Âm thanh trống tế nổi lên như tiếng tim người bị ai đó bóp nghẹt.
"Đùng!
Đùng!
Đùng!" — từng nhịp dội vào nền đá, làm lòng vòng tế rung lên.
Chuông đồng đáp lại, vang một hồi dài như than khóc của vong linh.Mười hai pháp khí được các pháp sư áo đen nâng lên.
Ánh lửa từ đuốc hắt xuống, làm bóng chúng in trên đất thành những hình xoắn ốc, trùng khớp với vòng khắc chìm trong đá.Hoàng Minh đứng trong vòng, hơi thở nặng nhọc.
Mồ hôi lạnh rịn trên trán, nhưng ánh mắt không hề dao động.
Bên ngoài, Lạc Vũ Thần nắm chặt chuỗi ngọc bội, mắt dõi theo từng chuyển động, sẵn sàng lao vào khi mạch dẫn khởi động.Trên mặt hồ, mười hai bông sen trắng nở đồng loạt.
Ánh sáng từ cánh sen chiếu thẳng lên trời, đan thành một tấm lưới sáng khổng lồ bao trùm toàn bộ vòng tế.Và rồi—Bông sen thứ mười ba trồi lên, giữa làn nước đỏ máu.Nó không trắng.
Nó đỏ thẫm, như được dệt bằng máu ngàn vạn oan hồn.
Cánh hoa mịn như tơ, nhưng khi tỏa sáng thì lại vằn vện những đường nứt, giống như mặt gương sắp vỡ.
Một thứ oán khí lạnh lẽo phả ra, ép mọi người phải lùi nửa bước.Các pháp sư bắt đầu xoay quanh vòng tế, tay giơ cao pháp khí, miệng đọc chú.
Âm thanh tụng niệm hòa với nhịp trống dồn dập, cuộn thành cơn gió xoáy.
Bùa chú viết trên giấy vàng tự động tách khỏi tràng kệ, bay lên, xoay tròn trên không trung, kết thành luân hồi đồ.Lạc Vũ Thần cắn môi, ngón tay siết chặt:– "Họ đang mở mạch dẫn...
Máu tế và linh hồn sẽ bị hút vào tâm hồ!"
Đúng lúc ấy, mặt đất trong vòng tế run lên.
Những rãnh khắc mờ ảo bỗng rực sáng đỏ, chảy dòng huyết quang như máu sống.
Dòng máu ấy dồn lại về chính giữa — nơi bông sen đỏ trồi lên.Một vong hồn đầu tiên bị hút.
Tiếng la thảm thiết vang lên từ bóng người vô chủ lảng vảng trên bờ hồ, rồi thân ảnh ấy bị lôi tuột vào xoáy nước.
Một vòng sáng đỏ bùng lên.
Rồi vong hồn thứ hai, thứ ba... hàng loạt tiếng kêu thảm nối tiếp nhau.Hoàng Minh nghiến răng.
Anh bước lên, hét:– "Dừng lại!
Đây không phải nghi thức cứu độ!
Đây là cạm bẫy để nuốt trọn tất cả!"
Lời anh vừa dứt, đất dưới chân nứt toác.
Từ khe nứt phun ra hàng trăm bàn tay xương xẩu, chụp lấy anh.
Lạc Vũ Thần không thể đứng ngoài.
Cô rút thanh trượng gỗ đào, phi thẳng vào vòng tế, hét:– "Hoàng Minh, lùi lại!"
Cô đập mạnh xuống đất.
Từ đầu trượng vỡ ra tia sáng xanh lục, chém ngang hàng bàn tay ma quái.
Khoảnh khắc ấy, luồng khí lạnh xung quanh tan bớt.
Hoàng Minh ngẩng lên, đôi mắt lóe sáng vì hy vọng.Nhưng chính khi ấy, bông sen đỏ bắt đầu mở rộng, từng cánh tách ra, để lộ bên trong... một con mắt.
Con mắt khổng lồ, tròng đen như vực sâu, tròng đỏ như lửa ngục.
Nó đảo nhìn, một tia sáng quét qua cả vòng tế, khiến tất cả pháp sư đồng loạt quỳ sụp, miệng lẩm bẩm như kẻ mất hồn.Ánh mắt ấy dừng lại nơi Hoàng Minh.
Trong đầu anh vang lên giọng nói lạnh lẽo:"Ngươi... kẻ mang dòng máu học sĩ.
Ngươi sẽ thay thế một linh hồn.
Ngươi sẽ là chìa khóa mở vòng cuối."
Cả thân thể Hoàng Minh run rẩy, lồng ngực đau nhói như sắp vỡ.
Máu từ khóe môi trào ra, rơi xuống đất — và kỳ lạ thay, từng giọt máu lập tức được những rãnh sáng đỏ hút lấy, chảy vào tâm hồ.Lạc Vũ Thần hét lớn:– "Đừng để nó lấy máu của huynh!
Lùi ra!"
Cô lao tới, nhưng một bức tường gió bỗng dựng đứng, hất cô văng khỏi vòng.
Cô ngã xuống, va mạnh vào tảng đá.
Vẫn gượng đứng dậy, cô rít lên:– "Nếu cứ thế này... hắn sẽ bị nuốt sống!"
Hoàng Minh khụy gối.
Nhưng trong khoảnh khắc cận kề tuyệt vọng, anh bỗng nhớ lại mảnh văn tự cổ từng đọc trong "truyện thứ mười ba" mà sư Trí Không đưa cho anh, một phần bị bỏ khỏi Luân Hồi Kinh, không bao giờ được tụng trong tế lễ.
Mảnh văn đó dặn rằng:"Kẻ nào đọc truyện thứ mười ba bằng máu chính mình, sẽ thay thế một linh hồn, khiến xoáy ngược dòng."
Ánh mắt Hoàng Minh lóe sáng.
Anh biết, đây là con đường duy nhất.Anh cắn mạnh đầu lưỡi, để máu hòa vào tiếng đọc.
Bắt đầu chậm, rồi càng lúc càng rõ, anh đọc lên những câu chữ cấm kỵ.Luân hồi đồ trên không trung chấn động dữ dội.
Những dòng nước xoáy điên cuồng, rồi đột ngột đổi hướng.
Máu trong rãnh đá không chảy về tâm hồ nữa, mà rút ngược ra ngoài, tràn lên bờ.
Các pháp sư quỳ gục, la hét vì bùa chú phản nghịch.Bông sen đỏ rung chuyển.
Con mắt khổng lồ trong nó mở to, giận dữ:"Ngươi dám...!"
Hoàng Minh thở dốc, tiếp tục đọc.
Mỗi câu khiến máu trong người anh rút đi, da tái nhợt, nhưng ánh nhìn không hề lay chuyển.Lạc Vũ Thần, từ bên ngoài, nhìn thấy máu chảy ướt cả áo Hoàng Minh, tim như bị dao cắt.
Nước mắt tràn ra, nhưng cô vẫn hét lên, như để truyền sức mạnh:– "Huynh nhất định không được gục!
Ta còn ở đây!
Hoàng Minh!"
Cảnh tượng hỗn loạn.
Luân hồi đồ đỏ rực trên không trung, pháp khí va đập nhau leng keng, mười hai bông sen trắng lung lay, như sắp nát vụn.Và giữa tất cả, Hoàng Minh vẫn đứng, máu nhuộm áo, đọc đến những câu cuối cùng của truyện thứ mười ba.Bông sen đỏ bắt đầu nứt.
Oán khí phun ra như bão tố.
Cả hồ Liên Đài rung chuyển dữ dội, nước tràn lên bờ, cuốn theo những vong hồn vừa mới bị giải phóng.– "Đêm Nguyệt Liên Tế... còn chưa kết thúc đâu!" – giọng con mắt vang dội, giận dữ và tuyệt vọng.Vòng tế ngập trong máu, ánh sáng, và tiếng gào thét.
Cao trào bắt đầu mở ra, không ai còn đường lùi.[P/s: Sẽ không có tuyến tình cảm giữa Minh Lương và Lạc Vũ Thần.
Đừng ai hy vọng gì =)]