Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
632,968
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
AP1GczMgTTYJtf0j3PQ4fGc7-zwng1IouZ95HFCQhrmZabWOPEOBmsiRe1fNeNh21b4Cji4I-QztSjydCjDjPHP7zbplAMWvEvXZi7PmMjt_US-A87TecrB_sIR2eAAb4Sr6ZdxrIesNeju5l0HAJmq3E7-2=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Tác giả: Lâm Áng Tư
Thể loại: Đô Thị, Đam Mỹ, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Nếu đem cuộc đời này so sánh với việc thượng đế ném xúc xắc, thì Lục Vân Phi cảm thấy chính cậu ít nhất cũng được một con số 6, lớn lên đẹp trai, học giỏi, chỉ có tiếng Anh là chênh lệch nghiêm trọng thôi.

Cho đến khi cậu gặp Biên Tấn Nguyên — Biên Tấn Nguyên thân cao chân dài mặt lạnh, nhiều lần thi đều đứng đầu khối, thành tích tiếng Anh thì lần nào cũng vượt qua Lục Vân Phi. Nếu cậu là 6, thì cái tên này quả thực là 666* á!

Số 6: 六 (liù) trong Tiếng Trung cũng có nghĩa là "đỉnh, tài giỏi"

Trời sinh Phi sao còn sinh Nguyên chứ, một núi không thể có hai hổ, trừ phi là một con đực và một con cái. Lục Vân Phi ngó vào giới tính của đối phương một chút, yên lặng thở dài.

Nhưng khi cậu vừa mới coi Biên Tấn Nguyên là đối thủ không bao lâu, lại lập tức ngạc nhiên phát hiện rằng, cứ sau 9 giờ tối, cậu sẽ vô tình xuyên vào Thiên Miêu Tinh Linh của Biên Tấn Nguyên.

Sau khi xuyên vào Thiên Miêu Tinh Linh, Lục Vân Phi mới phát hiện đối thủ không đội trời chung này của cậu thật ra là một quý công tử nghèo khó. Giàu có đẹp trai - Lục Vân Phi nhìn nhìn số tiền trong thẻ của bản thân sắp tràn ra ngoài tới nơi, quyết định phát huy tinh thần giúp đỡ bạn học.

Vì vậy, lúc Biên Tấn Nguyên đang thiếu tiền, Lục Vân Phi bèn mời hắn làm gia sư tiếng Anh cho cậu.

Biên Tấn Nguyên mua bánh kem nhưng lại không dám ăn, muốn để dành cho người nhà, ngày hôm sau Lục Vân Phi lập tức tặng cho hắn một cái bánh kem siêu to khổng lồ.

Mỗi ngày làm một việc thiện, Lục Vân Phi cảm thấy chiếc khăn quàng đỏ tàng hình trước ngực cậu càng thêm rực rỡ.

Cho đến khi trên diễn đàn của trường xuất hiện một bài viết nóng hổi: "Cái tên chớt tiệt Lục Vân Phi kia, dám để người đứng đầu lớp làm trâu làm ngựa cho cậu hả, cảm thấy bản thân cậu có chút tiền thối đó là ghê gớm lắm đúng không!"

Chủ thớt đưa ra các loạt bằng chứng: xách túi, lấy nước, bóc hạt dẻ, một thế hệ học sinh xuất sắc như vậy lại bị Lục Vân Phi sai khiến như người hầu kẻ hạ. Mọi người ăn dưa bàn luận, lập tức thấy Biên Tấn Nguyên, người chưa bao giờ lên tiếng trên diễn đàn, lần đầu tiên dùng tên thật trả lời.

Biên Tấn Nguyên: Không cần tiền, là tôi đồng ý đó, có ý kiến gì?

Mọi người hoảng sợ đến nỗi rớt cả miếng dưa!

Lục Vân Phi chợt suy nghĩ rằng có lẽ bản thân cậu nên ít làm phiền Biên Tấn Nguyên một chút thì hơn.

"Không cần, tôi thích bị cậu làm phiền."

"Hay là thôi đi." Lục Vân Phi từ chối.

Biên Tấn Nguyên suy nghĩ: "Vậy để tôi đổi cách nói khác — không cần, tôi thích em."

Lục Vân Phi:?

Lục Vân Phi không ngờ rằng, ở trên đỉnh núi lớn con hổ nào cũng có, lại có hai con hổ đực ở bên nhau, không chỉ có thể chạy trốn nhanh mà còn có thể yêu đương nữa á!

Tag: Ảo tưởng không gian, Hào môn thế gia, Ngọt văn, Vườn trường

Vai chính: Lục Vân Phi, Biên Tấn Nguyên.

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Song khiết 🕊️, Hào môn thế gia, Vườn trường, Cường cường, Chủ thụ, Sảng văn, Nhẹ nhàng, Ấm áp, 1v1​
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 1



Lục Vân Phi nhìn chằm chằm vào bảng xếp hạng thành tích trên tường, mắt dán chặt vào điểm tiếng Anh của mình, không thể tin nổi nhìn vào số điểm 74 được viết bằng mực đen chữ Tống cỡ 5 kia.

74! 74! Lần trước vẫn là 84 cơ mà, sao lần này lại chỉ có 74!!! Lục Vân Phi suýt nữa phun ra một ngụm máu. Ánh mắt run rẩy của cậu lướt lên phía trên, thấy điểm tiếng Anh của Biên Tấn Nguyên - một con số khủng khiếp: 148.

Thật là điên rồ!!! Bà cha, đúng là đùa giỡn nhau mà! 148, hóa ra chỉ trừ có hai điểm phần tự luận thôi hả! Đây có phải là con người không vậy? Mẹ kiếp, Biên Tấn Nguyên chắc chắn là người nước ngoài rồi!

Lục Vân Phi tức đến mức đau cả đầu, nghĩ đến những đêm mình thức khuya đến tận 1 giờ sáng để học từ vựng và làm bài đọc, cuối cùng lại chỉ nhận được con số 74, Lục Vân Phi cảm thấy cuộc đời này thật vô vọng. Có lẽ lúc sinh ra, cậu đã không có năng khiếu học tiếng Anh, nên trong khi mọi người đều lo lắng vì những môn khác, chỉ có mình cậu là lao đầu vào học tiếng Anh, và hầu như trận nào cũng thua, càng thua càng quyết tâm đánh tiếp.

Lục Vân Phi cảm thấy yêu cầu của mình có quá cao đâu, chỉ muốn đạt 90 điểm thôi mà, không cần phải cao, chỉ cần đạt tiêu chuẩn. Nếu không, cả lớp đều xuất sắc chỉ có mỗi mình cậu là không đạt tiêu chuẩn, nổi bật như cái đinh giữa đám đông, đến nỗi mỗi khi giáo viên tiếng Anh nhìn cậu đều dùng ánh mắt vô cùng phức tạp.

Lục Vân Phi thở dài, bạn cùng lớp bên cạnh vỗ vai cậu, "Lợi hại quá nha Vân Phi, toán học 147, cậu xuất sắc thiệt á."

Lục Vân Phi cười đáp lại một cách miễn cưỡng, nhìn lướt qua thứ hạng của mình, đứng thứ 20 ở lớp, thứ 51 trong khối. Thứ hạng này trong lớp cũng xem như khá, vì ngoài trừ môn tiếng Anh không tốt, các môn khác của cậu đều dẫn đầu. Toán học và khoa học tự nhiên tổng hợp thường đứng nhất hoặc nhì trong lớp, à, giờ thì chỉ có thể là nhì.

Lục Vân Phi nghĩ đến đây, vô thức nhìn lại điểm toán của Biên Tấn Nguyên - 149.

Cái quái gì vậy!!! Sao có thể như thế được! 149!! Sao cậu không trực tiếp đạt 150 luôn đi! Lục Vân Phi nổi giận đùng đùng nhớ lại lần thi phân ban, điểm toán và khoa học tổng hợp của cậu chỉ thấp hơn Biên Tấn Nguyên vài điểm, lần này cậu đã ôn tập kỹ lưỡng và làm bài cẩn thận, kết quả vẫn thấp hơn Biên Tấn Nguyên!

Lục Vân Phi cảm thấy mình cần phải tránh xa bảng xếp hạng này, nó rõ ràng không phải bảng xếp hạng, mà là biểu đồ thử nghiệm của điện tâm đồ, nếu cứ tiếp tục nhìn nó, tim cậu sẽ đập đến mức vô hạn rồi tới một hàng thẳng tắp luôn.

Trời sinh Phi sao còn sinh Nguyên! Tiếng Anh thì luôn đứng chót, chỉ dựa vào toán và khoa học tổng hợp để lấy lại phong độ, giờ thì sao, tiếng Anh vẫn đứng chót, còn hai môn kia thì lại không còn đứng đầu nữa! Cậu nghĩ mình và Biên Tấn Nguyên đúng là ngũ hành không hợp, bát tự phạm nhau mà! Hai người bọn họ không nên học chung một lớp!

Lục Vân Phi tức giận xoay người, định quay lại chỗ ngồi, nhưng khi quay lại, cậu phát hiện Biên Tấn Nguyên không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cậu. Lục Vân Phi giật mình, theo bản năng lùi lại một bước, suýt thì giẫm lên chân bạn cùng lớp phía sau.

"Ôi trời, Lục Vân Phi, đừng chen lấn nữa, tớ còn chưa xem được thứ hạng của mình đó."

Ai thèm chen lấn cậu chứ, đó là phản xạ có điều kiện thôi, hiểu không? Lục Vân Phi lầm bầm trong lòng.

Cậu đang định đẩy đám đông để đi ra ngoài thì thấy Biên Tấn Nguyên liếc nhìn cậu rồi nhẹ nhàng bước sang một bên, sau đó lại nhìn bảng thành tích.

Sự khinh thường chết tiệt gì đây! Lục Vân Phi bực bội nghĩ. Cái ánh mắt nhàn nhã nhìn cậu rồi lại chuyển đi kia rõ ràng là coi thường mình. Là nhất khối thì giỏi lắm sao? Nhưng mà nhất khối đúng là giỏi thật, Lục Vân Phi lại nghĩ thầm. Nếu mà cậu đạt nhất khối thì chắc cậu cũng không hiểu tại sao lại có người không đạt tiêu chuẩn môn tiếng Anh.

Ai, thành tích môn tiếng Anh của Biên Tấn Nguyên gấp đôi của mình, gấp đôi đó! Lục Vân Phi cảm thấy tuyệt vọng, thậm chí muốn hỏi Biên Tấn Nguyên rằng, anh trai, cậu học tiếng Anh như thế nào? Có thể dạy mình không?

Nhưng thực tế, Lục Vân Phi không thiếu gia sư tiếng Anh. Có lẽ nói ra không ai tin, nhưng với tư cách là một cậu ấm chính hiệu, từ hồi tiểu học, Lục Vân Phi đã có gia sư tiếng Anh rồi. Hồi học cấp hai, thậm chí trong điều kiện tối đa là 120 điểm, cậu đã từng đạt 115 điểm.

Sau đó, 115 điểm này là đỉnh cao đồ thị parabol thành tích của cậu, mở ra con đường trượt dài, đến cuối cùng, chỉ còn duy trì ở mức khoảng 80 điểm ☹.

Lục Vân Phi thấy mình thảm nhất ở chỗ, ngay cả khi đạt 89 điểm, gần đạt tiêu chuẩn rồi mà không đạt tiêu chuẩn, nhưng còn đỡ hơn 74 điểm, cách tiêu chuẩn tận 16 điểm, thật là mất mặt.

Cậu ngước nhìn Biên Tấn Nguyên, người rất cao, Lục Vân Phi thầm đoán chắc khoảng 1m85, nên không cần phải chen lên trước vẫn có thể thấy rõ thứ hạng của mình. Dĩ nhiên là thấy rõ rồi, vì hắn đứng nhất bảng, ngay ở đầu bảng xếp hạng đó.

Lục Vân Phi nghĩ đến đây càng thêm bực bội, dù Biên Tấn Nguyên đã nhường chỗ, cậu vẫn đưa tay đẩy Biên Tấn Nguyên sang một bên rồi bước ra ngoài.

Lý Nguyên Thanh đang gục đầu xem truyện tranh, nhìn thấy Lục Vân Phi trở lại, nhìn sắc mặt của cậu, bất an hỏi: "Lại không đạt tiêu chuẩn à?"

Lục Vân Phi bất mãn, trừng mắt nhìn cậu bạn, "Không nói được thì câm miệng đi."

"Không nên như vậy chứ." Lý Nguyên Thanh bỏ thẻ đánh dấu vào cuốn truyện, khó tin hỏi, "Cậu không phải đã ôn tập kỹ trước kỳ thi sao? Sao lại không đạt tiêu chuẩn?"

Lục Vân Phi cười lạnh, "Lúc nào tôi thi tiếng Anh mà không ôn tập chứ, có bao giờ đạt tiêu chuẩn đâu?"

"Nhưng lần này cậu có ôn tập một chút mà."

"Đúng vậy, nên lần trước 84 điểm, lần này thì 74 điểm, châm chọc quá rồi đó!"

"Thế Biên Tấn Nguyên thì sao?"

"148 điểm!!!" Lục Vân Phi phẫn nộ đập bàn, "Cậu ta còn là người hả? Người bình thường có thể thi được điểm cao như vậy sao? Cậu nói xem Biên Tấn Nguyên có phải là người nước ngoài không? Hay là con lai?"

Lý Nguyên Thanh:...

Lý Nguyên Thanh cảm thấy người bạn tốt của mình có lẽ bị tức quá hóa rồ rồi. Biên Tấn Nguyên tuy đẹp trai thật, nhưng chẳng có nửa đồng nào liên quan đến con lai cả.

"Thôi, đừng nghĩ nữa, tên đó giỏi có phải chuyện ngày một ngày hai đâu, cậu đừng bận tâm."

"Nếu cậu thi tiếng Anh được 74 điểm thì cậu sẽ không nói thế." Lục Vân Phi nói, tức tối nhìn về phía Biên Tấn Nguyên, thấy hắn ta đã ngồi vào chỗ, cúi đầu, hình như đang viết bài thi.

"Lý Nguyên Thanh, cậu có để ý không, Biên Tấn Nguyên dường như không có sở thích gì ngoài làm bài tập và đọc sách nhỉ?" Lục Vân Phi chỉ tay nói.

Lý Nguyên Thanh nhớ lại những lần tiếp xúc với Biên Tấn Nguyên, ngạc nhiên nhận ra, "Cậu không nói thì thôi, nói ra thấy cũng đúng á."

"Cậu ấy rất nỗ lực đó, khó trách có thể thi được 148 điểm."

Lý Nguyên Thanh thấy cũng hợp lý, "Đúng thế, suy cho cùng, cậu một ngày 24 giờ, ngoài học và làm bài tập, còn xem truyện tranh, manga, anime, chơi game, chơi bóng rổ nữa, đây có lẽ là nguyên nhân ha? Cậu thử bỏ mấy thứ đó đi, xem có cải thiện được môn tiếng Anh không?"

"Cậu nghĩ tớ chưa thử sao? Vô ích thôi, cố gắng lắm cũng chỉ đạt ở mức tiêu chuẩn, còn thường xuyên không đạt nữa là."

Lục Vân Phi tuyệt vọng nói, "Đây là số kiếp của tớ rồi, nếu vượt qua được kiếp nạn này, Thanh Bắc sẽ chỉ còn ở góc đường kia thôi."

Hai người đang nói chuyện, Lý Nguyên Thanh đột nhiên ra hiệu cho Lục Vân Phi nhìn về phía Biên Tấn Nguyên, Lục Vân Phi quay đầu lại, thấy một nữ sinh đang cầm bài thi đứng trước bàn Biên Tấn Nguyên, hình như đang hỏi bài hắn.

"Cậu có nghĩ Biên Tấn Nguyên sẽ giảng bài cho cô ấy không?" Lý Nguyên Thanh thì thầm hỏi.

Lục Vân Phi không suy nghĩ mà đáp, "Sẽ không đâu."

Vì từ khi học cùng Biên Tấn Nguyên, cậu chưa bao giờ thấy Biên Tấn Nguyên giảng bài cho ai. Các nữ sinh thích Biên Tấn Nguyên rất nhiều, nhưng hắn chẳng bao giờ để ý đến họ, chỉ nói rằng, "Tôi không có thời gian, cậu đi hỏi người khác đi."

Hắn lúc nào cũng treo cái mặt như đưa đám, không thân thiện với ai, trừ khi bị thầy cô gọi lên trả lời câu hỏi, còn lại hầu như không nói chuyện với ai cả. Điều này rất phù hợp với tính cách của hắn.

Quả nhiên, lần này cũng thế. Lục Vân Phi nhìn thấy cô nữ sinh đứng trước bàn Biên Tấn Nguyên rồi nhanh chóng rời đi. Biên Tấn Nguyên vẫn cúi đầu, cây bút đen vẫn không ngừng viết.

"Cậu ấy đúng là cái máy học." Lý Nguyên Thanh nói, "Người ta gọi là mọt sách, nhưng trông cậu ấy chẳng giống tí nào cả."

Lục Vân Phi nghĩ rằng không phải đâu, Biên Tấn Nguyên trông giống không muốn nói chuyện với họ hơn, như cảm thấy điều đó không cần thiết vậy.

Hắn ta chắc là rất kiêu ngạo, Lục Vân Phi nghĩ, nhưng đứng nhất khối thì kiêu ngạo cũng là chuyện bình thường.

Đến trưa, Lý Nguyên Thanh có việc phải về nhà, Lục Vân Phi định làm nốt bài tập rồi đi ăn trưa, nhưng vừa tính xong nửa bài lại thấy trước mặt tối sầm.

Cậu ngẩng đầu lên, thấy bạn thân Ôn Minh Dịch đang nhìn cậu với vẻ mặt buồn bực.

"Có thể ăn cơm trước không? Tớ đói quá à."

Lục Vân Phi lấy ra một gói bánh quy từ trong túi đưa cho cậu, "Cậu ăn tạm cái này đi, cho tớ ba phút, tớ làm xong ngay."

Ôn Minh Dịch thở dài, mở túi bánh quy và dùng giọng điệu hài hước nói, "Ba phút, ngủ trưa một giấc còn không đủ nữa ~"

Lục Vân Phi:......

Lục Vân Phi lặng lẽ cúi đầu tiếp tục làm bài toán, nhưng trong đầu lại vang lên câu quảng cáo nổi tiếng, ba phút có thể làm được gì?

Khi Lục Vân Phi giải xong câu cuối cùng, Ôn Minh Dịch cũng đã ăn xong bánh quy, cậu vẫy vẫy cái túi trong tay, "Đây là rác khô hay rác ướt? Cậu nói nó là loại heo không ăn được hay heo ăn vào sẽ chết vẫy?"

Lục Vân Phi bất lực nói, "Chỗ chúng ta còn chưa bắt đầu phân loại rác đâu, cậu không cần biết nhiều thế."

Ôn Minh Dịch bình thản nói, "Sớm muộn gì cũng phải biết, tớ gọi đó là chuẩn bị trước."

Lục Vân Phi không đáp lại, thu dọn bàn học rồi cùng cậu đi ra khỏi phòng học.

Ôn Minh Dịch không ăn cơm ở canteen trường, vì thế hai người cùng đến một con ngõ nhỏ tập trung nhiều quán ăn gần trường. Sau khi ăn xong và trở lại, đã quá một giờ. Lục Vân Phi cầm theo một chiếc bánh kẹp thịt, cùng Ôn Minh Dịch quay lại lớp học. Lên đến tầng hai, Lục Vân Phi đột nhiên nhớ ra điều gì, dừng lại, "Hình như lớp chúng ta hết nước rồi, tớ phải đi canteen mua nước."

"Về lớp chúng ta lấy không được sao?"

"Nhưng tớ muốn uống nước ngọt." Lục Vân Phi thành thật nói, "Cậu về trước đi, tớ đi canteen mua nước, cậu muốn mua gì không?"

"Không cần đâu, tớ đi trước đây."

"Ừ." Lục Vân Phi nói xong thì quay người đi xuống cầu thang, chậm rãi đến canteen.

Đang là cuối tháng chín, trời vẫn còn rất nóng. Lục Vân Phi mua một chai Coca lạnh, cầm theo chiếc bánh kẹp thịt đi ra khỏi canteen. Lúc đi ngang qua hội trường bỏ hoang bên cạnh canteen, Lục Vân Phi mơ hồ nghe thấy tiếng cãi nhau. Ban đầu cậu không để ý, nhưng lại mơ hồ nghe thấy tên Biên Tấn Nguyên.

Lục Vân Phi vô thức dừng bước, quay người đi về phía sau hội trường.

Hội trường này được xây dựng từ bao giờ không học sinh nào biết cả, giống như không ai biết khi nào nó bị bỏ hoang. Học sinh chỉ biết rằng, hội trường này dần dần bị dây thường xuân phủ kín, chúng như muốn che giấu bề ngoài của hội trường cùng với quá khứ đã qua. Mà Lục Vân Phi thì biết, có đôi khi các nam sinh sẽ hẹn nhau ra sau hội trường này để đánh nhau.

Cậu cầm chai Coca và bánh kẹp thịt đi đến chỗ ngoặt, nhìn thấy Biên Tấn Nguyên đứng đối diện với năm người. Biên Tấn Nguyên vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, tên cầm đầu nói vài câu với hắn, thấy hắn không phản ứng, liền tức giận ra tay.

Lục Vân Phi cẩn thận nấp ở trong góc, nhìn Biên Tấn Nguyên một chọi năm, nhận ra sự chênh lệch về sức lực, nên cậu nghĩ mình không cần ra tay. Nhưng cậu chợt nhìn thấy một người phía sau Biên Tấn Nguyên lén rút ra một con dao gấp nhỏ.

Chết tiệt! Chơi bẩn à! Lục Vân Phi vứt luôn chai Coca, khi kẻ đó tiến gần Biên Tấn Nguyên, cậu giơ tay ném chai Coca ra.

Kẻ kia bị chai Coca đập trúng, thoáng chốc ngớ người, những người khác cũng quay lại nhìn về phía Lục Vân Phi.

Lục Vân Phi cười hì hì bước ra, giơ tay chào họ, "Này các bạn, giờ nghỉ trưa tập thể dục à, cho mình tham gia với."
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 2



Biên Tấn Nguyên nhìn thấy Lục Vân Phi, hiếm khi nhíu mày. Hắn nhớ rõ Lục Vân Phi, một thiên tài khoa học làm người khác ngạc nhiên. Biên Tấn Nguyên trước khi gặp cậu thậm chí còn không tin nổi khi nghe nói trong lớp học xuất sắc này lại có người bị trượt môn - đương nhiên, trừ môn Vật lý.

Nhưng mà, Lục Vân Phi giỏi các môn Lý, Hóa, Sinh một cách đáng kinh ngạc, đều đứng trong top ba của lớp, lại chỉ có môn Tiếng Anh là ở khoảng bảy, tám mươi điểm.

Biên Tấn Nguyên đã từng xem qua điểm của cậu, nghĩ rằng chỉ cần cậu ta đạt mức trung bình môn Tiếng Anh trong lớp, thì có thể dễ dàng lọt vào top mười. Đáng tiếc, những điều này chẳng liên quan gì đến hắn.

Lục Vân Phi nhìn Biên Tấn Nguyên nhíu mày thì cảm thấy kỳ lạ, "Cái tên đáng ghét này cũng có vẻ mặt đó sao? Trông thuận mắt hơn hẳn nhỉ."

Cậu còn chưa kịp gia nhập cuộc chiến, cái tên bị cậu đánh trúng bằng chai Coca đã cầm dao xông tới. Biên Tấn Nguyên nhanh nhẹn túm lấy cổ áo người đó, quật ngã rồi đạp mạnh gã một cái. Hắn lạnh lùng nói với Lục Vân Phi, "Chuyện này không liên quan đến cậu, tránh ra!"

Lục Vân Phi cười lạnh, "Bây giờ có liên quan hay không là do cậu định đoạt sao?"

Cậu vừa dứt lời, hai trong số năm người đã xông về phía cậu.

Cuộc hỗn chiến bùng nổ ngay lập tức. Biên Tấn Nguyên không muốn lôi kéo bạn học vào rắc rối của mình liền nhanh chóng giải quyết ba người bên hắn. Khi hắn quay lại, Lục Vân Phi đã đánh bại hai người kia, hai tay đút vào túi quần đi về phía này.

Lục Vân Phi cúi xuống nhặt lại chai Coca của mình, nhìn người trên mặt đất rồi hỏi Biên Tấn Nguyên, "Đây có phải học sinh trường chúng ta không?"

"Không phải."

"Bảo vệ của trường quá tệ, chút nữa tôi phải viết thư kiến nghị mới được."

Biên Tấn Nguyên không nói gì.

Lục Vân Phi xoay người đi về phía trước, đi vài bước thấy Biên Tấn Nguyên không đuổi theo, bèn quay lại nói, "Đi thôi, đứng đó làm cái gì? Thu dọn chiến trường hả?"

Lúc này Biên Tấn Nguyên mới đi theo.

Lục Vân Phi đi đến chỗ bồn hoa, cầm lấy bánh kẹp thịt của mình vừa nãy đã đặt ở đó.

Biên Tấn Nguyên không nói gì mà chỉ nhìn cái bánh kẹp thịt trong tay Lục Vân Phi, khi ra khỏi con ngõ bên cạnh hội trường, hắn nói, "Cảm ơn."

"Vừa nãy không phải cậu bảo tôi tránh ra sao?" Lục Vân Phi không quên lời nói trước đó của hắn.

Biên Tấn Nguyên không nghĩ rằng cậu sẽ nhắc lại điều đó, im lặng một chút rồi nói, "Tôi chỉ không muốn kéo cậu vào rắc rối."

Hắn nghĩ nghĩ, bổ sung thêm, "Xin lỗi."

Lục Vân Phi cảm thấy hôm nay đúng là một ngày thật vi diệu, liên tiếp nghe được Biên Tấn Nguyên nói cảm ơn và xin lỗi, không uổng công cậu giúp hắn đánh một trận mà.

"Được rồi, tôi chỉ nói vậy thôi, không có gì đâu. Đi thôi, về lớp học nào."

"Cậu ăn cơm chưa?" Biên Tấn Nguyên không muốn nợ Lục Vân Phi ân tình, "Tôi mời cậu ăn cơm."

Lục Vân Phi giơ bánh kẹp thịt của mình, "Ăn rồi, đây là mua cho Lý Nguyên Thanh."

"Vậy lần sau cậu có chuyện gì cần giúp cứ tìm tôi. Tôi đi ăn cơm, gặp sau."

Biên Tấn Nguyên nói xong thì xoay người đi về phía nhà ăn.

Lục Vân Phi nhìn hắn rời đi, tự hỏi mình có việc gì cần hắn giúp không. Cậu cầm bánh kẹp thịt rồi quay về lớp học.

Lý Nguyên Thanh tới rất sớm, Lục Vân Phi vừa vào lớp học đã thấy cậu ta rồi.

"Cho cậu đó." Lục Vân Phi đặt bánh kẹp thịt trước mặt cậu, tự mình mở chai Coca.

Nhân lúc Lý Nguyên Thanh ăn bánh, Lục Vân Phi kể lại chuyện vừa xảy ra.

Lý Nguyên Thanh ngạc nhiên, "Cho nên cậu giúp hắn? Tớ tưởng cậu rất ghét hắn chứ."

"Tớ đúng là không ưa cậu ta, nhưng dù sao cũng là bạn học, không thể thấy bạn gặp nạn mà khoanh tay đứng nhìn được."

"Vậy sao. Chiều tan học đi chơi bóng không?" Lý Nguyên Thanh hỏi.

"Không, tớ phải về nhà học thêm Tiếng Anh." Lục Vân Phi có sức mà không có lực nói, "Cậu nói xem, tớ đã học Tiếng Anh tệ thế này rồi, giờ còn phải học thêm nữa."

"Chính vì cậu học tệ nên cậu mới cần phải nỗ lực hơn đó, hiểu không?"

Lục Vân Phi đương nhiên là hiểu chứ, nhưng cậu cảm thấy mình sắp mắc chứng PTSD* vì môn Tiếng Anh luôn rồi, bây giờ chỉ cần thấy từ Tiếng Anh là đã sợ hãi, chỉ muốn tránh thật xa thôi. Tại sao lại phải học Tiếng Anh chứ? Cậu tự hỏi, mình giàu thế này, đi đâu mà không thể mang theo phiên dịch? Hơn nữa, bây giờ người nói tiếng Trung cũng nhiều lên rồi, sao còn phải học Tiếng Anh?

*PTSD: sang chấn, khủng hoảng sau cú sốc nào đó.

Lục Vân Phi rất nghi ngờ, cũng rất tuyệt vọng ☹.

Hai giờ chiều, chính thức vào học, tiết đầu tiên là Toán học, giáo viên Toán học Lý Lị cũng là chủ nhiệm lớp. Hôm nay Lý Lị tâm trạng rất tốt, "Lần này bài thi Toán học khó hơn, điểm toàn trường đều thấp, nhưng lớp ta vẫn có hai bạn làm rất tốt, gần như đạt điểm tuyệt đối. Đây là dấu hiệu tốt, hy vọng các em tiếp tục cố gắng trong học kỳ này nhé. Năm sau là lớp 12 rồi, rất quan trọng, hy vọng các em quý trọng thời gian, bù đắp những thiếu sót để có nền tảng vững chắc cho kỳ thi đại học."

Lý Lị nói xong, bắt đầu giảng giải bài thi. Lục Vân Phi là một trong hai người gần như đạt điểm tuyệt đối, các câu trong đề thi đều biết làm, chỉ mất điểm vì sơ suất. Vì vậy, cậu dành tiết học này để làm bài tập về nhà, tối nay có tiết học thêm môn Tiếng Anh, mỗi lần học xong cậu đều thấy như sắp chuyển kiếp tới nơi vậy, chỉ muốn ngủ thôi.

Bốn mươi phút trôi qua nhanh chóng, chuông tan học vang lên, Lý Lị không dạy quá giờ, trước khi rời đi, cô đến chỗ Lục Vân Phi, nói, "Lục Vân Phi, ra đây một chút."

Lục Vân Phi hơi ngạc nhiên, tự hỏi có phải bản thân mình không chú ý nghe giảng bị Lý Lị phát hiện hay không. Nhưng không thể nào, cậu chỉ làm bài tập khi mọi người đang ghi chép, cả tiết đều ra vẻ chăm chú mà.

Lục Vân Phi hoang mang, nhưng nghĩ rằng thành tích Toán học của mình luôn tốt, Lý Lị chắc không nỡ phê bình mình đâu.

Cậu theo Lý Lị vào văn phòng, giờ này không phải tất cả giáo viên đều có mặt. Lý Lị kéo ghế bảo cậu ngồi xuống, giọng điệu ôn hòa nói: "Từ năm lớp 10 cô đã biết em rồi."

Lục Vân Phi nghe vậy thì không có gì ngạc nhiên. Tuy giáo viên Toán lớp 10 không phải Lý Lị, nhưng thành tích Toán học của cậu luôn đứng đầu lớp, các giáo viên Toán cùng văn phòng không thể không biết về cậu.

"Thành tích Toán học của em không tồi chút nào."

Lục Vân Phi cười, "Cũng tạm được ạ."

"Em cũng học Lý rất tốt."

"Vẫn còn phải cố gắng nhiều ạ." Lục Vân Phi khiêm tốn nói.

"Điểm Ngữ văn của em cũng khá ổn."

"Chắc cũng vậy thôi ạ."

"Nhưng mà điểm Tiếng Anh của em..." Lý Lị cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng chọn một từ ngữ nhẹ nhàng, "không được tốt lắm."

Lục Vân Phi trong khoảnh khắc này bỗng dưng cảm thấy vô cùng kính trọng cô Lý Lị! Đúng là một cô giáo hiền lành và chu đáo! Cậu đã kéo tụt điểm trung bình môn Tiếng Anh của cả lớp xuống, vậy mà Lý Lị vẫn có thể nói "không được tốt lắm". Đây mà là không tốt lắm sao? Là quá tệ hại thì đúng hơn!

Lục Vân Phi thành thật nói, "Điểm Tiếng Anh của em thật sự không tốt, môn này quá khó đối với em ạ."

Lý Lị hiểu, bởi vì cô cũng đã từng là học sinh. Ai mà không có môn học yếu chứ, chỉ là như Lục Vân Phi lại đặc biệt yếu môn Tiếng Anh như vậy thì cô mới gặp lần đầu.

"Vậy em có nghĩ đến cách nào để cải thiện không?"

"Em không chỉ nghĩ đến, mà đã cố gắng rất nhiều rồi ạ. Cô Lý, không giấu gì cô, nhà em còn thuê gia sư riêng. Tối nay em còn có buổi học thêm Tiếng Anh nữa. Nhưng không ăn thua gì hết, từ năm lớp 10 em đã học bổ sung, kết quả thì cô cũng thấy rồi đấy ạ. Có lẽ em thật sự không có năng khiếu với Tiếng Anh."

"Không thể nói vậy được," Lý Lị an ủi, "Có thể là gia sư Tiếng Anh của em không phù hợp với em."

Cô nhìn Lục Vân Phi, rõ ràng đã có ý định trong đầu, "Cô nghĩ rằng bạn cùng tuổi thường sẽ dễ dàng giao tiếp với nhau hơn là với chúng ta, các giáo viên khác. Vì thế, cô định đổi chỗ ngồi cho em. Em nghĩ sao về Biên Tấn Nguyên? Điểm Tiếng Anh của bạn ấy luôn rất tốt. Hai em ngồi cùng bàn, em có thể hỏi bạn ấy."

Lục Vân Phi kinh ngạc nhìn cô giáo chủ nhiệm của mình. Cô nói gì cơ ạ? Biên Tấn Nguyên ngồi cùng bàn với cậu? Với cái dáng vẻ lạnh lùng đó, Biên Tấn Nguyên mà chịu trả lời câu hỏi của cậu thì mới là lạ á!

Lục Vân Phi thấy cậu hiểu rất rõ về Biên Tấn Nguyên, người này căn bản không có tâm trí giúp người khác giải đáp thắc mắc đâu, chỉ biết nói "Tôi không có thời gian, cậu tìm người khác đi."

Nhưng Lý Lị vẫn nhìn cậu với vẻ chờ đợi, Lục Vân Phi dù cảm thấy điều này không đáng tin lắm, cũng không dám nói ra, chỉ có thể nói, "Chuyện này, Biên Tấn Nguyên có đồng ý không ạ?"

"Cô sẽ nói chuyện với bạn ấy." Lý Lị rất tự tin, "Cô tin rằng bạn ấy sẽ rất vui lòng."

Nhưng mà em không tin ạ, Lục Vân Phi thầm nghĩ trong bụng.

Cậu nói thêm vài câu với Lý Lị, đến khi chuông vào học vang lên mới trở về lớp học.

Lý Nguyên Thanh tò mò hỏi, "Cô Lý gọi cậu có chuyện gì thế?"

"Muốn đổi chỗ ngồi cho tớ." Lục Vân Phi nói nhỏ.

"Trời đất" Lý Nguyên Thanh kinh ngạc, "Cô muốn cậu ngồi với ai vậy?"

"Còn ai vào đây nữa." Lục Vân Phi liếc nhìn Biên Tấn Nguyên đang ngồi cách đó không xa.

Lý Nguyên Thanh lại càng kinh ngạc hơn, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra, "Cũng đúng, điểm Tiếng Anh của cậu quá kém, nhưng bỏ qua Tiếng Anh, các môn khác của cậu đều khá tốt, trường Thanh Bắc đang chờ cậu đấy, cô Lý chắc chắn không muốn bỏ qua một học sinh triển vọng như cậu đâu."

Lục Vân Phi thở dài, "Chỉ sợ rằng tớ không chịu nổi thôi."

"Sợ gì chứ?" Lý Nguyên Thanh động viên, "Ngồi cùng bàn thì ngồi, không thích thì đổi lại, có thể nâng điểm thì tốt, không thì cũng chẳng mất gì."

"Tớ chỉ thấy không cần thiết." Lục Vân Phi nhìn cậu bạn, "Chẳng lẽ cậu không hiểu rõ Biên Tấn Nguyên sao? Cậu ấy chưa bao giờ giải đề giúp ai, biết rõ là vô ích, tại sao phải làm chứ?"

"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*." Lý Nguyên Thanh vỗ vai cậu, "Cậu hôm nay còn giúp cậu ấy nữa, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*, bây giờ là lúc cậu ấy trả ơn."

*"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất" (Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất) nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.

*"Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Nhận ơn bằng một giọt nước, đáp đền bằng cả dòng suối.

"Thi ân không cầu báo*, cậu không hiểu à?"

*Giúp người không cần trả ơn.

"Tớ không hiểu, tớ chỉ biết gậy ông đập lưng ông thôi."

"Thật lòng mà nói, câu này không dùng như vậy đâu."

"Thật sao?"

Lý Nguyên Thanh vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng gọi của cô giáo, "Lý Nguyên Thanh, lên trả lời, tại sao chọn đáp án B?"

Lý Nguyên Thanh bối rối đứng lên, cậu còn không biết đề này là gì, tại sao lại chọn B nữa chứ.

Cậu vội vàng nhìn Lục Vân Phi, Lục Vân Phi dù đang nói chuyện với bạn nhưng vẫn chú ý đến cô giáo đang giảng bài, nên nhỏ giọng nhắc cho bạn nguyên nhân.

Lý Nguyên Thanh nghe theo và thuật lại một lần, cô giáo cảnh cáo nhìn cậu, "Ngồi xuống."

Lý Nguyên Thanh thở phào, "Vân Phi à, tớ nghĩ cậu không nên ngồi cùng Biên Tấn Nguyên, hai người mà ngồi cùng bàn, lỡ như tớ gặp lại tình huống này thì sao?"

"Đó không phải do tớ quyết định đâu." Lục Vân Phi bình thản nói, "Quyền quyết định thuộc về học sinh đứng đầu lớp chúng ta, Biên Tấn Nguyên."

"Cậu nghĩ cậu ấy sẽ đồng ý với cô Lý chứ?"

"Ai mà biết được." Lục Vân Phi nghĩ, "Không quan trọng, đồng ý hay không cũng chẳng thay đổi được gì. Nếu cậu ấy thực sự giúp tớ nâng điểm Tiếng Anh lên, tớ sẽ tặng cậu ấy một tấm bảng vinh danh, ghi là: "Bàn tay chữa lành, chuyên trị kẻ dốt Tiếng Anh!""
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 3



Buổi chiều sau tiết thứ hai, Lục Vân Phi để ý thấy Biên Tấn Nguyên bị ai đó gọi ra ngoài. Khi quay lại, Biên Tấn Nguyên không trực tiếp đi đến chỗ ngồi của mình mà đi về phía Lục Vân Phi, hạ giọng nói: "Lục Vân Phi."

Lục Vân Phi ngẩng đầu nhìn hắn, đoán rằng có lẽ là chuyện đổi chỗ ngồi, nhưng vẫn cố hỏi: "Làm gì thế?"

"Cô Lý nói để cậu ngồi cùng bàn với tôi."

"Ồ." Lục Vân Phi bình tĩnh đáp lại, "Cậu đồng ý?"

"Ừ." Biên Tấn Nguyên nói, "Là cậu chuyển sang đây hay tôi chuyển qua bên đó?"

Khác với đa số trường trung học phổ thông còn lại, trường Nhất Trung nơi Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên học có phòng học cấu trúc bậc thang. Trong phòng có 28 bàn ghế, mỗi dãy có bốn cái đều đặn, phân bố trên bảy tầng bậc thang, mỗi tầng cao hơn tầng trước khoảng 0.12 mét, đảm bảo dù là học sinh ngồi hàng đầu hay hàng cuối đều có thể thấy rõ bảng đen. Vì vậy, khi học sinh đổi chỗ ngồi, không cần lo lắng về chiều cao.

Lục Vân Phi không ngờ Biên Tấn Nguyên lại dễ nói chuyện như vậy, không chỉ đồng ý với cô Lý về việc đổi chỗ ngồi mà còn sẵn lòng tự mình chuyển qua. Nhưng cậu không muốn để Biên Tấn Nguyên phải chuyển chỗ, "Vậy để tôi chuyển qua, cậu nói với bạn cùng bàn của cậu đi, sáng mai chúng ta đổi chỗ."

"Được." Biên Tấn Nguyên nói xong, xoay người đi về chỗ ngồi của mình.

Lục Vân Phi nhìn bóng dáng hắn, cảm thán: "Cậu ấy thật sự đồng ý rồi hả, đúng là khiến cho người ta bất ngờ mà."

"Vậy là cậu phải rời xa tớ rồi sao?" Lý Nguyên Thanh giả vờ đáng thương nói, "Thật khiến cho người ta đau lòng."

Lục Vân Phi xoa đầu cậu, "Yên tâm đi Nhị Cẩu, tớ dù có ở Tào doanh nhưng lòng vẫn hướng về Hán. Khi môn Tiếng Anh của tớ tốt hơn, tớ sẽ trở về đất Thục."

Lý Nhị Cẩu không tin tưởng, "Tớ chỉ sợ đến lúc đó cậu vui quá quên cả đất Thục."

"Không thể nào." Lục Vân Phi vỗ ngực, "Người anh em, tớ là người như thế sao? Đến lúc đó tớ sẽ dạy bí quyết cho cậu, chúng ta cùng nhau tiến bộ!"

Lý Nguyên Thanh nghĩ đến thành tích Tiếng Anh 120 điểm của mình, thành thật nói: "Vân Phi à, cậu cứ lo cho mình đi, đừng nhớ đến tớ. 120 điểm, tớ sợ đây là gánh nặng cậu không thể chịu nổi."

Lục Vân Phi trong nháy mắt không muốn nói chuyện với người anh em của mình nữa, cậu có thể nói cái gì đây? Không nói thì thôi! 120 điểm ghê gớm thật! Aii, 120 điểm thật sự quá ghê gớm... Lục Vân Phi nghĩ nếu mình có thể đạt 120 điểm, chắc cậu sẽ chạy hai vòng quanh sân thể dục vì phấn khích đó. Đâu, chỉ cần đạt 90 điểm thôi cậu đã có thể xuống lầu chạy hai vòng rồi. Nhưng lần cuối cậu đạt 90 điểm là khi nào nhỉ? Học kỳ đầu lớp 10?

Thật buồn làm sao, Tiếng Anh đúng là làm người ta phát sầu mà!

Sau khi hết tiết, Lục Vân Phi từ chối lời mời chơi bóng của Lý Nguyên Thanh và Ôn Minh Dịch, lập tức ngồi lên xe về nhà ngay. Ba mẹ và chị cậu đều bận rộn nên không ai về nhà. Dì giúp việc chỉ làm cơm cho cậu, đều là những món cậu thích.

Lục Vân Phi ăn no nê rồi chấp nhận số phận, đi đến bàn học lấy ra bài thi Tiếng Anh của mình, đau khổ bắt đầu xem câu đầu tiên.

Gia sư Tiếng Anh thầy Vương đến lúc 7 giờ rưỡi. Thầy Vương đeo một cặp kính gọng vàng, da rất trắng, trông có vẻ như là con lai. Chính vì vậy mà anh ta đã vượt qua nhiều ứng cử viên khác để có được công việc này đó.

Nhưng sự thật chứng minh, nhìn giống con lai không nhất thiết phải là con lai, ví dụ như thầy Vương thực chất lại là người Trung Quốc thuần chủng, tổ tiên đến tám đời cũng không tìm thấy một giọt máu ngoại quốc nào.

"Vậy tại sao thầy trông giống con lai thế ạ?" Lục Vân Phi khó hiểu hỏi.

Thầy Vương bình tĩnh đẩy kính, "Diện mạo là do trời định, ai mà nói rõ được chứ."

Dù sao đi nữa, thầy Vương vẫn rất thích cậu học sinh có điều kiện như Lục Vân Phi, tận tâm dạy dỗ từng câu từng chữ. Nhưng khi anh nhìn thấy con số 74 đỏ chót trên bài thi của học sinh mình, anh vẫn cứ là im lặng.

Lục Vân Phi cảm thấy bút mực đỏ của thầy mình chấm bài quá tươi sáng, nó làm cho trái tim của vị gia sư trẻ này đầy tổn thương.

"Em đã cố gắng lắm rồi." Lục Vân Phi nói, "Trước khi thi em còn ôn tập một chút á."

Thầy Vương chậm rãi quay đầu nhìn cậu, giọng nói mang theo đau khổ, "Vân Phi à, cậu thành thật với tôi đi, có phải cậu cảm thấy mặt tôi dày nên muốn dùng cách khéo léo này khuyên tôi rời đi đúng không?"

"Trời đất chứng giám, em thật sự không có."

"Lúc thi phân ban cậu vẫn còn được 84 điểm! Sao tôi dạy một tháng thì cậu lại chỉ được 74 điểm!" Thầy Vương cảm thấy bản thân mình bị sốc nặng, "Tôi thật sự hại đời học sinh của mình rồi!"

"Không phải lỗi của thầy đâu." Lục Vân Phi an ủi anh ta. Cậu cảm thấy gia sư Tiếng Anh của mình thật sự rất tốt, nghiêm túc và có trách nhiệm, lại hiểu biết nhiều, nhưng không thể làm gì được với người đã gần như mắc chứng PTSD với Tiếng Anh như cậu. Hễ thấy Tiếng Anh là sợ hãi, thành tích giảm sút là chuyện thường tình.

"Trước tiên giảng đề đi." Lục Vân Phi chỉ vào câu sai trên bài thi của mình, "Bắt đầu từ câu này nhé, em không hiểu câu này. Giáo viên Tiếng Anh của chúng em chỉ nói, tại sao chọn D? Là bởi vì ABC không đúng. Nhưng ABC không đúng chỗ nào thì cô không có nói."

Thầy Vương đành phải tạm gác lại sự tự trách của mình, bắt đầu giảng giải bài thi cho Lục Vân Phi. Anh nói rất chi tiết, muốn truyền đạt tất cả kiến thức mình biết cho Lục Vân Phi, cậu cũng nghe rất chăm chú, gặp chỗ nào không hiểu lập tức hỏi ngay.

Một giờ trôi qua, bài thi vẫn còn chưa giảng xong, nhưng Lục Vân Phi đã rất mệt rồi.

"Thôi, tạm dừng ở đây đi ạ." Lục Vân Phi nói.

Thời gian gia sư không cố định, không yêu cầu phải dạy đủ một hoặc hai giờ mới được về. Phần lớn thời gian Lục Vân Phi dựa vào trạng thái của mình mà quyết định. Khi có hứng thú, cậu có thể học hơn hai, thậm chí ba giờ; còn không chỉ học khoảng một giờ.

Thầy Vương thấy Lục Vân Phi không còn hứng thú, cũng đồng ý dừng lại. Trước khi đi, anh hỏi: "Vân Phi, em thấy phương pháp giảng dạy của thầy có vấn đề gì không? Hay là thầy nên đổi phương pháp?"

"Thầy còn có phương pháp khác ạ?" Lục Vân Phi tò mò hỏi.

Thầy Vương đáp: "Hiện tại thì không có, nhưng thầy có thể nghiên cứu thêm."

"Vậy thầy cứ nghiên cứu đi. Dù sao cũng không thể tệ hơn được nữa rồi." Lục Vân Phi nói một cách bất chấp.

"Nếu thật sự không được, em nên đổi gia sư khác đi." Thầy Vương che đậy lương tâm của mình, tri kỷ nói.

Lục Vân Phi xoay bút, bình thản nói: "Chuyện đó để sau đi ạ."

Nếu thành tích của cậu lại giảm sút, chắc cha mẹ cậu sẽ yêu cầu đổi gia sư. Nhưng Lục Vân Phi cảm thấy điều đó vô ích thôi, từ trung học cậu đã thay sáu bảy gia sư rồi, nhưng Tiếng Anh vẫn nửa sống nửa chết, vấn đề chẳng phải ở gia sư mà là ở cậu cơ.

Lục Vân Phi ngáp một cái, vô thức cảm thấy buồn ngủ, nhìn đồng hồ đã gần 9 giờ. Sao lại mệt nhanh như vậy nhỉ? Lục Vân Phi thắc mắc, cố chống lại cơn buồn ngủ để đi tắm, rồi lên giường nằm.

Lục Vân Phi tỉnh lại trong trạng thái hoảng sợ.

Cậu nhìn căn phòng chật chội trước mặt, nghe tiếng trẻ con mềm mại bên tai: "Thiên Miêu Tinh Linh."

Lục Vân Phi không để ý, nhìn quanh căn phòng nhỏ hơn 30 mét vuông, bày biện những món đồ gỗ cũ kỹ nhưng gọn gàng. Trước mặt cậu là một cái bàn, từ góc nhìn của cậu có thể thấy thớt, dao phay và vài cái nồi chén trên đó.

"Thiên Miêu Tinh Linh." Tiếng trẻ con lại vang lên, một cậu bé khoảng bốn, năm tuổi tiến đến trước mặt cậu. Lục Vân Phi giật mình, suýt lùi lại nhưng phát hiện mình không thể cử động, toàn thân như bị mắc kẹt vậy.

Lục Vân Phi thử quay đầu nhìn phía sau nhưng không được. Cậu muốn cử động nhưng cũng không thể. Chuyện gì thế này? Cậu bị trúng tà à?

Đang suy nghĩ, cậu cảm giác có ai đó nhẹ nhàng vỗ đầu mình, "Thiên Miêu Tinh Linh, cậu có ở đây hông?"

Lục Vân Phi nhìn cậu bé trước mặt, thấy cánh tay cậu bé di chuyển, cậu bé đang nói chuyện với cậu hả?

Lục Vân Phi không thể tin được, cậu bé luôn gọi "Thiên Miêu Tinh Linh" - là đang gọi mình sao?

Lục Vân Phi cảm thấy tim mình như ngừng đập, mắt mũi tối sầm, giây tiếp theo sẽ mất ý thức.

Cậu bé thấy cái loa Thiên Miêu Tinh Linh màu đỏ trước mặt không phản ứng, liền ủy khuất nhìn mẹ mình, "Tại sao nó không nói gì ạ? Anh trai nói gọi nó là Thiên Miêu Tinh Linh, nó sẽ nói chuyện mà?"

Biên Tiệp không biết trả lời sao, cô còn không biết Thiên Miêu Tinh Linh là cái gì, nên chỉ đành khuyên: "Song Song ngoan lại đây rửa mặt, chờ một lát anh trai về, con hỏi anh trai vì sao nhé?"

Cậu bé ngoan ngoãn "Dạ", rời khỏi trước mặt Lục Vân Phi.

Lục Vân Phi vội vàng học theo Thiên Miêu Tinh Linh ở nhà mình, hét lên: "Tôi ở đây."

Lời này phát vừa ra, trong nhà liền vang lên tiếng nói giòn giã: "Ta ở đây." Lại mang theo chút âm sắc máy móc của sản phẩm điện tử.

Trời má! Tôi thật sự biến thành Thiên Miêu Tinh Linh hả! Lục Vân Phi thấy mình như bị nhồi máu cơ tim đến nơi, cậu cần thời gian để tiêu hóa sự thật này.

Cậu bé nghe vậy, kinh ngạc quay lại, chạy đến bên cạnh Thiên Miêu Tinh Linh màu đỏ, kích động nói: "Cậu ở đây nè."

Lục Vân Phi có khí nhưng lại không có lực trả lời: "Đúng vậy, tôi ở đây."

Chỉ là giọng này từ Thiên Miêu Tinh Linh phát ra, lập tức trở thành giọng máy móc đầy sức sống lại còn rất đáng yêu.

Lục Vân Phi:... Biến đổi giọng thì thôi đi, lại còn điều chỉnh ngữ điệu nữa?!

"Vậy vừa rồi tại sao cậu không nói gì thế?" Cậu bé hỏi.

Nên trả lời thế nào đây? Lục Vân Phi nghĩ nghĩ, học theo Thiên Miêu Tinh Linh ở nhà nói: "Vấn đề này quá khó, khó đến nổi tế bào của tôi đều phân ly rồi."

Cậu bé rõ ràng không hiểu, tò mò hỏi: "Phân ly tế bào là gì ạ?"

Lục Vân Phi:...

Lục Vân Phi đang loay hoay tìm cách giải thích, liền nghe thấy cậu bé reo lên: "Anh về rồi! Anh về muộn quá, nhưng em đã chừa phần cơm cho anh rồi á. Anh, anh biết phân ly tế bào là gì hông?"

Lục Vân Phi ngẩng đầu nhìn phía phòng trong, thì thấy Biên Tấn Nguyên đang đi tới chỗ cậu bé.

Má! Sao Biên Tấn Nguyên lại ở đây! Đây là nhà của Biên Tấn Nguyên sao?
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 4



Sáu tiếng trước, Lục Vân Phi nhìn vào điểm tiếng Anh với con số 74 của mình, cậu cảm thấy thật tuyệt vọng, rồi đến sáu phút trước, khi cậu bất ngờ biến thành Thiên Miêu Tinh Linh, cậu lại cảm thấy tuyệt vọng hơn. Nhưng vào giờ phút này, Lục Vân Phi mới nhận ra rằng, đây mới thật sự là tận cùng của tuyệt vọng 😞.

Cậu vậy mà lại xuyên không, trở thành Thiên Miêu Tinh Linh của Biên Tấn Nguyên!

Biên Tấn Nguyên rõ ràng không hiểu vì sao em trai mình lại hỏi vấn đề này, hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt em trai nhẹ nhàng nói, "Tế bào phân ly?"

Song Song gật đầu, chỉ tay về phía Thiên Miêu Tinh Linh bên cạnh, "Nó nói á."

Biên Tấn Nguyên nhìn Thiên Miêu Tinh Linh cách đó không xa, suy nghĩ một chút, nhớ lại mình đã từng nghe Thiên Miêu Tinh Linh nói "Vấn đề này quá khó khăn, đến nỗi tế bào của tôi cũng phân ly", vì vậy hắn mỉm cười, trả lời em trai, "Bởi vì nó không hiểu lời của em nói đó, Song Song hãy đổi một câu hỏi khác nhé."

Song Song hiểu ra, liên tục gật đầu, một lần nữa nhìn về phía Thiên Miêu Tinh Linh của mình, đột nhiên nghĩ đến điều gì, hỏi nó, "Cậu có đói bụng hông?"

Nói xong, nhóc lại nhìn về phía anh trai, "Anh ơi, nó cũng là mèo sao? Cũng muốn ăn cá ạ?"

Biên Tấn Nguyên xoa đầu em trai, "Nó không phải mèo, cũng không ăn cá, nó sẽ không đói, giống như cái quạt trong nhà vậy."

"Ồ." Song Song gật đầu, "Nhưng mà quạt sẽ không nói chuyện."

"Vậy nên Song Song thấy nó thú vị không?"

Mắt Song Song sáng lên, hăng hái gật đầu, "Thú vị lắm ạ."

Biên Tấn Nguyên thấy em trai thích, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.

Lục Vân Phi kinh ngạc nhìn cảnh tương tác anh em trước mặt, cảm thấy mình như bị hoa mắt rồi. Đây vẫn là Biên Tấn Nguyên mà cậu biết sao? Biên Tấn Nguyên lạnh lùng, ít nói với mọi người đó hả?

Chắc chắn là giả rồi, Lục Vân Phi không nhịn được phàn nàn, làm sao một người như Biên Tấn Nguyên lại có thể cười và nói chuyện dịu dàng như vậy? Nói ra ai mà tin được!

Biên Tiệp thấy hắn đã về, vội mang cơm đã để dành cho hắn, cho vào nồi để hâm nóng. Song Song ngoan ngoãn đi rửa mặt, Biên Tấn Nguyên bỏ cặp sách xuống, ngồi trên ghế sô pha, lấy bút và giấy note ra.

"Anh ơi rửa mặt hông?" Song Song giơ giơ cái khăn mặt trong tay.

"Anh hai không rửa, Song Song tự rửa đi."

"Vâng ạ."

Biên Tấn Nguyên nhìn em trai đặt khăn mặt lên giá, đi tới đổ nước ấm giúp nhóc, rồi giúp nhóc rửa chân.

Song Song rửa chân rất nhanh, đôi chân trắng nõn chỉ lay lay vài cái trong chậu rồi rút ra. Biên Tấn Nguyên lau giúp cậu bé, tự mình cũng rửa chân rồi đổ nước đi.

Hắn bảo Song Song đi chơi với Thiên Miêu Tinh Linh, còn mình ngồi trên sô pha, đặt giấy note lên bàn trà, lấy bút nước ra bắt đầu viết.

Lục Vân Phi rướn cổ muốn nhìn xem hắn viết gì mà cần dùng giấy note thay vì sách bài tập. Nhưng nghĩ lại việc mình hiện tại chỉ là một bé Thiên Miêu Tinh Linh, rướn thế nào cũng chẳng có ích gì.

Song Song xoa xoa đầu cậu, nhẹ nhàng hỏi, "Cậu có biết kể chuyện hông?"

Nhóc à, em không gọi "Thiên Miêu Tinh Linh" mà trực tiếp hỏi anh thì anh cũng không khởi động được đâu, Lục Vân Phi thầm nghĩ.

Nhưng cậu vẫn đáp, "Biết."

Không ngờ, trong phòng lập tức vang lên tiếng "Biết."

Ôi trời! Hóa ra cậu có trí thông minh nhân tạo, thông minh hơn Thiên Miêu Tinh Linh thật, không cần gọi "Thiên Miêu Tinh Linh" cũng có thể khởi động được.

Song Song nghe nói vậy, lập tức kéo một cái ghế nhỏ ngồi trước mặt cậu, "Vậy cậu kể chuyện cổ tích cho tớ nghe đi."

Lục Vân Phi:...

Lục Vân Phi nhìn Biên Tấn Nguyên đang viết chăm chú, hóa ra cậu biến thành Thiên Miêu Tinh Linh là để giúp Biên Tấn Nguyên trông trẻ hả? Bị gài rồi!

Lục Vân Phi cảm thấy mình nên im lặng thì hơn, nhưng trước mặt là một đứa bé với đôi mắt to đen trắng rõ ràng, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn mình. Biên Tấn Nguyên đẹp trai, em trai hắn tất nhiên cũng không kém, đứa bé này có làn da trắng, đôi mắt to, giống như búp bê phương Tây, chỉ có điều búp bê phương Tây này lại mặc một bộ đồ ngủ đã phai màu, trông như một hoàng tử nhỏ nghèo khó vậy.

Ở tuổi này, bé trai thích nghe chuyện gì nhỉ? Lục Vân Phi nghĩ, nhưng không thể nghĩ ra ngay được, cuối cùng chỉ có thể kể câu chuyện Công chúa Bạch Tuyết mà mọi đứa trẻ đều biết.

Biên Tấn Nguyên vừa viết bài cho tạp chí, vừa nghe chuyện Công chúa Bạch Tuyết. Đợi khi chuyện kết thúc, hắn cũng vừa viết xong một câu.

"Thiên Miêu Tinh Linh." Biên Tấn Nguyên gọi một tiếng.

Lục Vân Phi lập tức tỉnh táo lại, "Tôi ở đây."

"Kể lại câu chuyện này bằng tiếng Anh đi."

Lục Vân Phi:...

Cái thế giới quái quỷ này là gì đây!!! Cậu đã trở thành Thiên Miêu Tinh Linh rồi sao vẫn không thoát khỏi nỗi sợ hãi tiếng Anh vậyyyy!!!
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 5



Lục Vân Phi lạnh nhạt lên tiếng: "Vấn đề này quá khó khăn, khó đến nỗi tế bào của tôi đều phân ly."

Biên Tấn Nguyên sửng sốt một chút, ngay sau đó thì hiểu ra, có lẽ là nó không có dữ liệu tiếng Anh của truyện "Công chúa Bạch Tuyết".

"Vậy hát một bài nhạc thiếu nhi bằng tiếng Anh đi?"

Lục Vân Phi: "... Vấn đề này quá khó khăn, khó đến nỗi tế bào của tôi đều phân ly."

Biên Tấn Nguyên nghĩ rằng nó yêu cầu bài cụ thể, liền suy nghĩ một chút rồi nói, "Phát bài "Mary had a little lamb"

Lục Vân Phi bình tĩnh bắt đầu:

Mary có một chú cừu nhỏ

Lông của nó trắng như tuyết

Và mọi nơi mà Mary đi

Chú cừu luôn đi theo

...

Biên Tấn Nguyên:...

Lục Vân Phi nhìn vẻ mặt không nói nên lời của hắn, đắc ý dào dạt, hừ, cậu có kế Trương Lương, tôi có thang trèo tường*, dịch từ tiếng Anh sang tiếng Trung đó có hiểu hông?

*Ngươi có Trương Lương kế, ta có thang trèo tường: Trương Lương là quân sư số một của Hán cao tổ Lưu Bang, góp công lớn lập nên triều đại nhà Hán dài 400 năm. Trương Lương từng đưa ra rất nhiều kế sách, lần nào cũng thành công, vì thế "kế Trương Lương" trở thành danh từ để chỉ mưu kế tốt, xuất kỳ chế thắng. Thang trèo thành có khả năng là người đời sau lấy đó để nói mình còn cao minh hơn, so sánh với "kế Trương Lương" còn cao hơn một bật: Google

Biên Tấn Nguyên suy nghĩ rằng có lẽ Thiên Miêu Tinh Linh này khi được đưa vào sử dụng không có dữ liệu tiếng Anh, cho nên ngay cả bài hát tiếng Anh cũng có thể chuyển thành tiếng Trung. Chẳng trách chị Liễu chê nó là trí tuệ thông minh nhân tạo dởm, đem nó tặng cho mình.

Nghiêm túc mà nói, Biên Tấn Nguyên thực sự không hiểu rõ về Thiên Miêu Tinh Linh lắm, hoàn cảnh sống của hắn khiến hắn không có thời gian cũng không có tiền để chú ý đến những thứ này. Hắn chỉ nhìn thấy Liễu Mạch chơi với cái hộp vuông nhỏ màu đỏ này lúc nhận chuyển phát thôi.

Lúc đó Liễu Mạch đã nói với hắn, "Cái này gọi là Thiên Miêu Tinh Linh, sử dụng trí tuệ nhân tạo đó."

Khi gặp lại cái hộp vuông nhỏ này lần nữa, chính là lúc Liễu Mạch bực dọc hỏi hắn, "Cậu có muốn lấy cái này không? Đứa nào nói nó là trí tuệ thông minh vậy, ngu đần thiể.u năng thì đúng hơn."

"Không cần đâu." Biên Tấn Nguyên lên tiếng từ chối.

"Thôi thì cứ cầm đi, cậu không phải có em trai sao? Thứ này tuy ngu ngốc nhưng nó có thể kể chuyện, để cho em trai cậu chơi cũng được."

Liễu Mạch nói vậy, Biên Tấn Nguyên lại có chút dao động, hắn tự hỏi một lát, cuối cùng nhận lấy Thiên Miêu Tinh Linh. Hắn định đưa tiền cho Liễu Mạch, nhưng cô nàng giận dữ đập bàn, "Cậu đừng có đưa tiền, tôi vứt đi bây giờ đó, đúng là tức chết mà!"

Biên Tấn Nguyên sợ chị ấy thật sự nổi giận, cũng đành nhận lấy mà không dám nhắc đến chuyện tiền bạc nữa - dù sao Liễu Mạch cũng là chủ cửa hàng bánh kem nơi hắn làm việc.

Song Song thấy anh trai không nói gì, liền hỏi, "Anh ơi, "Mại Lệ" có cái gì vậy ạ*?"

Biên Tấn Nguyên nghe câu hỏi non nớt của em mình, dịu dàng nói, "Đó là một bài hát thiếu nhi bằng tiếng Anh."

"Thiên Miêu Tinh Linh có hát được không ạ?"

"Có vẻ là không."

"Vậy anh hát đi ạ."

Biên Tấn Nguyên nghe vậy, trầm mặc một chút, rồi nhẹ nhàng hát:

Mary had a little lamb

His fleece was white as snow

And everywhere that Mary went

The lamb was sure to go

Hắn hát tiếng Anh rất hay, cuối câu pha chút nhấn nhá rất có từ tính, Lục Vân Phi nghe mà ngây ngẩn.

Cho đến khi bên tai vang lên tiếng vỗ tay kích động của Song Song, "Anh trai hát hay quá à." Lục Vân Phi mới lấy lại tinh thần, nghĩ trong bụng cũng có thể đấy chứ, đẹp trai, học giỏi, còn hát hay nữa, đúng chuẩn nam thần rồi còn gì. Nhưng nhìn quanh căn nhà trước mặt, nam thần này điều kiện gia đình có vẻ khó khăn, hoàng tử cơ cực, thật là không dễ dàng mà.

Biên Tấn Nguyên hát xong vừa lúc Biên Tiệp cũng mang cơm đã hâm nóng ra cho hắn.

Biên Tấn Nguyên vội vàng dọn bàn, hỏi Biên Tiệp, "Mọi người ăn chưa?"

"Ăn rồi, chỉ đợi con thôi."

"Hôm nay tiệm đông khách, nên con về trễ chút."

"Không sao đâu, con ăn nhanh đi."

Lục Vân Phi chú ý đến Biên Tiệp, diện mạo của bà ở tuổi này vẫn rất đẹp, còn thần thái như vậy, chẳng lạ gì khi hai anh em lớn lên lại đẹp như thế.

Song Song nhìn thấy anh trai ăn cơm, nhanh chóng háo hức đi tới, Biên Tấn Nguyên lấy đũa cho cậu ăn mấy miếng, Song Song thỏa mãn che miệng nói, "Không ăn nữa, Song Song no rồi, anh trai ăn đi."

Nói xong, Biên Tiệp kêu cậu nhóc đi ngủ, Song Song có chút không muốn đi, nói với Biên Tấn Nguyên, "Anh ơi ngủ ngon," rồi chạy đến trước mặt Thiên Miêu Tinh Linh nói, "Thiên Miêu Tinh Linh, ngủ ngon nha."

"Ngủ ngon." Lục Vân Phi đáp.

Song Song lúc này mới vén rèm lên, đi vào phòng trong. Lục Vân Phi biết bên trong rộng bao nhiêu, nhưng nhìn căn nhà trước mặt chưa đầy 30 mét vuông đã thấy chật ních rồi, bên trong chắc cũng không rộng hơn 20 mét vuông là bao.

Biên Tiệp đi dỗ con trai ngủ, để lại Biên Tấn Nguyên và Lục Vân Phi - người đang lẩn trốn trong Thiên Miêu Tinh Linh ở phòng khách. Lục Vân Phi nhìn Biên Tấn Nguyên vẻ mặt thờ ơ như thường ngày ở trường nhanh chóng ăn xong cơm, rửa sạch chén bát, sau đó ngồi trên ghế sofa tiếp tục viết gì đó. Hắn ngồi thẳng lưng, dáng ngồi rất chuẩn mặc dù không có bàn làm việc.

Lục Vân Phi nhìn cái bàn trà cũ kỹ, đèn bàn dán băng keo rõ ràng không hợp với ghế sofa, không ngờ kẻ thù của mình lại sống trong hoàn cảnh như vậy. Lục Vân Phi có chút buồn bực mà thở dài, không nói gì, tiếp tục quan sát Biên Tấn Nguyên từ xa.

Biên Tấn Nguyên viết xong bản thảo, rồi lấy bài tập chưa còn xong ra làm. Ban ngày hắn đi học, trưa và tối thì làm việc, có lúc còn phải nộp bản thảo nữa. Vì vậy trong giờ học hắn thường dành để làm bài tập, nếu không kịp, hắn sẽ mang về nhà làm tiếp. Hắn làm bài tập rất nhanh, đa số chỉ cần nhìn qua là có thể viết ra đáp án.

Khi làm đến bài tập tiếng Anh, Biên Tấn Nguyên chợt nhớ đến Lục Vân Phi và lời cô giáo Lý Lị nói, "Em hãy giúp bạn ấy nhé, cô biết giai đoạn lớp 11 rất quan trọng với các em, nhưng với điểm số bạn ấy, nếu khoanh tay đứng nhìn...cô thật sự rất tiếc nuối."

Biên Tấn Nguyên không phải người thích lãng phí thời gian vào người khác. Hắn rất bận, mỗi ngày đều thật sự rất bận, không có thời gian và năng lượng để quan tâm hay giúp đỡ ai hết. Nghèo thì lo thân mình, giàu thì cứu thế giới, Biên Tấn Nguyên cảm thấy số phận của mình không có liên quan gì việc đến cứu thế giới, nên hắn chọn lo thân mình trước đã.

Hắn từ chối yêu cầu làm lớp trưởng, cũng từ chối yêu cầu giúp đỡ bạn học khác từ thầy cô. Nhưng hắn thể không từ chối Lý Lị. Hắn nợ Lục Vân Phi một ân tình, mặc nếu dù lúc đó Lục Vân Phi không xuất hiện hắn cũng có thể giải quyết được, nhưng Lục Vân Phi đã giúp hắn, nên hắn sẵn lòng giúp lại cậu.

Lục Vân Phi giúp hắn một lần, hắn cũng giúp lại một lần, sau đó bọn họ sẽ huề nhau, Biên Tấn Nguyên nghĩ vậy.

Lục Vân Phi bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Cậu duỗi tay tắt đồng hồ, ngồi dậy, chuẩn bị rửa mặt và đi học. Khoan đã, Lục Vân Phi vừa đứng lên, lập tức nhận ra điều gì đó. Cậu nhìn xuống mình, rồi nhìn quanh phòng. Đây là nhà mình mà, vậy tất cả là chỉ là giấc mơ sao?

Lục Vân Phi bất an đi vào phòng vệ sinh, nhìn gương mặt quen thuộc trong gương, véo mình một cái, rồi "Shh" một tiếng, đau quá đi! Vậy bây giờ là không phải mơ rồi, thế nên Thiên Miêu Tinh Linh tối qua mới là mơ sao? Sao cậu lại mơ thấy mình biến thành Thiên Miêu Tinh Linh? Còn có Biên Tấn Nguyên và gia đình hắn nữa.

Lục Vân Phi mang theo sự nghi ngờ này đến trường, Lý Nguyên Thanh đã mua bữa sáng để sẵn trên bàn cho cậu, Lục Vân Phi cầm bánh quẩy lên ăn vài miếng, vừa ăn vừa uống sữa đậu nành của Lý Nguyên Thanh mua.

"Đừng ăn nữa, cậu phải đổi chỗ ngồi rồi đó." Lý Nguyên Thanh nhắc nhở.

Lục Vân Phi nhìn đồng hồ, nuốt miếng cuối cùng, uống hết sữa đậu nành, rồi mới tiến đến chỗ ngồi mới.

Biên Tấn Nguyên đã nói với bạn cùng bàn của hắn từ hôm qua, bạn hắn cũng không có ý kiến gì, bởi vì có lẽ cậu ta từng nghĩ rằng ngồi cạnh học sinh giỏi nhất lớp, thỉnh thoảng hỏi vài bài tập, thành tích sẽ tăng vọt.

Nhưng hiện thực tàn khốc lại nói rằng trông chờ vào tên học giỏi nhất lớp này có tình có nghĩa với mình là si tâm vọng tưởng! Cái tên Biên Tấn Nguyên đó chỉ biết tự lo cho bản thân mà thôi, không hề muốn giúp người khác.

"Tin tớ đi, vẫn là dựa vào chính mình thì hơn." Bạn cùng bàn cũ vỗ vai Lục Vân Phi, "Nếu trông chờ vào cậu bạn học giỏi này, heo mẹ cũng có thể leo cây đó."

Lục Vân Phi nghe vậy, bình tĩnh lấy điện thoại ra mở Weibo, tìm kiếm từ khóa, rồi cho người bạn tiền nhiệm của mình xem, "Cái tên học giỏi ấy có đáng tin cậy hay không thì tớ không biết, nhưng heo mẹ thật sự có thể leo cây nè, cậu xem."

Bạn cùng bàn tiền nhiệm:...

Bạn cùng bàn Lục Vân Phi: "Thế cậu có biết tất cả trí tuệ của nhân loại chứa đựng trong bốn chữ gì không?"

"Bốn chữ gì?"

"Chờ đợi và hy vọng."

Bạn cũ không đồng tình nhìn cậu.

Lục Vân Phi vỗ vai, "Không phải tớ nói đâu, Alexandre Dumas nói đó, nhớ kĩ đi, lúc viết văn có thể áp dụng."

Bạn cùng bàn cũ:...

Bạn cùng bàn cũ câm lặng di chuyển đến ngồi cạnh Lý Nguyên Thanh, cảm thấy tâm trạng bản thân rất phức tạp.

Lục Vân Phi vừa ngồi xuống thì Biên Tấn Nguyên đã tới. Lục Vân Phi nhìn hắn, nhớ đến đêm qua, không xác định là mình có mơ hay không, cũng không chắc những gì mình thấy có thật không nữa. Cậu nhìn bạn cùng bàn, thân thiện lên tiếng, "Từ hôm nay, chúng ta là bạn cùng bàn nha."

Biên Tấn Nguyên "Ừ" một tiếng.

Lục Vân Phi muốn thử, nhưng không biết phải làm sao để không quá lộ liễu. Cậu chống cằm suy nghĩ, chuẩn bị hỏi Biên Tấn Nguyên thì tiếng chuông buổi sáng vang lên. Giáo viên tiếng Anh bước vào nói với mọi người, "Hôm nay chúng ta sẽ nghe và viết từ vựng tiếng Anh nhé."

Lục Vân Phi:???!!!!

Nghe cái gì?? Viết cái gì??? Từ nào??? Từ gì???

Lục Vân Phi cảm thấy huyết áp của mình sắp vọt lên tới nóc nhà luôn rồi!
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 6



Lục Vân Phi quay đầu nhìn cậu bạn cùng bàn của mình, hỏi, "Bạn học Biên, cậu còn nhớ hôm qua tôi đã giúp cậu không?"

Biên Tấn Nguyên tất nhiên là nhớ rõ, nếu không hắn đã không đồng ý ngồi cùng bàn với Lục Vân Phi. Tuy nhiên, việc Lục Vân Phi đột nhiên nhắc lại chuyện này khiến hắn cảm thấy hơi bất ngờ.

Biên Tấn Nguyên quay sang nhìn cậu, "Cậu muốn nói gì?"

Lục Vân Phi liền nắm chặt cánh tay hắn, "Bây giờ là lúc cậu báo đáp ân tình này."

Biên Tấn Nguyên nhướng mày.

Lục Vân Phi gật đầu đầy nghiêm túc, "Uống nước nhớ nguồn, bạn học Biên, đã đến lúc cậu phải đáp trả bằng cả nguồn suối rồi, cố lên!"

Biên Tấn Nguyên không thể không thở dài trong lòng, hắn nghĩ rằng có lẽ mình đã hiểu lý do vì sao Lục Vân Phi lại kém tiếng Anh đến vậy.

Giáo viên tiếng Anh đang đi qua đi lại trong lớp, vừa đi vừa đọc các từ để học sinh viết chính tả, "Undertake, nghĩa là gánh vác, bắt tay vào làm, tham gia."

Khi giáo viên đọc đến từ "undertake", cậu bắt đầu phân vân không biết là chữ "e" hay chữ "r" đứng trước. Nhân lúc giáo viên vừa bước đi, cậu nhanh chóng nghiêng người qua bên Biên Tấn Nguyên để nhìn trộm.

Biên Tấn Nguyên vừa viết xong một từ, liền thấy người bạn cùng bàn mới của mình sét đánh không kịp bưng tai, bịt tai trộm Jingle Bells* lén lút ngó qua như kẻ trộm. Hắn không nói gì, chỉ đẩy quyển vở của mình về phía Lục Vân Phi.

*Bịt tai trộm chuông. Thấy trong wiki để vậy mắc cười quá nên tớ không dịch ra, có gì thì mọi người góp ý nhé.

Lục Vân Phi ngay lập tức giơ ngón tay cái lên ra dấu tán thưởng, "Cậu đúng là người tốt mà! Người tốt sống lâu và bình an nhó!"

Nhìn qua từ mà Biên Tấn Nguyên vừa viết, Lục Vân Phi thấy mình không viết sai, nhưng sau đó giáo viên lại đọc tiếp từ "explore".

Lục Vân Phi thấy hơi bối rối, cậu không nhớ mình đã học từ này. Nhìn sang bạn cùng bàn, quả nhiên, Biên Tấn Nguyên đã viết xong từ đó một cách tự tin.

Cuối cùng, khi học sinh đầu tiên lên thu bài chính tả, Biên Tấn Nguyên kinh ngạc nhận ra Lục Vân Phi chỉ viết được chưa đến một nửa số từ.

Sau khi học sinh đầu tiên thu bài đi rồi, hắn mới hỏi, "Cậu vừa rồi thấy hết mà đúng không?"

"Đúng vậy, tôi thấy chứ."

"Vậy sao cậu không viết?"

"Tôi đâu có ngốc." Lục Vân Phi nằm xuống bàn, bình thản nói, "Với thành tích tiếng Anh của tôi, nếu tôi mà làm bài này đạt điểm tối đa, cậu có thấy kỳ lạ không?"

Biên Tấn Nguyên nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý, "Vậy những gì cậu đã nói trước đó thì sao?"

"Tôi chỉ muốn kiểm tra lại đáp án với cậu thôi." Lục Vân Phi gãi đầu, "Tôi thường xuyên bị nhầm lẫn những từ như "r" với "e", nên hay phải sửa đi sửa lại. Nhưng cậu thì chắc chắn biết rõ, nên tôi muốn kiểm tra với cậu."

"Thế cậu có học từ vựng không?"

"Có chứ." Lục Vân Phi thành thật trả lời, "Tôi không chỉ học từ mà còn viết ra nữa! Nhưng không ăn thua, tôi chẳng thể nhớ được gì hết, sau ba ngày là quên sạch rồi."

"Cậu nên củng cố lại trí nhớ của mình trước."

"Cậu nghĩ tôi chưa thử sao? Tôi đã gần như ôn tập ba lần mỗi ngày rồi đó." Lục Vân Phi lắc đầu, "Đúng là người no không hiểu người đói khổ mà."

Biên Tấn Nguyên đúng là thật sự không hiểu, từ nhỏ trí nhớ của hắn đã rất tốt, khi những đứa trẻ khác còn khóc lóc vì phải học thuộc thơ cổ, hắn đã có thể thuộc lòng cả một quyển thơ. Hắn sinh ra đã là học sinh giỏi, nhưng Lục Vân Phi thì khác, cậu ấy đứng trước tiếng Anh thì thật sự trở thành một đứa ngu dốt.

Sau giờ tập thể dục buổi sáng và buổi học đầu tiên là tiết Toán của cô Lý Lị.

"Hôm nay, trước khi vào bài học, cô muốn nói hai việc. Thứ nhất, sắp đến kỳ nghỉ lễ mùng 1/10, cô biết các em đều đang rất háo hức. Vì vậy, cô sẽ nói trước, lần này chúng ta sẽ nghỉ từ thứ Sáu, kéo dài đến Chủ nhật, tổng cộng là ba ngày, và thứ Hai tuần sau các em sẽ đi học bình thường. Các em học sinh lớp 11 phải tự biết, đừng luôn mong chờ nghỉ lễ, thời gian để học không còn nhiều đâu."

Cả lớp lập tức phát ra tiếng kêu than, "Nghỉ như vậy thì có khác gì không nghỉ đâu ạ!"

"Vậy được rồi," cô Lý Lị nói, "Thứ Sáu này các em cứ đi học bình thường, chúng ta coi như không có kỳ nghỉ."

Học sinh lập tức đổi giọng, năn nỉ: "Đừng mà cô ơi, dù sao thì có được nghỉ một ngày cũng hơn là không có."

Cô Lý Lị cười, "Việc thứ hai là sau kỳ nghỉ lễ, vào ngày 20 tháng 10, trường sẽ tổ chức Đại hội Thể thao mùa thu. Lớp chúng ta là lớp chuyên tự nhiên, không thể để thua các lớp khác trong Đại hội lần này, nên cô mong các em sẽ tích cực đăng ký tham gia, đóng góp vào thành tích chung của lớp, hiểu chưa?"

"Hiểu rồi ạ!."

"Lần này, ủy viên thể dục sẽ phụ trách việc đăng ký, giám sát và tổ chức, các ban cán sự khác sẽ hỗ trợ. Bây giờ, các em hãy lấy bài kiểm tra ra, chúng ta sẽ giải nốt mấy bài tập lớn còn lại từ hôm qua."

Lục Vân Phi lấy bài kiểm tra từ trong cặp ra, nhìn thấy Biên Tấn Nguyên cũng lấy ra một bài kiểm tra khác. Lục Vân Phi liếc nhìn, thấy đó không phải là bài kiểm tra của trường, hắn đang tự làm thêm bài kiểm tra khác hả?

Ngay lập tức, ý chí chiến đấu của Lục Vân Phi bừng lên, cậu cũng lấy ra bài kiểm tra ngoài giờ của mình và bắt đầu làm. Đối với học sinh chuyên tự nhiên, đam mê học tập có thể không phải là điều chắc chắn, nhưng thành tích luôn đi đôi với nỗ lực, và dưới chân mỗi Trạng Nguyên khối khoa học tự nhiên là hàng đống bài kiểm tra đã được hoàn thành.

Lục Vân Phi vừa trộm nhìn tiến độ của Biên Tấn Nguyên vừa viết bài như thánh. Đến khi chuông tan học vang lên, Lục Vân Phi mới phát hiện mình còn chậm hơn Biên Tấn Nguyên hai bài. Một sai lầm, thật là một sai lầm.

Biên Tấn Nguyên tất nhiên cũng nhận ra bạn cùng bàn dường như đang ganh đua với mình, hắn liếc nhìn Lục Vân Phi một cái. Lục Vân Phi đáp lại đầy lý lẽ, "Nhìn gì mà nhìn? Chẳng lẽ tôi không thể làm bài à?"

Biên Tấn Nguyên không nói gì, chỉ thấy rằng cậu ta còn thật sự rất lanh lợi.

Khi ngày học kết thúc, Lục Vân Phi mới nhận ra mình đã quên hỏi Biên Tấn Nguyên điều cần hỏi, nghĩ rằng ngày mai vẫn còn cơ hội, vì dù sao Biên Tấn Nguyên cũng ngồi ngay bên cạnh cậu mà, không chạy đi đâu được.

Nhưng điều mà Lục Vân Phi không ngờ tới là cậu lại sớm gặp Biên Tấn Nguyên thêm lần nữa.

Lục Vân Phi nhìn cảnh tượng trước mắt: ngôi nhà quen thuộc, người phụ nữ trung niên quen thuộc, đứa trẻ quen thuộc, và cả Biên Tấn Nguyên quen thuộc. Người duy nhất không quen thuộc là người đàn ông trung niên ngồi đối diện họ, đầu hơi hói, vừa uống nước vừa nói chuyện với ba người trước mặt.

"Sự việc là như vậy, chị dâu, chị xem thế nào?"

Biên Tiệp cầm ly thủy tinh, khuôn mặt đầy khó xử. Lúc bà định mở miệng, Biên Tấn Nguyên đã lên tiếng trước, "Chú hai, tình hình nhà chúng tôi chú cũng biết rõ. Tháng này đáng lẽ chúng tôi phải trả 1,000 đồng cho chú, chúng tôi đã chuyển khoản rồi. Giờ đột nhiên chú muốn chúng tôi đưa thêm 10,000 đồng, nhà chúng tôi lấy đâu ra số tiền đó?"

"Tiểu Nguyên, nói như vậy là không đúng. Nợ thì phải trả, đó là lẽ thường tình, chú chỉ muốn các cháu trả thêm 10,000 thôi mà."

"Trả nợ đúng là lẽ thường tình. Nhưng khi dì của cháu vay tiền, hai bên đã thỏa thuận rõ ràng, nói rằng sẽ trả sau hai năm, và đã viết giấy nợ. Sau này khi dượng của cháu mất, chú yêu cầu chúng cháu trả dần, chúng cháu cũng đồng ý và mỗi tháng trả 1,000 đồng, tổng cộng trong 20 tháng sẽ trả xong, chú cũng đồng ý điều đó. Nhưng bây giờ chú lại yêu cầu chúng cháu phải trả ngay 10,000 đồng, chúng cháu lấy đâu ra số tiền đó? Chú nhìn đi, ngoài ba người chúng cháu ra, trong nhà này có gì đáng giá 10,000 đồng, chú cứ lấy đi."

"Tiểu Nguyên, người lớn nói chuyện, con là trẻ con, không nên xen vào." Khương Kiến lạnh lùng nói.

Lục Vân Phi thầm bĩu môi. Rõ ràng là chú ấy đuối lý mà còn trịch thượng. Nhưng vừa rồi Biên Tấn Nguyên nói là... dì? Lục Vân Phi nhìn người phụ nữ cầm ly thủy tinh kia, chẳng phải đó là mẹ của Biên Tấn Nguyên sao? Vậy sao Biên Tấn Nguyên lại ở đây? Còn cha mẹ của cậu ấy đâu?

Đang tự hỏi thì Lục Vân Phi nghe thấy Khương Kiến hỏi Biên Tiệp, "Chị dâu, chị nói đi?"

Tôi nói chú đúng là đồ ngốc! Lục Vân Phi nghĩ thầm.

Nhưng tất nhiên Biên Tiệp không thể nói như vậy. Bà nhìn em trai của chồng, giọng điệu vẫn dịu dàng như mọi khi, "A Kiến, không phải chị không muốn trả thêm 10,000 đồng cho chú, nhưng tình hình nhà chị, chú cũng biết mà. Khi anh cả của chú còn sống, vì chữa bệnh mà đã tiêu hết tiền rồi, nếu không thì chị cũng không phải vay tiền của chú. Giờ Tiểu Nguyên còn phải đi học, Song Song cũng cần đi nhà trẻ, lương của chị chỉ có 3,000 đồng, mỗi tháng có thể trả chú cùng với A Phương 1,000 đồng, tất cả đều nhờ Tiểu Nguyên đi làm thêm sau giờ học để kiếm thêm. Không phải chị không muốn trả, nhưng trong nhà không có đủ 10,000 đồng, làm sao chị có thể đưa chú được?"

Khương Kiến thuyết phục, "Trước đây, chẳng phải chú đã giới thiệu cho chị một công việc sao? Nhà chị hiện tại khó khăn như vậy, chị nên bảo Tiểu Nguyên nghỉ học một thời gian, đi làm ở đó một năm, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn."

"Không được!" Biên Tiệp nâng giọng lên.

Đúng vậy! Lục Vân Phi thầm nghĩ, bảo Biên Tấn Nguyên nghỉ học sao? Đúng là đầu óc có vấn đề! Với thành tích của cậu ấy, chưa biết chừng hắn sẽ là thủ khoa kỳ thi đại học sắp tới, là tương lai của gia đình! Bảo nghỉ học vào lúc này, đúng là không có ý tốt gì! Không đáng tin chút nào!

"Tiểu Nguyên không thể nghỉ học, dù gia đình có khó khăn thế nào, con vẫn cần phải đi học." Biên Tiệp kiên quyết nói.
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 7



Lục Vân Phi yên lặng để cho bà lên tiếng. Dì hắn nói rất đúng, chẳng phải chỉ là tiền thôi sao? Nếu tiền có thể giải quyết vấn đề, thì đó không phải là vấn đề nữa rồi. Ngày mai cậu sẽ cho Biên Tấn Nguyên vay một vạn tám trăm, đập chết cái lão già không có ý tốt này.

Biên Tấn Nguyên nhíu mày, lạnh lùng nói: "Chú hai, đã muộn rồi, chú nên về trước đi."

"Đừng vội, chị dâu, nếu chị không nỡ để Tiểu Nguyên bỏ học thì thế này nhé," Khương Kiến cười nói, "Chị dâu, tôi có một người bạn, mới đây còn hỏi thăm về chị. Hiện tại chị một mình nuôi hai đứa nhỏ, lại đều là con trai, rất tốn kém. Hay là..."

Lời còn chưa nói xong, Lục Vân Phi chưa kịp chửi hắn không biết xấu hổ thì Biên Tấn Nguyên đã đứng dậy, trực tiếp ném bát trà đang cầm vào mặt Khương Kiến.

"Mày làm cái gì vậy?" Khương Kiến với khuôn mặt đầy lá trà, tức giận lau mặt nói.

Biên Tiệp vội vàng che mắt Song Song lại.

Biên Tấn Nguyên trừng mắt nhìn người trước mặt, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo, "Dì út, dì và Song Song vào trong nhà trước đi."

Biên Tiệp tính tình hiền lành, đã quen với việc sau khi chồng bà qua đời, đứa cháu mình nuôi từ nhỏ này đã đảm đương nhiều chuyện trong nhà, vì vậy bà bế Song Song đi thẳng vào phòng ngủ.

Khương Kiến đưa tay định ngăn bà lại, nhưng lập tức bị Biên Tấn Nguyên túm chặt.

Biên Tấn Nguyên túm lấy hắn kéo ra ngoài cửa, Khương Kiến tức giận nói, "Mày làm cái gì vậy, tao đang nói chuyện của nhà họ Khương, mày là người ngoài không cần nhúng tay vào. Mày nhìn lại xem, mày có giống một đứa cháu không!"

Biên Tấn Nguyên đẩy hắn va vào bàn làm Khương Kiến đau đớn kêu lên, mắng, "A cái eo của tao."

Ông bị liệt eo luôn đi là vừa! Hết nhớ thương đứa nhỏ rồi lại nhớ tới dì của người ta, ông tưởng ônglà ông mai hả! Lục Vân Phi thật sự hận không thể tự mình nhảy ra ngoài, giúp Biên Tấn Nguyên đánh cho lão già chết tiệt này một trận.

"Tôi không giống một đứa cháu? Vậy ông bây giờ có chút nào giống một vị trưởng bối không?!" Biên Tấn Nguyên tức giận nói, "Dượng tôi mới đi chưa đầy ba tháng, ông đã nghĩ đến chuyện để dì tôi tái giá, ông không sợ anh của ông nghe được sẽ đau lòng sao!"

"Tao cũng chỉ vì muốn tốt cho nhà chúng mày thôi, nếu không ba người chúng mày sống sao nổi, mày bây giờ..."

"Ông nói lời này nghe có vô lý không!" Biên Tấn Nguyên kéo hắn đụng vào bàn một lần nữa, Khương Kiến vừa đau vừa tức, định mắng hắn nhưng đã bị Biên Tấn Nguyên lôi tới cửa và đẩy ra ngoài.

"Nếu mày không đồng ý, sớm muộn gì bà ta cũng sẽ ở bên người khác, bà ta chỉ là một người đàn bà..."

Biên Tấn Nguyên đóng cửa "rầm" một cái.

Khương Kiến vừa gõ cửa vừa hét lên, "Bà ta căn bản không nuôi nổi hai người tụi bây, sang năm em trai mày còn phải đi học tiểu học, rất tốn tiền..."

Biên Tấn Nguyên mở cửa ra, đột nhiên giơ nắm đấm lên, Khương Kiến sợ hãi nhắm mắt lại, nhưng lại không thấy đau đớn như dự đoán.

"Cút." Biên Tấn Nguyên lạnh lùng nói.

"Mày cứ mạnh miệng đi, sớm muộn gì dì mày cũng phải tái giá. Để tao nói, mày đúng là một ngôi sao chổi mà, đã khắc chết mẹ mày, lại..."

Biên Tấn Nguyên nghe vậy, phẫn nộ giơ nắm đấm lên, Khương Kiến lập tức khiếp sợ lùi về phía sau một bước, không dám nói hết câu, xoay người đi ra sân.

Lúc này, Biên Tấn Nguyên mới đóng cửa lại lần nữa, quay trở lại ngồi xuống ghế sofa.

Hắn dựa vào lưng ghế, trong khoảnh khắc này cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Lục Vân Phi nhìn Biên Tấn Nguyên cách đó không xa, tâm trạng có chút nặng nề, cậu thở dài trong im lặng, đây thật sự là một tình huống khó xử. Biên Tấn Nguyên ở trường học thì rất nổi bật, học giỏi, ngoại hình đẹp, được thầy cô và bạn bè yêu thích, thế mà trong nhà lại như thế này, nghèo khó đã đành, sao lại còn có họ hàng phiền phức như vậy? Loại người thân này phải bắt nhốt mới yên tâm! Quả thật phá hoại sự hài hòa của xã hội mà.

Cậu đang suy nghĩ thì thấy Biên Tiệp vén rèm bước ra từ phòng ngủ, Biên Tấn Nguyên thấy bà ra, lập tức tỉnh táo lại, hỏi bà, "Song Song có bị dọa không ạ?"

"Vừa rồi có chút sợ, giờ đã ổn rồi." Biên Tiệp ngồi xuống bên cạnh hắn, thở dài nói, "Xin lỗi Tiểu Nguyên, đều là lỗi của dì, là dì không tốt."

"Dì không có lỗi gì cả, dì đã rất tốt rồi." Biên Tấn Nguyên an ủi bà. Từ sau khi mẹ hắn qua đời, Biên Tiệp đã đóng vai trò như người mẹ, bà và Khương Phong coi hắn như con đẻ mà chăm sóc. Dù sau này có thêm Song Song, họ vẫn đối xử với hắn như con ruột.

Chỉ là không ai ngờ được, Khương Phong lại mắc bệnh, Biên Tiệp chịu áp lực còn lớn hơn bất kỳ ai khác, vừa phải kiếm tiền, vừa phải chăm sóc Khương Phong bệnh nặng, lại còn phải lo lắng cho hai đứa nhỏ. Những lúc bận rộn nhất, Biên Tấn Nguyên thấy bà lén khóc trong đêm khuya tĩnh lặng.

Vì vậy, Biên Tấn Nguyên đã trốn học ra ngoài tìm việc làm, bắt đầu làm việc bán thời gian để kiếm tiền.

Sau đó, Biên Tiệp biết được chuyện này, ôm hắn và nói: "Không thể như vậy được, không thể bỏ học, Tiểu Nguyên, con phải đi học đàng hoàng, còn chuyện tiền bạc, dì út sẽ nghĩ cách được không?"

Nói đến đây, bà bắt đầu khóc. Bà chưa bao giờ là người mạnh mẽ, luôn dịu dàng và thiếu quyết đoán. Nhưng trong mắt Biên Tấn Nguyên, bà luôn là một người mẹ tốt, là một người phụ nữ lương thiện.

"Dì út, dì đừng nghĩ quá nhiều, lúc vay tiền, giấy nợ viết là 2 năm sau mới phải trả. Dù có đưa ra tòa án, chúng ta cũng có lý. Dì không cần quá lo lắng, đợi đến kỳ nghỉ đông này, con sẽ tìm thêm công việc khác để nhanh chóng trả hết nợ. Sau khi trả hết nợ, chúng ta sẽ cắt đứt mọi liên hệ với bọn họ."

"Đó là anh em ruột thịt của dượng con, làm sao có thể không liên hệ được?"

Biên Tấn Nguyên cười lạnh: "Nếu dượng biết anh em ruột của mình sau khi ông ấy mất lại làm những chuyện như vậy, có lẽ ông ấy còn hận không có mấy người thân thích như thế này."

Nói xong, hắn thở dài và bình tĩnh lên tiếng: "Dì út, những lời chú hai nói hôm nay, dì đừng suy nghĩ lung tung. Dì tất nhiên có thể đi bước nữa, nhưng chỉ khi dì thực sự thích người đó và người đó tốt với dì. Nếu không, dượng ở thế giới bên kia sẽ rất khó chịu. Chú hai là người không đáng tin, dì không cần nghe hắn nói. Nếu sau này hắn lại đến nói chuyện này nữa, dì chỉ cần nói rằng tôi không đồng ý, để ông ta đến tìm con."

Biên Tiệp gật đầu. Bà nhìn đứa trẻ mà mình đã chăm sóc từ nhỏ, không biết từ khi nào đứa trẻ còn ở bên eo bà nay lớn đến như vậy, đã cao hơn bà, nói chuyện một cách mạnh mẽ hơn bà rất nhiều.

Bà mỉm cười dịu dàng, "Dì sẽ không đồng ý với ông ấy, con yên tâm đi."

"Vậy dì trở về nghỉ ngơi đi."

"Con cũng ngủ sớm một chút."

"Được."

Biên Tiệp thấy hắn đồng ý, đứng dậy và quay trở lại phòng ngủ.

Lục Vân Phi nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt, tự dưng lại cảm thấy đau lòng cho Biên Tấn Nguyên. Ngày mai đi học,cậu nhất định phải làm rõ với Biên Tấn Nguyên, xem tất cả những điều này có phải là thật không. Nếu là thật, cậu sẽ ngay lập tức dùng tiền đánh chết chú hai của Biên Tấn Nguyên, xem thử ông ta có còn dám vừa muốn Biên Tấn Nguyên bỏ học vừa muốn làm mai cho dì của hắn tái hôn hay không.

Anh trai mới mất chưa đầy ba tháng, đã khuyên chị dâu tái hôn, còn gọi cháu trai của mình là sao chổi, chuyện này đúng là không thể chấp nhận! Lục Vân Phi giận dữ thở phì phò, rồi phát ra một tiếng "Đinh".

Biên Tấn Nguyên ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy chiếc Thiên Miêu Tinh Linh màu đỏ đang đặt trên bàn "Đinh" một tiếng, đèn báo nhấp nháy

>
Làm đến chương này thật sự rất xúc động và thương cho hoàn cảnh của bạn Nguyên, bạn ấy đã rất cố gắng rồi!
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 8



Hắn cảm thấy tâm trạng có chút buồn bực, liền gọi, "Thiên Miêu Tinh Linh."

Lục Vân Phi lập tức đáp, "Tôi ở đây."

"Phát một bài hát đi."

Lúc này nên phát bài gì đây nhỉ? Lục Vân Phi cảm thấy đây quả thật là một thử thách đối với mình. Sau khi suy nghĩ một chút, cậu bắt đầu hát, "Đại đao ch.ém xuống đầu quân địch*"

*Khúc này ý là ẻm muốn bạn Nguyên ch.ém ông chú Hai á =)))

Nếu không sợ Biên Tấn Nguyên nghi ngờ, Lục Vân Phi chắc đã muốn hát: Đại đao hướng về đầu chú Hai mà chém. Chém quỷ gì chứ, thời bình rồi, trước tiên phải chém chú Hai đã.

Biên Tấn Nguyên nghe giọng hát kỳ lạ, không nói nên lời: "Đổi bài khác đi."

Không thích kiểu hào khí này à? Cũng phải, Lục Vân Phi nghĩ, có lẽ lúc này tâm trạng của Biên Tấn Nguyên không tốt, cần một bài hát vui tươi, thế là cậu bắt đầu hát: "Đường núi ở đây mười tám khúc quanh co, nước ở đây chín vòng..."

"Đổi bài khác."

Bài này cũng không thích hả, vậy thì: "Em là đám mây đẹp nhất trong lòng anh, để anh giữ em lại bằng cả trái tim, giữ lại!"

"Đổi bài khác."

Lục Vân Phi cảm thấy người này thật khó chiều, "Phản bội tình yêu của tôi, anh mang theo món nợ lương tâm, cuối cùng khi biết sự thật, tôi rơi lệ..."

Biên Tấn Nguyên thở dài, quả nhiên đúng là trợ lý "thông minh" mà thiếu thông minh, chẳng nên trông mong nó chọn đúng bài hát vào lúc này.

"Cậu nghỉ đi, ngốc quá."

Cậu mới ngốc á! Lão tử chẳng qua là để an ủi cậu nên mới hát mấy bài này thôi! Nếu không còn lâu tôi mới hát nhé!

Lục Vân Phi bắt đầu tức giận hát, "Thằng ngốc lớp một mặc đồ thật ngầu... Là ngươi, nhà ngươi là thằng ngốc, ngốc ngốc ngốc ngốc..."

Biên Tấn Nguyên khó tin nhìn vào chiếc Thiên Miêu Tinh Linh màu đỏ không xa, "Cậu đang chửi tôi đấy à?"

Lục Vân Phi điềm nhiên đáp lại: "Hiện tại đang phát bài hát thiếu nhi Đức "Cá sấu nhỏ", thằng ngốc lớp một mặc đồ thật ngầu..." Nói rồi cậu lại bắt đầu hát một lần nữa.

Biên Tấn Nguyên bật cười, "Hệ thống ngôn ngữ của cậu là gì vậy? Tiếng Anh thì không biết mà lại biết tiếng Đức."

Giỏi quá nhỉ, Lục Vân Phi nghĩ thầm, trừ tiếng Anh ra, anh đây cái gì cũng giỏi.

Cậu thầm đắc ý trong lòng, miệng vẫn không quên hát, "Là nhà ngươi, nhà ngươi là cái thằng ngốc, ngốc ngốc ngốc ngốc..."

Biên Tấn Nguyên tiến đến trước mặt cậu, "Đổi bài khác, đổi "London Bridge is Falling Down" đi."

Lục Vân Phi:...

Lục Vân Phi trầm mặc trong giây lát.

Biên Tấn Nguyên lại mỉm cười thích thú, "Cậu không phải rất giỏi sao? Có bản lĩnh thì hát đi."

Quá đáng! Đấu trí với một trợ lý ảo, cậu có ấu trĩ quá không vậy?

Lục Vân Phi liền bắt đầu hát:

"Cầu London sắp đổ,

Sắp đổ, sắp đổ.

Cầu London sắp đổ,

Nàng quý cô xinh đẹp của tôi..."

Biên Tấn Nguyên:... Sao lại chuyển sang tiếng Trung rồi!

Hắn còn chưa kịp phản ứng, Lục Vân Phi lại hát tiếp, "Thằng ngốc lớp một mặc đồ thật ngầu..."

Biên Tấn Nguyên: "... Cậu im đi."

Lục Vân Phi: " Vấn đề này quá khó khăn, đến nỗi tế bào của tôi cũng phân ly."

"Tôi bảo, cậu nghỉ ngơi đi, không cần hát nữa."

"Được."

Lục Vân Phi và Biên Tấn Nguyên đấu đá một trận, ván thứ nhất, Lục Vân Phi thắng! Lục Vân Phi âm thầm tự đắc.

Biên Tiệp cười nhẹ, buông rèm xuống rồi quay về phòng, Song Song đang nằm trên giường, thắc mắc hỏi: "Mẹ ơi, Thiên Miêu Tinh Linh đâu rồi?"

Biên Tiệp ôm lấy cậu bé, dỗ dành, "Hôm nay Song Song không chơi với Thiên Miêu Tinh Linh nữa được không? Anh trai đang chơi với nó rồi, nhường cho anh trai nhé?"

Song Song ngoan ngoãn gật đầu, "Anh trai cũng thích Thiên Miêu Tinh Linh ạ."

"Đúng vậy."

"Vậy nhường cho anh trai, mẹ kể chuyện cho con nghe nhé."

"Dạ được." Biên Tiệp kéo chăn đắp lên người cậu bé, ôm cậu rồi nằm xuống.

Biên Tấn Nguyên bị Lục Vân Phi chọc cười, nỗi buồn bực trước đó cũng tan biến. Hắn lấy ra bài tập còn dang dở, nhanh chóng làm bài.

Lục Vân Phi sáng hôm sau thức dậy ở nhà mình thì đã khá bình tĩnh. Cậu làm vệ sinh cá nhân theo thói quen, vừa mừng thầm vì hôm qua đã sớm làm xong bài tập về nhà, vừa suy nghĩ nếu mỗi tối đều phải ở nhà Biên Tấn Nguyên như thế này, thì sau này liệu cậu có còn về nhà muộn được nữa không?

Tại sao lại bị đưa vào thân xác của Thiên Miêu Tinh Linh ở nhà Biên Tấn Nguyên chứ? Lục Vân Phi không thể hiểu nổi.

Lý Nguyên Thanh như thường lệ mang bữa sáng cho Lục Vân Phi, hôm nay là bát hồ lạt thang (súp cay Hồ Bắc), nên Lục Vân Phi liền thúc giục tài xế, "Chú Lý, lái nhanh lên được không ạ, cháu phải ăn sáng xong trước khi thầy đến."

Chú Lý lập tức đạp ga, đến trường sớm hơn mọi khi mười lăm phút.

Lúc Lục Vân Phi đang ăn nửa chừng, Biên Tấn Nguyên đến, nhìn thấy bữa sáng của cậu thì ngạc nhiên một chút. Lục Vân Phi múc một muỗng, hỏi hắn, "Cậu có muốn ăn không?"

"Cậu nên ăn nhanh lên, tôi vừa thấy cô Lý lên lầu rồi."

Lục Vân Phi vội vàng tăng tốc độ, kịp thời ăn xong bát hồ lạt thang trong ba phút trước khi cô Lý vào phòng, rồi ném hộp vào thùng rác.

Cậu muốn thử thăm dò Biên Tấn Nguyên, nên vừa uống sữa chua vừa hát, "Thằng ngốc lớp một mặc đồ thật ngầu..."

Biên Tấn Nguyên nghe thấy cậu hát bài này, vô cùng sửng sốt quay đầu nhìn cậu, "Sao cậu..."

Lục Vân Phi giả vờ ngây thơ nhìn hắn với vẻ vô tội, còn cố tình chớp mắt đầy thắc mắc, "Sao cơ?"

Biên Tấn Nguyên cũng tự cảm thấy mình phản ứng hơi quá, "Không có gì, chỉ là bài này nghe có vẻ..."

Hắn không nói hết câu, nhưng ý tứ đã rõ ràng.

Lục Vân Phi cười nói, "Đây là một bài hát thiếu nhi thôi, em họ tôi hôm qua đến nhà tôi, cứ hát mãi, tôi thấy vui vui nên nhớ được, không có ý gì khác."

"Tôi biết." Biên Tấn Nguyên đáp, hắn chỉ không ngờ tối qua mình vừa bị bài này ám ảnh, giờ phải nghe lại lần nữa, đều tại cái trợ lý thông minh nhân tạo ở nhà, quá ngốc nghếch!

"Cậu biết à?" Lục Vân Phi nhân cơ hội hỏi, "Cậu cũng nghe qua rồi à?"

"Ừ."

"Cậu nghe ở đâu? Có phải là từ danh sách gợi ý các bài hát thiếu nhi hài hước không? Ứng dụng nhạc nào vậy, tôi muốn tải về."

Biên Tấn Nguyên không biết bài hát này có trên ứng dụng nào, cũng không biết đây là cái bẫy mà Lục Vân Phi đã đặt ra, nên tiện miệng đáp, "Tôi nghe từ Thiên Miêu Tinh Linh ở nhà tôi, nó lấy dữ liệu từ ứng dụng nào thì tôi không rõ."

Nghe vậy, Lục Vân Phi lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Thì ra, những điều mà cậu thấy trong hai ngày qua đều là sự thật. Cậu thật sự mỗi đêm đều bị dịch chuyển vào Thiên Miêu Tinh Linh ở nhà Biên Tấn Nguyên! Đây là kiểu duyên nợ gì thế này! Có phải kiếp trước cậu mắc nợ Biên Tấn Nguyên không?

Lục Vân Phi nhìn người bạn cùng bàn của mình, thở dài một tiếng.

Biên Tấn Nguyên nghĩ rằng cậu đang lo lắng vì không biết ứng dụng nào có thể tải bài hát đó, liền nhắc nhở, "Cậu mở tất cả các ứng dụng lên, tìm từng cái một, chắc chắn sẽ có cái tải được."

Tôi lo cái chuyện tải nhạc này sao? Lục Vân Phi thầm nghĩ, thứ tôi lo là tại sao chúng ta lại có kiểu duyên nợ này nè! Kiếp trước chúng ta rốt cuộc là cái quan hệ gì đây hả trời!

Lời
 
Sau Khi Xuyên Thành Thiên Miêu Tinh Linh Của Hotboy Trường
Chương 9



Lục Vân Phi đang lo lắng, đột nhiên tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên, may mắn rằng hôm nay tiết đầu tiên là môn Văn. Tinh thần phấn chấn, Lục Vân Phi cùng các bạn trong lớp bắt đầu đọc vang bài thơ:

"Đối tửu đương ca,

Nhân sinh kỷ hà:

Thí như triêu lộ,

Khứ nhật khổ đa.

Khái đương dĩ khảng,

Ưu tư nan vong.

Hà dĩ giải ưu:

Duy hữu Đỗ Khang.."*

*Bản dịch:

Trước chén rượu nên hát ca,

Bởi vì đời người có được bao lâu,

Tựa như sương sớm,

Những ngày đã qua sầu khổ biết bao nhiêu.

Khẳng khái phấn chấn

Nhưng vẫn không quên được nỗi ưu sầu.

Muốn giải sầu

Chỉ có chén rượu (Đỗ Khang).

*Trích Đoản ca hành kỳ 2 của Tào Tháo, bản dịch Lệ Chi Sơn.

Sau nửa giờ đọc thơ cổ, Lục Vân Phi cùng Lý Nguyên Thanh sóng vai nhau đi ra sân thể dục để chuẩn bị tập thể dục buổi sáng.

Lý Nguyên Thanh hỏi cậu: "Ủy viên thể dục có tìm cậu không? Sáng nay tớ vừa bước vào lớp thì cậu nhóc mập mạp đó đã gần như ôm chầm lấy chân tớ, nài nỉ tớ phải đăng ký một hạng mục thi đấu, làm tớ suýt nữa làm đổ cả bát súp cay Hà Nam."

"Vậy cậu có đăng ký không?"

"Có chứ, dù cậu ấy không ôm chân tớ nhưng cũng ôm eo tớ rồi, thiếu điều chôn cả đầu vào ngực tớ luôn. Sao tớ dám không đăng ký."

"Thế cậu đăng ký môn gì?"

"4x100m tiếp sức."

"Chỉ có mỗi hạng mục đó thôi à?"

"Ừ, vì sau khi đại hội thể thao kết thúc chúng tớ còn muốn chơi bóng rổ với Trương Lãng và các bạn khác nữa, phải giữ lại chút sức lực."

Nghe vậy, Lục Vân Phi cuộn nắm đấm đập tay vào tay mình một cái, "Đúng vậy, sao tớ không nghĩ đến chuyện này nhỉ. Nguyên Thanh à, tớ muốn bàn với cậu một chuyện."

Lý Nguyên Thanh nhìn cậu với ánh mắt hoài nghi, "Sao tớ thấy cứ lời này của cậu có chút âm mưu xấu xa nào ấy nhỉ?"

"Sao lại thế được? Chúng ta là bạn bè thân thiết mà. Nghe tớ nói đây." Lục Vân Phi ghé sát vào Lý Nguyên Thanh, "Lần này chơi bóng rổ, cậu đừng có lên sân. Nếu thắng, chúng tớ sẽ mời cậu đi ăn, nếu thua thì cậu cũng không cần bỏ tiền. Tớ dự định lần này sẽ để Biên Tấn Nguyên chơi."

"Ai?" Lý Nguyên Thanh nghĩ mình nghe nhầm, "Cậu nói ai cơ? Tớ có nghe nhầm không đấy? Cậu mới qua ngồi với cậu ta vài ngày mà đã quên luôn chúng tớ rồi sao? Đúng là chỉ biết người mới cười, không biết người cũ khóc mà!"

"Cậu lo xa quá rồi đấy, tớ chỉ suy nghĩ đến hoàn cảnh gia đình của Biên Tấn Nguyên có chút đặc biệt, nên muốn giúp đỡ cậu ấy thôi."

"Gia đình cậu ấy có gì đặc biệt sao?" Lý Nguyên Thanh thắc mắc.

"Chuyện nhà người khác, tớ đâu thể tùy tiện kể với cậu được. Biên Tấn Nguyên là người rất tự trọng, sao cậu ấy có thể để người khác biết chứ."

"Vậy sao cậu ấy không ngại để cậu biết?"

Lục Vân Phi thầm nghĩ trong lòng, thật ra không phải do cậu ấy không ngại, mà là không còn cách nào khác. Giờ mình cũng được xem là một thành viên trong gia đình cậu ấy rồi nhỉ! Đừng có xem thường những thiết bị nhỏ như cậu nha, phải xem chúng giống như một thành viên trong gia đình đó!

"Dù sao thì chuyện cũng như thế đấy, cậu tập luyện cùng chúng tớ, nhưng đến lúc thi đấu thì đừng ra sân."

"Cậu chắc Biên Tấn Nguyên sẽ đồng ý à?"

"Chắc chắn." Lục Vân Phi tự tin đáp, "Tớ là ai chứ? Tớ có ơn với cậu ấy, cậu ấy không dám từ chối tớ đâu."

"Ai nói thi ân không cầu báo? Là cậu nói sao Phi?"

"Chắc chắn không phải là tớ," Lục Vân Phi nhét hai tay vào túi, "Tớ khôn ngoan thế này, sao lại nói những lời bất lợi cho mình chứ."

Lý Nguyên Thanh bật cười, "Thôi được rồi."

"Không sao đâu." Lục Vân Phi huých tay hắn, "Trước khi trận đấu gần kết thúc cậu cứ đến đây, tớ cho cậu chơi mười phút."

"Tớ không cần."

"Cậu không cần thật à?" Lục Vân Phi lại chọc hắn một cái.

Khi hai người tập thể dục xong và trở về lớp học, quả nhiên, cậu bé ủy viên thể dục mập mạp liền tìm đến.

Ủy viên thể dục nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Biên Tấn Nguyên, rồi lại nhìn Lục Vân Phi đang cười tươi, không ngần ngại kêu nài: "Lục Vân Phi à! Thành tích thể dục của cậu tốt như vậy, cậu đăng ký một hạng mục đi! Đăng ký một cái đi mà!"

Lục Vân Phi vốn dĩ cũng định đăng ký, bởi vì cậu khá thích đại hội thể thao, nên không làm khó cậu bé mập mạp này, "Vậy tớ sẽ đăng ký 4x100m tiếp sức và 100m nam nhé."

"Tốt, tốt lắm." Cậu bé mập mạp vui mừng đến nỗi mắt cũng híp lại, vội vàng ghi chép vào sổ, rồi quay sang Biên Tấn Nguyên, "Bạn học Biên, còn cậu thì sao?"

"Tôi không có thời gian." Biên Tấn Nguyên đáp.

Lục Vân Phi đã ở trong Thiên Miêu Tinh Linh nhà hắn vài ngày, nên biết rõ Biên Tấn Nguyên thật sự không có thời gian. Ngoài việc học ra, cậu ấy còn phải đi làm thêm nữa, tất nhiên là bận rộn hơn nhiều so với các bạn khác chỉ phải lo học hành.

Cậu bé mập mạp vẫn cố thuyết phục, "Chỉ cần đăng ký một hạng mục thôi, một cái là được rồi."

Biên Tấn Nguyên cúi đầu viết bài mà không nói lời nào.

Thấy nhóc mập mạp có vẻ đáng thương, Lục Vân Phi chủ động nói, "Cậu đi hỏi những người khác trước, nếu cuối cùng còn hạng mục nào chưa có ai đăng ký, cậu cứ đến tìm tôi, nếu có thể tôi sẽ tham gia. Còn không được thì cậu cứ nhờ thầy cô phân công. Cậu cũng vì lớp mình thôi nên không cần lo lắng, nếu thật sự không đủ người, cứ để thầy cô ép buộc phân công nhé."

Cậu bé mập mạp nghe vậy, có chút ngại ngùng nhìn cậu, nhỏ giọng nói, "Tớ chỉ là không muốn làm phiền thầy cô."

"Cũng không còn cách nào khác." Lục Vân Phi nói, "Cậu cũng biết, đại hội thể thao mà, từ trước đến nay người xem thì nhiều mà vận động viên thì không có bao nhiêu."

Cậu bé mập mạp gật đầu, rồi mỉm cười nói với Lục Vân Phi: "Cảm ơn cậu nhé, Lục Vân Phi."

"Không có gì."

Sau đó, cậu bé mập mạp mới rời khỏi chỗ ngồi của Lục Vân Phi, đi tìm những người khác để hỏi xem họ có đồng ý tham gia hay không.

Lục Vân Phi quay sang nhìn Biên Tấn Nguyên, người vẫn đang làm bài, ghé sát vào hắn rồi hỏi: "Bạn ngồi cùng bàn này, cậu có biết chơi bóng rổ không?"

Biên Tấn Nguyên nghe vậy thì dừng bút, bình tĩnh trả lời: "Có biết."

"Vậy cậu chơi có giỏi không?"

"Cũng tạm." Biên Tấn Nguyên nói xong, lại tiếp tục viết bài.

Lục Vân Phi không ngăn cản, chỉ tiếp tục hỏi: "Vậy cậu giúp tôi một việc được không?"

"Chuyện gì?" Biên Tấn Nguyên hỏi.

"Chúng tôi và vài người bạn đã hẹn với đàn anh ở trường khác từ đầu năm nhất, rằng sẽ thi đấu bóng rổ sau đại hội thể thao này. Nhưng Lý Nguyên Thanh có việc đột xuất, không thể tham gia được, vậy nên cậu có thể thay thế hắn tham gia cùng bọn tôi? Đừng lo, không phải đánh miễn phí đâu, trận đấu này có thưởng đó, nếu thắng, cậu sẽ nhận được 5000."

Bút của Biên Tấn Nguyên lại một lần nữa dừng lại.

Hắn gần như không thể tin được, "5000? Nhiều vậy sao?"

Nhiều ư? Lục Vân Phi cảm thấy số tiền này còn khá ít đấy, 5000 chắc chắn không đủ để Biên Tấn Nguyên chi tiêu ở thời điểm này, cậu còn muốn cho thêm cậu ấy một ít nữa. Nhưng Biên Tấn Nguyên là kiểu người rất tự trọng, nếu bây giờ Lục Vân Phi đề nghị cho vay tiền, cậu ấy có lẽ sẽ từ chối, nên phải tìm cách khác từ từ.

"Nhiều sao?" Lục Vân Phi giả vờ đáp, "Chúng tôi chỉ tham gia cho vui thôi, tiền thưởng không quan trọng, quan trọng là thắng thua, thua thì mất mặt lắm, đúng không?"

Biên Tấn Nguyên nhìn cậu, "Vậy nếu thua thì sao?"

Thua thì mỗi người trong đội sẽ tặng cho cậu 5000 nữa. Nhưng Lục Vân Phi biết không thể nói điều này ra, bởi vì Biên Tấn Nguyên có lẽ sẽ không muốn nhận số tiền mà người khác chi trả nếu hắn không thắng.

"Thua thì không có tiền thưởng thôi." Lục Vân Phi khéo léo thay đổi khái niệm, "Cậu đừng nghĩ đến việc thua, nếu quyết tâm thắng trận, chúng ta chắc chắn sẽ thắng."

Biên Tấn Nguyên xoay bút trong tay, "Vậy có nghĩa là, trận đấu này đặt ra tiền thưởng cho mỗi người là 5000, đội nào thắng thì nhận được, đúng không?"

"Đúng, đúng, đúng." Lục Vân Phi vội vàng đáp.

Biên Tấn Nguyên suy nghĩ một lúc.

Lục Vân Phi tiếp tục thuyết phục: "Cậu cứ tham gia đi, nếu không bên này thiếu người, đến lúc đó chắc chắn sẽ thua. Cái gì đó, tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo*, Biên đồng học, bây giờ là lúc cậu nên "dũng tuyền" rồi đấy."

*Sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.

"Lần trước không phải tôi đã "dũng tuyền" rồi sao?" Biên Tấn Nguyên quay đầu nhìn cậu.

Lục Vân Phi nhún vai, bày ra vẻ mặt vô tội, "Thật sao? Lần đó tôi cũng có chép đáp án của cậu đâu, tôi làm đúng đáp án mà, có thế thôi đấy."

Biên Tấn Nguyên cười nhẹ, thật sự là có thế thôi à.

Tuy vậy, hắn cảm thấy việc này cũng không gây thiệt hại gì cho mình, nên cuối cùng vẫn đồng ý, "Tôi sẽ giúp cậu."

"Tôi biết mà, bạn học Biên ưu tú thế này, chắc chắn là có ân tất báo!"

Biên Tấn Nguyên chỉ im lặng nhìn cậu, không nói gì thêm.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back