Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Xuyên Sách Tôi Có Con Với Vai Ác

Sau Khi Xuyên Sách Tôi Có Con Với Vai Ác
Chương 40: Ngoại Truyện Trung Học



Ánh nắng rực rỡ chiếu rọi ngày khai giảng.

Năm 16 tuổi, Dư Niên đeo balo cúi đầu đi trên đường.

Những bạn học tràn ngập sức sống đạp xe ngang qua vỗ đầu cậu: “Này, Tiểu Ngư!”

Dư Niên ngẩng đầu im lặng không nói gì, chỉ nhìn bóng lưng họ rời xa, mặt mày đầy vẻ chán chường.

Không phải tại cậu bất lịch sự, chủ yếu là…

Những bạn học này, cậu không quen ai cả!

Cậu không phải là Dư Niên nguyên bản, cậu là người xuyên sách.

Tối qua vừa được nghỉ hè, Dư Niên ủ mình trong chăn vui vẻ cầm điện thoại đọc truyện “Tình yêu học đường: Từ đồng phục đến âu phục”.

Đang xem thì bỗng có một bia đỡ đạn cùng tên cùng họ với cậu xuất hiện.

Bia đỡ đạn không có nhiều đất diễn, chủ yếu theo sau trùm phản diện, làm nền cho công thụ chính, chế nhạo cả công thụ chính, giúp trùm phản diện lạnh lùng ít nói nói ra những điều anh ta nghĩ trong đầu.

Kết quả là lần nào bia đỡ đạn cũng bị tát thẳng mặt.

Chế nhạo công chính đầu óc ngu si tứ chi phát triển, bị vả mặt x1

Chế nhạo thụ chính giúp công chính ôn tập kiến thức, lãng phí sức lực, bị vả mặt x2

Chế nhạo công thụ chính yêu sớm, không lên được đại học, bị vả mặt x3



Mỗi lần tình yêu của công thụ chính tiến thêm bước nữa, bia đỡ đạn lại bị tát một cái.

Tình yêu của công thụ chính xây dựng trên những cái tát của bia đỡ đạn.

Còn chuyên môn tìm một người để tát vào mặt.

Bia đỡ đạn xuất hiện không phải để chế nhạo công thụ chính, thì cũng là đang trên đường đi chế nhạo công thụ chính.

Đến đoạn kết bia đỡ đạn còn ngăn cản trùm phản diện, dùng bí mật tập đoàn mình biết mấy năm nay tống tiền một trăm triệu, bị phản diện bắn chết.

Nhưng trùm phản diện cũng lộ vị trí vì tiếng súng, không còn thời gian trốn thoát nên đành tự sát.

Thông báo cuối cùng của cảnh sát trong truyện cho biết họ tự sát đôi.

Vớ vẩn, trùm phản diện tự sát thật, nhưng bia đỡ đạn bị anh ta gi3t chết!

Đọc cuốn truyện này làm Dư Niên tức giận cắn chăn, cậu đấm mạnh vào giường: “Cậu ta bị ngu à? Theo trùm phản diện ra nước ngoài, đợi đến khi an toàn rồi tống tiền không được sao? Ngu quá! Ngu quá đi mất!”

Kết quả sáng hôm sau thức dậy, Dư Niên đã xuyên vào trong sách, biến thành nhân vật này.

Cái quá đáng nhất là—

Kỳ nghỉ hè trong thế giới thực của Dư Niên mới vừa bắt đầu.

Còn cốt truyện bắt đầu từ ngày khai giảng đầu tiên của công thụ chính năm lớp 11.

Nghĩa là cậu chưa được hưởng một ngày nghỉ hè nào! Vừa mới nghỉ hè đã xuyên sách rồi đi học tiếp!

Đây có phải cuộc sống của con người không vậy? Đến cả trại trẻ mồ côi cũng cho người ta nghỉ hè!

Cậu không có ý coi thường trẻ mồ côi, cậu biết trại trẻ mồ côi sẽ cho nghỉ hè vì cậu là trẻ mồ côi mà.

Khi phát hiện mình đã xuyên sách, Dư Niên bám vào lan can cầu vượt chuẩn bị nhảy xuống.

Sau đó có một ông lão tốt bụng đi qua đã kéo cậu lại.

“Tuổi còn trẻ thì có gì không vượt qua được? Chỉ là không làm bài tập thôi mà, có gì to tát đâu? Quay về học đi, nào, ông đưa cháu đi học!”

Ông lão cầm cặp sách của Dư Niên kéo cậu đến trường, giờ vẫn đứng gần đấy theo dõi cậu.

Dư Niên oan ức nắm chặt dây cặp sách, kéo đôi chân mềm nhũn như mì, cắn răng đi vào.

Cậu vô tình chạm vào vết sẹo cũ trong lòng bàn tay— là do cậu ngã lúc còn nhỏ để lại, Dư Niên bỗng nhận ra.

Cậu kiểm tra kỹ vết sẹo, kết hợp với kinh nghiệm lý thuyết đọc sách nhiều năm qua, nhanh chóng đưa ra kết luận—

Cậu xuyên cả cơ thể vào!

Nếu người xuyên với cơ thể chết thì không thể quay về, chỉ có linh hồn xuyên vào mà chết mới có thể quay lại.

Dư Niên cảm thấy sợ hãi, cậu quay đầu thấy ông lão tốt bụng vẫn đứng gần đó.

Dư Niên giang tay chạy tới, muốn ôm ông một cái thật chặt: “Ông ơi, cảm ơn ông ạ!”

Giọng ông lão uy nghiêm như sấm: “Quay về học!”

“Dạ dạ…” Dư Niên bị âm giọng dọa cho lùi lại hai bước, quay đầu chạy về trường.

Dư Niên vừa chạy vừa nghĩ, giờ không thể chết được, chỉ có thể sống tiếp thôi.

Với vốn kiến thức sâu rộng về nguyên tác, cốt truyện và kinh nghiệm đọc tiểu thuyết mạng, cậu tự tin rằng chỉ cần tránh xa công thụ chính và trùm phản diện, không giao du với họ thì sẽ không gặp bất kỳ rắc rối nào.

Được rồi, nhanh chóng tìm chỗ ngồi ghi lại toàn bộ tình tiết, nếu không lát nữa cậu sẽ quên sạch.

Dư Niên chạy vào lớp nhưng không biết chỗ ngồi của mình ở đâu, cậu túm bạn học bên cạnh hỏi.

“Bạn ơi, cho tớ hỏi chỗ ngồi của tớ ở đâu vậy?”

Bạn học nhìn cậu từ đầu đến chân, có hơi sốc: “Tiểu Ngư, nghỉ hè cậu chơi đến ngu người rồi à?”

Dư Niên nghẹn lại, nước mắt lưng tròng gật đầu: “Ừm…”

Ôi ôi ôi, tôi còn chưa nghỉ hè một ngày nào, đừng tùy tiện lột tr@n nỗi đau của người khác.

Bạn học chỉ sang bên cạnh: “Cậu ngồi ngay chỗ ‘hộ pháp’ bên cạnh bục giảng đó, quên rồi hả? Lão Chu bảo cậu lắm mồm quá, ngồi chỗ nào cũng nói được nên chuyển cậu đến đó.”

Dư Niên không có ý kiến với điều này, nhanh chóng cảm ơn bạn học rồi ôm cặp sách ngồi vào chỗ, lấy giấy bút ra viết như điên.

[Tôi tên Dư Niên, ngủ một giấc đã thấy mình xuyên vào trong sách.]

[Tên sách: ‘Tình yêu học đường: Từ đồng phục đến âu phục’.]

...

Dư Niên không thèm suy nghĩ mà nghĩ gì thì viết nấy, bút lướt nhanh trên mặt giấy, đến cả chuông vào lớp vang lên lúc nào cũng không biết.

[Trùm phản diện Hạ Hành Khuyết nắm giữ đế chế thương nghiệp nhưng lại có tính cách âm u với thủ đoạn độc ác… dùng một phát súng bắn chết tay sai Dư Niên (chính là tôi) sau đó tự sát.]

[Tránh xa Hạ Hành Khuyết! Tránh xa Hạ Hành Khuyết! Tránh xa Hạ Hành Khuyết!]

Điều quan trọng phải nói ba lần!

Trên bục giảng, thầy Chu với mái đầu hói đang cau mày nhìn Dư Niên viết như điên: “Dư Niên đổi tính rồi à? Mới khai giảng đã chăm chỉ vậy sao?”

Dư Niên bừng tỉnh, vội vàng che kín sách toán— Cậu đã viết ghi chú về việc xuyên sách lên cuốn toán bắt buộc ba mới phát.

Dư Niên ngẩng đầu, nở một nụ cười ngoan ngoãn với thầy Chu: “Dạ.”

Thầy Chu cảm thấy vô cùng hài lòng, nhìn cậu bằng ánh mắt thân thương: “Biết cố gắng là tốt, đừng nói nhiều như trước nữa.”

Dư Niên gật mạnh: “Dạ dạ.”

Thầy Chu hài lòng: "Được rồi, vậy học kỳ này em không cần ngồi chỗ đặc biệt trên bục giảng nữa. Về chỗ cũ đi, ngồi cùng bàn với học sinh mới chuyển đến."

Học sinh chuyển trường? Bạn cùng bàn mới? Tuyệt quá! Có thể tránh xa trùm phản diện!

Mắt Dư Niên sáng lên, liên tục gật đầu lia lịa: “Dạ dạ dạ.”

Thầy giáo quay đầu vẫy tay ra ngoài cửa: “Hành Khuyết, vào đây.”

Dư Niên nhìn theo hướng vẫy tay của thầy giáo.

Một nam sinh cao ráo đeo ba lô lệch một bên, mặt không chút cảm xúc bước vào phòng học, anh đứng lên bục giảng liếc nhìn Dư Niên rồi lạnh nhạt giới thiệu bản thân: “Hạ Hành Khuyết.”

Nụ cười trên mặt Dư Niên cứng đờ: ???

Hạ Hành Khuyết?

Trùm phản diện Hạ Hành Khuyết?

Trùm phản diện Hạ Hành Khuyết tự sát đôi với bia đỡ đạn Dư Niên?

Cái nhìn lạnh lẽo của Hạ Hành Khuyết đổ xuống người Dư Niên, khiến cậu cảm thấy choáng váng, tay cầm bút bất giác run lên.

Chết tiệt, trở thành bạn cùng bàn với Hạ Hành Khuyết!

“Bịch” một tiếng, cây bút của Dư Niên rơi xuống bàn.

Dư Niên bừng tỉnh, nở một nụ cười khó coi hơn cả khóc: “Tôi là Dư Niên... hahaha…”

Hạ Hành Khuyết nhíu mày, có lẽ cảm thấy cậu hơi ngốc.

May mà lúc này có thầy Chu cắt ngang: "Được rồi, việc giới thiệu để sau đi. Nhanh chóng chuyển bàn ghế xuống cuối lớp, chúng ta bắt đầu học."

“Vâng.”

Dư Niên vội vàng đứng dậy dọn dẹp bàn ghế, thậm chí không dám nhìn Hạ Hành Khuyết. Cậu lùi về phía sau như đang chạy trốn, vội vàng sắp xếp đồ đạc ngồi xuống, người run rẩy không ngừng.

Đây chính là trùm phản diện nổi tiếng sao!

Anh đã đến! Đến rồi!

Anh đặt bàn ghế xuống đi, đừng lại gần nữa! Gần nữa sẽ chạm vào mất!

Tránh xa tôi ra!

Một tiếng động nhẹ vang lên, Hạ Hành Khuyết kéo ghế ngồi xuống cạnh cậu.

Dư Niên cúi đầu không dám nhìn anh.

Tin buồn! Cậu không chỉ xuyên sách, mà còn trở thành bạn cùng bàn với trùm phản diện!

Lúc này, một mảnh phấn bay thẳng vào bàn của Dư Niên.

Dư Niên vô thức ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt thất vọng của thầy giáo: "Tôi bảo em ngồi lại để em học hành cho tốt, chứ không phải để em ngồi ngẩn người ra như thế này!

“Vâng.” Dư Niên đáp, cậu đặt hai tay lên bàn, lưng thẳng tắp chăm chú nhìn thầy giáo như học sinh tiểu học.

“Nhìn bảng ấy, đừng nhìn tôi!”

“Dạ.” Mắt Dư Niên xoay một vòng, rơi xuống bảng đen.

Cậu nhìn thầy giáo, nhìn bảng đen chứ không nhìn trùm phản diện.

Hạ Hành Khuyết dựa lưng vào ghế, liếc mắt nhìn cậu một cái.

Cái thằng nhóc tên Dư Niên này, sao trông ngu ngu thế nào ấy nhỉ?

*

Bốn mươi phút sau.

Thầy Chu cầm sách giáo khoa rời khỏi lớp.

Bạn bàn trước của Dư Niên quay đầu lại: “Tiểu Ngư, đi quán tạp hóa không?”

Dư Niên cúi đầu đọc sách, xua tay từ chối.

“Tôi hỏi cậu muốn đi tạp hóa không đó.”

“Không đi.” Dư Niên ủ rũ đáp: “Tôi vẫn chưa hiểu câu thầy Chu mới giảng, không đi đâu.”

“Hả, cậu thay đổi thật đấy à?”

Dư Niên không trả lời, cậu chăm chú đọc sách.

Trong giờ học có vài học sinh cá biệt ngồi ở dãy bàn cuối tò mò về học sinh mới chuyển đến, nhưng vì có giáo viên chủ nhiệm ở đó nên không dám nói chuyện.

Bây giờ tan học rồi, họ tụ tập lại nhìn Hạ Hành Khuyết và bắt đầu bàn tán.

“Nhìn không giống học sinh tốt lắm nhỉ.”

“Thì ai cũng biết học sinh tốt chuyển sang lớp chuyên hết rồi, sao có thể ở lớp chúng ta được?”

“Nhìn vết sẹo bên cạnh mắt của cậu ta kìa, có thể là do đánh nhau đó.”

“Giống dạng người như chúng ta đấy, đi, qua làm quen chút đi.”
 
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Có Con Với Vai Ác
Chương 41: Ngoại Truyện Trung Học



Mấy người đó huých vai nhau đi đến bàn của Hạ Hành Khuyết, tự cho là ngầu gõ lên bàn anh.

“Bạn mới, làm quen chút đi.”

“Đây là Tóc vàng, Kính, Chuột.”

Hạ Hành Khuyết ngẩng mắt: “Hạ Hành Khuyết.”

“Cậu mới đến Bắc Thành à?”

“Ừ.”

“Chuyển đến đây cùng gia đình sao?”

“Người nhà chết hết rồi, tôi tự đến.”

Các bạn học: ???

Dư Niên: !!!

Anh nói bậy! Dư Niên biết anh là con riêng của một gia tộc lớn!

Nhưng có lẽ vì quá ghét những người đó, nên anh mới tuyên bố ra ngoài là “chết hết”, có thể… chắc chắn…

Cũng bình thường mà.

Dư Niên vô thức ngẩng đầu lên, Tóc vàng trêu cậu: “Tiểu Ngư đi chơi với bọn tôi không? Tối ra ngoài đi dạo nhé?”

Dư Niên vội vàng lắc đầu, cậu cúi xuống tiếp tục giải bài.

Tóc vàng quay lại nói với Hạ Hành Khuyết: “Cậu gặp may đấy, hôm nay bố mẹ tôi không ở nhà, có thể lén lấy xe điện ra dẫn cậu đi dạo.”

Hạ Hành Khuyết nhíu mày hỏi: "Sống ở đây, chắc phải có một con xe máy cho tiện nhỉ?”

“Ừ, có xe máy thì tiện hơn hẳn. Nhưng mà thôi, dẹp cái ý định đó đi. Không phải ngày nào bố mẹ tôi cũng đi vắng, mà tôi cũng chẳng cho cậu mượn xe được đâu.”

Dư Niên nhẹ nhàng “hừm” một tiếng.

Cậu Tóc vàng này, cậu xem thường trùm phản diện quá rồi.

Anh ta mang 300 vạn từ nhà họ Hạ đến Bắc Thành, một chiếc xe máy giá vài nghìn chẳng là gì với anh ta.

Mười phút nhanh chóng trôi qua, thầy giáo bước vào lớp, học sinh hàng ghế sau đều tản ra.

Hạ Hành Khuyết quay lại đúng lúc Dư Niên hiểu ra kiến thức trọng tâm thầy Chu giảng ở tiết trước, cậu đặt bút xuống, nhỏ giọng “yeah” một tiếng.

Phát hiện Hạ Hành Khuyết nhìn mình, Dư Niên vội vàng cúi đầu.

Đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi mà.

Hạ Hành Khuyết cũng không nhìn cậu nữa, dù sao anh cũng chẳng quan tâm.

Anh quay lại, đến cả sách vở cũng chẳng thèm mở, cứ thế ngồi dựa vào ghế khoanh tay, nghe giảng qua loa.

Học sinh tiểu học Dư Niên ngồi thẳng, không rời mắt chăm chú nghe giảng.

*

Đến giờ nghỉ trưa, mấy bạn nhà gần thì chạy về nhà ăn cơm, mấy bạn nhà xa thì xuống căng tin ăn tạm, sau đó tất cả lại quay về lớp nghỉ ngơi.

Cũng có vài học sinh lừa cả hai bên.

Nói với phụ huynh là ăn ở trường, nói với trường là về nhà ăn rồi lén lút chạy ra ngoài.

Rõ ràng, đám tóc vàng là người như thế.

Ăn trưa ở căng tin xong, Dư Niên vừa uống sữa chua vừa trở lại lớp thì thấy nửa sau chẳng còn ai, quay sang thấy chỗ ngồi cạnh mình cũng trống rỗng- tên trùm phản diện biến mất rồi.

Mới đó đã hòa nhập rồi sao?

Nhưng anh không ở đây cũng tốt, Dư Niên thở phào nói chuyện với bạn ngồi trước.

Bạn ngồi trước nói: “Tiểu Ngư, tôi thấy bạn cùng bạn của cậu cứ đáng sợ sao ấy.”

“Tôi cũng thấy vậy.” Dư Niên gật mạnh: “Nhìn cậu ta hơi…”

Cậu còn chưa nói xong thì cửa sau "ầm" một tiếng, đám người lũ lụt kéo nhau vào.

Khác hẳn với buổi sáng.

Hạ Hành Khuyết bị một đám người vây quanh ở giữa, từng tiếng gọi “Anh Hạ” vang lên.

Dư Niên: ???

Khi đám đông vây quanh Hạ Hành Khuyết ồn ào kéo nhau quay lại chỗ ngồi, Dư Niên cũng im lặng cầm bút giả vờ làm bài.

Bạn bàn trước đẩy tay Dư Niên nhưng Dư Niên cứ im thin thít, cậu ấy đành hỏi: “Tóc vàng, sao thế? Gọi cậu gọi người ta là ‘anh’’ làm gì?”

Vừa nói đến đây là y như rằng cả đám, trừ Hạ Hành Khuyết ra đều vô cùng phấn kích.

“Cậu không biết đâu, vừa nãy Anh Hạ dẫn bọn tôi đi mua xe đó.”

“Mua xe?”

“Xe máy luôn.” Tóc vàng đẩy Chuột một cái: “Diễn lại coi.”

“Được rồi.”

Hai người nhanh chóng chìm vào trạng thái biểu diễn—

“Bao nhiêu tiền?”

“Cháu vẫn là học sinh à, giảm giá cho cháu đấy, một ngàn chín trăm chín mươi chín, về nói với bố mẹ một tiếng…”

“Quẹt thẻ đi.”

“Wow!”

Mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt kinh ngạc, một ngàn chín trăm chín mươi chín là một số tiền lớn với học sinh, Hạ Hành Khuyết nói mua là mua, còn quẹt thẻ.

Ở thành phố Bắc hẻo lánh này, học sinh chỉ thấy cách thanh toán “quẹt thẻ” trên tivi.

“Anh Hạ, cậu lấy nhiều tiền như vậy ở đâu á?”

Hạ Hành Khuyết bình thản nói: “Người nhà chết hết rồi, tiền bồi thường.”

"..."

Xin lỗi cậu, trong chốc lát, đủ loại cảm xúc phức tạp tràn trong lòng họ.

Hạ Hành Khuyết quay qua nhìn Dư Niên một cái.

Dư Niên cắm cúi viết bài, đầu bút chạy trên giấy kêu sột soạt như muốn tóe lửa.

Hạ Hành Khuyết nhìn cậu, làm bài tốt vậy vậy? Sao lúc nào cũng thấy bạn cùng bàn của mình đang làm bài? Thành tích học tập có tốt không?

Vì lý do gia đình nên Hạ Hành Khuyết phải chuyển trường liên tục, anh có vô số bạn học, vô số bạn cùng bàn, anh luôn cố gắng xây dựng những mối quan hệ để định vị bản thân mình, nhưng anh lại chẳng thấy mình hợp với nơi nào cả.

Dư Niên không quan tâm anh, anh cũng lười để ý Dư Niên.

Dù sao cũng không biết ngồi cùng bàn được bao lâu, không cần bận tâm.

*

Giờ tan học buổi chiều.

Vừa nghe tiếng chuông tan học, một đám người tóc vàng đã vây quanh.

“Anh Hạ, đi chơi đi, đi chơi đi!”

“Ừ.” Hạ Hành Khuyết đáp một tiếng, khoác túi lên vai, cuối cùng nhìn lại Dư Niên.

Dư Niên vẫn cúi đầu viết bài, không có ý định dọn sách, càng không có ý định rời đi.

Hình như cậu ta rất sợ mình, kỳ lạ thật. Dù những việc mình làm ở thủ đô không hay ho gì, nhưng cũng không có nhiều người biết mới phải.

Lần này anh còn cố ý chọn một cái thành phố hẻo lánh để chuyển đến, sao Dư Niên lại sợ anh đến vậy?

Hạ Hành Khuyết kết luận thái độ Dư Niên là “từ trường không hợp”, thế là anh chẳng thèm để ý nữa mà quay người bỏ đi.

“Đi thôi.”

Một đám người theo sau anh, ào ào ra khỏi lớp.

Dư Niên ở trong lớp một mình, đợi nửa tiếng mới từ từ dọn sách, chuẩn bị về nhà.

Cũng may hoàn cảnh gia đình của bia đỡ đạn cũng khá đặc biệt, cha cậu ta là một người nghiện rượu chè cờ bạc, thường xuyên vắng nhà cả tháng trời.

Cậu sống một mình, cũng khá tự do.

*

Mấy ngày tiếp theo, Dư Niên vẫn kiên trì thực hiện "kế hoạch sinh tồn" của mình, cố gắng tránh mặt Hạ Hành Khuyết, hạn chế tối đa việc nói chuyện với anh.

Hạ Hành Khuyết cũng không quan t@m đến cậu, nhờ vào “chiếc xe máy một ngàn chín trăm chín mươi chín” đã trở thành nhân vật nổi bật trong trường, địa vị gần như sánh ngang với công chính vừa chuyển trường tới.

Dư Niên biết trong khi trùm phản diện và công chính đánh nhau, cậu chỉ cần tránh xa là được.

Đám người tóc vàng kia đi theo Hạ Hành Khuyết, cả ngày gọi “Anh Hạ” cũng không thiếu một phần của bia đỡ đạn như Dư Niên.

Hôm đó là thứ tư, có tiết thể dục.

Dư Niên không thích thể dục thể thao chút nào, cậu lén lút chạy đến quán tạp hóa mua đồ ăn vặt với bạn bàn trước.

Dư Niên ngồi xổm trên bậc thang, “hít hít” thở d ốc: “Sao cay thế nhỉ?”

Bạn mập mạp bàn trước không cảm thấy gì: “Có cay đâu? Tiểu Ngư, cậu không biết ăn cay à?”

“Cay quá.” Dư Niên quay đầu chạy vào quán tạp hóa mua thêm túi sữa uống cho đỡ cay.

Cậu cầm túi sữa chạy ra ngoài, kết quả lại va phải một đám người.

Cậu không biết những người này, vừa định tránh đi thì bị một cậu trai đứng đầu chặn lại.

Cậu trai đó đặt một chân lên bậc thang, nhìn bảng tên của cậu, từng chữ một nói: “Dư, Niên?”

Bạn bàn trước Dư Niên cảm thấy không ổn nên vội vàng bỏ chạy.

Dư Niên muốn gọi cậu ấy lại nhưng không kịp, chỉ có thể lo lắng gật đầu: “Ừm…”

Cậu luôn cẩn thận sau khi xuyên sách, cố gắng không kích hoạt bất kỳ tình tiết nào, ngày nào cũng chỉ có học và học, chắc chắn cậu… không chọc giận ai nhỉ?

“Cậu là bạn cùng bàn của Hạ Hành Khuyết phải không? Tôi là Phó Nguyên Châu ở lớp chuyên.” Phó Nguyên Châu lấy một phong thư từ tay đàn em, đưa cho Dư Niên: “Đưa cho cậu ta nhé.”

Dư Niên giật mình, hóa ra là công chính Phó Nguyên Châu.

Đến rồi đến rồi, cảnh công chính gửi thư thách đấu cho trùm phản diện trong nguyên tác.

Sau đó họ hẹn nhau đánh nhau bên ngoài trường, cả hai đều bị kỷ luật.

Công chính bị thương, thụ chính dẫn anh ta đến phòng y tế.

Đoạn này hơi bị "trẻ trâu" một chút, nhưng nó lại là bước ngoặt giúp hai nhân vật chính xích đến gần nhau hơn. Hồi xưa đọc tới đây là Dư Niên "quắn quéo" hết cả người, "ship" cặp này chết đi sống lại luôn.

Nhưng mà…

Thư thách đấu do cậu giao, cậu không “ship” chết đi sống lại nữa, mà bị tát cho chết đi sống lại.

Dư Niên nở một nụ cười ngượng ngùng nhưng vẫn lịch sự với Phó Nguyên Châu, run rẩy đưa tay nhận phong bì: “Được… được ạ… tớ sẽ đưa cho cậu ấy…”

Lúc này, sau lưng Phó Nguyên Châu bỗng vang lên một tiếng quát.

“Phó Nguyên Châu, mày làm gì vậy?”

Dư Niên vui mừng ngẩng đầu lên, người đến cứu cậu…

Đến rồi…

Người quát là Tóc vàng đang đi với Hạ Hành Khuyết.

Bạn bàn trước của Dư Niên run rẩy trốn sau cây lớn, vẫy tay nhìn cậu.

Hóa ra cậu ấy không chạy trốn mà đi gọi người.

Hạ Hành Khuyết bước xuống bậc thang, nắm cổ tay Dư Niên kéo cậu lại.

“Cậu ấy là học sinh ngoan, chưa nói với tôi được năm câu, đừng bắt nạt cậu ấy.”

Phó Nguyên Châu giơ tay lên: “Dù sao cũng đưa đồ cho cậu ấy rồi, để cậu ấy đưa cho mày đi.”

Nói xong câu này, anh ta dẫn một đám người quay lưng rời đi.

Hạ Hành Khuyết quay qua nhìn Dư Niên: “Đồ gì vậy?”

“À à.” Dư Niên chợt nhớ ra nhưng vẫn còn ngơ ngác, cậu giơ hết đồ trong tay lên cho Hạ Hành Khuyết.

Hạ Hành Khuyết nhìn gói que cay trong tay Dư Niên, anh nhíu mày: “Chỉ có nó thôi à?”

Dư Niên quay đầu không dám nhìn anh, gật thật mạnh: “Ừm ừm.”

Hạ Hành Khuyết trầm ngâm một lúc, đưa tay lấy một miếng cho vào miệng: “Cảm ơn.”

Cậu cũng lịch sự ghê.

Ngày trước ở trường có mấy người chia nhau gói bim bim, còn Hạ Hành Khuyết chẳng bao giờ được ai chia cho.

Giờ Tóc vàng và đám bạn cũng chung nhau mua đồ ăn, ai cũng biết anh có tiền nhưng anh toàn mua riêng cho mình một phần.

Nói thật, đây là lần đầu tiên anh nhận đồ ăn vặt từ người khác.

Cảm giác không tệ.

Dư Niên vẫn giữ nguyên tay không động đậy, Hạ Hành Khuyết nghĩ ngợi một lát rồi lại lấy thêm lần nữa: “Cảm ơn.”

Dư Niên cảm thấy có gì đó không đúng, cậu quay lại thấy đồ anh đang ăn thì trợn tròn mắt kinh ngạc: “Không phải cái này, mà là thư…”

“À.” Hạ Hành Khuyết nhìn gói sữa trong tay Dư Niên, anh cắm ống hút uống một ngụm: “Cảm ơn.”

"..."

Que cay của cậu! Sữa của cậu!

Tên phản diện chết tiệt này!

“Đã bảo là thư rồi mà!”

Vừa dứt lời Dư Niên đã nghiến răng, không kiểm soát được lực tay lỡ bóp mạnh một cái, sữa từ ống hút bất ngờ bắ n ra văng hết lên mặt Hạ Hành Khuyết.

Hạ Hành Khuyết lau mặt, nắm lấy cổ áo Dư Niên kéo ra trước mặt mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Trùm phản diện Hạ Hành Khuyết chặn đường cướp sữa và que cay của Cá Gia Gia, bị phán phải chịu trách nhiệm cho tất cả chi phí sinh hoạt của Cá Gia Gia cả đời — “Hành trình gây dựng sự nghiệp của Hạ tổng: Vì sao tôi lại quyết tâm kiếm nhiều tiền như vậy”
 
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Có Con Với Vai Ác
Chương 42: Ngoại Truyện Trung Học



Bên cạnh bồn rửa tay trong sân trường.

Hạ Hành Khuyết lấy một nắm nước cúi đầu rửa mặt.

Dư Niên đứng cạnh ôm áo khoác đồng phục của Hạ Hành Khuyết, còn có cả gói que cay, sữa và thư thách đấu.

Không còn cách nào khác, ai bảo cậu hất sữa lên mặt trùm phản diện chứ?

Bạn bàn trước của Dư Niên, đám tóc vàng đứng thành hàng bên cạnh đều nhìn Dư Niên với ánh mắt thương hại.

Lúc đó trùm phản diện túm cổ áo Dư Niên định đánh cho cậu một trận, nhưng thấy Dư Niên cầu xin khóc lóc inh ỏi mới miễn cưỡng tha cho.

Hạ Hành Khuyết lau mặt, quay đầu nhìn Dư Niên.

“A.” Dư Niên bừng tỉnh, vội vàng lấy khăn giấy trong túi đưa cho anh.

Hạ Hành Khuyết lau lau mặt, nhíu mày ngửi mùi trên tay.

Vẫn còn mùi sữa ngọt, ngọt phát ngấy.

Hạ Hành Khuyết hỏi: “Thư Phó Nguyên Châu gửi cho cậu viết gì?”

Dư Niên sửa lại: “Là gửi cho cậu.”

“Đọc tôi nghe.”

“A, vậy tôi mở ra nhé?” Dư Niên mở thư, đọc từng chữ một: “Hạ Hành Khuyết…”

Hạ Hành Khuyết nhíu mày, Dư Niên vội vàng chỉ vào tờ giấy, thực chất là giấy làm bài kiểm tra: “Là cậu ấy nói, không phải tôi.”

“Đọc tiếp.”

“Ừm. Nếu có gan thì trưa mai hãy đến cổng Bắc của trường.” Dư Niên nhanh chóng bổ sung: “Là cậu ấy nói.”

Hạ Hành Khuyết lấy tờ giấy trong tay Dư Niên, liếc qua rồi nhét lại cho cậu.

Đám tóc vàng tiến lên.

“Anh Hạ, nó đang thách thức chúng ta đấy.”

“Phó Nguyên Châu chỉ là tên dùng tiền vào lớp chuyên thôi, không cần sợ nó.”

“Đúng vậy, học sinh chuyển trường thì có gì để kiêu ngạo chứ?”

Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào cậu ta.

Cậu đang nói gì vậy! Anh Hạ cũng là học sinh chuyển trường mà!

Tóc vàng vỗ vào miệng mình: “Tôi sai rồi.”

Hạ Hành Khuyết không bận tâm, liếc nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là hết tiết, anh đi thẳng về tòa nhà dạy học.

Đám đàn em theo sau, Dư Niên ôm áo đồng phục của anh đi sau cùng, đầu cúi gằm đầy chán nản.

Cậu vẫn không thoát khỏi số phận làm chân sai vặt cho người khác sao?

Nhưng từ góc độ nào đó, Hạ Hành Khuyết đã cứu cậu một lần.

Họ chỉ là bạn cùng bàn thôi, Dư Niên trốn tránh anh cả ngày, nhưng anh vẫn đến khi bạn bàn trước tìm anh cầu cứu.

Trùm phản diện cũng khá tốt.

Về đến lớp, Dư Niên quay lại chỗ ngồi, đặt thư thách đấu lên bàn Hạ Hành Khuyết.

“Cái này là của cậu.” Dư Niên nói nhỏ: “Tôi mang áo đồng phục của cậu về giặt nhé, có lẽ phải ngày kia mới trả cho cậu được.”

Hạ Hành Khuyết nhìn cậu một cái: “Ừ.”

Dư Niên im lặng một chút, cậu nói nhỏ: “Cảm ơn cậu.”

Nói xong câu này, Dư Niên không đợi anh trả lời mà lấy ra vở bài tập, bắt đầu làm bài, ngày mai có bài kiểm tra nhưng cậu vẫn chưa ôn xong.

Hạ Hành Khuyết nhíu mày.

Bạn cùng bàn của anh không khác gì con chuột hamster, chỉ cần chạm một cái là co rút lại.

Anh đáng sợ đến vậy sao? Quái lạ thật.

Hạ Hành Khuyết quay đầu thấy một nhóm tóc vàng đang bàn bạc, chuẩn bị đối phó với cuộc chiến hẹn gặp của Phó Nguyên Châu.

“Nhà tôi có một cái gậy gỗ hỏng mà mẹ dùng để đốt than, có thể mang qua đấy.”

“Tôi cũng có, cũng có thể mang qua.”

Họ càng nói càng hăng, khiến Dư Niên nghe mà tim đập thình thịch.

Hóa ra...

Trong nguyên tác cũng nhắc đến vụ đánh nhau này, công chính và trùm phản diện, đàn em của họ đều sử dụng vũ khí và bị kỷ luật.

Trường có quy định phải mất một năm mới có thể xin gỡ kỷ luật.

Công chính nhờ sự giúp đỡ của thụ chính cố gắng thoát khỏi kỷ luật, bước vào đại học.

Còn đám đàn em của họ, có người thoát khỏi kỷ luật đỗ đại học, có người vì kỷ luật nên gặp không ít rắc rối, phải đi tìm công chính cầu cứu.

Một tình tiết đơn giản trong nguyên tác, vì bước ngoặt tình cảm của công thụ chính mà gây ra hàng loạt vấn đề.

Dư Niên quay lại nhìn những bạn học ở hàng ghế sau.

Dư Niên không có cảm giác gì khi đọc sách, nhưng bây giờ...

Cậu đã ở cạnh những bạn học này một thời gian, họ không phải nhân vật phụ trong sách, họ là những con người sống động.

Nhìn mấy người như Khỉ, Mắt Kính, Tóc vàng, có lẽ không thể thoát khỏi kỷ luật dễ dàng được.

“Tiểu Ngư, cậu đang nhìn gì vậy?”

“Tôi...” Dư Niên im lặng một chút, nhỏ giọng đề nghị: “Tôi nghĩ không nên đánh nhau.”

“Cậu thì hiểu cái gì? Đừng có lo.”

“Nếu bị kỷ luật thì phải mất một năm mới gỡ được, các cậu gỡ được không?”

“Bị kỷ luật làm sao được? Cậu sợ cái gì?”

Dư Niên nghiêm túc nói: “Nếu bị kỷ luật thì sau này sẽ bị theo dõi, còn có thể bị đuổi học, công việc mai sau cũng bị ảnh hưởng.”

Các bạn học đều im lặng.

Hình như có hơi nghiêm trọng.

Hạ Hành Khuyết nhàn nhạt nói: “Đừng quan t@m đến cậu ta, cậu ta là học sinh ngoan.”

Dư Niên mở to mắt, nghiêm túc nói: “Nếu các cậu đánh nhau, tôi sẽ đi mách thầy Chu.”

Dư Niên nói xong câu này thì quay lại tiếp tục làm bài.

Để lại các bạn học ở hàng ghế sau mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.

*

Ngày hôm sau.

Dư Niên đến trường từ sáng sớm.

Hạ Hành Khuyết và đám đàn em của anh từng như cứu cậu một lần, cậu không nỡ nhìn bọn họ bị kỷ luật.

Ngăn chặn lần này, coi như để cảm ơn họ đi.

Kết thúc chuyện này rồi cậu sẽ tiếp tục sống tạm bợ, không thèm để ý đến Hạ Hành Khuyết nữa.

Dư Niên ngồi trên ghế, vừa gặm bánh vừa làm bài.

Không lâu sau, Hạ Hành Khuyết và nhóm người kia cũng đến.

Họ đi vào từ cửa sau, Tóc vàng đeo balo đằng trước ra hiệu cho bạn bè.

“Tiểu Ngư đến sớm ghê.”

“Đừng để ý đến cậu ta.” Hạ Hành Khuyết lấy balo của mình, anh mở ra xem thử.

Tóc vàng khoe khoang: “Anh Hạ, sao? Dùng cái này ổn chứ?”

“Ừ, cũng được.” Hạ Hành Khuyết trả lại balo cho cậu ta, anh ngồi xuống chỗ của mình.

Khi anh ngồi xuống, cơ thể Dư Niên run lên một cái.

Hạ Hành Khuyết cười lạnh không thèm để ý đến cậu, quay lại đánh bài với đám đàn em, anh vừa học chơi bài nên rất hăng say.

Hạ Hành Khuyết chuyển trường liên tục, nền tảng học tập không vững, điểm số cũng không tốt mà còn không có ý định học bù, giờ đã lên lớp 11 còn lười biếng không muốn học thêm.

Học hành đâu vui bằng chơi bài?

Dư Niên mím môi, che tai lại tiếp tục làm bài.

Thứ năm và thứ sáu là hai ngày thi thử, sắp xếp dày đặc đến mức gần như không có thời gian nghỉ ngơi.

Có thể vì đây là kỳ thi đầu tiên của lớp 11, các thầy cô đều muốn tạo động lực cho họ.

Cũng có thể là do dạo này Dư Niên học hành nghiêm túc.

Dư Niên nhìn đề thi.

Câu này, cậu làm được.

Câu này, cũng làm được.

Câu này, vẫn làm được luôn!

Dư Niên phấn khích liên tục trả lời.

Cậu làm xong bài thì ngẩng đầu nhìn thời gian, không ngờ còn nửa tiếng nữa mới hết giờ.

Yeah yeah yeah, sức mạnh học bá của cậu đã được kích hoạt bởi trùm phản diện!

Dư Niên chống cằm nghịch cục tẩy, suy nghĩ về việc công chính và trùm phản diện hẹn đánh nhau.

Nếu không có gì bất ngờ, họ sẽ đánh nhau sau giờ tan học tối nay rồi bỏ lỡ kỳ thi ngày mai.

Không được!

Dư Niên bật dậy khỏi ghế ngồi, thầy Chu đang trông coi bất lực nhìn cậu: “Sao đấy? Hôm nay tự tin ghê nhỉ? Ngồi xuống kiểm tra lại đi.”

“Vâng.” Dư Niên ngồi xuống đổi tay chống cằm suy nghĩ kế sách.

*

Ăn cơm trưa xong, thoáng cái đã đến giờ thi buổi chiều.

Thầy Chu không phải người giám sát cuộc thi này mà là một thầy cô cậu không quen, Dư Niên tranh thủ nộp bài sớm, lén lút chuồn khỏi lớp.

Vì đang thi nên cặp sách của mọi người đều để ở bên ngoài.

Dư Niên ôm cặp sách của mình, cậu lục lọi trong đống cặp sách kia.

Ừm, tìm thấy rồi, đây là cặp sách của tóc vàng.

Sau khi làm xong một số việc, cậu lại lén lút đến lớp chuyên tìm cặp sách của Phó Nguyên Châu.

Cặp sách của công chính rất nổi bật và dễ tìm.

Dư Niên xong việc, cuối cùng lặng lẽ rời đi.

*

Bảy giờ tối, cổng trường số 13.

Phó Nguyên Châu dẫn theo ba bốn người, họ cởi đ ồng phục đứng chờ trước cổng.

Không lâu sau, Hạ Hành Khuyết cũng dẫn nhóm tóc vàng đến.

Khi nhìn thấy đối phương từ xa, công chính và trùm phản diện đều đưa tay ra hiệu cho đàn em bên cạnh.

“Đưa đồ cho tao.”

“A, đây.”

Phó Nguyên Châu nhận lấy cặp, Hạ Hành Khuyết cũng cầm cặp của Tóc vàng rồi mở cặp ra, đám đàn em xung quanh nắm chặt vũ khí trong tay, không giới hạn như chổi, cây lau nhà và đồ hốt rác.

Chỉ chờ đại ca ra lệnh, là có thể chiến ngay.

Rồi—

Hai đại ca lần lượt lấy đồ trong cặp—

Đũa phép của tiểu ma tiên.

Phó Nguyên Châu nhét đồ vào lại: “Cái quái đây, ai đổi đồ của tao đấy?”

Hạ Hành Khuyết cầm cây đũa phép màu hồng, anh quay sang nhìn Tóc vàng: “Này?”

Ngay lúc đó Dư Niên đeo cặp, vừa hát vừa đi ngang qua.

Hôm nay Cá Gia Gia thành công ngăn chặn việc xấu, là ngôi sao tuân thủ pháp luật!

Hạ Hành Khuyết cầm cặp của Dư Niên kéo cậu lại: “Cậu làm à?”

“Cái gì cơ?” Dư Niên giả vờ không hiểu, thấy cây đũa phép trong tay Hạ Hành Khuyết mới không nhịn được bật cười: “Anh Hạ, sở thích của anh kỳ lạ ghê.”

Mặt Hạ Hành Khuyết tối sầm.

Lúc này thầy Chu phóng xe điện ra khỏi trường, thấy họ tụ tập nên nhíu mày hét lớn: “Các cậu đang làm gì đấy? Đánh nhau à?”

“Thầy ơi, bọn em đang chơi đồ chơi thôi ạ.” Dư Niên nhón chân, ấn nút trên đũa phép trong tay Hạ Hành Khuyết.

Cùng với tiếng nhạc du dương, chiếc đũa phép xoay tròn chiếu ra đủ loại màu sắc.

Thầy Chu càng nhíu mày chặt hơn, thầy ấy nhìn Hạ Hành Khuyết: “Em còn cái sở thích này nữa à? Đã muộn rồi, mai còn phải thi nên đừng chơi nữa, mau về nhà đi.”

“Vâng ạ, tạm biệt thầy.”

Dư Niên cười tiễn thầy Chu đi, đợi thầy đi xa mới chạy thẳng cẳng.

Hạ Hành Khuyết đuổi theo vài bước nhưng không đuổi kịp, anh ném đũa phép vào lòng Tóc vàng rồi quay lưng đi.

Mấy thằng em đuổi theo sau.

“Anh Hạ, anh bình tĩnh lại.”

“Vài ngày nữa dạy bảo lại nó là được.”

“Đúng rồi, chúng ta đi ăn gì đó đi.”

Phó Nguyên Châu đá vào cánh cửa sắt một cái, anh ta cũng quay lưng rời đi.

Mọi người đều quên sạch chuyện đánh nhau.

*

Trong quán nướng đầy khói.

Hạ Hành Khuyết ngồi trên ghế nhựa, cầm cây bút chì gạch thêm vài món trong thực đơn: “Hôm nay tôi mời.”

Mấy thằng em vỗ bàn reo hò: “Cảm ơn Anh Hạ!”

Bọn họ đưa thực đơn cho ông chủ, tụ tập lại nói chuyện với nhau.

“Thằng nhóc kia thật là, không biết nó đổi đồ kiểu gì nữa.”

“Phải tìm cơ hội dạy cho nó một bài học mới được.”

“Giấu bút đi không cho nó làm bài nữa, mọi người thấy sao? Ngày nào cũng làm bài tập, tôi thấy ngứa mắt lâu lắm rồi.”

Hạ Hành Khuyết nhíu mày, anh nhìn hộp giấy trên bàn chằm chằm.

Một lúc lâu sau, Hạ Hành Khuyết ngẩng đầu lên nói: “Thôi, không tính toán với học sinh ngoan làm gì.”

“Anh Hạ đúng là người có nguyên tắc nha.”

“Anh Hạ là người tốt.”

Hạ Hành Khuyết bình thản nói: “Đổi quyển sách toán trong cặp cậu ta thành gậy thần tiên thì sao?”

Đám đàn em: ???

*

Phải thi cả ngày thứ sáu, cuối cùng cũng đến cuối tuần.

Các thầy cô làm thêm giờ chấm bài, có điểm ngay trong thứ hai.

Dư Niên đeo cặp vào trường, vừa bước qua cổng đã bị bạn bàn trước kéo lại.

“Tiểu Ngư! Cậu đoán xem lần này cậu thi được hạng mấy?!”

Dư Niên ngơ ngác: “Hạng mấy?”

Bạn bàn trước kéo cậu đến bảng thông báo trước cổng trường, nhờ lợi thế chiều cao chen vào đám đông, giơ tay chỉ lên vị trí cao nhất.

Dư Niên nhìn theo hướng tay cậu ấy chỉ: “Không phải chứ? Tôi thi vào top ba à?!”

“Hạng năm mươi mốt thôi!”

Dư Niên và bạn bàn trước đều im lặng: “…”

Trường có rất nhiều học sinh, bảng điểm chỉ có top một trăm của khối.

Dư Niên đứng hạng năm mươi mốt, vừa vặn ở đầu hàng thứ hai.

Bên trái là người đứng đầu lần này, thụ chính Bùi Ngọc Thành.

Dư Niên và bạn bàn trước nhìn nhau, họ rồi bắt đầu lắc lư mặt đối mặt.

“Tiểu Ngư, cậu giỏi lắm luôn!”

“Đầu tiên tôi xin cảm ơn thầy cô. Thứ hai tôi xin cảm ơn bạn bàn trước! Yeah yeah yeah!”

Dư Niên hô “yeah yeah yeah” chen ra khỏi đám đông, lúc ra ngoài bất cẩn va phải một bạn nam đeo kính, Dư Niên vẫy tay “xin lỗi”, rồi tiếp tục “yeah yeah yeah”.

Thực ra thi được nhất khối là chuyện thường ngày với Bùi Ngọc Thành.

Nhưng giờ thấy có người thi hạng năm mươi mốt cũng vui vẻ như vậy, cậu ấy không nhịn được bật cười.

Về đến lớp, giờ tự học buổi sáng.

Thầy Chu cầm bảng điểm đi vào lớp gọi Dư Niên: “Tiểu Ngư, ra đây thầy bảo cái này.”

“Đến ngay ạ.” Dư Niên đứng dậy, cậu đẩy đẩy Hạ Hành Khuyết: “Bạn cùng bàn.”

Hạ Hành Khuyết miễn cưỡng đứng dậy để cậu ra ngoài.

Dư Niên đi ra ngoài, Hạ Hành Khuyết liếc chỗ ngồi trống của Dư Niên, lấy một con khỉ bông lớn trong cặp ra nhét vào ngăn bàn của cậu, sau đó vô tư quay lại.

Anh không làm gì cả.

Dư Niên theo thầy Chu vào văn phòng.

Cậu có hơi lo lắng, không biết… có phải lần này mình thi quá tốt không, thầy sẽ không nghi ngờ cậu gian lận chứ?

Đây là cảnh thường thấy trong tiểu thuyết, cậu sẽ phải làm lại một bài thi trước mặt tất cả thầy cô để chứng minh bản thân.

Ôi, như vậy thì khó quá rồi nhỉ?

Thầy Chu ngồi xuống bàn làm việc, nhìn Dư Niên cười nói: “Em không phải căng thẳng đâu, lần này thi khá tốt, em đã nỗ lực rất nhiều trong học kỳ mới, luôn dành thời gian sau giờ học để ôn bài, ngày nào cũng về muộn nửa tiếng, các thầy cô đều thấy hết.”

Dư Niên thở phào nhẹ nhõm, như vậy thì tốt.

“Ừm, giờ thầy tìm em chủ yếu là do hai chuyện.”

“Chuyện đầu tiên là khối mình sắp mở một lớp phụ đạo vào thứ bảy, dành cho các bạn trong top 100 của khối. Điểm số lần này của em rất tốt, cho thấy em có năng khiếu học tập. Em có muốn đăng ký tham gia lớp này không?”

Dư Niên gật đầu liên tục: “Có có có.”

“Được, để thầy ghi tên em vào.” Thầy Chu nói: “Chuyện thứ hai là, cái này… ừm, thầy thấy bây giờ điểm của em cũng tiến bộ hơn rồi, nhưng bạn cùng bàn Hạ Hành Khuyết, lần này… hơn năm trăm điểm, em có thấy em ấy làm ảnh hưởng đến mình không?”

“Thứ năm tuần trước có một nhóm người tụ tập ở cổng Bắc, nhìn là biết sắp đánh nhau, thầy cũng hơi đau đầu định tách hết mấy người ở hàng ghế sau ra. Em xem Hạ Hành Khuyết có gây ảnh hưởng cho em không, nếu có thì thầy sẽ chuyển em đi.”

“Nhưng nếu em có thể tiến bộ rồi kéo theo người khác theo, chia sẻ kinh nghiệm học tập của mình cho Hạ Hành Khuyết, cùng nhau tiến bộ thì càng tốt. Em suy nghĩ thử đi nhé.”

Dư Niên nhìn thầy, nghĩ một lúc: “Cái này…”

Đúng lúc này, chuông tan học buổi sáng vang lên.

Hạ Hành Khuyết nhét con khỉ lớn trong ngăn kéo của Dư Niên vào sâu trong, anh đứng dậy.

Tóc vàng hỏi anh: “Anh Hạ, anh đi đâu thế?”

Hạ Hành Khuyết tỉnh bơ đáp: “Đi vệ sinh.”

“Cái con khỉ lớn đó điều khiển từ xa được đúng không? Thế anh đưa điều khiển cho em đi, lúc nào Tiểu Ngư đến em sẽ bấm điều khiển, dọa chết cậu ấy!”

Hạ Hành Khuyết lấy một cái điều khiển nhỏ từ trong túi ném cho cậu ta.

Hạ Hành Khuyết bước ra khỏi lớp, nghĩ đến cảnh Dư Niên bị con khỉ lớn kêu la dọa sợ, anh không nhịn được bật cười.

Khi anh đi qua cửa sổ văn phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng Dư Niên vang ra từ bên trong.

“Không phải.” Giọng Dư Niên rất nhỏ: “Cậu ấy không làm ảnh hưởng đến em, điểm số của em tăng lên cũng là nhờ cậu ấy.”

Hạ Hành Khuyết nhíu mày, bước chân đi qua văn phòng chậm lại.

Nghe không hiểu.

Khi Hạ Hành Khuyết xong việc trong nhà vệ sinh, lần nữa đi qua văn phòng, Dư Niên đã trở về chỗ ngồi.

Thầy Chu cầm sách giáo khoa, ông ấy ra khỏi văn phòng nhìn anh thở dài: “Hơn năm trăm người, đứng thứ hai từ dưới lên, Hạ Hành Khuyết,

bạn cùng bàn của em sắp thi vào hạng năm mươi đấy.”

Sắc mặt Hạ Hành Khuyết không hề thay đổi: “Sáng nay thấy ở bảng thông báo rồi ạ.”

“Tiểu Ngư đã bênh em nói thứ năm tuần trước hai người không đánh nhau, em còn góp công trong việc giúp điểm số của thằng bé tăng lên. Tôi định đổi chỗ cho thằng bé nhưng nó nói không cần, em rất tốt, không bắt nạt thằng bé.”

Thầy Chu nhìn anh với ánh mắt thất vọng: “Hừ, em nhìn người ta rồi nhìn lại mình đi.”

Bước chân của Hạ Hành Khuyết khựng lại.

Dư Niên sợ anh lắm cơ mà? Sao lại từ chối đổi chỗ?

Còn nói anh rất tốt, chưa có ai nói anh tốt bao giờ, ngay cả mẹ ruột của anh cũng không, người nhà họ Hạ càng không, bạn bè gặp gỡ thoáng qua cũng không.

Anh có tốt hay không, chính anh còn không biết.

Nhưng Dư Niên thì khá tốt, sao cậu không muốn đổi chỗ chứ?

Hạ Hành Khuyết đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh nói với thầy “Em đi trước đây” rồi chạy về lớp.

Dư Niên đã trở về chỗ ngồi, cậu đứng đó, tay cầm một con khỉ lớn đang kêu la.

Hai tên phản bội đứng sau là Tóc vàng và Mắt Kính vội vàng bán đứng anh em.

“Anh Hạ! Tiểu Ngư, là do anh Hạ để vào ngăn kéo của cậu!”

Hạ Hành Khuyết nghẹn họng vung nắm đấm về đám đàn em phản bội, ngay giây sau đã bị một con khỉ đột bay tới đập trúng.

Trong giờ học, Dư Niên tức giận ngồi vào chỗ chăm chú nghe giảng.

Hạ Hành Khuyết nhéo tay con khỉ đột, anh vỗ cậu, thử gọi cậu như những bạn học khác: “Tiểu Ngư? Tiểu Ngư?”

Anh gọi mấy lần làm Dư Niên mất kiên nhẫn quay lại, bực bội hỏi anh: “Làm sao?”

Hạ Hành Khuyết hỏi: “Sao cậu không đổi chỗ?”

“Hả?” Dư Niên nhíu mày: “Ai nói với cậu đấy?”

“Thầy Chu. Ông ấy nói cậu không muốn đổi chỗ, còn nói tôi rất tốt, cậu rất thích tôi.”

Dư Niên: ???

Cậu nói vậy với thầy Chu hồi nào chứ? Cậu chỉ nói Hạ Hành Khuyết không làm ảnh hưởng nhiều đến cậu, nhưng!

Nếu có thể đổi chỗ thì vẫn tốt hơn! Vẫn tốt hơn!

Kết quả là thầy Chu cứ bắt cậu chia sẻ kinh nghiệm tiến bộ trong buổi sinh hoạt lớp tới, bảo cậu dẫn dắt Hạ Hành Khuyết, hắn đành gật đầu cho xong chuyện, cũng không để ý lắm.

Kết quả là?

Ông ấy lại nói với Hạ Hành Khuyết như vậy? Giáo viên chủ nhiệm mưu mô này!

Dư Niên nói: Thầy đổi chỗ cho em cũng được mà không đổi cũng được, nhưng mà em vẫn muốn đổi chỗ hơn, làm phiền thầy rồi ạ (rụt rè) (đỏ mặt) (hoa hồng)

Thầy Chu truyền đạt: Dư Niên không muốn đổi chỗ.

Hạ Hành Khuyết nghe thấy: Cậu ấy khen tôi tốt, cậu ấy còn thích tôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là thầy Chu, một trợ thủ thần thánh, hãy để chúng ta...

Hạ tổng: Cảm ơn thầy Chu! Tăng lương cho thầy Chu gấp ba mươi lần!
 
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Có Con Với Vai Ác
Chương 43: Ngoại Truyện Trung Học



Cuối cùng Dư Niên vẫn không thể đổi chỗ.

Cậu nhìn ánh mắt hơi sáng lên của Hạ Hành Khuyết, lời đến bên môi nhưng vẫn không dám nói ra sự thật.

Cậu sẽ bị trùm phản diện đánh cho một trận mất!

Vậy cứ để mọi chuyện sai tiếp đi.

“Ừm, cậu cũng tốt mà.” Dư Niên gật đầu, ậm ừ một câu rồi quay lại nghe giảng.

Hạ Hành Khuyết hài lòng nở một nụ cười, hắn ngả người ra sau tựa vào lưng ghế, nhìn Dư Niên chăm chú nghe bài giảng.

Anh đã xóa bỏ những định kiến trước đây về Dư Niên, người này khá tốt.

Lúc này hai người ngồi đằng sau là Tóc vàng và Mắt Kính đang nói chuyện.

Dư Niên nhíu mày, còn chưa kịp quay lại thì Hạ Hành Khuyết đã quay ngoắt sang, anh thấp giọng quát: “Im lặng, tập trung nghe giảng đi.”

Dư Niên: ???

Tóc vàng và Mắt Kính: ???

Hạ Hành Khuyết quay lại chống chân lên ghế, tựa vào lưng ghế giả vờ nghe bài giảng.

Họ không đổi chỗ, thầy Chu để họ trở thành cặp đôi học tập như mình mong muốn, bảo Dư Niên có thời gian thì hướng dẫn Hạ Hành Khuyết.

Nhưng Dư Niên vẫn rất nhát, hầu như không nói chuyện với Hạ Hành Khuyết câu nào.

*

Thầy Chu đã đăng ký cho Dư Niên tham gia lớp bồi dưỡng vào thứ bảy.

Vào thứ bảy, Dư Niên chuẩn bị một cuốn sổ tay mới, đeo cặp sách đi đến lớp bồi dưỡng.

Cậu chưa tham gia lớp bồi dưỡng bao giờ, trước khi xuyên sách thành tích học tập cũng không tốt, không có cơ hội tới lớp bồi dưỡng.

Cậu cảm thấy hơi hồi hộp.

Dư Niên đến cửa lớp nhìn vào bên trong.

Họ sẽ học ở lớp chuyên, lúc này có nhiều người đã đến.

Cuối cùng Dư Niên cũng tìm được một chỗ trống ở hàng ghế sau.

Người ngồi cùng bàn với cậu là một cậu bạn đeo kính, Dư Niên hỏi: “Bạn ơi, chỗ này có ai ngồi chưa?”

Cậu bạn ngẩng đầu lên: “Không, cậu ta xếp hạng chót nên không đến được.”

“Ừm.” Dư Niên ôm cặp sách ngồi xuống chỗ đó: “Người trong lớp chuyên cũng đứng hạng chót được ạ?”

Khoan đã!

Đứng cuối hạng chót, không phải là… công chính à?

Ngồi cùng bàn với công chính, không phải là… thụ chính sao?

Dư Niên lén mở sách giáo khoa trên bàn, nhìn cái tên như gà bới viết trên đó.

— Phó Nguyên Châu.

Dư Niên hít một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy chỗ ngồi hơi nóng.

Đúng lúc này thầy bước vào lớp, Dư Niên muốn đổi chỗ cũng không kịp.

Ôi ôi ôi, sao cậu lại xui xẻo như vậy chứ?

Độ khó của lớp học bồi dưỡng tăng lên rất nhiều, Dư Niên chỉ than vãn ba giây về số phận thảm hại của mình, cậu phải cố gắng tập trung nhưng cuối cùng vẫn không thể hiểu được bài giảng.

Dư Niên gãi đầu với vẻ mặt mờ mịt.

Chết rồi.

Bia đỡ đạn mất sinh mệnh lẫn học vấn trong phút chốc.

Sau bốn mươi phút mơ màng, thầy thông báo hết giờ.

Dư Niên muốn đi lên hỏi bài nhưng vừa đứng dậy, các bạn ở hàng ghế trước đã vây quanh.

Dư Niên đi lại gần định nghe cùng, nhưng phát hiện mình còn không hiểu mấy câu hỏi họ thắc mắc.

Dư Niên gãi đầu quay về chỗ ngồi.

Lúc này ánh mắt cậu rơi xuống người Bùi Ngọc Thành.

Thụ chính, hay còn là học thần đứng đầu lớp.

Cậu nên hỏi Bùi Ngọc Thành không nhỉ? Là nỗ lực sống sót, kiên quyết tránh xa thụ chính hay lại gần thụ chính, nhờ cậu ấy giúp mình giải bài, đây là một vấn đề lớn.

Dư Niên còn đang phân vân, Bùi Ngọc Thành đã nhìn cậu: “Cậu có muốn hỏi gì không?”

Dư Niên liên tục gật đầu, cầm sổ tay đi đến: “Cảm ơn cậu nhé.”

“Tôi biết cậu, người đứng thứ năm mươi mốt, Dư Niên.”

“Hả?”

“Cậu đứng trước bảng thông báo ‘Yeah yeah yeah’, còn va vào tôi nữa.”

“Xin lỗi…” Dư Niên nghẹn lời: “Cậu giúp tôi giải bài nha.”

Nửa tiếng sau, Dư Niên và Bùi Ngọc Thành đi ra khỏi cổng trường với nhau.

“Hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm luôn, tôi mời cậu uống trà sữa nhé?”

Dư Niên đứng trước quán của bà cụ gọi hai cốc trà sữa nhỏ, cậu đưa cho Bùi Ngọc Thành.

Bùi Ngọc Thành nhận trà sữa: “Không cần khách sáo đâu.”

“Cậu có phải đi xe buýt về nhà không?”

“Ừm.”

“Tôi đi bộ về đây, tạm biệt nhé.” Dư Niên vẫy tay với cậu ấy, vừa hút trà sữa vừa quay lưng rời đi.

Bùi Ngọc Thành ngồi uống trà sữa, yên tĩnh chờ xe buýt.

Dư Niên quay lại nhìn cậu ấy một cái rồi vẫy tay.

Thụ chính tốt bụng ghê, học giỏi lại kiên nhẫn, dành nửa tiếng giải bài cho tên ngốc như cậu vẫn không thấy phiền.

Dư Niên hạ quyết tâm—

Tránh xa công chính và trùm phản diện, không tránh xa thụ chính!

*

Sau vài lần học thêm, Dư Niên và Bùi Ngọc Thành dần trở nên thân thiết.

Thường thì Bùi Ngọc Thành là người giải bài, còn Dư Niên đứng bên cạnh với vẻ mặt mơ hồ - chợt hiểu ra - rồi nhận ra - vô cùng cảm ơn.

Sau giờ học hôm ấy, Dư Niên đang làm bài trong lớp thì bỗng có người đứng ở cửa gọi: “Tiểu Ngư, có người tìm cậu này!”

Dư Niên ngẩng đầu lên nhìn ra cửa.

Bùi Ngọc Thành đứng ở cửa, giơ tay cầm quyển ghi chú tiếng anh lên.

Thứ bảy tuần trước Dư Niên muốn mượn ghi chú của cậu ấy, cậu ấy nói sẽ sắp xếp lại rồi đưa cho cậu vào tuần sau.

Dư Niên vẫy tay với cậu ấy, cậu đẩy đẩy Hạ Hành Khuyết đang ngồi bên cạnh mình: “Cho tôi ra ngoài với.”

Hạ Hành Khuyết vẫn ngồi im nhìn Bùi Ngọc Thành, anh quay lại hỏi Tóc vàng: “Cậu ta là ai thế?”

Tóc vàng đáp: “Bùi Ngọc Thành, học sinh đầu khối á.”

“Cậu ta tìm Tiểu Ngư làm gì?”

“Anh Hạ, sao anh hỏi em, em biết gì đâu?”

Dư Niên cố gắng đẩy Hạ Hành Khuyết: “Cho tôi ra ngoài đi.”

Hạ Hành Khuyết vẫn ngồi im: “Không cho.”

“…”

Trùm phản diện điên thật rồi.

Dư Niên đẩy mạnh khiến Hạ Hành Khuyết ngã ra khỏi bàn.

Hạ Hành Khuyết nhíu mày nhìn Dư Niên và Bùi Ngọc Thành đang đứng nói chuyện ở cửa, hắn quay lại hỏi Tóc vàng: “Họ đang làm gì vậy?”

Tóc vàng không biết phải nói gì: “Anh Hạ, anh cứ hỏi em thế, em có biết đâu. Chắc những người học giỏi hút nhau đấy, còn học dở như bọn mình không chen vào được.”

Hạ Hành Khuyết gật gù: “À.”

Dư Niên đứng ở cửa nói chuyện với Bùi Ngọc Thành, cậu tiện tay lật quyển ghi chú trong tay.

Cậu bỗng nhiên thấy trên quyển ghi chú gọn gàng có thêm một con rùa nhỏ.

Dư Niên nhíu mày: “Ai vẽ cái này vậy?”

Bùi Ngọc Thành có chút bất lực: “Phó Nguyên Châu.”

“Không biết nên nói gì luôn.” Dư Niên nhăn mặt.

Lúc này Phó Nguyên Châu đi ngang qua, anh ta thò đầu vào nhìn: “Hả, đang học à?”

Dư Niên không biết phải nói gì, cậu dang tay ra chắn trước mặt Bùi Ngọc Thành.

Tên công chính trẻ trâu này, giữ khoảng cách với thụ chính thông minh lạnh lùng đi! Tránh ra tránh ra!

Chuông vào lớp vang lên, Dư Niên ôm quyển ghi chú quay lại lớp học.

Hạ Hành Khuyết hỏi: “Cậu và Bùi Ngọc Thành đang bàn chuyện học tập à?”

Dư Niên gật đầu: “Ừ.”

“Phó Nguyên Châu không ưa Bùi Ngọc Thành đâu, nếu cậu chơi với nó sẽ bị liên lụy đấy.”

Dư Niên nghĩ một lúc, đúng là vậy, công chính và thụ chính còn đối đầu với nhau trong đoạn đầu của truyện gốc, mãi đến khi xảy ra sự kiện đánh nhau, thụ chính đưa công chính đến phòng y tế thì mối quan hệ mới được cải thiện.

Nhưng mà…

Sự kiện đánh nhau đã bị Dư Niên làm cho rối tung rồi.

Thế nên mối quan hệ hiện tại của công thụ chính vẫn tệ.

Dư Niên nghĩ một lúc, cậu nghiêm mặt nói: “Chắc chắn là lỗi của Phó Nguyên Châu, Bùi Ngọc Thành không thể sai được, tôi muốn học với Bùi Ngọc Thành.”

Hạ Hành Khuyết hỏi: “Sao không học với tôi?”

Dư Niên nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, mấy tên đàn em cũng nhìn anh với biểu cảm nghi ngờ.

Anh nói thật đấy à? Với cái năm trăm đó sao?

*

Hạ Hành Khuyết không sai, không lâu sau Dư Niên đã bị Bùi Ngọc Thành “liên lụy”.

Hôm đó là thứ bảy, Hạ Hành Khuyết và bạn bè đang chơi game ở quán net.

Ngoài Hạ Hành Khuyết ra, đám người tóc vàng tức tối kêu la om sòm.

“Anh Hạ, thật sự không được, thôi đừng chơi nữa, đi ăn cơm đi?”

Họ đã thua năm ván liên tiếp rồi.

Hạ Hành Khuyết tắt máy tính: “Tùy.”

Dạo này Hạ Hành Khuyết hay đi theo đám này học lái xe máy, chơi bài, chơi game, những thứ mà học sinh hư hay làm hay những thứ trước đây chưa từng làm Hạ Hành Khuyết đều thử qua.

Nói cũng thấy lạ, chơi game thua liên tục nhưng chơi bài lại giỏi tính toán, ván nào cũng thắng.

Một nhóm người đi khỏi quán net, lúc này có một thành niên mập mạp chạy đến trước mặt họ.

Đây là học sinh của lớp chuyên, cũng là một trong những đàn em của Phó Nguyên Châu, Hạ Hành Khuyết mua chuộc cậu ta gọi là kế sách phản gián.

“Không ổn rồi anh Hạ ơi, hôm nay Phó Nguyên Châu đã chặn Bùi Ngọc Thành trong lớp bồi dưỡng đấy.”

Hạ Hành Khuyết không có phản ứng gì: “Ừ, cậu muốn đi ăn cùng bọn tôi không?”

“Tiểu Ngư cũng ở đó!”

Hạ Hành Khuyết bỗng ngẩng đầu: “Cậu nói gì?” Anh bước nhanh về phía trường học: “Đi theo.”

“Hả, em đến ngay.”

Mấy đàn em chạy theo sau.

Khỉ hỏi: “Sao anh Hạ quan tâm Tiểu Ngư thế?”

Tóc vàng nói: “Chỉ vì trước đây Tiểu Ngư nói anh ấy tốt thôi. Anh Hạ muốn giữ hình tượng ‘người tốt’ của mình nên không dám nói bậy trước mặt Tiểu Ngư, còn không cho bọn tôi nói luôn.”

“Chưa có ai nói Anh Hạ tốt cả, chỉ có Tiểu Ngư nói thôi, thế mà anh ấy đã chiều người ta lên tận trời rồi.”

Đám đàn em: “Đm.”

Lớp bồi dưỡng kết thúc vào khoảng 11 giờ, lúc này trong trường rất yên tĩnh, hầu hết học sinh đã ra về.

Chỉ có lớp chuyên còn đóng cửa, bên trong thỉnh thoảng vang lên vài tiếng ồn ào.

Dư Niên không bị đánh hội đồng chứ? Hạ Hành Khuyết đã bảo cậu rồi, đừng chơi với Bùi Ngọc Thành nữa mà cậu không nghe, giờ bị đánh rồi chứ gì?

Hạ Hành Khuyết đá cửa lớp: “Dư Niên?”

Dư Niên ngẩng đầu lên mơ màng nhìn anh: “Gì vậy?”

Dư Niên đang ngồi trước bàn học trong lớp dùng hai tay chống cằm.

Phó Nguyên Châu và Bùi Ngọc Thành ngồi hai bên bàn, xắn tay áo đang—

Vật tay nhau.

Dư Niên đang hăng say thì Hạ Hành Khuyết bước vào.

Hạ Hành Khuyết tiến lên kéo một cái ghế qua, anh ngồi bên cạnh Dư Niên: “Các cậu đang làm gì vậy?”

Dư Niên ôm mặt, cả người sắp nổ tung đến nơi: “Họ đang đối đầu đó, còn tôi làm trọng tài.”

Hạ Hành Khuyết nói nhỏ: “Tôi tưởng cậu bị đánh.”

Dư Niên cười một cái: “Thật ra tôi sắp bị đánh rồi, trong lúc nguy cấp tôi đã đứng ra hét lên ‘Chúng ta đổi cách chơi văn minh hơn đi’ thế là mọi chuyện thành ra như này.”

Hạ Hành Khuyết nhìn công thụ chính, rồi lại nhìn Dư Niên nhíu mày.

Dư Niên dùng trí thông minh để giải quyết một cuộc khủng hoảng, còn sửa lại cốt truyện, sau sự việc này mối quan hệ giữa công thụ chính đã tốt hơn đôi chút.

Quá tuyệt vời!

*

Chẳng mấy chốc đã đến mùa đông.

Mùa đông ở Bắc Thành cực kỳ lạnh, Dư Niên tính toán kỹ lưỡng số tiền trong tay — một thời gian trước cha của nguyên chủ thắng lớn ở sòng bạc, sau khi uống rượu về nhà cho cậu ít tiền để sống.

Dư Niên dùng tiền sinh hoạt mua một chiếc áo khoác lông, một cái khăn mới và một đôi găng tay lông.

Dù không có nhiều tiền nhưng nếu bị cảm lạnh thì số tiền tiêu ra sẽ còn nhiều hơn, không thể tiết kiệm khoản này được.

Mỗi đồng tiền Dư Niên nhận từ ông cha hờ kia cậu đều ghi chép lại, đợi sau này kiếm tiền trả cho ông ta sau.

Tối hôm đó, trời đổ tuyết lớn.

Hạ Hành Khuyết và nhóm đàn em vừa ra khỏi phòng bi-a.

Mọi người lạnh đến mức thở ra khói: “Anh Hạ, chúng ta đi ăn đồ nướng đi, lạnh quá.”

“Ừ.”

Bỗng nhiên Hạ Hành Khuyết thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía trước.

Dư Niên chỉ mặc một chiếc áo hoodie mỏng, đội mũ, cúi đầu chậm rãi bước trên tuyết, không biết cậu đang đi đâu.

Đám đàn em cũng phát hiện ra,họ nhìn sang Dư Niên.

Hạ Hành Khuyết chắn tầm nhìn của họ, anh nói với đàn em: “Các cậu đi trước giành chỗ, tôi qua xem thử đã.”

“Vâng anh Hạ, anh nhanh lên nhé.”

“Ừ.”

Hạ Hành Khuyết bước nhanh tới, vừa định mở miệng thì Dư Niên đột nhiên quay lại, “soạt” một tiếng đá chân vào đống tuyết, còn chửi mắng cái đó.

Đống tuyết bay lên, đúng lúc đập vào mặt Hạ Hành Khuyết.

Hạ Hành Khuyết nắm chặt cổ áo Dư Niên, anh kéo cậu lại gần mình.

Dư Niên cũng bị dọa một trận, vành mắt đỏ hoe: “Sao cậu lại ở đây?”

Hạ Hành Khuyết chỉ tay ra phòng bi-a phía sau, anh hỏi lại: “Cậu làm gì ở đây?”

“Tôi…” Dư Niên im lặng một chút: “Ra ngoài đi dạo.”

“Mặc thế này ra ngoài đi dạo?”

Dư Niên hít mũi không trả lời.

Hạ Hành Khuyết lại hỏi: “Ai bắt nạt cậu? Tôi dẫn người đi tìm họ.”

Dư Niên nhìn cậu: “Không có ai bắt nạt tôi, cậu chỉ có mấy tên đàn em đó mà nghĩ mình là đại ca thật à?”

Hạ Hành Khuyết giơ tay lên giả vờ muốn đánh cậu, Dư Niên hoảng hốt nhắm chặt mắt lại.

Giây tiếp theo có chiếc áo khoác ấm áp rơi xuống người cậu, quấn chặt cậu lại.

“Đi thôi, tôi mời cậu ăn.”

Dư Niên sờ cái túi rỗng và bụng của mình, suy nghĩ một chút mới quyết định đi theo.

Áo khoác lông của Hạ Hành Khuyết hơi to với Dư Niên, cậu mặc vào trông như một cái bánh mì.

Dư Niên nhỏ giọng nói: “Tiền ăn của tôi bị người ta cướp mất rồi, chờ khi nào tôi có tiền sẽ trả lại cho cậu.”

Hạ Hành Khuyết hỏi: “Bị ai cướp?”

“Bị…”Dư Niên im lặng: “Vài tên nhóc côn đồ.”

“Côn đồ còn cướp áo khoác và khăn quàng của cậu nữa à?”

“…Chắc thế.”

Mắt Dư Niên đỏ hoe cúi đầu không nói gì.

Hạ Hành Khuyết hỏi: “Mấy thằng ở trường số 9?”

Dư Niên lắc đầu.

“Ở trường số 3?”

Dư Niên cũng lắc đầu.

Hạ Hành Khuyết đã hỏi mấy lần kiểm tra hết những thằng côn đồ quanh đây, nhưng Dư Niên chỉ lắc đầu.

Một lúc lâu sau, Dư Niên nhỏ giọng nói: “Là ba tôi.”

Ông cha hờ xấu xa của cậu suốt ngày chơi trong sòng bạc, trước đây thắng thì cho cậu tiền sinh hoạt, hôm nay thua lại về nhà đòi lại tiền sinh hoạt của cậu.

Dư Niên không chịu nói sẽ trả lại sau, ông ta mới cướp thẳng tay.

Ông ta chỉ là tên côn đồ không biết xấu hổ, Dư Niên hoàn toàn không tranh lại được, còn làm cho cậu khóc.

Mắt Dư Niên đỏ bừng tháo hết áo quần và khăn quàng cậu mua bằng tiền ông ta ném xuống đất, thẳng thừng bỏ đi.

Sau đó gặp Hạ Hành Khuyết.

Hạ Hành Khuyết xoa đầu cậu qua lớp mũ hoodie, anh không nói gì nữa.

Đến quán nướng, đám đàn em đã chiếm chỗ sẵn bên trong vẫy tay gọi Hạ Hành Khuyết: “Anh Hạ, bên này!”

Hạ Hành Khuyết dẫn Dư Niên qua, họ hỏi: “Tiểu Ngư sao vậy? Bị người ta bắt nạt à? Không sao đâu, nói cho bọn tôi biết đi, bọn tôi giúp cậu trả thù.”

Dư Niên nghẹn lại, chưa kịp nói gì Hạ Hành Khuyết đã nói: “Bị mấy thằng côn đồ ở trường số 9 cướp.”

Dư Niên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đám đàn em tức giận: “Đệt, đi tìm bọn nó đi!”

“Ăn no rồi hãy đi.”

Hạ Hành Khuyết ấn Dư Niên ngồi xuống: “Ăn chút đồ đã nhé.”

“Ừm.”

Dư Niên nhai từng miếng bánh gạo còn đám đàn em thì ăn thịt, uống rượu sẵn sàng quyết chiến với “côn đồ”.

Sắp ăn xong, Hạ Hành Khuyết lấy khăn giấy lau miệng nói với Dư Niên: “Cậu ăn từ từ thôi, Tóc vàng ở lại ăn với cậu ấy, Mắt Kính Khỉ, đi thôi.”

Đám đàn em xoa tay: “Được nha.”

Trước khi đi, Hạ Hành Khuyết còn gọi thêm vài xiên bánh gạo cho Dư Niên.

Dư Niên nắm tay áo của anh, nhỏ giọng hỏi: “Nãy cậu không nghe tôi nói gì à? Không phải người ở trường số 9 mà là…”

Hạ Hành Khuyết hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Không phải người ở trường số 9, mà là ba tôi…”

“Bao nhiêu tiền?”

“Tám… tám trăm.”

“Ừ, chờ chút.”

Hạ Hành Khuyết dẫn đàn em ra ngoài, Dư Niên có chút lo lắng không biết anh định làm gì.

Chẳng lẽ là đi tìm ông bố hờ của cậu để đòi tiền sao?

Tóc vàng giữ cậu lại, ấn cậu ngồi xuống: “Không sao đâu Tiểu Ngư, cậu muốn ăn gì nữa không? Tôi giúp cậu gọi món nhé? Bánh gạo hả?”

Đàn em theo sau Hạ Hành Khuyết hừng hực khí thế: “Anh Hạ, em biết bọn ở trường số 9 thường đứng trước quán net.”

Hạ Hành Khuyết không trả lời, anh dẫn họ đến máy ATM bên cạnh ngân hàng.

Đám đàn em: ???

Không lâu sau, Hạ Hành Khuyết đi từ trong ra: “Đi thôi.”

“Anh Hạ?”

“Đánh nhau sẽ bị phạt, tôi bù cho tiền Tiểu Ngư là được, mấy cậu đừng nói ra.”

“… Được rồi.”

Hạ Hành Khuyết lại dẫn đám đàn em chờ ở ngoài một lúc mới quay lại quán nướng.

Dư Niên nhận được 800 tệ mới tinh, nhìn Hạ Hành Khuyết đã biết đó là tiền của anh, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu, tôi sẽ trả lại sau.”

“Không cần trả.”

Hạ Hành Khuyết đưa Dư Niên về nhà xác nhận rằng bố hờ của Dư Niên đã đi, Hạ Hành Khuyết bảo cậu khóa cửa, đừng mở cho người khác.

Dư Niên gật đầu, vẫy tay với anh: “Tạm biệt, hôm nay cảm ơn cậu nhiều nha.”

Hạ Hành Khuyết gật đầu.

Nhà cửa bị đập phá tan tành, Dư Niên nhanh chóng dọn dẹp phòng ngủ, cậu phát hiện mình vẫn mặc áo khoác của Hạ Hành Khuyết.

Tối hôm đó Dư Niên viết dòng chữ trong cuốn “Nhật ký xuyên sách” của mình: [Hạ Hành Khuyết là người tốt.]

Sáng hôm sau Dư Niên mặc áo khoác của Hạ Hành Khuyết, đứng trước cổng trường mua một cốc trà sữa nóng, giấu trong cặp mang vào lớp.

Tối qua cậu chỉ lo buồn bã, chưa cảm ơn Hạ Hành Khuyết được bao nhiêu.

Đi đến lớp, Hạ Hành Khuyết và đám đàn em đang ngồi ở hàng ghế sau chơi bài.

Dư Niên tiến lại gần vỗ vai anh: “Hạ Hành Khuyết, tôi đến rồi.”

“Ừ.” Hạ Hành Khuyết đáp lại, đứng dậy để cậu vào.

Dư Niên ngồi xuống chỗ của mình, lấy cốc trà sữa ấm trong cặp ra đặt bên tay anh: “Hôm qua cảm ơn cậu nhé, mời cậu uống trà sữa… dù là dùng tiền của cậu.”

Dư Niên nghĩ một lúc, cắm ống hút vào cốc đưa cho anh: “Mời cậu uống.”

“Không cần khách sáo đâu.” Hạ Hành Khuyết quay đầu uống một ngụm, anh nhíu mày.

Ngọt quá.

Dư Niên lại hỏi: “Cậu có cần lấy lại áo khoác luôn không?”

Hạ Hành Khuyết ném một lá bài: “Không cần, tôi còn cái khác.”

“Vậy…”

Lúc này giọng nói giận dữ của thầy Chu vang lên từ phía sau: “Đã nói bao nhiêu lần rồi? Không được chơi bài trong lớp, không được uống trà sữa trong lớp, Hạ Hành Khuyết! Lại là cậu!”

Hạ Hành Khuyết ném lá bài trong tay xuống bàn, Tóc vàng vội vàng phủ áo che hết bài, dọn bàn sạch sẽ trong chớp mắt.

Thầy Chu hoang mang: “Các em tưởng tôi mù à? Ra ngoài đứng phạt, trà sữa của ai?”

Dư Niên giật mình, yếu ớt đứng dậy: “Thưa thầy, là của em.”

“Của em? Dư Niên, đừng có chế giấu cho bạn đấy.”

Hạ Hành Khuyết đứng dậy: “Là của em…”

Dư Niên giơ tay: “Là của em thật mà.”

Dư Niên cầm cốc trà sữa, ngậm ống hút phồng má hút hút.

Hạ Hành Khuyết nhìn cậu hút trà sữa, chợt nhớ ra điều gì, tai đỏ ửng lên.

Cái đó…

Anh vừa mới uống xong, Dư Niên và anh…

Dư Niên… Dư Niên thật sự thích anh sao?

Anh đối xử tốt với Dư Niên chỉ để chứng minh cậu không nhìn nhầm người, anh là một “người tốt”.

Trong giờ tự học, Dư Niên và Hạ Hành Khuyết đều bị bắt ra ngoài đứng phạt.

Hạ Hành Khuyết dựa vào tường, vẫn đang suy nghĩ về những chuyện linh tinh.

Dư Niên thích anh sao, vậy họ có phải yêu nhau không? Anh vẫn chưa yêu đương bao giờ.

Sau này có kết hôn không? Có lẽ ba trăm vạn không đủ để kết hôn đâu, mua nhà là hết sạch tiền, anh còn phải nghĩ cách kiếm thêm tiền nữa.

Một người dễ thương như Dư Niên mà thích anh, chắc chắn anh sẽ cảm thấy áp lực.

Anh còn đang suy nghĩ, vẻ mặt không cảm xúc trông rất đáng sợ.

Dư Niên lén nhìn anh, cậu còn tưởng anh đang tức giận.

Dư Niên dùng khuỷu tay chạm vào người anh, nhỏ giọng nói: “Hạ Hành Khuyết.”

Hạ Hành Khuyết bừng tỉnh nhanh chóng tránh đi, anh nhìn cậu: “Có chuyện gì?”

“Nhìn tôi nè.” Dư Niên mỉm cười với anh, kéo mạnh dây mũ hoodie của mình ra phía ngoài.

Mũ siết chặt che kín gương mặt Dư Niên trông rất buồn cười.

Dư Niên chui ra khỏi mũ, tóc tai rối bù, mặt đỏ bừng hỏi: “Có buồn cười không?”

Nụ cười trên mặt Hạ Hành Khuyết bỗng cứng lại, anh quay đầu siết chặt tay.

Xong rồi, Hạ Hành Khuyết, mày thích cậu ấy rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ tổng thoát khỏi gia đình gốc: Tôi quyết tâm sống cuộc sống của người bình thường.

Dư Niên: Nhìn tôi nè!

Hạ tổng: Không gì có thể ngăn cản tôi trở thành ông trùm thế giới, chỉ có người mạnh mới lấy được vợ!
 
Sau Khi Xuyên Sách Tôi Có Con Với Vai Ác
Chương 44: Ngoại Truyện Trung Học



Gần đây Tóc vàng đang theo đuổi hoa khôi trường bên cạnh, mấy anh em bàn bạc giúp cậu ta, phối cho cậu ta trang phục nổi bật còn xịt nước hoa thơm phức, họ tụ tập lại vừa bứt tóc vừa giúp cậu ta viết thư tình.

Lúc đó Hạ Hành Khuyết chỉ khoanh tay, dựa lưng vào ghế thản nhiên nhìn bọn nó bận rộn, anh nói một câu: “Trẻ trâu.”

Đám đàn em cạn lời: “Anh Hạ, anh không hiểu đâu.”

Tóc vàng hùng hồn nói: “Chờ đến ngày anh thích một người anh sẽ hiểu thôi.”

Hạ Hành Khuyết chỉ cười lạnh chứ không nói gì, nhưng lại rất tốt bụng giúp Tóc vàng mua một bó hoa ở tiệm hoa, bảo cậu ta cầm đi tìm hoa khôi coi như là anh cũng góp sức.

Tất nhiên cuối cùng Tóc vàng đã bị từ chối, lý do là tóc cậu ta quá vàng.

Tối hôm đó, mấy thằng bạn ở xúm lại quán nướng an ủi cậu ta.

Hạ Hành Khuyết vẫn đứng bên cạnh nhìn.

Anh nghĩ, anh sẽ không bao giờ có thể trải nghiệm cảm giác này.

Gia đình anh không tốt thậm chí có thể coi là dị dạng, anh không thích những chuyện này, cũng không muốn thử.

Nhưng…

Nếu đối phương là Dư Niên, anh có thể xem xét một chút.

Dư Niên rất dễ thương, đầu tròn tròn, khuôn mặt bầu bĩnh, mắt tròn xoe, có lúc cả miệng cũng tròn nên nhìn vào chỉ muốn nắn nắn véo véo một cái.

Tính cách Dư Niên cũng tốt, từ trước đến giờ không bao giờ cãi nhau với người khác, rất được lòng mọi người.

Điểm số của Dư Niên cũng tốt, đứng thứ năm mươi mốt, cao gấp mười lần so với thứ năm trăm mấy của Hạ Hành Khuyết.

Hơn nữa dù Dư Niên rất sợ anh, nhưng cậu vẫn nói rằng “Cậu ấy tốt lắm”.

Dư Niên là người đầu tiên khen anh, anh cũng luôn cố gắng giữ hình tượng trước mặt Dư Niên, không để cậu thất vọng.

Hạ Hành Khuyết không tìm được lý do gì để mình không thích Dư Niên.

Hạ Hành Khuyết và Dư Niên đứng cạnh nhau ở hành lang, Dư Niên hơi nhón chân chỉnh lại chiếc mũ sau lưng Hạ Hành Khuyết, đội lên đầu anh

Dư Niên cười nói: “Cậu cũng đội đi.”

Hạ Hành Khuyết kéo dây mũ: “Thế này à?”

“Ừ ừ.”

Cả hai kéo dây mũ, cố gắng nhét đầu vào trong mũ hết sức vui vẻ.

Thầy Chu nghĩ họ đứng phạt đủ lâu rồi, thầy đi ra khỏi lớp: “Dư Niên, Hạ Hành Khuyết, hai đứa có thể…”

Hai quái vật mũ đồng thời quay đầu nhìn ông ấy: “Dạ?”

Thầy Chu hít sâu một hơi: “Đứng tiếp cho tôi.”

*

Sau sự việc này, Dư Niên không còn sợ Hạ Hành Khuyết nữa.

Trên đời này có trùm phản diện nào đi cho người khác tiền chứ?

Anh là người tốt.

Dư Niên vô cùng yêu mến anh, cậu đưa trùm phản diện vào “kế hoạch sống sót” của mình.

Từ hôm nay trở đi, họ chính là “Liên minh sống sót giữa trùm phản diện và bia đỡ đạn”!

Gần đến kỳ thi cuối kỳ, lớp bồi dưỡng của Dư Niên và Bùi Ngọc Thành cũng bị hủy, chuyển sang học thứ bảy chung với toàn khối.

Sáng sớm ngày thứ bảy, Dư Niên đến trước cửa lớp chuyên tìm Bùi Ngọc Thành.

Bùi Ngọc Thành cho cậu mượn tập ghi chép tiếng Anh: “Cho cậu này.”

Dư Niên che túi nhỏ lén đến gần cậu ấy, cậu đưa chiếc bánh thịt bò trong túi cho cậu ấy: “Đây, đừng để thầy nhìn thấy nhé, lúc nào đói nhớ ăn lén đó.”

Bùi Ngọc Thành cười nhẹ: “Cảm ơn cậu.”

Lúc này Phó Nguyên Châu lững thững cầm cặp sách đi ngang qua, anh ta thò đầu vào: “Lại đến mượn ghi chép à?”

Bùi Ngọc Thành bảo vệ Dư Niên sau lưng, cậu ấy lạnh lùng nhìn anh ta: “Biến đi.”

Dư Niên: ?

Hình như có gì đó không đúng, sắp hết học kỳ hai đến nơi rồi mà mối quan hệ giữa công thụ chính vẫn tệ như vậy sao?

Ánh mắt của Phó Nguyên Châu rơi xuống mặt Dư Niên, Dư Niên nhanh chóng núp sau lưng Bùi Ngọc Thành: Ôi, tui yếu đuối lắm.

Phó Nguyên Châu có chút ngượng ngùng: “Cậu xem xong thì cho tôi mượn đi.”

“Không phải của tôi.” Dư Niên chỉ Bùi Ngọc Thành.

Phó Nguyên Châu khẽ hắng giọng, đứng thẳng lưng trước mặt Bùi Ngọc Thành nói: “Bạn cùng bàn, cậu ấy xem xong thì cho tôi mượn nhé.”

Bùi Ngọc Thành kiên quyết từ chối: “Không cho.”

Phó Nguyên Châu chỉ lên trời thề: “Cho tôi xem đi, tôi không vẽ rùa lên đó đâu, tôi hứa, tôi sẽ học hành nghiêm túc.”

Bùi Ngọc Thành nhíu mày, nhìn anh ta với vẻ mặt nghi ngờ: “Cậu định học hành nghiêm túc à?”

“Cái đó…” Phó Nguyên Châu gãi đầu: “Sắp thi cuối kỳ rồi, tôi đã đánh cược với người khác…”

Dư Niên không nhịn được bật cười.

Haha, cậu nhớ đoạn này!

Trong truyện gốc Phó Nguyên Châu bị gia đình nhét vào lớp chuyên bằng tiền, nhưng vì chuyện này nên anh ta luôn bị bạn học bàn tán, bảo rằng anh ta cũng vào được lớp chuyên, lại còn ngồi cùng bàn với người đứng nhất, chắc chắn phải đi treo đèn.

Phó Nguyên Châu không chịu nổi, vào học kỳ đầu năm lớp 11, anh ta đã cược với gia đình nếu mình có thể thi vào top 50 của khối, anh ta sẽ chứng minh được bản thân và tiếp tục ở lại lớp chuyên, nếu không thì anh ta sẽ chuyển lớp.

Tất nhiên cuối cùng nhờ có sự giúp đỡ của Bùi Ngọc Thành, anh ta thành công lật ngược tình thế.

Tình cảm giữa công thụ chính càng trở nên sâu sắc hơn, trong khi bia đỡ đạn bị tát một cái thật mạnh—

Đúng vậy người ngày nào cũng la lớn “Phó Nguyên Châu treo đèn” ở trường chính là Dư Niên.

Nghĩ đến đây, Dư Niên không thể cười nổi nữa.

May mà sau khi xuyên sách Dư Niên vẫn luôn giữ lời ăn tiếng nói, không nói xấu Phó Nguyên Châu.

Phó Nguyên Châu nói với Bùi Ngọc Thành: “Dạy thêm cho tôi, tôi trả cậu một ngàn một ngày.”

Wow! Một ngày một ngàn đó!

Dư Niên mong ngóng nhìn Bùi Ngọc Thành, Bùi Ngọc Thành hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi không có thời gian.”

Dư Niên: ???

Truyện gốc có viết vậy đâu!

Phó Nguyên Châu quay sang nhìn Dư Niên: “Hạng 51, hay là cậu dạy…”

“Không! Bùi Ngọc Thành tạm biệt!” Dư Niên ôm lấy cuốn sổ chạy vù một cái.

“Tạm biệt.”

Dư Niên chạy về lớp, ngồi vào chỗ thở d ốc.

Phản ứng đầu tiên của cậu là, tuyệt đối không thể chen ngang tình yêu của công thụ chính.

Phản ứng thứ hai của cậu là, một ngày một ngàn lận đó!

Đã từng có vài lần một ngàn được đặt trước mặt cậu, nhưng cậu không thể nhận vì đủ mọi lý do.

Hu hu hu.

Hạ Hành Khuyết thấy cậu ngồi bẹp trên ghế, mặt mày ủ rũ nên hỏi: “Tiểu Ngư, ai bắt nạt cậu à?”

“Không có.” Dư Niên lắc đầu, bỗng dưng mắt sáng lên: “Hạ Hành Khuyết, cậu có muốn học thêm không?”

Hạ Hành Khuyết nhíu mày: “Không, tôi muốn chơi bài.”

“...”

Cuối cùng họ vẫn ngồi với nhau trong quán KFC bên cạnh trường.

Chuyện là như thế này—

Hôm đó sau giờ học buổi trưa, Phó Nguyên Châu lại đến tìm Dư Niên.

“Dư Niên, hai ngàn, làm không?”

Dư Niên: !

“Ba ngàn?”

Dư Niên: !!

“Năm ngàn?”

Dư Niên: !!!

Mắt Dư Niên sáng rực, vừa định gật đầu đã bị Hạ Hành Khuyết giữ chặt đầu.

Hạ Hành Khuyết bình thản nói: “Cậu ấy phải đi với tôi.”

Phó Nguyên Châu không biết nói gì: “Đi với cậu cái quái, cậu biết chúng tôi đi làm gì không?”

“Không biết.” Hạ Hành Khuyết giữ chặt Dư Niên: “Nhưng cậu ấy phải đi với tôi.”

“...”

Dư Niên kéo thêm Bùi Ngọc Thành, bốn người họ cứ thế mơ màng ngồi trong quán KFC học bài.

Dư Niên hé miệng cầm chân gà rán nhét vào trong miệng, khi lấy ra chỉ còn lại một cái xương.

Cậu phồng má lên: “Ừm, các cậu học đi, tôi ăn thêm chút đã.”

Hạ Hành Khuyết đưa cho cậu một chai coca: “Cậu muốn ăn gì nữa không? Tôi gọi cho cậu.”

Dư Niên nhìn anh cười, cậu lịch sự che miệng: “Không ăn nữa, tôi no rồi.”

Phó Nguyên Châu không biết nói gì: “No rồi thì dạy tôi nhanh coi, sao cậu ăn nhiều thế?”

Hạ Hành Khuyết nhíu mày: “Câm mồm, tôi mua cho cậu ấy thì liên quan gì đến cậu.”

Không ổn! Công chính và trùm phản diện sắp đánh nhau rồi!

Dư Niên vội vàng lấy sách tiếng Anh ra: “Bắt đầu học! Bắt đầu học!”

Bùi Ngọc Thành bên cạnh đã làm xong một bài, lại lấy một bài mới ra: “Giờ mới bắt đầu à?”

“...”

Hình như họ lấy nhầm kịch bản, thụ chính làm bài tập còn bia đỡ dạy công chính và trùm phản diện làm bài.

Dư Niên lo lắng: “Tôi bảo các cậu rồi cơ mà, đừng quan tâm tại sao, chỉ cần nhớ là được!”

Phó Nguyên Châu nhìn cậu với vẻ mặt vô tội: “Do tôi không nhớ thôi mà?”

Dư Niên sắp bị họ làm cho tức chết: “Sao hai cậu sao ngốc vậy?”

Hạ Hành Khuyết lạnh nhạt nói: “Tôi không ngốc, nó mới ngốc.”

Chỉ có vậy thôi? Thế mà là tổng tài bá đạo lập ra đế chế thương mại trong tương lai?

Bảo sao thụ chính không muốn dạy, tiền khó kiếm phân khó ăn.

*

Nửa tháng sau, kỳ thi cuối kỳ lớp 11 diễn ra đúng hẹn.

Phó Nguyên Châu đầy tự tin, nói thi xong rồi sẽ mời họ ăn cơm.

Sau khi thi xong môn tiếng Anh cuối cùng, Dư Niên đeo cặp về lớp.

Phó Nguyên Châu đang đợi bên cạnh chỗ ngồi của cậu, tay cầm hai bài thi đối chiếu đáp án.

Càng xem càng ngạc nhiên: “Giống y luôn, lần này chắc ăn rồi!”

Dư Niên thò đầu từ sau lưng anh ta: “Chắc ăn gì thế?”

Phó Nguyên Châu bị cậu dọa cho giật mình: “A? Sao cậu ở đây?”

“Đây là chỗ của tôi mà. Cậu nói chắc ăn gì vậy?”

“Tôi đối chiếu đáp án với cậu, gần như giống y hệt luôn, chắc chắn điểm của tôi sẽ ổn.”

“Nhưng đây không phải bài thi của tôi.”

“Vậy thì…”

Lúc này Hạ Hành Khuyết đi vào trong, anh lấy bài thi từ tay Phó Nguyên Châu: “Của tôi.”

Dư Niên và Phó Nguyên Châu chậm chạp quay đầu lại nhìn nhau.

Đáp án bài thi số một và số hai giống hệt nhau, xong rồi!

Dư Niên vỗ vai anh ta, cậu an ủi: “Không sao đâu, biết đâu lại được thì sao?”

Cậu là công chính cơ mà, tin tưởng bản thân đi!

Phó Nguyên Châu nở một nụ cười khó coi hơn cả khóc: “Cảm ơn nhé.”

“Dù có thi rớt cậu cũng phải trả tiền học thêm cho tôi.”

“Im đi.”

Dư Niên không quá lo lắng, dù sao thì trong sách cũng viết như vậy, công chính chắc chắn sẽ ổn thôi.

*

Một tuần dài đằng đẵng nhanh chóng trôi qua, hôm nay họ phải đến trường nhận bảng điểm và bài tập nghỉ đông.

Từ sáng sớm Dư Niên đã bị Phó Nguyên Châu gọi dậy.

“Đi xem điểm với tôi.”

“Cậu tự đi đi.”

“Tôi không dám đi một mình, xin cậu đấy, nhanh lên.”

Dư Niên ngẩng đầu nhìn bảng thông báo có điểm mới được thay đổi. Phó Nguyên Châu che mặt, quay lưng lại không dám nhìn.

Dư Niên hô to: “Yeah yeah yeah!”

Phó Nguyên Châu nhỏ giọng hỏi: “Thế nào rồi?”

Dư Niên lớn tiếng tuyên bố: “Tôi tiến bộ năm hạng!”

“Tôi đâu?"

“Ừm... không thấy cậu.”

Không đúng, trong sách viết rõ ràng lần này công chính sẽ thi vào top 50.

Sao lại không có tên anh ta chứ?

Dư Niên xem lại ba lần, Phó Nguyên Châu cũng xem vài lần nhưng thật sự không có tên anh ta.

Phó Nguyên Châu trông hơi phức tạp: “Bỏ mẹ, lần này phải chuyển lớp mất thôi.”

Dư Niên dụi mắt: “Sao lại thế ?”

Lúc này Bùi Ngọc Thành bước tới: “Nếu cậu ta chỉ cần bổ sung một chút là có thể vào top 50, tôi cũng không cần học đến tận mười hai giờ đêm mỗi ngày.”

Nghe có lý.

Dư Niên gật đầu: “Nếu cậu ta lên hạng dễ như thế thì tôi cũng thấy khó chịu.”

Dư Niên quay lại lớp lấy bảng điểm và bài tập nghỉ đông. Vì điểm của Hạ Hành Khuyết có tiến bộ nên được thầy Chu khen ngợi.

Lẽ ra kỳ nghỉ nên vui vẻ, nhưng bây giờ thì…

Dư Niên chống cằm, có chút khó xử.

Hôm qua ông bố tệ hại của cậu về một lần, may mà không uống rượu nên không đánh cậu, chỉ về lấy chút đồ. Dư Niên trốn trong phòng đến khi bên ngoài không còn tiếng động mới dám ra.

Nếu ở nhà nghỉ tết chắc chắn sẽ gặp ông ta, phải làm bây giờ?

Nếu ra ngoài thuê nhà thì tiền học thêm Phó Nguyên Châu đưa cho cậu cũng đủ dùng, nhưng cậu muốn để dành cho việc học đại học chứ không tiêu xài bừa bãi.

Có lẽ Hạ Hành Khuyết nhận ra cậu đang buồn rầu, anh chọc cậu: “Đi chơi với bọn tôi không? Có thể ở nhà tôi cả đêm.”

Mắt Dư Niên sáng lên: “Thật hả?”

“Thật, bọn Tóc vàng cũng đi.”

“Được nha.” Dư Niên cười với anh: “Cảm ơn cậu.”

Lúc này Tóc vàng cũng chọc Hạ Hành Khuyết: “Anh Hạ, sao anh nói có cả bọn em nữa vậy? Anh bảo với bọn em bao giờ thế? Đừng nói linh tinh đấy nha.”

“Tôi mới mua máy chơi game.”

“Đi!”

Hạ Hành Khuyết thuê một căn nhà sống một mình, tự do thoải mái.

Trong nhà có nhiều đồ chơi thú vị, Dư Niên đi với bọn họ chơi game chơi bài, đến tối mới về.

Để báo đáp, cậu cũng sẽ giúp Hạ Hành Khuyết và đàn em của anh làm bài tập.

Vài ngày cứ thế trôi qua.

Sáng hôm đó Dư Niên như thường lệ, mang theo balo đi tìm Hạ Hành Khuyết chơi.

Cậu gõ cửa, thò đầu vào xem bên trong.

Bọn Tóc vàng thường đến sớm mà giờ vẫn chưa có ai, trong nhà yên tĩnh hẳn.

Dư Niên thắc mắc: “Bọn họ chưa đến à? Không phải hôm nay đã hẹn chơi game sao?”

Hạ Hành Khuyết nghiêng người cho cậu vào: “Chưa đến.”

“Vậy để tôi gọi hỏi họ cho.”

Dư Niên cầm điện thoại của Hạ Hành Khuyết gọi cho họ.

“Alô, Tóc vàng…”

“Tiểu Ngư? Hôm nay đã là ngày 23 tháng chạp rồi, mẹ tôi không cho ra ngoài, bảo tôi ở nhà dọn dẹp, các cậu chơi đi.”

“Được rồi.”

“Mắt Kính ơi?”

“Tiểu Ngư, tôi phải đi sắm đồ tết rồi, cậu chơi với anh Hạ đi.”

“Ok.”

Hàng loạt người đều nói như vậy.

Dư Niên tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn Hạ Hành Khuyết: “Sắp tết rồi, họ không đến được.”

“Ừ.”

Cả hai đều không có gia đình để đón tết.

“Không sao, chúng ta đón tết với nhau nha.” Dư Niên nhảy lên từ ghế sofa: “Ừm... đón tết thì phải làm gì nhỉ? Tôi chưa đón tết bao giờ.”

Trước khi xuyên vào sách, cậu sống ở cô nhi viện, không rõ những chuyện này lắm.

Hạ Hành Khuyết ngập ngừng một chút: “Tôi cũng chưa đón tết bao giờ.”

Dư Niên nhớ lại lời Tóc vàng vừa nói, chợt lóe lên: “Dọn dẹp.”

“Ừ.”

Dư Niên nhìn quanh để lấy chổi và cây lau, cậu nhét vào tay Hạ Hành Khuyết: “Bắt đầu thôi.”

Trong vài ngày tiếp theo, Dư Niên và Hạ Hành Khuyết cùng nhau dọn dẹp căn nhà nhỏ, theo chân các ông bà ở gần đó đi mua sắm đồ tết.

Dư Niên kéo Hạ Hành Khuyết đi theo sau họ.

Bà cô mặc cả: “Cái kẹo này cho tôi mười cân, rẻ hơn chú đit, sáu đồng, chỉ sáu đồng thôi, cho lấy may đi.”

Dư Niên giơ tay: “Cháu cũng muốn, cháu chỉ cần một cân thôi nhưng dì tính cho cháu sáu đồng nhé.”

Lén lút chiếm lời.

Ngày giao thừa, nhà Hạ Hành Khuyết được trang trí lại nên cũng có không khí tết.

Dư Niên và Hạ Hành Khuyết đứng trong bếp chuẩn bị bữa tối giao thừa.

Hạ Hành Khuyết biết nấu ăn, Dư Niên giúp anh.

Hạ Hành Khuyết hỏi cậu: “Nhà cậu không chuẩn bị đồ tết à?”

“Không cần.” Dư Niên lén ăn một miếng vịt quay: “Nơi đó không phải nhà tôi.”

Hạ Hành Khuyết gật đầu: “Ừ.”

“Ông ta nghe người khác xúi giục chạy đi đánh bạc ở Macao, tạm thời không gặp được ông ấy đâu.” Dư Niên đắc ý vẫy đuôi nhỏ: “Yeah.”

Hạ Hành Khuyết cười, anh cúi đầu cắt rau.

Dư Niên lại lén lấy một miếng vịt quay nhét vào miệng.

Hạ Hành Khuyết quay đầu nhìn cậu, cậu vẫn khép chặt miệng cười với Hạ Hành Khuyết.

Bữa tối giao thừa đã chuẩn bị xong và dọn lên bàn, Dư Niên vừa ngồi xuống vị trí của mình đã ợ một cái.

Cậu che miệng rót nước uống: “Đây là ợ đói đó.”

Trời mùa đông tối nhanh, bật đèn và tivi lên, căn nhà nhỏ ấm cúng không khác gì những ngôi nhà khác trong dịp tết.

Ăn xong, Dư Niên ôm gối nằm trên sofa xem chương trình tết, cậu hơi buồn ngủ.

Hạ Hành Khuyết vỗ vai cậu: “Cậu buồn ngủ à?”

“Ừm.” Dư Niên dụi mắt: “Pháo ngoài kia nổ ồn quá, không có phụ đề nên tôi chẳng hiểu họ nói gì.”

Hạ Hành Khuyết suy nghĩ một chút: “Chúng ta ra ngoài xem pháo hoa nhé.”

“Ừm? Nhưng ở đây toàn nhà cao tầng mà.”

“Tôi lái xe máy đưa cậu đi, nào, dậy mặc áo khoác đã.”

“Yeah.”

Dư Niên mặc áo khoác quàng khăn, đeo găng tay và tai nghe: “Xong rồi.”

Hạ Hành Khuyết lại đưa cho cậu chiếc áo da đen của mình: “Mặc cái này nữa, đi xe lạnh lắm.”

“Ò.” Dư Niên lại mặc thêm một lớp áo như một quả bóng nhỏ, theo Hạ Hành Khuyết ra ngoài.

Hạ Hành Khuyết đeo mũ bảo hiểm cho cậu, xác nhận cậu đã ngồi vững ở ghế sau rồi mới vặn ga, khởi động xe máy.

Vừa mới khởi động Dư Niên đã bị cơn gió lạnh thổi tới, khiến cậu rụt lại sau lưng Hạ Hành Khuyết ôm chặt lấy anh, còn nhét tay vào túi áo khoác của anh.

Hạ Hành Khuyết dừng lại một chút, quay đầu nhìn Dư Niên rồi cố tình tăng tốc.

Quả thật, Dư Niên ôm anh chặt hơn.

Họ đứng trên cầu ngắm pháo hoa, Dư Niên bỗng nhớ ra điều gì đó, hai tay chắp lại nhắm mắt, bắt đầu ước nguyện.

Hạ Hành Khuyết nhìn góc nghiêng của cậu, những sợi lông tơ trên má cậu được ánh pháo hoa chiếu sáng.

Hạ Hành Khuyết bắt chước dáng vẻ của cậu, anh cũng ước một điều.

Hai người mở mắt, Hạ Hành Khuyết hỏi: “Cậu ước gì vậy?”

Dư Niên cười tinh nghịch: “Ước cho người đó ở lại Macao, đừng về nữa.”

Cậu đang nói về người cha không ra gì của mình.

Dư Niên lại hỏi: “Còn cậu thì sao?”

Hạ Hành Khuyết mím môi lắc đầu.

Dư Niên “đe dọa” anh: “Nói cho tôi biết đi. Nếu không tôi sẽ lái xe máy của cậu đi, để cậu tự đi bộ về nhà đó.”

Hạ Hành Khuyết kiên quyết lắc đầu.

Anh muốn cùng Dư Niên đón tết mỗi ngày, nói ra điều ước này thì ngốc lắm, chắc chắn sẽ bị Dư Niên cười chết mất.

*

Sau khi tết xong, không lâu sau là khai giảng.

Dư Niên và Hạ Hành Khuyết ngồi ở vị trí cũ, hàng ghế sau là đám Tóc vàng đang điên cuồng làm bài tập nghỉ đông.

“Anh Hạ, sao anh không làm bài tập? Lát nữa thầy Chu sẽ kiểm tra đấy.”

Dư Niên chống hông: “Tôi giám sát cậu ấy làm xong hết rồi, còn sửa lại nữa.”

“Hả? Quá đáng quá nha, đã nói là không học để sau này mở tiệm sửa xe mà?”

“Giờ cậu ấy thích học rồi.”

Dư Niên tự hào vỗ vai Hạ Hành Khuyết, Hạ Hành Khuyết gật đầu.

Ừ, anh thích học, cũng thích Dư Niên dễ thương.

Lúc này Phó Nguyên Châu xách bàn ghế từ cửa sau vào.

“Tránh ra, tránh ra.”

Anh ta mang bàn ghế để ở hàng ghế sau.

Dư Niên trợn tròn mắt: “Cậu đang làm gì vậy?”

Phó Nguyên Châu để bàn ghế xong, anh ta ngồi xuống hàng ghế sau: “Tôi không vào được top 50 nên bị lớp chuyên đá ra rồi. Thấy các cậu ở lớp này nên tôi quyết định chuyển qua đây.”

Dư Niên sốc, ôi trời, công thụ chính bị tách ra rồi.

Phó Nguyên Châu chỉnh lại kính: “Bạn học, đổi chỗ đi, tôi ngồi sau Tiểu Ngư.”

Hạ Hành Khuyết nhíu mày: “Biến đi.”

Một cái bóng đèn lớn, phiền phức quá.

“Ê, không đi đâu, tôi còn hy vọng Tiểu Ngư dạy tôi tiếp để tôi có thể trở lại lớp chuyên, tiếp tục ngồi cùng bàn với Bùi Ngọc Thành.” Phó Nguyên Châu chỉ vào Dư Niên: “Cứ như cũ, số này. Sau khi thành công là số này.”

Mắt Dư Niên sáng lên, gật đầu liên tục: “Được, được.”

Hạ Hành Khuyết kéo Dư Niên lại: “Tôi cũng muốn học thêm.”

Dư Niên gật đầu: “Học học học, tất cả đều học.”

Mới bắt đầu học kỳ không lâu, họ bỗng nhận được một tin xấu.

Năm nay sẽ có thêm một kỳ thi nói.

"Tôi khuyên mọi người, nếu có điều kiện hãy mua một chiếc máy cassette hoặc một chiếc máy nghe nhạc cầm tay để luyện tập thường xuyên."

Dư Niên hơi đau đầu, cậu chỉ biết làm bài chứ không biết đọc.

Cậu muốn mua một cái nhưng lại không nỡ tiêu tiền, nếu có chỗ nào miễn phí thì tốt rồi.

Phó Nguyên Châu chọc cậu: “Không sao, để tôi mua cho cậu một cái.”

Hạ Hành Khuyết gạt tay anh ta ra: “Tôi mua.”

Dư Niên cẩn thận lấy một tờ rơi trong túi ra——

Top 10 ca sĩ của trường.

Giải nhất là một cái máy nghe nhạc.

Dư Niên mong đợi nhìn họ: “Tôi thì sao?”

Phó Nguyên Châu nhíu mày: “Nhưng cậu hát lệch tông mà.”

Hạ Hành Khuyết nghiêm túc nói: “Giải nhất không phải vấn đề.”

Phó Nguyên Châu: ???

Cậu không sao chứ?

Các cậu không sao đấy chứ?

Tác giả có điều muốn nói:

Hạ tổng: Đừng hiểu lầm, tôi không phải là người mù quáng khen vợ, vợ tôi hát không lệch tông, tôi không phải là người mù quáng khen vợ, tôi không nghe thấy lệch tông nhưng tôi không phải là người mù quáng khen vợ, cuối cùng vợ tôi hát rất hay, giải nhất không phải vấn đề, tôi thực sự không phải là người mù quáng khen vợ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back