Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Say Hương Hồng - Củ Củ Miêu

Say Hương Hồng - Củ Củ Miêu
Chương 30



Trong một quán cà phê nhỏ nằm sâu trong con hẻm cổ kính. Lê Sanh ngồi bên cửa sổ, thân hình mảnh mai trong chiếc áo màu trắng gạo đơn giản. Cô đeo kính râm và đội mũ lưỡi trai, gần như che khuất nửa gương mặt khiến người khác khó đoán được biểu cảm của cô lúc này. Mi mắt cô khép hờ, tay vân vê ly cà phê trước mặt, tâm trí đã phiêu diêu đâu đó. Thịnh Đằng Vi bước vào quán, đảo mắt một vòng rồi nhận ra bóng dáng Lê Sanh bên cửa sổ. Cô tiến đến và ngồi xuống đối diện bạn mình. Nhân viên phục vụ nhanh chóng đến hỏi thực đơn, nhưng Thịnh Đằng Vi chỉ lắc đầu từ chối. Nhìn chiếc kính râm to che khuất gần nửa khuôn mặt của Lê Sanh, cô đã đoán được phần nào lý do. “Vậy ra tối qua cậu vội vã bỏ về là vì Khương Dật?” – Thịnh Đằng Vi đi thẳng vào vấn đề. Khương Dật – bạn trai ba năm của Lê Sanh. À không, chính xác hơn là… bạn trai cũ. Lê Sanh khẽ mím môi, gật đầu. Sau vài giây im lặng, cô từ từ tháo kính xuống, để lộ đôi mắt sưng đỏ. Không trang điểm, trông cô có vẻ mệt mỏi và tiều tụy. Thịnh Đằng Vi nhíu mày lo lắng khi thấy bộ dạng của bạn. Lê Sanh nhấp một ngụm cà phê rồi mới ngước mắt nhìn Thịnh Đằng Vi. “… Tớ và Khương Dật đã quay lại với nhau.” “…” Thịnh Đằng Vi im lặng. “Cuối cùng tớ vẫn mềm lòng với anh ấy.” – Lê Sanh cười khổ – “Vi Vi à, tớ biết cậu chắc chắn sẽ mắng tớ. Nhưng ba năm đó, tớ không muốn cứ thế buông tay. Tớ không bỏ được. Tớ muốn thử lại lần nữa.” Thịnh Đằng Vi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi một đôi tình nhân vừa đi qua. Cô thở dài: “… Thật sự tớ không biết phải khuyên cậu thế nào nữa. Cậu… có phải là ngốc không? Ba năm qua cậu đã hy sinh bao nhiêu vì anh ta, anh ta đối xử với cậu như thế nào, trong lòng cậu không rõ sao?” Giọng cô không nặng nề nhưng vẫn mang theo chút trách móc. “Nối lại tình xưa chỉ là giẫm lên vết xe đổ thôi, mấy ai có thể có kết cục tốt đẹp đâu. Tớ nói thẳng nhé, về chuyện của cậu và Khương Dật, tớ chỉ khuyên chia tay chứ không bao giờ khuyên hàn gắn đâu.” Thịnh Đằng Vi thay đổi hẳn thái độ thường ngày, trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Bàn tay Lê Sanh đặt dưới bàn nắm chặt: “Tối qua anh ấy quỳ xuống xin tớ, hứa sẽ không như thế nữa. Tớ… tớ chỉ muốn thử lại lần nữa thôi, biết đâu anh ấy thật sự đã thay đổi rồi.” Ba năm yêu Khương Dật, ba năm tràn đầy nhiệt huyết. Ba năm, không phải ba ngày, cũng không phải ba tháng, mà là trọn vẹn bốn mùa xuân hạ thu đông, chưa từng một phút giây ngừng yêu. Khi Khương Dật quay về, trái tim cô vẫn rung động như thuở ban đầu, vẫn còn yêu anh tha thiết, vẫn không cưỡng lại được việc tha thứ và ở bên anh một lần nữa. Tình yêu là thế, ai có thể dễ dàng kiểm soát được đây. Thịnh Đằng Vi nghẹn lời, muốn nói điều gì đó nhưng lại không thốt nên lời. Chuyện tình cảm vốn dĩ người ngoài cuộc bao giờ cũng tỉnh táo, người đứng xem luôn sáng suốt. Nhưng nói thật, nếu đặt cô vào hoàn cảnh đó, chưa chắc cô đã làm khác được. “Thôi được, tớ không can thiệp nữa. Nhưng lần sau nếu anh ta còn như thế, đừng có tìm tớ mà khóc.” Ăn trưa xong với Lê Sanh, khi Thịnh Đằng Vi trở về biệt thự cổ đã là buổi chiều. Bầu trời dần tối sầm lại, có vẻ như trời sắp mưa. Thịnh Bội Già không có nhà. Dì Mai bảo bà đã đi công ty. Thịnh Đằng Vi ừ một tiếng rồi vào thẳng phòng làm việc. Nhìn ma-nơ-canh và các loại vải vóc xếp ngăn nắp trên kệ, Thịnh Đằng Vi chợt nghĩ có lẽ nên lập một đội ngũ thì tốt hơn, như vậy cô sẽ không phải mất quá nhiều thời gian để may một chiếc sườn xám. Nhưng ý nghĩ này vừa thoáng qua đầu đã bị cô gạt đi ngay. Nếu để người khác tham gia vào thiết kế của mình, cô e rằng sẽ không đạt được hiệu quả như mong muốn. Thịnh Đằng Vi tính lại thời gian, đã bốn năm kể từ khi cô bắt đầu gắn bó với sườn xám. Mọi chuyện bắt đầu từ sau khi bà ngoại mất, từ đó cô không ngừng nghiên cứu và thiết kế những kiểu sườn xám khác nhau. Tình yêu với sườn xám của cô cũng bắt nguồn từ bà ngoại. Thuở nhỏ, cô thường thấy bà ngồi trên chiếc ghế mây ngoài vườn sau, tỉ mẩn thêu những họa tiết lên áo. Chỉ một mẫu thêu trên sườn xám thôi mà bà phải mất ba bốn ngày. Cô hay ngồi bên cạnh ngắm bà, và chính qua những câu chuyện trò với bà mà cô hiểu được văn hóa sâu sắc ẩn chứa trong tà sườn xám. Trong bốn trường phái sườn xám nổi tiếng, cô yêu thích nhất là phái Tô, sinh ra từ vùng sông nước Giang Nam. Những đường nét cổ điển uyển chuyển, sự dịu dàng tinh tế trong từng mũi thêu đã tạo nên vẻ đẹp thong dong đặc trưng của người phụ nữ phương Đông. Chiếc sườn xám đầu tiên trong đời cô chính là do bà ngoại tự tay may và thêu tặng. Đó là chiếc sườn xám màu xanh ngọc, bà đã thêu những chú bướm Tô Châu lên đó, mang đến nét thanh tao và sinh động cho tà áo đơn sắc, toát lên vẻ đẹp uyển chuyển của phong cách phương Đông. Đến giờ chiếc sườn xám ấy vẫn còn được cô treo cẩn thận trong tủ. May mắn là những năm qua chiều cao của cô vẫn dừng ở mức 1m70, cân nặng cũng không thay đổi, nếu không có lẽ cô đã không thể mặc vừa chiếc sườn xám đó nữa. Từ khi bà ngoại mất, mỗi năm cô đều khoác lên mình chiếc sườn xám xanh ngọc ấy, đến thăm mộ và trò chuyện với bà. Nghĩ đến khu vườn sau và những kỷ niệm về bà, lòng Thịnh Đằng Vi se thắt. Cô cúi đầu, xoa xoa mũi, cố nén nỗi xót xa đang dâng lên trong lòng. Cố gắng không nghĩ về những ký ức xưa nữa, Thịnh Đằng Vi bước đến bàn làm việc và ngồi xuống, bắt đầu công việc của mình. Cô mở hộp đựng hạt cườm, dùng nhíp gắp ra một viên màu xanh, chuẩn bị bắt đầu thêu. Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên. Thịnh Đằng Vi ngẩng lên nhìn, là dì Mai. Dì Mai có vẻ ngại vì đã làm phiền, vội cười xin lỗi và nói: “Vi Vi à, người bạn hôm trước của cháu đến tìm đấy.” Thịnh Đằng Vi khựng tay lại, không nhớ ra dì Mai đang nói về ai: “Bạn nào ạ?” “Là tôi.” Một giọng nam trầm ấm quen thuộc vang lên từ cửa, và ngay sau đó, Trì Hoài Dã trong bộ đồ đen bước vào. Dì Mai thấy người đã vào phòng liền khéo léo rút lui, để lại không gian riêng tư cho hai người. Thịnh Đằng Vi sững người một lát rồi hoàn hồn, đặt đồ trong tay xuống: “Sao anh lại đến đây?” Không hiểu sao, việc Trì Hoài Dã đột ngột xuất hiện khiến cô có cảm giác hơi bối rối. Trì Hoài Dã liếc nhìn đồ đạc trên bàn làm việc của cô, khóe môi cong lên: “Lần trước em không phải nói em là nhà thiết kế sườn xám sao? Nên tôi đến tìm em.” Thịnh Đằng Vi chợt nhớ ra, trong lần đầu gặp và trò chuyện ở quán bar, cô có tình cờ nhắc đến điều này với anh. Nhìn người đàn ông trước mặt với nụ cười nửa miệng, Thịnh Đằng Vi không tin lắm: “Người đến tìm tôi đều là để đặt may sườn xám. Chẳng lẽ anh Trì cũng muốn đặt may?” Trì Hoài Dã nhún vai: “Đương nhiên.” Thịnh Đằng Vi nhìn anh từ đầu đến chân: “Anh mặc hay ai mặc?” Trì Hoài Dã bị câu hỏi của cô chọc cười, tiến thêm một bước về phía trước, hơi cúi người về phía cô, giọng lười biếng: “Chỗ cô Thịnh không phải chỉ thiết kế sườn xám nữ thôi sao, đàn ông cũng có thể à?” Thịnh Đằng Vi theo phản xạ lùi người lại, hiểu ra: “Vậy ra anh đến thay người khác, có phải ý anh là vậy không?” Trì Hoài Dã nhìn chăm chú vào mắt cô vài giây, bỗng bật cười, anh đứng thẳng người lại, vẻ mặt nghiêm túc nhưng giọng điệu đầy ẩn ý: “Sao thế, tối qua đâu có xa cách thế này?” “…” “Đùa em thôi, là bà nội nhờ tôi đến tìm em, bà thích sườn xám của em.” – Trì Hoài Dã thu lại nụ cười, nghiêm túc nói. Thịnh Đằng Vi thầm thở phào, hỏi ngược lại: “Sao bà nội anh biết tôi thiết kế sườn xám? Chẳng lẽ bà cũng chơi Tiểu Hồng Thư?” “Ừ, tuy bà nội có tuổi rồi nhưng cũng là một cao thủ lướt web đấy, tốc độ không kém gì chúng ta đâu.” Thịnh Đằng Vi nghe vậy, bật cười khẽ: “Thật sao? Tôi cứ tưởng là anh nhắc tôi với bà chứ.” “Em tưởng tôi nhắc với bà à? Cô Thịnh này, sao nhanh thế đã muốn chen chân vào gia đình tôi rồi?” “…”
 
Say Hương Hồng - Củ Củ Miêu
Chương 31



Thịnh Đằng Vi làm ngơ trước lời chọc ghẹo của Trì Hoài Dã. Cô đứng dậy, lấy thước đo từ ngăn kéo trên bàn làm việc rồi bước đến trước mặt anh. “Bà của anh không đến được, vậy tôi phải đo thế nào đây? Hay là anh đã có sẵn số đo của bà?” Thực ra chỉ cần nhìn ảnh, cô cũng có thể đoán được số đo. Nếu khách hàng đứng trước mặt, cô thậm chí không cần dùng thước đo mà vẫn có thể nói chính xác ba vòng. Với một số khách hàng, cô vẫn sẽ đo tượng trưng vì họ lo ngại không chuẩn và muốn xác nhận lại. Cô từng mắc sai lầm một lần khi không đo người. Không phải do cô làm không tốt, mà là vì khách hàng đó khi đến thử đồ đã… béo ra. Trì Hoài Dã lấy điện thoại từ trong túi ra, những ngón tay thon dài gõ nhẹ vài cái trên màn hình. Chỉ vài giây sau, điện thoại của Thịnh Đằng Vi đã đổ chuông. Anh khẽ nhếch cằm, ra hiệu cho cô xem điện thoại: “Tôi đã gửi số đo của bà ấy qua WeChat cho em rồi.” “…” Thịnh Đằng Vi nhìn người đàn ông đang mỉm cười trước mặt, khẽ nhướng mày rồi quay về chỗ ngồi. Đúng là có số đo thật. Cô mở WeChat lên, vào khung chat giữa hai người. Quả nhiên có đầy đủ số đo chi tiết, có thể nói là vừa nhìn đã hiểu ngay. Thịnh Đằng Vi xem qua một lượt rồi ngước lên nhìn anh: “Nếu thuận tiện, tốt nhất là để tôi trao đổi trực tiếp với bà của anh.” Cô cần đánh giá người sẽ mặc áo sườn xám là kiểu người thế nào để có thể thiết kế ra chiếc áo phù hợp nhất với vóc dáng, phong cách và sở thích của họ. Môi mỏng của Trì Hoài Dã hơi cong lên: “Được, tôi có thể cung cấp cho em bất cứ thông tin gì em cần.” “Cũng không cần phức tạp đâu,” Thịnh Đằng Vi nói. “Nếu bà ấy dùng WeChat, anh có thể gửi WeChat của bà ấy cho tôi, hoặc gửi WeChat của tôi cho bà ấy.” “Được.” Không khí chợt im lặng. Trì Hoài Dã không rời đi, chỉ đứng trước quầy làm việc lặng lẽ nhìn cô. Thịnh Đằng Vi như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, không nhịn được ngước lên: “Anh Trì còn chuyện gì nữa không?” “Hình như cũng không có gì.” Trì Hoài Dã cười khẽ. “… Tôi cần làm việc. Nếu anh Trì không có việc gì thì có thể về được rồi.” Với người đàn ông này ở đây, cô hoàn toàn không thể tập trung vào công việc được. Trì Hoài Dã khẽ nhắm mắt, cười không chút bận tâm: “Còn đang muốn trò chuyện với cô Thịnh một chút, không ngờ em lại vội vã đuổi tôi đi như vậy.” Vẻ mặt đùa cợt của anh lại hiện ra, khiến Thịnh Đằng Vi thấy ngứa ngáy trong lòng. Cô liếc nhìn về phía cửa, suy nghĩ một chút rồi đứng dậy đi qua đóng cửa lại. “Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Thịnh Đằng Vi bước đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn. Có lẽ vì hai người quả thật có chuyện, nên lúc này ở trong phòng làm việc, cô không hiểu sao cảm thấy hơi ngượng. Dù dì Mai đã biết chuyện, nhưng cô vẫn thấy có gì đó kỳ kỳ. Không nói ra được, tóm lại là… cảm thấy rất kỳ quặc. Trì Hoài Dã bắt được chút hoảng hốt trong mắt cô, khóe môi khẽ cười, vươn tay ôm lấy eo thon của cô, kéo người vào lòng, cúi đầu áp sát. Thịnh Đằng Vi theo phản xạ giãy giụa, nhưng không thoát được, đành phải ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: “Buông ra!” Nghe vậy, Trì Hoài Dã không những không buông ra mà còn cúi đầu tìm môi cô, khẽ chạm nhẹ một cái. “…” Thịnh Đằng Vi tưởng anh chỉ dừng ở đó, nào ngờ đôi môi ấm áp của anh lại áp xuống lần nữa, lần này không còn là chạm nhẹ nữa mà là một nụ hôn sâu. Nghĩ đến đây là trong tiệm, Thịnh Đằng Vi tức giận cắn anh một cái. Trì Hoài Dã nhíu mày vì đau, nhưng không lùi bước, ngược lại còn càng thêm mạnh bạo chiếm đoạt. Thịnh Đằng Vi vừa thẹn vừa tức, vùng vẫy khỏi vòng tay anh để đấm anh, nhưng anh đã nhanh tay nắm lấy tay cô, giữ chặt lại với nhau, từng bước ép cô lùi về phía bàn làm việc phía sau. “Anh điên rồi à? Đây là phòng làm việc của tôi!” Thịnh Đằng Vi trừng mắt nhìn anh với chút giận dữ, má đã ửng hồng. “Ừ, tôi biết.” Giọng anh đã trở nên khàn đặc. “… Biết mà anh còn…” Cô chưa kịp nói hết câu đã bị Trì Hoài Dã phong kín môi bằng một nụ hôn, tay anh ở eo cô càng siết chặt hơn, kéo cô áp sát vào ngực mình. Ban đầu Thịnh Đằng Vi vẫn còn giãy giụa từ chối né tránh, nhưng Trì Hoài Dã quả thực quá giỏi hôn, cuối cùng cô liên tiếp thất thủ, cả người đều bị anh giam cầm bên bàn làm việc, ngửa đầu đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của anh. Rất lâu sau, khi cô sắp không thở nổi, anh mới buông cô ra. Má Thịnh Đằng Vi ửng hồng, ánh mắt diễm lệ, đồng tử lộ ra một thoáng mê mang. “Trước đây anh đối xử với tất cả con gái đều như vậy sao?” Thịnh Đằng Vi th* d*c, giọng điệu như đang tố cáo hành vi vừa rồi của anh. Trì Hoài Dã ánh mắt u ám, đưa tay v**t v* đôi môi son bị nhòe của cô, cười khẽ: “Sao? Quan tâm đến con người trước đây của tôi à?” Thịnh Đằng Vi quay mặt đi, đẩy anh ra rồi bước đến trước gương toàn thân soi mình. Nhìn son môi bị nhòe, cô không khỏi nhíu mày. Không trả lời câu hỏi của anh, cô chỉ nói thẳng: “Không có việc gì thì anh về đi.” Cô không phản cảm việc hôn anh, có thể nói là rất thích thú, chỉ là bây giờ đang là giờ làm việc, cô không muốn bị phân tâm. Nếu cứ tiếp tục thế này, e là sẽ bùng cháy mất. Trì Hoài Dã nhìn dáng người mềm mại của cô, khóe môi nở nụ cười. Ừm, dù sao cũng đã chiếm được chút ngọt ngào… Anh có thể về rồi, nhưng lại không muốn về ngay. Trì Hoài Dã bước đến bên cửa sổ, móc từ trong túi ra một bao thuốc, vừa định đưa một điếu lên môi thì chợt nghĩ có gì đó không ổn. Anh nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Đằng Vi đang đứng trước gương chỉnh trang lại lớp trang điểm. “Tôi hút thuốc được không?” anh hỏi. Thịnh Đằng Vi liếc nhìn anh qua gương, giọng nhạt nhẽo: “Tùy anh.” Được cho phép, Trì Hoài Dã khẽ cười, đặt điếu thuốc lên môi rồi lấy bật lửa từ trong túi ra châm lửa. Sau khi hít một hơi sâu và thở ra làn khói, dáng vẻ anh trông lười biếng và thư thái. Hút xong một điếu thuốc, cảm giác nóng bỏng vừa nãy đã dịu bớt đi nhiều. “Có gạt tàn không?” Điếu thuốc trong tay anh sắp cháy đến vạch xanh. Thịnh Đằng Vi đặt phấn phủ trở lại bàn làm việc, ngồi xuống và đảo mắt nhìn quanh: “Bình thường vẫn để một cái, nhưng không thấy, chắc dì Mai mang đi rửa rồi.” Thỉnh thoảng có khách hàng dẫn chồng hoặc người yêu đến, không tránh khỏi việc họ hút thuốc nên trong phòng làm việc của cô luôn để sẵn một gạt tàn. “Vậy à, để tôi ra ngoài vứt vậy.” Trì Hoài Dã đành phải mở cửa phòng làm việc, đi ra ngoài tìm chỗ vứt tàn thuốc. Thịnh Đằng Vi nghĩ anh ra ngoài chắc sẽ về luôn, không quay lại nữa nên không để tâm, cầm lại áo sườn xám và kim chỉ, chuẩn bị tiếp tục đính cườm. Trì Hoài Dã vứt xong tàn thuốc, định gọi với Thịnh Đằng Vi một tiếng để báo là anh về, nhưng khi đứng ở cửa nhìn thấy cô đang cúi đầu chăm chú làm việc, anh suy nghĩ một chút rồi quyết định không lên tiếng quấy rầy. Anh nhẹ nhàng bước ra ngoài, rời khỏi tiệm may phương Tây cổ.
 
Back
Top Bottom