CÓ THỂ THẮNG?


Màn đêm buông xuống, khi Lê Tiếu rời khỏi phòng thí nghiệm thì gặp Phó Luật Đình ngay hành lang."

Gần đây Cửu Công sao rồi anh?"

Lê Tiếu cẩm chơi điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh ta hỏi.Phó Luật Đình bật cười, nhìn cô không chớp mắt: "Tôi còn tưởng cố quên ông cụ mất rồi.

Yên tâm đi, ông ấy khỏe lắm, cổ tay khôi phục không tệ.

Hai hôm nay ông cụ luôn thương lượng với tôi chuyện muốn dọn về nhà mình."

Ban đầu cô giao Cửu Công cho Phó Luật Đình là vì để phòng Đỗ An Lương lại gây phiền cho ông.Bây giờ...Lê Tiếu cúi đầu nhìn điện thoại, ngẫm nghĩ rồi nói: "Hết tuần rồi để thấy về.

Mấy ngày nay anh đừng để thấy ra ngoài."

Đôi mắt Phó Luật Đình lấp lóe: "Được, để tôi bảo võ quán tăng cường chú ý."

Lê Tiếu cảm ơn, trò chuyện đôi câu với anh ta rồi xoay người xuống lâu.Đại hội Nam Dương đang tiến hành ở khách sạn Hoàng Gia, Thu Hoàn dốc lòng muốn có quyền khống chế thế giới ngâm Thành Nam, Đô An Lương thất thế, nói không chừng sẽ chó cùng rứt giậu thật, không thể không để phòng.Lê Tiếu vô thức lái xe đến trước cửa khách sạn Hoàng Gia.Cô dừng xe ngay chỗ đỗ đường gom, gác tay lên cửa kiếng, nghiêng đầu nhìn cổng chính trang bị đầy đủ các biện pháp an ninh.Thật ra cô không muốn đến làm phiến Thương Úc.Chẳng là sáng nay bị ép đến tiệm áo cưới, lại bị Đoàn Thục Viện gặng hỏi sở thích hôn lễ, khó tránh khôi nghĩ đến anh.Thậm chí cô hơi hiếu kỳ, nếu như kết hôn với anh, cuộc sống sau hôn nhân sẽ như thế nào.Lê Tiếu ngồi trên xe một lúc, nhìn đồng hồ rồi tính quay lại ký túc xá.Nhưng cô vừa khởi động xe thì một người đi ra từ cổng chính khách sạn, điện thoại đặt trên bảng điều khiển vừa khéo vang lên.Cô cầm lên xem, khóe môi cong cong: "Anh không họp sao?"

Đương nhiên là Thương Úc gọi đến.Giọng trầm thấp quyến rũ của anh truyền đến: "Đến rồi sao không xuống xe?"

Lê Tiếu kinh ngạc nhướng mày, nhìn ra ngoài từ cửa kiếng, mới phát hiện người đi ra từ cổng chính là Lưu Vân.Cô nghiêng đầu nhìn phía trên khách sạn: "Sao anh biết?

Nhìn thấy em à?"

Dường như anh đang bật cười, giọng nhẹ nhàng càng thêm ấm áp: "Lên đây đi."

Cúp máy, vừa hay Lưu Vân cũng đến đường gom.Hai người một trước một sau vào sảnh chính.

Lê Tiếu thoáng quan sát, chỉ thấy không ít vệ sĩ canh giữ khắp nơi, bầu không khí vô cùng nghiêm túc.Lưu Vân nhận ra ánh mắt Lê Tiếu, ấn thang máy, giải thích: "Dù hai hôm nay khách sạn không có người ngoài, nhưng đề phòng sự cố xảy ra, nên vẫn phải canh giữ vô cùng nghiêm túc."

Lê Tiểu gật đầu, vào thang máy liếc số tầng rồi nhìn Lưu Vân: "Các anh thấy tôi à?"

Lưu Vân mím môi cười nói: "Xung quanh khách sạn lắp thêm nhiều camera, xe cô Lê bị quay lại."

"À..."

Lê Tiếu miễn cưỡng đáp.Đương nhiên Lưu Vân không nói rõ, nơi tăng camera là các cửa ra vào.

Hơn nữa lão đại đã cố ý dặn dò, nếu cô Lê có đến, dù lúc nào đi nữa cũng phải báo lại anh....Mấy phút sau, tại phòng tiếp khách khách sạn.Lưu Vân đẩy cửa cho Lê Tiếu, trong phòng khách trang nghiêm, ánh đèn không quá sáng, dọc theo tường có nhiều cụm sofa vuông.Chỉ có Thương Úc và Hạ Sâm đang nhỏ giọng trò chuyện.Mùi thuốc lá trong phòng rất nồng, trên bàn vuông giữa cụm sofa có đặt trà bánh, trông như vừa họp xong.Hạ Sâm ngồi trên sofa, hai chân bắt tréo, thỉnh thoảng lắc mũi chân, dáng vẻ tùy ý phóng túng.Hắn cắn điếu thuốc, khói mù lượn lờ trước mặt, hơi híp mắt: "Cậu nghĩ ổn thỏa rồi à?

Mới đó đã đính hôn?

Cậu sợ cô ấy chạy, hay sợ mình sẽ hối hận?"

Rõ ràng Hạ Sâm vẫn chưa phát hiện Lê Tiếu, tiếp tục nhả khói: "Dạo này Tả Đường thế nào?"

Bước chân chậm rãi của Lê Tiếu lập tức ngừng lại.Tả Đường?Nghe tên khó phân biệt nam nữ, nhưng kết hợp với lời nói trước đó của Hạ Sâm rõ ràng ám chỉ gì đó.Lúc này Thương Úc đã thấy Lê Tiếu, môi mỏng nhếch lên, vừa nâng tay lên thì Hạ Sâm lại lấm bẩm: "Nói thật thì, trước khi cậu công khai Lê Tiếu, anh vẫn tưởng cậu sẽ chấp nhận Tả Đường.

Năm đó, vì cứu cậu mà cô ấy suýt nữa phế luôn đôi chân, đừng nói cậu không biết tâm tư của cô ấy."

Ổ, đúng là con gái.Lê Tiếu không nói được lòng mình cảm thấy thế nào, rất bình tĩnh, nhưng lại mơ hồ khó chịu.Vì câu nói kia của Hạ Sâm: Tưởng cậu sẽ chấp nhận Tả Đường.Thương Úc đưa tay về phía Lê Tiếu, gương mặt anh tuấn không để lộ bất kỳ tâm tư nào.

Anh nhìn Hạ Sâm, nhíu mày, ánh mắt hơi nặng nề: "Tôi khiến anh ảo tưởng tôi sẽ chấp nhận Tả Đường lúc nào?"

"Cậu cũng nói là ảo tưởng rồi, sao ông đây biết được?

Cậu đừng có mà chối, so với Lạc Vũ, cậu càng coi trọng Tả Đường."

Hạ Sâm chế giễu: "Anh em họ Tả canh giữ Ấm Đường cho cậu bao năm.

Cậu hẹn hò với Lê Tiếu, sớm muộn gì cũng phải dẫn cô ấy vào một chuyến.

Giờ nghĩ lại thì, anh đang mong đợi, cậu nói xem, hai cô nàng này ra tay thì ai có thể..." thắng.Chữ cuối cùng chưa kịp nói, hắn nhả khói thuốc mới chú ý Thương Úc đang chìa tay ra.Hạ Sâm quay đầu lại, thấy Lê Tiếu liền nhướng mày, trêu chọc: "Em dâu đến rồi... nghe cả rồi à?"

Lê Tiếu kìm khóe miệng, chậm rãi đến trước mặt Thương Úc, đưa tay cho anh, bĩu môi nói: "Ừm, cũng xêm xêm."

Hạ Sâm dụi điếu thuốc vào gạt tàn, nét mặt mơ hồ nhìn cô ngồi xuống: "Ghen sao?"

Lê Tiếu ngồi sofa bên cạnh Thương Úc, ngửa ra sau tựa vào lưng ghế, gác chân, không đổi sắc mặt nhìn vách tường đối diện: "Chờ anh ấy có gì đó với Tả Đường thật, tôi ghen cũng chưa muộn."

Vừa dứt lời, ngón tay cô bị ai đó bóp chặt, giọng trầm thấp chậm rãi của anh truyền đến: "Yên tâm, em sẽ không có cơ hội này."

Lê Tiếu nhìn nét mặt âm trầm của Thương Úc, tạm thời đè nén chút tâm tư của mình, không nói gì.Không hẳn là ghen, nhưng cái tên Tả Đường này, từ cách nói của Hạ Sâm, cô đã đoán được thân phận đối phương.Anh em nhà họ Tả, hẳn là em gái Tả Hiên.Hóa ra là người của Ấm Đường, cô đã nghe nhiều lần, nhưng vẫn không biết rốt cuộc Ấm Đướng có gi.Quan trọng là, sao Hạ Sâm lại ảo tưởng như thế.Tông Duyệt từng nói, rất nhiều phụ nữ thích Thương Úc, Lê Tiếu không hề hoài nghi điều này.Anh đẹp trai, lắm tiền, địa vị cao, những điều này hợp lại, là sức hấp dẫn trí mạng với phụ nữ.Cả Thương Phù dòng thứ có quan hệ họ hàng với anh cũng có tâm tư riêng, huống chi là người khác.Mà Tả Đường là thuộc hạ của anh, chắc chắn thường tiếp xúc với anh.Với thân phận cấp trên cấp dưới, sao lại khiến Hạ Sâm có ảo tưởng họ đang ở bên nhau?
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 448: KHÔNG THỂ TRÊU CHỌC ĐÀN ÔNG VÀO SÁNG SỚM


Đương nhiên Lê Tiếu lười nghĩ sâu vấn đề này.

Dù là nguyên nhân gì, sẽ có ngày biết thôi.Nửa tiếng sau, Thương Úc dắt cô đến sân sau khách sạn Hoàng Gia.Trong vâng sáng đèn đất lờ mờ, từng mảng chuối tây hất bóng tối loang lổ.Khu vườn ngọc bích, nơi họ gặp nhau lần đầu.Ánh sáng hắt quanh đình nghỉ mát, trong đêm hè mang lại cảm giác yên ắng thư thả.Lê Tiếu chậm rãi đi qua con đường lát đá xanh, cảnh sắc quen thuộc chồng lên hình ảnh trong ký ức.Sau khi hai người ngồi xuống, cô nghiêng người dựa bàn đá, mắt nhìn lá chuối tây, ngây người đến xuất thân.Anh ngồi đối diện cô nhìn sang, giây kế tiếp cánh tay dài vươn tới, vuốt ve gò má cô: "Nghĩ gì thế?"

Ánh mắt cô dân tập trung lại, cô nhìn gương mặt anh tuấn góc cạnh của anh, nghiêng đầu cười nhạt: "Em đang nghĩ, nếu ban đầu không gặp anh ở đây, liệu anh sẽ hẹn hò với ai."

Lời nói này rất có kỹ thuật.Một lời hai nghĩa.Môi mỏng Thương Úc khẽ nhếch, đồng tử dần sâu thẳm nhuốm nguy hiểm: "Vậy nếu không gặp anh, em muốn hẹn hò với ai?"

Cách anh dùng từ càng tuyệt hơn, còn nhấn mạnh chữ "muốn".Lê Tiếu kéo ngón tay anh xuống đè lên bàn, tay kia chống cầm nhìn anh: "Chưa từng nghĩ tới."

Anh nắm tay cô trêu đùa, thâm ý nơi đáy mắt rút đi, vẻ nghiền ngẫm đậm hơn: "Thật sự tin lời Hạ Sâm sao?"

"Một chút thôi."

Lê Tiếu nhướng mày đáp, nói năng lưu loát: "Anh ta hiểu anh, anh có thể khiến anh ta ảo tưởng như vậy, chí ít nói rõ Tả Đường và Lạc Vũ có điểm khác biệt."

Lê Tiếu vừa nói vừa liếc anh, đôi mắt trong veo như đang đợi anh trả lời.Thương Úc vuốt ve ngón tay Lệ Tiếu, gật đầu không giấu giếm: "Đúng là cô ấy có điểm khác biệt."

Mặt mày Lê Tiếu nặng nề, trực giác mách bảo anh còn muốn nói tiếp, nhưng những lời này khiến người khác nghe vào thật khó chịu.Ngay sau đó, ý cười bên môi anh càng sâu, anh kéo tay cô từ ghế đá đối diện đến trước người mình.Anh ôm eo cô, để cô đứng giữa hai chân mình, hơi ngửa đầu: "Lạc Vũ chỉ là Lạc Vũ, nhưng Tả Đường còn được xem là con nuôi của Thương thị, nhìn thấy em còn phải gọi chị dâu hoặc chủ mẫu."

"Con nuôi?"

Quả thật Lê Tiếu không nghĩ đến điểm khác biệt của Tả Đường lại là thân phận này.Anh ghì gáy cô, áp lên môi cô một nụ hôn: "Nếu không thì em cho là gì?

Đúng là Tả Đường đã cứu anh, nhưng đó là chức trách của cô ấy.

Thương thị đã báo đáp đủ ơn cứu mạng cho cô ấy rồi.

Đối với anh, cô ấy chẳng khác gì Lạc Vũ."

Hai tay Lê Tiếu chống đâu vai Thương Úc, nhìn xuống đôi mắt sâu như giếng cổ của anh: "Ờ"Anh ôm cô vào lòng, nhìn cô thật sâu: "Sau khi đại hội kết thúc, anh đưa em đến Ám Đường."

Lê Tiếu gật đầu không từ chối, vì sự tò mò của cô với Ám Đường không chỉ là ngày một ngày hai....Đêm đó, Lê Tiếu theo Thương Úc về phòng anh, không vì điều gì khác ngoài ý muốn xem thử vết thương trên vai anh khôi phục thế nào.Mười giờ rưỡi đêm, anh cởi áo sơ mi xuống, ở vai trái còn quấn gạc to khoảng bàn tay.

Lê Tiếu khom người tháo gạc, thấy vết thương dữ tợn, vô thức nhíu mày.Gần đây trời oi bức, dù vết thương không nhiễm trùng, nhưng việc vết thương khép miệng không hẳn tốt lắm.Đạn bắn thương gân động cốt, vào hai ba tấc da thịt, còn nghiêm trọng hơn vết thương bị rạch.Lê Tiếu ném băng gạc vào thùng rác, lấy cồn iod và bông tiệt trùng trong hòm thuốc ra lau chùi vết thương cho anh.Nét mặt cô nghiêm túc, anh nhìn không chớp mắt, giọng khàn hẳn đi: "Tối nay ở lại bên anh?"

Là câu hỏi, nhưng rõ ràng anh dùng giọng điệu trần thuật.Lê Tiếu thổi nhẹ lên bả vai anh, nhướng đuôi mắt liếc anh, im lặng."

Chỉ ngủ thôi, hửm?"

Giọng khàn khàn quyến rũ nói ra những lời này khiến động tác lau vết thương của cô bỗng ngừng lại.Cô đang khom người, sát bên gò má anh.Ánh sáng trong phòng khá mờ, rọi lên mặt anh, thấy rõ vẻ mệt mỏi.Lòng Lê Tiếu cứ thế mềm oặt.Dù cô không tham dự Đại hội Nam Dương, nhưng không cần nghĩ cũng biết, sự kiểm chế của các thế lực, còn liên quan đến nhiều lợi ích, chắc chắn không đơn giản chỉ là uống trà tán gẫu.Cô liếm khóe miệng, khẽ gật đầu.Dạo này cô không muốn qua đêm với anh, chủ yếu vì sợ nhu cầu của anh.xấu đi.

Quan trọng hơn là, vết thương của anh vẫn chưa khỏi, vận động khó tránh sẽ khiến vết thươngĐương nhiên, cô cũng sợ khiếp thể lực của anh.Rõ ràng hai mươi bảy tuổi, không phải là thằng oắt sung mãn, sao thể lực lại tốt thế chứ?Có thể Lê Tiếu không biết, với đàn ông vừa được ăn thịt, mức độ ham muốn chính là trời cho....Cả đêm ngon giấc, sáng sớm Lê Tiếu tỉnh lại, mở mắt ra phát hiện mình đang gối lên tay Thương Úc, vùi đầu trước ngực anh.Tư thế hai người rất thân mật, đúng như Thương Úc nói, tối qua anh chỉ ôm cô ngủ.Lê Tiếu ngẩng đầu nhìn, vuốt ve đường nhét anh tuấn say ngủ bằng ánh mắt của mình.Nắng mai dìu dịu ngoài cửa sổ, trong phòng lại tối mờ.Dù anh còn ngủ, cánh tay vẫn ôm vai cô như cũ, cứ như động tác trong tiềm thức, cố chấp và kiên định.Một lát sau, Lê Tiếu nhích sang bên cạnh, không ngờ mới cử động, tay anh lại dùng lực kéo về: "Sao không ngủ?"

Còn sớm, nên dường như anh chưa tỉnh hẳn, giọng rất khàn.Lê Tiếu áp lên anh không nhúc nhích.

Nhìn nét mặt mê man của anh, khóe miệng cô cong cong, cũng không nói gì, nhắm mắt lại lần nữa.Rất ít khi cô nhìn thấy một mặt chân thật như vậy của Thương Úc.Bình thường, anh hầu hết đều lạnh lùng cao quý, dù ngủ chung, mỗi khi cô tỉnh lại, anh đều đã rời khỏi phòng.Còn như hôm nay, dáng vẻ ngái ngủ vẫn không quên ôm chặt cô, sự dịu dàng khiến tim người ta đập không ngừng.Lê Tiếu vùi mặt vào ngực anh, vốn tính ngủ thêm một lúc, nhưng chắc cô không biết, trong ngực mềm mại, cộng thêm hơi thở nóng ẩm của cô phả lên người anh, cánh tay hơi lạnh vòng lấy eo anh...Cô cũng không ngờ rằng, mấy giây sau bỗng dưng anh lật người đè cô lại, phản ứng sáng sớm đã không áp chế được."

Sao anh..." không ngủ nữa.Cô còn chưa dứt lời, anh đã hôn lên, ôm cô khóa vào ngực.

Nụ hôn triền miên lại dịu dàng.Trong hơi thở đều là mùi vị của anh, mát lạnh đầu độc lòng người.Thoáng chốc, Lê Tiếu đã đắm chìm trong cảm giác anh mang đến.Không thể trêu chọc đàn ông vào sáng sớm.Trong một giờ kế tiếp, Lê Tiếu đã hiểu rõ đạo lý này....Tám giờ rưỡi, hai người nắm tay nhau xuống tầng.Anh không quá đòi hỏi, chỉ vận động với cô một lần.Chỉ là thời gian hơi lâu.Lê Tiếu vào thang máy với anh, cơ thể không khó chịu lắm, nhưng vẫn lười biếng dựa vào anh, nhàn nhạt hỏi: "Lần này lấy đi quyền khống chế Thành Nam, Đỗ An Lương sẽ không dễ bỏ qua đúng không?"
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 449: TẶNG THẦY MỘT MÓN QUÀ


"Ừ, ở Thành Nam còn có dư đảng của hắn, nhưng sức ảnh hưởng không lớn."

Thương Úc nắm vai cô, cúi đầu nhìn vẻ mặt dịu dàng của cô, nuốt nước bọt.Lê Tiếu nhìn vách tường phản chiếu trong thang máy, ánh mắt hơi lạnh đi: "Nếu Thu Hoàn muốn thế lực ở Thành Nam, anh ta có đủ thực lực để đối phó với Đỗ An Lương không?"

Không phải cô xem thường Thu Hoàn, mà là trong thời gian tiếp xúc, năng lực của anh ta kém hơn so với Thương Úc, cũng không quyết đoán bằng Hạ Sâm.Dù nhà họ Thu ở Nam Dương là gia đình quyền thế ngầm, nhưng muốn nắm quyền ở Thành Nam một cách triệt để, hình như còn thiếu chút gì đó.Anh xoa nhẹ bờ vai của cô, giọng lạnh và trầm: "Nếu không có thực lực, thì phải có người tài."

Lê Tiếu ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt chợt có ý cười: "Có lý, quả nhiên anh ta và Hạ Sâm vẫn khác biệt."

Nếu Hạ Sâm muốn nắm quyền ở Thành Nam, hắn nhất định sẽ không nói với Thương Úc.Người đàn ông đó, bề ngoài thì ngả ngớn, nhưng thực chất lại là con sói tàn nhẫn.Đây cũng là lý do tại sao anh chỉ xem Thu Hoàn là bạn, còn Hạ Sâm là anh em kết nghĩa.Chín giờ sáng, Lê Tiếu ăn sáng xong liền lái xe rời khỏi khách sạn Hoàng Gia.Sau khi cô đi, Đỗ An Lương dẫn hai tên đàn em bước ra từ đằng sau trụ La Mã ở trước cửa.Bạn gái của Thương Thiếu Diễn, học trò cưng của lão già kia, thân phận không nhỏ, chắc là sức ảnh hưởng cũng rất lớn.Hắn nhìn chiếc Mercedes chạy xa, đàn em của hắn dè dặt tiến lên nói nhỏ: "Anh Lương, gần khách sạn này có quá nhiều camera, bọn em không tìm được cơ hội ra tay."

"Ngu vậy, ai bảo bọn bây động tay ở đây?"

Đỗ An Lương quay lại đạp tên đó một cú: "Cử người âm thẩm bám theo cô ta."

Thấy mặt hắn đằng đằng sát khí, tên đàn em mấp máy môi, muốn nói lại thôi, nghĩ bụng: Lần trước đã bị bẻ gãy ngón tay, lần này còn dám nhắm vào cô ta?

Anh có mấy ngón tay để gãy hả?Đang nghĩ ngợi thì lời nói tiếp theo của Đỗ An Lương khiến hắn giật thót: "Không tìm được cơ hội thì tự tạo ra cơ hội.

Còn võ quán của nhà họ Phó nữa, nghĩ cách lôi lão già đó ra đây cho tao.

Lần này mà không thành công, bọn bây chờ đi ăn cơm tù đi."...Ở một nơi khác, Lê Tiếu trở lại phòng thí nghiệm, thong dong bước lên cầu thang.Vừa đứng ở hành lang tầng ba, cô liền nhìn thấy mấy người trung niên lạ mặt đang đứng nói chuyện với Viện sĩ Giang ở cửa phòng làm việc.Cô bình tĩnh đi tới.

Vừa nhìn thấy cô, mặt mày Viện sĩ Giang sáng lên: "Tiếu Tiếu, mau lại đây, mấy vị này là chuyên gia của Sở nghiên cứu khoa học, hôm nay muốn thăm phòng thí nghiệm của chúng ta.

Em và Liên Trinh thu xếp đi, ngày mai đến Sở báo danh."

Lê Tiếu nhìn lướt qua mấy người đó: "Nhanh vậy sao ạ?"

"Nghiên cứu viên Lê, chào cô, tôi là trưởng nhóm nhân sự của Sở nghiên cứu khoa học, Trương Kế."

Đối phương rất nhiệt tình đưa ra một tấm danh thiếp: "Trước đó tôi nghe nói cô đạt thành tích xuất sắc tại Đại học Y khoa Nam Dương, cũng là học trò tâm đắc của Viện sĩ Giang, nên Sở nghiên cứu của chúng tôi vẫn luôn mong đợi sự gia nhập của cô."

Câu này rất tâng bốc.Sở nghiên cứu khoa học là nơi hội tụ những nghiên cứu viên anh tài, nếu thật sự mong chờ sự gia nhập của cô, sao hôm nay mới đến?Đương nhiên Lê Tiếu sẽ không vạch trần lời nói khách sáo này.

Cô nhận lấy danh thiếp của đối phương, chỉ hờ hững nói lời chào."

Thật ra hôm nay tôi tới đây cũng mang theo một nhiệm vụ khác.

Chúng tôi muốn xem thử máy móc chữa bệnh của các cô.

Trước đó tôi nghe nói máy giải trình tự DNA của Nhân Hòa rất tân tiến, vì vậy những chuyên gia di truyền như chúng tôi cũng muốn tới xem để mở mang kiến thức."

Thiết bị của Nhân Hòa trước đây đều được tài trợ bởi "bạn" của Viện sĩ Giang.Nhìn dáng vẻ vừa cười vừa xoa tay của Trương Kế, Lê Tiếu mím môi, không nói gì, còn viện sĩ Giang thì hơi bất mãn, hất cằm về phía trước: "Đi thôi, tôi đưa các anh đi xem thử."

Chẳng mấy chốc, cả đoàn đi theo ông đến phòng nghiên cứu.Lê Tiếu không bước vào, mà dựa người vào bệ cửa số không biết đang nghĩ gì.Một loạt tiếng bước chân vọng đến, cô ngước mắt, thì thấy Liên Trình đi tới với vẻ mặt không tốt lắm."

Anh sao vậy?"

Trong ấn tượng của cô, Liên Trình là người dịu dàng, luôn cho người đối diện một phong thái quý ông với phẩm chất vàng ngọc, hiếm khi thấy tâm trạng của anh bất ổn như lúc này.Liên Trinh nhếch môi, đứng bên cạnh Lê Tiếu, nhìn về phòng nghiên cứu, thấp giọng nói: "Bọn họ muốn có máy giải trình tự DNA của chúng ta."

"Máy YH-IIA?"

Liên Trinh cau mày, nhưng vẫn gật đầu: "Máy YH-IIA về cơ bản là không thể mua được trên thị trường.

Anh nghe thấy người phụ trách kia đang thương lượng với thấy, muốn chuyển một máy đến Sở nghiên cứu."

Lê Tiếu hiểu ra, cười khẩy một tiếng lạnh lùng: "Thây nói sao?"

"Đương nhiên là thấy không cho, nhưng mấy người đó lấy dự án của chúng ta làm cái cớ.

Họ đang khuyên thấy."

Lê Tiếu dựa người vào bệ cửa số, chậm rãi bắt tréo chân, giọng thờ ơ: "Vậy thì cho bọn họ đi."

Liên Trinh liếc mắt, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên: "Cứ thế mà cho..."

Hết cách rồi, bị người ta khống chế thì có thể làm gì?

Nghiêm túc mà nói, Sở nghiên cứu đúng là cấp trên của chúng ta."

Tuy thế, nhưng nghe cách nói nhẹ bẫng của Lê Tiếu, Liên Trinh làm thế nào cũngkhông nhìn ra cô giống người đang bị khống chế.Lê Tiếu lấy điện thoại di động trong túi ra, nhìn vào mắt Liên Trinh, thong thả nói: "Sư huynh, anh muốn gia nhập Liên minh y học không?"...Chưa đẩy hai mươi phút sau, đồng nghiệp ở Sở nghiên cứu gần như đã chuyển cả phòng thí nghiệm Nhân Hòa đi.Cuối cùng, một máy giải trình tự DNA, hai máy sản xuất thuốc và nhiều loại thuốc vừa được điều chế xong, đều bị họ lấy đi sử dụng dưới danh nghĩa nghiên cứu.

Họ đã đạt được thỏa thuận với Viện sĩ Giang, vài ngày nữa sẽ mang chúng đến tòa nhà Sở nghiên cứu khoa học.Dù không cam lòng, nhưng đúng như Lê Tiếu nói, Viện sĩ Giang bị người ta khống chế.Xế chiều hôm đó, ba người ngồi trong phòng họp, vừa sắp xếp lại vật liệu, vừa nhìn nhau không nói gì.Có thể nhìn ra, trong lòng Viện sĩ Giang đang rất khó chịu.Phòng thí nghiệm Nhân Hòa là tâm huyết của ông, còn là sản vật mà Lê Tiếu đầu tư rất nhiều.

Bị Sở nghiên cứu vơ vét như thế, chắc chắn là rất khó chịu."

Thầy ơi, thấy uống nước đi ạ."

Liên Trinh lấy cốc giấy rót nước ấm đưa cho Viện sĩ Giang.

Nhìn ông nhăn mặt than thở không ngừng, anh nhất thời cũng không biết an ủi ông thế nào.Viện sĩ Giang nhận lấy cốc nước, thở dài nặng nề: "Lần này là thấy chủ quan, đám người đó quả thật là bọn cướp."

Liên Trinh cúi đầu, nét mặt nghiêm nghị, còn Lê Tiếu thì bình chân như vại cầm điện thoại nhắn tin, thỉnh thoảng hỏi mấy vấn đề."

Thầy ơi, số căn cước của thấy là bao nhiêu?"

Viện sĩ Giang thành thật trả lời.Một lúc sau: "Thấy lấy danh hiệu viện sĩ khi nào?"

Viện sĩ Giang suy nghĩ cẩn thận: "Mười hai năm trước."

Lê Tiếu gật đầu đáp lời, tay vẫn bấm điện thoại.Viện sĩ Giang quan sát cô, sau đó khó hiểu mà nhìn Liên Trinh: "Tiếu Tiếu à, trò làm gì vậy?"

Lê Tiếu mỉm cười: "Tặng thấy một món quà."
 
Back
Top Bottom