Siêu Nhiên SEVENTEEN | Những Đứa Con Của Thần

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
397192895-256-k439564.jpg

Seventeen | Những Đứa Con Của Thần
Tác giả: peace_mola
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Sau cuộc chiến với Phe Hắc ám, Hội Thủ lĩnh làm gì?

Dĩ nhiên là sống một cuộc sống tràn đầy hạnh phúc và... sinh con đẻ cái.

Hãy cùng xem những đứa trẻ thế hệ thứ ba sẽ sống như thế nào, và những điều gì đang chờ đợi chúng nhé!

-Author: peace_mola (Cá)
-Category: fanfic (Seventeen), thần thoại, cổ tích, trẻ con
-Warning: Vui lòng cho tớ biết nếu bạn muốn mang fic đến một nơi khác
Đọc vui vẻ ^.^ Tags: 17chansamcheolhancổtíchjunhaomeaniesebongieseoksooseventeensoonhoonthầnthoạitrẻconverkwan​
 
Seventeen | Những Đứa Con Của Thần
I. Thần Thể thao


Thần Sức mạnh Seungcheol từng là biểu tượng của uy quyền và bất khuất trong Hội Thủ lĩnh.

Người ta nói rằng, mỗi bước chân của hắn là một cơn địa chấn, mỗi cú đấm là một trận bão.

Thế nhưng, trong tâm khảm những ai từng sát cánh chiến đấu bên hắn, họ biết rõ: trái tim thép ấy chỉ dịu lại khi đặt bên cạnh Thần Lừa lọc Jeonghan.Jeonghan - vị thần mà con người cảm thấy không có ích lắm, không ai biết thật giả ra sao, lời nói như hoa như ngọc nhưng ẩn sau đó là những lớp lang chiến lược sâu không đáy.

Trong cuộc chiến với Phe Hắc ám, Jeonghan từng khiến cả thiên giới choáng váng khi rời bỏ Cung điện Tình yêu và công khai đầu quân cho địch.

Seungcheol lúc ấy như bị rút cạn sinh lực.Cho đến khi mọi kế hoạch được hé lộ, rằng Jeonghan thực chất đã thâm nhập, tạo ra lỗ hổng chiến lược giúp Hội Thủ lĩnh đảo ngược tình thế.

Cuộc hội ngộ của hai người trong đại điện, khi máu vẫn còn vương trên vai áo Seungcheol và ánh sáng rọi qua mái tóc dài rối bời của Jeonghan, là một trong những khoảnh khắc huyền thoại được ghi chép bằng cả nụ cười và nước mắt.Sau chiến thắng, họ sống bên nhau trong Cung điện Tình yêu.

Seungcheol tưởng như đã có tất cả: hòa bình, vinh quang và người cậu yêu.

Ngày tháng trôi qua êm đềm đến mức nhàm chán, đặc biệt là đối với một kẻ ưa xáo trộn như Jeonghan.

Cậu than thở rằng cuộc sống chỉ xoay quanh những bữa trà chiều, vài trận cãi vã vặt vãnh, và... không có lấy một đứa trẻ để phá rối.- Một vị tiểu thần sẽ làm mọi thứ thú vị hơn.

- Jeonghan nhấn mạnh, nằm gác chân lên đùi Seungcheol khi cả hai ngồi đọc biên niên ký chiến tranh cũ.- Không.

Anh không muốn chia sẻ tình yêu của mình cho bất kỳ ai, kể cả con chúng ta.

- Seungcheol đáp, vừa gọt táo vừa cau mày.- Đồ ích kỷ!

- Jeonghan mắng một câu rồi nhét táo vào miệng cho bõ tức.- Ích kỷ cũng được.

Khó khăn lắm anh mới có được em mà.Jeonghan không tranh cãi thêm.

Cậu chỉ cười.

Nụ cười ấy kéo dài trong nhiều tuần tiếp theo, khi Jeonghan bắt đầu ăn nhiều hơn, ngủ li bì hơn, và thỉnh thoảng nhìn Seungcheol như đang nhìn một con mồi sắp dính bẫy.Không ai biết Jeonghan đã làm cách nào.

Có thể là một liều thuốc cổ, một nghi lễ bí mật, hay chỉ đơn giản là sức mạnh của một tình yêu đầy toan tính.

Điều duy nhất chắc chắn là: cậu đang mang thai.Một vị thần đương nhiên sẽ không giống con người, dù là nam thần hay nữ thần, đều sẽ không mỏi mệt, không nôn ói, không bụng lớn lên từng ngày.

Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất: Jeonghan ăn như thể bên trong cậu là một lò luyện đan cần được nạp năng lượng không ngừng.

Seungcheol, không thấy gì bất thường, bởi thỉnh thoảng khi xuống nhân gian cậu cũng ăn như thế.

Hắn chỉ nghĩ rằng Jeonghan...

đổi khẩu vị.Cho đến một buổi sáng đầy gió, khi Seungcheol vừa đặt bình trà xuống bàn, Jeonghan đột ngột túm lấy cổ áo hắn, hét lên:- Seungcheol!

Đỡ con đi!!!Cả Cung điện rung chuyển.

Seungcheol hoảng hốt đến mức quên luôn cả việc biến thân, lao vào phòng với vẻ mặt trắng bệch.

Và ngay lúc đó, Jeonghan, tóc tai rối bù, tay giữ bụng, cười như thể vừa thắng một ván cờ dài hàng nghìn năm:- Anh trúng bẫy rồi đấy.Em bé chào đời giữa buổi sáng hỗn loạn như thế.

Không có máu, không có đau đớn, chỉ có một luồng năng lượng cuồn cuộn tràn ra khỏi cơ thể Jeonghan và ngưng tụ thành hình hài.

Một cậu bé tóc nâu ánh đồng, đôi mắt to tròn như mặt trăng rằm và tay đấm vào không khí như thể đã sẵn sàng chiến đấu từ trong bụng.Seungcheol đứng hình.

Hắn ôm lấy đứa trẻ bằng hai tay run rẩy.

Còn Jeonghan thì nằm dài trên giường, mỉm cười như người vừa xem xong một vở hài kịch.Họ đặt tên con là Seunghan, kết hợp giữa hai cái tên, như một minh chứng sống động của tình yêu và... một vài "mưu mẹo".Lớn lên trong Cung điện Tình yêu, Seunghan là cơn ác mộng của tất cả các hành lang.

Cậu bé chạy từ sáng đến tối, đấm đá mọi thứ có thể đấm đá, vật tay với tất cả các vị thần ông bà, chú bác có mặt.

Nhưng dù sức khỏe phi thường, cậu không thể hiện bất kỳ dấu hiệu nào của năng lực đặc biệt.

Không tạo ra lửa, không điều khiển gió, không bay lượn hay hóa ảo.Seungcheol thì thở dài: - Lại giống anh hồi nhỏ rồi, chỉ có cơ bắp.Jeonghan thì... dỗi.

Cậu tuyên bố không nói chuyện với Seungcheol một tuần.- Im đi!

Đừng có nói con em như thế!

Tất cả là tại anh đấy!!!Cho đến một ngày, Jeonghan đưa Seunghan xuống trần gian du ngoạn.

Khi đi ngang thành Rome, họ dừng chân ở quảng trường trung tâm nơi Olympic đang diễn ra.

Trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người, cậu bé lao vào giữa sân đấu, giật lấy cây lao từ tay vận động viên người phàm và ném trúng tâm bia cách đó 300 bước.Cả sân đấu im phăng phắc.

Sau đó nổ tung trong tiếng hò reo.Jeonghan, mắt sáng rực như ngọc lưu ly, có lẽ cậu đã ngộ ra điều gì đó.

Cậu lập tức giả danh quý tộc, đăng ký cho con tham gia Olympic.

Trong vòng hai ngày, Seunghan vô địch tất cả các hạng mục: ném lao, chạy nhanh, nhảy xa, leo núi, bơi ngược dòng, đẩy tạ, đua ngựa và...

đấu vật.Đúng lúc cậu bé nhận vòng nguyệt quế thứ tám, Nữ thần Sinh mệnh, còn được biết đến là Thượng đế mới, xuất hiện.Bà nghiêm mặt nói:- Jeonghan, ngươi đang làm loạn trật tự giữa thần và người.Jeonghan mỉm cười ngây thơ: - Dạ?

Thằng bé đâu phải thần, thi đấu với người, ai thắng thì vui, ai thua thì học hỏi thôi mà ạ Không hài lòng với câu trả lời, Nữ thần Sinh mệnh Insaeng xóa sạch ký ức của người dân thành Rome, cho Olympic bắt đầu lại.

Trước khi rời đi, bà nhìn vào mắt Seunghan và tuyên phán:- Từ nay, con là Thần Thể thao.

Hãy làm vinh danh ngọn lửa trong máu của mình.Jeonghan quay về Cung điện Tình yêu, miệng huýt sáo, tay ôm cậu con trai quý giá Seunghan - giờ đã là một vị thần chính thức.Từ hôm đó, cuộc sống của Seungcheol trở thành chuỗi ngày thi đấu liên miên: đua ai ăn nhanh hơn, ai gập bụng giỏi hơn, ai trèo cột cao hơn.

Jeonghan thì tổ chức cá cược khắp thiên giới, thu lợi khủng từ những kèo vô lý như kiểu: "Ai thắng trong cuộc thi giữ thăng bằng bằng một chân trên đỉnh núi lửa."

Seunghan lớn lên giữa những tiếng cười, giận dỗi, và hò hét thi đấu.

Và như thế, vị tiểu thần đầu tiên của thế hệ mới đã mở ra kỷ nguyên mới - kỷ nguyên của thể thao, tinh nghịch, và một chút điên rồ mang tên: Gia đình nhà Lừa Lọc - Sức Mạnh.
 
Seventeen | Những Đứa Con Của Thần
II. Thần Sách và Thần Âm nhạc


Nếu có điều gì Jisoo không thể đoán trước trong cuộc đời bất tử của mình, thì đó chính là... cặp song sinh.---Thần Trí tuệ Jisoo từng là biểu tượng của lý trí tuyệt đối trong Hội Thủ lĩnh.

Người đời kể rằng anh chỉ cần liếc qua một bản đồ chiến trận là đủ để tính ra tất cả đường đi nước bước của kẻ thù.

Sự điềm tĩnh của anh là nền móng cho vô số trận chiến huy hoàng.Nhưng có một người duy nhất mà Jisoo không thể dùng lý trí để hiểu thấu: Thần Âm thanh Seokmin - người sở hữu giọng cười sáng hơn ánh trăng và trái tim ấm hơn cả ngọn lửa.

Seokmin không chỉ mang tới cho Hội Thủ lĩnh sức mạnh âm thanh kỳ diệu, mà còn là giai điệu duy nhất mà Jisoo muốn nghe mỗi sáng thức giấc.Khi Jeonghan sinh ra Seunghan, cả Hội xôn xao.

Nhìn đứa trẻ khỏe mạnh lăn lộn quanh cung điện, Seokmin cảm thấy một khoảng trống nhỏ len lỏi trong tim mình.

Cậu chưa từng nói ra, nhưng Jisoo, như mọi lần, luôn biết người bạn đời cần gì.Một đêm trăng sáng, hai người nằm trên mái Cung điện, ánh sao vắt ngang trời.- Seokmin, nếu em muốn có em bé, thì cũng được.- Thật á?

Nhưng mà... anh sẽ mệt đấy.- Anh không sao.

- Jisoo đưa mắt nhìn quanh Nguyệt điện rộng lớn.

- Cha cũng mong có trẻ con mà.

Cung điện rộng lớn như thế này, thêm chút tiếng cười không phải sẽ vui hơn sao?Seokmin gần như òa khóc vì hạnh phúc.Thời gian trôi qua êm đềm.

Jisoo vẫn điềm đạm đọc sách mỗi ngày, cho đến khi một hôm, linh thú hộ thần của anh - Rùa vàng Kim Quy - bất ngờ lên tiếng khi đang gặm dưa hấu:- Ngươi thực sự là Thần Trí tuệ không đấy?

Ngươi đang mang trong mình những sinh linh bé nhỏ mà không hề hay biết.- Những...?Kim Quy cười bí hiểm rồi... nhắm mắt tiếp tục giấc ngủ.

Jisoo đứng hình.

Anh không thấy biểu hiện gì, không ốm nghén, không bụng lớn.

Nhưng rồi mọi chuyện dần hiện rõ khi tâm tính anh trở nên thất thường: sáng viết sách, trưa khóc vì một bức thư tình từ thời của cha, tối thì thắp nến cầu bình yên cho thế gian.Seokmin là người chịu đựng hết.

Cậu chỉ biết mỉm cười, hát ru mỗi đêm, và thầm thì với bụng Jisoo:- Mong là các con sẽ ngoan ngoãn, không thì nhà mình toang.Nhưng sự bất ổn ngày càng lớn.

Cuối cùng, Seokmin đưa Jisoo về quê nhà của mình - Vương quốc Tiên cá.

Nơi đây, biển cả ngân nga và những tộc nhân thân thiện giúp Jisoo tĩnh dưỡng.Ngày sinh đến không báo trước.

Khi đang đọc bản thảo "Phân tích sự trỗi dậy của cảm xúc hậu chiến", Jisoo bỗng hét toáng lên:- Seokmin!

Có gì đó đang chui ra khỏi anh!- Thứ gì?

Là con chúng ta đấy!!!Giữa làn sóng rì rào và tiếng hát trầm bổng, hai luồng sáng rực rỡ trồi lên từ mặt biển.

Một bé trai, ánh mắt sáng, điềm đạm, môi mím chặt, như một cuốn sách chưa mở.

Một bé gái, miệng cười như vầng trăng non, ngâm nga những âm thanh đầu tiên như gió hát trên mặt hồ.Seokmin đòi đặt tên:- Nhóc này là Jiseok, kết tinh của trí tuệ, anh nhìn gương mặt này xem, giống y như anh.

Còn bé gái của chúng ta sẽ là Minji, bản hòa âm đầu tiên của cuộc đời Thần Âm thanh và Thần Trí tuệ.Jisoo, mệt rã rời nhưng gật đầu cười.---------------------Khác với Seunghan, hai đứa trẻ này bộc lộ năng lực rất sớm.Jiseok, khi mới hai tuổi, đã lấy bút viết lên vỏ sò: "Sóng là nhịp thở của đại dương."

Bốn tuổi, cậu đã viết hơn 100 cuốn sách nhỏ, từ triết lý, thơ ca đến các bài luận phân tích cảm xúc con người.

Cậu ít nói, luôn quan sát trước khi lên tiếng, và ánh mắt khi trầm tư khiến mọi người cảm thấy như đang bị soi chiếu tận linh hồn.Minji thì ngược lại.

Cô bé hát trước khi biết nói.

Mỗi lần Minji cất giọng, hoa biển nở rộ, cá heo lặn ngược, và sóng biển như nhún nhảy.

Không chỉ hát, Minji còn chế ra nhạc cụ từ vỏ sò, san hô, rong biển, và cả... vảy rồng rơi rớt.

Những bài hát của cô được truyền miệng khắp đại dương, trở thành thánh ca của tộc Tiên cá.Dù tài năng, nhưng hai bé vẫn là con những đứa trẻ lai.

Hai vị tiểu thần chỉ mang trong mình một nửa dòng máu bất tử, nên năng lực vẫn còn nhiều ẩn số.

Một lần Jiseok cố dùng thần lực để dựng lại một thư viện bị lũ cuốn, đã ngất xỉu vì quá sức.

Minji thì từng khiến một đàn cá voi khóc, khiến biển động suốt một tuần, nhưng lại chẳng thể dỗ chúng yên.Jisoo, dù là Thần Trí tuệ, cũng không thể lý giải hoàn toàn sự tồn tại của hai đứa trẻ ấy.

Cuối cùng, anh cầu xin Kim Quy chỉ dẫn.Linh thú ngáp dài:- Một kẻ sẽ viết lại lịch sử từ đôi mắt lặng lẽ.

Một người sẽ hát lại hy vọng bằng trái tim thuần khiết.

Họ là Thần Sách và Thần Âm nhạc.

Hãy dạy họ lắng nghe, không phải bằng tai, mà bằng trái tim.Tối hôm ấy, Jisoo và Seokmin ôm nhau trên vách đá, hai đứa trẻ nằm ngủ bên cạnh, hơi thở đều đều hòa vào sóng biển."

Khi một vị Thần Trí tuệ yêu một vị Thần Âm thanh, họ sinh ra những bản nhạc biết viết sách.

Và thế gian, từ đó, biết cách lắng nghe chính mình."
 
Seventeen | Những Đứa Con Của Thần
III. Thần Bóng tối


"Bóng tối không phải là điều đáng sợ, nếu con là người mang nó trong tim với một nụ cười."

- Nữ thần Sinh mệnh Insaeng ----------------------Sau chiến tranh, khi Hội Thủ lĩnh còn đang khôi phục lại trật tự ba cõi, thì một rắc rối bất ngờ lại nổi lên, đến từ chính người từng nổi tiếng... rắc rối nhất: Nữ thần Malsseong.Từng là một cánh tay đắc lực của Phe Hắc ám, Malsseong sau khi cải tà quy chính vẫn tiếp tục sống trong Lâu đài Ma - vùng đất cấm ở rìa phương Bắc - để nghiên cứu độc dược với hy vọng có thể cân bằng điều ác trong ba cõi.

Nhưng, rắc rối vẫn là rắc rối.Một ngày nọ, Malsseong trộn nhầm một phương thuốc và vô tình tạo ra "Hắc Ín" - yêu quái dạng lỏng, sống bằng sự oán hận và độc tố.

Chúng trốn khỏi Lâu đài, nuốt chửng rừng của Tộc Nhân mã và hút sinh lực nơi đó để biến hình thành quái vật đen nhánh, gớm ghiếc, có thể phân tách và nhân bản vô hạn.Lệnh triệu tập Thần Ánh sáng Myungho lập tức được ban ra.

Với sức mạnh ánh sáng ngũ sắc có thể thanh tẩy mọi bóng tối, Myungho lên đường.Thần Thời gian Jun - người yêu và người bạn đồng hành của Myungho - kiên quyết đòi đi cùng.Cuộc chiến diễn ra ác liệt.Bầy Hắc Ín phân tán khắp chiến trường.

Ánh sáng ngũ sắc bao phủ bầu trời, còn thời gian thì bị kéo căng và cuộn xoắn như một dải ruy băng.

Cuối cùng, hai vị thần cũng giành chiến thắng.Nhưng chiến thắng không bao giờ là vô giá.Trên đường trở về, Myungho ngồi dựa lưng vào Jun, ánh mắt đượm buồn và lo lắng:- Jun... em không còn cảm nhận được bóng tối trong mình nữa.

Nó... biến mất rồi.Jun im lặng.

Hắn nắm chặt tay Myungho và đưa cậu đến gặp người có thể giải thích tất cả: Thượng đế - Nữ thần Sinh mệnh Insaeng, mẹ nuôi của Jun.Insaeng ngồi trong khu vườn thần thánh của mình, ánh sáng từ cây sự sống nhẹ nhàng đổ lên vai bà.

Nhìn thấy hai đứa con mình, bà chỉ mỉm cười:- Myungho, sức mạnh của con không mất đi đâu.

Nó chỉ được chuyển giao.- Chuyển giao...?

Nghĩa là...?- Con đang mang trong mình một đứa trẻ.

Một linh thể mới sẽ là nơi ánh sáng và bóng tối hội tụ.

Và đứa trẻ đó sẽ kế thừa bóng tối.Jun sửng sốt, bần thần, rồi không giấu nổi nụ cười trên môi.

Anh đã chờ mong đứa trẻ này từ rất lâu rồi.Còn Myungho thì khác, cậu rơi vào trầm tư với trái tim đầy trăn trở.

Với cậu, đứa con này có lẽ... không nên xuất hiện.

Bởi vì bóng tối là một điều đáng sợ, nó đã suýt nuốt chửng chính cậu và thế giới này.

Vậy thì một đứa trẻ nhỏ xíu như cái bánh bao, làm sao có thể mang trong mình thứ sức mạnh điên cuồng ấy.Vài tháng sau, tại Cung điện Mặt trời, nơi ánh sáng rọi xuống như tơ lụa, Myungho hạ sinh một đứa trẻ bé nhỏ, đôi mắt đen sâu thẳm như vực xoáy nhưng đồng thời lấp lánh như các vì sao.Đứa trẻ được đặt tên là Junho - sự kết hợp của hai cái tên: Jun và Myungho.Không ai rõ vì sao đứa trẻ ấy lại có thể...

điều khiển bóng tối một cách tự nhiên đến thế.

Trong khi Myungho từng mất hàng trăm năm để thuần hóa nguồn sức mạnh ấy, Junho chỉ mới biết bò đã biết... ra vào mấy cánh cổng hố đen để khiến người khác giật mình.Càng lớn, Junho càng bộc lộ rõ hai mặt tính cách:Từ Myungho là sự điềm tĩnh, thâm trầm, hay ngồi một góc ngắm trời đêm và viết những dòng suy nghĩ về bản chất ánh sáng và bóng tối.Từ Jun là sự hiếu kỳ, ham chơi, và khả năng tạo trò nghịch từ... bất cứ thứ gì có thể phát sáng hay phát tối.Một lần nọ, Jun và Junho đã cùng nhau mở một hố đen trong... nhà bếp để "nướng bánh không cần lửa", kết quả là cả tất cả đồ ăn dự trữ ở Cung điện Mặt trời bị hút mất.Lần khác, Jun vẽ một vòng xoáy thời gian để tạo vòng chơi phiêu lưu cho Junho, không ngờ hai cha con tự nhốt mình trong một vòng lặp thời gian và Myungho phải nhờ Jisoo gọi cả Kim Quy đến phá giải.Một buổi tối nọ, Junho cùng cha kéo bóng tối thành một tấm màn khổng lồ bao trùm cung điện, giả làm nhật thực để hù dọa mọi người.

Kết quả là trên trời dưới đất gì đều chìm trong bóng đêm, Nữ thần Sinh mệnh đích thân đến nhéo tai Jun vì bày trò.Đỉnh điểm là khi hai cha con thử "trượt băng" trên bóng tối đông đặc do Junho tạo ra.

Thay vì dừng lại, cả hai bay thẳng vào vườn hoa của Mingyu, khiến Thần Ảo ảnh hét toáng lên:- Ai phá mất vườn oải hương của taaaaa?!Myungho phạt cả hai bằng cách bắt ngồi thiền trên đỉnh núi trong ba ngày, không chăn không gối.

Jun nằm thở dài, còn Junho... ngủ rất ngon.Tuy nghịch phá, Junho lại là đứa trẻ biết điều.

Cậu bé luôn hỏi:- Cha ơi, tại sao người ta sợ bóng tối?Jun xoa đầu con:- Vì họ chưa từng nhìn thấy con.

Nếu biết bóng tối có thể cười, có thể chơi, và có thể yêu thương... họ sẽ không sợ nữa.Junho mỉm cười, và từ đó bắt đầu hành trình khám phá bản thân - một vị thần nhỏ mang cả ánh sáng lẫn bóng tối, là kết tinh của hai thái cực, và là minh chứng rằng không có điều gì trên thế gian là tuyệt đối."

Ánh sáng không thể tồn tại nếu thiếu bóng tối.

Và tình yêu chính là thứ giữ cả hai ở lại bên nhau."
 
Seventeen | Những Đứa Con Của Thần
IV. Thần Rượu và Thần Sương


"Cãi nhau là một dạng của tình yêu, nếu sau cùng ta vẫn chọn ở lại."

- Nữ thần Địa ngục ----------------------Trong số các cặp đôi thuộc Hội Thủ lĩnh, không ai gây ồn ào và "lắm chuyện" bằng Soonyoung và Jihoon - hai vị thần thuộc về hai nguyên tố đối lập: Lửa và Nước.Soonyoung, vị Thần Lửa nồng nhiệt, bốc đồng, chẳng biết nhẫn nhịn là gì.

Jihoon, vị Thần Nước điềm tĩnh, lý trí, sắc lạnh nhưng dịu dàng đến tận xương.Một ngày đẹp trời, Soonyoung quyết định... về "ở rể" tại Thuỷ Cung.

Từ đó, ngày nào Cung điện Thủy Tinh cũng vang lên tiếng cãi vã:- Em đừng có ngang bướng như thế!- Thế anh không ngang à?!- Anh...

à không, hôm nay anh đúng!- Ồ, thế à?

Thế thì ra ngoài mà ôm cái đúng của anh đi!!!Sau một loạt lần thua trận, cả trên bàn ăn cãi lẫn... trên giường ngủ, Soonyoung chợt nảy ra một ý tưởng.

Nếu Jihoon không chịu đứng về phe mình, thì hãy tạo ra... một đồng minh mới.Và thế là, kế hoạch "rượu vào con ra" chính thức được triển khai.Một buổi tối, ánh hoàng hôn loang đỏ mặt nước, Soonyoung bày tiệc rượu và thủ thỉ:- Jihoon, em có từng nghĩ... nếu trong Thuỷ Cung này có thêm tiếng trẻ con thì sẽ vui thế nào không?Jihoon nhìn ly rượu, rồi nhìn Soonyoung:- Anh lại đang mưu tính gì đó, đúng không?Nhưng rồi, dù Jihoon biết, cậu vẫn uống.Khác với những cặp đôi khác, Jihoon nhận ra ngay rằng mình mang thai.Nước vốn mát lành, trong trẻo, nhưng khi Lửa cháy trong lòng, cảm giác ấy trở thành đau đớn, bỏng rát từng ngày.

Jihoon cắn răng chịu đựng.Sự thay đổi trong cơ thể quá rõ ràng: giấc ngủ không yên, đôi lúc cảm thấy trong người dậy sóng, hoặc ngược lại, tĩnh lặng tới mức lạnh lẽo.

Cảm xúc thất thường, sáng rực rỡ như nắng, chiều thì tối sầm như mây giông.Soonyoung, ban đầu sung sướng, sau đó là hoảng loạn:- Jihoon, hay là... mình bỏ đứa bé đi?BỐP!Jihoon đạp một cái, rồi tóm lấy đầu Soonyoung, gần như gào lên:- Đồ điên!

Anh muốn chết hả?!Soonyoung ôm đầu, mắt đỏ hoe:- Anh... anh chỉ không muốn nhìn thấy em phải đau như vậy...

Anh xin lỗi, Jihoon à...Ngày sinh nở đến trong ánh chớp nhoáng.

Thủy Cung bị phong toả, toàn bộ nhiệt độ nước dao động đến mức báo động.

Đám cá thần thì náo loạn, rùa biển trèo lên cạn, còn bạch tuộc thì núp dưới bàn.Nữ thần Địa ngục, mẹ ruột của Soonyoung, đích thân đến làm bà đỡ.Một tiếng khóc vang lên.

Một bé trai được bế lên, làn da hồng hào như cánh hoa đào, mắt long lanh như giọt rượu vang đỏ.

Trên người nhóc... thoang thoảng mùi rượu nho.- Thằng nhóc này... sao lại có mùi rượu nho?

- Nữ thần Địa ngục nhăn mày.Soonyoung (đang lau mồ hôi):- Hay là... tại hôm đó chúng con uống nhiều quá...?Chưa kịp nhớ lại chi tiết, Jihoon lại hét lên:- AAAAAAA!

Ê!

Còn...

Soonyoung!!!!!- Hả?

Còn cái gì cơ?!- Còn đứa nữa!Và thế là, một bé gái nữa ra đời.

Dịu dàng, lạnh mát, tựa như lớp sương sớm phủ trên đỉnh núi.

Cả Thuỷ Cung dậy sóng và sương mù cùng lúc.Soonyoung ôm hai đứa nhỏ, mắt long lanh:- Anh sẽ đặt tên cho con trai là Jiyong, và con gái là Youngji.Jihoon còn đang yếu ớt, bật dậy giận dữ:- Ai cho phép anh đặt tên hả Soonyoung?!

Không có lấy một tí sáng tạo nào!!!Soonyoung run run:- Anh... tưởng em mệt nên đặt giúp...Jihoon trừng mắt:- Từ giờ cấm anh được đặt tên cho bất cứ sinh vật sống nào trong Thuỷ Cung, kể cả con cá vàng trong chậu.Nhưng biết làm sao được, hai đứa trẻ nghe tới Jiyong và Youngji là miệng cười toe toét như bông hoa hướng dương.Hai đứa trẻ lớn lên nhanh như lửa bén rơm và sương tan trong nắng.Jiyong thì luôn miệng cười toe, nhưng giấu sau đó là cả một kho tàng những trò nghịch ngợm vô biên.

Từng pha rượu ảo (nước ép nho thần) để lừa các chú thần khác, tổ chức tiệc rượu trong...

Vương quốc Tiên cá khiến cả bầy cá phát sáng suốt mười ngày.Youngji nhìn thì dịu dàng, cười mỉm, đi đứng như một nàng công chúa.

Nhưng đó chỉ là lớp sương bao phủ thôi, bên trong là một tiểu hồ ly chính hiệu.

Chính Youngji là người lên kế hoạch cho cả bọn tiểu thần đi nhuộm tóc em bé nhà khác bằng màu phản quang trong lúc cậu ngủ.Cặp sinh đôi cũng giống y như hai người cha của mình, không ngày nào là không cãi nhau:- Đồ đầu nóng như Lửa!- Còn em thì lạnh như tảng băng ấy!- Anh đi ra!- Em biến đi!Nhưng sau đó... lại cùng nhau đi nghịch, phá tan vườn hoa nhà Jeonghan, trộm gương của chú Mingyu, hay vẽ mặt nhóc Seunghan thành... cừu bông.Soonyoung mỗi ngày đều thốt lên:- Tôi không nuôi hai đứa nhỏ.

Tôi đang sống chung với... bão nhiệt đới!Chỉ khi Jihoon bước vào, với ánh mắt lạnh như băng:- E hèm!Có đang cãi nhau lớn đến thế nào, chỉ cần một tiếng hắng giọng của Jihoon là lại bắt tay làm hoà ngay, dù cho mặt đứa nào cũng rất gượng ép.Mỗi ngày trôi qua ở Thuỷ Cung là một bản hoà âm giữa nước và lửa, giận và thương, rối ren và ấm áp.

Và Jiyong cùng Youngji, dù là "ác quỷ sinh đôi", lại chính là trái tim khiến mọi người không thể rời đi khỏi nơi này."

Sự hỗn loạn nào rồi cũng trở thành kỷ niệm, nếu nó bắt đầu từ yêu thương."
 
Seventeen | Những Đứa Con Của Thần
V. Thần Gương


"Gương không phản chiếu hình ảnh thật, mà là những điều người ta muốn giấu đi nhất."

- Chúa tể Ma cà rồng, Ngài Dracula -Sau cuộc chiến với Phe Hắc ám, Thần Ảo ảnh Mingyu quyết định xây dựng một Lâu đài Gương lộng lẫy ngay gần quê nhà của mình - Vương quốc Ma cà rồng Vammpire.

Đây là vùng đất phủ sương mù vĩnh viễn, nơi mọi bức tường đều có thể soi bóng, và mọi ngõ ngách đều giấu điều bí ẩn.Và rồi, như định mệnh không thể chống lại, Mingyu đưa Wonwoo - vị Thần Gió trầm mặc, lạnh lùng - về sống cùng mình.

Chuyện tưởng như chỉ có trong thần thoại... nhưng thật ra thì cuộc sống của họ là một chuỗi các cuộc "chiến tranh lạnh - nóng - lạnh - lặng im - lại lạnh nữa".Lý do Wonwoo mang thai?

Chính Mingyu cũng không hiểu rõ lắm.

Có thể là do sóng gió đêm trăng tròn.

Có thể là do một lần "nói chuyện" kéo dài ba ngày ba đêm về tình cảm trong hôn nhân.

Có thể là do cái gối thần thuật mà Wonwoo ném thẳng vào đầu Mingyu hôm đó.Chỉ biết một điều: Wonwoo không vui.

Rất không vui.Một buổi sáng nọ, đang đi ngang gương hành lang, Wonwoo dừng lại.Trong gương, hình ảnh phản chiếu là... một bụng bầu tròn trịa.

Nhưng khi anh nhìn xuống, chẳng có gì.Mingyu, đang từ phía sau ôm lấy Wonwoo:- Anh này, em nghĩ con chúng ta có sức mạnh của gương đó.Wonwoo lườm:- Tốt nhất là cậu im miệng lại và đi nấu gì cho tôi ăn đi.Mingyu lẳng lặng bước đi, nhưng vẫn lầm bầm trong miệng:- Em tưởng là Thần Gió thì hít gió trời cũng sống được rồi...BỐP!Một cái gối thần tốc bay thẳng vào trán Mingyu, khiến thân thể của vị thần lai ma cà rồng bất tử cũng phải choáng.Khi biết chắc mình mang thai, Wonwoo càng thêm lạnh nhạt.

Mingyu thì ngược lại, bắt đầu gọi cái bụng gương kỳ bí đó là "Minwoo" ngay từ ngày đầu tiên.- Con sẽ là bản sao hoàn hảo của cha, đúng không?

Đúng không Minwoo bé bỏng?Wonwoo nằm trên chiếc ghế dài ngoài hành lang, mắt nhắm nghiền:- Tôi đang nghĩ đến việc đặt tên khác...

Ví dụ như Gió Lốc, hoặc Bão Sét.- Thôi mà anh, mình phải đặt cho con những cái tên dễ thương chứ.---Ngày sinh đến lặng lẽ như cơn gió mùa đông.

Không có tiếng la hét, chỉ là những chiếc gương đồng loạt rạn vỡ rồi vỡ tan, để lộ ra ánh sáng lấp lánh như thuỷ tinh đang khóc.Minwoo - đứa trẻ kỳ lạ, được sinh ra không từ cơ thể của Wonwoo, mà từ chính sự phản chiếu của tình yêu lẫn rắc rối giữa hai người.Ngay từ lúc lọt lòng, cậu bé đã có ánh mắt nghịch ngợm hệt Mingyu, và thái độ... bám lấy Wonwoo như thể không thể tách rời.Từ bé, Minwoo đã thể hiện tính cách rõ rệt: ngoan ngoãn trước Wonwoo, hỗn hào với Mingyu.Mỗi sáng, khi Mingyu đến gần:- Minwoo, ra đây ôm cha một cái nào!Nhưng đáp lại sự kỳ vọng của người cha cao lớn kia, Minwoo chui vào áo choàng Wonwoo:- Cha?

Con chỉ ôm cha con Wonwoo thôi.Mingyu xị mặt:- Con đừng có hùa với cha Wonwoo con chứ...Minwoo quay lại thỏ thẻ với Wonwoo:- Cha ơi, con có thể làm mờ cha Mingyu ra khỏi gương được không?Wonwoo nhấp trà, gật nhẹ:- Con thích là được.

---Càng lớn, Minwoo càng bộc lộ năng lực điều khiển gương không cần phép, có thể tạo ra hàng trăm bản sao của mình để trốn ngủ trưa, hoặc biến phòng ăn thành một mê cung phản chiếu vô tận.Một lần, Mingyu đang dạy con "cách giả vờ ngoan để không bị phạt", Minwoo đã vẽ hình mặt cười to bằng gương lên trán Mingyu và dán thêm dòng chữ: "Người cha số 1 trong lòng con (ở chiều không gian số 10)".Minwoo còn bày trò khiến gương trong toàn lâu đài chỉ phản chiếu hình ảnh của Wonwoo, khiến Mingyu tưởng mình biến mất khỏi thế gian.Minwoo chạy vòng quanh:- Cha bị xoá khỏi gương rồi!

Cha là bóng ma đó!

Cha đáng sợ quáaa!Mingyu gào lên trong bất lực:- Đừng có mà nói vậy!

Cha con còn sống sờ sờ đây này!!Một lần khác, hai cha con chơi trốn tìm trong Gương Vạn Ảnh.

Trò chơi trở nên mất kiểm soát khi Minwoo vô tình lạc vào Thế giới Ảo ảnh - một không gian khác phản chiếu ký ức bị lãng quên.Mingyu, tưởng con đang ẩn nấp đâu đó, mãi đến khi nhìn thấy một chiếc gương bật khóc mới nhận ra...

Minwoo không còn ở đây nữa.Cuộc giải cứu diễn ra trong hoảng loạn, với Mingyu cõng con trai từ trong gương bước ra.

Minwoo khóc nức nở, hai mắt đỏ hoe:- Con... con tưởng không về được nữa... con sợ...Wonwoo ôm lấy cả hai:- Không sao đâu...

Có cha đây rồi...Một lúc sau, Minwoo lau nước mắt, quay sang Mingyu:- Tại cha!

Tại cha bày trò!Mingyu trợn trắng mắt, đúng là đồ nhóc con phản bội.

Còn chưa kịp nói lại câu gì thì...XOẸT!Một luồng gió lạnh táp thẳng vào hai cha con:- Hai cha con ngốc nghếch này.

Cả hai dọn toàn bộ hành lang trong ba ngày.

Đừng có để tôi thấy hai người dùng phép thuật gì nữa.Nói rồi, cơn gió lạnh lùng bỏ đi.Mingyu và Minwoo cùng ôm xô lau gương:- Tại con đấy!- Tại cha ấy!---Thần Gương Minwoo không giống bất kỳ vị tiểu thần nào khác.

Cậu bé không mang sức mạnh phá hủy, nhưng lại là kẻ soi ra những khe nứt mảnh nhất trong lòng người.Cũng chính nhờ Minwoo, Lâu đài Gương trở nên sống động hơn, ấm áp hơn, và rắc rối hơn.Và Wonwoo dù lạnh nhạt đến đâu, vẫn luôn cười nhẹ khi Minwoo cuộn tròn trong lòng mình vào mỗi tối."

Không phải gương phản chiếu thế giới mà chính tình yêu tạo nên điều ta muốn thấy."
 
Seventeen | Những Đứa Con Của Thần
VI. Thần Núi, Thần Sa mạc và Thần Đồng cỏ


Thần Không gian Hansol là kẻ lang thang bẩm sinh.

Dù lớn lên trong Cung điện Tình yêu nhưng anh không cần mái nhà, không cần lãnh thổ, có thể tự biến ra một chiều không gian để tồn tại.

Thần Tự nhiên Seungkwan thì khác, cậu cần nơi neo giữ tâm hồn, một mái ấm, một vùng đất có thể nhìn thấy cỏ mọc, hoa nở, chim ca.

Và thế là họ cùng nhau sống trong một căn nhà gỗ nhỏ giữa rừng Hoạ Mi - nơi từng là cánh đồng của Nữ thần Hoa cỏ - mẹ Seungkwan - người đã tan biến vào đất trời trước cả khi cuộc chiến với Phe Hắc ám bắt đầu.Ngôi nhà ấy không lớn, nhưng tràn ngập màu xanh.

Cánh rừng quanh nhà không bao giờ tàn úa, chim chóc ríu rít mỗi sớm mai, và luôn có ánh sáng nhẹ xuyên qua tầng lá, kể cả trong ngày u ám nhất.Sự ra đời của ba đứa trẻ nhà họ cũng chẳng giống ai.Một sáng nọ, khi Seungkwan đang tưới hoa trước hiên nhà, cậu bỗng cảm thấy tay mình ngứa ngáy.

Nhìn xuống, trên tay cậu mọc ra ba bông hoa rực rỡ, toả sáng như mặt trời giữa rừng.- Hansol!

Tay em... nở hoa?!Hansol bước ra từ tầng ánh sáng:- Đẹp thật.

Theo như tính toán của anh, có khi em sắp sinh rồi.Seungkwan suýt phun nước ra khỏi miệng:- C-cái gì?!Cậu gỡ ba bông hoa khỏi tay thì chúng hoá thành ba quả trứng trong suốt, chứa đầy vệt màu diệu kỳ như cầu vồng tan chảy.

Qua từng ngày, ba quả trứng dần dần trong veo, để lộ ra hình hài ba đứa trẻ nhỏ xinh đẹp như tranh vẽ.Và rồi một buổi chiều có mưa nhẹ, vỏ trứng rạn nứt, rơi xuống cánh hoa, và ba sinh linh nhỏ ra đời trong tiếng hát của khu rừng:Bé trai đầu tiên với đôi mắt xám tro, mái tóc nâu đá, toát lên vẻ trầm tĩnh, vững chãi như núi.Nhóc tỳ thứ hai mang đôi mắt rực cháy như sa mạc hoàng hôn, mái tóc ngả màu cát vàng, cậu bé có dáng đi kiêu hãnh và bước chân luôn nghịch cát.Cuối cùng là một nàng công chúa với mái tóc xanh nhạt như lá non, ánh mắt hồn nhiên và đôi tay luôn vươn về phía những cánh bướm bay quanh nhà.Hansol và Seungkwan quyết định đặt tên ba đứa trẻ là:Sowan - Thần NúiSohan - Thần Sa mạcSora - Nữ thần Đồng cỏHansol thì nhất quyết cho rằng Sora là em út và phải được cưng chiều, bởi con bé là con gái, là ánh sáng duy nhất giữa hai "cục đất nghịch như quỷ" kia.Quá trình trưởng thành của ba đứa trẻ là một chuỗi ngày đầy tiếng cười, và... tiếng la hét bất lực của Seungkwan.Sowan là đứa nghiêm túc nhất, thường thích dựng các bản đồ núi bằng đá, và ngồi suy nghĩ hàng giờ về "kết cấu đất đai".

Cậu còn cẩn thận đánh dấu từng chỗ trong rừng, lập bản đồ nhỏ và đặt tên cho từng gò đất, khe suối.- Nếu sau này con cai quản đất đai, phải biết từng ngọn cây ngọn cỏ.

- Sowan lý sự.Sohan thì... ngược lại.

Cậu thích chạy, thích ném cát, thổi gió, phun lửa (mà không ai biết học từ đâu, chắc là từ ông bác tóc đỏ nhà hàng xóm).

Mỗi khi Seungkwan bày biện lại vườn hoa, y như rằng Sohan sẽ chạy ngang qua với câu:- Ủa cha, hoa này có sống được trong cát không?Và rồi BÙM! – lại phải trồng lại từ đầu.Sora là hoà giải viên.

Con bé luôn đi theo anh mình, mỗi tay cầm một bó hoa, nhẹ nhàng nói:- Đừng cãi nhau nữa, để Sora tết tóc cho.Và mỗi khi như thế, gia đình với bốn vị nam thần đều mềm xèo như mấy cục bông.Sora có năng lực điều khiển côn trùng, thường gọi bướm, ong, và ve sầu đến hát cùng.

Con bé còn tạo ra một chiếc võng từ cỏ và dây leo để cả ba anh em cùng nằm ngủ trưa.Hansol và Seungkwan yêu ba đứa trẻ vô cùng.

Mỗi buổi tối, cả nhà cùng ngồi trên mái nhà, Hansol kể về không gian các chiều, Seungkwan giảng về sự sống và cái chết, còn bọn trẻ...

đứa thì ngủ gật, đứa thì ngồi vẽ mặt trăng.Mỗi lần có khách tới, cả ba đứa trẻ đều nhiệt tình:Sowan đưa bản đồ cho khách, bắt đi "đúng lối an toàn".Sohan bày trận đánh giả, bắt khách "vượt thử thách sa mạc".Sora thì ngồi cài hoa lên tóc cho khách rồi gọi ong bướm đến nhảy múa.Cả ba đã biến rừng Hoạ Mi thành khu hỗn loạn có tổ chức, và là một phần linh hồn của khu rừng ấy.---"Người ta bảo hoa rồi sẽ tàn.

Nhưng con ta là hoa biết chạy, biết cãi nhau và biết yêu nhau."

- Thần không gian và Thần tự nhiên -
 
Seventeen | Những Đứa Con Của Thần
[Opening]


Xin chào 👋👋👋Có thể các cậu từng gặp tớ và những vị thần này trong [Cuộc chiến của các vị thần].Cũng có thể đây là lần đầu tiên các cậu ghé qua căn gác nhỏ của tớ.Dù cậu là ai, dù chúng ta đã gặp nhau hay chưa, thì chào mừng cậu đã đến với thế giới [Những đứa con của thần].Nếu các cậu tò mò về phần trước của bộ truyện này, tớ rất vui lòng được mời các cậu ghé qua, link và ảnh bìa tớ sẽ đính kèm ở bên dưới.------------------------------------------Sau cuộc chiến với Phe Hắc ám, Hội Thủ lĩnh làm gì?

Dĩ nhiên là sống một cuộc sống tràn đầy hạnh phúc và... sinh con đẻ cái.Hãy cùng xem những đứa trẻ thế hệ thứ ba sẽ sống như thế nào, và những điều gì đang chờ đợi chúng nhé!

------------------------------------------https://www.wattpad.com/story/192046369?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=peace_mola
 
Seventeen | Những Đứa Con Của Thần
Chương 1. Đại náo Cung điện Tình yêu


- Minwoo à, Jiyong à, hôm nay anh thách hai đứa đua chạy với anh đấy.Giọng cậu cả Seunghan, cậu con trai của người đứng đầu Hội thủ lĩnh, vang lên dõng dạc giữa quảng trường hoa.

Khuôn mặt cậu rạng rỡ, đôi mắt sáng lên thứ ánh nhìn háo hức thường trực mỗi khi nghĩ ra trò nghịch ngợm mới.Minwoo, nhỏ hơn Seunghan kha khá, con trai nhà Mingyu và Wonwoo, nhíu mày nói ngay:- Anh Seunghan lại muốn bày trò nữa sao?

Nếu thua thì anh phải nhận em làm anh đấy nhé.Jiyong, con trai của Soonyoung và Jihoon, vốn tính nhanh nhảu, chen ngang ngay:- Anh Seunghan, em tham gia!

Nhưng nếu em thắng thì anh phải dẫn em đi ăn bánh mật ong trong kho dự trữ của Cung điện Tình yêu nha!Seunghan vỗ tay cái bộp:- Được!

Vậy là quyết định xong.

Trận đua chính thức bắt đầu ngay tại sân vận động thần thánh!---Tin tức về “Giải đấu tốc độ” lan nhanh như gió.

Chẳng mấy chốc, từ các hành lang của Cung điện Tình yêu, từng tốp thần lớn nhỏ kéo nhau đến sân vận động để xem náo nhiệt.Ở hàng ghế khán đài, Jeonghan nở nụ cười ma mị, tay cầm sẵn một túi cược.- Các vị, xin mời!

Đặt cược xem ai thắng đây nào.

Mỗi lọ mật ong thiên giới đổi lấy cơ hội nhân đôi, ba lần!Soonyoung hí hửng:- Em đặt cho Minwoo!

Thằng bé giống cha nó, chắc sẽ chạy nhanh như gió thôi.Jihoon dắt tay Youngji phía sau, tiện thể đạp cho Soonyoung một cái:- Này!

Con trai anh cũng thi đấu đấy!!!Soonyoung bèn cười hề hề đổi tiền cược sang cho Jiyong, nhưng vẫn kín đáo giữ lại mấy đồng cho con trai Thần Gió.Wonwoo chống cằm, mỉm cười nhạt:- Em cược cho Seunghan.

Nó là con trai anh mà, Jeonghan.Jeonghan nghe thấy thì cũng gật gù.

Phải, con trai của Thần Lừa lọc, dù có không gian manh như cha nó thì cũng phải có chút đầu óc chứ, đâu dễ gì mà thua được.Seungcheol ôm trán, nhìn túi cược phồng lên trong tay Jeonghan, thở dài bất lực:- Anh là Thủ lĩnh của Hội Thủ lĩnh đấy, mà giờ lại phải làm trọng tài cho cái giải đấu trẻ con này sao…???---Chưa dừng lại ở đó, các bé nhỏ hơn cũng lần lượt xuất hiện.Junho, con của Myungho và Jun, điềm tĩnh hơn mấy đứa nhóc đang khởi động như bò tót chuẩn bị chạy trên sân, nhẹ giọng:- Anh Seunghan, anh Jiyong, Minwoo nữa, nếu có đua thì nhớ cẩn thận, đừng để ai bị thương.Hai anh em song sinh Jiseok và Jimin cũng nhập hội, vỗ tay rần rần:- Anh Seunghan cố lên!

Nhưng nếu anh thua thì tụi em lấy phần bánh mật ong nhé!Youngji, em gái song sinh của Jiyong thì bĩu môi:- Anh Jiyong lúc nào cũng bày trò, rồi thế nào cũng thua cho mà xem, cha ạ.Nhỏ nhất trong đám - Sowan, Sohan và Sora - mắt sáng rực, vừa ngồi vừa hò hét cổ vũ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi:- Anh Seunghan cố lên!

Anh Minwoo cố lên!

Anh Jiyong cố lên!---Seungcheol đành phải đứng ra giữa sân, tuyên bố:- Được rồi, luật lệ rõ ràng: ai chạy hết ba vòng quanh sân vận động trước là người thắng.

Không được dùng phép thuật để ăn gian.- Dạaa!

- Ba "thí sinh" đồng thanh.Tiếng tù và khai cuộc vừa vang lên, Seunghan lao đi như tên bắn, bước chân mạnh mẽ tưởng như có thể rung chuyển mặt đất.

Minwoo dí sát sau lưng, hai bàn tay thoăn thoắt cứ ném gương ra rồi dịch chuyển, kéo gió thổi vù vù, tưởng như sắp sửa hoá thành Thần Gió thật.

Jiyong thì cười ranh mãnh, mở nắp bình trên thắt lưng để rượu bên trong bay đi khắp nơi.Khán đài nổ tung tiếng reo hò.- Jiyong mau chạy nhanh lên!- Minwoo ăn gian kìa!!- Đặt thêm tiền cược đi!Jeonghan gần như bật cười đến phát khóc, linh lực trong túi cược rung bần bật theo nhịp la hét.---Đến vòng cuối, cả ba gần như ngang sức.

Seunghan hét:- Người thắng chắc chắn là anhhh!!!!ẦMMMMM!Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên.

Đường chạy tỏa sáng, bụi khói bay mù mịt.

Một góc sân vận động thần thánh sụp đổ, hoa văn trên nền đất nứt vỡ thành từng mảnh.Những giọt rượu văng tung toé từ chiếc bình thần của Jiyong đã chạm vào lưỡi của hai đứa nhỏ còn lại.

Cơn say kéo đến rất nhanh.

Và rồi khi Minwoo vừa chui ra khỏi một mảnh gương thì Seunghan đâm sầm vào cậu em của mình, cả hai văng ra xa rồi kéo luôn cả Jiyong vào cái đống hỗn độn đó.Khán giả nhốn nháo, mấy bé nhỏ che mắt, còn Jeonghan nhanh trí giấu túi cược ra sau lưng.---Từ trong khói bụi, bóng dáng quen thuộc bước ra, Thần Trí tuệ Jisoo đi cùng với Nữ thần Tình yêu, hôm nay không còn dịu dàng.

Đôi mắt anh ánh lên sắc lạnh.- Seunghan.

Minwoo.

Jiyong.

Các con vừa làm gì với Cung điện Tình yêu?Ba đứa trẻ đứng im như tượng, cúi gằm mặt.- Dạ… con xin lỗi ạ…

- Seunghan lí nhí.- Con chỉ chạy thôi... hức... con không cố ý đâu…

- Minwoo mặt vẫn còn đỏ gay, ngập ngừng trong cơn nấc.- Con… con trượt tay thôi ạ…

- Jiyong cười trừ.Jisoo khoanh tay, giọng trầm xuống:- Không chỉ ba đứa.

Tất cả những ai tham gia vụ này, kể cả những kẻ cá cược bên ngoài…Ánh mắt nghiêm nghị lia thẳng sang Jeonghan và cả khán đài.- ...

đều bị phạt.

Một tuần làm công ích: dọn toàn bộ Vườn Thiên Hạc.

Không sót một hạt bụi.Tiếng than vãn, rên rỉ nổi lên khắp nơi.

Jeonghan cười gượng, dúi túi cược vào tay Seungcheol:- Giữ hộ em, em vô tội.Seungcheol tái mặt: - Này, đừng kéo anh vào nữa chứ!- Con trai anh mà.
 
Seventeen | Những Đứa Con Của Thần
Chương 2. Bản hoà ca hỗn loạn


Sau khi bị phạt quét lá trong Cung điện Tình yêu mấy ngày liền (lá thì ít mà tụi nhỏ vừa quét vừa ném nhau thì nhiều), đám nhỏ lại bắt đầu ngứa ngáy tay chân.Một buổi sáng, Nữ thần Âm nhạc Jimin ngồi đánh đàn hạc, bất chợt reo lên:- Em nghĩ ra rồi!

Mình lập ban nhạc đi, chúng ta sẽ mang dàn giao hưởng hát khắp ba cõi!

Hát để lan toả tình yêu thương, niềm vui và... và... và cả sự dễ thương nữa!Sora, em bé nhỏ nhất hội, mắt sáng như sao, lập tức giơ tay:- Em sẽ là giọng ca chính!Thần Sương Youngji nhảy vào, chống nạnh:- Vậy em sẽ tạo sương khói cho màn biểu diễn thêm huyền ảo!Thế là ban nhạc Ánh Sao Nhỏ chính thức ra đời.

Bộ ba mặc váy lung linh như pha lê, đeo thêm mấy cái ruy băng màu sắc (do Jiyong lén cắt từ rèm cửa của cung điện).

Thần Sách Jiseok bất đắc dĩ được giao nhiệm vụ chỉ đạo, Thần Gương Minwoo bị dí cho cây đàn Kalimba, Thần Thể thao cũng bị lôi vào làm tay trống.Ba bé vừa hát vừa múa, giọng trong veo như tiếng suối.

Đám còn lại thì thành người hâm mộ cuồng nhiệt, đi theo như một đoàn diễu hành:- Chị Jimin đàn hay quá!

- Junho hét lớn.- Sora thiên thần!

Sora là số một!

- Sowan và Sohan đúng kiểu anh trai cưng em mù quáng.- Youngji nhảy như con khỉ ấy!

- Nhóc Jiyong thì không bao giờ từ bỏ cơ hội để trêu chọc em gái của mình.---Ban nhạc Ánh Sao Nhỏ bắt đầu lưu diễn.

Ba bé gái tung tăng khắp nơi, chỗ nào cũng hát, cũng múa: từ thiên giới rực rỡ, đến nhân gian nhộn nhịp, rồi lan sang cả rừng tiên lấp lánh.Nhưng rồi, khi mấy đứa nhỏ đi ngang lãnh địa của loài rồng, tiếng hát trong veo vọng xuống lòng núi lửa.Ầm...

ầm...

ầm...Mặt đất rung bần bật.

Từ trong lửa đỏ, một cái bóng khổng lồ nhô lên: Chúa Rồng ngàn tuổi, con quái vật mà ngay cả những vị thần trưởng thành cũng không muốn chạm mặt.Sora run lẩy bẩy, nắm chặt tay chị:- Ch... chắc tại em hát sai nốt rồi... nó mới dậy đó.Youngji thì che mắt không dám nhìn:- Không phải đâu, nhưng mà... phải làm sao bây giờ?Jimin cũng sợ đến mức làm rơi cây đàn Lyre trên tay, nhưng vẫn trấn an mọi người:- Hay là mình hát lại cho nó ngủ nha?Khúc hát lại cất lên, tiếng đàn du dương trầm bổng, tiếng hát của Jimin và Sora thánh thót như những âm thanh từ thiên đường.

Nhưng... con rồng vẫn thức, và không chỉ thức, nó còn có dấu hiệu "điên" lên.Đám nhỏ rối loạn, nhưng ai cũng quyết tâm "thử cứu thế giới" theo cách của riêng mình.Junho hít sâu, tỏ ra lạnh lùng:- Quay lại giấc ngủ đi nào rồng ơi.Cậu liền giơ tay, bóng tối bao trùm mắt rồng, tạo cảm giác mơ màng.

Minwoo phối hợp, dựng gương thành bầu trời đầy sao giả.Con rồng liếc nhìn một phát... gầm một cái, quạt cánh thổi bay cả bóng tối lẫn gương.

Hai đứa nhỏ cũng bị gió hất bay xa.Jiyong nhảy ra, cười ranh mãnh:- Đơn giản thôi.

Uống rượu vào, ai mà chẳng say!Cậu hì hục lôi cả chum rượu tổ tiên để dành ra, đổ vào miệng rồng.ẦMMMMMMMMM!Thay vì say quắc cần câu như tưởng tượng của cậu nhóc, con rồng phun một luồng lửa cực lớn.

Khói bốc lên, tóc mấy đứa nhỏ cháy khét lẹt.Jimin hét: - Jiyong!

Em bị khùng hả?Seunghan cố đóng vai người anh cả, dù đang muốn xỉu ngang, vẫn gào lên:- Sowan, Sohan!

Mau biến đổi địa hình!

Nhanh lên!Hai nhóc đặt tay lên mặt đất, tạo ra sa mạc và núi đá trập trùng trắc trở, khiến con rồng xoay vòng vòng không biết đuổi đứa nào.

Nhưng mấy đứa nhóc thì lại quên mất một điều: rồng biết bay.Trong khi đó, Jiseok thì loay hoay lật cổ thư, lẩm bẩm như ông cụ non:- Trang này... không, không phải cuốn này...

ủa sao không có cách nào dỗ nó ngủ vậy trời???Cả đám vừa chạy vừa la hét, khói bụi mù mịt.

Chúa Rồng thì càng lúc càng trở nên điên cuồng, cứ bay vòng vòng trên đầu rồi phun lửa xuống đám trẻ.

---Đúng lúc cả hội tưởng sẽ bị "nướng" thành thịt xiên, bầu trời tách ra.Hansol - Thần Không gian, xuất hiện cùng Seungkwan - Thần Tự nhiên.

Chỉ một cái phẩy tay, cả bọn được gói gọn trong quả cầu không gian, rồi "vèo" một phát, biến mất khỏi lãnh địa rồng.Trong quả cầu, lũ nhóc nhìn thấy Seungkwan bước đến, Chúa Rồng từ từ đáp xuống đỉnh núi, nhìn cậu, rồi lại nhắm mắt, yên giấc ngủ say.Cảnh tiếp theo, khi mở mắt, tụi nhỏ đã nằm la liệt ở Cung điện Tình yêu.Đứng chờ sẵn là Seungcheol, hai tay khoanh lại, gương mặt như sấm.- Các con... có biết các con vừa làm gì không?- Bác Seungcheol... con chỉ muốn ca hát thôi mà...

- Jimin nhìn Thủ lĩnh của Hội Thủ lĩnh bằng đôi mắt tròn xoe ngấn nước.- Ca hát gì mà dám dựng cả chúa rồng dậy hả???Seungcheol không hẳn là quát lên, nhưng lớn tiếng một chút khiến đứa nào đứa nấy giật nảy mình.Seunghan bị gọi đích danh:- Con lớn nhất, con là anh cả.

Con phải giữ các em an toàn chứ, sao lại để nguy hiểm đến vậy?Seunghan cúi gằm mặt, mắt đỏ hoe, lí nhí:- Dạ... con xin lỗi ạ...- Tất cả mấy đứa, đều sẽ bị cấm túc.Không khí căng như dây đàn.

Các vị tiểu thần trở về đúng với độ tuổi của mình, chỉ là những em bé, bị mắng là sẽ mếu máo, buồn bã và thút thít khóc ngay.---Thần Lửa và Thần Nước tới ngay sau đó.

Soonyoung thì kiểm tra xem mấy đứa nhỏ có bị thương không, còn Jihoon thì dùng dòng nước dịu mát chữa trị cho đám quỷ nhỏ này.Seunghan một mình lặn mất tăm, lủi thủi chui lên tận gác mái, ôm theo cái gối hình ngọn đuốc.Jeonghan đi tìm, cũng không khó để anh tìm ra con trai.

Anh thở dài khi thấy cậu nhóc thu mình trong bóng tối của tầng gác mái, lặng lẽ tới ngồi cạnh, khẽ vuốt tóc con trai:- Này nhóc, có bị thương không?Seunghan vừa nghe thấy tiếng cha thì oà khóc.

Jeonghan cũng dịu dàng ôm lấy cục vàng của mình.- Con mới chỉ là một đứa nhóc thôi, bảo vệ mình còn chưa xong thì sao có thể bảo vệ người khác được?- Nhưng mà... hức... cha... hức...- Ta biết rồi, ta sẽ nói chuyện lại với cha con.

Nhưng mà, con cũng yên ổn chút đi đó, ta chỉ có một mình con thôi, nhóc con ngốc nghếch ạ.Jeonghan nhéo hai cái má bánh bao đang ửng đỏ lên vì khóc.

Seunghan cũng đã bớt tủi thân chút rồi, nhưng vì được an ủi nên lại càng nhõng nhẽo hơn, cứ ôm chặt lấy cha mà nức nở.Trong phòng khác, Jihoon vừa băng vết bỏng cho Jiyong vừa càm ràm:- Cho rồng uống rượu... con "thông minh" giống ai vậy?

May mà nó không nuốt con vào bụng đó!- Không phải giống anh!

- Soonyoung nhanh nhảu lên tiếng, nhưng nhận lại cái nhìn sắc lẹm của Jihoon thì kéo khoá miệng luôn.Jiyong cười xấu hổ, gãi đầu: - Dạ... con... con tưởng là rồng cũng giống người thôi.Mingyu và Myungho cũng đã ghé qua, ngồi với đám nhỏ, nghe tụi nó kể lại từng chiêu "thuần phục" rồng.

Myungho ôm đầu thở, còn Mingyu cười đến rớt nước mắt nhưng vẫn nghiêm túc:- Nếu mấy đứa chịu tập luyện tử tế, biết đâu sau này còn hạ được Chúa Rồng thật.- Thật không cha?

- Minwoo ngước nhìn Mingyu bằng đôi mắt lấp lánh như sao trời.Ngay lúc đó, Wonwoo bước vào, gió thổi tung rèm cửa, nghiêm nghị như cảnh binh địa ngục:- Không.

Muốn thành cơm cháy luôn hay sao hả?Đám nhóc nhìn nhau, nuốt nước miếng.
 
Seventeen | Những Đứa Con Của Thần
Chuơng 3. Tiếng sét cầu vồng


Cung điện Tình yêu hôm nay lại náo nhiệt như mọi ngày.Tiếng bọn trẻ con í ới vang dọc hành lang: nào là Seunghan chạy đầu tiên kéo theo đám nhỏ như đoàn tàu, nào là Sowan và Sohan chí chóe đánh nhau chỉ vì một quả cầu lửa nhỏ bằng nắm tay.

Trong khi đó, Jiyong thì rượt Youngji để giành cây kẹo, còn Jiseok đứng ngoài la lớn:- Chia nhau ra thì có gì đâu, trời ơi!

Thế mà cậu nhóc cũng chẳng nhịn được, phút sau đã nhảy vào tranh luôn phần kẹo.Ở góc xa, Thần Lá chắn Lee Chan ngồi chống cằm, thở dài một tiếng não nề.Anh chưa bao giờ thấy mình “dư thừa” đến vậy.

Tất cả mọi người trong Hội Thủ lĩnh đều có gia đình, có đám tiểu thần ríu rít xung quanh.

Còn anh?

Chỉ có thần khuyển Shiro bên cạnh.- Chú Chan!

- Minwoo bất thình lình thò đầu ra từ sau cột.

- Nhìn chú ngồi thừ ra mà…

ế như trái mướp héo luôn rồi đó nha!- Đúng á, đúng á!

- Sora gật gù, còn Sowan chêm thêm.

- Chú mà kết hôn là có hai Sứ giả dẫn lối cho linh hồn luôn.Cả đám nhỏ cười phá lên, lăn lộn trên sàn đá cẩm thạch.Mặt Chan đỏ bừng.

Anh bật dậy, gắt:- Cái gì mà mướp héo hả!

Ta đây… ta… mấy đứa cứ chờ đó đi!!- Thế chú nhớ chứng minh đi nha!

Tụi con chờ đó!

- Jiyoung hô to, cả bọn lại cười rần rần.Chan thở dài, giơ khiên lên định dọa, nhưng bọn nhỏ chẳng hề hấn gì, ngược lại còn la toáng:- Trời ơi!!

Sứ giả cô đơn đánh người này!!!Đến lúc này, Chan chỉ muốn tìm cái hố mà chui xuống.---Vào một ngày đẹp trời, trên cao có mây ngũ sắc, Lee Chan nhận nhiệm vụ: đưa một linh hồn về Đảo Tinh linh.

Linh hồn ấy là con gái của một vị á thần và một con người.

Em bé trở thành linh hồn vì có thể nhỏ bé không chứa đựng nổi sức mạnh trong huyết mạch của em.

Vị á thần đã đánh đổi cuộc sống bất tử của mình, để linh hồn đứa con có thể tới Đảo Tinh linh, trở về vòng luân hồi sự sống, thay vì bị đám quỷ hư vô đưa về quên lãng.Lee Chan may mắn được nhìn thấy cô bé trong lần cuối cùng ở hình hài con người, với tóc buộc hai bên, đôi mắt sáng long lanh, cứ ríu rít chạy nhảy thay vì ngoan ngoãn đi theo lối ánh sáng.

- Tiểu tinh linh, ngoan nào, đừng chạy lung tung nữa…

- Chan thở dài, đưa khiên chặn trước đường chạy của linh hồn, nay đã là một chấm sáng màu hồng nhạt.- Nhưng cháu thích chơi mà!

Chú Sứ giả cứ cau có hoài, trông già lắm đó!

- Chấm sáng hiện thành gương mặt của bé gái, lè lưỡi, rồi lách người chạy thẳng về khu rừng ở phía xa.- Này, đừng!

- Chan cuống quýt đuổi theo.Chấm sáng nhỏ dẫn anh tới một nơi rực rỡ hoa lá, ánh sáng nhảy múa như vũ điệu trên mặt nước.

Nhưng Chan biết rõ: lũ quỷ hư vô ở ngay gần đây, chúng sẽ không từ thủ đoạn để bắt lấy một linh hồn chạy trốn, nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào.Anh đảo mắt tìm, vừa căng thẳng vừa sốt ruột.

Và rồi...Một luồng sáng bảy sắc chói lòa bỗng bùng lên trước mắt.Chan khựng lại.Trên triền đá, một người khoác áo choàng trắng xoá đứng uy nghiêm, đôi mắt bảy màu cầu vồng phản chiếu lấp lánh.

Đôi mắt ấy sâu như đại dương, nhưng sắc lạnh như băng, cũng rực rỡ tựa như ánh mặt trời.Chan… ngẩn ngơ.Người ấy xoay lại, ánh nhìn chạm thẳng vào Chan.

Một âm thanh bay bổng vang lên, có chút châm chọc:- Ngài định đứng nhìn ta đến bao giờ thế?

Linh hồn nhỏ kia chạy mất rồi kìa.Chan hốt hoảng quay lại, quả thật chấm sáng nhỏ đã bay lên tít tận ngọn cây cổ thụ nằm ở giữa đảo.

Anh quýnh quáng vừa chạy vừa lắp bắp:- T-Ta…

Ta không có nhìn!

Ta chỉ… chỉ ngạc nhiên thôi…Người kia khẽ nhếch môi, bước xuống, ánh sáng trong mắt loé lên theo từng nhịp bước chân.- Ta là Samuel, vệ binh của Tinh linh Độc hành.

Còn ngài, hẳn là Thần Lá chắn trong lời đồn của đám tiểu thần trên cung điện?Chan như chết lặng: - Cả… cả ngươi cũng biết chuyện đó sao…?- Ngài khá nổi tiếng đấy.

- Samuel nhún vai, lạnh nhạt.Chan muốn khóc.Chưa kịp bào chữa, mặt đất bỗng rung chuyển.

Một khe nứt tối đen mở ra, từ đó hàng loạt con quỷ hư vô bò ra, gào thét, mắt đỏ ngầu, miệng đen ngòm nhả ra thứ dây xích kéo thẳng về vùng đất quên lãng.Chan lập tức nắm chặt tay dựng khiên chắn trước mặt bé gái.- Tiểu tinh linh, đứng sau ta!

Ngươi cũng lùi lại đi!Samuel khẽ cười, tiếng cười vừa lạnh vừa… có chút thú vị.- Ngài ư?

Che chắn cho ta?

Ta nghĩ mình mới là người nên che cho ngài thì đúng hơn.Dứt lời, vệ binh rút kiếm.

Ánh cầu vồng xé toang không khí, mỗi nhát chém đều như một tia sét bảy sắc giáng xuống.Chan vừa đánh vừa cà lăm:- Sao ngươi… cứ chọc quê ta thế?Samuel vừa hạ gục một con quỷ, vừa liếc sang, môi nhếch cười:- Bởi vì nhìn ngài đỏ mặt… khá thú vị.- Đ-Đỏ đâu mà đỏ!

- Chan hét, nhưng chính lúc đó lại hụt tay suýt ngã.Samuel nhanh như chớp túm lấy cổ áo anh, kéo lại.

Cả hai va vào nhau, mặt sát mặt, chỉ cách vài tấc.Chan cứng đờ, tim đập thình thịch.- T-Ta… ta…- Ta không biết rằng Sứ giả Linh hồn lại ngốc như thế.

- Samuel khẽ thì thầm, rồi đẩy Chan ra, tiếp tục chiến đấu.Bên trong khiên, linh hồn nhỏ che miệng cười khúc khích:- Chú Sứ giả với chú Vệ binh giống mấy anh chị trên cung điện ghê á!

Vừa cãi nhau vừa phối hợp nữa chứ!Chan đỏ bừng từ tai đến cổ.

Samuel tủm tỉm cười suốt.---Trận chiến kết thúc, đám quỷ hư vô phần thì tan biến thành tro bụi, phần thì bỏ cuộc quay về vùng đất của chúng.

Linh hồn an toàn, đứng vẫy tay cảm ơn trước khi đi vào toà tháp của luân hồi.Samuel tra kiếm vào vỏ, bước đến gần Chan.

Cậu tháo mũ giáp, để lộ gương mặt sáng sủa, mái tóc rực lấp lánh như ánh hoàng hôn.- Ngài vụng về thật.

- Samuel nhìn Chan, giọng thấp xuống, nghe như pha chút ấm áp.

- Nhưng… ta đã rất vui.Chan tròn mắt, ú ớ:- T-Thật… thật sao?-Samuel nhếch môi, rồi quay đi.

- Lần tới gặp lại, cố mà đứng cho vững, kẻo ta lại phải kéo ngài dậy nữa.Chan đứng chết trân, mặt đỏ như quả cà chua chín, chỉ biết ôm khiên gãi đầu cười ngốc.---Đêm ấy, khi một mình trở về cung điện, Chan nằm dài trên mái ngói.

Trời đầy sao, nhưng trong mắt anh chẳng có ngôi sao nào.

Chỉ còn ánh sáng cầu vồng loé lên từ đôi mắt của Samuel, và nụ cười nửa miệng vừa lạnh vừa ấm ấy.Anh khẽ thì thầm, khóe môi cong lên:

“Có lẽ… ta đã tìm thấy điều mà ta luôn thiếu.”
 
Seventeen | Những Đứa Con Của Thần
Chương 4. Khám phá thế giới


Trong khi Hội Thủ lĩnh đang bận họp với Thượng Đế - Nữ thần Sinh mệnh tại vùng đất Wonderland, bọn trẻ được đưa tới Rừng Họa Mi.

Nơi đây có kết giới bảo hộ, chim hót ríu rít, tưởng như chẳng có gì có thể xâm phạm.- Các con nhớ nhé, ở yên đây, không được rời khỏi kết giới.

Ngoài kia nhiều nguy hiểm lắm.Hansol dặn đi dặn lại, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Thú thật là anh không hề yên tâm khi để mấy đứa nhóc tự chăm nhau.Cả đám gật đầu “vâng ạ”, nhưng chỉ chờ người lớn khuất dạng, Sohan đã nhảy lên tảng đá, uể oải than phiền:- Ê, ở đây buồn chết đi được.

Ai đi với ta ra ngoài khám phá không?Sowan nhíu mày:- Anh lại bày trò nữa hả?

Cha sẽ mắng anh đó!Sora thì mắt sáng rực, lôi hai anh ra một góc rồi reo toáng lên: - Đi đi!

Em muốn xem thế giới loài người!Minwoo lúc đó đang nằm trên cây, khoanh tay lắc đầu:- Không được đâu.

Anh nghĩ là mấy đứa sẽ rơi vào mấy cái bẫy mai phục ở các vùng đất đó.

- Có anh thì không sao hết.

- Sora hồn nhiên.

- Anh sẽ dựng ngôi nhà gương bảo vệ chúng ta mà.

Phải không?Jiyong ở đâu chạy qua, hớn hở hưởng ứng ngay: - Đúng đúng, càng đông càng vui!

Anh cũng sẽ đi!Thế là kế hoạch “vượt ngục” hình thành, kéo theo Seunghan phát hiện.- Dừng lại!

Đi đâu thế?

Các em điên à?

Ngoài kia nguy hiểm lắm!Nhưng lời can ngăn vô hiệu, mấy đứa em còn chẳng để lời của anh cả vào tai.

Rốt cuộc, Seunghan đỏ mặt gắt gỏng:- Được rồi!

Anh sẽ đi theo.

Nhưng chỉ để… bảo vệ các em thôi đấy!Cả đám đồng loạt reo lên: - Ồ~~ Anh Seunghan dễ thương ghê!---🌤️ Những đứa trẻ lang thang qua cung điện trên mây.

Những bậc thang bằng cầu vồng nối từ tầng mây này sang tầng mây khác.

Sora ngồi trên áng mây trắng, đung đưa chân, cười khúc khích, rạng rỡ như một tiểu công chúa dưới nắng hồng.

Minwoo tạo ra hàng trăm chiếc gương nhỏ phản chiếu ánh nắng, biến bầu trời thành cả một vũ hội lấp lánh.

Sohan và Sowan thi ai hét to hơn, giọng vang vọng khắp trời.🎪 Tiếp theo đó, Seunghan dẫn các em ghé qua chợ loài người.

Cả đám ngạc nhiên khi thấy các món ăn: bánh mì nóng giòn, mật ong ngọt lịm, kem lạnh như tuyết.

Jiyong suýt bị lạc vì mải mê xem một con rối gỗ biết múa.

Seunghan lén dùng chút sức mạnh che đi tai nhọn của đám nhỏ nhà chú Seungkwan để không bị phát hiện là “khác loài”.

Minwoo được một bà lão tặng cho quả táo đỏ mọng, ôm khư khư cả ngày không chịu ăn.🏰 Đám nhóc tiếp tục đi, rồi lạc vào lãnh địa của Vương quốc Ma cà rồng.

Minwoo được trở về nhà, tự tin dẫn mọi người đi tham quan cả vương quốc.

Không khí lạnh lẽo bao trùm khiến lũ trẻ rùng mình, những toà lâu đài đen thẫm.

Lũ trẻ giật mình khi thấy những đôi mắt đỏ sáng quắc trong bóng tối.

Nhưng bất ngờ, một hoàng tử ma cà rồng nhỏ tuổi (chỉ tầm ngang tuổi chúng) tặng cho Sora một bông hoa hồng trắng phát sáng trong đêm.

Hai anh trai Sohan và Sowan lo sốt vó, còn Jiyong thì trêu chọc khiến cô bé đỏ bừng cả mặt:- Em có bạn mới rồi kìa, Sora~ 🌲 Tạm xa Vampire Kingdom, những đứa đặt chân đến Thung lũng Nhân mã.

Tiếng vó ngựa dồn dập, thân hình nửa người nửa thú uy nghi lừng lững.

Ban đầu những nhân mã cau có, không cho chúng đi qua.

Nhưng Minwoo nhanh trí dựng gương soi để chúng thấy dáng vẻ kiêu hùng của mình, khiến mấy nhân mã bật cười, đổi thái độ, còn chỉ đường cho cả nhóm.

Seunghan chạy đua với lũ trẻ nhân mã, cười vang như sấm.

Jiyong thì say sưa uống rượu nho với mấy ông cụ bên bờ suối. 🧜‍♂️ Sowan theo chỉ dẫn của một nhà tiên tri, dẫn mọi người đến Vương quốc Tiên cá.

Những cơn sóng bạc đầu, mùi muối mằn mặn, những toà lâu đài từ nước và bọt biển.

Cả đám đứng trên bãi đá, nghe tiếng hát của tiên cá.

Tiếng hát dịu dàng đến mức Sora ngây người.

Một tiên cá ném lên một vỏ sò óng ánh, bảo: - Hãy đem theo, khi cần nó sẽ hát cùng các ngươi.Seunghan cẩn thận cất vỏ sò ấy trong túi áo, coi như kỷ vật.---Mỗi nơi đều mang đến niềm phấn khích lẫn vài phen hú hồn, kèm theo đó là những điều thú vị mà chúng chưa bao giờ thấy.

Cho đến khi chúng bước vào Khu rừng Phù thủy.

Khung cảnh nơi đây u ám, cây cối xoắn vặn, sương đen bủa vây.

Sora run rẩy níu áo anh trai, còn Sohan và Sowan thì nắm chặt tay em gái nhỏ:- Không sao, anh ở đây.Nhưng ngay sau đó, cả đám bị một làn khói tím bao vây.

Chỉ trong chớp mắt, chúng nhận ra mình đã bị yểm bùa, lạc trong mê trận không lối ra.Seunghan đập mạnh vào bức tường vô hình, gào lên:- Chúng ta bị nhốt rồi!---Ở một nơi khác, trong Rừng Họa Mi.

Youngji bỗng khựng lại khi đang chơi cùng các anh chị khác.

Cô bé ôm ngực, thì thào:- Anh Jiyong… nguy hiểm… anh ấy bị kẹt ở đâu đó.Mọi người giật mình.

Tín hiệu song sinh - sợi dây gắn kết bí ẩn giữa Jiyong và Youngji - chưa bao giờ sai.Cả đám chạy quanh Rừng Hoạ mi nhưng không tìm thấy sáu đứa trẻ còn lại đâu.

Jiseok trầm ngâm suy nghĩ:- Mọi người có thể đi đâu được nhỉ?Youngji quyết định: - Ta phải đi cứu anh ấy.

Em sẽ tìm được Jiyong.Một nhóm nhỏ nhanh chóng tụ tập, gồm Youngji và những đứa trẻ còn lại chưa tham gia cuộc phiêu lưu.

Thần Sách Jiseok chịu trách nhiệm kiểm tra bản đồ để tìm đường an toàn nhất.

Thần Bóng tối Junho luôn tiên phong đi đầu để kiểm tra nguy hiểm.Chúng băng qua những dòng sông băng lạnh buốt, hơi thở hóa thành khói trắng.

Cả đám run cầm cập, phải ôm chặt lấy nhau mà tiến lên.- C…còn xa không?

- Jimin răng run lập cập, nép vào người Jiseok.- Sắp đến rồi!

Không được dừng lại!

- Youngji kiên quyết, ánh mắt kiên cường hiếm thấy ở một đứa bé.---Trong Rừng Phù thủy, mấy đứa trẻ bị kẹt đập bùm bụp vào màn sương tím đặc quánh.

Seunghan nghiến răng, cố giữ bình tĩnh:- Đừng hoảng!

Anh sẽ nghĩ cách.Nhưng mấy nhóc nhỏ thì bắt đầu khóc.

Sora nức nở:- Em muốn về nhàaaaa!Seunghan ôm lấy em gái nhỏ nhất, khẽ dỗ dành: - Suỵt… có các anh ở đây, em đừng sợ.Ánh mắt cậu quét qua cả bọn, gắng tỏ ra mạnh mẽ.

- Anh sẽ bảo vệ các em.Giữa lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên ngoài:- Mọi người ngốc nghếch thật.

Nghĩ gì mà liều lĩnh vậy chứ?Junho thử dùng bóng tối phá kết giới, nhưng tia sáng tím lóe lên, đẩy cậu nhóc bật ngược ra.

Cậu nhíu mày, nhìn đám trẻ mắc kẹt bên trong:- Anh không thể vào…

Nhưng nghe này, đừng sợ.

Có anh Seunghan ở đó rồi, nên sẽ không sao đâu, nhé?Seunghan vội áp sát tường kết giới:- Junho!

Làm sao để ra ngoài?!Bên ngoài, Jiseok đang lật giở hết những kiến thức cậu có về Rừng Phù thủy, rồi nói lại cho Junho chuyển lời vào trong: - Kết giới này dùng để giam giữ những linh hồn sợ hãi.

Mọi người càng sợ sẽ càng mắc kẹt ở trong đó.

Anh không thể phá từ bên ngoài được… nhưng các em thì có thể.- Chúng ta ư?

- Jiyong kêu to, giọng run run.Junho nhẹ nhàng nói tiếp:- Khi kết giới dựa vào nỗi sợ, thì chỉ có đoàn kết mới mở được đường ra.

Đừng để nỗi sợ nuốt lấy mình.Seunghan quay lại nhìn từng đứa, lời nói như mũi tên găm thẳng:- Nghe Junho nói chưa?

Chúng ta sẽ thoát được, đừng sợ.

Nắm tay nhau lại Minwoo, em đứng ở cuối cùng nhé.

Anh và Minwoo sẽ bảo vệ cho các em.Bọn nhỏ lần lượt nắm chặt tay nhau.

Những ánh mắt run rẩy dần trở nên kiên định hơn.

Nhưng Minwoo lúc này thì chỉ nghĩ đến đôi mắt lạnh như băng của người cha mang tên Thần Gió.--- Ở Rừng Họa Mi, Hội Thủ lĩnh trở về.

Nhưng khi bước vào kết giới, Hansol khựng lại.

Gương mặt anh tái mét:- Lũ trẻ… biến mất rồi.Không khí như vỡ vụn.

Seungkwan hốt hoảng:- Không… không thể nào…

Bọn trẻ đâu rồi?!Hansol lập tức tạo ra những quả cầu không gian, mắt anh quét tìm khắp ba cõi.

Rất nhanh, anh nghẹn giọng:- Tìm thấy rồi.

Chúng…

ở Rừng Phù thủy!Ngay tức khắc, Jun và Myungho lao đi.--- Tại mê trận, khi đám nhóc đang run rẩy cố gắng giữ vòng tay, ánh sáng chói lòa bỗng bắn xuyên màn đêm.

Myungho - Thần Ánh sáng giơ tay, ánh sáng từ lòng bàn tay cắt xuyên qua sương tím, xé toạc kết giới.Jun kéo lũ trẻ ra ngoài, giọng khàn đi vì tức giận lẫn lo lắng:- Các con… có biết các con vừa làm gì không hả?!Bọn trẻ lấm lem, mắt đỏ hoe, nhưng khi nhìn thấy người lớn đến, liền òa khóc rồi ùa vào ôm chầm lấy.Cánh cổng không gian của Hansol mở ra, đưa Jun, Myungho và lũ trẻ về nhà.--- Tất cả người lớn đều đứng chờ, vừa nhìn thấy đám trẻ, ánh mắt đã pha lẫn tức giận và nhẹ nhõm.

Và rồi...- CÁC CON NGHĨ GÌ MÀ BỎ ĐI VẬY HẢ?!

CÓ BIẾT LÀ CHA LO LẮM KHÔNG?!Một tràng mắng nổ ra như sấm.

Seungkwan mắng ba đứa nhỏ nhà mình đến mức chúng sợ hãi trốn sau lưng Seunghan, lí nhí xin lỗi.

Jihoon cốc đầu Jiyong vì cái tội ham vui.

Minwoo thì bối rối cầu cứu cha Mingyu vì bị Wonwoo lườm cho xém mặt.

Seungcheol khoanh tay nhìn cảnh hỗn loạn, mặt đen như mực.Nhưng rồi Jeonghan bước ra, mỉm cười:- Thôi nào, bọn nhỏ chỉ hiếu kỳ thôi mà.

Cũng may chẳng đứa nào bị thương cả.

Không sao rồi, tốt rồi...Soonyoung còn cười ha hả:- Em thấy tụi nó gan dạ đấy chứ!

Đi phiêu lưu còn biết hợp sức, cũng đâu tệ lắm đâu.

Nhưng mà lần sau các con phải hỏi ý kiến chúng ta trước nha.Mingyu gật gù đồng tình:- Ừ, mai mốt chắc cũng sẽ trở thành những chiến binh cừ khôi cho coi.Seungcheol thở dài, vò đầu bất lực:- Đúng là chiều hư lũ nhỏ này rồi…Dù bị mắng đến nỗi tai ù cả lên, đám nhóc vẫn ríu rít, lén nhìn nhau mà cười.

Với chúng, đó là một chuyến phiêu lưu không thể nào quên.
 
Back
Top Bottom