Chương 17.2– Cuộc đụng độ đầu tiênÁnh sáng chiều dần nhạt, kéo dài những bóng đổ dài trên nền đất khô nứt.
Nhóm Ryu đứng ở mép rừng, hơi thở gấp gáp, Sugi và Connor đứng phía sau, quan sát từng chuyển động của họ, nhưng không can thiệp.
Sugi khoác tay áo, ánh mắt lạnh lùng, còn Connor thì nghiêng người, đôi mắt trầm khàn quét qua khu rừng im lìm phía trước.
Một tiếng gầm vang lên từ phía xa, khiến lá cây rung lên.
Ryu hít sâu, ánh mắt lóe lên sắc tím – ngọn lửa tiềm ẩn đang âm ỉ trong cơ thể cậu, chờ được thắp sáng bởi nguy cơ thực sự.
Shiro khẽ nghiêng đầu, mỉm cười: “Không được yếu đuối, Ryu.”
Kohane khẽ lùi về phía sau, nhưng bàn tay cô chạm vào Ryu một lần nữa, truyền năng lượng êm dịu, giúp cậu giữ bình tĩnh.“Đứng thành đội hình!”
Sugi ra lệnh, giọng sắc lạnh như thép.
Cô lướt qua, mắt quét từng người: “Giữ khoảng cách, không được rối loạn, và phản ứng theo nhịp của đồng đội.
Quái vật ngoài kia… chúng biết cách khai thác sai lầm của các ngươi.”
Connor gật đầu, bước tới Ryu: “Nhớ bài học huấn luyện.
Dù quái vật có mạnh, không ai phải đối mặt một mình.”
Ryu gật đầu.
Cậu cảm nhận luồng năng lượng trong cơ thể mình dâng lên, mơ hồ nhưng rõ rệt.
Không chỉ là sức mạnh vật lý, mà là trực giác chiến đấu, một cảm giác nhạy bén với môi trường xung quanh – nhịp tim của quái vật, gió rít qua tán cây, tiếng lá xao động.
Một bầy quái vật xuất hiện, bóng tối len lỏi giữa những thân cây, di chuyển nhanh như cơn gió.
Chúng có hình dạng đa dạng: kẻ thân to như trâu rừng, kẻ nhỏ nhưng linh hoạt, móng vuốt sáng bóng và mắt đỏ lờ mờ.
Không tiếng động báo trước, chúng lao ra, nhắm thẳng vào nhóm Ryu.“Đứng vững!”
Sugi hô, lướt về phía trước, katana lóe sáng trong tay, cắt ngang một con quái vật cố gắng áp sát.
Connor vung nắm đấm, hạ một con khác trước khi nó kịp tấn công Ryu.Ryu nhảy lên, ánh mắt tím lóe sáng.
Cậu thử nghiệm năng lực, một luồng năng lượng mỏng len qua bàn tay, tạo ra một cú đẩy mạnh vào một con quái vật lao tới, khiến nó bị hất văng ra xa.
Hơi thở cậu gấp, nhưng ánh mắt lại kiên định.
Cậu cảm nhận rõ rệt sức mạnh tiềm ẩn đang bộc lộ.
Kohane đứng sau cậu, mắt mở to, truyền năng lượng chữa trị vào cánh tay cậu sau khi một mảnh vỏ cây cào trúng.
Cô nhăn mặt, nhưng vẫn kiên định: “Ryu, tập trung!
Chúng sẽ không dừng lại đâu!”
Shiro lao lên, dùng sức mạnh cơ bắp và phản xạ nhanh, hạ một con quái vật nhỏ nhưng cực nhanh, tạo khoảng trống cho Ryu.Sugi lướt qua, katana như vẽ những đường sáng trong không khí, hạ gọn từng mục tiêu.
Cô dừng lại vài giây, ánh mắt xanh sắc như băng: “Ryosuke!
Phối hợp!
Không phải chỉ hạ chúng bằng sức mạnh, mà còn phải dự đoán hướng di chuyển!”
Ryu nhíu mày, hít sâu, cố gắng điều chỉnh nhịp năng lượng.
Cậu nhận ra rằng bản thân không thể tấn công bừa bãi.
Phải học cách đọc chuyển động của quái vật, nhận biết khi nào chúng thay đổi hướng, khi nào chúng nhảy lên hay lao xuống.
Một cảm giác gần như bản năng len vào, giúp cậu di chuyển linh hoạt hơn, phản xạ nhạy bén hơn.
Một con quái vật lao thẳng vào Kohane, nhưng Ryu lập tức chặn đường, dùng luồng năng lượng đẩy nó ra.
Kohane hít một hơi, đặt tay lên vai cậu: “Cậu đã kiểm soát tốt hơn rồi…”
Cậu gật đầu, ánh mắt chạm ánh mắt cô, thấy trong đó sự tin tưởng và niềm hi vọng.Shiro, vẫn nóng nảy, nhưng phối hợp với Ryu khá nhịp nhàng, hạ tiếp một con quái vật nhỏ, nhường khoảng trống cho Airi và Kohane.
Kohane dùng năng lực chữa trị hỗ trợ đồng đội, đồng thời phát hiện điểm yếu của quái vật thông qua chuyển động chúng.
Connor đứng xa hơn, quan sát: “Đúng rồi… các ngươi đang học cách phối hợp.
Nhớ, ngoài kia còn nhiều hơn thế.
Không phải tất cả quái vật sẽ lao thẳng vào, một số sẽ phục kích, tách nhóm, và thử lòng kiên định của các ngươi.”
“Nếu các ngươi có thể phối hợp tốt với nhau, thì ngay cả khi năng lực chưa bộc lộ hết, cũng có thể tạo ra lợi thế sống sót.
Nhớ kỹ: đồng đội là thứ quan trọng nhất.”
Ryu hít sâu, cơ thể run lên một chút vì adrenaline.
Cậu nhìn Airi, Shiro và Kohane – ba người đồng hành đứng vững bên cạnh, không lùi bước.
Một luồng sức mạnh lan tỏa qua họ, không chỉ là năng lực cá nhân, mà là sức mạnh phối hợp, sự đồng cảm, niềm tin vào nhau.
Quái vật vẫn tiếp cận, bóng chúng lướt nhanh qua lớp cây rừng, nhưng nhóm Ryu đã học cách đọc nhịp chuyển động, dự đoán hướng tấn công, và phản công hợp lý.
Ryu dùng năng lượng, tạo ra những đòn đánh chính xác, không tốn sức.
Shiro dùng cơ bắp và phản xạ, Kohane chữa trị và hỗ trợ chiến thuật, Airi giữ nhịp năng lượng và bảo vệ lưng cho Ryu.
Sugi quan sát, khoanh tay, mắt vẫn lạnh lùng nhưng nụ cười nhẹ hiện lên trên môi – hiếm hoi.
“Đúng vậy… họ đang tiến bộ.
Không phải chỉ về sức mạnh, mà về cách chiến đấu thực tế.”
Connor gật đầu, cơ bắp căng tràn, nhưng đôi mắt lóe lên sự hài lòng.
Khi bầy quái vật cuối cùng bị đẩy lùi, nhóm Ryu đứng hẳn về phía trước, mồ hôi lấm tấm, thở gấp, nhưng ánh mắt sáng lên quyết tâm.
Ryu cảm nhận ngọn lửa trong mắt mình bùng lên một cách tự nhiên, không còn âm ỉ nữa.
Sugi bước tới, giọng lạnh nhưng đầy quyền lực: “Đây chỉ là bước đầu.
Ngoài kia còn nhiều bầy quái vật hơn nữa, và chúng sẽ thử thách các ngươi theo những cách mà huấn luyện không thể dạy.
Nhưng hôm nay… các ngươi đã sống sót.
Đó là chiến thắng đầu tiên.”
Connor gật đầu: “Nhớ kỹ điều này.
Sống sót không phải may mắn.
Nó đến từ phối hợp, nhẫn nại và biết khai thác năng lực tiềm ẩn.
Hôm nay, các ngươi đã làm tốt.”
Ryu nhìn sang Airi, Shiro và Kohane.
Cậu cảm nhận rõ ràng rằng sức mạnh thật sự không phải chỉ là năng lực cá nhân, mà là sự kết hợp nhịp nhàng, sự tin tưởng và khả năng đối mặt với hiểm nguy thực tế.
Ngọn lửa trong mắt tím của cậu bùng lên, rực rỡ hơn bao giờ hết, sẵn sàng cho những trận chiến tiếp theo.
Và từ rừng xa, những tiếng gầm gừ và bóng mờ của quái vật vẫn ẩn hiện, nhắc nhở họ rằng thế giới ngoài kia không bao giờ ngủ yên – và thử thách thật sự mới chỉ bắt đầu.