Siêu Nhiên Shikoku No Tokei - Tử Khắc Chi Thời Kế

Shikoku No Tokei - Tử Khắc Chi Thời Kế
Hồn Quỷ Tỏa Sáng


Chương 18 – Hồn quỷ tỏa sángPhòng họp rộng rãi của căn cứ Lưỡi Sáng tĩnh lặng.

Ánh sáng từ những khung cửa sổ cao chiếu xuyên qua, hắt xuống các dãy ghế sắp xếp gọn gàng, phản chiếu lên mặt sàn kim loại bóng loáng.

Hàng chục tân binh, trong đó có Ryu, Airi và hai người bạn, ngồi ngay ngắn, ánh mắt vừa tò mò vừa hồi hộp.

Không khí đan xen giữa nghiêm túc và căng thẳng, từng nhịp thở đều dường như vang vọng trong căn phòng.Senjou Sugi đứng trên bục, đôi mắt xanh biếc quét qua cả hàng.

Bộ quân phục đen ôm sát cơ thể cô, điểm xám ở vai và cổ áo khiến hình ảnh vừa lạnh lùng vừa uy nghi.

Tay cô đặt lên cán katana, vỏ đen, lưỡi bạc khắc họa tiết linh thú lấp lánh dưới ánh sáng.

Không một tân binh nào dám thở mạnh, càng không dám cử động vô ý.“Các người đã bước vào Quang Nhận Hộ Vệ Đội,” giọng Sugi vang lên, sắc bén nhưng không chói tai.

“Đây không phải lớp học lý thuyết.

Mục tiêu của chúng ta là sống sót, và để sống sót, phải hiểu kẻ thù.”

Connor đứng phía sau, khoanh tay.

Bộ quân phục đen của anh khác biệt chút ít: áo dài gọn, viền đen, ánh mắt sâu nhưng trầm.

Dù không nói nhiều, sự hiện diện của anh khiến cả căn phòng như được neo chặt, mọi cử động đều được kiểm soát trong khoảng nhận thức vô hình.

Tân binh nhận ra rằng, nơi này không có chỗ cho những kẻ nôn nóng.

Sugi tiếp tục, mở một bản đồ lớn trải trên bàn trước mặt tân binh.

Trên đó, các vùng đỏ hiện lên như cảnh báo: nơi quái vật thường xuất hiện, nơi lực lượng đối phương từng tấn công, nơi mà Hakai-sha – những sinh vật dị dạng – lang thang không bị kiểm soát.

Cô nhấn mạnh: “Các vùng này không phải để xem chơi.

Mỗi trận chiến ngoài kia là sống còn.

Chỉ một quyết định sai, và người mất mạng sẽ không ai nhắc tới.”

Cô giơ tay, chậm rãi chỉ vào một biểu tượng trên bản đồ.

“Nhưng nguy hiểm không chỉ đến từ những quái vật.

Có bốn con quỷ nguyên sơ, tồn tại từ khi thế giới bắt đầu phân định năng lượng và dục vọng con người.

Chúng không can thiệp trực tiếp để thống trị, mà con người tự kéo đến, tự khuất phục.”

Ánh mắt Sugi sáng lên, giọng cô trầm xuống: “Shinigami — Cái chết.

Đại diện cho nỗi ám ảnh kết thúc, và khát vọng vượt qua nó.Chronos — Thời gian.

Hóa thân của hối tiếc và khao khát kiểm soát số phận.Desiderius — Tham vọng.

Tiếng gọi quyền lực, sự vĩ đại bất chấp giới hạn.Umbra — Bóng tối.

Vùng mờ ảo trong tâm trí, nơi những điều con người không dám nhìn thẳng.”

Các tân binh lặng đi.

Một số người khẽ nắm chặt tay, ánh mắt mở to.

Ryu cảm nhận luồng áp lực từ từng cái tên, từng ý nghĩa, như thể mỗi con quỷ không chỉ là danh xưng, mà là bài học về nhân tính – về dục vọng, nỗi sợ, khát vọng quyền lực, và bóng tối sâu kín bên trong mỗi con người.Sugi gập bản đồ lại, bước tới gần.

“Khả năng gặp và ký khế ước với chúng cực kỳ thấp.

Nhưng một khi gặp… con đường quay lại đã bị chôn vùi.

Bất kỳ ai bước vào giao kèo, đều không còn là người bình thường nữa.”

Một sĩ quan trẻ nhích người, hỏi nhỏ: “Đội trưởng… nghĩa là nếu ai ký khế ước, họ sẽ là kẻ thù của chúng ta ư?”

“Không chỉ là kẻ thù,” Sugi đáp lạnh, ánh mắt quét qua tất cả.

“Họ là những kẻ từng đứng về phía chúng ta.

Hãy nhớ, mục tiêu của Lưỡi Sáng không phải tranh chấp danh tiếng.

Chúng ta bảo vệ phần người còn lại, bằng mọi giá.”

Connor bước tới gần bàn, chạm nhẹ vào một mô hình chiến trường.

Không lời, anh chỉ tay vào các khu vực đánh dấu, ánh mắt sâu thẳm như nhắc nhở: ngoài kia, quái vật không chờ đợi ai.

Không có kế hoạch, không có sai sót, không có cơ hội sửa sai lần hai.

Sự hiện diện của anh im lặng nhưng vững chắc – giống như một lớp khiên vô hình bao bọc tân binh.Ryu cảm nhận rõ nhịp tim mình tăng tốc, cơ thể tạm thời căng ra trong sự cảnh giác.

Airi đứng cạnh, bàn tay đặt nhẹ lên cánh tay cậu, truyền cho cậu cảm giác yên tâm.

Hai người bạn còn lại cũng hướng mắt về phía mô hình, cố gắng ghi nhớ mọi chi tiết.Sugi tiếp tục: “Căn bản mà nói, bốn con quỷ nguyên sơ này nắm giữ một phần trật tự của thế giới.

Không phải trật tự tốt đẹp, mà là trật tự hình thành từ dục vọng của con người.

Chúng không cần thống trị, vì con người tự kéo đến để khuất phục.”

Cô dừng lại, giọng trầm, nhấn mạnh từng chữ: “Vì vậy, nhiệm vụ của các người không chỉ là đối mặt với quái vật, mà còn phải nhận thức về bản thân – về năng lực, giới hạn, và cái giá đi kèm.”

Các tân binh ngồi thẳng lưng.

Không khí căng lên như dây đàn.

Ánh mắt Ryu ánh lên quyết tâm.

Cậu nhận ra rằng đây không chỉ là huấn luyện, mà là bài học sống còn, là bước khởi đầu của những trận chiến mà cậu chưa thể tưởng tượng.

Connor di chuyển một vòng quanh phòng, lặng lẽ quan sát.

Dù không nói lời nào, cách anh nghiêng người, đôi mắt quét qua các tân binh, thể hiện sự hiện diện, cảnh báo vô hình rằng ngoài kia, mọi lỗi lầm đều trả giá bằng máu.Sugi gập sách ghi chú, bước ra cửa.

“Buổi họp hôm nay kết thúc.

Nhưng thông tin chỉ là một phần.

Kỹ năng, phản xạ và tinh thần mới là thứ giữ mạng sống cho các người.

Chuẩn bị tinh thần, vì các trận chiến tiếp theo sẽ không còn là giả lập.”

Ryu hít sâu, tay nắm chặt, cảm nhận dòng năng lượng tiềm ẩn trong cơ thể.

Ánh mắt cậu chạm ánh mắt của Airi và hai người bạn, một lời hứa ngầm: họ sẽ đối diện thử thách này cùng nhau.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng trước khi rời phòng, cả nhóm cảm nhận rõ ràng: quái vật ngoài kia đang chờ, và họ không còn là những kẻ bình thường nữa.
 
Shikoku No Tokei - Tử Khắc Chi Thời Kế
Ánh Nhìn Trên Thành Lũy


Chương 18.1 – Sau Họp: Ánh Nhìn Trên Thành LũyKhói mỏng từ các ống khói luyện tập vẫn còn vương vấn trong không khí, hòa lẫn với mùi kim loại nóng và bụi đất.

Sau cuộc họp vừa diễn ra, các tân binh mới gia nhập đứng thành từng nhóm, đôi mắt sáng ngời lẫn chút lo lắng.

Ryu, Airi và Shiro bước ra khỏi phòng họp, vẫn giữ nguyên tư thế nghiêm túc, ánh mắt quét qua khu vực huấn luyện rộng lớn.

Sugi đứng trên bục quan sát, cơ thể gọn gàng trong bộ quân phục đen, tay chống hông, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm.

Connor đứng gần cổng chính, khoanh tay, ánh mắt luôn dõi theo mọi cử động — không nói gì, chỉ hiện hữu như một ngọn núi giữa khu huấn luyện.

“Senjou-san,” Shiro lên tiếng, giọng pha lẫn tò mò và hơi lo lắng.

“Chúng ta sẽ bắt đầu quan sát quái vật ngoài kia như thế nào?”

Sugi nhếch môi, đôi mắt xanh lạnh lẽo quét qua nhóm tân binh, không trả lời trực tiếp.

Thay vào đó, cô giơ tay chỉ vào màn hình hiển thị trực tiếp từ các trạm quan sát xung quanh căn cứ.

Hình ảnh quái vật hiện lên, từ những sinh vật thấp bé với cơ thể quái dị đến những con cao lớn, hình thù méo mó như bị bóp méo trong giấc mơ.

Kohane bước tới, giọng nhẹ nhàng nhưng rõ ràng: “Hãy chú ý đến từng chi tiết trong cách chúng di chuyển.

Một vết xước, một cú nhảy, hoặc một cú rên rỉ bất thường có thể tiết lộ năng lực tiềm ẩn.”

Cô nhìn Ryu, ánh mắt đầy quan tâm nhưng cũng thách thức: “Các cậu sẽ phải học cách nhìn nhận năng lượng sống của chúng như học cách đọc nhịp tim của chính mình.”

Ryu hít một hơi thật sâu, mắt nhìn chăm chú vào màn hình.

Anh thấy trong mắt quái vật không chỉ là hung tợn, mà còn là một dạng sức sống dồn nén, như những luồng năng lượng chưa bị kiểm soát.

“Chúng không giống quái vật huấn luyện giả lập hay là những lũ ở rừng trước kia,” cậu thầm nghĩ.

“Đây là thứ thật cấp C… và nguy hiểm hơn nhiều.”

Connor bỗng cất tiếng, giọng trầm khàn: “Đừng để hình thù của chúng làm các cậu sợ.

Cái đáng sợ là cách chúng khai thác khoảng trống trong đầu người.

Một khi bị bất ngờ, các cậu sẽ phản ứng muộn, dù năng lực có thức tỉnh.”

Anh quay nhìn nhóm Ryu, ánh mắt sâu kín: “Hãy nhớ, kiểm soát bản thân quan trọng hơn tất cả.”

Một tân binh khác, thấp bé và gầy, len lén bước tới gần Kohane: “Cô… cô có thể chữa nếu ai đó bị thương ngay ngoài đó không?”

Kohane nhìn cậu, mỉm cười dịu dàng, giọng cô nhẹ nhàng nhưng quyết đoán: “Tôi sẽ làm hết khả năng.

Nhưng điều quan trọng là các cậu phải giữ mạng sống trước, rồi mới đến tôi.”

Cô đưa tay lên, chạm nhẹ vào cánh tay Ryu như truyền thêm sự kiên định.

“Hãy giữ tập trung.

Nếu các cậu lo sợ, chỉ có bản thân chịu thiệt.”

Ánh sáng từ bầu trời chiều rọi qua khung cửa kính lớn, hắt lên mái tóc tím của Ryu, phản chiếu những tia sáng mờ ảo.

Cậu cảm nhận dòng năng lượng trong cơ thể mình bắt đầu rung lên — ngọn lửa tiềm ẩn đang âm ỉ.

Không còn là thứ yếu ớt nữa; cậu biết rằng đây là lúc thử thách thật sự bắt đầu.Sugi rời bục quan sát, bước xuống nền đất khô cứng, cơ thể di chuyển nhẹ như bóng ma.

Cô không cần nói nhiều, chỉ một ánh mắt quét qua từng tân binh cũng đủ khiến mọi người đứng thẳng lưng.

Với nhóm Ryu, cô dừng lại, giọng sắc nhưng không thiếu sự khích lệ: “Các cậu đã nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận… nhưng chưa chạm vào điều thật sự.

Khi ra ngoài kia, quái vật không chỉ tấn công thể xác, mà còn thách thức tâm trí.”

Shiro gật đầu, dù vẫn hơi cộc cằn: “Hiểu rồi… chúng ta phải mạnh, phải nhanh hơn cả suy nghĩ.”

Ryu thở dài, nhủ thầm: “Phải… và không để bản thân bị cuốn theo nỗi sợ.”

Kohane đặt tay lên vai Ryu một lần nữa, mắt cô nhìn xa xăm về phía ngoài thành lũy: “Hãy quan sát, học hỏi, và giúp nhau.

Không ai đơn độc ở đây, các cậu phải nhớ điều đó.”

Trong khi nhóm Ryu đứng quan sát, Connor bỗng quay sang Sugi, chỉ bằng ánh mắt — không lời nói, nhưng trọn vẹn sự hiện hữu của một đồng đội đi cùng nhau qua sinh tử.

Sugi đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ, một sự thừa nhận hiếm hoi trong hàng loạt hành động lạnh lùng của cô.

Hai con người, khác biệt về tính cách và phương pháp, nhưng cùng chia sẻ một điều: cùng sống sót, cùng chiến đấu.

Ánh hoàng hôn dần nhuộm đỏ bầu trời, phản chiếu lên những mái thép đen của căn cứ.

Tiếng gió vỗ qua các trạm quan sát, tiếng bước chân của tân binh, tiếng thở đều của nhóm Ryu và Kohane hòa vào nhau, tạo thành nhịp sống mới trong căn cứ.

Ngoài kia, tiếng quái vật vẫn vọng lại, như nhắc nhở rằng bài học này chỉ là mở đầu — và bất kỳ sai lầm nào cũng có thể trả giá bằng mạng sống.Ryu khẽ siết nắm tay, ánh mắt kiên định, nhìn vào Kohane và Shiro.

Airi đứng gần cậu, mỉm cười nhẹ, như truyền cho cậu một phần sức mạnh tinh thần: “Chúng ta sẽ vượt qua.

Cùng nhau.”

Cả nhóm đứng lặng, lắng nghe, quan sát, và thở.

Từng khoảnh khắc trôi qua như nhắc nhở rằng mỗi bước đi ở căn cứ Lưỡi Sáng đều là bước chuẩn bị cho trận chiến ngoài kia — nơi quái vật, năng lực tiềm ẩn, và thử thách thật sự đang chờ.
 
Shikoku No Tokei - Tử Khắc Chi Thời Kế
Phía Sau Bức Màn


Chương 18.2 – Phía sau bức màn

Tiếng còi báo hiệu kết thúc bài kiểm tra khắc nghiệt vẫn còn vang vọng trong khu huấn luyện, nhưng không khí không hề dịu xuống.

Connor đứng giữa sân, ánh mắt sắc lạnh lia qua từng gương mặt mệt mỏi nhưng căng thẳng của lũ tân binh.

Đây không phải lúc nghỉ ngơi.

Chính phủ Lưỡi Sáng đã yêu cầu bước tiếp theo: đấu nội bộ, kiểm tra phản xạ, phối hợp nhóm và khả năng kiểm soát sức mạnh vừa bộc phát.

Ryu hít sâu, mắt nhìn quanh đấu trường rộng lớn được chia thành nhiều khu vực nhỏ, mỗi khu có các tân binh khác đứng sẵn.

Anh vẫn còn cảm nhận dư chấn của bài kiểm tra trước đó – luồng năng lượng tím mờ dường như vẫn còn lan tỏa quanh cơ thể.

Airi đứng bên cạnh, cắn môi, ánh mắt lo lắng nhưng kiên định.

Shiro thì hít một hơi dài, cố gắng xua đi cảm giác hồi hộp.

Kohane nhẹ nhàng đặt tay lên vai Ryu, dùng năng lực chữa trị xoa dịu nhịp tim căng thẳng: “Bình tĩnh.

Kiểm soát nhịp thở, cảm nhận năng lượng và áp lực xung quanh.

Đây là cơ hội, không phải mối nguy.”

Connor hắng giọng, tay khoanh sau lưng, bước ra giữa sân.

Giọng anh vang lên sắc lạnh: “ Lũ tân binh, nhớ đây là bước tiếp theo.

Đây không phải trò chơi.

Ai lơ là, ai chần chừ, sẽ trả giá ngay.

Đấu với nhau, phối hợp với nhau, và quan trọng nhất – biết giới hạn bản thân và sức mạnh tiềm ẩn.”

Các cặp đấu được phân công, Ryu cùng Airi và Shiro bước vào khu vực riêng của mình.

Connor đi vòng quanh, dừng lại sau mỗi nhóm để chỉnh sửa tư thế, nhắc nhở phản xạ: “Không, cú này chưa gọn.

Tay phải xuống, nhìn mắt đối thủ.

Nếu không nhìn kỹ, mày chết ngoài kia!”

Ánh mắt anh quét qua Ryu, như thể muốn khoét thẳng vào trái tim cậu, đánh giá từng phần phản xạ và sức chịu đựng.

Trận đấu đầu tiên bắt đầu.

Ryu đối mặt với một tân binh cao to, từng là cựu chiến binh trong quân đội địa phương.

Gã cười khẩy, tung cú đấm thẳng vào ngực Ryu.

Mọi thứ như chậm lại trong tầm nhìn cậu; một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng, mách bảo hướng di chuyển.

Cú móc trái bất ngờ xuất hiện, và Ryu né kịp.

Đối thủ mất thăng bằng, Ryu phản đòn – cú đấm gọn, mạnh, đủ để đẩy gã ngã xuống sàn.

Connor bước tới, giọng nghiêm: “Phản xạ tốt… nhưng chưa phải là kiểm soát.

Nếu tức giận, năng lực bùng nổ, đồng đội sẽ gặp nguy.”

Ryu cảm nhận cơ thể mình rung lên dưới áp lực.

Mắt trái lóe sáng tím, tay phải bốc lên ánh sáng tím đen mờ ảo.

Kohane vội chạy tới, đặt tay lên cánh tay cậu, truyền năng lượng ổn định nhịp thở: “Đừng sợ hãi… tập trung vào kiểm soát, hướng năng lượng ra ngoài.”

Sugi đứng từ khán đài, đôi mắt nhìn qua kính râm, khẽ nhếch môi: “Người nóng nảy… nhưng tiềm năng lại vượt qua mọi dự đoán.”

Cô quan sát từng chi tiết, từng giọt mồ hôi, từng biểu hiện căng thẳng, không can thiệp trực tiếp nhưng ánh mắt đủ để thúc đẩy Connor điều chỉnh bài huấn luyện.

Ryu tiếp tục đối mặt với các đối thủ khác.

Áp lực từ những cú đánh, phản xạ nhanh của tân binh, và tiếng la hét liên tục từ Connor khiến cậu cảm nhận sâu hơn sức mạnh tiềm ẩn.

Mỗi cú đấm, mỗi bước di chuyển đều đòi hỏi sự phối hợp giữa cơ thể và năng lực.

Cú ra tay thiếu tập trung, Connor lập tức hô to: “Chậm, không, phải gọn hơn!

Nhấn vào điểm yếu!

Không chỉ tấn công vật lý, mà còn tinh thần!”

Airi đứng bên cạnh, mắt rực sáng, vừa hỗ trợ Ryu về mặt chiến thuật, vừa giữ khoảng cách an toàn.

Cô hít thở sâu, cố gắng không để ánh mắt lo lắng lộ ra ngoài.

Shiro thì run run, nhưng vẫn quan sát và cố ghi nhớ chiến thuật, chuẩn bị cho lượt đấu tiếp theo.

Các trận đấu nối tiếp, Ryu dần quen nhịp với cường độ khắc nghiệt hơn, phản xạ linh hoạt hơn những tuần trước, ánh sáng tím từ mắt và tay mờ đi khi cậu học cách kiểm soát.

Kohane đi quanh sân, vừa chữa những vết trầy nhỏ, vừa quan sát kỹ lưỡng: mỗi giây, mỗi chuyển động của Ryu đều được cô ghi nhận, chuẩn bị cho các bài huấn luyện tiếp theo.

Connor dừng lại vài bước, nhìn Ryu với ánh mắt vừa nghiêm khắc vừa chứa đựng sự nhẫn nại.

Anh biết cậu đang tiến bộ, nhưng cũng hiểu rằng sức mạnh tiềm ẩn nếu không kiểm soát sẽ dẫn đến thảm họa.

Anh lẩm bẩm: “Không thể để mày mất kiểm soát… nhưng nếu kiểm soát được, mày sẽ là quân cờ sống còn.”

Cuối cùng, tiếng còi kết thúc vang lên.

Mồ hôi nhễ nhại, bụi đất phủ đầy, nhưng tất cả tân binh đều đứng vững.

Họ thở hổn hển, nhưng ánh mắt chứa sự tự tin mới mẻ.

Connor bước tới, đôi mắt đen sâu quét qua từng người: “Các cậu còn thở, còn đứng vững, nghĩa là sống sót.

Quan trọng hơn – các cậu biết được sức mạnh tiềm ẩn và giới hạn bản thân.”

Sugi bước xuống từ khán đài, khẽ gật đầu: “Chỉ là bước đầu.

Ngoài kia còn nhiều thứ khủng khiếp hơn.

Nhưng nếu còn đứng cùng tôi và Connor…

ít nhất, các cậu có cơ hội sống sót.”

Ryu nhìn tay mình, nơi ánh sáng tím đen đã tắt dần, cảm nhận sâu hơn sức mạnh mới, nỗi sợ hãi và khả năng kiểm soát.

Anh nhắm mắt, thầm hứa với Airi và nhóm: “Anh sẽ bảo vệ mọi người.

Anh sẽ không để điều đó lặp lại.”
 
Shikoku No Tokei - Tử Khắc Chi Thời Kế
Sắc Tím Trong Hoàng Hôn


Chương 19– Sắc Tím Trong Hoàng HônTiếng còi kết thúc vòng đấu nội bộ vẫn còn vang vọng trong khu đấu trường, nhưng không khí không hề dịu xuống.

Ryu đứng giữa sân, hơi thở dồn dập, tay vẫn còn run sau những cú đấm, cú né vừa rồi.

Ánh mắt cậu dõi theo Airi và Shiro, thấy họ mệt lử nhưng vẫn đứng vững, nhịp tim vẫn ổn định.

Một phần của cậu tự hào, phần khác vẫn cảm thấy lo lắng: nếu năng lực bùng nổ lần nữa, liệu cậu có kiểm soát được không?Connor đứng bên ngoài, khoanh tay, mắt quét từng động tác của tân binh.

Anh không cần la hét nhiều; chỉ một cái liếc nhìn, một lời nhắc gọn gàng cũng đủ để ép họ vượt qua nỗi sợ và mệt mỏi.

Khi ánh mắt đen sắc lạnh dừng lại ở Ryu, có thứ gì đó khác hẳn.

Cậu vừa trải qua bài tập phản xạ – nhưng năng lực tiềm ẩn, cái thứ chưa từng được đánh thức, bắt đầu rung lên trong cơ thể cậu.Một tân binh to xác tiến tới Ryu trong vòng đấu tiếp theo, không còn giữ kỹ thuật mà lao thẳng vào, gào lên.

Cú áp sát bất ngờ khiến Ryu hít sâu – luồng năng lượng tím trong cậu lập tức phản ứng, cánh tay phải bốc lên ánh sáng tím đen nhấp nháy.

Mắt trái cậu lóe sáng tím đậm, nhịp tim dồn dập đến mức từng giọt mồ hôi bắn ra.

Cảm giác phấn khích lẫn sợ hãi dồn nén trong cùng một khoảnh khắc.Connor lập tức hét lớn: “Dừng lại!

Giữ bình tĩnh, Ryosuke !

Kiểm soát năng lực, thằng kia ?”

Nhưng Ryu đã bước vào nhịp đấu.

Anh cảm nhận từng chuyển động của đối thủ, luồng năng lượng tiềm ẩn giờ lan tỏa, nhạy bén đến mức gần như đọc trước hành động.

Cú đấm của đối phương, cú đá chớp nhoáng – tất cả đều bị cậu né gọn, phản đòn, nhịp điệu như điệu nhảy tàn khốc trên sàn đấu.Airi đứng bên, mắt mở to, không tin vào những gì cô chứng kiến.

Shiro thì gần như nín thở, vừa kinh ngạc vừa lo lắng.

Năng lực Ryu đã bước qua ranh giới tiềm ẩn – điều mà Connor và Sugi vẫn ghi nhận, nhưng giờ là thời khắc để kiểm chứng.Kohane bước tới, bàn tay tỏa ra làn năng lượng ấm áp, vừa chữa những vết trầy trên cơ thể Ryu vừa giúp cậu duy trì kiểm soát.

Giọng cô nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: “Tập trung.

Nhịp thở.

Cảm nhận sức mạnh, nhưng đừng để nó điều khiển cậu.

Chúng ta đang cùng nhau.”

Ryu hít sâu, ánh sáng tím mờ dần, nhưng đôi mắt vẫn rực lên trong khoảnh khắc tập trung tuyệt đối.Sugi đứng từ khán đài, khẽ nhếch môi, đôi mắt ẩn sau kính râm nhìn chằm chằm vào Ryu: “Nó đã bùng nổ… nhưng liệu cậu ta có kiểm soát nổi lâu dài không?”

Cô quan sát Connor phía dưới, thấy anh nén cơn bực, tay siết găng, đôi mắt đen như mực vẫn chăm chú theo từng hành động.

Hai người – đối lập nhưng cùng mục tiêu – là chuẩn mực mà Ryu phải vượt qua.Trận đấu tiếp tục.

Áp lực tăng dần, đối thủ lao tới, những cú đánh rối rắm đan xen nhau.

Ryu phản xạ tự nhiên, ánh sáng tím nhấp nháy trên tay, mắt trái lóe lên, nhưng cậu dần điều tiết năng lượng bằng cách tập trung nhịp thở, cảm nhận từng cơ và xung lực xung quanh.

Connor vừa la vừa nhìn, ánh mắt vừa nghiêm khắc vừa đánh giá: “Chính xác… nhưng đừng để cậu ta thắng vì hoảng loạn.

Kiểm soát nó, hoặc cậu ta sẽ tự hủy mình.”

Các tân binh xung quanh cũng bị cuốn vào nhịp đấu, mệt mỏi nhưng cố gắng phối hợp.

Một số lần va chạm mạnh, bụi bay mù mịt, tiếng kim loại va nhau, tiếng la hét – tất cả tạo thành môi trường gần như thực chiến.

Kohane không rời Ryu nửa bước, chữa trị những vết trầy xước, nhắc nhở cậu từng chút một: “Đúng… giữ nhịp.

Hít sâu…

đẩy năng lượng ra ngoài.

Làm chủ sức mạnh.”

Cú đấm cuối cùng của Ryu kết thúc vòng đấu, đối thủ lùi lại, mặt mày choáng váng.

Mồ hôi và bụi phủ đầy cơ thể cậu, nhưng ánh mắt đã bớt căng thẳng, thay vào đó là sự tập trung vững vàng hơn.
 
Shikoku No Tokei - Tử Khắc Chi Thời Kế
Những bước chân trên mảnh đất nóng


Chương 19.2 – Những bước chân trên mảnh đất nóngSân đấu tĩnh lặng sau vòng thi trước, chỉ còn tiếng thở dồn dập của Ryu và các tân binh khác.

Ánh sáng tím trên tay cậu đã tắt, nhưng nhịp tim vẫn chưa trở lại bình thường.

Connor bước tới, giọng lạnh lùng nhưng có trọng lượng: “Ngồi xuống đây với bố mày.

Tao cần biết mày hiểu gì về sức mạnh của mình.”

Ryu hít sâu, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Tay phải vẫn còn run, nhưng ánh mắt đã vững hơn.

“Tôi… tôi nghĩ mình có thể điều khiển nó nếu tập trung… nhưng vẫn lo sợ mất kiểm soát.”

Connor nhíu mày, ánh mắt đen sâu sắc dừng lại trên Ryu.

Anh nghiêng người, chỉ tay vào tay cậu: “Đừng lo.

Loại sức mạnh này không chỉ là thứ mày bùng nổ khi tức giận.

Nó là thứ sống trong mày, và chỉ có áp lực mới khiến nó trỗi dậy.

Nếu không học cách điều khiển, nó sẽ giết chính mày và cả đồng đội.”

Sugi đứng lặng lẽ từ khán đài, mắt lạnh lẽo nhưng tinh tế, quan sát mọi phản ứng.

Cô không cần la hét, không cần can thiệp trực tiếp.

Đôi khi một cái nhếch môi, một ánh nhìn – đủ để Ryu nhận ra những gì còn thiếu trong kỹ năng và kiểm soát.Kohane bước tới, đặt tay lên vai Ryu, cảm nhận nhịp thở dồn dập.

“Cậu đã làm tốt, nhưng chưa hoàn toàn.

Sức mạnh không chỉ là phản xạ, mà còn là kiểm soát và định hướng.

Nếu mất kiểm soát, ngay cả đòn phản công nhỏ cũng có thể giết người vô tội.”

Giọng cô dịu dàng nhưng dứt khoát, khiến Ryu vừa yên tâm vừa cảm nhận trọng lượng trách nhiệm.Connor quay lại nhóm tân binh khác, hất tay ra hiệu: “Tất cả tụi lính mới nghe đây!

Mỗi năng lực đều có điểm yếu và giới hạn.

Nếu không biết khai thác, Hắn ta – và chính các người– sẽ chết trong tích tắc.

Thực chiến không cho phép sai lầm.”

Áp lực lan tỏa khắp sân đấu.

Ryu nhìn Airi, thấy cô thở đều, mồ hôi vẫn đọng trên trán, ánh mắt lo lắng nhưng tin tưởng.

Shiro đứng kế bên, tay siết nhẹ, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Một luồng quyết tâm bùng lên trong Ryu – không chỉ để sống sót, mà còn bảo vệ mọi người.Connor tiến gần, đôi mắt đen như muốn khoét thẳng vào tâm trí Ryu.

“Bây giờ tao sẽ cho mày thử lại.

Nhưng lần này, tao không can thiệp trực tiếp.

Tự xoay xở.

Nếu còn run, tao sẽ nhấn mạnh hậu quả.”

Ryu hít sâu, ánh sáng tím lại lóe lên, nhưng lần này, cậu tập trung vào nhịp thở, cảm nhận từng cơ bắp, từng năng lượng tỏa ra từ chính mình.

Cú đấm của đối thủ lao tới, nhưng cậu né chính xác, phản đòn đúng lúc.

Áp lực không còn khiến cậu hoảng loạn – mà kích hoạt năng lực một cách có chủ đích.Kohane đứng gần, nhẹ nhàng chữa những vết trầy, đồng thời trấn an tinh thần: “Tốt.

Giữ nhịp, kiểm soát sức mạnh.

Cậu có thể làm được.”

Connor quan sát, ánh mắt vừa nghiêm khắc vừa hài lòng.

Anh nhận ra Ryu không chỉ bộc phát năng lực, mà còn bắt đầu hiểu được nhịp điệu và giới hạn của sức mạnh.

Tuy vẫn còn nhiều thiếu sót, nhưng bước tiến này là vượt bậc.Sugi hạ mắt xuống, khẽ nhếch môi.

Cô không nói gì, nhưng ánh nhìn sắc bén của cô khiến mọi tân binh hiểu: bài học thực chiến không chỉ ở đòn đánh mà ở khả năng thích nghi và kiểm soát áp lực.Trận đấu kết thúc, Ryu thở dốc, tay vẫn run nhưng ánh mắt đã sáng lên, kiên định hơn.

Connor bước tới, cúi người nhẹ nhàng nhấc cằm Ryu bằng hai ngón tay: “Nhìn tao… mày đã sống sót, đã kiểm soát được phần nào.

Nhưng nhớ, ngoài kia không có cơ hội sửa sai lần hai.

Tiềm năng mày có là đáng kinh ngạc, nhưng nếu không luyện tập, sẽ không tồn tại.”

Kohane đặt tay lên vai Ryu, mỉm cười: “Cậu sẽ không bỏ cuộc.

Cậu đã chứng minh điều đó.”

Ánh mắt cô dịu dàng nhưng vững vàng, là chỗ dựa tinh thần cho Ryu.Connor nhún vai, gãi cổ: “Được.

Tao hài lòng.

Nhìn kỹ đám tân binh khác đi – còn nhiều thứ cần phải dạy.

Nhưng mày, Ryosuke …

đã có bước tiến vượt bậc.”

Sugi đứng lại quan sát, giọng lạnh lùng nhưng khẽ nhấn mạnh: “Đây chỉ là khởi đầu.

Nếu muốn sống sót ngoài kia, cậu còn phải học nhiều hơn thế.”

Ryu nhìn tay phải, nơi ánh sáng tím còn in dấu vân mờ.

Cậu thở đều, lòng dậy quyết tâm.

“Tôi sẽ kiểm soát nó… và bảo vệ Airi cùng đồng đội.”
 
Shikoku No Tokei - Tử Khắc Chi Thời Kế
Nhịp Đập Thời Gian


Chương 20 – Họp Tối Mật: Nhịp Đập Thời GianPhòng họp chính của căn cứ Lưỡi Sáng mang dáng vẻ cổ kính nhưng hiện đại pha trộn: trần vòm cao, tường đá dày, ánh sáng từ đèn dầu kết hợp với màn hình phép thuật chiếu dữ liệu huấn luyện.

Các sĩ quan cấp cao lần lượt bước vào, mang theo những sắc thái riêng: nghiêm nghị, căng thẳng hoặc cảnh giác.

Giữa dãy ghế tròn, Sugi dựa hờ lưng ghế, chiếc kính râm đen vẫn che mắt trái bị băng, tóc xanh đỏ dài buông lơi một cách có chủ ý.

Khóe miệng cô mang một nụ cười nhẹ, khó đoán là khinh miệt hay chán đời.

Đối diện, Rack Connor khoanh tay, mũ quân phục nghiêng một bên.

Mắt đen trầm lặng, ánh nhẫn cưới thoáng lấp ló dưới găng tay da.

Dù ngồi im, khí chất anh vẫn như một con hổ rình mồi.

Một sĩ quan cao tuổi đứng lên, giọng gằn vang khắp phòng:

“Buổi họp này là khẩn.

Lý do: tân binh Ryu Rosuke – vừa nhập doanh – đã gây chấn động trong huấn luyện.

Theo báo cáo trung đoàn 0209 quan sát, cậu ta trong vài giây đã làm tê liệt một người có thể hình vượt trội bằng cú đánh chưa giải thích được.”

Connor nheo mắt, lẩm bẩm:

“Cậu ta phản ứng nhanh.

Mắt phát sáng, tay biến dạng, năng lượng lan ra khiến cả sân đấu gần như bị dội áp lực…

Không cần thêm gì nữa.”

Sugi bật cười khẽ, tay gác lên chuôi kiếm bên cạnh, ánh mắt sắc bén sau lớp kính râm:

“Thôi đi, Connor.

Cậu nhóc chỉ mới bộc phát lần đầu.

Đừng vội so sánh với Quỷ Thời Gian hay chuyện gì đó ngoài tầm hiểu biết.”

Connor liếc sang, giọng gay gắt:

“Thứ năng lực đó không bình thường.

Chúng ta vẫn xem nhẹ mọi thứ, đến khi ai đó mất mạng mới chịu tin.”

Một sĩ quan khác lên tiếng, cố xoa dịu:

“Ý anh là cậu ta có thể ký giao ước với Quỷ?”

Sugi cắt lời, giọng nhanh như chớp:

“Không.

Tôi theo dõi từ đầu.

Không nghi lễ, không dấu ấn, không giao động linh lực.

Đây là bản năng, tự nhiên, phản xạ cực nhanh dưới áp lực.”

Connor nhấn mạnh:

“Cậu ta phản xạ vượt trội, năng lực tiềm ẩn bộc phát khi bị áp lực cực đại.

Dấu vết năng lượng rất giống tàn dư Quỷ Thời Gian trong chiến dịch phía Tây ba năm trước.

Đây là điều cần quan tâm, không phải tưởng tượng.”

Cả phòng im bặt.

Sugi dựa ra sau, nâng kính râm hé lộ mắt phải bị băng, ánh xanh sắc lẻm xé vào người đối diện:

“Vậy kế hoạch là gì?

Tống cậu ta ra ngoài hay giết luôn để an toàn?”

Connor nghiến răng, im lặng.

Một sĩ quan khác thận trọng:

“Đề xuất của cô là gì, Senjou?”

Sugi đứng lên, tay đặt chắc vào chuôi kiếm, giọng điềm tĩnh:

“Tôi sẽ giám sát Ryosuke.

Giao cậu ta cho tôi.

Cậu ta thuộc đội tân binh 0110 đúng không?

Tôi sẽ đảm nhận.”

Connor bật dậy, ghế đổ kềnh:“Ngồi xuống, Connor!” – giọng chỉ huy tối cao vang lên từ góc khuất phòng, không lớn nhưng đủ khiến mọi người tê liệt.“Lần này, tôi đồng ý với Senjou.

Chúng ta sẽ không làm điều gì ngu ngốc với một tân binh có năng lực chưa được hiểu rõ.”

Connor cuối cùng ngồi lại, nghiến răng:

“Thứ sức mạnh đó… quá giống Quỷ Thời Gian.”

Anh chăm chú vào bảng dữ liệu, ánh mắt lạnh:“Không phải chỉ là tương đồng.

Cậu ta phản ứng cực nhanh, né được đòn quái vật mà không ai trong doanh trại có thể bắt chước.

Chúng ta cần theo dõi.”

Sugi im lặng, đôi kính râm che nửa khuôn mặt, khóe môi nhếch một nụ cười nửa thách thức:

“Nếu cậu nhóc này thực sự nắm giữ sức mạnh liên quan đám nguyên sơ, chúng ta không được để mọi thứ vượt tầm kiểm soát.

Nếu một ngày Ryu Rosuke chọn phản bội… chính tay tôi – Senjou Sugi – sẽ kết liễu cậu ta bằng thanh kiếm này.”

Phòng họp rơi vào im lặng tuyệt đối.

Không ai dám bật cười hay phản bác – vì họ biết, Senjou Sugi nói được là làm được.Cuộc họp kết thúc, nhưng bóng của thời gian đã gieo xuống.

Từ nơi sâu dưới lòng đất, Quỷ Thời Gian dường như mỉm cười, hài lòng với kết quả.
 
Shikoku No Tokei - Tử Khắc Chi Thời Kế
Những Hơi Thở Giữa Cây Cỏ


Chương 21 – Những hơi thở giữa cây cỏÁnh nắng cuối chiều hắt qua các tán cây rừng huấn luyện, tạo ra những mảng sáng nhạt rải đều trên mặt đất phủ lá khô.

Không khí còn đọng mùi bụi bặm và mồ hôi, sau khi Ryu vừa kết thúc cú đòn chặn cuối cùng trên sân đấu.

Hơi thở của cậu vẫn gấp gáp, nhịp tim còn dồn dập, nhưng trong mắt đã ánh lên một chút tự tin – dấu vết của bài học kiểm soát năng lực vừa qua.Connor đứng phía xa, khoanh tay, ánh mắt chăm chú theo dõi từng động tác cuối cùng của Ryu."

Thằng nhóc còn dư năng lượng… nhưng đã bắt đầu biết kiểm soát.

Tiếp theo phải thử xem cậu ấy xử lý áp lực và chiến thuật ra sao." – Connor lầm bầm.Chưa kịp nói thêm, tiếng bước chân vang lên sau lưng, khiến tất cả đồng loạt quay lại."

Lại tụ tập như một lũ gà con mới nở nhỉ?" – giọng Sugi vang lên, chất nửa đùa nửa nghiêm túc.

Cô bước xuống, điềm tĩnh nhưng vẫn tràn đầy khí chất chỉ huy.Bên cạnh cô là một gương mặt mới – dáng người cao ráo, khoảng 1m78, mái tóc đỏ rực buộc gọn sau gáy bằng dây tím nhạt, phần mái rủ lòa xòa che nửa mắt.

Đôi mắt xanh lá của anh ánh lên sự tinh nghịch, nhưng cũng nhanh nhẹn quan sát mọi thứ xung quanh."

Giới thiệu chút, đây là Jun Fuji – trung úy đội hậu cần," Sugi nói, giọng vừa giới thiệu vừa châm biếm nhẹ.

"Người biết mấy cái bao cát tụi bây đấm hằng ngày đến từ đâu, và cũng là người đầu tiên phát hiện nếu tụi bây giấu mì gói trong tủ đồ."

Jun bước tới, vẫy tay nhẹ với cả nhóm, nụ cười tươi rói nở trên môi.

"Yo, xin chào mấy đứa.

Anh là Jun.

Ai hay đói giữa đêm hay mất đồ cá nhân thì làm ơn nhớ mặt anh.

Chỉ cần nói khéo là có hết."

Cậu hơi cúi người xã giao, rồi đứng thẳng lại, tay chống hông.

"Nhóm còn non quá… nhưng không sao.

Ai mà không từng là lính mới.

Nhớ giữ sức khỏe, đừng bị thương vì mấy lý do ngu ngốc như vấp cục đá hay ăn nhầm món dở tệ trong nhà ăn."

Ryu liếc Jun, cảm giác ban đầu về sự vui tính, dễ gần, nhưng đồng thời cũng có một luồng gì đó… không đơn giản, khó nắm bắt."

Jun là một trong số ít người trong đội hậu cần có thể nhớ chính xác cả nhóm đang thiếu gì, và ai thường xuyên quên mang bình nước," Sugi giải thích, mắt liếc nhẹ sang cậu trung úy đang làm mặt xấu đùa sau lưng cô."

Ê, đừng có bôi bác tôi thế chứ, đại đội trưởng.

Tôi chuyên nghiệp lắm đấy!" – Jun đáp, tay bắt chéo trước ngực, nụ cười toe toét nhưng ánh mắt sắc bén khi quan sát từng gương mặt tân binh.Không khí căng thẳng từ các trận đấu vừa qua dần dịu xuống.

Tân binh nhìn Jun với vẻ tò mò, pha chút e dè.

Ryu vẫn giữ ánh mắt tập trung, cảm nhận sự thay đổi của năng lượng xung quanh.

Jun, mặc dù vui vẻ, nhưng từng bước đi đều toát ra khả năng quan sát chiến thuật, sẵn sàng điều phối và đọc tình huống."

Được rồi," Sugi gật đầu, giọng trầm hơn.

"Các cậu đã biết kiểm soát năng lực cơ bản.

Giờ sẽ học cách vận dụng nó trong môi trường biến đổi – rừng huấn luyện, dù các cậu đã thực chiến một trước kia rồi nhưng vẫn còn quá yếu kém."

Jun bước lên, chỉ vào các tán cây dày đặc và bãi đất trống xen kẽ.

"Nhiệm vụ hôm nay là phối hợp chiến thuật: né, đánh, ứng biến theo tình huống.

Mọi thứ như trận chiến thực ngoài kia – chỉ khác là vẫn an toàn cho cơ thể và đồng đội."

Ryu hít sâu, tay phải còn in những đường vân tím mờ nhạt.

Nhìn Airi và Shiro, Kohane cậu gật đầu.

"Mình sẽ không để điều gì xảy ra với họ.

Lần này… mình kiểm soát được."

Connor đứng phía xa, quan sát, thầm nhẩm: "Cậu nhóc đã học cách bộc phát, giờ phải xem cậu ấy phối hợp với người khác ra sao.

Nếu làm được… tiềm năng này sẽ trở thành một quân cờ sống còn."

Jun nở nụ cười, vỗ nhẹ vào tảng đá gần đó như thử thách nhóm: "Thử xem ai phản ứng nhanh hơn, ai phối hợp tốt, ai chỉ biết chơi đơn độc.

Nhóm phải học cách trở thành một cơ cấu linh hoạt – như hoa mọc giữa rừng chết chóc vậy."

Không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lá xào xạc, hơi thở của nhóm và nhịp tim Ryu đập đều.

Ánh sáng cuối chiều chiếu qua tán cây, hắt lên mặt mọi người như một lời nhắc: trong khốc liệt, vẫn luôn có sự sống, và ngay cả giữa rừng chết chóc, một loài hoa cũng có thể nở.
 
Shikoku No Tokei - Tử Khắc Chi Thời Kế
Liên Kết Dươi Cơn Mưa


Chương 22 – Liên kết dưới cơn mưaBuổi chiều trải dài trên khu huấn luyện, ánh nắng nhạt hắt qua các tán cây, tạo thành những vệt sáng như nhảy múa trên mặt đất.

Không khí vẫn còn vương mùi bụi và mồ hôi sau các trận đấu nội bộ vừa kết thúc, nhưng giờ đây là lúc một bài huấn luyện khác bắt đầu: chiến thuật thực chiến dưới sự giám sát của Jun Fuji.

Ryu đứng cạnh Airi, nhìn quanh sân tập.

Không còn Kohane và Shiro bên cạnh, chỉ có anh và em gái, cùng với những tân binh khác, đối diện với thử thách.

Airi, với dáng người nhỏ nhắn nhưng linh hoạt, hít một hơi thật sâu, ánh mắt xanh nhạt ánh lên quyết tâm.

“Anh… cẩn thận nhé,” cô nói khẽ, nắm chặt tay áo.

Ryu mỉm cười, gật nhẹ.

“Cậu cũng vậy.

Chúng ta phải sống sót cùng nhau.”

Jun Fuji bước ra giữa sân, tay khoanh trước ngực, mái tóc đỏ nổi bật dưới ánh chiều nhạt.

“Chào mừng các cậu đến với buổi huấn luyện chiến thuật đầu tiên.

Đừng mong nhẹ nhàng, tôi không phải người dễ dãi,” anh nói, giọng đầy sức sống nhưng nghiêm khắc.

Ánh mắt xanh lá quét qua từng gương mặt tân binh, dừng lại ở Ryu và Airi.Sân huấn luyện được chia thành ba khu vực: mô hình địa hình giả lập, các trạm quan sát tình huống và khu vực “ổ phục kích” – nơi Jun bố trí các rào cản và dummy quái vật.

Anh bước tới Ryu, đưa ra một mô hình sa bàn chiến đấu.

“Giả định cậu là chỉ huy đội tuần tra rơi vào ổ phục kích.

Dân thường phía sau, không thể rút lui.

Cậu xử lý sao?”

Ryu nhíu mày, nhịp tim tăng vọt khi hình ảnh của các trận chiến trước hiện về.

Nhưng lần này, cậu không sợ.

“Tôi chia đội làm ba.

Một nhóm dụ địch, một nhóm bảo vệ dân thường, còn lại giữ chân quái vật.

Tôi sẽ làm mồi nhử,” cậu trả lời, giọng cứng rắn.Jun gật đầu, mắt lóe sáng.

“Không tệ.

Rất giống phong cách của một kẻ đã từng mất hết… và không muốn ai mất thêm lần nữa.”

Anh ra hiệu cho tân binh bắt đầu, và cả sân lập tức trở nên sống động.

Các dummy quái vật được kích hoạt, lao tới theo các hướng khác nhau, buộc từng người phải phản ứng tức thời.Ryu nắm tay Airi, kéo em né khỏi một cú lao của dummy.

“Nắm lấy tay anh!

Cẩn thận!”

Airi đáp lại bằng cú né tinh tế, rồi lao mình sang bên, tận dụng khoảng trống mà Ryu tạo ra.

Những cú va chạm, né đòn liên tiếp khiến cả hai phải phối hợp nhịp nhàng.

Ánh sáng tím nhẹ lóe lên từ tay Ryu khi cậu tập trung, bộc phát năng lực nhỏ để tăng phản xạ.

Jun quan sát từ xa, môi nhếch lên.

“Đó, thấy chưa?

Đây mới là tiềm năng thực chiến.

Nhưng đừng lạm dụng – mất kiểm soát là chết.”

Các tân binh khác cũng bị dồn vào tình huống căng thẳng.

Airi không chỉ né đòn mà còn dùng các động tác hỗ trợ anh trai, giúp Ryu thoát khỏi vòng vây.

Một cú lao chuẩn xác từ Ryu chặn dummy tấn công vào phía dân thường giả lập, trong khi Airi nhanh chóng kéo một đồng đội khác ra khỏi nguy hiểm.

Từng hành động nhỏ, từng quyết định tức thời được Jun ghi chép kỹ lưỡng.Đột nhiên, một tình huống bất ngờ: một dummy giả định tấn công từ trên cao, buộc Ryu phải phản xạ ngay lập tức.

Cậu lao tới, dùng tay phải bộc phát năng lượng, tạo một luồng ánh sáng tím đen tạm thời làm quái vật dừng lại.

Airi hét lên, kéo Ryu sang một bên, tránh được cú lao sau đó.

“Anh… cẩn thận!” cô hắng giọng, mồ hôi nhễ nhại nhưng ánh mắt rực lửa.Ryu hít một hơi, nhịp tim vẫn tăng, nhưng cậu nhận ra rằng nhờ có Airi bên cạnh, mọi quyết định đều rõ ràng hơn, ít sai sót hơn.

Cậu dần kiểm soát năng lượng, không để nó vượt ngoài ý chí, đồng thời bảo vệ đồng đội và em gái.

Jun Fuji bước tới gần, tay chống hông, mắt vẫn sắc bén.

“Không tệ… nhưng chú ý, Ryosuke .

Một bước sai là cả đội gãy.

Đi theo nhóm thì cần phối hợp tuyệt đối.”

Trận huấn luyện tiếp tục với nhiều tình huống giả lập phức tạp: phục kích bất ngờ, giả định dân thường bị bắt làm con tin, quái vật từ các hướng lao tới.

Ryu và Airi liên tục phải điều chỉnh đội hình, vừa né đòn, vừa bảo vệ nhau, vừa ra lệnh cho các tân binh khác.

Không gian vang lên tiếng la hét, kim loại va chạm và tiếng chạy chân trên nền đất cứng.Cuối buổi, khi dummy bị hạ hết, Ryu và Airi đứng cạnh nhau, mồ hôi thấm đẫm áo, tim vẫn đập nhanh.

Jun Fuji bước tới, đặt tay lên vai Ryu.

“cậu…

ổn.

Không phải chỉ là né đòn hay đánh trúng mục tiêu.

Điều quan trọng là phối hợp, giữ đầu lạnh và kiểm soát năng lực.”

Ryu nhìn Airi, đôi mắt tràn đầy sự biết ơn.

Airi cười, mệt nhưng đầy tự tin.

“Anh… làm tốt đó.”

Trước khi rút lui, Jun Fuji quay sang toàn sân.

“Nhớ nhé.

Hành động không chỉ là sức mạnh, mà còn là chiến lược, phối hợp và kiểm soát cảm xúc.

Hôm nay là bước đầu, nhưng nếu các cậu không học được điều đó… sẽ không tồn tại lâu ngoài kia.”

Airi nắm tay Ryu, và cả hai cùng nhau rời sân huấn luyện, ánh hoàng hôn nhạt chiếu lên, tạo nên bóng hai người anh em kéo dài trên nền đất bụi mờ.

Trong mắt họ, vừa có mệt mỏi, vừa có quyết tâm, và một cảm giác rằng… chỉ khi cùng nhau, họ mới thực sự an toàn giữa thế giới hỗn loạn này.
 
Shikoku No Tokei - Tử Khắc Chi Thời Kế
Tiếng Vọng Trong Màn Đêm


Chương 23 – Tiếng vọng trong màn đêmBuổi chiều trong khu huấn luyện dần trôi xuống, ánh nắng nhạt qua các tán cây, hắt những vệt sáng vàng lên mặt đất bụi bặm.

Ryu và Airi đứng trước khu vực mô phỏng chiến trường do Jun Fuji thiết lập, trái tim cả hai đều đập mạnh.

Sau buổi huấn luyện chiến thuật hôm trước, Jun muốn kiểm tra khả năng phối hợp và phản xạ của nhóm gà mơ trong tình huống bất ngờ: dummy cơ động và nhiều lớp phục kích giả lập quái vật."

Hãy để tôi thấy mấy cậu phối hợp ra sao," Jun nói, giọng điệu vẫn thoải mái nhưng ánh mắt sáng lấp lánh sự cảnh giác.

Anh nhấn nút trên bảng điều khiển, và những dummy kim loại nhỏ liền bật ra từ mặt đất, chạy loạn xạ, một số thậm chí lao thẳng vào Ryu và Airi như đang tấn công thật.

Ánh sáng từ các màn hình phản chiếu trên thân chúng, khiến cảnh tượng vừa giống chiến trường thật vừa đầy nguy hiểm.Ryu hít sâu, cảm giác nhịp tim tăng tốc.

Airi đứng cạnh, tay siết chặt găng tay, ánh mắt đầy quyết tâm.

“Anh hai… cẩn thận, chúng sẽ tấn công đồng thời!” cô cảnh báo.Ryu liếc sang, mắt trái bỗng lóe lên ánh tím nhạt — dấu hiệu năng lực tiềm ẩn sắp bùng phát.

Cậu nhún người, né một dummy lao thẳng vào, tay phải thoáng bốc ánh sáng tím đen quanh nắm đấm.

Ánh sáng ấy đủ khiến những dummy cơ động va chạm vào nhau, chuyển hướng một cách khó đoán.

Airi tận dụng cơ hội, lướt tới chặn một dummy khác, dùng lực nhấn khéo để đẩy nó ra khỏi quỹ đạo, đồng bộ hoàn hảo với Ryu.Jun mỉm cười, đôi mắt xanh lá dõi theo mọi động tác.

“Đúng rồi, chính xác là phản xạ cần thiết.

Nhưng đừng chỉ dựa vào sức mạnh, hãy nhớ tính toán đường đi, tốc độ và thời gian phản ứng.”

Những dummy tiếp tục phóng ra từ nhiều phía.

Ryu đập một cú, ánh sáng tím lóe lên, nhưng cậu cố gắng giữ chặt nguồn năng lượng, không để mất kiểm soát.

Airi liên tục thay đổi vị trí, hỗ trợ kéo Ryu ra khỏi những tình huống nguy hiểm.

Cả hai như đang nhảy múa trong vòng xoay của ánh sáng và cơ khí, mỗi bước đều phản xạ linh hoạt và nhịp nhàng.Một dummy bất ngờ lao thẳng từ bên hông, góc di chuyển thay đổi nhanh chóng.

Ryu phản xạ muộn một nhịp, ánh sáng tím lóe mạnh quanh tay phải, đẩy dummy ra xa.

Airi lập tức lao tới, đặt tay lên vai Ryu, dẫn hướng ánh sáng lan tỏa để kiểm soát năng lực, đồng thời kéo cậu né những dummy tiếp theo.

Khoảnh khắc ấy, cả hai thực sự hòa nhịp, Ryu không còn cảm giác đơn độc.Jun vỗ tay nhẹ, giọng cười nửa đùa nửa nghiêm: “Đẹp đó!

Nhưng thử xem phản ứng khi mọi thứ không đi theo kế hoạch.”

Anh nhấn nút khác, và những dummy được lập trình tấn công phối hợp theo nhóm, thay đổi cả tốc độ và quỹ đạo, tạo thành một “ổ phục kích” hoàn chỉnh.Ryu hít sâu, mắt trái tím lóe sáng mạnh hơn, đánh dấu việc cậu bắt đầu kiểm soát năng lực trong áp lực cực đại.

Airi lập tức nhạy bén phát hiện, tạo lá chắn năng lượng mỏng giúp giảm tác động của ánh sáng mạnh, đồng thời ra hiệu cho Ryu theo hướng an toàn hơn.

Cả hai di chuyển như một bộ đôi chuyên nghiệp, né, đánh, đẩy, và phối hợp với nhau.“Không đủ nhanh đâu, Ryosuke !” tiếng Jun vang lên, nhưng trong giọng nói ấy không còn là sự trừng phạt, mà là sự đánh giá nghiêm túc.Một dummy bất ngờ lao thẳng, Ryu dùng nắm đấm ánh sáng chặn, nhưng phản ứng chậm một nhịp.

Ánh sáng tím lóe lên mạnh, bắn ra các mảnh vụn kim loại từ dummy, tạo một tiếng nổ lách tách.

Airi vội nhảy vào, tay khẽ chạm vào Ryu, ánh sáng xung quanh dịu lại, cậu thở gấp nhưng không hề mất kiểm soát.

Jun nheo mắt, đôi mắt sáng lên vẻ thích thú: “Đúng là có tiềm năng.

Không chỉ phản xạ, mà còn biết phối hợp với đồng đội.”

Khi các dummy cuối cùng bị vô hiệu hóa, Ryu và Airi đứng giữa khu huấn luyện, mồ hôi ướt đẫm trên trán, tay vẫn còn sợ hãi run run vì sức mạnh vừa sử dụng.

Ánh nắng chiều chiếu qua kẽ lá, rọi lên hai anh em như một khoảnh khắc tĩnh lặng giữa chiến trường giả lập.Shiro đứng bên cạnh, hơi thở còn gấp: “Cậu… cậu ổn chứ, Ryu?”

Ryu gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn còn ánh sáng tím nhạt nhòa, tự nhủ: “Phải kiểm soát được.

Không được để em ấy bị thương… không ai khác nữa.”

Ở cuối phòng, Sugi bước ra từ bóng tối, đôi kính râm vẫn che mắt, ánh mắt xanh sắc lẻm dõi theo Ryu và Airi.

Cô mỉm cười, giọng nhẹ nhưng sắc bén: “Tốt lắm… nhưng đừng quên, sức mạnh này không chỉ là một công cụ.

Nếu cậu không kiểm soát, chính tay tôi sẽ phải… nhắc nhở cậu.”

Cô khẽ gõ chuôi katana bên hông, nụ cười vẫn nhẹ nhàng nhưng trong đó là cảnh báo lạnh lùng.Ryu nín thở, ánh mắt rắn chắc.

Airi đứng cạnh, nắm tay anh, như thể cả hai đang thầm hứa bảo vệ nhau.

Không gian tĩnh lặng trong khoảnh khắc ấy đủ để nhắc nhở mọi người rằng ngay cả giữa huấn luyện, nguy hiểm vẫn hiện hữu, và cả hai đã vượt qua được thử thách vừa đủ để tiến bước.Jun hít sâu, đưa tay lên bảng điều khiển, tắt các dummy: “Hết giờ.

Không phải để thưởng, mà để các cậu thấy rõ điểm mạnh, điểm yếu, và quan trọng nhất – đồng đội là sự sống còn.

Ai quên sẽ trả giá đấy.”

Anh nở nụ cười tinh nghịch, nhưng trong đó vẫn ẩn chứa cảnh báo nghiêm túc.Sugi lặng lẽ rút về phía bóng tối, mắt vẫn dán chặt hai anh em, giọng nhắc nhở: “Chuẩn bị tinh thần.

Thế giới ngoài kia không hề nhân nhượng… và cậu, Ryu Rosuke, sẽ phải học cách sống sót với thứ sức mạnh đó.”

Bóng chiều kéo dài, ánh sáng tím nhạt trong mắt Ryu tàn dần, nhưng lời cảnh báo của Sugi vẫn vang vọng, nhắc nhở anh rằng chỉ mới là khởi đầu của hành trình sống còn và chiến đấu thực sự.
 
Shikoku No Tokei - Tử Khắc Chi Thời Kế
Kim Đồng Hồ Ngừng Lặng


Chương 24 – Kim đồng hồ ngừng lặngChiều xuống, ánh sáng nhạt xuyên qua kẽ lá, rọi lên mặt đất của khu huấn luyện rộng lớn.

Không khí vẫn còn vương mùi mồ hôi, bụi cát và âm thanh kim loại va chạm từ buổi huấn luyện trước.

Ryu và Airi đứng giữa sân, vẫn còn cảm nhận nhịp tim đập nhanh sau khi hạ hết dummy cuối cùng.Jun Fuji bước tới, tay chống hông, ánh mắt xanh lá lướt qua từng tân binh, rồi dừng lại ở Ryu.

“Được lắm… nhưng bây giờ là lúc thử phản xạ thực sự.

Không phải mô phỏng, mà là phản ứng trước chuyển động bất ngờ.”

Anh giơ tay lên bảng điều khiển, các dummy ảo lập tức xuất hiện, lần này di chuyển phức tạp hơn hẳn – tấn công theo đường chéo, giả lập chiến thuật phục kích thực.

Airi đứng cạnh anh, nắm tay Ryu như một điểm tựa.

Cô nhếch môi cười nhẹ: “Anh đã sẵn sàng chưa, anh hai?”

Ryu chỉ gật đầu, ánh mắt sắc bén hơn trước, mặc dù bàn tay vẫn hơi run.Buổi huấn luyện bắt đầu.

Dummy lao tới, Ryu di chuyển, né tránh, phản công chính xác.

Nhưng điều kỳ lạ là, không phải mọi động tác đều xuất phát từ quan sát thông thường – nhiều lần, anh dường như biết trước hướng tấn công của dummy, chuyển thân hình một cách kỳ lạ, như thể nhìn thấy vài giây phía trước.Jun nheo mắt, tay chạm vào bảng điều khiển, ánh mắt lóe lên sự quan sát sắc bén.

“Chuyển động… không tệ… nhưng cái cách cậu né đòn trước khi dummy xuất hiện…

đúng là lạ.”

Shiro đứng bên cạnh, miệng há hốc: “Cậu… làm sao mà đoán được?”

Ryu lắc đầu, cố giữ nhịp thở, không giải thích được.

Anh chỉ biết rằng cảm giác này khác hẳn mọi lần, như có thứ gì đó bên trong anh đang phân tích từng bước di chuyển của đối thủ trước khi chúng xảy ra.Airi chạm vai anh, lo lắng: “Anh… bình tĩnh, nhớ kiểm soát sức mạnh…”

Trong khi Ryu né đi một cú đấm giả định từ dummy, ánh sáng tím nhạt lóe lên trong mắt anh.

Jun nhướn mày, môi mím chặt.

“Chúng ta có thể đang chứng kiến… khả năng dự đoán hành động, gần giống…

Quỷ Thời Gian trong chiến dịch phía Tây.”

Sugi, đứng lặng lẽ ở góc khán đài, nheo mắt sau lớp kính râm.

Cô quan sát Ryu và Airi, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm.

Một nụ cười thoáng qua, nhưng không hề mang tính cợt nhả: “Đúng là khác thường… nhưng liệu có kiểm soát nổi không?”

Các dummy tiếp tục lao tới, Ryu di chuyển, phối hợp cùng Airi – họ thực sự như một đội hoàn hảo, tránh được nhiều đòn tấn công nguy hiểm.

Nhưng mỗi lần dự đoán thành công, ánh sáng tím trong mắt Ryu lại nhạt đi, như thể cơ thể đang chịu áp lực vô hình.Jun bước tới gần, giọng nghiêm túc: “Đây không phải trò chơi.

Nếu cậu tiếp tục để năng lực bộc phát mà không kiểm soát, sẽ gây hại cho chính mình… và cả đồng đội.”

Sugi bước xuống từ khán đài, ánh mắt xanh lóe sắc lẻm: “Ryu Rosuke, khả năng này…

Nếu cậu không khống chế được, tôi sẽ phải theo dõi từng bước đi của cậu.”

Cô dừng lại, nâng kính râm một chút để lộ đôi mắt phải bị băng, nhưng vẫn giữ giọng điềm tĩnh: “Đừng cố che giấu gì cả.

Không lọt qua mắt của tôi đâu.”

Ryu nín thở, ánh mắt rắn chắc, còn Airi nắm chặt tay anh.

Khoảnh khắc ấy không cần lời, cả hai hiểu rằng sức mạnh của Ryu không còn là bí mật.

Và cả nhóm, đứng quanh sân huấn luyện, đều cảm nhận được ánh sáng tím nhạt ấy – một dấu hiệu mà ngay cả các cấp trên cũng không thể phớt lờ.Buổi huấn luyện kết thúc.

Jun tắt các dummy, thở dài: “Ai cũng thấy rõ điểm mạnh và giới hạn.

Nhưng cậu, Ryosuke … cậu có thứ gì đó khác biệt.

Không thể bỏ qua.”

Sugi quay về bóng tối, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo hai anh em: “Chuẩn bị đi, khả năng này sẽ đặt cậu dưới sự quan sát nghiêm ngặt.

Và nếu cậu không khống chế được… hậu quả sẽ không chỉ là bản thân, mà là cả nhóm của cậu.”

Ánh chiều nhuộm vàng khu huấn luyện, nhưng trong ánh mắt Ryu – thứ ánh sáng tím nhạt vẫn còn sót lại – một cảnh báo về sức mạnh và trách nhiệm đang dần hé lộ.
 
Shikoku No Tokei - Tử Khắc Chi Thời Kế
Dưới Tầm Mắt Lặng Lẽ


Chương 25 - Dưới Tầm Mắt Lặng LẽPhòng họp tạm thời được dựng giữa khu huấn luyện, ánh sáng đèn treo từ trần vòm chiếu xuống các tấm bảng, màn hình chiến thuật và những ghế quan sát.Toàn bộ tân binh, các sĩ quan cấp cao và đội hậu cần đều có mặt.

Không khí nặng nề, xen lẫn sự tò mò và cảnh giác.Sugi bước ra giữa phòng, bước chân dứt khoát, ánh mắt xanh lẻm quét qua mọi người.

Đôi kính râm che mắt trái, nhưng đôi mắt phải bị băng của cô lóe sáng khi nhìn thẳng về phía Ryu.

Jun Fuji đứng cạnh bảng điều khiển, tay vẫn khoanh trước ngực, ánh mắt sắc bén, chuẩn bị ghi chép mọi phản ứng của cậu.Sugi mở lời, giọng trầm mà uy quyền: "Hôm nay, mọi người sẽ quan sát một điều.

Không phải sức mạnh thông thường, mà là khả năng dự đoán hành động - thứ mà chỉ các Quỷ Thời Gian mới sở hữu."

Cả phòng rúng động nhẹ.

Nhiều sĩ quan nhíu mày, ánh mắt chuyển sang Ryu, như muốn nhìn thấu từng bước di chuyển.Jun giơ tay, các dummy ảo lập tức xuất hiện, lần này phối hợp di chuyển theo mô hình phục kích phức tạp, xen kẽ đường tấn công chéo, đánh lừa cảm giác và thử thách phản xạ.Ryu đứng ở hàng đầu, Airi bên cạnh, tay nắm chặt tay anh.

Khi dummy lao tới, Ryu né, đánh trả và phối hợp với Airi cùng Shiro.

Mỗi bước di chuyển đều như có sự tiên đoán trước, tránh được những cú tấn công tưởng chừng không thể.Sugi bước đến gần, giọng lạnh lùng: "Nhìn kĩ đi... cậu ấy không chỉ phản xạ, mà dường như biết trước chuyển động của đối thủ.

Tôi đã quan sát nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên một tân binh thể hiện điều này rõ ràng."

Jun nhướn mày, ghi chú trên bảng điều khiển: "Năng lực dự đoán này... gần như tương đồng với Quỷ Thời Gian trong chiến dịch phía Tây.

Nếu không cẩn thận, cậu ấy có thể gây nguy hiểm cho cả đội - không phải vì ý muốn xấu, mà vì áp lực từ năng lực vượt ngoài tầm kiểm soát."

Một sĩ quan trung cấp lên tiếng: "Vậy... cậu ta có thể tự kiểm soát chứ?"

Sugi cười khẽ, nụ cười vừa nhạt vừa sắc bén: "Đó là câu hỏi lớn.

Tôi sẽ giám sát từng bước đi của Ryosuke .

Và nếu cậu ấy vượt ra ngoài giới hạn... thì chính tôi sẽ là người quyết định mạng sống của cậu."

Nhóm dummy liên tục di chuyển, Ryu và Airi phối hợp né tránh, đánh trả, giữ khoảng cách và bảo vệ nhau.

Jun quan sát tỉ mỉ, mắt liên tục di chuyển giữa màn hình và hai anh em.

Mỗi lần Ryu dự đoán thành công, ánh sáng tím nhạt lóe lên trong mắt, khiến Sugi nhíu mày, tay khẽ gõ chuôi kiếm.

Một dummy bất ngờ lao tới gần, Airi chần chừ một nhịp.

Ryu phản xạ nhanh, kéo em lùi lại và đáp trả, cú đá giả lập hạ gục dummy trước khi nó kịp chạm thân.

Jun thốt lên: "Không thể tin nổi... cậu thực sự nhìn thấy vài giây trước khi tấn công xảy ra."

Sugi bước tới, ánh mắt như xuyên thấu Ryu: "Nhìn kĩ lần nữa, toàn bộ nhóm.

Đây không phải trò đùa.

Khả năng dự đoán này... nếu để ngoài tầm kiểm soát, nó sẽ trở thành con dao hai lưỡi."

Ryu đứng im, mồ hôi ướt đẫm, lòng bàn tay nóng ran.

Airi nắm chặt tay anh, mắt ngấn lệ: "Anh... bình tĩnh, được chứ?"

Sugi nhấn mạnh, giọng nghiêm trọng: "Cậu không được phép giấu giếm.

Tôi sẽ biết, Jun sẽ biết, và cả nhóm sẽ biết.

Khả năng này không còn là bí mật nữa, Ryu Rosuke.

Nó đang khiến mọi người nghi ngờ - và nếu cậu không học cách kiểm soát, hậu quả sẽ nghiêm trọng."

Jun chậm rãi bước tới, đặt tay lên bảng điều khiển: "Tôi không nói chuyện với người yếu.

Nhưng cậu, Ryosuke, cần phải hiểu rằng phản xạ dự đoán này... vượt ra ngoài sức tưởng tượng.

Nếu cậu làm chủ nó, sẽ là vũ khí khủng khiếp.

Nếu không... sẽ là mối nguy cho chính bản thân và cả đồng đội."

Sugi đặt tay lên chuôi kiếm, giọng lạnh như thép: "Hãy nhớ... nếu một ngày cậu vượt khỏi giới hạn, chính tay tôi sẽ kết liễu cậu..

Nhưng nếu cậu kiểm soát được.. cậu sẽ sống sót, và mạnh mẽ hơn bất cứ ai trong số chúng ta."

Cả phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh tích tắc từ bảng điều khiển và nhịp thở của Ryu và Airi.Ánh sáng chiều rọi qua khung cửa sổ, phản chiếu lên mặt Ryu ánh tím nhạt - dấu hiệu của năng lực kỳ lạ, đáng ngờ nhưng đầy tiềm năng.Sugi bước lùi, đôi mắt vẫn dán chặt Ryu, giọng nhẹ nhưng không che giấu cảnh báo: "Chuẩn bị tinh thần đi, cậu sẽ không chỉ học cách chiến đấu... mà còn học cách sống sót với chính sức mạnh này."

Toàn nhóm nhìn Ryu, nhận ra rằng anh không còn là tân binh bình thường nữa.

Sức mạnh dự đoán của cậu đã lộ ra với cấp trên, và điều này sẽ định hình mọi huấn luyện, mọi thử thách tiếp theo.
 
Shikoku No Tokei - Tử Khắc Chi Thời Kế
Thép Ca Trong Lửa Đỏ


Chương 26 – Thép ca trong lửa đỏÁnh sáng vàng nhạt từ dãy đèn huỳnh quang trong phòng họp vẫn chưa tắt hẳn, nhưng không khí căng thẳng sau buổi tuyên bố của Sugi dường như còn đọng lại trong lồng ngực từng người.

Những lời sắc như dao: “Hãy nhớ… nếu một ngày cậu vượt khỏi giới hạn, chính tay tôi sẽ kết liễu cậu.." vẫn văng vẳng trong đầu Ryu, làm cổ họng cậu khô khốc.Airi lặng lẽ đi bên cạnh anh, bàn tay nhỏ nắm chặt tay anh trai, như muốn chia sẻ một phần sức nặng vô hình ấy.

Shiro phía sau thì cúi gằm mặt, không dám nói.

Kohane cạnh bên mím môi muốn nói nhưng rồi lại thôi.

Không ai trong nhóm có thể dễ dàng thoát khỏi cái bóng uy nghiêm và lời cảnh báo đầy chết chóc kia.“Đừng căng thẳng quá.”

Giọng Jun vang lên, phá vỡ bầu không khí nặng nề.

Anh vừa nhét tay vào túi áo quân phục vừa bước nhanh, miệng khẽ cười: “Anh biết mấy đứa đang nghĩ gì.

Nhưng mà…

đừng lo, anh chưa định để mấy đứa chết sớm thế đâu.”

“Trung úy Jun…”

Shiro ngẩng lên, định phản bác thì anh đã quay người lại, giơ tay ra hiệu.“Đi theo anh.

Có một người cấp trên muốn gặp các cậu.

Gọi là… một ‘người giữ cửa’ trong hành trình sắp tới.”

Cả nhóm thoáng nhìn nhau.

Ryu cau mày: “Giữ cửa?”

Jun nhún vai, nụ cười có chút tinh quái: “Ừ thì, ai muốn đi xa thì phải đi qua một cánh cửa.

Và ở đó sẽ có một người xem liệu mấy đứa có đủ sức để bước tiếp hay không.”

Kohane nhíu mày: “Anh nói chuyện… chẳng rõ ràng gì cả.”

“Thế mới thú vị chứ.”

Jun bật cười, dẫn cả nhóm đi dọc hành lang dài lạnh lẽo, cho đến khi họ dừng lại trước một cánh cửa thép màu xám đen.

Anh gõ ba lần, tiếng kim loại vang vọng khô khốc.Cánh cửa mở ra.Một luồng gió lạnh từ bên trong phả ra, mang theo mùi sắt rỉ và dầu mỡ, khác hẳn mùi sạch sẽ thường thấy trong khu huấn luyện.

Phía sau khung cửa là một căn phòng rộng, trần cao, ánh sáng từ những bóng đèn công nghiệp hắt xuống, để lộ sàn đấu hình tròn với các vết xước chằng chịt.

Trông nó không giống một nơi để tập, mà như đấu trường thực sự.Đứng giữa sàn là một người đàn ông cao lớn, khoảng hơn ba mươi, tóc dài màu nâu tro buộc thấp sau gáy, vài sợi rối phủ xuống trán.

Áo khoác dài xẻ tà khẽ tung theo gió từ quạt trần.

Trên vai trái, vết khăn quấn đen nổi bật, che kín thứ gì đó ẩn bên dưới.

Đôi mắt nâu đỏ sắc lẻm lia qua, chỉ một thoáng cũng đủ khiến cả nhóm cứng người lại.Anh ta không cần giới thiệu, khí thế đã đủ để định nghĩa sự tồn tại của mình.Jun nhếch môi: “Mấy đứa, đây là Ren Tokugawa.

Từng là chiến binh tuyến đầu trong top 5 của quân đoàn.

Giờ, anh ấy là người được giao nhiệm vụ rèn luyện những kẻ như các cậu.”

Ren nhấc gậy sắt đang dựng bên hông, giọng nói trầm khàn, từng chữ vang vọng:“Đứng thẳng.

Không phải trước tôi, mà trước chính bản thân mình.”

Cả nhóm theo bản năng siết chặt cơ thể.Ryu nhìn thẳng vào Ren.

Trong mắt anh, người đàn ông này không giống những huấn luyện viên từng gặp.

Ở Ren có thứ gì đó… lạnh lùng, thô ráp, nhưng không vô hồn.

Giống như thép đã trải qua lửa và máu.Ren gõ gậy xuống sàn.

Cạch.

Âm thanh vang rền khắp căn phòng.“Hôm nay không phải tập luyện.

Đây là sàng lọc.

Ai yếu, lùi lại.

Ai mạnh, tiến lên.

Còn ai không biết mình thuộc loại nào…”

Ánh mắt ông lia qua cả nhóm, dừng lại ở Ryu lâu hơn một nhịp.

“…thì tôi sẽ cho biết ngay thôi.”

Shiro nuốt khan.

“Chờ… chờ đã, nghĩa là sao?”

Jun khoanh tay tựa vào tường, mỉm cười: “Ý anh ấy là đánh.

Đơn giản thế thôi.”

Ren giơ gậy, chỉ về phía vòng tròn sắt trên sàn: “Tới đi.”

Không ai dám cãi.

Ryu siết tay Airi, ánh mắt trao đổi trong thoáng chốc.

Cả hai cùng bước lên sàn.

Shiro và Kohane đành theo sau, dù đôi chân run lên thấy rõ.Ren tiến lên một bước.

Gậy sắt xoay tròn trong tay ông, phát ra tiếng rít sắc lạnh.“Quy tắc đơn giản.

Chỉ cần khiến tôi lùi một bước, các cậu thắng.”

Ryu nhíu mày.

“Một bước…?”

Airi khẽ thì thầm: “Anh ấy đang chế giễu chúng ta…”

Ren không giải thích.

Ông lao đến ngay lập tức, gậy vung ngang.

Tốc độ nhanh đến mức gió rít ngang tai.“Cẩn thận!”

Ryu hét lên, kéo Airi tránh sang bên, nhưng Shiro không kịp—bị quét trúng ngực, ngã lăn ra ngoài vòng tròn.

“A—!”

Shiro rên lên, ôm ngực.

Jun bước tới kiểm tra, rồi nhún vai: “Không chết đâu.

Nhưng xem ra đã bị loại.”

Ren không thèm liếc Shiro lấy một cái.

Gậy sắt lại vung lên, nhắm thẳng Ryu.Ryu đưa tay đỡ theo phản xạ, lực va đập khiến cánh tay run lên tê dại.

“Kh—!”

Kohane lùi ra sau, mắt loé sáng.

“Để tôi hỗ trợ—!”

“Không.”

Ren quát, giọng rền vang.

“Ở đây không có chữa trị.

Trên chiến trường, kẻ yếu gục ngã thì để mặc chết.”

Kohane cắn môi, nhưng ánh mắt kiên quyết.

Cô vẫn lao vào, tung một cú đá ngang.

Ren hạ gậy chặn, không chút khó khăn.

Một chuyển động khẽ, Kohane bị hất văng sang mép sàn.

Ryu gào lên: “Kohane!”

"Loại !!"

Jun hô lên.Ngay khoảnh khắc ấy, ánh sáng tím nhạt thoáng loé trong mắt cậu.

Cơn giận và sợ hãi xoắn chặt trong tim.Ren thoáng khựng lại một giây, rồi ánh mắt ông sắc bén hơn, như vừa xác nhận điều gì.

Ông lao tới, liên tục tung gậy vào Ryu với tốc độ nhanh khủng khiếp.Bốp!

Choang!

Cạch!Tiếng gậy sắt, tiếng giày va sàn, tiếng thở gấp vang vọng khắp căn phòng.

Ryu xoay người, né được vài cú, nhưng cánh tay trái lại ăn trọn đòn.

Máu rỉ ra từ vết bầm tím.“Khốn thật…”

Ryu nghiến răng, cảm giác như toàn thân nặng trĩu.

Nhưng ánh mắt cậu vẫn sáng rực, kiên định.

“Không được ngã gục trước mặt Airi.”

Ren tiếp tục áp sát.

Gậy sắt nhắm thẳng vào trán cậu.Trong tích tắc, Ryu nghiêng người, bàn tay phải phát sáng tím, vung mạnh ra.Một luồng lực nổ tung, đẩy Ren lùi nửa bước.Cả phòng im lặng.

Jun huýt sáo khe khẽ: “Ồ… tôi nghĩ mình vừa thấy một điều thú vị.”

Ren siết chặt gậy, ánh mắt dán chặt vào Ryu.

Trong một thoáng, ông như thấy lại bóng dáng những con quỷ thời chiến—những kẻ có sức mạnh phi nhân.

Nhưng khác biệt ở đây: đôi mắt cậu bé này không nhuốm máu, mà cháy rực ý chí bảo vệ.Ren hạ gậy xuống, bước lùi lại.

“Đủ rồi.”

Ryu thở dốc, mồ hôi đầm đìa, ánh sáng tím trong mắt mờ dần.

Airi chạy đến, đỡ anh trai, đôi tay run rẩy.Ren xoay lưng, giọng trầm như đá: “Sức mạnh không phải để bùng phát.

Nó phải phục tùng.

Nếu không, nó sẽ nuốt chửng ngươi.”

Ông quay đầu nhìn thẳng Ryu: “Ngày mai, ta muốn thấy ngươi không còn dựa vào cơn giận.

Nếu không, coi như ngươi đã chết từ hôm nay.”

Không thêm lời nào, Ren rời khỏi sàn đấu, bóng lưng cao lớn khuất dần sau khung cửa.Jun vỗ tay “tạch” một cái, phá vỡ bầu không khí nặng nề: “Chà, chào mừng đến với lớp học mới.

Đừng lo, Ren trông dữ thế thôi, chứ ông ta còn khó chịu hơn cả vẻ ngoài gấp mười lần cơ.”

Shiro đang ôm ngực rên khẽ: “Không… không giúp gì được, xin lỗi…”

Ryu lắc đầu, vẫn thở hổn hển: “Không… chuyện này… là trách nhiệm của mình.”

Airi nhìn anh, ánh mắt loé sáng kiên định: “Vậy thì em sẽ đi cùng.

Anh không phải một mình.”

Jun lặng im trong thoáng chốc, rồi gãi đầu, khẽ thở dài.

Anh quay mặt sang hướng cánh cửa Ren vừa đi khuất, nơi ánh sáng đèn hắt bóng dài lạnh lẽo:“Cậu ấy không biết mình đang đứng trước một cái vực sâu… nhưng có lẽ, chỉ có như thế mới biết được liệu Ryu Rosuke sẽ ngã xuống, hay sẽ học được cách bay.”
 
Shikoku No Tokei - Tử Khắc Chi Thời Kế
Miệng Vực Trước Bình Minh


Chương 26.2 – Miệng vực trước bình minhSau khi Ren rời đi, căn phòng luyện tập trở nên im lặng lạ lùng.

Tiếng quạt trần xoay chậm trên cao nghe rõ mồn một, như nhấn mạnh khoảng trống giữa những hơi thở dồn dập còn sót lại.Airi dìu anh trai ngồi xuống mép sàn, lau mồ hôi trên trán cậu.

Ryu nhắm mắt vài giây, nhưng trong đầu vẫn vang vọng hình ảnh cú đòn vừa rồi.

Cái cách gậy sắt của Ren lao đến—nhanh, chính xác, không cho cậu bất kỳ cơ hội thở nào.“Nếu đây chỉ là thử thách mở đầu… vậy ngày mai sẽ còn khủng khiếp tới mức nào?”

Shiro ngồi bệt dưới đất, xoa ngực, khẽ cười gượng: “Tôi… thà đối đầu với bầy quái còn hơn.

Ít nhất chúng không biết chế nhạo tôi trước khi đánh.”

Jun bật cười, chống tay lên đầu gối: “mấy nhóc may mắn đấy.

Nếu Ren thật sự muốn, xương sườn nhóc giờ chẳng còn nguyên đâu.

Nhưng mà thôi, coi như bài học: trên chiến trường, không ai nương tay.”

Ryu mở mắt, nhìn về phía Jun: “Anh ấy… là người thế nào vậy anh Jun?”

Jun ngừng cười, gương mặt nghiêm lại hiếm thấy.

“Ren từng là huyền thoại.

Nếu không bị thương ở vai trái, giờ anh ấy chắc vẫn đang ở tiền tuyến, giữ vị trí đầu bảng.

Nhưng chính vì thế… anh ấy không chấp nhận kẻ nào dậm chân tại chỗ.

Đặc biệt là những người như cậu.”

“Những người… như tôi?”

Jun không đáp, chỉ gõ nhẹ cuốn sổ của mình, ánh mắt thoáng ẩn ý.Airi chen vào, giọng căng thẳng: “Anh Ryu không phải quái vật.

Anh ấy—”Jun cắt lời, nhún vai.

“Nhưng sự thật là cậu ta khác hẳn.

Và Ren ghét nhất những kẻ không biết tự đối mặt với sự khác biệt của mình.”

Không khí chìm xuống một nhịp nặng nề.Bình minh chưa yên

Âm thanh còi tập vang khắp khu huấn luyện.

Trời vừa hửng sáng, sương mù còn phủ dày trên những bãi cỏ ngoài sân.

Ryu, Airi và Shiro theo Jun tiến về khu huấn luyện số 04 – nơi mà chỉ dành cho những tân binh “có vấn đề đặc biệt”.Cánh cổng thép mở ra, để lộ một không gian hoàn toàn khác: bãi đất rộng, rải cát thô, xung quanh dựng cột sắt cao, trên đó gắn vô số cơ chế phóng tên gỗ, bia di động và dummies bọc giáp.Ren đã đứng sẵn ở trung tâm, tay cầm gậy sắt, áo khoác xẻ tà phất nhẹ trong gió sớm.“Các ngươi đến rồi.”

Giọng ông trầm khàn, vang khắp bãi.

“Tốt.

Vì hôm nay, sẽ không có ‘một bước lùi’ nữa.

Quy tắc mới: sống sót năm phút.”

Shiro trợn mắt: “Cái gì cơ?!”

Ren giơ tay, bật công tắc.

Tất cả cơ chế xung quanh đồng loạt khởi động.

Tiếng bánh răng quay, tiếng tên gỗ nạp căng, tiếng kim loại cọ vào nhau ken két.

Không gian bỗng biến thành một chiến trường giả lập sống động.“Bắt đầu.”

Ngay lập tức, loạt tên gỗ lao vút ra.

Ryu kéo Airi xuống, lăn sang một bên.

Kohane núp sau một tảng đá còn Shiro hét toáng lên, chạy vòng vòng tránh né, trông chẳng khác gì mồi nhử.“Khốn kiếp… nhiều quá!”

Ryu nghiến răng, lao về phía trước, tay phát sáng tím, chém ngang một bia di động, khiến nó nổ tung thành mảnh vụn.Kohane đứng sau, bàn tay tỏa ra luồng sáng xanh nhạt, dựng lên một lá chắn mỏng, cản được vài mũi tên đang lao tới.

Nhưng cô cảm nhận rõ, năng lực hồi phục vốn thiên về chữa trị không thích hợp để phòng ngự lâu dài.Ren khoanh tay quan sát, ánh mắt không hề dao động.

Ông chỉ gõ gậy xuống đất nhịp nhàng, như đang chờ đợi khoảnh khắc nào đó.Khoảng khắc chệch nhịp

Một bia sắt khổng lồ bất ngờ bật lên từ dưới đất, vung tay cơ khí, suýt quét trúng Airi.

“Cẩn thận!”

Ryu gào lên, lao tới đẩy em gái tránh khỏi.

Nhưng đúng khoảnh khắc ấy, mắt cậu lóe sáng tím rực.

Thời gian quanh cậu bỗng chậm lại nửa nhịp.Mũi tên gỗ đang lao tới trước mắt bỗng di chuyển ì ạch như trong nước đặc.

Tiếng rít gió biến thành âm vang kéo dài.

Ryu hít sâu, xoay người, tung cú đấm chuẩn xác phá nát mũi tên giữa không trung.Nhưng khi khoảnh khắc ấy qua đi, đầu cậu đau nhói như muốn nổ tung.“Argh—!!”

Ryu ôm đầu, loạng choạng.

Airi đỡ lấy anh, hoảng hốt: “Anh!!”

Từ xa, Ren thu hẹp mắt, ánh nhìn lạnh lùng như dao: “Quả nhiên… thứ sức mạnh ấy không chỉ là bùng phát.

Nó đã chạm vào dòng chảy của thời gian.”

Jun đứng trên bục quan sát, mặt cười nửa miệng nhưng bàn tay nắm chặt: “Cậu thấy rồi đấy, Ren.

Hắn không kiểm soát được lâu đâu.”

Ren không đáp.

Ông chỉ tiếp tục dõi theo, như một thẩm phán đang cân đo kẻ trước mặt.Khúc kết thử thách

Còi báo kết thúc vang lên.

Năm phút đã qua, nhưng cả nhóm chỉ còn lại hơi thở hỗn loạn và cơ thể đầy vết bầm.

Shiro gục xuống đất, tay run lẩy bẩy.

Kohane kiệt sức ngồi ôm khư khư tấm chắn mỏng Airi thì mệt lả, nhưng vẫn cố giữ Ryu đang ôm đầu quỳ gối.Ren bước tới, gậy sắt gõ xuống đất cạch một tiếng.

“Đủ rồi.

Các ngươi… tạm thời sống sót.”

Ông dừng lại trước Ryu, cúi người nhìn thẳng vào cậu.

Đôi mắt nâu đỏ ấy như soi thấu từng lớp da thịt, từng sợi cơ run rẩy, từng mạch máu căng lên vì sức mạnh chưa thuần phục.“Ngươi,” Ren trầm giọng, “không chỉ chiến đấu bằng cơ bắp hay năng lượng.

Ngươi vừa chạm vào thứ đáng lẽ không nên có trong tay một đứa chưa trưởng thành.

Thứ đó sẽ xé toạc ngươi từ bên trong… hoặc xé nát tất cả xung quanh ngươi.”

Ryu mím môi, mồ hôi nhỏ giọt trên cằm.

Anh không dám cãi, nhưng vẫn cố siết chặt nắm đấm:

“Vậy… tôi phải làm gì để kiểm soát nó?”

Ren không trả lời ngay.

Ông thẳng lưng dậy, xoay nhẹ gậy sắt trong tay, giọng khô khốc:

“Đó chính là lý do ngươi ở đây.

Nhưng nhớ rõ: ta không dạy để ngươi thắng.

Ta dạy để ngươi không chết.

Và nếu một ngày ngươi mất kiểm soát…” – ông hạ gậy xuống sát đất, cách bàn tay Ryu chỉ vài phân – “…ta sẽ là kẻ kết thúc mọi chuyện bằng chính đôi tay này.”

Airi bật dậy, chắn trước anh trai:

“Không ai có quyền giết anh ấy!

Anh trai tôi… không phải con quái vật để các người muốn xử thế nào cũng được!”

"Tch"Không khí đặc quánh.

Airi nghẹn lời, tay run nhưng vẫn ôm chặt lấy Ryu.Jun lúc này bước từ bục xuống, hai tay đút túi áo, nụ cười quen thuộc nửa miệng hiện lên, nhưng đôi mắt thì nghiêm túc khác thường:“Khá thẳng thắn đấy, anh Ren.

Nhưng mà… cậu ta không đơn độc.

Còn chúng tôi, còn cả đội này.

Nếu lỡ đâu vượt ngoài tầm, thì tôi cũng sẽ là người đầu tiên giữ cậu ta lại.”

Ren khẽ “hm” một tiếng, không tranh luận, rồi quay lưng bỏ đi.

Dáng cao lớn ấy khuất dần trong làn sương mỏng của buổi sáng.Ryu ngẩng nhìn theo, trong mắt vẫn còn sót ánh sáng tím chưa tắt hẳn.

Ngực anh phập phồng, trái tim đập mạnh như muốn thoát ra.

Lời cảnh báo của Ren như lưỡi dao găm thẳng vào đầu: “…ta sẽ là kẻ kết thúc mọi chuyện bằng chính đôi tay này.”

Airi quỳ xuống bên anh, khẽ thì thầm:

“Đừng nghe ông ta…

Anh sẽ kiểm soát được.

Em tin.”

Jun đứng phía sau, im lặng một thoáng rồi mới cười nhạt.Anh liếc nhìn Ryu, ánh mắt thoáng qua tia sắc bén hiếm có, như một sự đồng thuận ngầm với Ren, rồi quay đi.Không gian sân huấn luyện dần lắng lại, chỉ còn hơi thở mệt nhoài và tiếng gió sớm len qua hàng cột thép.

Nhưng trong lòng mỗi người đều biết: thử thách thật sự mới chỉ bắt đầu.
 
Shikoku No Tokei - Tử Khắc Chi Thời Kế
Bóng Lẻ Giữa Đêm


Chương 27 – Bóng lẻ giữa đêmHành lang khu huấn luyện gần như vắng lặng sau khi buổi kiểm tra kết thúc.

Những tiếng bước chân hỗn loạn, những lời bàn tán của tân binh đã tan biến vào khoảng không, chỉ còn lại ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo quét dài trên nền xi măng xám bạc.Không khí nặng nề đến mức hơi thở cũng trở nên rõ rệt, như thể từng chuyển động nhỏ đều có thể chạm vào ranh giới mong manh giữa bình thường và bất thường.Jun Fuji đi chậm lại, mắt dõi theo cái bóng của Sugi Senjou hắt dài trên tường.

Cô vẫn như thường lệ, dáng thẳng, khoác áo choàng đen, kính râm che đi nửa ánh nhìn.

Katana lấp lánh nơi hông, va nhẹ vào vỏ sắt phát ra tiếng leng keng đều đặn.

Cái dáng điềm tĩnh ấy lẽ ra phải khiến người khác an tâm, nhưng trong khoảnh khắc này, Jun chỉ cảm thấy… bất ổn.Ren đi phía sau vài bước, không nói gì, chỉ lặng lẽ siết gậy sắt trong tay.

Ánh mắt anh lạnh lùng quét khắp không gian, dừng lại ở mỗi ngóc ngách tối tăm như đang dò tìm thứ gì đó.“Cậu thấy rồi phải không?” – Jun phá tan im lặng, giọng thấp, như sợ chính âm thanh của mình cũng sẽ gọi dậy cái gì đó.Sugi không đáp ngay.

Đèn huỳnh quang phía trên chớp nháy một nhịp rồi ổn định, nhưng Jun đã kịp thấy cái bóng lạ vừa lướt qua cạnh mình.

Một bóng người khác, mờ nhạt, song song với ba người, rồi biến mất như chưa từng tồn tại.“Cái bóng ấy… và đồng hồ chết.” – Jun tiếp tục, khoanh tay tựa vào tường, ánh mắt hướng về chiếc đồng hồ treo ở cuối hành lang.

Kim giây dừng lại ở số mười hai, cứng đờ, không nhúc nhích. – “Lần thứ hai trong chưa đầy hai mươi tư giờ.”

“Ừ.” – Sugi trả lời ngắn gọn, không quay đầu.

Gió từ khe cửa thổi vào làm tà áo khoác cô tung nhẹ.Ren nheo mắt.

Anh bước tới, ngẩng đầu nhìn đồng hồ.

Bàn tay to, chai sạn khẽ chạm vào mặt kính.

Nó lạnh ngắt, lạnh đến mức như một tảng băng.

“Không phải sự cố bình thường.” – Ren khẽ nói, giọng trầm và nặng.Jun hạ thấp giọng, lần này mang theo chút do dự: “Cậu nghĩ có phải do hắn…?”

Sugi im lặng vài giây.

Tiếng giày của cô dừng lại, khoảng không rơi vào sự tĩnh mịch lạ thường.

Rồi cô cất tiếng: “Không rõ.

Chưa có bằng chứng.

Nhưng nếu đúng… thì cậu biết kết cục rồi đấy.”

Jun khẽ siết chặt cánh tay khoanh lại.

Ánh mắt thường ngày vốn sáng và lạc quan, giờ trở nên nặng nề, như gánh thêm một lớp sắt lạnh.

Anh thở dài.“Nếu tôi không làm thế, chúng ta đã mất rất nhiều người rồi.” – Sugi xoay người lại, kính râm phản chiếu ánh đèn nhợt nhạt.

Ánh nhìn sắc như dao cắt xuyên qua lớp kính tối.Ren theo sau, lặng lẽ quan sát hai người.

Anh không thêm bớt một lời nào, chỉ hít một hơi sâu, rồi quay lại nhìn hành lang dài đằng sau lưng mình.

Gậy sắt trong tay khẽ gõ xuống nền đất cạch một tiếng, vang vọng như nhịp trống báo hiệu điều gì đang tới gần.
 
Shikoku No Tokei - Tử Khắc Chi Thời Kế
Khoảng Khắc Ngừng Trôi


Chương 28 - Khoảng khắc ngừng trôiHành lang khu phía tây gần như chìm vào bóng tối.

Đèn huỳnh quang treo trên trần vẫn sáng, nhưng ánh sáng ấy không lan tỏa đủ, mà chỉ kéo dài thành những vệt sáng lạnh lẽo, đứt quãng.

Bầu không khí mang một màu chết chóc, khiến từng nhịp bước của cả ba người vang vọng như trong một hầm mộ.Jun Fuji đi sát hơn về phía trước, tay vô thức vuốt nhẹ vào mặt đồng hồ đeo tay, nhưng kim giây vẫn đứng im.

Anh đã đổi pin từ lâu, cơ chế bên trong hoàn toàn bình thường, vậy mà nó vẫn ngừng lại đúng lúc cái bóng kia xuất hiện một lần nữa.

"Lần thứ ba rồi."

- Jun khẽ nói, giọng như nén lại, vừa như đang báo cáo, vừa như tự nhắc mình.Ren đi sau không đáp, chỉ siết chặt gậy sắt trong tay, ánh mắt liếc về phía tường.

Trên đó, giữa hai vệt sáng huỳnh quang, vẫn còn dư âm một hình thù nhòe nhoẹt.

Không phải người, cũng chẳng phải quái vật - một cái bóng không tên, không mặt, nhưng vẫn bám dính, dai dẳng như thể muốn nuốt chửng họ.Sugi dừng bước.

Katana bên hông kêu lên tiếng leng keng khô khốc khi cô xoay người.

Gió từ khe cửa lại thổi vào, làm áo choàng đen tung nhẹ, lộ ra phần sườn cô gầy nhưng căng tràn sức mạnh.

Dưới lớp kính râm, ánh mắt của cô không hề xao động."

Cái này không còn là sự trùng hợp."

- Giọng Sugi đều đều, lạnh như thép.

- "Nó theo dấu.

Không chỉ một người, mà là cả ba chúng ta."

Jun nuốt khan, rồi nói tiếp:

"Nhưng mục tiêu rõ ràng nhất... vẫn là Ryosuke."

Cái tên ấy như chìm vào không khí đặc quánh một lần nữa.

Trong một khoảnh khắc, hành lang trở nên yên tĩnh đến nghẹt thở, chỉ còn tiếng cạch khẽ vang khi Ren buông gậy sắt chạm nhẹ xuống sàn.Anh nói chậm, từng chữ trầm và nặng:"Cậu ta... chưa kiểm soát nổi sức mạnh của mình.

Nếu cái bóng kia thật sự có liên quan đến hắn, thì..."

Ren bỏ lửng.

Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Sugi, nhưng không giấu được sự dò xét.Jun khoanh tay, dựa vào tường, ánh sáng nhợt nhạt phủ lên gương mặt anh, khiến biểu cảm vốn dễ gần trở nên nghiêm nghị lạ thường."

Senjou, cậu nghĩ thế nào?"

Sugi không trả lời ngay.

Bàn tay đeo găng chạm nhẹ vào vỏ katana, như một thói quen.

Cô hít một hơi, rồi cất giọng:"Nếu đúng... thì tôi sẽ kết liễu cậu ta trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát."

Không khí như đông cứng.

Câu nói ấy không mang sự do dự, mà thẳng thắn, sắc bén như lưỡi dao rút khỏi vỏ.Jun nhìn chằm chằm vào Sugi, lần này không giấu được sự bức bối:

"Cậu đang nói về một tân binh, một thằng nhóc chưa đủ mười tám.

Cậu sẵn sàng hy sinh hắn mà không chút lăn tăn sao?"

"Không phải hy sinh."

- Sugi đáp gọn.

- "Đó là phương án cuối cùng."

Ren đứng im, gương mặt nghiêm khắc không thay đổi, nhưng đôi mắt sâu thẳm phản chiếu sự đấu tranh nội tâm.

Anh biết Sugi không nói đùa - cô từng làm những việc còn tàn nhẫn hơn để giữ quân đoàn khỏi tan rã.

Nhưng lần này, cảm giác trong anh lạ lẫm.

Ryu không chỉ là một tân binh.

Có gì đó ở cậu ta khiến Ren không thể gạt bỏ hoàn toàn.Jun thở dài, rồi cười nhạt - nụ cười chẳng có chút vui vẻ.

"Cậu vẫn luôn luôn đi trước một bước, Senjou.

Nhưng lần này... nó có chắc là bước đi đúng không?"

Sugi ngẩng đầu, đôi kính râm phản chiếu ánh đèn chập chờn, không để lộ điều gì."

Không có bước đi đúng.

Chỉ có bước đi cần thiết."

Câu nói như khép lại mọi tranh luận.Ren gõ gậy xuống sàn một lần nữa.

Tiếng kim loại chạm nền vang vọng như báo hiệu kết thúc đoạn hội thoại, nhưng trong lòng anh, dư âm vẫn quẩn quanh.Jun rời khỏi tường, bước lên ngang hàng với Sugi, nhưng lần này ánh mắt anh tối hơn thường lệ."

Vậy ít nhất... hãy để tôi giữ mắt trên cậu ta.

Nếu mọi thứ đi xa, tôi sẽ là người ra tay trước, không phải cậu."

Một khoảnh khắc im lặng kéo dài.

Rồi Sugi khẽ nghiêng đầu, nửa cười nửa lạnh lùng:"Cậu nghĩ mình đủ nhanh để vượt qua tôi sao, Jun?"

Jun không đáp, chỉ giữ ánh mắt, lần đầu tiên không lùi bước trước khí thế của cô.Ren nhìn hai người, ánh sáng lấp lóa trong mắt anh.

Anh biết, từ đây, ranh giới mong manh giữa đồng đội và kẻ đối đầu đã được vạch ra.Phía cuối hành lang, đồng hồ treo tường bật sáng trở lại.

Kim giây khẽ nhúc nhích một nhịp, nhưng rồi... lại dừng, đứng yên ở số mười hai.Bóng thứ ba lướt qua tường một lần nữa.

Không tiếng động.

Không dấu vết.

Chỉ có cảm giác như một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt không gian.Ba người cùng lúc ngoảnh lại, nhưng chẳng thấy gì ngoài ánh sáng đứt đoạn.Jun siết chặt nắm tay, khẽ thốt:

"Nó...

đang lắng nghe."

Ren nhấc gậy lên, mắt trầm như vực sâu:"Vậy để xem, nó muốn gì ở chúng ta."

Sugi im lặng.

Áo choàng đen lại khẽ lay động trong gió, như cánh màn che phủ một bí mật không ai chạm tới.Trong bóng tối, cái bóng thứ ba vẫn mỉm cười - dù chẳng ai thấy được.
 
Shikoku No Tokei - Tử Khắc Chi Thời Kế
Khoảng Khắc Ngừng Trôi


Chương 28 – Khoảng khắc ngừng trôiHành lang khu phía tây gần như chìm vào bóng tối.

Đèn huỳnh quang treo trên trần vẫn sáng, nhưng ánh sáng ấy không lan tỏa đủ, mà chỉ kéo dài thành những vệt sáng lạnh lẽo, đứt quãng.

Bầu không khí mang một màu chết chóc, khiến từng nhịp bước của cả ba người vang vọng như trong một hầm mộ.Jun Fuji đi sát hơn về phía trước, tay vô thức vuốt nhẹ vào mặt đồng hồ đeo tay, nhưng kim giây vẫn đứng im.

Anh đã đổi pin từ lâu, cơ chế bên trong hoàn toàn bình thường, vậy mà nó vẫn ngừng lại đúng lúc cái bóng kia xuất hiện.“Lần thứ ba rồi.” – Jun khẽ nói, giọng như nén lại, vừa như đang báo cáo, vừa như tự nhắc mình.Ren đi sau không đáp, chỉ siết chặt gậy sắt trong tay, ánh mắt liếc về phía tường.

Trên đó, giữa hai vệt sáng huỳnh quang, vẫn còn dư âm một hình thù nhòe nhoẹt.

Không phải người, cũng chẳng phải quái vật – một cái bóng không tên, không mặt, nhưng vẫn bám dính, dai dẳng như thể muốn nuốt chửng họ.Sugi dừng bước.

Katana bên hông kêu lên tiếng leng keng khô khốc khi cô xoay người.

Gió từ khe cửa lại thổi vào, làm áo choàng đen tung nhẹ, lộ ra phần sườn cô gầy nhưng căng tràn sức mạnh.

Dưới lớp kính râm, ánh mắt của cô không hề xao động.“Cái này không còn là sự trùng hợp.” – Giọng Sugi đều đều, lạnh như thép. – “Nó theo dấu.

Không chỉ một người, mà là cả nhóm.”

Jun nuốt khan, rồi nói tiếp:

“Nhưng mục tiêu rõ ràng nhất… vẫn là Ryosuke.”

Cái tên ấy lại một lần nữa chìm vào không khí đặc quánh.

Trong một khoảnh khắc, hành lang trở nên yên tĩnh đến nghẹt thở, chỉ còn tiếng cạch khẽ vang khi Ren buông gậy sắt chạm nhẹ xuống sàn.Anh nói chậm, từng chữ trầm và nặng:

“Cậu ta… chưa kiểm soát nổi sức mạnh của mình.

Nếu cái bóng kia thật sự liên quan đến hắn, thì…”

Ren bỏ lửng.

Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Sugi, nhưng không giấu được sự dò xét.Jun khoanh tay, dựa vào tường, ánh sáng nhợt nhạt phủ lên gương mặt anh, khiến biểu cảm vốn dễ gần trở nên nghiêm nghị lạ thường.

“Senjou, cậu nghĩ thế nào?

Nếu giả thuyết này đúng?”

Sugi không trả lời ngay.

Bàn tay đeo găng chạm nhẹ vào vỏ katana, như một thói quen.

Cô hít một hơi, rồi cất giọng:

“Nếu đúng… thì tôi sẽ kết liễu cậu ta trước khi mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát.”

Không khí như đông cứng.

Câu nói ấy không mang sự do dự, mà thẳng thắn, sắc bén như lưỡi dao rút khỏi vỏ.Jun nhìn chằm chằm vào Sugi, lần này không giấu được sự bức bối:

“Cậu đang nói về một tân binh, một thằng nhóc chưa đủ mười tám.

Cậu sẵn sàng hy sinh hắn mà không chút lăn tăn sao?”

“Không phải hy sinh.” – Sugi đáp gọn. – “Đó là phương án cuối cùng.”

Ren đứng im, gương mặt nghiêm khắc không thay đổi, nhưng đôi mắt sâu thẳm phản chiếu sự đấu tranh nội tâm.

Anh biết Sugi không nói đùa – cô từng làm những việc còn tàn nhẫn hơn để giữ quân đoàn khỏi tan rã.

Nhưng lần này, cảm giác trong anh lạ lẫm.

Ryu không chỉ là một tân binh.

Có gì đó ở cậu ta khiến Ren không thể gạt bỏ hoàn toàn.Jun thở dài, rồi cười nhạt – nụ cười chẳng có chút vui vẻ.

“Cậu luôn đi trước một bước, Senjou.

Nhưng lần này… liệu có chắc là bước đi đúng không?”

Sugi ngẩng đầu, đôi kính râm phản chiếu ánh đèn chập chờn, không để lộ điều gì.“Không có bước đi đúng.

Chỉ có bước đi cần thiết.”

Câu nói như khép lại mọi tranh luận.Ren gõ gậy xuống sàn một lần nữa.

Tiếng kim loại chạm nền vang vọng như báo hiệu kết thúc đoạn hội thoại, nhưng trong lòng anh, dư âm vẫn quẩn quanh.

Jun rời khỏi tường, bước lên ngang hàng với Sugi, nhưng lần này ánh mắt anh tối hơn thường lệ.“Vậy ít nhất… hãy để tôi giữ mắt trên cậu ta.

Nếu mọi thứ đi xa, tôi sẽ là người ra tay trước, không phải cậu.”

Một khoảnh khắc im lặng kéo dài.

Rồi Sugi khẽ nghiêng đầu, nửa cười nửa lạnh lùng:“Cậu nghĩ mình đủ nhanh để vượt qua tôi sao, Jun?”

Jun không đáp, chỉ giữ ánh mắt, lần đầu tiên không lùi bước trước khí thế của cô.Ren nhìn hai người, ánh sáng lấp lóa trong mắt anh.

Anh biết, từ đây, ranh giới mong manh giữa đồng đội và kẻ đối đầu đã được vạch ra.Phía cuối hành lang, đồng hồ treo tường bật sáng trở lại.

Kim giây khẽ nhúc nhích một nhịp, nhưng rồi… lại dừng, đứng yên ở số mười hai.Bóng thứ ba lướt qua tường một lần nữa.

Không tiếng động.

Không dấu vết.

Chỉ có cảm giác như một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt không gian.Ba người cùng lúc ngoảnh lại, nhưng chẳng thấy gì ngoài ánh sáng đứt đoạn.Jun siết chặt nắm tay, khẽ thốt:

“Nó…

đang lắng nghe.”

Ren nhấc gậy lên, mắt trầm như vực sâu:

“Vậy để xem, nó muốn gì ở chúng ta.”

Sugi im lặng.

Áo choàng đen lại khẽ lay động trong gió, như cánh màn che phủ một bí mật không ai chạm tới.Trong bóng tối, cái bóng thứ ba vẫn mỉm cười – dù chẳng ai thấy được.
 
Shikoku No Tokei - Tử Khắc Chi Thời Kế
Tâm Trí Rạn Vỡ


Chương 29 – Tâm trí rạn vỡBầu trời sáng sớm phủ màu xám bạc, những mảng sương dày đặc còn vương trên ngọn cỏ.

Doanh trại im lìm, chỉ có tiếng giày tuần tra vọng xa.

Trong gian phòng đơn sơ dành cho tân binh, Ryu bật dậy khỏi giường.

Hơi thở dồn dập, mồ hôi lạnh bết dính lưng áo.

Bóng tối trong giấc mơ vẫn đè nặng trong đầu: tiếng gậy sắt của Ren giáng xuống, lưỡi katana lạnh lẽo của Sugi kề sát cổ, và nụ cười nửa miệng của Jun, vừa thân quen vừa cay độc.Cậu ôm đầu, mắt mở to, tìm kiếm chút ánh sáng nơi khe cửa sổ.

Nhưng ngay cả ánh sáng đó cũng như phủ một lớp mờ, chẳng xua đi cảm giác bị dõi theo.“Chỉ là mơ thôi… chỉ là mơ…”

Ryu thì thầm, nhưng chính giọng mình nghe cũng xa lạ.Tiếng thì thầm giữa những vết nứt

Khi bước ra sân huấn luyện, cậu lập tức nhận thấy bầu không khí khác thường.

Những ánh mắt tân binh lướt qua, nhanh nhưng sắc lẹm, giống như kim châm.

Có kẻ thì thào sau lưng:

“Chính mắt tôi thấy, mắt hắn lóe sáng tím…”

“Nghe bảo hắn làm thời gian chậm lại.”

“Có khi nào… hắn không phải người thường?”

Ryu nắm chặt tay, móng tay cắm vào da.

Cậu bước nhanh hơn, tránh ánh nhìn, nhưng tiếng xì xào cứ bám riết.Shiro bất ngờ xuất hiện, vỗ vai cậu.

“Ê, đừng để ý.

Đám đó toàn thổi phồng.”

Anh chàng cười gượng, nhưng sau một thoáng im lặng, lại buông một câu nửa đùa nửa thật: “Mà nếu cậu có hóa điên thật… nhớ tha tao trước nhé.”

Ryu khựng lại.

Nụ cười méo mó trên gương mặt Shiro như bị đóng băng giữa không khí.

Trong thoáng chốc, cậu không phân biệt nổi câu nói kia là đùa, hay là sợ hãi thật sự.“Anh Shiro!” – Airi chạy đến, giọng đầy trách móc – “Đừng nói mấy chuyện vô duyên thế.”

Shiro có vẻ hơi ngượng ngùng rồi lại nói - “tao đùa thôi..

Đừng để tâm nhé.”

Rồi anh bỏ đi, nhưng ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng Ryu.Airi đứng lại, lo lắng nhìn anh trai.

“Anh, đừng nghe cậu ta.

Em tin anh.”

“Ừ…” – Ryu gật, nhưng giọng trống rỗng.

Tin…?

Em có thực sự tin không, Airi?Dấu mực trong cơ nghi hoặc

Ở một tòa nhà khác, Jun ngồi bên bàn, tay lật giở cuốn sổ nhỏ.

Trang mới nhất ghi kín chữ:“Lần bộc phát thứ hai.

Dòng chảy thời gian lệch nửa nhịp.

Biểu hiện: đau đầu dữ dội, mất kiểm soát.”

Ren đứng cạnh cửa sổ, khoanh tay.

“Ngưỡng đó đang đến nhanh hơn ta tưởng.

Nếu cậu chần chừ, Senjou sẽ không chờ đâu.”

Jun đặt bút xuống, nụ cười thường ngày biến mất.

Anh ngẩng lên nhìn Ren, ánh mắt nghiêm trọng: “Tôi biết.

Nhưng nếu mọi chuyện chưa rõ ràng, kết liễu cậu ta ngay bây giờ cũng chẳng khác gì giết nhầm.”

Ren không đáp.

Ánh mắt cậu nhìn ra ngoài sân, nơi Ryu và Airi đang tập động tác khởi động.

Làn sương mỏng che khuất, khiến hình ảnh Ryu như nhòe đi, vừa gần vừa xa.Gương vỡ phản chiếu

Buổi chiều, sau giờ tập, Ryu lén quay lại phòng tập một mình.

Không gian rộng lớn im phăng phắc, chỉ còn ánh đèn vàng nhạt hắt bóng dài trên sàn gỗ.

Cậu đứng trước chiếc gương lớn, mồ hôi vẫn còn vương trên cổ áo.Trong gương, Ryu nhìn thấy chính mình.

Nhưng rồi… hình ảnh phản chiếu bỗng lệch đi một nhịp.

Đôi mắt trong gương lóe sáng tím, dữ dội và vô hồn.Khuôn mặt ấy vẫn là Ryu, nhưng lạnh lẽo, nửa cười nửa mỉa.Một giọng nói trầm thấp vang trong đầu, không phải của cậu:

“Chúng sẽ giết ngươi… trước khi ngươi kịp là chính mình.

Senjou, Ren, Jun… tất cả lũ rác rưỡi Lưỡi Sáng đều chờ đợi giây phút ngươi lạc nhịp.”

“Câm miệng…” – Ryu lẩm bẩm, lùi lại.

Nhưng hình ảnh trong gương tiến sát, môi mấp máy theo từng chữ:

“Ngươi có thể giả vờ bao lâu?

Ngươi biết mà… bên trong ngươi không phải chỉ có ‘Ryu’.”

“CÂM MIỆNG!!”

Cậu giơ nắm đấm, đập thẳng vào gương.

Tiếng kính vỡ loảng xoảng vang khắp phòng.

Mảnh vỡ rơi lả tả, phản chiếu hàng trăm mảnh Ryu khác nhau – tất cả đều có đôi mắt tím sáng rực.

Máu từ bàn tay chảy xuống, nhỏ thành từng giọt đỏ tươi trên sàn.Niềm tin treo lơ lửng

“Anh ơi—!!”

Airi lao đến, hoảng hốt khi thấy anh trai quỳ giữa những mảnh kính.Ryu quay lên, nụ cười méo mó vẽ trên gương mặt đầy mồ hôi và máu.

“Em tin anh… phải không?”

Giọng cậu nghẹn, như một đứa trẻ hỏi xin sự bảo đảm.Airi siết lấy tay anh, nước mắt lưng tròng.

“Em tin!

Dù ai nói gì… em vẫn tin anh.”

Nhưng Ryu thấy bàn tay em gái run lên.

Dù cô cố giấu, sự run rẩy ấy vẫn truyền thẳng vào da thịt cậu – lạnh lẽo hơn bất kỳ lời thì thầm nào.Hạ màn

Đêm buông xuống doanh trại.

Jun bước ngang qua hành lang, nghe loáng thoáng tiếng binh lính bàn tán:

“Nghe nói thằng nhóc đó đập nát cái gương ở phòng tập đấy.”

“Máu chảy đầy sàn… kinh thật, mà nó đấm cũng hay phết nhờ.”

“Có khi nào đúng là quỷ chiếm xác hắn ta không?”

Jun dừng lại, không xen vào, chỉ khẽ nhíu mày.

Anh rút cuốn sổ, viết một dòng ngắn gọn:“Vết nứt đã xuất hiện.”

Ngoài sân, Ren ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nơi trăng lưỡi liềm mờ mịt sau mây.

Ông siết gậy sắt, thầm nghĩ: “Nếu ta chậm trễ… thứ này sẽ nuốt hết tất cả.”
 
Shikoku No Tokei - Tử Khắc Chi Thời Kế
Màn Sương và Lời Mời Gọi


Chương 30 – Màn sương và lời mời gọiBầu trời thủ đô chìm trong sắc xám nhạt.

Những tòa tháp thép dựng lên giữa sương sớm như hàng mũi giáo cắm ngược vào mây.

Bên trong tòa nhà chính phủ, căn phòng hội nghị tầng mười hai được khóa kín, chỉ còn vài nhân vật cấp cao hiện diện.

Ren ngồi thẳng lưng, hai tay đặt gọn trên bàn.

Jun đứng phía sau, cuốn sổ quen thuộc kẹp dưới cánh tay.

Sugi khoanh tay dựa vào tường, kính râm che nửa gương mặt, nụ cười khó đoán vắt ngang môi.

Không khí đặc quánh như có thể cắt ra thành từng lát.Một vị quan chức tóc hoa râm mở lời, giọng khàn nhưng sắc lạnh:

“Các người đều đã thấy.

Thằng nhóc ấy… không còn là một tân binh bình thường.

Sức mạnh bộc phát của nó đã chạm đến dòng chảy của thời gian.

Và thứ đó, nếu không được kiểm soát, sẽ trở thành hiểm họa lớn nhất với toàn bộ thành phố.”

Ren không đổi sắc mặt.

“Các ông muốn gì?”

Quan chức nghiêng người về phía trước, bàn tay đặt nặng lên mặt bàn kim loại:

“Chúng tôi muốn biến Ryu Rosuke thành vũ khí chuyên biệt chống lại Hakai-Sha.

Một công cụ duy nhất có thể xoay chuyển thế trận.”

Jun bật cười, nhưng tiếng cười ấy chẳng có chút vui vẻ:

“Vũ khí à?

Nói nghe dễ như biến một con dao thành khẩu súng.

Các ông nghĩ cậu ta là món hàng trong kho dự trữ sao?”

“Đúng.

Và chính vì vậy, chúng ta cần người đủ khả năng chế ngự lửa trong nó.”

Quan chức dừng một nhịp, rồi hạ thấp giọng.

“Người đó đã ở đây.”

Cánh cửa bên hông mở ra.

Từng bước chân vang lên, êm như lướt trên sàn đá.

Một người phụ nữ cao ráo xuất hiện, tóc dài trắng pha tím nhạt buông xoăn quá eo, mí mắt phải che bởi đóa cẩm tú cầu xanh biếc.

Váy trắng dài đơn giản, tay cầm tách trà tỏa hương dìu dịu.Không khí bỗng thay đổi hẳn.

“Xin thứ lỗi vì đến trễ.” – Giọng nói của cô vang lên, nhẹ như sương, nhưng rõ ràng và chắc chắn.Ren cau mày.

Jun khẽ nghiêng đầu quan sát.

Chỉ riêng Sugi khẽ nhếch môi, nhưng không thốt một lời.Quan chức đứng dậy, hơi cúi đầu:

“Quý cô Hortensia, chuyên viên tâm lý cấp cao…

Chính phủ mời cô đến đây với một nhiệm vụ đặc biệt.”

Cô đặt tách trà xuống bàn, chậm rãi ngồi vào ghế đối diện.“Tôi nghe rồi.

Các ngài muốn tôi… trói buộc cậu bé ấy bằng những sợi dây vô hình trong tâm trí.”

Ren gằn giọng:

“Đó không phải trị liệu.

Đó là xiềng xích.”

“Xiềng xích cũng có nhiều loại.” – Hortensia cười nhẹ – “Có xiềng nặng nề, làm rách da xé thịt.

Và cũng có xiềng mềm mại như tấm lụa, khiến kẻ mang nó không hề biết mình bị trói.

Tôi làm nghề của mình là để phân biệt điều đó.”

Jun chậm rãi gõ ngón tay lên cuốn sổ.“Cô chắc chắn mình không định lợi dụng sự ‘xiềng mềm’ ấy để dẫn cậu ta lệch khỏi con đường sao?”

Hortensia nghiêng đầu nhìn anh, giọng dịu dàng, gần như thì thầm:

“Cậu Jun, có lẽ cậu vẫn chưa tin tôi.

Nhưng đôi khi, niềm tin chính là liều thuốc duy nhất khiến một tâm trí gãy vụn chịu hàn gắn.

Tôi không dẫn ai đi đâu cả… tôi chỉ đưa họ một chiếc gương.

Họ nhìn vào đó, và tự chọn hướng đi cho chính mình.”

Jun hơi khựng lại.

Sự êm ái trong giọng nói ấy khác hẳn sự sắc bén mà anh vẫn tưởng tượng.

Anh cười nhạt, nhưng không giấu được một thoáng bối rối trong mắt.Quan chức xen vào, giọng nặng nề:

“Đổi lại, cô sẽ có mọi thứ cô cần.

Chính phủ cam kết—”“Không cần.” – Hortensia ngắt lời, đặt tay mảnh mai lên tách trà. – “Tôi chỉ muốn hai điều.”

Căn phòng chìm vào im lặng.“Thứ nhất,” – cô nói chậm rãi – “tôi được toàn quyền ra vào bất cứ căn cứ nào, không bị giám sát, không bị hạn chế.

Tôi ghét những bức tường và càng ghét ánh mắt nghi ngờ sau lưng.”

“Thứ hai,” – ánh mắt xanh biếc của cô dừng lại, sâu lắng nhưng khó đoán – “tôi được toàn quyền tiếp xúc và can thiệp vào tâm lý Ryu Rosuke.

Không báo cáo, không xin phép.

Cậu bé ấy sẽ chỉ thuộc về liệu trình của tôi.”

Ren gõ gậy sắt xuống sàn, cạch một tiếng.“Cô đang biến cậu ta thành con rối trong tay mình.”

“Không.” – Hortensia cười dịu dàng, giọng như cơn gió thoảng – “Tôi chỉ biến nỗi sợ hãi trong cậu bé thành tấm gương.

Và hãy tin tôi, Ren… không có chiếc gương nào phản chiếu giống nhau cả.”

Quan chức gật đầu:

“Chúng tôi - chính phủ đồng ý.

Từ nay, cô Hortensia là cố vấn tâm lý tối cao cho dự án ‘Vũ khí Ryu Rosuke’.”

Hortensia khẽ cúi đầu, nụ cười thanh nhã nở trên môi.

“Tôi nhận.”

Ánh sáng ngoài cửa sổ loang dần xuống thành phố, nhưng trong phòng vẫn còn đọng lại sự lạnh lẽo khó tả.

Jun lặng lẽ nhìn cô, như muốn bắt lấy điều gì đó sau nụ cười dịu dàng kia, nhưng chỉ thấy sương mù dày đặc.Cánh cửa khép lại.

Hortensia bước đi thong thả, tà váy quét nhẹ trên nền gạch.

Tách trà trên bàn vẫn còn bốc hơi, thoang thoảng mùi hương cẩm tú cầu.Nụ cười ấy… quá dịu dàng để nắm bắt, và cũng quá nguy hiểm để tin trọn vẹn.
 
Back
Top Bottom