Trong khi Hội Thủ lĩnh đang bận họp với Thượng Đế - Nữ thần Sinh mệnh tại vùng đất Wonderland, bọn trẻ được đưa tới Rừng Họa Mi.
Nơi đây có kết giới bảo hộ, chim hót ríu rít, tưởng như chẳng có gì có thể xâm phạm.- Các con nhớ nhé, ở yên đây, không được rời khỏi kết giới.
Ngoài kia nhiều nguy hiểm lắm.Hansol dặn đi dặn lại, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Thú thật là anh không hề yên tâm khi để mấy đứa nhóc tự chăm nhau.Cả đám gật đầu “vâng ạ”, nhưng chỉ chờ người lớn khuất dạng, Sohan đã nhảy lên tảng đá, uể oải than phiền:- Ê, ở đây buồn chết đi được.
Ai đi với ta ra ngoài khám phá không?Sowan nhíu mày:- Anh lại bày trò nữa hả?
Cha sẽ mắng anh đó!Sora thì mắt sáng rực, lôi hai anh ra một góc rồi reo toáng lên: - Đi đi!
Em muốn xem thế giới loài người!Minwoo lúc đó đang nằm trên cây, khoanh tay lắc đầu:- Không được đâu.
Anh nghĩ là mấy đứa sẽ rơi vào mấy cái bẫy mai phục ở các vùng đất đó.
- Có anh thì không sao hết.
- Sora hồn nhiên.
- Anh sẽ dựng ngôi nhà gương bảo vệ chúng ta mà.
Phải không?Jiyong ở đâu chạy qua, hớn hở hưởng ứng ngay: - Đúng đúng, càng đông càng vui!
Anh cũng sẽ đi!Thế là kế hoạch “vượt ngục” hình thành, kéo theo Seunghan phát hiện.- Dừng lại!
Đi đâu thế?
Các em điên à?
Ngoài kia nguy hiểm lắm!Nhưng lời can ngăn vô hiệu, mấy đứa em còn chẳng để lời của anh cả vào tai.
Rốt cuộc, Seunghan đỏ mặt gắt gỏng:- Được rồi!
Anh sẽ đi theo.
Nhưng chỉ để… bảo vệ các em thôi đấy!Cả đám đồng loạt reo lên: - Ồ~~ Anh Seunghan dễ thương ghê!---🌤️ Những đứa trẻ lang thang qua cung điện trên mây.
Những bậc thang bằng cầu vồng nối từ tầng mây này sang tầng mây khác.
Sora ngồi trên áng mây trắng, đung đưa chân, cười khúc khích, rạng rỡ như một tiểu công chúa dưới nắng hồng.
Minwoo tạo ra hàng trăm chiếc gương nhỏ phản chiếu ánh nắng, biến bầu trời thành cả một vũ hội lấp lánh.
Sohan và Sowan thi ai hét to hơn, giọng vang vọng khắp trời.🎪 Tiếp theo đó, Seunghan dẫn các em ghé qua chợ loài người.
Cả đám ngạc nhiên khi thấy các món ăn: bánh mì nóng giòn, mật ong ngọt lịm, kem lạnh như tuyết.
Jiyong suýt bị lạc vì mải mê xem một con rối gỗ biết múa.
Seunghan lén dùng chút sức mạnh che đi tai nhọn của đám nhỏ nhà chú Seungkwan để không bị phát hiện là “khác loài”.
Minwoo được một bà lão tặng cho quả táo đỏ mọng, ôm khư khư cả ngày không chịu ăn.🏰 Đám nhóc tiếp tục đi, rồi lạc vào lãnh địa của Vương quốc Ma cà rồng.
Minwoo được trở về nhà, tự tin dẫn mọi người đi tham quan cả vương quốc.
Không khí lạnh lẽo bao trùm khiến lũ trẻ rùng mình, những toà lâu đài đen thẫm.
Lũ trẻ giật mình khi thấy những đôi mắt đỏ sáng quắc trong bóng tối.
Nhưng bất ngờ, một hoàng tử ma cà rồng nhỏ tuổi (chỉ tầm ngang tuổi chúng) tặng cho Sora một bông hoa hồng trắng phát sáng trong đêm.
Hai anh trai Sohan và Sowan lo sốt vó, còn Jiyong thì trêu chọc khiến cô bé đỏ bừng cả mặt:- Em có bạn mới rồi kìa, Sora~ 🌲 Tạm xa Vampire Kingdom, những đứa đặt chân đến Thung lũng Nhân mã.
Tiếng vó ngựa dồn dập, thân hình nửa người nửa thú uy nghi lừng lững.
Ban đầu những nhân mã cau có, không cho chúng đi qua.
Nhưng Minwoo nhanh trí dựng gương soi để chúng thấy dáng vẻ kiêu hùng của mình, khiến mấy nhân mã bật cười, đổi thái độ, còn chỉ đường cho cả nhóm.
Seunghan chạy đua với lũ trẻ nhân mã, cười vang như sấm.
Jiyong thì say sưa uống rượu nho với mấy ông cụ bên bờ suối. 🧜♂️ Sowan theo chỉ dẫn của một nhà tiên tri, dẫn mọi người đến Vương quốc Tiên cá.
Những cơn sóng bạc đầu, mùi muối mằn mặn, những toà lâu đài từ nước và bọt biển.
Cả đám đứng trên bãi đá, nghe tiếng hát của tiên cá.
Tiếng hát dịu dàng đến mức Sora ngây người.
Một tiên cá ném lên một vỏ sò óng ánh, bảo: - Hãy đem theo, khi cần nó sẽ hát cùng các ngươi.Seunghan cẩn thận cất vỏ sò ấy trong túi áo, coi như kỷ vật.---Mỗi nơi đều mang đến niềm phấn khích lẫn vài phen hú hồn, kèm theo đó là những điều thú vị mà chúng chưa bao giờ thấy.
Cho đến khi chúng bước vào Khu rừng Phù thủy.
Khung cảnh nơi đây u ám, cây cối xoắn vặn, sương đen bủa vây.
Sora run rẩy níu áo anh trai, còn Sohan và Sowan thì nắm chặt tay em gái nhỏ:- Không sao, anh ở đây.Nhưng ngay sau đó, cả đám bị một làn khói tím bao vây.
Chỉ trong chớp mắt, chúng nhận ra mình đã bị yểm bùa, lạc trong mê trận không lối ra.Seunghan đập mạnh vào bức tường vô hình, gào lên:- Chúng ta bị nhốt rồi!---Ở một nơi khác, trong Rừng Họa Mi.
Youngji bỗng khựng lại khi đang chơi cùng các anh chị khác.
Cô bé ôm ngực, thì thào:- Anh Jiyong… nguy hiểm… anh ấy bị kẹt ở đâu đó.Mọi người giật mình.
Tín hiệu song sinh - sợi dây gắn kết bí ẩn giữa Jiyong và Youngji - chưa bao giờ sai.Cả đám chạy quanh Rừng Hoạ mi nhưng không tìm thấy sáu đứa trẻ còn lại đâu.
Jiseok trầm ngâm suy nghĩ:- Mọi người có thể đi đâu được nhỉ?Youngji quyết định: - Ta phải đi cứu anh ấy.
Em sẽ tìm được Jiyong.Một nhóm nhỏ nhanh chóng tụ tập, gồm Youngji và những đứa trẻ còn lại chưa tham gia cuộc phiêu lưu.
Thần Sách Jiseok chịu trách nhiệm kiểm tra bản đồ để tìm đường an toàn nhất.
Thần Bóng tối Junho luôn tiên phong đi đầu để kiểm tra nguy hiểm.Chúng băng qua những dòng sông băng lạnh buốt, hơi thở hóa thành khói trắng.
Cả đám run cầm cập, phải ôm chặt lấy nhau mà tiến lên.- C…còn xa không?
- Jimin răng run lập cập, nép vào người Jiseok.- Sắp đến rồi!
Không được dừng lại!
- Youngji kiên quyết, ánh mắt kiên cường hiếm thấy ở một đứa bé.---Trong Rừng Phù thủy, mấy đứa trẻ bị kẹt đập bùm bụp vào màn sương tím đặc quánh.
Seunghan nghiến răng, cố giữ bình tĩnh:- Đừng hoảng!
Anh sẽ nghĩ cách.Nhưng mấy nhóc nhỏ thì bắt đầu khóc.
Sora nức nở:- Em muốn về nhàaaaa!Seunghan ôm lấy em gái nhỏ nhất, khẽ dỗ dành: - Suỵt… có các anh ở đây, em đừng sợ.Ánh mắt cậu quét qua cả bọn, gắng tỏ ra mạnh mẽ.
- Anh sẽ bảo vệ các em.Giữa lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ bên ngoài:- Mọi người ngốc nghếch thật.
Nghĩ gì mà liều lĩnh vậy chứ?Junho thử dùng bóng tối phá kết giới, nhưng tia sáng tím lóe lên, đẩy cậu nhóc bật ngược ra.
Cậu nhíu mày, nhìn đám trẻ mắc kẹt bên trong:- Anh không thể vào…
Nhưng nghe này, đừng sợ.
Có anh Seunghan ở đó rồi, nên sẽ không sao đâu, nhé?Seunghan vội áp sát tường kết giới:- Junho!
Làm sao để ra ngoài?!Bên ngoài, Jiseok đang lật giở hết những kiến thức cậu có về Rừng Phù thủy, rồi nói lại cho Junho chuyển lời vào trong: - Kết giới này dùng để giam giữ những linh hồn sợ hãi.
Mọi người càng sợ sẽ càng mắc kẹt ở trong đó.
Anh không thể phá từ bên ngoài được… nhưng các em thì có thể.- Chúng ta ư?
- Jiyong kêu to, giọng run run.Junho nhẹ nhàng nói tiếp:- Khi kết giới dựa vào nỗi sợ, thì chỉ có đoàn kết mới mở được đường ra.
Đừng để nỗi sợ nuốt lấy mình.Seunghan quay lại nhìn từng đứa, lời nói như mũi tên găm thẳng:- Nghe Junho nói chưa?
Chúng ta sẽ thoát được, đừng sợ.
Nắm tay nhau lại Minwoo, em đứng ở cuối cùng nhé.
Anh và Minwoo sẽ bảo vệ cho các em.Bọn nhỏ lần lượt nắm chặt tay nhau.
Những ánh mắt run rẩy dần trở nên kiên định hơn.
Nhưng Minwoo lúc này thì chỉ nghĩ đến đôi mắt lạnh như băng của người cha mang tên Thần Gió.--- Ở Rừng Họa Mi, Hội Thủ lĩnh trở về.
Nhưng khi bước vào kết giới, Hansol khựng lại.
Gương mặt anh tái mét:- Lũ trẻ… biến mất rồi.Không khí như vỡ vụn.
Seungkwan hốt hoảng:- Không… không thể nào…
Bọn trẻ đâu rồi?!Hansol lập tức tạo ra những quả cầu không gian, mắt anh quét tìm khắp ba cõi.
Rất nhanh, anh nghẹn giọng:- Tìm thấy rồi.
Chúng…
ở Rừng Phù thủy!Ngay tức khắc, Jun và Myungho lao đi.--- Tại mê trận, khi đám nhóc đang run rẩy cố gắng giữ vòng tay, ánh sáng chói lòa bỗng bắn xuyên màn đêm.
Myungho - Thần Ánh sáng giơ tay, ánh sáng từ lòng bàn tay cắt xuyên qua sương tím, xé toạc kết giới.Jun kéo lũ trẻ ra ngoài, giọng khàn đi vì tức giận lẫn lo lắng:- Các con… có biết các con vừa làm gì không hả?!Bọn trẻ lấm lem, mắt đỏ hoe, nhưng khi nhìn thấy người lớn đến, liền òa khóc rồi ùa vào ôm chầm lấy.Cánh cổng không gian của Hansol mở ra, đưa Jun, Myungho và lũ trẻ về nhà.--- Tất cả người lớn đều đứng chờ, vừa nhìn thấy đám trẻ, ánh mắt đã pha lẫn tức giận và nhẹ nhõm.
Và rồi...- CÁC CON NGHĨ GÌ MÀ BỎ ĐI VẬY HẢ?!
CÓ BIẾT LÀ CHA LO LẮM KHÔNG?!Một tràng mắng nổ ra như sấm.
Seungkwan mắng ba đứa nhỏ nhà mình đến mức chúng sợ hãi trốn sau lưng Seunghan, lí nhí xin lỗi.
Jihoon cốc đầu Jiyong vì cái tội ham vui.
Minwoo thì bối rối cầu cứu cha Mingyu vì bị Wonwoo lườm cho xém mặt.
Seungcheol khoanh tay nhìn cảnh hỗn loạn, mặt đen như mực.Nhưng rồi Jeonghan bước ra, mỉm cười:- Thôi nào, bọn nhỏ chỉ hiếu kỳ thôi mà.
Cũng may chẳng đứa nào bị thương cả.
Không sao rồi, tốt rồi...Soonyoung còn cười ha hả:- Em thấy tụi nó gan dạ đấy chứ!
Đi phiêu lưu còn biết hợp sức, cũng đâu tệ lắm đâu.
Nhưng mà lần sau các con phải hỏi ý kiến chúng ta trước nha.Mingyu gật gù đồng tình:- Ừ, mai mốt chắc cũng sẽ trở thành những chiến binh cừ khôi cho coi.Seungcheol thở dài, vò đầu bất lực:- Đúng là chiều hư lũ nhỏ này rồi…Dù bị mắng đến nỗi tai ù cả lên, đám nhóc vẫn ríu rít, lén nhìn nhau mà cười.
Với chúng, đó là một chuyến phiêu lưu không thể nào quên.