Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Scandal Mẹ Kế Tuổi 25

Scandal Mẹ Kế Tuổi 25
Chương 20: Chương 20



Ngày cô mới được đưa đến cô nhi viện, chỉ là một đứa trẻ sơ sinh vừa lọt lòng mẹ được vài ngày. Cô bị bỏ rơi khi còn đỏ hỏn. Chính anh là người đã thay tã lót cho cô mỗi ngày, bón từng thìa sữa cho cô ăn, dịu dàng hát ru cô ngủ. Cô cứ thế lớn lên từng ngày, trở thành một cái đuôi nhỏ bé, lẽo đẽo theo sau anh không rời.

Năm cô lên năm tuổi, cô từng ngây ngô hỏi anh: "Anh An An, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ rời xa chứ?"

Cậu thiếu niên năm ấy chỉ cười hiền, xoa đầu cô, rồi nhẹ nhàng đáp: "Không đâu bé ngốc ạ, lớn lên chúng ta sẽ có gia đình riêng của mình thôi."

Cô nắm chặt lấy vạt áo anh, lắc đầu quầy quậy: "Em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi mà."

Anh chỉ nhìn cô cười, nụ cười ngốc nghếch, hiền lành.

Thế là cô chạy đi tìm giám đốc cô nhi viện, líu lo hỏi ông: "Thưa giám đốc, làm sao để có thể cùng một người trở thành gia đình, ngày ngày đều được nhìn thấy nhau ạ?"

Ông cụ cười hiền, đáp: "Nếu hai người kết hôn với nhau, họ sẽ tạo nên một gia đình."

Cô mừng rỡ reo lên, vội vã chạy đi tìm anh, trịnh trọng tuyên bố: "Anh An An ơi, lớn lên em nhất định sẽ lấy anh, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc."

Anh chỉ cười, gật đầu đồng ý: "Ừ, được thôi."

Nhưng chẳng bao lâu sau đó, bố mẹ ruột của anh tìm đến cô nhi viện, đón anh về nhà. Ngày anh chia tay cô nhi viện, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, nước mắt lã chã rơi, nghẹn ngào hỏi: "Anh An An ơi, anh có thể không đi được không?"

Anh quay sang cầu xin bố mẹ: "Bố mẹ ơi, có thể mang cả em ấy đi cùng chúng ta được không ạ?"

Dĩ nhiên, câu trả lời mà cả hai nhận được chỉ là một tiếng "Không!" lạnh lùng, dứt khoát.

Lúc anh rời đi, anh dịu dàng an ủi cô: "Bé con ngoan, đừng khóc nhé. Lớn lên anh nhất định sẽ quay trở lại tìm em."

Cô cứ đứng ngây ngốc ở cổng viện, gào khóc gọi tên anh, nước mắt tuôn rơi lã chã, lăn dài trên đôi má bầu bĩnh.
 
Scandal Mẹ Kế Tuổi 25
Chương 21: Chương 21



18.
Trước khi lên đường đi công tác, Phó Kim An còn cẩn thận hứa với cô, anh sẽ cố gắng hết sức để đẩy nhanh tiến độ dự án, tranh thủ hoàn thành sớm nhất có thể để nhanh chóng trở về bên cô.

Quản gia ra đón cô, nhân tiện "báo cáo" một chuyện khá thú vị: Phó Kim An thường không về ăn tối ở nhà mỗi khi cô vắng mặt, nhưng ngược lại, nếu có cô ở nhà, thì anh sẽ về dùng bữa tối đều đặn hơn hẳn.

Cô tò mò hỏi: "Trước đây anh ấy cũng vậy sao bác?"

Quản gia gật đầu, thành thật đáp: "Dạ đúng vậy thưa cô. Cậu Phó trước giờ vẫn luôn bận rộn như con thoi, cả ngày chỉ biết có công việc thôi. Từ khi cô về đây, cậu Phó mới dần dần thay đổi đó ạ."

"Vì có cô nên anh ấy mới thay đổi?" Cô ngạc nhiên hỏi lại, trong lòng không khỏi xao động.

"Nhưng... tại sao chứ?" Cô vẫn chưa hết ngạc nhiên, tiếp tục hỏi.

"Dạ, bởi vì cậu Phó thích cô đó ạ. Vì thích, nên dù công việc có bận rộn đến đâu, cậu ấy vẫn luôn cố gắng dành chút thời gian ít ỏi để được ở bên cạnh cô." Quản gia mỉm cười, giải thích cặn kẽ.

Cô nghe xong mà choáng váng cả người. "Phó Kim An... thích mình sao?" Cô ngơ ngác tự hỏi, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.

Đúng lúc cô còn chưa kịp định thần lại, một bóng dáng quen thuộc đã từ ngoài cửa lao vào nhà. "Ô, hóa ra là cậu 'con trai' quý hóa của mình, Phó Kí Bạch đây mà." Cô thầm nghĩ.

"Chị ơiiii!" Cậu ta vừa chạy vừa gọi, giọng điệu nũng nịu như trẻ con.

Khi thấy cậu ta định xông đến ôm chầm lấy mình, cô nhanh tay lẹ mắt giơ tay lên chặn lại, nghiêm giọng nhắc nhở: "Gọi mẹ!"

Phó Kí Bạch bĩu môi hờn dỗi, khựng lại cách cô một bước chân, vẻ mặt không vui: "Chị đi vắng lâu như vậy mà cũng không thèm hỏi thăm em lấy một tiếng."

"Dỗ dành ông Phó lớn còn chưa xong, lại còn phải dỗ dành thêm cả ông Phó bé nữa hả trời?" Cô thầm than thở.

"Đi chơi có vui không con?" Cô hỏi, giọng điệu cố gắng nhẹ nhàng, dịu dàng.

Nụ cười tươi rói trên môi Phó Kí Bạch vụt tắt. Cậu ta nghiến răng ken két, ánh mắt giận dữ nhìn cô: "Ba em cố tình kiếm cớ đuổi em đi đó chị. Đúng là đồ đàn ông tồi!"

"Yo, vừa mới về đến nhà mà đã dám lớn tiếng mắng ba mình rồi kìa!" Cô thầm nghĩ, không khỏi bật cười.

Cậu ta ỉu xìu ngồi phịch xuống cạnh cô, vẻ mặt đau khổ thay cho cô: "Chỉ vì một tháng ba em chu cấp cho chị một trăm triệu, mà chị đồng ý kết hôn với lão ta sao?"

"Chứ còn đợi đến bao giờ nữa?" Cô nhướn mày hỏi ngược lại: "Một tỷ hai trăm triệu một năm, sau khi trừ thuế má các kiểu. Con có biết số tiền đó mẹ phải cày cuốc bục mặt bao nhiêu năm mới kiếm được không hả?"

"Chị à, tiền bạc đối với chị quan trọng đến vậy sao?" Phó Kí Bạch vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục hỏi.

"Chứ còn hỏi thừa nữa à?" Cô nhún vai, đáp tỉnh rụi.
 
Scandal Mẹ Kế Tuổi 25
Chương 22: Chương 22



Sinh ra đã ngậm thìa vàng như cậu, làm sao hiểu thấu được cuộc sống cơ cực của những người nghèo khổ như bọn tôi chứ?" Cô thở dài, giọng điệu đầy vẻ bất lực.

"Nếu em trả cho chị gấp đôi số tiền đó, chị có thể ly hôn với ba em được không?" Phó Kí Bạch không hề nao núng, tiếp tục gạ gẫm.

Cô nhìn sâu vào đôi mắt sáng long lanh của cậu ta, tim bỗng dưng đập rộn ràng, loạn nhịp. "Cậu nhóc này, đúng là biết cách dụ dỗ người khác mà." Cô thầm nghĩ.

Nhưng rất nhanh sau đó, lý trí đã kéo cô trở về thực tại. Cô vội vàng phản bác: "Con nói cái gì vậy hả? Có phải là bị điên rồi không? Mẹ kế thì cũng vẫn là mẹ của con, tiền con tiêu xài hàng ngày cũng có một phần công sức của mẹ trong đó đó, biết chưa hả?"

"Gì chứ? Cái cậu nhóc này cứ tưởng bở, chắc mẩm mình chỉ có mỗi một trăm triệu mỗi tháng để tiêu xài, mà nào có biết mình còn nắm trong tay một chiếc thẻ đen tiêu không giới hạn!" Cô thầm nghĩ, "Phàm là người có não, ai mà chẳng biết đường chọn bên có lợi hơn chứ!"

"Việc quan trọng nhất của con bây giờ là phải cố gắng học hành, thi cho đậu vào trường đại học danh tiếng. Mẹ kế của con đây, chính là mẹ đó, tốt nghiệp thủ khoa trường 985 hẳn hoi đó nha. Con đừng có mà làm khó mẹ nữa." Cô nghiêm giọng giáo huấn.

Phó Kí Bạch cúi gằm mặt, im lặng không nói gì, mái tóc mềm mại rũ xuống che đi đôi mắt đượm buồn. Trông cậu ta lúc này chẳng khác nào một chú cún con bị chủ nhân bỏ rơi, tủi thân vô cùng.

Một lúc sau, Phó Kí Bạch ngẩng đầu lên, chậm rãi nói với cô, giọng điệu có chút bí ẩn: "Em biết chị đang lo lắng điều gì. Nhưng em muốn nói cho chị biết một bí mật động trời. Phó Kim An không phải là ba ruột của em đâu, và lão ta mới chỉ ba mươi tuổi thôi, chứ không phải ba mươi tám như trên giấy tờ tùy thân đâu chị ạ."

"Hả??? Cái gì cơ?" Cô nghe xong mà há hốc mồm kinh ngạc, không tin vào tai mình.

19.
"Không đến lượt con lên tiếng về chuyện này." Một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên, cắt ngang lời Phó Kí Bạch. Là giọng của Phó Kim An.

Cô hoàn toàn choáng váng, đầu óc quay cuồng.

Anh bước nhanh tới, đứng chắn giữa cô và Phó Kí Bạch. Phó Kí Bạch tức tối trừng mắt nhìn anh, giọng điệu đầy vẻ thách thức: "Này cậu kia, sớm muộn gì Phó thị cũng sẽ thuộc về cháu thôi."

Phó Kim An vẫn thản nhiên, không hề tỏ ra nao núng, khoanh tay trước ngực, từ tốn đáp: "Chuyện thừa kế, cứ đợi sau khi cháu thi xong đại học rồi hẵng bàn."
 
Scandal Mẹ Kế Tuổi 25
Chương 23: Chương 23



"Thi xong, cháu sẽ không ra nước ngoài du học đâu. Cháu sẽ ở lại Trung Quốc, cạnh tranh công bằng với cậu để giành lại quyền thừa kế công ty." Phó Kí Bạch kiên quyết tuyên bố.

Phó Kim An nhún vai, thờ ơ đáp: "Được thôi, tùy cháu."

Ngày hôm sau, Phó Kí Bạch bị đích thân Phó Kim An lái xe đưa đến trường, "tống cổ" vào ký túc xá sinh viên ở luôn. Cậu ta tức giận đến tím mặt, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Này, cậu đúng là đồ vô liêm sỉ! Dám dùng cả trò bẩn thỉu này để đối phó với cháu!"

"Chị ơi, cái lão già này quá mưu mô xảo quyệt đó chị. Chị nhất định phải cẩn thận, đừng để bị lão ta lừa gạt đó nha!" Phó Kí Bạch vẫn không quên dặn dò cô trước khi bị "tống" đi.

Cô chỉ biết ôm trán, thở dài bất lực. "Cái gia đình này đúng là quá sức tưởng tượng của mình rồi." Cô thầm nghĩ.

Phó Kim An đứng đó, vênh mặt lên đầy vẻ đắc thắng, vẫy tay chào tạm biệt "cậu cháu trai yêu quý": "Cháu trai ngoan, cậu sẽ ở đây chờ ngày cháu trở về so tài cao thấp với cậu. Hẹn gặp lại cháu sau bốn tháng nữa nhé!"

20.
Mối quan hệ giữa những gia tộc giàu có, quyền lực quả thực phức tạp và rối rắm hơn cô vẫn tưởng tượng rất nhiều.

Trên đường về nhà, Phó Kim An nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, chậm rãi kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện về gia đình anh.

Hóa ra, "Phó Kim An" chỉ là một cái tên được anh mượn dùng, chứ không phải tên thật của anh.

Trước anh, Phó gia còn có một người anh trai cả và một người chị gái. Anh là con út trong gia đình. Người anh trai tên thật là Phó Kim An, đã qua đời khi anh còn đang tuổi thiếu niên. Người chị gái thì bỏ nhà ra đi biền biệt, không một tin tức, chỉ để lại một đứa con trai nhỏ. Để bảo vệ gia tộc, để duy trì tiếng tăm và các mối quan hệ xã hội của Phó gia, anh đã quyết định thay đổi toàn bộ thông tin cá nhân, lấy tên anh trai đã mất là Phó Kim An, nhận đứa cháu trai duy nhất làm con nuôi, đặt tên là Phó Kí Bạch, với hy vọng sau này sẽ có người kế thừa sự nghiệp gia tộc.

"Em... em thật sự không biết phải nói gì nữa." Nghe xong câu chuyện dài dằng dặc của anh, cô nhất thời không biết mình nên dùng thái độ gì để đáp lại.

Bất chợt, cô nhớ ra một điều quan trọng. Phó Kí Bạch đã từng nói, Phó Kim An năm nay mới chỉ ba mươi tuổi!

21.
Trong lòng cô dấy lên một nỗi hoài nghi mơ hồ. "Liệu người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình đây, có phải chính là anh An An trong ký ức tuổi thơ của mình không?" Cô tự hỏi.
 
Scandal Mẹ Kế Tuổi 25
Chương 24: Chương 24



"Nếu thật sự là một người, vậy tại sao suốt bao nhiêu năm qua, anh ấy không hề tìm đến mình một lần?" Cô lại tự chất vấn.

Cô quyết định thử dò la, thăm dò anh xem sao. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, điện thoại của Phó Kim An đã đổ chuông. Màn hình hiển thị tên người gọi đến là "Tiêu Hoa".

Cô vội nghiêng người né sang một bên, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình xuống mức thấp nhất. Phó Kim An cũng chẳng có ý định giấu giếm gì cô, thản nhiên nhấn nút nghe, còn cố ý bật loa ngoài để cô cùng nghe.

Giọng nói uyển chuyển, mềm mại của người đẹp Tiêu Hoa vang lên từ đầu dây bên kia: "Dự án hợp tác đã hoàn thành tốt đẹp rồi anh nhé! Tối nay em xin phép được mời anh một bữa cơm thân mật, nhân tiện em cũng muốn tặng anh một món quà nho nhỏ để cảm ơn anh."

Phó Kim An ậm ừ đáp lời, bảo đối phương nhắn tin địa chỉ nhà hàng cho anh, rồi dập máy.

"Em có muốn đi cùng anh không?" Anh quay sang hỏi ý kiến cô.

"Anh đi gặp người đẹp, mình lẽo đẽo theo sau làm gì cho thừa thãi?" Cô thầm nghĩ, miệng thì lắc đầu nguầy nguậy: "Dạ thôi, em không đi đâu ạ."

"Em thật sự không muốn đi cùng anh sao?" Phó Kim An có vẻ hơi thất vọng, hỏi lại lần nữa.

Cô vẫn kiên quyết lắc đầu. Phó Kim An đành phải đưa cô về biệt thự trước, rồi mới lái xe đi gặp gỡ đối tác.

Mặc dù miệng nói không đi, nhưng ngay khi chiếc xe của anh vừa khuất bóng sau cổng lớn, cô cũng lập tức nhảy lên xe, phóng theo sau anh, giữ khoảng cách không quá xa, cũng không quá gần. Cô muốn tận mắt chứng kiến xem hai người họ định "tình chàng ý thiếp" đến mức nào.

Xe của Phó Kim An dừng lại trước một câu lạc bộ tư nhân sang trọng. Cô không phải là thành viên của câu lạc bộ này, nên không thể tự tiện vào trong. "Hừm, kế hoạch đi bắt gian tại trận vừa mới manh nha đã bị dập tắt luôn rồi sao?" Cô bực bội nghĩ thầm.
 
Scandal Mẹ Kế Tuổi 25
Chương 25: Chương 25



Đang lúc cô còn do dự, không biết có nên "mặt dày" gọi điện thoại cho Phó Kim An, giả vờ hỏi anh đang ở đâu, để kiếm cớ "tình cờ" xuất hiện hay không, thì anh đột nhiên bước ra ngoài, đi thẳng về phía xe cô.

"Mẹ ơi, chẳng lẽ anh ta phát hiện ra mình đang theo dõi anh ta rồi sao?" Cô giật mình hoảng hốt. "Hay là cứ giả bộ nói mình đang lái xe đi dạo ngang qua đây, không biết có qua mắt được anh ta không nhỉ?"

Phó Kim An khẽ cong môi cười, nụ cười như thể đã đoán trước được cô nhất định sẽ mò tới đây. Anh không nói không rằng, cứ thế nắm lấy tay cô, kéo cô đi thẳng vào bên trong câu lạc bộ.

"Trời ơi, xấu hổ muốn chui xuống đất luôn mất thôi!" Cô thầm kêu gào trong lòng.

Vừa bước vào phòng chờ, cô đã thấy người đẹp Tiêu Hoa đang ngồi đợi sẵn ở đó. Cô ngượng ngùng gật đầu chào hỏi đối phương. "Công nhận là xinh đẹp thật đó nha!" Cô thầm thừa nhận.

"Đúng là mấy ông đàn ông lắm tiền, thích gì được nấy, tay trái ôm người đẹp, tay phải ôm mỹ nhân, đúng là sướng như tiên!" Cô lẩm bẩm nghĩ.

Ngồi được một lúc, tự dưng cô thấy sống mũi cay cay, mắt bắt đầu rơm rớm nước. "Phó Kim An đã có người đẹp trong lòng rồi, còn lừa mình kết hôn làm gì chứ? Chẳng lẽ hai người họ cãi nhau, giận dỗi nhau, nên mới tiện tay vớ lấy mình về làm 'bia đỡ đạn' hay sao? Hóa ra mình cũng chỉ là một con tốt thí, một 'lốp xe dự phòng' rẻ tiền thôi à?"

Càng nghĩ càng thấy tủi thân, càng nghĩ càng muốn khóc òa lên cho hả giận. "Đúng là mình ngu ngốc hết phần thiên hạ mà! Đáng lẽ ra mình không nên mò đến cái chỗ quỷ quái này mới phải! Đáng lẽ ra mình nên mặc kệ bọn họ, cứ việc vung tay quá trán tiêu xài tiền của anh ta cho thỏa thích, để anh ta phải xót của mới đúng!" Cô tự trách mình không thương tiếc.

Đang lúc cô chìm đắm trong mớ suy nghĩ tiêu cực, tự biên tự diễn một vở kịch bi tình lâm ly bi đát, thì người đẹp đỉnh lưu Tiêu Hoa đột nhiên đứng dậy, tươi cười chạy tới nắm lấy tay cô một cách thân thiết, giọng điệu vô cùng niềm nở: "Chào chị dâu, cuối cùng em cũng được gặp mặt chị rồi. Đây là món quà nhỏ, coi như quà gặp mặt em xin phép được tặng chị ạ." Nói rồi, cô nàng dúi vào tay cô một chiếc hộp quà nhỏ xinh được gói ghém vô cùng cẩn thận.

"Hả??? Cái gì cơ? Chị... chị dâu?" Cô nghe xong mà hóa đá tại chỗ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Phó Kim An vòng tay ôm lấy vai cô, trịnh trọng giới thiệu với Tiêu Hoa: "Đây là em họ của anh."

Cô: "..." "Ủa, khoan đã... Mọi chuyện là thế nào vậy trời?" Cô ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
 
Scandal Mẹ Kế Tuổi 25
Chương 26: Chương 26



22.
Vừa về đến nhà, cơn giận bùng nổ, cô trút lên đồ đạc của anh, ném mạnh ra cửa, miệng không ngừng trách móc: "Phó Kim An, anh cố tình! Anh nhất định là cố tình!"

Anh bật cười, tiến sát lại gần cô, giọng điệu trêu tức: "Anh cố ý cái gì? Chiều nay, chính anh đã hỏi em có muốn đi cùng không, chẳng phải tự em từ chối còn gì."

"Là vì em không biết quan hệ giữa hai người! Nhân viên công ty đồn ầm lên hai người là thanh mai trúc mã, em đã lỡ tin là thật rồi, bảo em phải làm sao khác được..."

Lời còn chưa dứt, nước mắt cô đã lã chã tuôn rơi. Càng nói, cô càng cảm thấy tủi thân: "Nếu như anh nói đó là bạn gái anh, em cũng sẽ không tự rước thêm phiền phức vào người làm gì. Dù sao thì chúng ta cũng đâu phải vợ chồng thật sự..."

"Hửm?"

Phó Kim An muốn nắm lấy tay cô nhưng cô né tránh, quay mặt ra cửa sổ, không muốn nhìn anh.

Anh xoay người cô lại, bắt cô đối diện với mình: "Vậy tại sao em không hỏi anh cho rõ ràng?"

"Em thấy anh đi cùng người phụ nữ khác mà chẳng hề ghen tuông giận dỗi. Em mang cơm đến công ty cho anh, rồi lại lặng lẽ mang về. Anh hỏi em có ghé qua công ty không, em nói không, nhưng lễ tân công ty lại khẳng định là có. Em trốn biệt trong WC, mặc kệ anh ngồi lại với Tiêu Hoa. Em thậm chí còn chưa từng thích anh, chưa từng để ý đến anh, nếu anh nói, liệu em có tin không?"

Cô buột miệng: "Ai nói em không thích anh chứ?"

Vừa nói ra khỏi miệng, cô mới biết mình đã mắc bẫy, muốn bịt miệng lại cũng không kịp.

Phó Kim An tiến lên một bước, dang rộng vòng tay ôm lấy cô, nở nụ cười hiền lành: "Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi sao."

Cô giơ tay định đánh anh, anh nhanh tay giữ lấy tay cô, ấn lên cánh cửa. Cô giật mình muốn rụt tay lại nhưng không thể thoát ra được.

"Phó Kim An, anh định làm gì?"

"Còn làm gì nữa? Trừng phạt em đấy."

"Sao lại trừng phạt..."

Anh cúi xuống, ghé sát vào tai cô, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc của anh khiến tim cô đập loạn nhịp.

Anh nâng cằm cô lên, giọng khàn khàn: "Em nói chúng ta không phải vợ chồng thật, vậy anh sẽ chứng minh cho em thấy thế nào là thật."

"Giấy chứng nhận..."

"Ngoan nào!"

Anh cúi xuống hôn cô! Cô bối rối, ngây ngốc đứng im như tượng gỗ, không dám nhúc nhích.

Đợi đến khi anh "chứng minh" xong xuôi thì trời cũng đã khuya lắm rồi.

Cô mệt lả người, cố gắng gượng hỏi: "Phó Kim An, anh thật sự là An An sao?"

Trước khi chìm vào giấc ngủ vì kiệt sức, cuối cùng cô cũng nghe được câu xác nhận từ anh: "Phải, là anh!"

23.
Cô tỉnh giấc trong vòng tay ấm áp của Phó Kim An.

Từ sau khi kết hôn, hai người đã không ít lần ngủ trong tư thế ôm ấp thế này, nhưng lần này lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt, bởi vì... trên tấm ga giường trắng tinh có một vệt m.á.u đỏ thẫm, chói mắt đến nhức nhối.

Trong đầu cô chợt hiện lên những hình ảnh nóng bỏng của đêm qua. Rõ ràng cô không hề say, vậy tại sao lại có thể để chuyện này xảy ra được chứ?

Cô khẽ cựa mình, vô tình đánh thức Phó Kim An. Anh cất giọng khàn đặc gọi tên cô: "Giang Ly."

Đầu óc cô vẫn còn trống rỗng.
 
Scandal Mẹ Kế Tuổi 25
Chương 27: Chương 27



"Anh An An."

Cô bật dậy, ngồi thẳng người, vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa: "Anh thật sự là anh An An sao?"

Minh Hoa Thường mơ thấy mình là thiên kim giả, liền nỗ lực lấy lòng huynh trưởng trên danh nghĩa của mình

Lâm Khê xuyên về 30 năm trước trong 1 tiểu viện ọp ẹp, bỗng dưng có thêm 1 người chồng, thân mặc quân trang, ánh mắt nhìn cô chứa sự ghét bỏ...

Thứ trưởng nữ Ôn gia ác độc trèo được lên giường của Thái Tử, nhưng mà không ngờ được hắn càng ngủ càng hăng

Noãn Tâm rơi vào vòng xoáy yêu, hận, dây dưa không dứt giữa thiên đàng và địa cùng Hoắc Thiên Kình

Anh cũng ngồi dậy, chống hai tay ra sau đầu, giọng điệu ôn nhu: "Năm anh mười tuổi, có một cô bé đã nói với anh rằng, lớn lên nhất định sẽ lấy anh."

"Cô bé ấy còn nói muốn cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc."

"Không biết bây giờ điều ước năm xưa của cô bé ấy đã trở thành hiện thực hay chưa?"

Trong lòng cô dâng lên một nỗi chua xót nghẹn ngào.

"Anh vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện, vậy tại sao anh không tìm em?"

"Anh đã cố gắng tìm em. Nhưng vào thời điểm đó, anh thật sự không đủ năng lực."

"Đến một cuộc điện thoại cho em anh cũng không gọi!"

"Lúc đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra...", nói đến đây, anh khẽ thở dài: "Có lẽ tình yêu có thể khiến người ta trở nên nhút nhát hơn."

"Lần đầu tiên, là do anh không đủ tư cách để bảo vệ em nên chúng ta mới phải xa nhau. Kể từ đó, Giang Ly, anh không muốn bản thân mình trở thành người không có quyền lựa chọn. Anh đã quyết tâm phải trở thành một người có đủ năng lực tuyệt đối để có thể bảo vệ được người con gái mà anh muốn bảo vệ."

"Đến hiện tại, anh đã ba mươi tuổi, là tổng giám đốc của Phó thị, là lãnh đạo cấp cao tự mình điều hành cả một tập đoàn lớn mạnh, không còn phải chịu sự kiểm soát của bất kỳ ai, có thể đường hoàng đến bên cạnh em một cách công bằng nhất."

"Vậy ra anh vẫn luôn dõi theo em sao?"

Anh gật đầu, ánh mắt dịu dàng: "Em cũng thấy đấy, thế giới của những người giàu có thật sự rất phức tạp. Anh không muốn kéo em vướng vào những rắc rối không đáng có trước khi anh trở thành người có quyền lực tuyệt đối."

Anh dừng lại một chút, đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má cô.

"Anh đã viết cho em rất nhiều bức thư nhưng không một lá nào được gửi đi. Gọi một cuộc điện thoại cũng không được phép. Ngay cả việc dùng tên thật của mình cũng là điều cấm kỵ. Gia đình này đã kìm hãm anh quá lâu, họ luôn miệng nói anh không xứng đáng mang họ Phó. Ngày hôm đó, sau khi cùng em đi đăng ký kết hôn, anh đã lập tức ra nước ngoài, đồng thời đạt được một thỏa thuận cuối cùng ở đó."

"Thỏa thuận gì?"

"Sự tự do!"

Cuộc sống mà Phó Kim An đã trải qua, hóa ra lại khó khăn và phức tạp hơn cô từng tưởng tượng rất nhiều.

"Vậy tại sao anh không nói cho em biết sự thật?"

"Vì anh sợ! Anh sợ sau khi em biết được sự thật, mọi sự tiếp xúc của em đối với anh sẽ bị bao phủ bởi một lớp vỏ ký ức thời thơ ấu. Anh sợ em sẽ không thể nào phân biệt được tình cảm của em là thích anh của hiện tại, hay chỉ là thích anh của quá khứ."

"Mãi cho đến ngày hôm qua, anh mới dám thừa nhận với em tất cả."

Cô thở dài, trong lòng ngổn ngang trăm mối: "Nhiều năm như vậy, anh không sợ em sẽ ở bên người khác sao?"

"Không sợ. Nếu như em ở bên người khác, anh vẫn sẽ thật lòng chúc phúc cho em."

Phó Kim An đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương: "Nhưng ván cờ này, anh đã thắng rồi."

"Nói đúng hơn là chúng ta đã cùng nhau chiến thắng."
 
Scandal Mẹ Kế Tuổi 25
Chương 28: Chương 28



Sau cuộc chia ly thuở nhỏ, cả hai chưa bao giờ từ bỏ dũng khí để bước tiếp, sống hết mình, rực rỡ hết mình. Để rồi cuối cùng, hạnh phúc vẫn mỉm cười, cho họ cơ hội hội ngộ sau bao năm xa cách.

"Nhưng, anh không sợ em ở bên anh chỉ vì tiền sao?"

"Số tiền anh chuyển cho em, em vẫn luôn dùng để hỗ trợ cô nhi viện. Anh biết điều đó. Lúc rảnh rỗi, anh cũng từng âm thầm chuyển tiền cho viện trưởng."

"Vậy... người ủng hộ nặc danh bấy lâu nay, hóa ra chính là anh ư?"

Anh nở nụ cười ấm áp như gió xuân: "Chính là anh."

24.
Đã bốn tháng trôi qua kể từ lịch trình cuối cùng mà cô nhận.

Phó Kim An đang gấp rút chuyển giao bớt một phần công việc quan trọng cho những người thân tín do chính anh dày công bồi dưỡng, chuẩn bị đường công danh cho Phó Kí Bạch sau này. Trước đó, anh cũng đã chuyển nhượng cho cô một phần nhỏ cổ phần công ty, xem như món quà bất ngờ dành cho cô.

Cả hai người họ dự định sẽ cùng nhau hiện thực hóa những lý tưởng thuở ấu thơ, quyên góp xây dựng trường tiểu học Hope, hỗ trợ giáo dục và giúp đỡ nhiều trẻ em vô gia cư có được một mái ấm trọn vẹn.

Vừa đúng lúc kỳ thi đại học căng thẳng kết thúc, Phó Kí Bạch cũng đã trở về nhà.

Cậu ta nghênh ngang đi trước mặt cô, giọng điệu trẻ con: "Chị, chẳng bao lâu nữa em sẽ trở thành người quản lý Phó thị. Em sẽ có rất nhiều tiền, chị nghĩ lại về em đi nhé."

Cái thằng nhóc ngốc nghếch này nữa, đúng là hết cách với cậu ta luôn.

Phó Kim An từ phía sau lưng ôm lấy eo cô, giọng điệu khiêu khích: "Ừ, cuộc chiến tranh giành quyền lực sắp bắt đầu rồi. Con tốt nhất nên học hỏi từ cậu trước đi, tránh trường hợp bị người ta xem thường vì đến cậu cũng không thắng nổi."

Phó Kí Bạch nghiến chặt nắm tay, không chịu thua kém: "Cháu mới mười tám tuổi, còn cậu đã ba mươi rồi, cậu có gì mà phải huênh hoang chứ?"
 
Scandal Mẹ Kế Tuổi 25
Chương 29: Chương 29



Phó Kim An nhếch môi, thản nhiên đáp: "Cậu có vợ chưa?"

Cô: ????

Phó Kí Bạch: ????

25.
Phó Kí Bạch tranh thủ thời gian nghỉ hè, lên đường đi du lịch cùng bạn bè. Cô và Phó Kim An cũng thu dọn hành lý, chuẩn bị cho một hành trình mới, hành trình thuộc về riêng hai người.

Trong lúc thu dọn đồ đạc, anh vô tình tìm lại được một xấp thư cũ kỹ, là những lá thư anh từng viết cho cô nhưng chưa bao giờ được gửi đi, hoặc đã gửi nhưng vì lý do nào đó lại bị trả về. Có lẽ thật sự đã có người cố tình giở trò với những lá thư này. Cũng có một vài lá là những dòng độc thoại, những tâm sự giấu kín của anh.

{Giang Ly ngốc nghếch, đừng sợ, anh An An nhất định sẽ quay trở lại tìm em.}

{Anh rất nhớ em, nhớ em vô cùng. Anh nhớ cả khoảng thời gian tươi đẹp khi chúng ta còn chơi đùa cùng nhau.}

{Bọn họ cấm anh không được liên lạc với em. Họ nói anh là thiếu gia nhà giàu, phải dành thời gian tập trung vào những việc quan trọng hơn.}

{Tên của anh không còn là An An nữa. Từ giờ trở đi, anh tên là Phó Kim An. Đó là tên của một người khác, nhưng bí mật này sẽ không ai được biết.}

{Năm mười tám tuổi, cuối cùng anh cũng đã có thể gửi cho viện trưởng khoản tiền đầu tiên. Bé con, em nhất định phải trưởng thành thật tốt nhé.}

{Cha nói cha muốn anh tiếp quản công ty. Được, anh nhất định sẽ nỗ lực hơn nữa. Chỉ khi đứng trên đỉnh cao danh vọng, anh mới có thể thoát khỏi được sự ràng buộc này.}

{Anh mệt mỏi quá, nơi này thật sự quá ngột ngạt. Nhưng anh không còn con đường nào khác để lựa chọn.}

{Hy vọng một ngày không xa anh có thể đạt được ước nguyện, có quyền lực và địa vị hơn bây giờ.}

{Giang Ly đã trúng tuyển vào một trường đại học ở đây rồi. Bé con, anh thật sự rất tự hào về em.}

Hết lá thư này đến lá thư khác, tựa như một bức màn bụi phủ mờ bao năm tháng, cuối cùng cũng tìm được chủ nhân đích thực của nó.
 
Back
Top Bottom