- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
Shmily [Pernut]
28. Querencia
28. Querencia
[Querencia - tiếng Tây Ban Nha - một nơi, một ai đó khiến bạn cảm thấy an toàn]Hôm sau, Dohyeon tỉnh giấc theo thói quen sinh hoạt thường ngày, kèm theo tiếng động loạt xoạt vọng từ phòng khách: tiếng túi đồ va vào nhau, tiếng ly chạm vào bàn, và cả tiếng trò chuyện rì rầm, mơ hồ như từ một thế giới khác.Cậu nheo mắt, còn chưa kịp quay đầu thì đã thấy Wangho cũng vừa mở mắt.
Có lẽ anh đã tỉnh từ lúc đầu, chỉ là nằm im không nói gì."
Gì vậy anh?"
Cậu mơ màng hỏi.Wangho duỗi người, liếc mắt ra phía cánh cửa, đáp.
"Có lẽ bố mẹ anh đến."
Câu nói đơn giản ấy rơi xuống như tiếng nổ trong đầu của Dohyeon.
Cậu bật dậy khỏi giường như bị điện giật, tóc tai rối tung, chăn vẫn còn vắt lưng chừng lưng áo."
Gì cơ ạ?!
Bố mẹ anh?
Ở đây á?"
Dohyeon thì thào trong trạng thái hoảng loạn."
Ừ."
Wangho bật cười trước phản ứng của người nhỏ tuổi, giọng anh vẫn trầm thấp và bình thản, như thể đó chỉ là chuyện bình thường.
"Anh có nói mẹ hôm nay về lại kí túc xá, nên bố mẹ có ghé qua nấu một bữa cơm."
"Anh có nói với mẹ là...em ở đây không?"
"Không."
Wangho trả lời rất dứt khoát.Dohyeon ôm mặt trong tuyệt vọng, cậu luống cuống nói.
"Em không thể gặp bố mẹ anh trong tình trạng này được.
Em chưa chuẩn bị tâm lý, chưa đánh răng, chưa cạo râu.
Quần áo cũng không đàng hoàng, còn..."
Còn nằm trên giường con trai của người ta nữa.Wangho bật cười nghiêng ngả, hiếm khi mới thấy Park Dohyeon trong trạng thái hoảng loạn như thế này."
Wangho, anh làm..."
"Wangho ah."
Dohyeon còn chưa nói xong, người phụ nữ lớn tuổi đã mở cửa phòng bước vào.
Nụ cười của bà khựng lại một chút khi ánh mắt quét qua hai đứa con trai trong phòng.
Bà nhìn Dohyeon, rồi nhìn Wangho, sau đó dừng lại ở chiếc gối bên cạnh con trai mình.Dohyeon cứng người, lạnh ngắt cả sống lưng.
Còn Wangho, anh chỉ cười nhẹ, bước xuống giường rồi đi về phía mẹ, giọng anh vang lên phá tan bầu không khí ngượng ngập."
Mẹ, đây là Dohyeonie, đứa em trong đội của con."
Giới thiệu qua loa như vậy xong, anh hướng người sang Dohyeon, nói tiếp.
"Dohyeonie, đây là mẹ của anh."
Dohyeon nuốt nước bọt, lí nhí.
"Chào bác, con là Park Dohyeon."
Bà Han nhìn Dohyeon một lúc lâu.
Đôi mắt của bà không quá nồng nhiệt nhưng cũng không quá ấm áp.
Chỉ đơn giản là quan sát.Mãi cho đến khi bà nở một nụ cười, sự nặng nề đè trên vai chàng xạ thủ mới được trút xuống."
Chào con, Dohyeonie."
Bà Han nói, giọng nhẹ nhàng hơn lúc trước.
"Hai đứa mau đánh răng, rửa mặt rồi ra ăn sáng, Wangho xem em cần gì thì lấy đưa cho em."
Wangho không nhìn cậu mà chỉ đáp lại mẹ bằng một cái gật đầu.
"Vâng."
Anh nói, rồi quay lại nhìn Dohyeon, có chút đùa cợt trong ánh mắt.
"Em nghe thấy chưa, nhanh đi làm đi."
Dohyeon hít một hơi thật sâu, gật đầu vội vàng, suýt thì va đầu vào cửa tủ.
Cậu vội bước vào phòng tắm, không quên liếc lại Wangho, mong muốn có một chút hỗ trợ nào đó từ anh.
Nhưng Wangho chỉ liếc nhìn cậu rồi nhún vai, vẫn giữ vẻ lơ đễnh.Bà Han khẽ nhíu mày đánh vào tay của Wangho, nói.
"Con cũng nhanh lên."
Wangho nhìn mẹ, một nụ cười tinh quái nở trên môi.
"Dạ, mẹ."
Anh đáp lại với vẻ hài hước."
Nhưng mà..."
Xong bà vẫn hỏi.
"Sao hai đứa lại ngủ chung?
Không phải con rất khó ngủ à?"
"Haha."
Wangho xoa cổ cười ngại ngùng.
"Dohyeonie chung phòng với con ở kí túc xá.
Đêm qua lạ phòng nên em ấy không ngủ được, con mới bảo em ấy sang đây."
Bà Han hơi nghiêng đầu, có vẻ không tin lắm.
"Nhưng chứng khó ngủ của con?"
"Mẹ yên tâm đi, Dohyeonie ngủ ngoan lắm, không có ồn ào hay quấy phá giống lũ mèo ở nhà đâu."
Bà Han nheo mắt, vẫn còn hơi nghi ngờ xong vẫn nói.
"Trông thằng bé hiền lành quá, con đừng ăn hiếp nó quá đó."
"Mẹ à.
Không có đâu."
Wangho làm bộ đẩy nhẹ bà ra khỏi phòng."
Mẹ nói rồi đấy nhé, đừng có dọa thằng bé quá đó."
Bà Han càu nhàu căn dặn đứa con trai của mình.
"Hiền lành thế kia, bị con ăn hiếp là không biết tìm ai mách đâu."
"Vậy con bảo Dohyeonie gọi điện về mách mẹ nhé?"
Wangho cười cợt đưa ra một ý tưởng liền bị bà Han đánh mạnh lên vai.
"Cái thằng, con ăn hiếp nó thật đấy à?"
"Ai da."
Wangho giật người ra xa.
"Đã bảo là không có mà."
Rồi anh nhanh chóng đóng cửa lại.
"Tụi con bình thường, không có ai ăn hiếp ai đâu nha."
Ngoài cửa, tiếng của bà Han vọng vào.
"Hai đứa nhanh lên đó."
Wangho vừa khóa cửa thì Dohyeon cũng vừa làm xong vệ sinh cá nhân.
Anh nhìn cậu, nở một nụ cười cực kì đáng ghét, ít nhất là với cậu lúc này."
Anh cười cái gì?"
Dohyeon lầm bầm."
Nhìn em giống như con mèo ướt vừa bị lôi ra khỏi chậu nước."
Wangho nhún vai, mắt vẫn không rời khỏi cậu."
Còn hơn là con mèo quậy banh nhà như anh."
Cậu lườm, nhưng giọng lại nhỏ dần khi thấy ánh mắt của Wangho dán lên cổ áo mình."
Cài lại nút áo đi, kẻo mẹ anh tưởng anh thật sự ăn hiếp em đấy."
Dohyeon liếm môi, dường như đang lấy lại thói trêu chọc của mình.
"Wangho có muốn cài nút áo cho em không?"
Trông thật cợt nhã."
Cút."
Wangho đáp, anh giơ chân đá vào cổ chân của cậu rồi bước nhanh vào phòng tắm.
Khi Dohyeon và Wangho bước ra phía nhà bếp, bàn ăn đã được lấp đầy với nhiều món ăn sáng truyền thống của Hàn Quốc: cơm trắng nóng hổi, một đĩa banchan đầy đủ, với những món như kimchi, thịt bò xào, và canh rong biển.
Mùi thơm của nồi canh nóng khiến bụng Dohyeon kêu lên một tiếng, mọi người nhìn đến cậu."
Chỉ là âm thanh hậu trường thôi ạ."
Dohyeon chống chế, mặt đỏ như gấc chín.Ông Han gật gù.
"Hơi chân thật một chút."
Bên cạnh, Wangho đã che mặt cười khúc khích."
Ăn sáng đi các con," bà Han nói, vẻ mặt hiền hậu.
"Wangho không nói trước là có khách, nên cô chỉ chuẩn bị được nhiêu đây..."
"Dạ không sao ạ."
Dohyeon vội vàng đáp, ngồi xuống, lưng thẳng như bị chỉnh hình.
Cậu cảm giác như mình đang tham gia phỏng vấn."
Đừng căng thẳng."
Ông Han vỗ vai Dohyeon, tay ông to và ấm áp.
"Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, không phải thi tuyển sinh đâu."
"Dạ..."
Cậu lí nhí, gật đầu lia lịa."
Ăn xong là hai đứa đi luôn à?"
Bà Han hỏi."
Đúng rồi mẹ."
Wangho đáp.Bà Han tiếp tục nói, giọng bà nhẹ nhàng nhưng cũng có vẻ như có chút dò xét.
"Dohyeonie, con có hay ăn sáng kiểu này không?
Cô thấy con hơi gầy, phải ăn thêm nhiều một chút."
Nói rồi, bà gắp vào chén của cậu một miếng thịt bò cùng một ít giá đỗ xào."
Vâng, con cảm ơn ạ."
Dohyeon gần như phát minh ra một loại cúi đầu kết hợp cảm ơn mang thương hiệu riêng, vì từ nãy đến giờ cậu đã nói "cảm ơn" không dưới mười lần."
Gắp cho anh với."
Wangho chỉ phần lá vừng ngâm với nước tương.Dohyeon nghiêng người, cẩn thận tách từng lớp lá vừng ra khỏi đĩa, chọn một miếng đẹp nhất rồi nhẹ nhàng gắp sang chén Wangho.Bà Han vội hoảng hồn, nói.
"Lá vừng không thể tách ra như vậy được."
"Dạ?"
Cả hai cùng ngạc nhiên quay đầu nhìn bà."
Tại sao vậy mẹ?"
Wangho vô cùng tò mò, hỏi.Ông Han cũng nhìn thấy, đáy mắt hơi trầm xuống một chút xong cũng vội xua tay với vợ của mình.
"Chậc.
Không có gì đâu.
Mẹ của con đang làm quá lên thôi.
Ăn cơm đi, Dohyeonie ăn nhiều vào con nhé.
Lần sau nếu có ghé qua thì báo trước để cô chú chuẩn bị nhiều món hơn."
"Vâng."
Dohyeon ái ngại nhìn anh như muốn hỏi không sao thật chứ, Wangho cũng chẳng bận tâm cho lắm, chỉ đơn giản ăn hết phần cơm của mình.Sau khi ăn xong, ông bà Han dặn dò hai đứa nhỏ nhớ giữ ấm, ăn uống đầy đủ thì cũng đưa họ ra ga tàu điện ngầm.
Ông Han có ngỏ lời bảo để ông đưa đi nhưng Wangho đã khéo léo từ chối, anh bảo có một nơi cần đi nên cũng không cần phiền đến bố mẹ.Trên tàu điện ngầm, Wangho ngiêng đầu nhìn qua Dohyeon, anh thấy người nhỏ tuổi đang search trên thanh tìm kiếm - Ý nghĩa của lá vừng trong văn hóa Hàn.Wangho suýt bật cười.
"Em tra thật đấy à?"
Dohyeon không ngẩng đầu, nhưng tai bắt đầu đỏ lên.
"Tại mẹ của anh làm vẻ nghiêm trọng quá...Em phải biết chứ."
"Có gì mà nghiêm trọng chứ.
Chỉ là...lá vừng là biểu tượng cho tình cảm đấy."
"Thế à?"
Dohyeon vẫn gõ lia lịa.Wangho im lặng vài giây rồi chậm rãi nói.
"Ở Hàn, người ta tin rằng nếu một người cẩn thận tách từng lá vừng ra và gắp cho người khác, thì nghĩa là người đó đang 'chăm sóc người kia quá mức'.
Là một hành động thể hiện sự quan tâm...thậm chí là tình cảm đặc biệt."
Dohyeon tròn mắt.
"Hả...?"
"Có người còn bảo, nếu tách được từng lá vừng mỏng mà không rách, rồi gắp cho người mình thích, thì tình cảm sẽ được đáp lại."
"..."
"Em gắp một lá, không rách."
Wangho nhún vai.
"Tuyệt!"
Dohyeon ngừng tay.Một lúc.Rồi cậu ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo một chút nghi ngờ và...phòng thủ."
Anh đã biết rồi đúng không?"
Wangho bật cười khúc khích, chẳng thèm chối.
"Ờ thì... một phần là vậy.
Nhưng mà em cũng thấy mẹ anh phản ứng rồi đấy.
Không phải tự nhiên đâu."
"Vậy anh còn bảo em gắp..."
"Thì anh muốn thử xem em có chăm sóc anh không mà."
"Anh!!!"
Dohyeon giơ tay như muốn đánh vào tay Wangho, nhưng trên tàu đông người, cậu chỉ có thể giận dữ mà nhỏ giọng mắng."
Đồ cáo."
Wangho vẫn cười, vẻ mặt không thể nào đắc ý hơn.Điện thoại của Dohyeon vẫn còn mở, bài viết đầu tiên hiển thị hàng chữ: "Lá vừng – biểu tượng của sự quan tâm tinh tế trong tình yêu và quan hệ thân mật."
Cậu đọc một dòng, rồi nhanh chóng tắt màn hình.
Nhưng trong đầu thì câu đó vẫn lặp đi lặp lại, đến cả khi tàu điện ngầm rẽ vào hầm tối, cả hai chỉ còn là bóng lặng giữa ánh đèn vàng lờ mờ của toa tàu."
Em vẫn đang nghĩ về cái lá vừng đó đúng không?"
Wangho thì thầm.Dohyeon im lặng.Một lúc lâu sau, cậu mới đáp lại, rất khẽ.
"...Chỉ là thấy mình ngu đi thôi."
Wangho nhếch môi.
"Ừ.
Ngu nhưng bù lại đáng yêu mà."
Dohyeon thật hết nói nổi với sự ranh mãnh của anh mà....Sau một kỳ off-season không quá dài, Hanwha Life Esports quay trở lại với LCK Summer với một tâm thế hoàn toàn khác.
Không còn là những bước đi chập chững của mùa giải trước, mà là một đội hình khao khát sửa sai, trưởng thành và sẵn sàng viết lại câu chuyện của chính mình.Thất bại tại LCK Spring 2024 không chỉ khiến họ vuột mất chiếc cúp vô địch, mà còn là tấm vé tham dự MSI - giấc mơ mà họ đã tiến rất gần nhưng cuối cùng lại đành ngậm ngùi nhìn kẻ khác giành lấy.Cả tuyển thủ lẫn ban huấn luyện đều hiểu rõ lý do.
Họ bắt nhịp với meta quá chậm.
Khi các đội tuyển khác đã linh hoạt trong việc xoay đường, nắm bắt nhịp trận đấu và tung ra những chiến thuật mới mẻ, thì HLE lại vẫn còn loay hoay trong sự ổn định cũ kỹ.
Điều đó đã khiến họ phải gồng mình trong từng trận đấu, cố vớt vát từng chiến thắng trong thế bị động, và không ít lần phải trả giá đắt vì thiếu sự thích nghi.Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc họ sẽ dừng lại hay chấp nhận thua cuộc.Như Hwan Joong đã từng nói, bọn họ đâu có yếu.Và mùa hè này, HLE trở lại không phải chỉ để thi đấu.
Họ trở lại để giành lại tất cả những gì đã mất.
Chiếc cúp, niềm tin, và cả vị thế xứng đáng của mình.
Với từng thành viên trẻ trung nhưng đầy bản lĩnh trong đội hình HLE24, đây không chỉ là một giải đấu, mà là lời tuyên thệ.
Là cam kết với bản thân, với lịch sử của đội tuyển, và với người đội trưởng mà họ luôn tin tưởng.Vì họ không bước vào mùa giải này như những kẻ đi tìm cơ hội - mà như những người đang trở về để đòi lại ngai vàng vốn dĩ thuộc về mình.Người ta nói rằng khi một ngôi sao lụi tàn, nó sẽ tao ra các tinh vân, và từ đó một thế hệ ngôi sao mới được ra đời.
Phải chăng đó là nhờ chiêm tinh đài Cheomseongdae đã canh giữ suốt 1400 năm qua nên ngôi sao cuối cùng của ROX giờ đây tỏa sáng rực rỡ, mang về chức vô địch đầu tiên cho Hanwha Life Esports. (*)Khoảnh khắc trụ nhà chính của Gen.G nổ tung, cả khán đài nín lặng như ngừng thở.
Chỉ trong một nhịp đập, sự im lặng vỡ tan thành muôn ngàn âm thanh vỡ òa, tiếng hò reo, tiếng thét, tiếng vỗ tay rát cả lòng bàn tay, tất cả hòa vào nhau như một bản hòa ca của tự hào và hạnh phúc.
Những tràng pháo tay không dứt.Đâu đó trên khán đài, có người đã rơi nước mắt.
Là những người đã theo dõi ROX, đã theo chân Peanut, Suốt cả một hành trình ròng rã tám năm, cùng cậu ấy kiên cường chiến đấu.
Người ta nói, quả nào cũng là quả, dù quả đó có đắng, có ngọt thì đó cũng là kết tinh của hành trình ấy.
Vị đắng ngọt thế nào, là Wangho cùng họ đã nếm qua.
Có cả quả chứa vị của máu, mồ hôi và nước mắt.
Và họ thấy tự hào vì sau cùng, Han Peanut Wangho vẫn đứng ở đây, sừng sững trên đấu trường của LOL Park.Là Han Peanut Wangho - chú hổ cuối cùng còn sót lại từ bầy hổ trắng huy hoàng năm ấy.
Người đã ôm lấy giấc mơ cũ, đi một vòng thật xa, thật dài, chỉ để trở về với vinh quang, trở về với những gì xứng đáng thuộc về mình.Là cậu em út năm xưa của ROX, là người anh cả của Hanwha Life Esports hôm nay, là Peanut của Wangho và là người em đầy tự hào của các anh, của cả một thế hệ đi trước.Là Peanut của năm 2016 - người từng mất đi mái nhà, từng bơ vơ giữa thế giới Esports khốc liệt, từng bị hoài nghi, từng bị chê bai.
Nhưng cũng là Peanut của năm 2024 - người khắc tên mình lên bảy chiếc cúp, người chưa từng thôi tin vào giá trị của chính mình, người trở thành đốm lửa cuối cùng - và sáng nhất - của ROX Tigers.Tám năm.Hai ngàn chín trăm bốn mươi ngày.Một khoảng lặng dài đến nghẹt thở kể từ khi ROX Tigers lần cuối cùng chạm tay vào chức vô địch.
Tám năm ấy, bóng tối vây quanh, nhưng một ngọn lửa vẫn âm ỉ cháy trong lòng một người.Tám năm - kể từ lần cuồi cùng - tiền thân là ROX Tigers lên ngôi vô địch cũng là ba ngàn ngày hậu thân của nó phải sống trong bóng tối, khắc khoải đợi chờ một ngày ánh sáng trở lại.Ngày 08 tháng 09 năm 2024 - ngày mà vương triều Liên Minh Huyền Thoại Hàn Quốc chính thức đổi chủ.
Và người lên ngôi - là kẻ đã không bỏ cuộc.Wangho nhìn lên màn hình lớn, nơi dòng chữ Victory dần nhường chỗ cho những khung hình quay từ khán đài.
Có tiếng gọi tên anh, có cả những chiếc áo bạc màu của ROX theo năm tháng, có gương mặt của những người từng đặt cược cả thanh xuân vào một cái tên: Peanut.
Tròng mắt anh nhòe đi, mọi thứ chập chờn qua màn nước mỏng.
Nhưng trái tim anh thì chưa bao giờ rõ ràng đến vậy.Ở sân khấu chính, các thành viên của Hanwha Life Esports ôm chầm lấy nhau.
Có tiếng nấc, có tiếng cười.
Có những cái xiết tay thật chặt như để nhắn nhủ: "Chúng ta đã làm được rồi."
Wangho đứng cùng vây ấy, không cao lớn hơn ai, không hào nhoáng hơn ai, nhưng lại nổi bật bằng ánh mắt đỏ hoe và nụ cười vỡ òa hạnh phúc.Chiếc cúp đầu tiên dưới tên của HLE không chỉ là phần thưởng cho một mùa giải - nó là một bản tuyên ngôn.
Là chiếc cúp LCK đầu tiên cho Dohyeon - là cậu chàng xạ thủ lừng lẫy từ LPL trở về để giành lấy.
Là chiếc cúp quốc nội đầu tiên cho Geon Woo - người từng chạm tay vào vinh quang thế giới 2022, nhưng luôn khao khát một lần được vinh danh trên sân khấu quê nhà.
Là lời đáp trả đanh thép cho mọi hoài nghi nhắm đến Hyeon Joon và Hwan Joong.
Và hơn tất cả, là minh chứng đẹp đẽ nhất cho hành trình không từ bỏ của Han Wangho.Dưới cơn mưa pháo giấy, Wangho khẽ hôn lên chiếc nhẫn chiến thắng - chiếc thứ bảy trong sự nghiệp của anh, nhưng là chiếc đầu tiên mang màu áo Hanwha Life Esports.
Anh từng có tất cả, từng đánh mất, từng bị quên lãng, từng đi qua gần hết mọi đội tuyển, để rồi cuối cùng, bằng chính niềm tin không tắt, anh đã trở thành người dẫn đầu - người đưa đội tuyển này viết nên trang sử đầu tiên.Ngày 08 tháng 09 năm 2024 - Hàn Hoa Sinh Mệnh vinh danh.-----