Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Mẹ Kế Con Chồng Đấu Trí Trong Show Thực Tế

Mẹ Kế Con Chồng Đấu Trí Trong Show Thực Tế
Chương 10: Chương 10



12.

Sau khi trở về, hai đứa trẻ chơi đùa ầm ĩ trên giường.

Niếp Niếp dường như biết nhiều hơn tôi tưởng. Vừa thấy tôi bước vào, con bé lập tức bắt đầu nói mỉa mai: "Mẹ kế thì vẫn là mẹ kế thôi, không bao giờ thật sự tốt với chúng ta được."

Câu nói đó rõ ràng là nhằm vào tôi, nhưng lại cố ý nói với Trần Tiểu Vũ.

Ý tứ chỉ trích chẳng cần che giấu, rõ ràng đến mức không thể rõ hơn.

Có lẽ vì hôm nay nghe được lời của Ngu Thi, cộng thêm lúc này không có sự giám sát của máy quay, tôi không kiềm chế nữa.

Tôi lập tức bế cô nhóc nghịch ngợm này lên.

Con bé đứng trên giường, tôi nhìn thẳng vào mắt nó.

Lần đầu tiên, tôi gọi thẳng tên đầy đủ của nó: "Giang Như Hàm, con tự hỏi lòng mình xem, rốt cuộc mẹ đã đối xử với con như thế nào?"

Có lẽ biểu cảm của tôi lúc này quá nghiêm túc, khiến con bé sững người.

Vốn dĩ luôn không ưa tôi, vậy mà lần này con bé lại im lặng một lúc.

Tôi cũng chẳng buồn chấp nhặt với một đứa trẻ về những chuyện này. Dặn chúng đi ngủ sớm rồi tôi quay người về phòng mình.

Nhưng vừa bước ra ngoài, giọng nói non nớt của Niếp Niếp đã vang lên.

"Nếu mẹ thật sự tốt, tại sao ba mẹ con không thể ở bên nhau? Tại sao mẹ lại phải lấy ba con? Tại sao mẹ nhất định phải làm mẹ con?"

Tại sao ư?

Tôi không nhịn được mà tự cười mỉa bản thân.

Vì tôi ngốc.

Ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm, lại muốn đi làm mẹ kế.

Còn vì... anh ấy nữa.

13.

Lại kết thúc trong không vui.

Thật ra tôi cũng chẳng trông mong gì việc Niếp Niếp sẽ thật lòng chấp nhận tôi làm mẹ.

Ngày tháng cứ thế mà trôi qua thôi.

Chương trình lần này cũng sắp kết thúc.

Khi tôi nghĩ cuối cùng cũng có thể thu dọn đồ đạc để về nhà, thì Ngu Thi lại bắt đầu gây rắc rối.

Sáng sớm đã chạy đến, không gọi tôi, mà trực tiếp bưng đồ ăn đến cho hai đứa trẻ.

Thậm chí còn không quên bảo quay phim đi theo ghi hình.

Kết quả, Ngu Thi lại đưa cho Niếp Niếp ăn cháo trộn hạt hỗn hợp.

Khi tôi vừa vào phòng hai đứa trẻ, liền thấy Niếp Niếp ngồi dưới đất khóc, liên tục gãi tay, sắc mặt cũng không ổn chút nào.

"Cô cho con bé ăn gì vậy?"

Tôi vội vàng bước tới, bế con bé lên.

Ngu Thi, vốn định tranh thủ cơ hội này để gây sự chú ý và gột rửa hình ảnh sau chuyện hôm qua, giờ đây lại hoàn toàn hoang mang trước tình huống bất ngờ này.

"Tôi... tôi không biết mà."

Tôi chẳng buồn để ý đến cô ta, liếc nhìn bát cháo ăn dở đặt trên bàn, liền múc một thìa nếm thử.

Lúc này mới nhận ra bên trong có trộn hạt.

"Niếp Niếp không thể ăn hạt!"

Giọng điệu của tôi có phần không tốt, sau đó liền bế Niếp Niếp về phòng mình.

Ngu Thi bị giọng nói của tôi làm cho hơi hoảng sợ.

Lúc này, buổi livestream vẫn đang tiếp tục.

Cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, bắt đầu tỏ vẻ đáng thương trước ống kính: "Tôi chỉ nghĩ rằng Lâm Niệm có thể không dậy sớm để làm bữa sáng cho bọn trẻ, không muốn để chúng đói bụng thôi, tôi thật sự không biết mà..."

Nhưng khán giả trên livestream lại không chấp nhận lời biện minh của cô ta.

[Không biết?]

[Ngu Thi đang đùa à?]

[Tôi nhớ hôm qua vừa chơi trò chơi đó, trong đó có nhắc đến thực phẩm mà Niếp Niếp bị dị ứng!]

[Đúng đúng, tôi cũng nhớ lúc đó Ngu Thi còn chạy ra, nói thương con bé các kiểu. Kết quả quay lưng lại đã quên Niếp Niếp dị ứng với hạt?]

[Tôi thật sự cạn lời!]

[Vừa muốn lợi dụng Niếp Niếp nhà tôi để tăng độ nổi tiếng và thời lượng lên hình, nhưng lại không hề thật lòng quan tâm, đúng là xấu xa quá.]

[Từ giờ trở đi, tôi tuyên bố mình là anti-fan của Ngu Thi!]

[Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy!]
 
Mẹ Kế Con Chồng Đấu Trí Trong Show Thực Tế
Chương 11: Chương 11



14.

Tôi vội bế Niếp Niếp vào phòng.

Đặt con bé nằm lên giường xong, tôi bắt đầu lục lọi trong vali tìm đồ.

Trên livestream, khán giả đang mắng chửi.

Ừm, là mắng tôi.

[Niếp Niếp khó chịu đến thế rồi, Lâm Niệm sao còn không đưa con bé đến bệnh viện?]

[Quả nhiên không phải con ruột, chẳng lo lắng chút nào!]

[Tôi thấy cô ấy cũng khá sốt sắng mà.]

[Tôi cũng thấy vậy, hình như cô ấy đang tìm thuốc.]

[Không phải nói cô ấy không quan tâm đứa trẻ sao? Nhưng nhìn cách cô ấy tìm thuốc, cho con bé uống thuốc, động tác rất thành thạo đấy chứ!]

Khi khán giả đang thảo luận sôi nổi trên livestream, tôi đã cho Niếp Niếp uống thuốc xong.

Tình trạng này của con bé không phải quá nghiêm trọng, nhưng cũng không thể xem nhẹ.

Vì thế, mỗi lần đưa con bé ra ngoài, tôi đều chuẩn bị sẵn thuốc trong vali từ trước.

Chỉ cần uống thuốc xong, ngủ một giấc qua đêm, sáng hôm sau thức dậy là con bé lại khỏe mạnh như thường.

Thật ra cũng không cần phải đến bệnh viện.

Nhưng để phòng ngừa bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào, cả ngày hôm đó tôi không đi đâu cả, thậm chí ngay cả những nhiệm vụ thường ngày cũng không làm.

Tổ chương trình cũng coi như có chút nhân tính, cho phép chúng tôi nghỉ ngơi trong phòng.

Tôi kéo một chiếc ghế nhỏ, ngồi bên cạnh giường trông chừng con bé.

Lúc thì đòi uống nước, lúc lại kêu đói bụng.

Con bé quấy không chịu được.

Trẻ con đúng là phiền phức thật.

Chăm sóc "tiểu tổ tông" này từ ban ngày đến ban đêm, lại từ ban đêm đến ban ngày.

Tôi đến cả chớp mắt cũng không dám, chỉ sợ xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.

Lần này, khán giả trên livestream hiếm hoi khen ngợi tôi.

[Người ta nói cô ấy không phải một bà mẹ kế tốt, nhưng tôi thật sự thấy thế này đã là quá ổn rồi.]

[Tôi cũng có cảm giác như vậy, trông chừng cả ngày lẫn đêm đấy.]

[Hồi tôi bệnh, mẹ tôi canh tôi mà ngủ gật luôn, thậm chí còn đá tôi một cái, làm tôi ngã lăn xuống đất.]

[Tôi vẫn thấy cô ta không xứng làm mẹ kế của Niếp Niếp.]

[Tôi thấy bạn đang ghen tị thì có! Tôi nghĩ làm mẹ kế đến mức này đã là quá tốt rồi.]

[Tôi cảm giác mình sắp từ anti chuyển sang fan đây.]

[...]

Cuối cùng, "tiểu tổ tông" cũng tỉnh.

Nhìn thấy tôi ngồi bất động bên giường, chăm chú nhìn con bé, Niếp Niếp còn tỏ vẻ khó chịu.

"Ánh mắt đó là sao hả?" Tôi nhíu mày nhìn con bé.

Niếp Niếp đá một cái vào chăn: "Mẹ trông chừng con cả đêm à?"

"Không có đâu, mẹ vừa ăn sáng xong mới qua đấy."

Tôi không muốn để con bé có ảo giác rằng tôi rất quan t@m đến nó.

Hừ!

Ai mà chẳng có chút tự trọng chứ?

Thế nhưng, con nhóc này lại chẳng thèm nể mặt tôi chút nào.

"Mẹ còn chưa thay quần áo kìa!"

Niếp Niếp cười gian xảo: "Người nào đó rõ ràng là thích làm điệu nhất mà."

Chậc, trẻ con thật phiền phức.

Khán giả trên livestream thì lại cười rộ lên.

[Cười c.h.ế.t mất, cảnh này nhìn đáng yêu ghê.]

[Sao tôi lại cảm thấy tự nhiên có chút rung động nhỉ?]

[Trước đây tôi luôn nghĩ mối quan hệ giữa hai mẹ con này là tệ nhất, lúc xem còn lo lắng cho Niếp Niếp nữa. Nhưng tại sao bây giờ tôi lại thấy quan hệ giữa Lâm Niệm và Niếp Niếp thực ra tốt hơn chúng ta tưởng rất nhiều?]

[Tôi cũng có cảm giác như vậy.]

[Tôi cảm thấy Lâm Niệm thực sự rất quan t@m đến Niếp Niếp, chỉ là hai người không biết vì sao cứ luôn đối nghịch nhau.]

[Tôi không quan tâm, dù sao thì tôi cũng đã “lên thuyền” rồi!]

Đẩy thuyền cái gì chứ.

Tôi thầm nghĩ trong lòng, sau đó lại nhìn về phía Giang Niếp Niếp.

"Giang Niếp Niếp, con là lần đầu làm con, mẹ cũng là lần đầu làm mẹ. Mẹ biết con không thích mẹ lắm, cũng chưa chắc mẹ đã thích con. Nhưng nếu con ngoan ngoãn một chút, mẹ cũng sẽ không bắt nạt con. Tại sao cứ phải ngày nào cũng cau có, mặt mũi khó chịu như thế chứ?"

Thật là, sống yên ổn không được sao?
 
Mẹ Kế Con Chồng Đấu Trí Trong Show Thực Tế
Chương 12: Chương 12



15.

Chương trình cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết.

Tổ chương trình thông báo sẽ có một vị khách mời bí ẩn xuất hiện.

Thực ra thì chẳng cần đoán cũng biết.

Chắc chắn là các ông bố của bọn trẻ rồi.

Dù gì tôi cũng đã xem không ít chương trình thực tế, nhất là mấy chương trình chăm con thế này, tình huống này quá quen thuộc.

Nhưng để phối hợp với kịch bản của chương trình, tôi vẫn phải làm tròn vai.

Vậy nên, khi Ảnh đế Giang Diễn – ừm, chính là chồng tôi xuất hiện, cả trường quay lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Dù sao thì anh ấy cũng là người suốt mấy chục năm trong nghề không dính bất kỳ tin đồn nào (việc đột nhiên có một cô con gái không tính), lại còn nghiêm túc với công việc, diễn xuất đỉnh cao, ngoại hình thì khỏi phải bàn, và sở hữu lượng fan trung thành khổng lồ trong giới giải trí.

Tóm lại, trong mắt người ngoài, anh ấy là một người hoàn hảo không tì vết.

Vừa bước ra sân khấu, Giang Niếp Niếp ngay lập tức hóa thân thành "bé cưng nhỏ dính người".

Con bé lao thẳng vào lòng bố nó, giọng nói ngọt ngào làm nũng khiến ai nghe cũng phải tan chảy.

Giang Diễn bế con bé đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng nói: "Mấy ngày nay vất vả cho em rồi."

Anh ấy thừa hiểu tính cách của con gái mình.

Tôi phẩy tay, cười nhạt: "Em còn không xử lý được nó sao?"

Niếp Niếp không chịu, chu môi ôm lấy cổ bố, bắt đầu thì thầm to nhỏ.

Không cần đoán cũng biết con bé đang nói xấu tôi.

Phân đoạn kết lẽ ra phải là một khoảnh khắc ấm áp, cảm động, thậm chí còn có thể khiến người ta rơi nước mắt.

Tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần để tìm cách khóc ra vài giọt.

Kết quả là nước mắt còn chưa kịp ép ra một nửa, tổ chương trình đã bất ngờ thông báo sẽ có thêm một vị khách mời bí ẩn nữa.

Lần này thì tôi không đoán được là ai rồi.

Khán giả trên livestream cũng bắt đầu sôi nổi đoán già đoán non về danh tính của người đó.

[Còn ai nữa? Còn ai nữa?]

]Trừ ba của Trần Tiểu Vũ bận không đến được, thì những người khác đều đã có mặt rồi mà?]

[Lén nói một câu, Ảnh đế đẹp trai quá đi mất!]

[Thật sự rất tò mò là ai sẽ đến, kích động quá!]

16.

Kích động sao?

Khi nhìn thấy người vừa xuất hiện, tôi chỉ có thể nói là... kinh hãi.

Có đánh c.h.ế.t tôi cũng không ngờ được.

Tổ chương trình đúng là không ngại làm lớn chuyện, chẳng hề sợ khả năng bị thế lực lớn phía sau "phong sát".

Dù sao thì nhà họ Giang cũng không phải dạng vừa đâu.

Thi Nguyệt ăn mặc lộng lẫy, gương mặt trang điểm tinh xảo.

Vừa bước lên sân khấu, cô ta liền lao thẳng đến chỗ Giang Niếp Niếp, chẳng nói chẳng rằng đã ôm chầm lấy con bé, bắt đầu cố gắng ép nước mắt trào ra.

Đáng tiếc, diễn xuất của cô ta thực sự không ra gì.

Ép mãi, ép mãi mà chẳng ra nổi một giọt nước mắt nào.

"Niếp Niếp, mẹ là mẹ của con đây!"

Trong trí nhớ ít ỏi của Giang Niếp Niếp, con bé ngây người một lúc lâu mới phản ứng lại. Sau đó, nó đột ngột ôm lấy cổ Thi Nguyệt, khóc to đến xé lòng: "Mẹ ơi!"

Tôi đứng ngay bên cạnh nhìn.

Hừ, đồ vô tâm.

Không nhớ mấy năm nay ai là người chăm sóc nó à?

Sắc mặt Giang Diễn lập tức trầm xuống.

Anh vốn là người tính tình điềm đạm, dù bị người khác gây khó dễ cũng hiếm khi tỏ ra khó chịu.

Nhưng lần này, anh hoàn toàn không quan t@m đến việc chương trình đang phát sóng trực tiếp, thẳng tay nắm lấy cánh tay của Thi Nguyệt.

"Cô đến đây làm gì?"

Thi Nguyệt lau đi những giọt nước mắt vốn dĩ không hề tồn tại, nở một nụ cười quyến rũ đến mê hồn: "Tôi đến để gặp con gái tôi mà."

Bình luận trên livestream lập tức bùng nổ.

Phần bình luận hoàn toàn rơi vào tình trạng hỗn loạn.

[Trời ơi, trời ơi, tôi không ngờ tổ chương trình lại dám chơi lớn thế này!]

[Hồi trước khi Ảnh đế bị lộ chuyện có con, tôi đã cố gắng tìm hiểu mẹ đứa bé là ai, nhưng nghe nói không phải người trong giới. Hôm nay cuối cùng cũng được thấy rồi.]

[Đẹp quá, đẹp quá, đúng là rất xứng đôi với Ảnh đế!]

[Tôi vẫn thấy Ảnh đế với Lâm Niệm hợp hơn!]

[Mấy người ở đây tranh xem ai hợp với ai, không nhận ra bầu không khí hiện trường có gì đó hơi sai sai à?]

— Đâu chỉ là hơi sai sai thôi chứ!

Nếu không phải tôi đang kéo Giang Diễn lại, tôi cảm giác anh ấy có thể lao lên đánh người ngay tại chỗ.

Ừm, lỗi của tổ chương trình cả.

Còn về Thi Nguyệt, người vốn dĩ phải đang ở nước ngoài tận hưởng cuộc sống nhưng lại bất ngờ xuất hiện ở đây, cô ta đúng là đã mang lại đủ "nhiệt" cho chương trình này.

Tối hôm đó, hot search bùng nổ.

Top 10 gần như đều xoay quanh tôi và Thi Nguyệt.

Tóm lại, cư dân mạng với khả năng suy đoán thần sầu đã thi nhau đoán già đoán non, thậm chí tự biên tự diễn ra đủ loại tình tiết.

Dù sao thì chẳng có cái nào đúng cả.

Nhưng nhờ chuyện này, cộng thêm việc tham gia chương trình, tôi lại bất ngờ nổi tiếng.

Ừm... một ngày leo lên hơn chục hot search.

Không tính là nổi thì tính là gì?
 
Mẹ Kế Con Chồng Đấu Trí Trong Show Thực Tế
Chương 13: Chương 13



17.

Trong phòng bao khách sạn.

Niếp Niếp đang chơi ở khu vui chơi dành riêng cho trẻ em mà khách sạn đã chuẩn bị sẵn.

Tôi, Giang Diễn và Thi Nguyệt ngồi cùng nhau, bầu không khí căng thẳng đến mức nghẹt thở.

"Tại sao cô còn quay về?"

Lúc này, không có người ngoài, ánh mắt Giang Diễn nhìn Thi Nguyệt đầy căm hận.

Nhưng người trong cuộc lại chẳng hề để tâm, nở nụ cười đầy kiêu ngạo: "Nhớ con gái tôi, tất nhiên phải quay về thăm rồi."

Câu nói này hoàn toàn chọc giận Giang Diễn.

"Cô còn mặt mũi để nói câu đó sao!"

Thi Nguyệt cũng đứng phắt dậy: "Tôi là mẹ ruột của con bé, tại sao lại không thể đến thăm nó chứ!"

Tôi không thể nghe thêm được nữa.

Ngay lập tức, tôi giơ tay tát cô ta một cái.

"Giờ cô mới nhớ ra mình có một đứa con à? Mấy năm nay cô đã từng đến thăm nó lấy một lần chưa? Bây giờ đột nhiên phát hiện ra bố con bé có quyền có thế, nên cô mới lết về đây, không sợ bị nói là kẻ hám giàu à?"

Thi Nguyệt bị tôi tát, lại còn bị chế nhạo không thương tiếc.

Cô ta đưa tay ôm mặt, không chút khách sáo mà đáp trả: "Còn cô thì là cái thá gì? Thích Giang Tri đến mức cam tâm tình nguyện làm mẹ kế à?"

"Thi Nguyệt!" Giang Diễn gầm lên một tiếng, giọng nói đầy tức giận.

18.

Giang Tri.

Một người đàn ông dịu dàng và lịch thiệp.

Chỉ là anh ấy lớn hơn tôi vài tuổi, nên từ nhỏ đã bắt tôi phải gọi anh ấy là anh trai.

Giang Tri là anh ruột của Giang Diễn.

Còn ba chúng tôi có thể xem như thanh mai trúc mã.

Tôi thích Giang Tri, từ nhỏ đã thích anh ấy.

Nhưng có lẽ vì tôi còn quá nhỏ.

Đợi đến khi tôi trưởng thành, đủ tuổi để yêu đương, thì bên cạnh anh ấy đã có bạn gái.

Lúc đó, tôi ghen tị với Thi Nguyệt biết bao, vì cô ấy có được anh ấy.

Nhưng tôi vẫn chọn chúc phúc cho họ, sau đó tôi quyết định đi du học nước ngoài.

Không có tình yêu thì tập trung vào sự nghiệp vậy.

Chẳng thể để cả hai thứ đều mất trắng.

Nhưng tôi không ngờ rằng, lần tiếp theo nghe tin về họ, lại là tin Giang Tri qua đời vì tai nạn xe hơi.

Khi yêu, Giang Tri giấu nhẹm tình hình gia đình mình, tự tạo cho bản thân hình ảnh một sinh viên đại học bình thường.

Nhưng Thi Nguyệt lại là một người hám giàu.

Sau khi cả hai tốt nghiệp, họ sống chung với nhau.

Chỉ là chưa đầy một năm, Thi Nguyệt đã bỏ rơi anh ấy, theo một người đàn ông khác ra nước ngoài định cư.

Giang Tri đau lòng vô cùng.

Nhưng hai năm sau, Thi Nguyệt lại gửi tin nhắn đến.

Thi Nguyệt có con, cô ta nghĩ đó là con của bạn trai lúc bấy giờ. Người bạn trai đó rất giàu có ở nước ngoài, nên cô ta định sinh đứa bé ra để níu giữ anh ta.

Nhưng không ngờ, một năm sau khi sinh con, cô ta phát hiện ra đứa trẻ lại là con của Giang Tri.

Khoảng thời gian giữa hai mối quan hệ quá gần, khiến cô ta không thể phân biệt được cha của đứa trẻ là ai.

Vì vậy, Thi Nguyệt cũng nhầm lẫn.

Khi chuyện này bị bạn trai cô ta biết được, anh ta lập tức đuổi cả hai mẹ con ra khỏi nhà.

Thi Nguyệt không muốn nuôi đứa con này, liền định dùng nó để đổi lấy một khoản tiền, rồi tiếp tục sống sung sướng ở nước ngoài.

Tuy nhiên, trong lúc Giang Tri đến sân bay để đón bé Niếp Niếp, anh đã gặp tai nạn xe hơi.

Anh qua đời ngay tại chỗ.

Sau khi biết chuyện, Thi Nguyệt thẳng thừng bỏ lại đứa trẻ ở sân bay.

Giang Diễn đã thông qua cảnh sát tìm thấy bé Niếp Niếp, rồi nhận nuôi cô bé như con gái mình.

Nhưng một người đàn ông độc thân, vừa phải bận rộn với công việc đóng phim, vừa phải lo cho doanh nghiệp gia đình, đặc biệt là sau khi anh trai qua đời, cha mẹ suy sụp nặng nề, toàn bộ gánh nặng gia đình đều đè lên vai anh.

Vì vậy, anh đã lơ là rất nhiều trong việc chăm sóc và giáo dục con.

Ngay cả bảo mẫu cũng không tận tâm.

Niếp Niếp bị bỏng, bị dị ứng thức ăn, ngày nào cũng ăn kẹo đến mức răng bị hỏng.

Lúc này mọi người mới nhận ra rằng, Niếp Niếp vẫn cần có mẹ.

Tôi nhìn cô bé nhỏ nhắn ấy, rồi lại nghĩ đến ý muốn thúc giục cưới xin của bố mẹ mình.

Dù sao thì lấy ai chẳng là lấy.

Bố mẹ vốn dĩ muốn tôi và Giang Tri đến với nhau, nhưng người ta đâu có thích tôi.

Vì thế họ chuyển sang muốn gán ghép tôi với Giang Diễn.

Mà Giang Diễn, anh ấy thích tôi.

Vậy nên khi tôi đề nghị kết hôn với anh ấy để cùng nhau nuôi dạy đứa trẻ này, anh ấy đã đồng ý.

Tình cảm có thể từ từ bồi đắp.

Thay vì cố gắng vun đắp tình cảm với một người đàn ông xa lạ, chi bằng ở bên một người mà tôi đã quen biết từ nhỏ như Giang Diễn.

Nhưng tôi không ngờ rằng, Giang Niếp Niếp lại không thích tôi, thậm chí còn muốn đuổi tôi ra khỏi nhà.

Nếu không phải vì khuôn mặt cô bé quá giống bố của mình, tôi thật sự đã muốn cho cô bé một trận.

Tình cảm tôi dành cho Giang Tri chỉ có thể nói là sự rung động của một cô gái trẻ. Hoặc có lẽ vì không thể có được, nên nó càng khắc sâu trong lòng hơn.

Để đến bây giờ, anh ấy chỉ còn tồn tại trong ký ức của tôi, không thể khiến lòng tôi gợn lên thêm bất kỳ con sóng nào nữa.

Còn tôi, chỉ đơn giản vì muốn giúp đỡ như một người bạn tốt, cùng Giang Diễn nuôi dạy đứa trẻ này.

Vậy mà tôi không ngờ rằng, Thi Nguyệt lại quay trở về.
 
Mẹ Kế Con Chồng Đấu Trí Trong Show Thực Tế
Chương 14: Chương 14



19.

Ban đầu cô ta hoàn toàn không biết về gia thế của Giang Tri.

Cho đến khi nhìn thấy tôi và Niếp Niếp trên chương trình, cô ta mới nhận ra rằng vẫn còn một khoản tiền có thể trục lợi, liền vội vàng quay về nước.

Nếu không phải vì Niếp Niếp, tôi nghĩ Giang Diễn chắc chắn sẽ không bao giờ ngồi xuống nói chuyện với cô ta.

"Muốn tiếp tục nuôi Niếp Niếp cũng được, vậy thì đưa tôi một khoản tiền." Thi Nguyệt nói thẳng thừng đến mức không thể thẳng hơn.

"Mơ đi!" Một người phụ nữ đã gián tiếp hại c.h.ế.t anh trai anh, khiến bố mẹ anh chịu đả kích nặng nề, đến mức bây giờ bệnh tật triền miên, Giang Diễn hận cô ta đến tận xương tủy.

Nhưng Thi Nguyệt lại chẳng hề bận tâm.

"Hoặc là anh ly hôn với người phụ nữ này, sau đó cưới tôi, chúng ta cùng nuôi dưỡng Niếp Niếp, anh thấy thế nào?"

Được lắm!

Cô ta không những tính toán chiếm lợi từ tôi mà còn muốn cướp chồng tôi nữa.

Ngay lúc tôi định lên tiếng đáp trả, ánh mắt tôi bất chợt liếc qua cửa phòng, dường như có một khe hở nhỏ.

Ở ngoài cửa, Giang Niếp Niếp đang đứng đó.

20.

Niếp Niếp đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện.

Trước khi tất cả chúng tôi kịp phản ứng, con bé đã lập tức chạy vụt ra ngoài.

Tôi và Giang Diễn vội vàng chạy theo.

Nhưng khi ra khỏi khách sạn, bóng dáng của đứa trẻ đã không còn thấy đâu nữa.

"Chúng ta chia nhau ra tìm."

Nói xong, tôi lập tức đi tìm Giang Niếp Niếp.

Trời đã khuya, tôi không biết con bé sẽ chạy đi đâu.

Tôi men theo bờ sông tìm từng chút một, lo lắng rằng con bé có thể bị bọn buôn người bắt đi.

Tìm suốt cả một đêm, lạnh đến mức tôi run lên bần bật.

May mắn thay, ông trời không phụ lòng người, cuối cùng tôi cũng tìm thấy con bé gần một công viên nhỏ.

Khi tôi nhìn thấy Niếp Niếp, con bé đang bị một người phụ nữ nhuộm tóc đỏ kéo đi. Niếp Niếp khóc rất lớn, nhưng sáng sớm tinh mơ, xung quanh công viên lại chẳng có ai.

Tôi đoán đó là một kẻ buôn người.

Không chần chừ, tôi liền tháo giày cao gót, bất chấp bàn chân dẫm lên những viên đá nhỏ sắc nhọn dưới đất, chạy thẳng đến chỗ con bé.

Tôi lập tức ôm chặt Niếp Niếp vào lòng: "Cô định làm gì? Tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"

Người phụ nữ ấy bất ngờ rút ra từ trong túi một con dao. Tôi vội vàng dùng tay che chắn cho Niếp Niếp trong lòng mình, đồng thời hét lớn cầu cứu những người đi đường.

Chúng tôi giằng co một lúc lâu.

Người phụ nữ đó vì sợ hãi mà bỏ chạy.

Tôi dẫn Niếp Niếp quay lại, mãi sau mới nhận ra cánh tay mình đã bị rạch một vết, m.á.u chảy dọc xuống, nhỏ lên tay của Niếp Niếp.

"Đau không?" Giọng nói non nớt của con bé lần đầu tiên mang theo sự lo lắng.

Tôi bỗng cảm thấy có chút an ủi, thật buồn cười.

"Từ giờ không được tự ý chạy ra ngoài một mình nữa, biết chưa?" Tôi nghiêm mặt định mắng con bé.

Trẻ con như vậy, gặp chút chuyện liền bỏ nhà đi.

Nếu thật sự gặp phải bọn buôn người, như hôm nay chẳng hạn, rồi bị bắt đến vùng núi sâu xa, cuộc sống sau này sẽ thảm đến mức nào chứ.

Đúng lúc tôi định tiếp tục dạy dỗ, Niếp Niếp bỗng nhiên lên tiếng: "Cảm ơn mẹ."

Con bé vốn dĩ luôn ghét bỏ tôi, vậy mà giờ lại nói lời cảm ơn.

Mặt trời sắp mọc từ đằng Tây rồi sao?

Nhưng Giang Niếp Niếp lại có vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Ban đầu, vì mẹ xuất hiện mà khiến con mất đi mẹ ruột, nên con thật sự rất ghét mẹ."

Tôi không biết phải nói gì.

"Vậy nên?"

Niếp Niếp ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.

"Con đã nghe được cuộc trò chuyện của mọi người. Dù con còn nhỏ, nhưng con vẫn hiểu. Vậy nên... con biết mình đã sai rồi."

Con bé nắm lấy cánh tay tôi, nhẹ nhàng thổi vào vết thương của tôi.

"Xin lỗi mẹ."

Đôi mắt tôi bỗng chốc cũng đỏ lên.

Đứa trẻ này, đúng là biết cách làm người ta cảm động.

"Mẹ rộng lượng, tha thứ cho con rồi đấy." Tôi đưa tay bẹo má con bé một cái.

Lần này con bé không né tránh, mà nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng lắc lắc.

"Từ giờ, mẹ tiếp tục làm mẹ của con được không?"

Tôi bật cười.

"Chẳng lẽ con còn mong mẹ với ba con ly hôn à?"

Nói thật, ban đầu tôi và Giang Diễn đúng là không có tình cảm gì. Nhưng sống cùng nhau một thời gian, dường như cũng không tệ lắm.

Tôi chẳng có ý định ly hôn đâu.

Con bé nhìn tôi, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Tôi cũng suýt khóc theo.

Có lẽ là do gió thổi vào mắt thôi.
 
Mẹ Kế Con Chồng Đấu Trí Trong Show Thực Tế
Chương 15: Chương 15



21.

Tôi dẫn con bé đến tiệm thuốc gần đó, xử lý qua vết thương trên tay mình. Sau đó, tôi gọi điện cho ba của Niếp Niếp, nếu không ông bố này chắc sẽ còn lo lắng mãi.

"Mẹ, con hơi đói."

Tôi gật đầu, định dẫn con bé đi mua đồ ăn.

Không ngờ trên đường lại gặp Trần Tiểu Vũ, cũng là một đứa trẻ bỏ nhà đi.

Niếp Niếp vội chạy đến chào hỏi.

Lúc này tôi mới biết, Ngu Thi còn quá đáng hơn tôi tưởng.

Khi ba của Tiểu Vũ không ở nhà, cô ta thường xuyên lén lút bắt nạt Tiểu Vũ: dùng kim nhỏ châm vào người đứa trẻ, không cho ăn no, thậm chí còn dùng những lời lẽ đe dọa khiến Tiểu Vũ không chịu nổi mà phải chọn cách bỏ nhà đi.

"Xảy ra chuyện như vậy, con phải nói ngay với ba mình, chứ không được bỏ nhà đi, biết chưa?"

Tôi dẫn hai đứa trẻ đi tìm ba của Tiểu Vũ.

Ban đầu tôi mang theo chút bực bội trong lòng. Một người cha vô trách nhiệm như thế, để mặc mẹ kế bắt nạt con mình, thật muốn mắng cho anh ta một trận.

Nhưng ba của Tiểu Vũ thực ra rất thương con. Ngay khi biết chuyện, anh ta lập tức ôm Tiểu Vũ lao về nhà.

Còn về chuyện sau đó thế nào...

Một tiếng sau, tôi đã thấy tin này leo lên hot search trên Weibo.

Có vẻ lúc đó Ngu Thi đang livestream tại nhà, quay cảnh mình nấu ăn, tiếp tục xây dựng hình tượng "mẹ kế tốt bụng".

Kết quả, ba của Tiểu Vũ ôm con bước vào, trực tiếp đối chất ngay tại chỗ.

Ừm... hình tượng sụp đổ hoàn toàn.

Thậm chí, chuyện cô ta dùng đủ loại thủ đoạn tồi tệ để bắt nạt một đứa trẻ cũng bị phanh phui.

Giờ thì cô ta không còn chỗ đứng trong giới giải trí nữa, đã đến mức bị cả mạng xã hội tẩy chay.

Sau đó, có người chụp được ảnh tôi và Niếp Niếp đi ra ngoài, thêm cả cánh tay tôi quấn một lớp băng dày cộp. Cộng thêm mối quan hệ mập mờ khó hiểu giữa các bên, thế là... Thi Nguyệt trực tiếp tìm đến nhà tôi, yêu cầu chúng tôi đưa ra một cách giải quyết.
 
Mẹ Kế Con Chồng Đấu Trí Trong Show Thực Tế
Chương 16: Chương 16



22.

"Niếp Niếp, con vào phòng chơi nhé. Ba mẹ có chút việc cần xử lý, được không?"

Giang Diễn đặt con bé vào phòng đồ chơi, để nó tự chơi với đồ chơi của mình.

Niếp Niếp rất ngoan, gật đầu đồng ý rồi quay sang chơi búp bê Barbie của mình.

Còn tôi thì cùng Giang Diễn đi xuống dưới. Thi Nguyệt, để ép chúng tôi đồng ý với yêu cầu của cô ta, thậm chí còn gọi cả một đám phóng viên đến.

Vừa nhìn thấy chúng tôi, cô ta lập tức bắt đầu kể khổ: "Tôi vất vả lắm mới nuôi được một đứa con gái, vậy mà Giang Diễn nói không cần là không cần tôi nữa, thậm chí còn cưới người khác..."

Tôi: …

Bịa đặt đến mức này thật sự ổn sao?

Nhưng tôi hiểu Thi Nguyệt đang tính toán điều gì.

Giang Diễn đã coi Niếp Niếp như con gái ruột, nên chắc chắn không muốn chuyện năm xưa bị phanh phui.

Vậy nên, anh ấy buộc phải chấp nhận chịu thiệt.

Thi Nguyệt muốn nhân cơ hội này ép buộc chúng tôi: hoặc là ly hôn, hoặc là đưa tiền.

Quả là một kế hoạch tính toán kỹ lưỡng.

Ống kính máy quay của phóng viên suýt nữa chĩa thẳng vào mặt tôi, ánh mắt họ lấp lánh vẻ tò mò, nhất quyết đòi chúng tôi đưa ra một câu trả lời rõ ràng.

Tôi và Giang Diễn nhìn nhau, cuối cùng vẫn quyết định giữ kín chuyện cũ.

Không muốn để Giang Tri bị lộ ra, cũng không muốn vì chuyện này mà khiến hai ông bà lớn tuổi trong nhà phải chịu thêm tổn thương lần nữa.

Chỉ là, tôi không ngờ rằng, tiểu ma nữ trong nhà lại không ngoan chút nào.

Con bé mặc chiếc váy hồng mà tôi mới mua cho, chạy thẳng đến chỗ chúng tôi.

"Con ra đây làm gì? Mau quay về phòng đi."

Giang Diễn không muốn chuyện này ảnh hưởng đến Niếp Niếp, định bế con bé về.

Nhưng Niếp Niếp không chịu.

Thi Nguyệt vẫn nghĩ rằng cô con gái này sẽ thích mình, liền lấy từ trong túi ra một con búp bê Barbie: "Niếp Niếp, mẹ mua Barbie cho con này, mẹ thật sự rất muốn gặp con."

Diễn xuất giả tạo phát ghê.

Những lời này tôi chỉ nghĩ trong đầu, không nói ra.

Nhưng Niếp Niếp... lại tự mình nói thẳng ra.

"Muốn gặp con, vậy sao không đến thăm con?"

"Những gì mọi người nói hôm đó con đều nghe thấy hết. Con là con gái của mẹ và ba."

Niếp Niếp quay sang nhìn Giang Diễn: "Nhưng không phải là ba này."

"Mẹ ghét ba con, chê ba không có tiền. Nên mẹ muốn bỏ con lại cho ba, còn muốn lấy tiền của ba."

"Rồi mọi người còn nói, ba con bị tai nạn xe. Mẹ căn bản không phải muốn con, mẹ chỉ muốn tiền thôi!"

Nói đến cuối câu, giọng Niếp Niếp đã nghẹn ngào, mang theo tiếng nức nở.

Mấy năm qua, con bé luôn mong mỏi có mẹ.

Nhưng đến khi mẹ quay về, lại không thương yêu con bé, chỉ muốn tiền mà thôi.

Niếp Niếp lau nước mắt.

"Vậy thì con cũng không thích mẹ nữa. Dù sao mẹ cũng không cần con, con cũng không cần mẹ làm mẹ của con."

Con bé quay người, nắm lấy tay tôi.

"Từ giờ, con chỉ có một người mẹ thôi."

Cô bé khóc đến mức mũi đỏ ửng.

Nói chuyện thì ngắt quãng, nghẹn ngào, nhưng vẫn cố nhét bàn tay nhỏ mềm mại của mình vào tay tôi.

Mềm mại đến mức khiến tôi chỉ muốn bảo vệ con bé.

Vì vậy, tôi ôm chặt lấy Giang Niếp Niếp.

"Ừ, từ giờ mẹ sẽ là mẹ của con."
 
Mẹ Kế Con Chồng Đấu Trí Trong Show Thực Tế
Chương 17: Chương 17 (end)



23.

Về vấn đề quyền nuôi dưỡng, chúng tôi đã phải kiện tụng khá lâu.

Dù sao thì Thi Nguyệt cũng chỉ muốn tiền mà thôi.

Còn nhà họ Giang cũng không phải dạng dễ bị bắt nạt.

Cuối cùng, quyền nuôi con vẫn thuộc về tôi và Giang Diễn.

Nhà họ Giang đã đưa cho Thi Nguyệt một khoản tiền, yêu cầu cô ta mãi mãi không được quay lại tìm Niếp Niếp nữa.

Còn về sau này...

Tôi chính là người mẹ duy nhất của Niếp Niếp.

24.

Hôm nay trời trong nắng đẹp.

Là một ngày lý tưởng để ra ngoài dạo chơi, ngắm cảnh.

Sáng sớm vừa mở mắt, Niếp Niếp đã bò lên mép giường hôn tôi một cái.

Giọng nói ngọt ngào, đáng yêu: "Mẹ ơi, chào buổi sáng."

Tôi cũng hôn nhẹ lên má con bé: "Niếp Niếp, chào buổi sáng."

Ừm, có một cô con gái thật sự là cảm giác tuyệt vời!
 
Back
Top Bottom