Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Shmily [Pernut]

Shmily [Pernut]
28. Querencia


[Querencia - tiếng Tây Ban Nha - một nơi, một ai đó khiến bạn cảm thấy an toàn]Hôm sau, Dohyeon tỉnh giấc theo thói quen sinh hoạt thường ngày, kèm theo tiếng động loạt xoạt vọng từ phòng khách: tiếng túi đồ va vào nhau, tiếng ly chạm vào bàn, và cả tiếng trò chuyện rì rầm, mơ hồ như từ một thế giới khác.Cậu nheo mắt, còn chưa kịp quay đầu thì đã thấy Wangho cũng vừa mở mắt.

Có lẽ anh đã tỉnh từ lúc đầu, chỉ là nằm im không nói gì."

Gì vậy anh?"

Cậu mơ màng hỏi.Wangho duỗi người, liếc mắt ra phía cánh cửa, đáp.

"Có lẽ bố mẹ anh đến."

Câu nói đơn giản ấy rơi xuống như tiếng nổ trong đầu của Dohyeon.

Cậu bật dậy khỏi giường như bị điện giật, tóc tai rối tung, chăn vẫn còn vắt lưng chừng lưng áo."

Gì cơ ạ?!

Bố mẹ anh?

Ở đây á?"

Dohyeon thì thào trong trạng thái hoảng loạn."

Ừ."

Wangho bật cười trước phản ứng của người nhỏ tuổi, giọng anh vẫn trầm thấp và bình thản, như thể đó chỉ là chuyện bình thường.

"Anh có nói mẹ hôm nay về lại kí túc xá, nên bố mẹ có ghé qua nấu một bữa cơm."

"Anh có nói với mẹ là...em ở đây không?"

"Không."

Wangho trả lời rất dứt khoát.Dohyeon ôm mặt trong tuyệt vọng, cậu luống cuống nói.

"Em không thể gặp bố mẹ anh trong tình trạng này được.

Em chưa chuẩn bị tâm lý, chưa đánh răng, chưa cạo râu.

Quần áo cũng không đàng hoàng, còn..."

Còn nằm trên giường con trai của người ta nữa.Wangho bật cười nghiêng ngả, hiếm khi mới thấy Park Dohyeon trong trạng thái hoảng loạn như thế này."

Wangho, anh làm..."

"Wangho ah."

Dohyeon còn chưa nói xong, người phụ nữ lớn tuổi đã mở cửa phòng bước vào.

Nụ cười của bà khựng lại một chút khi ánh mắt quét qua hai đứa con trai trong phòng.

Bà nhìn Dohyeon, rồi nhìn Wangho, sau đó dừng lại ở chiếc gối bên cạnh con trai mình.Dohyeon cứng người, lạnh ngắt cả sống lưng.

Còn Wangho, anh chỉ cười nhẹ, bước xuống giường rồi đi về phía mẹ, giọng anh vang lên phá tan bầu không khí ngượng ngập."

Mẹ, đây là Dohyeonie, đứa em trong đội của con."

Giới thiệu qua loa như vậy xong, anh hướng người sang Dohyeon, nói tiếp.

"Dohyeonie, đây là mẹ của anh."

Dohyeon nuốt nước bọt, lí nhí.

"Chào bác, con là Park Dohyeon."

Bà Han nhìn Dohyeon một lúc lâu.

Đôi mắt của bà không quá nồng nhiệt nhưng cũng không quá ấm áp.

Chỉ đơn giản là quan sát.Mãi cho đến khi bà nở một nụ cười, sự nặng nề đè trên vai chàng xạ thủ mới được trút xuống."

Chào con, Dohyeonie."

Bà Han nói, giọng nhẹ nhàng hơn lúc trước.

"Hai đứa mau đánh răng, rửa mặt rồi ra ăn sáng, Wangho xem em cần gì thì lấy đưa cho em."

Wangho không nhìn cậu mà chỉ đáp lại mẹ bằng một cái gật đầu.

"Vâng."

Anh nói, rồi quay lại nhìn Dohyeon, có chút đùa cợt trong ánh mắt.

"Em nghe thấy chưa, nhanh đi làm đi."

Dohyeon hít một hơi thật sâu, gật đầu vội vàng, suýt thì va đầu vào cửa tủ.

Cậu vội bước vào phòng tắm, không quên liếc lại Wangho, mong muốn có một chút hỗ trợ nào đó từ anh.

Nhưng Wangho chỉ liếc nhìn cậu rồi nhún vai, vẫn giữ vẻ lơ đễnh.Bà Han khẽ nhíu mày đánh vào tay của Wangho, nói.

"Con cũng nhanh lên."

Wangho nhìn mẹ, một nụ cười tinh quái nở trên môi.

"Dạ, mẹ."

Anh đáp lại với vẻ hài hước."

Nhưng mà..."

Xong bà vẫn hỏi.

"Sao hai đứa lại ngủ chung?

Không phải con rất khó ngủ à?"

"Haha."

Wangho xoa cổ cười ngại ngùng.

"Dohyeonie chung phòng với con ở kí túc xá.

Đêm qua lạ phòng nên em ấy không ngủ được, con mới bảo em ấy sang đây."

Bà Han hơi nghiêng đầu, có vẻ không tin lắm.

"Nhưng chứng khó ngủ của con?"

"Mẹ yên tâm đi, Dohyeonie ngủ ngoan lắm, không có ồn ào hay quấy phá giống lũ mèo ở nhà đâu."

Bà Han nheo mắt, vẫn còn hơi nghi ngờ xong vẫn nói.

"Trông thằng bé hiền lành quá, con đừng ăn hiếp nó quá đó."

"Mẹ à.

Không có đâu."

Wangho làm bộ đẩy nhẹ bà ra khỏi phòng."

Mẹ nói rồi đấy nhé, đừng có dọa thằng bé quá đó."

Bà Han càu nhàu căn dặn đứa con trai của mình.

"Hiền lành thế kia, bị con ăn hiếp là không biết tìm ai mách đâu."

"Vậy con bảo Dohyeonie gọi điện về mách mẹ nhé?"

Wangho cười cợt đưa ra một ý tưởng liền bị bà Han đánh mạnh lên vai.

"Cái thằng, con ăn hiếp nó thật đấy à?"

"Ai da."

Wangho giật người ra xa.

"Đã bảo là không có mà."

Rồi anh nhanh chóng đóng cửa lại.

"Tụi con bình thường, không có ai ăn hiếp ai đâu nha."

Ngoài cửa, tiếng của bà Han vọng vào.

"Hai đứa nhanh lên đó."

Wangho vừa khóa cửa thì Dohyeon cũng vừa làm xong vệ sinh cá nhân.

Anh nhìn cậu, nở một nụ cười cực kì đáng ghét, ít nhất là với cậu lúc này."

Anh cười cái gì?"

Dohyeon lầm bầm."

Nhìn em giống như con mèo ướt vừa bị lôi ra khỏi chậu nước."

Wangho nhún vai, mắt vẫn không rời khỏi cậu."

Còn hơn là con mèo quậy banh nhà như anh."

Cậu lườm, nhưng giọng lại nhỏ dần khi thấy ánh mắt của Wangho dán lên cổ áo mình."

Cài lại nút áo đi, kẻo mẹ anh tưởng anh thật sự ăn hiếp em đấy."

Dohyeon liếm môi, dường như đang lấy lại thói trêu chọc của mình.

"Wangho có muốn cài nút áo cho em không?"

Trông thật cợt nhã."

Cút."

Wangho đáp, anh giơ chân đá vào cổ chân của cậu rồi bước nhanh vào phòng tắm.

Khi Dohyeon và Wangho bước ra phía nhà bếp, bàn ăn đã được lấp đầy với nhiều món ăn sáng truyền thống của Hàn Quốc: cơm trắng nóng hổi, một đĩa banchan đầy đủ, với những món như kimchi, thịt bò xào, và canh rong biển.

Mùi thơm của nồi canh nóng khiến bụng Dohyeon kêu lên một tiếng, mọi người nhìn đến cậu."

Chỉ là âm thanh hậu trường thôi ạ."

Dohyeon chống chế, mặt đỏ như gấc chín.Ông Han gật gù.

"Hơi chân thật một chút."

Bên cạnh, Wangho đã che mặt cười khúc khích."

Ăn sáng đi các con," bà Han nói, vẻ mặt hiền hậu.

"Wangho không nói trước là có khách, nên cô chỉ chuẩn bị được nhiêu đây..."

"Dạ không sao ạ."

Dohyeon vội vàng đáp, ngồi xuống, lưng thẳng như bị chỉnh hình.

Cậu cảm giác như mình đang tham gia phỏng vấn."

Đừng căng thẳng."

Ông Han vỗ vai Dohyeon, tay ông to và ấm áp.

"Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, không phải thi tuyển sinh đâu."

"Dạ..."

Cậu lí nhí, gật đầu lia lịa."

Ăn xong là hai đứa đi luôn à?"

Bà Han hỏi."

Đúng rồi mẹ."

Wangho đáp.Bà Han tiếp tục nói, giọng bà nhẹ nhàng nhưng cũng có vẻ như có chút dò xét.

"Dohyeonie, con có hay ăn sáng kiểu này không?

Cô thấy con hơi gầy, phải ăn thêm nhiều một chút."

Nói rồi, bà gắp vào chén của cậu một miếng thịt bò cùng một ít giá đỗ xào."

Vâng, con cảm ơn ạ."

Dohyeon gần như phát minh ra một loại cúi đầu kết hợp cảm ơn mang thương hiệu riêng, vì từ nãy đến giờ cậu đã nói "cảm ơn" không dưới mười lần."

Gắp cho anh với."

Wangho chỉ phần lá vừng ngâm với nước tương.Dohyeon nghiêng người, cẩn thận tách từng lớp lá vừng ra khỏi đĩa, chọn một miếng đẹp nhất rồi nhẹ nhàng gắp sang chén Wangho.Bà Han vội hoảng hồn, nói.

"Lá vừng không thể tách ra như vậy được."

"Dạ?"

Cả hai cùng ngạc nhiên quay đầu nhìn bà."

Tại sao vậy mẹ?"

Wangho vô cùng tò mò, hỏi.Ông Han cũng nhìn thấy, đáy mắt hơi trầm xuống một chút xong cũng vội xua tay với vợ của mình.

"Chậc.

Không có gì đâu.

Mẹ của con đang làm quá lên thôi.

Ăn cơm đi, Dohyeonie ăn nhiều vào con nhé.

Lần sau nếu có ghé qua thì báo trước để cô chú chuẩn bị nhiều món hơn."

"Vâng."

Dohyeon ái ngại nhìn anh như muốn hỏi không sao thật chứ, Wangho cũng chẳng bận tâm cho lắm, chỉ đơn giản ăn hết phần cơm của mình.Sau khi ăn xong, ông bà Han dặn dò hai đứa nhỏ nhớ giữ ấm, ăn uống đầy đủ thì cũng đưa họ ra ga tàu điện ngầm.

Ông Han có ngỏ lời bảo để ông đưa đi nhưng Wangho đã khéo léo từ chối, anh bảo có một nơi cần đi nên cũng không cần phiền đến bố mẹ.Trên tàu điện ngầm, Wangho ngiêng đầu nhìn qua Dohyeon, anh thấy người nhỏ tuổi đang search trên thanh tìm kiếm - Ý nghĩa của lá vừng trong văn hóa Hàn.Wangho suýt bật cười.

"Em tra thật đấy à?"

Dohyeon không ngẩng đầu, nhưng tai bắt đầu đỏ lên.

"Tại mẹ của anh làm vẻ nghiêm trọng quá...Em phải biết chứ."

"Có gì mà nghiêm trọng chứ.

Chỉ là...lá vừng là biểu tượng cho tình cảm đấy."

"Thế à?"

Dohyeon vẫn gõ lia lịa.Wangho im lặng vài giây rồi chậm rãi nói.

"Ở Hàn, người ta tin rằng nếu một người cẩn thận tách từng lá vừng ra và gắp cho người khác, thì nghĩa là người đó đang 'chăm sóc người kia quá mức'.

Là một hành động thể hiện sự quan tâm...thậm chí là tình cảm đặc biệt."

Dohyeon tròn mắt.

"Hả...?"

"Có người còn bảo, nếu tách được từng lá vừng mỏng mà không rách, rồi gắp cho người mình thích, thì tình cảm sẽ được đáp lại."

"..."

"Em gắp một lá, không rách."

Wangho nhún vai.

"Tuyệt!"

Dohyeon ngừng tay.Một lúc.Rồi cậu ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mang theo một chút nghi ngờ và...phòng thủ."

Anh đã biết rồi đúng không?"

Wangho bật cười khúc khích, chẳng thèm chối.

"Ờ thì... một phần là vậy.

Nhưng mà em cũng thấy mẹ anh phản ứng rồi đấy.

Không phải tự nhiên đâu."

"Vậy anh còn bảo em gắp..."

"Thì anh muốn thử xem em có chăm sóc anh không mà."

"Anh!!!"

Dohyeon giơ tay như muốn đánh vào tay Wangho, nhưng trên tàu đông người, cậu chỉ có thể giận dữ mà nhỏ giọng mắng."

Đồ cáo."

Wangho vẫn cười, vẻ mặt không thể nào đắc ý hơn.Điện thoại của Dohyeon vẫn còn mở, bài viết đầu tiên hiển thị hàng chữ: "Lá vừng – biểu tượng của sự quan tâm tinh tế trong tình yêu và quan hệ thân mật."

Cậu đọc một dòng, rồi nhanh chóng tắt màn hình.

Nhưng trong đầu thì câu đó vẫn lặp đi lặp lại, đến cả khi tàu điện ngầm rẽ vào hầm tối, cả hai chỉ còn là bóng lặng giữa ánh đèn vàng lờ mờ của toa tàu."

Em vẫn đang nghĩ về cái lá vừng đó đúng không?"

Wangho thì thầm.Dohyeon im lặng.Một lúc lâu sau, cậu mới đáp lại, rất khẽ.

"...Chỉ là thấy mình ngu đi thôi."

Wangho nhếch môi.

"Ừ.

Ngu nhưng bù lại đáng yêu mà."

Dohyeon thật hết nói nổi với sự ranh mãnh của anh mà....Sau một kỳ off-season không quá dài, Hanwha Life Esports quay trở lại với LCK Summer với một tâm thế hoàn toàn khác.

Không còn là những bước đi chập chững của mùa giải trước, mà là một đội hình khao khát sửa sai, trưởng thành và sẵn sàng viết lại câu chuyện của chính mình.Thất bại tại LCK Spring 2024 không chỉ khiến họ vuột mất chiếc cúp vô địch, mà còn là tấm vé tham dự MSI - giấc mơ mà họ đã tiến rất gần nhưng cuối cùng lại đành ngậm ngùi nhìn kẻ khác giành lấy.Cả tuyển thủ lẫn ban huấn luyện đều hiểu rõ lý do.

Họ bắt nhịp với meta quá chậm.

Khi các đội tuyển khác đã linh hoạt trong việc xoay đường, nắm bắt nhịp trận đấu và tung ra những chiến thuật mới mẻ, thì HLE lại vẫn còn loay hoay trong sự ổn định cũ kỹ.

Điều đó đã khiến họ phải gồng mình trong từng trận đấu, cố vớt vát từng chiến thắng trong thế bị động, và không ít lần phải trả giá đắt vì thiếu sự thích nghi.Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc họ sẽ dừng lại hay chấp nhận thua cuộc.Như Hwan Joong đã từng nói, bọn họ đâu có yếu.Và mùa hè này, HLE trở lại không phải chỉ để thi đấu.

Họ trở lại để giành lại tất cả những gì đã mất.

Chiếc cúp, niềm tin, và cả vị thế xứng đáng của mình.

Với từng thành viên trẻ trung nhưng đầy bản lĩnh trong đội hình HLE24, đây không chỉ là một giải đấu, mà là lời tuyên thệ.

Là cam kết với bản thân, với lịch sử của đội tuyển, và với người đội trưởng mà họ luôn tin tưởng.Vì họ không bước vào mùa giải này như những kẻ đi tìm cơ hội - mà như những người đang trở về để đòi lại ngai vàng vốn dĩ thuộc về mình.Người ta nói rằng khi một ngôi sao lụi tàn, nó sẽ tao ra các tinh vân, và từ đó một thế hệ ngôi sao mới được ra đời.

Phải chăng đó là nhờ chiêm tinh đài Cheomseongdae đã canh giữ suốt 1400 năm qua nên ngôi sao cuối cùng của ROX giờ đây tỏa sáng rực rỡ, mang về chức vô địch đầu tiên cho Hanwha Life Esports. (*)Khoảnh khắc trụ nhà chính của Gen.G nổ tung, cả khán đài nín lặng như ngừng thở.

Chỉ trong một nhịp đập, sự im lặng vỡ tan thành muôn ngàn âm thanh vỡ òa, tiếng hò reo, tiếng thét, tiếng vỗ tay rát cả lòng bàn tay, tất cả hòa vào nhau như một bản hòa ca của tự hào và hạnh phúc.

Những tràng pháo tay không dứt.Đâu đó trên khán đài, có người đã rơi nước mắt.

Là những người đã theo dõi ROX, đã theo chân Peanut, Suốt cả một hành trình ròng rã tám năm, cùng cậu ấy kiên cường chiến đấu.

Người ta nói, quả nào cũng là quả, dù quả đó có đắng, có ngọt thì đó cũng là kết tinh của hành trình ấy.

Vị đắng ngọt thế nào, là Wangho cùng họ đã nếm qua.

Có cả quả chứa vị của máu, mồ hôi và nước mắt.

Và họ thấy tự hào vì sau cùng, Han Peanut Wangho vẫn đứng ở đây, sừng sững trên đấu trường của LOL Park.Là Han Peanut Wangho - chú hổ cuối cùng còn sót lại từ bầy hổ trắng huy hoàng năm ấy.

Người đã ôm lấy giấc mơ cũ, đi một vòng thật xa, thật dài, chỉ để trở về với vinh quang, trở về với những gì xứng đáng thuộc về mình.Là cậu em út năm xưa của ROX, là người anh cả của Hanwha Life Esports hôm nay, là Peanut của Wangho và là người em đầy tự hào của các anh, của cả một thế hệ đi trước.Là Peanut của năm 2016 - người từng mất đi mái nhà, từng bơ vơ giữa thế giới Esports khốc liệt, từng bị hoài nghi, từng bị chê bai.

Nhưng cũng là Peanut của năm 2024 - người khắc tên mình lên bảy chiếc cúp, người chưa từng thôi tin vào giá trị của chính mình, người trở thành đốm lửa cuối cùng - và sáng nhất - của ROX Tigers.Tám năm.Hai ngàn chín trăm bốn mươi ngày.Một khoảng lặng dài đến nghẹt thở kể từ khi ROX Tigers lần cuối cùng chạm tay vào chức vô địch.

Tám năm ấy, bóng tối vây quanh, nhưng một ngọn lửa vẫn âm ỉ cháy trong lòng một người.Tám năm - kể từ lần cuồi cùng - tiền thân là ROX Tigers lên ngôi vô địch cũng là ba ngàn ngày hậu thân của nó phải sống trong bóng tối, khắc khoải đợi chờ một ngày ánh sáng trở lại.Ngày 08 tháng 09 năm 2024 - ngày mà vương triều Liên Minh Huyền Thoại Hàn Quốc chính thức đổi chủ.

Và người lên ngôi - là kẻ đã không bỏ cuộc.Wangho nhìn lên màn hình lớn, nơi dòng chữ Victory dần nhường chỗ cho những khung hình quay từ khán đài.

Có tiếng gọi tên anh, có cả những chiếc áo bạc màu của ROX theo năm tháng, có gương mặt của những người từng đặt cược cả thanh xuân vào một cái tên: Peanut.

Tròng mắt anh nhòe đi, mọi thứ chập chờn qua màn nước mỏng.

Nhưng trái tim anh thì chưa bao giờ rõ ràng đến vậy.Ở sân khấu chính, các thành viên của Hanwha Life Esports ôm chầm lấy nhau.

Có tiếng nấc, có tiếng cười.

Có những cái xiết tay thật chặt như để nhắn nhủ: "Chúng ta đã làm được rồi."

Wangho đứng cùng vây ấy, không cao lớn hơn ai, không hào nhoáng hơn ai, nhưng lại nổi bật bằng ánh mắt đỏ hoe và nụ cười vỡ òa hạnh phúc.Chiếc cúp đầu tiên dưới tên của HLE không chỉ là phần thưởng cho một mùa giải - nó là một bản tuyên ngôn.

Là chiếc cúp LCK đầu tiên cho Dohyeon - là cậu chàng xạ thủ lừng lẫy từ LPL trở về để giành lấy.

Là chiếc cúp quốc nội đầu tiên cho Geon Woo - người từng chạm tay vào vinh quang thế giới 2022, nhưng luôn khao khát một lần được vinh danh trên sân khấu quê nhà.

Là lời đáp trả đanh thép cho mọi hoài nghi nhắm đến Hyeon Joon và Hwan Joong.

Và hơn tất cả, là minh chứng đẹp đẽ nhất cho hành trình không từ bỏ của Han Wangho.Dưới cơn mưa pháo giấy, Wangho khẽ hôn lên chiếc nhẫn chiến thắng - chiếc thứ bảy trong sự nghiệp của anh, nhưng là chiếc đầu tiên mang màu áo Hanwha Life Esports.

Anh từng có tất cả, từng đánh mất, từng bị quên lãng, từng đi qua gần hết mọi đội tuyển, để rồi cuối cùng, bằng chính niềm tin không tắt, anh đã trở thành người dẫn đầu - người đưa đội tuyển này viết nên trang sử đầu tiên.Ngày 08 tháng 09 năm 2024 - Hàn Hoa Sinh Mệnh vinh danh.-----
 
Shmily [Pernut]
29. Wonderwall


[Wonderwall - tiếng Anh - người mà tôi hoàn toàn mê đắm]Ngay cả khi đứng trước khu trưng bày cup, khi từng đầu ngón tay của Wangho chạm vào chiếc cup kim loại lạnh lẽo, anh vẫn chưa tin đây là sự thật.Anh đã trải qua sáu lần cầm cup cùng với các đồng đội và màu áo khác nhau, nhưng lần này với anh, chẳng hiểu sao nó lại có ý nghĩa hơn nhiều.

Có lẽ vì nó là phần tiếp diễn của phần quá khứ khi xưa đã ngủ yên.Đôi mắt của anh rưng rưng nước, đôi môi khẽ mấp máy vài từ như đang nói với chính mình.

"Cảm ơn."

Trong bóng tối, Dohyeon tựa vai vào tường, hai tay cho vào túi quần lặng lẽ ngắm nhìn anh.

Anh đứng ở đó bao lâu thì cậu cũng lặng lẽ cùng anh ở đó bấy lâu.Đôi mắt của anh như chứa đựng cả một vùng trời sao, lấp lánh và vô thực.Có lẽ, chính trong khoảnh khắc ấy, Dohyeon đã tìm thấy đáp án cho câu hỏi mình vẫn luôn cất giấu: "Cậu đã yêu anh ấy từ bao giờ?"

Có lẽ là vào ngày cậu nhìn anh qua màn hình.

Khi anh còn thi đấu cho ROX - đôi mắt ngập nước của anh ôm trọn lấy các người anh trong đội.

Đôi mắt ấy, đong đầy khao khát, hoài vọng, tinh thần bất khuất và cả chút ngông cuồng của tuổi trẻ.Ngày đó, có một chàng xạ thủ đã đứng trước cánh rừng, che chắn cho anh.Còn hiện tại, Thần Tiễn vang danh của thế hệ mới nguyện một đời là người che chắn cả bầu trời cho người đi rừng mà cậu yêu.Chỉ cần cậu còn ở đây - không một ai được phép xâm phạm khu rừng của anh.Như cảm nhận được có người ở đây, Wangho hơi xoay người, bắt gặp bóng người quen thuộc.

Ánh sáng từ chiếc đèn hắt nhẹ lên gương mặt của Dohyeon, khiến cậu trông như bước ra từ một giấc mộng - chàng xạ thủ Aphelios trong trí tưởng tượng của anh."

Dohyeonie."

Wangho nghiêng đầu, dịu dàng gọi tên."

Vâng!

Em ở đây."

Dohyeon đáp lại, bước chân rất khẽ đến chỗ anh, như sợ làm tan đi khoảnh khắc mong manh ấy.

"Anh không ngủ được à?"

Người lớn hơn khẽ lắc đầu, đôi mắt nhìn cậu rồi lại nhìn chiếc cup vừa được mang về hôm nay."

Mặc dù anh từng nâng cúp rất nhiều lần..."

Giọng Wangho trầm xuống, mang theo một chút bâng khuâng.

Anh siết nhẹ tay trên bề mặt chiếc cúp kim loại.

"...nhưng lần này, anh thấy lạ lắm."

Anh quay sang nhìn người nhỏ tuổi hơn, đôi mắt cong cong ánh lên tia sáng lấp lánh như một vầng trăng nhỏ.

"Chắc vì...anh đã tìm được nhà.

Và cũng tìm thấy em...ở nơi gọi là nhà của mình."

Dohyeon hơi cười cười, hỏi.

"Wangho, em ôm anh được không?"

Wangho bật cười, ngạc nhiên vì câu hỏi.

Giọng anh trong trẻo, có chút nghịch ngợm."

Sao thế?

Không phải ở trên sân khấu, em không dám ôm anh à?"

"Ừm."

Cậu gật đầu thành thật.

"Em không dám thật mà."

Wangho không trả lời, chỉ giang rộng vòng tay, khuôn mặt rạng rỡ như nắng sớm sau một cơn mưa dài."

Nào, lại đây.

Ôm anh đi."

Park Dohyeon bước tới, vòng tay siết chặt lấy người lớn hơn trong một cái ôm thật vững chãi.

Cậu rúc mặt vào vai anh, tham lam hít lấy hương thơm thanh mát quen thuộc khiến tim mình dịu xuống.

Còn Wangho, anh cũng khẽ nhắm mắt lại, chậm rãi ôm đáp lại.Cậu thì thầm, như một lời hứa khắc ghi tận đáy lòng."

Wangho, em và nhà, luôn đợi anh về."

Wangho không đáp ngay.

Nhưng cái siết nhẹ trong vòng tay anh đã nói thay tất cả.

Anh đã rung động rồi.

Tâm can, phế phủ...tất cả đã bị cậu xạ thủ trẻ tuổi làm cho rung động.Một lúc sau, anh mới khẽ cất giọng, nghèn nghẹn."

Suốt chín năm qua, anh thi đấu cho nhiều đội tuyển, thắng có, thua có, nhưng anh chưa bao giờ tự nhận bản thân mình bị đánh bại.

Nhưng hôm nay, anh phải nói..."

Anh ngập ngừng, rồi buông nhẹ một hơi thở rất nhẹ nhõm.

"Anh thua rồi."

Dohyeon buông anh ra, hơi ngẩng người nhìn anh.

Họ chỉ vừa mới giành lấy chiến thắng cách đây vài giờ đồng hồ, cậu không hiểu sao anh lại nói như vậy.Nhìn thẳng vào đôi mắt khó hiểu của Dohyeon, Wangho lặp lại một lần nữa, kiên định và chắc chắn."

Anh - Peanut - Han Wangho...cuối cùng cũng bị đánh bại."

Một khoảng lặng.

Rồi anh khẽ cười, nụ cười dịu dàng như ánh đèn khuya trong một căn phòng trống."

Em vĩnh viễn không còn là đối thủ của anh nữa, Dohyeonie.

Em đã thắng rồi."

Như thể cả thế giới đang im lặng để lắng nghe lời tỏ tỉnh vụn về của Wangho dành cho Park Dohyeon.Và rồi, rất nhanh, như đã bắt được đúng tần số của trái tim, Dohyeon cúi đầu.

Bàn tay cậu lần tìm lấy tay Wangho, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, đan chặt mười ngón tay vào nhau.

Bàn tay ấy, đã bao lần run lên vì hồi hộp, vì chờ đợi, giờ đây nằm gọn trong một cái nắm dịu dàng.Cậu cười, nụ cười không phô trương, nhưng chan chứa sự mãn nguyện đến tận xương tủy.

Nụ cười của một người vừa chạm đến điều mình chờ đợi cả thanh xuân."

Em từng đọc được một câu rất hay..."

Giọng Dohyeon vang lên, trầm như những nốt nhạc của một bản giao hưởng ái tình.

"Người chiến thắng tuyệt đối là người mà trong tay có chiếc cúp...và trong lòng có anh."

Cậu nhìn thẳng vào mắt Wangho, chậm rãi nói tiếp."

Em sống đến từng tuổi này, yêu thầm anh cũng đã mấy năm.

Em không dám nói mình là người yêu anh nhất...

Cũng không dám khẳng định vị trí của mình trong lòng anh...Nhưng hiện tại...xem ra, em là người hạnh phúc nhất rồi."

Cậu biết rõ, Wangho là kiểu người trông thì cởi mở nhưng không dễ mở lòng.

Quá khứ của anh, vinh quang của anh, những lần vấp ngã và đứng lên - tất cả như một vỏ bọc cứng cáp bảo vệ trái tim đã mỏi mệt.

Dohyeon không dám mơ mình là người đặc biệt nhất với anh, vì anh đã có quá nhiều người đồng hành, đã đi qua rất nhiều mùa giải, cũng ôm trong lòng nhiều kỷ niệm xưa.Nhưng hiện tại, cậu nguyện một lòng ôm trọn những kỉ niệm xưa của anh để sống cùng.

Chỉ cần là thứ thuộc về anh, cậu vĩnh viễn đồng hành cùng nó.Wangho bật cười, gò má ửng đỏ, tay đưa lên xoa gáy che đi sự ngượng ngùng."

Em ôm anh lần nữa nhé?"

Wangho gật đầu, lần này không cần giang tay nữa mà để Dohyeon nhào đến ôm chặt lấy anh.

Thật ra, chính anh cũng cảm thấy câu nói này rất hay.Trong tay có cup, trong lòng có em.Nhưng cái thế giới yên bình đó kéo dài chưa được bao lâu thì...Bịch.Có tiếng gì đó rơi xuống sàn khiến cả hai cùng giật mình buông nhau ra.

Không kịp chỉnh lại tư thế hay biểu cảm, họ quay đầu về phía cửa - nơi có ba bóng người đang đứng như tượng sáp.Geon Woo đứng chính giữa, trên tay vẫn còn giữ một nửa gói snack, nửa còn lại đã nằm sõng soài dưới sàn.

Ánh mắt cậu ta mờ đục như vừa chứng kiến điều gì đó vượt xa sức tưởng tượng.Hyeon Joon phản xạ nhanh hơn cả phản xạ sinh tồn, cúi người nhặt ngay gói bánh lên, miệng lắp bắp."

Snack...nhặt snack thôi mà..."

"À, đúng rồi... snack..."

Geon Woo lặp lại như một cái máy móc bị reset.

"Nhặt snack..."

Còn Hwan Joong thì...chẳng nhúc nhích.

Cậu từ tốn giơ điện thoại lên*.*Tách."

Ê ê ê, làm gì đó?!"

Wangho giật mình, bước gấp về phía cậu em trai, cố giật lại chiếc điện thoại.Hwan Joong tỉnh bơ cất điện thoại vào túi quần, rồi hỏi một câu chất vấn với Wangho."

Sao hai anh lại ôm nhau?"

Không khí đông đặc.Một câu hỏi khiến cả bốn cùng nghẹn họng.Hyeon Joon quay phắt qua nhìn Hwan Joong, miệng há hốc.

Geon Woo cũng chớp mắt liên tục, như không tin vào lỗ tai mình.Wangho lắp bắp nói.

"Ô-Ôm mừng chiến thắng!"

Hwan Joong nghiêng đầu, ánh mắt nghi ngờ như đang phân tích bản replay một pha giao tranh lỗi.

Cậu nhìn Wangho, rồi nhìn Dohyeon - người lúc này đang mím môi cố kìm cười, mặt đỏ rực, rõ là chẳng có gì gọi là "mừng chiến thắng" thông thường ở đây."

Sao lại lén lút ôm nhau ở đây?"

Câu hỏi thứ hai khiến hai người kia thở dốc.Đây không phải hỏi nữa, đây làtruy vấn hình sự.Wangho chưa kịp nghĩ ra lý do hợp lý hơn thì..."

Sao không cho bọn em ôm nữa?"

Hwan Joong bất ngờ lao đến, dang tay ôm chầm lấy anh đội trưởng đến mức người kia cứng đơ.

Cậu dụi đầu vào ngực Wangho như một con mèo to xác."

Tụi em cũng muốn ăn mừng mà~"Hyeon Joon vỗ lên tay Geon Woo, cả hai cùng đồng loạt đứng lên ôm chặt lấy hai người.Hyeon Joon gật đầu lia lịa, cùng Geon Woo lập tức nhập cuộc với tốc độ ánh sáng."

Phải rồi!

Tụi em cũng góp phần giành chiến thắng chứ bộ!"

"Đúng rồi đó, hai người ôm mà không có tụi em, mất cân bằng đội hình rồi!"

Geon Woo siêu to con, một vòng tay của cậu như bao trọn hết cả ba người anh vào lồng ngực của mình.Geon Woo, với thân hình như lực sĩ, vươn tay ôm cả ba người còn lại như ôm...cái máy hút bụi.

Một vòng tay của cậu đủ để bao trọn tất cả vào ngực mình, khiến Wangho cảm thấy mình như...nhân vật phụ bị che mờ trong poster đội hình.Giữa một đống tay chân đang quấn lấy nhau, Wangho hoàn toàn mất phương hướng.

Từ một khoảnh khắc riêng tư lãng mạn, giờ đây anh bị ép vào một cuộc "ôm hội đồng" không rõ lý do.Dohyeon đứng lùi lại, khoanh tay, mỉm cười vừa bất lực vừa buồn cười.

Cậu lắc đầu nhẹ, khẽ buông một câu trêu."

Vậy ra em là người đến trước... nhưng không phải người cuối cùng ôm anh."

Wangho rên rỉ.

"Anh đổi sang nhận hoa mừng chiến thắng được không?

Mấy đứa đừng ôm nữa, anh sắp gãy lưng rồi..."

"Không được!"

"Ôm là truyền năng lượng đó anh!"

"Đúng rồi, tình đồng đội phải được thể hiện bằng hành động!"

Mặc cho anh kêu than, bọn nhỏ vẫn siết chặt hơn, mỗi đứa còn cố dụi đầu một chút như thể để khẳng định mình cũng có cảm xúc với đội trưởng.Dohyeon không có ý định giải vây cho anh, cậu chỉ đứng đó ngắm nhìn người yêu của mình đang được các đứa em bao quanh yêu thương.Là nhà - Là nơi ôm trọn lấy tấm khiên kiên cường của anh!...Geon Woo đã sang tụ họp với hội CL cùng với Hwan Joong và Hyeon Joon, nên hiện giờ trong phòng chỉ có Wangho và Dohyeon.Cậu ngồi tựa vào đầu giường, tay vẫn cầm điện thoại nhưng ánh mắt đã rời khỏi màn hình từ lâu.

Ở phía đối diện, Wangho uể oải đứng dậy từ ghế, lưng hơi gập xuống, tay ôm lấy thắt lưng xoa bóp không ngừng."

Ôi trời...xương sống của anh..."

Dohyeon nhếch môi, ánh nhìn mang theo một chút trêu chọc lẫn dịu dàng.

Cậu đặt điện thoại xuống cạnh gối, chống tay lên đùi, nghiêng đầu hỏi."

Đau lắm à?"

Wangho nhăn mặt, càu nhàu.

"Đậu phộng tách vỏ rồi."

Dohyeon bật cười khẽ, kiểu cười đầy bất lực và yêu chiều.

Cậu vỗ vỗ khoảng trống cạnh mình."

Anh lại đây, em xoa cho."

Wangho hơi ngập ngừng một chút.

Rồi như thể không muốn suy nghĩ quá nhiều, anh bước về phía giường, ngồi xuống vị trí bên cạnh cậu.

Áo phông trắng hơi nhàu, dáng ngồi gò bó như học sinh sắp bị kiểm tra bất ngờ."

Quay lưng lại."

Dohyeon nói, giọng nhẹ như gió lùa cửa sổ.Wangho làm theo.

Cậu nhích người đến gần, đầu ngón tay đặt lên phần lưng dưới của anh - nơi bị kêu ca là "tách vỏ".Ngón tay ấm nóng, ấn nhẹ một cái."

Á!"

"Chưa gì đã rên rồi."

Dohyeon cười khẩy, nhưng bàn tay vẫn dịu dàng miết từng vòng tròn nhỏ quanh sống lưng.Wangho cắn răng.

"Tụi nó mạnh tay lắm...cứ như muốn lấy hết mừng chiến thắng dồn vào cột sống anh vậy."

"Thì anh đúng là sống lưng vàng của bọn em mà."

Giọng Dohyeon thấp hơn thường ngày, chậm rãi, đều đều.

Ngón cái của cậu day mạnh hơn một chút, rồi lại xoa dịu bằng những động tác mềm mại đầy kinh nghiệm.Wangho bất giác nhắm mắt, đầu hơi gục xuống tận hưởng"Em có vẻ rất có kinh nghiệm."

"Ừm."

Cậu thừa nhận.

"Hồi ở Trung, Meiko hyung hay xoa bóp cho em nên cũng học được tàm tạm."

"Em và cậu ấy có mối quan hệ tốt nhỉ?"

"Một chút."

Dohyeon đáp, giọng vẫn đều như nhịp tay trên lưng anh.

"Ở đó ai cũng tốt cả.

Chắc...vì em là người ngoại quốc, nên họ nhường nhịn hơn."

"Ừ."

Wangho gật đầu lần nữa.

Nhưng trong lòng lại có chút không thoải mái.Cả hai rơi vào một quãng lặng ngắn.

Chỉ còn tiếng máy điều hòa rì rầm và ánh đèn ngủ vàng ấm hắt xuống hai bóng người đang ngồi rất gần nhau.

Dohyeon nhìn thấy gáy Wangho đang đỏ dần - màu đỏ lan mơ hồ dưới lớp da trắng mịn, tựa như ánh hoàng hôn nhuộm lên làn sương sớm.Ngón tay cậu dịch lên chút nữa, tới vùng giữa vai - nơi cơ bắp dày hơn, căng lên nhẹ như vừa mang vác quá sức.

Ấn nhẹ.Wangho rụt vai lại, khẽ rên.

"Ê, đừng xoa chỗ đó..."

"Nào."

Dohyeon cắt lời, giọng nhẹ như dỗ dành, nhưng lại mang theo một sức nặng dịu dàng khiến người nghe khó mà cãi lại.

Tay cậu vẫn tiếp tục đều đặn xoa nhẹ.Một lúc sau, khi cảm thấy Wangho thả lỏng hơn, Dohyeon mới thu tay lại.

Cậu thở ra một hơi rất khẽ, như gió lướt ngang mặt nước."

Mà thật ra..."

Ngập ngừng đôi chút, rồi cậu lại nói tiếp, giọng trầm đi rõ rệt.

"Mấy cái như thế này..."

Cậu hơi cúi xuống.

Hơi thở vừa ấm vừa mềm phả nhẹ vào sau gáy Wangho, khiến sống lưng anh bất giác rùng mình."...thì em không làm cho ai cả."

Wangho mở mắt.

Trái tim lỡ một nhịp.

Không khí trong phòng chợt trở nên đặc quánh, như chỉ cần động một chút là sẽ tràn ra ngoài hết những điều không nên nói thành lời.Anh quay đầu lại nhìn Dohyeon, vừa đủ để thấy khuôn mặt cậu chỉ cách mình vài phân.

Ánh đèn vàng phản chiếu qua mái tóc, tạo nên một quầng sáng nhỏ dịu dàng quanh người cậu.Và chỉ vừa đủ tầm nhìn để nhìn rõ ánh sáng trong đôi mắt người kia, Dohyeon cúi nhẹ đầu xuống, đặt lên môi anh một nụ hôn rất khẽ.Chạm một cái.

Nhanh đến mức tưởng như chưa từng xảy ra."

Cả cái này nữa."

Dohyeon nói, lời thì thầm như đang thú nhận, lại như đang thách thức.

Giọng cậu mềm, nhưng ánh nhìn thì như thiêu đốt anhWangho vẫn chưa kịp phản ứng.

Cơ thể anh như bị đóng băng, nhưng trong lồng ngực thì trái tim đang đập như thể có ai đó vừa dội nước nóng vào.Anh nhìn Dohyeon.Người con trai ấy không né tránh.

Vẫn giữ nguyên khoảng cách gần đến ngột ngạt.

Đôi mắt nâu sâu thẳm, tĩnh lặng như mặt hồ lúc nửa đêm."

Em..."

Wangho muốn nói gì đó, nhưng dường như câu chữ của anh đã không thoát ra được khỏi bờ môi.Dohyeon mỉm cười.

Không phải kiểu cười trêu chọc, mà là nụ cười của người biết rất rõ mình đang làm gì, và vì ai mà làm.Dohyeon nhích người lại gần thêm chút nữa.

Gần đến mức đầu gối chạm nhau.

Tay cậu vẫn để sau lưng anh, không còn xoa bóp, mà là giữ lại, như một cách chiếm hữu ngầm không lời."

Dohyeonie..."

Tay của Dohyeon di chuyển lần nữa.

Lướt lên dọc theo sống lưng anh, chậm rãi.

Không còn là xoa bóp.

Không còn là chăm sóc.

Mà là cái chạm đầy ý thức, đầy ẩn ý."

Tim anh đập mạnh quá."

Dohyeon thì thầm.

Trán cậu gần như chạm vào thái dương của Wangho.

"Anh sợ à?"

"...Không."

"Vậy là đang mong đợi?"

Giọng cậu thấp, khẽ cười.Wangho quay phắt đầu lại định phản bác.

Nhưng trong khoảnh khắc môi họ lại gần nhau một lần nữa, ánh nhìn của cậu khiến anh khựng lại.Ánh mắt đó không hề ép buộc.

Không vội vã.

Cũng chẳng mời gọi.Chỉ là...quá thật.Như một lời thú nhận thành hình, không cần nói ra."

Anh ơi, được không?"

"Được cái gì?"

Wangho mơ màn hỏi ngược lại cậu.Dohyeon lại nhếch môi, nụ cười đầy ẩn ý.

Ngón tay của cậu nhẹ nhàng luồng vào trong lớp áo của anh, Dohyeon đặt một nụ hôn lên gò má của anh."

Thế này này!"

Đôi tai của Wangho đỏ lên, nóng bừng, hơi thở nặng nề khi đã hiểu được mong muốn của cậu.
 
Shmily [Pernut]
30. Amant


[Amant - tiếng Pháp - người tình]Dưới ánh tối mờ ảo của căn phòng, từng nhịp tim Wangho đập mạnh dần lên, dường như cũng hòa theo nhịp thở của Dohyeon.

Một nhịp, hai nhịp...rồi cuối cùng, bàn tay Wangho nhẹ nhàng đưa lên, khẽ nắm lấy cổ tay cậu, không phải để đẩy ra, mà là giữ lại, một động tác tinh tế đủ để Dohyeon hiểu được sự đồng thuận ngầm từ anh.Bàn tay to lớn của cậu bao trọn cả một vùng lưng của anh, như một con rắn nước quấn lấy từng thớ thịt trên người.

Wangho nghiêng người, rúc nhẹ vào hõm vai của Dohyeon, giọng nói run rẩy, đầy ngập ngừng."

Khoan đã...Geon Woo có thể sẽ quay lại."

Dohyeon vuốt ve nhẹ nhàng, xoa dịu cơn lo lắng trong anh, thì thầm."

Yên tâm đi, bọn nó sẽ không quay lại đâu!"

"Nhưng... tắt đèn đi đã."

Wangho nhấn mạnh, giọng vẫn còn hơi run.Một nụ cười tinh nghịch nở trên môi Dohyeon khi cậu buông tay, đứng dậy và nói."

Đợi em một chút."

Tách.Âm thanh tắt đèn vang lên, và căn phòng lập tức chìm trong bóng tối bao phủ.

Đôi mắt của Dohyeon lóe lên như ánh sáng của một con thú săn mồi, rực rỡ và sắc bén trong đêm đen.

Cậu vươn vai, cởi bỏ chiếc áo phông rồi thả nó xuống sàn, để lộ làn da trắng trong đêm.Sau đó, cậu chống một tay xuống nệm, giam người con trai mà cậu yêu trong vòng vây của mình."

Dohyeonie..."

Anh khẽ gọi tên cậu, như một lời cảnh báo yếu ớt, nhưng chẳng có sức nặng."

Ừm?"

Giọng cậu vang lên sát bên tai, trầm và mềm như nhung, nhưng trong đêm tối lại khiến anh sởn da gà.Bàn tay ấm áp của Dohyeon luồn ra sau gáy anh, vén những sợi tóc ướt mồ hôi rồi vuốt ve, dịu dàng đến mức tàn nhẫn.Từng nụ hôn lần lượt được đặt lên khuôn mặt Wangho - từ mái tóc mềm mượt, vầng trán rộng, đôi mắt sâu thẳm, cánh mũi cao thanh thoát, gò má hồng hào, cho đến đôi tai đỏ rực - tất cả đều được Dohyeon trân trọng và lưu luyến từng chút một.Wangho siết chặt tay nắm lấy ga giường.

Cảm giác thân thể cậu áp lên người mình, hơi thở kề sát, da thịt chạm nhau, tất cả khiến anh chẳng thể nghĩ thông được nữa.Bàn tay cậu từ từ trượt xuống, khẽ kéo lớp áo của Wangho.

Anh cũng không ngần ngại, nhẹ nhàng đưa tay giúp cậu cởi bỏ, hòa mình vào khoảnh khắc thân mật tràn đầy khao khát ấy.Cảm giác mát lạnh của không khí đêm lướt qua da thịt khi lớp áo bị cởi bỏ khiến Wangho khẽ rùng mình.

Nhưng anh không lùi lại.

Đôi mắt anh mở ra trong bóng tối, chạm phải ánh nhìn của người nhỏ tuổi."

Anh run rồi."

Dohyeon thấp giọng nói, giọng điệu vừa như trêu chọc, vừa như dỗ dành.Wangho quay mặt đi, có hơi xấu hổ một chút.Dohyeon cúi xuống, đặt môi mình lên phần xương quai xanh đang khẽ rung nhẹ của anh.

Một nụ hôn nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến lồng ngực Wangho thắt lại, nghẹn ngào.Cậu không vội.

Đôi bàn tay như thuộc về một người nghệ sĩ kiên nhẫn - chạm vào từng điểm mẫn cảm trên cơ thể anh, không để lại đau đớn, chỉ để lại dấu vết của yêu thương và khát khao.Wangho thở hắt ra, tay anh vô thức đưa lên, luồn vào mái tóc mềm của Dohyeon.

Những ngón tay anh siết chặt nhẹ, như muốn bám vào chút lý trí cuối cùng, nhưng cũng chẳng còn gì để níu giữ."

Dohyeonie..."

Anh lại gọi tên cậu, lần này không còn vẻ cảnh báo hay lúng túng.

Chỉ là một lời gọi, mỏng manh như gió, như thể nếu không thốt ra, trái tim anh sẽ vỡ tan.Dohyeon dừng lại, ngẩng đầu lên, trán áp sát vào trán anh.

Họ chỉ nhìn nhau, im lặng, hơi thở đan xen, trái tim đập cùng một nhịp."

Đứng trước tượng của Chúa, em đã cầu nguyện cả hàng trăm lần...rằng Yoon Wangho sẽ có một đời bình yên."

Không phải "Han Wangho" - cái tên mà cả thế giới biết đến - mà là "Yoon Wangho."

Một cái tên cũ, cái tên mang theo gốc rễ, thân phận thật, quá khứ và những điều sâu kín nhất mà anh đã từng có trước năm mười tám tuổi.

Tên ấy, giờ đây lại được cậu gọi ra, nhẹ nhàng và chân thành đến mức khiến anh cảm thấy bản thân như đang được nhìn thấy trọn vẹn.Yêu một Yoon Wangho mà không ai biết đến một Han Peanut Wangho được cả thế giới trân trọng.Là cậu ấy tình nguyện yêu anh một đời một kiếp."

Yêu anh đến thế à?"

Anh hỏi, không giễu cợt, không đùa cợt, chỉ là thật lòng cần một lời xác nhận."

Hơn cả vạn lần một chữ yêu."

Wangho vòng tay ôm lấy cổ cậu, áp một nụ hôn lên má của người nhỏ tuổi."

Chúng ta...tiếp tục đi em."

Trong căn phòng tối, chỉ còn lại tiếng thở và những va chạm khẽ khàng, chẳng ai hay biết rằng ở nơi khóe mắt anh, một giọt nước trong veo lặng lẽ lăn dài trên gò má.Không phải vì đau đớn.Mà có lẽ, vì hạnh phúc.Khi món đồ cuối cùng trên người của Wangho được trút xuống, cả cơ thể trắng hồng mềm mại của anh được vòng tay của Dohyeon vỗ về.

Khắp cơ thể đều bật ra làn sóng của nhịp đập mạnh mẽ.

Anh chưa từng ở vị trí này, mặc dù cùng là con trai với nhau, nhưng từng tấc thịt trên người anh chưa bao giờ để người khác nhìn thấy một cách trần trụi như vậy.Hơi thở của anh nặng nề, như để che giấu đi sự ngại ngùng, hai tay của anh ôm lấy mặt, cả cơ thể hơi uốn éo.Dohyeon hơi phì cười, cậu cầm đôi tay của anh, kéo ra để ngắm nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng của anh."

Đừng sợ!"

"Anh không sợ..."

Wangho cao giọng phủ nhận."

Thế ạ?"

Dohyeon nhéo nhẹ một eo của anh, Wangho ré lên vì nhột."

Em làm gì thế hả?"

"Wangho béo lên rồi."

"Im đi đồ ngốc!"

Dohyeon bật cười khanh khách, sau đó cậu hơi nhón người với tay đến đầu tủ, mở ra và lấy vài món đồ trong đó.

Wangho ngước mắt nhìn theo, anh thấy cậu lấy một cái túi nhỏ, đưa lên miệng, cắn và xé, rồi cậu cúi người tròng bao cao su vào nơi đó của mình.

Wangho nhìn vào nơi đang cương cứng của người nhỏ tuổi, anh nuốt từng ngụm nước bọt.Thề!Anh không có kinh nghiệm yêu đường, nhưng những bộ phim người lớn anh cũng từng ngó qua vài lần để...giải tỏa áp lực khi không biết phải nên làm thế nào.Và anh cũng từng nhìn thấy cái đó của Dohyeon, nhưng dù thế nào đi nữa thì nó vẫn lớn so với kích cỡ của một người đàn ông trưởng thành."

Dohyeonie à."

Giọng của anh chứa đầy vẻ hoảng loạn."

Hửm?"

Dohyeon trả lời, đôi tay cũng vừa đeo bao cao su xong.Cậu nhìn anh, từ trên cao xuống, sau đó lại đổ một ít dung dịch gel bôi trơn vào tay."

Wangho-chan, anh sợ rồi sao?"

Wangho vẫn ngoan cố lắc đầu.

Dohyeon chỉ nhếch môi, cậu khom người xuống, vùi mặt vào cổ anh, tham lam hít hà và cắn mút, nụ hôn dọc từ cổ xuống vai, hai bàn tay cũng chưa từng yên phận mà bám lên cặp mông của anh, xoa nắn.Anh hé mắt nhìn đôi môi của cậu đang chạy dọc xuống ngực, mỗi nơi cậu đi, vài vệt đỏ đều như được phong ấn trên da thịt của anh.Đến khi môi của cậu đặt lên bụng của anh, Wangho mới cảm thấy mọi thứ trong bụng của mình đang nhộn nhạo, như có thứ gì đó sôi sùng sục.Cậu nâng một chân của lên, dịu dàng hôn từ má đùi trong đến cẳng chân, cổ chân, và cả những ngón chân đang cong lại vì ái tình."

Hức..."

Wangho hơi rên lên, anh ngậm chặt miệng mình để không phải kêu lên những tiếng thâm âm đầy dục vọng như vậy.Cho đến khi, Dohyeon chồm người tới, vùi đầu vào giữa hai đôi chân của anh."

Ah..."

Wangho giật bắn người, siết chặt lấy tay và bấu lên vai của cậu.

Anh ngồi bật dậy, ôm lấy đầu cậu.

Tất cả dây thần kinh chạy dọc trên người anh đều rung lên cùng một lúc."

Em...mau nhả ra!"

Anh căng lưng, cơ bụng co thắt.Vòng tay của người nhỏ tuổi vẫn ôm chặt lấy hông anh, cậu vẫn ngậm chặt thanh kẹo hồng của anh trong miệng, lưỡi bao bọc tới lui và ra vào liên tục trong khoang miệng.

Wangho thút thít, hơi đánh nhẹ vào vai cậu, một tay ôm chặt miệng, hai bên hốc mắt cũng bắt đầu ươn ướt.Cho đến khi cả người anh hơi giật mạnh, Dohyeon đột ngột buông ra, đè anh xuống giường một lần nữa, cậu túm lấy nơi đó của anh, chặn đầu nó lại trước khi anh giải phóng hết chúng ra.Wangho hoảng hốt, trợn tròn mắt trong sự kinh hãi.Tất cả mọi thứ đều ứ nghẹn.

Sự sung sướng, khoái cảm dạt dào biến đi mất.

Giờ đây chỉ còn lại sự ứ nghẹn, phình trướng ở trong bụng anh.Wangho bật khóc, đưa hai tay lên che đi đôi mắt đang khóc của mình."

Anh bảo em nhả ra mà."

Dohyeon nói, khuôn mặt tỏ ra vẻ hết sức oan ức."

Hức..."

Wangho chỉ phát ra tiếng nấc nhẹ, mắt vẫn đỏ hoe.Rõ ràng, anh chưa từng làm tình, chưa từng có kinh nghiệm trong việc sex with boy, nên anh cứ thế bị người kia trêu đùa.

Không ấm ức mới lạ.Thấy anh không trả lời mà chỉ thút thít mãi, một tay của Dohyeon vẫn còn đang giữ nó, tay còn lại dịu dàng kéo từng cánh tay đang che kín khuôn mặt đang xị ra vì giận dỗi."

Wangho-chan, nhìn em."

Với đôi mắt nhòe nước, Wangho nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của người nhỏ tuổi.

Mặc dù có ấm ức vì bị trêu chọc, nhưng anh vẫn rất phối hợp đặt tay lên vai người nhỏ tuổi.Bàn tay của Dohyeon vẫn còn ở đó, vuốt nhẹ.

Thế nhưng đã rất đột ngột trượt đến phía sau."

Ah.."

Wangho thốt lên một tiếng, rồi anh nhanh chóng dùng hai tay bịt miệng của mình.Dohyeon đem sự nhớp nháp vấy lên khắp cánh mông của anh, ngón tay len vào giữa hai bờ mông.

Cậu nhấn mạnh xuống, để một ngón tay của mình bị bó chặt lại.Người lớn hơn hoảng sợ, răng cắn chặt bờ vai của cậu, sự nhấc nghẹn bị chặn lại ở cổ họng."

Đừng cắn, đau em."

Dohyeon nhẹ giọng nói, cậu đem vòng tay còn lại ôm lấy anh, khẽ nâng người anh lên.Nhưng phía sau bị tác động, anh bị đau đến ứa nước mắt, cơ bản không biết phải nên làm thế nào tiếp theo.

Cảm giác lượng nước trong cơ thể của anh đột ngột bị tuôn vỡ, cứ thế tràn ra khắp bên ngoài làn da của anh."

Anh yêu, thở đi anh..."

Như một người thầy nhẫn nại, Dohyeon nhẹ nhàng hướng dẫn anh, cậu hôn lên góc cằm của người lớn hơn.Wangho nghe theo, hơi nhả vết cắn của mình ra.

Khuôn miệng đầy nước bọt hít từng ngụm to.

Dohyeon nhìn vệt nước ở khỏe môi của anh, hơi đau lòng, nói."

Hay mình dừng lại nhé?"

Cậu không muốn làm anh đau, dù cho chuyện đó là làm tình.Nhưng Wangho lắc đầu, anh cũng hôn lên chóp mũi của người nhỏ tuổi, bảo."

Tiếp đi em."

Dohyeon xoa nhẹ hõm lưng của anh, vừa thử đẩy ngón tay vào trong thêm một chút nữa.

Và Wangho lại tiếp tục căng cứng người, móng tay cào cáu trên bắp tay của cậu.Cứ mỗi lần Wangho gồng người trong vòng tay của cậu, Dohyeon sẽ rải những nụ hôn lên gò má, đôi mắt, chóp mũi của anh để vỗ về."

Anh yêu, thở đi anh."

Wangho run rẩy, từ từ điều chỉnh lại nhịp thử của mình.

Cậu cảm nhận được sự bó chặt đang giảm xuống, Dohyeon lại nhẹ nhàng nhấn tay, đem toàn bộ ngón tay của mình vào trong.Sự co thắt dồn dập hút lấy ngón tay của cậu rồi lại từ từ nhịp nhàng từng đợt như đang tiếp nhận nó.Ngón thứ hai, rồi ngón thứ ba lại len lỏi đi vào, và Wangho vẫn thút thít trong lòng cậu.Khi Dohyeon cảm thấy nơi đó đã sẵn sàng đón nhận cậu, cậu mới vươn tay kia nâng cằm anh lên, đặt một nụ hôn sâu lên môi của anh, nuốt lấy từng hơi thở của anh.Dohyeon rút ba ngón tay của mình ra, Wangho hơi rùng mình vội vã vòng hai tay ôm chặt lấy cổ của cậu.Một tay của Dohyeon giữ lấy gáy của anh, một lần nữa nhẹ nhàng đặt anh nằm lại xuống giường, một tay nâng một chân của anh lên và để nó gác lên vai cậu, rồi cậu lại nhẹ nhàng nâng hông của anh lên.Wangho mở to mắt, hơi nghiêng đầu khiến nụ hôn của Dohyeon trượt dài qua gò má.

Có thứ gì đó thật nóng và thật to ở phía dưới đang được đưa vào.Wangho cong người, đôi tay vòng qua cổ người nhỏ tuổi siết chặt.

Dohyeon một tay xoa dịu lưng anh, một tay tách cánh mông của anh ra để đưa cả phần to lớn của mình vào.

Mồ hơi rịn ra từng giọt, từng giọt trên trán cả hai.Cơ thể của anh rất nóng, cũng cực kì mềm mại, quấn chặt lấy cậu một cách tham lam."

Ưm~" Wangho mê man, đôi tay đan lấy nhau để không tuột khỏi cổ cậu.Dohyeon như phát điên lên, hơn hết là cậu thấy sướng.

Chưa có thứ gì quấn chặt lấy cậu như vậy.

Mặc dù chỉ mới có phân nửa đi vào nhưng thật con mẹ nó...hơn cả một chữ sướng.Dohyeon thở dốc, cậu nói.

"Wangho, đừng cắn môi."

Cậu lại hôn lên môi anh, khiến anh nhả môi của mình ra để đáp trả nụ hôn của cậu."

Hức...ức..."

Wangho giật nảy người, ngửa cổ khẽ rên một tiếng.

Nơi đó của anh nuốt trọn dương vật của Dohyeon.

Cơ hồ mọi thứ xung quanh đồng loạt biến mất, chẳng còn gì cả, chỉ còn lại những đợt sóng vỗ chạy khắp cơ thể cả hai.

Anh điên cuồng cào lấy cố câu, cả bả vai và bắp tay trong sự nhấc nghẹn như để nói lên sự đau đớn mà cơ thể của anh đang chịu đựng cho người nhỏ tuổi nghe."

Hức...đau...đau quá...Wangho bật khóc nức nở, động tác thúc đẩy của cậu dừng lại.

Cậu đau lòng hôn lên đôi mắt đang ngập nước mắt của anh."

Wangho....em xin lỗi.

Xin anh...một chút nữa thôi..."

Cậu van nài anh.

Nhưng giờ phút này, tinh trùng chạy lên đến não rồi, bảo cậu dừng lại, thật sự người thường như cậu dừng không nổi.Thế là, động tác của cậu vẫn tiếp tục, vẫn thúc từng cái nhẹ vào bên trong anh.Dần dần, sự ma sát mang đến một cơn nóng cháy tê dại, làm giảm đi sự căng cứng và đau đớn trong người của Wangho.Tiếng nấc của anh dần dần biến thành thứ âm thanh của ái tình nhục dục, đầy tham vọng, đầy kích tình, và đầy cháy bỏng.Wangho nghe rõ âm thanh của mình, tiếng nức nở và tỉ tê vang lên khắp phòng.

Những tiếng kêu gợi tình bay bổng, kích thích cho một màn ân ái thêm mặn nồng.Hết lần này đến lần khác, Park Dohyeon rong đuổi trên cơ thể của anh.

Ngay cả khi Wangho mệt lả người mà thiếp đi, bên trong anh vẫn say sưa cùng với sức sung mãn của cậu trai trẻ.
 
Shmily [Pernut]
31. Les moments sereins


[Les moments sereins - tiếng Pháp - Khoảng thời gian bình yên, không lo lắng hay suy tư điều gì.][EDG21][ScoutEDG] Chúc mừng nhóc![MeikoEDG] Chúc mừng nhóc đáng yêu! (づ ̄ 3 ̄)づ[JiejieEDG] Chúc mừng anh!!!![FlandreEDG] Chúc mừng chiến thắng đầu tiên của nhóc ở LCK!!-3hours-Tin nhắn cuối cùng dừng lại ở đó, nơi mà đội tuyển cậu từng gắn bó.Mỗi người đều có một nơi để bắt đầu, cũng có một nơi để ghi nhớ, và cũng có một nơi mãi cũng không trở về được.Park Dohyeon ra mắt vào năm 2018, cậu đã ở cái đội tuyển tân binh nhỏ bé đến mức mà chưa từng một ai nghĩ nó sẽ chiến thắng.

Mặc dù vậy, nhưng cái đội tuyển nhỏ bé ấy đã đánh bại đương kim Á quân Afreeca để giành vé vào chơi trận Chung kết LCK Mùa Hè 2018.Nếu nói Griffin là một giấc mộng khởi hoàn thì EDward Gaming lại là bàn đạp để con phượng hoàng trong cậu vỗ cánh.Dohyeon nhìn vào những dòng tin nhắn đã đọc, cậu hơi thẫn thờ một chút, song vẫn trả lời.[EDG21][viper3lol] Cảm ơn mọi người~[ScoutEDG] Lần tiếp theo chúng ta gặp lại là ở World đó @viper3lol, anh sẽ không nương tay dù em có là đồng đội cũ đâu.[viper3lol] Anh không nương tay thì cũng có thắng được em đâu mà =.=[ScoutEDG] Ê nha!![ScoutEDG] Anh nhắc mày![MeikoEDG] Đáo Hiền khi nào thì đưa Tiểu Hoa Sinh sang đây chơi?[ScoutEDG] Wtf?

Sao lại có Tiểu Hoa ở đây?[MeikoEDG] ^^[ScoutEDG] Giấu gì nhau à?[viper3lol] @MeikoEDG sắp rồi ạ.[ScoutEDG] Tớ đã lướt lại tin gần nhất, cũng thử search từ Tiểu Hoa Sinh trong group chat này nhưng đây là tin đầu tiên có mặt Peanut trong đây.

Các cậu nói chuyện riêng với nhau rồi mang vào đây bàn hả?

Hay cuộc đời này còn có Tiểu Hoa Sinh thứ hai ngoài Peanut mà tớ không biết?[viper3lol] Anh phiền quá![ScoutEDG] Cút!

Uổng công anh chăm mày![viper3lol] ??[viper3lol] Anh chăm em kiểu gì mà 9h30 tối vẫn không cho em đi ăn tối?

Lại còn bảo em tém cái mỏ lại?

Lại còn bảo vừa ăn lúc 4h30 mà giờ đó đã đói rồi? (*)[MeikoEDG] @ScoutEDG tớ nghĩ cậu nên im miệng đi.

Cậu là cái đứa lừa nó ăn thịt ếch đó.[ScoutEDG] Dù sao cũng nuốt vào bụng rồi mà, phân biệt loài nào làm gì.

Kkkkk[JiejieEDG] Thế thì sống làm gì khi đằng nào cũng phải chết?[MeikoEDG] kkkkkkk[ScoutEDG] Cút.Dohyeon thôi không tiếp tục cuộc trò chuyện nữa, cậu mở trang cá nhân lên, cảm thấy nên đăng một tấm ảnh để chúc mừng cho chiến thắng thứ hai trong sự nghiệp của mình.Sau khi tấm ảnh cả nhóm được đăng lên, cậu rất hài lòng với thành phẩm.

Vừa đủ năm người, vừa đủ che luôn anh người yêu của mình.Dohyeon ngó sang bên cạnh, Wangho đã tỉnh từ bao giờ, ánh mắt còn ngái ngủ nhìn cậu chăm chú."

Em làm anh thức à?"

Wangho lắc đầu, anh hỏi.

"Mấy giờ rồi?"

"5 giờ sáng, anh chỉ vừa mới ngủ đây thôi."

Wangho hơi phồng má, đôi mày anh nhăn lại."

Điện thoại, lấy điện thoại cho anh."

Dohyeon chồm người lấy điện thoại trên đầu tủ đưa cho anh.

Sau đó, cậu nhìn lại màn hình tin nhắn chờ của mình, ở đó, có một dòng tin lơ lửng chưa được đọc đã gửi từ 5 giờ trước.[chovy_jihun] Chúc mừng anh![chovy_jihun] Trận này anh đánh hay lắm.Dohyeon nhíu mày, rơi vào trầm tư.

Wangho nhìn nét mặt của người nhỏ tuổi, buồn cười hỏi."

Gì thế?"

"Tck."

Cậu tắc lưỡi, hơi lắc đầu xong trả lời.

"Jihoonie...tự nhiên nhắn tin chúc mừng em.

Nó khen đểu em à?"

Wangho bật cười, vỗ vỗ lên cánh tay của cậu."

Em đừng có từ bụng ta suy bụng người như vậy."

"Vậy sao nó lại nhắn tin cho em?

Tụi em có bao giờ nhắn tin tình cảm sến rện như vậy đâu."

Wangho giơ màn hình điện thoại của mình lên, tin nhắn đầu tiên trong dãy tin chưa đọc là của...[chovy_jihun] Chúc mừng chiến thắng thứ bảy của anhhhhh.[chovy_jihun] Em biết anh giỏi mà, Nutshin là giỏi nhất.Dohyeon như bị rơi vào hố băng lạnh ngắt.Wangho len lén nhìn biểu cảm của người nhỏ tuổi, không giấu được sự vui vẻ mà bật cười thành tiếng tiếng.Trên dãy thông báo hiển thị, Wangho nhấn vào dòng tin 'viper3lol vừa đăng một bài viết'Wangho bấm vào xem.

Ba tấm ảnh, một dòng caption gãy gọn: Vô địchAnh nhìn rất lâu, ngẫm nghĩ một hồi... rồi tự hỏi.

"Thằng nhóc này...đang chơi concept gì thế?"

Sau đó, anh có lướt xem qua một vài tin newfeed mà fan có tag anh vào.

Có một đoạn video ngắn quay lại cảnh khi trụ nhà chính của GenG nổ, khi họ biết chắc chắn kết quả thuộc về họ.

Trong khi tất cả mọi người đều vứt tai nghe xuống bàn và vui sướng ôm chầm lấy nhau để ăn mừng thì người yêu của anh - Park Dohyeon lại rất từ tốn gỡ tai nghe đặt xuống bàn, sau đó mới đứng lên lao vào vòng ôm với các người anh em.Wangho tặc lưỡi, rồi lại kéo phần bình luận phía dưới ra xem.

Fan thì đang phát cuồng:[wo_oseop02] Tại sao cậu ấy lại bình tĩnh đến thế?

Làm ơn ai đó dạy tôi cách kiểm soát cảm xúc kiểu Viper với! [+1112❤][sxoomin] replied [wo_oseop02] Vậy thì bước đầu tiên là quay về thời thầy còn ở Griffin. [+31❤][taehooooooooon_] Đỉnh thiệt sự...cái kiểu điềm đạm đó...tôi ngồi đây mà tay còn run. [+502❤][chuchuput1] replied [taehooooooooon_] Tôi run đến độ không dám thở, tôi còn tưởng tôi chớt rồi, vậy mà thầy Ba kiểu chỉ thở một hơi nhẹ.

Thầy ơi, thầy là con người, còn em là con sứa hả thầy?

T.T [+676 ❤][gyograp] Lúc người ta mất kiểm soát thì anh mất...dấu chấm cảm! [+112❤][yumeko3783] replied [gyograp] Thầy vô cảm!

Phàm là những chuyện biểu lộ cảm xúc quá trớn, thầy không làm.[woojin_rag0n] Thầy Ba kiểu: tôi thắng là chuyện đương nhiên á, mấy ông bất ngờ gì vậy? [+2672 ❤][jejellie_] Thầy Ba mãi là chồng tôi!

Chồng quá đỉnh!! [+223❤][_yoonbn] replied [jejellie_] Acc clone của Flandre hả? [+785❤]Wangho đọc tới đó, cười khùng khục.Rồi như thể không chịu được nữa, anh chụp màn hình bài đăng, khoanh tròn dòng chữ 'Vô địch', rồi gửi thẳng vào khung chat của Dohyeon.[wanghohan98] Thật lạnh lùng, thật ngầu, thật cool!!Một phút sau, Dohyeon vẫn chưa trả lời.

Wangho bồi thêm.[wanghohan98] Concept có ăn được không em?-viper3lol seen the message-Wangho nhìn cậu, cậu cùng nhìn anh.

Ngón tay Wangho lại gõ tin nhắn vào khung chat.[wanghohan98] Concept giúp em đẹp trai hơn hả?-viper3lol seen the message-Anh lại nhìn cậu, dẩu môi hỏi.

"Em bị hack nick hả?"

Lần này, ba dấu chấm hiện lên bên dưới, báo hiệu một đoạn tin nhắn sắp được gửi.Rồi tin nhắn đến.[viper3lol] Concept là để tránh bị phát hiện là đang vui gần chết :)[viper3lol] Được chưa?Thật là...Anh liếc xéo nhìn cậu, nhưng đáp lại vẫn là một ánh nhìn kiểu em rất bình thường.Wangho lại check tin nhắn trong Kakaotalk lần nữa.

Lần này, ngoại trừ tin nhắn trong hội ROX cũ thì có tin khiến anh hơi chần chừ một chút.

Nhưng cuối cùng anh vẫn nhấn vào xem.[SanghyeokT1] Chúc mừng em![SanghyeokT1] Đây là lời thật lòng![SanghyeokT1] Anh biết nói ra lời này có phần hơi muộn, cũng không biết em có còn chấp nhận được nữa hay không.

Nhưng em nói đúng, chỉ cần nơi đó là nơi em đứng thì ở đó là đỉnh tháp của em.[SanghyeokT1] Anh cũng xin lỗi cả những chuyện trong quá khứ.[SanghyeokT1] Lúc đó không phả anh cố ý để mọi người hiểu lầm, cũng không phải không muốn đứng ra bảo vệ em.[SanghyeokT1] Nhưng em biết đó, lời đồn đoán vô căn cứ, nếu một trong hai chúng ta lên tiếng sẽ khiến lời đồn đó thành sự thật.[SanghyeokT1] Anh xin lỗi, Wangho ah.

Là một người đội trưởng đã không bảo vệ được thành viên của mình, là một người anh, đã không san sẻ được gánh nặng cho em.[SanghyeokT1] Lời này nói ra cũng đã muộn, nhưng mong em có thể chấp nhận nó.Wangho đọc hết từng dòng.Một tiếng thở dài chậm rãi thoát ra, không biết là nhẹ nhõm hay chua xót.

Màn hình điện thoại phản chiếu đôi mắt anh, mờ mịt và sâu hút, như thể có quá nhiều ký ức vừa bị khơi dậy cùng lúc.

Anh không trả lời ngay.

Có lẽ cũng sẽ không trả lời.Dohyeon nhìn sang, thấy anh tự nhiên rơi vào vẻ trầm tư, cậu tò mò hỏi."

Sao vậy anh?"

"Ừm.."

Anh hơi ngập ngừng, song cuối cùng vẫn bác bỏ nó đi.

"Không có gì."

Lúc này, tin nhắn từ hội ROX lại lần nữa nổi lên.[ROX Kitty][pig2704] Chúc mừng chó con @wanghohan98[pig2704] Đi ăn mừng nào @wanghohan98 @kyungho0 @kuro__94 @gorilla_lol[kyungho0] Giỡn vui vậy?

Em còn đang ở trong quân đội.[pig2704] Xin nghỉ phép đi.[pig2704] Tất cả mọi người đều đang đợi em.[wanghohan98] Anh muốn uống rượu thì nói một tiếng, đừng lấy em ra làm lý do.[pog2704] kkkkkWangho tắt điện thoại, anh quay sang thì thấy Dohyeon đã nằm xuống nắm mắt ngủ từ đời nào.

Anh cũng thôi không không tiếp tục các trò chuyện của mình nữa mà vươn người, để điện thoại trên đầu tủ.

Wangho nghiêng người nằm xuống, nhẹ nhàng áp sát vào cơ thể quen thuộc bên cạnh.

Tay anh vòng ra sau, nắm lấy tay của người nhỏ tuổi hơn, kéo cánh tay ấy đặt lên eo mình.

Như một phản xạ có điều kiện, Dohyeon lập tức rút anh vào lồng ngực, cằm khẽ tựa lên mái tóc anh như tìm vị trí quen thuộc.

Cậu thì thầm, giọng lười biếng pha chút mơ màng."

Ngủ đi anh."

Trong hơi ấm dịu dàng mà Dohyeon mang lại, Wangho để bản thân trôi vào một khoảng lặng ngắn.Anh không có bất kì một lời than thở nào về năm 2017, cũng không hối hận vì mình đã đến đội tuyển ấy.

Dẫu sao thì với anh, SKT vẫn là một bước ngoặt để anh trưởng thành, là nơi để thiếu niên tóc bạch kim trở thành người đàn ông biết kìm nén cảm xúc của mình.Năm đó, anh đã chạm tay vào một trong những danh hiệu cao quý nhất của Liên Minh Huyền Thoại - Mid-Season Invitational (MSI).

Và với anh, đó vẫn luôn là một kỷ niệm đáng trân trọng.Anh hiểu, việc Sanghyeok không đứng ra giải thích khi ấy không hoàn toàn là lỗi của anh ấy.

Mọi lời đồn đều là con dao hai lưỡi - một khi lên tiếng, dù là để bảo vệ, cũng có thể vô tình biến điều không thật thành điều hiển nhiên.

Chỉ là, anh đã quá mỏi mệt với việc bị nhắc đi nhắc lại về chuyện cũ, như thể con người anh mãi bị gắn với một lát cắt sai lệch trong quá khứ.

Nên chi bằng, anh cứ mang những chuyện này ra để làm lá chắn cho anh ấy đừng làm phiền đến mình nữa.Dẫu vậy, trong lòng anh, Lee Sanghyeok - Faker của T1 - vẫn luôn là một biểu tượng.

Một cái tên mà bất kỳ tuyển thủ nào đặt chân vào thế giới Liên Minh Huyền Thoại cũng đều ngưỡng mộ, không chỉ vì thành tích, mà vì con đường anh ấy đã đi qua.Hãy cứ để Faker - Lee Sanghyeok là tượng đài trong lòng anh vậy.Anh ngước mắt lên, chiếc cằm của Dohyeon lại lún phún vài cọng râu.Haiz....Con người này có hoocmon tăng trưởng nhanh quá.

Rõ ràng đã triệt rất nhiều lần nhưng vẫn chẳng thấm vào đâu.Như một chú gấu đã đến thời kì ngủ đâu, Wangho tìm một nơi ấm áp rồi vòng tay ôm chặt lấy người nhỏ tuổi.

Anh nhắm mắt, hít thở từng hơi đều trong mùi hương ảm đạm của Park Dohyeon.Là anh yêu một cậu trai trẻ cùng anh ướt mưa.Là anh yêu một kẻ biết mình đang buồn nhưng vẫn cố an ủi anh.Là anh yêu một người dùng hết sự ấm áp của mặt trời để sưởi ấm một vầng trăng cô độc giữa các vì sao.Là anh yêu một người không cố thay đổi thế giới của anh, chỉ kiên nhẫn bước vào nó - dù nơi đó tối tăm, méo mó và đầy những vết nứt.
 
Shmily [Pernut]
32. World (1) ❗❗❗


Với chiến thắng đầy mãn nhãn trong trận chung kết tổng LCK mùa hè vừa rồi, Hanwha Life Esports đã chính thức trở thành hạt giống số 1, tiến thẳng vào đấu trường danh giá nhất của Liên Minh Huyền Thoại - League of Legends World Championship.Đây không phải là lần đầu tiên năm người họ chạm tay đến cánh cổng của giấc mơ.

Nhưng năm nay, mọi thứ đã khác.

Họ không còn là những chàng trai đơn độc trên hành trình riêng lẻ, mà là năm mảnh ghép hòa làm một, cùng khoác lên mình màu áo HLE, cùng hít thở, cùng ngã xuống và cùng đứng dậy.Trên hành trình đến với Chung Kết Thế Giới, từng người trong số họ đã phải đi qua bao nhiêu lần gục ngã, bao nhiêu khoảnh khắc muốn từ bỏ, khi mọi thứ trước mắt chỉ còn là những dấu chấm hết, nhưng họ vẫn bước tiếp.

Vượt qua đối thủ, vượt qua ánh mắt nghi ngờ từ thế giới, và hơn hết là vượt qua những vết nứt trong lòng chính mình.Hàng chục đội tuyển đã ngã xuống, hàng trăm khát vọng đã bị bỏ lại phía sau, chỉ để mở đường cho họ, năm con người của cùng một màu áo, tiến vào nơi ánh sáng rực rỡ nhất - nơi chiếc cúp chỉ dành cho một đội duy nhất.Wangho cũng là một phần không thể thiếu của hành trình ấy.

Anh không ồn ào, không hào nhoáng.

Anh chiến đấu như thể mỗi trận đấu là cơ hội cuối cùng để sống hết mình với đam mê.

Chú hổ trắng năm nào, từng cô đơn giữa những chuyển nhượng, từng bị bỏ lại phía sau trong ánh nhìn nghi ngại, giờ đây đã bước sang năm thứ chín trong sự nghiệp – vẫn kiên cường, vẫn cháy bỏng, chỉ để tìm lấy chiến tích cuối cùng còn thiếu trong chuyến hành trình của đời mình.Thể thao điện tử tàn khốc là vậy.

Nó đòi hỏi tuổi trẻ, hy sinh và cả những giấc mơ phải đánh đổi.

Nhưng chính nơi ấy cũng nuôi dưỡng những thứ tình cảm thiêng liêng.

Thật kỳ diệu khi năm người xa lạ có thể tìm thấy nhau, thấu hiểu nhau, và chiến đấu vì nhau – chỉ vì họ cùng hướng về một đích đến duy nhất.Đội hình Hanwha Life Esports 2024 là một tập thể không chỉ mạnh về kỹ năng, mà còn bền chặt bởi niềm tin và tình cảm:Có một Doran lặng lẽ gồng gánh, sẵn sàng che chắn và hy sinh vì đồng đội, dù đôi khi điều đó khiến cậu phải chịu đựng phần thua thiệt nhiều nhất.Có một Zeka trẻ trung, bốc lửa, người từng nếm trải vị ngọt của vinh quang lẫn cay đắng của thất bại, nhưng vẫn giữ nguyên một lời hứa chân thành: "Em muốn làm Wangho hyung cười."

Có một Delight luôn là người mở đường, lao vào hiểm nguy không chút chần chừ, chỉ để tạo ra một khoảnh khắc cho đội được thở – được sống.Và có một Viper – thần tiễn trầm lặng nhưng không bao giờ lùi bước.

Trong mọi khoảnh khắc, anh luôn bước bên Wangho, không một lời phàn nàn, không một lần quay đầu – như thể cả thế giới có thể đổi thay, nhưng niềm tin giữa họ thì không.Và họ tin, bằng tất cả những nỗ lực đã bỏ ra, bằng tất cả những mất mát và giấc mơ họ đang gánh trên vai - cái tên Hanwha Life Esports rồi sẽ được khắc lên chiếc cúp danh giá ấy.Có một lần, trong một shoot quay hình cho Trailer Chung Kết Thế Giới, Geon Woo đã từng hỏi Wangho rằng: "Anh có một lời nguyền liên quan đến Chung Kết Thế Giới phải không?"

"Ah..."

Wangho đưa tay lên sờ tai, suy nghĩ rất lâu rồi mới nói.

"Khi anh tham gia World, chiếc cup sẽ thuộc về LCK."

Câu nói tưởng chừng đơn giản ấy lại khiến Geon Woo ngưng lại.

Cậu nhìn anh, trong ánh mắt có chút gì đó không chỉ buồn mà còn là tiếc nuối, là đồng cảm nhưng rồi vẫn gượng cười, đáp lại bằng giọng điệu nửa đùa nửa thật."

Vậy chức vô địch của họ đều là nhờ anh cả rồi."

"Hả?!"

Wangho bật cười, tiếng cười vang nhẹ giữa không gian mở, hòa lẫn vào gió.

Nhưng đó không phải là một tiếng cười giòn tan hay tự đắc.

Mà là tiếng cười nhẹ tênh, của một người đã quá quen với cảm giác nhìn cúp từ xa – mỗi năm lại tiến gần thêm một bước, nhưng vẫn chưa bao giờ đủ gần để với tới.Người ta vẫn hay đùa rằng: "Peanut là bùa hộ mệnh của LCK."

Còn Wangho - người luôn xuất hiện trong đội hình đại diện LCK đến CKTG nhưng chưa từng một lần chạm tay vào đỉnh vinh quang - lại trở thành "lời nguyền."

Anh biết.

Dĩ nhiên là anh biết hết.Từ những lời giễu cợt ngầm trong các bài bình luận, đến ánh mắt thương hại xen chút cười cợt của người hâm mộ mỗi khi tên anh được nhắc đến trong mùa World.Anh đã nghe hết, thấy hết.

Nhưng thay vì để tâm, anh chọn cách lướt qua.

Im lặng để bước tiếp, để chứng minh bằng chính sự hiện diện không bao giờ vắng mặt trong đội hình những mùa giải khốc liệt nhất.

Anh xem những lời đùa cợt ấy như minh chứng rằng: Wangho - Peanut - luôn là cái tên không thể thiếu trong hành trình của LCK tại CKTG.Geon Woo không nói gì thêm.

Cậu chỉ lặng lẽ nhìn anh, rồi khẽ thì thầm như nói với cả thế giới, nhưng cũng như chỉ dành riêng cho một người."

Lần này mình lấy cúp luôn đi.

Để anh không còn phải là cái 'lời nguyền' hay 'bùa hộ mệnh' gì nữa."

"Haha."

Wangho nở một nụ cười thoải mái, xua đi từng vết xước trong lòng anh và ánh mắt lo âu của đứa em.Bọn họ...rồi sẽ làm được thôi....Dohyeon đang ngồi trên giường, mắt lờ đờ theo dõi vài trận đấu trong vòng bảng thì Wangho bất ngờ xuất hiện.

Anh đứng ở góc giường, tay đút túi quần, cúi xuống nhìn cậu."

Làm gì thế?"

Cả hai cùng đồng thanh hỏi.Dohyeon ngẩng lên, nhướng mày nhìn người lớn hơn, môi khẽ cong.

"Cái gì thế?"

"Đi chơi thôi."

Wangho đáp, ngắn gọn.Dohyeon tròn mắt, vẻ mặt khó hiểu hiện rõ.

Cậu còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao tự dưng Wangho lại rủ ra ngoài khi cả hai vừa mới thi đấu xong."

Anh muốn gặp Xiye."

Wangho giải thích."

Thì liên quan gì đến em?"

Dohyeon hỏi, giọng đầy cảnh giác."

Anh không biết nói tiếng Trung."

"Vậy anh mang em theo chỉ để phiên dịch thôi à?"

"Đúng vậy."

Wangho gật đầu cái rụp, không hề giấu giếm."

Woo..."

Dohyeon khoanh tay trước ngực, môi trề ra.

"Anh nói vậy mà nghe được hả?"

"Sao lại không được?"

Wangho hỏi lại, mặt thản nhiên đến mức khiến người khác chỉ muốn...cấu một phát.

Anh vẫn đứng đó, nghiêng đầu nhìn cậu với ánh mắt nghiêm túc đến mức...đáng ghét.Dohyeon khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn anh.

"Anh định biến em thành Google Translate sống à?"

"Thì em là Perpergo mà."

Wangho đáp, giọng đều đều.

"Vừa là người yêu, vừa phiên dịch, lại còn biết chuyện hậu trường.

Có em đi theo, anh nói gì cũng không lo bị hiểu lầm."

"Gì chứ?!"

Dohyeon kêu lên, bĩu môi phản đối."

Thật ra thì..."

Wangho bỗng khựng lại, giọng nhỏ hơn một chút, có chút bối rối.

"Với anh thì...chỉ cần có lý do nào đó để dắt em đi chơi cùng là được rồi."

Dohyeon liếc thấy vành tai của anh đỏ bừng, khóe môi bất giác cong lên.

Cậu nheo mắt, thừa cơ hội trêu chọc."

Bộ rủ người yêu anh đi chơi mà cũng phải tìm lý do hả?"

Wangho hơi nhíu mày, phản đòn ngay."

Chứ không phải con Loopy nhà em lúc nào cũng chỉ thích cuộn tròn trong phòng à?

Không phải chuyện gì quan trọng là nằm lì trên giường, ai rủ gì cũng nói 'thôi em không đi'."

Dohyeon trố mắt.

"Anh gọi ai là Loopy?!"

"Còn ai nữa?"

Wangho nhún vai, rồi bắt đầu giả bộ lăn qua lăn lại, tay ôm bụng bắt chước dáng nằm quen thuộc của cậu.

"Cậu nhỏ suốt ngày ôm điện thoại, mặt bĩu ra như trái cà, rủ gì cũng lắc đầu chán đời..."

"Han Wangho!!"

Dohyeon lao tới, tóm lấy hai tay anh, tay còn lại luồn vào trong áo nhéo mạnh vào một cái bên eo."

AAAA......Hahahahaha!

Anh sai rồi!

Tha cho anh!!"

Wangho giãy nảy, cười ngặt nghẽo, cố gắng lùi lại mà không thoát được."

Em không phải Loopy!!"

Dohyeon khẳng định, mặt vẫn phùng phình giận dỗi.Wangho vừa cười vừa đáp.

"Rồi rồi...Em không phải Loopy.

Em là gián.

Một con gián cao 1m80."

"Han Wangho!!!!!!!"

"Tha cho anh đi mà."

Wangho cười khanh khách, rướn người tính bỏ chạy.

Nhưng chưa kịp bước nổi nửa bước đã bị Dohyeon túm ngược cổ tay kéo giật lại."

Gián cao 1m80 cái đầu anh!"

Dohyeon nghiến răng, tay lại chuẩn bị nhéo thêm một cái thứ ba."

Khoan đã!

Khoan đã!

Nhầm rồi!"

Wangho chớp mắt liên tục, gấp gáp sửa lời.

"Em là...rắn!

Một con rắn lạnh lùng, lười biếng, hay cuộn tròn trong chăn và trườn khỏi mọi cuộc hẹn."

Dohyeon khựng lại đúng một nhịp, mắt mở to.

"...Cái gì cơ?"

"Rắn mà."

Wangho tiếp tục, ra vẻ hiểu biết.

"Không thích xã giao, chỉ thích nằm yên, cuộn người như cái bánh mì que rồi lè lưỡi mỗi khi bị gọi dậy."

"Han.

Wang.

Ho."

Dohyeon nghiến răng gọi tên anh một cách từ tốn, chuẩn bị nhéo một cái mạnh.Wangho cười phá lên, cố lùi ra sau né đòn nhưng vẫn bị cậu nắm chặt cổ tay kéo về phía mình.

"Hahahaha tha cho anh!

Anh đùa!

Anh đùa!"

"Anh bảo em là rắn.

Là lạnh lùng.

Là lười biếng."

Dohyeon nói, mặt không đổi sắc.

"Anh có tin em trườn ra khỏi cuộc đời anh luôn không?"

"Không tin."

Wangho trả lời không chút do dự, mặt tỉnh bơ như thể câu vừa rồi chỉ là một câu hỏi chọn đáp án đúng."..."

"Vì rắn lười mà.

Nói trườn vậy thôi chứ đâu có chịu đi thật."

"Anh!"

Nhưng trước khi Dohyeon kịp phản công, Wangho đã ôm chầm lấy cậu, mũi dụi dụi vào cổ của người nhỏ tuổi."

Em mà đi thì ai nhéo eo anh?

Ai cãi nhau với anh?

Ai nằm co như cục nệm bên cạnh anh mỗi tối?"

"Đi mà tìm con gián cao 1m80."

Dohyeon đáp, tộng giọng vẫn có chút hậm hực giận dỗi.Wangho bật cười khúc khít trong vòng tay của người nhỏ hơn.

"Anh để ý nha Dohyeonie, dạo này em rất hay giận dỗi."

"Chẳng phải anh nói em được quyền nhõng nhẽo với anh à?"

"Haha.

Thiệt tình..."

Dohyeon hơi bĩu môi, sau đó nhìn anh rồi hỏi.

"Chỉ có Xiye thôi à?"

"Hả?"

Wangho ngơ ngác, sau đó như hiểu ra câu hỏi của Dohyeon, anh lắc đầu.

"Không, có thêm một người nữa."

"Ai?"

"Đi rồi sẽ biết."

Anh đáp bằng giọng điệu bình thản đến đáng ghét, như thể cố ý chừa lại chút tò mò lửng lơ giữa không khí.Dohyeon nhíu mày, vẻ mặt nghi ngờ nhìn người lớn hơn.Cuối cùng thì Han Wangho cũng đưa được cậu chàng rắn lười ra khỏi khách sạn.

Hóa ra, cái người bí ẩn mà Wangho giấu cậu chẳng ai xa lạ - anh chàng support cũ của Park Dohyeon thời còn ở EDG - Meiko.Khi nhìn thấy Meiko, Dohyeon hơi bất ngờ.

Nhưng nghĩ lại, cũng chẳng có gì lạ khi Meiko đi cùng với Xiye.

Dù sao thì cả hai vẫn đang ở cùng một đội, thân thiết với nhau cũng là điều dễ hiểu.Chỉ có điều...đáng lẽ cậu phải là người đưa Wangho đến gặp Meiko – người bạn cũ của mình.

Sao tự dưng lại thành Wangho đưa cậu đi gặp Meiko rồi?...Thôi thì cũng được.

Coi như Han Wangho chủ động đưa cậu đi gặp một người thân thiết, cũng có thể xem là hành động thể hiện tình cảm.Nhưng khi nào anh được đưa đi gặp anh Watch thì khi đó mới được gọi là Wangho yêu cậu.Đang mải lẩn mẩn với suy nghĩ trong lòng, bỗng Dohyeon nghe thấy Wangho nói mấy câu tiếng Trung với Xiye.

Cậu suýt nữa thì kì thị ra mặt.Rõ ràng đã sống ở Trung Quốc suốt một năm, sao tiếng Trung của Han Wangho vẫn... gãy vụn như âm thanh từ cục đá rơi trúng nồi nhôm vậy?"

Nǐ hǎo, wǒ shi Hán....Há....Wángho...hěn gāo... xìng rènshì nǐ."(Chào bạn, tôi là Han...

Han Wangho... rất vui... gặp bạn.")Xiye nghe xong thì không nhịn được cười, cong cả mắt lại, rồi quay sang nói bằng tiếng Trung với Meiko."

Xiǎo Huā zhēn kě'ài, bù shì ma?"(Tiểu Hoa đáng yêu mà, phải không?)Wangho chưa hiểu lắm, anh chỉ thấy Meiko cũng bật cười theo, anh thấy mọi người đều cười thì cũng cười hùa theo.Wangho thì thầm.

"Anh nói gì sai à?"

Dohyeon lắc đầu, giải thích.

"Không sai, anh vừa được khen là dễ thương."

Ngay lập tức, gò má của Wangho nóng bừng.

Không phải chưa từng được khen, nhưng được khen giữa một bầy đàn ông thế này thì...thật sự có hơi ngượng."

Anh nói ổn không?"

Wangho nhỏ giọng, hỏi."

Ổn mà."

Cậu đáp, tông giọng đầy sự yêu chiều và cổ vũ anh.

"Anh nói tốt lắm, không cần em phiên dịch thì họ vẫn hiểu đấy thôi."

Wangho bật cười, mắt cong thành hình trăng khuyết khi nghe thấy lời cổ vũ ấy.

"Vậy là tiếng Trung của anh chưa bị mai một nhỉ."

Dohyeon nhìn anh, trong đôi mắt ấy chất chứa nhiều điều thật khó nói.Hôm đó, năm người bọn họ - Wangho và Dohyeon, Meiko và Xiye, cùng thầy Maokai - cùng nhau ngồi trong một quán ăn nhỏ tại Berlin, giữa những ngày thi đấu căng thẳng của Chung Kết Thế Giới.Không có sân khấu hoành tráng, không máy quay, không ánh đèn - chỉ là một buổi tối lặng lẽ, bên bữa ăn đơn giản giữa những người từng cùng nhau bước qua nhiều mùa giải.

Bữa gặp mặt không có gì đặc biệt, ngoài vài câu chuyện vu vơ, vài tiếng cười thoải mái...và cả những lần Wangho ríu rít nói chuyện với Xiye bằng thứ tiếng Trung vừa gãy vừa ngọng.Dohyeon ngồi ở vị trí đối diện, tay chống cằm, vừa ăn vừa nhìn anh nói chuyện.

Cậu không chen vào nhiều, chỉ thỉnh thoảng lên tiếng chỉnh lại một vài câu sai ngữ pháp, hoặc giải cứu anh khỏi những tình huống ngượng ngập.Meiko ngồi bên cạnh Dohyeon, hơi nhìn Wangho đang bập bẹ vài câu tiếng Trung dưới sự hướng dẫn của Dohyeon, anh cong mắt cười, hơi nghiêng người chạm chạm vào vai của chàng xạ thủ."

Tiểu Hoa Sinh đáng yêu nhỉ?!"

Dohyeon cong môi, đôi mắt vẫn hướng ở vị trí đối diện.

"Đáng yêu lắm!"

Lúc ấy, Wangho bỗng quay sang chìa điện thoại ra, giọng điệu cực kì hào hứng."

Dohyeonie, chụp giúp anh một tấm với Xiye nhé!"

Xiye nhìn cảnh tượng này, nghiêng đầu như đang phân tích hành vi của Tiểu Hoa nhà anh, rồi giở giọng trêu chọc."

Xiǎo Huā měi jù dōu yào tí Dòuhuìyīn, yí jù Dòuhuìyīn, liǎng jù Dòuhuìyinnie, sān jù jiù shì Viper... zhēn yǒuyìsi."(Tiểu Hoa câu nào cũng phải nhắc đến Dohyeon, một câu là Dohyeon, hai câu là Dohyeonie, ba câu là Viper...thật thú vị.)Wangho ngơ ngác vẫn chưa hiểu.

Chỉ có Meiko và thầy Maokai hơi cười khẽ, còn Dohyeon thì vừa nhận lấy điện thoại từ tay Wangho, vừa cười đắc ý lộ ra cả hai chiếc răng thỏ trông yêu cực kì.Sau khi chụp xong tấm ảnh cho anh và Xiye, Wangho cũng ngỏ lời muốn chụp một tấm ảnh cho Dohyeon và Meiko.Dohyeon không từ chối.

Cậu hơi nghiêng đầu, khẽ ngồi sát lại bên Meiko để Wangho bắt góc dễ hơn.Wangho nâng điện thoại lên, nhưng trong khoảnh khắc ngắm khung hình, mắt anh lại dừng lại lâu hơn trên gương mặt cậu - Park Dohyeon, người đang ngồi ngay bên cạnh Meiko, cười dịu dàng như ánh nắng chiều Berlin đang đổ qua ô cửa kính quán ăn.Khóe môi Wangho nhếch lên rất nhẹ.Kìa, trông bạn trai của anh kìa.

Em ấy cũng đáng yêu chết đi được!Huấn luyện viên Maokai nhìn bốn người nhỏ tuổi, rỗi bỗng anh thì thầm vào tai Meiko sau khi Wangho chụp ảnh xong.

Meiko nghe xong cũng hơi ngạc nhiên một chút nhưng anh gật đầu, rồi lại nói cho Dohyeon nhờ phiên dịch cho Wangho.

Kết quả là...một tấm ảnh giao thoa giữa EDG21 và HLE24 ra đời với các vị trí Jungle - Peanut, Mid land - Xiye, Bot land - Viper và Support - Meiko.Một đội hình không tồn tại trong lịch sử thi đấu...Nhưng sẽ tồn tại mãi trong ký ức của những người yêu Liên Minh Huyền Thoại – như một biểu tượng lặng lẽ nhưng đầy tự hào về hành trình họ đã và đang viết nên cho tựa game này.Bữa tối kết thúc trong tiếng cười râm ran và những chiếc đĩa trống trơn.

Ai nấy đều dựa lưng vào ghế, tay xoa bụng, gương mặt phảng phất nét thư giãn hiếm hoi trong lịch trình chật kín của mùa giải.Khi nhân viên phục vụ mang hóa đơn đến, Wangho là người đón lấy trước.

Nhưng thay vì mở ví, anh thản nhiên xoay kẹp hóa đơn về phía Xiye, mặt không biểu cảm."

Shéi zuì dà...shéi jiù fù qián." (Ai lớn nhất thì người đó trả tiền.)Xiye nhận lấy, đôi mắt không giấu đi sự kì thị giành cho Wangho.

"Nà Maokai jiàoliàn zuì dà a?" (Vậy thì Maokai là lớn nhất chứ?)"Zūn lǎo ài yòu ma, děi jìnglǎo." (Kính lão đắc thọ mà anh.)Wangho đáp một cách vô cùng nghiêm túc.Một tràng cười bất lực vang lên quanh bàn ăn, những tiếng cười đầy cưng chiều dành cho cái tính lắm trò của Wangho."

Zhēn huì shuǎ huāyàng." (Lắm trò thật.)Xiye buông một câu rồi cũng chịu đứng dậy, rút ví tiến về phía quầy thanh toán.Cả nhóm cùng bước ra khỏi nhà hàng.

Berlin về đêm mát mẻ, gió nhẹ luồn qua những hàng cây thưa trên phố, đem theo chút trong trẻo len vào từng hơi thở.

Dưới ánh đèn đường vàng dịu, năm người họ đứng thành vòng nhỏ nơi vỉa hè, vừa trò chuyện rôm rả, vừa chờ xe.Meiko nói gì đó với Dohyeon bằng tiếng Trung, Wangho không nghe rõ, chỉ thấy người yêu mình cười tươi như hoa nở."

Xiǎo Huā Shēng, Langx shuō tā hěn xiǎng nǐ."

Xiye nói chậm rãi từng chữ để Wangho nghe rõ hơn.Wangho hơi sững lại.

Dù đã hiểu được đôi ba chữ, anh vẫn quay sang nhìn Dohyeon như để xác nhận lại.Nhận ra Wangho đang cầu cứu, Dohyeon cười tủm tỉm, nghiêng đầu giải thích.

"Anh Xiye bảo Langx rất nhớ anh."

"Ah...Ah.."

Wangho ngơ ngác gật đầu như đã hiểu rõ.

"A...Shì de...wǒ...zhīdào tā xiǎngniàn wǒ." (Vâng, em có biết anh nhớ em.)Sao mà quên được?

Người anh mà anh từng nghĩ sẽ là người khó gần nhất trong đội hình LGD20 năm ấy lại là người đầu tiên gọi anh Tiểu Hoa Trư, đưa anh đi ăn lẩu và dạo phố, là người chịu khó ngồi nghe anh líu ríu nói tiếng Trung vỡ lòng mà vẫn gật đầu cười hiền, như thể hiểu hết.

Là người ngoài miệng lúc nào cũng gắt gỏng với bạn gái, vậy mà khi Wangho vô địch LCK mùa hè 2022, lại khóa òa ở trong phòng, miệng bảo "em tôi đó, trời ơi là em tôi đó, là Hoa Sinh của tôi đó" đến mức bị chị dâu bóc phốt trên Weibo.Xiye nhìn anh, vẫn ánh mắt như năm nào, ánh mắt của một người anh cả, dành cho cậu em ngô nghê bé bỏng.

Vẫn là Tiểu Hoa Sinh trong lòng họ, đứa em nhỏ được yêu quý và chiều chuộng bằng tất cả sự trìu mến của một gia đình tạm thời giữa một đất nước xa lạ."

Xiǎo Huā Shēng, xià cì jiàn, xīwàng shì zài Shìjiè Sài zǒng juésài shàng duìjué." (Tiểu Hoa Sinh, hy vọng lần tới gặp là để đối đầu nhau ở trận chung kết.)Xiye hạ thấp giọng, câu nói vang lên như một lời hẹn thầm giữa hai người con trai từng khoác cùng một màu áo, từng đứng chung một chiến tuyến.Wangho nhìn người anh cũ, gật đầu thật chậm, thật chắc như một lời hứa sẽ không để lỡ thêm lần nào nữa.Năm đó, khi quyết định đặt bút ký vào bản hợp đồng của LGD20, anh đã chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.Năm ấy, khi một mình rời Hàn Quốc đến một nơi hoàn toàn xa lạ, Han Peanut Wangho cũng chưa từng biết tương lai sẽ đưa mình đi đâu, anh chỉ biết, mình cần một ngã rẽ mới.Năm ấy, dù bị mắng chửi, dù bị châm chọc, dù kết quả của cả đội không tốt, nhưng anh vẫn nhớ về nó.

Vì LGD20, với anh, không chỉ là một đội tuyển, đó là những tháng ngày học hỏi, là máu, là mồ hôi, là tuổi trẻ, là một phần hành trình vinh quang không thể nào gỡ khỏi tim.Là anh chưa từng hối hận, Han Peanut Wangho cũng chưa từng hối hận.Start writing your story
 
Shmily [Pernut]
32. World (2) ❗❗❗


Về đến khách sạn, Wangho vẫn ngồi thừ trên sofa, ánh đèn phòng vàng nhạt hắt lên khuôn mặt lặng lẽ của anh.

Dohyeon thì đã đánh răng xong, tóc vẫn còn ẩm sau khi rửa mặt, đang chuẩn bị leo lên giường.Nhìn thấy anh như thế, cậu tiến đến trước mặt anh, hỏi."

Bị sao thế?"

Giọng nửa quan tâm nửa trêu chọc.

"Không lẽ ăn nhiều quá nên dạ dày khó tiêu?"

Wangho ngẩng lên, ánh mắt có chút mơ màng, có chút trầm tư.

"Tự nhiên...có một chút nhớ nhung."

"Nhớ ai?"

Dohyeon hơi khựng lại, câu hỏi bật ra theo bản năng, nhưng cũng không giấu được một chút lo lắng mơ hồ.Nhưng Wangho không trả lời ngay.

Anh ngả người tựa lưng vào ghế, ngẩng mặt nhìn trần nhà như thể đang tìm lại một mảnh ký ức lạc đâu đó trong những năm tháng xa xôi."

Không phải là nhớ một người cụ thể...mà là nhớ cái cảm giác đó.

Cái cảm giác khi mình còn ở LGD, còn trẻ, còn ngốc, còn chẳng biết gì ngoài chơi game và cố gắng sống sót giữa một thế giới xa lạ."

Anh im lặng một chút, rồi mỉm cười."

Nhớ cái thời chỉ cần thắng một trận là cả team kéo nhau đi ăn như thể đã vô địch thế giới.

Nhớ cái cách Langx vỗ vai anh mỗi lần anh làm hỏng.

Nhớ mấy câu tiếng Trung trật lất mà Xiye dạy anh.

Cả Mark nữa...Anh vẫn nhớ có lần bị fans mắng vì lỡ nhá logo đội tuyển cũ.

Vậy mà sau đó, trong một trận, cả team cùng nhau bật logo đội cũ một lúc như một cách âm thầm bảo vệ anh khỏi dư luận."

Wangho khẽ thở dài.

"Anh từng nghĩ, 'chỗ này thật tốt', tốt hơn LCK rất nhiều.

Bọn họ đối xử tốt với anh, tính cách cũng hợp.

Nhưng rồi anh nhận ra...ở đâu cũng vậy thôi.

Dù là LPL hay LCK, thì cũng chỉ có kẻ mạnh mới được sống sót."

Rồi anh hỏi người nhỏ tuổi.

"Anh đã sống sót cho đến tận bây giờ, nên anh là kẻ mạnh, phải không?"

"Ừ."

Dohyeon gật đầu, không chút chần chừ.

"Anh mãi là vị thần trong mắt em."

Anh im lặng một lúc lâu, rồi ngước mắt nhìn lên Dohyeon.

Đôi mắt của anh long lanh, dịu dàng và sâu thẳm."

Dohyeonie."

"Vâng?"

Cậu đáp, giọng nhẹ như gió."

Ôm anh một cái."

Vừa nói, Wangho vừa giang tay ra.Không cần suy nghĩ, Dohyeon cúi người xuống, vòng tay siết lấy Wangho.

Cái ôm không quá chặt, cũng không quá vội, vừa vặn để Wangho rúc mặt vào hõm cổ cậu, nơi có nhịp tim, hơi thở, và cả mùi hương thân thuộc đến mức khiến người ta quên mất rằng mình đang lạc lõng.Cậu vỗ lưng anh, từng cái nhẹ nhàng như dỗ dành một đứa trẻ mỏi mệt sau giấc mơ dài."

Không sao nữa rồi.

Thỉnh thoảng em cũng nhớ về Griffin, nhớ về EDG.

Mỗi người đều có một đội tuyển để cất giữ mà.

Anh tự hào về thành quả ở LGD, về Nongshim thì em cũng tự hào về EDG.

Chỉ là cách nhớ của mỗi người khác nhau thôi."

Ngưng một chút, cậu nói tiếp."

Có lần em thua một trận scrim quan trọng, đứng dậy đi về mà chẳng ai nói gì.

Em đã nghĩ chắc mình làm phiền mọi người rồi.

Nhưng vừa về đến Kí túc xá, Meiko đã vỗ đầu em rồi dúi vào tay em một lon nước ngọt.

Còn Scout thì chửi em ngu...nhưng ngồi cả đêm xem lại replay với em."

Wangho không nói gì, chỉ lặng yên lắng nghe, vòng tay vô thức siết lại."

Thầy Maokai thì hay càm ràm lắm, nhưng hôm em stress quá, không ngủ nổi, thầy lặng lẽ để một hộp bánh trên bàn của em.

Không nhắn gì hết.

Chỉ để đó rồi đi."

"Lúc ấy, em biết mình là lính mới.

Là người nước ngoài.

Là không giỏi tiếng Trung.

Nhưng họ chưa từng xem em như người ngoài.

Họ cũng yêu thương em giống như LGD của anh vậy."

Dohyeon khẽ nói, giọng nhỏ nhẹ mà tha thiết.

"Nên Wangho ạ...không sao hết.

Em biết là Wangho đã đi qua nhiều đội tuyển, với mỗi đội, anh sẽ có những cách nhớ và hoài niệm khác nhau.

Nhưng em cũng tin là từng người ở mỗi đội tuyển đó, họ cũng đều nhớ về anh như cái cách anh luôn giữ họ ở trong tim vậy."

Wangho dụi nhẹ ở cổ cậu, rồi anh gọi."

Dohyeonie."

"Ừm?"

"Chụp ảnh không?"

"Hả?"

Cậu nới vòng tay, ngơ ngác nhìn anh.Wangho nháy mắt, khóe môi cong lên.

"Một bức ảnh, chỉ có anh và em."

Dohyeon nhìn anh thêm vài giây, rồi gật đầu, nhanh, dứt khoát, không chút do dự."

Chụp!"

Đêm hôm ấy, giữa căn phòng với ánh đèn vàng mờ nhạt, là một tấm ảnh vai chạm vai, là gò má của anh áp vào gò má của cậu, là một đôi mắt cười cong cong cùng một ánh nhìn sâu lắng, dịu dàng mà kiên định.Là một tấm ảnh không khoe với ai, nhưng sẽ luôn lưu trong máy, cất gọn vào một khoảng trời yêu thương....Ánh sáng sân khấu tắt đi cũng là lúc tất cả bỗng trở nên lặng thinh.Một trận BO5 kéo dài đến ván thứ tư.

Một pha call lỡ nhịp.

Một cú skill hụt.

Một sai lầm nhỏ nhưng đủ để xé toạc tất cả hy vọng.

Khi mà xạ thủ của họ - Viper nằm xuống, niềm hy vọng nhỏ nhoi của Hanwha Life Esports dập tắt.Tất cả, chỉ còn lại màn đêm đen kịt.Wangho tháo tai nghe.

Động tác của anh chậm rãi đến mức tưởng chừng chỉ cần mạnh tay một chút thôi, mọi điều vừa trải qua sẽ vỡ vụn trong tay anh.

Tai nghe đặt xuống bàn, nhẹ như một lời tiễn biệt.Trên màn hình, chỉ còn lại một từ duy nhất hiện lên - Victory - nhưng không dành cho họ.Tất cả, chỉ còn lại bóng tối, và tiếng tim đập thật chậm, thật nặng.Dohyeon chỉ lặng lẽ đứng dậy, bước đi như thể trọng lực thế giới đang đè lên đôi vai.

Không có tiếng thở dài, không có cái lắc đầu tiếc nuối.

Cậu chỉ bước theo sau Geon Woo và Hyeon Joon, như thể linh hồn đã bị bỏ lại trên sàn đấu từ khoảnh khắc cuối cùng ấy.Wangho là người đứng lên cuối cùng, thậm chí anh còn không nỡ nhìn lên khán đài, nơi có một rừng ánh sáng vẫn nhấp nháy, những fan giơ bảng cổ vũ với tên anh, tên Dohyeon, tên cả đội, vẫn ở đó, vẫn chờ đợi.Mà bọn họ đã không thể bước tiếp.Khi cúi chào khán giả, Wangho khựng lại.

Chỉ trong tích tắc, đôi vai anh run lên một nhịp nhẹ.

Sống mũi cay xè.

Cổ họng nghẹn đắng như bị ai đó bóp nghẹt.

Hàng ngàn tiếng hò reo vang vọng trong tai anh như tiếng vọng từ một thế giới khác, xa xôi và không với tới.Đừng khóc.Anh tự nhủ, nhưng giọng nói trong đầu cũng run rẩy.Hãy chịu đựng, chỉ một chút nữa thôi.Lý trí lên tiếng, nhưng lòng anh thì vỡ nát.Cứ như thế, cả đội lặng lẽ trở về.

Bầu không khí sau sân khấu lạnh như gió đêm cuối đông.

Tiếng bước chân chạm nền sàn vang lên trống rỗng.

Không ai nói lời nào.

Không ai nhìn vào mắt nhau.Phía sau sân khấu, khi ánh đèn đã hạ, máy quay đã tắt và tiếng hò hét chỉ còn lại dư âm trong hành lang vắng, Wangho ngồi lặng trong phòng feedback.

Trước mặt anh, màn hình đang chiếu lại pha giao tranh cuối cùng - nơi mà mọi hy vọng đã rơi rụng như những mảnh pháo sáng tắt lịm.

Đôi mắt anh rưng rưng, viền đỏ lên.Anh ngửa mặt lên, ánh đèn trần trắng nhạt phản chiếu trong đôi mắt long lanh.

Wangho biết, chỉ cần anh chớp mắt một cái, nước mắt sẽ tuôn như đê vỡ.Nhưng anh không cho phép mình làm điều đó.Nỗi đau trào lên, nghẹn ứ nơi cổ.

Từng hơi thở đứt quãng, từng nhịp tim như vỡ ra trong lồng ngực.

Trái tim anh đang gào thét, một cơn thịnh nộ không tiếng, một trận bão tố không lời.Nhưng...anh là đội trưởng.Là người phải đứng giữa sân khấu khi mọi người cúi đầu.

Là người không thể gục ngã khi bốn đứa em còn đang run rẩy sau cánh gà.

Nếu anh rơi nước mắt lúc này, ai sẽ là chỗ dựa cho các em?Vậy nên anh gồng mình.

Siết chặt hai tay lại, đến mức đầu ngón tay bấu sâu vào da thịt.

Môi mím chặt, cằm run lên nhưng anh ngẩng đầu cao hơn, nuốt tất cả những giọt nước mắt ngược vào tim.Phải mạnh mẽ.

Vì các em.

Vì chính mình.

Vì màu áo này.Anh với tay lấy chiếc áo thi đấu đã được gấp gọn lại đặt ở ghế bên cạnh.

Biểu tượng của đội tuyển và tên của anh được in rõ ràng phía sau, vẫn còn vết mồ hôi chưa khô hẳn.

Tay anh run lên một nhịp, rồi anh siết nó thật chặt trong lòng bàn tay - như thể níu giữ điều gì đó đang sắp vuột khỏi tầm với.Đôi chân như đổ chì, toàn thân đau ê ẩm, nhưng anh vẫn bước ra khỏi phòng.

Từng bước đi như xé toạc chính mình.

Tựa như mỗi bước là một nấc thang trượt xuống lòng vực thất bại.Và khi bước chân nặng nề ấy chạm ra khỏi ngưỡng cửa phòng, anh thấy họ.Dohyeon đang đứng ở đó.Tựa người vào bức tường trắng loang loáng ánh đèn huỳnh quang, điện thoại đã được bỏ lại trong túi áo.

Đôi mắt cậu dõi về phía anh, yên lặng, nhưng không hề trống rỗng.

Là một ánh nhìn của người đã học cách chịu đựng.Bên cạnh cậu là Hwan Joong, Hyeon Joon và Geon Woo.

Ba cậu em nhỏ đứng thẳng vai, nhưng ánh mắt vẫn đỏ hoe.

Gương mặt ai cũng lặng như tờ giấy trắng, không nước mắt, nhưng lại đầy những vết mực của thất vọng.Chỉ khi ánh mắt Wangho chạm vào ánh mắt của Dohyeon, anh mới khựng lại.Đột nhiên, anh nhớ ra.Ngày mai...là sinh nhật của Dohyeonie.Cổ họng anh thắt lại, lần này không phải vì thua trận, mà vì một nỗi đau khác.

Âm ỉ hơn, sâu sắc hơn.

Như một mũi kim đâm trúng phần mềm nhất trong tim.Dohyeon không hề nhắc nhở.

Không hề nói ra.

Cậu chỉ đứng đó - vẫn là cậu trai trẻ ấy, người luôn yên lặng đợi anh, bất kể trên đỉnh vinh quang hay tận cùng vực sâu.Wangho bước tới, dừng lại bên cạnh cậu.

Tựa lưng vào bức tường lạnh buốt, anh nhắm mắt lại.Cổ họng tanh tưởi mùi kim loại.

Mùi của nước mắt đã bị nuốt vào trong, mùi của đau đớn đã quá quen thuộc với những người làm thể thao chuyên nghiệp.

Nhưng đêm nay, nó đậm hơn bao giờ hết.Anh không biết phải nói gì.

Không có một câu an ủi nào nghe đủ đầy.

Không có lời chúc sinh nhật nào cất lên mà không bị nỗi buồn này che phủ.Họ...lẽ ra đã phải có một kết thúc khác.Một tấm vé vào trận chung kết.

Một bữa tiệc sinh nhật trong niềm vui.

Một nụ cười đúng nghĩa, không lẫn nước mắt.Wangho quay sang nhìn Dohyeon.

Ánh đèn mờ hắt lên sống mũi cao, gò má hơi ửng đỏ vì gió đêm.

Cậu im lặng, không đòi hỏi gì.

Nhưng chính điều đó lại khiến Wangho càng đau hơn."

Xin lỗi."

Anh khẽ thốt ra.

Giọng khàn đặc.

Mắt vẫn nhắm, nhưng khoé mi đã long lanh nước.Không phải xin lỗi vì thua.Mà vì anh đã không thể mang đến cho cậu một sinh nhật hạnh phúc.Dohyeon không đáp, chỉ khẽ nghiêng đầu, vai chạm nhẹ vào vai anh.

Một cái chạm dịu dàng, như nói rằng: "Không sao.

Chúng ta vẫn còn ngày mai."

Vì có lẽ chỉ còn cái chạm này đang giữ anh lại.Giữa hành lang dài ấy, giữa ánh đèn trắng, giữa khoảng không nơi mọi thứ đều đã kết thúc , họ đứng cạnh nhau.

Lặng im.

Chia nhau nỗi đau không lời.Và đêm đó, sinh nhật của Park Dohyeon không trọn vẹn.
 
Back
Top Bottom